Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào
Chương 30: Say rượu


Doãn Trì nhận được điện thoại của Dương Tiêu khi đang ở nhà chơi với chó. Khi này, Sầu Riêng đã lớn hơn rất nhiều, bây giờ đã to hơn hẳn so với khi vừa mang về. Hai cái tai lông xù của nó dựng đứng lên, tổng thể trông khá “đẹp chó” và có tinh thần hơn rất nhiều.

Trò chơi yêu thích nhất của Sầu Riêng là “Mãnh chó cắn dép”, tức là khi Doãn Trì di chuyển, nó sẽ chạy đến tóm lấy gót chân của anh, cố gắng kéo anh lại.

Mỗi lần Doãn Trì đi bộ, Sầu Riêng lại nghĩ anh đang chơi với nó, nó vui vẻ không biết mệt mà lao lên, không hề nghĩ rằng nếu Doãn Trì mà đá một cái thì nó sẽ được trải nghiệm cảm giác được bay.

Doãn Trì cầm dép rồi ném ra xa. Anh đang chờ Sầu Riêng chạy đến nhặt về, thì điện thoại trên bàn trà reo lên. Anh nhìn thoáng qua, thở dài rồi kéo nghe máy.

“Chuyện gì vậy? Đang bận.” Anh lười biếng nói, ngả người vào ghế sofa, nhàn nhã dõi theo chú chó lăn lộn với chiếc dép.

“Bạn nhỏ nhà cậu đang ở chỗ tôi đấy, cậu nhóc biết đây là đâu không? Nhìn cái chỗ này sạch sẽ gì đâu….” Dương Tiêu ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, “Còn ôm theo đàn đến nữa.”

Giọng của Dương Tiêu chói tai khiến đầu Doãn Trì đau nhức, anh xoa xoa giữa trán, định hỏi là bạn nhỏ nào, thì bóng dáng Nam Vu Hạ đột nhiên nhảy vào trong đầu. Thật kỳ lạ, sao lại nghĩ đến cậu ấy nhỉ?

Doãn Trì đẩy Sầu Riêng đang cắn chiếc dép mà cố gắng đưa đến trước mặt anh, rồi ngập ngừng hỏi: “Nam Vu Hạ?”

“Ồ, đúng là bạn nhỏ nhà cậu à? Cậu nhóc mới vào nhìn có vẻ ngơ ngác. Này, nói thật thì cũng khá đáng yêu đấy.”

Bên trong điện thoại âm thanh rất ồn ào, có thể nghe thấy tiếng nhạc điện tử và tiếng ầm ĩ của đám đông vọng ra. Doãn Trì đứng dậy bước ra cửa sổ, đi vài bước, không để ý chú chó đang lẽo đẽo ngậm dép theo sau mà suýt nữa đạp phải, vội vàng dừng lại, hỏi: “Đừng có giỡn nữa, cậu ấy đâu rồi?”

Dương Tiêu nghe thấy Doãn Trì nghiêm túc, cũng thôi không giỡn nữa: “Thứ sáu tôi thường thích đến đâu cậu không biết à?”

Không cần phải nói, Doãn Trì ngay lập tức hiểu ra.

Nơi đó không tử tế gì, là nơi tụ tập của những kẻ không ra gì, hỗn tạp đủ loại người.

Doãn Trì đã từng đến một lần, bị Dương Tiêu kéo đi uống ba chai bia, mới vừa bước vào cửa đã có vài người lao đến, sờ mó anh qua lớp quần áo, dính chặt lấy anh đẩy mãi không ra. Anh quay người bỏ đi, không phải là cảm thấy khó chịu, mà chỉ vì cảm giác mấy người này chẳng có chút vệ sinh nào.

“Nhanh lên, không thì một lúc nữa là không kịp đâu, ê, cậu ấy đâu rồi, không thấy…” Dương Tiêu lải nhải.

Chưa kịp để hắn nói hết, Doãn Trì đã cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần rồi rời đi.

Sầu Riêng thấy Doãn Trì ra ngoài, liền nhả dép ra, thay vào đó cắn lấy ống quần của anh, không chịu buông ra, miệng còn phát ra tiếng “ư ử” như thể đang cầu xin anh đừng đi.

Doãn Trì bế chú chó lên, hôn nhẹ vào mũi nó rồi bỏ vào ổ ở góc phòng, “Ngồi yên nhé, không là không có thịt ăn đâu đấy.”

Sầu Riêng chẳng chịu ngoan ngoãn, vừa bị nhét vào ổ đã nhảy ra ngay, vừa rồi còn kêu ư ử, giờ lại sủa vài tiếng, người rung lên bần bật như muốn hỏi Doãn Trì muốn đi đâu.

Doãn Trì cầm chìa khóa, đi giày, mở cửa đi ra ngoài liền mạch, khi ra ngoài còn xoa đầu chú chó nói: “Đi tìm ba khác của con.”

Anh vào xe, đạp ga suốt đường đến câu lạc bộ, dừng xe ven đường rồi chạy vào.

Câu lạc bộ Dusk Till Dawn vẫn giống như lần trước anh đến, hỗn loạn, ngột ngạt và tối tăm, tiếng ồn ào của đám người gần như lấn át hết cả âm nhạc, chiếc đèn disco trên trần nhà quay đều, chiếu lên không gian mấy vệt sáng loang lổ.

Doãn Trì rất nhanh đã tìm thấy Nam Vu Hạ, cậu ấy đang bị một gã đàn ông chặn trong một góc gần cửa, mặc một chiếc áo phông trắng có hình vẽ nổi bật, sau lưng đeo nghiêng hộp đàn.

Gã đàn ông trước mặt cậu có vẻ lôi thôi, tay cầm một ly rượu rỗng một nửa, đang cố gắng nhét vào tay cậu.

Doãn Trì bước nhanh đến, giật lấy ly rượu trong tay gã, cố đè lửa giận, kìm giọng nói: “Cậu ấy không thể uống rượu.”

Nói xong, anh nắm tay Nam Vu Hạ kéo đi, nhưng vừa quay người lại nghe thấy gã kia mơ màng nói: “Không thể uống thì càng vui, như vậy mới thú vị.”

Doãn Trì quay lại ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của gã, suy nghĩ xem cảm giác khi đấm vào mặt gã sẽ như thế nào. Bàn tay bên người nắm lại thành quyền, thậm chí còn nghe thấy tiếng khớp ngón tay răng rắc.

Nhìn qua một cái là Doãn Trì đã biết gã không phải là đối thủ của mình, không chỉ gã mà tất cả những người ở đây đều không đánh lại anh, đây là kỹ năng mà anh luyện được từ hồi nhỏ, khi đánh nhau anh có thể nhìn người rất chuẩn.

Adrenaline dâng lên trong cơ thể, nắm đấm đã chuẩn bị nâng lên, lại đột nhiên cảm thấy một cảm giác mềm mại trên cánh tay. Doãn Trì quay lại nhìn, Nam Vu Hạ như một con mèo mệt mỏi, đang dụi đầu vào vai anh, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh.

Tất cả sức lực của Doãn Trì như tan biến, anh vươn tay đỡ nhẹ đầu Nam Vu Hạ, ngăn không cho cậu ngã xuống.

Tên khốn kia vẫn không biết điều mà tiến lại gần, đưa tay muốn kéo tay Nam Vu Hạ, lải nhải gã tìm được cậu trước, những người khác phải chờ.

“Đừng động vào cậu ấy, đó là người của tôi.” Doãn Trì không thể kiềm chế được nữa, cơn giận bùng lên, anh không còn muốn nhịn nữa, ngay lập tức tung một quyền vào sống mũi gã, hài lòng mà nghe tiếng gã hét lên đau đớn che lấy mũi đang chảy máu, xụi lơ ra đất.

Gò má Nam Vu Hạ hơi đỏ, môi cũng dính một chút màu hồng, Doãn Trì cúi xuống, ngửi thoáng qua là biết ngay mùi rượu Bacardi, một loại rượu có vị ngọt nhưng rất mạnh, có độ cồn lên tới 70%.

“Em uống rồi à?” Doãn Trì nhìn qua chai rượu trên bàn, trong lòng đã có câu trả lời.

Nam Vu Hạ ngây ngô cười, nhỏ giọng nói: “Em cứ nghĩ đó là nước cơ.”

Thôi xong, cậu say rồi.

Say đến mức chết đi sống lại.

Biết là không thể uống mà vẫn uống, không phải là ngốc thì là gì?

“Uống cho chết đi, ngốc thật.” Doãn Trì không nói nhiều, kéo tay Nam Vu Hạ ra ngoài, “Đi thôi, về nhà.”

Nam Vu Hạ say đến mức chân tay không vững, đi mấy bước đã suýt đạp phải ống quần của mình, Doãn Trì phải kéo cậu lại mới không té hôn đất.

Khi ra đến cửa câu lạc bộ lại một sự cố nhỏ xảy ra. Lúc họ đi qua sân khấu, Doãn Trì không kịp ngăn Nam Vu Hạ lại, cậu bất ngờ lao đến ôm lấy một cây cột thép, leo lên như một con khỉ.

Cột thép rất mảnh, Nam Vu Hạ dụi mặt vào đó, một chân quấn quanh nó.

Sân khấu lúc này không có ai biểu diễn, Nam Vu Hạ ôm chặt cây cột, nhỏ giọng nói với chỉ Doãn Trì nghe thấy: “Em thích anh nhất, anh Doãn Trì.”
 
Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào
Chương 31: Em thật sự thích anh


May mà xung quanh ồn ào, nên không ai chú ý đến họ cả.

Nam Vu Hạ ôm chặt ống thép, Doãn Trì không thể nào kéo cậu ra được. Còn Nam Vu Hạ bị anh kéo một cái, quay lại vừa tội nghiệp vừa lo lắng nói: “Anh Doãn Trì của em.”

Cuối cùng Doãn Trì hết cách, chỉ đành tiến lên một chút. Ngực anh dán vào lưng Nam Vu Hạ, thì thầm vào tai cậu: “Anh là anh Doãn Trì của em nè, em có muốn ôm anh không?”

“Anh không phải.” Nam Vu Hạ ôm chặt ống thép, lại dán gần hơn một chút, cười ngây ngô nói, “Người này mới phải.”

“……” Phải con mẹ nhà em.

Doãn Trì thật sự muốn trực tiếp ôm lấy Nam Vu Hạ, bế cậu lên, nhưng xung quanh toàn người, còn có mấy gã háo sắc đang hóng chuyện nữa.

Cuối cùng Doãn Trì đành vừa dụ dỗ vừa lừa Nam Vu Hạ xuống khỏi cột thép, bảo cậu ôm lấy mình rồi đi về phía cửa.

Dương Tiêu ở bên kia câu lạc bộ, phản ứng chậm chạp phát hiện ra tình huống dở khóc dở cười ở chỗ này. Hắn chen qua đám đông lao tới, vừa lúc thấy Nam Vu Hạ dựa vào lòng Doãn Trì, khóe môi cong lên không hạ xuống được, vẻ mặt không đứng đắn.

