Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 280



Thạch Lỗi nấu cơm xong, con gái cũng đã làm bài tập xong. Ba người dọn cơm tối.

Tối nay Thạch Lỗi nấu cháo, lại nướng thêm bánh bột ngô, trứng rán và kim chi muối chua.

Từ ngày có con, hơn nữa con gái cũng đã lớn, Diệp Thư không còn nấu nướng gì ở siêu thị nữa, cũng không làm nhiều đồ ăn để dành ở đó.

Cô sợ con gái phát hiện ra điều gì bất thường. Bây giờ gia đình cô cũng giống như những gia đình khác, nấu ngày nào ăn hết ngày đó.

Món ăn cũng tùy theo mùa mà nấu nướng chứ không còn giống như lúc chưa có con, chỉ có hai vợ chồng, mùa đông mà vẫn ăn rau củ để dành từ mùa hè.

Giờ số lần ăn thịt cũng ít đi, sợ con nít chưa hiểu chuyện, ra ngoài lại khoe khoang.

Tuy vậy, so với các nhà khác, cuộc sống của gia đình cô vẫn hơn hẳn.

Ba người ăn cơm tối xong thì đi ngủ sớm.

Con gái cô từ năm ngoái đã không ngủ chung với bố mẹ nữa mà tự ngủ một mình trong phòng phía Tây.

Mùa đông, để tiết kiệm than, các nhà khác đều dồn vào ngủ chung cho ấm. Nhưng Diệp Thư không bắt con gái dọn sang, nhà cô không thiếu than, không cần thiết phải chuyển đi chuyển lại.

Hơn nữa con gái đã lớn, ngủ chung với bố mẹ quả thật không tiện. Không có điều kiện thì thôi, đã có điều kiện thì những chuyện này vẫn nên chú ý một chút.

Hôm sau, ba người dậy từ rất sớm. Vì bận tâm chuyện về quê, Thạch Lỗi chỉ hâm nóng tạm bát cháo thừa từ hôm qua, lấy thêm mấy miếng bánh ngọt ra ăn cho xong bữa sáng rồi thu dọn đồ đạc.

Vừa thu dọn xong thì anh cả Diệp đã đánh xe bò đến. Mọi người không nói nhiều, chất đồ lên xe rồi lên đường.

Trên đường đi, Diệp Thư hỏi anh ấy xem có phải nhà có chuyện gì không.

Anh cả Diệp nói ông bà vẫn khỏe, cháu con không ai ốm đau, cũng không nghe nói có chuyện gì.

Diệp Thư lo nhất là ông bà không khỏe, dù sao ông bà cũng đã ngoài bảy mươi rồi, nhỡ đâu ốm đau mà không có ai bên cạnh chăm sóc thì sao.

Nếu không phải vì sức khỏe của ông bà, Diệp Thư thật sự không nghĩ ra lý do gì mà ông bà lại nhắn họ về nhà.

Xe bò đi rất nhanh, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã về đến nhà.

Nghe thấy tiếng động, ông bà lão ra tận cửa đón, nhường Diệp Thư vào nhà trước, còn hai người và Thạch Lỗi thì mang đồ vào. Đã hẹn với anh Diệp là chiều sẽ đưa họ về.

Anh Diệp từ chối lời mời vào nhà uống nước, tự mình đánh xe bò rời đi.

Chỉ còn lại gia đình quây quần bên chiếc giường đất.

Nhìn Diệp Thư và Thạch Lỗi, ông bà nội mấy lần định nói lại thôi.

Đúng lúc Diệp Thư nhịn không được muốn hỏi thì ông nội như sực nhớ ra điều gì. Bảo bọn họ đợi chút rồi nói chuyện. Ông muốn đưa bọn trẻ sang nhà ông bác chơi với các anh chị.

Nhìn biểu hiện của ông nội, Diệp Thư biết chuyện lần này rất nghiêm trọng, hơn nữa không thể để bọn trẻ biết được.

Diệp Thư nén lại nghi vấn trong lòng, cúi xuống mặc áo bông cho hai đứa nhỏ, sau đó lại nhét kẹo bánh vào túi áo cho chúng.

Dặn dò hai đứa đến nhà chú thì cùng các anh chị ăn kẹo bánh, lúc này mới để ông nội dẫn chúng ra ngoài.

Diệp Thư nhìn bà nội, mong bà có thể cho bọn họ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại nghiêm trọng đến mức phải đưa cả bọn trẻ đi.

Nhưng bà nội chỉ lắc đầu, bảo bọn họ đợi lát nữa, ánh mắt nhìn bọn họ mang theo sự day dứt và áy náy.

Diệp Thư và Thạch Lỗi nhìn nhau, khó hiểu trước ánh mắt của bà nội. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bà phải áy náy với bọn họ?

Nhưng bọn họ biết dù có hỏi thì bà cũng sẽ không nói, chỉ đành đè xuống nghi hoặc trong lòng, đợi lát nữa ông nội về rồi nói.

Ông nội về rất nhanh, nhưng cũng không ngồi xuống mà đi đi lại lại trong nhà. Có thể thấy những lời ông sắp nói ra khó mở miệng đến mức nào.

Ông nội đi tới đi lui, ba người Diệp Thư ngồi trên giường đất, không ai lên tiếng.

Một lúc sau, có lẽ ông đã sắp xếp được lời nói, nghĩ ra cách nói với bọn họ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 281



Ông lại ngồi xuống giường đất, "Khụ" một tiếng rồi mở miệng, câu đầu tiên lại là xin lỗi bọn họ.

"Trước tiên, ông muốn xin lỗi hai đứa, đặc biệt là cháu, Tiểu Diệp. Ông biết yêu cầu này rất vô lý, nhưng vẫn mong cháu thông cảm cho nỗi lòng làm bố mẹ của chúng ta."

Nghe ông nói vậy, tim Diệp Thư như thắt lại. Chẳng lẽ Thạch Chí Viễn xảy ra chuyện rồi? Nếu không, ông bà sẽ không nói như vậy.

Linh cảm chẳng lành trong lòng Diệp Thư ngày càng mãnh liệt.

Cảm giác của Diệp Thư cũng là cảm giác của Thạch Lỗi. Anh còn hiểu ông bà hơn Diệp Thư. Nếu không phải chuyện cực kỳ nghiêm trọng, ông bà sẽ không như thế này.

Cả hai đều không nói gì, chờ ông nội nói tiếp.

Đã mở lời rồi, những lời sau đó cũng dễ nói ra hơn.

Quả nhiên là Thạch Chí Viễn xảy ra chuyện. Ông ta bị người tố cáo gia đình có người từng đi du học, còn là gã Trần Thế Mỹ bỏ vợ bỏ con.

