Buổi sáng hàng ngày của tôi luôn luôn bắt đầu lúc 6 giờ sáng.
Vệ sinh cá nhân và khoác lên người bộ đồng phục chỉ chưa đầy 15 phút, tôi tự nhìn vào bản thân trong gương phòng tắm.
"hmm hoàn hảo, trông vẫn bình thường như mọi khi."
Tự lẩm bẩm như vậy tôi ra khỏi phòng mình và đi xuống dưới nhà.
Trên Bàn ăn trong bếp là một bữa sáng kiểu nhật điển hình gồm cá hồi chiên, bơ và natto, súp misso daikon cùng cơm trắng vẫn còn nóng hổi đó mẹ tôi chuẩn bị.Vì công ty ở xa nên bà đã rời khỏi nhà từ sớm.Sau khi hoàn thành bữa sáng một cách ngon lành.
Tôi rời khỏi nhà và kiểm tra đồng hồ trên điện thoại.Khoảng 6 giờ 50 phút thì Akira và Fumiko sẽ lên cùng một chuyến tàu thuộc tuyến Nambu và mất 20 phút để đến ga Nishifu, sau đấy họ sẽ mất thêm 10 phút đi bộ để có thể đến trường.Tuy nhiên tôi không đủ may mắn để có thể bắt cùng chuyến tàu với họ, chính vì thế hằng ngày tôi sẽ phải bắt chuyến tàu thuộc tuyết Keio mới và xuống ở ga Seiseki Sakuragaoka, sau đó mất thêm 10 phút đi xe buýt.
Việc này khá bất tiện cho một số học sinh khi phải mất thêm tiền mua vé xe.Đã từng có một bản đề nghị của các phụ huynh mong muốn nhà trường sẽ cung cấp một chuyến xe buýt miễn phí cho học sinh từ ga Seiseki nhưng nhà trường đã không đồng ý.Thật đáng tiếc.
Để có thể chứng kiến được sự kiện - cùng nhau trên đường đến trường- tôi đã xuống xe buýt và chờ bọn họ ở cửa ga Nishifu.Một vài phút chờ đợi trôi qua tôi nhanh chóng tìm thấy Akira và Fumiko lẫn trong dòng người tràn ra khỏi cửa ga.Dù vào buổi sáng là lúc mà các ga tàu có rất nhiều người đặc biệt là học sinh nhưng cả hai người bọn họ vẫn vô cùng nổi bật mặc dù chỉ mặc đồng phục như bao bạn học khác.
'chết tiết, tại sao tên Akira không nhận ra được tình cảm của Fumiko được nhỉ?'Thầm nghĩ vậy trong lòng, tôi cảm thấy thật khó hiểu khi các nhân vật chính trong các câu truyện kiểu này thường rất ngầu và thông minh, thế nhưng họ lại không thể nhận ra được tình cảm của các nhân vật nữ xung quanh mình cho dù nó có rõ ràng đến mức nào đi chăng nữa.
Nhưng cũng chính vì điều đó cậu ta mới là nhân vật chính hoàn hảo.Khẽ thở dài tôi lặng lẽ đi sau lưng của hai người ở một khoảng cách vừa đủ để có thể quan sát bọn họ.
Dạo gần đây thì việc này đã trở thành một thói quen của tôi.Tất nhiên tôi không phải một tên stalker hay gì đâu nhé!
Akira đích thị là một nhân vật chính điển hình và dường như cả thế giới đều xoay quanh cậu ta vậy.Vào năm ngoái tức khi tôi vẫn còn là học sinh năm nhất, cậu ta thường vô tình vướng vào những rắc rối hay tình huống mà chỉ những anh main trong anime gặp phải như "cú ngã thần thánh mà lúc nào cũng là vào ngực" hay "vô tình mở cửa phòng thay đồ và được chứng kiến cảnh mà bất kì thằng học sinh cao trung nào cũng hằng mong ước".
Rất nhiều sự kiện mà bạn có sống lại cuộc đời học sinh cả trăm lần cũng không xảy ra, liên tiếp đến với cậu ta.
Như thể thế giới này đang khẳng định rằng cậu ta chính là nhân vật chính vậy.Tất nhiên năm nay sẽ hoàn toàn khác biệt bởi lẽ tôi đây sẽ cho thấy một cậu truyện sẽ hay lên gấp cả bội phần khi có được đạo diễn tuyệt vời là như thế nào.
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ trong đầu bỗng nhiên tôi cảm thấy một cơn lạnh gáy.
Vôi vàng quay ra đằng sau để kiểm tra, nhưng ngoài những học sinh cũng đang trên đường đến trường thì tôi không thấy ai khả nghi.Rõ ràng tôi vừa cảm nhận được một ánh mắt hướng về phía này, không những thế cái ánh mắt ấy dường như quen thuộc vô cùng?
'Chắc có lẽ do mình nhạy cảm quá ư?'Sau một hồi hoang mang, tôi tự thuyết phục bản thân như vậy định bụng quay lại để tiếp tục quan sát thì tôi nhận ra mình đã đến trường từ bao giờ.
Akira và Fumiko có lẽ đã lên lớp trong lúc tôi bị phân tâm bởi ánh hình kì lạ lúc nãy.
Thở dài chán nản tôi lững thững bước đến lớp học của mình.
Năm nay tôi được chia vào lớp A năm 2 cũng là lớp của Akira và Fumiko.Nhưng Fumiko vẫn không nhận ra tôi!
Thế quái nào mà tôi lại vừa có cảm giác đau đớn trong tim, vừa cảm nhận được sự vui sướng, thích thú và hồi hộp thế này?Tôi có lẽ không phải M đâu nhỉ?
Mở cửa và đi vào lớp học trong khi vẫn còn đang lo lắng không biết có phải mình có sở thích nào kì quái hay không, một vài ánh mắt của các bạn học cùng lớp khẽ liếc nhìn tôi rồi ngay lập tức họ dời mắt đi.
Sau đó tôi bước đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Phía trước tôi chính là Akira đang trò truyện vui vẻ cùng một nhóm bạn của cậu ấy.Mặc dù bản thân là một nhân vật phụ nhưng không ngờ tôi lại có được cái diễm phúc có được chỗ ngồi gần nhân vật chính.
Bởi vì khu vực quanh đây sẽ luôn được máy quay hướng vào nhiều nhất nên tôi thường được xuất hiện trong khung hình rất nhiều đấy.
Mặc dù biết rằng bản thân có lọt vào khung hình thì các khán giả cũng quên ngay thôi, nhưng ai mà chẳng có ước mơ phải không?
"Này này, Kobayshi."
"Gì thế hả Ando."
