Sáng nay là ngày nghỉ, Haruto bắt đầu thói quen mới—tập thể dục buổi sáng.
Cô không phải kiểu người thích vận động, nhưng dạo gần đây, cô muốn rèn luyện sức khỏe, để có thể trở nên mạnh mẽ hơn.Mọi thứ diễn ra như một buổi sáng bình thường, cho đến khi—Sakura (hốt hoảng): "Haru-chan!"
Haruto quay đầu lại, thấy Sakura đang chạy thục mạng về phía mình, gương mặt đầy vẻ hoảng loạn.Haruto (không hiểu): "Tớ đây...?"
Không để Haruto kịp hỏi thêm, Sakura kéo tay cô và chạy đi.Sakura (gấp gáp): "Có chuyện xảy ra rồi!"
Haruto ngơ ngác, nhưng vẫn chạy theo Sakura.
Hai người chạy đến nhà Sakura, cụ thể là ngay bên ngoài cửa sổ phòng cô ấy.
Sakura dừng lại, hít một hơi sâu rồi giơ đũa phép lên.Sakura: "Dreaming Up!
Hỡi cơn gió, hãy đưa chúng tôi đi lên!
Wind Ladder!"
Những cơn gió hội tụ, xoay tròn và đan vào nhau, tạo thành một chiếc thang trong suốt.
Cả hai nhanh chóng bước lên, đi vào phòng Sakura.Bên trong, một ánh sáng kỳ lạ phát ra từ con gấu bông mà Kuro từng nói là một tiểu tiên của YumeMahou Sekai.Haruto (bất ngờ): "C-Chuyện gì vậy?!"
Sakura: "Tớ cũng không biết!
Sáng nay, ánh sáng này bất ngờ xuất hiện, tớ tưởng là mặt trời chiếu vào... nhưng rồi nó cứ sáng mãi!"
Bất ngờ, Music Key và Nature Key phát sáng, lơ lửng giữa không trung trước mặt Haruto và Sakura.Haruto (ngơ ngác): "Gì thế này...?"
Sakura: "Có khi nào... chúng ta phải làm gì đó với Key không?"
Haruto: "Có lẽ vậy..."
Haruto: "Dreaming Up!
Hiện ra nào, Music Wand!"
Cả hai đồng thời giơ đũa phép lên.Hai chiếc chìa khóa được cắm vào đũa phép, xoay nhẹ.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng rực rỡ từ đũa phép tỏa ra, chiếu thẳng vào con gấu bông.Ánh sáng ấy chói đến mức cả hai phải nhắm mắt lại.
Căn phòng như chìm vào một không gian hoàn toàn trắng xóa... cho đến khi ánh sáng ấy dần dịu đi.Haruto từ từ mở mắt ra, tim cô vẫn còn đập mạnh vì bất ngờ.Haruto: "C-Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Đột nhiên, con gấu bông khẽ động đậy.Một giây sau—???: "Uwaaaaaaa!!"
Tiếng khóc vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.Haruto, Sakura (đồng thanh): "Hể......?!"
Haruto: "Giờ sao bây giờ...?"
Bỗng nhiên, từ dưới nhà vọng lên giọng của bà Sakura.Bà Sakura: "Trong phòng con có chuyện gì mà ồn thế, Sakura?"
Sakura (giật mình): "Chết rồi, bà tớ lên đây!"
Haruto và Sakura hoảng hốt, chạy tán loạn trong phòng như hai con gà mắc đẻ.Haruto, Sakura (hoảng loạn): "Chết rồi, làm sao đây?!?"
Sakura chợt khựng lại, như nhớ ra điều gì đó.Sakura: "Khoan đã!
Chúng ta có ma thuật mà!"
Haruto: "A!
Đúng nhỉ!
Tớ quên mất!"
Cô vội vàng giơ đũa phép lên.Haruto: "Dreaming Up!
Hỡi vạn vật xung quanh, hãy làm tôi hoà mình vào tự nhiên!
Invisible!"
Ngay lập tức, Haruto và Lumi dần hòa vào không gian, trở nên hoàn toàn tàng hình.Cửa phòng mở ra.Bà Sakura (hơi nghi ngờ): "Có chuyện gì sao, con?"
Sakura (lắp bắp, cố tỏ ra bình tĩnh): "D-Dạ k-không có gì ạ...!"
Bà Sakura nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt có chút hoài nghi, nhưng rồi chỉ gật đầu nhẹ.Bà Sakura: "Vậy thì được rồi."
Cánh cửa đóng lại.
Ngay lập tức, cả hai thở phào nhẹ nhõm.Haruto: "Haa... may quá..."
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được lâu, Lumi bỗng nhiên oà khóc lên lần nữa.Haruto (hốt hoảng): "Lại nữa sao?
Đừng khóc nữa mà...!"
Sakura nhẹ nhàng bế Lumi lên, dỗ dành bằng giọng nói ấm áp.Sakura: "Không sao đâu, tụi chị không làm gì em đâu, nhé?"
Lumi mở to đôi mắt ướt nước, rồi như cảm nhận được sự dịu dàng của Sakura, em ấy dần nín khóc và bật cười khúc khích.Haruto (lau mồ hôi trên trán, thở dài nhẹ nhõm): "Cuối cùng em ấy cũng nín rồi...
Nhưng mà... giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Sakura ôm Lumi trong tay, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối.Sakura: "Tớ cũng không biết...
Nhưng mà, nhìn em ấy như thế này... tớ nghĩ chúng ta phải chăm sóc em ấy trước đã."
Haruto (mất bình tĩnh, giơ hai tay lên): "Chăm sóc?!
Tớ thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu!"
Lumi ngước đôi mắt to tròn lên nhìn Sakura, kéo nhẹ áo cô, giọng lí nhí.Lumi: "Mama~"Khoảnh khắc ấy, cả Haruto và Sakura đều cứng đờ.Haruto, Sakura (đồng thanh, sốc toàn tập): "M-Mama?!?!"
Sakura lập tức đỏ mặt, lúng túng vẫy tay.Sakura: "Đừng gọi chị là Mama!
Chị chỉ là...
à...
Sakura thôi!"
Lumi dụi mắt, nhưng vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng gọi lại.Lumi: "Mama~"Haruto nhìn cảnh tượng ấy, bật cười khẽ.Haruto: "Có vẻ em ấy rất thích cậu đấy, Sakura."
Sakura quay sang, mặt vẫn còn đỏ, nhưng lập tức bày ra vẻ nghiêm túc.Sakura: "Này, cậu đừng chỉ đứng đó cười!
Cậu cũng phải chịu trách nhiệm chứ!"
Haruto (giật mình): "Tớ á?!
Sao lại thế?!"
Sakura (nhăn mặt): "Cậu cũng có liên quan mà!
Chúng ta cùng kích hoạt đũa phép, nên nếu tớ là Mama... thì cậu là Papa!"
Haruto (đỏ mặt, hoảng loạn, vội vàng xua tay): "Khoan đã!
Tớ không phải—"Lumi nghiêng đầu nhìn Haruto, rồi mỉm cười rạng rỡ.Lumi: "Papa~"Haruto lập tức đứng hình.Cô từ từ quay sang nhìn Sakura, đôi mắt mở to như không tin vào tai mình.Haruto (đơ người): "Tớ... tớ vừa bị gọi là Papa... ph-phải không...?!"
Sakura cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn bật ra một tiếng cười nhỏ.Sakura: "Thôi nào, Haru-chan.
Chúng ta cần nghĩ xem phải làm gì tiếp trước khi Lumi khóc nữa đó."
Haruto vẫn còn đơ người, nhưng rồi thở dài một hơi.Haruto: "Haizz...
Được rồi, nhưng tớ không nhận là Papa đâu đấy!"
Sakura chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.Sau khi xác nhận ông bà Sakura đã rời khỏi nhà để đi tập thể dục dưỡng sinh, Haruto và Sakura mới nhẹ nhàng thở phào.Sakura: "Tốt rồi, bây giờ chúng ta có thể xuống bếp."
Cả hai rón rén bước xuống cầu thang, cố gắng không gây tiếng động.
Lumi, được Sakura bế trên tay, vẫn đang nhìn quanh với vẻ tò mò.Khi đến bếp, Sakura bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu.Sakura (cầm bình sữa, lục lọi tủ): "Nhà tớ chắc vẫn còn sữa em bé...
À, đây rồi!"
Cô lấy hộp sữa bột ra và bắt đầu pha sữa trong bình.Haruto (đứng bên, nhìn với vẻ bất ngờ): "Hể?
Cậu biết pha sữa à?"
Sakura (nhún vai, tập trung pha sữa): "Có lẽ vậy?
Tớ cứ làm theo hướng dẫn thôi."
Trên bàn, Lumi đang ngồi vững vàng, đôi chân nhỏ đung đưa nhẹ, nhìn hai người họ với ánh mắt long lanh đầy thích thú.Lumi (khúc khích cười): "Mama~ Papa~"Sakura, Haruto (đồng thanh, hốt hoảng): "Không phải Mama/Papa mà!"
Sakura (đưa bình sữa cho Haruto): "Này, cậu kiểm tra xem nhiệt độ có ổn không."
Haruto lúng túng nhận lấy bình, nhỏ vài giọt lên cổ tay để kiểm tra.Haruto (gật đầu): "Hình như...
được rồi đấy."
Sakura mỉm cười nhẹ, rồi dịu dàng bế Lumi lên.Sakura: "Tốt.
Nào, Lumi, uống sữa đi."
Lumi vui vẻ nhận lấy bình sữa, chậm rãi uống từng ngụm.
Đôi mắt em ấy lim dim đầy mãn nguyện.Lumi: "Ng-ngon~"Haruto khoanh tay, nhìn Lumi uống sữa với ánh mắt dịu dàng hơn một chút.Haruto: "Dù sao thì... em ấy cũng dễ thương thật đấy."
Sakura liếc nhìn Haruto, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.Sakura: "Đúng vậy.