Người tố cáo ông ta không ai khác, chính là đứa con trai ngoan mà ông ta sinh sau này.

Nguyên nhân là do Thạch Chí Viễn nhận được thư của bố mẹ, cộng thêm việc bản thân cũng nhận ra có gì đó không ổn nên muốn xin chuyển công tác đến vùng Tây Bắc xa xôi.

Nhưng chuyện này lại khiến gia đình ông ta dậy sóng.

Dưới sự phản đối kịch liệt của cả nhà, chuyện này đành phải gác lại.

Nhưng theo tình hình bên ngoài ngày càng căng thẳng, cuộc sống của Thạch Chí Viễn trong quân đội cũng ngày càng khó khăn.

Cho đến mùa xuân năm nay, chuyện mà Thạch Chí Viễn luôn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.

Thực ra quân đội yên bình hơn bên ngoài rất nhiều. Nếu gia đình Thạch Chí Viễn ngày thường sống kín đáo một chút, đừng tùy tiện đắc tội với người khác thì hoàn toàn có thể tránh được kiếp nạn này.

Mọi rắc rối đều bắt nguồn từ Thạch Tân - đứa con trai do Thạch Chí Viễn sinh ra sau khi tái hôn. Thạch Tân vốn là một kẻ lười biếng, vô công rồi nghề. Dù Thạch Chí Viễn vất vả lắm mới xin được việc cho nhưng làm chưa được ba hôm, anh ta đã kêu ca mệt mỏi rồi bỏ, hoặc là bị người ta đuổi vì làm ăn không ra gì.

Nhờ thế lực của bố mà tuy đã có vợ con nhưng sau khi kết hôn, Thạch Tân vẫn ăn bám bố mẹ như thường. Trước đây anh ta một mình ăn bám thì thôi, giờ còn rủ rê vợ con cùng ăn bám.

Gia đình ba người họ chính là những người phản đối kịch liệt việc Thạch Chí Viễn chuyển công tác xa nhà nhất.

Thạch Tân ngày nào cũng la cà la cà chơi với đám lưu manh. Không phải là hai năm trước, các địa phương đều thành lập Ủy ban Cách mạng sao? Thế là đám lưu manh này như tìm được tổ chức, ồ ạt gia nhập Ủy ban Cách mạng.

Tuy trong đó cũng chỉ là một tên tép riu, nhưng ra ngoài lại ra oai a! Mọi người nhìn thấy bọn chúng đều tránh xa. Thạch Tân không những không xấu hổ mà còn vênh váo tự đắc.

Mấy năm nay Thạch Tân ở bên ngoài hôm nay tịch thu nhà, ngày mai đấu tố.

Cũng chẳng cần biết người ta có vấn đề gì hay không, chỉ cần nhìn không vừa mắt là lôi kéo một đám lưu manh đến nhà người ta đập phá, cướp bóc.

Bọn người này ở địa phương đều là những kẻ bốc mùi. Tôn Tú Lệ không những không khuyên can hành vi của con trai mà còn ra sức ủng hộ.

Hơn nữa còn mang đồ đạc cướp được từ nhà người khác đi khoe khoang khắp nơi.

Thạch Tân chỉ cần ở bên ngoài làm loạn là được rồi. Để thăng quan phát tài, anh ta còn nhắm vào quân đội.

Lãnh đạo cấp trên của Thạch Chí Viễn, cũng chính là sư trưởng của sư, nhà vợ ông ta là thương nhân lớn. Chính vì lấy chồng quân nhân nên bà ta mới bình an vô sự cho đến ngày nay.

Ai ngờ Thạch Tân biết chuyện này, vì muốn lấy lòng. Bèn đem chuyện này nói với tên đầu sỏ của đám tạo phản.

Tên đầu sỏ đó cũng là một kẻ ngu ngốc, lập tức dẫn người xông vào khu tập thể của quân đội.

Vào nhà sư trưởng là một trận đập phá.

Đó dù sao cũng là khu tập thể của quân đội, làm sao có thể để bọn chúng hoành hành được? Huống chi lại còn là nhà của sĩ quan cấp cao của quân đội.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 282



Lúc đó có rất nhiều người lính cầm s.ú.n.g chạy đến. Hai bên xảy ra xung đột gay gắt. Tuy không có người chết, nhưng người bị thương không ít.

Chuyện này cuối cùng cũng được cấp trên dàn xếp ổn thỏa.

Tuy nhiên, sau sự việc này, cuộc sống của Thạch Chí Viễn trong quân ngũ càng thêm khó khăn. Lãnh đạo không ưa, đồng nghiệp cũng tránh xa, cấp dưới cũng không phục.

Thỉnh thoảng lại có người gây cho ông ta một chút vấp ngã hay gì đó. Không biết cuối cùng là ai báo cáo, nói rằng ông ta lạm dụng quyền lực của mình.

Khi đó Thạch Chí Viễn bị cách ly thẩm tra. Sau khi điều tra, Thạch Chí Viễn quả thực không hề làm điều gì vi phạm pháp luật. Tuy nhiên, Tôn Tú Lệ và hai đứa con của bà ta đã lợi dụng quyền của Thạch Chí Viễn để mưu cầu tư lợi.

Vốn dĩ chuyện này cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, cùng lắm là xuất ngũ về quê.

Đáng tiếc là người con trai tốt Thạch Tân của Thạch Chí Viễn lại tố cáo bố mình.

Nói ông bà nội đều là du học sinh nước ngoài trở về, hiện tại mẹ của anh cả vẫn còn ở nước ngoài.

Hơn nữa năm đó Thạch Chí Viễn còn ruồng bỏ vợ con. Nói Thạch Chí Viễn năm đó giở trò lưu manh bắt nạt Tôn Tú Lệ.

Nhân chứng chính là Tôn Tú Lệ, mà vật chứng chính là Thạch Tĩnh, đứa con gái sinh ra khi họ kết hôn được bảy tháng.

Tôn Tú Lệ khóc lóc thảm thiết trước mặt lãnh đạo, yêu cầu lãnh đạo cho bà ta một câu trả lời.

Đồng thời trước mặt lãnh đạo, đơn phương tuyên bố ly hôn với Thạch Chí Viễn.

Thạch Tĩnh và Thạch Tân cũng nối gót nhau đoạn tuyệt quan hệ bố con với Thạch Chí Viễn.

Lúc này Thạch Chí Viễn có trăm cái miệng cũng không nói nên lời, vợ con đều đứng ra tố cáo ông ta. Ai còn tin ông ta trong sạch?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ gán cho ông ta tội danh phản cách mạng, bị thẩm tra, phê phán ở địa phương. Cuối cùng lại bị đưa đi cải tạo.

