Siêu Nhiên Địt nát những nam thần đó

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401443130-256-k662552.jpg

Địt Nát Những Nam Thần Đó
Tác giả: HuyenYeuThan
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện viết riêng cho bản thân, để đây để đọc Tags: bdsmboylovecao-hchủ-côngdị-nănggayharemkinh-dịloanluânr21thôi-miêntra-côngtận-thếtức​
 
Địt Nát Những Nam Thần Đó
Chương 1: Thao nát đại thiếu trùm trường (H)


Chương 1: bắt cóc, địt Tạ Kính Thành đến bắn, bắt đầu thỏa hiệp, khẩu giao.Trong lớp học, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa kính, hắt lên bảng đen một mảng sáng chói.

Giờ học đã sắp kết thúc, tiếng giảng của thầy giáo trở thành âm thanh đều đều, phần lớn học sinh đều ngồi gục đầu chán chường."

Ê, tan học đi ăn lẩu không?".

Tạ Kính Thành huých nhẹ vào vai hắn, nụ cười tươi rói như thể chẳng có chuyện gì quan trọng hơn bữa ăn.Hắn hơi nhướng mày, liếc nhìn cậu ta: "Cậu chỉ biết ăn thôi".Tiếng cười khẽ vang lên, giữa bầu không khí yên bình chẳng khác gì bao ngày thường.Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, trời đất như rạn nứt.

Một tiếng "ầm" trầm vang từ xa truyền tới, kèm theo chấn động khiến cửa kính rung bần bật.

Hàng loạt âm thanh gào khóc xé nát sự yên tĩnh, tiếp theo là tiếng còi báo động từ khắp nơi.Trên bầu trời, những đường nứt đen sì tựa như vết sẹo khổng lồ hiện ra, từng cánh cổng không gian rách nát chậm rãi mở ra, sâu thẳm, đen tối, như vực sâu nuốt chửng ánh sáng.

Từ trong đó, quái vật đủ loại tràn ra, có kẻ gào thét trên đường phố, có kẻ đạp sập cả tòa nhà, có thứ giương cánh từ rừng rậm lao vút lên không, thậm chí cả đáy biển cũng sôi trào bọt nước đỏ ngầu.Lớp học vốn bình yên bỗng rối loạn.

Tiếng bàn ghế đổ vỡ, tiếng thét chói tai, học sinh ùa ra cửa như bầy ong vỡ tổ.Tạ Kính Thành sợ đến tái mặt, run rẩy túm chặt lấy cánh tay hắn: "Chúng ta... chúng ta phải làm sao đây?".Hắn không trả lời ngay, chỉ siết chặt nắm tay, trong mắt không hề có chút hoảng loạn nào.

Trái lại, ánh mắt hắn như chìm trong bóng tối sâu thẳm, bình tĩnh đến lạnh lẽo.Bởi vì hắn biết... khoảnh khắc tận thế giáng xuống, hắn đã chờ giây phút này, hơn nữa lúc này, hắn còn có.

Một dòng chữ lạnh băng từng xuất hiện trong đầu hắn:[Hệ thống khởi động.

Ký chủ: Lâm Vĩnh Dạ.

Năng lực: Toàn quyền phân tích và dị năng lực Tomie thần cấp].Không kịp nghĩ nhiều, hắn nắm tay Tạ Kính Thành kéo chạy xuyên qua đám học sinh đang chen lấn.

Mùi máu tanh, tiếng gầm gừ quái vật càng lúc càng gần.

Hắn không dừng lại, thậm chí còn tính toán tuyến đường di chuyển chính xác đến từng ngõ ngách.Cuối cùng, hắn lôi Tạ Kính Thành về tới căn hộ của mình, cửa đóng sầm lại ngăn cách bên ngoài hỗn loạn."

An... an toàn rồi sao?".

Tạ Kính Thành ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển.Hắn im lặng nhìn cậu ta, ánh mắt chậm rãi tối lại.

Rồi bất ngờ rút ra một lọ thuốc nhỏ, hòa vào cốc nước."

Uống đi, Kính Thành"."

Hả?

Đây là gì?".Không để cậu ta kịp phản ứng, hắn đã ép cốc nước vào miệng y.

Chất lỏng trượt xuống cổ họng, Tạ Kính Thành choáng váng, ý thức nhanh chóng mơ hồ.Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay vén mái tóc dính mồ hôi của cậu ta, môi khẽ nhếch thành một đường cong lạnh lẽo."

