Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,338
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPnhdZMdMwtG6Z7VZcCRlbjf3Lw7sCnyu7bxmOJgPR4gn0OMEhWWXVO_Mr825Xx_oJcZOfubXncrm9FdLAU6y5rVDEUitXEHbAUFLpRW03omd9xJS-by6kf1f1Tze5JFj6do7WPKt3UXsPpE2IRH5Rk=w215-h322-s-no-gm

Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Tác giả: Lâm Loan Loan
Thể loại: Đô Thị, Đông Phương
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nhà tôi có hai kẻ công lược.

Đó là hai mẹ con xinh đẹp như hoa.

Một người phụ trách công lược anh trai tôi.

Một người phụ trách công lược cha tôi.

Kết cục cuối cùng là cả nhà chúng tôi bị tiêu diệt hoàn toàn.

Còn hai mẹ con đó chiếm trọn tài sản nhà chúng tôi, bước lên đỉnh cao cuộc đời.​
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 1


1

Tôi đã sống lại, sống lại vào năm mười tám tuổi, ngày mà Triệu Tiểu Hi vừa đến nhà tôi.

"Tinh Viện, đây là dì Tống và con gái dì ấy là Tiểu Hi, lại đây làm quen đi."

Mẹ gọi tôi đến phòng khách.

Bên cạnh ghế sofa có một cô gái đang đứng.

Cô ta trạc tuổi tôi, đôi mày cong cong, làn da trắng mịn, mái tóc dài uốn nhẹ cuộn sóng như tảo biển.

Là một người đẹp chuẩn mực.

"Đây chính là Tinh Viện à, ôi, xinh thật đấy, Úc Khiết, đúng là như được khắc ra từ cùng một khuôn với cô vậy."

Người đang nói là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.

Vóc dáng thon thả, ngũ quan tinh tế dịu dàng, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ sườn xám dài ôm sát rất đẹp.

Khuôn mặt bà ta nở như hoa, nhìn tôi vui vẻ thân thiện, miệng nói những lời lịch sự.

Hai mẹ con này, chính là Triệu Tiểu Hi và mẹ cô ta - Tống Mỹ Ngọc.

"Tính cách quá nghịch ngợm, con gái mà không chút dịu dàng điềm đạm, đâu như Tiểu Hi nhà cô, ngoan ngoãn dễ bảo."

Mẹ tôi xoa trán tôi, giọng đầy nuông chiều.

Chỉ một cử chỉ đơn giản như vậy thôi, mà tôi đã không nhịn được muốn òa khóc.

Kiếp trước, lần cuối cùng gặp mẹ, bà ấy đã nằm trong nhà xác lạnh lẽo.

Dù tôi có khóc tan nát cõi lòng, cũng không còn nhận được bất kỳ phản ứng nào từ bà ấy nữa.

Bà ấy đã tự sát, nhảy xuống biển, ngâm trong biển nguyên ba ngày mới được vớt lên.

Trong điện thoại của bà ấy, tin nhắn cuối cùng đến từ Tống Mỹ Ngọc, chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Tôi đã có thai, đứa trẻ là của Lục Minh Kiệt."

Lục Minh Kiệt chính là cha tôi.

2

"Tinh Viện còn có một người anh trai phải không, sao hôm nay không có nhà?"

Tống Mỹ Ngọc trò chuyện với mẹ tôi một lúc, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó.

Triệu Tiểu Hi nhướng mày, nhìn về phía tấm ảnh gia đình đặt trên tủ rượu đối diện.

Rất rõ ràng, cô ta đang nhìn anh trai tôi.

"Tinh Dã đi chơi bóng với bạn rồi, phải tối mới về."

Giọng mẹ tôi có chút trách móc: "Mỗi khi đến cuối tuần là chẳng thấy bóng dáng đâu."

"Ôi, vẫn là cô tốt, có cả trai lẫn gái."

Tống Mỹ Ngọc nắm tay mẹ tôi, làm bộ vô cùng cảm khái.

Chỉ có tôi biết, ẩn dưới vẻ ngoài thuần khiết vô hại kia là một nhân cách ranh ma độc ác đến nhường nào.

Ở nhà tôi được chưa mấy ngày, một mặt bà ta diễn vai chị em thân thiết với mẹ, mặt khác lại dốc hết sức quyến rũ cha tôi.

Cuối cùng thành công mang thai đứa con hoang.

Sau đó bắt đầu ngang ngược diễu võ giương oai, khiến mẹ tôi cuối cùng trầm cảm rồi tự tử.

Còn về Triệu Tiểu Hi.

Dung mạo quả thật là bậc nhất, như một đóa hoa trắng thuần khiết tuyệt thế.

Nhưng cô ta không phải là một đóa hoa trắng, mà là một con sói cái nhỏ.

Một con sói cái vô ơn bạc nghĩa, tâm địa độc ác.

Tuy mới mười tám tuổi, nhưng kế sách chinh phục lòng người lại được truyền thụ từ mẹ.

Tuổi còn nhỏ đã thông thạo thuật thu phục đàn ông, những trò lạt mềm buộc chặt, vu oan giá họa, đều chơi một cách thuần thục.

Ngày trước khi kết hôn với Lục Tinh Dã, cô ta còn gửi video mình và tên đàn ông bên ngoài dã chiến cho Lục Tinh Dã.

Khiến anh ấy tức giận đến mức lái xe đi tìm hai người tính sổ, rồi lao xuống vách núi, xe nát người chết.

Bởi vì chiếc xe đã bị Triệu Tiểu Hi và tình nhân sờ tay vào trước đó.

3

"Tinh Viện."

Giọng nói dịu dàng của mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

"Con dẫn Tiểu Hi và dì Tống lên lầu xem phòng của họ đi, mẹ đã bảo dì Vương dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Kiếp trước, tôi không biết rằng hai mẹ con này là những kẻ kẻ công lược, nên đối với việc Triệu Tiểu Hi đến, tôi không hề có thái độ bài xích.

Một là vì cô ta cùng tuổi với tôi, lại là một người đẹp, cô gái nào chẳng muốn có vài người bạn thân cùng tuổi và xinh đẹp chứ.

Hai là vì tôi thấy cô ta có hoàn cảnh khá éo le, tôi thừa nhận mình có chút đồng cảm trong đó.

Vì vậy, khi nghe mẹ nói câu này, tôi đã rất ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng lần này. . .

"Mẹ ơi, cuối tuần này có mấy người bạn sẽ đến nhà chơi với con, phòng khách ở trên lầu cứ để trống, để họ ở tầng dưới đi ạ."

Biệt thự tầng một có vài phòng ngủ, nhưng đều là phòng của người giúp việc.

Nhà chúng tôi có bốn dì giúp việc, họ đều ở phía dưới.

Lý do để hai mẹ con Tống Mỹ Ngọc ở tầng một, là để họ tự biết thân phận của mình.

Tôi rất hiểu tính cách của mẹ, bây giờ khuyên bà ấy đừng chứa chấp hai mẹ con này, bà ấy sẽ không thể nào đồng ý được.

Dù sao cũng là bạn học chưa gặp hơn mười năm, thêm vào đó là nhà họ gặp biến cố đột ngột.

Bất kể thế nào mẹ tôi cũng không thể không quan tâm.

Tôi cũng không thể nói với bà ấy rằng tôi đã sống lại, và hai mẹ con Tống Mỹ Ngọc là những kẻ công lược.
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 2


"Con có bạn học đến, sao mẹ không nghe con nói."

Tuy mẹ thấy có chút kỳ lạ, nhưng bà ấy cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể nói với dì Vương bên cạnh:

"A Phân, cô giúp sắp xếp một phòng ở tầng một cho Mỹ Ngọc và Tiểu Hi nhé."

