Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 50



Ngày tháng trôi qua trong chớp mắt, thoáng cái đã đến tháng sáu, vụ xuân đã kết thúc từ lâu, hiện tại là thời điểm tỉa cây cho ngô, cao lương, lúc trồng thì phải gieo hai ba hạt giống, đợi cây cao khoảng sáu cm thì nhổ bỏ những cây thừa, chỉ để lại một cây là được.

Diệp Thư ngoài việc chăn dê hàng ngày, còn phải phơi khô cỏ lợn mà trẻ con và người già không đi làm được cắt về, bó thành từng bó rồi chất vào nhà kho.

Hiện tại, buổi sáng Diệp Thư chăn dê, buổi chiều thì phơi cỏ, lúc rảnh rỗi thì đọc sách, cuộc sống cũng rất thoải mái.

Có lẽ là ông trời không nỡ nhìn Diệp Thư sống quá nhàn hạ, chiều hôm đó tan ca, Diệp Thư đang nhổ cỏ ở ruộng khoai lang sau nhà thì nghe có tiếng gõ cửa.

Diệp Thư mở cửa nhìn, là một người phụ nữ ngoài 50 tuổi, người phụ nữ chỉ cao khoảng 1m5, gò má cao, đuôi mắt xếch ngược, khóe miệng hơi trễ xuống, Diệp Thư chưa từng gặp qua.

Người phụ nữ thấy Diệp Thư mở cửa, không đợi Diệp Thư lên tiếng, tự ý chen vào trong, miệng nói: "Thư à, có chuyện tốt, rót cho bác cốc nước nào." Vừa nói vừa đi vào nhà, một phát ngồi phịch xuống giường.

Diệp Thư đi theo vào, nhíu mày hỏi: "Bác là...? Tìm cháu có việc gì vậy?"

Người phụ nữ tiến lên muốn kéo tay Diệp Thư, Diệp Thư rụt tay lại.

Người phụ nữ bĩu môi, lại ngồi xuống, sau đó cười nói: "Bác là dì Hai nhà họ Lương của cháu, bác đến đây đương nhiên là có chuyện tốt, Thư à, cháu cũng lớn rồi, nên tính chuyện chồng con đi thôi, nhà bác có thằng con trai thứ hai năm nay 20 tuổi, bằng tuổi cháu đấy. Bác thấy hai đứa hợp tuổi nhau, chọn ngày lành tháng tốt làm đám cưới luôn đi."

"Trước tiên, cháu còn không quen bác, càng không quen con trai bác, sau nữa là cháu còn muốn đi học, tạm thời không lấy chồng, bác về đi." Diệp Thư lạnh mặt nói.

"Con gái con đứa thì nên lấy chồng sớm là chính, cháu mà gả sang đó thì đẻ cho bác một đứa cháu trai bụ bẫm, việc chăn dê cháu cũng không cần làm nữa, bác thay cháu làm, tuổi còn trẻ nên tranh thủ kiếm thêm công điểm."

"À mà này, sau khi cưới xong, cho lão nhị sang đây ở, nhà chật quá, không đủ chỗ đâu."

Bà ta lại đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy tấm rèm cửa: "Cầu kì làm gì, thứ vải này treo ở đây phí quá, chi bằng tháo ra may cho em gái chồng một bộ quần áo." Nói rồi định leo lên giường tháo rèm xuống.]

Diệp Thư tức đến run người, một phát kéo bà ta xuống, mặc kệ bà ta giãy giụa, kéo ra sân.

"Tôi đã nói là tôi không lấy chồng, ai cho bà cái gan đến đây lải nhải hả?" Diệp Thư tức giận nói.

Người phụ nữ bị Diệp Thư lôi ra ngoài cũng sừng sổ: "Con bé này đừng có cho mặt mũi mà không muốn, nhà chúng tôi không chê mệnh cứng khắc cha khắc mẹ mới đồng ý, cháu còn dám lên mặt với tôi à?"

Diệp Thư đẩy người phụ nữ ra cửa: "Bà đi đi, tôi sống thế nào không cần bà lo."

"Con khốn, mày dụ dỗ con trai tao còn không thừa nhận, hay là muốn dụ dỗ người khác hả? Mọi người đến mà xem, nó dụ dỗ con trai tôi đến làm việc cho nó, giờ thì trở mặt không nhận." Người phụ nữ lớn tiếng gào lên.

Lúc này là giờ mọi người đến nhà ăn lấy cơm, trên đường toàn là người qua lại, thấy bên này ồn ào nên xúm lại xem.

"Ai bảo con trai bà đến làm việc, tôi đã nói là tôi không quen con trai bà." Diệp Thư lớn tiếng cãi lại.

Mọi người xung quanh cũng bàn tán xôn xao.

"Tôi thấy khả năng cao là bà Lương nói bậy, con trai bà ta ai mà thèm, lười như hủi."

"Tôi cũng thấy thế, con bé Diệp Thư ngoan hiền, lễ phép, lần nào gặp tôi cũng chào hỏi."

"Chắc chắn là thế, hôm trước tôi còn thấy thằng con nhà bà Lương đi vào nhà Diệp Thư."

"Tôi cũng vài lần thấy thằng con nhà bà Lương đến sườn đồi Diệp Thư chăn dê."

Nhà họ Lương thấy người ta nói nhiều, càng được thể làm tới, vừa đập đùi vừa mắng: "Mày không ưng con trai tao thì đừng có dụ dỗ nó, nó làm việc cho mày xong rồi mày trở mặt không nhận người, con khốn, mày c.h.ế.t không tử tế được đâu."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 51



"Mày đừng có tưởng mình cao giá, nếu không phải mày v* v*n con trai tao, nó sống c.h.ế.t đòi cưới mày thì tao còn chẳng thèm, mày là cái đồ khắc cha khắc mẹ, ngay cả một mẩu thân thích cũng không có, tao dính dáng đến mày cũng sợ bị mày khắc chết!"

Nghe bà Lương nói vậy, nhiều người lùi lại một bước, không ai nói ra nhưng trong lòng đều nghĩ, quả nhiên là như vậy, con bé Diệp Thư này cũng phải mệnh cứng lắm mới khắc c.h.ế.t cả nhà.

Mọi người đều thầm nghĩ, sau này phải tránh xa Diệp Thư ra, nhỡ đâu mình cũng bị khắc thì sao, ban đầu có người định mai mối cho Diệp Thư cũng thôi ngay.

Có lẽ Diệp Thư cũng không ngờ, nhờ có bà Lương làm ầm ĩ như vậy mà cô bớt được không ít chuyện.

Diệp Thư tức đến run người, định tiến lên nói lý lẽ thì thấy một bóng người lao ra, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã nghe thấy hai tiếng "bốp bốp", người vừa đến cho bà Lương hai cái bạt tai, mọi người đều ngẩn người, ngay cả bà Lương cũng quên cả mắng.

