Tâm Linh Jsolnicky | phải lòng búp bê trong tủ kính

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
394636306-256-k548300.jpg

Jsolnicky | Phải Lòng Búp Bê Trong Tủ Kính
Tác giả: -imliorb1
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nguyễn thái sơn - con trai độc nhất của thống đốc đặng , đại tài lại Đẹp trai . nhưng có điều hắn ghét cay ghét đắng tình yêu vậy mà lại phải lòng 1 con búp bê trong tủ kính
*lưu ý : chuyện được lấy ý tưởng từ tiktok .
*không lấy nội dung của truyện để viết truyện khác.
*không có ý định drop Tags: jsoljsolnickynickysolnic​
 
Jsolnicky | Phải Lòng Búp Bê Trong Tủ Kính
búp bê trong tủ kính


Nguyễn Thái Sơn chưa từng tin vào tình yêu.Không phải vì cậu đã từng yêu rồi bị tổn thương.

Cũng không vì có ai phản bội cậu.

Đơn giản là vì từ nhỏ , ba cậu — thống đốc đặng từng bổ vào đầu cậu những thứ như :"tình yêu là thứ chỉ có ở những kẻ rảnh rỗi và thiếu tầm nhìn".và thái sơn , từ bé tới bây giờ vẫn nghe lời cha mình như đây là 1 triết lý sốngCậu bước qua đời bằng lý trí, Lạnh lùng, gọn gàng, không vướng víu.Cho đến ngày định mệnh ấy.Cửa hàng mang tên "cuộc sống là chúng ta" nằm lạc lõng giữa dãy phố hiện đại, như 1 vết nứt thời gian đến hiện tại vẫn chưa chịu lành.

Cậu chỉ vào vì mưa , vì tài xế đi đổng xăng.

Hoặc chỉ vì..một phút trống rỗng hiếm hoi.Tiếng chuông cửa kêu leng keng.

Bên trong mùi gỗ cũ và mực in hoà vào không khí.

Không có ai tiếp đón.

Cậu định quay đi, cho đến khi nhìn thấy nó .

Một chiếc tủ kính lớn , kê sát tường , phủ một lớp bụi mỏng.

Và ở giữa tủ kính..có 1 con búp bê nam,dưới chân nó được khắt tinh xảo tên phong hào Phong Hào không chỉ đơn thuần là một món đồ thủ công .cậu ta cao 1m71, vóc dáng thanh mảnh như người mẫu, với tỉ lệ hoàn hảo đến mức bất ổn.

Như thể ai đó đã đúc nên một cơ thể người... nhưng làm quá đẹp, quá trơn tru, khiến nó vượt qua ranh giới của cái gọi là con người.Là nam.

Nhưng không ai gọi cậu ta là "anh ấy" mà không chần chừ một nhịp.

Vì gương mặt kia ,với làn da trắng tái và đôi mắt khép hờ, không thuộc về bất kỳ giới tính nào.

Phong Hào mang nét gì đó rất yên lặng, rất đẹp, và rất dễ chịu khi người khác nhìn vào.Cằm hơi nhọn, xương gò má cao, đôi môi đỏ bầm tự nhiên như có ai vừa hôn cậu ta rồi bỏ đi.

Mái tóc dài chấm giữa lưng, thả rũ như màn đêm bị xé.

Mỗi sợi tóc đều mềm mại nhưng bám lấy cơ thể như tơ nhện, lúc nào cũng phủ một phần gương mặt — khiến người ta phải nghiêng đầu mới thấy được toàn bộ đường nét.Phong Hào khoác lên mình bộ vest đen pha xám, vừa cổ điển vừa lệch thời, như thứ mà một quý tộc thế kỷ trước mặc vào ngày tang lễ.

Cổ áo sơ mi luôn cài kín, không bao giờ mở ra , như giấu đi một bí mật nào đó bên dưới da thịt không thật.Chiếc cổ cao thanh tú, cái dáng đứng thẳng, tay buông hờ theo mép đùi .tất cả làm Phong Hào trông giống một người đang... chờ ai đó bước tới và chạm vào mình.

Mỗi khi đứng cạnh, người ta phải ngẩng đầu nhìn, nhưng thay vì thấy sự áp đảo, lại cảm thấy như đang bị chi phối bởi một thứ uy quyền lặng thầm.Người ta không biết liệu bên trong lớp vỏ sứ kia có thứ gì đang đập.Chỉ biết rằng .dù Phong Hào chưa bao giờ mở mắt, nhưng từng người đã nhìn cậu ta, đều mang cảm giác kỳ lạ:

Như đang bị yêu.

Hoặc tệ hơn...

Như đang yêu một thứ mình không nên yêu.Thái Sơn Tiến lại gần.Tim cậu đạp chậm lại.

Không hiểu vì sao , chỉ là 1 con búp bê vô tri nhưng lại có thứ gì đó khiến cậu không thể rời mắt.

Cậu thấy mình..bị nhìn lại không phải bằng mắt.mà bằng một loại im lặng sống động.như thể có một linh hồn sống bên trong cái hình hài sứ trắng ấy đang lặng lẽ thở.Cậu nghiên đầu.

Gần hơn.Gương mặt búp bê không thay đổi.Nhưng..Khóe môi cong lên.rất nhẹ, như chỉ trong tích tắc.Thái sơn giật lùi.

Lạnh gáy ,"áo giác à.." cậu thì thầm, tay bất giác nắm chặt.Phía sau lưng, một giọng nói khàn khàn vang lên:"Đừng nhìn lâu quá, nó hay đáp lại ánh mắt lắm"Cậu quay lại.

Một người đàn ông tuổi trung niên,hình như là chủ tiệm.ông ta đứng đó lúc nào không hay, ánh mắt sâu thâm .

Có phần mệt mỏi, ông ta nhìn thái sơn như đã biết trước cậu sẽ đến."

Cái đó không bán" ông ta đưa tay ra sau lưng, nhàn nhạc đáp."nó không dành cho ai cả"Thái sơn hít một hơi thật sâu.rồi quay lại nhìn lần cuối.Phong hào vẫn đứng yên trong tủ kính.

Đôi mắt cụp xuống, buồn rười rượi.

Như thể cả thế giới đã quên cậu ta.Như chỉ đợi .. một ánh nhìn duy nhất có thể cứu rỗi.Và nguyễn thái Sơn — kẻ chưa từng yêu đương , lại cảm thấy một điều chính bản thân cũng không thể lí giải:Cậu muốn cứu con búp bê đó..

~. o .~

(Còn tiếp..)ý tưởng từ 1 bà trên tiktok,đăng vì rãnh rỗi nên nếu có không ra chương nữa thì tui xin lỗi .Góc bật mí:

-phong hào có liên quan đến thái sơn.

-phong hào không phải 1 con búp bê sứ thông thường.Còn những cái khác mí bà đọc từ từ sẽ biết 💗
 
Jsolnicky | Phải Lòng Búp Bê Trong Tủ Kính
Đêm đầu tiên


Thái Sơn không hiểu vì sao lại quay lại cửa hàng đó vào ngày hôm sau.Cậu đã rời đi, đã bước ra khỏi cái mùi bụi cũ và ánh mắt vô hồn của Phong Hào.

Đã lên xe, trở về tòa nhà kính 33 tầng và một ngày đầy những bảng họp.Nhưng đến tối, trong lúc cởi cà vạt, cậu bất giác nhìn vào gương .và thấy một hình dáng đứng sau lưng mình, thấp thoáng như bóng người mặc áo vest.Quay lại.