Nhưng mà này, chúng ta không thể cứ tự đoán mò như thế này mãi.
Có lẽ nên hỏi Kuro-chan xem.
Cậu ấy chắc sẽ biết chuyện gì đang xảy ra."
Haruto (thở dài): "Hy vọng Kuro sẽ không cười vào mặt chúng ta vì chuyện này."
Sakura (cười, chống tay lên hông): "Nếu cậu ấy làm thế, tớ sẽ túm tai lôi đi!"
Lumi vừa uống, bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn hai người, lại cười khúc khích.Lumi: "Mama~ Papa~"Haruto, Sakura (đỏ mặt, đồng thanh): "Đã bảo không phải rồi mà!!!"
Haruto và Sakura lang thang khắp nơi để tìm Kuro, nhưng cả hai chẳng có chút manh mối nào về vị trí của cậu ta.Haruto (bực bội, khoanh tay): "Rốt cuộc cậu ta đang lang thang ở phương trời nào rồi chứ?"
Sakura (thở dài, nhún vai): "Tớ chịu."
Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.Kuro: "Hai cậu đang tìm tớ à?"
Cả hai quay ngoắt lại và thấy Kuro đang đứng đó, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Không chần chừ, Haruto và Sakura vội vã chạy đến.Haruto (vẻ nghiêm trọng): "Kuro, chúng ta cần phải nói chuyện."
Sakura (gật đầu, khẩn trương): "Chuyện này cực kỳ cấp bách!"
Cả hai thay phiên nhau nói, lời lẽ dồn dập đến mức Kuro cảm thấy bối rối.Kuro (giơ tay ra hiệu): "Được rồi, bình tĩnh lại nào.
Nói tường tận cho tớ nghe đi."
Sakura: "Trước hết, chúng ta nên đến chỗ nào đó để tránh gây rắc rối đã."
Haruto: "Về nhà tớ đi."
Tại nhà HarutoSau khi vào nhà, Sakura cúi đầu chào.Sakura: "Cháu xin phép."
Kuro nhìn quanh, nhận ra không có ai khác trong nhà.Kuro: "Hôm nay nhà cậu đi đâu hết rồi à?"
Haruto: "Đúng vậy, em tớ tham gia thi đấu bóng chuyền, mẹ tớ đi cổ vũ nó rồi."
Kuro: "Ra vậy.
Cậu không đi cùng à?"
Haruto (khoanh tay, thở dài): "Thật sự thì tớ cũng không thích xem lắm... với cả, tớ lo chuyện hiện tại hơn."
Trong phòng HarutoCả ba bước vào phòng Haruto và ngồi xuống.Kuro: "Được rồi, chuyện gì mà hai cậu gấp gáp thế?"
Haruto nhìn Sakura, rồi chậm rãi nói.Haruto: "Chuyện là..."
Kuro (nghiêng đầu): "Là...?"
Không nói gì thêm, Sakura nhẹ nhàng đưa Lumi ra trước mặt Kuro.Kuro: "Là Lumi à?
Em ấy có chuyện gì sao?"
Lumi nhìn Kuro với ánh mắt lấp lánh rồi đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.Lumi: "Uwaa~"Kuro (ngơ ngác): "Ể...?"
Sau một hồi Haruto và Sakura thay phiên nhau giải thích, Kuro chỉ biết chớp mắt liên tục.Kuro: "Hai cậu chắc chắn chứ?"
Haruto, Sakura (đồng thanh, khoanh tay): "Đương nhiên rồi!
Chứ không thấy 'sản phẩm' đây sao?"
Kuro (lúng túng): "À thì..."
Lumi (vươn tay về phía Kuro, cười hớn hở): "Kuwo~"Haruto (thở dài, chống tay lên trán): "Cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Kuro: "Tớ không chắc nữa...
Tớ chưa từng gặp trường hợp nào như thế này bao giờ."
Sakura (gật gù): "Đúng vậy nhỉ...
Nếu Kuro cũng không biết thì..."
Haruto (nhún vai, thở dài): "Đúng là linh thú cấp 1, chúng ta không thể đòi hỏi gì hơn được."
Lumi (lặp lại với giọng nói trẻ con đầy đáng yêu): "Cấp 1~"Sakura ôm Lumi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.Sakura: "Tớ nghĩ... có lẽ người duy nhất có thể biết chuyện gì đang xảy ra chỉ có Công Chúa và Nữ Hoàng của YumeMahou Sekai thôi."
Kuro (gật đầu): "Cậu nói đúng, chỉ là..."
Haruto (cau mày): "Chúng ta không có cách để gặp hay liên lạc với họ, nhỉ?"
Lumi nhìn Haruto, rồi nhìn Sakura, đôi mắt long lanh đầy hồn nhiên.Lumi: "Papa~!
Mama~!"
Kuro (sững người): "H-H-Hể...?!
Tớ không nghe lầm đúng chứ?"
Sakura (mỉm cười, có chút bất lực): "Ừm, cậu không nghe lầm đâu."
Haruto (thở dài, tay ôm trán): "Đột nhiên bị đặt vào tình huống này..."
Kuro (nhún vai, cười nhẹ): "Nếu vậy thì... tạm thời hai cậu chăm sóc em ấy đi."
Haruto (hoảng hốt): "Th-Thật sự luôn á?!"
Kuro (gật đầu chắc nịch): "Đương nhiên."
Haruto quay sang Sakura, chờ mong một sự phản đối nào đó.Haruto: "Haizz...
Sakura, cậu thấy sao?"
Sakura nhìn Lumi với ánh mắt đầy trìu mến, bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô bé.Sakura (mỉm cười dịu dàng): "T-Tớ thấy... vậy cũng được..."
Haruto (sững sờ): "Sa-ku-ra..."
Kuro (cười khúc khích): "Đúng là Sakura nhỉ?"
Sakura ngước nhìn Haruto, ánh mắt có chút mong đợi.Sakura: "Được không, Haru-chan...?"
Haruto nhìn Sakura, rồi nhìn Lumi – cô bé con đang bám lấy áo mình, đôi mắt tròn xoe lấp lánh đầy chờ mong.
Cuối cùng, cô chỉ biết thở dài chịu thua.Haruto (miễn cưỡng, gãi đầu): "Thôi được rồi...
Cậu muốn thế nào cũng được."
Lumi vui vẻ nhào vào ôm Haruto, dụi đầu vào ngực cô.Lumi (nũng nịu, man mát buồn): "Papa~"Haruto khựng lại, mặt thoáng đỏ bừng.
Sakura và Kuro chỉ biết cười khúc khích nhìn cô.Sau đó, cả ba tiếp tục bàn bạc một số chuyện, rồi cũng đến lúc ai về nhà nấy.Buổi tối hôm đó, tại nhà Sakura, cô đang ngồi trong phòng, ôm Lumi vào lòng, vẫn chưa hết ngỡ ngàng về những gì đã xảy ra vào sáng nay.
Cô bé linh thú nhỏ nhắn trong vòng tay Sakura khẽ cựa mình, chớp đôi mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.Lumi: "Papa~ Mama~"Lumi khẽ gọi, giọng điệu hồn nhiên nhưng lại khiến trái tim Sakura rung động.Khi Sakura bước xuống phòng khách, bà của cô đang ngồi trên ghế, tay cầm một tách trà nóng, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt dường như đã nhìn thấu mọi chuyện.Bà Sakura: "Sáng nay con gặp chuyện gì à?"
Sakura giật mình.Sakura: "Ch-chuyện l-là chuyện gì ạ?"
Bà Sakura khẽ nhấp một ngụm trà, mỉm cười hiền hậu.Bà Sakura: "Con không cần phải giấu ông bà đâu, con yêu."
Sakura thoáng bối rối, chưa kịp hiểu ý thì ông của cô lên tiếng.Ông Sakura: "Dẫu gì chúng ta cũng đến từ cùng một nơi, bà nhỉ?"
Sakura mở to mắt.Sakura: "H-hể...
đ-đừng nói là..."
Ông Sakura: "Đúng thế, ông với bà đều đến từ YumeMahou Sekai."
Tim Sakura như ngừng đập trong vài giây.
Nhưng đó chưa phải là điều bất ngờ nhất.Bà Sakura: "Hơn hết, bà cũng từng là một Precure."
Sakura sững sờ.Sakura: "H-hh-hể...!!??"
Cô tròn mắt nhìn bà mình, không thể tin vào tai mình.Phải mất một lúc, Sakura mới bình tĩnh lại, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ trong đầu.Sakura: "Chắc hẳn...
đây không phải chuyện ngẫu nhiên đâu, bà nhỉ?"
Bà Sakura: "Có lẽ vậy.
Định mệnh đã đưa con đến với chúng ta rồi."
Sakura nắm chặt tay.Sakura: "Anou... vậy bà thật sự là Precure đời trước sao!?"
Bà Sakura gật đầu, ánh mắt hoài niệm về quá khứ.Sakura: "Con có một thắc mắc... làm sao ông bà gặp nhau được vậy?"
Ông Sakura bật cười.Ông Sakura: "Lúc đó, ông chính là cộng sự của bà con."
Sakura mở to mắt.Sakura: "Ý ông là...
'Linh thú' ư!?"
Ông Sakura: "Đúng thế, chuyện cũng lâu rồi, bà nhỉ?"
Bà Sakura mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn chồng mình.Bà Sakura: "Đúng là lâu thật rồi."
Sakura vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước hết, cô có chuyện quan trọng hơn cần nói.Bà Sakura: "Vậy con có chuyện gì muốn kể với ông bà nào?"
Sakura hít sâu một hơi, rồi từ từ kể lại toàn bộ sự việc sáng nay—việc cô và Haruto mở chìa khóa, Lumi xuất hiện với hình dạng một đứa trẻ, và những điều mà Kuro đã nói.
Cũng như đưa Lumi ra trước mặt ông bà.Khi nghe đến tên và thấy Lumi, bà Sakura khẽ nhíu mày, rồi mỉm cười dịu dàng.Bà Sakura: "Ara, chẳng phải là Lumi-chan đây sao?
