Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
426,509
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMS3vCnaLzDT0SUYErHMso2qkD2zzdtY_0pqo5X2Qp0lLEkHHegfZuy3BaAi5T3_PPX5p4YunCUwXknoKJY1ZpHTQNRpuVNWp9UW5Qc8Pq3d78Louptq8k00vIU2l2KfRzhygt7FIZRhX67HzJlf-F4=w215-h322-s-no-gm

Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Tác giả: khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là một kẻ ngốc.

Rõ ràng tự thấy bản thân cũng chẳng đến nỗi nào, vậy mà Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều nói ta ngốc.

Ừ thì... ngốc vậy cũng được.

Ngốc có phúc của ngốc.

Phụ hoàng đem ta gả cho hoàng tử nước láng giềng.

Nghe qua, thật là việc tốt.

Ta nôn nao mong đợi đến ngày xuất giá.

Các ma ma trong cung dặn dò trăm điều nghìn lẽ, nhưng ta nghe xong rồi... lại quên sạch.

Cuối cùng, các bà chỉ bảo ta nhớ kỹ hai chuyện.

Một là: gọi phu quân.

Hai là: cởi xiêm y.

Hừm, tưởng chuyện gì to tát lắm!

Hai điều ấy... dễ như trở bàn tay!

Đã nhớ rồi!

Gọi phu quân, cởi xiêm y.

Thế là được!​
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 1



Ta là một kẻ ngốc.

Song, bản thân ta lại không cảm thấy như vậy.

Ta chỉ thấy mình rất đỗi bình thường.

Thế nhưng Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều bảo ta ngốc.

Vậy thì... ngốc thì ngốc.

Ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc.

----------------

Phụ hoàng đã hứa sẽ tìm cho ta một vị phu quân tốt.

Là hoàng tử nước láng giềng.

Nghe qua đã thấy oai phong, chắc chắn là chức quan lớn lắm.

Ta vui vẻ chờ ngày xuất giá, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Chỉ là, nha hoàn thân cận của ta lại chẳng mấy vui vẻ.

Nàng bảo ta ngốc, nói việc này chẳng có gì đáng vui cả.

Cái này gọi là hòa thân.

Hoàng tử kia bệnh đã nhiều năm, nằm liệt giường chẳng dậy nổi, chỉ có kẻ đần độn mới chịu gả cho hắn.

Hòa thân là gì?

Ai là kẻ đần độn?

------------

Trên đường xuất giá, ai ai cũng mong ta khóc.

Sao ta phải khóc?

Ta cười toe toét, khóc không nổi.

Rồi lại nghe người ta thì thầm sau lưng:

“Quả là đồ ngốc. Bị đưa đi làm công cụ hòa thân, còn tưởng mình gả được người tốt.”

Tại sao mọi người đều bảo ta ngốc? Ta thật chẳng hiểu nổi.

Sau khi lạy biệt Phụ hoàng mẫu hậu, ta liền lên kiệu hoa.

Trước ngày xuất giá, các ma ma trong cung có dạy ta vài điều.

Khi gặp được phu quân, phải ngọt ngào gọi một tiếng "phu quân".

Ta bèn hỏi ma ma: “Ngọt ngào là như nào?”

Ma ma nghẹn lời, rốt cuộc chỉ thở dài:

“Gỗ mục không thể chạm thành ngọc.”

Không nói thì thôi, cớ gì mắng ta là gỗ mục?

Nhưng dẫu sao ta vẫn nhớ kỹ lời các bà dạy.

Gọi “phu quân”, cởi xiêm y, ngoan ngoãn nằm trên giường là được.

Việc ấy có gì khó?

Ta tự nhủ, mình nhất định làm được.

Trên đường xuất giá, ta cứ mãi nhớ hai việc ấy.

Gọi phu quân, cởi xiêm y.

Hóa ra thành thân cũng chẳng có gì to tát!

--------------------------

Lần đầu gặp phu quân tương lai,

Hắn ngồi trên giường.

Trời ơi, người này còn đẹp hơn trong tranh ta từng xem nữa!

Lần đầu trong đời ta thấy một người đẹp như vậy.

Ta lén nhìn thêm mấy lần.

Chỉ là... giữa ban ngày ban mặt, sao hắn vẫn chưa chịu dậy?

Lớn như vậy rồi, sao còn ngủ nướng?

Có lẽ ta ngốc, còn hắn thì lười.

Ta nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngốc.

Hắn có vẻ không vui, lông mày nhíu chặt lại.

Rồi... hắn mở miệng:

“Cút ra ngoài.”

Mọi người đều nói ta ngốc, nhưng ta không ngốc.

Muốn ta *lăn thì ta liền lăn.

Ta thật sự lăn ra ngoài, còn quay đầu hỏi:

“Phu quân, chàng muốn ta lăn như vầy có đúng không?”

(Trong tiếng Trung, ‘lăn’ và ‘cút’ đồng âm)

Ta gả tới đây, đến nay mới chỉ gặp phu quân một lần.

Nhưng ta thấy sống ở đây thoải mái hơn trong hoàng cung rất nhiều.

------------------

Ở trong cung, người ta cười ta là kẻ ngốc ngay trước mặt.

Còn ở nơi này, họ chỉ cười sau lưng.

Thật là lễ phép!

Nghe nói thân thể phu quân không tốt, chân không thể đi lại.

Thật đáng thương.

Ta hỏi nha hoàn thân cận:

“Làm thế nào để khiến người ta vui vẻ?”

Nàng vờ như không nghe thấy.

Ta lại hỏi:

“Làm sao để gặp được phu quân?”

Nàng trợn mắt bảo:

“Công chúa không nhìn rõ tình hình à? Thành thật ở lại trong phủ không tốt sao? Ăn không lo, mặc không thiếu, chẳng ai quản, cứ thế mà sống đến già.”

Nha hoàn của ta nói chuyện rất thẳng, nhưng lại đối với ta rất tốt.

Ví như, ngày trước cung nữ cười ta ngốc, nàng sẽ thay ta đánh cho một trận ra trò, rồi quay về nói:

“Lần sau người phải hung dữ với các nàng ta vào, trừng phạt nặng một chút, bọn họ sẽ không dám nữa.”

Ta lập tức làm một nét mặt thật hung dữ.

Rồi lại làm thêm một cái hung dữ hơn.

“Như vậy được chưa?”

Nàng thở dài:

“... Thôi quên đi, người cứ giả vờ như không nghe thấy là được.”

-------------------

Gọi ta là đồ ngốc thì đã sao? Ta chẳng thèm để tâm.

Trước khi gả đi, ma ma trong cung đã bảo:

“Người ngốc cũng là kẻ có đại trí.”

Ta vô cùng tán đồng.

Vậy nên, ta quyết định dùng cách của ma ma dạy để lấy lòng phu quân.

Gọi “phu quân”, cởi xiêm y, ta không tin không bắt được lòng hắn!

Có lẽ vì ta là đồ ngốc thật, nên bọn sai vặt, lính canh, nha hoàn trong phủ... đều xem ta như người vô hình.

Không sao cả! Như vậy ta càng dễ bề tiếp cận phu quân hơn!

Nửa đêm, thừa lúc mọi người đang say ngủ...

Ta rón rén bước vào phòng của phu quân.

Lần trước từng tới một lần, ta nhất định nhớ được!

Nhưng phủ này sao nhiều phòng quá vậy? Mà phòng nào cũng giống nhau y đúc!

Phải rồi, chính là gian này!

Ta đẩy cửa bước vào, mò mẫm đến bên giường.

Gọi phu quân, cởi xiêm y—hai việc ấy, ta nhớ rất rõ!

Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng, trong phòng đã vang lên một tiếng thét chói tai:

“Cứu mạng! Có thích khách!”

Hửm? Ai? Ai là thích khách?

Ngay sau đó, một đám người đồng loạt xông vào phòng.

Khi ánh nến được thắp sáng, ta mới nhìn rõ người đang nằm trên giường.

Chuyện này... trùng hợp đến kỳ lạ.

Người kia, giống hệt như ta… cũng là nữ.

Vậy phu quân ta đâu?

Quả thật... rất xấu hổ.

Dẫu ta có ngốc, cũng biết xấu hổ là gì.

Huống hồ lúc ấy, toàn thân ta đã trần như nhộng, còn mỹ nhân trên giường... e là cũng chẳng mặc gì.

May mắn thay có rèm che, nếu không thì thật mất mặt!

Phu quân tới, ngồi trên xe lăn.

Thì ra hắn không phải lười biếng không chịu xuống giường, mà là đôi chân bị liệt.

“Mặc lại y phục cho chỉnh tề, rồi cút xuống đây!”

Đó là câu thứ hai phu quân nói với ta.

Ta vội vàng mặc quần áo, trong lòng lại không khỏi thắc mắc:

Sao phu quân lúc nào cũng bảo người ta... lăn?

Lăn thật chẳng dễ dàng gì!

Lần trước lăn xong, ta ê ẩm cả người mấy ngày.

Ta dè dặt hỏi:

“Không lăn... được không?”

Phu quân không đáp.

Có vẻ tức giận.

Được rồi, lăn thì lăn.

Ta cuộn người lại như trái cầu, vừa lăn xuống giường, lập tức được phu quân đỡ lấy.

Oa, phu quân ta lợi hại thật!

Bị liệt mà vẫn đỡ được ta!

Mỹ nhân trên giường đỏ bừng mặt, có lẽ... nàng cũng thấy ngượng.

Phu quân lạnh mặt hỏi:

“Nửa đêm nửa hôm không ngủ, nàng trèo lên giường trắc phi của ta làm gì?”

Ta thật thà đáp:

“Thiếp tới tìm chàng.”

“Tìm ta làm gì?”

Giọng điệu hắn lạnh băng, chẳng hiểu sao cứ luôn hung dữ với ta.

Gọi phu quân… đúng rồi, gọi phu quân!

Ta nhớ ra rồi!

Tiếp theo là gì? À đúng rồi, cởi xiêm y…

Ma ma trong cung chắc chắn sẽ khen trí nhớ của ta!

Khuôn mặt phu quân lúc trắng lúc xanh.

Phía sau, mấy gã thị vệ đang lén bụm miệng cười.

“Cút!”

Lại bảo ta lăn nữa rồi!

Hừm… có lẽ người trong phủ này thích di chuyển bằng cách lăn.

Ta đành ngoan ngoãn lăn ra ngoài.

Vừa lăn tới cửa, đột nhiên ta nhớ ra điều gì, liền hét lớn một tiếng:

“Phu quân! Chúng ta còn chưa viên phòng đâu!”

Không khí lặng ngắt như tờ.

Bị liệt thì không thể viên phòng sao?
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 2



Sau hôm đó, có một đám người tới.

Bảo rằng phải sửa soạn cho ta thật xinh đẹp, một lát sẽ diện kiến Hoàng thượng.

“Gặp Phụ hoàng ta à?” – ta hỏi.

Nha hoàn của ta đáp:

“Không, là Phụ hoàng của phu quân người.”

Thế thì ta càng phải thể hiện cho thật tốt!

Trước kia, Phụ hoàng mẫu hậu ta hình như chẳng ưa ta cho lắm.

Chưa từng chủ động gặp mặt, cũng chẳng bao giờ nói chuyện cùng ta.

Không biết vị Hoàng thượng này... có ghét ta không?

Phu quân tới, lạnh nhạt dặn dò:

“Một hồi gặp Phụ hoàng, đừng mở miệng nói gì.”

Ta phản đối:

“Thiếp đâu phải bị câm, cớ gì không cho thiếp nói chuyện?”