“Ê! Làm sao thế này? Ủa, sao mà bám chặt nhau quá vị?”

Doãn Trì lười giải thích, dẫn Nam Vu Hạ đi về phía cửa, khi đi qua Dương Tiêu mới vỗ vai anh ta, “Cảm ơn nhé, hôm nào mời cậu ăn cơm.”

Câu lạc bộ có điều hòa, vừa mở cửa đã có luồng hơi nóng ập vào, hai người dán sát vào nhau càng cảm thấy nóng, nhưng Doãn Trì không buông tay, còn ôm Nam Vu Hạ chặt hơn một chút, đề phòng cậu ngã.

“Đi thô! Lên xe, anh đưa em về nhà.”

Nam Vu Hạ ban đầu ngoan ngoãn ôm lấy Doãn Trì, nghe nói lên xe, bỗng nhiên không chịu, lảo đảo đi về phía lề đường, Doãn Trì không kịp phòng bị, bị cậu kéo đi hai bước.

Một chiếc xe điện màu xanh neon vẽ trái tim hồng đậu bên đường, Nam Vu Hạ giơ tay cầm lấy tay vịn, Doãn Trì bèn nhanh tay kéo cậu lại, “…… Không phải chiếc này.”

Doãn Trì nhìn thấy Nam Vu Hạ có ý đi về phía một chiếc xe đạp dán sticker nhỏ, vội vàng ôm chặt lấy cậu, “Cũng không phải chiếc này.”

Nam Vu Hạ ôm chặt đàn violin trong tay, Doãn Trì vừa ôm vừa kéo cậu đến bên chiếc xe của mình, mãi mới mở được cửa.

“Ê, anh làm gì vậy?” Nam Vu Hạ bị anh chạm phải chỗ ngứa, cả người như con sâu lông vặn vẹo một chút, lớn tiếng nói: “Người xấu muốn bắt nạt tui kìa.”

“Người xấu muốn đưa em về nhà.” Doãn Trì cố gắng kéo cậu vào,thế mà hộp đàn kẹt lại trên khung cửa xe.

Anh đưa tay muốn lấy cây đàn từ tay Nam Vu Hạ để bỏ vào cốp sau, nhưng chưa kịp chạm vào thì Nam Vu Hạ ngay lập tức ôm đàn chặt hơn, mặt đầy vẻ không tin tưởng.

“Đ-đừng làm rơi vỡ nó, nó đắt lắm.” Nếu cậu có đôi tai như chó con thì chắc hẳn đã rủ xuống, giọng tội nghiệp tủi thân nói, “…… Không có tiền mua nữa.”

Doãn Trì ngẩn ra một chút, rồi lại vừa dỗ vừa an ủi, cuối cùng cũng lấy được cây đàn, đặt vào cốp xe, động tác nhẹ nhàng hơn hẳn, lúc đóng cửa xe anh còn dừng lại một chút, liếc nhìn vào nhãn hiệu trên hộp đàn rồi thầm ghi nhớ trong lòng.

Cả đoạn đường, Nam Vu Hạ nằng nặc muốn kể cho Doãn Trì một câu chuyện, bảo sẽ ru anh ngủ.

“Ngày xưa, ngày xưa……” Cậu nói được vài câu rồi quên mất mình đang muốn nói gì.

Doãn Trì không chỉ phải lái xe mà còn phải đối phó với tiểu tổ tông đang lảm nhảm bên cạnh, vừa dỗ vừa khen câu chuyện của cậu thật hay.

Cuối cùng cũng đến dưới nhà Nam Vu Hạ, Doãn Trì dìu cậu lên lầu, móc chìa khóa của anh mở cửa.

Bánh Bao Nhân Sữa Trứng nghe thấy tiếng cửa mở, đầu tiên là nhảy vài bước đến đón, khi thấy là Doãn Trì thì ngần ngại, khom người rồi lén lút chui dưới sofa.

Nam Vu Hạ mềm nhũn như một con mèo nằm dài, không khác gì một thớ bột mì tan chảy đang ngủ.

Mãi đến khi xung quanh yên tĩnh trở lại, Doãn Trì mới từ từ nhận ra mình vẫn đang nắm tay Nam Vu Hạ, không hề buông ra. Tay cậu hơi mềm, lại ấm áp, đầu ngón tay trái có những vết chai nhẹ, chắc hẳn là do kéo đàn lâu ngày.

Về đến nhà, Doãn Trì cũng không kiêng cử gì nữa. Anh cúi người xuống bế cậu lên, ôm vào trong phòng ngủ.

Đầu giường của Nam Vu Hạ có một chiếc đèn nhỏ hình vỏ sò, Doãn Trì ôm cậu đến và bật đèn, ngay lập tức căn phòng ngập tràn ánh sáng vàng ấm áp.

“Cho em ấy đi tắm”- nghĩ đến điều này trong đầu, nhưng Doãn Trì chưa kịp hình dung ra cảnh đó thì đã nhanh chóng đẩy suy nghĩ đi, lắc đầu để xua đuổi.

Đúng là, chết tiệt.

Doãn Trì vén tóc, đặt Nam Vu Hạ lên giường, định kéo chăn đắp cho cậu, nhưng cổ tay lại bị nhẹ nhàng kéo lại.

“Anh Doãn Trì.” Nam Vu Hạ bỗng lên tiếng, giọng cậu như bị men rượu nhuộm cho mềm mại hẳn, còn có chút chút khàn khàn.

“Ừ?” Doãn Trì theo bản năng đáp lại.

Nam Vu Hạ nhỏ giọng thì thầm gì đó, Doãn Trì nghe không rõ, liền ghé sát lỗ tai vào, nhưng cậu bỗng nhiên im bặt. Doãn Trì quay mặt đối diện với cậu, định hỏi sao vậy, thì Nam Vu Hạ đột ngột ôm cổ anh.

Ngay sau đó, cậu hôn lên môi anh.

Trong đầu Doãn Trì vang lên tiếng nổ tung, trước mắt là đôi mắt khép chặt của Nam Vu Hạ và hàng mi cong run rẩy, hơi thở mềm mại của cậu phả vào môi anh. Đôi môi của cậu hơi ướt, nhạy bén thì có thể cảm nhận được một chút vị rượu rum nhè nhẹ, hòa lẫn với một hương ngọt ngào.

Nam Vu Hạ bực bội hừ một tiếng, giọng nói ngọt ngào làm Doãn Trì nhớ đến những chiếc bánh ngọt mua ở chợ hè.

Không biết tại sao, Doãn Trì không lùi lại mà cứ để Nam Vu Hạ hôn anh thêm lần nữa mới từ từ ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn bé ngoan ngoãn, đáng yêu trước mặt.

Nam Vu Hạ hôn xong rồi cười lớn, mắt híp lại thành một đường, nhảy xuống giường chạy ra ngoài: “Hehe, em tắm xong sẽ đợi anh.”

Cậu đứng cũng không vững nổi, loạng choạng đi về phía phòng bếp, Doãn Trì vội vàng đưa tay kéo cậu lại.

Cậu tưởng mình là đi rửa rau sao?

Sức lực của cậu trai khá mạnh so với tưởng tượng của Doãn Trì, ý chí muốn tắm sạch sẽ cũng kiên quyết hơn Doãn Trì nghĩ, suýt nữa anh không thể giữ được cậu.

Nam Vu Hạ đi được vài bước thì bị kéo lại, quay đầu với ánh mắt tội nghiệp nhìn Doãn Trì, hỏi: “Không đi tắm à?”

“Thứ nhất, trong bếp không thể tắm. Thứ hai…” Doãn Trì ngừng một chút, “… Em không cần phải tắm sạch, em đã rất thơm rồi.”

“Nghe lời, giờ ngủ đi.” Anh cố gắng không nghĩ ngợi linh tinh, nhét Nam Vu Hạ vào chăn, đưa tay che mắt cậu. Anh nhớ mình đã từng đọc, khi che mắt bé con như vậy, sẽ giúp chúng ngủ nhanh hơn.

Nhưng vừa mới rút tay ra, Nam Vu Hạ lại mở mắt ngay, khóe miệng tiu nghỉu xìu xuống, kéo tay Doãn Trì ấp úng nói: “Anh đừng đi, anh không thể đi nữa.”

“Ba mẹ em không quan tâm em rồi.” Không biết tại sao, Nam Vu Hạ bỗng dưng nói, giọng điệu mang chút nức nở, “Em thích con trai có sao đâu, chỉ là cùng một giới tính thôi mà, sao người cùng giới lại không thể yêu nhau.”

Cậu lại nói: “Em có tình yêu rồi, rất nhanh thôi em sẽ có tình yêu.”

Doãn Trì ngồi cạnh giường Nam Vu Hạ lắng nghe cậu, giống như đang dỗ con nít mà vỗ vỗ nhẹ lưng cậu.

Không biết qua bao lâu, hơi thở của Nam Vu Hạ đều đều và cậu ngủ thiếp đi.

Doãn Trì ngồi thêm một lúc nữa, xác nhận không có chuyện gì rồi định đứng dậy, nhưng nghe thấy cậu nói một câu gì đó. Nam Vu Hạ lẩm bẩm, giọng nhỏ xíu, gần như không thể nghe được, nhưng trong phòng rất yên tĩnh, Doãn Trì vẫn nghe rõ.

Rất rõ.

“Anh Doãn Trì, anh rất tốt, em cực kỳ thích anh.”

Có thể là vì cách cậu gọi “Anh Doãn Trì” rất mềm mại, hoặc cũng có thể là vì câu nói thật lòng “Em cực kỳ thích anh”. Doãn Trì bỗng dừng lại, suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Anh muốn vuốt tóc Nam Vu Hạ. Nhưng cuối cùng lại rụt tay lại, anh thở dài một hơi, miệng mở ra rồi lại mím chặt, cảm thấy không biết phải làm sao đối diện với tình cảm ngây thơ của cậu bé.

Vừa rồi… có lẽ đó là nụ hôn đầu của cậu ấy.

Đây chính là tình cảm chân thật nhất của cậu ấy.

Doãn Trì do dự một lúc ở cửa, rồi quay lại ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng mở lời, giọng gần như không thể nghe thấy: “Khi còn bé, anh rất thích đánh nhau, không ai đến tìm anh để đánh, anh còn tự tìm chuyện để gây sự, anh rất thích cảm giác đó.”

Doãn Trì tự dưng giơ tay lên chạm nhẹ vào môi Nam Vu Hạ, mềm mại, hơi ấm, ấm hơn ngón tay của mình vài độ.

“Anh bắt đầu hút thuốc từ rất sớm, có một thời gian còn thích uống rượu.”

“Anh cũng chưa học xong đại học, nên anh chỉ là một học sinh xấu thôi.”