Không có ai cả.Thái Sơn nghĩ mình quá mệt.Nhưng mệt đến mức nghe thấy tiếng thì thầm trong giấc ngủ?"

Anh nhìn em trước... anh gọi tên em trước..."

Câu nói đó vang lên như lời ru gãy khúc, trong căn phòng vốn chỉ có tiếng máy lọc không khí và nhịp tích tắc của đồng hồ đắt tiền.Cậu mở mắt lúc 2:17 sáng.

Cảm giác lạnh.

Lạnh đến tận xương sống.Và trong bóng tối mờ mịt của căn hộ cao cấp, giữa phòng khách bỗng có một thứ đang đứng.Một thứ giống hệt con búp bê hôm qua.Phong Hào.Đứng thẳng.

Tay buông thõng.

Mái tóc rủ xuống che gần nửa mặt.

Không động đậy, nhưng cũng không hoàn toàn... vô tri.Thái Sơn ngồi bật dậy, vớ lấy điện thoại bật đèn pin.

Ánh sáng quét qua, không có gì cả.

Chỉ là ghế sofa, một bức tranh, và tường trắng.Cậu thở mạnh.

Rót nước .Uống cạn ly."

Ảo giác."

Cậu tự nhủ.

"Chắc chắn là do mình đang bị ám ảnh vớ vẩn."

Sáng hôm sau, Thái Sơn quay lại "cuộc sống là chúng ta".

Không ai yêu cầu.

Không ai chờ.

Nhưng đôi chân cậu bước như bị kéo đi bằng dây vô hình.Cánh cửa vẫn kêu leng keng.

Mùi gỗ cũ vẫn còn.

Nhưng hôm nay...Không có chủ tiệm.Chỉ là một tờ giấy nhỏ dán trên quầy:"Nếu cậu đã thấy nó.

Tốt nhất là nên nhận nó về."

- Mọi thứ đều có lý do.Bên dưới tờ giấy, đặt gọn gàng trong hộp lụa đen, là con búp bê Phong Hào.Cậu nên bỏ đi.

Đúng ra là phải bỏ đi.

Nhưng đôi tay ,cái cơ thể lạnh lùng của cậu. lại run lên khi chạm vào vải áo búp bê.Nó ấm.

Như thể có người đã bận nóVà lần này, không nhầm nữa:

Phong Hào mỉm cười.⸻

Tối hôm đó, Nguyễn Thái Sơn mang Phong Hào về nhà.Cậu đặt nó kế cạnh bàn làm việc, trong phòng ngủ.

Chỉ để "quan sát".Nhưng trong đêm... cậu nghe thấy tiếng bước chân.

Nhẹ.

Rón rén.

Như chân ai đó không mang giày.Cạch.

Cạch.

Cạch...Tiếng bước vang từ hành lang.

Rồi sát lại gần.

Rất gần.

Đúng bên ngoài cửa phòng ngủ.Tim Thái Sơn đập thình thịch, máu dồn lên mặt.

Cậu lắng tai nghe.

Không dám nhúc nhích.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.Đèn ngủ vẫn mở, ánh vàng mờ phủ lên những đường nét trong phòng ,dịu dàng nhưng méo mó.

Tủ quần áo, khung tranh, viền gương... tất cả đều im lặng, trừ con búp bê cao 1m71 đang đứng kế bên bàn làm việc.Nó đã xoay đầu về phía giường.Chắc chắn không phải vị trí cũ.Lúc mới mang về, Thái Sơn cẩn thận đặt nó đứng thẳng, lưng dựa vào tường, mặt quay về phía cửa sổ.

Bây giờ, cả cơ thể đã nghiêng, và đầu xoay hoàn toàn — ánh mắt hờ hững, nhưng đối diện thẳng với cậu.Thái Sơn chầm chậm ngồi dậy.

Tay cậu run đến nỗi làm rung cả tấm ga trải giường.

Cậu định bước xuống thì,.."

Tôi đang mơ.

Đây chỉ là giấc mơ."

Cậu thì thầm.

Miệng lặp đi lặp lại, như bùa chú.Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào Phong Hào.

Căn phòng bỗng như nhỏ lại.

Không khí đặc sệt.

Tĩnh mịch đến đau tai.Rồi. một âm thanh khẽ khàng như rắn trườn trên lụa vang lên: xẹt.

Một sợi tóc của Phong Hào từ từ rơi xuống sàn, nhẹ như tơ nhện đứt.

Không có gió.

Không có ai đụng vào.Nhưng... tóc rơi.Thái Sơn bật đèn trần.Ánh sáng trắng rọi khắp phòng.Không có ai.

Không có gì di chuyển.Chỉ có một sợi tóc dài đen nhánh, mềm mại, nằm giữa sàn gỗ . ngay phía trước giá sách.

Và Phong Hào, vẫn ngồi đó.

Thẳng lưng.

Cằm hơi ngẩng.

Dáng như đang chờ ai đó bước tới.Cậu nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh.Bước lại gần.Tay cậu run lên, chìa ra... chạm nhẹ vào búp bê.Lạnh.

Nhưng không phải kiểu lạnh của sứ.Mà là cái lạnh của da người...

đã nằm lâu dưới đất.Cậu lùi lại.Rồi... có gì đó khẽ nắm lấy cổ tay cậu.Chặt.

Mềm.

Rất thật.Thái Sơn nghẹn họng quay đầu lại.Không có ai.Nhưng trên tay cậu ,rõ ràng là vết lõm của năm ngón tay.Lần đầu tiên trong đời, Thái Sơn thầm ước...

Mình đừng bao giờ biết đến cái tên phong hào~.

0 .~

(Còn tiếp...)đủ rùng rợn chưa mí bà.Tiếp theo chính làGóc bật mí

-phong hào không phải là người bí ẩn nhất

-cha của thái sơn sẽ xuất hiện vào 3 chương nữa.
 
Jsolnicky | Phải Lòng Búp Bê Trong Tủ Kính
gương,gỗ và mùi tro cháy


Nguyễn Thái Sơn không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào.Chỉ nhớ khi tỉnh dậy, rèm đã mở tung, cửa sổ để ngỏ, và gió lạnh tràn vào. mang theo mùi tro cháy âm ỉ, ngai ngái và ngọt lợ như da người bị thiêu.Cậu ngồi dậy, đầu đau nhức.

Bàn tay vẫn còn in vết bầm mờ từ lần bị nắm chặt đêm qua.Nhưng đó không phải điều duy nhất khiến cậu lạnh sống lưng.Phong Hào đã biến mất.Không còn trên giá sách.

Không dưới gầm giường.

Không trong tủ quần áo.

Không trong bất kỳ ngóc ngách nào của căn phòng.Cậu lục tung mọi thứ.

Tim đập nhanh đến phát buồn nôn.

Chẳng ai trộm một con búp bê ,càng không phải búp bê cao hơn cả trẻ con, nặng như người thật, trong một căn nhà khóa trái ba lớp.Cậu lao vào phòng khách.Phong Hào đang ngồi ở giữa sàn nhà.Lưng thẳng.

Mắt nhắm.

Tay đặt trên đầu gối, như đang thiền.Dưới chân nó .là một vòng tro đen, vẽ hình tròn bằng gì đó giống như... tóc người.

Trong vòng tro, những ký hiệu méo mó, cổ xưa được khắc bằng vật sắc nhọn.

Một trong số chúng... vẫn còn rỉ máu tươi.Thái Sơn lùi lại.

Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt.Bỗng 'Cạch.'Tiếng kính nứt.Cậu quay đầu.