Phu quân trừng mắt:

“Nếu nàng dám nói bậy, sẽ không cho ăn cơm.”

Cái này thì không được!

Ta từng bị đói mấy ngày trong cung, cảm giác đó thật khủng khiếp!

Ta đành nhượng bộ:

“Không nói thì không nói! Nhưng... ra dấu thì được chứ?”

Ta thật thông minh!

Cớ sao ai cũng gọi ta là đồ ngốc chứ?

-----------------------

Lần đầu tiên trong đời, ta được mặc y phục đẹp đẽ như vậy.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Soi gương, suýt chút nữa không nhận ra chính mình.

Nha hoàn thân cận thường bảo:

“Công chúa trông rất đẹp. Nếu không ngốc thì đã tốt biết bao.”

Ta và phu quân cùng ngồi trên xe ngựa.

Hắn lúc thì đọc sách, lúc thì nhắm mắt dưỡng thần, chẳng buồn liếc ta lấy một cái.

Ta không đẹp sao?

Ta hỏi, nhưng hắn không đáp.

Bên ngoài vang lên tiếng rao bán rộn ràng.

Ta không nhịn được vén rèm xe lên nhìn.

Một món gì đó đỏ tươi, long lanh, phát sáng dưới ánh mặt trời …

Là kẹo hồ lô sao?

Trông ngon quá!

Nhưng ta lại không có tiền.

Ta dè dặt hỏi:

“Ngươi có thể cho ta một cái được không?”

Thật ngượng ngùng... nhưng món ấy nhìn ngon quá mà!

Người bán hàng bên ngoài có lẽ cũng không ngờ.

Một tiểu thư xinh đẹp ngồi trong cỗ xe ngựa quý giá, lại mở miệng xin hắn một xiên kẹo hồ lô.

“Tiểu thư, người… người nói gì cơ?”

Ta thấy hắn càng lúc càng đi xa, bèn hô lớn:

“Cho ta một cây!”

Vừa hô xong đã hối hận rồi.

Phu quân đang trừng mắt nhìn ta như muốn ăn thịt người.

Ta vội cúi đầu.

Nhưng… ta thực sự muốn ăn mà.

Chỉ một lúc sau, người bán hàng bị lôi đến tận trước mặt.

Phu quân ném cho hắn một túi tiền.

Kẹo hồ lô… thuộc về ta rồi!

Phu quân ta thật giàu có!

Ta gặm từng miếng mứt quả, vị ngọt lan khắp đầu lưỡi.

Món này đúng là… ngon không tả xiết!

-----------------

Trước kia khi còn ở trong cung, ta từng thấy các công chúa khác ăn món ấy, trong lòng cũng thèm thuồng lắm. Chỉ là các nàng chẳng cho, còn quát ta là kẻ ngốc.

Phu quân thật tốt!

"Ngươi chưa từng ăn sao?"

Ấy là câu đầu tiên phu quân nói với ta hôm nay.

Ta lắc đầu… rồi lại gật đầu.

"Hoàng tỷ không cho ta ăn, chỉ có lúc nàng ăn thừa, ta mới được l.i.ế.m một chút… Nhưng mà không ngon bằng cái này!"

Ta nhìn thấy rõ, ngón tay phu quân đang cầm sách khẽ siết lại.

"Về sau, ta sẽ mua cho ngươi."

Đó là câu thứ hai phu quân nói với ta hôm nay.

Gả chồng, hóa ra lại là chuyện tốt như vậy!

--------------------

Ban đầu ta cứ nghĩ, khi gặp Phụ hoàng của phu quân, ta sẽ rất hồi hộp.

Nào ngờ, so với Phụ hoàng ta… người còn dễ chịu hơn nhiều lắm.

Người để ta ngồi, còn bảo dâng kẹo cho ta, lại luôn mỉm cười với ta nữa.

Người ở đây ai ai cũng thật tốt!

"Phụ hoàng, người đừng nuông chiều nàng quá."

Phu quân bỗng lên tiếng.

Ý gì đây?

Ta hoảng hốt phun viên kẹo trong miệng ra, lập tức đứng bật dậy, hai tay buông thõng, không dám nhúc nhích.

Trước kia ở trong cung, phạm sai liền bị đánh bàn tay.

Ta run rẩy chìa tay ra… lòng đã chuẩn bị tinh thần chịu phạt.

Nào ngờ một bàn tay to đưa tới, thả vào lòng bàn tay ta một nắm kẹo.

Là phu quân!

"Mang về phủ mà ăn."

Lần đầu tiên, ta giơ tay ra không bị đánh, lại còn được cho kẹo nữa.

Ta nhất định phải kể lại chuyện này cho các tỷ muội trong cung mới được!

Trước khi xuất giá, họ còn cười ta, nói rằng ta gả đi thể nào cũng bị bắt nạt.

Hừ! Nhìn đi, nơi này chẳng ai khi dễ ta cả!

Phụ hoàng của phu quân hỏi ta vài điều.

Nhưng ta nhớ kỹ lời phu quân: không được nói!

Ta đành khoa tay múa chân.

Chỉ nghe Phụ hoàng nói: "Nha đầu này… bị câm sao?"

Ta liền lắc đầu, xua tay lia lịa, lại chỉ vào miệng mình, rồi chỉ sang phu quân.

Phu quân mới thong thả cất lời: "Nói chuyện đi."

Phù! Nín nãy giờ muốn nghẹt thở luôn ấy chứ!

---------------------

Phu quân gọi nha hoàn thân cận của ta – Tiểu Đào – vào phòng, còn ta thì không được theo vào.

Ta ngoan ngoãn ngồi ngoài cửa đợi.

Mama từng nói, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, là khi nam nhân sủng hạnh nữ nhân.

Phu quân là đang sủng hạnh Tiểu Đào sao?

Tên thật của nàng không phải vậy, nhưng ta cứ hay quên. Cuối cùng nàng mặc kệ luôn, để ta gọi là Tiểu Đào cho tiện.

Đợi thật lâu… vẫn chưa thấy hai người bước ra.

Ta thật sự không đợi nổi nữa, dùng ngón tay khoét một cái lỗ nhỏ trên cửa, hé mắt nhìn vào trong.

Thấy Tiểu Đào đang quỳ gối trên nền đất, vừa khóc vừa nói gì đó.

Ký ức ta có hạn, nhưng ta nhớ rõ, Tiểu Đào trước nay chưa từng khóc.

Phu quân bắt nạt Tiểu Đào rồi?

Ta liền đập cửa thình thịch, hô lớn:

"Phu quân! Người sủng hạnh Tiểu Đào xong chưa? Ta muốn vào!"

Một tiếng hét vang lên khắp sân, ai nấy đều nghe thấy.

Ta thấy rõ sắc mặt phu quân lập tức tối sầm.

"Cút tới đây!"

Lại là lăn…

Thôi được, người nơi này tuy tốt, nhưng mỗi lần di chuyển cứ bắt lăn tới lăn lui, thật là rắc rối.

-----------------------

Tiểu Đào bảo, mệnh ta tốt… mà cũng chẳng tốt.

Ta nghe không hiểu.

Sao mệnh lại vừa tốt vừa không tốt?

Nàng vừa giúp ta thu dọn đồ, vừa lẩm bẩm.

Ta nghe được phân nửa, còn phân nửa là nghe không vào tai.

Nhưng ta cũng nghe rõ một chuyện: phu quân đã hỏi nàng rất nhiều về ta.

Hỏng rồi…

"Chuyện ta nhổ lông đuôi khổng tước trong Ngự Hoa Viên… ngươi cũng nói?"

Tiểu Đào gật đầu.

Ta không nhớ năm đó mình mấy tuổi, chỉ nhớ hoàng tỷ bảo nếu ta rút được chiếc lông đẹp nhất trên đuôi con khổng tước, nàng sẽ chơi với ta.

Ta bị khổng tước mổ đến mấy lần, cuối cùng rút được một cọng, liền bị mẫu hậu phạt quỳ mấy ngày.

"Vậy… ta đi đào củ sen trong Ngự Hoa Viên, ngươi cũng kể?"

Tiểu Đào vẫn gật đầu.

Ta bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt.

Năm ấy, hoàng muội muốn ăn củ sen.

Ta nghe lời, chui xuống hồ giữa mùa đông, lặn tìm củ sen. Kết quả lạnh cóng đến run cầm cập, leo lên bờ thì phát hiện mấy tỷ muội đều đã bỏ về hết.

Phụ hoàng biết chuyện, phạt ta cấm túc ba tháng.

"Thế… chuyện ta với nhi tử của lão đại nhân Hàn Lâm Viện, ngươi cũng kể nốt?"

Một tấm màn cuối cùng trong lòng ta… bị xé toạc.

Tiểu Đào, mặt không cảm xúc, tiếp tục gật đầu.

Chuyện ấy, ta còn nhớ.

Nửa năm trước khi gả đi, Lâm Thù Nguyên – nhi tử của Hàn Lâm Viện – tiến cung.

Người thanh tú, tài hoa, dáng dấp cũng dễ nhìn.

Nghe nói trước kia ta từng có hôn ước với hắn, nhưng vì ta trở nên ngốc, nên bị hủy bỏ.

Hoàng tỷ nói, nếu ta cầu xin hắn, biết đâu còn giữ được hôn ước.

Lần đầu gặp mặt, chưa kịp mở lời, ta đã nhào thẳng vào lòng người ta.

Lâm Thù Nguyên lập tức đẩy ta ngã lăn ra đất.

Nhiều người nhìn thấy.

Lúc đó Tiểu Đào còn an ủi ta: "May là công chúa ngốc, nếu không thì mất mặt lắm!"

Vậy mà… ngươi cái gì cũng kể?

Ta ủ rũ ngồi phịch xuống giường.

Xong rồi… chắc chắn phu quân càng ghét ta hơn nữa!
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 3



Tiểu Đào lại không lấy gì làm lo lắng, chỉ cười nói: "Điện hạ là người tốt, sau này người chắc chắn có phúc phần hưởng thụ."

Ta nghĩ lại, chẳng phải hiện giờ ta đang hưởng phúc đó sao?

Ăn không phải lo, mặc không phải nghĩ, lại không ai gọi ta là kẻ ngốc.

------------------------

Có một điều ta vẫn canh cánh trong lòng...

Đó là—ta và phu quân... vẫn chưa viên phòng.

Thế là ta quyết định len lén đi hỏi Trắc phi một chút.

Không ngờ đâu, chỉ một lần nhìn thấy, ta liền sợ tới ngây người.

Viên phòng là... miệng kề miệng? Lại còn... không mặc y phục?

Thật sự... thật sự quá xấu hổ!

Người từ trên giường Trắc phi bước xuống kia...

Ta nhìn mà suýt thì kêu toáng lên.

Chân phu quân đã lành? Không còn bị liệt nữa sao?

Ta xúc động hô lớn:

“Phu quân! Chàng có thể đi? Không còn tàn tật nữa ư?!”

Ai ngờ... người nọ căn bản không phải là phu quân ta.

Cả sân bị kinh động, thị vệ ngầm lập tức kéo đến bao vây căn phòng.

Lần này, ta lại gây họa...

Phu quân tới nơi, ánh mắt hắn lạnh như gió bấc.

Ta bị dọa đến mềm nhũn người, liền lăn một vòng, cuộn lại như quả cầu, vội vàng bò đến trước mặt hắn:

“Thiếp thật sự không cố ý!”

Sắc mặt phu quân càng đen như đáy nồi.

Ta thậm chí hoảng sợ đến run rẩy, thầm nghĩ, chẳng lẽ... hắn thật sự muốn g.i.ế.c ta?