Anh chỉ dám kể những điều này khi Nam Vu Hạ đã ngủ rồi, bây giờ thốt ra cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Anh muốn đợi em tỉnh lại rồi hôn em, nhưng…” Anh vén mi của Nam Vu Hạ lên, “Em tỉnh lại chắc sẽ quên thôi, anh nghĩ em có thể không thích con người thật của anh.”

“Hoặc là…” Anh mỉm cười, con người thật của anh không phù hợp với em.

Doãn Trì nhẹ nhàng đứng dậy, tắt chiếc đèn hình vỏ sò ở đầu giường, định ra ngoài. Nhưng vừa đi vài bước, anh bị cái gì đó vướng vào chân, cúi xuống nhìn, là cái cặp sách của Nam Vu Hạ.

Kéo khóa không kỹ, một cuốn sổ tay rơi ra, Doãn Trì không định nhìn nhưng khi mở ra, đúng lúc một trang vẽ hai bức tranh ngây ngô: một là ly rượu đỏ, một là lá bài bích.

Ly rượu thì trông ngố ngố, không giống ly mà giống cái thau rửa mặt hơn, còn lá bài bích lại tròn trịa hơn hình vuông, phía trên cũng không vẽ ba hình tròn.

Anh nhặt lên nhìn một chút, bật cười nhẹ, khi ra khỏi phòng, đóng cửa nhẹ nhàng.

Họ vốn không thuộc về thế giới của nhau, sau khi Nam Vu Hạ tốt nghiệp, chắc cậu cũng không mãi làm việc ở quán bar này. Cậu thích hợp với một sân khấu lớn hơn, những bản nhạc cậu chơi cũng đáng để nhiều người nghe.

Họ không phù hợp, hay đúng hơn là Nam Vu Hạ sẽ gặp được người tốt hơn Doãn Trì.

Dù sao thì chiếc shaker cocktail cuối cùng cũng không thể chứa được nước soda.
 
Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào
Chương 32: Nói chuyện chút


Tiếng ve kêu om sòm từ ngoài cửa sổ vọng vào, một tia nắng len qua khe rèm chưa kéo kín. Nam Vu Hạ thức dậy, theo thói quen ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường.

Mười rưỡi.

Trên môi cậu còn vương lại một chút hương ngọt mát, vị bạc hà.

Nam Vu Hạ ngẩn người một lúc, chui đầu vào chăn, những chuyện tối qua bắt đầu hiện ra rõ mồn một trong đầu.

Cậu nhớ hết, không thiếu một chút nào, tất cả đều rõ như ban ngày.

Bao gồm việc cậu đến hộp đêm, bị ép uống một ly rượu, Doãn Trì đến tìm, ôm cột thép gọi là “anh Doãn Trì”, bao gồm cả việc cậu được Doãn Trì đưa về nhà, và những lời cậu nói với anh.

Nam Vu Hạ nhớ hết.

Bánh Bao Nhân Sữa Trứng thấy cậu tỉnh dậy liền chạy đến tìm chơi, dùng móng vuốt cào cào vào chân cậu, thấy không móc ra được thì vồ lấy cái đầu Nam Vu Hạ lộ ra ngoài chăn.

Nam Vu Hạ thở d ốc, mắt mở to, nghĩ đến mà sợ. Sao mình lại ngu thế nhỉ? Biết rõ không nên nói ra lời thích mà vẫn cứ nói, dù có say cũng không nên mượn cớ.

Cậu không chỉ tỏ tình với Doãn Trì, Doãn Trì có phải… đã từ chối thẳng thừng luôn rồi không?

Mũi cậu ê ẩm, cổ họng nghẹn lại, cảm giác như bị cảm vậy. Nhưng Nam Vu Hạ biết rõ ràng, cậu không bị cảm, căn bệnh này dù có chữa thế nào cũng không khỏi.

Tối nay còn phải đi làm, nhưng cậu chẳng muốn đi, thà là đừng bao giờ quay lại quán bar Black Spades.

Nam Vu Hạ không chắc mình có nên giả vờ như không có gì xảy ra không, càng không biết mình có muốn giả vờ rằng nụ hôn đó chỉ là giả hay không.

Có lẽ, bây giờ đến làm bạn cũng chẳng thể nữa, chỉ còn có thể là người dưng.

Nam Vu Hạ càng nghĩ càng khó chịu, túm lấy Bánh Bao Nhân Sữa Trứng, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó hít một hơi sâu, tâm trạng mới hơi đỡ chút.

Bánh Bao Nhân Sữa Trứng lật người ra, để lộ bụng và bắt đầu ngáy ngủ.

Cậu nằm nửa ngày mới dậy, hoảng hốt mà đứng giữa phòng, đầu óc choáng váng. Cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu, đầu đau như muốn nứt ra, muốn ói nhưng chẳng thể, cảm thấy từ đầu đến chân đều khó chịu.

Nam Vu Hạ không ăn sáng, chỉ uống một cốc nước, cả sáng ngồi lì trên sofa, nhìn Bánh Bao Nhân Sữa Trứng hớn hở chạy lung tung trong phòng.

Cả ngày chẳng làm gì, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chiều, đến lúc phải đi làm ở quán bar.

Thôi, kệ đi, không đi nữa. Giả vờ như trên đời này không có người như cậu đi.

Nam Vu Hạ quyết định rồi, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, định luyện đàn một lúc. Đàn violin của cậu vẫn để ở góc phòng khách, nhưng khi bước vào phòng khách thì phát hiện nó không ở đó.

Đàn của cậu đâu rồi?

Chiếc đàn violin hơn năm nghìn tệ của cậu đâu rồi?

Cái đàn lớn như vậy của cậu vậy mà biến đâu mất rồi??

Nam Vu Hạ giật mình, lập tức tỉnh táo lại, ngồi phịch xuống sofa, cố gắng nhớ lại cái đàn đắt tiền của mình đã bay đâu mất.

Cậu vẫn cầm theo khi ra khỏi câu lạc bộ, sau đó lên xe của Doãn Trì, nhưng khi lên tầng dường như cả hai người đều không cầm theo.

Chắc là để trên xe của Doãn Trì rồi, không còn chỗ nào nữa.

Chết rồi, vậy thì chỉ còn cách đến quán bar thôi.

Lạc quan mà nói, ít nhất là không mất, nhưng Nam Vu Hạ nghĩ lại, thà mất còn hơn.

“A!” Nam Vu Hạ kêu to một tiếng, nằm phịch xuống sofa, lấy gối đắp lên đầu. Đúng là đau khổ trần gian mà, giờ vẫn còn sớm không bằng cứ chết quách đi cho xong.

Thời gian không thể kéo dài nữa, Nam Vu Hạ mới bắt đầu thu dọn, thay một bộ quần áo rồi ra cửa. Cả chặng đường cậu đi rất chậm, chậm được đến đâu hay đến đó.

Dù đi chậm thế nào cuối cùng cũng đến, quán bar chưa mở cửa, trong quán tối om, không khí có phần tĩnh lặng.

Nam Vu Hạ hít một hơi, vừa định bước vào, nhưng lại chần chừ, chân vừa bước ra rồi lại thu lại. Sau khi vào trong nhìn thấy Doãn Trì, cậu nên nói gì đây? Hay là giả vờ như không có gì xảy ra, làm bộ ngốc nghếch cho xong?

Nam Vu Hạ đứng trước cửa loay hoay một hồi, khiến nhân viên của tiệm cắt tóc bên cạnh tưởng cậu có ý đồ xấu, cô nhân viên ở quầy cứ liên tục liếc mắt nhìn về phía cậu.

Cuối cùng Nam Vu Hạ đành nhắm mắt mà bước vào quán bar Black Spades.

Doãn Trì đã đến, đứng sau quầy bar nghiên cứu công thức chế biến cocktail mới, trên bàn là một cuốn sổ tay, xung quanh là đủ loại chai rượu và cốc đo, trông y như đang làm thí nghiệm hóa học.

Nam Vu Hạ chầm chậm bước tới.

“Hôm qua…” Cậu định giải thích về nụ hôn hôm qua, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống, “À… cây đàn của em.”

Doãn Trì xoay cây bút trong tay, bình tĩnh nói: “Ồ, hôm qua em để quên trong quán, anh vừa thấy đã để nó ở cạnh sân khấu.”

Hôm qua bọn họ đều nghỉ phép, không ai đến làm, nhưng cuối cùng không ai nhắc đến.

“Cảm ơn.” Nam Vu Hạ như chuột lén lút lấy đàn, chạy vào phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu một lúc lâu, đợi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào mới đi ra, trực tiếp lên sân khấu chơi đàn.

Lúc bước lên sân khấu Nam Vu Hạ còn suýt vấp ngã, chút nữa thì ngã lộn nhào, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Khi chơi đàn, cậu không cẩn thận kéo sai vài nốt, tâm trí đã bay đi đâu không biết, thi thoảng lén nhìn về phía quầy bar, tự hỏi không biết Doãn Trì đang làm gì, có phải cũng khó chịu như mình không?

Nam Vu Hạ nhìn đồng hồ trên tường quán bar, đúng giờ cậu nhảy xuống sân khấu, không kịp cất đàn vào hộp mà đã vội vã chạy ra ngoài.

Doãn Trì đứng sau quầy bar nhìn cậu như con thỏ chạy vội ra khỏi quán bar, cứ như có con hồ ly xảo quyệt đuổi theo phía sau vậy.

Anh khẽ cười, có lẽ hiểu ra rằng mình chính là con hồ ly đó.

Gần một tuần qua, hai người không nói với nhau một câu nào. Doãn Trì làm pha chế ở quầy bar, Nam Vu Hạ đàn trên sân khấu, hai người chẳng có giao tiếp gì.

Nam Vu Hạ thực sự rất muốn lên nói chuyện với Doãn Trì về những gì đã xảy ra hôm đó. Cậu đã lấy hết can đảm, thậm chí suýt nữa thì đã làm thế, nhưng rồi lại sợ Doãn Trì sẽ từ chối thẳng thừng, và điều đó khiến cậu khó chịu hơn là không nói gì.

Đáng lẽ cậu không nên đi hộp đêm tối hôm đó, không nên uống rượu, càng không nên làm ra cái vẻ mặt ngốc nghếch kia. Đều tại cậu muốn tìm thêm một công việc, thế là Nam Vu Hạ lại tự trách mình.

Hôm đó, Doãn Trì tan làm sớm, khi Nam Vu Hạ còn đang trên sân khấu thì anh đã thu dọn xong đồ đạc và ra về. Nam Vu Hạ nhìn Doãn Trì thu dọn xong rồi đi, thở phào nhẹ nhõm, kéo hết hai bản nhạc còn lại.

Cậu vừa hát khúc nhạc nhỏ, vừa ra cửa sau, cho rằng Doãn Trì đã về nhà từ lâu rồi, nhưng không ngờ, Doãn Trì lại không đi, mà dựa vào tường phía sau quán bar.