Tấm gương trong phòng vỡ một đường chéo lớn ,đúng vị trí phản chiếu Phong Hào.Vết nứt chạy thẳng từ trán đến tim của hình ảnh trong gương, chia làm đôi như một cách vũ trụ ngầm nói: Thứ này không phải người.

Và không thuộc về thế giới này.Thái Sơn giơ điện thoại lên, run rẩy chụp lại.Nhưng màn hình chỉ hiện một ô đen ,không có Phong Hào trong ảnh.Cậu quay lại.

Búp bê vẫn ngồi đó.

Nhưng giờ, mắt nó đang mở.Và điều kinh khủng nhất là: nó đang nhìn thẳng vào gương.Không phải nhìn Thái Sơn.

Không nhìn không gian.

Mà nhìn phản chiếu của chính nó , đôi mắt đen ngòm như bùn loãng, sâu và lặng đến mức khiến người ta quên cả tiếng tim mình.Rồi, từ tấm gương vỡ, giọng nói vẳng ra.Không lớn.

Nhưng rõ như có ai đang thì thầm bên tai:"Ai soi vào gương, sẽ thấy sự thật."

"Ai giữ em bên mình, sẽ quên mất mình là ai."

Thái Sơn lùi xa, đạp ngã bàn trà.Bỗng, cả căn phòng tắt đèn.

Bóng tối đổ xuống như màn chăn ẩm nặng phủ lên đầu.Chỉ còn vòng tro đen dưới chân Phong Hào... cháy lên chậm rãi, như vết thương miệng mở không dứt.Và trong ánh lửa, cậu thấy..Một bóng người thứ hai, gầy gò, tóc dài, đứng phía sau Phong Hào.

Không cử động.

Không mặt mũi.

Nhưng hình bóng đó cúi xuống thì thầm vào tai búp bê.Phong Hào mỉm cười.Ngọn lửa trong vòng tro bắt đầu bò ra ngoài, như có ý thức.Từ chân Phong Hào, những vệt than đỏ ngoằn ngoèo len theo sàn nhà thẳng về phía Thái Sơn.Cậu lùi lại.

Vấp ngã.

Lưng đập vào góc bàn.

Nhưng lửa không dừng.

Nó không lan rộng, mà bò theo hình chữ, thành hàng.

Một câu.

Một lời nguyền.Cậu nhận ra nó đang viết gì:"KHI ANH ĐẶT TÊN EM, EM ĐÃ THUỘC VỀ ANH."

Thái Sơn kinh hãi bò lùi.

Bụng quặn lên.

Mùi tro, mùi tóc cháy, mùi máu khô và một thứ gì đó quen thuộc nhưng kinh tởm ,như mùi xác chết cũ được đào lên giữa mùa mưa đang ngập ngụa trong cổ họng.Phong Hào đứng dậy.Tư thế hoàn hảo.

Chậm rãi.

Không tạo ra tiếng động.Nhưng... bên dưới chân nó ,sàn gỗ lõm xuống, như thể sức nặng ấy là của một thân thể thật.

Không phải sứ.

Không phải rỗng.

Không còn là "búp bê".Mắt Thái Sơn mờ dần.Tay cậu... run lên bất thường.Cậu nhìn xuống.

Móng tay cậu chảy máu.Từng ngón tay tách ra, như bị vặn lệch.

Như có gì đó bên trong đang xoay ngược lại — từ từ gãy, nhưng không rời ra.

Cơn đau không phải thể xác, mà như thứ gì đó bên trong đang bị kéo ra ngoài.Cậu gào lên.

Nhưng không có tiếng.

Chỉ là hơi thở khò khè như người sắp ch.ết"Đừng chống cự..."

Giọng nói đó vang lên ,không phải từ ngoài miệng Phong Hào, mà từ bên trong đầu cậu.Không, không còn là giọng nói nữa.Đó là ý nghĩ.

Nhưng không phải của cậu."

Anh đã gọi tên em."

"Anh để em nhìn thấy ánh sáng."

"Giờ anh phải để em ở lại.

Trong anh."

Cậu bò về phía cửa.Bàn tay vừa đặt lên tay nắm cửa , thì tay nắm hóa mềm như thịt, dính nhớp như da người.

Cậu hét lên, giật mạnh ra, thì toàn bộ bàn tay trái bỗng mờ dần... rồi xuyên qua cánh cửa.Không còn cảm giác.Không còn xương.Cậu đang tan ra.Cơ thể Thái Sơn...

đang bị ăn mòn khỏi thực tại.Cậu quay lại.

Trong cơn tuyệt vọng, cậu hét:"M-MÀY..MÀY RỐT CUỘC LÀ CÁI GÌ?!!"

Phong Hào nhìn cậu.

Không chớp mắt.

Không cần mỉm cười nữa.Bởi... gương mặt nó đang thay đổi.Da nó giãn ra, như lớp mặt nạ tan chảy.

Xương gò má cao vút, môi xé rách ra hai bên.

Làn da trắng như sứ rạn nứt, rò rỉ chất đen sền sệt như mực chết.Cậu không thể thở.Không thể khóc.Và rồi... không thể nhớ tên mình là gì.Trong đầu cậu, chỉ còn một câu lặp lại, lặp mãi .như tiếng ru của ai đó đã chờ cậu từ rất lâu rồi:"EM là phong hào."

"Em là phong hào""Em là phong hào".~.

0 .~

(Còn tiếp)Góc bật mí

-end cả bộ vào chương 7 hoặc 8 . vì không có ý tưởng nên viết không được dàiGóc khác

-à mà tui cũng có ý định viết truyện mới với solnic ý,cũng thể loại mang nét kinh dị nhưng tui dựa trên phim "the boy" mấy bà thấy sao
 
Jsolnicky | Phải Lòng Búp Bê Trong Tủ Kính
tên gọi của người


Thái Sơn tỉnh dậy.Lần này không có máu, không có lửa, không có tiếng gương vỡ.Chỉ là ánh sáng dịu của buổi sáng sớm, len vào qua tấm rèm mỏng, thấm cả vào da thịt.

Lần đầu tiên sau nhiều đêm, cậu thấy lòng... trống rỗng, nhưng không đau.Phong Hào vẫn đứng ở góc phòng không cử động, như mọi lần.Nhưng có gì đó khác.Ánh sáng rọi thẳng vào đôi mắt thủy tinh ấy, và lần đầu tiên...

Thái Sơn nhìn thấy nỗi buồn trong đó.

Một nỗi buồn không thuộc về vật vô tri.Cậu tiến lại gần.Trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ: không sợ, không kinh hoàng .mà là một thứ cảm thông ngột ngạt, như cậu từng quen biết người này từ kiếp nào.Và rồi... cậu đưa tay ra, chạm vào gò má búp bê.Bỗng dưng, một làn khói mỏng toả ra từ khớp cổ Phong Hào.Rồi từ từ... toàn thân búp bê bắt đầu nứt ra.Những vết nứt chạy dọc từ cổ xuống ngực, lan ra hai tay, xuống chân.

Nhưng thay vì vỡ vụn, lớp sứ mỏng ấy bắt đầu... rơi ra, như mặt nạ, để lộ bên trong là một cơ thể người thật.Da thịt, xương, cơ hoàn chỉnh.

Đẹp đẽ.

Dịu dàng.Thái Sơn chết lặng.Phong Hào đang thở.

Lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng.

Mắt nhắm.Và rồi... hắn mở mắt.Không phải thủy tinh.

