Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 260



Những buổi mít tinh đấu tố cũng được tổ chức thường xuyên. Không nói đâu xa, chính là ở nhà máy cơ khí nơi Thạch Lỗi làm việc, anh nói đã có mấy người bị đấu tố, trong đó có một người là đồng nghiệp cùng bộ phận với anh.

Bây giờ Diệp Thư và Thạch Lỗi đi làm cũng mặc quần áo cũ, có bộ còn vá víu. Ở cơ quan càng phải cẩn thận lời nói, một chữ cũng không dám nói thừa.

Làng của họ tuy có phần khá hơn một chút, mọi người cơ bản đều là cùng một dòng tộc, nghe nói làng của họ trước đây là tá điền của một địa chủ lớn.

Để tiện quản lý, địa chủ cho mọi người sống chung với nhau, sau này giải phóng, địa chủ ra nước ngoài, nhà nước chia ruộng đất cho họ, từ đó mới có làng của họ.

Trong làng họ hiện tại không có địa chủ hay gì cả, mọi người đều xuất thân giống nhau, cho nên mới yên bình như vậy.

Nghe nói các làng khác cũng đã bắt đầu cách mạng, náo nhiệt lắm.

Vì vậy, Diệp Thư mới không mua quần áo mới cho ông bà nội, mặc dù trong làng họ tạm thời chưa có động tĩnh gì, nhưng tốt nhất là họ vẫn nên kín tiếng một chút.

Người trong làng đều mặc quần áo vá víu chồng chất, chỉ có nhà họ là ngày nào cũng mặc quần áo mới, quá phô trương.

Hơn nữa, sau này quần áo của họ cũng phải vá víu lại, cố gắng đừng khác biệt quá nhiều so với dân làng.

Cả nhà họ đều là công nhân, điều kiện khá giả hơn một chút là chuyện bình thường, nhưng nếu khác biệt quá nhiều, sợ rằng sẽ khiến những kẻ có ý đồ nghi ngờ.

Cũng sợ rằng lỡ như có kẻ xấu đi tố cáo, họ sẽ bị điều tra.

Diệp Thư vừa nghĩ ngợi vừa tiếp tục mặc quần áo cho hai đứa nhỏ.

Hai đứa trẻ được ăn mặc đẹp đẽ, trắng trẻo, mũm mĩm, nhìn Diệp Thư cười toe toét. Diệp Thư càng nhìn càng yêu, hôn chụt chụt vào má từng đứa, hôn đến nỗi hai đứa nhỏ chui rúc vào lòng cô.

Thạch Lỗi đứng bên cạnh nhìn ba mẹ con cười đùa, trong lòng vừa vui mừng vừa mãn nguyện, những tổn thương do thiếu thốn tình cảm bố mẹ khi còn nhỏ đang dần được chữa lành bởi hạnh phúc bình dị lúc này.

Nghe tiếng cười đùa của Diệp Thư và các con từ nhà trên vọng ra, ông bà nội nhìn nhau, cũng mỉm cười.

Trong lòng không khỏi cảm thán, cuộc sống như vậy thật tốt! Cả nhà vui vẻ, hòa thuận.

Không giống như trước đây, trong nhà chỉ có hai ông bà lão với Thạch Lỗi, dù là Tết nhất, trong nhà cũng lạnh lẽo, vắng vẻ, không có chút không khí nào của ngày Tết.

Diệp Thư chơi với hai đứa nhỏ trên giường một lúc, Thạch Lỗi ra ngoài giúp bà nội chuẩn bị bữa sáng.

Mãi đến khi Thạch Lỗi gọi ba mẹ con vào ăn cơm, Diệp Thư mới dắt hai đứa nhỏ xuống giường đánh răng rửa mặt.

Ba mẹ con rửa mặt xong liền ngồi vào bàn ăn. Thạch Lỗi bê bát trứng hấp cho hai con ra, rồi lấy thêm thìa.

Anh đưa bát trứng hấp cho con gái, để con bé tự xúc ăn. Còn cậu con trai thì chị Diệp Thư đút cho ăn.

Nhìn hai đứa trẻ ăn ngon lành từng miếng một. Diệp Thư và Thạch Lỗi nhìn nhau mỉm cười, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

Cả nhà ăn sáng xong, Diệp Thư để ông bà trông cháu, còn mình và chồng đi rửa bát, chuẩn bị cơm trưa.

Bữa trưa nay cũng rất thịnh soạn, ngoài món thịt kho tàu không thể thiếu, năm nay còn có thêm tôm om dầu, cá diêu hấp, gà kho…

Món xào có thịt xào nấm, thịt lợn xông khói sốt tương, mộc nhĩ xào trứng.

Món nguội vẫn là đĩa thịt hầm thập cẩm, còn trộn thêm nộm củ cải trắng để đỡ ngấy.

Cả nhà quây quần bên nhau, thưởng thức bữa trưa thịnh soạn.

Trên bàn ăn, tiếng bi bô của con gái, tiếng ê a của con trai, xen lẫn tiếng trò chuyện rôm rả của người lớn, bữa cơm trưa tràn ngập hạnh phúc.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, mọi người lại làm sủi cảo như mọi năm.

Năm nay, cả nhà gói sủi cảo nhân thịt lợn bắp cải, sủi cảo nhân dưa chua tóp mỡ, và sủi cảo nhân thập cẩm.

Mỗi loại đều gói rất nhiều, để dành trong những ngày Tết, muốn ăn lúc nào thì luộc, không cần phải gói nữa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 261



Sáng mùng một Tết, Diệp Thư dậy sớm lì xì cho hai con, rồi cùng Thạch Lỗi đi chúc Tết ông bà, nhận lì xì.

Ăn sáng xong, hai vợ chồng dẫn con gái đi chúc Tết. Còn con trai thì còn nhỏ quá nên để ở nhà với ông bà.

Hai người dẫn con gái đến nhà ông bác trước, quà năm mới đã được gửi đến từ trước nên hôm nay chỉ cần đến chơi là được.

Từ nhà ông bác ra, hai người lại đến nhà đội trưởng, nhà bà Hai, nhà dì Ba, nhà bà Cao… tất cả những nhà nào có quan hệ tốt đều đến chúc Tết một lượt.

Trên đường đi chúc Tết gặp những người quen biết, chị em, cô dì đều dừng lại chúc Tết lẫn nhau.

Mãi đến hơn 10 giờ, hai vợ chồng mới dẫn con gái về nhà.

Mùng một Tết sau khi chúc Tết xong, Diệp Thư cũng rảnh rỗi. Mùng hai Tết là ngày về nhà ngoại, nhà mẹ Diệp Thư không cần về, nhà cũng không có họ hàng gì cần phải đi lại. Vì vậy, cả nhà chỉ ở nhà ăn uống vui vẻ.

Những ngày ăn uống vui vẻ trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến mùng bốn Tết, ngày mai lại phải lên huyện đi làm.

