Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Điện Thờ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Điện Thờ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 100


Edit: KT_Ver

______________

Giữa tháng 10, giới giải trí bước vào "mùa thảm đỏ".

Nguyễn Nguyễn với tư cách là ngôi sao mới nổi lên nhanh chóng, dĩ nhiên là khách quý của các lễ trao giải, tầm nhìn xa và sự phối hợp của Điểm Tinh đều khá tốt, trước đó đã sớm đàm phán xong các hợp đồng đại diện thương hiệu để nhanh chóng bắt kịp, nâng mức độ nổi tiếng vốn đã tám mươi điểm lên một trăm hai mươi điểm, chỉ số WeChat và mức độ thảo luận vẫn ở mức cao.

Đồng thời, một số tài nguyên tiếp theo không quá bảo mật đã được tiết lộ cho các tài khoản marketing chuyên hóng hớt, Nguyễn Nguyễn trở thành "nữ minh tinh hai chữ" đầy triển vọng, cũng có người gọi nàng là "nữ minh tinh một chữ" rất đặc biệt.

Đây là chiếc thang mây có thể nhìn thấy được, phải giữ chặt những người đang quan sát, những người đang mua cổ phiếu, những người mới gia nhập fandom, niềm tin vào nghệ sĩ có thể chuyển hóa thành độ trung thành của người hâm mộ một cách thiết thực.

Cứ ba tháng một lần, đội ngũ sẽ cập nhật chân dung người hâm mộ của Nguyễn Nguyễn, dữ liệu trên PPT đối tác kinh doanh cũng được cập nhật thường xuyên hơn.

Nguyễn Nguyễn cảm nhận rất trực quan về những gì Thi Nhiên đã nói, bản thân nàng là một món hàng, là một nhãn mác, nàng không chỉ là Nguyễn Nguyễn, nàng là một đội ngũ, sự nổi tiếng không phải là ngẫu nhiên, mà là do những cô gái phía sau dày công tạo dựng, từ lâu đã dệt nên một mạng lưới trời, giờ đây từng cái một được thu hồi.

Chân dung người hâm mộ, đại diện thương hiệu, tài nguyên nền tảng, người đẩy hot search, ảnh chụp lén, thảm đỏ lễ trao giải... Những quân bài được nắm trong tay từ một năm trước lần lượt được đánh ra, đánh một cách có trật tự, đánh một cách đẹp mắt.

Khi "Nguyễn Nguyễn" dần trở thành một IP, Nguyễn Nguyễn đã thực hiện một cuộc "thoát xác" thần kỳ, nàng ngày càng biết cách giữ gìn bản thân, giống như quan sát dữ liệu, nàng cũng quan sát chính mình, đôi khi họp hành, nàng vừa nhìn PPT với hình ảnh bản thân đeo trang sức đắt tiền, bên cạnh là những dữ liệu kích động lòng người, còn tay nàng dính đầy bột mì, đang gói bánh chẻo cho Thi Nhiên.

Tuy nhiên, nàng không phải đột nhiên trưởng thành đến mức thành thạo như vậy.

Khi lại phải bước lên thảm đỏ, nàng vẫn hồi hộp, mấy đêm liền không ngủ được, nàng nói với Thi Nhiên, ban tổ chức đã cho nàng một vị trí rất tốt, xung quanh toàn là những người nổi tiếng, nàng lo lắng sẽ gặp rắc rối.

Hôm đó Nguyễn Nguyễn bị cắn lưỡi tỉnh dậy, nhíu mày vì đau.

Thi Nhiên bật đèn ngủ nhỏ, trong ánh sáng yếu ớt, đỡ cằm nàng, giúp nàng kiểm tra xem có bị cắn rách không. Kiểm tra xong, Thi Nhiên cúi đầu m*t đầu lưỡi đỏ ửng của nàng, hàng mi lạnh lùng phe phẩy, nhưng động tác mấp máy môi lại rất dịu dàng.

Đôi khi Nguyễn Nguyễn cảm thấy, Thi Nhiên thực sự coi nàng như một chú mèo con, ánh mắt nhìn nàng như thể luôn muốn ôm nàng vào lòng.

Đặc biệt là khi nửa mê nửa tỉnh, cảm giác nương tựa lẫn nhau này càng mạnh mẽ hơn.

Nguyễn Nguyễn nâng mặt Thi Nhiên, cũng hôn cô một cách nghiêm túc và tỉ mỉ, khi chóp mũi trao đổi hương thơm nhàn nhạt của hai người, nàng khàn giọng nói bên môi Thi Nhiên: "Hình như vẫn chưa xin lỗi chị."

"Hửm? Tại sao?" Thi Nhiên thì thầm, hơi thở phả vào cằm nàng.

"Gây họa ở tiệc từ thiện, khiến chị phải đi quay những thứ không thích." Mí mắt Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn cụp xuống, rất buồn bã.

Thời gian trước nàng không nhắc đến chuyện này, cứ tưởng sau này cố gắng là được, nhưng khi thiệp mời dạ tiệc cuối năm được gửi đến, nàng vẫn có chút PTSD*.
*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

"Nhớ em tại sao lại tham gia bữa tiệc từ thiện đó không?" Thi Nhiên nhẹ giọng hỏi nàng.

Hửm?

"Em vốn không cần phải đi, chị bảo em đi, em vốn sẽ không trút giận theo cách này, chị đưa em đi giải khuây, em vốn không quen Gracia, chị đã giúp em xin thiệp mời."

Vậy nên…

"Vậy nên việc truy tìm nguồn gốc đúng sai là không có điểm dừng," Thi Nhiên điểm điểm cằm nàng, "Chị đề nghị bánh mì nhỏ hãy dùng suy nghĩ vào những việc có ý nghĩa hơn."

Giống như việc Nguyễn Nguyễn cắn vào lưỡi lần này, nên trách hàm răng vô thức, hay trách người khiến nàng căng thẳng trong mơ đây?

Nguyễn Nguyễn v**t v* đuôi tóc buông xuống của Thi Nhiên: "Vậy nên, chị thực sự sẽ gọi em là bánh mì nhỏ khi chỉ có hai người."

Cô khẽ mỉm cười, dưới ánh đèn có phần ngại ngùng.

"Ừm," Thi Nhiên dùng chóp mũi chạm vào má nàng, giọng nói như lông tơ, "Bánh mì nhỏ."

Sau tai Nguyễn Nguyễn nổi da gà, nghiêng đầu hôn lên cổ Thi Nhiên: "Vậy chị là rừng đen."

"Giống sao?"

"Giống, chị luôn mặc đồ đen. Lễ trao giải Weibo cũng chọn màu đen, phải không?"

Lễ trao giải Weibo năm nay, người cuối cùng xuất hiện chắc chắn vẫn là Thi Nhiên, cô mặc chiếc váy dài màu đen được cắt may như một chiếc bình hoa, phần eo đến hông được điểm xuyết những bông hoa trà vàng bạc xen kẽ, sương sớm được đính bằng kim cương vụn, bước đi như thể đang thu hồi mưa xuân về nhân gian. Hai bên tóc mái được vén lên, tết thành bím tóc kiểu vòng hoa, đây là lần đầu tiên cô làm kiểu tóc này, trông bớt kiêu ngạo hơn một chút, nhưng lại càng thêm phần dịu dàng và kiêu kỳ của một nàng công chúa.

Lần này cô tham dự cũng mang đến tin vui, "Phi Dục" đã được kiểm duyệt, dự kiến sẽ công chiếu lần đầu tại Venice.

Trước cô, đoàn làm phim "Ba Trăm Sáu Mươi Lần Nhớ Em" cũng cùng nhau tham dự, nghe nói màn trình diễn của Thi Nhiên trong phim rất đột phá, cũng rất kinh diễm, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, khán giả tại hiện trường đều rất tò mò.