Không phải nhựa.Mắt người thật,màu nâu sẫm như vỏ cây sau mưa.Thái Sơn lùi lại, miệng mở to không nói nên lời.Phong Hào nhìn cậu.

Nét mặt không còn ghê rợn, mà như thể...

đau đớn lắm."

Anh đã gọi tên em," hắn thì thầm.

Giọng khản nhưng dịu."và cũng chính anh..thấy em là người"Thái Sơn nuốt khan.

"Mày là ai?

Là... gì?"

Phong Hào mỉm cười, buồn bã."

Em từng là người.

Rất lâu rồi."

"Một kẻ bị nguyền.

Bị nhốt vào thân xác lạnh cứng, không thể chết, không thể sống.

Chỉ có thể chờ...chờ người đầu tiên nhìn em mà không sợ""Người đầu tiên... gọi tên em không phải vì tò mò... mà vì đau lòng."

Thái Sơn run lên.

Môi khô khốc."

Tôi... tôi đâu có...?"

"Anh gọi em là Phong Hào."

"Anh đặt cho em một cái tên."

"Anh nhìn em không phải vì hình hài, mà vì... một điều gì đó anh cũng không hiểu."

Căn phòng bỗng rung nhẹ.Trên tường, gương nứt nẻ dần lành lại.

Ánh sáng từ cửa sổ bỗng rực rỡ như chiều hoàng hôn, mặc cho trời đang là sáng sớm.Thái Sơn chợt nhớ ,từ giây phút nhìn thấy búp bê ấy trong tủ kính, cậu đã cảm thấy như mình từng quen nhau.Cảm giác ấy ,đáng sợ, rối loạn, nhưng cũng rất thật."

Phong Hào... là tên thật của cậu sao?"

Phong Hào gật đầu.

Cười, lần đầu tiên, một nụ cười dịu như khói, như tiếc nuối cả một đời bị bỏ quên."

Không.

Nhưng từ khi anh gọi... nó là tên thật của em rồi."

"Chỉ khi người ta gọi tên em bằng tình cảm, em mới có thể trở lại."

Thái Sơn đứng lặng.Bên ngoài, có tiếng chuông gió.

Trong phòng, mùi hương trầm thoảng qua như một ai đó vừa rời đi ,hoặc vừa trở lại.Phong Hào giờ đây là người.Nhưng liệu điều đó là cứu rỗi,hay bắt đầu một thứ gì đó nguy hiểm hơn?Phong Hào ngồi trên giường.

Cơ thể mới hồi sinh trông mảnh mai nhưng hoàn hảo, như tượng đá vừa được thổi hồn.Làn da vẫn trắng bệch, không một lỗ chân lông.

Không mạch máu.

Không bóng râm.

Không...

ấm.Mắt hắn mở to, không chớp.

Nhìn Thái Sơn như thể đang soi vào tận bên trong lồng ngực cậu."

Em vẫn chưa hoàn toàn là người đâu," Phong Hào thì thầm.

"Lời nguyền không dễ tha."

Giọng hắn vang lên nhẹ như gió, nhưng mỗi từ như có móng vuốt lạnh ngắt, cào nhẹ vào màng nhĩ Thái Sơn.Cậu lùi lại, nhưng lưng đã áp vào tường."

Cậu... không phải là người thật," Thái Sơn run rẩy.

"Cậu... chưa từng sống..."

Phong Hào nghiêng đầu, mái tóc dài đổ lệch qua một bên."

Vậy tại sao anh lại thấy tim đập nhanh khi em nhìn?"

Câu hỏi đó như nhát dao chém ngang dòng suy nghĩ.Căn phòng bỗng lạnh hẳn đi.Tấm gương trên bàn trang điểm rạn vỡ.

Một vết rạn, rồi hai, rồi ba... thành hình mạng nhện.Thái Sơn nhìn lại,phản chiếu trong gương không còn là cậu.Mà là...

Phong Hào đang ngồi trên đùi cậu, trong khi chính cậu lại bất động, mắt trừng to, không thể nói.

Một cái bóng thứ ba đứng sau lưng cả hai,tay dài đến sát cổ Thái Sơn trong gương, cười không có miệng.Cậu quay phắt lại.Không có ai.Nhưng khi nhìn lại Phong Hào đã đứng sát ngay trước mặt."

Anh không hiểu đâu, Thái Sơn..."

"Khi một linh hồn bị giam trong hình hài không sống suốt hàng trăm năm, nó không chỉ mục ruỗng... mà nó đói."

Mắt hắn chuyển màu đen.Đồng tử biến mất.Trong khoảnh khắc, toàn bộ gương mặt hắn rụng xuống một nửa, lộ lớp xương cháy đen và mảnh ký ức rạn vỡ bốc mùi tanh."

Em đói đến mức chỉ cần anh nhìn em lần đầu... em đã biết Anh là người em sẽ ăn... hoặc giữ lại mãi mãi."

Thái Sơn hét lên, giật lùi.

Nhưng cánh cửa sau lưng cậu không còn nữa.Thay vào đó là... bức tường ướt sũng như da người, nhịp thở cùng tiếng tim đập.Phong Hào tiến thêm một bước.Mỗi bước, sàn nhà dưới chân hắn rụng ra từng tấm gỗ mục, để lộ khoảng trống bên dưới như hàm răng rỗng miệng."

Em đã chết.

Rồi bị giữ lại.Giờ em sống lại......thì phải giữ ai đó lại thay em."

Thái Sơn run lẩy bẩy.Cậu không biết mình sợ vì hình hài kỳ quái ấy, hay vì mình đã thực sự động lòng với nó.Phong Hào cười nhẹ."

Anh vẫn muốn em là người không?"

"Nếu muốn... anh phải cho em thứ còn lại của mình.một phần hồn.Chỉ một chút thôi...

Em sẽ sống.

Và anh sẽ không còn ác mộng nữa.

Vì em sẽ mơ giùm anh."

Căn phòng đột ngột tối sầm.Từ trong ngực Thái Sơn, một sợi khói trắng mỏng như tơ nhện bay ra, lơ lửng giữa không trung.Phong Hào đưa môi ra... hôn nhẹ sợi khói ấy.Ngay lập tức ,một vết cháy lan trên ngực áo Thái Sơn.

Da dưới lớp vải rụng ra như tro, để lộ một vết ấn hình mắt người mở to, đang... chuyển động."

Của em rồi..."

"...Anh yêu em đúng không?"(Còn tiếp..)

góc bật mí

-những nguy hiểm vẫn sẽ rình rập cả hai

-end chương có thể không kết thúc ở chương 8
 
Jsolnicky | Phải Lòng Búp Bê Trong Tủ Kính
kí ức của cha thái sơn


Thành An nhớ rõ những ngày đầu tiên gặp Minh Hiếu, dưới ánh nắng nhạt của buổi chiều cuối thu.

Khi ấy, cậu mới chỉ là một học sinh trung học, còn ngây thơ và vụng về như những chiếc lá vàng rơi trên đường.

Minh Hiếu ,người lớn hơn cậu hai tuổi, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt sâu thẳm, như thể chứa cả một thế giới mà Thành An chỉ vừa mới được bước vào.Cậu không thể quên những buổi chiều hai người cùng ngồi trên ghế đá trong sân trường, kể cho nhau nghe những ước mơ chưa thành lời.

Thành An hay ngước nhìn Minh Hiếu, ánh mắt người ấy luôn dịu dàng, như một ngọn đèn sưởi ấm giữa ngày đông giá lạnh.

Cậu cảm nhận được sự an toàn chưa từng có khi có Minh Hiếu bên cạnh.Đêm về, Thành An vẫn thường mơ thấy Minh Hiếu.