Chiều ngày mùng 4 Tết, Diệp Thư đang thu dọn đồ đạc ở nhà thì Xuân Hạnh bất ngờ dẫn các con đến.

Thạch Lỗi dẫn Xuân Hạnh vào, Diệp Thư suýt chút nữa không nhận ra cô ấy. Bởi vì Xuân Hạnh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Nếu mà ban đêm nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ hãi.

Thạch Lỗi đưa Xuân Hạnh vào nhà xong liền bế con trai ra ngoài. Để Diệp Thư và Xuân Hạnh nói chuyện.

Diệp Thư cũng không dọn dẹp nữa, tiến lên nhận đứa bé từ tay Xuân Hạnh, rồi bảo Xuân Hạnh lên giường, trên giường ấm hơn.

Từ Thị đột nhiên bị người lạ ôm, oa oa bắt đầu khóc.

“Đưa cho tôi!” Giọng Xuân Hạnh khàn đặc, cô ấy đưa tay đón lấy con.

Diệp Thư nhìn Xuân Hạnh ngồi xuống giường, vén áo cho con bú.

Diệp Thư nhìn mà sững sờ, tuy biết phụ nữ nông thôn không câu nệ. Đặc biệt là những người phụ nữ có con nhỏ, chỉ cần con đói là bất kể thời gian, địa điểm, họ đều trực tiếp vạch áo cho con bú.

Hơn nữa, Diệp Thư cũng không ít lần nhìn thấy những người chị, người dì cho con b.ú ở bên ngoài.

Nhưng Diệp Thư chưa bao giờ nghĩ rằng, người bạn của mình cũng sẽ trở thành một trong số họ. Điều này thực sự khiến chị Diệp Thư không thể chấp nhận được.

Xuân Hạnh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thư, nghĩ đến khoảng cách giữa mình và Diệp Thư, cô ấy xấu hổ cúi đầu xuống.

Cô ấy cũng không biết sao cuộc sống của mình lại trở nên như thế này, rõ ràng cô ấy cũng có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở. Ở nông thôn cũng coi như là có học rồi.

Hơn nữa bố cô ấy lại còn là đội trưởng, bố mẹ cô ấy tuy cũng coi trọng các anh trai hơn, nhưng đối với cô ấy cũng không tệ, nếu không thì cô ấy cũng không thể học hết trung học cơ sở.

Mà lúc đó rõ ràng Diệp Thư không bằng cô ấy, bố mẹ cô mất sớm. Sống với ông bà nội, sau đó ông nội cũng qua đời. Lại qua hai năm, bà nội cũng không còn.

Cuối cùng chỉ còn Diệp Thư là một đứa trẻ mồ côi, trong làng ai mà không nói Diệp Thư số khổ. Vậy mà bây giờ thì sao? Diệp Thư thi đỗ đại học, được phân công công việc, lấy được người chồng tốt.

Nhìn lại mình, cuộc sống sau khi lấy chồng giống như ngâm trong nước khổ. Những ngày ở nhà chồng khiến cô ấy ngột ngạt không thở nổi.

Ngay lúc này, đứa trẻ trong lòng cô ấy lại khóc ré lên. Diệp Thư vội vàng hỏi có chuyện gì.

Xuân Hạnh bế con, vừa dỗ "Ngoan nào, ngoan nào", vừa nói với Diệp Thư: "Chắc là chưa no, sữa của tôi sớm đã không đủ rồi. Bình thường đều phải cho ăn thêm chút cháo loãng gì đó.”

Nghe vậy, Diệp Thư đi đến nồi hấp trên bếp ở gian ngoài bưng bát trứng hấp đang hâm nóng cho con trai vào. Lại lấy một cái thìa đưa cho Xuân Hạnh để đút cho con ăn.

Xuân Hạnh thấy Diệp Thư mang trứng hấp đến, vội vàng từ chối: "Diệp Thư, cậu mau mang đi, tôi không có ý muốn xin đồ ăn đâu. Tôi dỗ một chút là con bé sẽ nín thôi, ở nhà cũng vậy. Không cần phải ăn thứ quý giá này."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 262



"Mang đến rồi thì cho con ăn đi, còn khách sáo với tôi cái gì?" Nói rồi nhét thìa vào tay Xuân Hạnh: "Mau đút đi, để con bé khóc tôi thấy khó chịu quá."

Nước mắt Xuân Hạnh đảo quanh hốc mắt, cầm lấy thìa múc một thìa trứng hấp, đút vào miệng con.

Đứa trẻ há miệng ăn, có lẽ là nếm được vị ngon, cũng có lẽ là quá đói. Tóm lại là ăn ngấu nghiến, suýt thì bị nghẹn mấy lần, may mà có Diệp Thư ở bên cạnh vỗ lưng mới nuốt xuống được.

Nhìn Diệp Thư ở bên cạnh liên tục nói "Chậm thôi, chậm thôi."

Ăn hết một quả trứng hấp, đứa trẻ vẫn nhìn bát không "A a" gọi. Rõ ràng là vẫn chưa no.

Xuân Hạnh "Bốp bốp" đánh vào m.ô.n.g con hai cái. Diệp Thư cũng không nói gì, tự mình đi đến phòng phía đông lấy hộp bánh quy đến.

Đến phòng phía tây mở hộp ra, lấy bánh quy nhét vào tay đứa bé, để nó tự cầm ăn.

Xuân Hạnh thật sự ngại quá, rõ ràng bát trứng hấp vừa rồi là Diệp Thư chuẩn bị cho con trai cô.

Đã để cái con nợ này ăn hết rồi, lại còn ăn bánh quy của người ta nữa, thế này thì làm sao nói tiếp những lời định nói đây. Biết thế đã không mang theo cái con nợ này đến.

Xuân Hạnh nhìn Diệp Thư muốn nói gì đó, Diệp Thư nhìn ra tâm tư của cô ấy. Bảo cô ấy đừng bận tâm đến những thứ này, mình là dì cho cháu ăn mấy miếng bánh quy thì đã sao? Bảo cô ấy đừng để bụng.

Lúc này Xuân Hạnh thực sự không nhịn được nữa, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.

Biết ngày Tết mà khóc lóc ở nhà người khác là không tốt, nên rất nhanh đã kìm nén lại. Nhưng nhìn từ hốc mắt đỏ hoe vẫn có thể nhận ra sự xúc động trong lòng cô ấy.

Diệp Thư nhìn hai mẹ con trước mặt, không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi: "Xuân Hạnh, bây giờ cậu thế nào rồi?"

Không trách Diệp Thư lo lắng, thực sự là nhìn tình trạng của hai mẹ con đều không tốt lắm.

Nhìn Xuân Hạnh hốc mắt trũng sâu, chỉ là một lớp da bọc xương, nhìn như sắp ngã quỵ đến nơi không nói.

Tình trạng của đứa trẻ cũng chẳng khá hơn là bao, trên đầu không có mấy sợi tóc, mấy sợi tóc ít ỏi còn lại khô vàng giống như mấy cọng cỏ dại mọc trên đầu.