"Vâng, thưa phu nhân."

Biểu cảm của Tống Mỹ Ngọc có chút phức tạp, lặng lẽ nhìn tôi hai lần.

4

Giống như kiếp trước, hai mẹ con Tống Mỹ Ngọc một lần nữa sống trong nhà tôi.

Chỉ có điều, lần này phòng của họ không ở cạnh tôi, mà là ở cạnh phòng của dì giúp việc.

Theo tin tức, Tống Mỹ Ngọc và mẹ tôi là bạn đại học, hai người trước đây rất thân thiết.

Vì cha của Triệu Tiểu Hi không may qua đời, nên bà ta đưa con gái ra ngoài tìm việc.

Ban đầu hai mẹ con dự định đến nhà tôi ở tạm, không ngờ ở một cái lại ở mất nửa năm.

Cuối cùng còn chiếm hẳn tổ chim làm của riêng, trở thành nữ chủ nhân của biệt thự này.

Theo tình hình hiện tại, rất có thể hai mẹ con Tống Mỹ Ngọc đã được ai đó xuyên vào nên mới trở thành những kẻ công lược.

Còn linh hồn của Tống Mỹ Ngọc và con gái thật sự, rất có thể đã không còn trên thế giới này nữa.

5

Sáng sớm hôm sau.

Tôi vừa ra khỏi phòng, thấy Triệu Tiểu Hi bưng một cốc sữa, đang đứng bên ngoài phòng của Lục Tinh Dã.

Cô ta mặc một chiếc váy liền kiểu Pháp cổ chữ V nhỏ, mái tóc đẹp như tảo biển buông xõa tự nhiên, trên mặt rõ ràng đã trang điểm nhẹ.

Đây là tư thế chuẩn bị tấn công toàn lực vào anh trai tôi.

Phân công công việc giữa hai mẹ con cô ta rất rõ ràng, Triệu Tiểu Hi phụ trách công lược anh trai tôi, Tống Mỹ Ngọc thì phụ trách quyến rũ cha tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng.

"Cô đang làm gì ở đây?"

Triệu Tiểu Hi có vẻ hơi bất ngờ, rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chào buổi sáng, Tinh Viện, nghe nói anh trai cậu tối qua về muộn, tớ định bưng một cốc sữa lên cho anh ấy."

Tôi cầm lấy cốc sữa đó, uống một hơi hết sạch.

"Lần sau đừng bưng nữa, anh trai tôi không thích uống sữa."

Đối phương bối rối, ngơ ngác nhìn tôi.

"Đứng ngẩn ra làm gì, xuống đi. Còn nữa, đừng tùy tiện lên lầu, tôi không quen có người lạ lên tầng hai."

Dù là cao thủ công lược như Triệu Tiểu Hi, lúc này cũng khó giấu vẻ lúng túng trên mặt.

"Tinh Viện, cậu. . . có phải đang hiểu lầm tớ không."

"Không có hiểu lầm gì cả, tôi chỉ đơn thuần là không thích cô mà thôi."

Cô ta im lặng nhìn tôi, không nói gì nữa.

6

Sau khi Triệu Tiểu Hi xuống lầu, tôi gõ cửa phòng.

Chẳng mấy chốc, Lục Tinh Dã đứng ở cửa với đôi mắt còn ngái ngủ, nửa tỉnh nửa mê dụi mắt.

"Chuyện gì mà sớm thế?"

Tôi đi thẳng vào phòng, kéo rèm cửa, để ánh mặt trời chói chang chiếu vào.

"Hai việc, thứ nhất, anh tuyệt đối không được thích Triệu Tiểu Hi. Thứ hai, anh phải cùng em đuổi hai mẹ con đó ra khỏi nhà. Nếu không đồng ý, em sẽ nhảy từ đây xuống."

Lục Tinh Dã vốn đã nằm lại giường, định ngủ tiếp, nghe vậy liền vén chăn nhìn tôi.

Thấy tôi đã bước một chân lên ban công, anh ấy bật dậy.

"Lục Tinh Viện, sáng sớm em làm cái gì vậy?"

Rất tốt.

Lúc này, chắc anh ấy không còn buồn ngủ nữa.

Tôi hài lòng rút chân về.

"Những lời vừa nói, anh nhớ kỹ chưa."

Trong mắt Lục Tinh Dã đầy vẻ bất lực, cố gắng hồi tưởng rồi mới hỏi:

"Triệu Tiểu Hi là ai?"

"Con gái của Tống Mỹ Ngọc."

"Tống Mỹ Ngọc lại là ai?"

"Bạn học của mẹ, họ đến hôm qua."

Đối phương cuối cùng cũng có chút ấn tượng.

"Là người bạn đại học mà chồng đã mất phải không."

"Đúng vậy."

Lục Tinh Dã đưa tay lên trán.

"Lục Tinh Viện, em có bị bệnh không vậy, sáng sớm đã làm người ta sợ."

Tôi nhìn anh ấy, giọng điệu nghiêm túc:

"Em đâu có dọa anh, nếu anh dám thích Triệu Tiểu Hi, em sẽ không do dự nhảy từ đây. . . không, từ tầng ba xuống."

Thấy tôi không đùa với anh ấy, Lục Tinh Dã mới thở dài.

"Biết rồi, anh sẽ không thích cô ta đâu."

"Cũng không được nói chuyện với cô ta."

"Được, nghe em."

"Càng không được cùng cô ta ra ngoài."

"Vâng."

"Còn nữa, anh phải cùng em đuổi Triệu Tiểu Hi và mẹ cô ta ra khỏi đây."

Lục Tinh Dã có vẻ không hiểu.

"Tại sao?"

"Không có tại sao, anh nghe lời em là được rồi."

. . .

7

Lời cảnh báo của tôi nhanh chóng có hiệu quả.

Khi nhìn thấy Triệu Tiểu Hi lần đầu, Lục Tinh Dã tuy rõ ràng có chút kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô ta, nhưng vừa nghe thấy tiếng ho của tôi, anh ấy đã nhanh chóng chuyển hướng nhìn.

"Chào anh, anh Tinh Dã, em là Tiểu Hi."

Triệu Tiểu Hi đứng dậy, ánh mắt đưa đẩy, mỉm cười một cách quyến rũ.

Nụ cười đó quả thật rất hấp dẫn.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trong cử chỉ hành động đã toát ra một vẻ đẹp khó tả.

"Chào."

Phản ứng của Lục Tinh Dã còn khá lạnh nhạt, sau khi chào hỏi đơn giản liền ngồi xuống.

Có lẽ không ngờ đối phương lại lạnh lùng như vậy, Triệu Tiểu Hi sững người, trong mắt lóe lên một tia thất vọng.
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 3


Lục Tinh Dã dù sao cũng là nhân vật cấp "hoa khôi" của trường, chỉ là người đẹp thôi, bên cạnh anh ấy đâu có thiếu.

Dĩ nhiên, lý do chính là cái nhìn chết chóc của tôi từ đằng xa.

"Đây là Tinh Dã sao? Chậc chậc, đẹp trai thật, quả là có thể làm ngôi sao rồi, Úc Khiết, tôi thật sự ghen tị với cô."

Tống Mỹ Ngọc tươi cười bước đến.

"Tinh Dã, đây là dì Tống."

Mẹ ở bên cạnh ra hiệu cho anh ấy lịch sự một chút.

Lục Tinh Dã hờ hững liếc nhìn đối phương, thờ ơ thốt ra hai chữ "xin chào" rồi cúi đầu lướt điện thoại.

Nụ cười đông cứng trên môi Tống Mỹ Ngọc.

Hai mẹ con nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Tình huống này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của họ.

"Đứa trẻ này. . ." Mẹ hơi lúng túng.