Người vừa đến mắng bà Lương: "Tống Chiêu Đệ, bà muốn c.h.ế.t à, nhà họ Diệp chúng tôi mà bà cũng dám bắt nạt, bà thấy Diệp Thư còn nhỏ, không ai bênh vực nên mới đến bắt nạt nó phải không?"

"Còn muốn Diệp Thư gả cho con trai bà, bà nằm mơ đấy à, bà đi hỏi thử xem, trong làng này, nhà nào có con gái mà muốn gả cho nhà bà?" Người vừa đến che chở cho Diệp Thư.

Thì ra người vừa đến là vợ của ông bác Diệp Thư, tên là Vương Hồng Anh, Diệp Thư gọi là bà cô.

Tống Chiêu Đệ bị đánh, kêu lên một tiếng rồi lao về phía Vương Hồng Anh, mọi người vội vàng can ngăn.

Vương Hồng Anh không phải tự mình đến đây, hai người con dâu cũng đi cùng, họ đang trên đường đến nhà ăn lấy cơm thì nghe nói Tống Chiêu Đệ đến nhà Diệp Thư gây chuyện nên vội vàng chạy đến.

Thấy Tống Chiêu Đệ định lao vào Vương Hồng Anh, hai người con dâu lập tức bước lên, đứng chắn trước Vương Hồng Anh.

"Ồn ào cái gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?" Đội trưởng nghe tin cũng chạy đến.

Tống Chiêu Đệ thấy đội trưởng đến, lập tức khóc lóc kể lể: "Đội trưởng, ông phải làm chủ cho tôi, nhà họ Diệp bắt nạt người quá đáng."

Đội trưởng nhíu mày nhìn bà Tống: "Thôi được rồi, đừng kêu ca nữa, bà nói xem tự nhiên bà lên đây làm loạn cái gì?”

Bà Tống nói: "Ông đội trưởng, ông đừng có thiên vị, cái con bé Diệp Thư kia đang yêu đương với con trai tôi, tôi đến đây để bàn chuyện cưới xin, vậy mà nó không những không thừa nhận, còn nói là không quen biết con trai tôi, không quen biết sao con trai tôi lại đi làm việc cho nó?"

"Thư à, cháu nói xem chuyện là như thế nào?" Thật ra trong lòng đội trưởng cũng không tin Diệp Thư lại đi quen con trai bà Tống.

Cả làng ai mà không biết con trai bà ta là một tên vô lại, suốt ngày không chịu khó làm việc, chỉ lo rong chơi lởn vởn khắp nơi.

Lúc này Diệp Thư đã bình tĩnh lại: "Ông đội trưởng, cháu căn bản là không quen biết bà ta, càng không quen biết con trai bà ta, bà ta vừa đến đã nói muốn cháu gả cho con trai bà ta, còn muốn con trai bà ta chuyển đến đây ở."

Diệp Thư ngắn gọn kể lại toàn bộ sự việc.

"Con ranh con, mày nói không quen biết là không quen biết sao, mày..." Bà Tống còn định nói tiếp thì bị đội trưởng ngăn lại.

"Chuyện này dễ thôi, gọi thằng con trai thứ hai nhà bà đến hỏi rõ ràng là được mà."

Ông đội trưởng bèn sai người đi gọi người con trai thứ hai nhà họ Lương.

"Nhị Sơn đến rồi!" Có người ngoài đám đông lên tiếng. Con trai cả của bà Tống tên là Lương Đại Sơn, con trai thứ hai là Lương Nhị Sơn.

Lương Nhị Sơn bước vào giữa đám đông, nhìn thấy mẹ mình và Diệp Thư đang giằng co, anh ta liền đứng khoanh tay, mặt mày tỉnh bơ.

Ông đội trưởng hỏi anh ta: "Mẹ cậu nói cậu đang yêu đương Diệp Thư là có chuyện gì vậy?"

Bị ông đội trưởng hỏi, lại bị bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, Lương Nhị Sơn không dám nói dối: "Là mẹ tôi nghe nhầm, tôi nói là tôi muốn yêu đương với Diệp Thư."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 52



Diệp Thư bước lên nói: "Ông đội trưởng, người này cháu không quen biết, chỉ là mấy hôm trước lúc chăn dê có gặp qua vài lần, cách đây hơn mười ngày, lúc cháu đang trồng khoai lang ở vườn sau thì anh ta tự tiện vào hỏi cháu có cần giúp đỡ không, cháu không quen anh ta nên đã đuổi anh ta đi rồi."

Vừa rồi những lời xì xào bàn tán xung quanh Diệp Thư đều nghe thấy hết, cô liền nhanh chóng tranh thủ cơ hội này để giải thích rõ ràng.

Nghe con trai nói vậy, bà Tống cũng không còn gì để nói.

Ông đội trưởng muốn mọi chuyện êm đẹp, bèn nói: "Đều là hiểu lầm thôi, giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, mọi người về ăn cơm đi."

Diệp Thư gọi ông đội trưởng lại: "Khoan đã, ông đội trưởng, cháu... cháu muốn kiện... cháu muốn kiện bà Tống tội vu oan cho cháu, lại còn tuyên truyền mê tín dị đoan."

Ông đội trưởng nhìn Diệp Thư, Diệp Thư cũng nhìn thẳng vào ông đội trưởng với ánh mắt kiên định.

"Ông đội trưởng, cháu kiện bà Tống tội vu oan cho cháu và con trai bà ta có quan hệ nam nữ, lại còn nói cháu là sao chổi, tuyên truyền mê tín dị đoan, nếu như đội sản xuất không giải quyết, cháu sẽ lên xã, nhất định sẽ tìm được nơi nói lý lẽ."

Diệp Thư biết rằng làm vậy sẽ đắc tội với ông đội trưởng, dù sao thì cán bộ nào cũng không muốn dưới trướng mình có người không nghe lời, thế nhưng Diệp Thư cũng có lý do để làm như vậy.

Nếu như Diệp Thư bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy, thì sau này chẳng phải ai cũng có thể tùy tiện đến cửa mắng chửi cô một trận hay sao? Bởi vậy Diệp Thư không muốn, cũng không thể bỏ qua cho bà Tống được.

Diệp Thư phải cho mọi người biết rằng cô không phải là quả hồng mềm, không phải ai muốn nhào nặn thế nào cũng được, chỉ cần ai dám đến gây sự với cô thì phải chuẩn bị tâm lý bị lột một lớp da.

Còn về phần ông đội trưởng, Diệp Thư cũng chẳng trông mong gì, nếu như hôm nay người bị đến cửa sỉ nhục như vậy là Xuân Hạnh, Diệp Thư không tin ông đội trưởng cũng sẽ dùng một câu hiểu lầm để cho qua chuyện như thế này.