Cuối cùng, phu quân không nói không rằng, chỉ phất tay gọi hắn đưa ta rời đi.

Xong rồi... hắn không muốn gặp ta nữa...

-----------------------

Tiểu Đào thường nói, ta ngốc, nhưng là kẻ ngốc có phúc khí.

Trong phủ chỉ có một vị Trắc phi, ta chẳng khác nào mèo mù vớ cá rán, thế mà đuổi được người ta đi.

Nhưng ta không có!

Ta không có cố tình!

Ta chỉ muốn học hỏi thôi mà...

Trắc phi vốn là một nữ tử ôn nhu đoan trang, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần.

Giờ đây, người đã bị đưa ra khỏi phủ.

Cả phủ ai nấy đều im thin thít, không một ai dám nhắc lại chuyện đó.

Tiểu Đào nói với ta, Trắc phi tư thông cùng người khác, bị phế rồi.

Ta hỏi: “Bị phế là sao?”

Tiểu Đào trợn tròn mắt nhìn ta:

“Người từ tinh cầu nào rơi xuống trần gian vậy? Nếu đã từ chốn ấy tới thì nên sớm quay về đi!”

Từ đó về sau, ta lại có thêm một nỗi sợ hằng ngày.

Ta sợ bị phế!

Tiểu Đào thấy ta càng ngày càng giống đứa ngốc thật sự, nhưng vẫn lẩm bẩm:

“Ngốc thì có phúc của ngốc...”

---------------------

Phu quân muốn gặp ta.

Ta... không dám gặp.

Cuối cùng, chính người tự đẩy xe lăn đến, dừng lại trước mặt ta.

Hắn nói:

“Ngươi không giống công chúa chút nào.”

“Không có công chúa nào lại lăn qua lăn lại để gặp người khác như ngươi.”

Người hỏi vì sao ta lại thấy chuyện ấy là bình thường.

Ta đáp:

“Khi còn bé, thiếp hay lăn như vậy để tới gần hoàng tỷ hoàng muội. Các nàng nói như thế là lễ phép.”

Lớn lên rồi, Phụ hoàng cùng mẫu hậu phát hiện, cấm ta làm vậy.

Nhưng họ cũng không trách tội hoàng tỷ hoàng muội gì cả...

Mỗi lời ta nói ra, nắm tay phu quân lại siết chặt thêm một phần.

Ta cười hì hì:

“Lăn thì có hơi đau một chút, nhưng nếu học được kỹ xảo, sẽ đỡ hơn nhiều lắm!”

Nói xong ta liền định lăn thử cho phu quân xem.

Hắn nhìn ta chăm chú, trong ánh mắt ấy, ta có thể thấy được chính mình.

Khoảnh khắc đó, ta không biết là mắt người đẹp... hay là ta vốn xinh đẹp.

Phu quân tức giận:

“Về sau, ai bảo ngươi lăn, ngươi cũng không được phép lăn!”

Ta nhỏ giọng thì thầm:

“Không phải... chàng kêu thiếp lăn trước sao?”

Câu sau thiếp không dám nói:

Vẫn luôn là chàng bảo ta lăn... có đúng không?

Hắn chỉ nói ngắn gọn:

“Về sau sẽ không.”

-------------------

Phu quân thật thảm... không thể đi lại.

Ta thì chạy nhảy khắp sân, còn hắn chỉ có thể ngồi yên trên xe lăn mà dõi theo.

Ta biết, hắn rất muốn đứng lên.

Cũng giống như ta thuở bé, nhìn các hoàng tỷ hoàng muội ngâm thơ, được Phụ hoàng khen ngợi.

Ta cũng muốn biết ngâm thơ là thế nào.

Nhưng hắn và ta không giống nhau.

Ta là kẻ ngốc—bệnh không chữa được.

Nhưng phu quân không phải. Tàn tật... có thể chữa được mà?

Ta hỏi Tiểu Đào, sao không có đại phu nào chữa cho phu quân.

Tiểu Đào nói, từ khi hắn bị thương, không chịu gặp bất kỳ đại phu nào cả.

Ai khuyên cũng vô ích, khuyên rồi, hắn chỉ nổi giận.

Ta không sợ hắn nổi giận.

Tiểu Đào bảo, một kẻ ngốc như ta, gặp một kẻ bại liệt như hắn—thật là trời sinh một cặp.

Nếu phu quân khỏe lại, có thể đi được, nhất định sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới ta nữa.

Ta nghe vậy, thấy lòng hơi nhói.

Ta... ta sợ hắn không còn quan tâm ta nữa.

Tiểu Đào lại nói, quốc gia của ta chỉ là chư hầu nhỏ nhoi, chẳng đáng nhắc đến.

Mà phu quân ta, lại là Tam hoàng tử Đại Uyên, văn võ toàn tài, người người tranh nhau muốn gả.

Vậy mà... hắn lại hòa thân cùng một kẻ ngốc như ta?

Lẽ nào chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu ta?

Tiểu Đào bĩu môi:

“Chẳng qua vì người ta bị liệt. Khi chọn chân dung hòa thân, thấy công chúa mặt mũi dễ coi, liền chỉ tay chọn bừa. Ai ngờ lại chọn trúng một kẻ ngốc!”

“Miệng vàng lời ngọc đã phán ra, sao có thể rút lại được?”

Tiểu Đào còn bảo:

“Tốt nhất là người nên thắp nhang cầu khấn, mong Tam hoàng tử đừng khỏi bệnh. Bằng không, người đầu tiên bị phế chính là người đó!”

Ta biết, Tiểu Đào là muốn tốt cho ta.

Nhưng... ta vẫn mong chân của phu quân khỏi hẳn.

Như vậy, hắn sẽ không còn nhìn ai khác mà tiếc nuối— hắn có thể tự mình đi, tự mình cưỡi ngựa, không cần ghen tỵ với bất kỳ ai nữa.

--------------------

Ta hỏi quản gia trong phủ, ở đâu có thể mời được danh y chân chính.

Hiếm lắm mới gặp được ông, lần này vừa thấy mặt, ta liền vội nắm lấy tay áo không buông.

Quản gia nghe nói ta muốn vì phu quân mời đại phu, nước mắt liền lưng tròng như gặp đại hạn gặp mưa.

Chỉ trong chốc lát, bảy tám vị đại phu đã được mời tới phủ.

Ta đích thân dẫn họ đến trước phòng phu quân, nhưng hắn nhất quyết không chịu gặp.

Ta không phục, cùng hắn tranh cãi đôi lời, rồi ngồi bệt xuống trước cửa tẩm phòng, hạ quyết tâm: nếu hắn không đồng ý, ta liền tuyệt thực, không ăn một hạt cơm nào!

Chớ cùng ta so đo chuyện nhịn đói, khi còn ở hoàng cung, ba bốn ngày không ăn ta cũng chẳng thấy sao.

Ngày đầu tiên, ta không ăn, phu quân vẫn thản nhiên đọc sách, không thèm nhìn ta.

Ngày thứ hai, hắn trừng mắt, quát nhẹ: “Không ăn sẽ c.h.ế.t đói.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Ta vờ như không nghe thấy, gắng gượng giữ sức.

Ngày thứ ba, hắn nổi giận, ném mạnh cuốn sách trong tay xuống đất.

Thấy chưa, hắn vẫn còn sức!

Ta gắng đứng dậy, người lảo đảo như cây lau trước gió, không ăn quả thực là không ổn rồi.

Chưa bước nổi hai bước, thân thể đã mềm nhũn, ta ngã nhào xuống đất.

Trước lúc ngất, mơ hồ thấy sắc mặt hắn biến đổi, định lao tới đỡ lấy ta, nào ngờ lại mất đà ngã sấp xuống.

Từ ngày ấy trở đi, hắn chẳng còn tươi cười nữa.

Không đỡ được ta cũng không sao, ta có trách gì đâu, cớ sao hắn lại lấy làm buồn bã như thế?

------------------

Trong phủ râm ran tiếng cười, như có hỉ sự lớn.

Tam hoàng tử rốt cuộc cũng chịu để đại phu khám bệnh.

Ta mở to mắt nhìn hắn ngồi bên mép giường, sắc mặt đầy ân hận, mắt đượm u sầu.

Hắn khẽ hỏi: “Nàng có trách ta… không đỡ được nàng không?”

Ta ngẩn người, trách gì chứ? Ta ngất là do đói, hắn vốn chẳng thể đứng dậy, đỡ làm sao được?

Ta thành thật lắc đầu, vội nói:

“Không sao cả! Chỉ là ngã nhẹ thôi mà.”

Hắn khẽ thở dài, vuốt tóc ta, dịu giọng:

“Về sau, ta nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Ta chớp mắt, nghiêng đầu hỏi:

“Vậy… chúng ta có thể viên phòng được chưa?”

Hắn liền ho khan một trận dài, mặt đỏ như gấc, trông như vừa bị sét đánh trúng.
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 4



Đại phu khám bệnh cho phu quân, không rõ vì cớ gì lại tiện tay xem cả mạch cho ta.

Ta chẳng hiểu, ta có gì cần khám đâu?

Sau khi bắt mạch, vị đại phu nọ lại nâng mí mắt ta lên xem xét kỹ càng.

Cuối cùng chắp tay, chậm rãi nói:

“Không phải ngu si, mà là tâm trí có chút lệch lạc.”

Ta nghe chẳng hiểu, liền nhìn sang phu quân.

Hắn cũng chau mày hỏi: “Là ý gì?”

Đại phu đáp:

“Thuở nhỏ đầu từng bị va đập mạnh, m.á.u tụ trong não, không thể lưu thông. May mắn thay, nhờ số mệnh bảo hộ mà vẫn còn sống, bằng không hoặc là ngốc nghếch cả đời, hoặc là mất mạng.”

Ta nghe xong cả người run rẩy.

Ta không cảm thấy mình ngốc, nhưng vì sao ai cũng bảo ta ngốc?

Phu quân… cũng thấy ta ngu dại sao?

Ta run giọng nói:

“Nếu… nếu thật sự ta không khỏi được, phu quân có thể… có thể bỏ thiếp, đưa thiếp trở về cố quốc… Thiếp không muốn c.h.ế.t đâu…”

Phu quân nén cười, phất tay bảo đại phu lui xuống.

Đại phu vừa lui vừa lẩm bẩm:

“Hoàng tử phi tuy ngây ngô, nhưng tâm hồn thuần khiết như trẻ thơ, thực hiếm có.”

Ông ta khen ta ư?

Sao lời khen này lại nghe như… mắng ta thế nhỉ?

----------------

Đầu óc ta không thể cứu chữa, nhưng đôi chân phu quân thì còn có hy vọng.

Ta nhìn chân hắn, khắp nơi chằng chịt sẹo lớn nhỏ, vừa nhìn đã thấy đau đớn khôn cùng.

Phu quân… quả thật là người can trường!

Hắn không phải bị liệt bẩm sinh, mà là khi ra chiến trường, lỡ ngã từ vách núi cao, xương cốt gãy nát.

Muốn chữa khỏi, phải đánh gãy lại xương, rồi bó nắn cho ngay, sau đó còn phải điều dưỡng lâu dài.

Ta nghe xong, sợ hãi đến mức mặt tái xanh. Đây là chữa bệnh hay là tra tấn vậy?

Phu quân thấy ta như vậy, khẽ kéo ta sang một bên, rồi trầm giọng gật đầu với đại phu.

Ta sững người.

Hắn… thực sự muốn chịu khổ để đứng lên một lần nữa sao?