Tống Mỹ Ngọc nhanh chóng phản ứng.

"Không sao, con trai mà, có chút cá tính là chuyện bình thường."

8

Giờ ăn sáng.

Mẹ như nhớ ra điều gì đó, dặn tôi và Lục Tinh Dã:

"Hôm nay Tiểu Hi cũng phải đến trường báo danh, lát nữa ba đứa đi cùng nhau nhé."

Giống như kiếp trước, mẹ đã sớm giúp Triệu Tiểu Hi làm thủ tục nhập học.

Bà ấy đối với người bạn cũ của mình thực sự không có gì để nói, chỉ tiếc rằn lòng tốt lại như ném cho chó ăn.

Triệu Tiểu Hi có lẽ muốn tỏ ra lịch sự và khách sáo một chút.

"Không sao đâu dì Úc Khiết, sáng nay cháu đã tìm lộ trình xe buýt rồi, một mình chắc cũng không vấn đề gì."

"Vậy sao?"

Không đợi mẹ nói, tôi lạnh lùng lên tiếng:

"Vậy cô đi xe buýt đi, dù sao cũng khá tiện."

"Tinh Viện."

Mẹ trừng mắt nhìn tôi, trông có vẻ hơi giận.

Triệu Tiểu Hi có vẻ lúng túng, trên mặt là biểu cảm yếu đuối rụt rè.

"Tinh Viện, cậu không vui sao, tớ xin lỗi."

Chậc chậc, thật biết diễn.

"Không phải chính cô nói muốn đi xe buýt sao, tôi chỉ thuận theo lời cô thôi, có vấn đề gì?"

Mẹ hơi bất lực.

"Tiểu Hi chỉ không muốn làm phiền con, lẽ nào con không hiểu sao?"

Tôi nhún vai.

"Xin lỗi, thực sự không hiểu."

Sắc mặt Triệu Tiểu Hi có chút khó coi, âm thầm cúi đầu ăn sáng.

Tống Mỹ Ngọc dường như muốn nói gì đó cho con gái, trước khi bà ta lên tiếng, tôi chộp lấy một miếng bánh sandwich, đẩy đẩy Lục Tinh Dã.

"Đừng ăn nữa, lát nữa trễ học bây giờ, đi thôi."

Lục Tinh Dã bị sặc sữa.

"Bây giờ á?"

"Dĩ nhiên."

9

Tài xế Lưu đã đợi chúng tôi trên con đường rợp bóng cây.

Tôi và Lục Tinh Dã vừa ngồi lên xe đã thấy Triệu Tiểu Hi đeo cặp sách, thở hổn hển chạy đến.

Mẹ và Tống Mỹ Ngọc đang trò chuyện gì đó ở đằng xa, tất nhiên tôi không tiện đóng cửa không cho cô ta vào.

Tuy nhiên, khi xe vừa rời khỏi biệt thự.

"Chú Lưu, dừng lại ở trạm xe buýt gần nhất nhé."

"Vâng, cô chủ."

Hai phút sau, xe dừng lại.

Tôi mở cửa xe.

"Cô không phải muốn đi xe buýt sao, ở đây rồi đấy."

Triệu Tiểu Hi trợn mắt nhìn tôi, không thể tin được.

"Nhưng mà. . . Tinh Viện. . ."

"Tạm biệt, hẹn gặp ở trường."

Tôi lười phí lời với cô ta.

Cô ta cắn môi, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia nhục nhã, không cam tâm nhìn về phía ghế phụ lái, yếu ớt gọi:

"Anh Tinh Dã."

Tôi trừng mắt nhìn Lục Tinh Dã, chỉ cần anh ấy dám lên tiếng, tôi sẽ đạp anh ấy một phát.

Đối phương hiển nhiên không dám trái lệnh tôi, ho nhẹ một tiếng.

"Hẹn gặp ở trường."

Triệu Tiểu Hi sa sầm mặt xuống, vẻ mặt hơi sụp đổ.

Mới thế đã diễn không nổi nữa, còn sớm quá đấy.

Kiếp này, tôi tuyệt đối không cho phép Triệu Tiểu Hi có bất kỳ liên hệ nào với Lục Tinh Dã.

Kiếp trước chính vì như vậy, ba người chúng tôi buổi sáng cùng đi học, buổi trưa cùng ăn cơm, buổi tối lại cùng nhau về nhà.

Dưới sự tiếp xúc thường xuyên như vậy, Triệu Tiểu Hi gần như không cần tốn chút sức lực nào đã câu được Lục Tinh Dã.

Từng bước làm cho anh ấy chết mê chết mệt vì cô ta, yêu đến phát điên.

Nhưng Triệu Tiểu Hi đã đối xử với anh ấy như thế nào? Ngoài việc đội cho anh ấy một chiếc mũ xanh này đến chiếc mũ xanh khác, còn chiếm đoạt tất cả tiền bạc, nhà cửa của gia đình chúng tôi, hại chết cha mẹ tôi.

Cuối cùng không quên tặng cho Lục Tinh Dã một kết cục xe nát người chết.

Nghĩ đến kết cục bi thảm của cả nhà chúng tôi ở kiếp trước, tôi hận không thể xé xác ngay lập tức hai mẹ con đó.

Nhưng xúc động là xung động, tôi rất rõ, hấp tấp không thể giải quyết được vấn đề gì.

Hiện tại, cách tốt nhất là án binh bất động.

Sau khi Triệu Tiểu Hi xuống xe, Lục Tinh Dã khó hiểu hỏi tôi.

"Này, rốt cuộc cô ta đã làm gì khiến em tức giận vậy?"

"Thù không đội trời chung."

"Chậc, Lục Tinh Viện, môn văn của em là do thầy thể dục dạy à, từ nào cũng dám dùng bừa?"

"Anh biết cái gì chứ, nếu anh dám lén lút tiếp xúc với cô ta, có tin em sẽ cắt cổ tay chết cho anh xem hay không."

Lục Tinh Dã: . . .
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 4


10

Triệu Tiểu Hi được phân vào cùng lớp với tôi.

Do nhan sắc của cô ta không tệ, lại vô cùng tâm cơ trang điểm nhẹ nhàng, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của các nam sinh trong lớp.

Sau giờ học, không ít người vây quanh bàn cô ta tán gẫu.

Khi nhận thấy ánh mắt đắc ý của cô ta dường như không dường như có quét về phía tôi, tôi làm ngơ.

Để không để Lục Tinh Dã một lần nữa rơi vào miệng hổ, giờ giải lao, tôi tìm gặp Tưởng Nam, người bạn thân nhất của mình, nói với cô ấy một tràng.

Đối phương mặt đầy ngơ ngác.

"Hả, cậu nói. . . để mình quyến rũ anh trai cậu, Lục Tinh Dã?"

Tôi trịnh trọng gật đầu.

"Đúng vậy."

"Tại sao?"

Nhất thời, tôi cũng không biết giải thích với cô ấy thế nào.

Nhưng tôi biết Tưởng Nam có một chút cảm giác với Lục Tinh Dã.

Kiếp trước khi cha mẹ qua đời, tôi đau khổ tột cùng, lúc nào cũng có Tưởng Nam ở bên cạnh ngày đêm.

Thời gian Lục Tinh Dã gặp tai nạn xe cộ qua đời, cô ấy khóc đến đứt ruột đứt gan, lúc đó tôi mới biết hóa ra cô ấy thích anh trai tôi.

Nếu không phải vì sự can thiệp của hai mẹ con Triệu Tiểu Hi, có lẽ hai người họ có thể thành đôi cũng không chừng.

Kiếp này ngoài việc phải cứu cha mẹ, tôi còn phải cố gắng mai mối người bạn thân với Lục Tinh Dã.