Lâu rồi không gặp con."
Lumi chớp chớp mắt, nhìn bà của Sakura với ánh mắt quen thuộc.Lumi: "Cua Uwoa~"Sakura tròn mắt.Sakura: "Bà từng gặp Lumi-chan rồi ư!?"
Bà Sakura: "Đúng vậy.
Bé cưng này lúc nào cũng bướng bỉnh hết trơn."
Ông Sakura bật cười.Ông Sakura: "Nhưng lần này có vẻ không phải vậy nhỉ?"
Bà Sakura gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương khi nhìn Lumi.Bà Sakura: "Hiếm khi thấy con bé chịu làm nũng với người khác ngoài chúng ta đấy."
Lumi bất chợt ôm chặt lấy Sakura, dụi dụi đầu vào vai cô.Lumi: "Mama~"Sakura giật mình, nhưng rồi cô khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu Lumi.
Nhưng trong lòng, cô vẫn còn băn khoăn.Sakura: "L-là sao thế bà?"
Bà Sakura khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.Bà Sakura: "Có lẽ... con ra dáng một người mẹ rồi đó, cháu yêu."
Sakura đỏ bừng mặt.Sakura: "H-hể...!?"
Ông Sakura cười lớn.Ông Sakura: "Cái bà này thiệt tình...
Ý bà con là, ngoài ông bà, Công Chúa và Nữ Hoàng ra, thì ít ai có thể làm Lumi-chan cảm thấy an toàn và hạnh phúc thế này."
Sakura cúi xuống nhìn Lumi, cô bé linh thú nhỏ nhắn vẫn đang ôm chặt lấy cô.Sakura: "L-là vậy ư?"
Ông Sakura: "Vì thế, có lẽ trách nhiệm chăm sóc con bé... phải đành nhờ cháu rồi."
Sakura: "V-vâng ạ!?"
Sakura tròn mắt, không ngờ lại bị giao một trọng trách lớn đến vậy.Bà Sakura bật cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cháu gái.Bà Sakura: "Có lẽ chính hai đứa con đã tạo ra sự ấm áp mà Lumi-chan cần.
Vì thế, đũa phép và chìa khóa của hai đứa mới có phản ứng."
Sakura ngẫm nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng ôm chặt Lumi hơn.Sakura: "Vậy...
ư..."
Bà Sakura khẽ mỉm cười.Bà Sakura: "Nếu con cần giúp đỡ gì, bà sẽ luôn ở đây để phụ con."
Sakura nhìn bà, rồi khẽ gật đầu, lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.Sakura: "Vâng ạ!"
Đêm hôm đó, khi đã trở về phòng, Sakura đặt Lumi lên giường, ngắm nhìn cô bé đang ngủ ngon lành.Cô mỉm cười, khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Lumi.Sakura (thầm nghĩ): Mình không biết định mệnh đã sắp đặt những gì... nhưng mình sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con bé này.Trong lúc đó, Lumi khẽ thì thầm trong giấc ngủ.Lumi: "Mama...
Papa..."
Sakura đỏ mặt.Sakura: "Haizz...
Haruto mà nghe thấy chắc cậu ấy sẽ lại ngại mất thôi."
Nhưng cô không thể phủ nhận rằng... từ khi Lumi xuất hiện, một điều gì đó trong trái tim cô đã thay đổi.Ánh nắng sớm len qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng vẽ nên những vệt sáng ấm áp trong căn phòng nhỏ.
Sakura khẽ cựa mình, đôi mắt vẫn còn vương chút mơ màng.
Cô chớp mắt vài lần để xua đi cơn buồn ngủ, rồi vô thức quay sang bên cạnh.Trên chiếc gối nhỏ, Lumi cuộn tròn như một bé gấu bông thực thụ, hơi thở đều đều, khuôn mặt bé trông vô cùng bình yên.Sakura lặng lẽ ngắm nhìn một lúc, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười dịu dàng.
Cô đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm của Lumi.Sakura (thì thầm): "Chào buổi sáng, Lumi-chan."
Bé cựa quậy một chút, đôi tai khẽ động đậy, rồi lẩm bẩm gì đó trong giấc mơ.Lumi (mơ màng): "Ma...ma~..."
Sakura chớp mắt, tim bỗng lỡ một nhịp.Cô lặng người trong thoáng chốc, rồi đột nhiên cảm thấy gò má nóng bừng.Sakura (lẩm bẩm, quay mặt đi chỗ khác): "Chị đâu có phải mẹ của bé đâu mà..."
Nhưng nhìn Lumi ngủ ngon lành thế này, cô lại không nỡ đánh thức bé.
Sakura nhẹ nhàng xoa đầu Lumi thêm một chút, rồi cẩn thận rời khỏi giường, bắt đầu thay đồ chuẩn bị đi học.Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi cài lại chiếc cúc áo cuối cùng, cô mới nhận ra một vấn đề quan trọng.Sakura: "Nên mang Lumi theo... hay để bé ở nhà đây...?"
Cô đã đồng ý chăm sóc Lumi, nhưng mang bé đến trường có thể sẽ rất rắc rối.
Nếu bé thức dậy giữa lớp học thì sao?
Hoặc tệ hơn... nếu bị người khác phát hiện?Sakura ôm đầu, đấu tranh tư tưởng dữ dội.Sakura (thầm nghĩ): "Nhưng mà... nếu để Lumi ở nhà một mình, liệu có ổn không...?
Dù ông bà đã quen với Lumi-chan, nhưng..."
Cô lặng lẽ quay lại nhìn bé gấu nhỏ đang ngủ.
Lumi vẫn cuộn tròn trong chăn, hai tai khẽ động mỗi khi cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi qua.Trông bé... thực sự rất mong manh.Sakura khẽ cắn môi.
Cuối cùng, cô thở dài, cẩn thận nhấc Lumi lên và nhẹ nhàng đặt bé vào trong cặp.Sakura (thì thầm, như tự nhắc nhở chính mình): "Thôi thì... mình sẽ trông chừng bé thật kỹ vậy."
Dù có thế nào, đây cũng là trách nhiệm mà cô đã chấp nhận.Siết chặt chiếc cặp trên vai, Sakura hít một hơi sâu rồi bước ra khỏi phòng, bắt đầu một ngày mới.Sakura bắt đầu đi đến trường, nhưng tâm trạng lại thấp thỏm không yên.
Một phần vì cô lo lắng không biết Lumi trong cặp có ổn không, phần khác lại sợ bị mọi người phát hiện.Cô ôm cặp trước ngực, bước nhanh hơn bình thường, thỉnh thoảng lại cúi xuống kiểm tra xem nó có động đậy gì không.Khi đến cổng trường, cô nhanh chóng nhận ra ba người bạn của mình—Haruto, Saki và Kuro—đang đứng trò chuyện gần đó.
Như một thói quen, Sakura chạy nhanh tới chào hỏi.Sakura: "Chào các cậu!"
Saki: "A, là Sakura-chan kìa!"
Kuro: "Chào cậu."
Mọi thứ có vẻ bình thường... cho đến khi Sakura cảm nhận được một sự rung nhẹ từ cặp của mình.
Giật mình, cô vội vàng cúi xuống kiểm tra.Sakura (suy nghĩ): "...Không phải Lumi vừa cử động đấy chứ!?"
Cô cắn môi, ôm cặp chặt hơn, cố gắng không để lộ sự lo lắng trên mặt.
Nhưng Saki đã nhanh chóng nhận ra điều bất thường.Saki (nghiêng đầu, tò mò): "Sakura-chan, cậu ổn chứ?
Sao trông lạ vậy?"
Sakura (giật mình): "T-Tớ không sao đâu!"
Saki nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng trước khi cô kịp hỏi thêm, Haruto—người đã đứng im lặng quan sát từ nãy—đột nhiên nắm lấy cổ tay Sakura và kéo đi.Sakura (bất ngờ): "H-Haru-chan!?"
Saki: "Ể!?
Haruto!?
Hai cậu đi đâu thế!?"
Haruto quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy ẩn ý.Haruto: "Tớ có chuyện muốn hỏi riêng Sakura-chan một chút.
Bọn tớ sẽ vào lớp ngay."
Không đợi Saki đáp, Haruto tiếp tục kéo Sakura đi thật nhanh, rẽ vào một góc hành lang vắng người rồi mới dừng lại.Sakura thở hổn hển, tay vẫn ôm khư khư chiếc cặp như thể sợ ai đó giật mất.Sakura: "Haru-chan, cậu làm gì vậy—"Haruto khoanh tay, dựa vào tường, ánh mắt sắc bén.Haruto (bình thản): "Tớ nên hỏi cậu câu đó mới đúng."
Không thể nói dối được nữa, Sakura cúi đầu, siết nhẹ quai cặp, rồi nói nhỏ:Sakura: "Tớ... tớ đã mang Lumi đến trường."
Haruto: "Ra là vậy..."
Sakura (có lỗi): "Tớ xin lỗi cậu."
Haruto lắc đầu, không có vẻ giận dữ gì cả.Haruto: "Có gì đâu mà xin lỗi.
Tớ hiểu là cậu lo lắng cho Lumi, nhưng mà..."
Đột nhiên, cặp của Sakura khẽ rung nhẹ.
Cả hai giật mình.
Trước khi kịp phản ứng, một giọng nói nhỏ vang lên từ bên trong.Lumi: "Papa~, Mama~"Không khí lập tức đóng băng.Cả Sakura và Haruto tròn mắt, vội nhìn quanh xem có ai nghe thấy không.
Cũng may, hành lang vẫn vắng người.Haruto (hoảng hốt, hạ giọng): "Hết hồn!"
Lumi (ngây thơ, nghiêng đầu trong cặp): "A-re~?"
Sakura thở dài, nhẹ nhàng mở một khe nhỏ của cặp rồi xoa đầu Lumi.Sakura (vừa xoa đầu Lumi, vừa nói với Haruto): "Tớ đoán được chuyện này sẽ xảy ra, nhưng... tớ không nỡ để em ấy ở nhà."