Trong giấc mơ, Minh Hiếu không chỉ là người bạn đời dịu dàng, mà còn là ánh sáng xuyên qua bóng tối của tâm hồn cậu.

Đôi mắt đó luôn hướng về phía Thành An, theo dõi từng bước chân cậu, dõi theo cậu như thể không muốn rời đi một phút nào.Tình yêu của họ dịu dàng nhưng sâu sắc, thấm đẫm những ngày tháng trong sáng, hồn nhiên của tuổi trẻ.

Những lời hứa, những cái nắm tay, và những cái ôm chặt vào lúc giông bão là tất cả những gì Thành An cần để cảm nhận mình được yêu thương, được sống.Nhưng định mệnh không cho phép họ chỉ dừng lại ở đó.Ngày Thành An mang thai, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Niềm vui xen lẫn nỗi lo âu, ánh mắt dịu dàng của Minh Hiếu dần trở nên ảm đạm.

Cậu biết, lời nguyền cổ xưa đang dần kéo đến, kéo theo những đau đớn không thể nói thành lời.Ngày Thái Sơn chào đời cũng là ngày bóng tối phủ xuống căn nhà nhỏ của họ.

Minh Hiếu ra đi trong cơn đau, bỏ lại Thành An với đứa con trong vòng tay và một trái tim tan vỡ.Những đêm sau đó, khi Thành An tỉnh giấc trong căn phòng lạnh lẽo, cậu lại mơ thấy Minh Hiếu ,nụ cười dịu dàng ấy vẫn tồn tại, ánh mắt ấy vẫn hướng về Thành An, như thể muốn nói rằng tình yêu của họ vẫn chưa chết, dù thực tại đầy tuyệt vọng và cô đơn.

(...)Đây là kí ức nhưng mình tóm tắt lại .
 
Jsolnicky | Phải Lòng Búp Bê Trong Tủ Kính
mưa đêm và những kí ức


Mỗi lần chạm tay lên di ảnh Trần Minh Hiếu, lòng Đặng Thành An lại đau buốt như thể ngàn mũi kim chọc thẳng vào tim.

Tấm ảnh được đặt nơi cao nhất của căn phòng thờ, phía sau bức rèm nhung đen mà từ khi Minh Hiếu mất, Thành An chưa từng cho ai chạm vào.Người ta đồn, ông điên.Người ta nói, sau cái chết của bạn đời, ông tự nhốt mình trong căn phòng lớn tầng ba, không mở cửa, không bước ra, không nói một lời.Nhưng họ không biết.Họ không hiểu rằng... một phần hồn ông đã chết từ ngày sinh ra Thái Sơn.⸻Đó là một đêm mưa trắng trời, mùi đất và máu hòa lẫn trong căn phòng gỗ nơi Thành An quằn quại giữa cơn đau đẻ.

Không bác sĩ.

Không người hầu.

Chỉ có Minh Hiếu ,với đôi tay run rẩy, nắm chặt tay ông suốt mười hai tiếng."

Em làm được," Minh Hiếu thì thầm.

"Vì con của chúng ta."

Thành An gào lên.

Cơn đau xé gan xé ruột, nhưng trong đáy mắt, vẫn là ánh sáng.

Niềm tin.Niềm tin vào một gia đình.⸻Rồi đứa bé chào đời.Một bé trai ,đỏ hỏn, đôi mắt vừa mở đã trông thẳng vào Minh Hiếu.Ngay khoảnh khắc ấy, Minh Hiếu ho dữ dội, máu trào ra nơi khóe miệng."

Hiếu?"

Thành An la lên, ôm lấy con bằng cánh tay còn run."

Anh...

ổn," Minh Hiếu cố gắng mỉm cười.

"Con dễ thương lắm..."

Nhưng chưa kịp ôm đứa bé vào lòng, Minh Hiếu gục xuống, ngay trên vũng máu.⸻Họ đặt tên đứa bé là nguyễn thái sơn.Không phải theo họ Đặng — dù Thành An là người sinh.Không phải theo họ Trần — dù Minh Hiếu là cha lớn.Họ đã buộc phải chọn "Nguyễn"... vì lời nguyền.Một dòng chữ cổ được khắc vào cánh cổng tổ đường:"Máu phải mang tên Nguyễn.Tình phải đổi lấy hồn.Kẻ sinh ra yêu quỷ...Kẻ đó sẽ mất người mình yêu nhất."⸻Thành An từng không tin.

Từng nghĩ đó chỉ là mê tín của tổ tiên.Nhưng khi ánh mắt của Thái Sơn mở ra, màu xám lạnh, vô hồn, y hệt mắt của tượng sứ chôn dưới nền miếu cổ, ông biết... họ đã tái diễn một bi kịch.Minh Hiếu chết, không lời trăn trối.Đám tang vội vã.Người ta nói ông bị đột quỵ, nhưng Thành An biết ,đó là lời nguyền kích hoạt.⸻Từ ngày ấy, căn biệt thự trở nên lạnh lẽo.Thành An từ chối tất cả người thân, họ hàng, bạn bè.

Chỉ còn ông và Thái Sơn ,một đứa bé không bao giờ khóc.Cậu lớn lên với ánh mắt trống rỗng.

Từ nhỏ đã không thích ai, không tin ai.

Không yêu.Càng lớn, cậu càng giống Minh Hiếu.

Nhưng bên trong, có cái gì đó lặng lẽ khác.Mỗi lần nhìn vào mắt con, Thành An lại thấy... thứ gì đó không thuộc về thế giới này.⸻Khi Thái Sơn lên bảy, cậu vẽ một bức tranh.Không ai dạy, nhưng nét vẽ như người trưởng thành.Trong tranh là một con búp bê đứng trong tủ kính.Mắt nó nhắm.Nhưng bên dưới có hàng chữ nguệch ngoạc:"Khi em mở mắt, người anh yêu sẽ chết."

Thành An chết lặng.Tấm tranh bị thiêu ngay đêm đó.Ông đánh con lần đầu tiên.⸻Và cũng là lần cuối.Vì sau đó, ông khóa cửa phòng và không bao giờ ra nữa.Chỉ để lại một lá thư, dán ngay cửa phòng:"Sơn, nếu con đọc được lá thư này, có lẽ ta đã không còn.Đừng yêu bất cứ ai có tên là Phong Hào.Nếu lỡ rồi... hãy tha thứ cho ta.Cha nhỏ của con,đặng thành an."⸻Ngày thứ bảy sau khi Thành An biến mất, gương trong phòng thờ nứt đôi.Một bên hiện hình ảnh Minh Hiếu mỉm cười, tay ôm lấy Thành An trong giấc ngủ.Một bên là... một cái bóng xám đứng phía sau Thái Sơn, không có mặt._____

*chuyển cảnh

Lời nguyền của tổ tiênNgày xưa, khi đất trời còn chưa ổn định, các thế lực siêu nhiên tràn ngập cõi người.

Ở vùng đất này, gia tộc Nguyễn từng là một trong những dòng họ quyền quý nhất, nổi tiếng với sức mạnh và sự giàu sang.

Nhưng quyền lực đi kèm với bóng tối, và gia tộc ấy đã dính phải một lời nguyền cổ xưa ,một lời nguyền do chính một vị tổ tiên phát ra.Chuyện kể rằng, cách đây nhiều thế hệ, trong gia tộc Nguyễn có một người đàn ông tên là Nguyễn Trường Sinh, người được ban cho sức mạnh phi thường và quyền lực tuyệt đỉnh.