Đang phân vân không biết tôi nên lắng nghe nội dung của cuộc trò chuyện ở đằng trước hay bỏ điện thoại ra để giết thời gian thì ai đó vỗ vỗ vai tôi.
Mặc dù chưa cần kiểm tra nhưng giọng nói này thì đích thị không sai vào đâu được, đó chính là Ando thằng bạn thân của tôi.
Ngồi đăng sau tôi và cũng chính là người bạn duy nhất mà tôi chơi cùng trong lớp chính là Hải An, tuy nhiên ai cũng gọi cậu ta là Ando vì tên thật của cậu ta hơi khó đọc.
Là một du học sinh đến từ Việt Nam, nhờ có được được một giải thường lập trình tin học quốc tế mà cậu ta có thể học ở trường tôi qua một chương trình trao đổi học sinh.
Sở hữu chiều cao xêm xêm tôi cùng mái tóc đen lúc nào cũng rối bù xù, khuôn mặt cậu ta cũng không đến nỗi nào nếu không muốn nói là do hơi thừa cân chút, cùng một cặp kính màu đen trên mắt.
Cậu ta chính là hình mẫu điển hình cho mấy thằng nghiện anime và manga.Ando đúng chuẩn là một ví trí tuyệt vời cho nhóm bạn thân ba người của một nhân vật nền như tôi.
Trong khi cậu ta sẽ vào vai thằng bạn tri thức trong nhóm, còn tôi sẽ là thằng tầm thường ít nói.Cuối cùng giờ đây chỉ còn một chỗ trống cho nhân vật cao kều lắm mồm thì nhóm bạn thân của tôi sẽ trở nên hoàn hảo."
Này Kobayashi, mày biết hôm qua tao đã có được gì không?"
"Hả?
Mày thì có thể có được gì cơ chứ?"
"Thằng này sao mày lại không tin tưởng bạn mày thế sao, nào mau quỳ xuống đi và tao sẽ cho mày hưởng ké công sức của tao."
Trên màn hình điện thoại được Ando chìa ra cho tôi xem chính là gift code giới hạn siêu hiếm cho con game gacha mà tôi vẫn hay chơi.
Lý do mà nó sở hữu được cái gift code này có lẽ là bởi buổi stream của nó hôm qua để giới thiệu phiên bản beta cho lần cập nhật tiếp theo của game.
Cho những ai không biết thì thằng bạn thân của tôi, Ando cũng làm youtube và làm một streamer luôn nhé.
Tuy nhiên vẫn chỉ là dân tay mơ nên nó vẫn còn chưa được biết đến nhiều, đời nào tôi là bạn thân của một thằng nổi tiếng được.
"Nào nói gì đi chứ, cái gift code này chỉ giới hạn hai lần nhập thôi đấy."
"Thưa ngài Ando xin hãy trao cho kẻ hèn mọn này thứ quyền năng đó mà ngài đang nắm giữ!"
Nhận ra cơ hội để có thể roll 20 lần sắp tuột khỏi tay mình, hai từ liêm sỉ và nhân phẩm đã tan biến khỏi đầu của tôi lúc nào không hay.
Biết sao được, đang có banner tăng tỉ lệ rớt vũ khí trấn phái cho nhân vật ưa thích của tôi mà, có được nó tôi sẽ có thể dễ dàng qua màn boss mà tôi đang kẹt lại trong game.
"Tao không ngờ mày phải làm tới vậy đấy, bấn quá rồi hay sao à?
Đằng nào tao cũng đưa cho mày mà."
"Mày không hiểu rồi, đứng trước vị thần gacha thì vạn vật chúng sinh đều bình đẳng."
"Không tao hoàn toàn không hiểu mày đang nói gì đâu, nhưng nhớ chiều mai phải bao tao cái gì á nha."
Vừa nói nó vừa gửi cái mã code qua LINE cho tôi.
Đây mới là một thằng bạn tốt chứ.
"Một chầu ramen được chưa?"
"Chốt kèo, không gặp không về nhá."
"Ok bạn ơi, không gặp không về."
Sau đó bọn tôi ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi vào giờ học.
"Các em về chỗ ngồi nào, hôm nay lớp ta sẽ có một học sinh mới chuyển đến nhé." giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi bước vào và nói.Học sinh chuyển trường vào thời điểm này sao?
Theo như cốt truyện thường diễn ra thì 90% là một học sinh nữ rồi.Sau khi nghe thầy giáo chủ nhiệm nói vậy lớp tôi bắt đầu nổi lên tiếng xì xào bàn tán.
Đám con trai thì mong đó là một cô gái xinh đẹp, dễ thương trong khi đám con gái lại mong đó là một bạn nam đẹp trai, tốt tính.
"Nào em bước vào lớp và tự giới thiếu đi em."
"Vâng ạ."
Cửa lớp tôi mở và sau một khoảng lặng, cả lớp bùng nổ trong tiếng hò hét.Nói chính xác hơn là chỉ có đám con trai mà thôi bởi vì đứng ở đó là một cô gái vô cùng dễ thương.Đúng như tôi đoán.Cơ mà khoan đã?!Một mái tóc màu đỏ cam được cắt tỉa gọn gàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cùng làn da trắng hồng mịn màng.
Đôi mắt màu ruby tươi tắn đem lại cho ta cảm giác cô ấy là một người hoạt bát và năng động.Trong lúc thầy chủ nghiệm của tôi vẫn còn đang bắt lũ con trai quá khích phải trật tự thì lúc này tâm trí của tôi thật sự đang lạc trôi.
Tôi không tin vào thực tại đang diễn ra trước mắt của mình.Liệu đây có phải một giấc mơ không ta chính là điều tôi đang tự hỏi trong đầu lúc này."
Xin chào mọi người, mình là Ayase Shirayuki, sở thích của mình là đọc tiểu thuyết và viết nhạc, từ nay về sau mình rất mong sẽ được mọi người chiếu cố."
Giới thiệu bản thân kết hợp cùng với một cái cúi người nhẹ vô cùng tự tin và một nụ cười tươi tắn ngay lập tức làm xiêu lòng tụi con trai trong lớp.Đúng vậy đứng trên bục giảng kia không ai khác chính là học sinh idol nổi tiếng Ayase-chan.
Và cũng đồng thời là nỗi ám ảnh của tôi vào năm cuối trung học, người gần như đã suýt hủy hoại cuộc sống của tôi.
"Haha, Ando may vả tao một cái được không?"
"hả?
đầu óc mày có vấn đề à?"
Mặc kệ ai đó người vẫn đang nhìn tôi với một ánh mắt khó hiểu tất cả suy nghĩ của tôi đang bị ngưng trệ, hàng vạn câu hỏi đang diễn ra trong đầu tôi nhưng điều quan trọng nhất là...
Tại sao cô ấy lại ở đây?