Nói cho cùng, chẳng qua là bởi vì Diệp Thư chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không có ai che chở mà thôi, nói gì xa xôi, chỉ cần bố mẹ Diệp Thư còn sống, hoặc là bà nội Diệp Thư còn sống, thì chuyện này ông đội trưởng cũng không thể nào giải quyết như vậy được.

Ông đội trưởng nhìn Diệp Thư một cái thật sâu, rồi nói: "Phạt bà Tống đi hốt phân một tháng, trừ một tháng công điểm."

Bà Tống còn định làm loạn tiếp thì bị ông Lương lôi đi.

"Cảm ơn ông đội trưởng." Diệp Thư nói lời cảm ơn.

Ông đội trưởng không nói gì bỏ đi, những người xem náo nhiệt cũng tản đi hết, trong nháy mắt trước cửa chỉ còn lại bà Vương và hai người con dâu của bà.

Diệp Thư mời ba mẹ con bà Vương vào nhà, rót ba bát nước, lại lấy khoai lang khô ra cho họ.

"Cảm ơn bà cô đã bênh vực cháu." Diệp Thư nói lời cảm kích.

Bà Vương nắm lấy tay Diệp Thư nói: "Thư à, cháu không trách bà là tốt rồi, bà..."

Diệp Thư ngắt lời bà: "Bà cô, cháu hiểu mà, cháu không trách bà đâu."

Diệp Thư thật sự không trách Vương Hồng Anh, ở nông thôn cán bộ chính là trời, làm việc nặng nhẹ, chia tiền nhiều ít đều nằm trong tay cán bộ.

Cho nên người trong làng nếu không cần thiết, đều không muốn đắc tội cán bộ, bản thân mình cũng không phải cháu gái ruột của Vương Hồng Anh, người ta đương nhiên không cần vì một người ngoài mà đắc tội đại đội trưởng.

Vương Hồng Anh vỗ vỗ tay Diệp Thư: "Cháu là đứa trẻ hiểu chuyện, lần này là cháu đắc tội Tống Chiêu Đệ nặng rồi, sau này cháu phải cẩn thận đấy."

Diệp Thư gật đầu.

Vương Hồng Anh lại hỏi: "Thư à, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cháu có suy nghĩ gì về chuyện hôn sự của mình chưa?"

"Bà, hiện tại cháu chưa muốn nghĩ đến, cháu muốn đợi đến sang năm thi đại học xong rồi tính."

"Vậy cũng được, trong lòng cháu có tính toán là được."

Diệp Thư nhân cơ hội nhắc nhở Vương Hồng Anh: "Bà ơi, nhà bà trồng rau xong chưa? Trồng rau gì vậy?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 53



Vương Hồng Anh đáp: "Trồng xong rồi, toàn là đậu đũa, dưa chuột gì đó."

Diệp Thư lại hỏi: "Trồng bí đỏ chưa ạ, cháu trồng được kha khá bí đỏ, loại non ăn không hết, cháu để nó già thành bí đỏ già, phơi khô thành mứt bí, lúc nào đói thì lấy ra hấp lên ăn."

Bà cô vỗ đùi: "Đúng rồi, có thể phơi thành mứt bí, lát về bà sẽ trồng thêm."

Diệp Thư đợi câu này của bà: "Vâng ạ, trồng nhiều vào, bí đỏ không chiếm chỗ, trồng ở gốc tường, mái hiên đều được, phơi nhiều mứt bí một chút, để mấy đứa nhỏ lúc đói có cái ăn."

Vương Hồng Anh nghe Diệp Thư nói xong cũng không ngồi được nữa, vội vàng gọi hai cô con dâu về nhà, còn phải đi xem nhà khác có dư cây bí đỏ con nào không.

Diệp Thư thấy họ muốn đi, liền nhét khoai lang khô trên giường vào tay Vương Hồng Anh, bảo bà mang về cho bọn trẻ ăn.

Diệp Thư tiễn ba mẹ con ra cửa, dặn họ đi thong thả, Vương Hồng Anh dặn Diệp Thư có việc gì thì đến nhà tìm bà.

Diệp Thư nhìn bọn họ rời đi, sau đó đóng cửa vào nhà, lấy củi đốt giường, cho gà và ngỗng ăn. Bây giờ đàn ngỗng đã lớn một nửa, đợi đến khi ngỗng ăn no thì thả ra, để nó trông nhà. Sau tất cả những rắc rối ngày hôm nay, Diệp Thư luôn cảm thấy có chút bất an.

Diệp Thư cảm thấy đói bụng, tối nay vẫn chưa ăn cơm, liền lấy một phần sủi cảo từ trong siêu thị ra ăn, ăn xong liền nằm xuống ngủ.

Tuy rằng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng nằm xuống lại không ngủ được, kỳ thực hôm nay Diệp Thư rất thất vọng về người trong làng, bao gồm cả đại đội trưởng.

Nói như Tống Chiêu Đệ, bà ta thật sự cho rằng con trai bà ta đang yêu đương với cô sao? Không thể nào, bà ta chẳng qua chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi, Diệp Thư là trẻ mồ côi, không cần sính lễ, còn được thêm một căn nhà. Vì vậy bà ta mới không tìm người mai mối, mà trực tiếp đến tìm Diệp Thư, nói cho cùng cũng là không coi Diệp Thư ra gì.

Lại nói đến những người xem náo nhiệt hôm nay, bọn họ không biết Tống Chiêu Đệ đang gây sự vô cớ sao? Bọn họ cái gì cũng biết, chỉ là chuyện không liên quan đến mình, không ai muốn đắc tội người khác mà thôi.

Lúc ông nội, bà nội còn sống, hai người không ít lần giúp đỡ người khác, bà nội mới mất bao lâu? Mọi người đều quên hết rồi. Không một ai lên tiếng giúp Diệp Thư dù chỉ một câu.

Còn có đại đội trưởng, nếu đổi lại là nhà khác, ông tuyệt đối sẽ không xử lý như vậy. Tất cả những điều này, chẳng qua là vì Diệp Thư không có ai chống lưng, không muốn vì Diệp Thư mà đắc tội người khác mà thôi.

Ban đầu Diệp Thư còn đang nghĩ xem làm cách nào giúp bọn họ vượt qua hạn hán, bây giờ xem ra, hay là thôi đi.

Còn chuyện đắc tội đại đội trưởng, Diệp Thư nghĩ ông chắc hẳn sẽ không trực tiếp làm khó cô, là đại đội trưởng thì phải có bụng dạ rộng lượng như vậy chứ. Diệp Thư nghĩ ngợi rồi chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng 6, trong khoảng thời gian này trời vẫn không mưa, cây trồng trên ruộng đã héo úa, hiện tại trong đội đang sắp xếp người gánh nước tưới ruộng.

Diệp Thư dự định ngày mai sẽ lên huyện, lúc trước thầy giáo chỉ nói thi vào cuối tháng 6, không nói rõ ngày nào, hàng xóm láng giềng đều không có ai lên huyện học cấp 3, thầy giáo muốn truyền tin cho cô cũng không có cách nào.

