Dung Nhân cùng Dung Trạch vừa cãi vã một trận kịch liệt.
Trong cơn giận dữ, cậu đùng đùng tuyên bố:“Em nhất định sẽ đến Học viện Thủ Đô!”
Nói xong, cậu bỏ chạy khỏi thiên điện, khép lại cuộc tranh chấp.Ra ngoài, cậu đảo mắt nhìn quanh trái phải, liền trông thấy Phó Liễm đang bị một đám người vây lấy.
Kẻ đứng đầu mặt mày đầy ác ý, nói với hắn điều gì đó khiến cả bọn cười ầm lên.Phó Liễm đưa lưng về phía Dung Nhân, nên không thấy rõ vẻ mặt.Dung Nhân nheo mắt lại, cảm thấy người đứng hàng đầu có chút quen.
Khi tiến đến gần mới nhận ra, quả nhiên chính là Fairs – kẻ mà cậu đã lâu không gặp.
Cả bọn mải mê chế nhạo nên hoàn toàn không hay biết Dung Nhân đã đứng dưới bóng cây, cách đó chẳng xa, nghe rõ từng lời.“Mày dựa vào khuôn mặt này mà dụ dỗ Dung Nhân sao?”
Fairs khoanh tay, giọng điệu châm chọc gần như muốn tràn ra ngoài, “Vậy thì hắn nên ngoan ngoãn ở lại hậu cung làm một bình hoa biết an phận, khỏi để người ta vì một gương mặt mà mất cả lý trí.”
Một kẻ bên cạnh hùa theo:
“Đúng vậy, từ ngày công chúa mang hắn về tẩm cung, khu săn bắn của chúng ta kém đi bao nhiêu phần thú vị.
Thật chẳng hiểu công chúa nghĩ gì.”
“Đồ nô lệ đê tiện thì nên cúi đầu run rẩy trong lồng thú, thấy chủ nhân là phải quỳ rạp xuống nghênh đón, chứ nào có tư cách đứng ở đây dám nhìn thẳng vào chúng ta!”
Fairs vừa nói vừa kéo găng da khỏi tay, đưa tay định tát mạnh vào mặt Phó Liễm —“Chát!”
Tiếng roi xé gió giáng xuống bất ngờ khiến Fairs giật mình run rẩy, chiếc găng da rơi ngay xuống đất.
Hắn lùi lại hai bước, tim còn đang đập loạn, rồi lập tức bị thuộc hạ vây quanh.
Hoàn hồn lại, hắn nổi giận tím mặt, quay đầu quát tháo về phía phát ra tiếng roi:“Là tên mù nào…”
Lời còn chưa dứt, một nhát roi nữa lại hung hăng quất xuống.Ánh mắt Phó Liễm khẽ dừng trên bóng dáng Dung Nhân.
Từ góc này, hắn thấy vài sợi tóc công chúa điện hạ hơi tán loạn.Chắc lát nữa, người sẽ cau mày chẳng vui, bắt tôi chỉnh lại cho ngay ngắn mất thôi…
Dùng sức mạnh đến thế, tay người có đau không?Phó Liễm bất giác nhớ tới cảm giác khi chạm vào đôi tay ấy, mềm mại, mịn màng tựa mây.Dung Nhân đứng dưới ánh sáng hắt lại, gương mặt không biểu cảm, tay cầm roi bạc mảnh mai đến mức tưởng như bẻ một cái là gãy.
Cậu từ trên cao nhìn Fairs đang ngã ngồi dưới đất, thờ ơ nói:“Cậu vừa nói ai?”
Fairs nghẹn giọng, bị người dìu đỡ mới lồm cồm đứng lên, mặt xám xịt:
“Dung Nhân, việc này chẳng đáng để ngài can dự.
Chẳng phải hắn chỉ là một con tin thôi sao?
Tôi có nói sai đâu.”
Dung Nhân cười rộ lên:
“Cậu nói không sai, hắn quả thật chỉ là một con tin.”
“Nhưng bây giờ, hắn là người của tôi.”
“Ở ngay địa bàn của tôi mà dám động đến người của tôi, ai cho cậu lá gan ấy?”