Đoàn làm phim "Điện Thờ" thì xuất hiện ở nửa sau của thảm đỏ, Nguyễn Nguyễn diện một bộ haute couture vượt mùa của thương hiệu A, chiếc váy xanh thẫm thêu hoa văn chìm bằng sợi bạc, mỗi bước đi đều phản chiếu ánh sáng lấp lánh, tựa như khoác lên mình một mảnh đại dương dưới trăng. Nàng không đeo trang sức, mà để lộ bờ vai và cánh tay trắng nõn như ánh trăng, tóc dài búi cao, ánh trăng được thể hiện trọn vẹn.

Còn Chung Ý thì mặc chiếc váy dạ hội lệch vai màu trắng sữa, từ khuyên tai đến vòng cổ đều là màu trắng tinh, tựa như ánh trăng dạo bước, chỉ duy nhất trên tay đeo một viên kim cương xanh trị giá 1,2 tỷ, viên kim cương xanh này từng lên báo, số cara lớn, độ tinh khiết cao, ánh lửa cũng rất đẹp, sâu thẳm và lộng lẫy. Đây là đồ gia truyền của nhà cô ấy, mẹ cô ấy đã mua được ở Nam Phi.

Trong mắt fan CP, viên kim cương này là để phối hợp với chiếc váy màu xanh của Nguyễn Nguyễn. Trong mắt các doanh nhân, viên kim cương này là đại diện cho ngành nghề kinh doanh đằng sau nhà họ Chung xuất hiện trước sự chứng kiến của mọi người, để quảng bá cho dự án nhà ở công nghệ thế hệ thứ tư sắp ra mắt của nhà họ Chung.

Người tiêu dùng hiện nay không mấy tin tưởng vào nhà ở hình thành trong tương lai, còn Chung Ý xuất hiện một cách phô trương, mục đích khoe khoang tài lực là điều hiển nhiên.

"Điện Thờ" nổi tiếng và viên kim cương xanh của Chung Ý đã khiến đoàn làm phim trở nên nổi bật trên thảm đỏ, Nguyễn Nguyễn xách váy chào hỏi người hâm mộ hai bên. Mùa thảm đỏ vẫn lạnh như vậy, luôn được sắp xếp vào mùa đông, ngoài việc tổng kết thành quả của một năm, dường như cũng là thử thách lòng người. Nếu có áo đẹp khoác lên người, có làn sóng nhiệt ập đến, có kim tuyến và bột bạc bay lả tả, liệu còn cảm thấy đói không? Liệu còn cảm thấy lạnh không?

Phần lớn các nghệ sĩ bị thiêu đốt bởi adrenaline do hào quang tạo ra, quên mất cả ngày chưa ăn cơm, cũng quên mất đang ở giữa mùa đông lạnh giá.

Họ mỉm cười dịu dàng, tay cầm bút ký tên rất vững vàng, hàm răng khi trả lời câu hỏi không hề run rẩy.

Nguyễn Nguyễn nhìn về phía cuối thảm đỏ dài hun hút, lần này, nàng mới coi như thực sự bước lên đó.

Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ, ánh đèn lộng lẫy như những chùm nho được kết tinh từ mặt trời và mặt trăng.

Giọng nói của người dẫn chương trình truyền ra từ loa, rất dễ dàng điều khiển màng nhĩ của con người, vì vậy tiếng hò reo của khán giả hai bên khán đài vang lên hết đợt này đến đợt khác, bảng đèn nhấp nháy, tình yêu cuồn cuộn, dùng làn sóng nhiệt tạo thành những ngọn núi cao hai bên, còn các nghệ sĩ ở thung lũng thì nhập định, như những bức tượng gỗ không hề mỉm cười.

Nguyễn Nguyễn lại một lần nữa cảm nhận được hình ảnh của điện thờ, hai bên là khát vọng ập đến, nhưng những người ở trong đó không thể cử động, không thể tùy tâm sở dục, không thể quên mình.

Họ bị đèn flash và ống kính áp chế, phải làm những vị bồ tát không mắc sai lầm. Eo lưng thẳng tắp, vỗ tay đúng lúc, nụ cười đúng mực, nói năng nhỏ nhẹ, họ cất người đang nằm trên ghế sofa lướt điện thoại trong lòng, sau khi xé bỏ lớp mặt nạ rồi mới lấy ra hít thở không khí trong lành.

Nguyễn Nguyễn đang ngẩn ngơ nhìn màn hình chói mắt thì nghe thấy tên mình.

"Tân binh của năm, Nguyễn Nguyễn."

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của mình xuất hiện trên màn hình lớn, còn có tên được viết hoa bên cạnh.

"Sao tên cậu lại giống họ của cậu vậy? Cậu không biết viết tên à?" Bạn cùng bàn hỏi nàng.

"Tớ cũng không biết," Nguyễn Nguyễn thời thơ ấu cắn cắn ngón tay, "Bố tớ đặt."

Nguyễn Nguyễn, mềm mại, ý nghĩa của cái tên này chưa chắc đã tốt đẹp, có thể là mong nàng nghe lời một chút, ngoan ngoãn một chút, mềm mại đến mức không có tính khí.

Nhưng nàng đã đi trên con đường chưa từng nghĩ tới, nàng mang theo cái tên này thắp hương bái Phật, giấu điện thoại, đặt lên đó một chú mèo con, làm giao dịch với thần nữ. Thần nữ đã phát hiện ra cốt lõi kiên cường và không chịu thua trong tên của nàng, cũng nói với nàng, trong sự mềm mại có thể giấu kim, thậm chí có thể rèn luyện đến mức càng thêm kiên cường.

Nguyễn Nguyễn cúi đầu nhìn qua khuôn mặt nghiêng của thần nữ, lặng lẽ thu hồi động tác muốn liếc nhìn cô, rồi xách váy bước lên sân khấu.

Nàng đột nhiên rất muốn biết tên thật của mình là gì, nàng nhất định không họ Nguyễn, cũng không nhất thiết phải bị yêu cầu làm một người không có sức lực. Nhưng nàng cũng trân trọng sự dịu dàng của bản thân, dù tên là gì, nàng cũng sẽ chọn trưởng thành theo cách này.

Trong tiếng nhạc du dương, Nguyễn Nguyễn cúi người nhận lấy chiếc cúp, nhẹ hơn nàng tưởng tượng, mát lạnh, cầm lên như thể rất dễ vỡ.

Nàng mím môi, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, rồi hướng ánh mắt về phía chỗ ngồi vừa đi tới.

Con đường thật dài và xa xôi, ánh đèn chiếu vào, nàng không nhìn rõ chỗ ngồi nữa.

Đây là một giải thưởng rất nhỏ, thậm chí ban tổ chức đã đưa lời phát biểu cho nhóm xác nhận trước, VCR cũng là do đội ngũ cung cấp tài liệu gốc, nhưng cũng là giải thưởng đầu tiên nàng nhận được, nàng nâng đế cúp, nắm chặt trong tay. Nàng muốn nói, thật kỳ diệu, một năm trước, nàng không dám nghĩ đến việc bước vào lễ trao giải này, có một chỗ ngồi cho mình, một năm sau, nàng đã đứng dưới ánh mắt của rất nhiều bậc tiền bối, đồng nghiệp và hậu bối.

Những người tỏa sáng lấp lánh kia, những người cao vời vợi kia, vậy mà có một ngày cũng sẽ cùng nhau ngẩng đầu, nhìn cái tên nhỏ bé trên màn hình lớn.