Tóm lại, tôi nhất định không để hai mẹ con Triệu Tiểu Hi đạt được mục đích.

"Tưởng Nam, nói ra có thể cậu không tin, thời gian trước mình đã mơ một cơn ác mộng, mơ thấy nhà mình có một hai mẹ con đến, một người quyến rũ cha mình, một người quyến rũ anh trai mình.

"Sau đó, do sự can thiệp của hai mẹ con đó, Lục thị của chúng tớ phá sản, cha tớ buồn bã qua đời, mẹ tớ nhảy xuống biển, anh trai tớ gặp tai nạn xe cộ."

Tưởng Nam bất ngờ rùng mình.

"Chị ơi, sáng sớm mà cũng không nên nguyền rủa mình như vậy chứ."

Tôi thở dài: "Không phải mình nguyền rủa mình đâu, mà là hôm qua nhà tớ thực sự có một hai mẹ con đến."

Đối phương sửng sốt: "Ối, thật hả giả vậy."

"Thật đấy, đối phương là bạn đại học của mẹ mình và con gái bà ta."

Nửa ngày sau, Tưởng Nam hơi do dự hỏi:

"Có phải trùng hợp không?"

Tôi lắc đầu:

"Tớ không thể nào diễn tả cho cậu cảm giác như đang ở trong tình huống khi mơ giấc mơ đó, tóm lại tớ biết hai mẹ con đó chắc chắn không có ý tốt, dù thế nào, tớ cũng phải tìm cách đuổi họ đi."

Tưởng Nam im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng kiên định:

"Đã như vậy, OK, tớ đồng ý với cậu."

Tôi nói với Tưởng Nam là không cần thực sự quyến rũ Lục Tinh Dã, chỉ cần phá hủy mọi liên hệ và tương tác giữa anh ấy với cô gái kia là được.

"Cô gái đó tên gì?"

"Triệu Tiểu Hi, cùng lớp với chúng ta."

"Được, trưa nay cậu cứ xem tớ làm nhé."

11

Buổi trưa.

Căn tin trường học.

Tôi và Tưởng Nam bưng khay thức ăn tìm đến Lục Tinh Dã.

Vẻ mặt đối phương đầy ngạc nhiên.

"Hai đứa này làm gì vậy?"

"Tìm anh ăn cơm chứ còn làm gì nữa?" Tưởng Nam cười rạng rỡ.

"Mặt trời mọc đằng tây à, tìm anh cùng ăn cơm làm gì?"

"Anh nói gì vậy, bọn em không thể tìm anh cùng ăn cơm à."

Ba người vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu.

"Anh Tinh Dã." Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Không cần đoán cũng biết là ai.

Tôi và Tưởng Nam đồng thời ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Triệu Tiểu Hi uyển chuyển bước tới.

"Ủa, Tinh Viện cậu cũng ở đây à."

Biểu cảm đối phương hơi cứng ngắc, gắng gượng nặn ra một nụ cười, sau đó nhìn về phía Tưởng Nam.

"Còn vị này là. . ."

"Tưởng Nam, bạn gái anh trai tôi."

"Khụ khụ khụ."

Lục Tinh Dã như bị cái gì đó mắc nghẹn, trợn tròn mắt nhìn tôi.

Triệu Tiểu Hi rõ ràng có chút bất ngờ, nhíu mày hỏi:

"Anh Tinh Dã có bạn gái rồi à?"

Tưởng Nam nghe thế, lập tức khoác lấy một cánh tay của Lục Tinh Dã, vẻ mặt đề phòng nhìn về phía Triệu Tiểu Hi.

"Anh yêu, đây là ai vậy?"

Lục Tinh Dã lại trợn tròn đôi mắt nhìn Tưởng Nam.

Gã ngốc không hiểu chuyện.

Tôi dùng sức đá anh ấy một cái, đối phương đau quá, "xuýt" một tiếng, cuối cùng cũng hiểu ra.

"À, con gái bạn mẹ anh."

"Vậy à, trông cũng khá xinh đấy."

Tưởng Nam nói một câu với nụ cười giả tạo, tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh ấy.

"Không đẹp bằng em." Lục Tinh Dã đáp lại.

Đôi mắt Triệu Tiểu Hi trầm xuống, lóe lên một tia khinh thường, rồi lập tức cười như không có chuyện gì xảy ra.

"Tớ có thể ngồi đây không?"

Tôi lạnh nhạt đáp: "Ngồi đi."

Một lúc sau, Triệu Tiểu Hi cầm một lon đồ uống, giả vờ vặn hai lần, làm ra vẻ yếu ớt.

"Anh Tinh Dã, anh có thể giúp em mở cái này không?"

Lục Tinh Dã là tên con trai đơn giản không suy nghĩ, vừa định cầm lấy đồ uống, nhưng bị Tưởng Nam đập một cái trả lại.

"Làm gì vậy, xem em như đã chết à, không tuân thủ nam đức."

Lục Tinh Dã: . . .
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 5


Trên mặt Triệu Tiểu Hi hiện rõ vẻ chế giễu.

"Thật kỳ lạ, hôm qua dì Úc còn nói anh Tinh Dã chưa có bạn gái, sao hôm nay đột nhiên lại xuất hiện rồi."

Hóa ra cô ta đã hỏi mẹ tôi.

"Có gì lạ đâu, sáng nay chúng tôi ở bên nhau không được à? Sau tiết học đầu tiên, anh ấy đã tỏ tình với tôi, còn nói âm thầm yêu tôi ba năm rồi, mỗi ngày nghĩ về tôi đến nỗi đêm không ngủ được, ăn không thấy ngon, tôi đành miễn cưỡng đồng ý thôi."

Giọng Tưởng Nam đầy thách thức, vẻ mặt đắc ý nhìn đối phương.

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hai cô gái đang đối đầu.

Lục Tinh Dã ôm trán.

Tôi lạnh lùng nhìn Triệu Tiểu Hi đối diện.

Kiếp này nếu còn để cô ta quyến rũ được Lục Tinh Dã, tôi, Lục Tinh Viện, sẽ viết ngược lại ba chữ tên mình.

Quay sang, đưa mắt nhìn Tưởng Nam.

Cô ấy lập tức hiểu ý.

"Cục cưng, em không muốn ăn thịt bò trong này, anh giúp em lựa ra được không?"

Tưởng Nam đẩy đĩa thức ăn sang một bên, chu môi, tỏ vẻ ngây thơ đáng yêu, rõ ràng là đang ra oai với Triệu Tiểu Hi.

Lục Tinh Dã: . . .

"Nhìn em làm gì, người ta không thích ăn thịt bò mà."

Đối phương không còn cách nào khác, đành phải cố gắng gắp bỏ thịt bò ra.

"Cảm ơn cục cưng."

Lục Tinh Dã suýt nữa lại bị sặc.

Sắc mặt của Triệu Tiểu Hi dần trở nên khó coi, nhưng cô ta lại không tiện thể hiện quá rõ.

Chỉ là ngồi im lặng trên ghế, không nói gì thêm.

12

Tôi hiểu rất rõ, với tính cách của Triệu Tiểu Hi, cô ta tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ việc chinh phục Lục Tinh Dã.

Sau bữa tối, tôi đang ở trong phòng gọi video với Tưởng Nam bàn về kế hoạch tiếp theo thì đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ từ bên ngoài truyền tới.

Vừa mở cửa ra, tôi thấy Tuyết Bảo đang tựa vào lan can cầu thang, k** r*n yếu ớt, trông rất đau đớn.

Tuyết Bảo là một con mèo Anh lông ngắn mà tôi nuôi, bình thường rất ngoan ngoãn và nghe lời, hầu như không bao giờ bị bệnh.

Thật sự là có chút bất thường.