Bên cạnh, bàn tay buông thõng của Phó Liễm khẽ run.Từ ngày bị bắt làm con tin, chuyện nhục nhã kiểu này đã thành cơm bữa.
So với những lần trước, việc này thậm chí chẳng là gì.
Đám quý tộc áo mũ chỉnh tề kia, thích nhất là trút giận lên kẻ không thể phản kháng, lấy đó mà tự huyễn hoặc bản thân có chút quyền uy.Hắn sớm đã quen.Dung Nhân nhìn Fairs chật vật từ đầu đến chân, giọng khinh miệt:
“Năm bảy tuổi cậu từng bị tôi đá ngã khỏi ngựa.
Đến mười bảy tuổi, không phục lại tìm tôi khiêu khích, kết quả bị tôi quật roi gãy răng cửa, phải trốn trong nhà suốt hai tháng không dám ló mặt.
Cái dũng khí đó, cậu cũng dám mang ra trước mặt tôi?”
Fairs mặt đỏ bừng, ấp úng phản bác:
“Đó…
đó là bởi vì…”
“Bởi vì cậu quá kém.”
Dung Nhân cướp lời, môi khẽ cong thành nụ cười mỉa mai.
“Người mà cậu cho rằng chỉ xứng làm ‘bình hoa trong hậu cung’, lại hoàn toàn đủ sức đè bẹp cậu.”
“Ngài!”
Fairs nghiến răng ken két, gầm lên, “Dung Nhân, ngài nhất định phải làm vậy sao?
Chỉ vì một tên con tin hèn hạ?”
Chiếc roi bạc trong tay Dung Nhân quét mạnh, bụi đất tung mù.
Chiếc găng da dưới đất bị chém nát thành hai mảnh.“Không có gì đâu,” cậu thản nhiên nói, “chỉ là muốn nhắc cậu nhớ kỹ, việc tôi làm chẳng đến lượt cậu chỉ trỏ.
Ở chỗ này, cái gọi là ‘con tin hèn hạ’ còn có giá trị hơn cậu.”
“Dắt lũ bè phái của cậu cút đi.... nếu không, roi tiếp theo sẽ in ngay trên mặt cậu.”*Dung Nhân phồng má, gương mặt không vui, hung hăng trừng mắt liếc Phó Liễm một cái.“Đứng ngây ra đó làm gì?
Tóc tôi rối cả rồi, mau lại đây chải lại cho tôi.”
Phó Liễm lặng lẽ đứng phía sau, lấy chiếc lược gỗ đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng chải chuốt lại mái tóc của công chúa điện hạ.Dung Nhân vẫn chưa nguôi giận, nghiêng đầu quát:
“Anh vừa rồi vì sao không phản kháng?
Anh cứ mặc cho bọn họ ức hiếp, chẳng phải là đang làm mất mặt tôi sao?”
Cậu càng nghĩ càng tức:
“Cái tên Fairs bụng dạ hẹp hòi kia, rõ ràng là bị tôi đánh bại trong lòng không phục, mới cố ý gây khó dễ cho anh.
Tôi vất vả lắm mới đưa anh ra khỏi Vạn Thú Viên, anh từ nay thuộc về tôi, chỉ có tôi mới có thể bắt nạt anh, bọn họ tính là thứ gì mà dám động đến?”
“Sao anh không nói lời nào?
Có nghe không?
Anh để mặc cho bọn họ ức hiếp chính là khiến tôi mất mặt đấy!”
Dung Nhân vốn vừa cãi nhau kịch liệt với Dung Trạch, bụng đã đầy lửa giận không có chỗ xả.
Vừa gặp ngay Fairs chất chứa hận ý lâu nay, cậu lập tức tức đến mức định rút roi bên hông ra.Phó Liễm vội vàng đưa lược gỗ khẽ vuốt mái tóc mềm nơi gáy công chúa, động tác dịu dàng như đang dỗ một chú mèo con đang xù lông.Dung Nhân nhờ đó mới thấy thoải mái hơn, tạm thời lắng lại đôi chút.Phó Liễm khẽ hỏi:
“Điện hạ muốn nghỉ trưa chăng?
Nước trong bồn tắm đã chuẩn bị xong rồi.”