Nàng từng chạy tới chạy lui ở phim trường để bê đồ cho người phụ trách ánh sáng, nàng từng chạy ra ngoài đường xách túi ni lông giúp mua đạo cụ trong ngày nắng nóng, nàng từng dậy lúc bốn giờ sáng để nấu nước mơ chua, nàng từng cười tươi giơ tay chữ V trong vlog của những diễn viên nhỏ không tên tuổi khác.

Vô số lần nàng buồn ngủ ngồi trên xe buýt đến phim trường, nàng mặc chiếc áo khoác quân đội được nhiều người mặc qua mượn đến, ngồi trên cầu thang chờ diễn. Nàng không dám xịt nước hoa, sợ để lại mùi hương trên trang phục, nàng hết lần này đến lần khác đi casting, sau khi bị từ chối vẫn phải cúi người đóng cửa giúp đoàn làm phim, nói trong khe cửa đang đóng lại "Vậy em sẽ chờ tin của anh ạ".

Là một năm sao? Không phải, là rất nhiều năm.

Rất nhiều năm bị lãng quên, bị bỏ qua, bị coi là có cũng được không có cũng chẳng sao.

Ý nghĩa của giải thưởng này đối với nàng, chính là được rất nhiều người ngước nhìn, được nhìn thấy như một người đáng được chờ đợi, sau ngần ấy năm.

"Thật xúc động, khi đứng ở đây."

Thật vất vả, mới đến được đây.

"Tôi biết giải thưởng này là sự khích lệ của khán giả dành cho tôi, đối với tôi, ý nghĩa lớn nhất của nó chính là, tôi được nhìn thấy."

Không phải trên màn ảnh, mà là trong cuộc sống.

"Tôi đã mất hơn hai mươi năm, không ngừng làm một việc, chính là để bản thân mình là người đầu tiên được nhìn thấy, là người đầu tiên được nhớ đến, là người đầu tiên được lựa chọn."

Người tôi thích, cô ấy là người đầu tiên nhìn thấy tôi.

Vào một ngày hè oi ả nào đó, Thi Nhiên khẽ nhíu mày, hỏi: "Cô ấy chẳng phải là... đóng vai bạn học đại học của tôi sao?"

Rung động bắt đầu từ câu nói đó, trong vô số lần trước đây, Nguyễn Nguyễn đều ở giữa ranh giới "có thể nhớ, cũng có thể quên", cuối cùng trở thành người bị lãng quên kia. Nhưng Thi Nhiên đã nhớ đến nàng, vào lúc không cần thiết phải nhớ, cô ấy đã nhìn thấy người ở trong góc, tên nhỏ xíu, đứng cách rất xa kia.

"Cô có một chữ, nói không giống trong kịch bản."

Nguyễn Nguyễn chỉ sửa một từ ngữ khí, lại bị nghe thấy, lọt vào tai thần nữ, như thể nghe thấy lời cầu nguyện không thấy ánh mặt trời của nàng.

Ánh đèn không nhìn thấy được dưới sân khấu này, giống như làn khói trắng khi thắp hương, lượn lờ trước mắt, khiến người ta mỏi mắt chờ mong.

"Cảm ơn." Nguyễn Nguyễn tiến gần micro, nói bằng giọng rất nhỏ.

Cảm ơn.
 
Điện Thờ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 101


Edit: KT_Ver

___________

Ánh nắng Giang Thành giống như bộ âu phục được may đo riêng, kiểu dáng và đường cắt may đều tốt hơn Thụ Thành một chút, cây ngô đồng Pháp là vật trang trí của ánh nắng, bóng râm loang lổ mang theo vẻ đẹp của một quý cô yểu điệu với hương thơm thoang thoảng.

Tòa nhà trung tâm Giang Thành quanh năm tắm mình trong ánh nắng như vậy, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rộng lớn cũng toát lên vẻ lạnh lùng và sang trọng.

"Điện Thờ" phần hai đã được lên lịch, các diễn viên vào phòng thu để làm khâu hậu kỳ cuối cùng, như đã nói trước đó, công việc lồng tiếng của "Điện Thờ" được giao cho studio SC của Tô Xướng, Tô Xướng là người hướng dẫn thoại, đạo diễn lồng tiếng là Tiểu La Bốc của studio cô ấy.

"Được rồi, có thể xuất."

Tô Xướng nói khẽ vào micro, Nguyễn Nguyễn tháo tai nghe ra, tai bị chụp đến đỏ bừng, nàng vô thức xoa xoa, nghe kỹ thuật viên âm thanh cắt sơ qua, xóa những bản ghi âm bỏ đi.

Thi Nhiên ngồi trên ghế sofa bên cạnh, vắt chéo chân trả lời tin nhắn, Vu Chu chỉ vào màn hình máy tính: "Bản ghi âm vừa nói lúc nãy cũng giữ lại đi, cảm xúc dạt dào hơn, có lẽ họ có thể chọn để làm trailer."

"Được." Kỹ thuật viên âm thanh đánh dấu lại, đợi đến khi đóng gói gửi cho đoàn làm phim thì sẽ nhắc lại.

Thi Nhiên trả lời xong tin nhắn, ngẩng lên: "Ghi âm xong rồi à?"

Tô Xướng cúi đầu ấn bút bi, đánh dấu tick vào kịch bản, rồi lại kiểm tra lại lịch trình: "Ừm. Chung Ý hôm qua đã thu xong rồi, hai diễn viên chính là thu cuối cùng, các vai quần chúng cũng đã làm xong, nhưng tôi cần xác nhận lại với đoàn làm phim, nếu có tiếng ồn đường phố hoặc âm thanh hiện trường thu đồng thời, chúng tôi cũng có thể cho vào."

Trong phòng thu hơi ngột ngạt, Nguyễn Nguyễn buộc tóc lên, thấy Vu Chu thu hồi ánh mắt từ dưới màn hình máy tính: "Sáu giờ rồi, hay là, chúng ta đi ăn nhé?"

Thông thường, đối với các diễn viên đến lồng tiếng, đến giờ ăn lại gặp lúc đóng máy, đạo diễn lồng tiếng sẽ mời khách, nhưng cô ấy không chắc hai ngôi sao lớn có thời gian đi ăn cùng họ hay không.

Thi Nhiên nhìn Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn chớp mắt, nghiêng đầu đột nhiên cười: "Vừa hay."

"Nhà hàng mà buổi chiều hay đến đã nhắn tin cho trợ lý của tôi, nói là có cá ngừ vây xanh mới về, chất lượng rất tốt, mọi người có hứng thú không?"

"Cái này..." Vu Chu có chút do dự, vốn dĩ là cô ấy muốn mời.

"Hơn nữa, tôi vẫn luôn muốn mời cô, ừm, lần trước cô đã nhắn tin cho tôi." Nguyễn Nguyễn không nói nhiều, mím môi.

"Ồ," Vu Chu khá ngại ngùng, nhìn Tô Xướng, thấy cô ấy không có ý kiến, bèn nói, "Vậy, cảm ơn nhé."

Tô Xướng đưa lịch trình cho kỹ thuật viên âm thanh, rồi nhướng mày với cô ấy, kỹ thuật viên âm thanh nheo mắt thành một đường chỉ, vội vàng lắc đầu, Tô Xướng cười, khoanh tay đứng dậy khỏi bàn: "Vậy chúng ta đi thôi, Điểm Điểm có việc ở nhà."

Bốn người cầm quần áo và túi xách, cùng nhau đi ra ngoài, khi ấn thang máy, Nguyễn Nguyễn đột nhiên nói: "Mọi người có phiền không nếu tôi mời thêm hai người bạn nữa? Con cá ngừ đó hơi to." Nàng ra hiệu, mở nửa vòng tròn trước ngực.