"Vậy thì chỗ ngồi của em là ở đằng kia nhé Shirayuki-san."
"vâng ạ."
Đáp lại bằng một giọng điệu vui vẻ, cô ấy đi tới chỗ ngồi của mình được thầy giáo chỉ ở dãy giữa.
Mấy tên con trai ngồi gần cô ấy đang sướng rơn lên được nhưng tôi không còn đủ tâm trí mà quan tâm nữa.
Trong suốt thời gian còn lại của buổi học chả có chữ gì chui vào đầu tôi.
Thậm chí cả những người bạn trong lớp cũng thế, ai mà có thể tập trung được khi idol nổi tiếng dễ thương Ayase-chan đột nhiên chuyển đến học ở lớp mình chứ.Chắc trong lớp chỉ có hai thằng con trai duy nhất là tôi và Ando là không cảm thấy sung sướng trong tình huống này thôi.
Về cơ bản thứ duy nhất quyết rũ được thằng bạn chí cốt của tôi chỉ có gái 2D và máy tính.Còn với tôi thứ cảm xúc trong tôi chính là nỗi sợ hãi.
Vào giờ nghĩ giữa giờ, gần như tất cả bạn học cùng lớp của tôi đều đến vây quanh Ayase.
Mặc dù có rất nhiều người lạ vây quanh nhưng cô ấy vẫn vui vẻ tươi cười lần lượt trả lời từng câu hỏi một được đặt ra bởi mọi người.
Quả là phong thái của một idol."
Cho mình xin phép."
Bỗng nhiên cô ấy đứng dậy và thoát ra khỏi vòng vây bạn học và tiến về phía này.
Tiếng bước chân của cô ấy vang lên.
Càng ngày càng gần hơn.Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.Đừng nói sự việc năm trung học sẽ tái hiện chứ!
Thế nhưng điều tôi lo sợ đã không xảy ra, cô ấy bước qua tôi và vỗ vai Akira người ngồi trước mặt tôi.
"Nè, cậu có phải là Miyamoto Akira không?"
"Phải đó chính là mình đây, cậu cần gì ở mình sao Shirayuki-san?"
"Lúc nãy thầy giáo đã dặn mình nhờ cậu dẫn đi thăm quan trường trong giờ nghỉ trưa, liệu cậu có phiền không?"
"Tất nhiên rồi mình rất vui được giúp cậu."
Akira đáp lại với một nụ cưới tỏa nắng.
Ôi không mắt tôi, chói quá!
Ai đó cho tôi xin cái kính râm với!
Thế là ăn gian, đối diện với nụ cười đó thì làm sao có cô gái nào không xiêu lòng cho được.
Tên Akira này chắc chắn là lý do khiến cho dân số FA của đám con trai trong trường tăng lên, ngay lúc này đang có rất nhiều ánh mắt từ đám con trai như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta kìa!"yay, cảm ơn cậu nhiều."
Ayase reo lên vui sướng và nắm lấy cả tay của Akira mà vẫy lên vây xuống liên tục.
"N-này, vậy hãy để cả mình giúp nữa."
Fumiko vội vã đứng dậy và tỏ muốn đi cùng.
Hẳn cô ấy không muốn hai người bọn họ đi chung với nhau đây mà.Đúng rồi phải mạnh mẽ như thế mới xứng đáng làm nữ chính chứ.
"Vậy trưa nay nhé, rất mong được cậu giúp đỡ, anou?"
"Mình là Fumiko, Hasegawa Fumiko."
"rất vui được làm quen với cậu Hasegawa-san."
"mình cũng vậy."
Sau đó Ayase quay trở lại chỗ ngồi của cô ấy và tiếp túc trò truyện với những người bạn mới của mình.
Ngươi ta thường nói rằng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả hoặc có lẽ là do khuôn mặt tầm thường này của tôi hay vì một lí do nào khác, nhưng có lẽ Ayase đã quên đi chuyện tồi tệ đó.Mới chỉ vài phút trước, cô ấy trong mắt tôi chính là điểm báo chấm dứt cho cuộc đời cao trung của tôi, thì giờ đây cái nhìn của tôi đối với cô ấy đã quay ngoắt 180 độ.'Akira cậu sẽ phải cảm ơn tôi đấy, chuẩn bị tinh thần đi!
Vì sắp tới sẽ có một thần tượng đáng yêu vô giàn harem của cậu mà.' tôi mừng thầm trong lòng.Sau đó những tiết học còn lại chỉ còn môn nhật ngữ và lịch sử, đa số các kiến thức trong bài giảng tôi đều đã từng được đọc qua nên các tiết học trôi qua vô cùng chậm chạp.Cuối cùng sau những tiết học mà tôi có cảm tưởng như thể dài đằng đẵng thì tiếng chuông hết giờ cuối cùng cũng vang lên."
Fumiko, cậu có muốn xuống căng tin để ăn trưa không?"
Akira đi tới chỗ ngồi của Fumiko và ngỏ ý muốn rủ cô ấy xuống căng tin."
Sao vậy Akira, nhưng mình đã chuẩn bị sẵn bento cho cậu rồi mà."
Fumiko tỏ ra khó hiểu và vỗ vỗ vào hai hộp bento được bọc trong một chiếc túi vải màu hồng cùng họa tiết quả dâu tây vô cùng nữ tính mà cô mang theo.
"Mình định tiện thể giới thiệu cho Shirayuki-san về căng tin của trường ta ấy mà."
"Ra là thế, vậy cũng được."
Fumiko đáp lại với giọng có chút không đồng tình.
Akira thật sự cần phải học cách để ý tới cảm xúc của người đối diện hơn.
Hay chính xác hơn là cảm xúc của những cô gái có tình cảm với cậu ta?
Sau khi Ayase vui vẻ chấp nhận lời mời của Akira và đi theo cậu cùng với Fumiko xuống căng tin.
Tôi cũng đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi của bản thân.
"Mày định đi đâu thế hả Ichirou?"
"Đi ăn trưa chứ sao."
"Vậy thì nhớ mua hộ tao lon cola luôn nhé."
"Ok ok biết rồi."
Nhận tiền từ tay của Ando tôi nhanh chóng rời khỏi lớp học, tất nhiên tôi cũng đi đến căng tin, nhưng ăn trưa chỉ là mục đích phụ mà thôi.
Thôi nào, sự kiện - hướng dẫn cô gái xinh đẹp mới chuyển đến đi thăm quan trường- đang diễn ra kìa, làm sao tôi có thể bỏ qua được cơ chứ!
Xuống đến căng tin và gọi cho mình một suất ăn tôi nhanh chóng đưa mắt tìm nhóm ba người của Akira sau đó lặng lẽ tiếp cận và ngồi xuống bàn bên cạnh còn trống trong khi cố găng không để ai phát hiện ra.