Dung Nhân ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Được thôi, hôm nay tôi muốn dùng quả cầu tắm màu lam kia ——”Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ bỗng ‘Cốp!’ một tiếng đẩy ra.Người vừa bước vào, giọng nói đầy kích động, mái tóc đỏ rực rỡ vô cùng chói mắt:“Nhân Nhân!”
Điệu bộ ấy, trừ Cố Chước – kẻ mấy tháng trước vì đánh nhau mà bị cha tống đi sung quân nơi biên tinh(*), thì còn ai vào đây nữa?(*) biên giới các hành tinh, hoặc hành tinh khác.Dung Nhân còn chưa kịp quay đầu xác nhận có phải Cố Chước không, thì đã bị người kia bất ngờ kéo chặt vào lòng.
Mùi hương hoa cam quen thuộc tràn ngập chóp mũi, khiến cậu lập tức nhận ra.
Giọng nói mang theo uất ức, như thể kẻ bị bỏ rơi:“Nhân Nhân, cuối cùng tôi cũng trở về rồi…
Vậy mà mấy tháng nay cậu không hề đi tìm tôi một lần nào cả?”
Cái ôm siết chặt đến mức toàn thân Dung Nhân gần như bị bao bọc trong ngực hắn, chỉ còn vài lọn tóc phiêu tán lộ ra bên ngoài.“Cậu ôm chặt quá rồi, Cố Chước!
Mau buông tay ra cho tôi!”
Dung Nhân vùng vẫy muốn thoát, nhưng càng giãy, Cố Chước lại càng ôm chặt hơn.“Tôi không buông.
Cậu nói trước đi, mấy tháng nay vì sao không tìm tôi?
Ngay cả tin nhắn video cũng chặn tôi, tôi cố gắng gọi cũng bị cậu kéo vào danh sách đen.
Cậu thật là không có lương tâm!”
Dung Nhân từ bỏ giãy giụa, buồn bực đáp:
“Không kéo cậu vào danh sách đen, cậu có thể ngoan ngoãn ở lại biên tinh lâu vậy sao?
Nếu không, cậu đã sớm tự ý chạy về Thủ Đô tinh, để rồi bị cha cậu đánh chết từ lâu rồi!”
“Tôi nào có sợ bị ông ấy đánh.
Nhưng cậu đã mặc kệ tôi lâu như vậy, thì phải bồi thường tôi cho đủ.”
Cố Chước ngang ngược nói.Dung Nhân cuối cùng cũng đẩy được hắn ra.
Nhưng vì động tác quá mạnh, mái tóc vừa được chải gọn lại rối tung thêm một lần nữa.
Cậu đành từ bỏ ý định để Phó Liễm chải lại, chậm rãi nói:“Không sợ bị đánh à?
Vậy ai mà mỗi lần bị tẩn cho thê thảm đều nửa đêm chạy tới điện tôi, lôi tôi từ trên giường dậy để bôi thuốc cho chứ?”
Cố Chước:
“Cậu không biết xấu hổ mà còn dám nói!
Những lần tôi bị đánh chẳng phải đều vì cậu mà ra sao?
Cậu bôi thuốc cho tôi thì có gì là lạ?”
“……”
Dung Nhân im bặt, trong lòng có vô vàn chột dạ.Cẩn thận ngẫm lại, thì từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Cố Chước bị cha đánh, nguyên nhân đều có phần “công lao” của cậu.
Hồi bé, chính cậu xúi giục cùng nhau trốn khỏi hoàng cung, kết quả suýt nữa bị lừa bán.
Sau đó bị bắt về, anh trai chẳng trách mắng cậu một lời, chỉ lặng lẽ tăng thêm tầng tầng lớp lớp thủ vệ xung quanh.Cố Chước thì lại thê thảm hơn nhiều, cha hắn là Nguyên soái đế quốc, nổi tiếng nghiêm khắc nóng nảy.
Lần ấy hắn vừa trở về đã bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, mấy ngày liền chẳng xuống nổi giường.Cố Chước từng oán trách:
“Nếu không nhờ tôi mạng lớn, giờ cậu chỉ có thể đi thắp hương cho ta ở nghĩa địa công cộng thôi.”