Tôi vội vàng chào tạm biệt Tưởng Nam, bế Tuyết Bảo chạy xuống lầu, bảo tài xế Lưu lái xe đến bệnh viện thú y.

Ở lại bệnh viện thú y hơn một tiếng đồng hồ, Tuyết Bảo được rửa dạ dày, truyền nước, cuối cùng mới có vẻ khá hơn một chút.

"Có lẽ là do ăn phải thứ gì đó không tốt, may mắn là đã đưa đến kịp thời nên không có gì nguy hiểm, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn." Anh trai bác sĩ dặn dò.

Tôi hơi thắc mắc, Tuyết Bảo đã được tôi nuôi hai năm, chưa bao giờ xảy ra tình trạng đau bụng do ăn phải thứ gì đó không tốt. Người giúp việc trong nhà khi cho nó ăn cũng rất cẩn thận, tại sao lại vô cớ đau bụng?

Kết quả là vừa về đến nhà, tôi đã chứng kiến cảnh tượng khiến huyết áp của tôi tăng vọt.

Bên hồ bơi, Triệu Tiểu Hi mặc một bộ áo tắm đen hở lưng, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng của cô ta. Mái tóc đen nhỏ nước tí tách. kh* ng*c ẩn hiện phía trước, đôi chân dài thon thả. . . Mà Lục Tinh Dã rõ ràng còn đang ôm cô ta.

Có phải hai người này đã phát điên không? Giữa ban ngày ban mặt thế này?

Tôi giận dữ chạy đến, kéo Lục Tinh Dã ra.

"Các người đang làm gì vậy?"

Chỉ thấy Triệu Tiểu Hi mặt đầy nước mắt, khóc đến nỗi như hoa lê đẫm mưa, yếu đuối đáng thương, miệng còn thút thít gọi "anh Tinh Dã".

"Chuyện gì vậy?" Tôi lạnh lùng hỏi Lục Tinh Dã.

"Lúc nãy suýt chút nữa cô ta chết đuối." Lục Tinh Dã giải thích.

Hừ, Triệu Tiểu Hi mà bị chết đuối?

Ở kiếp trước, không biết tôi đã thấy cô ta và mấy gã đàn ông lạ mặt vui đùa trong hồ bơi này bao nhiêu lần, cô ta mà bị chết đuối?

"Không phải là anh hô hấp nhân tạo cho cô ta rồi chứ?"

Có lẽ Lục Tinh Dã nhớ lại lời hứa với tôi trước đó, thở dài.

"Lúc đó tình hình khẩn cấp."

Mẹ nó. . .

Mới rời đi có hai tiếng, hai người này đã hôn nhau rồi. Xem ra tôi đã đánh giá quá thấp bản lĩnh của Triệu Tiểu Hi.

"Anh Tinh Dã, em lạnh quá. . ."

Giọng nói mang theo tiếng khóc vang lên.

Triệu Tiểu Hi vừa ôm chặt hai cánh tay, vừa đáng thương nhìn Lục Tinh Dã.

Quả thực là bậc thầy diễn xuất nhập.

"Lạnh thì đi tìm mẹ cô đi, đừng ở đây diễn trò nữa."

Tôi tặng cho cô ta một cái liếc mắt.

Vẻ mặt đáng thương của Triệu Tiểu Hi bỗng khựng lại, cô ta nhìn tôi với vẻ kỳ quái.

"Lục Tinh Dã, sao anh không để cho cô ta chết đuối luôn đi, đỡ phải ở nhà chúng ta ăn nhờ ở đậu, đồ mặt dày."

Câu nói này khiến Triệu Tiểu Hi không thể kìm chế nữa, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Tôi không định buông tha cô ta như vậy.

"Ăn mặc kiểu này là định quyến rũ anh trai tôi à, chậc chậc, đúng là người đê tiện thì vô địch. Mới đến nhà tôi hai ngày đã định trèo lên giường chủ nhà rồi, chi bằng cô đi bán đi, như vậy kiếm tiền còn nhanh hơn đấy. Nhưng thân hình của cô cũng chẳng ra gì, trên sân bay phẳng lỳ đóng hai cái đinh còn không biết xấu hổ mặc áo tắm, đi bán cũng chẳng đáng mấy đồng."
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 6


"Lục Tinh Viện!"

Cuối cùng Triệu Tiểu Hi không nhịn được nữa, mặt tái xanh.

Tôi thì lại hy vọng cô ta nổi giận. Chỉ cần cô ta dám chửi một câu, hôm nay sẽ là một trận chiến lớn. Vừa hay tìm cái cớ để đuổi hai mẹ con bọn họ ra khỏi nhà.

"Sao, tôi nói sai à? Lẽ nào cô ăn mặc gợi cảm như vậy không phải để câu đàn ông sao? Xin khuyên cô một câu, tiết kiệm sức lực đi, dù có để Lục Tinh Dã đi tu suốt đời, tôi cũng không để hai người ở bên nhau đâu."

Triệu Tiểu Hi tức đến mức sắp bốc khói, hung tợn trừng mắt nhìn tôi.

"Lục Tinh Viện, cô nhớ đấy. . ."

"Tiểu Hi."

Một giọng nói ngắt lời cô ta. Cách đó không xa, Tống Mỹ Ngọc bình tĩnh đi đến.

"Mau đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh."

"Mẹ."

Triệu Tiểu Hi ấm ức nhìn mẹ mình.

"Nghe lời, đi nhanh lên."

So với Triệu Tiểu Hi, rõ ràng Tống Mỹ Ngọc giỏi hơn nhiều. Bà ta tất nhiên hiểu rõ đạo lý việc nhỏ không nhịn sẽ làm ảnh hưởng việc lớn. Cha tôi sắp từ nước ngoài trở về, nếu vào lúc quan trọng này mà đối đầu với tôi, bị tôi đuổi ra ngoài thì thật là không khôn ngoan chút nào.

Tống Mỹ Ngọc không những không dám thể hiện chút nào khó chịu với tôi, mà còn giả vờ dịu dàng mỉm cười với tôi.

"Xin lỗi nhé Tinh Viện, Tiểu Hi thật sự không biết bơi, nếu cháu không vui thì lần sau dì sẽ không cho con bé đến hồ bơi nữa."

Tôi hừ lạnh một tiếng, không trả lời bà ta.

Có lẽ Tống Mỹ Ngọc không ngờ tôi sẽ không nể mặt bà ta như vậy, vẻ mặt cũng không khỏi cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng điều chỉnh lại. Bà ta nhỏ nhẹ nói vài câu gì đó với con gái, sau đó hai mẹ con rời đi.

Bên hồ bơi im lặng một lúc.

Tôi trừng mắt lạnh lùng nhìn Lục Tinh Dã chằm chằm.

Anh ấy tự biết mình đuối lý.

"Anh cũng đâu thể nhìn cô ta chết đuối được."

"Lần sau nếu có tình huống như vậy, cứ để cô ta chết đuối luôn đi."

"Oa, Lục Tinh Viện, rốt cuộc em có mối thù sâu đậm gì với hai mẹ con bọn họ vậy?"

"Nghe này, Lục Tinh Dã, nếu anh không muốn chết thảm, không muốn Lục thị phá sản, cha mẹ chết oan, thì hãy tránh xa Triệu Tiểu Hi, tốt nhất là cùng em nghĩ cách đuổi hai mẹ con đó đi càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể bình an vô sự."

Có lẽ là thấy sắc mặt và giọng điệu của tôi đều nghiêm túc, lại nói chuyện nghiêm trọng như vậy, Lục Tinh Dã nhìn tôi, trong lúc nhất thời sững sờ.