Chuyện này vốn dĩ ông bà cũng không biết, dù sao nơi đóng quân của Thạch Chí Viễn cách nơi này cũng phải mấy trăm dặm. Không cố ý dò hỏi thì căn bản sẽ không biết tình hình gần đây của họ.

Chuyện này cũng là trùng hợp, nếu không sao lại nói không có gì là không thể?

Nơi Thạch Chí Viễn bị đưa đi cải tạo chính là đại đội nơi Diệp Thư đang ở, mấy năm nay ông bà đã có sự ăn ý với những người bị đưa đi cải tạo sống ở lán.

Lần nào ông nội cũng đem đồ đạc cho họ đặt trước cửa, gõ cửa một cái. Chưa kịp để họ mở cửa đã xoay người bỏ đi.

Mấy năm trôi qua, tuy hai bên chưa từng nói chuyện với nhau, đi ngang qua cũng coi như không quen biết. Nhưng người của hai bên đều không xa lạ gì nhau.

Những người bị đưa đi cải tạo đều biết ai là người đã giúp đỡ họ.

Cuộc gặp gỡ lần này cũng khiến ông bà bất ngờ. Bởi vì nhà của Diệp Thư cũng ở dưới chân núi, cách chỗ họ ở chỉ 100 mét. Vì vậy ra vào thường xuyên gặp nhau.

Hai ông bà tuy nghe nói có thêm hai người bị điều đến đây nhưng cũng chẳng mấy để tâm.

Hôm nay, ông nội vẫn như thường lệ, định lên núi nhặt ít củi về nhóm lửa.

Ai ngờ đâu, khi vừa đi ngang qua họ, ông nội lơ đãng liếc mắt nhìn thì bị một người trong số đó dọa cho rơi cả d.a.o bổ củi trong tay. Ông không ngờ Thạch Chí Viễn lại đột ngột xuất hiện ở đây.

Thạch Chí Viễn khi nhìn thấy ông nội thì cũng giật nảy mình, môi run run định nói gì đó.

Ông nội đỏ hoe mắt, vội cúi đầu bước nhanh lên núi.

Đi được một đoạn, ông dừng lại đợi Thạch Chí Viễn.

Chẳng mấy chốc, Thạch Chí Viễn quả nhiên đuổi theo. Thấy ông ta đã theo kịp, ông nội lại tiếp tục đi lên núi. Cho đến khi tìm được một nơi hẻo lánh, vắng người, ông mới dừng lại đợi Thạch Chí Viễn.

Thạch Chí Viễn đến trước mặt ông lão, không nói một lời, lập tức quỳ xuống.

Ông ta ôm chân ông lão khóc nức nở.

Nhìn Thạch Chí Viễn như vậy, mắt ông lão cũng ngấn lệ. Dù sao ông ta cũng là con trai của ông. Người ta nói “con không chê mẹ khó, chó không chê nhà nghèo”.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 283



Câu nói này cũng đúng với bậc làm bố mẹ. Dù con cái có gây ra lỗi lầm gì, dù lúc đó có tức giận, có thất vọng đến đâu. Họ cũng sẽ không bao giờ thực sự từ bỏ con cái của mình.

Nhìn con trai tiều tụy, quần áo rách rưới, trời đã vào đông mà chân vẫn đi chân đất. Lòng ông nội sao có thể không đau xót.

Đợi Thạch Chí Viễn khóc xong, ông nội đỡ con trai dậy. Tìm một tảng đá lớn, hai bố con ngồi xuống, ông nội mới hỏi Thạch Chí Viễn chuyện gì đã xảy ra, tại sao ông ta lại bị điều đến đây?

Thạch Chí Viễn kể lại nguyên nhân, rồi lại nhìn ông lão ấp úng. Trông ông ta có vẻ như có điều gì khó nói.

Ông nội bảo ông ta có chuyện gì cứ nói, đừng nói nửa chừng.

Thạch Chí Viễn lúc này mới nói, thì ra Tôn Tú Lệ và ba mẹ con bà ta ngoài việc từ mặt ông ta. Còn nói ra một chuyện mà ông ta thà rằng cả đời không bao giờ biết đến.

Thì ra Thạch Tân không phải là con trai của Thạch Chí Viễn, mà là con của Tôn Tú Lệ với một người đàn ông trong làng bà ta.

Trước khi đến với Thạch Chí Viễn, Tôn Tú Lệ đã có một người yêu. Chỉ là nhà người đàn ông đó nghèo, không lo nổi số sính lễ mà nhà Tôn Tú Lệ yêu cầu. Nên cứ lần lữa mãi không cưới.

Sau này, Thạch Chí Viễn đến nhà Tôn Tú Lệ để dưỡng thương, Tôn Tú Lệ vừa nhìn đã biết gia cảnh Thạch Chí Viễn chắc chắn rất khá giả. Bà ta luôn giả vờ đáng thương trước mặt Thạch Chí Viễn.

Khiến Thạch Chí Viễn động lòng thương cảm, Tôn Tú Lệ từng chút, từng chút một tiếp cận Thạch Chí Viễn. Còn Thạch Chí Viễn thì không hề đề phòng Tôn Tú Lệ.

Dần dần, mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết. Lúc đó, tuy thương cảm cho Tôn Tú Lệ, nhưng Thạch Chí Viễn chưa từng có ý định bỏ vợ con để đến với bà ta.

Ông chỉ thương hại và muốn giúp đỡ bà ta.

Cho đến khi vết thương của Thạch Chí Viễn sắp lành, sắp đến ngày ông ta phải trở về đơn vị.

Không biết Tôn Tú Lệ từ đâu kiếm được một bình rượu, nói là để chúc mừng ông ta sắp được trở về, nhất quyết bắt ông ta uống vài chén.

Ông ta cũng không ngờ rằng chỉ sau chén rượu đó, chuyện lớn đã xảy ra.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ông ta thấy mình đang ngủ cùng Tôn Tú Lệ. Tôn Tú Lệ khóc lóc nói rằng tối hôm qua ông ta say rượu, cứ ôm lấy bà ta.

Khi đó, Tôn Tú Lệ nói rằng bà ta không trách ông ta, bảo ông ta không cần phải bận tâm đến mình.

Câu nói đó khiến Thạch Chí Viễn vô cùng áy náy. Trong lòng ông ta đối với Tôn Tú Lệ vừa có lỗi, vừa thương xót.

Nhưng nghĩ đến việc mình đã có vợ con, ông ta đành để lại cho bà ta một khoản tiền rồi trở về đơn vị.

Ông ta cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc, tuy trong lòng vẫn còn chút vương vấn Tôn Tú Lệ. Nhưng ông ta cũng không có ý định liên lạc lại với bà ta.