Doãn Trì co một chân dài lên chống vào tường, lười biếng tựa mình vào, một tay ôm cánh tay, một tay cầm điếu thuốc chưa châm, xoay xoay trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào đèn đường xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Nam Vu Hạ đứng sững ở cửa, bản năng muốn quay đầu chạy trốn, đi ra cửa trước quán bar, nhưng khi chưa kịp quay đi, Doãn Trì đã quay lại, ánh mắt chạm nhau, nhướn mày.

Nam Vu Hạ thu lại bước chân định chạy, nhắm đi về phía anh, giả vờ như mới nhìn thấy anh, làm bộ thờ ơ hỏi: “Hôm nay… trời đẹp nhỉ, anh đang đợi em à?”

Hôm nay trời không trăng, một chút xíu nắng cũng chẳng có, không khí oi bức nặng nề, Nam Vu Hạ vừa nói xong lại cảm thấy hối hận.

“Ừ.” Doãn Trì nhẹ nhàng gật đầu, mắt liếc nhìn cậu trai trước mặt, không biết đang nhìn đâu.

Nhóc con, giống hệt một con thỏ vậy.

Anh ngẩng cằm chỉ về phía xe bên đường, “Nói chuyện chút nhé?”
 
Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào
Chương 33: Em không muốn chúng ta chỉ là bạn


Doãn Trì lái xe đưa Nam Vu Hạ đến con phố ăn đêm mà họ từng đến trước đó. Hai người họ tìm một quán nướng ngoài trời và ngồi xuống.

Thời tiết oi bức, đừng nói đến ăn thịt nướng, chỉ cần đứng ở ngoài một lát thôi cũng đã thấy như bị thiêu sống, nhưng Nam Vu Hạ lại không hề phàn nàn. Cậu cảm thấy, chỉ cần là Doãn Trì chọn thì đều được hết.

Hai người gọi một bàn đầy món xiên nướng, nhưng chẳng ai động đũa, cứ ngồi nhìn nhau, chờ xem ai sẽ là người lên tiếng trước. Nội tâm Nam Vu Hạ đấu tranh một lúc lâu, mấy lần muốn lên tiếng lại thấy không đúng lắm, thế là lại im lặng.

Cậu không thể làm gì hơn ngoài tập trung vào bức tường phía sau Doãn Trì, nghiên cứu những vết xước cũ hằn trên đó, còn trong lòng lại đang nghĩ cách tẩu thoát, nghĩ không biết nếu cậu lén bỏ đi không thì Doãn Trì có nhận ra không.

Có thể là sẽ nhận ra, vì anh đang nhìn cậu chằm chằm.

“Hai hôm nay sao cứ tránh mặt anh?” Doãn Trì uống một ngụm bia, chậm rãi mở lời, “Đến ngay cả làm bạn, em cũng không muốn nữa sao?”

Nam Vu Hạ chưa kịp nghĩ nhiều đã buột miệng nói: “Em không muốn chúng ta chỉ là bạn “

Giọng c** nh* đến mức gần như không nghe rõ, đó cũng là câu trả lời theo bản năng. Nói xong, cậu lại cảm thấy chưa đủ rõ ràng, khẽ thêm một câu: “Dù sao cũng đã hôn nhau rồi.”

Doãn Trì không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy, càng không ngờ cậu lại nói thẳng như thế. Anh nuốt ngụm bia, suýt nữa bị sặc, mãi mới bình tĩnh lại.

Anh nheo mắt, do dự hỏi: “Em thích anh à?”

Nam Vu Hạ gật đầu một cái thật mạnh, làm sao mà không thích cơ chứ, từ lúc gặp anh đã thích rồi. Đó không phải là loại yêu thích nhất thời, mà là mong muốn được bên anh lâu dài.

Cậu muốn đi chơi cùng Doãn Trì, muốn mời anh đến lễ tốt nghiệp của cậu, muốn hôn anh, muốn ngủ chung với anh. Loại tình cảm này rất dịu dàng, nó khiến cậu cảm thấy thật sự ấm áp từ trong tâm khảm.

Doãn Trì suy nghĩ làm sao để trả lời, cuối cùng anh nói: “Em chưa thật sự hiểu anh đâu.”

Bao nhiêu lần trước đây, anh và Nam Vu Hạ ra ngoài, đến nhà cậu chơi, đi thăm trường đại học của cậu, mời cậu đến nhà mình, thậm chí còn phát sinh những việc đáng lẽ không nên có.

Họ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ trong quán, phía sau Doãn Trì là bức tường, anh ngả người ra sau một chút, dựa vào tường, hai tay nhét vào túi quần, ngón tay xoa nhẹ vào hai đồ vật trong đó.

Trong túi quần bên trái là một hộp thuốc lá, còn túi quần bên phải là ba viên kẹo bạc hà. Mấy ngày nay, anh đã không biết bao nhiêu lần muốn lấy thuốc ra châm lửa, nhưng rồi lại tự kiềm chế bản thân, anh hiểu rõ, đã cai được thì không nên quay lại.

Ban đầu, anh không hề muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với cậu, nhưng lại rất đáng ghét ở chỗ luôn bày ra những trò tán tỉnh v* v*n cậu nhóc này. Lúc này, Doãn Trì biết mình sai rồi, anh không nên đến gần Nam Vu Hạ, dù chỉ một lần nữa.

Nghiêm túc mà nói, anh không nghĩ rằng đứa nhỏ lại chân thành thích mình, còn can đảm nói ra. Thế nên bây giờ nhất định phải nói rõ ràng, đó là lý trí, và cũng là trách nhiệm với cậu, một cậu bé ngây thơ, dễ thương, trong sáng như hoa tuyết đầu xuân.

Doãn Trì quyết định rồi mở miệng, nhưng Nam Vu Hạ lại vội vàng, cậu nhạy bén nhận ra Doãn Trì sắp nói điều gì đó mà mình không muốn nghe. Trước khi anh lên tiếng, cậu vội vàng đưa tay che miệng anh, nghĩ rằng nếu anh không nói được gì thì sẽ không thể từ chối mình.

“Có phải chỉ vì chưa học xong đại học không?” Cậu nói mà không suy nghĩ, giọng hơi run vì vội vàng, “Có phải vì anh rất giỏi đánh nhau không? Em biết hết mà, em còn hiểu anh hơn anh nghĩ đấy, những chuyện kia của anh em đều biết cả.”

Nam Vu Hạ nhìn thẳng vào mắt Doãn Trì, tiếp thêm can đảm cho bản thân mà lớn tiếng nói: “Nếu còn có gì chưa biết, anh có thể nói với em, em luôn sẵn sàng nghe!”

Doãn Trì ngẩn ra, lời chưa nói bị nghẹn lại.

Hai người ở bàn bên nghe thấy liếc nhìn qua, nhưng Nam Vu Hạ chẳng quan tâm, thản nhiên tiếp tục nói.

“Em thỉnh thoảng cũng cúp học, có môn triết học là em ghét lắm, suốt ngày nghĩ thầm giáo sư lớn tuổi như này có thể bị đãng trí không, đừng lên lớp nữa.” Nam Vu Hạ ánh mắt sáng lên, giống như một học sinh ngoan lần đầu trốn học hay làm chuyện xấu, vừa đáng yêu lại vừa nghịch ngợm, “Mà em cũng giỏi đánh nhau đấy, em rất lợi hại đó. Nếu anh cảm thấy em đánh nhau không giỏi, em sẽ đi luyện tập, học 3-5 năm quyền anh, sau này cơ bắp có khi còn to hơn anh, nếu kẻ thù của anh đến, để em bảo vệ anh.”

Cậu nói rất nghiêm túc, chẳng có chút phóng đại nào, cứ như thể ngày mai sẽ đi đăng ký học quyền anh luôn vậy.

“Em, em…” Nam Vu Hạ dừng lại, cố gắng nhớ xem mình còn làm gì xấu không, “Lần trước em không muốn làm bài tập, nên bảo thầy giáo là bài tập bị Bánh Bao Nhân Trứng Sữa gặm mất rồi. Thầy giáo bảo không sao, lần sau chú ý là được.”

Doãn Trì bị những lời nghiêm túc của cậu làm cho bật cười, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, đành im lặng. Nam Vu Hạ vẫn giữ tay trên miệng

Doãn Trì, bàn tay hơi ướt mồ hôi, nhưng cậu không để ý, cứ áp chặt lên mặt anh.

“Em sẽ uống thêm sữa bò, không chừng còn cao hơn anh, sau này em sẽ bảo vệ anh.”

“Anh cũng đã sờ mặt em rồi, cái này gọi là sàm sỡ đó, tán tỉnh em, bây giờ lại muốn chối ư?”

Doãn Trì vỗ tay Nam Vu Hạ, bảo cậu buông tay ra. Nam Vu Hạ nhận ra tay mình vẫn còn chạm lên mặt Doãn Trì, có chút ngại ngùng, rụt tay lại rồi đỏ mặt.

“Anh trêu chọc em lúc nào?” Doãn Trì không hiểu.

Nam Vu Hạ bĩu môi, lặng lẽ quay đầu đi, xoay nhẹ xiên thịt trong tay, “Em chưa tốt nghiệp đại học, nhưng em cũng muốn kiếm tiền, trở nên giỏi như anh. Anh thi chứng chỉ gì đó, em có thể không làm được, nhưng làm cái gì khác em đều có thể làm.”

“Không biết anh có biết không, nhưng em chơi đàn rất giỏi đấy, sau này chắc chắn có dàn nhạc giao hưởng tranh nhau mời em. Sau khi tốt nghiệp,em sẽ thi nghiên cứu sinh khoa âm nhạc của trường H. Nếu đậu em sẽ học tiếp, học xong nghiên cứu sinh, nếu không đậu thì em sẽ nghĩ cách khác. Ai kiếm được nhiều tiền sau này còn chưa biết đâu, nếu cần em cũng có thể nuôi anh mà.”

“Anh đừng chê em nhé, em sẽ cố gắng mà.” Giọng Nam Vu Hạ trở nên đáng thương, mắt cụp xuống, cậu không biết phải nói gì thêm. Những gì cậu có thể nói đều đã nói hết rồi, nếu Doãn Trì vẫn không chấp nhận, cậu cũng không biết làm sao.

Doãn Trì im lặng lâu lắm, nhìn chăm chú vào đĩa xiên trên bàn. Một lúc lâu sau, anh đẩy một xiên ngó sen vào tay Nam Vu Hạ: “Ăn trước đi.”

Nam Vu Hạ không vui vẻ lắm, nhìn Doãn Trì, vẫn không đoán được anh đang nghĩ gì, bực bội gặm ba miếng ngó sen, suýt bị nghẹn lại uống mấy ngụm nước.

Hai người ăn nhưng đều không tập trung, mỗi người mang những suy nghĩ riêng.

Nam Vu Hạ vừa ăn xong định nói gì đó thì lại bị Doãn Trì trừng mắt nhìn, không dám mở miệng nữa.

Rời khỏi quán nướng, họ lang thang dọc theo con phố ăn vặt. Doãn Trì bước chậm rãi phía trước, Nam Vu Hạ theo sau, từng bước không rời.