Đừng sợ.

Chỉ cần theo tôi, bên cạnh tôi, chúng ta sec mãi mãi ở bên nhau, cho dù là tận thế... cậu cũng sẽ không thoát được đâu".Khi Tạ Kính Thành mở mắt, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ hắt vào căn phòng xa lạ.Chưa kịp nhận ra đây là đâu, hắn liền giật thót.

Tay chân mình bị kéo căng, trói chặt trên giường thành hình chữ đại, sợi dây lạnh lẽo ghì chặt đến mức da thịt in hằn vết đỏ.

Toàn thân hắn trần trụi, lộ ra trước không khí lạnh buốt."

Không... không thể nào?", hắn giãy giụa điên cuồng, nhưng sợi dây chẳng hề lay động, chỉ khiến cổ tay và mắt cá đau buốt.Trong đầu tràn ngập nỗi kinh hoảng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng gầm rú của quái vật xen lẫn tiếng kêu khóc tuyệt vọng của nhân loại, khắc họa thế giới đã biến thành địa ngục.Cánh cửa phòng kẽo kẹt mở ra.Bóng dáng một người bước vào, áo sơ mi đen trên thân hắn sạch sẽ đến vô lý, đôi mắt trầm tĩnh nhìn thẳng vào người trên giường, từng bước thong thả mà nặng nề như ép xuống ngực Tạ Kính Thành."

Lâm...

Lâm Vĩnh Dạ", giọng Tạ Kính Thành run rẩy, vừa sợ hãi vừa không hiểu.Lâm Vĩnh Dạ khẽ nhếch môi, ánh nhìn u tối như lưỡi dao lướt qua làn da trần trụi đang run rẩy kia.

Hắn bước lại gần, ngồi xuống mép giường, ngón tay lạnh lẽo chậm rãi đặt lên gò má tái nhợt của Tạ Kính Thành."

Tỉnh rồi à?", giọng nói bình thản, không mang chút ấm áp.Tạ Kính Thành toàn thân căng cứng, cố nén tiếng nức nở, "Cậu...

Cậu tại sao lại... trói tôi...

Thả tôi ra, bên ngoài đang"."

Bên ngoài?".

Lâm Vĩnh Dạ cắt ngang, ánh mắt dường như lóe lên tia châm biếm, "Bên ngoài là quái vật, là máu, là chết chóc.

Cậu nghĩ ra đó sẽ sống được sao?".Hắn cúi xuống sát hơn, hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tai Tạ Kính Thành"Trong tận thế này, chỉ có ở bên cạnh tôi, cậu mới có thể sống sót".Nói rồi, hắn kéo chăn phủ lên người Tạ Kính Thành, từng động tác chậm rãi nhưng chứa đầy sự khống chế tuyệt đối."

Đừng giãy nữa.

Dù cậu có muốn chạy, cũng chẳng thể đi đâu được".Trong ánh mắt sâu không đáy của hắn, nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi của Tạ Kính Thành phản chiếu rõ rệt, như một con chim non bị giam trong lồng sắt, không còn đường thoát.Lâm Vĩnh Dạ nhìn gương mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi của Tạ Kính Thành trên giường, trong đáy mắt khẽ thoáng qua một tia lạnh lẽo.Đối với hắn, cảnh tượng này đã không còn xa lạ.Kiếp trước, hắn cũng từng ngồi ở vị trí này, trong căn phòng tối, ôm lấy chút hy vọng mong manh mà sinh tồn.

Hắn liều mạng tranh đoạt từng viên lương khô, từng giọt nước, từng khoảnh khắc sống sót.

Hắn đã nghĩ, chỉ cần nắm tay bạn gái, cùng nàng vượt qua máu lửa, cuối cùng vẫn sẽ tìm thấy một nơi yên bình.Nhưng kết quả thì sao?Khi hắn kiệt sức chống trả bầy quái vật, khi máu me loang lổ khắp người, kẻ mà hắn tín nhiệm nhất lại đẩy hắn vào miệng tử vong, không chút do dự.

Ánh mắt nàng lúc quay lưng rời đi, lạnh lẽo hơn cả băng tuyết.Hắn chết thảm, như một con chó bị vứt bỏ.Một lần nữa mở mắt, hắn giật mình phát hiện mình trở về.