Không biết tại sao, Vu Chu cảm thấy nàng thật đáng yêu, có thể là do nàng đã đóng vai "con gái" của cô ấy, nên vô thức bản năng làm mẹ lại dâng trào, bèn gật đầu lia lịa: "Được được được, cô cứ gọi đi."

Vu Chu đã nghĩ cá ngừ sẽ rất to, nhưng không ngờ lại to đến vậy, còn cao hơn nửa người, nằm béo ú trên thớt được đặt làm riêng, nhìn trông có phần đáng sợ.

Đáng sợ hơn là Nguyễn Nguyễn dường như đã bao trọn nhà hàng, sảnh lớn sang trọng không một bóng người, bên cạnh cá ngừ là bếp trưởng và phụ bếp, cùng vài người phục vụ mặc vest, đứng thành hai hàng, dùng cái đầu viết lách bay bổng của cô mà nói, nhìn cứ như đang tham dự đám tang.

Nhà hàng đã đặc biệt điều chỉnh cách bài trí cho họ, trước khán đài là chiếc bàn dài được bày biện tinh tế, khăn trải bàn màu trắng buông xuống yên tĩnh, phía trên là những chiếc ly rượu vang chân cao, ly sâm panh thon dài và đĩa cùng dao nĩa sạch sẽ như mới, trên đũa phát ra ánh sáng bạc mờ ảo, Vu Chu trước đây cũng từng thấy đũa cao cấp đặc biệt, nhưng không có cái nào trông đắt tiền như cái này, không giống bạc, giống như bạc và bạch ngọc kết hợp được khảm trên gỗ mun.

Người phục vụ kéo ghế ra, mời họ ngồi vào, Thi Nhiên nhìn quanh một lượt, bếp trưởng kiêm chủ nhà hàng là người Anh, đến chào hỏi cô và Nguyễn Nguyễn bằng cách hôn má, họ trò chuyện ngắn gọn vài câu, nhà hàng này có nhiều nhân vật của công chúng và người nổi tiếng lui tới, tính bảo mật rất tốt, nhân viên phục vụ cũng được đào tạo bài bản, sẽ không nói lung tung.

Nhân lúc Thi Nhiên trò chuyện với bếp trưởng, Vu Chu sờ sờ cổ tay Tô Xướng, nói nhỏ: "Con cá này to quá." Có lẽ khoảng hai ba trăm cân.

"Chỉ có mấy người chúng ta ăn thôi sao?"

Nguyễn Nguyễn tinh tế, lập tức nhận ra trong động tác Vu Chu khẽ c*n m** d***, ẩn chứa sự lo lắng về việc sợ lãng phí.

Nàng ngừng động tác lau tay, suy nghĩ một chút: "Cá to hơn tôi tưởng tượng, mấy người chúng ta chắc chắn không ăn hết, chỗ này cách phòng thu không xa, mọi người có bạn tốt nào ở phòng thu không? Nếu tiện, thì đến đây cùng ăn nhé?"

Lời nàng nói rất chính xác, ám chỉ những người bạn làm công việc liên quan đến âm thanh, phải từng tiếp xúc với diễn viên, cũng phải rất thân thiết, nếu không mối quan hệ giữa nàng và Thi Nhiên có thể sẽ là một quả bom.

Vu Chu lập tức hiểu ý, trao cho nàng một ánh mắt yên tâm, rồi nhỏ giọng hỏi Tô Xướng: "Đạo diễn Bành có ở đó không?"

"Để chị hỏi xem." Tô Xướng cầm điện thoại lên.

Vài phút sau, cô ấy nói: "Cô ấy và cô Kỷ đều ở đó, lát nữa sẽ đến."

"Tuyệt quá," Vu Chu tiến lại gần bàn ăn, nhìn vào mắt Nguyễn Nguyễn một cách chân thành, "Đạo diễn Bành và cô Kỷ đều là những người rất đáng tin cậy, là bạn rất rất tốt của chúng tôi, quen biết Tô Xướng hơn mười năm rồi."

Nguyễn Nguyễn cười, khẽ "ừm" một tiếng, gật đầu.

Chưa đợi đến Bành Hướng Chi, hai người bạn mà Nguyễn Nguyễn mời đã đến trước, một người mặc chiếc váy dài nửa người rất nghệ thuật, trên cổ thon thả đeo choker, tóc búi củ tỏi, trông tươi tắn và sảng khoái, người kia là ngôi sao "tiểu hồ ly" Trần Phiêu Phiêu đang dần rút lui khỏi làng giải trí.

Cô ấy lê bước một cách uể oải, như thể chưa tỉnh ngủ.

Đào Tẩm bên cạnh đỡ eo cô ấy, lần thứ tám trăm sáu mươi ba nhắc nhở cô ấy đi đứng cho đàng hoàng.

"Chào mọi người." Đào Tẩm cười với Thi Nhiên, Nguyễn Nguyễn đưa tay ra với Trần Phiêu Phiêu, Trần Phiêu Phiêu uể oải đón lấy, mười ngón tay của hai người đan vào nhau trên không trung, lắc lư nhẹ nhàng.

"Đến lúc nào vậy?" Trần Phiêu Phiêu chậm rãi hỏi.

"Hôm qua, đến lồng tiếng." Nguyễn Nguyễn vén tóc mai, quay sang Vu Chu và Tô Xướng đối diện, "Đạo diễn lồng tiếng Tô Xướng và tác giả kiêm biên kịch Vu Chu của phim chúng tôi."

"Đào Tẩm, Tẩm trong ngâm mình." Đào Tẩm cười gật đầu.

Trần Phiêu Phiêu kéo tay Nguyễn Nguyễn vẫy vẫy, nhân tiện chào hỏi: "Trần Phiêu Phiêu, Phiêu trong phiêu phiêu."

Vu Chu bật cười, thấy họ rất hòa đồng, vội vàng nói: "Chào mọi người, chào mọi người, rất vui được gặp mọi người."

Tô Xướng ngồi bên cạnh, chào hỏi một cách lạnh lùng.

Nguyễn Nguyễn thấy họ đều đã ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện tự nhiên, bèn quay sang nhìn Thi Nhiên bên cạnh, cô đang vắt chéo chân, tay đặt trên bàn, ngón trỏ cong lên chống cằm, nhìn cá ngừ ngẩn người.

"Sao vậy?" Nguyễn Nguyễn ghé sát tai cô, khẽ hỏi, cũng không nói gì.

"Nó chết bao lâu rồi?" Thi Nhiên lạnh lùng nhìn mắt cá.

"Phụt." Nguyễn Nguyễn nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, nhẹ nhàng gãi khe tay. Khoảnh khắc này, tình yêu dường như có thể được miêu tả, chính là trước mắt có rất nhiều người, người nào cũng ưu tú hơn người kia, nhưng trong mắt Nguyễn Nguyễn, chỉ có Thi Nhiên là đặc biệt nhất, đáng yêu nhất.

Có lẽ Tô Xướng đối với Vu Chu, Đào Tẩm đối với Trần Phiêu Phiêu, cũng giống như vậy.
 
Điện Thờ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 102


Edit: KT_Ver

_________

Studio quả thực gần nhà hàng, không đến mấy phút, Nguyễn Nguyễn thấy một cô gái trẻ mặc áo len màu trắng gạo và bốt cao cổ màu nâu bước vào, tóc đuôi ngựa xoăn lắc lư, dáng đi nghênh ngang, cô gái tóc đen dài thẳng đi cùng thì ăn mặc khá ấm áp, áo khoác dáng học sinh cài cúc sừng bò, hai tay đút túi.

Bao trọn à? Bành Hướng Chi nhìn quanh một lượt, hướng ánh mắt về phía xác cá ngừ, rồi lại nhìn về phía Thi Nhiên ở cuối bàn.