Haruto nhìn Sakura một lúc, rồi khẽ thở ra, có chút bất lực.Haruto: "...
Được rồi, tớ hiểu rồi."
Cô cúi xuống nhìn Lumi, đúng hơn là bắt đầu... dặn dò.Haruto (nghiêm túc): "Nghe này, em không được làm ồn hay dùng ma thuật khi ở trường đâu đấy.
Nếu không, Sakura-chan sẽ rất khó xử."
Lumi nghiêng đầu, chớp chớp mắt.Lumi: "Papa~"Haruto khựng lại, mặt hơi nóng lên.Haruto (ngượng ngùng): "Đã bảo chị không phải là 'Papa' rồi mà!"
Sakura phì cười trước phản ứng của Haruto.
Sau khi dặn dò xong, cả hai vội vã quay lại lớp trước khi ai đó nghi ngờ.Khi bước vào lớp, Saki đã đứng đó, khoanh tay, ánh mắt đầy tò mò.Saki (nheo mắt): "Hai cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?"
Sakura (cười gượng): "H-Hả?
Không có gì đâu!"
Haruto (bình thản): "Ừ, không có gì cả."
Nhưng dù có nói vậy, vẻ căng thẳng trên gương mặt Sakura càng khiến Saki nghi ngờ hơn.Kuro, đứng bên cạnh, nhìn họ một lúc rồi bật cười nhẹ, nhưng không hỏi gì thêm.Sakura thở phào, ngồi xuống chỗ của mình và cẩn thận đặt cặp dưới bàn.
Nhưng chưa kịp thả lỏng, cô đã cảm nhận được cặp rung nhẹ.Lumi (thì thầm, nhỏ nhẹ): "Papa~ Mama~"Cơ thể Sakura cứng đờ.
Đôi mắt cô mở to, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.Sakura (lo lắng, suy nghĩ): "Lumi ơi, làm ơn im lặng đi mà!!"
Cô nín thở, chờ xem mọi thứ có ổn không.
Nhưng không...
Lumi vẫn chưa hiểu chuyện.Bất chợt, Sakura cảm nhận được... một thứ gì đó đang cố trườn ra khỏi cặp.Cô hốt hoảng, nhanh chóng cúi xuống thì thầm.Sakura (lo lắng, thật nhỏ): "Lumi!
Không được!"
Lumi (nhẹ giọng, vô tư): "Papa?"
Sakura suýt chút nữa thì hét lên.Ngay lúc đó, Haruto—ngồi ngay bên cạnh—nhận ra tình hình.
Không đổi sắc mặt, cô dùng chân nhẹ nhàng đẩy cặp Sakura vào trong, ngăn Lumi trườn ra.Rồi, vẫn giữ giọng điềm tĩnh, cô thì thầm:Haruto: "Nếu em còn nhúc nhích nữa, thì sẽ không có phần ăn nhẹ đâu."
Lumi lập tức im bặt.Lumi (ngoan ngoãn, nhỏ giọng): "Papa~"Sakura cố nhịn cười, trong khi Haruto chỉ khẽ thở dài, vẻ cam chịu.Khi giáo viên yêu cầu cả lớp lấy sách Ngoại Ngữ ra, Sakura mới nhận ra một vấn đề lớn—cuốn sách của cô...
đang nằm dưới cặp.Nếu cô mở cặp ra, Lumi có thể thò đầu ra bất cứ lúc nào.Sakura (toát mồ hôi, thầm nghĩ): "Làm sao bây giờ!?"
Ngay lúc đó, một cuốn sách nhẹ nhàng được đẩy sang phía cô.Sakura quay sang, thấy Haruto vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, lặng lẽ đẩy sách của mình qua.Haruto (thì thầm, mắt không rời khỏi giáo viên): "Dùng tạm đi."
Sakura (bất ngờ): "Nhưng còn cậu thì sao?"
Haruto (vẫn bình tĩnh): "Không sao, tớ đã chép phần học hôm nay vào nháp rồi."
Sakura nhìn Haruto một lúc, rồi cuối cùng cũng nhẹ nhàng nhận lấy cuốn sách.
Một nụ cười biết ơn nở trên môi cô.Sau nhiều pha hú vía, cuối cùng cũng đến giờ ra chơi.Sakura gần như bật dậy ngay khi chuông reo, vội vã ôm lấy cặp rồi kéo Haruto ra một góc khuất ở phía sau trường.Cô dựa lưng vào tường, thở dài đầy mệt mỏi.Sakura: "Hết hồn luôn..."
Haruto đứng kế bên, dù bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cô cũng lộ ra một chút mệt mỏi.Haruto: "Nếu cậu còn đem Lumi đi học nữa, chắc chúng ta phải tính cách khác."
Sakura gật đầu, chậm rãi kéo khóa cặp ra một chút.Bên trong, Lumi đã ngoan ngoãn cuộn tròn, đôi mắt long lanh mở ra nhìn hai người.
Khi thấy Sakura và Haruto, em ấy lập tức nở nụ cười ngây thơ.Lumi (hồn nhiên): "Mama~ Papa~"Haruto khựng lại, thở dài xoa trán.Haruto (bất lực): "...Chị đã bảo không phải 'Papa' mà."
Sakura nhìn hai người, rồi bất giác bật cười.Hôm nay thực sự căng thẳng.
Cả buổi học như một trận chiến đầy thử thách để giữ Lumi im lặng.
Nhưng... dù có mệt thế nào, cô vẫn không thể phủ nhận một điều—những khoảnh khắc như thế này lại rất đáng nhớ.Cô khẽ nhìn Haruto, rồi lại nhìn Lumi.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.Sakura (suy nghĩ): "...Có lẽ, cũng không tệ lắm đâu."
Sau một ngày học căng thẳng và những pha hú vía vì Lumi, Sakura và Haruto cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi chuông báo tan học vang lên.Saki vươn vai một cách thoải mái, giãn người sau những tiết học dài.Saki: "Aaa~ Cuối cùng cũng xong!
Này, mọi người có muốn ghé qua tiệm bánh crepe ở gần công viên không?"
Sakura định từ chối vì còn phải lo cho Lumi, nhưng khi nghe đến từ "Crepe", cô lập tức dừng lại.Sakura (tò mò): "C-cr-cre..."
Haruto (gật đầu): "Là crepe á."
Saki (nhìn chằm chằm Sakura): "Đừng nói là cậu chưa ăn bánh crepe bao giờ nha?"
Sakura cười ngượng ngùng.Haruto (nghĩ thầm): "Có lẽ ở YumeMahou không có bánh crepe nên cậu ấy không hiểu rồi..."
Saki cười khoái chí.Saki: "Vậy thì đi thôi!
Không thể để cậu sống mà chưa nếm thử bánh crepe được!"
Kuro: "Đi thôi~!"
Sakura quay qua nhìn Haruto, ánh mắt như đang hỏi ý.Sakura: "Cậu đi chung không, Haru-chan?"
Haruto nhìn Sakura, thấy vẻ mặt háo hức của cô, dường như cũng muốn một chút thời gian thư giãn sau ngày dài.Haruto (gật đầu): "Được thôi."
Và thế là cả nhóm cùng nhau đến tiệm bánh crepe gần công viên.Sau khi mua xong, tất cả cùng ngồi xuống một dãy ghế dài trong công viên và thưởng thức phần bánh của mình.
Sakura tròn mắt nhìn chiếc crepe trên tay, tò mò quan sát phần vỏ mỏng được cuộn lại, bên trong là kem tươi và dâu tây trông vô cùng hấp dẫn.Cô chậm rãi cắn thử một miếng...Sakura (mắt sáng rỡ): "Ngon quá!!"
Haruto khẽ cười khi thấy phản ứng đáng yêu của Sakura, còn Saki thì bật cười đầy tự hào.Saki: "Tớ đã nói mà!
Crepe là một trong những món tuyệt nhất thế giới đấy!"
Sakura vui vẻ tiếp tục ăn, nhưng đúng lúc đó, Saki bắt đầu nhìn cô với ánh mắt dò xét.Saki: "Này này, Sakura.
Hôm nay cậu có gì đó lạ lắm.
Cả Haruto nữa."
Sakura giật mình suýt làm rơi miếng crepe đang cầm trên tay.Sakura (hoảng hốt): "Ể!?
T-Tớ có gì đâu!"
Haruto vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi, nhưng cũng không phản bác.
Saki nheo mắt, ánh nhìn ngày càng nghi ngờ.Saki: "Từ sáng đến giờ, hai cậu cứ thì thầm cái gì đó.
Mà tớ còn nghe Sakura thì thầm với cái cặp của cậu nữa—có bí mật gì đó đúng không!?"
Sakura đổ mồ hôi hột.
Cô nhanh chóng nghĩ ra lý do để đánh lạc hướng.Sakura (cười gượng): "A-ha-ha...
Không có gì đâu!
Chỉ là tớ... nói chuyện với gấu bông thôi!
Đúng rồi, một con gấu bông có thể phát ra âm thanh!"
Haruto liếc nhìn Sakura, gương mặt không cảm xúc.Haruto: "..."
Saki (nghiêng đầu, tò mò): "Gấu bông nói chuyện?
Kiểu máy móc phát ra âm thanh à?"
Sakura (cố cười trừ): "Ừ, ừ!
Đại loại thế!
Một con gấu bông có phép thuật!!"
Kuro nhìn Sakura một lúc rồi bật cười, có vẻ như cậu thấy câu chuyện này thật buồn cười.Nhưng ngay khi Kuro vừa cười, Haruto lập tức giẫm lên chân cậu ta.Kuro: "Áy da!
Đau!"
Haruto (bình thản): "Cười trước mặt con gái kiểu đó mà còn tự nhận là đẹp toàn diện à?"