Họ đi từ đầu phố ăn vặt này đến đầu kia, rồi tiếp tục đi nữa, sắp ra đến con phố lớn tấp nập phía trước, Doãn Trì mới dừng lại và quay người. Nam Vu Hạ đang cúi đầu, trong lòng đầy lo âu không chú ý mà đột ngột đâm thẳng vào ngực Doãn Trì, tự giật mình bước lùi về sau suýt nữa ngã.

Doãn Trì nhanh tay đỡ khuỷu tay cậu, đợi 3 giây sau cậu đứng vững mới buông tay, lặng lẽ đợi cậu lên tiếng.

“Anh Doãn Trì, em chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng thích ai.” Nam Vu Hạ ngừng lại một chút, “Cái thằng ngốc hồi cấp ba không tính đâu, ngoài nó ra em chưa từng thích ai, thật đấy.”

Không cho mình cơ hội hối hận, cậu lại nói tiếp: “Em chưa từng là bạn trai của ai,

nhưng em có thể học. Em có thể trở thành người bạn trai mà anh muốn. Anh muốn kiểu bạn trai gì, em sẽ trở thành như vậy.”

“Anh biết không, cái đêm hôm đó ở Dusk Till Dawn, những lời em nói là thật đấy, câu em thích nhất là: em rất thích anh Doãn Trì.” Nam Vu Hạ đỏ mặt, “Em thật sự rất thích anh.”

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Doãn Trì, chỉ chăm chăm nhìn chóp mũi anh, cố gắng không nhìn xuống môi anh. Nói ra rồi, Nam Vu Hạ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng vẫn chờ đợi với tâm trạng lo sợ, chuẩn bị đối mặt với bất cứ câu trả lời nào từ Doãn Trì.

Doãn Trì thật sự muốn nói với Nam Vu Hạ rằng mình cũng chưa từng có bạn trai, cũng chẳng hiểu gì về tình cảm, nhưng anh vẫn chưa mở lời. Anh muốn nói rằng mình cũng thích cậu, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Anh không phải là không quan tâm như vẻ bề ngoài anh đang thể hiện, trái lại trong lòng anh như có lửa đốt, trái tim anh và lý trí dường như đang đối lập.

Doãn Trì cảm thấy như mình đang đứng giữa hai sự lựa chọn trái ngược. Một bên là sự mong muốn mãnh liệt, anh muốn ôm lấy cậu, hôn cậu, cảm nhận cậu như ngày đầu gặp mặt, cảm giác cái ôm đó thật ấm áp và dễ chịu; nhưng một phần lý trí lại muốn đẩy cậu ra xa, vì anh cảm thấy mình không xứng với cậu.

Xung quanh, những chiếc đèn lồng đỏ nhạt tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đêm nay trăng tròn, bầu trời lạnh lẽo có vài đốm sao lấp lánh, không có gió, không gian yên tĩnh đến kỳ lạ.

Nam Vu Hạ đã chờ rất lâu mà không nhận được phản hồi từ Doãn Trì, có thể thấy được một chút rằng cậu đang thất vọng, đầu cúi xuống, trông đáng thương như một con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Anh Doãn Trì, em có thể thích anh không?”

Cậu sao mà đáng yêu quá đỗi.

Doãn Trì nhìn vào đôi môi của Nam Vu Hạ, hơi giương lên vì kích động, trông mềm mại vô cùng. Anh không kiềm chế được mà nhớ lại cảm giác hôn cậu đêm đó.

Nhưng anh không còn nhớ rõ ràng nữa.

Quên rồi, tiếc quá đi mất.

Có thể là vì một phút nông nổi, hoặc là vì anh đã chờ đợi quá lâu, không muốn tiếp tục đợi nữa, Doãn Trì nuốt nước bọt, gương mặt anh hướng về phía Nam Vu Hạ, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi cậu. Anh nhắm mắt lại và chậm rãi hôn lên môi Nam Vu Hạ. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vịn lấy gáy cậu, kéo cậu vào lòng mình.

Nam Vu Hạ vẫn để môi mở ra, lúc Doãn Trì hôn cậu, cậu không khép miệng lại, mắt mở to một lúc, cảm giác cơ thể đột nhiên căng cứng, rồi ngay lập tức mềm mại, đôi môi như bị ấn vào một nút bấm nào đó.

Doãn Trì cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch, quanh mũi là mùi hương dịu dàng của cậu, giống như có thể lấp đầy mọi khoảng trống trong lòng anh.

Lần này, môi Nam Vu Hạ ngọt ngào, không giống như lần trước có vị rượu, Doãn Trì cảm nhận được sự ngọt ngào thuần khiết của cậu, cảm nhận từng nụ hôn là của cậu, và của chính mình, không có gì che giấu.

Anh không hề hối hận chút nào.

Lý trí quan trọng cái mẹ gì nữa?
 
Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào
Chương 34: Chúng ta có thể hẹn hò không?


Doãn Trì và Nam Vu Hạ lập tức về nhà.

Về nhà của Doãn Trì.

Mới bước vào cửa thì bên ngoài bắt đầu đổ mưa. Thành phố này lúc nào cũng thế, chiều tối không một gợn mây, vậy mà chỉ vài tiếng sau lại mưa gió ầm ầm, sấm chớp dày đặc, mưa như trút nước.

Ban công của Doãn Trì là ban công ngoài trời, không có mái che, khi mưa thì phải đem những cây sen đá vào nhà không thì chúng sẽ bị ngập. Vừa vào nhà, anh liền chạy ra ban công, Nam Vu Hạ vội vã theo sau để giúp đỡ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thành phố bị nước xối đến mờ mịt, có vẻ trời sẽ không tạnh mưa trong thời gian ngắn.

Sen đá thực sự rất nhiều. Hai người vội vàng chuyển từng chậu vào nhà, mưa rơi xuống ban công, khiến cả người lẫn cây đều bị ướt sũng.

Diện tích trong nhà có vẻ không đủ, mấy chậu sen đá phải đặt cả trong nhà vệ sinh mới hết.

Sầu Riêng, con chó giống chăn cừu Đức cực kỳ nghịch ngợm, cứ quấn lấy hai người, nó mặc kệ bộ lông bị ướt, thậm chí trở nên lấm lem. Doãn Trì dùng chân đẩy nó ra, nó lại lao về phía anh, chỉ khi bị mắng vài câu thì mới ngồi im một chút.

Cuối cùng cũng dọn chuyển xong, Nam Vu Hạ vội vã chạy tới đóng cửa kính của ban công lại, ngăn cơn mưa ngoài cửa sổ. Doãn Trì vuốt tóc, nước vẫn còn đọng lại ở chân tóc, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn.

Mọi thứ xung quanh lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn âm thanh của mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Phòng khách đầy ắp cây sen đá, ngay cả giá sách của Doãn Trì cũng không được bỏ qua, những cây sen đá chen chúc vào nhau, ngập tràn trong nhà.

Nam Vu Hạ nhìn quanh một lượt, lẩm bẩm nói: “Anh nên lắp mái cho ban công thì hơn.”

Doãn Trì bật cười. Ban đầu vai chỉ hơi run run, sau đó không kìm nổi cười thành tiếng, mắt anh híp lại thành một khe nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Nam Vu Hạ thấy anh cười như vậy, nhìn anh một lúc, rồi cũng bật cười.

Cậu bắt đầu hồi tưởng lại nụ hôn giữa cậu và Doãn Trì lúc vài giờ trước. Nụ hôn này rõ ràng hơn rất nhiều, lần đầu tiên hôn anh là khi say rượu, chỉ nhớ là cảm giác mềm mại ấm áp, nhưng lần này mới thật sự gọi là hôn.

Dịu dàng và lưu luyến, trong mắt cả hai chỉ có đối phương, giống như thế giới xung quanh chỉ còn là phông nền…

Nụ hôn đầu tiên và thứ hai của cậu đã dành cho Doãn Trì, nụ hôn thứ ba, thứ tư và tất cả những nụ hôn sau này, cậu đều muốn dành cho anh.

Cửa kính cách âm tiếng mưa ngoài trời, Nam Vu Hạ cắn môi, khẽ hỏi: “Anh… thích kiểu con trai thế nào?”

Cậu không biết mình đang mong đợi câu trả lời thế nào, chỉ là nghĩ rằng bất kể

Doãn Trì thích kiểu con trai thế nào, cậu sẽ cố gắng trở thành kiểu đó. Cậu thích Doãn Trì quá, muốn được ở bên anh.

Doãn Trì nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức Nam Vu Hạ tưởng anh sắp trở thành tượng luôn rồi. Thế là cậu không dám nói gì, chỉ biết lo lắng xoa tay.

Trên đường về, Doãn Trì vừa lái xe vừa kể cho Nam Vu Hạ về những chuyện khi còn học đại học, thật ra việc quyết định bỏ học, dành toàn bộ thời gian và sức lực để học về rượu và pha chế cocktail không hề dễ dàng. Doãn Trì nói anh không hối hận về quyết định này, chỉ là tiếc là lúc đó không suy nghĩ kỹ hơn trước khi quyết định.

Lúc đầu khi muốn học pha chế cocktail, anh chỉ ngồi một mình trong ký túc xá pha chế linh tinh, trộn nước gừng, nước cam và rượu tequila vào với nhau, kết quả vừa ngọt vừa đắng, còn cay đến mức suýt độc chết người ta.

Việc học pha chế cocktail không phải là một con đường dễ dàng, bố mẹ anh cũng không ủng hộ, họ cho rằng chỉ là làm phục vụ, lại còn phải trả tiền để học mấy năm trời.

Việc không có sự ủng hộ từ người xung quanh là một cú sốc lớn đối với anh.

Anh muốn học pha chế nhưng không có thời gian, không có sức lực, cũng không có tiền để học, không học nhưng lại không thể từ bỏ.

Doãn Trì nói xong, tay thò vào trong túi áo lục một lúc, nhưng anh không tìm thấy thứ mình cần. Cuối cùng anh rút ra một điếu thuốc, im lặng một lúc rồi mở cửa xe, hỏi Nam Vu Hạ: “Em có phiền không?”

Nam Vu Hạ không nói là phiền hay không phiền, chỉ lục lọi trong túi áo, lấy ra ba viên kẹo bạc hà, đưa cho Doãn Trì. Ba viên kẹo này là Doãn Trì trước đó đã cho cậu, cậu vẫn giữ lại chưa dám ăn.

Vậy là cuối cùng Doãn Trì vẫn không châm điếu thuốc.

Cả căn phòng im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, một lúc lâu sau, Doãn Trì mới lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng rất nghiêm túc: “Thích kiểu con trai dễ thương, hơi nhút nhát, thường hay đỏ mặt, còn biết chơi đàn violin.”