Thời gian quay ngược, mọi thứ vẫn nguyên vẹn, kim đồng hồ chỉ còn một ngày nữa trước khi tận thế giáng xuống.Sau cơn bàng hoàng là lạnh lùng.

Hắn không kêu trời, không gào khóc, chỉ lẳng lặng lập kế hoạch.Vật tư dự trữ được hắn mua về liên tục, tầng hầm do ông nội để lại được tu sửa thành căn cứ an toàn.

Trí óc đã trải qua mười năm trong máu lửa, giờ đây tỉnh táo, nhẫn tâm, khôn ngoan hơn bất kỳ ai.Còn bạn thân hắn, Tạ Kính Thành.Kiếp trước, y vốn là đại thiếu của Tạ thị, trong cơn hỗn loạn ban đầu, hai người dần lạc mất nhau.

Đến khi có tin tức, Tạ Kính Thành đã trở thành một trong những dị năng giả mạnh nhất thế giới, địa vị cao vời, khiến vô số kẻ ngưỡng vọng.Nhưng ở kiếp này, sẽ không còn như vậy nữa.Lâm Vĩnh Dạ khẽ nheo mắt, ngón tay vuốt dọc theo sợi dây trói đang ghì chặt Tạ Kính Thành, khóe môi nâng lên một độ cong âm trầm"Kiếp này, ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào thoát khỏi tay mình".Hắn muốn đứng trên đỉnh cao của tận thế, nhìn xuống toàn bộ nhân loại.

Nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ.Những kẻ mạnh mẽ từng khiến hắn ngưỡng vọng, từng đạp hắn dưới chân, hắn sẽ khiến tất cả phải khuất phục.Không chỉ khuất phục.Hắn muốn bọn họ trở thành chó săn của hắn, trung thành, ỷ lại, vĩnh viễn không thể rời đi.Và Tạ Kính Thành, thiên chi kiêu tử, cường giả tương lai, sẽ là con mồi đầu tiênTrong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, hơi thở Tạ Kính Thành dồn dập, từng cơ bắp săn chắc căng lên dưới lớp da trắng mịn.

Trói chặt bốn phía, y chẳng khác gì con thú bị dồn vào lồng sắt."

Lâm Vĩnh Dạ!

Mẹ nó cậu bị điên rồi à?!

Mau thả tôi ra trước đã", y nghiến răng mắng, thanh âm gắt gỏng, mang theo chút hung hăng vốn có của kẻ quen được nuông chiều.Nhưng trong đáy mắt lại không che nổi sự run rẩy cùng bất an, giống như một đứa trẻ bị ném vào vực thẳm chưa từng biết đến.Lâm Vĩnh Dạ khẽ cười.

Tiếng cười của hắn không lớn, nhưng như lưỡi dao sắc bén, chậm rãi cứa vào trái tim Tạ Kính Thành.Hắn cúi người, bàn tay thon dài lạnh lẽo đặt lên gò má Tạ Kính Thành.

Ngón tay vuốt nhẹ, từ thái dương xuống cằm, từng chút một, vừa thân mật vừa khiến người ta rùng mình."

Kính Thành", giọng hắn trầm thấp, lười nhác, "Trong tận thế này, cậu nghĩ ai có thể bảo vệ cậu?".Nói đoạn, đôi mắt hắn khẽ nhắm lại.Một luồng khí đen đặc cuộn trào quanh thân thể, sau đó da thịt hắn dường như tách ra.

Một gương mặt thứ hai, thứ ba, vô số bóng hình mơ hồ chồng chéo như Tomie tà mị, nhưng được hệ thống mài giũa thành phiên bản hoàn mỹ - quyến rũ, yêu dị, bất khả xâm phạm.Làn da không hề mang khuyết điểm, ánh mắt chứa tia sáng ma mị khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng như rơi vào mê trận, mất đi khả năng phản kháng."

Cậu... cậu...", Tạ Kính Thành mở to mắt, hơi thở nghẹn lại trong cổ, toàn thân nổi da gà, lồng ngực phập phồng dữ dội.Lâm Vĩnh Dạ mỉm cười, chỉ một thoáng, đôi mắt hắn bừng lên ánh sáng u ám.Thôi miên.Tạ Kính Thành đột ngột cứng đờ, hô hấp lộn xộn, như thể linh hồn bị xích lại.