Diệp Thư chỉ có thể đi sớm hai ngày, phòng trường hợp bỏ lỡ.

Đã xin được giấy giới thiệu của đại đội trưởng, Diệp Thư chỉ cần thu xếp ổn thỏa việc nhà là có thể đi.

Chiều nay, Diệp Thư đã bàn với ông bác, nhờ ông chăm sóc đàn dê giúp cô, lần này có thể phải đợi thêm hai ngày nữa, chủ yếu là chưa biết ngày thi cụ thể, phải đợi thi xong mới về được.

Ông lão đồng ý, từ ngày uống rượu Diệp Thư tặng, ông càng quý Diệp Thư hơn, thường bảo cô tranh thủ đọc sách, khi cho bò ăn thì tiện thể cho dê ăn luôn.

Diệp Thư dự định chiều mai sẽ đi, sáng ở nhà hái dưa chuột, ớt, học cách muối chua. Dù sao cũng đã xin nghỉ phép rồi, cứ ở nhà thêm một buổi sáng nữa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 54



Thời gian làm việc trôi qua thật nhanh, buổi sáng đã trôi qua trong nháy mắt, ăn cơm xong, ngủ một giấc.

Tỉnh dậy liền trộn thêm thức ăn cho gà, lại giật thêm dây khoai lang ném vào chuồng gà, như vậy đi mấy hôm gà cũng không c.h.ế.t đói, ngỗng thì thả trong sân, không lo bị đói.

Diệp Thư sắp xếp nhà cửa đâu vào đấy, khóa cửa lên huyện. Cô rảo bước trên đường, dọc đường có thể bắt gặp người ta gánh nước tưới ruộng, hai bên đường lá cây héo úa, từ tiết Thanh minh đến giờ vẫn chưa có mưa, hạn hán đã bắt đầu lộ diện.

Trên đường thỉnh thoảng có người qua lại, ai cũng vội vã, Diệp Thư cũng không còn ngó nghiêng lung tung nữa mà tập trung đi cho nhanh.

Vào đến huyện, Diệp Thư trực tiếp đến trường hỏi lịch thi, cũng thật trùng hợp, ngày mai thi luôn, thầy giáo thấy cô đến thì mừng lắm, bảo cô đến đúng lúc.

Hỏi xong lịch thi, Diệp Thư cũng không nán lại trường mà đi thẳng đến nhà trọ.

Đến nhà trọ, làm thủ tục nhận phòng, lần này ở tầng một, vào phòng, cài cửa xong, Diệp Thư pha một ấm nước nóng, lau qua người, rửa chân rồi mới leo lên giường nghỉ ngơi.

Bây giờ đã hơn 5 giờ chiều, tuy mặt trời vẫn còn cao, nhưng Diệp Thư cũng không định ra ngoài nữa, đi đường cả ngày cũng mệt, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát.

Nghỉ ngơi một lúc, nghĩ đến đồ đạc mang đi chợ đen ngày mai vẫn chưa chuẩn bị, lại vào siêu thị sắp xếp đồ, vẫn là 20 cân gạo, 20 cân bột mì, 10 chiếc thắt lưng. Lại đi tìm một chiếc bật lửa, cô vẫn nhớ chuyện nợ anh Cường một cái bật lửa.

Thu dọn xong cũng không ăn cơm mà đi ngủ luôn, giờ Diệp Thư không dám ăn tối nữa, sợ sắc mặt tốt quá, khiến người khác nghi ngờ.

Hôm sau, Diệp Thư dậy sớm ra khỏi nhà trọ, tìm một góc khuất thay quần áo, giày dép, đeo khẩu trang, lần này cô không đội mũ, trời đã nóng rồi, đội mũ dễ gây chú ý.

Mang đồ đến chợ đen, vẫn là Vương Hổ canh gác, thấy cô đến cũng không lấy tiền mà cho cô vào luôn, Diệp Thư nghĩ nghĩ, giả vờ móc từ trong túi áo, thực ra là lấy từ trong siêu thị ra mấy miếng khoai lang khô nhét vào tay Vương Hổ.

Vương Hổ nhận khoai lang khô liền nhiệt tình hẳn, nói với Diệp Thư là anh Cường mấy hôm nay không đi đâu, đang ở trong sân nhỏ đợi cô.

Diệp Thư đến sân nhỏ, anh Cường ra đón, vào nhà còn rót cho cô một cốc nước đường, thời buổi này đến nhà ai mà được uống nước đường, đó là đãi ngộ dành cho khách quý.

Diệp Thư nhận lấy uống một ngụm, đưa đồ cho anh Cường, anh Cường tiện tay để sang một bên, cũng không kiểm tra mà đưa luôn cho cô 100 đồng, 20 đồng còn lại đổi thành phiếu.

Diệp Thư nhận lấy cũng không đếm mà cất luôn vào túi, qua mấy lần giao dịch, giữa cô và anh Cường cũng có chút tin tưởng, nếu không cô cũng sẽ không uống nước đường anh Cường đưa.

Diệp Thư lại đưa bật lửa cho anh Cường, anh Cường nhận lấy, xoay tới xoay lui, căn bản không biết đây là thứ gì.

Diệp Thư cũng biết hiện tại căn bản không có bật lửa, anh Cường không biết cũng không có gì lạ.

Diệp Thư lấy bật lửa lại, xin anh Cường một điếu thuốc, rồi bật lửa lên cho anh ta xem.

"Đây là bật lửa, giống như diêm của chúng ta, dùng để châm lửa." Diệp Thư châm thuốc đưa cho anh Cường.

Anh Cường nhận lấy thuốc hút một hơi, rồi dí tắt.

Lại cầm lấy bật lửa từ tay Diệp Thư, xoay tới xoay lui đầy thích thú, thử bật lửa mấy cái, thấy lửa bùng lên thì vội vàng buông tay.

Anh Cường đi tới đi lui trong nhà: "Em gái, đây đúng là đồ tốt, em có thể kiếm được bao nhiêu, anh nhất định sẽ bán được giá cao cho em."

Diệp Thư lắc đầu: "Không có hàng đâu, cái này là tôi cố tình xin cho anh đấy, là từ nước Mỹ xa xôi mang về, chỉ có hơn chục cái, lúc đó mọi người tranh nhau mua hết rồi."

Anh Cường cảm động lắm, không ngờ chỉ mới giao dịch vài lần mà cô gái này lại tốt tâm đến thế, có thứ tốt lại nhớ đến anh.

"Cái này bao nhiêu tiền, anh đưa em, em có đồ tốt nhớ đến anh, nhưng anh không thể để em chịu thiệt được." Anh Cường biết thứ này chắc chắn không rẻ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 55



Diệp Thư lắc đầu: "Cái này là tôi tặng anh đấy, cảm ơn anh đã quan tâm tôi."