Hiện tại có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía này.Mà cũng đúng thôi.
Akira người được toàn bộ con gái trong trường yêu mến, Fumiko "thiên thần âm nhạc" và cuối cùng là Ayase một idol dễ thương mới chuyển đến, cả ba người họ đang toát ra một bầu không khí thể hiện một đẳng cấp khác hẳn so với một học sinh cao trung bình thường.
Có lẽ cũng vì lí do đó mà không có học sinh nào dám bén mảng lại gần chỗ này.Aura nhân vật chính của họ quá mạnh.
Giờ mà có thêm hội trưởng Masami thì hoàn hảo, tuy nhiên thật đáng tiếc khi chị ấy đang phải chuẩn bị rất nhiều công việc của hội học sinh trước khi trường vào kì nghỉ hè.
Sau khi kết thúc bữa ăn trưa, Akira và Fumiko đưa Ayaka đi để thăm quan trường học.Về phần tôi thì sẽ bám theo họ ở phía sau một khoảng cách an toàn.
Mặc dù tôi cũng không cần phải trở nên quá thận trọng.
Làm sao có ai nghi ngờ gì khi có một kẻ mờ nhạt như tôi vô tình đi cùng tuyến đường và giữ cùng một khoảng cách với nhóm nhân vật chính chứ.-30 phút sau-Chán quá đi!
Đi từ nãy giờ rồi phải có sự kiện nào đó diễn ra rồi chứ!
Tôi biết mà, kịch bản do thế giới này viết lên đúng là như hạch.
Nãy giờ nhóm Akira chỉ đơn giản là đi giới thiệu các địa điểm trong trường cho Ayase mà không hề có gì thú vị xảy ra.Một cơn gió kì lạ tốc váy của họ này, hay một học sinh không chú ý mà va vào khiến cho họ có những màn fan service bỏng mắt.Chẳng thứ gì diễn ra cả.Tôi khẽ ngáp dài, nếu biết trước thế này tôi đã nằm luôn trong lớp cho xong.
'Thôi chết mình quên mua cola cho Ando rồi.'Nhận ra chỉ còn vài phút nữa là hết giờ, tôi rời mắt khỏi nhóm Akira và vội vàng chạy xuống máy bán hàng tự động ở tầng một.
Dù tôi có tiếp tục quan sát đi chăng nữa thì chắc cũng không có gì xảy ra, vả lại giờ nghỉ trưa cũng sắp hết rồi.
Mua một chai cola và một hộp sữa cho bản thân tôi chạy vội về lớp.
Do đang trong giờ nghỉ trưa nên trong phòng học chỉ còn lại một vài học sinh.
Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên nhất là...'Sao cô ấy lại ở đây?'Ayasa cũng đang ở trong lớp.
Chuyển thăm quan của cô ây đã kết thúc sớm hơn rất nhiều so với tôi dự tính.
Hay là quá nhanh mới đúng.Hmmm?
Có vẻ nhưng cô ấy đã về lớp một cách rất vội vã.
Mặc dù đang cố tỏ ra bình thường nhưng nếu ta quan sát kĩ có thể thấy được lưng của cô ấy đang phập phồng dường như đang cố điều hòa hơi thở của bản thân.
Mai tóc đẹp đẽ được chăm sóc kĩ lưỡng cũng hơi rối so với hồi sáng.
Uwabaki mà cô ấy mang có vài nết nhăn kì lạ và bị bẩn một chút ở phần mũi giày.
Lớp son mỏng ở trên môi cô ấy cũng đậm hơn trước có thể là do cô ấy đã phải lấy hơi trong khi chạy về lớp."
Đi đâu mà lâu quá vậy mày, tao khát khô cả cổ rồi."
"Xin lỗi, xin lỗi nhà ăn đông quá nên tao hơi mất thời gian."
Đưa lon nước cho Ando, tôi ngồi về chỗ của mình trong khi vẫn cảm thấy khó hiểu về hành động của Ayase.
Có quá ít thông tin để tôi có thể đưa ra các giả thiết một cách chính xác nên tôi nhanh chóng bỏ cuộc và rút điện thoại ra để nghịch, tuy nhiên chẳng bao lâu sau tôi lại phải rời mắt khỏi điện thoại một lần nữa.
"Shirayuki-san, sao cậu lại đột ngột bỏ về lớp như vậy chứ?
Có chuyện gì sao?"
Đứng ở cửa lớp là Akira đang hỏi và nhìn về phía Ayase một cách lo lắng, không bao lâu sau Fumiko cũng chạy đến từ đăng sau.
Có lẽ do ít khi vận động nên cô ấy đang thở khá năng nhọc... hoặc là do hai quả dưa hấu cứ phập phồng đằng sau lớp áo đồng phục như thể đang thách thức thú tính của tất cả những thằng nam sinh cao trung của cô ấy.Có vài cậu bạn cùng lớp tôi cũng đang hướng ánh nhìn về vùng đất thiêng liêng đó nơi ước mơ của cánh mày râu tụ họp kìa.
Không sao, tôi không đánh giá gì đâu tôi hiểu mà."
Ahaha, mình xin lỗi, do mình nhớ ra phải nói chuyện với quản lý về bài hát mới sắp ra mắt của mình."
Ayase xấu hổ đáp lại."
Lần sau cậu phải nói trước cho chúng mình nhé, cậu thật sự khiến mình và Fumiko lo lắng đấy" Akira nhẹ nhàng nói.
"Mình hiểu rồi lần sau mình sẽ chú ý, và cảm ơn cậu vì buổi tham quan trường ngày hôm nay."
"Không có gì đâu, đó là trách nhiệm của mình."
Câu trả lời của Ayase đã giải đáp cho thắc mắc đang vương vấn trong suy nghĩ của tôi kể từ lúc quay trở lại lớp đến giờ.
Chà kể cả người kĩ tính đến mức nào thì đôi khi cũng phải phạm sai lầm mà.Hài lòng với kết luận của bản thân tôi đưa mắt quay lại màn hình chiếc điện thoại.
Các tiết học buổi chiều cũng trôi qua một cách buồn tẻ mà không có gì đặc sắc diễn ra.
Và chẳng mấy chốc cuối cùng cũng đến giờ ra về.
Trong lúc những người bạn trong lớp đang bận bàn bạc với nhau để xem sẽ quyết định nên đi ăn uống tụ tập ở đâu thì tôi chỉ lặng lặng cất sách vở vào cặp để chuẩn bị ra về.
Thông thường tôi sẽ đi cùng Ando thế nhưng lúc nãy nó chỉ bảo tôi "tao có việc bận nên xin lỗi nhé" và chạy biến.