Nam Vu Hạ ngạc nhiên ngước mắt lên, đúng như dự đoán, cậu đỏ mặt. Sau một lúc suy nghĩ, trước khi Doãn Trì hỏi, cậu chủ động nói: “Em thì thích con trai có đôi mắt độc đáo không giống nhau, toàn thân đều có mùi bạc hà, tóc hơi xoăn, lại còn biết pha chế cocktail.”

“Chúng ta… chúng ta có thể…”

“Có thể gì?” Doãn Trì giả vờ hỏi.

Nam Vu Hạ hít một hơi thật sâu, “Ý là…hẹn hò không?”

Doãn Trì trả lời bằng một nụ hôn nhẹ, môi anh chạm vào môi Nam Vu Hạ, khẽ nói:

“Ừ.”

Dường như đã trôi qua cả một thế kỷ, hai người mới tách ra.

Trong lòng Nam Vu Hạ giống như có một con chim ruồi đang bay tán loạn trong lồ ng ngực, mỗi giây đôi cánh lại vỗ mạnh hơn, khiến cậu cảm thấy tê dại cả người.

Cậu vẫn muốn hôn Doãn Trì, muốn cướp lấy viên kẹo bạc hà chưa tan trong miệng anh, muốn thử xem xem nó có ngọt hơn so với việc mở bao ăn trực tiếp không.

Thế là cậu đã làm vậy.

Cả hai đều ướt sũng, dính chặt vào nhau không thoải mái, nhưng không ai nhường ai cả. Nam Vu Hạ có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Doãn Trì, ấm áp nhưng lại có đôi chút lạnh lẽo của nước mưa, thật dễ chịu.

Doãn Trì mặc một chiếc áo phông trắng, khi ướt gần như trong suốt, Nam Vu Hạ liếc nhìn một cái rồi vội quay đi, giả vờ không quan tâm. Doãn Trì quan sát hết mọi động tác nhỏ của cậu, trong lòng buồn cười, nói: “Nếu muốn nhìn thì cứ nhìn đi.”

Sầu Riêng nghịch ngợm, nhảy nhót khắp nhà, thân hình đã to lớn như một con chó chăn cừu Đức, không thể bế nổi nó nữa rồi, nó lao vào người Nam Vu Hạ suýt chút nữa đè cậu ngã.

Nam Vu Hạ chỉ có thể xoa đầu nó, nhưng Sầu Riêng càng chơi nghịch hơn, cọ mạnh đầu vào tay cậu.

Doãn Trì đuổi nó vào phòng ngủ, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Cả người đều đã ướt, đi dép cũng vô dụng, Doãn Trì bước chân trần vào bếp, trong khi đi anh tháo luôn chiếc áo phông trắng, vứt vào giỏ đồ giặt, còn lại mỗi cái quần.

Anh để lại một vệt chân ướt trên sàn. Từ phía sau nhìn, anh có bờ vai rộng, eo thon, cơ bắp rõ rệt, vóc dáng gần như hoàn hảo.

Nam Vu Hạ không thể rời mắt khỏi anh, cảm giác như bị dính vào cơ thể Doãn Trì, chỉ nhìn một chút đã muốn ch ảy nước miếng.

“Bị ướt có khó chịu lắm không?”

Nam Vu Hạ vẫn đang nhìn vào xương b ướm của Doãn Trì, mất một lúc lâu mới phản ứng lại câu hỏi của anh. Cậu nhìn vào thân hình tr@n truồng của Doãn Trì, vô thức suýt nữa cởi bỏ áo của mình.

Mới chỉ kéo tay áo lên rồi anh bừng tỉnh, mặt đỏ bừng, tự nhủ không được, không được nghĩ như vậy.

Doãn Trì nhìn thấy hết vẻ ngại ngùng này của cậu, cười cười không nói gì, chỉ mở cửa tủ lạnh, lấy ra mấy chai nước trái cây trong lọ thủy tinh, nói: “Thay đồ khô đi, không cảm lạnh đấy.”

“Dạ.” Nam Vu Hạ ngớ ngẩn đáp, nhưng chẳng nghe gì cả, đứng yên tại chỗ không động đậy.

Doãn Trì bận rộn pha chế đồ uống, không thể rảnh tay, chỉ chỉ về phía phòng ngủ:

“Trong ngăn kéo phòng ngủ có quần áo khô, em tự đi tìm đi.”

Thấy Nam Vu Hạ vẫn không động, anh lại nói thêm: “Nhanh lên, ngoan nào.”

Nam Vu Hạ bỗng thấy trong lòng ấm áp, bước nhanh vào phòng Doãn Trì, mở ngăn kéo tủ gần tường, kéo ra ngăn kéo trên cùng.

Bên trong là mấy chiếc áo phông được xếp gọn gàng, chủ yếu là màu trắng và đen, vài chiếc có họa tiết. Nam Vu Hạ suýt nữa định lấy hết tất cả mặc lên người, cứ như

thử đồ trong siêu thị vậy.

Tất cả đều đã được giặt sạch sẽ, nhưng vẫn còn mang một chút mùi của Doãn Trì, mùi bạc hà pha với thuốc lá, là mùi dễ chịu của mùa hè.

Nam Vu Hạ chọn mãi mới xong, giống như khi thử đồ ở trung tâm mua sắm, cuối cùng cậu mặc chiếc áo phông trắng có hình 2 chú vịt vàng nhỏ, phía dưới có dòng chữ: “I’m quackers about you.”

Tạm dịch: Anh phát điên vì em

Rất khó tưởng tượng đây là đồ của Doãn Trì.

Khi Nam Vu Hạ quay lại bếp, Doãn Trì đã pha xong hai ly cocktail, ly của anh có vodka và rượu đào, ly của Nam Vu Hạ chỉ có nước trái cây.

Màu của nước cam và nước quả mâm xôi hòa trộn lại tạo thành một màu sắc rực rỡ, như ánh hoàng hôn trên biển, lại thêm một ít đá viên, cảm giác mát lạnh dễ chịu.

Nó là Passion Coast đó.

Doãn Trì chống khuỷu tay lên quầy bếp, nhìn Nam Vu Hạ uống, không biết nghĩ đến

điều gì, khẽ cười một tiếng, híp mắt, đột nhiên hỏi: “Em biết cocktail này gọi là gì không?”

“Ừ, là gì vậy?” Nam Vu Hạ nhấc ly lên, miệng đang ngậm ống hút, ngẩng đầu nhìn anh.

“Cho em một bài tập về nhà, tự về tra đi.”

“Anh nói cho em biết là được rồi mà.”

“Ngoan, tự mình tìm hiểu đi nhé.” Doãn Trì từ từ áp sát vào tai Nam Vu Hạ, thì thầm: “Tên tiếng Anh của nó là điều anh muốn làm cùng em.”

Passion Coast có nghĩa khác là segg bờ biển =)))

Nam Vu Hạ lại đỏ mặt, cúi đầu ngậm chặt ống hút, âm thầm ghi nhớ tên của ly cocktail này.

Doãn Trì chỉ mất vài ngụm đã uống hết ly cocktail của mình, mặt không đỏ một chút nào, tùy tiện hỏi: “Ở lại qua đêm không?”

Nam Vu Hạ không ngờ Doãn Trì lại hỏi như vậy, cả người giật mình, vừa gật đầu vừa lắc đầu, giống như bị đóng đinh tại chỗ, hai tay ôm chặt ly trong lòng.

Doãn Trì nhìn thấy vậy trong lòng bật cười, đi tới lấy ly rỗng trong tay Nam Vu Hạ, để lên bàn, rồi hướng về phòng ngủ, hờ hững nói: “Đừng đi nữa, mưa lớn thế này mà đi thì không tốt đâu.”
 
Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào
Chương 35: Thì ra đây chính là tình yêu


Buổi sáng trước khi ra ngoài Nam Vu Hạ đã để lại rất nhiều thức ăn cho Bánh Bao Nhân Sữa Trứng và cũng thay cát mèo mới. Một đêm không về cũng không phải là không thể.

Cậu cũng không thật sự muốn về nhà.

Ngoài trời lóe lên ánh chớp, vài giây sau là tiếng sấm vang lên, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, ngay cả khi đóng cửa sổ, cậu vẫn có thể nghe rõ tiếng mưa rơi lộp độp trên đường phố.

Lúc tan làm ở quán bar đã là hơn chín giờ tối, hai người lại đi ăn khuya, giờ đã gần mười một giờ. Doãn Trì từ trong phòng gọi với ra kêu Nam Vu Hạ đi tắm trước rồi chuẩn bị đi ngủ.

Nam Vu Hạ tung tăng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, sữa tắm xịt ra gần như tràn đầy cả phòng, không gian tràn ngập mùi xà phòng tươi mới.

Trong khi tắm, cậu suýt thì hát thành tiếng nhưng lại cố gắng kìm chế không thể hiện ra mình đang rất háo hức.

Khi chuẩn bị đi ngủ, Nam Vu Hạ lén nhìn quanh, cuối cùng nhận ra nhà Doãn Trì chỉ có một phòng ngủ duy nhất. Cậu hơi đề phòng, đứng ở chỗ dễ thấy nhất trong hành lang, nếu có đuôi thì chắc chắn bây giờ nó đang điên cuồng lắc lắc, chờ Doãn Trì mời mình lên giường.

Cậu không ngờ rằng chỉ vài giây sau, Doãn Trì ôm một chăn và gối từ trong phòng đi ra, bước về phía ghế sofa, vừa đi vừa nói: “Chỉ có một đêm thôi, đêm nay ngủ tạm trên sofa vậy.”

“Hả?” Nam Vu Hạ thốt lên, giọng nói có chút lo lắng và buồn bã, “Chật quá, em không ngủ được đâu, chân thõng hết cả ra ngoài rồi này.”

Đã hẹn hò rồi mà còn không thể ngủ chung ư, thế giới này sao lại bất công như vậy.

“Ồ.” Doãn Trì quay lại nhìn cậu, cười nhẹ, “Vậy để em ngủ giường, anh ngủ sofa.”

Nam Vu Hạ đứng sững người, nhìn Doãn Trì ném gối và chăn lên sofa, chỉ thiếu quăng luôn bản thân lên đó, cậu cảm thấy của mong ước của mình sắp tan tành, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.

Đâu phải cậu muốn ngủ trên giường, cậu muốn ngủ cùng Doãn Trì cơ! Ngủ đâu mà chẳng được, ngủ trên mái nhà cũng không sao hết!

Nam Vu Hạ lại liếc nhìn chiếc sofa, suy nghĩ nếu Doãn Trì ngủ trên đó, liệu mình có thể chen vào ngủ cùng không. Nhưng có lẽ không được, vì diện tích quá nhỏ, như vậy cậu sẽ nằm lên người Doãn Trì, cứ vậy cả đêm thì sẽ làm anh ngạt thở mất.

Doãn Trì liếc qua cậu, thấy trên áo của Nam Vu Hạ có hai chú vịt nhỏ màu vàng trông rất mềm mại, giống như cậu vậy, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Cười đủ rồi, Doãn Trì tiến lại gần, xoa đầu Nam Vu Hạ một cái, rồi nhẹ nhàng nhấc cậu lên, đặt lên vai bước về phía phòng ngủ, “Đùa với em thôi, đi nào, vào trong ngủ.”