Diệp Thư nhớ con của Xuân Hạnh còn lớn hơn con trai mình ba bốn tháng, vậy mà bây giờ nhìn nhỏ hơn con trai mình không chỉ một vòng.

Bàn tay nhỏ bé gầy gò trông giống như chân gà, không có chút thịt nào. Hoàn toàn trái ngược với bàn tay mũm mĩm có ngấn thịt của con trai mình.

Nhìn cảnh ngộ này, người làm mẹ như Diệp Thư không khỏi chạnh lòng thương cảm.

Diệp Thư vừa hỏi, nước mắt Xuân Hạnh lại chực trào ra, cô ấy ngước nhìn lên trời, cố kìm nén không khóc.

"Ngày tháng của tôi cứ trôi qua như vậy đấy! Đúng là cái bụng tôi không nên nết, lại sinh thêm một đứa con gái nữa. Mẹ chồng thì khỏi phải nói rồi, từ ngày tôi sinh đứa thứ hai, bà ấy lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ."

"Lần này, ngay đến chồng tôi cũng trách móc tôi chỉ biết sinh con gái, khiến anh ấy không ngẩng mặt lên được với anh em họ hàng."

"Nếu không phải vì mấy đứa nhỏ, tôi đã c.h.ế.t quách cho xong, sống thế này còn ý nghĩa gì nữa?" Xuân Hạnh cười khổ nói.

Diệp Thư cũng không biết nên nói gì, nói chuyện sinh con trai hay con gái là do người chồng thì Xuân Hạnh cũng đâu hiểu được.

Những lời an ủi động viên lúc này cô cũng chẳng biết nên nói như thế nào. Bảo cô ấy vui vẻ lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi ư? Những lời này chính Diệp Thư cũng chẳng thể thốt ra được.

Nếu là cô, sống trong cảnh ngộ như vậy chắc chắn Diệp Thư không chịu đựng nổi một ngày nào nữa, ly hôn quách cho rồi.

Nhưng bảo cô khuyên Xuân Hạnh ly hôn ư? Cô cũng đâu có tàn nhẫn như vậy. Xuân Hạnh có muốn ly hôn hay không là chuyện của cô ấy.

Hơn nữa, nếu để người khác biết cô xúi giục Xuân Hạnh ly hôn thì e rằng chính cô mới là người bị người ta dìm c.h.ế.t trong nước bọt.

Vả lại, Xuân Hạnh không phải là cô, nếu Xuân Hạnh ly hôn, những lời đàm tiếu của người đời có thể khiến cô ấy phát điên lên mất. Hơn nữa, nhà ngoại có dung túng cho cô ấy hay không cũng là một chuyện cần phải suy nghĩ. Bố mẹ có thể bao dung nhưng anh chị em chưa chắc đã chấp nhận.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 263



Nhưng cứ thế này cũng không được, nhìn Xuân Hạnh như vậy, Diệp Thư thật sự rất đau lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thư chỉ nghĩ ra được một cách, đó là ly thân. Nhưng điều này còn phải xem chồng của Xuân Hạnh nghĩ như thế nào?

Diệp Thư thăm dò ý kiến của Xuân Hạnh, Xuân Hạnh cười khổ nói: "Tôi nào có muốn sống chung như vậy, nhưng mà mẹ chồng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý đâu, còn chồng tôi thì nghe lời mẹ anh ấy lắm!"

Nghe Xuân Hạnh nói vậy, trong lòng Diệp Thư đã hiểu rõ, đây đúng là điển hình của một người đàn ông "mẹ bảo sao thì làm vậy" rồi!

Nếu cách này không được, Diệp Thư cũng chẳng còn cách nào khác.

Sau khi Xuân Hạnh rời đi, tâm trạng Diệp Thư vẫn còn nặng trĩu. Đối với Xuân Hạnh, cô vừa thương cảm vừa bất bình.

Đây chính là hình ảnh thu nhỏ của hầu hết những người phụ nữ nông thôn, bất kể bị nhà chồng đối xử tệ bạc như thế nào, chỉ cần còn có thể nhẫn nhịn thì họ sẽ không bao giờ ly hôn.

Thạch Lỗi thấy Diệp Thư buồn bã liền bế con trai đến nhét vào lòng cô.

"Ôm con trai một lát đi, mai chúng ta lại phải đi làm rồi, tranh thủ mà ôm con cho đỡ nhớ."

Diệp Thư ôm cậu con trai bụ bẫm trong lòng, thở dài một tiếng, thôi thì, tốt nhất là nên sống tốt cuộc sống của chính mình, chuyện của người khác cô không quản được.

Ôm con trai trong lòng, nghĩ đến ngày mai phải xa các con, Diệp Thư cũng không nỡ, cô ôm con hôn mãi không thôi.

Đêm đó trôi qua êm đềm, sáng hôm sau Diệp Thư dậy từ rất sớm, hai đứa trẻ vẫn còn đang say giấc nồng.

Diệp Thư hôn lên má hai đứa con, vội vàng ăn sáng rồi cùng Thạch Lỗi đạp xe về huyện.

Đến huyện, Thạch Lỗi đi thẳng đến chỗ làm, còn Diệp Thư thì đạp xe về nhà.

Mấy ngày Tết nhà không có ai nên căn phòng lạnh lẽo vô cùng. Vừa vào nhà, Diệp Thư vội vàng nhóm lửa cho ấm.

Cô đặt ấm nước lên bếp lò, sau đó khóa cửa vào siêu thị.

Diệp Thư dự định tranh thủ lúc chưa đi làm sẽ chuẩn bị nhiều thức ăn một chút để khi nào tan làm về mệt không muốn nấu nướng thì có cái mà ăn.

Trước tiên, cô dùng thịt ba chỉ hấp mười bát thịt bột gạo, bột gạo là do cô tự tay rang gạo rồi xay nhuyễn.

Sau đó, cô lấy hẳn mười cân thịt ba chỉ thái miếng nhỏ chần qua nước sôi, xào đường cho đến khi chuyển sang màu cánh gián, cho thịt đã chần vào đảo đều, xào đến khi thịt săn lại, cho nước tương, xì dầu vào đảo tiếp một lúc, thêm nước sôi. Sau đó cho gừng, hành, hoa hồi, thảo quả, quế chi... vào.

Đun sôi nước rồi vặn lửa nhỏ ninh liu riu, đến khi thịt gần chín thì nêm muối, vậy là đã có ngay một nồi thịt kho tàu thơm phức.

Trong lúc ninh thịt, Diệp Thư tranh thủ dọn dẹp siêu thị, sắp xếp lại những thứ có thể bày bán để nắm rõ tình hình.

Mấy năm nay, cô cũng đã lần lượt bán đi không ít thứ, rau củ quả trong siêu thị tầng một mấy năm nay cũng đã ăn hết, thịt lợn trong kho lạnh nhỏ cũng chẳng còn nhiều, chắc còn khoảng hơn một nghìn cân.