Phu quân ta… thật là người tàn nhẫn với chính bản thân mình!

-------------------

Chân của phu quân lần nữa bị đánh gãy để bó lại, vậy mà hắn một tiếng cũng không r*n r*.

Nếu đổi lại là ta, ắt hẳn đã lăn lộn trên mặt đất khóc la ầm ĩ.

Trong quãng ngày đợi xương liền, phu quân nằm yên trên giường, không nhúc nhích.

Hắn bảo ta kể chuyện cho nghe.

Ta nào có chuyện gì mà kể.

Phu quân nói, muốn nghe chuyện thuở nhỏ của ta.

Thế là ta kể vài chuyện cũ... chuyện năm ta tám tuổi.

Khi ấy, phiên bang dâng cống một con ch.ó lớn.

Ta lén tháo xích của nó, khiến nó rượt đuổi các phi tử trong cung, cắn rách y phục của họ, náo loạn một trận long trời lở đất.

Phu quân nhìn ta, nhíu mày:

“Là có người xúi nàng tháo xích cho nó?”

Ta tròn mắt: “Sao chàng biết?”

Là hoàng tỷ bảo ta làm…

Phu quân hỏi: “Vậy bị phạt thế nào?”

Ta giơ ba ngón tay: “Ba ngày không ăn cơm, có lợi hại không?”

Lúc đó, ta thấy sắc mặt phu quân lại tối sầm.

Ta không rõ, chẳng phải chuyện cười sao? Sao lại tức giận?

Phu quân trầm mặc hồi lâu, bỗng hỏi:

“Nàng... vì sao lại bị ngốc?”

Kỳ thực chính ta cũng không rõ.

Chỉ nhớ năm xưa, hoàng tỷ dẫn ta ra ngoài cưỡi ngựa.

Ngựa bị kinh hãi, ta bị hất văng xuống đất, đến khi tỉnh dậy thì... đã bị người trong cung bảo là ngốc.

Ta nghĩ một chút, dè dặt hỏi:

“Phu quân... có phải ghét bỏ ta vì ngốc không?”

Phụ hoàng, mẫu hậu đều nói ta ngốc. Người ngoài cũng nói vậy. Ai lại thích một nữ tử ngốc chứ?

Phu quân ngẩng đầu nhìn ta, lại hỏi:

“Nàng có ghét bỏ ta bị liệt?”

Ta lắc đầu như trống bỏi.

Phu quân bật cười:

“Vậy chẳng phải hợp lắm sao? Nàng ngốc, ta liệt, đúng là một đôi trời sinh.”

Ta nghe xong, cảm thấy có chút... sai sai.

Phu quân lại hỏi:

“Nàng biết tên ta là gì không?”

Ta sững người, thật sự không biết.

“Tiêu Khể Hoàn.”

Ồ... ba chữ đó ta không biết viết.

Phu quân hỏi tiếp: “Thế tên nàng là gì?”

Ta ngẩn ra, đã lâu không ai gọi tên ta.

“Khánh Dương.”

Khánh Dương... ta lẩm bẩm nhắc lại.

Nghe dễ thương thật đó, so với ‘đồ đần’ thì êm tai hơn nhiều.

Ngoài cửa, Tiểu Đào thiếu điều muốn ngất.

-----------------------------

Tiểu Đào đứng bên ngoài, hậm hực nói:

“Ở chung ba tháng, vậy mà không biết tên nhau, hai người chơi trò gì vậy trời…”

Chân của phu quân rốt cục cũng dưỡng lành, đại phu dặn phải siêng rèn luyện, mỗi ngày đi quanh sân năm vòng.

Cái chân này, đi được nửa vòng đã là tốt rồi.

Nếu là ta, chắc chắn lăn lộn giữa sân mà la oai oái.

Nhưng phu quân lại là kẻ hung hãn với chính mình.

Mồ hôi chảy thành giọt, từng bước từng bước nặng nề, vậy mà vẫn hoàn thành năm vòng.

Ta hỏi vì sao phải gấp gáp như vậy.

Phu quân đáp:

“Còn hai tháng nữa là sinh thần nàng.”

Tiểu Đào xen vào: “Theo lệ, nữ tử gả đi rồi, sinh thần mười sáu phải về nhà mẹ đẻ.”

Ta nhíu mày, chẳng muốn về chút nào. Ở đây vui mà.

-------------------------

Lần thứ hai ta diện kiến Phụ hoàng của phu quân.

Lần trước hắn còn ngồi xe lăn, nay đã tự mình bước đi, tuy khập khiễng nhưng vẫn kiên cường.

Đại phu bảo, sau một thời gian nữa sẽ ổn, chỉ là không thể luyện võ.

Ta lẽo đẽo theo sau, trong lòng đầy mến mộ vị Phụ hoàng này.

Ông không ghét bỏ ta ngốc, còn cho ta kẹo.

Không giống như Phụ hoàng của ta...

Phụ hoàng nhìn thấy phu quân khập khiễng bước vào, hốc mắt đỏ hoe.

Ông vỗ vai phu quân, rồi vỗ vai ta, nói liền ba tiếng:

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Ta thì thầm... có thể nhẹ tay một chút không? Đau đó...

Phu quân vào trong nói chuyện, ta ngồi ngoài... ăn kẹo.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Một viên, hai viên, ba viên...

Đến viên thứ năm thì ta bắt đầu thấy mình sắp ngọt đến độ... c.h.ế.t tại chỗ.

Phu quân bước ra, thấy ta ngồi đó, liền bốc một nắm, nhét hết vào túi ta.

“Về nhà rồi ăn.”

Nhà?

----------------------

Tin tức phu quân có thể đi lại lan khắp Đại Uyên.

Tiểu Đào nói:

“Công chúa, sau này người sẽ buồn đó.”

Ta nghiêng đầu: “Vì sao?”

Nàng đáp:

“Chân của Tam hoàng tử đã lành, rất nhiều người sẽ muốn gả cho ngài.”

Nàng liếc ta từ trên xuống dưới rồi hỏi:

“Người biết chữ không?”

Ta lắc đầu.

“Biết viết không?”

Ta vẫn lắc đầu.

“Cầm kỳ thi họa, ca múa xướng họa, biết cái nào?”

Ta chu môi: “Mama không dạy mấy cái đó…”

Tiểu Đào thở dài:

“Hết cứu. Người biết không? Chân ngài ấy chữa khỏi rồi thì chẳng còn gì buộc vào người cả.”

Ta im lặng.

Nhưng trong lòng, thực sự rất vui.

Ta đã quen bị người ta gọi là ngốc.

Nhưng phu quân... không nên mãi bị gọi là kẻ bại liệt.

Tiểu Đào lầm bầm:

“Ngốc mà còn biết lo cho người khác, không ngốc hẳn… mấy dạng này sau này khổ nhất.”
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 5



Trong phủ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều nữ tử xinh đẹp.

Người thì là thiên kim của đại thần, người lại là công chúa phiên bang.

Tiểu Đào kéo ta sang một bên, ghé tai thì thầm:

“Bắt đầu lo đi là vừa.”

Tối nay, trong cung mở yến tiệc.

Phu quân và ta đều phải tiến cung.

Một là để mọi người nhận mặt ta — tân nương hòa thân.

Hai là chúc mừng chân phu quân đã khỏi.

Ba là... phu quân được phong vương, lĩnh chỉ trong buổi yến.

Tiểu Đào vừa giúp ta chải tóc, vừa lầm rầm:

“Việc thứ hai và thứ ba mới là quan trọng. Người phải đẹp một chút.”

-------------------

Trong phủ, ta xưa nay ăn mặc rất tùy tiện.

Trước kia là vì hay lăn qua lăn lại, Tiểu Đào bảo: “Có chải chuốt cũng uổng phí thôi.”

Về sau thì... thật sự lười quá, Tiểu Đào lại nói: “Dù sao Tam hoàng tử nhìn cũng quen rồi.”

Thế mà hôm nay lại ăn mặc long trọng thế này, váy lụa thướt tha, trâm ngọc đầy đầu.

Ta hỏi, vì sao phải phiền phức như thế?

Tiểu Đào nghiêm nghị đáp: “Cái này gọi là — thua người không thua khí thế!”

Ta không hiểu.

Nó bảo: “Người cái gì cũng đừng nói, cũng đừng làm, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng tử là được.”

Ta gật đầu như trống bỏi. Việc này dễ, ta làm được!

Lần đầu tiên ta nhìn thấy phu quân có vẻ mặt kinh ngạc đến thế.

Ta biết... ta đẹp.

Bởi vì hoàng tỷ, hoàng muội thường bảo: “Một con ngốc mà lại đẹp đến vậy.”

Ngay cả cung nữ cũng thì thầm: “Đáng tiếc cho Tam công chúa, mặt như hoa mà đầu óc lại như củ khoai.”

Vậy nên... chắc là ta cũng xinh thật.

Có điều hôm nay quần áo cùng trang sức nặng quá, cổ ta cứng đơ, chẳng khác gì tượng gỗ.

Ngẩng đầu nhìn phu quân một cái...

À, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tinh thần phấn chấn đến thế.

Trước kia nằm mãi trên giường, sắc mặt xanh xao, hơi thở cũng yếu.

Nay hắn ăn mặc chỉnh tề, bước đi đầy khí khái, ánh mắt sáng rỡ.

Không trách được, người người đều muốn gả cho hắn.

------------------

Lần đầu tiên ta được tham dự một yến tiệc long trọng như vậy.

Hồi còn ở mẫu quốc, Phụ hoàng ta không cho dự — sợ ta ngốc nghếch gây mất mặt.

Ta từng giả làm cung nữ lén nhìn, kết quả bị phạt đánh vào tay.

Nay được ngồi danh chính ngôn thuận bên cạnh phu quân, ta quyết ghi nhớ lời Tiểu Đào căn dặn:

Không ăn, không uống, không cử động, không nói chuyện.

Rất nhiều người đến chúc rượu phu quân.

Người thì mừng hắn thân thể bình phục, kẻ thì chúc hắn được phong vương.

Yến tiệc thật náo nhiệt, còn có cô nương xinh đẹp ra múa.

Trước kia ta cũng biết múa, nhưng Phụ hoàng không bao giờ cho ta múa nơi đông người.

Cô nương kia múa thật duyên dáng. Nếu không bị dặn không được cử động, ta đã đập tay vỗ “bộp bộp” mà tán thưởng rồi!

Múa xong, nàng ấy quỳ xuống, dâng lời chúc:

“Hôm nay thần nữ hiến một điệu múa, kính chúc Cần Vương thân thể khang cường.”

Cô nương ấy... quả là xinh đẹp.

Có người bên cạnh đùa cợt:

“Mỹ nhân mời rượu, tam đệ cũng đừng lạnh lùng quá.”

Là một vị hoàng tử, chắc là huynh trưởng của phu quân.

Ta len lén so sánh — cùng là con của một người, sao lại khác xa vậy trời?

Phu quân mỉm cười, nói:

“Bản vương nhà có hãn thê, sợ là uống chén rượu này xong, về nhà sẽ không được yên ổn.”

Hãn thê là gì?

Vì sao mọi người đều quay lại nhìn ta?

Ta thật sự không có lén ăn vụng gì hết!

Không tin thì mọi người cứ nghe... bụng ta đang ùng ục đây này.

Có người thì thầm:

“Có người khiến Cần Vương cũng phải kiêng nể ư?”

“Không tin! Không tin!”

Cả yến hội râm ran bàn tán.

Phu quân không nói gì, chỉ mỉm cười, nhưng sắc mặt cô nương quỳ dưới điện thì tái đi.