"Chết tiệt." Cô ấy thầm chửi một câu trong lòng.

Đây là... một cuộc gặp gỡ cấp độ nào vậy?

Thi Nhiên nghiêng người, im lặng và lạnh lùng nhìn cô ấy, Bành Hướng Chi dùng ngón tay đo khuôn mặt cô trong lòng, đây là xương đầu và ngũ quan mà con người có thể có sao? In 3D ra đấy à?

Kỷ Minh Tranh ôn hòa dẫn Bành Hướng Chi chào hỏi mọi người, làm quen từng người một, rồi ngồi xuống đối diện Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm.

Tiếng đàn cello kéo dài như đang cưa gỗ trên xương sườn người ta, Bành Hướng Chi nhìn trái nhìn phải, bốn tấm thẻ SSR đối diện, còn bên này... khụ khụ, không tiện nói, tự hạ thấp bản thân cũng không thể hạ thấp Tô Xướng, cô ấy sợ fan Tô Xướng đánh mình.

"Gọi món chưa?" Bành Hướng Chi không chịu nổi sự im lặng dù chỉ một giây, nhỏ giọng hỏi.

Nguyễn Nguyễn cười hơi ngại ngùng: "Đợi mọi người đến, xem màn trình diễn mổ cá, bây giờ bếp trưởng đang chuẩn bị rồi."

"À..." Còn có màn trình diễn mổ cá nữa, Bành Hướng Chi hiểu ý thu hồi ánh mắt, thấy mọi người lại không nói chuyện nữa, mỗi người tự cúi đầu, từng cặp từng cặp một, cô ấy thực sự không nhịn được, suy đi tính lại, vẫn hỏi: "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Đây là tình huống gì vậy, hội họp của lesbian à?"

"Phụt." Trần Phiêu Phiêu bật cười, Đào Tẩm cũng vậy, Nguyễn Nguyễn mím môi tò mò nhìn cô ấy với vẻ mặt tươi cười, Thi Nhiên liếc cô ấy một cái.

Tô Xướng sững người, Vu Chu toát cả mồ hôi, định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bành Hướng Chi.

"Cô, tự thú à?" Trần Phiêu Phiêu nghiêng đầu nhìn cô ấy, rồi lại nhìn Kỷ Minh Tranh với vẻ mờ ám.

Kỷ Minh Tranh đẩy kính, đột nhiên nhớ đến một câu tục ngữ - không có lợn thì không thành tiệc.

Bành Hướng Chi khoác tay Kỷ Minh Tranh, rất thẳng thắn: "Đúng vậy, hai chúng tôi là lesbian. Còn mọi người thì sao?"

Cô ấy hạ giọng, nhướng mày.

Trần Phiêu Phiêu lắc đầu, vén tóc ra sau tai: "Cô ấy là đàn chị của tôi, chúng tôi đều đã kết hôn rồi."

"À xin lỗi xin lỗi xin lỗi," Bành Hướng Chi vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng là..."

"Không sao, thực ra..." Trần Phiêu Phiêu chậm rãi nhìn Đào Tẩm, "Nhưng mà, đó đều là chuyện quá khứ rồi."

Bành Hướng Chi nghẹn họng, chớp mắt hai cái, suy nghĩ một chút, hiểu ra, người yêu cũ.

Nguyễn Nguyễn cúi đầu mím môi, len lén nhìn Thi Nhiên, Thi Nhiên dùng ngón trỏ ấn đầu đũa, khẽ mỉm cười.

Trong lúc nói chuyện, bếp trưởng đã chuẩn bị xong, mọi người ngừng nói chuyện, nhìn về phía khu vực trưng bày, cá ngừ vây xanh màu bạc xanh tỏa ra ánh sáng bóng loáng, bếp trưởng dùng dao dài cắt lớp da cá dày, thịt cá màu đỏ lập tức hiện ra, tỏa ra mùi dầu mỡ béo ngậy nhưng lại sảng khoái, vân thịt đẹp mắt, thịt tươi ngon, gần như không nhìn thấy xương, màu sắc đẹp như những hạt lựu xếp cạnh nhau.

Vài đầu bếp lại tiếp tục cắt cá ngừ theo vân xương và vân thịt, đầu cá được cắt ra, còn to hơn đầu hai người cộng lại, còn phần tinh túy nhất được dùng để làm sashimi.

Một con cá to như vậy, mỗi người chỉ được chia một miếng dày, đựng trong đĩa nhỏ tinh xảo, mùi thơm béo ngậy lan tỏa.

Chấm một chút wasabi và nước tương đặc biệt, vị ngon của sashimi được khuếch đại nhanh chóng, Vu Chu cắn một miếng, liền kinh ngạc mở to mắt, cô ấy cũng coi như đã đến kha khá nhà hàng cao cấp rồi, nhưng hoàn toàn không có cái nào tươi ngon như thế này.

Tô Xướng mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: "Ngon không?"

Vu Chu gật đầu như một người dân thường nhỏ bé vui vẻ, đúng là mở mang tầm mắt.

Cá ngừ được ướp, nướng lửa, và làm thành sushi, gần giống như ăn Omakase bình thường, món ăn do bếp trưởng phối hợp, trong lúc chờ đợi, nhà hàng đã mang lên món nhím biển tươi sống, Tô Xướng đang cúi đầu thưởng thức, thì nghe thấy Thi Nhiên gọi cô ấy: "Tô Xướng."

Hửm? Tô Xướng ngẩng lên, dùng khăn giấy lau khóe miệng.

"Đi chọn một chai rượu nhé?" Ánh mắt Thi Nhiên nhàn nhạt.

Gia đình Tô Xướng làm nghề kinh doanh rượu, lúc nghỉ ngơi khi ghi âm có trò chuyện đến.

"Đi thôi." Tô Xướng đặt khăn giấy xuống.

Thi Nhiên cùng Tô Xướng rời khỏi chỗ ngồi, hai người được bếp trưởng của nhà hàng dẫn xuống hầm rượu, đôi khi nhà hàng sẽ có một số loại rượu ngon có tuổi đời lâu năm, khó mua trên thị trường, Thi Nhiên thích, liền mua về cất giữ, cất giữ nhiều, bản thân cô cũng không nhớ rõ cụ thể có những loại nào, nên phải xuống hầm rượu để chọn.

Bành Hướng Chi nhìn bóng lưng của hai người, cười lớn, người đẹp vạn người mê, một người, người đẹp vạn người mê, hai người, cô ấy muốn dùng AI xưởng nhỏ để làm video, cho hai người họ đánh nhau.

Ha ha ha ha ha ha ha ha.

Bộ ổn định nhân tính chính xác dành cho lợn - Kỷ Minh Tranh, cảm nhận được sự xấu xa tràn ra khỏi màn hình của cô ấy, đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy, ra hiệu cho cô ấy che giấu đi.

Không lâu sau, Thi Nhiên và Tô Xướng đi lên từ cầu thang, bếp trưởng cầm chai rượu vang trắng mà họ đã chọn đi ủ, hai người đứng ở cầu thang trò chuyện một lúc, Thi Nhiên mặc chiếc áo sơ mi dáng rộng được cách tân, tay đút túi, hỏi cô ấy về dự án âm thanh. Cô phát hiện ra Tô Xướng rất nhạy bén với việc khán giả trẻ trên thị trường thích lồng tiếng phim truyền hình như thế nào, còn Tiểu La Bốc mà Thi Nhiên ký hợp đồng đã làm hai bộ phim, nhưng vì lồng tiếng trong trailer không hợp nên bị yêu cầu thay đi thay lại.