Cá mấy năm nay không bán, vẫn còn khá nhiều. Đùi gà các loại cũng còn, nhưng cũng không nhiều lắm.

Các loại tôm cũng còn lại không ít, nhưng mà cô cũng không định bán, cứ để dành sau này nhà mình ăn.

Gạo mì những thứ này thì cũng đủ nhà mình ăn rồi, những thứ này cũng không thể bán. Dù sao sau này còn hơn mười năm nữa? Không thể bán hết được, rồi lại không đủ ăn.

Vài kệ bánh gato, bánh điểm tâm, bánh mì các loại còn lại trong siêu thị, mấy năm nay tuy rằng cũng đã ăn không ít, nhưng cũng còn lại rất nhiều.

Sữa thì phải tiết kiệm một chút rồi, sữa những thứ này hạn sử dụng ngắn, siêu thị nhập vào cũng không nhiều. Bây giờ trải qua mấy năm tiêu hao, cũng chẳng còn bao nhiêu.

Gia vị thì cô không quản, dù sao bản thân cho dù mười năm nữa cũng không cần mua.

Còn về phần xoong nồi bát đĩa thì cô cũng không quản, những thứ này phần lớn là bằng thép không gỉ, bên ngoài căn bản là không có. Không cần nói đến việc mang ra ngoài bán, chính là tự mình dùng cũng không dám mang ra ngoài.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 264



Giấy vệ sinh, băng vệ sinh cũng phải để dành nhà mình dùng. Đồ trong siêu thị đều là không thể tái tạo, dùng hết thì chẳng còn. Cho nên có vài thứ cô hoàn toàn không có ý định bán đi đổi lấy tiền. Đều là để dành nhà mình ăn uống sử dụng.

Dọn dẹp qua một chút, thịt kho tàu cũng đã xong, cô múc thịt ra, rửa sạch nồi.

Lúc này thịt hấp bột gạo cũng đã đến lúc, tắt bếp rồi om thêm một lát là được.

Nhìn thời gian cũng không còn sớm, lát nữa Thạch Lỗi tan làm sẽ về, Diệp Thư bèn đi ra khỏi siêu thị, chuẩn bị nấu cơm.

Cô định dùng nồi lớn để nấu cơm, trong siêu thị còn cà tím cất giữ từ mùa hè, lúc nấu cơm thì hấp cùng luôn.

Cà tím trộn, thịt kho tàu vừa mới nấu xong, lại thêm một đĩa kim chi, vậy là có một bữa trưa thịnh soạn.

Thạch Lỗi về nhà nhìn thấy cơm canh trên bàn quả nhiên rất hài lòng.

Ngồi bên cạnh giường đất, trước tiên gắp một miếng thịt kho tàu, đây là món anh thích nhất. Từ ngày cưới Diệp Thư, món này ở nhà gần như chưa từng ngắt quãng, chỉ cần muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có.

Ăn một miếng thịt, rồi ăn một miếng cơm to, lại ăn một miếng cà tím trộn. Thạch Lỗi ăn đến vừa lòng thỏa ý.

Diệp Thư thấy Thạch Lỗi ăn ngon lành thì cũng vui trong lòng.

Hai người ăn ba món này đến sạch sẽ, Thạch Lỗi buông đũa xuống, thỏa mãn thở dài một hơi.

"Mọi người trong xưởng đều cười anh không rời nổi vợ, nghỉ trưa có hơn một tiếng đồng hồ cũng phải về nhà, bọn họ nào biết cơm nhà anh ngon đến mức nào.

Hừ! Còn cười anh, anh mới không thèm ăn bánh bao ở nhà ăn với bọn họ." Thạch Lỗi vừa nói vừa xoa cái bụng no căng.

Diệp Thư buồn cười nhìn anh: "Sao thế? Bọn họ cười anh à? Nói thật thì buổi trưa anh cũng ở nhà ăn ăn đại đi, đỡ phải chạy đi chạy lại."

"Anh mới không nghe lời bọn họ! Bọn họ chính là ghen tị anh có được người vợ tốt như em. Anh cứ về nhà ăn, cho bọn họ ghen tị chết." Thạch Lỗi có chút đắc ý nói.

"Kệ anh, anh muốn về thì về!" Diệp Thư lắc đầu: "Anh đứng dậy đi lại cho tiêu thực đi, rồi đi rửa bát."

Thạch Lỗi nghe lời vợ đi rửa bát. Còn Diệp Thư thì tìm hết quần áo cũ của hai người ra, chỗ nào sắp rách thì vá lại.

Chờ Thạch Lỗi đi làm, cô cầm giấy kẹp, dụng cụ làm giày sang nhà bà Ngụy bên cạnh.

Cô không biết làm giày, bây giờ muốn học làm, bèn đến tìm bà Ngụy dạy cho mình.

Nhà bà Ngụy náo nhiệt như mọi khi.

Bà Triệu và chị Lý cũng ở nhà bà Ngụy, bà Triệu đang đan áo len, chị Lý đang khâu đế giày.

Trên giường đất còn có một chiếc giày làm dở, hẳn là bà Ngụy làm.

Diệp Thư cũng ngồi xuống giường đất, bà Ngụy bọn họ nhìn thấy cô cầm giấy kẹp, còn khá ngạc nhiên. Suy cho cùng bọn họ đều biết cô không biết làm giày.

Thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy kẹp trong tay mình, Diệp Thư ngại ngùng nói rõ mục đích đến.

Nghe Diệp Thư nói muốn mình dạy làm giày, bà Ngụy liền nói: "Thì ra là chuyện này? Chuyện nhỏ, đến đây, bà dạy cho."

"Không phải bà khoe khoang đâu, giày bà làm ở cái vùng này rất có tiếng đấy. Ưng chân lại dễ đi." Bà Ngụy nhận lấy tờ giấy kẹp trong tay Diệp Thư rồi hỏi: "Cháu định làm cỡ bao nhiêu? Có mẫu giày chưa?"

Diệp Thư lắc đầu: "Cháu định làm cho Chấn Hưng một đôi trước. Anh ấy đi giày cỡ 42. Nhưng cháu không có mẫu giày."

"Biết cỡ giày là được rồi, mẫu giày bà có." Nói rồi bà xuống giường đi tìm mẫu giày.

Một lát sau, bà Ngụy cầm một cuốn sách trở lại, bên trong kẹp toàn là mẫu giày cắt từ báo ra.

Bà Ngụy tìm được mẫu giày cỡ 42, bảo Diệp Thư trải tờ giấy kẹp lên giường.

Sau đó áp mẫu giày lên tờ giấy, dùng kim chỉ khâu mẫu giày cố định vào tờ giấy để tránh bị xê dịch khi cắt.

Hai ngày sau, Thạch Lỗi đi làm, Diệp Thư tiếp tục sang nhà bà Ngụy bên cạnh để học làm giày. Gần đến giờ Thạch Lỗi tan làm thì cô về nhà nấu cơm cho anh.