Ta kéo nhẹ tay áo phu quân, thì thầm:

“Ta đói...”

Phu quân gắp thức ăn, đặt vào chén ta.

Ta ngoan ngoãn chờ, đợi có đồ ăn mới dám ăn.

Phu quân gắp — ta ăn.

Chúng thần kinh ngạc nhìn.

Tam hoàng tử — người nổi tiếng sát phạt quả quyết, lại gắp từng miếng một cho ta?

Đến khi hắn bóc vỏ tôm, rồi bảo:

“Há miệng.”

Ta lập tức mở to miệng, ăn một miếng đầy.

A... ngon quá!

Phu quân đối với ta, thật sự rất tốt.

--------------------------

Ta ăn, phu quân thì ngồi bên bóc vỏ tôm.

Cung nữ cạnh đó có phần bối rối — chắc tưởng bị đoạt mất việc rồi.

Phu quân chỉ mỉm cười: “Không sao, bản vương muốn tự tay làm.”

Lúc ta ăn ngon lành, thì cô nương xinh đẹp kia lại bỗng quỳ xuống giữa điện.

“Nghe nói Công chúa Chu quốc tinh thông cầm kỳ thi họa, lại giỏi ca vũ. Thần nữ bất tài, nguyện xin so tài một phen.”

Chu quốc… là mẫu quốc của ta.

Ta nghe rõ ràng, nàng ấy muốn khiêu chiến với ta.

Từ nhỏ ta đã biết — mình có thể mất mặt, nhưng không thể để quốc gia mất mặt.

Ta dù có ngốc, cũng là một công chúa.

Phụ hoàng của phu quân ngồi trên điện, sắc mặt thoáng lúng túng, hẳn là đang nhớ lại ta... chỉ biết ăn kẹo và đuổi chó.

Mọi người đều dõi nhìn ta.

Phu quân lên tiếng, giọng lạnh như sương:

“Nữ nhi của Liễu Thượng Thư, sao không biết hành lễ, cũng không gọi Khánh Dương một tiếng Vương phi?”

Giọng nói kia không lớn, nhưng đầy uy nghi.

Ta nghe ra được — phu quân đang tức giận.

“Bản vương tàn phế, các ngươi liền xem thường đến vậy sao?”

Cô nương kia nói giọng mềm mỏng, nhẹ nhàng như gió xuân:

“Thần nữ chỉ nghĩ, công chúa và Cần Vương... chưa cử hành hôn lễ chính thức.”

Nàng nói đúng.

Mama cũng từng dặn — phải cử hành hôn lễ, sau đó mới viên phòng, mới tính là phu thê.

Ta... vốn cũng muốn viên phòng trước, nhưng phu quân không chịu.

------------------------

Không khí lúc ấy... thật sự lúng túng vô cùng.

Ngay cả Phụ hoàng cũng lộ vẻ khó xử.

Trước đó đưa về một vị công chúa, nào ngờ lại là một kẻ ngốc.

Không nói ra, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ mười mươi.

Giờ có người đứng ra khiêu chiến, vậy mà công chúa kia lại không dám nhận lời.

Mất thể diện! Thật quá mất thể diện!

Phu quân nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu như giếng cổ.

Giống như… giống như có thể nhìn thấu tâm can ta.

Ta cũng muốn bước ra tranh tài một lần, nhưng lại sợ mất mặt.

Dẫu sao… ta cũng đã lén luyện rất lâu rồi.

Tiểu Đào từng nói, ta múa còn đẹp hơn cả các vị hoàng tỷ.

Nhưng ta nói với Phụ hoàng bao nhiêu lần, người đều không tin.

Còn trách ta mộng tưởng viển vông, bảo ta đừng làm bẽ mặt hoàng thất.

Thành thử ta… cũng chẳng rõ bản thân nhảy đẹp hay xấu nữa.

“Khánh Dương, nàng muốn biểu diễn một chút không?”

Giọng nói của phu quân ôn hòa vô cùng, dịu dàng như gió xuân tháng ba.

“Nếu nàng không thích, thì cứ mặc kệ nàng ta.”

Có lẽ sợ ta nhút nhát, phu quân lại nhẹ giọng an ủi.

Khi lời ấy vừa dứt, sắc mặt của cô nương kia lập tức trắng bệch.

“Chàng không sợ thiếp làm mất mặt ư?”

Ta dè dặt cất tiếng, khẽ như gió thoảng.

Tiểu Đào từng căn dặn, lời nói phải nhỏ, càng nhỏ càng tốt.

Trước kia, trong hoàng cung, Phụ hoàng không để ta ra gặp khách.

Mẫu hậu cũng chẳng yêu thương ta.

Các vị hoàng tỷ, hoàng muội thì chẳng ai muốn gần.

Bởi họ đều cho rằng ta ngốc.

Mà ta… ta chỉ là rất ngoan thôi mà.

Phu quân… cũng sợ bị ta làm mất mặt sao?

“Đừng lo, ta sẽ không chê cười nàng.”

Một lời ấy, như suối ấm chảy vào lòng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Tự dưng trong n.g.ự.c nóng ran, cả người đều tràn đầy sức mạnh.

Ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, giơ tay cao lên như muốn nói:

Ta muốn thi đấu!
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 6



Phu quân đỡ trán:

“Chỉ cần đi lên là được, giơ tay làm gì?”

A… là thói quen!

Thật xin lỗi, phản xạ có điều kiện đó.

Mặc dù ta là kẻ ngốc,

Nhưng mười mấy năm qua cũng được học lễ nghi cung đình.

Không dám nói hoàn hảo, song so với tiểu thư nhà quan, vẫn là không kém.

“Ta có hơi ngốc… có thể chỉ múa thôi được không?”

Lời ấy vừa nói ra, điện đường thoắt cái im bặt.

Hoàng tử, công chúa, đại thần đều há hốc mồm.

Nghe đồn thì một chuyện.

Tự thừa nhận… lại là chuyện khác.

Ai lại vô duyên vô cớ tự nói mình ngốc?

Xem ra—công chúa đúng là kẻ ngốc thật rồi.

Cô nương kia thoáng đỏ mặt, không biết phải ứng xử ra sao.

Cũng đúng, nàng sao có thể tranh tài với một kẻ ngốc chứ?

Ta thầm nghĩ—ta thông minh thật đó!

Nhưng rồi chợt nhớ ra…

Tiểu Đào từng nói: Không được nhận mình ngốc!

Bởi phu quân… sẽ cảm thấy mất mặt.

Ai lại muốn cưới một kẻ ngốc về làm thê tử chứ?

Ta vội cúi đầu, không dám nhìn phu quân.

Cô nương nũng nịu kia lại không biết điều, cất giọng:

“Công chúa chẳng lẽ chỉ lấy cớ thoái thác?”

A… người này đầu óc cũng không được tốt sao?

“Ta nói ta ngốc là ngốc thật! Ngươi thế nào còn không tin?”

Trời ơi, càng nói càng sai, càng nói càng khiến lòng rối ren.

Ta hối hận vô cùng, chỉ dám nhìn xuống mũi giày mình.

“Khánh Dương thực sự… tâm trí không đủ.”

Phu quân đột nhiên lên tiếng.

Ồn ào cả một điện.

Cần Vương… thật sự cưới một kẻ ngốc?

“Nghe theo Khánh Dương, chỉ múa mà thôi.”

Ngay cả Phụ hoàng cũng đứng ra bảo hộ, không ai dám phản đối.

“Người nào thắng, trẫm ban cho một nguyện vọng.”

Ồ! Có phần thưởng nha!

Vậy thì ta nhất định phải múa thật tốt!

-----------------

Cô nương nũng nịu quỳ xuống, dập đầu rất mạnh.

“Thần nữ chỉ cầu một nguyện vọng, chính là được bầu bạn bên Cần Vương sớm tối. Mong bệ hạ thành toàn.”

Ủa? Không phải còn chưa thi đấu sao?

Sao nàng ta đã đòi phần thưởng rồi?

Ta đứng dậy, kháng nghị:

“Còn chưa có tỉ thí! Đòi thưởng gì chứ?”

Phu quân bật cười, khẽ nói bên tai:

“Nàng ta có thắng cũng không toại nguyện được, nàng yên tâm.”

Ơ… Chàng lớn hơn hoàng thượng à?

Nói là vậy là vậy luôn sao?

Ta trừng mắt, bĩu môi.

Mọi người dường như không nghe thấy lời thì thầm của phu quân.

Phụ hoàng phất tay một cái, báo hiệu bắt đầu.

Cô nương nũng nịu kia ra múa trước.

Vũ điệu quả thực rất đẹp.

Ta nhìn không chớp mắt.

Mỹ nhân múa—đẹp như tranh vẽ vậy.

Khi nàng dừng lại, mọi người đồng loạt vỗ tay.

Duy chỉ có phu quân… ngồi yên, không biểu cảm.

“Khánh Dương, con cứ múa theo ý mình, đừng có áp lực.”

Phụ hoàng cất lời, chắc sợ ta múa dở sẽ lại mất mặt đi.

Xem thường ta quá rồi!

Hôm nay, ta sẽ cho mọi người mở to mắt mà nhìn!

Ta xin người chuẩn bị một cái *đạp cổ

(*đạp cổ là loại trống nhỏ, để dưới chân, vừa múa vừa dẫm lên để tạo tiếng trống.)

Chu Quốc nổi danh nhất là trống đạp cổ.

Cái trống ấy rất nhỏ, đứng lên đã khó, múa lại càng không dễ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Trước kia ta từng nghe hoàng tỷ bảo—

Chỉ khi nào múa vũ khúc này thật giỏi, Phụ hoàng và mẫu hậu mới nhìn bằng ánh mắt khác.

Ta cùng Tiểu Đào luyện suốt mười năm.

Mười năm ấy, ngã không biết bao nhiêu lần.

Tiểu Đào khuyên đừng múa nữa—ta không nghe.

Bởi kẻ ngốc khi cố gắng, thì sẽ chăm chỉ hơn người thường.

Mọi người đều sững sờ nhìn ta.

Ai có thể ngờ—

Một kẻ ngốc… lại biết múa?

Ngón chân điểm nhẹ, tay nâng lên, từng nhịp trống vang dội.

Vũ khúc đạp cổ, hôm nay, cuối cùng ta cũng có thể biểu diễn cho mọi người xem.

Ta liếc nhìn phu quân, muốn xem sắc mặt hắn thế nào.

…Ơ?

Sao ánh mắt phu quân lại ngơ ngẩn như vậy?

Giống như… ánh mắt của kẻ ngốc?

Mạnh mẽ như rồng bay, uyển chuyển tựa phượng múa.

Sau khi ta kết thúc vũ khúc, đại điện bỗng tĩnh lặng như tờ.

Cớ gì vậy? Mười năm khổ luyện, chẳng lẽ đều uổng phí?

Vừa rồi còn vang rền tiếng vỗ tay, đến lượt ta lại lặng ngắt như tờ.

“Không ngờ Khánh Dương lại có tài nghệ này! Tốt! Tốt! Tốt lắm!”

Phụ hoàng là người đầu tiên phá vỡ trầm mặc, nâng tay vỗ mạnh, cả điện theo đó vang lên tiếng tán thưởng như sóng vỗ.

Kết quả đã định, ta thắng.

Chớ xem thường kẻ ngốc, kẻ ngốc cũng có thể múa được thiên hạ kinh tâm!

“Khánh Dương, con muốn điều chi, trẫm đều ban cho con.”

Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một nguyện vọng trọng đại:

“Con muốn cùng phu quân... viên phòng!”

Ta vận khí đan điền, nói to rõ ràng, không giấu giếm chút nào.

Nụ cười trên mặt Phụ hoàng như đông cứng tại chỗ.

Phu quân cũng giống như bị điểm huyệt, đôi đũa trong tay rơi tự lúc nào cũng chẳng hay.

Mọi người trong đại điện đều mang vẻ mặt kỳ quái...

Chẳng lẽ viên phòng lại là chuyện dọa người như vậy?

Cuối cùng, Phụ hoàng cũng không nói lời nào, chỉ ban cho ta một rương vàng bạc cùng một ít dị bảo chơi chán mắt.

Tiểu Đào đứng một bên nhỏ giọng mắng ta không biết xấu hổ:

"Viên phòng là chuyện có thể mang ra nói ở trước mặt quần thần sao?"

----------------------

Phu quân muốn đưa ta trở về Chu quốc.

Ta không muốn về, nhưng Tiểu Đào lại vui như mở cờ trong bụng.

Nàng nói muốn trở về để "giành lại thể diện năm xưa".

Ta không hiểu "thể diện" là gì, nhưng nhìn nàng hùng hổ như thế, chắc là chuyện lớn.

Đội ngũ hồi quốc vô cùng đồ sộ.

Không biết phu quân mang theo bao nhiêu đồ đạc mà phải dùng đến ba mươi cỗ xe ngựa mới chở xuể.

Xem ra người không còn tàn tật thì ngay cả khí chất cũng thay đổi hẳn.

Khi về đến Chu quốc, là Lâm Thù Nguyên cùng hoàng huynh ra nghênh đón.

Cả hai vừa thấy ta, sắc mặt không thể tin được.

Lúc thấy phu quân ân cần dìu ta xuống xe, ánh mắt họ càng thêm phức tạp.

Không thể trách ta được!

Tiểu Đào nhất quyết bắt ta ăn mặc thật lộng lẫy.

Trên đầu đội cả đống trang sức, vừa bước lên xe liền ngã một cú đau điếng.

Mặt dính đầy bụi, y phục rách nát, chân còn bị trẹo.

Sau khi thay y phục xong, nếu không có phu quân dìu, ta thật sự không thể bước đi nổi.

Gặp được hoàng huynh, ta thực lòng vui mừng.

Bởi vì người là người duy nhất chưa từng chê ta ngốc.

Chỉ tiếc, hoàng huynh cũng không thân thiết với ta, cũng không gần gũi với các hoàng tỷ, hoàng muội trong cung.

Năm ta tám tuổi ngã xuống hồ, chính người là người vớt ta lên.

“Hoàng huynh!”

Ta rụt rè cất tiếng.

Người gật đầu nhẹ, xem như đã đáp lại.

Quay sang phu quân mà nói:

“Vẫn thường nghe đại danh của Cần Vương, nay mới được diện kiến.”

Phu quân chỉ mỉm cười, gật đầu đáp lễ.

Về tới hoàng cung, ta chẳng thấy gì vui.

Tuy ở tại tẩm cung tráng lệ, nhưng lòng ta vẫn thấp thỏm không yên.

Đêm nay Phụ hoàng sẽ vì phu quân mà mở tiệc dạ yến.

Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm sống trong u tối, ta được ngồi trong yến tiệc hoàng cung long trọng như vậy.

Tâm ta có chút khẩn trương, nhưng Tiểu Đào thì ngược lại, vẻ mặt rất đắc ý.

Nàng bảo:

"Hiện tại người là hoàng tử phi của Cần Vương, cho dù giữa bữa tiệc người có đột nhiên phát điên, cũng chẳng ai dám nói nửa câu chê trách!"

Ta thắc mắc hỏi vì sao, nàng lại khịt mũi:

"Người thật đúng là... ngốc đến đáng yêu. Chu quốc là chư hầu của Đại Uyên. Phụ hoàng người chỉ là một phân vương, còn Cần Vương nhà chúng ta tuy là thân vương, nhưng chính là người của chủ quốc, không cần hành đại lễ. Người giờ đi theo Cần Vương, là thơm lây đó biết chưa!"

Ta gật đầu ngu ngơ, lòng vẫn chưa hiểu được bao nhiêu... nhưng mà, cảm giác hình như mình... lợi hại lắm.
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 7



Phu quân nói, tối nay ta không cần trang điểm cầu kỳ.

Thế nhưng Tiểu Đào lại bảo, đêm nay chính là thời cơ hiếm có để ta tỏa sáng giữa trăm hoa đua nở.

Nàng ra sức chải chuốt cho ta, đến nỗi gương mặt trong gương khiến ta giật mình.

Đẹp... đẹp quá mức!

Tiểu Đào bảo, dung nhan ta mang vẻ đẹp "kinh diễn", khí độ bất phàm, nhìn vào liền biết là người có xuất thân cao quý.

Dù có là kẻ ngốc, cũng là kẻ ngốc quý tộc.

Trang phục lộng lẫy, ta theo sát sau lưng phu quân.

Tuy chưa từng dự yến hội, nhưng ta biết, nữ tử phải đi sau nam tử.

Ngay cả mẫu hậu cao quý cũng thường đứng sau Phụ hoàng.

Huống chi là ta.

Nhưng phu quân dường như đoán được tâm tư của ta.

Hắn đưa tay về phía ta, nắm thật chặt.

Cứ như vậy, cùng ta sóng vai bước vào đại điện.

Đây là lần đầu tiên ta được đường đường chính chính tiến vào đại điện như thế.

Phụ hoàng, mẫu hậu ngồi trên vị trí cao nhất.

Hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội lần lượt ngồi hai bên.

Phía dưới là bá quan văn võ, an vị theo phẩm cấp.

Ta thầm nghĩ, Phụ hoàng mẫu hậu nói không sai — chốn này quả thật không hợp với ta, người nhiều quá.

------------------------

Phu quân dáng người thẳng tắp, ta bên cạnh lại thấy có chút thấp thỏm.

Đúng rồi, cái cảm giác này… chính là cáo mượn oai hùm.

"Bái kiến Cần Vương gia, Cần Vương phi."

Phu quân không cần hành đại lễ, chỉ khẽ cúi đầu là đủ.

Nhưng ta thì không như thế.

Vừa định quỳ xuống, phu quân đã vội đỡ ta dậy.

"Bản vương cùng Vương phi là phu thê đồng thể. Tuy là công chúa Chu Quốc, nhưng nàng nay đã là Vương phi Đại Uyên, lễ này miễn."

Không... không cần quỳ sao?

Quá tốt! Khó trách Tiểu Đào luôn nói ta có phúc khí.

“Cần Vương nói rất phải.”

Phụ hoàng mỉm cười nhìn phu quân, ánh mắt chưa từng có khi đối diện với ta.

“Khánh Dương, ở Đại Uyên sống có ổn không?”

Đã lâu rồi mới nghe lại cái tên này, ta nhất thời có chút hoảng.

“Rất ổn! Ăn ngon, ngủ khỏe, không ai đánh tay, không ai bắt quỳ, cũng chẳng ai mắng nàng là kẻ ngốc.”

Phu quân lạnh giọng đáp thay.

“Đúng vậy! Phụ hoàng còn cho con ăn kẹo nữa cơ!”

Vừa dứt lời, sắc mặt Phụ hoàng liền tối sầm.

Tình hình bắt đầu lúng túng, may mà có hoàng huynh bước ra hóa giải, dẫn đầu bá quan hành lễ với phu quân.

Phu quân nói:

“Bản Vương cùng Vương phi là phu thê đồng thể. Cớ sao chỉ hành lễ với bản vương, lại bỏ qua Vương phi?”

Để hoàng tỷ, hoàng huynh hành lễ với ta?

Không được! Ta quýnh lên, vội xua tay từ chối.

Nhưng hoàng huynh vẫn nghiêm cẩn hành lễ, khiến hoàng tỷ, hoàng muội đành miễn cưỡng làm theo.

“Bái kiến Cần Vương, Cần Vương phi.”

Ta muốn đỡ họ dậy, song phu quân giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, chẳng nhúc nhích được.

Đành đứng yên, nhìn đám huynh đệ tỷ muội lần lượt hành lễ.

Ngay sau đó, văn võ bá quan, thân vương quận vương cũng cúi mình hành lễ theo.

Toàn thân ta như muốn chìm xuống đất vì thẹn.

------------------------------

Yến hội bắt đầu.

Ta chăm chú nhìn vũ nữ biểu diễn, điệu múa quả thực đẹp mắt.

Phu quân gắp món cho ta, ta vui vẻ ăn không ngừng.

Không hề hay biết hoàng tỷ đang trừng ta dữ dội.

Cũng chẳng nhận ra ánh mắt phu quân thoáng lướt qua hoàng tỷ, mang theo vài phần thú vị.

Phụ hoàng cố gắng bắt chuyện với phu quân, nhưng ta thấy rõ phu quân chỉ đáp lấy lệ.

Tiết mục múa vừa dứt, phu quân liền nhàn nhạt nhận xét:

"Không đẹp bằng nàng."

Rồi tiếp tục bóc tôm cho ta.

Cuối cùng, đến mục đích chính của chuyến đi lần này.

Tiểu Đào từng nói, ta là người được chọn để hòa thân.

Tức là, Hoàng thượng Đại Uyên chỉ tay một cái, chọn ta đến làm Vương phi.

Phụ hoàng mẫu hậu không thể chối từ.

Mà ta khi ấy còn chưa có danh phận, đại hôn chưa cử hành.

Khi đó Tam hoàng tử bị liệt, ta coi như là trèo cao.

Nhưng nay…

Phu quân đứng dậy, nắm tay ta, mở miệng:

“Tiêu Khể Hoàn của Đại Uyên, nay đến cầu hôn công chúa Khánh Dương của Chu Quốc.”

Lời vừa thốt ra, một điểm cũng không giống đang cầu.

Ngữ khí này, rõ ràng là tuyên bố.

Ta khẽ nghĩ, nói như thế… là muốn viên phòng với ta sao?

Về sau chắc không bị bỏ rơi nữa đâu nhỉ?

Phụ hoàng, mẫu hậu sững sờ, ta lo lắng phu quân sẽ đổi ý, bèn vội giơ tay:

"Ta, ta… gå!"

Phu quân quay lại nhìn ta, cười đến rực rỡ.

Ai nấy trong đại điện, dù có là kẻ ngốc, cũng hiểu rõ ý tứ:

Đây là hôn sự chính thức, thân phận chính thất Vương phi.

Nếu tương lai phu quân lên ngôi, chẳng phải ta sẽ là Hoàng hậu?

Chu Quốc chỉ là chư hầu, còn ta lại là công chúa ngốc…

Hoàng đế Đại Uyên sao lại đồng ý?

Phụ hoàng, mẫu hậu mãi vẫn chưa lên tiếng.

Phu quân bèn nói tiếp:

“Lần này đến đây, một là chúc mừng sinh thần mười sáu tuổi của Khánh Dương, hai là hạ sính lễ cầu hôn.”

Lời vừa dứt, ba mươi rương lễ vật được rước vào đại điện, mênh m.ô.n.g tráng lệ.

Là sính lễ của ta.

Ta suýt nữa muốn mắng phu quân là đồ ngốc.

Mang đi mang lại mệt nhọc như vậy, để ở lại Đại Uyên chẳng phải tốt hơn sao?

Tiểu Đào bèn mắng ta, rằng kẻ ngốc thì có phúc của kẻ ngốc.