Mọi người xung quanh bật cười trước màn đấu khẩu quen thuộc này.Dưới ánh hoàng hôn nhẹ nhàng của buổi chiều, cả nhóm tiếp tục thưởng thức bánh crepe, những tiếng cười vang lên giữa bầu không khí thoải mái và ấm áp.Tại Vực Thẫm Bóng Tối.Không gian âm u với những luồng khí đen uốn lượn như những linh hồn lạc lối, len lỏi trong màn sương dày đặc.
Ánh sáng duy nhất đến từ những viên pha lê méo mó đang trôi nổi, phản chiếu những hình ảnh mờ ảo của thế giới bên ngoài—một sự kết nối kỳ quái giữa nơi này và thực tại.Trên một phiến đá tối, Reveria ngả người một cách lười biếng, tay gõ nhịp lên bề mặt đá lạnh lẽo.Reveria (thở dài, chán nản): "Chán quá đi."
Giữa không gian tĩnh lặng, một giọng nói trầm nhưng đầy ẩn ý vang lên từ trong màn đêm.Mireido (cười khẽ): "Ara~ Xem ra ngươi cũng biết chán nhỉ?"
Reveria nhíu mày, chống cằm, ánh mắt ánh lên sự khó chịu.Reveria: "Đương nhiên rồi.
Đáng lẽ lần trước ta mới là người được đi, ai mà ngờ đâu lại xuất hiện con nhãi Painful, rồi còn ra giọng với ta nữa chứ.
Thật bực mình!"
Từ trong màn sương đen, Mireido chậm rãi bước ra.
Từng bước chân của ả không phát ra bất kỳ âm thanh nào, như thể chính bóng tối cũng đang nuốt chửng sự tồn tại của ả.
Đôi mắt đỏ thẫm của Mireido lấp lóe ánh nhìn sắc bén, như đang nhìn thấu tâm can của Reveria.Mireido (nhẹ giọng nhưng đầy khiêu khích): "Nếu vậy... sao bây giờ cô không tự mình đi đi?
Nghe nói lần trước, cô bé dễ thương đó cũng không hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu cô có thể làm được... thì sao nhỉ?"
Reveria trừng mắt nhìn Mireido một lúc.
Sự im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng pha lê vỡ vụn đâu đó trong không gian.
Nhưng rồi, thay vì tức giận, môi cô ta dần vẽ nên một nụ cười sắc lạnh.Reveria: "Được lắm...
Chờ đó, bọn Precure!"
Dứt lời, cô ta vung tay lên không trung.
Một luồng ma lực màu tím đậm lập tức xoáy tròn, tạo ra một cánh cổng tối tăm—Cổng Giao Thoa.
Một cơn gió mạnh cuộn lên, mang theo khí đen quấn quanh Reveria.
Cô ta bước qua cánh cổng mà không hề do dự, và ngay khi bóng dáng cô biến mất, cánh cổng cũng từ từ khép lại.Mireido vẫn đứng yên tại chỗ, không hề có ý định ngăn cản.
Một nụ cười bí hiểm hiện lên trên môi ả, như thể mọi thứ đang diễn ra đúng như ả mong đợi.Mireido (nhẹ giọng, tự nói với mình): "Fufu...
Mọi thứ đang đi đúng hướng rồi."
Màn sương đen dày đặc lại tràn ra, nuốt chửng tất cả vào bóng tối vĩnh hằng.
Mặt trời dần ngả về phía tây, nhuộm bầu trời một màu cam ấm áp.
Những tia nắng cuối ngày len qua những tán cây trong công viên, tạo ra những đốm sáng nhảy múa trên mặt đất.
Không khí nhẹ nhàng, ấm áp, khiến mọi thứ xung quanh như nhuốm thêm một chút yên bình.Sakura vươn vai đầy thỏa mãn, ánh mắt lấp lánh niềm vui.Sakura (vươn vai, vui vẻ): "Aa~ Ăn no rồi!
Lâu lắm rồi tớ mới được ăn một thứ ngọt mà ngon như vậy!"
Bên cạnh cô, Kuro cũng gật gù đồng tình, tay vẫn cầm một miếng crepe còn dang dở.Kuro (gật gù): "Công nhận!
Crepe ở đây đúng là đỉnh luôn!"
Cả nhóm vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng lại bật cười trước những câu chuyện vui.
Thế nhưng, giữa bầu không khí đó, một tiếng cười trong trẻo vang lên gần đó, thu hút sự chú ý của họ.???: "Haha!"
Haruto, theo phản xạ, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
Một cậu bé khoảng 8-9 tuổi đang chơi đùa với những quả bóng bay đủ màu sắc, đôi mắt tròn xoe ánh lên sự hứng thú.
Cậu nhóc chạy nhảy khắp nơi, cười giòn tan như thể cả thế giới chỉ còn niềm vui đơn thuần ấy.Nhưng ngay lúc đó, một cơn gió bất chợt thổi qua, cuốn một quả bóng khỏi tay cậu bé.???: "A!
Bóng của mình!"
Không chút do dự, Haruto bước nhanh tới.
Chỉ trong chớp mắt, cô bật nhảy lên, vươn tay bắt lấy quả bóng trước khi nó bay quá xa.
Cả động tác diễn ra vô cùng tự nhiên, không chút gượng ép.Haruto nhẹ nhàng đưa quả bóng lại cho cậu bé.Cậu bé (mắt sáng lên): "Oa!
Chị bắt được nó rồi!
Cảm ơn chị ạ!"
Haruto (mỉm cười nhẹ): "Không có gì.
Cẩn thận kẻo mất bóng nữa đấy."
Sakura nhìn cậu bé một chút, rồi ngồi xuống ngang tầm với cậu, giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy tò mò.Sakura: "Em tên gì thế?"
Cậu bé cười rạng rỡ, giọng nói đầy hào hứng.Cậu bé (hào hứng): "Em là Hinata!
Sắp tới em sẽ được làm anh trai đó!"
Saki nhướng mày, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú.Saki (cười): "Oa, thế à?
Làm anh trai chắc hồi hộp lắm nhỉ?"
Hinata lập tức gật đầu mạnh, sự tự hào ánh lên trong đôi mắt trong veo.Hinata (tự hào): "Vâng!
Em rất mong chờ!
Em sẽ là một người anh trai tốt và bảo vệ em bé của mình!
Giống như anh hùng bảo vệ mọi người vậy đó!"
Cả nhóm khựng lại một chút trước những lời nói đầy nhiệt huyết ấy.
"Bảo vệ em mình", một giấc mơ thật trong sáng và đáng yêu.Sakura (mỉm cười, dịu dàng): "Chắc chắn em sẽ làm được!"
Hinata (cười tươi): "Nhất định rồi!
Em sẽ không để ai bắt nạt em của mình đâu!"
Haruto khẽ liếc nhìn cậu bé, ánh mắt thoáng chút suy tư.
Một giấc mơ đơn giản, nhưng lại tràn đầy ý nghĩa.Haruto (suy nghĩ): "Bảo vệ người quan trọng của mình..."
Cô không nhớ rõ từ khi nào bản thân đã thôi đặt niềm tin vào những điều như vậy.
Bảo vệ ai đó ư?
Dường như trong quá khứ đã từng có ai đó... từng bảo vệ cho cô?
Có lẽ, cô đã từng trải qua một cảm giác nào đó.
Một cảm giác bất lực đến tận bây giờ vẫn chưa thể xóa nhòa.Sakura vô tình nhận ra sự trầm mặc trong ánh mắt của Haruto.
Cô nghiêng đầu một chút, định hỏi, nhưng trước khi kịp lên tiếng, Haruto đã quay đi, trở lại vẻ điềm tĩnh như thường lệ.Saki vỗ nhẹ vai Hinata, nở một nụ cười rạng rỡ.Saki: "Chị cá là em của em sẽ tự hào về một người anh trai như em đó!"
Hinata (cười tít mắt): "Thật không ạ?
Hehe, em sẽ cố gắng hết sức!"
Mặt trời tiếp tục lặn dần xuống đường chân trời, để lại một vệt sáng cam nhạt như dệt nên một khung cảnh bình yên.
Bên dưới sắc trời ấy, một giấc mơ nhỏ bé vừa được cất lên—trong sáng, giản dị, nhưng lại có sức mạnh chạm đến trái tim của một ai đó.Nhưng không ai trong nhóm nhận ra... bóng tối đang âm thầm len lỏi gần họ.Từ xa, trên một mái nhà gần đó.Reveria đứng khoanh tay, ánh mắt lấp lóe sự thích thú khi nhìn về phía một cậu bé nhỏ nhắn đang vui vẻ trò chuyện với em gái mình.Reveria (nở nụ cười quỷ quyệt): "Một ước mơ thật ngọt ngào...
Điều này có vẻ thú vị đây."
Cô ta đưa tay lên, để lộ một viên đá đen tuyền tỏa ra thứ năng lượng vặn vẹo.Reveria: "Hỡi bóng tối sâu thẳm, hãy chiếm lấy giấc mơ ngọt ngào... biến thành giấc mơ méo mó đi!
Dreamcatcher!"
Ngay lập tức, một luồng ma thuật tối cuồn cuộn lao về phía cậu bé, nuốt chửng cậu trong một màn sương đen.Haruto: "Đừng nói là...!"
Sakura: "Ngay lúc này ư!?"
Saki: "Chuyện gì vậy!?"
Haruto siết chặt tay, ánh mắt sắc bén.Haruto: "Bảo vệ Saki và Lumi giùm tớ!"
Sakura: "Chúng ta phải sơ tán mọi người ngay!"
Cả hai quay sang Kuro, như thể đang muốn nhắn nhủ cậu ấy điều gì.Kuro hiểu ngay, liền gật đầu.Kuro: "Được rồi!
Saki, hỗ trợ tớ một tay!"
Saki (hơi chần chừ nhưng cũng đồng ý): "Tớ hiểu rồi...
Nhưng còn hai cậu thì sao?"
Sakura: "Chúng tớ sẽ theo sau!"
Saki cắn môi, nhưng không phản đối nữa.