Dù luôn bị đòn, nhưng hắn vẫn chẳng biết mệt, cứ thế lẻn vào hoàng cung tìm Dung Nhân.
Khi còn nhỏ, Dung Nhân thể chất yếu, bạn bè cùng lứa chẳng có mấy, cho nên chẳng có ai chơi với cậu, quanh năm chỉ ở bên Dung Trạch.
Ngoài ra, bên cạnh cậu chỉ có mỗi tôi tớ trung thành, một chữ cũng nghe theo.
Dần dà, cậu bị nuông chiều thành tính khí tùy hứng, xấu nết.Cậu vốn không được phép ra ngoài, chỉ biết ở tẩm cung chơi mô hình cơ giáp hoặc đọc sách.
Nhưng từ ngày Cố Chước xuất hiện, trò chơi một mình đã thành hai người, có khắc khẩu cũng chỉ là nhất thời.
Dù ngoài miệng Cố Chước luôn dọa “Tôi sẽ không tìm cậu nữa!”, song lần sau hắn vẫn lau khô nước mắt cho Dung Nhân rồi tiếp tục dẫn đi chơi.“—— Cho nên nói, một lát nữa cậu phải cùng tôi đi dự hội đấu giá.
Không được phép từ chối.”
Cố Chước lại bắt đầu không an phận, tay chân nghịch ngợm, cứ đưa tay vờn mái tóc dài của Dung Nhân.
Kết quả bị Dung Nhân thẳng tay gạt đi, một cái tát hất bay ra.
Thế mà hắn vẫn lì lợm không ngừng, định tiếp tục sờ tới cọ lui.“Được rồi, tôi biết rồi!
Cậu đừng có lúc nào cũng động tay động chân trên người tôi như thế!”
Dung Nhân lại lần nữa đẩy hắn ra, rồi chạy đến chiếc ghế sô-pha đơn bên cạnh ngồi xuống.
Hai má cậu thoáng ửng hồng, lồng ngực mảnh khảnh phập phồng, vừa tức vừa bực, hung hăng liếc Cố Chước một cái.Ánh mắt ấy khiến Cố Chước ngẩn người.
Hàng mi dài khẽ rung động, như quét thẳng vào lòng hắn, làm ngứa ngáy khó chịu, khao khát muốn lại gần trêu chọc càng lúc càng mãnh liệt.
Nhưng chẳng hiểu sao, hắn đột nhiên khựng lại, không dám tiến lên nữa.
Yết hầu hắn trượt lên xuống, gương mặt hơi lúng túng, vội vàng nghiêng sang chỗ khác, giọng nói cũng có phần gượng gạo:“Cậu…..cậu mau thu xếp cho xong đi.
Tôi ra ngoài chờ.”
Dứt lời, hắn lập tức đẩy cửa, nhanh chóng rời đi, không cho Dung Nhân kịp phản ứng.“…
Hôm nay lại ngoan ngoãn như thế?
Bình thường có đuổi thế nào cũng chẳng chịu đi cơ mà.”
Dung Nhân lẩm bẩm, rồi chẳng buồn để tâm, quay sang phía Phó Liễm vẫn im lặng nãy giờ, thuận miệng dặn:
“Giúp tôi lấy một bộ váy đơn giản một chút.”
Phó Liễm vẫn đứng trong góc tối, mặt mày ẩn trong bóng, lặng thinh không động đậy.Dung Nhân thấy lạ, nhíu mày thúc giục:
“Mau lên, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.”
Một lúc sau, ngay khi Dung Nhân định bước tới hỏi, Phó Liễm cuối cùng cũng cất giọng.
Âm thanh khàn khàn, chẳng rõ vì sao mang theo chút nặng nề:
“Điện hạ, ngài… muốn xuất cung sao?”
Dung Nhân chưa kịp đáp, hắn lại nói tiếp:
“Bệ hạ đã cấm ngài một mình ra ngoài, ngài quên rồi sao?”
“Tôi đương nhiên biết.”
Dung Nhân ngơ ngác trả lời, “Anh trai không cho tôi ra ngoài, nhưng nếu tôi lén đi, hắn nhất định sẽ chẳng phát hiện.