Cuối cùng, Phụ hoàng lên tiếng:

“Cần Vương đã có lòng, trẫm cũng không nỡ từ chối. Khánh Dương là hòn ngọc quý mà trẫm nâng niu, từ nhỏ nghịch ngợm, mong Cần Vương lượng thứ.”

Ta là hòn ngọc quý của Phụ hoàng sao?

Tưởng chừng danh hiệu ấy chỉ dành cho hoàng tỷ, hoàng muội…

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

--------------------

Sinh thần mười sáu tuổi của ta được cử hành vô cùng long trọng.

Thậm chí còn rực rỡ hơn cả sinh thần của hoàng tỷ.

Lễ vật chất cao như núi.

Lần đầu tiên ta được nhận nhiều quà đến vậy, thật là vui!

Ngoài ba mươi rương sính lễ, phu quân còn đưa cho ta một chiếc hộp nhỏ.

Ta mở ra – là loại kẹo ta thích ăn nhất.

Ta nằm lăn ra giường vừa ăn kẹo vừa nghĩ:

May là sinh thần năm xưa đều lặng lẽ trôi qua.

Nếu năm nào cũng bị mời ra ứng phó đám người kia, chắc ta mệt đến c.h.ế.t mất.

Tối nay lại có thêm một buổi yến nữa.

Ta thật chẳng hiểu, vì sao yến tiệc cứ nối nhau không dứt.

Lần này, phu quân chủ động thỉnh cầu Phụ hoàng cho tổ chức tại Ngự Hoa Viên.

Ngắm trăng, thưởng hoa, phẩm rượu.

Nghe thì mỹ miều, nhưng ta lại rùng mình.

Ngự Hoa Viên là nơi đáng sợ nhất.

Nơi ấy, ta từng bị khổng tước mổ, rơi xuống hồ sen, bị chó đuổi cắn…

Tại sao mọi chuyện xui xẻo đều xảy ra ở chốn đó?

----------------------

Ta ngồi bên cạnh phu quân, trong lòng hoảng hốt không yên.

Phu quân nói cười tự nhiên, tao nhã ung dung.

Hoàng tỷ, hoàng muội lại dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn ta.

Ta rụt rè lui về phía sau, trốn sau lưng phu quân.

Phu quân cười khẽ, kéo tay ta đưa ra trước mặt:

“Nhà mình, sợ cái gì?”

Sau đó chắp tay hướng Phụ hoàng, thong thả mở lời:

“Hôm nay là sinh thần Khánh Dương, ta muốn dâng một phần hạ lễ, xin nhạc phụ thành toàn.”

Lời vừa dứt, cả đại điện lặng như tờ.

Dâng lễ thì cứ dâng, sao lại phải cầu xin, chẳng lẽ còn muốn người khác góp tiền cùng?

Phụ hoàng gật đầu, ý bảo cho phép.

Phu quân mỉm cười, thong dong nói tiếp:

“Ta vẫn nghĩ, muốn tặng Khánh Dương một chiếc quạt lông công, giúp nàng giải nhiệt trong tiết trời oi ả.”

Lời này thốt ra, quần thần còn chưa hiểu rõ ý tứ, nhưng sắc mặt hoàng tỷ đã đại biến.

Nàng là người đầu tiên đoán ra hàm ý.

Ta túm tay áo phu quân, nháy mắt mấy cái:

“Thiếp… không nóng…”

Phu quân làm như không nghe thấy, tiếp lời:

“Ta nghe nói trong Ngự Hoa Viên có một con khổng tước, là sủng vật của Hoàng hậu nương nương.

Chẳng hay, Hoàng hậu có thể thành toàn?”
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 8



Giờ thì ai nấy cũng đều đã hiểu.

Phu quân là muốn… nhổ lông con khổng tước ấy làm quạt cho ta.

Con khổng tước kia, năm xưa mổ ta một trận ra trò, lại còn là bảo bối mà mẫu hậu yêu thích nhất.

Sau khi ta bị mổ, mẫu hậu còn đau lòng… vì nó bị ta rút mất mấy sợi lông!

Phu quân… đúng là không muốn sống nữa rồi.

Lại dám đánh chủ ý vào con chim của mẫu hậu!

Ta quên mất, ở trong mắt Phụ hoàng và mẫu hậu, ta vốn chẳng đáng nhắc tới.

Chuyện này đối với họ, có lẽ cũng chẳng tính là đại sự.

“Thiếp… thiếp không cần quạt đâu!” – ta vội vàng lên tiếng.

Phu quân quay đầu, nhướn mày:

“Ồ? Vậy hầm canh thì thế nào?”



Hầm canh?!

Không nhổ lông nữa mà nay đòi ăn luôn?!

Thật sự là — vô — lễ!

Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy phu quân còn nham hiểm hơn cả Phụ hoàng mẫu hậu ta gấp mười lần!

Dù mẫu hậu đau lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ lặng im.

Sau một lời nói của phu quân, ngự thị đã đưa khổng tước đến đại điện.

----------------------

Kẻ thù gặp nhau, đỏ cả hai mắt!

Không biết khổng tước kia có phải còn nhớ mối thù năm xưa không, mà cứ đi qua đi lại trong lồng, ánh mắt như dao.

Ta nhìn mà giận sôi, mổ người thật đau nha!

Phu quân đứng bên, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt như nhìn vật ô uế.

Ta không hiểu vì sao hắn lại ghét khổng tước đến thế — rõ ràng nó rất đẹp mà.

Mẫu hậu đứng một bên, ánh mắt đau xót, vẻ như muốn ôm nó về.

Phu quân lấy ra một cây ngân châm, lắc lư trước mặt ta, mỉm cười:

“Ngự y nói, ngân châm này có tẩm mê dược.

Người hay vật, chỉ cần châm nhẹ một cái, lập tức mê man.

Không phải nàng từng nói, muốn nhổ sạch lông nó sao?

Giờ ta cho nàng tùy ý mà nhổ!”

… Nhổ… tùy ý?

Ta tròn mắt kinh ngạc.

Cả đại điện cũng rúng động.

----------------------

Mọi người đều đã rõ.

Phu quân đến đây, là vì ta mà đến, vì ta mà giành lại công đạo.

Ta kéo tay áo hắn, khẽ nói:

“Nhổ hết… nó sẽ trụi lủi, trông thật xấu xí…”

Phu quân không đổi sắc:

“Nó từng mổ nàng. Nàng chẳng từng nói, sớm muộn gì cũng nhổ sạch lông nó sao?”

Ơ… cái đó ta chỉ tiện miệng kể chơi thôi mà!

Ta dù ngốc, cũng không đến mức thù dai với một con chim.

Hoàng huynh tiến lên một bước, cúi đầu cầu tình:

“Khánh Dương, mẫu hậu nuôi nó đã bảy tám năm, tình cảm thâm hậu.

Nếu muội thật sự thích quạt lông công, sau này huynh sẽ tìm cho muội cái đẹp nhất.”

Lần đầu tiên hoàng huynh nói với ta nhiều lời như vậy.

Chưa kịp lên tiếng, phu quân đã lạnh lùng đáp:

“Một con súc sinh nuôi bảy tám năm đã lưu luyến không rời, chẳng hay mười mấy năm mẫu tử, có đáng giá bằng nó hay không?”

Phụ hoàng, mẫu hậu sắc mặt đều khó coi đến cực điểm.

Cần Vương thật đúng là người bao che khuyết điểm!

----------------------

Hoàng huynh biết không tranh nổi lý, chỉ đành im lặng.

Ánh mắt hắn nhìn ta, tựa như muốn ta ra mặt giải vây.

Ta quay sang nhìn phu quân.

Không ngờ… hắn lại thật sự so đo với một con chim?

“Nó là chim, ta nhổ lông nó, nó mổ ta… là chuyện thường tình thôi mà!” – ta nhỏ giọng biện bạch.

“Nàng không tức giận?”

Ta lắc đầu.

Nhổ lông bị mổ lại là điều dễ hiểu.

Mẫu hậu có nhiều con.

Ta ngốc nghếch, chậm chạp, không được sủng ái như tỷ muội, cũng là chuyện thường tình.

Dù trong lòng có chút buồn, nhưng chưa từng oán trách.

Phu quân lắc đầu, dịu dàng nói:

“Ngốc quá.”

Nhưng lần này, “ngốc” không phải lời chê bai, mà là một kiểu cưng chiều.

-----------------------

Cuối cùng, con công kia được giữ lại.

Nhưng phu quân vẫn tự tay nhổ một chiếc lông của nó, đưa cho ta.

Dĩ nhiên, cũng bị mổ cho một cái rách cả tay áo.

Phụ hoàng, mẫu hậu kinh hãi.

Phu quân đưa chiếc lông công cho ta, giọng dịu dàng đến lạ:

“Ta nhổ lông nó, nó mổ ta.

Dù ta là vương gia, hay thường dân, hay kẻ ngốc tàn tật — nó vẫn sẽ mổ.”

“Cho nên, năm xưa nó mổ nàng, không phải vì nàng ngốc.”

Nghe xong, trong lòng ta dường như có dòng nước ấm chảy qua.

Tựa như một lớp băng bị ánh dương xua tan.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Năm đó, khi ta bị mổ, cả hậu cung đều cười ta là đồ ngốc mới bị chim mổ.

Thì ra, không phải chỉ có ta mới bị mổ.

Phu quân cũng vậy.

------------------------

Lưu lại Chu quốc nửa tháng.

Hoàng cung thời điểm này cùng nơi ta đã sống mấy chục năm, quả thật như hai thế giới.

Giờ ở chốn này, chẳng ai dám gọi ta là đồ ngốc.

Ai gặp cũng thi lễ, cung kính gọi ta một tiếng “Công chúa”.

Ngay cả hoàng huynh, cũng thường tìm ta trò chuyện — khi thì ở Ngự Hoa Viên, lúc lại nơi hồ sen.

Phu quân nói, trước lúc rời đi, muốn ngắm hoa sen trong hồ một lần.

Ta nghe vậy ngơ ngác, bởi mùa đông rét mướt thế này, hoa sen đâu ra?

Không những vậy, hắn còn bảo muốn ăn... củ sen tươi.

Hoàng tỷ đứng bên run rẩy, từ sau chuyện con công lần trước, nàng cứ thấy ta là né như tránh ôn dịch.

Ta chẳng hiểu chuyện gì, còn ngây ngốc hỏi Tiểu Đào.

Tiểu Đào khẽ hừ, đáp: “Có tật giật mình. Sợ bị vương gia trị tội.”

Ta giật mình: “Hoàng tỷ là tỷ tỷ ta, cớ sao phu quân lại muốn trách phạt nàng?”

Tiểu Đào nhìn ta, ánh mắt như muốn tìm đại phu về bắt mạch cho đầu ta vậy.

Đến hồ sen, ta quấn một chiếc áo choàng dày, nhìn chẳng khác gì một con gấu lớn.

Ta sợ lạnh. Từ nhỏ từng rơi xuống hồ sen một lần, lưu lại chứng bệnh.

Ta vốn chẳng để tâm, mặc nhiều thêm mấy lớp là ổn.

Thế mà khi phu quân nghe kể chuyện xưa ấy, tay hắn bóp nát luôn chén trà.

Sức hắn thật lớn!

Hồ sen mùa đông lạnh buốt, đừng nói là hoa, ngay cả một cọng cỏ cũng chẳng mọc nổi.

Vậy mà phu quân vẫn quay sang Phụ hoàng, mẫu hậu, nói:

“Phụ hoàng ta thích ăn củ sen mùa đông, bản vương tìm khắp Đại Giang Nam Bắc không có. Nghe vương phi nói Chu quốc mùa này cũng có, quả là thần kỳ.”