Nhưng quyền lực ấy được mua bằng một cái giá khủng khiếp.

Trong lúc tranh giành quyền lực với các gia tộc khác, ông đã phạm một tội lỗi không thể tha thứ: phản bội chính dòng máu của mình, bán linh hồn cho một thực thể bóng tối để đổi lấy sức mạnh.Thực thể ấy ,một bóng ma hắc ám, được gọi là "phong hào", đã ràng buộc linh hồn của Nguyễn Trường sinh bằng một lời nguyền.

Lời nguyền này không chỉ trừng phạt ông mà còn ảnh hưởng đến tất cả hậu duệ của dòng họ Nguyễn.

Bất cứ ai mang họ Nguyễn, khi chạm đến tình yêu, sẽ bị ràng buộc bởi sự đau đớn, mất mát và sự khổ sở.⸻Lời nguyền được truyền lại qua các thế hệ như một bóng ma u ám không thể gột rửa.

Mỗi đứa trẻ sinh ra trong dòng họ Nguyễn đều mang trên mình dấu ấn của sự bất hạnh: họ không thể trọn vẹn hạnh phúc bên người mình yêu, vì tình yêu ấy sẽ kéo theo sự chết chóc hoặc biến dạng linh hồn của đối phương.Và rồi, thời gian trôi đi, lời nguyền dần trở thành truyền thuyết, thành câu chuyện ma rùng rợn mà người đời hay kể lại bên ánh đèn mờ ảo.

Nhưng trong lòng gia tộc, nỗi sợ vẫn hiện hữu từng ngày.⸻Một trong những câu chuyện được truyền lại nhiều nhất là về một người con trai của dòng họ Nguyễn, người bị biến thành một con búp bê sứ mang tên Phong Hào.

Người ta nói, đó là một linh hồn bị mắc kẹt giữa hai thế giới vừa không phải người, vừa không phải đồ vật và chỉ có thể trở thành người thật khi tìm được "nửa kia" của mình.⸻Câu chuyện đó không phải chỉ là truyền thuyết.Minh Hiếu và Thành An đã từng nghe về lời nguyền này từ những người lớn tuổi trong dòng họ.

Họ biết rằng đứa con của mình, dù được sinh ra trong tình yêu chân thành nhất, cũng sẽ không thoát khỏi số phận đen tối ấy.Chính vì thế, khi Thái Sơn chào đời với ánh mắt lạnh lùng như băng giá, họ đã cảm nhận được sự khác thường trong cậu bé.

Dù cậu bé có vẻ ngoài hoàn hảo, sự sống trong ánh mắt ấy lại không phải là sự sống bình thường.⸻Minh Hiếu ,cha lớn, người mang trong mình những bí mật của dòng họ dần kiệt sức.

Căn bệnh lạ không ai chữa được ngày càng hành hạ ông đến mức quằn quại.

Trong khi đó, Thành An cha nhỏ, người mang thai và sinh ra Thái Sơn cũng không thể ngăn được nỗi đau trong tim mình, khi chứng kiến tình yêu và cuộc sống của họ dần bị bóp nghẹt bởi lời nguyền.⸻Đêm nọ, trong căn phòng đầy bóng tối của biệt thự Nguyễn, Thành An thức dậy giữa cơn ác mộng.

Mặt trời chưa kịp ló rạng, một bóng đen mờ ảo hiện lên bên cạnh giường, khuôn mặt mang nét đẹp ma mị, nhưng đôi mắt lại như chứa đựng nỗi thống khổ vô tận.Phong Hào ,linh hồn bị mắc kẹt trong con búp bê sứ đã hiện hình.Giọng nói không còn là tiếng thét rợn người nữa, mà là tiếng thì thầm ngọt ngào, cám dỗ."

Anh sẽ không bao giờ rời khỏi em," giọng nói ấy vang lên trong tâm trí Thành An, khiến tim ông như bị bóp nghẹt.

"Chỉ cần em trao cho anh tình yêu thật sự, anh sẽ trở lại là người..."⸻Nhưng tình yêu ấy ,theo lời nguyền sẽ trả giá bằng sự đau đớn và mất mát.Và đây là cái giá mà gia tộc Nguyễn phải gánh chịu đó là một vòng lặp bất tận, giữa tình yêu và lời nguyền, giữa sự sống và cái chết.Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến trong phòng thắp lên những bóng đen nhảy múa trên tường, như thể chính bức tường cũng đang thở dài theo nỗi đau của gia tộc Nguyễn.

Thành An ngồi bất động, lòng như bị đóng băng bởi những lời thì thầm đầy mê hoặc và đe dọa của Phong Hào.

Trong đầu ông vang lên một tiếng vọng từ quá khứ, một lời cảnh báo mà không ai muốn nghe.Người ta kể rằng, mỗi đời con trai của dòng họ Nguyễn, khi lớn lên, sẽ phải đối diện với sự cám dỗ của "Phong Hào" ,không chỉ là một linh hồn bị mắc kẹt, mà còn là đại diện của lời nguyền, quyền lực ma quái, và sự thống khổ không thể giải thoát.

Một khi đứa trẻ mang dòng máu ấy biết yêu, chính tình yêu ấy lại biến thành xiềng xích trói buộc tâm hồn họ.⸻Nhớ về quá khứ, Minh Hiếu và Thành An không chỉ là những người tình, mà còn là người bạn đồng hành trong cuộc chiến chống lại định mệnh tàn nhẫn.

Họ đã tìm đủ mọi cách để phá bỏ lời nguyền, dùng những nghi lễ cổ xưa, những lời cầu nguyện trong đêm, nhưng mọi thứ đều vô vọng.⸻Có một lần, khi Thành An đang mang thai Thái Sơn, một đêm mưa gió bão bùng, ông Minh Hiếu nhìn sâu vào mắt Thành An, rồi nói:"Con của chúng ta sẽ là chìa khóa... hoặc sẽ là dấu chấm hết."

Ánh mắt ông đầy sợ hãi nhưng cũng chan chứa hy vọng.

Nhưng thành phố đêm ấy không yên bình.

Bóng tối dường như đặc quánh hơn, như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng.⸻Thái Sơn ra đời trong một đêm đầy bão tố, tiếng khóc đầu tiên vang lên không phải là sự vui mừng, mà là âm thanh của nỗi đau và bi thương.Từ lúc đó, cuộc đời của họ rẽ sang một con đường khác ,con đường của sự giằng xé, bất an, và bóng tối luôn rình rập.⸻Phong Hào ,linh hồn lời nguyền đã không chỉ là một câu chuyện truyền miệng, mà chính là một thực thể sống động.

Nó luôn hiện diện, thầm lặng theo dõi từng bước chân của Thái Sơn, chờ đợi ngày cậu sẽ biết yêu và bị lời nguyền kéo vào vực sâu không đáy.⸻Những đêm Thành An thức trắng, nhìn con trai ngủ trong phòng, ông biết rằng định mệnh đang chờ đợi.Ông đã từng hỏi Minh Hiếu: "Nếu lời nguyền không thể phá bỏ, vậy chúng ta sẽ phải sống thế nào?"

Minh Hiếu chỉ mỉm cười buồn: "Chỉ có tình yêu thật sự mới có thể giải thoát.

Nhưng tình yêu đó... có thể lấy đi tất cả."⸻Rồi Minh Hiếu biến mất trong cơn đau, bỏ lại Thành An và Thái Sơn với những câu hỏi không lời đáp.Thành An tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm của biệt thự, quên đi thế giới bên ngoài, quên đi cả chính bản thân mình.