Trong đầu vang vọng những âm thanh mơ hồ, toàn bộ ý chí như bị một bàn tay vô hình khống chế.Nhưng hắn vẫn vùng vẫy, gầm lên "Đừng...

đừng hòng!

Tôi sẽ không nghe lời cậu đâu, Lâm Vĩnh Dạ, Cậu là đồ biến thái"."

Biến thái?".

Lâm Vĩnh Dạ bật cười, ánh mắt càng sâu thẳm.Bàn tay hắn chậm rãi rời khỏi gò má, đặt lên lồng ngực rắn chắc của Tạ Kính Thành, cảm nhận nhịp tim đập loạn."

Cậu sẽ sớm hiểu thôi... khi tận thế phủ xuống, kẻ biến thái này mới là kẻ duy nhất có thể giữ cậu lại".Hắn nghiêng đầu, thì thầm vào tai y, giọng khàn khàn như ma quỷ dụ dỗ, hơi thở và giọng nói mê hoặc của hắn phà vào tai y, khiến y đỏ mặt, Tạ Kính Thành không biết đây là loại cảm giác gì."

Cậu là con mồi đầu tiên của tôi, Kính Thành.

Dù sau này cậu có mạnh mẽ đến mức hóa thành hoả ngục ma long, cũng đừng hòng thoát khỏi tay tôi"."

Cậu...

Cậu điên rồi Lâm Vĩnh Dạ, Cậu nên biết tôi là đại thiếu của Tạ thị, đụng đến tôi thì cậu sẽ chết không toàn thây"."

Kính Thành, cậu nên nhận rõ hiện thực đi, hiện tại tận thế bộc phát, thân những người đó còn lo chưa xong, huống chi là quan tâm tới cậu, hơn nữa nếu như quan tâm cậu, thì cũng sẽ nghĩ là cậu đã chết trong miệng quái vật, ai sẽ biết cậu ở chỗ tôi, hử".

Lời nói của Lâm Vĩnh Dạ khiến Tạ Kính Thành tuyệt vọng, toàn thân run rẩy, y làm sao không nghĩ được việc như vậy, "ưm hư", chưa kịp phản ứng thì đột nhiên Tạ Kính Thành cảm nhận được một trận tê dại của cơ thể, Lâm Vĩnh Dạ đang không ngừng mút lấy đầu ti của y, "Moẹ nó, Lâm Vĩnh Dạ, mày điên rồi, tao là đàn ông đấy, ư a, đừng, mau dừng... lại ngay ưm a".Tạ Kính Thành càng nói, Lâm Vĩnh Dạ càng thêm ra sức mút lấy, trong phòng chỉ còn lại những lời chửi rủa cùng với tiếng rên rỉ trầm thấp của Tạ Kính Thành, y chưa bao giờ nghĩ nơi đó của đàn ông còn có thể mang lại cảm giác như vậy, quá kích thích.

Cặc bự dưới háng Tạ Kính Thành không biết từ bao giờ đã ngẩn cao đầu.Một lúc sau Lâm Vĩnh Dạ mới dừng lại, hắn nhìn cặc bự của Tạ Kính Thành sau đó liếc nhìn y, của Tạ Kính Thành rất to, lại hơi đen một chút, y là đại thiếu của Tạ thị, ăn chơi trác táng, đương nhiên đã thượng qua không ít nữ nhân, dưới ánh mắt xâm lược của Lâm Vĩnh Dạ, Tạ Kính Thành đỏ mặt, y định chửi tiếp thì đột nhiên hai chân bị tách ra, sau đó là nâng lên chạm tới ngực của mình, Tạ Kính Thành kịp phản ứng vội la lên."

Moẹ nó, đồ điên, đồ biến thái, mau dừng lại, ư aaaaa không, đừng ưm...

Đừng....

Chỗ đó....

Ưm aa không được, ưm aaa, mau mau....

Lấy.

Ư aaa, lấy ra, ưm....".

Còn chưa dứt lời thì Tạ Kính Thành đã cảm nhận được hậu huyệt bị xâm nhập, Lâm Vĩnh Dạ bắt đầu khai phá hậu huyệt cho y, bắt đầu từ một ngón rồi hai ngón, thẳng đến ba ngón tay ra vào trơn tru thì hắn mới dừng lại."