13

Trở về phòng, tôi sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

Hiển nhiên, chắc chắn Tuyết Bảo đã bị hai mẹ con Triệu Tiểu Hi hại.

Mục đích là đẩy tôi đi, tạo cơ hội để quyến rũ Lục Tinh Dã.

Hai mẹ con này vì hoàn thành công lược, thực sự là không từ thủ đoạn nào.

Xem ra sau này tôi phải chú ý hơn nữa.

Theo dòng thời gian, trong vòng hai ngày này cha tôi sẽ về.

Ở kiếp trước, không lâu sau khi cha từ nước ngoài trở về, mẹ đã gặp tai nạn xe, nằm viện hơn nửa năm trời. Chính trong thời gian mẹ nằm viện, Tống Mỹ Ngọc đã có cơ hội thuận lợi.

Bà ta gần như dùng hết mọi thủ đoạn để quyến rũ cha tôi. Để tách tôi và Lục Tinh Dã ra, thỉnh thoảng bà ta còn xúi giục anh trai tôi đưa Triệu Tiểu Hi đi dạo, đi du lịch gì đó. Nói con gái bà ta lớn như vậy mà chưa từng ra khỏi huyện, càng chưa từng ra nước ngoài.

Lục Tinh Dã để lấy lòng Triệu Tiểu Hi, mỗi cuối tuần đều dẫn đối phương đi khắp nơi.

Trong kỳ nghỉ hè, ba chúng tôi thậm chí đã đi khắp châu Âu. Mà khi chúng tôi trở về nhà không lâu thì biết được Tống Mỹ Ngọc đã mang thai nghiệt chủng của cha tôi.

Rất nhanh sau đó, truyền thông phơi bày chuyện Chủ tịch Tập đoàn Quốc tế Lục thị ngoại tình. Tiếp theo, cổ phiếu của Lục thị giảm mạnh. Mẹ tôi nhảy xuống biển tự sát.

Sau khi mẹ qua đời, cha tôi suốt ngày tinh thần hoang mang, sau đó lại bị Tống Mỹ Ngọc lấy đứa trẻ trong bụng gây áp lực để kết hôn.

Tôi chưa kịp trở về nhà phản đối đã bị người do Triệu Tiểu Hi sắp đặt bắt cóc. Tôi bị giam trong căn phòng tối đen hôi thối mười ngày, khi tôi trốn thoát ra thì cha đã đăng ký kết hôn với Tống Mỹ Ngọc.

Lúc đó, tinh thần của cha đã rất tệ, cả người như bị Tống Mỹ Ngọc điều khiển, sức khỏe ngày càng sa sút.

Không lâu sau, Triệu Tiểu Hi cầm giấy chuyển nhượng cổ phần công ty và giấy chứng nhận chuyển nhượng bất động sản của cha tôi, vô cùng kiêu ngạo xuất hiện trước mặt tôi.

Sau ngày đó, Lục thị chính thức đổi chủ. Tôi, Lục Tinh Viện, hoàn toàn trở thành kẻ không xu dính túi, sau đó cha cũng bị hai mẹ con Triệu Tiểu Hi đuổi ra ngoài. Cuối cùng, cha đã qua đời vì trầm cảm trong bệnh viện.

Nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, tôi không khỏi nắm chặt tay, thù hận cuồn cuộn kéo tới.

Từ giờ trở đi, tôi phải hết sức cẩn thận, tập trung tinh thần cao độ để đối phó với hai mẹ con đó.
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 7


14

Chưa tới hai ngày, cha tôiđã từ nước ngoài trở về.

Mẹ giới thiệu hai mẹ con Tống Mỹ Ngọc với ông ấy.

Triệu Tiểu Hi tỏ ra vô cùng khiêm tốn lễ phép, lại thêm cô ta có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, nói chuyện dễ nghe. Có thể thấy, cha tôi khá có cảm tình với cô ta.

Còn về Tống Mỹ Ngọc, mặc một chiếc sườn xám màu xanh lục đậm xẻ cao, mang giày cao gót 8 cm. Khuôn mặt chắc hẳn đã làm đẹp trước một ngày, nếu không làn da không thể mịn màng trắng nõn như vậy. Mái tóc rõ ràng cũng được chăm chút kỹ lưỡng. Cả người trông yểu điệu thướt tha, vô cùng quyến rũ. Nhưng cha tôi chỉ chào hỏi bà ta đơn giản, sau khi trò chuyện xã giao thì cùng mẹ đi dạo.

Tống Mỹ Ngọc nhìn theo bóng lưng cha tôi rất lâu. Vẻ mặt lạnh lẽo đó giống như một con rắn hổ mang nhìn thấy con mồi sau một khoảng thời gian dài, toát ra vẻ tà nhẫn nhất định phải có được.

15

Ở kiếp trước, mẹ tôi gặp tai nạn trên đường đi dự tiệc cuối năm của công ty. Cột sống bị tổn thương nghiêm trọng và chân phải bị gãy nát, sau khi bà ấy nằm viện một thời gian lại đến nước X để phục hồi chức năng. Chính trong thời gian này, Tống Mỹ Ngọc đã lên kế hoạch hãm hại cha tôi.

Chuyện này tôi được nghe từ thím Lưu, người làm trong nhà chúng tôi lúc trước, sau khi tập đoàn Lục thị phá sản và cha mẹ tôi lần lượt qua đời.

Trong khoảng thời gian đó, mẹ tôi đi nước X. Tôi, Lục Tinh Dã và Triệu Tiểu Hi thì đi du lịch tốt nghiệp. Trong nhà chỉ có một vài người giúp việc, tài xế, Tống Mỹ Ngọc, cùng với cha tôi thỉnh thoảng về nhà.

Một tối nọ, cha tôi về nhà khá muộn, có lẽ đã uống chút rượu ở bữa tiệc. Thím Lưu nấu canh giải rượu để mang lên cho cha tôi, kết quả là khi bà ấy đang đi lên cầu thang thì bị ngã.

Tống Mỹ Ngọc đang đi ngang qua phòng khách đã đỡ bà ấy dậy, chủ động đề nghị nấu lại bát canh giải rượu mới cho cha tôi. Thím Lưu không nghĩ ngợi nhiều, đồng ý với đề nghị của đối phương. Ai ngờ sáng hôm sau, bà ấy phát hiện Tống Mỹ Ngọc lại đi ra từ phòng cha tôi. Hơn nữa, bà ấy còn thấy một loại bao bì thuốc lạ trong thùng rác của nhà bếp.

Thím Lưu để tâm, chụp lại tấm bao bì đó. Sau này bà ấy đã gửi bức ảnh cho tôi, tôi hỏi ý kiến bạn bè học y mới biết, loại thuốc đó thực chất là một loại thuốc k*ch d*c.

Thím Lưu còn nói, lý do bà ấy bị ngã tối hôm đó là vì có người đã đổ dầu ô liu lên bậc thang. Về phần ai đổ thì câu trả lời đã quá rõ ràng. Vì không lâu sau sự việc này, Tống Mỹ Ngọc đã mang thai.

16

Tôi ôn lại toàn bộ quá trình.

Ở kiếp trước, sở dĩ Tống Mỹ Ngọc công lược thành công chính là vì mẹ tôi gặp tai nạn xe phải nhập viện. Vì vậy, năm nay chỉ cần không cho mẹ tôi tham dự cuộc họp thường niên của Lục thị là được.

Cuộc họp thường niên của Lục thị diễn ra vào giữa năm, cũng chính là cuối tuần này.

Rất nhanh đã đến ngày cuối tuần.

Sáng sớm, quả nhiên mẹ đã ăn mặc lộng lẫy.

Bình thường mẹ không thích đeo trang sức, nhưng hôm nay có thể nói mẹ vô cùng quý phái.