Cô nhanh chóng cùng Kuro đưa Lumi và những người xung quanh đến nơi an toàn.Tại trung tâm bóng tối.Hinata mở to mắt khi một cơn gió lạnh thốc qua, mang theo những tia hắc khí quấn chặt lấy cậu.Hinata (mặt biến sắc, giọng run run): "U-Ư...?
Đây là... cái gì...?"
Làn khí đen dần siết chặt, thâm nhập vào tâm trí cậu.Hinata (rên rỉ, giọng yếu dần): "Không...
Mình phải bảo vệ em mà...
Mình phải..."
Nhưng giọng nói của cậu nhanh chóng bị nuốt chửng.Đôi mắt lấp lánh đầy hy vọng trở nên trống rỗng.
Một màu đỏ ma quái lan dần, như ngọn lửa hận thù bùng cháy trong bóng tối.BÙM!Một luồng ma lực đen nhánh tràn ra, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.BÓNG TỐI VỠ TUNG.Từ nơi Hinata đứng, một chiến binh bóng tối trỗi dậy.Bộ giáp bạc xám bao bọc cơ thể cậu bé, nhưng nó đã bị vặn vẹo, méo mó như thể phản chiếu một cơn ác mộng.
Những vết nứt sâu hoắm trải dài khắp bộ giáp, như thể tâm trí cậu đã bị bẻ cong.Đôi mắt đỏ rực lóe lên, không còn là ánh sáng thuần khiết nữa—mà là sự giận dữ, oán hận.Trên tay, cậu nắm chặt một thanh kiếm lớn tỏa ra hắc khí u ám.
Mỗi khi lưỡi kiếm chém xuống, không gian xung quanh như bị hút vào vực sâu vô tận.Dreamcatcher – kẻ nuốt chửng giấc mơ thuần khiết – đã xuất hiện.Haruto siết chặt tay mình lại.Haruto (căng thẳng): "Không thể để nó hoành hành lâu hơn được nữa..."
Sakura (gật đầu, quyết tâm): "Phải đưa giấc mơ ấy trở về thôi!"
Cả hai cùng lấy Đũa Phép và Chìa Khoá Giấc Mơ, không gian xung quanh bắt đầu sáng lên đầy năng lượng.Haruto, Sakura (quyết đoán, đồng thanh): "Precure!
Open Dream Key!"
Haruto (với ánh sáng xanh dương rực rỡ từ đũa phép, giọng đầy quyết tâm): "Giai điệu của hy vọng, vang xa khắp mọi nơi!
Unlock, Power of Dreams!"
Cô đặt Music Key vào Music Wand, nhẹ nhàng xoay chìa khóa.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng xanh dương bừng lên từ đũa phép.
Những nốt nhạc lấp lánh lan tỏa ra khắp không gian, tạo thành một bản giao hưởng kỳ ảo.Sóng âm thanh lan ra, bao bọc cơ thể Haruto.
Ánh sáng xanh dương tươi sáng như nước biển phản chiếu, dần tạo hình bộ váy ngắn xếp tầng gọn gàng, với đường viền vàng óng ánh như những phím đàn piano.
Một chiếc nơ lớn màu xanh dương xuất hiện ở lưng, đính một khoá sol vàng ở chính giữa.
Cổ áo cao được trang trí bằng một chiếc vòng cổ vàng, với mặt dây hình nốt nhạc uốn lượn tinh xảo.
Đôi giày cao cổ màu trắng ánh xanh xuất hiện, được tô điểm bởi những đường họa tiết vàng rực.
Phía sau giày là đôi cánh nhỏ như đôi cánh của nốt nhạc bay lượn.
Tóc của Haruto phát sáng, gợn lên như đang bay trong làn sóng âm nhạc.
Phần tóc được buộc lại 2 bên bằng những chiếc nơ nhỏ, tương đồng với nơ lớn phía sau.
Những nốt nhạc vàng và xanh dương xoay tròn quanh tay Haruto, dần biến thành đôi găng tay ngắn màu trắng với viền vàng ở cổ tay.
Đôi mắt xanh dương phản chiếu ánh sáng rực rỡ, dần chuyển sang sắc hồng tím lấp lánh—như thể mọi giai điệu, mọi ước mơ đều hội tụ trong đôi mắt ấy.Đằng sau Haruto, một cánh đàn piano ảo phát sáng và mở rộng, tỏa ra giai điệu trong trẻo.
Những nốt nhạc nhỏ tạo thành dải cầu vồng nhảy múa quanh Haruto.
Haruto giơ đũa phép lên, xoay một vòng, tạo ra những làn sóng âm nhạc rực rỡ lan tỏa khắp nơi.Haruto kết thúc biến hình bằng cách vung đũa phép, tạo ra những làn sóng âm nhạc tỏa sáng rực rỡSakura (với nụ cười nhẹ nhàng, đũa phép phát sáng màu hồng nhạt): "Sức sống từ thiên nhiên, lan tỏa khắp muôn nơi!
Unlock, Power of Dreams!"
Cô đặt Nature Key vào Life Wand, xoay nhẹ.
Một ánh sáng màu hồng dịu dàng bừng lên, tựa như những cánh hoa anh đào tỏa sắc dưới ánh mặt trời.
Một cơn gió nhẹ mang theo những cánh hoa anh đào bay lượn quanh Sakura, tạo thành một vòng xoáy mềm mại màu hồng.
Không gian xung quanh trở nên ấm áp, ngập tràn mùi hương của hoa cỏ và gió xuân.
Những cánh hoa anh đào phát sáng, từ từ rơi xuống và hòa vào làn gió để hình thành dải ruy băng mềm mại, lượn quanh cơ thể Sakura, tạo nên bộ trang phục Cure Nature mang sắc hồng dịu dàng của hoa anh đào và xanh lá của sự sống.
Một cây anh đào trong trẻo nở rộ ngay sau lưng Sakura, những cánh hoa rơi xuống và đậu trên mái tóc, tạo thành chiếc nơ lá và phụ kiện tóc mang hình dáng của lá cây non.
Từ đôi giày, những dây leo màu xanh cuốn lên đôi chân, tạo thành đôi bốt màu xanh lá nhạt với những họa tiết lá tinh tế.
Váy của Sakura tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sương mai đọng trên cánh hoa.
Vòng tròn phép thuật hình hoa anh đào xuất hiện dưới chân Sakura, phát sáng rực rỡ và lan tỏa những tia sáng màu hồng và xanh lá.
Cánh hoa và làn gió hợp lại, hoàn thiện bộ trang phục của cô với ánh sáng huyền ảo.Sakura kết thúc biến hình khi một cánh hoa anh đào lớn tỏa sáng trên đầu đũa phép, sau đó tan thành muôn vàn cánh hoa nhỏ bay lượn quanh cô.Haruto (Cure Music) (quyết đoán, vung đũa phép, giọng đầy sự hi vọng): "Giấc mơ sẽ ngân vang khúc ca hy vọng!
Cure Music!"
Sakura (Cure Nature) (với nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt kiên định, vung đũa phép tạo ra cơn gió mang theo cánh hoa anh đào, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ): "Sinh mệnh vĩnh cửu, tràn đầy sức sống!
Cure Nature!"
Cả hai cùng hướng ánh mắt về phía Dreamcatcher, sự tự tin và quyết tâm rực cháy.Haruto (Cure Music), Sakura (Cure Nature) (quyết đoán): "Giấc mơ bị kìm hãm trong bóng tối, hãy để ánh sáng của hy vọng giải phóng chúng!
Chuẩn bị sẵn sàng nào!"
Dreamcatcher gầm lên, đôi mắt phát sáng rực rỡ như hai ngọn lửa u tối.
Nó lao đến với tốc độ đáng kinh ngạc, vung cánh tay khổng lồ quét ngang, tạo ra một luồng gió mạnh cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.Music và Nature lập tức tách ra hai hướng, né tránh trong gang tấc.Sakura (Cure Nature) (cảnh giác): "Nó nhanh quá...!"
Haruto (Cure Music) (hạ thấp trọng tâm, sẵn sàng phản đòn): "Cẩn thận, đừng để bị ép góc."
Dreamcatcher tiếp tục tấn công.
Nó vung cánh tay xuống như một chiếc búa khổng lồ, nhắm thẳng vào Music.Music nhanh nhẹn lùi lại, rồi dùng đà bật lên một bức tường gần đó, xoay người nhảy sang một bên để tránh đòn.Ngay khi nó còn đang tập trung vào Music, Nature tận dụng cơ hội.
Cô di chuyển với tốc độ vượt trội, áp sát từ phía sau và tung một cú đá vòng mạnh mẽ vào chân đối thủ.BỐP!Dreamcatcher lảo đảo trong giây lát, nhưng ngay sau đó đã xoay người lại một cách đầy hung bạo, vung mạnh tay phản công.Sakura (Cure Nature) (hơi bất ngờ): "Khả năng phục hồi của nó nhanh thật...!"
Không để lỡ cơ hội, Music di chuyển nhanh như một cơn gió, luồn xuống thấp và tung một cú đấm thẳng vào khớp tay của Dreamcatcher nhằm làm mất thăng bằng nó.RẦM!Dreamcatcher lùi lại, nhưng không hề có dấu hiệu suy yếu.
Nó rống lên, vung mạnh tay quét ngang một lần nữa.Lần này, cả hai Precure đều phải nhảy lùi lại để tránh.Tình hình có vẻ thuận lợi, nhưng ngay lúc đó—Reveria nhếch môi cười nhạt.Reveria: "Hmm... các ngươi phối hợp không tệ.
Nhưng như thế này vẫn chưa đủ đâu."
Cô ta vung tay, một tấm bùa màu đen xuất hiện và nhanh chóng bám chặt vào cơ thể Dreamcatcher.Lập tức, một luồng năng lượng tối bùng nổ, bao trùm lấy con quái vật.
Cơ thể nó run lên dữ dội, như thể một cơn cuồng phong bóng tối đang khuấy đảo bên trong.Dreamcatcher gầm rú, trở nên dữ tợn hơnMột cơn chấn động lan ra, những mảnh đất dưới chân nó bắt đầu nứt vỡ.