Điều khiến Thạch Chí Viễn không ngờ là, hai tháng sau, Tôn Tú Lệ lại tìm đến ông ta. Thì ra sau đêm hôm đó, Tôn Tú Lệ đã có thai.

Điều này dẫn đến việc Thạch Chí Viễn ly hôn vợ cũ và cưới vợ mới.

Sau khi kết hôn, hai người đã có một khoảng thời gian ngọt ngào, Tôn Tú Lệ rất biết cách nắm bắt tâm lý đàn ông. Lúc ở bên Thạch Chí Viễn, bà ta chăm sóc ông ta rất chu đáo.

Dáng vẻ xem Thạch Chí Viễn là trời của bà ta, thỏa mãn tính gia trưởng trong lòng Thạch Chí Viễn.

Cho đến khi tâm tư Tôn Tú Lệ ngày càng nặng, nhà mẹ đẻ bà ta lấy cớ chăm sóc bà ta nên thường xuyên lui tới nhà họ.

Còn Tôn Tú Lệ thì dung túng cho nhà mẹ đẻ một cách vô điều kiện. Thạch Chí Viễn không thể nói một lời nào, chỉ cần ông ta nói, Tôn Tú Lệ sẽ khóc lóc nói rằng ông ta coi thường bà ta, coi thường nhà mẹ đẻ của bà ta.

Khoảng thời gian đó khiến Thạch Chí Viễn vô cùng mệt mỏi. Lúc đó, ông ta mới nhận ra sự khác biệt về trình độ văn hóa, sự khác biệt về gia đình giữa hai người. Giữa họ như có một con sông lớn, không thể vượt qua được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 284



Lúc đó, Thạch Chí Viễn mới hiểu, câu nói môn đăng hộ đối của người xưa là có lý do.

Đến lúc ông ta hiểu ra thì đã muộn.

Hai người thực sự rạn nứt là lúc sinh con gái Thạch Tĩnh xong, trước lúc đó tuy quan hệ của hai người không còn như xưa nhưng cũng chưa đến mức rạn nứt.

Bởi vì Tôn Tú Lệ sinh con gái, trong lòng Thạch Chí Viễn vẫn rất yêu quý con gái.

Hôm nay, Thạch Chí Viễn về sớm hơn một chút, ông ta về đến nhà là muốn vào xem con gái luôn. Vừa đến cửa, ông ta đã nghe thấy Tôn Tú Lệ đang khoe khoang với em gái đến chăm bà ta ở cữ.

"Chị, vẫn là chị thông minh. Nhìn chị lấy anh rể xong, cuộc sống của chị bây giờ sung sướng quá. Người trong làng ai cũng ghen tị chị lấy chồng tốt phải không?" Em gái Tôn Tú Lệ nói với vẻ ngưỡng mộ.

"Đó là đương nhiên, nếu không sao chị có thể nghĩ cách gả cho anh ấy được. Lúc đó, vừa nhìn thấy anh ấy, chị đã nghĩ nhất định phải gả cho anh ấy, sau đó sống một cuộc sống sung sướng." Tôn Tú Lệ nói với vẻ đắc ý.

"Chị, chị đã dùng cách gì vậy? Chị kể cho em nghe đi, biết đâu em cũng có thể gả cho một anh sĩ quan nào đó?"

"Cách này của chị rất hiệu quả, chị nói cho em nghe nhé. Những người đàn ông này đều như nhau cả thôi, chỉ cần em giả vờ đáng thương, khóc lóc trước mặt họ vài tiếng. Họ sẽ tự coi mình như vị cứu tinh.

Tuy nhiên, cách này cũng không thể sử dụng bừa bãi, phải nhắm đúng mục tiêu." Tôn Tú Lệ nói với vẻ dương dương tự đắc.

"Vậy là chị đối xử với anh rể như vậy sao? Chẳng trách anh ấy vì chị mà ly hôn."

"Đương nhiên là không chỉ như vậy, chị còn…." Chị Tôn Tú Lệ dường như nghĩ đến điều gì đó, kịp thời ngậm miệng lại.

"Chị, chị còn làm gì nữa? Chị nói cho em nghe đi mà. Chị…" Em gái Tôn Tú Lệ nài nỉ.

"Chị đã chuẩn bị rượu, chuốc say anh rể của em, sau đó… sau đó….". Cuối cùng, Tôn Tú Lệ cũng nói ra.

Hai chị em vui vẻ nói chuyện trong phòng, hoàn toàn không ngờ rằng Thạch Chí Viễn đã về sớm và nghe thấy hết.

Nghe những lời của Tôn Tú Lệ, Thạch Chí Viễn tức giận đến run người.

Ông ta không ngờ rằng mình vì bà ta mà bỏ vợ con, vì bà ta mà ảnh hưởng đến cả tiền đồ.

Mặc dù gần đây hai người thường xuyên cãi nhau vì đủ thứ chuyện. Mặc dù bản thân ông ta cũng có chút hối hận về việc ngoại tình lúc đó đã làm tổn thương bố mẹ, vợ con cũ.

Nhưng nghĩ đến Tôn Tú Lệ cũng là người đáng thương, là do mình làm tổn thương bà ta, mình cũng nên có trách nhiệm với bà ta, ông ta lại cảm thấy mình không làm gì sai.

Không ngờ, cái gọi là trách nhiệm của ông ta rốt cuộc chỉ là một trò cười. Thạch Chí Viễn tự tát vào mặt mình hai cái thật mạnh, cũng không vào nhà, loạng choạng bỏ đi.

Hai chị em trong phòng nghe thấy động tĩnh, nhìn thấy bóng lưng của Thạch Chí Viễn.

Nghĩ một lúc là hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ những lời nói vừa rồi đã bị Thạch Chí Viễn nghe thấy hết.

Tôn Tú Lệ lúc này mới hốt hoảng, vội vàng bảo em gái ra ngoài tìm người.

Từ đó về sau, mãi đến khi Tôn Tú Lệ hết thời gian ở cữ mới gặp lại Thạch Chí Viễn.

Chưa kịp vui mừng thì bà ta đã nhận được đơn ly hôn của Thạch Chí Viễn.

Tôn Tú Lệ c.h.ế.t lặng, vội vàng muốn giải thích.

Nhưng Thạch Chí Viễn đã quyết tâm, mặc cho Tôn Tú Lệ có khóc lóc van xin thế nào cũng không lay chuyển được.

Tôn Tú Lệ thấy mềm mỏng không được, lập tức định làm ầm ĩ đến đơn vị quân đội gây chuyện.