Ưm aaa", Tạ Kính Thành trong lúc được khai phá đã bắn ra một lần, y không tin mình chỉ bị thằng bạn thân chơi từ bé chạm vào hậu huyệt một chút liền đã bắn, nổi xấu hổ cùng với tức giận bừng lên, nhưng chưa kịp phát tiết thì "phụt" Tạ Kính Thành cảm giác như cơ thể bị xé đức, "aaaaa, không...

Vĩnh Dạ....

Dừng lại, đau quá.

Ưm.

Aaaa , hức......ưm", Lâm Vĩnh Dạ tiến thẳng con cặc bự to dài của mình vào hậu huyệt đã nới lỏng của Tạ Kính Thành, một phát đâm tới đỉnh, hắn không hề nương tay, cơ thể Tạ Kính Thành bây giờ không ngừng run rẩy, động cũng không dám động, cũng không dám hé răng chửi Lâm Vĩnh Dạ nữa, dù đã nới lỏng nhưng cặc bự của Lâm Vĩnh Dạ quá lớn, Lâm Vĩnh Dạ bắt đầu động, âm thanh phụt phụt nhớm nhám cùng với tiếng rên rỉ trầm thấp của Tạ Kính Thành vàng lên trong không gian yên tĩnh, làm ai nghe cũng phải đỏ mặt tía tai."

Ưm aaa, không...

Dừng lại..., chịu không nổi...

Hự á...".

Cảm giác đau đớn qua đi, nhưng cảm giác tê dại lại đến, từ hậu huyệt lan tràn ra toàn cơ thể, Tạ Kính Thành bắt đầu cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ cảm thấy sướng như vậy, thân thể y run lên, cặc bự của y vô thức lại bắn.

Lâm Vĩnh Dạ không có ý dừng lại, hắn bắt đầu tăng tốc nắc hơn, tiếng Bạch Bạch và nhộp nhộp từ Cặc bự của Lâm Vĩnh Dạ không ngừng ra vào hậu huyệt của Tạ Kính Thành, khiến Tạ Kính Thành đỏ mặt tía tai, miệng bắt đầu không tự chủ rên rỉ lên, lúc này nhìn hắn không hề giống một đại thiếu đã địt qua không biết bao nhiêu phụ nữ, mà giống một con đĩ nứng cầu địt thuần thục."

Kính Thành, cậu có thiên phú như vậy, lỗ đít cậu không ngừng ăn lấy cặc bự của tới, tới không ngờ cậu lại là loại đĩ dâm như vậy"."

Đĩ...

Đĩ dâm, phải ưm aaaa, tới...

Ưm tới là hự đĩ...

Đĩ dâm...

Ư ư ưm", giọng nói của y kết hợp với tiếng rên rỉ không ngừng, lúc này Tạ Kính Thành còn không biết mình đang nói cái gì nữa, y hoàn toàn bị tình dục chi phối, từng đợt khoái cảm không biết đã làm y bắn bao nhiêu lần, y bị địt, còn bị bạn thân chơi từ bé địt đến bắn, nội tâm không cam lòng, nhưng cơ thể lại rất thành thật.Tạ Kính Thành đang chìm đắm trong khoái cảm mảnh liệt, đột nhiên y cảm nhận được bụng mình căng chướng, Cặc bự của Lâm Vĩnh Dạ đâm vào chỗ sâu nhất của y, sau đó bắn ra thật mạnh, thật nhiều, cảm giác tinh dịch nóng bỏng lan tràn trong bụng, kích thích đến nổi Tạ Kính Thành lại bắn thêm một lần nữa, lúc này khuôn mặt của Tạ Kính Thành rất dâm tiện, nước mắt nước mũi nhể nhải, miệng há to không ngừng hút không khí, mắt trợn lên vì vẫn còn đang trong cơ phê chưa dứt ra được, "phụt" âm thanh rút cặc ra khỏi cơ thể của Tạ Kính Thành, "ưm a" làm y rên lên, sau đó là từng đợt tê dại khó chịu từ hậu huyệt, tinh trùng của Lâm Vĩnh Dạ hoà hợp với dâm dịch do Tạ Kính Thành bài tiết ra ngoài, xấu hổ vô cùng.Sau một khoảng thời gian hồi thần, Tạ Kính Thành nhìn Lâm Vĩnh Dạ, y không biết phải đối mặt với cậu bạn này của mình như nào, nhưng y là người thông minh, nhìn rõ hiện thực, địt thì cũng bị địt rồi, cơ bản không thể làm gì, hơn nữa y còn chứng kiến dị năng của Lâm Vĩnh Dạ, bây giờ tứ chi còn bị trói, đơn giản là cá nằm trên thớt, y tuyệt vọng, trong lòng y lúc này ôm một tia may mắn, hi vọng Lâm Vĩnh Dạ niệm tình cũ bạn bè hơn hai mươi năm qua mà có thể dịu dàng với y một chút.Chợt nhận ra ý nghĩa hoang đường của mình, Tạ Kính Thành ra sức lắc đầu, sau y có thể nghĩ như vậy, y nên hận thằng bạn chó đẻ này chứ."