Sau khi rượu được mang lên, mọi người cũng đã quen thuộc với nhau gần hết, bầu không khí trên bàn ăn trở nên thoải mái, họ bưng ly rượu đứng túm tụm bên cạnh cá ngừ, xem bếp trưởng cắt cá ngừ và chế biến món ăn.

Bành Hướng Chi lấy điện thoại ra chụp ảnh cùng đầu cá, còn Thi Nhiên ngồi ở cuối bàn, khuỷu tay đặt trên mép bàn, Nguyễn Nguyễn đứng sau lưng Thì Nhiên, tay đặt lên vai cô, rồi đan chéo trước ngực cô. Nguyễn Nguyễn tập trung trò chuyện với Vu Chu, thỉnh thoảng lại vô thức sờ sờ mặt Thi Nhiên.

Vu Chu cảm thấy rất kỳ lạ, người đẹp mặt lạnh lùng nổi tiếng, lúc này lại được bánh mì nhỏ thơm tho lại ôm ấp, ngoan ngoãn như thể không có chút cá tính nào.

Sau khi cụng ly hai lần, âm lượng nói chuyện của mọi người cũng lớn hơn một chút, Bành Hướng Chi nhìn chằm chằm Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm, càng nhìn càng thấy hai người họ giống như đang ngoại tình.

Còn Vu Chu thì hào hứng gọi video cho Triều Tân và Hướng Vãn, cho họ xem xương cá ngừ vừa được lọc ra.

Triều Tân vừa đón Hướng Vãn đi tập huấn về, hai người đang ở trong xe, chuẩn bị về nhà nấu mì ăn. Ánh sáng trong xe không tốt, Hướng Vãn không nhìn rõ, khuôn mặt tiến lại gần hơn một chút: "Đây là thứ gì vậy?"

"Khủng long, bảo tàng của bọn em có không?" Bành Hướng Chi đã say dựa vào, nói một cách nghiêm túc.

Vu Chu vừa tức vừa buồn cười đẩy cô ấy một cái, nhỏ giọng nói: "Vãn Vãn, đây là cá ngừ, to lắm, mấy trăm cân."

"Mọi người đi ăn đồ Nhật à?" Hướng Vãn trên màn hình chớp mắt, giọng nói trong trẻo.

Hướng Vãn nghiêng đầu, không mấy hài lòng: "Sao không gọi em?"

"Người ta mời," Vu Chu hạ giọng giải thích, "Chủ nhà đã dẫn theo hai người bạn rồi, tôi không tiện gọi quá nhiều người, đạo diễn Bành họ ở gần. Nếu em muốn ăn, lần sau tôi mời, chúng ta lại đến."

"Để tôi tìm hiểu xem bao nhiêu tiền, quá đắt thì thôi vậy." Cô ấy lại bổ sung một câu.

Hướng Vãn mỉm cười vui vẻ, đồng ý: "Nếu quá đắt, chúng ta chia đôi."

"Rất tốt. Thôi cúp máy nhé, hai người lái xe cẩn thận." Vu Chu nói theo kiểu nửa cổ nửa kim với cô ấy hai câu, rồi tắt máy.

Cô ấy vẫn còn muốn ăn tủy cá ngừ, về nhà lấy chổi quét dọn két sắt nhỏ một chút.

Bên kia yên tĩnh hơn nhiều, Nguyễn Nguyễn đã ngà ngà say vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, ôm Thi Nhiên từ phía sau xem thợ làm bánh ngọt làm bánh. Trần Phiêu Phiêu bưng ly rượu đi tới, Nguyễn Nguyễn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kéo tay cô ấy: "Cô bảo Đào Tẩm lại đây."

Đào Tẩm quay đầu nhìn nàng, Nguyễn Nguyễn cười tươi, hai tay nâng mặt Thi Nhiên, để ánh mắt cô chạm vào Đào Tẩm, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Thấy chưa?"

Thi Nhiên lập tức hiểu ra, mỉm cười nhạt.

"Sao vậy?" Đào Tẩm mỉm cười.

"Không có gì, nhìn cô một chút." Nguyễn Nguyễn siết chặt cánh tay, mềm nhũn nửa người dựa vào lưng Thi Nhiên, đầu cọ nhẹ vào Thi Nhiên.

Thấy chưa? Cá voi. Lời hứa của nàng đã thực hiện được một chút, đợi đến khi hai người đều rảnh rỗi, sẽ dẫn Thi Nhiên đi câu cá ngoài biển.
 
Điện Thờ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 103: Hết


Edit: KT_Ver

___________

Bữa ăn này có Wine Pairing vô cùng phong phú, từ khai vị đến tráng miệng, mỗi món đều được kết hợp với rượu một cách tinh tế, tạo nên hương vị độc đáo riêng. Lại thêm Tô Xướng đặc biệt chọn thêm một chai nữa, thành ra rượu có phần dồi dào. Mãi đến khi bữa ăn kết thúc, họ vẫn còn đang thưởng thức.

Tám người rời khỏi bàn ăn dài, ngồi quây quần trên ghế sofa cạnh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, người thì đứng người thì nửa nằm, vừa uống rượu vừa nói chuyện, Trần Phiêu Phiêu phát hiện ra người quản lý của mình quen biết Tô Xướng, nên hai người trò chuyện qua lại, rồi lại nghe Vu Chu nói Tô Xướng bị đau lưng, liền nhiệt tình nói mình có một chuyên gia trị liệu, có thể giới thiệu cho Tô Xướng.

Họ trao đổi WeChat một cách hòa thuận, Đào Tẩm vốn thích ngồi trên bàn thì ngồi trên tay vịn ghế sofa, cúi đầu xem Vu Chu và Trần Phiêu Phiêu ghi chú cho nhau.

Còn Kỷ Minh Tranh thì rất bất lực.

Cô ấy đỡ kính nhìn Bành Hướng Chi nửa chống người, nằm nhoài trên mặt bàn cạnh Thi Nhiên, lật ảnh trên Weibo cho cô xem, nói rằng trước đây có thấy một tạo hình của Thi Nhiên rất đẹp, đường cắt may đó khiến eo trông rất thon, hỏi cô có phải đã dùng áo định hình không.

Thi Nhiên mím môi: "Không có."

"Vậy eo cô thật sự rất thon." Bành Hướng Chi khen ngợi.

Trò chuyện một lúc, cô ấy lại nói với Thi Nhiên, có tiện cho cô ấy xin chữ ký không, Thi Nhiên nói không có giấy bút, Bành Hướng Chi mở ghi chú ra: "Chữ ký điện tử, bây giờ đang thịnh hành."

Thi Nhiên nhàn nhạt chớp mắt, hơi nhếch cằm: "Chữ ký điện tử?"

Trên ghi chú... viết tay?

Bành Hướng Chi mở bàn phím 26 chữ cái của bộ gõ: "Đây, s-h-i Thi, cô cứ gõ vào là được."

Thi Nhiên đưa ngón trỏ ra, liếc nhìn sắc mặt Bành Hướng Chi, thử gõ chữ, S-H-I, R-A-N, Thi Nhiên.

Như vậy à?

"Được rồi, cảm ơn." Bành Hướng Chi thu điện thoại lại, đứng thẳng người, lưu lại.

Cái này... có ý nghĩa gì sao? Thi Nhiên nhìn Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn mỉm cười lắc đầu. Cô hiếm khi gặp những cô gái như Bành Hướng Chi, mang theo khí chất hào sảng, rất mới mẻ.

Trước khi uống hết ngụm rượu cuối cùng, Bành Hướng Chi ôm tay vịn ghế sofa hỏi họ: "Phần ba của bộ phim kia của mấy cô sắp khởi quay chưa?"

"Sắp rồi," Nguyễn Nguyễn nói, "Mấy ngày nữa là vào đoàn."