Không thể tin nó sẵn sàng bỏ lại bạn bè như vậy luôn. *Sột soạt* Trong lúc đưa tay vào kiểm tra trong ngăn bàn đột nhiên tôi thấy một phong bì thư để dưới ngăn bàn của mình.
Nó là một bao bì thư có một màu hồng nữ tính với họa tiết hình trái tim.
'Đừng nói là!'Tôi vội vàng mở phong bì thư và như để khẳng định điều tôi lo sợ, nội dung của bức thư bên trong chính xác là một bức thư tỏ tình.
Chết tiệt tại sao giấc mơ tuổi trẻ của các học sinh cao trung lại đến với tôi nhanh vậy chứ!
Tại sao, tại sao lại có thể có một cô gái để ý được đến một thằng mờ nhạt như tôi được?Không hẳn tôi không vui khi nhận được thư tỏ tình nhưng điều này thật sứ quá kì lạ.
Đến cả giáo viên chủ nghiệm còn không nhớ được tên tôi cơ mà làm sao có thể có một cô gái nào để ý đến tôi được cơ chứ.Trong lúc đang bối rối thì bỗng nhiên một suy nghĩ vụt qua đầu tôi.
"Trò chơi trừng phạt."
Đúng như tên gọi của nó người thua sẽ phải làm theo điều kiện được đặt ra từ trước và trong trường hợp của bọn con gái thì đó thường là tỏ tình với đứa con trai ngẫu nhiên trong danh sách lớp.
Một trường hợp kinh điển dẫn đến hàng vạn hiểu nhầm trong các bộ romcom.
Chà có vẻ như đấy là khả năng lớn nhất có thể xảy ra rồi, nếu đây là bức thư tình được tạo nên bởi trò chơi trừng phạt thì tôi cũng phải xuôi theo mong muốn người gửi chứ nhỉ.
Chắc mẩm vậy trong đầu tôi nhanh chóng đi tới phía sau trường.
Tuy nhiên khi tôi đến nơi thì ở đó chỉ có mỗi duy nhất một cô gái đang đứng chờ ở đó.
Một mái tóc màu đỏ rực khẽ tung bay trong gió hòa quyện vào những ánh nắng cuối cùng của bầu trời hoàng hôn.
Một khuôn mặt diễm lệ, tươi sáng cùng hai con mắt long lanh tựa như những viên đá ruby đẹp đẽ nhất đang nhìn xa xăm về nơi nào đó.
Bờ eo thon gọn cùng cặp đùi hồng hào thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lớp váy đồng phục.
Shirayuki Ayase.
Vẻ đẹp của cô cùng với nền trời buổi tà chiều quả là một kiệt tác, một bức tranh sống động mà có lẽ không ngòi bút nào có thể miêu tả lại được.
Từ từ đã nào dừng khoảng chừng là hai giây, chẳng lẽ người gửi là Ayase sao?
Không, không, không nó thật vô lý, không đời nào cô ấy đột nhiên gửi thư tỏ tình cho một thằng học sinh mờ nhạt trong lớp như tôi được, chắc chắn mình có hiểu nhầm điều gì đó rồi.
Đúng rồi chắc hẳn chỉ do trùng hợp mà cô ấy đang ở đây mà thôi.
Hẳn là vậy rồi.
Thậm chí cô ấy chỉ mới chuyển tới thôi mà, kể cả có trúng tiếng sét ái tình đi chăng nữa cũng không thể nhanh đến thế được."
C-chào cậu Shirayuki-san, sau cậu lại ở đây giờ này vậy, cậu có cần mình giúp gì không?" tôi tiến lại gần cô ấy.
"Kobayashi-san à, cậu biết mình đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"
"Hả? hình như cậu nhận nhầm người rồi thì phải, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau phải không?"
Đột nhiên cô ấy nói cái gì vậy chứ?
Ở đây chỉ có mình tôi Kobayashi Ichirou này đang đứng đây vậy thì hẳn cô ấy đang nói chuyện với tôi rồi.
"Sau bao lâu rồi cậu vẫn vậy nhỉ?"
Sao tôi thấy nội dung của cuộc trò truyện mà cô ấy đang hướng tới có chút sai sai.'Đừng nói là!'"Cũng một năm rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau rồi mà, đừng nói cậu quên mất rồi chứ, mình sẽ buồn lắm đó."
Oi oi oi, từ từ đã nào!
Vậy là cô ấy có nhớ tôi à!
Không thể nào?
"Mồ, cậu đấy nhé Kobayashi-kun, mặc dù mình chưa kịp cảm ơn cậu mà tại sao cậu nỡ tâm chuyển đi như vậy chứ, cậu biết mình đã mất bao lâu để tìm ra cậu không vậy."
"xin lỗi, nhưng mình nghĩ cậu nhận nhầm người thật rồi.
Thật sự thì mình chưa từng gặp cậu bao giờ, xin lỗi không làm phiền cậu nữa mình đi đây."
Giờ chỉ còn nước rút lui chiến thuật, tình huống này quá đột ngột tôi không thể xử lý được.
Nếu cứ nán lại tôi sẽ chỉ như cá nằm trên thớt mà thôi.
Toan quay lưng bỏ chạy thì bỗng nhiễn Ayase đưa tay vào cặp của cô ấy và đưa cho tôi một cuốn sổ bìa da màu đen, bìa của cuốn sổ đã bị bạc màu theo thời gian.
"Đây là gì vậy?"
"Cậu thử mở ra đọc thử đi." cô ấy khe khẽ đáp lại tôi.
Không biết trong cuốn sổ có gì được nhỉ?
Tôi mở cuốn sổ ra đọc thử và rồi...
"khụ ha ha ha."
Ayase đột phiên phá lên cười khiến hai lúm đồng tiền và chiếc răng khểnh đáng yêu của cô ấy lộ ra.Mặc dù không nhìn được nhưng tôi nghĩ bộ mặt tôi đang làm lúc này chính là lý do khiến cô ấy phải cười như thế.
Nhưng trái ngược lại với điều đó, cuốn sổ trên tay tôi có nội dung không hề đáng yêu chút nào.
Trong cuốn sổ đó ghi lại tên toàn bộ những "nhân vật chính" mà đã được tôi giúp đỡ để có thể tỏa sáng bằng nét bút của chính tôi.Không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là quyển sổ của tôi đã bị mất vào năm cuối trung học.Tại sao cô ấy lại có được nó chứ?
"Kobayashi-san à, dù đã rất lâu rồi chưa gặp lại nhưng xem cậu vẫn không thay đổi chút nào?