Người ta nói ông đã mất tích sau đó, không ai biết ông đi đâu, chỉ còn lại căn phòng lạnh lẽo với những ký ức đầy máu và nước mắt.⸻Lời nguyền vẫn tiếp tục, cuốn lấy gia tộc Nguyễn trong vòng xoáy không lối thoát.

Và Thái Sơn, đứa con mang dòng máu đó, sẽ phải tự mình tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối, đối diện với Phong Hào, và giải mã lời nguyền đau thương mà tổ tiên đã để lại.(Còn tiếp..)Góc bật mí

-đời trước của thành an đã phá lệ,quyết định đặt tên con theo cha lớn là họ "đặng" và đặt tên con là thành an khiến cho lời nguyền quật chết cả 2 người họ.
 
Jsolnicky | Phải Lòng Búp Bê Trong Tủ Kính
Bóng tối khơi dậy


Bóng tối trong căn biệt thự Nguyễn dày đặc hơn mỗi khi đêm buông xuống.

Thái Sơn, với ánh mắt lạnh lùng và khuôn mặt không biểu cảm, bắt đầu cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó không thuộc về thế giới bình thường.

Những tiếng động lạ, những bóng hình thoáng qua trong góc phòng, những cơn gió lạnh lẽo không rõ nguồn gốc... tất cả như đang vây quanh cậu, ép cậu vào một không gian không thể thoát ra.Một đêm nọ, khi Thái Sơn đang ngồi trong phòng học, chiếc tủ kính đặt Phong Hào bỗng run lên một cách bất thường.

Cánh cửa kính khe khẽ mở ra, và con búp bê cao 1m71 bước ra khỏi tủ với bộ dáng uyển chuyển đầy ma mị, ánh mắt ấy mang theo sự đau đớn và khao khát được giải thoát."

Thái sơn," giọng nói của Phong Hào, ngọt ngào nhưng lại như xuyên thấu tâm can, "cuối cùng thì ta cũng ở bên cạnh người."

Cậu bỗng cảm thấy tim mình đập mạnh, một cảm giác vừa sợ hãi vừa bị thôi miên kéo vào vòng xoáy ma quái.Phong Hào tiến lại gần, bàn tay lạnh lẽo chạm vào má Thái Sơn, khiến cả người cậu run lên như đang bị dòng điện lạnh chạy qua.

Nhưng trong giây phút ấy, thay vì la hét hay tránh né, Thái Sơn lại cảm thấy một nỗi khao khát kỳ lạ, một sự gắn bó không thể lý giải."

Ta đã chờ ngươi rất lâu, lâu đến mức đã quên mất ý nghĩa của sự sống," Phong Hào thì thầm, "Ngươi là người duy nhất có thể phá bỏ lời nguyền này."

Nhưng sự thật không hề đơn giản.

Lời nguyền ấy đã ràng buộc sâu sắc vào tâm hồn Thái Sơn, khiến cậu phải đối diện với bóng tối sâu thẳm trong chính mình.Và khi ánh trăng chiếu xuống, vết nứt trong không gian thời gian dường như mở ra, kéo theo những bóng ma của quá khứ quay về, rình rập và ám ảnh từng bước chân của cậu...Ánh trăng tràn qua khung cửa sổ, hắt lên sàn nhà một dải sáng mờ như tấm khăn liệm bạc phủ lên thi thể đã chết từ lâu.

Trong bóng tối, Phong Hào ,người từng là búp bê vô tri đứng trước Thái Sơn như một hiện thân lặng lẽ của giấc mơ bị nguyền rủa.Khuôn mặt ấy... quá đẹp để là người, nhưng cũng quá thật để là búp bê."

Ngươi..là gì?."

Thái Sơn lùi lại, mắt mở to, bàn tay run rẩy quơ vội cây nến gần đó.

Lửa nến đung đưa như một sinh linh nhỏ bé đang sợ hãi trước sự xuất hiện của thứ gì đó không thuộc về thế giới con người.Phong Hào không trả lời.

Hắn bước đến, dáng đi uyển chuyển như đang lướt, bóng in trên tường biến dạng, dài ngoằng, xoắn xuýt như có thêm nhiều tay, nhiều chân.

Thái Sơn lùi đến sát tường.

Ngực thắt lại."

Ta không phải ác quỷ..."

Giọng nói của Phong Hào vẫn dịu dàng.

"Chỉ là... ta từng là người.

Một người bị phản bội, bị phong ấn và lãng quên trong suốt nhiều đời."

"Ngươi... từng là người..?"

Thái Sơn hỏi, nuốt khan."

Phải.

Nhưng khi họ gọi ta là vật hiến tế cuối cùng, trái tim ta đã ngừng đập, và linh hồn bị nhốt lại trong thân xác sứ này.

Ta không thể chết, cũng không thể sống.

Chỉ có thể chờ đợi..."

Căn phòng rung lên khe khẽ, như một linh hồn nào đó đang cố gắng rướn người ra khỏi mặt đất.

Bức tường phía sau Thái Sơn nứt ra một đường mảnh, bụi rơi lả tả như tro tàn."

Chờ ai?"

Thái Sơn nghe rõ tiếng tim mình đập như trống tang."

Ngươi.

Người mang tên Nguyễn Thái Sơn,máu huyết của kẻ đã nguyền rủa ta."

Đôi mắt Phong Hào ánh lên một tia đỏ mờ mịt như lửa lò địa ngục.

"Ta từng nghĩ sẽ giết ngươi.

Nhưng... khi nhìn thấy ánh mắt ngươi chạm vào ta...

Ta biết mình đã sai."

Một cơn gió lạnh bỗng lùa qua khe cửa sổ, tấm rèm lụa trắng bay phần phật như hồn ma mặc váy cưới.

Nến tắt phụt.

Mọi thứ chìm trong bóng tối.Rồi giọng Phong Hào vang lên lần nữa ,lần này không còn nhẹ nhàng."

Nhưng ta không thể tự mình hóa giải lời nguyền.

Chỉ có ngươi ,nửa còn lại mà số phận sắp đặt .mới có thể khiến ta thành người.

Ngươi có chấp nhận không?"

"Không bao giờ!"

Thái Sơn bật hét, "Ta không phải phần gì của ngươi cả!

Ngươi là một lời nguyền, một thứ... thứ khủng khiếp!"

"Vậy ngươi sẽ để ta sống mãi trong lồng giam?

Để những đời sau của ngươi cũng chịu lời nguyền như ta?"

Thái Sơn lặng đi.Trong đầu cậu, những ký ức xa xăm ùa về ,về một bức tranh cũ trong tầng hầm gia tộc: một thiếu niên xinh đẹp mặc y phục cổ, đôi mắt đầy oán thù, mái tóc dài chạm vai, đứng giữa vòng lửa cháy, bị xiềng bằng dây sắt quấn từ cổ đến mắt cá chân.Trên viền tranh, khắc dòng chữ:"Kẻ phạm tội yêu.. sẽ bị trừng phạt bởi chính tình yêu của mình."

Cậu nhớ lại giấc mơ cách đây không lâu ,nơi mình bị bao vây bởi hàng trăm cánh tay sứ trắng bệch, lôi xuống một hồ máu đen ngòm.

Trên mặt nước ấy, Phong Hào nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng... nhưng nước mắt nhỏ xuống không phải nước ,mà là mực đen."

Ta từng yêu... như một con người."

Phong Hào khẽ thì thầm.

"Và tình yêu ấy bị kết án.