Lúc bấy giờ, chuyện Thạch Chí Viễn ly hôn rồi kết hôn lần nữa chỉ mới lắng xuống được một chút. Lãnh đạo đơn vị cũng có thành kiến rất lớn với Thạch Chí Viễn. Nếu Tôn Tú Lệ mà đến đơn vị làm ầm ĩ nữa, e rằng sự nghiệp quân ngũ của ông ta coi như chấm dứt.

Bất đắc dĩ, Thạch Chí Viễn đành phải thỏa hiệp. Tuy nhiên, tuy không ly hôn nhưng cuộc sống của Tôn Tú Lệ cũng chẳng dễ chịu gì.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 285



Mối quan hệ của hai người đã rơi xuống điểm đóng băng. Thạch Chí Viễn có thể không về nhà thì sẽ không về. Tôn Tú Lệ vì đuối lý nên cũng không dám làm ầm ĩ nữa.

May mà Thạch Chí Viễn tuy giận nhưng hàng tháng vẫn đưa tiền sinh hoạt cho Tôn Tú Lệ. Ngày tháng cứ thế trôi qua được hai năm.

Trong hai năm này, Thạch Chí Viễn đều ở trong đơn vị, cho dù có về nhà cũng ngủ riêng với Tôn Tú Lệ.

Tôn Tú Lệ buồn chán trong lòng, dần dần lại liên lạc với người tình cũ.

Cho đến tháng này, kỳ kinh nguyệt không đến, Tôn Tú Lệ mới hốt hoảng.

Thời đó không giống như bây giờ, muốn phá thai mà không có chữ ký của chồng, không có giấy giới thiệu thì không được phép.

Đang lúc Tôn Tú Lệ lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán vì chuyện này, thì Thạch Chí Viễn vì về nhà lại không được bố mẹ tha thứ, ngay cả cổng nhà cũng không vào được, uống say rượu nên được đưa về nhà.

Nhìn Thạch Chí Viễn say mèm, trong lòng Tôn Tú Lệ nảy ra một ý.

Một tháng sau khi Thạch Chí Viễn say rượu, Tôn Tú Lệ tuyên bố mình có thai.

Thạch Chí Viễn nghĩ rằng chuyện đã rồi, chỉ đành nhắm mắt cho qua.

Bao nhiêu năm cứ thế trôi qua, không tốt cũng không xấu. Cho đến lần này, ba mẹ con Tôn Tú Lệ không những tố cáo mà còn cắt đứt quan hệ với ông ta. Hơn nữa còn để cho ông ta biết được bố ruột của Thạch Tân là người khác.

Hơn nữa, bố con, vợ chồng người ta đã đoàn tụ rồi. Điều này khiến Thạch Chí Viễn muốn c.h.ế.t quách đi cho xong. Trong lòng cũng cảm thấy đây là báo ứng cho việc mình bỏ vợ con năm xưa.

Thạch Chí Viễn vừa khóc vừa kể với bố mọi chuyện từ đầu đến cuối. Ông lão nhìn con trai, cũng không kìm được nước mắt.

Trách ông ta năm xưa hồ đồ bỏ rơi vợ và con trai, mới phải gánh chịu báo ứng như thế này. Nuôi con trai người ta bao nhiêu năm trời, trên đầu không biết đội bao nhiêu cái mũ xanh rồi.

Cũng xót con trai bao năm khổ sở, dù sao cũng là con mình, cho dù có giận đến cách mấy thì khi thấy nó ra nông nỗi này, trong lòng cũng không khỏi đau lòng.

Hai bố con khóc lóc một hồi, Thạch Chí Viễn mới hỏi bố: "Bố, sao bố lại ở đây, mẹ đâu?"

Ông lão bèn giải thích cho ông ta lý do họ ở đây.

"Mấy năm nay bố mẹ may mà có Tiểu Diệp! Nếu không thì còn sống được đến bây giờ hay không cũng không biết." Ông lão vừa nói vừa cảm khái với Thạch Chí Viễn.

Thạch Chí Viễn cũng im lặng, trong lòng thừa nhận. Nếu không trốn ra ngoài sớm, có lẽ hai ông bà thật sự không chịu nổi.

Bản thân Thạch Chí Viễn đã trải qua nên rất hiểu, đám người tạo phản này quả thật không phải là người. Đúng là một lũ ác quỷ.

Bản thân Thạch Chí Viễn suýt chút nữa đã không vượt qua được, huống chi là hai ông bà tuổi đã cao.

Hai bố con nói chuyện một lúc, ông lão bèn giục Thạch Chí Viễn về. Dặn ông ta đừng nói với ai về mối quan hệ của hai người, tránh sau này lại sinh chuyện.

Thạch Chí Viễn về rồi, ông lão cũng nhặt đại một ít cành cây rồi về.

Về đến nhà, ông lão bèn kể lại mọi chuyện cho vợ nghe. Bà lão nghe xong kích động muốn đi gặp con trai ngay lập tức, nhưng đã bị ông lão khuyên can.

Ông bảo bà bình tĩnh, nếu để người khác biết được mối quan hệ của họ, e là cả nhà đều sẽ bị liên lụy.

Chuyện này cả nhà phải bàn bạc kỹ càng xem nên làm thế nào.

Vì vậy mới nhờ người nhắn với vợ chồng Diệp Thư quay lại một chuyến.

Diệp Thư nghe xong những lời này, trong lòng thầm kêu lên một tiếng "trời ạ". Cái rắc rối này đúng là muốn tránh cũng không tránh được.

Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của hai ông bà, Diệp Thư cũng chỉ đành khiến họ thất vọng. Chưa nói đến việc bây giờ thật sự không có cách nào, cho dù có cách thì Diệp Thư cũng không muốn quản.

Diệp Thư nhìn Thạch Lỗi, muốn xem anh nghĩ gì.

Hai ông bà cũng nhìn anh, tuy không nói gì nhưng ánh mắt đầy mong đợi ai nhìn cũng hiểu.

Diệp Thư thấy thật không đáng cho Thạch Lỗi, càng thêm đau lòng cho anh.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 286



"Chuyện này chúng ta không thể làm gì được, bây giờ tình hình bên ngoài phức tạp như thế, vợ chồng cháu cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Chúng ta có thể làm gì được chứ?" Diệp Thư lên tiếng.

Diệp Thư trực tiếp từ chối. Cô quyết định làm kẻ ác. Bởi vì cô thật sự rất thương chồng mình.

Lúc này, cô thậm chí có chút oán hận hai ông bà. Họ chỉ biết đau lòng cho con trai mình, chẳng lẽ họ không biết chuyện này nếu không cẩn thận, sẽ liên lụy đến cả nhà sao?

Hơn nữa hỏi Thạch Lỗi, anh biết nói gì đây? Nói cái gì?

Lo liệu hay không đều không xong.

