Tâm Linh Kẻ điên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
357866239-256-k119951.jpg

Kẻ Điên
Tác giả: Duyenchan_04
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi thấy chị Điều dưỡng cầm từng ống máu xét nghiệm mà uống cạn.​
 
Kẻ Điên
Trốn nghiệp


Mưa ngày càng nặng hạt, kéo theo tâm trạng cũng đã sắp nát vụn của một thực tập sinh mới toanh như tôi.

Tôi đang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ thì chợt giật mình bởi tiếng gọi của chị Điều dưỡng: " Dương, chiều nay có ca mổ quan trọng.

Em ra giúp chị chuẩn bị dụng cụ ngay nhé!".

Tôi vâng dạ một hồi, đóng nắp hộp cơm đang ăn dở rồi lật đật mang cái thân xác nặng chĩu mệt mỏi chạy theo chị.

Ca mổ hôm nay là của một bé trai bị chấn thương sọ não nghiêm trọng do tai nạn.

Người nhà khóc lóc rất thảm thương.

Đang đẩy giường bệnh vào phòng mổ, tôi bị bà của cậu bé giữ lấy tay:" Bác sĩ cứu cháu tôi, tôi chỉ có mình thằng cháu này, nó mà có mệnh hệ gì tôi không thiết sống nữa".

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay bà nói:" Bà yên tâm, chúng cháu chắc chắn sẽ không để cậu bé có mệnh hệ gì đâu."

Nhưng ...

"Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều"

"Cậu bé thuộc nhóm máu hiếm AB có Rh âm"

"Lập tức ra gọi người nhà"

"Người nhà không ai thuộc nhóm có Rh âm"

"Ngân hàng máu của bệnh viện cũng đã hết"

...

Tiếng khóc như xé nát ruột gan tôi.

Mẹ cậu bé khóc nấc trong lòng chồng.

Người bà túm chặt lấy bác sĩ mổ chính mà hết la hét khóc than lại đến trách móc chửi rủa.

Tôi đứng lặng thinh một góc.

Đây cũng không phải lần đầu tôi chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Những ngày đầu, mỗi tối tôi đều không ngủ được.

Hằng đêm cứ nghe thấy tiếng khóc than ai oán rả rích bên tai.

Cảm giác dằn vặt bản thân, đau đớn như chính người thân của mình ra đi.

Cảm giác bất lực khi chứng kiến sự sống đang dần lụi tàn trên giường bệnh.

Cảm giác tội lỗi khi không thể níu kéo được sinh mệnh ấy ở lại nhân gian...

Tôi tan làm vào lúc 10h đêm.

Đây có lẽ là ngày tan làm sớm nhất trong suốt mấy tháng qua.

Suốt thời gian ấy, tôi bị khủng hoảnh tinh thần một cách nghiêm trọng.

Không còn là cậu sinh viên năng động, nhiệt huyết học hỏi, lúc nào cũng lẽo đẽo theo đàn anh đàn chị để hỏi đông hỏi tây.

Tâm trạng tôi gần đây lúc nào cũng nặng nề.

Ngày qua ngày những công việc cứ lặp đi lặp lại như một vòng dây luẩn cuổn trói chặt tâm trí tôi.

Bố tôi mất lúc tôi mới 5 tuổi do căn bệnh hiểm nghèo.

Mẹ một mình tần tảo nuôi tôi ăn học.

Tôi vì câu nói "

Sau này con học Y để khi mẹ già yếu bệnh tật còn chữa cho mẹ con nhé" mà 6 năm mài quần trên ghế trường Y.

Nhưng người phụ nữ ấy không đợi đến khi tôi cầm trên tay tấm bằng Bác sĩ mà đã bỏ tôi một mình ở lại thế gian này.

Khi ấy tôi đã mất đi một nữa linh hồn.

Tôi không về vội mà ngẩn ngơ tựa vào khung cửa sổ ở phòng nghỉ cán bộ.

Cơn mưa ngày càng nặng hạt.

Giá như tôi có thể hoà vào những giọt mưa, kéo theo mọi thứ mà tan biến.

Giá như..."

Thằng Dương nó nhảy lầu rồi !!!"
 
Back
Top Bottom