Phụ hoàng nhất thời sắc mặt ngượng ngùng. Củ sen mùa đông? Chuyện hoang đường đến mức chính ta cũng không tin nổi.

Ta còn không biết Phụ hoàng thích ăn củ sen từ bao giờ?

Nhưng củ sen mùa đông, đúng là khó tìm thật — hồi nhỏ ta mò mãi còn chẳng thấy gì!

Hoàng tỷ run như cầy sấy.

Ta thấy vậy, tốt bụng cởi áo choàng đưa nàng:

“Hoàng tỷ, lạnh thì mặc thêm một chút, đừng để rét!”

Chưa kịp đưa tay nhận, phu quân đã cầm lấy áo, quấn lại cho ta thật chặt.

Hắn chậm rãi cất lời:

“Nghe nói Khánh Vân công chúa biết rõ bí mật dưới hồ, không biết có thể phiền công chúa lặn xuống tìm giúp bản vương một ít củ sen không?”

Hoàng tỷ trợn mắt cầu cứu về phía Phụ hoàng.

“Khánh Vân thân thể yếu đuối...”

Phu quân chẳng buồn nghe hết câu, ngắt lời:

“Khánh Dương năm đó chưa đến mười tuổi, lặn xuống hồ tìm sen, để lại mầm bệnh. Nay Khánh Vân đã mười tám, thân thể tráng kiện, sao lại có vấn đề?”

Ta nói thật, ai bảo Cần Vương tới mừng sinh thần? Rõ là đến... đòi nợ!

Đến cả con công mổ ta năm đó còn bị nhổ lông. Nay lại đến hồ sen mà tính sổ.

Hoàng tỷ nước mắt đầm đìa.
 
Kẻ Ngốc Có Phúc Khí Của Kẻ Ngốc
Chương 9



Ta không đành lòng, bèn giơ tay nói:

“Phụ hoàng thích ăn sen, để thiếp xuống tìm cũng được.”

Ta biết rõ hồ này, dù sao cũng chỉ là lạnh chút.

Phu quân nhìn ta, nhíu mày:

“Nàng không phải con ruột của Phụ hoàng, vẫn bằng lòng xuống hồ vì ông?”

Ta gật đầu lia lịa:

“Phụ hoàng tốt với thiếp lắm, hay cho thiếp kẹo, chưa từng hung dữ bao giờ.”

Phu quân cười vui vẻ, nhưng giọng nói vẫn sắc như gươm:

“Khánh Vân mười tám tuổi, thấy hồ đóng băng liền sợ hãi. Vậy Khánh Dương năm đó tám tuổi, rơi xuống hồ, cảm giác ra sao nhỉ?”

Trên bờ, ngoài Phụ hoàng và mẫu hậu, còn có hoàng huynh, hoàng muội, đại thần và cả Lâm Thù Nguyên.

Tất cả đều rõ chuyện xưa, nhưng chẳng ai ngờ có người dám... khơi lại.

Cần Vương đúng là người bụng dạ hẹp hòi.

Ta rốt cuộc cũng hiểu, phu quân đang nói đến chuyện năm ấy ta rơi hồ.

Ta kéo áo hắn, nói nhỏ:

“Chuyện đã qua lâu rồi, sao chàng còn nhớ mãi?”

“Phụ hoàng muốn ăn sen, thiếp xuống tìm là được. Gọi hoàng tỷ làm chi? Nước dưới lạnh lắm đó!”

Phu quân lại bật cười.

Trút giận vì một kẻ ngốc, thật không dễ.

Hắn nói:

“Phụ hoàng ta không thích củ sen. Khánh Vân cũng chẳng cần xuống hồ.”

Nhưng lại vẫy tay:

“Ta kiến nghị, hồ sen này nên lấp đi.”

Phụ hoàng... thật sự gật đầu.

Ta tròn mắt:

“Sao lại lấp hồ? Mùa hè hoa nở rất đẹp cơ mà!”

Tiểu Đào kéo ta, thì thầm:

“Gọi là g.i.ế.c gà dọa khỉ đấy.”

Con chim từng mổ người — đã bị nhổ lông.

Cái hồ từng dìm người — giờ bị san phẳng.

Để xem, ai còn dám động đến người nữa?

**

Phu quân thủ đoạn đúng là... nhiều vô kể.

Phụ hoàng lại còn rất sủng ái hắn, muốn gì được nấy.

Khi cưỡi ngựa trong lâm viên, điều khiến ta bận tâm nhất... chính là con ngựa.

Từ sau lần ta ngã ngựa, ai cũng bảo ta ngu.

Vì vậy, suốt bao năm, ta không đến lâm viên, càng chưa từng cưỡi lại lần nào.

Nhưng phu quân... khi cưỡi ngựa, trông thật tuấn tú.

Ta không chớp mắt, nhìn hắn chăm chú.

Hắn phi thân xuống ngựa, nhẹ nhàng như gió.

Phụ hoàng khen không dứt miệng.

Phu quân khẽ xua tay, thong thả cất lời:

“Bản lĩnh học trên sa trường, tự nhiên thắng xa mấy trò múa may phô trương thanh thế.”

Khi có người nhắc đến ai cưỡi ngựa giỏi nhất trong hoàng tộc, phu quân ta liền mỉm cười, bảo rằng:

“E là công chúa Khánh Vân mới là người đứng đầu.”

Hắn đề nghị muốn được xem hoàng tỷ biểu diễn.

Phụ hoàng gật đầu đồng thuận, nhưng sắc mặt hoàng tỷ thoáng hiện vẻ sợ hãi.

Chẳng lẽ... tỷ ấy cũng sợ ngã ngựa?

Hoàng tỷ lên ngựa, phong thái vẫn vững vàng như xưa, dáng cưỡi uyển chuyển khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.

Ta thầm nghĩ, giá như ta cũng biết cưỡi ngựa như vậy thì hay biết mấy.

Nhưng lạ thay, dáng vẻ hoàng tỷ lại run rẩy không yên, giống như trong lòng giấu một nỗi lo sợ khó nói.

Lúc nàng vừa định xuống ngựa, phu quân ta liền lên tiếng, giọng nhàn nhạt song đầy uy lực:

“Công chúa Khánh Vân, cẩn thận một chút, đừng để ngã ngựa như năm xưa Khánh Dương từng ngã.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt hoàng tỷ khẽ biến.

Chạm đúng vết thương cũ rồi.

Kỹ nghệ của hoàng tỷ và ta sao có thể đặt lên bàn cân so sánh?

Tỷ ấy giỏi hơn ta nhiều lắm mà!

Ta còn đang định bênh vực hoàng tỷ, thì đột nhiên—

Không rõ do hoảng loạn hay do ngựa nổi tính, con tuấn mã dưới chân hoàng tỷ bất chợt hí vang rồi tung vó chạy loạn.

Trong khoảnh khắc ấy, hoàng tỷ bị hất ngược xuống đất.

May thay, Lâm Thù Nguyên bước ra kịp thời, đỡ lấy hoàng tỷ trong tay.

Cả trường liền rúng động, người người hoảng hốt.

Phu quân ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu nhìn ta, tay nhẹ nâng cằm hỏi:

“Chính hắn là người đã đẩy nàng ngã khi trước, có đúng không?”

Ta gật đầu thành thật, còn thêm thắt:

“Hắn đẩy mạnh lắm, làm ta ngã chỏng vó giữa đất…”

Phu quân ta tính khí nhỏ nhen, lại rất bảo hộ ta.

Theo lý, chuyện như vậy lẽ ra đã trút giận từ lâu rồi.

Vậy mà đến giờ hắn vẫn chưa động thủ?

Ta liền kể chuyện này cho Tiểu Đào, nàng nói phu quân ta đang nhịn, nhịn rất giỏi luôn ấy.

Ta cau mày nghĩ: chỉ là bị đẩy ngã thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu? Chẳng lẽ ta cũng phải đẩy người ta ngã lại mới công bằng sao?

Từ sau năm mười tuổi, ta đã không còn chơi mấy trò như thế nữa rồi.

Lúc hoàng tỷ và Lâm Thù Nguyên tạ lỗi, nói rằng chỉ vì phút sơ sẩy khiến ngựa hoảng, làm kinh động đến ta và phu quân, hắn liền bật cười, song nụ cười chẳng hề ấm áp.

“Công chúa Khánh Vân thật may mắn,” – hắn nói – “Ngựa chỉ hoảng một chút đã có người đứng ra đỡ lấy.”

Ánh mắt hắn liếc nhìn Lâm Thù Nguyên, lãnh đạm mà sắc bén như lưỡi đao mỏng.

Ta không vui.

Phu quân ta sao có thể cười trên tai họa của người khác chứ?

“Hoàng tỷ suýt ngã ngựa, chàng còn ở đó mà châm chọc?”

Ta giận dỗi lẩm bẩm, nhưng không dám nói trước mặt hoàng tỷ.

Dẫu gì... hoàng tỷ vẫn không ưa thiếp cho lắm. Thiếp ngốc, nhưng không mù.

Phu quân ta bất đắc dĩ nhìn ta, than thở:

“Trút giận cho nàng thật không dễ. Người khác mà gặp chuyện như vậy, đã sớm ra tay không khách khí rồi. Chỉ có nàng, bị bán còn quay lại đếm tiền giúp người.”

Hắn khẽ thở dài:

“Thôi thì… Vương phi của bản vương, đành cưng chiều thêm chút vậy.”

“Được rồi, được rồi, thiếp không cản chàng nữa.”

Người người trong cung đều bắt đầu nhận ra—

Phu quân ta, khi nói chuyện với người khác thì luôn xưng là “bản vương”.

Chỉ khi nói chuyện với ta, chàng mới dùng chữ “ta”.

Nhưng ta chẳng để ý.

-------------------

Đáng lẽ sau buổi cưỡi ngựa, chúng ta sẽ thu xếp hành lý hồi cung về Đại Uyên.

Chào Phụ hoàng mẫu hậu xong, đi được mấy bước, phu quân đột nhiên quay lại.

Hắn dừng trước mặt Lâm Thù Nguyên, lúc ấy đang cúi người ôm hành lý, không dám ngẩng đầu.

Phu quân liếc nhìn rồi cười nhạt:

“Có kẻ nhầm minh châu là mắt cá… thật quá mức hồ đồ.”

Nói xong, hắn nắm tay ta rời đi.

Dọc đường, ta cứ băn khoăn mãi.

“Phu quân, người đó bị lừa khi mua đồ cổ à? Loại ngọc trai nào mà bị nhầm với mắt cá thế?”

Hắn chỉ cười, không nói.

Sau khi chúng ta đi khỏi, trong cung như trút được gánh nặng.

Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tỷ ai nấy đều thở phào.

Chỉ có Lâm Thù Nguyên là còn đứng nhìn theo bóng lưng chúng ta, rất lâu sau vẫn chưa động đậy.

Khi còn nhỏ, hắn và công chúa Khánh Dương từng thân thiết vô cùng.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nhưng kể từ khi nàng trở nên khờ khạo, cả hai chưa từng gặp lại.

Lần đầu tái ngộ, nàng lại ngã vào lòng hắn.

Y phục xộc xệch, mặt mày lấm lem, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý như xưa.

Hắn theo bản năng đẩy ra, không ngờ lại đúng lúc quá nhiều người có mặt.

Muốn xin lỗi cũng không còn cơ hội.

Bỏ lỡ rồi, chính là bỏ lỡ mãi mãi.
 
Back
Top Bottom