Kính Thành, có thấy sướng không?, có thoải mái không?"."

Sướng cái đầu cậu"."

Hì hì", Lâm Vĩnh Dạ bắt đầu cỡ trói cho Tạ Kính Thành, khiến y kinh ngạc, sau đó là một quyển của Tạ Kính Thành đánh tới, Lâm Vĩnh Dạ né tránh rất dễ dàng sau đó rì chặt y xuống, tiếp đó là trận hôn môi triền miên."

Ưm Ha, Lâm...

Ưm aaaaa hư, đồ điên,...

Đồ thần ưm aa kinh".

Tạ Kính Thành bị hôn đến không thở được, lúc y tưởng y sắp tắt thở thì Lâm Vĩnh Dạ mới buông tha cho y."

Kính Thành, ngoan, cậu không muốn mạnh lên sau?".

Lời nói của Lâm Vĩnh Dạ khiến Tạ Kính Thành sửng sốt."

Cậu có ý gì?"."

Như cậu thấy đó, tận thế này có rất nhiều quái vật, dĩ nhiên cũng có những dị năng giả như tôi, bọn tôi thức tỉnh bằng nhiều cách, nhưng cách thông thường dễ dàng nhất là đi săn quái vật, bên trong bọn chúng có ma thạch, chỉ cần nuốt ma thạch hút lấy năng lượng của bọn chúng, thì chúng ta sẽ mạng hơn".

Hắn nói với vẽ bình thản, nhưng Tạ Kính Thành hoàn toàn nghe hiểu, y không phải không đọc những bộ manga tương tự, sau đó y nhìn Lâm Vĩnh Dạ."

Cậu...

Cậu nguyện ý giúp tới", nói thật khi bị bắt trói lại, y đã nghĩ cả đời này mình coi như xong rồi, nhưng lời nói của Lâm Vĩnh Dạ như một tia sáng cho y, y đã thấy năng lực của Lâm Vĩnh Dạ, thật sự rất khiếp sợ, nếu có người như vậy bảo vệ che chở, quả thật có thể sống sót trong thời đại tận thế này."

Nguyện ý, chúng ta là bạn thân, tới làm sao không nguyện ý giúp cậu được"."

Hừ hừ", Tạ Kính Thành cười nhưng trên trán đầy gân xanh, moẹ nó, lúc trước khi thượng ông đây sao không nói là bạn thân đi, nhưng chỉ là nghĩ nghĩ, dù sao cũng không thể nói thẳng ra được."

Vậy cậu muốn gì ở tôi?"."

Muốn cậu""...".Lúc này đột nhiên cửa mở, Tạ Kính Thành khiếp sợ, y không nghĩ ở đây có người thứ ba, nhưng khi người đó bước vào, y càng hoãn sợ, "moẹ nó, Vĩnh Dạ, đây...

Đây là"."

Đừng hoãn, dị năng lực của tôi thôi", Tạ Kính Thành từ ngoài cửa đi vào cầm theo một túi ma thạch, xung quanh đây đã bị các Lâm Vĩnh Dạ khác tiêu diệt sạch rồi, hắn bắt đầu nuốt ma thạch, cường hoá bản thân.Tạ Kính Thành nhìn nhìn, Lâm Vĩnh Dạ nuốt ma thạch, đột nhiên bị ôm, quay qua thì là Lâm Vĩnh Dạ vừa mới đi vào, hắn hít hít mùi cơ thể của y, sau đó mở miệng nói, "muốn sao?, tới hầu hạ tôi tiếp tục đi, sẽ cho cậu".

Sau đó Lâm Vĩnh Dạ đi lại một cái ghế ngồi xuống, liếc nhìn Tạ Kính Thành, bảo hắn qua đây.

Tạ Kính Thành biết Lâm Vĩnh Dạ muốn gì, đây là muốn hắn khẩu giao cho mà.