Dây chuyền ngọc bích, bông tai ngọc trai, nhẫn đá quý. . .

"Hôm nay mẹ đẹp quá." Tôi bước vào phòng, than thở từ tận đáy lòng.

Mẹ xoa xoa trán tôi.

"Con thích món nào thì cứ nói với mẹ."

Tôi nhìn những món trang sức lấp lánh trong hộp.

Đây đều là của hồi môn bà ngoại để lại cho mẹ, còn có những món trang sức bằng vàng mà thỉnh thoảng cha tặng mẹ qua nhiều năm. Toàn bộ đồ trong hộp này, không nói là vô giá, nhưng ít nhất cũng có giá trị vài chục triệu. Tôi nhớ rất rõ, ở kiếp trước, tất cả những món đồ này đều đã rơi vào túi của hai mẹ con Tống Mỹ Ngọc không thiếu một món nào.

Lúc đó, nhà họ Lục chúng tôi đã phá sản. Mẹ tôi nhảy xuống biển, Lục Tinh Dã thì gặp tai nạn xe qua đời. Cha tôi không chịu nổi cú sốc, cũng chọn cách tự tử. May mắn tôi phát hiện sớm, đưa ông ấy đến bệnh viện nhưng vẫn hôn mê.

Không một xu dính túi, hơn nữa không còn đường nào khác, tôi chỉ còn cách đến nhà họ Lục, tìm hai mẹ con Tống Mỹ Ngọc để đòi tiền.

Triệu Tiểu Hi đang tổ chức tiệc tùng náo nhiệt trong hồ bơi.

Cô ta ôm một chàng trai trẻ, đắc ý nhìn tôi.

"Mày quỳ xuống cầu xin tao, có khi tao sẽ bố thí cho mày một chút."

Nghĩ đến cha đang ở trong bệnh viện, sống chết khó đoán, tôi cắn răng, trực tiếp quỳ xuống.

Nhưng đối phương lại cười ha hả.

"Thật hiếm thấy, mọi người mau đến xem này, thiên kim của tập đoàn Lục thị cô cả Lục Tinh Viện lại quỳ trước mặt tôi, chậc chậc chậc, thật đáng thương quá.

"Đừng nói tao nói không giữ lời, tiền này tao có thể cho mày, nhưng có giành được hay không thì xem bản lĩnh của mày thôi."
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 8


Vừa dứt lời, cô ta hào hứng mà tiện tay ném một chiếc vòng tay mã não của mẹ tôi xuống hồ bơi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đám đông cả trai lẫn gái đã nhảy xuống nước để tranh giành.

Cô ta đứng bên cạnh cười đến run rẩy. Cuối cùng, tôi không lấy được một đồng nào, cha tôi ở bệnh viện cũng không qua khỏi.

"Tinh Viện." Mẹ đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, "Con đang nghĩ gì vậy, đi thôi, sắp đến giờ rồi."

Không được. Tuyệt đối không thể để mẹ đi tham dự cuộc họp công ty.

Đi theo mẹ ra khỏi phòng, khi xuống cầu thang, tôi nhắm mắt lại, đánh liều một phen.

"Á. . ."

Theo tiếng kêu thảm thiết, cơn đau dữ dội truyền đến từ mắt cá chân.

17

Tôi đã thành công ngăn mẹ đến cuộc họp thường niên, cái giá phải trả là bị trật chân phải. Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, tối đó mẹ nhận được tin ông ngoại vì bệnh cũ tái phát mà nhập viện. Theo tình hình người giúp việc kể lại, dường như khá nghiêm trọng.

Sau khi bà ngoại qua đời, ông ngoại sống một mình trong nông trường ở quê, nhất quyết không chịu sống cùng chúng tôi.

Lúc mẹ nhận được tin vẻ mặt nghiêm túc, lập tức bảo tài xế Lưu chuẩn bị xe, bà ấy phải lập tức về quê.

"Tinh Viện, lần này mẹ đi ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng, con và anh trai ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời."

Tôi không thể ngăn cản mẹ đi thăm ông ngoại bị bệnh.

Lẽ nào đây chính là diễn biến của toàn bộ cốt truyện? Dù tôi ngăn cản thế nào, cũng không thể thay đổi được kết cục?

18

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi và Lục Tinh Dã đang ăn sáng ở tầng dưới, cha cũng hiếm khi xuất hiện ở bàn ăn.

"Chủ tịch Lục, nghe nói anh là người Hồ Nam, món ăn sáng yêu thích nhất là bún bò, tôi đặc biệt làm một tô, mời anh nếm thử."

Tống Mỹ Ngọc tươi cười từ nhà bếp bước ra, trên khay có một tô bún thơm phức.

Cha tôi hơi ngạc nhiên.

"Cô biết làm bún bò?"

"Ừm, không biết có hợp khẩu vị của anh không."

"Chủ tịch Lục, bún bò của mẹ cháu ngon lắm, hơn nữa thịt bò này cũng là sáng sớm cháu và mẹ ra chợ mua thịt bò tươi nhất."

Triệu Tiểu Hi ở bên cạnh tiếp lời, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn.

"Vậy à, vậy tôi phải thử xem."

Thấy cha tôi nói vậy, trong mắt Tống Mỹ Ngọc không giấu được niềm vui.

Mẹ mới rời đi ngày thứ hai, hai mẹ con này đã nóng lòng muốn gây thiện cảm trước mặt cha tôi. Nhưng phải xem tôi có đồng ý không đã.

"Cha, trước đây mẹ nói cha không nên ăn ớt, cha quên rồi sao, lát nữa viêm họng lại tái phát, tô bún bò này nhìn là biết cay lắm, hay là đưa cho con đi."

Cha tôi như nhớ ra điều gì, vỗ lên trán mình.

"Cũng đúng, có vẻ cha không thể ăn rồi, cho con đi."

"Cảm ơn cha."

Trên khuôn mặt Tống Mỹ Ngọc là sự thất vọng không giấu nổi.

Triệu Tiểu Hi cũng không khỏi nhíu mày.

"Chủ tịch Lục không thể ăn cay, hay là để tôi nấu lại một tô ít cay hơn, sẽ nhanh thôi." Sau khi Tống Mỹ Ngọc phản ứng lại, vội vàng nói.

"Không cần đâu, gia đình chúng tôi khi ăn sáng không quen có người làm quấy rầy, hai người cứ đi ra trước đi." Tôi lạnh nhạt nói một câu.

Đối với hai mẹ con có tham vọng lớn này, hai chữ "người làm" không khác gì hai cái tát, vả thẳng vào mặt bọn họ.

Mấy ngày nay Triệu Tiểu Hi luôn không vui với tôi, giờ phút này càng không thèm che giấu, mặt tối sầm nhìn tôi chằm chằm.

"Cha ơi, tại sao Triệu Tiểu Hi lại nhìn con như vậy, ánh mắt cô ta thật đáng sợ."

Đối phương không ngờ tôi sẽ nói thẳng như vậy, suýt nữa thì sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vàng điều chỉnh biểu cảm.

"Tinh, Tinh Viện, cậu đang nói gì vậy, tớ đâu có nhìn cậu."

"Rõ ràng là có, không tin tôi sẽ bảo người xem camera giám sát."

Có lẽ Triệu Tiểu Hi tưởng tôi thật sự định cho người xem camera giám sát, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt.

"Tớ, tớ thật sự không có nhìn cậu, cậu đang nói bậy."

"Tiểu Hi." Tống Mỹ Ngọc không nhịn được, quát.

Đối phương cắn môi cúi đầu, không nói gì nữa.

"Thôi được rồi, các người mau xuống đi." Tôi khó chịu lẩm bẩm một câu.