Không cần nói hiện tại thật sự không có cách nào, Thạch Lỗi cũng không phải nhân vật tầm cỡ gì. Cả nhà có thể bình an vô sự, là bởi vì Diệp Thư biết trước lịch sử, đã sớm chuẩn bị.

Cho dù có cách, e rằng Thạch Lỗi cũng không vượt qua được rào cản trong lòng mình.

Lúc trước đã chọn từ bỏ, vậy thì từ bỏ triệt để đi. Bây giờ như vậy là sao?

Nói là không quan tâm, nhìn thái độ của hai ông bà, e rằng sẽ không đồng ý. Hiện tại chắc chắn sẽ không nói gì với hai người họ.

Lỡ như sau này Thạch Chí Viễn có mệnh hệ gì, hai ông bà cũng sẽ trách móc hai người.

Vì vậy, Diệp Thư giành nói trước. Cô muốn tự mình làm kẻ ác.

Thạch Lỗi hiểu ý vợ, nhìn Diệp Thư ánh mắt đầy biết ơn.

Trong lòng Thạch Lỗi không khỏi nghĩ, việc tốt nhất mình làm trong đời này chính là cưới được Diệp Thư.

Thấy Diệp Thư từ chối thẳng thừng, hai ông bà vô cùng thất vọng. Tuy rằng họ cũng biết có thể Diệp Thư cũng không có cách nào. Nhưng khi thật sự nghe được câu trả lời này, trong lòng vẫn không khỏi thất vọng.

Diệp Thư suy nghĩ một chút, lại nói với hai ông bà một lần nữa về mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Diệp Thư biết để hai ông bà hoàn toàn không quan tâm đến Thạch Chí Viễn là điều không thể. Vậy nên chỉ có thể dặn dò hai ông bà nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác nhìn ra sơ hở. Đừng để đến lúc đó liên lụy đến cả nhà.

Tuy hai ông bà gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng Diệp Thư vẫn không yên tâm. Mấy năm nay đám thanh niên trí thức dưới sự quản lý của đội trưởng, đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Nhưng cũng khó đảm bảo còn có kẻ bất mãn đang đợi để bắt thóp.

Nhưng bảo hai ông bà hoàn toàn không liên lạc với Thạch Chí Viễn cũng là điều không thể.

Diệp Thư cũng là một người mẹ, hiểu được tấm lòng bố mẹ. Dù con cái có phạm sai lầm lớn đến đâu, bố mẹ cũng sẽ không nỡ lòng nào thật sự bỏ mặc con cái, nhất là khi con cái gặp khó khăn.

Nhìn Thạch Lỗi cúi đầu, im lặng không nói, Diệp Thư cũng đau lòng không thôi.

Kéo Thạch Lỗi về phòng, để anh ngồi xuống mép giường, Diệp Thư đứng trước mặt anh, vươn tay ôm lấy anh, để anh tựa đầu vào vai mình.

Hai người cứ như vậy ôm nhau, Diệp Thư không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên anh.

Qua một lúc lâu, Thạch Lỗi mới đẩy cô ra.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thạch Lỗi, Diệp Thư an ủi anh: "Đừng buồn nữa, trong lòng em và các con, anh là quan trọng nhất. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên anh."

Thạch Lỗi nhìn vợ, thầm nghĩ may mà còn có vợ và hai đứa con do vợ sinh ra.

Nếu không anh thật sự không tìm thấy ý nghĩa tồn tại của mình.

Bố ruột bỏ rơi anh chọn vợ con sau. Mẹ ruột cũng bỏ anh ra nước ngoài, rồi cũng có gia đình con cái riêng.

Tưởng chừng ông bà nội luôn ở bên cạnh, nhưng mỗi lần lựa chọn của ông bà cũng không phải là anh.

Lần nào cũng ép buộc anh, muốn anh chấp nhận Thạch Chí Viễn. Vì con trai của họ, rõ ràng biết anh không muốn, vậy mà vẫn bất chấp ý muốn của anh, ép anh làm theo ý họ.

Giống như hai nghìn đồng kia, giống như việc đi dự đám cưới của Thạch Tĩnh, bao gồm cả lần này. Sau này có lẽ còn vô số lần nữa.

Nghĩ đến đây, Thạch Lỗi tự giễu cười.

Nghĩ đến đây, anh lại thấy có lỗi với vợ con. Lỡ như có chuyện gì xảy ra, anh không dám tưởng tượng nữa...
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 287



"Vợ à, nếu sau này có chuyện gì xảy ra. Em hãy dẫn con theo và ly hôn với anh. Mấy mẹ con đừng bận tâm đến anh nữa, chỉ cần mẹ con em sống tốt là anh yên tâm rồi." Thạch Lỗi nhìn Diệp Thư nói.

"Phi phi phi!" Diệp Thư vội vàng phun mấy cái.

"Nói linh tinh cái gì đấy? Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ không bỏ anh mà đi đâu. Cùng lắm thì chúng ta sẽ vào trong núi sống. Anh biết đấy, em có siêu thị, ở đâu chúng ta cũng sẽ không c.h.ế.t đói đâu."

Buổi chiều, Diệp Thư và Thạch Lỗi lại ngồi xe bò về huyện. Tuy trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng cô cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể hy vọng hai ông bà có chút lý trí, đừng để người khác nhìn ra sơ hở mà liên lụy đến cả nhà.

Ngày tháng vẫn trôi qua như thường lệ, Thạch Lỗi sau hai ngày đầu tâm trạng có chút sa sút thì sau đó cũng trở lại bình thường.

Chớp mắt lại đến Tết, vì năm nay lại mua thêm hơn hai nghìn cân thịt lợn từ chỗ Chu Đại Chí nên đã tiêu tốn một khoản tiền kha khá, bởi vậy Diệp Thư lại tiếp tục hợp tác làm ăn với anh Cường. Không những kiếm lại được số tiền đã bỏ ra mà còn lãi được kha khá.

Mấy năm nay đã thành thói quen, năm nào Diệp Thư cũng mua thịt lợn từ chỗ Chu Đại Chí.

Nhà Chu Đại Chí cũng vậy, năm nào cũng để phần thịt lợn cho Diệp Thư trước, sau khi nhà cô lấy đủ thì họ mới bán ra ngoài.

Hiện tại trong siêu thị của Diệp Thư đã tích trữ được rất nhiều thịt, nếu chỉ để gia đình ăn thì có thể mấy năm không cần mua thêm.

Thế nhưng Diệp Thư vẫn chưa hài lòng, cô dự định chỉ cần nhà Chu Đại Chí còn thịt, cô sẽ mua hết. Dù sao thì thời gian trong siêu thị như ngừng lại, bất kể để bao lâu, lấy ra vẫn tươi ngon như mới.