Nhưng nhìn từng viên ma thạch đó, y cầm lòng không được đi qua, vì căn bản ngoại trừ phục vụ Lâm Vĩnh Dạ ra, y chẳng có cách nào lấy được chúng.Tạ Kính Thành đi qua, vừa đứng dậy một cảm giác đau nhói từ hậu huyệt truyền đến đại não, làm y lảo đảo, sau đó là chất lỏng đáng chết kia từ trong đó không ngừng chảy ra, dưới ánh nhìn của Lâm Vĩnh Dạ, Tạ Kính Thành hận không thể có một cái lỗ chui xuống.

Y liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dưới đường đang có một con quái vật nhỏ đang không ngừng nhâm nhi thi thể nào đó, sau đó lại thấy một Lâm Vĩnh Dạ khác đi tới, một tay bóp nát đầu nó, sau đó quay ngoắc đầu nhìn về phía y, y hoản sợ quay sang nhìn Lâm Vĩnh Dạ đang ngồi hấp thu ma thạch và đang ngồi trên ghế ý cười nhìn hắn.Tạ Kính Thành nuốt nước bọt một cái, sau đó là đi qua, y quỳ xuống cỡ quần của Lâm Vĩnh Dạ ra, cặc bự lập tức bắn ra khỏi quần, rất to, đập thẳng vào mặt của Tạ Kính Thành, ánh mắt Tạ Kính Thành trở nên hơi khủng hoảng, sau đó y bắt đầu liếm láp, liếp từ đỉnh đầu xuống tới gốc, rồi lại cho vào miệng, vì quá to y chỉ có thể cho vào miệng một phần ba của cặc."

Wow, thành thạo như vậy, Kính Thành, nói thật cho tới, cậu đã từng như vậy với ai khác chưa", hắn dũi tay xoa đầu Tạ Kính Thành như đang vuốt ve một con chó."

Ực ực...

Không..

ưn aa, cậu...

Cậu ưm là người...

Ha đầu tiên, ưm", vì đang phải mút cặc, lời nói của y không tròn trịa được, Tạ Kính Thành không biết mình mút bao lâu, cổ họng đau rát, miệng rất đau, trong khoang miệng đang không ngừng ngậm chặt con cặc khủng của Lâm Vĩnh Dạ, y không nhận ra được chỉ việc ngậm cặc của Lâm Vĩnh Dạ thôi, đã khiến cặc của y cương cứng, hậu huyệt không ngừng bài tiết ra những dâm dịch, như đang bất mãn việc không có dương vật cắm vào.Tạ Kính Thành chịu không nổi con nứng từ hậu huyệt mang lại, y làm liều, lập tức bò lên đùi Lâm Vĩnh Dạ, ánh mắt ngập nước cầu xin, "Vĩnh Dạ, địt...

Địt tới đi, nứng quá, chịu không nổi, xin cậu mau địt tới, địt chết tới", nhưng lúc y leo lên Lâm Vĩnh Dạ đã rì chặt y, để con cặc cọ xát hậu huyệt nhưng không tiếng vào, làm Tạ Kính Thành khó chịu sắp khóc."

Kính Thành, cậu dâm quá đi, nếu cầu xin tới địt rồi thì từ đây về sau là người của tới, biết không, nếu không tới sẽ không cho cậu ăn cặc của tới đâu"."

Ưm, sẽ, mau...

Mau địt tới, tới sẽ là người của cậu, chỉ cần cậu địt tới".

Lâm Vĩnh Dạ nghĩ nghĩ, thuốc cũng bắt đầu có tác dụng rồi nhỉ, nếu vậy để tới địt nát cái lỗ hư hỏng của cậu."

Được rồi, nếu Kính Thành đã thành kính cầu xin như vậy, tới đây không thể không đáp ứng".

Nói rồi hắn dùng tay ấn mạnh Tạ Kính Thành xuống."

Hự aaaaaa".Cùng với đó, Lâm Vĩnh Dạ bắt đầu gieo kí sinh vào người Tạ Kính Thành, như vậy y hoàn toàn khống chế được Tạ Kính Thành.

Cơ thể của Tạ Kính Thành có thể mau chóng tiếp thu như vậy không thể không nói, công lao của việc thôi miên rất lớn, lúc đó Lâm Vĩnh Dạ thôi miên không phải là ý thức mà là thân thể.Cách Chương.
 
Back
Top Bottom