Nhân lúc hai người chưa đi xa, tôi làm nũng với cha:

"Cha ơi, con không thích để người khác ở trong nhà mình, hay là cho bọn họ một ít tiền, để bọn họ ra ngoài ở được không?"

Trong tầm mắt, tôi thấy bước chân của Tống Mỹ Ngọc đột nhiên dừng lại, bà ta nhanh chóng liếc nhìn về phía chúng tôi.

Một lúc sau, phòng ăn yên tĩnh trở lại.

Cha nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng:

"Tinh Viện, chuyện vừa rồi là sao, bình thường con đâu có bất lịch sự như vậy."

"Cha ơi, chỉ là con không thích hai mẹ con bọn họ ở trong nhà mình."

"Dì Tống là bạn nhiều năm của mẹ con, bây giờ bà ấy gặp khó khăn, chúng ta đương nhiên phải giúp đỡ."

Tôi không thể giải thích quá rõ ràng với cha, huống chi ông ấy cũng sẽ không tin.
 
Kẻ Công Lược Đừng Hòng Phá Hoại Gia Đình Hạnh Phúc Của Tôi!
Chương 9


Hiện tại mẹ không ở nhà, với tính cách của Tống Mỹ Ngọc, nhất định bà ta sẽ không an phận, mặc dù sáng nay đã bị cụt hứng, nhưng tôi tin đối phương sẽ nhanh chóng ngóc đầu lại. Tôi phải cảnh giác cao độ để đối phó với hai mẹ con đó. Tôi nhất định, hơn nữa tuyệt đối không để diễn biến của kiếp trước tái diễn.

19

Ngày hôm sau là cuối tuần. Tôi hẹn Tưởng Nam đến nhà chơi, thật ra cũng là để bàn cách đối phó với hai mẹ con Triệu Tiểu Hi.

Sau khi nghe tôi kể xong về sự việc Tuyết Bảo và bún bò, Tưởng Nam gật đầu đăm chiêu.

"Xem ra hai mẹ con này thật sự rất có vấn đề, vậy bây giờ cậu định làm gì?"

"Vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch cụ thể, đi tới đâu tính tới đó. Tớ chỉ lo lỡ Triệu Tiểu Hi và mẹ cô ta cùng lúc ra tay, một người đối phó cha tớ, một người đối phó Lục Tinh Dã, tớ sợ mình không phân thân được."

"Vậy nên hôm nay cậu gọi tớ đến?"

"Xem ra chỉ có để cậu hạ gục Lục Tinh Dã trước."

Biểu cảm của đối phương khựng lại.

"Hạ gục. . . kiểu gì?"

Tôi ghé vào tai cô ấy, nói nhỏ vài câu.

Mặt Tưởng Nam đỏ lên, ngượng ngùng đưa nắm tay đấm tôi mấy cái.

"Đáng ghét, sao cậu xấu vậy."

Tôi hắng giọng một cái.

"Không phải thật sự đến bước đó, chỉ là diễn một màn kịch, khiến Lục Tinh Dã hiểu lầm là được.

"Mặc dù trông anh ấy có vẻ bất cần đời, thật ra lại là người rất có trách nhiệm, quan niệm gia đình cũng rất nặng, đến lúc đó chúng ta có thể làm ầm lên đến mức phụ huynh hai bên phải can thiệp. Dù sao cha mẹ tớ đã nói muốn cậu làm con dâu của bọn họ từ lâu rồi, còn bên phía bác trai bác gái, có lẽ cũng sẽ không phản đối. Như vậy, người lớn ắt sẽ để các cậu đính hôn, lúc đó Triệu Tiểu Hi muốn công lược Lục Tinh Dã, có lẽ không còn đơn giản như vậy nữa."

Tưởng Nam khẽ thở dài.

"Ý cậu là. . . giả vờ à."

Sao tôi cảm thấy cô ấy có chút thất vọng.

"Nhưng, cậu chắc chắn làm như vậy có được không? Chúng ta làm ầm lên như vậy, lỡ như đến lúc đó Lục Tinh Dã biết sự thật rồi giận thì sao?"

Tôi nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy Lục Tinh Dã ở kiếp trước, là tại nhà tang lễ.

Thân thể anh ấy không còn nguyên vẹn, ghép thế nào cũng không thể hoàn chỉnh.

Nhìn người anh trai từng khôi ngô anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, tôi đã khóc đến ngất xỉu.

Cảm giác như cả bầu trời sụp đổ, tận thế, tôi không muốn trải qua lần nữa.

"Tớ không hề sợ anh ấy giận, Tưởng Nam, tớ chỉ cần anh trai tớ sống, sống thật khỏe mạnh."

Tưởng Nam ngẩn người nhìn tôi, nhanh chóng quyết định.

"Được, tớ đồng ý với cậu, cứ làm như vậy."

20

Từ đó về sau, Tưởng Nam thường xuyên đến nhà tôi. Lúc thì bảo Lục Tinh Dã dạy cô ấy làm bài tập, lúc lại bảo anh ấy dẫn cô ấy đi chơi game, chỉ thiếu mỗi việc khi ngủ khi tắm cũng quấn lấy anh ấy. Hầu như ngày nào cũng về muộn, có khi còn ngủ lại ở phòng khách nhà chúng tôi.

Triệu Tiểu Hi mấy lần muốn trò chuyện với Lục Tinh Dã, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có. Cô ta giận điên lên.

21

Một buổi chiều, Lục Tinh Dã hẹn bạn đi chơi bóng. Dù sao cũng rảnh, tôi và Tưởng Nam định đi dạo trung tâm thương mại một lúc.

Chiếc xe của tài xế Lưu vừa rời khỏi sân, một bóng người đột nhiên nhảy ra từ bên đường, khiến tất cả chúng tôi đều giật mình.

May mắn là xe phanh kịp thời nên không xảy ra tai nạn gì.

Một gã đàn ông vẻ mặt gian xảo đang nằm sấp trên nắp capo, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Tài xế Lưu đưa tay lên xoa trán, nét mặt ông ấy có vẻ đau đầu.

"Chú Lưu, có chuyện gì vậy ạ?" Tôi lập tức hỏi.

"Cô Tinh Viện, cô ngồi trong xe một lát, tôi sẽ quay lại ngay."

Không biết ông ấy định làm gì, nhưng tôi vẫn gật đầu.

Thấy chú Lưu xuống xe, gã đàn ông kia mặt mày hớn hở, kéo ông ấy nói chuyện liên tục, ánh mắt thỉnh thoảng liếc vào trong xe.

Tôi cảm thấy có chút khó chịu.

Gã này trông gian manh xảo quyệt, nhìn là biết không phải người tốt.

Hai người nói vài câu, chú Lưu vừa xua tay vừa định lên xe, nhưng đối phương túm chặt lấy ông ấy không cho đi.

Có vẻ như gã đàn ông đó đưa ra yêu cầu gì đó nhưng chú Lưu không đồng ý.

Gã còn bám theo quấy rầy một hồi lâu.

Nhưng chú Lưu kiên quyết không đồng ý, mở cửa lên xe mà không thèm ngoái lại.

Gã đàn ông đột nhiên biến sắc, miệng chửi bới om sòm, ánh mắt cũng hung dữ hơn lúc nãy nhiều.

Tôi còn nghi ngờ không biết chú Lưu có gây thù chuốc oán với xã hội đen không nữa.

"Xin lỗi cô Tinh Viện." Sau khi lên xe, ông ấy ngượng ngùng nói với tôi.

Vì lo lắng nên tôi không nhịn được hỏi:

"Chú Lưu, người đó là ai vậy ạ?"

"Haiz, một người họ hàng xa ở quê tôi, không biết sao lại lấy được số điện thoại và địa chỉ của tôi, cứ đeo bám đòi mượn tiền."
 
Back
Top Bottom