Cái vẻ mặt của cậu khi cậu bất ngờ vô cùng thú vị đó" "thú vị" lại một tính từ mà không hề phù hợp chút nào với vai trò của tôi, quả nhiên không ổn rồi, rõ ràng nếu không giải quyết toàn bộ vấn đề thì mọi chuyện sẽ lại như ngày đó mất.
Phải, khoảng thời gian cuối năm trung học đáng quên đó.Vào năm 3 của trung học, tôi đã cố gắng giúp đỡ một bạn nữ trong lớp của mình có thể trờ thành một idol nổi tiếng và tên của cô gái đó là Ayase Shirayuki cũng chính là người đang đứng trước mặt tôi lúc này.
Ban đâu cô ấy chỉ là một cô gái trầm tính trong lớp.
Cô ấy có dáng người không đến nỗi nào, tuy nhiên do sự nghèo nàn về kiến thức thẩm mĩ và không quan tâm chăm chút cho ngoại hình của bản thân, từ cô luôn tỏa ra một nguồn hào quang hắc ám khiến các bạn cùng lớp vô thức tránh xa.
Tuy luôn tỏ ra u ám nhưng cô lại có ước mơ trở thành idol và thậm chí còn tự lập một kênh youtube riêng nơi cô ấy thử đăng những bài hát do bản thân mình sáng tác lên.
Mặc dù số view chỉ dừng ở mức một chữ số và thậm chí số lượt dislike còn bằng số lượt xem nữa, nhưng cô ấy vẫn ngày ngày cố gắng.Tôi đã xem hết toàn bộ số video mà cô ấy đăng tải và nhận ra tiềm năng của cô ấy ngay lập tức.Các kĩ thuật luyến-ngắt, kỹ thuật hát thêm nốt thậm chí đến cả những kĩ thuật bật âm, nảy âm và cả cảm âm của cô ấy đều hoàn hảo.Tuy nhiên nội dung bài hát của cô ấy lại quá tăm tối cũng như video của cô ấy làm đều có chất lượng kém khủng khiếp.Ban đầu tôi chỉ đưa ra lời khuyên cho cô ấy thông qua phần bình luận.Dường như do là người duy nhất bình luận nên cô ấy vô cùng nghiêm túc lắng nghe ý kiến của tôi.Sau đó nhờ hàng loạt những lời khuyên mà tôi đưa ra, cô ấy đã tiến bộ hơn từng chút một.
Tuy tôi luôn luôn ân cẩn chỉ bảo và đưa ra lời khuyên cho cô ấy ở phần bình luận nhưng tôi chưa bao giờ like video mà cô ấy đăng lên, không phải bởi tôi ghét bỏ hay không thừa nhận sự nỗ lực của cô ấy, thứ tôi tạo ra cho cô ấy chính là một mục đích.
Muốn thành công thì khao khát để thành công phải lớn hơn nỗi sợ bị thất bại.
Nếu như trước đây mục đích và ước mơ của cô ấy là trở thành một idol, thì đó lại là một ước mơ quá lớn so với khả năng của Shirayuki-san thời điểm đó, chính vì vậy trong vô thức giấc mơ của cô ấy lại chính là trở ngại lớn nhất cho sự phát triển, nó khiến cho nỗi sợ hãi bản thân sẽ thất bại trở nên quá lớn.Sợ hãi sự thất bại đồng nghĩa với việc sẽ khiến bản thân cô ấy không thể hành động để có thể cải thiện bản thân.
Như Thomas Fuller đã từng nói: "anh có thể bắt trượt mục tiêu nếu nhắm quá cao hoặc quá thấp".Những ước mơ lớn có thể tạo ra nỗi sợ hãi bị thất bại tuy nhiên không có ước mơ nào đảm bảo thất bại sẽ xảy ra.
Vì vậy việc của tôi chỉ đơn giản là tạo nên cho cô ấy một mục đích mà cô ấy không sợ hãi việc mình sẽ thất bại, một ước mơ mà cô ấy dám thử và dám làm để có thể đạt được.
Quả nhiên, chỉ để đạt được một sự thừa nhận từ một người vô danh trên mạng hằng ngày đều xem video của mình, cô ấy đã nỗ lực rất nhiều.Nhiều đến mức dần dần thậm chí đến cả thần thái trên lớp của cô ấy đã thay đổi và trở thành một con người khác hoàn toàn.
Điều đó đã gây nên một cơn chấn động trong lớp tôi.Cũng phải thôi, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ ngạc nhiên chẳng kém.
Một cô bạn người mà mới chỉ vài tháng trước thậm chí chỉ như một bóng ma trong lớp học giờ đây đã lột xác.
Nhờ khả năng nói chuyện linh hoạt, hóm hỉnh cùng gu thời trang hợp phong cách và các cử chỉ đáng yêu, cô ấy nhanh chóng trở thành trung tâm của lớp học và nổi tiếng khắp toàn trường.
Và rồi vào một ngày nọ.
Hôm ấy là vào giờ thể chất, sau khi thể hiện khả năng nhảy xà chuẩn một thằng nhân vật phụ, tôi ngồi xuống cái ghế đá ưa thích của mình ở sau sân bóng của trường, chiếc ghế đá này nằm ngay dưới gốc của một cây Osaka đỏ.Bóng mát tỏa ra dưới những tán lá cây kết hợp cùng cơn gió man mác của mua thu khiến cho tôi dễ chịu vô cùng.
Nhân vật phụ cũng có lúc phải nghỉ ngơi mà.
-ting- Một âm thanh thông báo vang lên từ chiếc điện thoại trong túi quần.
Mở điện thoại ra kiểm tra thì hoá ra kênh youtube của Ayase vừa thêm một video mới.
Muốn có cảm nhận âm nhạc sao cho chuẩn nhất thì nghe bằng loa ngoài của điện thoại quả không phải là một ý hay vì vậy tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế đá và lẻn lên lớp.
Nó đây rồi, sau một hồi lục lọi trong cặp, tôi lấy ra chiếc tai nghe 985 yên mua trên mạng của mình cắm vào điện thoại rồi bắt đầu video.
Tiêu đề bài hái lần này của cô ấy là - con đường tôi-.
Một sự thay đổi rõ rết so với mấy tiêu đề bài hát cũ của cô, thứ luôn chỉ nhuốm một màu u tối.
Sau khi xem hết tôi thật sự đã bị sock.
Cho đến nay tôi vẫn theo dõi nhưng video của cô ấy đưa lên, tôi cũng biết rằng cô ấy đang tiến bộ rất nhanh nhưng, lần này hoàn toàn khác biệt.
Video mà cô ấy làm gần như đã khiến tôi lầm tưởng rằng đây thật sự là một MV âm nhạc.