Cứ như vậy, chỉ trong hai ngày, Diệp Thư đã thực sự làm xong một đôi giày. Tất nhiên, bà Ngụy cũng giúp đỡ rất nhiều. Ít nhất cũng đã vừa dạy Diệp Thư vừa may xong một chiếc đế giày.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 265



Lúc đưa đôi giày mới làm xong cho Thạch Lỗi, anh rất ngạc nhiên, anh biết Diệp Thư muốn học làm giày, nhưng không ngờ cô lại làm xong một đôi nhanh như vậy, lại còn là làm cho anh.

Hôm sau, Thạch Lỗi liền đi làm với đôi giày vợ mới làm.

Nhìn Thạch Lỗi đi làm với đôi giày mới, trong lòng Diệp Thư tràn đầy cảm giác thành tựu.

Tinh thần hăng hái dâng cao, cô dự định sẽ làm cho mình một đôi giày vải bít mũi.

Nhưng cô cũng phải đi làm rồi, chỉ có thể tranh thủ làm vào buổi sáng sớm và tối muộn. Có lẽ phải một thời gian nữa mới được đi đôi giày do chính tay mình làm.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau Tết, Diệp Thư xuất phát sớm hơn mọi ngày vài phút.

Đến văn phòng thì chị Lưu đã đến rồi, đang quét dọn văn phòng, lau bàn.

Thấy vậy, Diệp Thư vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Hai người cùng nhau dọn dẹp vệ sinh văn phòng, sau đó rót đầy nước nóng vào phích.

Mỗi người rót một cốc nước nóng, sau đó mới ngồi xuống vừa chuẩn bị làm việc vừa trò chuyện.

Nhìn chị Lưu có vẻ hồng hào, Diệp Thư trêu chọc: "Chị Lưu, nhìn chị có vẻ hồng hào thế, Tết ăn gì ngon vậy?"

Chị Lưu thở dài một tiếng: "Ăn gì mà ngon, không phải bánh bao thì là màn thầu. Nhưng mà mấy hôm nay tâm trạng chị tốt thật."

Chị Lưu không đợi Diệp Thư hỏi, liền tự mình kể.

"Mùng một Tết chị với mẹ chồng cãi nhau một trận, mấy ngày nay ấm ức quá nên chị nói thẳng toẹt ra hết. Bà ấy suốt ngày bóng gió nói móc mỉa chị.

Chị nói thẳng với chồng chị rồi, sau này chị sẽ không chiều theo ý bà ấy nữa. Suốt ngày ăn của chị, uống của chị, còn muốn tính kế chị.

Chồng chị còn định bênh mẹ, chị nói thẳng luôn, anh ta mà không muốn sống nữa thì ly hôn.

Nhưng mà nếu ly hôn thì chị sẽ không để anh ta sống yên ổn đâu, để anh ta tự mình cân nhắc xem nên về phe mẹ anh ta hay là phe chị.

Cuối cùng chồng chị cũng chịu nhún nhường." Chị Lưu vừa nói vừa có vẻ đắc ý.

Diệp Thư không muốn bình luận gì về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng của họ.

Trong lúc chị Lưu nói chuyện, Diệp Thư ngoại trừ thỉnh thoảng "ừm" vài tiếng để thể hiện mình đang nghe, thì không nói gì cả.

Chị Lưu còn đang nói thì Tiểu Lý bước vào.

Tiểu Lý trông có vẻ rất vui, vừa đi vừa ngân nga bài hát. Cô ấy bước vào chào hỏi hai người một cách nhiệt tình.

"Tiểu Lý, gặp chuyện gì vui à?" Chị Lưu hỏi Tiểu Lý.

Nghe chị Lưu hỏi, mặt Tiểu Lý đột nhiên đỏ bừng, cô ấy nói với vẻ ngại ngùng: "Em... chỉ là... cái đó... đi xem mắt về ạ."

Chị Lưu và Diệp Thư nhìn nhau, cả hai đều hiểu, xem ra cuộc gặp mặt mai mối này đã thành công rồi.

Thấy hai người nhìn mình chằm chằm, mặt Tiểu Lý đỏ bừng, ấp úng nói: "Hai...hai người nhìn em làm gì thế? "

"Không có gì, đối tượng xem mắt của em làm nghề gì? Ai giới thiệu cho em? Kể chi tiết cho chúng ta nghe nào." Diệp Thư cười dụ dỗ.

"Đúng đấy, kể cho chúng tôi nghe, chúng tôi cho em ý kiến." Chị Lưu cũng nói.

"Chuyện này có gì mà phải nói, em..." Cô gái trẻ khi nói về đối tượng xem mắt vẫn còn rất ngại ngùng.

"Kể đi, chị và chị Thư đều là người từng trải, kể ra để chúng ta xem hai đứa có hợp nhau không.

Em còn nhỏ chưa hiểu chuyện đâu, trong này học vấn lớn lắm, bây giờ không sáng mắt ra thì sau này hối hận cũng không kịp."

Nghe chị Lưu nói vậy, Tiểu Lý cũng cảm thấy nên kể ra, để hai người chị lớn trong văn phòng tham mưu cho.

Sau đó, Tiểu Lý mới kể chi tiết về đối tượng xem mắt cho Diệp Thư và chị Lưu nghe.

Đối tượng của Tiểu Lý là do đồng nghiệp của mẹ cô ấy giới thiệu, hai người vừa mới xem mắt thành công cách đây hai ngày.

Đối tượng của Tiểu Lý năm nay cũng hai mươi tuổi, bằng tuổi Tiểu Lý, làm việc ở rạp chiếu phim, chuyên phụ trách chiếu phim, lương một tháng là hai mươi chín đồng tám.

Nhà có sáu người. Ngoài bố mẹ, đối tượng của Tiểu Lý còn có một anh trai, một em gái. Bố mẹ đều là công nhân, anh trai cũng đã kết hôn, em gái thì vẫn đang đi học.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 266



Ngoài bố mẹ, anh chị em, đối tượng của Tiểu Lý còn có một bà nội, thường ngày cũng sống chung với họ. Tuy nhiên, các con khác của bà nội có chu cấp tiền sinh hoạt phí, họ chỉ là chăm sóc bà hàng ngày mà thôi.

Nghe Tiểu Lý giới thiệu xong hoàn cảnh của đối tượng, Diệp Thư hoàn toàn không có kinh nghiệm về khoản này.

Bản thân Diệp Thư không có bố mẹ chồng, cũng không có chị em chồng, ông bà nội ở nhà cũng rất dễ tính. Vì vậy, cô không có kinh nghiệm gì trong chuyện này.

Tiểu Lý nhìn hai người với ánh mắt đầy hy vọng, Diệp Thư "khụ" một tiếng nói: "Chuyện này đừng hỏi chị, chị hoàn toàn không có kinh nghiệm."

Tiểu Lý lại hướng ánh mắt về phía chị Lưu.

Diệp Thư cũng nhìn chị Lưu.