Cô biết rõ, thịt lợn thời sau này đều là lợn nuôi tăng trọng. Không thể nào ngon bằng thịt lợn nuôi tự nhiên như bây giờ. Hơn nữa còn không có hormone tăng trưởng. Cho nên nhân lúc này, tích trữ được bao nhiêu thì tích trữ.

Cô đã nói rõ với Chu Đại Chí, chỉ cần nhà anh ấy có thịt, lợn lại không bị bệnh, cô đều mua hết.

Dù sao thì năm nào cô cũng lấy một phần đồ trong siêu thị ra bán cho anh Cường.

Thịt lợn và gạo trong siêu thị cũng sắp hết rồi, hai năm nay Diệp Thư không bán ra ngoài nữa, mà để dành cho gia đình ăn.

Đồ bán ra ngoài chủ yếu là đồ dùng hàng ngày, thêm vào đó là len sợi, áo len, áo khoác dạ lông cừu, áo phao cũng bán được vài chiếc.

Đồ dùng hàng ngày giá không cao, nhưng quần áo thì rất đắt. Hầu hết đều có giá vài chục hoặc vài trăm đồng.

Mỗi năm Diệp Thư cũng không bán nhiều, len sợi bán khoảng hai ba mươi cân, thu nhập được vài trăm đồng. Áo len trong siêu thị còn khá nhiều, cộng lại còn khoảng năm sáu trăm chiếc, cô lấy ra bán nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ khoảng năm mươi chiếc, có thể bán được hai ba nghìn.

Áo khoác dạ lông cừu thì năm nay mới lấy mười chiếc đưa cho anh Cường, mỗi chiếc hai trăm tám mươi đồng. Áo khoác phao cũng mới đưa trong năm nay, chỉ đưa năm chiếc, mỗi chiếc ba trăm năm mươi đồng.

Anh Cường không hề mặc cả, đưa tiền xong là lấy hàng đi ngay.

Sau đó anh Cường lại đến một lần nữa, hỏi Diệp Thư còn áo khoác dạ lông cừu và áo khoác phao không. Nếu có thì anh ấy có thể trả thêm tiền để Diệp Thư lấy thêm cho.

Nhưng Diệp Thư không đồng ý, anh Cường ra về với vẻ mặt tiếc nuối.

Trước khi đi còn dặn Diệp Thư, nếu còn hàng thì nhất định phải giữ lại cho anh ấy, tiền không thành vấn đề.

Diệp Thư không hề biết rằng, số áo khoác dạ lông cừu và áo khoác phao mà anh Cường lấy, anh ấy không bán chiếc nào, mà đem tất cả đi tặng để tạo mối quan hệ.

Những người nhận được quà đều rất yêu thích và không nỡ rời tay những chiếc áo khoác đó. Điều này đã mang lại rất nhiều lợi ích cho công việc kinh doanh của anh Cường.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 288



Điều này cũng khiến anh Cường càng thêm coi trọng mối quan hệ với Diệp Thư.

Năm nay tuy có chuyện ngoài ý muốn của Thạch Chí Viễn, nhưng nhìn chung vẫn là chuyện vui nhiều hơn.

Không những lại mua được đủ số thịt lợn dự trữ, mà còn để dành được một khoản kha khá. Hơn nữa, gia đình cô lại sắp sửa chào đón thành viên mới.

Vì vậy, Tết năm nay Diệp Thư đã mua cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới.

Đến kỳ nghỉ cuối năm, ba người lại tay xách nách mang trở về nhà.

Lần này vẫn là anh cả Diệp ra đón bọn họ. Diệp Thư bụng đã lớn, đường đi lại toàn là tuyết, không thể đi xe đạp được nữa.

May mà xe bò của đội sản xuất chỉ cần một đồng tám hào là có thể thuê được. Cũng coi như giúp hai người giải quyết được một vấn đề lớn.

Về đến nhà dọn dẹp xong xuôi, tối đến cô lại theo lệ cũ mang ít đồ sang nhà đội trưởng ngồi chơi.

Từ cái năm Xuân Hạnh sang chỗ Diệp Thư vay tiền, vợ ông đội trưởng thấy hai người họ là lại xởi lởi hẳn ra.

Lần này cũng không ngoại lệ, vừa nhìn thấy hai người bước vào đã nhiệt tình rót nước. Diệp Thư uống một ngụm, phát hiện vẫn là nước đường.

Nhìn dáng vẻ vui mừng của vợ đội trưởng, Diệp Thư liền hỏi: "Bác gái, nhà mình có chuyện gì vui à?"

Mẹ Xuân Hạnh vui vẻ nói: "Không phải nhà bác, mà là nhà Xuân Hạnh, bác vui thay cho nó ấy mà. Hôm nay chồng nó vừa báo tin mừng, hôm qua nó mới sinh con trai."

"Thật ạ? Thế thì tốt quá." Diệp Thư cũng vui lây cho Xuân Hạnh.

"Còn phải nói, bác đây này, giờ thì yên tâm rồi, cuối cùng cũng có cháu đích tôn, sau này về già cũng có chỗ dựa rồi." Mẹ Xuân Hạnh cảm khái nói.

"Vâng ạ! Từ giờ Xuân Hạnh coi như sướng rồi." Mặc dù không đồng tình với suy nghĩ của mẹ Xuân Hạnh lắm, nhưng Diệp Thư cũng không nói ra.

Từ nhà đội trưởng đi ra, hai người lại xách đồ sang nhà ông bác Diệp.

Đi hai nhà này xong cũng không còn việc gì khác nữa.

Cứ chuẩn bị mọi thứ cho năm mới và chỉ tập trung chờ đợi năm mới thôi.

Hấp bánh màn thầu, hấp bánh bao, hầm thịt, còn có món lòng lợn hầm không thể thiếu mỗi năm.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cũng là đến đêm giao thừa.

Buổi trưa như thường lệ làm một bàn đầy đồ ăn ngon, cả nhà quây quần bên nhau ăn uống vui vẻ.

Ngoại trừ bà nội nhắc đến Thạch Chí Viễn hai câu, Diệp Thư và mọi người đều không ai lên tiếng, không vì Thạch Chí Viễn mà ảnh hưởng đến tâm trạng, ăn cơm xong trong vui vẻ.

Buổi chiều vẫn là gói sủi cảo với mấy loại nhân. Đến tối lúc luộc sủi cảo, bà nội lại không nhịn được nữa.

Bà thăm dò hỏi Thạch Lỗi: "Hay là chúng ta gọi bố cháu đến ăn sủi cảo nhé? Bây giờ trời tối rồi, ngoài đường cũng chẳng còn ai, không ai phát hiện ra đâu."