Có vẻ như cô ấy đã cố gắng hết sức để có thể làm ra được video này.Sau khi hoàn toàn cuốn theo bài hát trong video cho đến những giây cuối cùng tôi thỏa mãn rồi bấm vào nút like video.-cậu làm tốt lắm-Bình luận phía dưới video như vậy tôi rất điện thoại đi.Nhưng vào khoảng khắc đó.-cạch- Một tiếng động đột ngột vang lên trong lớp học khiến tôi dật thót tim.
Khi quay lại tôi nhận ra Ayase đã ở trong lớp.Cô ấy về lớp từ bao giờ vậy?
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ đến vô vàn tình huống và giải thiết trong đầu thì Ayaka-san tiến thẳng đến chỗ tôi.
"Cậu là Kobayashi-kun phải không?"
"P-phải đó chính là mình."
Thật kì lạ tại sao cô ấy lại đến bắt chuyện với một thằng nhân vật quần chúng kém nổi bật như mình chứ.
"Mình biết mặc dù chúng ta chưa bao giờ nói chuyện với nhau bao giờ nhưng liệu cậu có muốn làm bạn với mình không?" cô ấy mỉm cười rạng rỡ và chìa tay về phía tôi.Lúc này tôi mới nhận ra, có lẽ khi thấy tôi ngồi một mình trong lớp như hôm nay cô ấy đã nhận thấy hình ảnh của bản thân trong quá khứ nên đã ngỏ ý kết bạn với tôi.
Chắc hẳn cô ấy cảm thấy thương hại cho thằng "bạn cùng lớp A" này đây mà.
'Cậu ấy quả là một cô gái tốt bụng'"N-n-nếu cậu muốn thì mình vui lắm.
Cảm ơn cậu nhiều!"
Tôi đưa tay ra và bắt tay với cô ấy.
Tay..... tay cô ấy mềm quá!
Lại còn mịn mạng nữa!Hóa ra đây là bàn tay con gái sao?Bất ngờ trước cảm giác mới mẻ mình vừa được trải nghiệm tôi buông tay cô ấy ra và cô gắng giữ bình tĩnh cho bản thân.Sau đấy cô ấy chỉ mỉm cười đáp lại tôi và quay lại chỗ ngồi của mình.Thời gian còn lại của ngày hôm đó cứ thế mà êm đềm trôi đi.Lúc này tôi đang nằm trong phòng ngủ và thư giãn sau khi vừa tắm xong.Phòng của tôi là một căn phòng rộng khoảng 10 chiếu tatami.
Có một bàn học đặt đối diện với cửa sổ và trên đó là là một chiếc laptop, đèn học và một số sách vở khác.
Một chiếc ti vi nhỏ và một số poster cùng figure các nhân vật anime được tôi dùng để trang trí cho căn phòng được đặt trên kệ đối diện với chiếc giường của tôi.Ngoài ra căn phòng của tôi cũng sở hữu một chiếc giá sách bằng gỗ nơi tôi để những cuốn truyện và sách cũng như tài liệu tham khảo của mình ở đó.-ting- một tin nhắn LINE được gửi đến từ Ayase vào máy tôi.-Rất cảm ơn vì đã theo dõi mình suốt thời gian qua, mình thật sự rất biết ơn cậu vì đã đưa ra lời khuyên và giúp mình có thể được thành công như hôm nay, chính vì vậy hãy tiếp tục ủng hộ mình nhé, đổi lại mình cũng sẽ mãi mãi dõi theo cậu.- Tất nhiên đây chỉ là tài khoản phụ tôi mới lập để chúng tôi có thể trao đổi với nhau dễ dàng hơn tuy nhiên điều làm tôi tò mò ở đây chính là cách mà cô ấy nhắn tin.
Nói sao nhỉ, từ trước đến giờ khi chúng tôi nhắn với nhau cô ấy thường sử dụng cách viết khá trịnh trọng và luôn dùng - desu - ở cuối câu.
Tuy nhiên lần này cách nhắn của cô ấy có gần gũi hơn chút.Mà kệ đi chắc cũng chẳng có gì quan trọng đâu.
Tắt điện thoại của mình đi, tôi đăng xuất khỏi tài khoản LINE đó.Lại thêm một nhân vật chính nữa có thể tỏa sáng nhờ tôi.
Tài năng của Ayase càng ngày càng được nhiều người biết tới hơn kể từ hôm đấy.
Một thời gian sau, cô ấy đã có một màn debut hoàn hảo và chính thức trở thành idol.Lúc ấy tôi đã có thể cảm thấy được nó!
Năng lực hỗ trợ trong tôi đang lên một tầm cao mới.
Tuy nhiên mọi chuyện chưa dừng ở đó.Vào một buổi sáng nọ khi tôi vừa đến lớp.
"Chào buổi sáng Kobayashi-san."
"C-chào cậu."
Vào một buổi trưa khác khi các lớp học buổi sáng vừa kết thúc.
"Kobayashi-san, cậu có muốn xuống căng tin để ăn trưa không?"
"Xin lỗi mình có việc rồi!"
Vào giờ nghỉ giữa giờ của các tiết học nào đấy.
"Kobayashi-san, cậu thấy kiểu tóc hôm nay của mình có dễ thương không?"
"M-mình nghĩ nó thực sự rất hợp với cậu."
Tần suất mà Shirayuki-san tương tác với tôi trở nên càng ngày càng nhiều?
Cô gái nổi tiếng nhất trưởng sau màn lột xác và lại còn là một idol liên tục bắt chuyện với tôi đã khiến tôi đang dần trở nên quá nổi bật trong lớp học.
"Tên Kobayashi kia tại sao lại có thể gây hứng thú với thần tượng của lớp ta được chứ."
"Đúng vậy, giá mà ngày mai vô tình có một con dao đâm vào cậu ta trong lúc cậu ta đang đi thì tốt biết mấy."
Một số cậu bạn trong lớp bắt đầu tỏ ra ghen tị với sự chú ý của Ayase dành cho tôi.
Cơ mà đó đáng ra phải là lời thoại của tôi mới đúng chứ!
Nếu đây là một bộ phim thì mấy người đã bị đạo diễn đập vào đầu mấy cái tội cướp thoại rồi đấy!
Mà vụ con dao là sao?
Tại sao tôi lại có thể vô tình bị đâm bởi một con dao lúc đang đi được?
Và sao cách mà cậu bạn kia nói giống như nó sẽ thành hiện thực đến vậy?
'Không ổn, không ổn rồi, không ổn rồi!'Mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi, mặc cho liên tục bị tôi lảng tránh hay từ chối, Shirayuki-san luôn luôn bắt chuyện với tôi mọi lúc mọi nơi.
Tại sao cơ chứ?
Tại sao cậu không thể bơ thằng này đi và sống cuộc đời nhân vật chính của cậu.