Nghe Diệp Thư nói vậy anh Cường càng cảm động, vỗ n.g.ự.c nói: "Em gái, sau này em chính là em gái ruột của anh, có việc gì cứ nói với anh, anh cũng có chút uy tín ở cái đất này."

Thấy thời gian cũng muộn rồi, Diệp Thư đứng dậy chào tạm biệt anh Cường. Thấy Diệp Thư muốn đi, anh Cường vội vàng lấy ra hai hộp sữa bột mạch nha đưa cho Diệp Thư.

Diệp Thư từ chối không được, đành phải nhận lấy. Anh Cường tiễn Diệp Thư ra tận cửa, nhìn Diệp Thư đi khuất mới quay vào nhà.

Diệp Thư đi một mạch không dừng lại, ăn bánh bao ở nhà ăn quốc doanh rồi đến trường thi.

Đến lớp học, lần này Diệp Thư chủ động tìm lớp trưởng mượn vở, tranh thủ lúc chưa vào giờ học để xem qua.

Có lẽ vì sắp thi nên mọi người đều rất căng thẳng, ai nấy đều chăm chú ôn bài, ngay cả Lý Nghiên nhìn thấy Diệp Thư bước vào cũng chỉ mỉm cười rồi lại cúi đầu đọc sách.

Diệp Thư cũng tập trung xem vở, chưa kịp xem xong thì chuông vào lớp đã vang lên, chỉ đành cất vở đi, chờ giáo viên vào lớp phát đề.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi trưa Diệp Thư vẫn ăn bánh bao ngô ở lớp học. Ăn xong, Diệp Thư gục xuống bàn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Vở ghi chép đã xem xong từ lúc tan học buổi sáng, chủ yếu là lần này môn chính trị đỡ tốn thời gian hơn.

Lý Nghiên quay lại, nhìn thấy Diệp Thư đang ngủ thì cũng không làm phiền, cũng nằm trên bàn nhắm mắt ngủ.

Buổi chiều thi cũng rất suôn sẻ. Sau khi thi xong, đến trả vở cho lớp trưởng, Diệp Thư vẫn nhắc nhở cậu ấy một chút.

Diệp Thư không nói gì khác, chỉ nói từ Thanh minh đến giờ vẫn chưa có một giọt mưa nào, nếu tiếp tục không mưa thì lúa mì sợ là sẽ c.h.ế.t khô. Nếu cứ thế này, sản lượng lúa mì chắc chắn sẽ giảm. Đến lúc đó e là lương thực sẽ khó mua.

Nghe Diệp Thư nói vậy, lớp trưởng lộ vẻ trầm ngâm, có lẽ đã nghe lọt tai.

Diệp Thư lại bảo cậu ấy khi có dịp thì nói với các bạn trong lớp, lớp trưởng đồng ý.

Diệp Thư lại đến văn phòng tìm giáo viên chủ nhiệm, lần này trong văn phòng có mấy giáo viên khác, mọi người đều đang chấm bài.

Thấy Diệp Thư đi vào, thầy Triệu lấy bài thi đã chấm xong ra, giảng cho Diệp Thư những câu sai, rồi lại khen bài chính trị lần này làm rất tốt, sau đó đưa giáo án lớp mười hai cho Diệp Thư.

Lúc gần đi, Diệp Thư lại nói với giáo viên chủ nhiệm về việc năm nay mưa ít, nói nếu tiếp tục không mưa thì sản lượng lúa mì chắc chắn sẽ giảm, đến lúc đó lương thực chắc chắn sẽ không đủ ăn. Giáo viên và các bạn tiếp thu được bao nhiêu thì không phải là việc Diệp Thư có thể quản được.

Diệp Thư suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở mọi người một chút, cho dù mọi người có nghe lọt tai một chút, chuẩn bị nhiều hơn một chút cũng tốt.

Diệp Thư trở về nhà trọ, dùng chìa khóa mở cửa, rửa mặt mũi xong liền nằm vật ra giường, nghĩ đến ngày mai đưa hàng cho anh Cường xong thì về luôn.

Diệp Thư lại nghĩ, không biết thầy giáo có nghe lọt tai không, có mua thêm ít lương thực tích trữ không, hay là để mình phơi thêm ít rau dại, đến lúc đó mang cho thầy một ít.

Diệp Thư nghĩ ngợi một hồi thì ngủ thiếp đi. Hôm sau Diệp Thư trả phòng, mang hàng đến chỗ anh Cường, kết toán xong thì về nhà luôn.

Về đến nhà mới hơn 10 giờ sáng, Diệp Thư cũng không định ra chuồng gia súc, ở nhà cho gà ngỗng ăn, dọn dẹp chuồng gà, lại nhổ cỏ trong vườn rau, nhổ cỏ xong tiện tay ném luôn cho gà ngỗng ăn, thời gian trôi qua rất nhanh đã đến trưa.

Diệp Thư cầm bát đi đến nhà ăn, đi được nửa đường thì gặp người quen, họ chào hỏi Diệp Thư.

"Con bé Thư, từ huyện thành về rồi à?"

"Con bé Thư, thi thế nào?"

Diệp Thư lần lượt trả lời họ, sau đó cùng nhau đi đến nhà ăn.

Lấy cơm xong, Diệp Thư không ăn ở nhà ăn mà quay về, đi được nửa đường thì gặp Tống Chiêu Đệ, Diệp Thư không để ý đến bà ta, đi thẳng qua.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 56



Tống Chiêu Đệ nhìn Diệp Thư đi qua, "phụt" một tiếng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, miệng lẩm bẩm chửi rủa.

Cô cũng mặc kệ bà ta, dù sao bà ta cũng chẳng dám đối mặt với cô.

Buổi chiều, cô đến chuồng gia súc, lúc này ông lão cũng ở đó. Cô suy nghĩ một chút rồi tiến đến gần ông nói: "Ông ơi, ông có muốn đổi rượu như lần trước không?"

"Cháu còn à? Đổi thế nào?" Ông lão hỏi.

"Bạn cháu nhờ cháu đổi hộ, năm cân ngô đổi ba cân rượu, khoai lang khô thì cần mười cân."

Ông lão không chút do dự gật đầu: "Được, cháu bảo bạn cháu giữ cho ông nhé!"

Giá này đối với ông lão là rẻ, ở chỗ khác tuyệt đối không đổi được.

Ông lão không có sở thích gì khác, chỉ là thi thoảng thích uống vài chén rượu, nhưng từ khi được cô cho rượu đến nay, ông đã lâu không uống nữa. Xét cho cùng, người ta còn chưa no bụng thì lấy đâu ra tiền mua rượu.

Hơn nữa, bây giờ mua rượu không chỉ cần tiền mà còn cần cả tem phiếu.

Ngay cả rượu cô cho, ông cũng không nỡ uống, đến bây giờ vẫn còn hơn nửa vò, hai cậu con trai muốn uống ông cũng không cho.