Chị Lưu bị ánh mắt của hai người nhìn chằm chằm, cố tỏ vẻ bình tĩnh hắng giọng, nói: "Đối tượng của em ấy hả! Cũng coi như tạm được, nhưng mà còn những mặt khác cũng cần phải chú ý."

"Như thế nào ạ?" Tiểu Lý bê một cái ghế, ngồi ngay ngắn đối diện với chị Lưu.

Chị Lưu bèn tỉ tê giảng giải cho Tiểu Lý nghe.

"Em xem? Gia cảnh nhà đối tượng của em đúng là không tệ, bố mẹ đều là công nhân, có anh trai đã lập gia đình, bà nội cũng có các chú bác khác chu cấp tiền sinh hoạt. Gánh nặng duy nhất là một cô em gái đang đi học.

Nghe qua thì điều kiện như vậy là rất tốt, cũng rất khiến người ta động lòng. Nhưng mà em còn phải xem xét mẹ chồng, chị dâu có dễ sống chung hay không.

Nếu trong nhà mà mẹ chồng khó tính thì cho dù chàng trai kia có tốt đến đâu cũng không nên gả.

Còn chị dâu cũng vậy, nếu chị dâu khó sống chung thì sau này chuyện bực mình sẽ rất nhiều.

Những trường hợp như vậy rất nhiều, ở nhà chồng mà mẹ chồng nàng dâu chị dâu khó hòa thuận. Nếu là loại thẳng tính thì còn đỡ.

Sợ nhất là gặp phải kiểu người miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm, loại người đó mới thực sự là khiến người ta có nỗi khổ không nói nên lời, có thể bức c.h.ế.t người.

Còn nữa! Bạn trai em là con thứ hai, vậy có được lòng bố mẹ không? Nếu được lòng thì còn đỡ.

Nếu không được lòng thì sau này vợ con chắc cũng không được coi trọng cho lắm. Trừ khi vợ con là kiểu người khéo léo, mọi bề chu toàn.

Tất nhiên, chị chỉ là nhắc nhở cho em, để em tìm hiểu cho kỹ."

Nghe chị Lưu nói một tràng như vậy, Tiểu Lý rõ ràng có chút sợ hãi.

Cô ấy nhìn chị Lưu với ánh mắt đầy kính nể.

Chị Lưu cũng nhận ra Tiểu Lý có chút sợ hãi, sợ cô ấy bị dọa đến mức không dám yêu đương nữa, chị Lưu vội vàng an ủi cô ấy: "Em cũng đừng sợ, ai cũng phải trải qua chuyện này thôi. Tìm được gia đình chồng tốt đến đâu thì cũng sẽ có vấn đề mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng. Chỉ là vấn đề lớn hay nhỏ mà thôi.

Chị nói vậy, chỉ là để em tìm hiểu cho kỹ càng, hai đứa là do người quen giới thiệu, chắc là không có vấn đề gì đâu."

Nghe chị Lưu nói xong, trong lòng Tiểu Lý có chút bất an, cô ấy thầm nghĩ hay là thôi không lấy chồng nữa.

Những vấn đề chị Lưu nói, bản thân cô ấy chắc chắn không thể ứng xử được, nếu thực sự gặp phải mẹ chồng, chị chồng như vậy, cô ấy chỉ có thể chịu ấm ức.

Diệp Thư không biết Tiểu Lý có bị ảnh hưởng bởi những lời nói của chị Lưu hay không.

Vậy mà nửa tháng sau, Tiểu Lý lại thông báo ở văn phòng rằng cô ấy sắp đính hôn.

Chị Lưu và Diệp Thư đều rất bất ngờ, sau khi nghe chị Lưu nói hôm đó, Tiể Lý đã ủ rũ mấy ngày liền. Họ còn tưởng chuyện của Tiểu Lý và bạn trai đã tan vỡ rồi?

Không ngờ lại sắp đính hôn rồi. Tuy nhiên, Diệp Thư cũng không nói gì để phá hỏng không khí, mà là chúc mừng Tiểu Lý.

Nhìn Diệp Thư và mọi người chúc mừng mình, trong lòng Tiểu Lý vui sướng vô cùng.

Tiểu Lý định chủ nhật tuần này đính hôn, thứ bảy cô ấy đã xin nghỉ ở nhà chuẩn bị.

Chị Lưu còn nói với Diệp Thư một câu: “Xem ra nhà bạn trai Tiểu Lý chắc chắn là người đàng hoàng tử tế.”
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 267



“Không giống như một số gia đình, bề ngoài điều kiện các thứ đều rất tốt, nhưng chỉ cần tìm hiểu kỹ một chút sẽ thấy có vấn đề ở nhiều mặt.”

Diệp Thư cũng không quá quan tâm đến chuyện của người khác, chủ nhật lại là một ngày về nhà ông bà thăm con.

Tuy nhiên, từ sau khi đính hôn, bạn trai của Tiểu Lý thường xuyên đến cổng hợp tác xã cung ứng đưa đón cô ấy tan làm.

Dần dần cũng trở nên quen thuộc với Diệp Thư và những người khác, bạn trai Tiểu Lý nhìn bề ngoài là người hiền lành, thật thà, ngoại hình cũng không tệ, cao khoảng 1m7 mấy, đứng với Tiểu Lý trông rất xứng đôi vừa lứa.

Tuy nhiên, tiếp xúc càng nhiều, thêm vào đó Tiểu Lý cũng hay kể về chuyện tình cảm của hai người ở văn phòng, Diệp Thư dần dần phát hiện ra vấn đề.

Bạn trai Tiểu Lý bất kể chuyện gì cũng thích nói “Để anh hỏi mẹ anh đã” hoặc “Mẹ anh nói”. Lúc ở bên Tiểu Lý cũng vậy, cái gì cũng là mẹ anh ta lên kế hoạch.

Dẫn Tiểu Lý đi xem phim, đi công viên, những việc này đều là mẹ anh ta bảo anh ta làm, dường như bản thân anh ta không có chút chủ kiến nào.

Diệp Thư nhìn mà trong lòng không khỏi thầm nghĩ, đây chẳng khác gì một “mama boy” chính hiệu!

Nghĩ đến tình bạn cùng văn phòng với Tiểu Lý, cô muốn nhắc nhở cô ấy một cách khéo léo.

Nhân lúc chưa kết hôn, vẫn còn kịp, nếu không đợi đến lúc kết hôn rồi, Tiểu Lý sẽ không khỏi phải bực mình vì chuyện này, đến lúc đó thì đã muộn.

Vì vậy, một hôm, nhân lúc ba người đang nói chuyện, Diệp Thư đã bóng gió nói về chuyện này.

Tất nhiên, Diệp Thư không nói đến bạn trai Tiểu Lý, mà chỉ nói rằng cô có một người bạn học, sau khi kết hôn, người chồng quá nghe lời mẹ, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau vì chuyện này.

Nhưng Tiểu Lý không hề nhận ra, còn nói bạn học của Diệp Thư không đúng, con trai nghe lời mẹ chẳng phải là chuyện nên làm sao?