"Chà," Bành Hướng Chi cười lớn, "Bộ kịch truyền thanh này là do tôi đạo diễn đấy, mấy năm trước rồi, lúc đó đúng là hành tôi chết đi sống lại, nhưng mà tôi rất thích câu chuyện này, vừa nhìn đã thích, lúc đó tôi đã cảm thấy, chắc chắn sẽ nổi tiếng, thấy tôi có mắt nhìn chưa?"

Cô ấy nhìn Vu Chu với ánh mắt lấp lánh để khoe khoang, Vu Chu khá ngại ngùng khoác tay Tô Xướng, mặt đỏ bừng vì hơi rượu.

"Phần hai của mấy cô quay đến đâu rồi? Phần ba là nội dung gì vậy? Tôi nhớ hình như phía sau còn có cú twist nữa, phần hậu kỳ đó làm rất hay, khiến người nghe phải há hốc mồm."

"Phần hai hình như là quay đến đoạn bàn thờ bị đập vỡ, nhưng lại hồi sinh, xuất hiện trong bóng đèn, đúng không?" Vu Chu tiếp lời hỏi Nguyễn Nguyễn.

"Đúng vậy, sau đó Kiều Kiều mất tích, Thẩm Bạch đi tìm Kiều Kiều."

Vu Chu hồi tưởng với vẻ xúc động: "Đoạn đó khá cảm động, Kiều Kiều vì không muốn bị lòng tham kiểm soát mà làm hại Thẩm Bạch, nên đã trốn đi, Thẩm Bạch từ bỏ tất cả để đuổi theo cô ấy, sau đó, họ phát hiện ra nguyên nhân thực sự khiến điện thờ xuất hiện."

"Nguyên nhân gì vậy?" Kỷ Minh Tranh vốn không lên tiếng đột nhiên hỏi.

Cô ấy đã nghe được một nửa bộ kịch truyền thanh "điện thờ", chưa nghe hết, bây giờ bị khơi dậy sự tò mò.

"Cô đoán xem, cô thông minh như vậy mà." Bành Hướng Chi nghênh ngang lắc lư cổ.

Mấy người cười lớn, lại cụng ly lộn xộn vài lần, kết thúc buổi gặp mặt hiếm có này.

Tô Xướng họ lái xe đến, đã gọi tài xế trước, còn trợ lý Phong Phong của Nguyễn Nguyễn đã lái xe đợi ở dưới lầu, Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm tuy cũng lái xe đến, nhưng họ muốn đi chung xe với Nguyễn Nguyễn, nên đưa chìa khóa xe cho Tiểu Lâm đến đón.

Những người trẻ tuổi cùng nhau xuống lầu, lúc chia tay, Tô Xướng cầm áo khoác, nói với Thi Nhiên: "Tôi biết một nhà hàng kết hợp rượu vang khá ngon, đội ngũ phối rượu rất chuyên nghiệp, hẹn lịch của hai người nhé, lần sau tôi mời."

"Được." Thi Nhiên cười nhạt.

Tiễn họ rời đi, xe thương mại cũng thuận thế đến trước cửa, bốn người Thi Nhiên cúi đầu bước nhanh lên xe, ngồi vào không gian kín mít.

Trong xe vẫn còn thoang thoảng mùi trà sữa, xua tan hơi rượu, Nguyễn Nguyễn mềm nhũn dựa vào Thi Nhiên, ánh đèn huyền ảo biến đổi trên khuôn mặt nàng, như vừa chiếu xong một bộ phim câm, hôm nay trôi qua thật mệt mỏi, hôm nay cũng trôi qua thật vui vẻ, nàng không chỉ quen biết những người bạn có tính cách khác biệt, mà còn giống như nhận thức lại những khả năng trong cuộc sống.

Họ thật sống động, lúc rời đi còn gửi gắm mong đợi gặp lại, khiến nàng cảm thấy, ngày tháng còn rất dài, còn có thời gian để mơ mộng.

Thi Nhiên nhẹ nhàng gãi khe tay Nguyễn Nguyễn, rồi lại véo huyệt hổ khẩu của nàng, thấy cô ủ rũ, liền hỏi: "Say à?"

Nguyễn Nguyễn lắc đầu: "Nhưng mà ăn hơi ngấy, ngày mai em sẽ nấu mì ở nhà, nước dùng trong, được không?"

Tựa lưng ghế khẽ rung lên, Trần Phiêu Phiêu dùng đầu gối huých huých, Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, thấy Trần Phiêu Phiêu uể oải dựa vào người Đào Tẩm, hỏi: "Cho hàng xóm đến ăn ké được không?"

Nguyễn Nguyễn cười: "Được chứ, tôi sẽ nhắn tin cho cô, hai người cứ lên nhà."

Tuyệt quá. Trần Phiêu Phiêu và Đào Tẩm nhìn nhau nhướng mày, họ đều không biết nấu ăn lắm, nhưng đều rất thích ăn.

Xe chạy vào hầm để xe, mấy người cùng nhau đi vào cửa chung cư, cuối cùng chia tay nhau trong thang máy.

Tắm rửa xong leo lên giường, đã gần hai giờ sáng, Nguyễn Nguyễn vẫn chưa buồn ngủ, thoa xong sữa dưỡng thể cho cổ, liền chui vào chăn ôm Thi Nhiên ngẩn người.

Một ngày trọn vẹn đến mức khiến người ta đau nhức xương cốt, có lẽ cơ thể cũng không muốn lật sang trang mới.

Ở lại Giang Thành thêm ba ngày nữa, họ lại phải trở về Thụ Thành, đặt bản thân vào trong ống kính làm việc chăm chỉ, để nuôi sống bản thân ngoài ống kính.

"Thi Nhiên."

"Hửm?"

"Chị có điều gì muốn làm không?" Nguyễn Nguyễn đột nhiên hỏi, bằng giọng khàn khàn.

Luôn là Thi Nhiên dẫn dắt nàng, vậy còn bản thân cô ấy thì sao? Điều muốn thực hiện nhất là gì? Ngoài câu cá biển và ngắm cá voi, còn gì nữa không?

Thi Nhiên im lặng một lúc lâu, trước tiên cô mím môi, rồi từ từ chớp mắt, cuối cùng cô đưa tay, cầm lấy điện thoại bên cạnh tủ đầu giường, mở Weibo, mở thư mục bản nháp, lật đến dòng duy nhất, đưa cho Nguyễn Nguyễn.

Căn phòng tối đen, màn hình điện thoại sáng chói và đột ngột, như thể đang miêu tả bóng tối trên khuôn mặt người ta.

Nguyễn Nguyễn giật mình, trong thư mục bản nháp chỉ có hai chữ: "Tạm biệt."

Chị ấy đây là... muốn rút lui khỏi giới giải trí?

Nguyễn Nguyễn khóa điện thoại, đặt lên ngực, ôm eo Thi Nhiên, nhìn cô với vẻ bất lực.

Thi Nhiên nhìn trần nhà, mỉm cười.

Nụ cười này khác với mọi khi, phóng khoáng hơn, tự do tự tại hơn.

"Không phải là làm việc không vui vẻ, mà là," cô dừng lại một chút, "Ngày em đập vỡ chai rượu vang, có sảng khoái không?"

"Ừm." Nguyễn Nguyễn ôn hòa gật đầu.

"Chị cũng muốn có một ngày, đập vỡ chính mình." Thi Nhiên khẽ nói.

Nhưng không phải bây giờ.

Nguyễn Nguyễn hiểu ra, nàng mãi mãi có thể hiểu được Thi Nhiên. Nàng và Thi Nhiên đan mười ngón tay vào nhau, cọ nhẹ lên xương quai xanh cô.

Nàng cũng phải để lại một lời nhắn bí mật trong thư mục bản nháp, để kỷ niệm tất cả những gì Điện Thờ mang đến cho nàng.