Nam Vu Hạ: “! (〃ω〃)”

Ngủ chung một chỗ không thành vấn đề, nhưng Doãn Trì không có ý định đắp chung một cái chăn. Sau khi tắm xong, anh định lại ôm chăn trong phòng khách vào để đắp, nhưng khi nhìn lên giường, Nam Vu Hạ đã ngoan ngoãn nằm trên giường, cuộn chăn và chính mình thành một cuộn tròn, mặt đầy mong chờ mà kéo chăn cho anh, chỉ chờ anh nằm vào thôi.

Làm sao có thể từ chối đây, Doãn Trì đành phải nằm vào cùng chăn với Nam Vu Hạ.

Kể từ khi lên giường, mắt Nam Vu Hạ không thể khép lại nổi, trong khi Doãn Trì đã nhanh chóng nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.

Giấc mơ đã thành hiện thực rồi, còn ngủ gì nữa.

Nam Vu Hạ trong lòng thầm lẩm bẩm, cậu nằm nghiêng, lén nhìn Doãn Trì ngủ. Nhìn mãi, không nhịn được, cậu bắt đầu sờ sờ, dù gì cũng chung một chiếc chăn, có khó gì đâu.

Nam Vu Hạ hơi dịch tay, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay của Doãn Trì, nhẹ nhàng nắm lấy một chút, nhưng Doãn Trì không phản ứng, vẫn nhắm tịt mắt, như thể đã ngủ rồi.

Âm thanh mưa ngoài cửa sổ như tiếp Nam Vu Hạ thêm can đảm, cậu nuốt nước bọt, lặng lẽ nâng người dậy một chút, tiến lại gần Doãn Trì, mũi cậu chạm vào mũi của anh, tay cũng nhẹ nhàng đặt lên cơ bụng anh.

Cậu đã muốn làm thế từ lâu rồi, muốn thử xem cơ bụng của Doãn Trì có giống như tưởng tượng của cậu không, sờ có sướng không.

Doãn Trì thực ra vẫn chưa ngủ, tay của cậu mềm mại, trước đó đã chạm vào mu bàn tay anh, giờ lại miết lên bụng anh.

Cậu còn véo một cái.

Doãn Trì mở một mắt, liếc nhìn người đang làm loạn trên người mình.

Nam Vu Hạ giống như bị bắt quả tang, nằm sững người, tay vẫn đang đặt trên bụng Doãn Trì, mắt đối mắt, mặt chỉ cách anh vài cm.

Doãn Trì nhẹ nhàng nói: “Buông ra.”

Nam Vu Hạ cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Không buông.”

Cậu lại véo thêm một cái.

Cuối cùng Doãn Trì không thể chịu nổi nữa, không để cậu làm mình mòn thêm một tầng da nữa, anh nắm lấy cánh tay cậu, kéo mạnh một cái, ôm chặt vào lòng, Nam Vu Hạ mới yên tĩnh lại.

Cậu không làm trò nghịch ngợm nữa, nhưng lại bắt đầu càu nhàu: “Anh thích em ở điểm nào?”

“Có phải vì em đẹp không?”

“Tất nhiên, anh thích em vì em đẹp mà.”

“Em còn nghe nói người đẹp thường dễ bị người đẹp thu hút.”

Doãn Trì ngáp một cái, rồi lười biếng nói: “Không phải đâu, anh chỉ thấy em ngốc nghếch, nếu bị kẻ xấu lừa mất thì thật tiếc.”

Nam Vu Hạ chu môi: “Đồ xấu xa.”

Càng nói càng tỉnh táo, không ngủ được nữa, nhưng làm chút chuyện khác thì vẫn được.

“Xấu xa à? Em có muốn anh làm kẻ xấu cho em xem không?”

Doãn Trì lúc đầu cũng không định làm gì, hai người mới chỉ ở bên nhau chưa đầy ba giờ, còn rất nhiều thời gian, nhưng ai ngờ anh lại không kìm chế được, đành phải chịu thôi.

Nam Vu Hạ chưa kịp phản ứng đã bị Doãn Trì ôm lấy, lật người xuống dưới.

“Ê?”

Cậu cảm thấy như mình sắp bốc hỏa, nơi nào tiếp xúc với Doãn Trì cũng nóng bừng, còn những nơi ngón tay anh chạm qua lại như có cảm giác tê dại, ngọt ngào và tê tái.

Đầu Nam Vu Hạ ngay gần cổ Doãn Trì, cậu theo bản năng dụi vào và nhẹ nhàng cắn vào yết hầu anh, nghe thấy tiếng r3n rỉ của Doãn Trì, cả người anh hơi run lên.

Chiếc áo “I’m quackers about you” của Nam Vu Hạ bị Doãn Trì cởi ra nhanh chóng và ném xuống giường. Doãn Trì ôm nhẹ cậu, ghé vào tai cậu thì thầm: “Chắc chứ?”

Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi trên mái nhà khá ồn, nhưng câu hỏi này Nam Vu Hạ lại nghe rõ mồn một.

“Hửm?” Cậu không biết mình đang phát ra âm thanh gì, đến tai Doãn Trì thì biến thành “Ưm!” đầy mơ hồ.

Doãn Trì như đang thử nghiệm, muốn xem chạm vào chỗ nào sẽ khiến Nam Vu Hạ đỏ mặt, hôn vào chỗ nào sẽ khiến cậu kêu lên, thậm chí muốn thử xem làm thế nào để khiến cậu khóc.

Nam Vu Hạ tuyệt vọng nhận ra Doãn Trì không phải là không được, anh rất “được”, đến mức một tối làm ba lần mà vẫn ổn. Cậu bị anh làm cho run rẩy, mềm nhũn như một vũng nước trên giường.

Cậu đã sai, không nên nghĩ rằng Doãn Trì không được, hóa ra đó chính là quả báo.

“Ôi… xin lỗi… sai rồi… em sai rồi…” Giọng cậu lạc đi, âm cuối như muốn vươn lên tận trời.

Doãn Trì nghe xong mà chẳng hiểu gì, động tác không dừng lại, khàn khàn hỏi bên tai cậu: “Sai gì?”

Đến khi anh đỡ người lên, mới nhận ra đuôi mắt Nam Vu Hạ đã ướt, gương mặt ửng hồng cũng dính nước mắt.

Hỏng rồi, thật sự đã làm cậu khóc.

Doãn Trì vội dừng lại, xoa đầu Nam Vu Hạ, đang định nghĩ cách dỗ dành thì nghe thấy cậu như một chú mèo con rên lên một tiếng. Nam Vu Hạ nói nhỏ, không dám mở mắt: “Đừng dừng lại… em… em vẫn muốn…”

Nam Vu Hạ cảm thấy mình như đang nằm trên đám bông, cổ họng dính dính, như bị mật ong và siro bám vào, vừa ngọt vừa dính.

Cậu lén mở mắt, nhìn vào đôi mắt của Doãn Trì, cảm thấy ánh mắt anh như mật ong caramel, ngập tràn hạnh phúc.

Xung quanh ngọt ngào như thể đã khoét một lỗ trong kẹo bông gòn, bên trong lót những chiếc ghế nhỏ và giường nhỏ bằng kẹo cứng, rồi vào đó nằm. Tiếng mưa ngoài cửa sổ như là nước chanh có siro và đá, ngọt ngào, rất hợp với mùa hè oi ả.

Thì ra đây chính là tình yêu.
 
Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào
Chương 36: Bạn trai (Hoàn)


Vào lễ tốt nghiệp, Doãn Trì đến buổi lễ với tư cách là bạn trai của Nam Vu Hạ, chứng kiến cậu biểu diễn trong dàn nhạc giao hưởng vào lúc bắt đầu và kết thúc buổi lễ.

Khi đến đoạn nhạc cuối cùng, Nam Vu Hạ có một đoạn solo, cậu chơi một bản nhạc của Vivaldi*, giai điệu trong trẻo, du dương, khiến cả nghìn người dưới khán đài im lặng lắng nghe. Sau khi cậu biểu diễn xong, một tràng pháo tay vang lên như sấm dội.

*维瓦尔第 (Vivaldi) là tên của một nhạc sĩ nổi tiếng người Ý, Antonio Vivaldi (1678-1741). Ông là một trong những nhà soạn nhạc Baroque vĩ đại nhất, nổi tiếng nhất với các tác phẩm dành cho violin, đặc biệt là bộ concerto “Bốn mùa” (The Four Seasons). Tác phẩm này vẫn được coi là một trong những sáng tác vĩ đại và phổ biến nhất trong lịch sử âm nhạc cổ điển.
image-1.png


Sau khi Nam Vu Hạ nhận bằng tốt nghiệp, Doãn Trì đứng dưới sân khấu đợi cậu, ôm chặt lấy cậu xoay một vòng trong niềm vui.

Nam Vu Hạ mặc bộ lễ phục tốt nghiệp màu đen, nhẹ nhàng như một con bướm nhỏ.

Mọi người xung quanh đông đúc, nhưng Doãn Trì chẳng quan tâm, anh cúi đầu hôn Nam Vu Hạ, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hông cậu, thì thầm bên tai: “Mừng em tốt nghiệp.”

Nam Vu Hạ nhìn Doãn Trì một lúc lâu, rồi tháo mũ tốt nghiệp trên đầu xuống, cẩn thận đội lên đầu Doãn Trì, mỉm cười nói: “Chúc mừng anh tốt nghiệp nữa nhé.”

Một số người nhìn về phía họ, có người bắt đầu chỉ trỏ, Doãn Trì vừa cao vừa nổi bật, lại còn ôm một cậu bạn trai ngoan ngoãn ưa nhìn càng thu hút sự chú ý.

Nam Vu Hạ chẳng bận tâm chút nào, nắm chặt tay Doãn Trì hơn, mặc kệ mọi người nghĩ gì, trong mắt cậu đó là sự ghen tị và ngưỡng mộ, cậu chẳng quan tâm.

Sau khi nhận xong bằng tốt nghiệp và chụp vài bức ảnh, Doãn Trì hỏi: “Em đói chưa?”

Nam Vu Hạ gật đầu vội vàng, từ sáng đến giờ cậu chưa ăn gì, lo lắng cho buổi biểu diễn, tâm trạng quá căng thẳng khiến cậu không thể ăn được gì, bây giờ bụng đã đói đến mức phát rồ.

“Muốn ăn đồ nướng ở chỗ đó.” Nghĩ đến món thịt nướng, Nam Vu Hạ không kiềm chế được mà nuốt nước miếng, bụng cũng đúng lúc kêu lên.

“Mừng tốt nghiệp mà em lại muốn ăn cái này à? Hơi phù phiếm quá rồi.”

“Không được sao?” Nam Vu Hạ bĩu môi, nhìn Doãn Trì từ dưới lông mày.