"Bạn cháu để cháu mang về rồi, nếu ông muốn đổi, cháu đi lấy." Cô lại nói.

"Ừ, cháu đi lấy đi, bạn cháu tin tưởng cháu thật đấy."

"Đều là bạn bè cả, cháu còn có thể quỵt được sao?" Nói xong, cô về nhà lấy rượu.

Thực ra đây là cách cô lén cho ông lão rượu, cho trực tiếp chắc chắn ông sẽ không nhận, cô mới kiếm đại một cái cớ để ông đổi.

Về đến nhà, cô tìm một chiếc vò lớn hơn, đổ gần bốn cân rượu trắng rồi mang đến cho ông lão.

Ông lão vừa nhấc lên đã biết cân nặng không đúng, nếu là một trăm tám mươi cân mà thêm một cân thì có thể không nhận ra, nhưng đây lại nhiều hơn hẳn một phần ba, ông chỉ cần nhấc lên là biết ngay.

Làm sao ông lão có thể không biết là cô đang cố tình chăm sóc mình, nói là bạn đổi, nhưng chắc chắn không chỉ có bấy nhiêu ngô đâu.

Ông lão không nói gì, nhưng trong lòng đã ghi nhớ tình cảm của cô, sau này sẽ bảo bà nhà chăm sóc cô nhiều hơn một chút.

Buổi chiều, ông lão đánh xe bò đi tưới nước cho ruộng, Diệp Thư tiếp tục chăn dê.

Tan làm, cô lại đi đào thêm rau dại, ngoài phần cho gà ngỗng ăn, còn lại đều phơi khô cất đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến cuối tháng tám, thời tiết ngày càng khô hạn. Hai tháng nay chỉ có hai trận mưa nhỏ, đất đai cũng không ướt, cây cao lương trồng trên sườn đồi có chỗ lá đã khô héo.

Người dân trong làng ngày nào cũng nhìn hoa màu mà thở dài, nhưng ngoài việc cố gắng gánh nước tưới ruộng thì không còn cách nào khác.

Trong thời gian này, cô cũng nhắc nhở ông lão, trời hạn hán thế này, mùa màng thất thu là điều chắc chắn, nhà ăn mà cứ ăn như vậy thì không biết lương thực có đủ ăn hay không.

Cô biết nhà ăn tập thể không thể trụ được bao lâu nữa, nhưng ông lão thì không biết, mọi người cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đội sản xuất lại thiếu lương thực. Mặc dù ai cũng biết là sẽ mất mùa, nhưng nhà ăn vẫn cứ ngày nào qua ngày nấy, chưa từng nghĩ đến chuyện tiết kiệm một chút.

Cô tin rằng ông lao nhất định sẽ nói chuyện này với đội trưởng.

Quả nhiên, mấy ngày sau cô phát hiện cháo ở nhà ăn loãng hơn hẳn, rau dại cũng nhiều hơn, bánh bao cũng nhỏ hơn trước, các thành viên trong đội bắt đầu oán trách, sau đó không biết đội trưởng nói gì mà mọi người đều im lặng.

Tháng tám là mùa thu hoạch của các loại rau củ, nhà nào nhà nấy ngoài việc lên ruộng còn bận rộn phơi khô hoặc muối chua rau củ của nhà mình.

Rau cô trồng không nhiều, ngoài một ít dưa chuột muối chua, đậu phơi khô, còn lại cà chua, ớt cô đều cất vào siêu thị, dưa chuột cũng cất vào đó kha khá.

Hành lá cũng cắt được mấy lứa, lại bẻ thêm một ít ngô non cũng cất hết vào siêu thị.

Chớp mắt đã đến ngày một tháng chín, cô đã xin giấy giới thiệu từ sớm.

Sáng ngày một tháng chín, cô dậy từ sớm lên đường, nếu không thì lát nữa sẽ rất nóng. Nhìn hoa màu hai bên đường sắp c.h.ế.t khô, lòng cô cũng buồn bã.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 57



Cô đã chứng kiến cảnh các thành viên trong đội sản xuất từ sáng sớm đến tối mồ hôi đổ xuống đất, vất vả trồng trọt mà kết quả lại không thu hoạch được gì. Người nông dân trông chờ vào trời đất thật là vất vả.

Cô nhanh chóng đến trường, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, trường học không học bài, mọi người đều ở sân trường nhổ cỏ, dọn dẹp vệ sinh.

Cô tìm thấy lớp của mình, cũng tham gia vào, giáo viên và các bạn học thấy cô đến đều chào hỏi.

Lúc cô đến thì cũng gần xong việc rồi, cô làm thêm khoảng hơn nửa tiếng nữa là xong khu vực được phân công cho lớp.

Thầy giáo cho cả lớp về lớp, rồi gọi thêm mấy bạn nam ở lại để cùng thầy đi chuyển sách.

Cô và các bạn cùng lớp quay về lớp học, vừa gặp cô, Lý Nghiên đã hào hứng kể về kỳ nghỉ của mình, rồi lại nhỏ giọng thần bí nói: "Này, cậu còn nhớ Phùng Tuệ Tuệ lớp mình không?"

Cô cố nhớ lại, hình như có chút ấn tượng, là một cô bạn khá là năng động.

"Cô ấy lấy chồng rồi đấy, chồng cô ấy 25 tuổi rồi." Lý Nghiên nói tiếp.

Cô ngạc nhiên, sắp tốt nghiệp rồi có thể thi đại học, sao lại lấy chồng vào lúc này, nhà cô ấy cho học cấp 3 chắc cũng là cưng chiều lắm.

"Vậy là cô ấy không thi đại học nữa à?" Cô hỏi.

"Chắc là không thi nữa đâu, hình như nhà chồng cô ấy có chút quan hệ, nghe nói là có thể xin cho anh trai cô ấy vào nhà máy làm việc." Lý Nghiên đáp.

Vừa lúc đó thì thầy giáo cùng mấy bạn nam đi chuyển sách vào lớp, thầy phát sách xong rồi phổ biến một số nội dung liên quan đến việc khai giảng, sau đó cho mọi người về trước, chiều hãy đến lớp.

Trưa nay cô không ăn ở trường mà đến thẳng nhà trọ, đặt phòng trước, nhỡ tối đến muộn không còn phòng thì phiền phức.

Cô ngủ trưa ở nhà trọ, dậy ăn bát bánh trôi rồi mới đến trường.

Tan học, cô xin phép thầy giáo là tháng sau mình không đến được, đợi thu hoạch xong cô sẽ quay lại.

Đêm xuống, ngày hôm sau cô giao hàng cho anh Cường, thanh toán xong xuôi, cô nói với anh Cường là sau này không đến nữa.

Anh Cường còn định hỏi lý do, cô chỉ nói là hết hàng rồi, đợi khi nào có hàng sẽ báo ngay cho anh.