Tốc độ và sức mạnh của nó tăng vọt.
Chỉ với một cú vung tay đơn giản, mặt đất đã vỡ ra thành từng mảng lớn.Music và Nature vừa định phản công thì—BỐP!Dreamcatcher đập mạnh xuống, tạo ra một làn sóng chấn động khổng lồ.ẦM!Cả hai mất thăng bằng và bị hất văng ra xa, lăn trên mặt đất.Sakura (Cure Nature) (khẽ rên, cố gượng dậy): "Khó nhằn thật đấy..."
Haruto (Cure Music) (cắn răng, siết chặt tay): "Không ổn rồi... nó mạnh hơn hẳn lúc nãy."
Reveria khoanh tay, ánh mắt đầy thích thú khi nhìn xuống.Reveria (cười nhạt): "Hết đường rồi nhé, bọn Precure?"
Chỉ một cú vung tay, Dreamcatcher đã hất văng Music về phía bức tường gần đó.RẦM!Cô đập mạnh vào bề mặt đá cứng, cơ thể đau nhói.Sakura (Cure Nature) (hốt hoảng): "Music...!"
Không để Nature nói hết câu, Dreamcatcher lập tức lao đến và tung một cú đấm thẳng vào cô.Sầm!Nature bị văng ra xa, lăn vài vòng trên mặt đất trước khi cố gắng chống tay xuống để dừng lại.Sakura (Cure Nature) (gấp gáp, thở hổn hển): "Mu-Music..."
Haruto (Cure Music) (khó nhọc, giọng run rẩy): "C-c-cậu không s-sao chứ...?"
Đột nhiên— Dreamcatcher gầm rú dữ dội, nhưng lần này, tiếng gầm ấy không còn vẻ giận dữ như trước nữa.
Đó là âm thanh của nỗi đau.
Âm thanh của một đứa trẻ đáng thương bị cuốn vào trận chiến mà nó không hề mong muốn.Music nhìn con quái vật trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Cô siết chặt tay, nhưng... cô chẳng thể làm gì cả.Reveria nhếch môi cười lạnh.Reveria: "Tiến tới đi, làm nơi này chìm trong đau khổ đi, Dreamcatcher."
Dreamcatcher gầm gừ, cơ thể nó co giật như đang giằng xé trong đau đớn.
Nhưng dưới tác động của tấm bùa đen, nó vẫn bước về phía Music với đôi mắt trống rỗng.Cô không biết phải làm gì.
Cơ thể cô cứng đờ.
Cô nhắm mắt lại, chờ đợi điều tồi tệ nhất.
Nhưng—???: "Pa... pa..."
Giọng nói nhỏ bé, mong manh vang lên.Haruto (Cure Music) (sững sờ, nghĩ trong đầu): "Giọng nói nhỏ... không rõ chữ nghĩa...
Chẳng lẽ là...?"
Cô mở mắt ra.
Trước mặt cô, không ai khác ngoài Lumi.
Con bé đã đi đến đây bằng cách nào, không ai biết.Reveria nhíu mày khó chịu.Reveria: "Gì đây?
Một tiểu tinh linh như ngươi cũng đòi cứu bọn Precure này ư?"
Lumi nhìn về phía Music, đôi mắt nhỏ rưng rưng nước.Lumi (giọng run rẩy, gần như sắp khóc): "Hơm... hơm được...
đ-đánh...
P-Papa...!"
Music sững sờ.
Cô không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
Một cảm xúc khó tả ùa đến.
Cô không thể rời mắt khỏi Lumi.
Và rồi— Tất cả mọi thứ xung quanh cô...
Trở nên đơn sắc.
Một ký ức xa xăm...Ngày đó, trời đổ mưa nhẹ.
Những hạt nước nhỏ lăn dài trên mái ngói, tạo nên âm thanh đều đều vang vọng trong không gian u tịch.Haruto, khi ấy chỉ là một cô bé, đứng giữa con hẻm nhỏ, run rẩy nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt— Dreamcatcher.Nó giơ thanh gươm đen kịt lên cao, chuẩn bị giáng xuống.
Cô bé không kịp phản ứng, đôi chân nhỏ bé như bị đóng băng tại chỗ.Haruto (lúc bé): "Tại sao...?
Tại sao chuyện này lại xảy ra...?"
Cô nhắm chặt mắt lại, chờ đợi nhát chém định mệnh.
Nhưng— Một âm thanh vang lên."
Keng—!"
Cô mở mắt ra.
Trước mặt cô, cha cô đã đứng chắn ngay đó, dùng chính cơ thể mình để đỡ lấy thanh gươm sắc lạnh.Haruto (lúc bé) (sững sờ, toàn thân run rẩy): "B-Ba...?"
Người đàn ông ấy khẽ cười, khuôn mặt dịu dàng như mọi ngày.Dù cơ thể đã đẫm máu, dù vết thương trên người đã quá sâu, ông vẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt đẫm nước mưa của con gái mình.Rồi— Nụ cười cuối cùng.
Ông gục xuống ngay trước mặt cô.Haruto (lúc bé) (nức nở, òa lên): "BAAAAA——!!!"
Cô hét lên, đôi bàn tay nhỏ bé run rẩy ôm lấy cơ thể lạnh dần của cha.Chính lúc đó, Dreamcatcher lại giơ thanh gươm lên một lần nữa.
Haruto chỉ có thể mở to mắt, không còn sức để chạy trốn.
Cô đã nghĩ—Haruto (lúc bé): "Lần này, mình sẽ chết."
Nhưng— Một tia sáng vụt qua.Haruto (lúc bé): "Tia sáng ấy... thật ấm áp."
Giữa cơn mưa nặng hạt, một người phụ nữ xuất hiện, bộ trang phục lấp lánh như bầu trời đầy sao.
Cure Aurora.
Cô lao đến với tốc độ nhanh như ánh chớp, vung thanh trượng của mình, tiêu diệt Dreamcatcher chỉ trong nháy mắt.
Nhưng— Dù cô đã cứu được Haruto...
Cô không kịp cứu cha cô bé.Aurora tiến tới, đôi mắt xanh biếc ánh lên sự đau buồn khi nhìn cảnh tượng trước mặt.Cure Aurora (nhẹ giọng, đầy hối tiếc): "Chị xin lỗi...
Chị không thể cứu ba em kịp thời được..."
Haruto không đáp ngay.
Cô bé chỉ siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại trong tiếng nấc.Haruto (lúc bé) (giọng run rẩy, nhưng vẫn cố đáp lại): "E-em hiểu... nh-nhưng..."
Những giọt nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má.
Aurora khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng.
Cô không nói gì thêm.
Chỉ lặng lẽ để Haruto khóc thật to trong vòng tay mình.Một lát sau, khi cơn nức nở đã dịu bớt, Aurora từ từ rút ra một nhành hoa linh lan trắng từ trong chiếc áo choàng của mình.
Cô đặt nó vào tay Haruto.
Rồi— Cô biến mất.Vài ngày sau.
Trong tang lễ của cha, có một người đã gửi đến một bó hoa linh lan trắng.
Không ai biết đó là ai.
Chỉ có Haruto biết.
Chính người đã trao cho cô nhành hoa linh lan hôm ấy.
Chính người đã cứu cô khỏi lưỡi gươm tàn nhẫn.Ngày đó, cô không hiểu tại sao lại như vậy.
Nhưng khi trở thành một Precure...
Cô đã hiểu.
Sự mất mát mà một Precure phải chấp nhận.
Nhưng lần này— Cô sẽ không để lịch sử lặp lại.Dreamcatcher gầm lên một tiếng đầy giận dữ, vung nắm đấm to lớn về phía Lumi.Nhưng—"KENG—!!"
Tiếng kim loại va chạm vang vọng trong không gian.
Một bàn tay đã chặn lấy thanh gươm của Dreamcatcher ngay trước khi nó kịp giáng xuống Lumi.Reveria, ban đầu còn cười đắc ý, nhưng sau khi thấy cảnh tượng đó, nụ cười của cô ta chợt tắt ngấm.Reveria (sững sờ): "Gì chứ...?"
Haruto (Cure Music) (đôi mắt ánh lên sự quyết tâm): "Đừng bao giờ đụng vào người thân của ta."
Lumi (ngạc nhiên, đôi mắt mở to): "Pa...pa?"
Không để mất thêm giây nào, Music ôm chặt lấy Lumi, nhanh chóng lùi về phía Nature.Sakura (Cure Nature) (lo lắng, vội hỏi): "Cậu không sao chứ?
Em không sao chứ?"
Lumi (vui vẻ, giơ tay về phía Sakura): "Mama~!"
Sakura (Cure Nature) (thở phào, xoa đầu Lumi): "Em vẫn ổn."
Lumi quay lại nhìn Music, đôi mắt long lanh như đang do dự điều gì đó.Lumi (ngập ngừng): "Pa...pa..."
Music im lặng trong giây lát.
Rồi cô nhẹ nhàng ôm Lumi vào lòng, vòng tay siết chặt, như muốn bảo vệ con bé khỏi tất cả mọi thứ trên thế gian này.Haruto (Cure Music) (giọng dịu dàng): "Chị xin lỗi...
Chị sẽ mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ em."
Nature nhìn Music.
Cô thấy được trong ánh mắt của Music một điều gì đó đã thay đổi.
Một sự ấm áp, một sự chấp nhận...
Music đã mở lòng ra thêm một chút.
Nature khẽ mỉm cười.
Lumi nhìn cả hai, đôi mắt tròn xoe đầy niềm vui.
Rồi con bé bật cười khúc khích, lần lượt nhìn vào Nature và Music.Lumi: "Mama~, Papa~!"
Nature bật cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.Sakura (Cure Nature) (vui vẻ): "Ừm!"
Music vẫn còn chút ngập ngừng...
Nhưng rồi— Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi cô.Haruto (Cure Music) (nhẹ giọng nhưng chân thành): "Ừm."