Chỉ cần Nam Vu Hạ làm vẻ mặt tội nghiệp là Doãn Trì không làm gì được, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nắm tay cậu đi về phía bãi đỗ xe. “Được rồi, nghe em, muốn ăn gì cũng được.”

Đến cạnh xe, Doãn Trì bảo Nam Vu Hạ đợi một chút, anh có một bất ngờ muốn tặng cậu. Nam Vu Hạ tò mò nhìn Doãn Trì mở cốp xe, lấy ra một món đồ.

Khi Doãn Trì lại gần, Nam Vu Hạ mới thấy đó là một chiếc hộp đàn violin màu nâu nhạt, trên đó buộc một chiếc nơ hồng to.

“Đây là quà cho em.” Doãn Trì đưa hộp violin cho Nam Vu Hạ, có vẻ anh cảm thấy chiếc nơ hơi quá nên vừa vuốt tóc vừa nói: “Cửa hàng chỉ có nơ hồng thôi, tạm chấp nhận vậy.”

Nam Vu Hạ ngẩn người một lúc lâu mới dám đưa tay nhận lấy, hộp violin nặng trĩu, chiếc nơ khá dễ thương. Khi mở hộp, bên trong là một cây đàn violin màu nâu nhạt, được lót bằng vải nhung mềm mại.

Nam Vu Hạ hít một hơi, lau tay lên áo mới dám cầm cây đàn lên, sợ làm bẩn nó.

Đây là một cây violin Campus của Đức, đắt gấp mấy lần cây đàn cậu đang dùng, màu sắc sáng bóng, âm thanh trong trẻo, và ngay cả hộp đàn cũng có chất liệu tuyệt vời.

“Campus” là tên một dòng đàn violin của hãng Palatino, cụ thể là mẫu VN-350. Dòng đàn này được đánh giá cao về chất lượng so với giá thành, phù hợp cho người mới học và học sinh, sinh viên.

image-2.png


Cây đàn này quá quý giá, Nam Vu Hạ không biết phải nói gì, ấp úng nói: “Nhưng mà… em… em không có gì để tặng lại anh cả.”

Doãn Trì dựa vào xe, hai ngón tay che miệng, cười khẽ: “Đây là quà tốt nghiệp cho em, sao phải tặng lại anh.”

“Em thích lắm, cảm ơn anh.” Nam Vu Hạ ngẩng lên hôn nhẹ lên môi Doãn Trì, “Mấy hôm trước em còn đang nghĩ liệu có nên thi nghiên cứu sinh âm nhạc của H Đại không, như vậy em có thể dùng cây đàn này.”

Doãn Trì nhăn mặt vì cái hôn không đủ chân thành, kéo Nam Vu Hạ lại, lại hôn một cái rồi mới chịu buông ra: “Nhanh lên, đăng ký chưa?”

“Nhưng em vẫn chưa biết có nên thi hay không, nếu không đỗ…” Nam Vu Hạ nói đến đây thì im bặt, ôm cây đàn ngẩng đầu không biết đang nghĩ gì.

Doãn Trì lại đội chiếc mũ tốt nghiệp lên đầu Nam Vu Hạ, ấn nhẹ rồi vuốt tóc cậu, thản nhiên nói: “Muốn làm gì thì làm đi, đừng suy nghĩ linh tinh, yên tâm, không đỗ cũng không sao, tối về nhà mình làm chuyện đó.”

Mặt Nam Vu Hạ lại đỏ lên.

“Đi thôi, đi ăn cơm đi.”

Bữa ăn trong phố ăn vặt không đông lắm vào ban ngày. Doãn Trì đậu xe ở lề đường. Khi xuống xe, anh định tháo mũ tốt nghiệp của Nam Vu Hạ ra để giữ trong xe, nhưng Nam Vu Hạ không cho, nói muốn cả thế giới biết rằng mình đã tốt nghiệp.

Cậu nhóc ngốc nghếch vui vẻ như vậy, Doãn Trì chỉ đành chiều theo, miễn là cậu không thấy ngại.

Vào quán nướng, Doãn Trì đưa thực đơn cho Nam Vu Hạ, bảo cậu tự do gọi món. Nam Vu Hạ không do dự, ngay lập tức gọi chủ quán, liên tiếp gọi món:

Xiên thịt cừu, thịt bò, mực viên, chân gà, thăn cừu, sụn giòn, cánh gà cay…

Toàn món thịt.

Doãn Trì chống cằm nhìn cậu gọi, rồi mới chen miệng nói: “Rau cải? Rau cải nữa chứ?”

Nam Vu Hạ giả vờ không nghe thấy, còn cố tình nói to hơn một chút, sau khi gọi món xong đưa thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, rồi chờ cô đi rồi mới lén lút đưa tay vào túi quần Doãn Trì.

Trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, Doãn Trì suýt chút nữa bị cậu làm cho phản ứng, đang định nói “Ở đây không tiện lắm đâu?” thì Nam Vu Hạ rút tay ra, trong lòng bàn tay là ba viên kẹo bạc hà lấy từ trong túi.

“Hehe, bạc hà mà, không phải cũng là rau sao?” Nam Vu Hạ bóc một viên bỏ vào miệng, rồi bóc thêm một viên cho Doãn Trì, bịt chặt miệng để ngăn anh phản kháng, “Hay anh định nói bạc hà không có lá?”

Miệng đầy hương bạc hà mát lạnh, Doãn Trì bất đắc dĩ lắc đầu, anh cảm thấy Nam Vu Hạ cái gì cũng tốt, dù là những yêu cầu nhỏ nhặt như vậy, anh đều sẵn sàng chiều theo cậu.

Không lâu sau, quán nướng mang đầy đủ đồ ăn ra, Nam Vu Hạ ăn như một con mèo tham ăn, miệng đầy dầu mỡ, mãi lo ăn mà mắt cũng không ngẩng lên.

Cậu thấy món thịt không đủ cay, lại yêu cầu chủ quán mang thêm một lọ tương ớt, múc đầy lên từng xiên thịt, ăn đến mức phải thở hổn hển.

Doãn Trì lấy sữa cho cậu, sợ cậu ăn cay quá mà đau bụng, anh không muốn cậu trai mới quen chưa đầy một tháng đã bị “hỏng”, lại không thể đổi trả.

Ăn xong, Doãn Trì nắm tay Nam Vu Hạ đi dạo trên phố, hỏi: “Lát nữa muốn về nhà ai?”

Hai bên đường trồng đầy cây phong, mùa hè lá cây non xanh mướt, đến mùa thu thì chuyển sang đỏ thắm, điểm thêm chút sắc màu cho không gian xung quanh.

Nam Vu Hạ ngả đầu suy nghĩ một chút, quyết định đáp: “Về nhà anh đi, em muốn chơi với Sầu Riêng, chắc Sầu Riêng cũng nhớ em rồi.”

“Không, Sầu Riêng chỉ nhớ xem hôm nay anh có mua đồ cho nó không.”

Nam Vu Hạ rất thích cảm giác ấm cúng ở nhà Doãn Trì, thích giá sách của anh, thích những cây xương rồng nhỏ (đặc biệt là George), thích con chó của anh và cũng thích anh.

Mỗi góc nhà của Doãn Trì đều chứa đầy hơi thở của cuộc sống, cũng lấp đầy trái tim Nam Vu Hạ.

Khi về đến nhà, Nam Vu Hạ lập tức lao vào Doãn Trì, ôm chặt lấy anh như một món đồ trang trí, “Hì hì, bạn trai.”

Cậu gọi một tiếng thấy chưa đủ, liền liên tục gọi thêm mấy tiếng: “Bạn trai, bạn trai, bạn trai.”

Doãn Trì một tay ôm lấy eo Nam Vu Hạ, sợ cậu bị ngã, dịu dàng đáp lại: “Ừ, vợ.”

Sầu Riêng từ lúc họ bước vào nhà đã chạy ù đến, theo sát bên chân, vẫy đuôi li3m tay Nam Vu Hạ. Doãn Trì ôm cậu vào bếp, rót hai cốc nước rồi lại ôm cậu vào phòng khách ngồi xuống.

“May là anh cũng thích con trai, nếu anh mà thẳng, hôm đó em nhảy vào lòng anh, chắc anh đã đạp em ra ngoài vũ trụ rồi.” Anh véo eo Nam Vu Hạ.

Nam Vu Hạ không biết trả lời thế nào, cuối cùng ngốc nghếch nói cảm ơn, cảm ơn ông xã vì không giết cậu.

Doãn Trì bị chọc cười, nói: “Nếu cảm ơn, thì cảm ơn mẹ anh đi.”

Sầu Riêng nhảy lên ghế sofa, tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.

Nam Vu Hạ ôm Sầu Riêng, ngồi cạnh Doãn Trì nhìn anh, nhìn mãi không chán, rồi tiến lại hôn lên cằm và yết hầu của anh, cuối cùng lại hôn lên môi anh, ngậm lấy.

“Từ nay trở đi, dù có say hay không, chỉ có thể gọi mình anh là ông xã, nghe chưa?” Doãn Trì giữ lấy khuôn mặt nhỏ của Nam Vu Hạ, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

“Dạ vâng thưa ông xã.”

“Ngoan lắm.”

Một buổi chiều tối ấm áp trôi qua như vậy, đến tối, họ vẫn ngủ chung, Nam Vu Hạ không cảm thấy nóng, cứ ôm chặt Doãn Trì, coi anh như chăn bông của mình.

Ngày hôm sau, sáng sớm, khi tỉnh dậy, Doãn Trì đã thức dậy, Nam Vu Hạ không muốn nằm nướng thêm nữa, liền ra tìm anh.

Doãn Trì đang đứng trên ban công, tay cầm bình tưới nước nhỏ, đang tưới những chậu cây xương rồng của mình, tay kia nhét trong túi quần, trông thư giãn và dễ chịu. Ánh sáng bình minh chiếu xuống người anh, làm tóc anh gần như chuyển sang màu caramel, bao phủ anh một lớp ánh sáng ấm áp.

Sầu Riêng ngồi bên chân anh, lè lưỡi nhìn mặt trời đang từ từ mọc.

Nam Vu Hạ đi chân trần ra ngoài tìm anh, nhân lúc Doãn Trì không để ý, ôm chầm lấy anh từ phía sau ra sức siết chặt. Xung quanh là những chậu cây xương rồng xanh mướt, ánh sáng ban mai vừa lên, không khí hãy còn mát mẻ.

Doãn Trì cười nhẹ, quay người xuống nhìn Nam Vu Hạ, trao cho cậu một nụ hôn, sau một lúc lâu mới buông ra, ngắm nhìn cậu trong vầng sáng dịu dàng của buổi sáng.

Nam Vu Hạ, Nam Vu Hạ. Em đến vào mùa hạ, nở rộ cũng vào mùa hạ. Và em, cũng là viên kẹo bạc hà the mát tan dần trên đầu lưỡi của anh.

— Hết —
 
Back
Top Bottom