Đây là kết quả sau khi cô đã suy nghĩ kỹ càng, nửa năm nay cũng kiếm được kha khá tiền rồi, tháng nào cô cũng đến, dù sao cũng khiến người ta chú ý, trời thì ngày càng hạn hán, lòng người cũng dần nóng nảy, để an toàn, cô quyết định dừng lại.

Cô về đến nhà, lúc này mọi người vẫn chưa tan làm, cô ra vườn sau nhà xem thử, ông lão đã lùa dê đi ăn cỏ rồi, cô dọn dẹp chuồng dê sạch sẽ rồi mới quay vào nhà.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã đến mùa thu hoạch, tuy biết là mùa màng năm nay thất bát nhưng mọi người vẫn dốc hết sức lực, dù sao đã vất vả cả năm, sắp được nhìn thấy hạt thóc hạt gạo rồi.

Trong lúc mọi người ra sức thu hoạch vụ mùa thì cuộc sống của cô vẫn chẳng có gì thay đổi, sáng chăn dê, chiều phơi cỏ khô, lúc rảnh rỗi thì đi đào rau dại.

Cô tranh thủ lúc rảnh rỗi đào khoai lang ở vườn sau nhà, bắp ngô cũng đã thu hoạch xong, tổng cộng thu được hơn một nghìn cân khoai lang, bắp ngô cũng được ba bốn trăm cân.

Cô để hai bao tải khoai ở hầm, số còn lại thì cất vào trong siêu thị.

Chớp mắt đã đến giữa tháng mười, bận rộn hơn một tháng trời, cuối cùng cũng thu hoạch xong lúa má, nộp thuế má xong, nhìn số lương thực ít ỏi còn lại, ông đội trưởng thở dài thườn thượt, từng này lương thực thì có dè xẻn cách mấy cũng không thể nào đủ ăn cho đến mùa thu hoạch năm sau.

Ông trưởng đội chắp tay sau lưng bỏ đi, người dân trong làng chẳng ai lo lắng như vậy, ai nấy đều vui mừng vì lần này có thể được ăn no vài bữa.

Bây giờ ruộng đồng cũng chẳng còn nhiều việc, đàn ông trong làng thì đi làm việc, phụ nữ thì bắt đầu ở nhà may vá.

Cứ như thế lại hơn một tháng nữa, trời ngày càng lạnh, mọi người bắt đầu "ngủ đông".
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 58



Đàn ông thì tụ tập lại đánh bài, tán gẫu, phụ nữ thì túm năm tụm ba vá quần áo hoặc khâu đế giày.

Còn Diệp Thư thì tất nhiên là không có chuyện nhàn rỗi rồi, mùa đông thì dê cũng phải ăn cỏ mà.

Ngày nào cô cũng vậy, sáng chăn dê, chiều về nhà học bài.

Hôm nào trời mưa gió, ông lão sẽ bảo cô không cần đi, ông sẽ cho dê ăn hộ.

Thỉnh thoảng cô cũng lên núi, năm nay hạn hán, trên đỉnh núi có không ít cây cối khô chết, cô đều thu thập hết lại, còn nhặt thêm rất nhiều cành cây khô, chất đầy cả nhà kho, số còn lại cô cất hết vào siêu thị, như vậy là có thể dùng trong hai năm.

Thoắt cái đã sang tháng chạp, cô luộc sủi cảo ăn, sủi cảo lấy từ trong siêu thị ra, mang ra ngoài sân dùng bếp lò luộc, bây giờ ngày nào cũng phải nhóm lửa, đốt củi.

Mấy hôm trước, nhà ăn tập thể giải tán, lương thực, củi lửa đều chia cho mọi người, vậy nên bây giờ nhà nào cũng tự lo cơm nước.

Diệp Thư vừa ăn cơm xong thì Xuân Hạnh đến chơi. Cô bảo Xuân Hạnh mau cởi dép lên giường nằm sưởi cho ấm, rồi lại đi lấy hạt dưa. Số hạt dưa này cũng là do cô tự tay trồng, hôm qua rảnh rỗi nên mang ra rang, hôm nay vừa hay lấy ra để g.i.ế.c thời gian.

Cô cũng cởi dép leo lên giường, ngồi đối diện với Xuân Hạnh, kéo chăn lên đắp chân.

Cô bắt đầu trò chuyện với Xuân Hạnh.

Thấy sắc mặt Xuân Hạnh không tốt lắm, cô liền hỏi cô ấy có phải là thấy trong người không khoẻ hay không.

Thấy cô hỏi, mắt Xuân Hạnh liền đỏ hoe. "Thư này, cậu nói xem, con gái lớn lên đều phải lấy chồng sao?"

Diệp Thư cau mày: "Sao cậu lại nói vậy?"

"Chị dâu tôi lại cãi nhau với mẹ tôi, nói mẹ tôi thiên vị, chỉ vì mẹ lén cho tôi một quả trứng gà."

"Nhà tôi chẳng còn bao nhiêu lương thực nữa, bây giờ mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mỗi bữa đều là một bát cháo loãng, chẳng đủ no."

"Bây giờ nhà tôi cứ đến bữa cơm là chị dâu lại khó chịu, cháu trai cháu gái cũng suốt ngày kêu đói, tôi chẳng muốn ở nhà chút nào."

"Vừa rồi tôi vô tình nghe thấy hai chị dâu nói chuyện, bảo chi bằng gả tôi đi sớm sớm một chút, như vậy còn đỡ tốn cơm gạo của bọn trẻ, anh trai tôi ở ngay bên cạnh mà cũng chẳng nói một lời."

Xuân Hạnh tuôn một tràng than thở.

Diệp Thư không xen vào chuyện nhà Xuân Hạnh, chỉ nói bây giờ nhà nào cũng thiếu ăn, chỉ có thể ăn thêm rau cho đỡ trống bụng, cố gắng chịu đựng thôi.

Lúc này, bụng Xuân Hạnh kêu lên "ọc ọc", Xuân Hạnh ngượng ngùng lấy tay che bụng.

Thấy vậy, Diệp Thư xuống giường đi giày, vào nhà kho lấy từ trong siêu thị ra mấy củ khoai lang, lại lấy thêm một cái bánh bao, quay lại đưa bánh bao cho Xuân Hạnh, rồi đặt khoai lang lên bếp lò nướng.

Xuân Hạnh vội vàng xua tay từ chối: "Tôi không lấy đâu, đây là lương thực của cậu, lương thực chia cho cậu vốn đã ít rồi."

"Cậu cứ ăn đi, tôi đủ ăn mà, đất vườn nhà tôi trồng được nhiều lắm, tôi chỉ có một mình, ăn không hết đâu." Cô nhét bánh bao vào tay Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh lúc này mới chịu ăn, nhìn Xuân Hạnh ăn từng miếng từng miếng bánh bao, trong lòng Diệp Thư vô cùng chua xót.

Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, sang năm sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, trước tai họa, con người có thể giữ được bao nhiêu phần nhân tính thật sự rất khó nói.

May mà sau mùa thu năm sau cô sẽ lên đường đi học đại học, nếu vẫn còn ở đây, cô cũng không dám chắc bản thân có thể bình an vô sự hay không.

Xuân Hạnh ăn xong bánh bao, nói với cô: "Cậu vẫn nên tiết kiệm một chút, bố tôi nói năm nay đến giờ vẫn chưa thấy tuyết rơi, e là sang năm cũng chẳng dễ dàng gì."

Diệp Thư gật đầu: "Tôi biết rồi, cậu về nhà đừng nói là đã ăn bánh bao ở chỗ tôi, tôi sợ nhỡ đâu lời nói ra lời nói vào lại có người đến gây sự."

Diệp Thư không sợ nhà đội trưởng, chỉ sợ mấy chị dâu của Xuân Hạnh nói lung tung, lại rước thêm mấy kẻ bất hảo, biết trong nhà chỉ có mỗi cô, ban đêm lại đến trộm lương thực thì phiền phức.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 59



Cho dù không có mấy kẻ bất hảo, cô cũng sợ bị người ta tính kế. Cho nên mới dặn dò Xuân Hạnh đừng nói với ai.

Đang nói chuyện thì khoai lang nướng xong, Diệp Thư đưa cho Xuân Hạnh một củ, cô cũng lấy một củ ăn.

Xuân Hạnh đợi đến tối mới về nhà, lúc gần đi, Diệp Thư vẫn không đành lòng, dù sao đây cũng là người bạn duy nhất của nguyên chủ, cũng là cô gái từ khi cô đến thế giới này luôn đối xử tốt với cô.

Cô bảo Xuân Hạnh nếu đói thì cứ đến nhà mình, cô sẽ nướng khoai cho cô ấy ăn, năm nay vườn sau nhà cô trồng toàn khoai lang, đủ ăn.

Xuân Hạnh mắt đỏ hoe rời đi. Từ hôm đó trở đi, cứ cách vài hôm Xuân Hạnh lại đến nhà Diệp Thư chơi nửa ngày, cô cũng đều nướng khoai lang cho cô ấy ăn.

Bây giờ Diệp Thư đã không cần phải dắt dê đi thả nữa, mỗi ngày cho dê ăn cỏ khô là được, chuồng dê cũng chỉ cần dọn dẹp vài ngày một lần.

Cũng sắp Tết rồi, ông lão không cho Diệp Thư đến nữa, mỗi ngày ông đều tiện thể cho dê ăn, cô cũng thật sự không đến nữa, chỉ là lại đưa cho ông lão hai cân rượu, để ông lão lúc rảnh rỗi thì nhâm nhi hai chén cho đỡ lạnh.

Ngày 13 tháng Chạp, Diệp Thư lại đến trường thi một ngày, lần này cô mang cho thầy Triệu mấy cân khoai lang, thầy Triệu cứ nhất quyết muốn trả tiền, cô đương nhiên không thể nhận, nhét cho thầy rồi chạy mất.

Thi xong, ngoài việc thỉnh thoảng ra chuồng gia súc xem xét tình hình và trò chuyện với ông lão, còn lại ngày nào cô cũng ở trên giường ủ ấm.

Một hôm, Xuân Hạnh đến chơi nửa ngày, lúc về nói với cô: "Tôi sắp đính hôn rồi."

Cô kéo tay cô ấy lại: "Sao đột ngột vậy, trước giờ sao không nghe cậu nói gì?"

"Mới mấy hôm trước xem mắt, nhà anh ấy ở làng Đại Vương, bố anh ấy cũng là trưởng làng, anh ấy là con thứ hai, trên có một anh trai, dưới có hai em gái."

"Tôi định suy nghĩ thêm, nhưng mà chị dâu lại cãi nhau với mẹ tôi, tôi cũng không muốn ở nhà nữa, đỡ cho mẹ phải khó xử."

"Vậy bố cậu nói sao?"

"Bố tôi đồng ý rồi, ban đầu mẹ tôi còn không muốn, nói là con thứ hai sợ là không được yêu thích lắm, sau đó, không biết bố tôi nói gì với mẹ tôi, mẹ tôi cũng đồng ý."

Nghe vậy, cô đoán Xuân Hạnh có lẽ đã chán nản gia đình.

Cô cũng chẳng biết làm sao, chỉ nghĩ Xuân Hạnh là con gái ruột của trưởng làng, ông ấy chắc chắn sẽ không đẩy con gái mình vào chỗ chết.

Hai mươi ba Tết ông Công ông Táo, hai mươi tư quét nhà ..., thoáng chốc đã đến ba mươi Tết, hôm nay Diệp Thư dậy từ sớm, ăn sáng xong, cô cầm đồ đã chuẩn bị sẵn ra chuồng gia súc, chuẩn bị cho ông lão hai cân rượu, một cân bánh ngọt.

Ông lão đã dọn dẹp chuồng bò, chuồng dê, cũng đã cho ăn cỏ.

Diệp Thư nhìn ông lão, cười nói: "Ông, cháu chúc ông năm mới vui vẻ."

Thấy cô đến, ông lão giả vờ giận dữ: "Tết nhất rồi, sao cháu lại đến đây, không phải đã bảo cháu mùng năm hãy đến sao?"

Cô cười nói: "Cháu đến chúc Tết ông mà."

"Thôi được rồi, cháu đã chúc Tết rồi, về đi, trước mùng năm đừng đến nữa". Ông lão xua tay bảo cô về.

Cô để đồ vào trong nhà, đi ra nói với ông lão: "Ông bác, cháu không đến nhà ông chúc Tết đâu, năm nay bà nội cháu mới mất. Cháu đến chúc Tết không hay."

Ông lão thấy cô để đồ lại, giận dữ nói: "Tiểu Thư, cháu làm gì vậy, mau cầm về đi."

Ông lão vào nhà định cầm đồ đưa cho cô.

Thấy vậy, cô vội vàng chạy về, vừa chạy vừa nói: "Đây là cháu biếu ông và bà, ông cứ uống đi, bánh ngọt để dành cho bà ăn." Nói xong, cô chạy biến.

Ông lão thấy cô chạy xa rồi, nhìn đồ trên tay, lòng ấm áp, cầm đồ quay vào nhà.

Về đến nhà, cô đi nhặt trứng gà, trứng ngỗng trước, sau đó mới cho gà, ngỗng ăn, hôm nay thức ăn cho gà không cho rau, toàn bộ là bột ngô, để chúng cũng được ăn Tết.

Ban đầu nuôi năm con, giữa chừng c.h.ế.t một con, còn lại bốn con, ba con gà mái, một con gà trống, hai con ngỗng đều sống, đều là ngỗng cái.
 
Back
Top Bottom