Diệp Thư nhìn Tiểu Lý, trong lòng không biết nói gì, cô gái ngốc nghếch này thật sự khiến người ta không biết nói gì hơn. Chỉ hy vọng sau này cô ấy sẽ không hối hận.

Chị Lưu thì nghe ra chút ý tứ, nhưng thấy Tiểu Lý không để ý, chị ấy cũng chỉ nhìn Diệp Thư một cái rồi không nói gì.

Diệp Thư cũng chỉ nói đến đó, nói nhiều thêm sẽ khiến người ta khó chịu.

Dù sao những gì nên nhắc nhở cô cũng đã nhắc nhở, còn lại thì tùy vào Tiểu Lý. Biết đâu sau khi kết hôn bạn trai Tiểu Lý sẽ không như vậy? Chuyện này cũng chưa biết trước được.

Diệp Thư liền chuyển chủ đề, ba người lại nói chuyện khác.

Ngày nào cũng lặp đi lặp lại những ngày tháng đi làm, tan làm, thời gian trôi qua rất nhanh. Cởi bỏ áo khoác mùa đông, thay vào đó là áo khoác mỏng, rồi lại nhanh chóng cởi bỏ áo khoác mỏng, mặc áo ngắn tay.

Thời gian bước vào tháng sáu, sinh nhật con trai sắp đến. Sinh nhật một tuổi của con là ngày trọng đại, Diệp Thư và Thạch Lỗi đã sớm bắt đầu chuẩn bị.

Quê của Diệp Thư rất coi trọng sinh nhật một tuổi của trẻ con: Giày của cô, mũ của dì, áo khoác của bà ngoại, quần của cậu. Ngày đầy tháng phải mặc vào, nói như vậy đứa trẻ sau này sẽ dễ nuôi.

Tuy nhiên, bố mẹ Diệp Thư mất sớm, cũng không có anh chị em, ông bà ngoại đã mất từ lâu, cô dì chú bác cũng không có.

Thạch Lỗi tuy có một cô em gái, nhưng cũng chẳng khác gì không có, vì vậy có thể nói là không có cô.

Mấy thứ cầu kỳ này, Diệp Thư đều chuẩn bị hết rồi. Dù Diệp Thư cũng biết mấy thứ này toàn là mê tín dị đoan, chẳng đáng tin chút nào.

Ấy thế mà, Diệp Thư vẫn chuẩn bị cho con. Không vì gì khác, chỉ là muốn gửi gắm mong ước tốt đẹp cho con mà thôi. Mong con sau này lớn lên khỏe mạnh.

Vợ chồng Diệp Thư đã xin nghỉ phép từ sớm, hôm trước ngày sinh nhật con trai đã xách rau thịt về nhà.

Cổng nhà bây giờ nhộn nhịp hẳn, mấy cụ già và đám trẻ con trong làng không phải đi làm, đi học đều tụ tập ở gốc cây trước cổng.

Cảnh tượng này cũng hình thành trong vòng hai năm trở lại đây thôi, trước đó có mấy khi có ai bén mảng đến cổng nhà Diệp Thư đâu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 268



Bây giờ, ông bà nội lúc nào cũng ở nhà, mùa hè lại hay trông cháu ở cổng.

Thế là dần dần, người đến cổng nhà ngày một đông. Ông bà nội cũng vui vẻ khi mọi người đến nhà trò chuyện.

Vì chuyện này, ông nội còn cất công kê thêm hai phiến đá dài ở cổng. Lại nhờ ông bác Diệp đóng thêm chục cái ghế đẩu. Chuẩn bị sẵn cho mọi người đến ngồi chơi.

Mọi người đang ngồi chơi ở cổng thấy vợ chồng Diệp Thư về thì hơi ngạc nhiên, bởi vì hôm nay đâu phải Chủ nhật.

Hai vợ chồng Diệp Thư cứ mỗi chủ nhật là lại về quê, đã thành lệ rồi.

"Nhà thằng Chấn Hưng hôm nay sao lại về?" Một bác đang ngồi trên phiến đá hỏi.

"Đúng đấy, hôm nay là thứ mấy nhỉ? Không phải hai đứa chỉ nghỉ chủ nhật sao?"

"Đúng rồi!"

Mọi người hỏi dồn dập khiến hai vợ chồng Diệp Thư chẳng biết trả lời ai trước.

Hai người dắt xe vào sân, sau đó Diệp Thư xách đồ vào nhà, còn Thạch Lỗi thì ra cổng nói chuyện với mọi người.

Hai năm nay, cứ chủ nhật là hai người lại về quê. Bây giờ, anh đã quen thân với mọi người trong làng rồi.

Ngay cả người mà Diệp Thư không quen, anh cũng biết.

Vì thế, từ lúc vào làng, anh đã chào hỏi các bác, các cô, ông bà không ngớt lời.

Ai không biết lại tưởng anh là người trong làng từ bé.

Bởi vậy nên bây giờ anh được lòng mọi người trong làng hơn Diệp Thư nhiều.

Kể cả bà Hồ có hiềm khích với Diệp Thư mà gặp anh cũng chào hỏi, thậm chí còn nói sau lưng là Diệp Thư không xứng với anh.

Khi những lời này đến tai Diệp Thư, cô chẳng hề tức giận, chỉ coi như họ đang ghen tị với mình thôi.

Hơn nữa, đây cũng là điều mà Diệp Thư mong muốn. Dù sao thì ông bà nội vẫn đang sống ở quê, nếu như hai vợ chồng cô không được lòng mọi người thì ông bà nội ở quê cũng không thoải mái.

Đến lúc Diệp Thư dọn dẹp đồ đạc xong đi ra thì Thạch Lỗi đang bế con trai, nói chuyện rôm rả với mấy bác gái, mấy dì ở cổng.

Anh đang kể cho mọi người nghe chuyện ở nhà máy của mình.

Thấy Diệp Thư đi ra, anh liền kéo cái ghế đẩu bên cạnh chỗ mình cho cô ngồi.

Diệp Thư ngồi xuống, đón lấy con trai từ tay anh. Cậu bé vừa được mẹ bế đã giãy nảy đòi xuống.

Diệp Thư đặt con xuống đất, cậu bé lon ton chạy về phía trước, cô đưa hai tay ra sau đề phòng con bị ngã.

Cậu bé bây giờ mới tập đi, nên bước đi còn chưa vững, cần người lớn đi sau đỡ.

Lúc này, cô con gái từ xa chạy ào đến, đằng sau còn có mấy đứa trẻ khác.

Cô bé vừa nhìn thấy mẹ đã chạy ngay đến ôm chầm lấy chân mẹ.

Diệp Thư bảo chồng bế con trai, còn mình thì bế con gái lên.

Vừa đi vào nhà vừa hỏi con bé đi chơi ở đâu.

Đến ngày mùng bảy tháng sáu, đúng sinh nhật con trai, Diệp Thư dậy từ sớm, mặc cho con bộ quần áo mới và đôi giày mới mà mình đã chuẩn bị sẵn.