Hơn nữa, Cố Chước cũng đi cùng, có gì đâu.
Trước kia chúng ta vẫn thường xuyên như vậy.”
Cậu nói nhẹ tênh, hoàn toàn không để chuyện này vào lòng.
Ngược lại, hứng thú hiện rõ trên gương mặt:
“Được rồi, mau chuẩn bị đi.
Lâu rồi tôi chưa ra ngoài chơi, nghe Cố Chước nói hôm nay trong hội đấu giá có trứng Nhân Ngư, tôi đã mong được nhìn tận mắt từ lâu rồi.”
Dung Nhân hăng hái tới mức chẳng chờ Phó Liễm nữa, tự mình lục tìm y phục.“Điện hạ…”
Đúng lúc ấy, giọng Cố Chước vang lên ngoài cửa, gõ cộc cộc lên tấm gỗ:
“Nhân Nhân, cậu xong chưa?”
“Lập tức xong, đừng giục!”
Dung Nhân đáp vọng ra.Phó Liễm lại cất lời, giọng trầm thấp, mang theo cảm xúc mơ hồ khó tả:
“Điện hạ, ngài… nhất định phải đi sao?”
“Tôi…”
“Điện hạ.”
Phó Liễm cắt ngang, chậm rãi tiến lại gần.
Đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm tựa vực sâu không thấy đáy, trong khoảnh khắc ấy khiến Dung Nhân bỗng thấy tim mình siết chặt, căng thẳng vô cớ, không tự giác lùi lại một bước.
Ai ngờ lại giẫm phải thứ gì đó, cả người mất thăng bằng ngã ngửa ra sau—“Tôi chỉ muốn nhắc ngài cẩn thận một chút thôi.”
Phó Liễm kịp ôm lấy eo cậu.
Giọng nói trầm ấm mang theo ý cười, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.“À…
Ừm…”
Dung Nhân ngơ ngác đáp lại.Cửa phòng lại bật mở.
Cố Chước đã sớm mất kiên nhẫn, lập tức bước vào, bàn tay nắm chặt lấy then cửa.Trong mắt hắn, cảnh tượng trước mặt cực kỳ chói mắt, Dung Nhân vẫn nằm gọn trong vòng tay Phó Liễm.
Trong mắt Phó Liễm có chút ý cười, hắn hơi hơi cúi đầu.
Tư thế hai người quá mức thân mật, như chỉ một cái cúi đầu nữa là môi sẽ chạm vào nhau.Cánh tay trắng mịn của Dung Nhân đặt trên vai Phó Liễm, như đang kéo hắn lại gần hơn.
Đôi mắt trong veo phủ một tầng ánh nước, môi khẽ hé mở, nửa cự tuyệt nửa chờ mong, vẻ ngây thơ đến mức khiến người ta nghẹt thở.“Nhân Nhân.”
Cố Chước khẽ gọi, giọng hiếm khi mang theo sự nặng nề, không còn nụ cười thường ngày, “Lại đây, chúng ta đi thôi.”
Hắn bước tới, dứt khoát nắm lấy tay Dung Nhân.
Khi đi ngang qua, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Phó Liễm.Phó Liễm bình thản đón nhận, mỉm cười dặn dò:
“Điện hạ, sớm quay về nhé.
Hãy chú ý an toàn.”
_____________Tác giả có lời muốn nói:
Mỗi lần Tiểu Phó gọi “Điện hạ”, tôi lại không nhịn được tưởng tượng cảnh sau này hắn cùng công chúa Nhân Nhân triền miên…
Một bên mạnh mẽ bá đạo, một bên lại ôn nhu dỗ dành:
“Điện hạ, tôi có thể chạm vào ngài không?”
Sau đó, Nhân Nhân thẹn thùng đỏ mặt, nước mắt lưng tròng, líu ríu chẳng thốt nổi nên lời, chỉ biết nhỏ giọng nức nở, trong khi Phó Liễm còn tiếp tục truy hỏi:
“Điện hạ, tôi có thể hôn ngài không?”
Trời ơi, sao tôi lại nghiện đường thế này!P/s : Lời của editor
Xin 1 follow ig nhé mn.
Tui sẽ cập nhập bộ này thường xuyên nha.