Thậm chí đôi lúc cô ấy còn nói với tôi nhưng điều vô cùng khó hiểu như : "tớ sẽ biến cậu thành của tớ mãi mãi" cùng một nụ cười làm tôi sởn tóc gáy.
Một lần khác cô ấy thậm chí còn hỏi tôi rằng nếu bị nhốt trong một căn phòng thì cậu muốn căn phòng đó như thế nào.
Và rồi như một cú chốt hạ, vào một ngày đột nhiên có tin đồn rằng tôi và Ayase đang hẹn hò?
Điều đó đã tước đi của tôi tất cả, bởi lẽ giờ tôi chính là người nổi tiếng thứ 2 trường, "bạn trai" của idol Ayase-chan xinh đẹp.
Mọi nỗ lực và cố gắng của tôi để trở về như cũ đều trở nên vô vọng.
'Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này mình sẽ trở thành main trong mấy bộ romance học đường mất, thậm chí nữ chính là Ayase còn sở hữu một thuộc tính kì quái nào đó nữa.'Cuộc đời làm làm mob của mình sẽ chấm dứt vĩnh viễn nếu mình không hành động ngay.Tối hôm đó, bằng "chút tiền" mà tôi có được từ việc chơi chứng khoán, tôi đã mua một phần nhỏ cổ phần công ty của bố tôi dưới danh nghĩa là một nhà đâu tư với một điều kiện, chuyển công tác của bố tôi về lại Tokyo.
Từ hồi tôi nhận ra cái cách vận hành của xã hội này chính là sự luân chuyển của nhưng dòng tiền, tôi đã tiết kiệm cho mình chút tiền cho những trường hợp khẩn cấp như này.
Đương nhiên tôi đã nhờ một người trung gian đứng ra để thực hiện giao dịch bởi vì chả ai chịu thực hiện một giao dịch với một thằng nhóc cấp hai cả.
"Cảm ơn ngài nhiều, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay thưa ngài."
Đó chính là những lời nó cuối trong cuộc giao dịch giữa tôi và ngài giám đốc của công ty.Đúng vậy, nếu tôi không thể đưa mọi thứ trở về như cũ việc của tôi chỉ cần biến mất là xong.
Ngày hôm sau, tin bố tôi được thăng chức và chuyển công tác về lại Tokyo đã đến tai gia đình tôi.Bố mẹ và em gái của tôi đều vô cùng vui mừng khi nghe tin.
Hôm đó cả nhà tôi đã được bố đãi một bữa sushi ra trò.
Mặc dù tôi muốn có thể chuyển đi càng sớm càng tốt, nhưng do rất nhiều thủ tục cần phải thực hiện nên phải mất ít nhất 2 tháng nữa để thực hiện lệnh chuyển công tác của bố tôi.
Đó quả là 2 tháng địa ngục, ở trên lớp đồ đạc cá nhân của tôi cứ thế không cánh mà bay, tôi nghĩ rằng đó chỉ là do sự ghen tị của những người bạn cùng lớp, những hành vi bắt nạt công khai đương nhiên không thể diễn ra do sự xuất hiện của Ayase.Quá đáng nhất chính là khi cuốn sổ ghi chép yêu quý của tôi bị mất, lần đó tôi cáu đến mức suýt thì bẻ tay một cậu bạn định để đinh ghim vào trong giày của tôi.
Không chỉ phải đối mặt với những hành vi "gián tiếp" bắt nạt trên trường, dạo gần đây tôi luôn có cảm giác mình bị theo dõi trên đường về nhà.
Tuy nhiên tôi luôn có thể xoay sở để cắt đuôi cái ánh nhìn ấy.
Lúc đó tôi đã nghĩ mọi chuyện chỉ dừng ở đó.
Nhưng tôi đã lầm.
Ai đó thậm chí đã thuê không phải một mà thậm chí ba thám tử tư để theo dõi tôi!
Bộ có người trong trường ghét tôi đến mức điều tra ra bằng được địa chỉ của tôi để trả thù à.
Tuy nhiên với kĩ năng nhân vật phụ siêu đẳng của mình, tôi có thể dễ dàng đánh lừa hướng điều tra của cả 3 thám tử.
Nếu họ cố gắng bám đuôi thì sẽ mất dấu tôi trong phút chốc, tìm kiếm thông tin của tôi hoàn toàn không mang lại kết quả gì.
Có lần một vị thám tử đã không đủ kiên nhẫn mà tiếp cận tôi tuy nhiên bằng khả năng xóa bỏ sự hiển diện của một nhân vật phụ tôi bỏ lại vị thám tử đang bực tức vò đầu đằng sau.
Cho đến khi thời lượng hai tháng kết thúc tôi đã luôn phải sống trong sự cảnh giác như vậy.
Thậm chí không những phải bảo mật về thông tin của bản thân mà tôi còn phải đảm bảo thông tin của các thành viên trong gia đình không bị lộ ra ngoài nữa chứ.
Cảm giác tôi lúc ấy như thể một tên tội phạm đang chạy trốn việc bị truy nã vậy, nhưng tất cả công sức bỏ ra đều đáng để tôi có thể quay trở lại làm một mob như trước kia.
Và rồi vào lúc bắt đầu kì nghỉ hè cũng chính là lúc mà gia đình cuối cùng có thể chuyển đi chấm dứt cái quãng thời gian ác mộng ấy.
Quay trở lại với hiện tại, về lại khoảng sau trường nơi mà chỉ có tôi và Ayase đang đứng.
"Đ-đừng nói với mình cậu chuyển trường đến đây chỉ vì muốn trả mình cuốn số này chứ."
"Uhm câu trả lời của cậu chỉ đúng một nửa thôi."
"Một nửa?"
"Đúng vậy, mình muốn trả lại cuốn sổ này cho cậu nhưng việc mình chuyển trường đến đây là vì cậu đấy, Kobayashi-kun ạ."
"V-vì tớ?"
Ayase khẽ mím chặt môi lại như thể đã quyết tâm và đi đến gần tôi hơn cho đến khi chúng tôi chỉ còn cách nhau vài bước chân sau đó cô ấy khẽ cúi xuống, hai bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của cô ấy đang nắm chặt lấy mép của chiếc váy đồng phục.
"Mình thích cậu Kobayashi-san.
Xin hãy hẹn hò với mình!" .......Rốt cục vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh giống mô típ của mấy nhân vật chính trong những bộ romcom thế này?
----------------------
Tôi ngôi nghiên cứu hệ thống đường tàu ở Tokyo mất 1 tiếng để viết chỗ bắt tàu

).
Nếu ai thật sự tới Tokyo và bắt chuyến tương tự như tôi viết thì hoàn toàn có thể tới trường cao trung Fuchu Nishi á.