Bởi một người... mang họ Nguyễn ."⸻Một cơn choáng ập đến, Thái Sơn ngã xuống nền đá lạnh, bàn tay cào vào không khí như tìm một điểm tựa.

Trong mắt cậu, bức tường vỡ toang ra ,sau lớp vữa rêu mục, hàng trăm bức thư tay rách nát rơi xuống .toàn là thư tình.

Đều ký tên: Phong Hào.Một trong số đó, vẫn còn rõ nét:"Nếu ta bị lãng quên, thì lời nguyền sẽ thay ta ghi nhớ.Nếu người chối bỏ ta, thì đời đời kiếp kiếp, máu của ngươi sẽ tìm lại ta.Dù là tình yêu... hay là nỗi sợ."⸻Thái Sơn gào lên: "Ngươi muốn gì ở ta?!"

Và lúc đó, Phong Hào mỉm cười.Một nụ cười xinh đẹp đến rợn người."

Ta muốn được yêu... như con người.

Và nếu ngươi từ chối..."hắn cúi sát xuống, má kề sát tai Thái Sơn "..ta sẽ biến ngươi thành búp bê của ta.

Chúng ta sẽ cùng bất tử.

Mãi mãi."⸻Tiếng chuông đồng hồ vang lên ,đúng 3 giờ sáng.Cánh cửa phòng tự động đóng sập lại.Trên trần nhà, từng hàng chữ máu hiện ra bằng nét viết xiêu vẹo, như ai đó dùng móng tay cào rỉ máu lên vôi tường:"Khi kẻ bị lãng quên được yêu, linh hồn sẽ sống lại.Nhưng khi tình yêu bị từ chối, cơn thịnh nộ sẽ không còn được phong ấn."⸻Thái Sơn ôm đầu, quỳ xuống sàn.

Một giọt máu từ mũi cậu rơi xuống nền nhà .lặng lẽ... và đỏ tươi.Phong Hào đứng giữa căn phòng, đôi mắt xinh đẹp nhưng mang bóng tối u uất như vực sâu.Máu từ mũi Thái Sơn rơi thành từng giọt, đậm và đỏ đến kỳ lạ, lan ra nền đá lạnh như thể muốn vẽ lên một đồ hình cổ ngữ đã bị lãng quên từ thế kỷ trước.

Không khí trong phòng đặc quánh như sương mù pha tro tàn.

Mùi gỗ ẩm và kim loại rỉ sét len vào từng hơi thở, khiến cậu ho khan, cổ họng nóng rát như có than cháy.Phong Hào vẫn đứng đó, không nhúc nhích, như một bức tượng sống.

Nhưng Thái Sơn biết... từng cơ bắp dưới làn da trắng sứ ấy đang chuyển động.

Sự sống đã quay lại.

Và nó không còn chịu sự kiểm soát của ai."

Thái Sơn..."

Giọng Phong Hào bỗng dịu lại.

Không còn ngọt ngào như nụ mật, mà trở thành một khúc hát ru xưa cũ.

Một giai điệu mà dường như...

Thái Sơn đã từng nghe.Ở đâu đó.

Trong một giấc mơ.

Hay trong... ký ức ai đó khác?Cậu gắng gượng đứng dậy, tay vịn vào bàn học nhưng bị một lực vô hình hất ngược.

Thái Sơn ngã về phía sau ,đúng vào tủ kính nơi từng nhốt Phong Hào.

Kính không vỡ.

Mà ngược lại... nó như thở.Lớp kính lạnh tanh hằn lên lưng cậu như có tim đập.

Một khoảnh khắc, Thái Sơn cảm nhận được ,chính mình đang bị nhốt trong tủ, còn Phong Hào là người đứng ngoài."

Ngươi đang thấy gì?"

Phong Hào thì thầm.Căn phòng vặn vẹo.

Các bức tranh trên tường bỗng đổi hình.

Không còn là chân dung tổ tiên nhà Nguyễn.

Mà là những gương mặt vặn vẹo , một số không có mắt, một số miệng bị khâu lại, và một vài... chính là Thái Sơn ở nhiều trạng thái khác nhau: điên dại, khóc lóc, cười khẩy, chết đuối.Một giọng nói rỉ rả vang trong đầu cậu:"Máu của ngươi là món nợ.

Tình yêu của ngươi là lưỡi dao.

Trốn thoát đi, nếu còn có thể."

Thái Sơn gào lên.

Cậu chạy ra cửa phòng, giật mạnh tay nắm.

Vẫn khóa.

Không phải khóa thường ,mà là từng sợi tóc người đen bóng, đan chặt thành lưới chắn ngang cửa.

Những sợi tóc cử động được.

Chúng siết lấy cổ tay cậu."

Không ai rời đi."

Giọng Phong Hào từ sau lưng.

"Chúng ta còn chưa bắt đầu, Thái Sơn à."

Cậu quay phắt lại.Phong Hào...

đang cười.Lần đầu tiên.

Một nụ cười lộ răng ,nhưng thay vì răng người, Thái Sơn thấy những chiếc răng mảnh dài như kim khâu, xếp thành hàng đều tăm tắp như răng lược cổ.

Đẹp.

Nhưng gớm ghiếc.Thái Sơn chợt nhận ra ,cậu đang bắt đầu run không phải vì sợ, mà là vì lệch nhịp cảm xúc.

Một thứ cảm giác đen tối đang lấn dần vào tim cậu."

Nếu đây là tình yêu... thì tại sao ta lại muốn ngươi cắn nát ta đến chết?"

Phong Hào tiến gần.Gần hơn nữa.Đặt hai tay lên hai bên má Thái Sơn, áp trán mình vào trán cậu."

Ngươi thấy rồi đó," hắn thì thầm.

"Ta đâu còn là búp bê.

Nhưng... ta vẫn cần một linh hồn để hoàn thiện."

"Ngươi định chiếm lấy ta?"

Thái Sơn cố hỏi, nhưng giọng lạc đi."

Không.

Ta muốn tan vào ngươi.

Để chúng ta... mãi mãi là một."⸻Khi môi Phong Hào gần chạm vào Thái Sơn, cả căn phòng rung lên dữ dội.

Những bóng đen như đám khói độc trồi ra từ các khe tường, cất tiếng thì thầm bằng hàng trăm giọng nói khác nhau ,trẻ con, người lớn, đàn ông, phụ nữ, thậm chí cả tiếng của chính Thái Sơn."

Giải thoát cho ta..."

"Yêu ta..."

"Chết cùng ta..."

Thái Sơn bỗng bật cười.

Một tràng cười như vỡ vụn.Cậu không còn biết điều gì là thật, điều gì là ảo.

Tất cả... tan chảy trong đôi mắt đẹp đến ghê rợn của Phong Hào.Và trong khoảnh khắc đó, cậu nghe thấy tiếng gọi... của Thành An.Một tiếng vọng mơ hồ:"Sơn...

đừng để trái tim con thuộc về bóng tối..."

Cậu giật mình.

Bóng tối tan biến.⸻Thái Sơn tỉnh dậy.Nằm giữa sàn phòng.

Đèn đã sáng.

Tủ kính vẫn đóng.

Phong Hào là búp bê, im lặng, vô hồn như cũ.Mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Trái tim đập loạn xạ.Cậu bò lại gần tủ kính.

Bàn tay run rẩy đặt lên mặt kính.

Ánh mắt của búp bê... nhìn thẳng vào cậu.Nó vừa... chớp mắt____

Góc bật mí

-phong hào yêu thái sơn ở nhiều kiếp

-thái sơn không phải là kiếp đầu
 
Back
Top Bottom