Rồi lại lấy cho con gái một bộ quần áo mới may, gồm quần đùi và áo cộc tay. Đây cũng là đồ cô chuẩn bị từ trước, sợ con trai có đồ mới mà con gái không có sẽ tủi thân.

Cho hai đứa thay đồ đẹp đẽ xong, Diệp Thư giao con cho ông bà nội, để ông bà dẫn hai đứa ra cổng chơi như mọi khi.

Còn cô và Thạch Lỗi thì ra vườn sau dọn dẹp.

Vườn sau trồng một nửa là ngô, một nửa là khoai lang, quanh bờ rào là một vòng hoa hướng dương, giờ chúng đã cao lắm rồi.

Hai vợ chồng ra vườn sau nhổ cỏ, vừa làm vừa nói cười nên chẳng mấy chốc đã xong. Vườn sau xong xuôi, họ lại ra vườn trước.

Vườn trước trồng đủ loại rau, dưa chuột, đậu đũa, cà tím, ớt, cà chua.

Hành lá, tỏi, hẹ, rau diếp, cải thìa, loại rau nào nhà ăn cũng có.

Dọc theo tường rào là hoa hướng dương, góc tường trồng bí ngô, dưa chuột, còn có hai cây dưa hấu nữa.

Hai vợ chồng dọn dẹp vườn trước vườn sau gọn gàng ngăn nắp.

Đang làm thì bác gái Diệp cùng hai chị dâu Ngọc Bình và Anh Tử đến.

Trên tay họ còn cầm theo đồ đạc, thấy ba mẹ con đến, bà nội cũng bế cháu vào nhà.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 269



Cô bảo mọi người vào nhà trước, hai vợ chồng cũng thôi không làm nữa, rửa tay rồi vào nhà theo.

Vừa vào nhà, bác gái đã cầm một chiếc áo ngắn mới may, nói: "Đây là áo bà ngoại may cho cháu ngoại, mặc vào cho mau ăn chóng lớn, bình an khỏe mạnh nhé."

Nói xong bà mặc áo cho cậu bé.

Rồi chị dâu Ngọc Bình liền lấy ra một chiếc quần nhỏ mặc cho cậu bé, vừa mặc vừa nói: "Mặc quần dì may vào, sau này sống lâu trăm tuổi nha."

Chị dâu Anh Tử lấy ra một đôi giày nhỏ thay cho cậu bé.

Vừa nói vừa bảo nhà không có cô, dì thay cô xỏ giày cho cháu.

Cuối cùng, bác gái lại lấy ra một chiếc mũ nhỏ, kiểu mũ tự nhà làm.

Bà nói với cô: "Cái này là bác nhờ chị cả cháu làm, coi như là dì của Chính Hồng đấy."

Nói rồi đội mũ lên đầu cho cậu bé.

Nhìn bác gái và hai chị dâu, trong lòng Diệp Thư cảm động vô cùng. Không phải vì mấy món đồ này, mà vì tấm lòng của họ dành cho con trai cô.

Nói thật, mấy thứ này cũng chẳng đáng là bao. Nhưng việc họ đến đây đã chứng tỏ họ coi cô như con gái trong nhà, coi như người một nhà với cô rồi.

Cô cũng không nói lời khách sáo với họ, có những lời không cần nói ra, giữ trong lòng là được.

Cô chỉ bảo mọi người ở lại ăn cơm trưa, lát nữa lại bảo Thạch Lỗi đi gọi hai ông bà bác cùng đến.

Ba mẹ con ngồi một lát rồi về, nhà còn nhiều việc, giờ nhà cô cũng không có việc gì, chỉ cần trưa quay lại ăn cơm là được.

Sau khi mọi người về, hai vợ chồng bàn bạc rồi báo với bà nội một tiếng, sau đó lại đạp xe lên huyện.

Cô không ngờ mọi người lại đến mừng sinh nhật con trai, nên cũng chẳng chuẩn bị nhiều thức ăn.

Ban đầu chỉ định cả nhà ăn qua loa một bữa, ai ngờ mọi người lại đến, số thức ăn đó xem ra không đủ.

Trong siêu thị của cô tuy có, nhưng cũng không thể ngang nhiên lấy ra. Chỉ có thể hai vợ chồng lên huyện một chuyến, lúc về sẽ có cớ để lấy thêm rau thịt.

Hai người đi một vòng quanh huyện, lúc về đã xách theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ.

Về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng chuẩn bị cơm trưa.

Cô bắt nồi thịt kho tàu lên trước, bảo anh đi nấu cơm, hôm nay vẫn là cơm độn ngô, gạo tẻ và kê.

Thịt đã ninh, cô bắt đầu chuẩn bị các món khác.

Vừa nhặt rau cô vừa tính toán xem hôm nay nhà có thể làm món gì.

Cà chua xào trứng, ớt xanh xào thịt, cà tím om, lại xào thêm đĩa bí ngô non.

Món nguội thì làm nộm cà chua, dưa chuột trộn. Lòng lợn hầm trong siêu thị của cô tuy còn nhiều, nhưng giờ cũng không thể lấy ra, nếu không cô biết giải thích thế nào về việc chẳng chuẩn bị gì mà lại có thể lấy ra được số lòng hầm này.

Nhìn mâm cơm trước mặt, cô thấy hơi đạm bạc.

Có thể ở nhà khác, đây đã là một bàn ăn thịnh soạn rồi, nhưng cô vẫn thấy chưa đủ.

Nghĩ một lúc, cô bảo chồng ra vườn làm thịt con gà, lát nữa làm món gà xào cay.

Thạch Lỗi vo gạo bỏ vào nồi, nhét thêm hai thanh củi vào bếp cho lửa cháy liu riu.

Rồi anh ra vườn, bắt một con gà trống làm thịt, đun nước sôi nhổ lông. Xong xuôi đâu đấy, anh lại chặt gà thành từng miếng nhỏ.

Thấy Thạch Lỗi chuẩn bị xong mọi thứ, cũng sắp đến giờ tan ca, cô bảo anh sang nhà ông bác mời mọi người sang ăn cơm.

Để chồng đi mời ông bà bác, còn cô bắt đầu xào thức ăn.

Lúc này thịt kho tàu đã nhừ, cô múc ra trước.

Rồi cô bắt tay vào làm món gà xào cay. Đổ dầu vào chảo, đợi dầu nóng sáu phần, cho hành gừng, tương đậu lên phi thơm. Sau đó cho gà vào đảo đều, cuối cùng cho khoai tây, hành tây, ớt vào xào đến khi chín tái là được.

Lúc Thạch Lỗi dẫn ông bà bác sang, Diệp Thư cũng vừa xào xong thức ăn.

Hôm nay vẫn chia làm hai mâm, người lớn một mâm, trẻ con một mâm.

Mọi người ngồi vào bàn, Thạch Lỗi lấy chai rượu ra rót đầy cho ông bác, bác trai và hai anh trai, cũng rót cho bà bác và bác gái một ít.
 
Back
Top