Bà nội vừa dứt lời, ánh mắt của ông nội cũng nhìn sang.

Diệp Thư không thể nào nhìn nổi họ được đằng chân lân đằng đầu như thế, ép buộc Thạch Lỗi, định lên tiếng.

Nhưng Thạch Lỗi nắm lấy tay cô, không cho cô nói.

Tự mình hít sâu một hơi, nói với hai ông bà: "Cháu không đồng ý, không chỉ không đồng ý cho ông ta về nhà ăn sủi cảo, cháu cũng không đồng ý việc mọi người lấy danh nghĩa của Tiểu Diệp để xin cho ông ta một công việc nhẹ nhàng."

"Đã nói đến đây rồi, cháu cũng nói thẳng luôn."

"Cháu biết bảo mọi người đừng qua lại với ông ta là không thể, cháu cũng không yêu cầu mọi người làm vậy."

"Nhưng hôm nay cháu nói rõ, cháu hi vọng mọi người khi qua lại với ông ta thì chú ý chừng mực một chút. Đừng để người khác nắm thóp."

"Nếu để người ta nắm được thóp, đến lúc đó thì ai cũng không cứu nổi mọi người đâu."

"Lỡ như thật sự có ngày đó, cháu sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mọi người. Không phải cháu nhẫn tâm, mà cháu cũng có gia đình của mình. Cháu có vợ con, cháu không thể để họ bị liên lụy vì mọi người."

"Nhất là Tiểu Diệp, cô ấy không nợ gì mọi người. Mọi người đừng có chuyện gì cũng tìm đến cô ấy. Cô ấy đối với cháu, đối với mọi người, đối với cái nhà này đã bỏ ra đủ nhiều rồi."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 289



Thạch Lỗi nói ra hết những lời chôn giấu trong lòng. Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Diệp Thư cũng lập tức đi theo anh ra ngoài. Trong nhà chỉ còn lại hai ông bà lão và hai đứa nhỏ.

Bà nội nhìn Thạch Lỗi và Diệp Thư ra ngoài, liền lấy tay che miệng khóc nức nở.

Ông nội cũng thở dài nói: "Tôi đã bảo bà đừng nói mà, bà xem bây giờ thành ra thế nào."

"Tôi không phải là thấy con trai mình chịu khổ mà đau lòng sao? Đó là miếng thịt rớt ra từ trên người tôi, tôi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn."

"Không nhìn thì biết làm sao? Giờ thì hay rồi, cháu trai cũng đắc tội luôn rồi."

Bữa sủi cảo đêm 30 này, ngoại trừ hai đứa trẻ, những người khác đều không còn tâm trạng nào để ăn nữa.

Từ sau đêm 30 Thạch Lỗi nói ra những lời đó, tuy không ai nhắc lại chuyện này nữa, mọi người coi như chuyện này chưa từng xảy ra, vẫn như thế nào thì cứ như thế.

Nhưng Diệp Thư vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, mọi người nói chuyện đều rất cẩn thận, sợ bản thân nói sai điều gì lại gây ra mâu thuẫn. Đặc biệt là hai ông bà lão, đối xử với Thạch Lỗi càng thêm cẩn thận.

Nhưng Diệp Thư chẳng mảy may thương cảm, tự làm tự chịu thôi, hai ông bà đúng là được voi đòi ngà mà.

Vì chuyện của Thạch Chí Viễn, Diệp Thư và Thạch Lỗi vẫn luôn nhường nhịn ông bà.

Cô biết chắc chắn ông bà không thể nhìn con trai thiếu ăn thiếu mặc, kiểu gì cũng sẽ chu cấp cho Thạch Chí Viễn. Thế nên hai lần về quê, Diệp Thư đều cố tình mang nhiều đồ ăn hơn, chính là để dành cho ông bà mang cho Thạch Chí Viễn.

Lần trước về, Diệp Thư phát hiện ra áo bông của ông nội đã bị thay bằng cái áo cũ ông vẫn mặc hồi ở Bắc Thành. Không cần nói cũng biết cái áo Diệp Thư mua năm kia đi đâu rồi.

Thế là cô lại mua cho ông một cái áo mới.

Nói thật lòng, cách hành xử của ông bà khiến Diệp Thư rất chạnh lòng.

Cô có thể hiểu được tâm trạng của ông bà, nhưng cô không đồng tình với cách làm của ông bà. Ông bà gây sức ép với Thạch Lỗi như thế, khiến Diệp Thư thấy rất thương chồng.

Qua chuyện này, Diệp Thư quyết định sau này cũng không cần đối xử tốt với ông bà như vậy nữa.

Cô cảm thấy ông bà bị hai vợ chồng cô chiều đến mức sinh hư rồi.

Mấy năm nay, Diệp Thư thực sự đối đãi với ông bà rất tốt, có thể nói là ở Bắc Thành, hai người cũng chưa từng sống sung sướng như vậy.

Cô chưa bao giờ để ông bà phải lo lắng về chuyện ăn mặc, che chắn mọi giông bão bên ngoài, khiến họ quên mất tình hình bên ngoài hiện nay khắc nghiệt như thế nào.

Họ quên mất cuộc sống bình yên hiện tại của họ khó khăn đến nhường nào.

Họ cũng quên mất những người bạn cũ của họ hiện đang ở đâu, đang làm gì?

Thậm chí họ còn quên mất thân phận của họ chính là quả b.o.m hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.

Mãi cho đến mùng 5 Tết, khi hai vợ chồng quay trở lại huyện thành làm việc, ông bà cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Diệp Thư và Thạch Lỗi cũng vui vẻ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Trở lại huyện thành, ngoài công việc, hai vợ chồng chỉ lo chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc sinh nở. Thực ra cũng không có gì phải chuẩn bị nhiều, chăn màn, quần áo trẻ con gì đó, dùng lại của anh chị nó là được.

Bây giờ nhà nào cũng thế, anh cả dùng xong đến em, em xong đến út, hỏng thì vá lại cho đứa sau dùng tiếp.

Nhưng Diệp Thư cũng không để con trai út phải dùng đồ cũ hoàn toàn, cô vẫn tự tay làm cho con một cái chăn và một bộ quần áo mới.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày Diệp Thư sinh cũng đã đến, ông bà nội đưa theo hai đứa nhỏ lên từ trước, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cậu út chào đời.

Sau ngày dự sinh hai hôm, tức là ngày 2 tháng 2 năm 1972, ngày đầu rồng ngẩng, cậu út đã vội vàng đến với thế giới này.

Lần sinh nở này cũng giống như hai lần trước, diễn ra suôn sẻ. Đến bệnh viện chưa đầy hai tiếng đồng hồ, đứa trẻ đã chào đời.
 
Back
Top Bottom