Một tiếng đập mạnh xuống đất vang lên, phá vỡ bầu không khí ấm áp."
RẦM—!!"
Dreamcatcher, vẫn chìm trong cơn cuồng nộ, đập mạnh xuống mặt đất, tạo ra những vết nứt lan rộng xung quanh.Reveria (gằn giọng, đôi mắt sắc lạnh): "Đừng xem ta như tàng hình ở đây!
Dreamcatcher, tiến tới đi!"
Haruto (Cure Music) (ánh mắt đầy quyết tâm): "Dám làm cho giấc mơ tan biến ư?"
Sakura (Cure Nature) (giọng tràn đầy phẫn nộ): "Dám làm cho trẻ con phải khóc ư?"
Haruto (Cure Music): "Dám làm cho những ước mơ đẹp đẽ của mọi người vấy bẩn ư?"
Reveria (khó chịu, quát lớn): "Đừng xem thường ta!
Dreamcatcher, tiến tới đi!!"
Cả Music và Nature nắm chặt tay nhau.Họ không còn một chút do dự nào nữa.Haruto (Cure Music), Sakura (Cure Nature) (đồng thanh): "Tới lúc đưa giấc mơ đó quay về rồi!
Chuẩn bị sẵn sàng nào!"
Ngay lúc đó—Một luồng ánh sáng ấm áp lan tỏa.
Lumi cảm nhận được sự đồng điệu giữa hai trái tim—một sự hòa hợp tràn đầy yêu thương và quyết tâm.
Từ cơ thể nhỏ bé của Lumi, một nguồn sáng tinh khiết bừng lên, tỏa ra như những cánh hoa bay lượn trong không trung.Luồng ánh sáng ấy tiến đến Music và Nature, bao bọc họ bằng một sức mạnh thuần khiết, dịu dàng mà mạnh mẽ.Lumi (đôi mắt long lanh, cười rạng rỡ): "Papa~, Mama~...
I-iku...yo!"
Sakura (Cure Nature) (mỉm cười, ánh mắt kiên định): "Sẵn sàng chưa?"
Haruto (Cure Music) (gật đầu, khẽ mỉm cười): "Đương nhiên rồi...
Không thể để con mình phụ lòng chứ!"
Cả hai cùng nâng cao đũa phép, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.Một phép màu sắp sửa được tạo ra!Haruto (Cure Music), Sakura (Cure Nature) (đầy quyết tâm): "Dreaming Up!
Giai điệu hòa cùng thiên nhiên, lan tỏa màu sắc của hy vọng!"
Một làn ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp không gian.
Những nốt nhạc lấp lánh bắt đầu xuất hiện, hòa quyện cùng cánh hoa anh đào bay lượn trong gió.
Giai điệu du dương vang lên, như một khúc nhạc của sự sống, bao trùm lấy cả chiến trường.Haruto và Sakura vung đũa phép, tạo ra hai luồng sức mạnh hòa quyện vào nhau—âm nhạc và thiên nhiên, hòa thành một khúc giao hưởng rực rỡ.Haruto (Cure Music), Sakura (Cure Nature): "Precure!
Aurora Harmonia!"
Ngay lập tức, vô số nốt nhạc phát sáng và cánh hoa anh đào tung bay, xoáy tròn quanh con Dreamcatcher như một cơn lốc tràn đầy sắc màu.
Những giai điệu đan xen cùng hơi thở của thiên nhiên, tạo nên một bản hòa ca rực rỡ.Dưới sức mạnh áp đảo ấy, Dreamcatcher chao đảo, ánh sáng từ chiêu thức len lỏi qua từng kẽ hở của bóng tối.Haruto (Cure Music), Sakura (Cure Nature) (đồng thanh, dứt khoát): "Dream's Finale!"
Tất cả các nốt nhạc và cánh hoa bỗng sáng bừng lên rồi lao thẳng vào Dreamcatcher như những mũi tên ánh sáng.
Một vụ nổ mềm mại nhưng rực rỡ xảy ra, ánh sáng tràn ngập cả không gian.Khi cơn lốc ánh sáng tan đi, Dreamcatcher không còn cuồng loạn nữa.
Bóng tối bị xóa sạch, để lại hình dáng ban đầu của nó—yên bình và thuần khiết.Reveria đứng từ xa, ánh mắt tối sầm lại, siết chặt đôi tay.Reveria (giọng đầy căm ghét): "Đáng ghét...!
Đừng để ta gặp lại các ngươi một lần nữa...!"
Một cơn gió đen kịt cuốn lấy Reveria, bóng tối nuốt chửng cô ta, rồi biến mất trong hư không.Không gian dần trở nên tĩnh lặng— Trận chiến, cuối cùng cũng kết thúc.Không gian trở nên tĩnh lặng, những cánh hoa và nốt nhạc cuối cùng cũng tan vào không khí.
Dreamcatcher đã biến mất, để lại Hinata đang nằm trên mặt đất, yên bình như thể chưa từng bị cơn ác mộng nào xâm chiếm.Music và Nature lặng lẽ bước đến gần.
Hinata khẽ cựa mình, rồi từ từ mở mắt.Hinata ngây thơ nhìn xung quanh, đôi mắt tròn xoe ánh lên sự bối rối.
Nhưng khi nhìn thấy hai Precure trước mặt, cậu bé bỗng mở to mắt ngạc nhiên.Hinata: "...Cô tiên...?"
Sakura bật cười nhẹ, dịu dàng cúi xuống.Sakura (Cure Nature) (nhẹ nhàng): "Không phải đâu, bọn chị là Precure!
Người bảo vệ giấc mơ của mọi người."
Haruto mỉm cười, đưa tay đặt lên đầu cậu bé, xoa nhẹ mái tóc rối.Haruto (Cure Music): "Không sao rồi.
Em đã có một giấc mơ đáng sợ, nhưng giờ thì nó đã tan biến."
Hinata vẫn còn ngơ ngác, nhưng khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Haruto, đôi mắt cậu bé dần dịu lại.
Cậu bé chớp mắt vài lần, rồi bỗng dưng òa khóc, nước mắt lăn dài trên má.Hinata (nức nở): "Em... em sợ lắm... nhưng các chị đã cứu em...?"
Sakura nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu bé.Sakura (Cure Nature): "Ừm, bọn chị đã đến để giúp em.
Nhưng thực ra..."
Cô mỉm cười ấm áp, đặt tay lên ngực Hinata.Sakura (Cure Nature): "Chính ước mơ của em đã bảo vệ em đó."
Cậu bé mở to mắt, như đang cảm nhận điều gì đó trong tim mình.Haruto (Cure Music) (nhẹ giọng): "Em có một giấc mơ rất đẹp, đúng không?"
Hinata khẽ gật đầu.
Music và Nature đưa mắt nhìn nhau cười, rồi đột nhiên nghe tiếng ai đó.???: "Hinata—!!"
Cậu bé lập tức quay đầu lại.Cách đó không xa, một chàng trai đang chạy về phía họ, khuôn mặt hoảng loạn nhưng ánh lên niềm vui khi nhìn thấy con trai mình.Hinata (ngạc nhiên, rồi vui mừng hét lên): "Ba!!"
Cậu bé lập tức chạy ào về phía ba mình, nhảy vào lòng ông và ôm chặt lấy.Ba Hinata (thở phào, ôm lấy Hinata thật chặt): "Trời ơi, con làm ba sợ quá...!
Con có sao không!?"
Hinata lắc đầu, vẫn đang khóc nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc.Hinata (giọng nấc nghẹn, nhưng đầy vui mừng): "Con ổn rồi...
Ba ơi, có hai cô tiên đã cứu con...!"
Người ba giật mình, vội ngước mắt nhìn về phía Music và Nature— Nhưng lúc đó, hai Precure đã đứng lùi lại biến mất trong làn sáng lấp lánh.Hinata (hoảng hốt): "Ơ!?
Cô tiên đâu rồi!?"
Ba Hinata nhìn xung quanh.Ba Hinata (khẽ cười, xoa đầu con trai): "Có lẽ... họ hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi đó con."
Hinata tròn mắt, rồi nhìn lên bầu trời.
Những cánh hoa vẫn nhẹ nhàng bay lượn trong gió, như một lời chúc phúc cuối cùng từ những người đã bảo vệ giấc mơ của cậu.Tại một con hẻm nhỏ trong thành phố, ánh sáng lấp lánh dần tan biến, để lại Haruto và Sakura trong bộ đồng phục học sinh bình thường của họ.Haruto nhìn xuống đôi tay mình, cảm giác ấm áp từ ánh sáng vẫn còn đọng lại.Haruto (nhẹ giọng, mỉm cười): "Vậy là em ấy đã được cứu rồi."
Sakura quay sang nhìn Haruto, rồi nở một nụ cười thật ấm áp.Sakura: "Ừm.
Mọi giấc mơ đều đáng trân trọng mà."
Lumi (oà khóc to): "Uwaaaaaaa!!"
Haruto và Sakura lập tức quay sang, ánh mắt tràn đầy lo lắng.Haruto (hốt hoảng): "Chuyện gì vậy?
Em có bị thương ở đâu không?"
Sakura (nhìn Lumi, rồi bật cười nhẹ): "Không đâu, có lẽ...
đến giờ uống sữa rồi."
Haruto chớp mắt một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm.Haruto (bế Lumi lên, dỗ dành): "Ngoan nào, ngoan nào...
Đã có papa và mama ở đây rồi này."
Cô nhẹ nhàng vỗ về, đôi tay ôm chặt cô bé vào lòng.
Lumi dù vẫn còn nấc nhẹ, nhưng cảm nhận được hơi ấm từ Haruto, từ từ nín khóc.Sakura đứng bên cạnh, nhìn Haruto với ánh mắt đầy yêu thương, rồi nhẹ nhàng mỉm cười.Lumi dụi mắt một chút, rồi chớp chớp mắt nhìn Haruto và Sakura.Lumi (cười rạng rỡ): "Papa~!
Mama~!"
Haruto, Sakura (vui vẻ): "Papa/Mama đây!"