—— "Em dùng tất cả lòng tham để yêu người."

Chữ "người” này là Thi Nhiên, cũng là chính Nguyễn Nguyễn.

Tháng mười một, Thụ Thành.

Trời đột nhiên trở lạnh, ông già mùa thu chạy đi rất nhanh, nhưng Thụ Thành là một thành phố không có bốn mùa, bởi vì trong những bộ trang phục phim ảnh có thể thấy khắp nơi là cả xuân hạ thu đông.

Hai tiếng sau là lễ khai máy phần ba của "Điện Thờ", nhưng Nguyễn Nguyễn lại một mình đến căn nhà thuê mà nàng từng ở với Ngô Mai, nàng đến đây để đón Ngô Mai đến phim trường, trong danh sách diễn viên phần ba có tên Ngô Mai. Họ lại phải diễn cùng nhau, không giống như vô số lần trước đây, trong căn phòng ngủ chất đầy đồ đạc, nửa quỳ trên giường, hai người cầm một cuốn kịch bản, đầu chạm đầu diễn, đầu chạm đầu luyện tập.

Ngô Mai đang đắp mặt nạ gấp, thấy nàng đến, người còn chưa xuất hiện, đã nói với giọng kéo dài: "Ngồi một lát đi, mười lăm phút nữa."

Nguyễn Nguyễn không ngồi, nàng mặc chiếc áo khoác màu đen, chậm rãi nhìn quanh nơi đã sống khá lâu này.

Hành lang rất nhỏ, giày của Ngô Mai luôn vứt lung tung, lúc nàng mới đến, xách theo hai chiếc vali lớn, Ngô Mai vừa giúp nàng nhận lấy, vừa ngồi xổm xuống dọn dẹp giày của mình, rồi ngẩng đầu cười ngại ngùng với nàng.

Trên bàn trà mãi mãi là mấy món ăn vặt đó, gân chân giò, chân gà rút xương, còn có dạ dày chay cay xé lưỡi, đôi khi hai người họ thèm đến chết đi sống lại, nhưng lại không dám ăn, sợ ngày hôm sau nổi mụn, liền xé một gói ra, ngửi một cái, rồi lại rửa sạch bằng nước rồi ăn, coi như ngửi cũng giống như ăn vậy.

Ngô Mai từng ôm nàng khóc hu hu trên ghế sofa, nói mấy tên đàn ông khốn nạn đó không phải người, lúc đó nàng vừa lau nước mắt cho Ngô Mai, vừa nghĩ, bao giờ thì những ngày tháng không bị bắt nạt mới đến đây?

Hai người họ cãi cọ ầm ĩ, bày mưu tính kế cho nhau, Ngô Mai không có đầu óc tính toán như Thi Nhiên, nhìn xa trông rộng, cô ấy chỉ biết sốt ruột nói "Cậu nhét cho nhà sản xuất ít tiền đi, sắp xếp lịch trình tốt hơn một chút", cô ấy chỉ biết mê tín nói "Thầy bói nói tôi đổi tên là có thể nổi tiếng".

Căn phòng này luôn có mùi mì ăn liền của Ngô Mai, luôn có mùi ẩm mốc thoang thoảng do chăn không được phơi kịp thời, cũng luôn có mùi của mấy món ăn thường làm trong bếp, mùi mặn ngọt hòa quyện.

Vậy mà chính giữa chốn trần tục đầy hơi thở cuộc sống này, trong một góc phòng ăn, họ lại lập nên một bàn thờ để thờ phụng.

"Cậu muốn thắp hương à?" Ngô Mai rửa mặt nạ xong, dùng khăn lau mặt lau nước trên mặt, hỏi nàng.

"Hết hương rồi, lâu rồi không thắp hương," Ngô Mai lại nói, "Cũng không cần nữa nhỉ, lát nữa cậu đến phim trường thắp là được."

Nguyễn Nguyễn nhìn bàn thờ với vẻ mặt từ bi, mỉm cười.

Ngô Mai nhìn theo ánh mắt của nàng, cũng cười, lúc đó cũng không phát hiện ra bàn thờ mà họ mua lại nhỏ như vậy, tay nghề lại kém như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy linh nghiệm?

"Lúc đó chúng ta toàn nấu nước mơ chua, cậu còn nhớ không, mỗi lần nấu, tôi đều nói với cậu, nấu ô mai gì chứ, chẳng phải tôi cũng đang bị nấu đây sao? Tôi chính là trái ô mai bị hầm nhừ, bao giờ mới đến hồi kết thúc đây?"

Ngô Mai nói đùa: "Tôi không ngờ lại khá lên nhanh như vậy, cậu biết bộ phim trước không? Ông đèn trong đó, gọi tôi là chị Mai, ha ha, chị Mai."

"Cậu xem, tôi cũng không nghe lời ông thầy đó nói đổi tên thành Ngô Lôi, tôi vẫn tên là Ngô Mai, lúc đó tôi cũng không thắp hương cúng bái, tôi chỉ là gặp được cậu."

Ngô Mai quay đầu lại, nhìn Nguyễn Nguyễn.

"Cậu nói, Thi Nhiên là quý nhân của cậu, vậy cậu chính là quý nhân của tôi, đúng không?" Cô nhìn bàn thờ, dịu dàng, cảm khái, khẽ mỉm cười.

Câu nói này khiến Nguyễn Nguyễn chấn động, Thi Nhiên là điện thờ của nàng, nàng là điện thờ của Ngô Mai, điện thờ thực sự giống như trong phim, hồi sinh khắp nơi.

Trong điện thoại có tin nhắn An Lộ gửi đến, cô ấy nói công ty chuẩn bị đặt làm xe RV cho nàng, bảo nàng chọn phụ kiện lắp đặt bên trong, gửi cho nàng file PDF để lựa chọn, Nguyễn Nguyễn không xem, chỉ hỏi cô ấy: "Có máy làm đá không?"

Nàng nhớ lại lúc trước mình và Ngô Mai co ro dưới mái hiên, Ngô Mai nhìn xe RV của Thi Nhiên với vẻ thèm thuồng, nói: "Nghe nói trên xe RV của họ còn có cả máy làm đá."

Nàng muốn lần này cùng Ngô Mai, dùng thử, xem thử.

"Đi thôi." Nguyễn Nguyễn lắc lắc bàn tay đặt trong túi áo, chiếc áo khoác đắt tiền không dính một hạt bụi, khiến nàng trông cao ráo và thanh lịch.

"Lấy túi xách đã." Ngô Mai vội vàng kiểm tra lại đồ đạc trong túi, kéo vali, lại một lần nữa cùng nàng lên đường.

Cánh cửa không mấy trơn tru bị đóng mạnh, bàn thờ đã bị bỏ không từ lâu với tay nghề không mấy tinh xảo kia để lộ ra một tia thương xót cuối cùng.

Vài ngày trước, trong buổi gặp mặt ở Giang Thành, Bành Hướng Chi cười hỏi Kỷ Minh Tranh: "Cô có biết kết thúc của Điện Thờ phần ba không?"

Điểm cuối của câu chuyện, Kiều Kiều tìm thấy căn nhà thuê nhỏ bé mà cô từng sống trước khi nổi tiếng, nơi chất chứa đầy nỗi không cam lòng của những ngày lận đận, mãi chẳng thể vươn lên.

"Lòng tham trong điện thờ đến từ đâu, cô có biết không?"

Toàn văn hoàn.

____________________________

Tạm biệt mọi người.
16/2/2025.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f786a765a627a6f76645f684959413d3d2d313531383636393932312e313832346562643533363836643639303631353035333437373835372e6a7067

 
Back
Top Bottom