Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Điện Hạ Khuynh Thành

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,847
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
dien-ha-khuynh-thanh.jpg

Điện Hạ Khuynh Thành
Tác giả: Phong Hà Cử Nga
Thể loại: Đam Mỹ, Cổ Đại, Ngược, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Văn án:

Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức kế thừa dung mạo mẫu phi, một bộ câu hồn nhiếp phách khuynh thành, lại là nhân nhi có chút ngu dại. Hắn một bên ở trong cung quá lâu đến nơm nớp lo sợ, một bên còn phải bị người trong lòng coi như thế thân, sau đó lợi dụng cùng tra tấn, nội tâm đặc sắc tinh xảo rốt cuộc tựa như tro tàn. Bùi Tranh là thừa tướng đương triều, dưới một người trên vạn người, hắn thủ đoạn sắc bén thi hành chính sách tàn bạo, tàn nhẫn độc ác mọi người đều biết, lại dần dần cùng Cửu hoàng tử không được ân sủng xích lại gần nhau. "Điện hạ, vừa mới trên triều đình đang nhìn ai? Hả?" Bùi Tranh nắm cằm tinh tế nhược nhược trước mắt. Kỳ Trường Ức đau đến hai mắt đẫm lệ mông lung, "Không, không có." "Thu hồi bộ dáng hồ linh tinh của ngươi với phó tướng kia." Bùi Tranh ngữ khí lương bạc, "Bằng không ta khiến cho ngươi tâm tâm niệm niệm Triệu tướng quân kia chết trận sa trường!" Hắn cho rằng tiểu ngốc kia tử vĩnh viễn sẽ bị chính mình niết ở trong lòng bàn tay, lại không nghĩ tới có một ngày tiểu ngốc tử sẽ thương tâm muốn chết rời khỏi hắn. "Bùi ca ca, ta phải đi, ngươi hẳn sẽ vui vẻ." Hai tròng mắt hắn đỏ tươi điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, lại trước sau không thu hoạch được gì, "Ta sẽ không, đã không có ngươi, ta đời này đều sẽ không vui vẻ, điện hạ, ta phải đi đâu để tìm được ngươi".​
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 1



Ở cấm đại Hoàng cung, từng hàng thị vệ cầm đuốc trong tay đang khắp nơi tìm người đột nhập.

Đêm tối yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân có quy luật tới tới lui lui.

Nơi này chính là lãnh cung, nghe nói trước kia có một phi tử đã chết, sau khi phi tử chết, nơi này đã bị Hoàng Thượng cấp thánh chỉ phong bế.

Kỳ Trường Ức đứng sau cửa tẩm cung, ánh đuốc khẩn trương rọi vào trong viện.

Hắn mặc một thân cẩm y hoàng sắc, hoa văn vân mây thêu chỉ vàng, đai lưng màu nguyệt bạch nổi bật vòng eo nhỏ tinh tế.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu rõ gương mặt hắn, nhân nhi làn da gương mặt trắng nõn nho nhỏ đẹp như tranh vẽ, môi đỏ như máu dung mạo mỹ diễm, đôi mắt hơi lưu chuyển đủ để cầu hồn nhiếp phách.

Thị vệ cầm đầu hơi dùng sức đẩy cửa tẩm cung ra.

Cây đuốc chiếu vào,phía sau cửa không có bóng người, thị vệ tra xét khắp nơi, xác nahạn trong phòng không có ai liền đóng cửa rời đi.

Sau màn che dày nặng trong phòng,Kỳ Trường Ức bị một bóng người cao lớn đè ở cạnh bàn, thân thể hai người dính sát vào nhau.

Thanh âm ngoài cửa dần dần rời đi, Kỳ Trường Ức hơi thả lỏng.

Bóng người dưới ánh trăngchạm rãi hiện ra, hắn mặc một thân đồ đen, mày kiếm tuấn lãng phi phàm.

Bùi Tranh hạ mắt nhìn nhân nhi trong lồng ng.ực, "Cửu hoàng tử điện hạ, sao lại chạy đến nơi này?"

Kỳ Trường Ức chớp chớp đôi mắt, "Ta, ta lạc đường."

Bùi Tranh cong cong khóe môi, "Thật sự? Không cần gạt ta, ngươi biết đại giới."

Kỳ Trường Ức dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên che lại miệng mình, sau đó lắc đầu.

Trong lòng Bùi Tranh biết hắn vì sao ở yến hội chạy tới, kỳ thật trong bừa tiệc hắn cũng để ý người nọ, có một chút kinh ngạc.

Nhưng yến hội lần này là Hoàng Thượng vì các tướng sĩ trấn thủ biên cương mở tiệc đón gió tẩy trần, hàng trăm vị đại thần đều tới, thấp phần long trọng.

Đường đường là Cửu hoàng tử đương nhiên không thể vắng mặt.

Chỉ là người trong thiên hạ đều biết, Cửu hoàng tử Kỳ quốc là kẻ ngốc có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, Hoàng thượng đối với hắn vẫn luôn lãnh đạm, không coi trọng.

Chỉ có thừa tướng Bùi Tranh tựa hồ vẫn luôn ở gần Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức.

Ở yến hội đêm nay, sau khi Trấn Viễn đại tướng quân Triệu Lệ Đường xuất hiện, Kỳ Trường Ức đột nhiên thất hồn lạc phách đứng dậy, sau đó trộm từ cửa sau lui ra ngoài.

Mọi người đều để mắt trên người Triệu tướng quân và các tướng sĩ nên không có ai chú ý tới hắn.

Hắn không dám đối mặt với người kia nghiêng ngả về phía trước chạy vội.

Cứ như vậy chạy thẳng vào cấm cung.

Thị vệ ngồi trên ngựa tuần tra phát hiện, phía sau có một bàn tay đem hắn kéo vào lồng ng.ực, sau đó giấu sau màn che.

Kỳ Trường Ức chớp mắt, đôi mắt thanh thuần linh động, nhìn ánh mắt ám ám của Bùi Tranh.

Hắn nắm căm Kỳ Trường Ức, hung hăng nói "Như thế nào, vì sao người nọ tới ngươi liền không khống chế được mình? Có phải hay không nghĩ rời khỏi ta, cùng hắn cao chạy xa bay?"

Cằm Kỳ Trường Ức ăn đau, giương cái miệng nhỏ " Bùi ca ca, ta không có nghĩ như vậy".

"Không có? Điện hạ cùng Triệu tướng quân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình nghĩa thâm sâu mọi người đều biết, điện hạ còn dám nói chưa bao giờ có nghĩ tới?"

Kỳ Trường Ức ngẩng đầu, Bùi Tranh oan uổng hắn, hắn lại không cách nào dùng từ để giải thích.

Hắn vội vàng đứng thẳng lại đụng phải nghiên mực trên bàn, phát ra tiếng động thật lớn.

Thị vệ vốn ly khai lại nghe được động tĩnh, giơ đuốc hướng về phía tẩm cung.

Bùi Tranh giống như không có cảm giác, không chịu buông tha Kỳ Trường Ức, nhận thấy tiểu nhân nhi trong lòng lo lắng, Bùi Tranh bất mãn điểm ngón tay dưới môi hắn.

"Cửu hoàng tử điện hạ, thỉnh ngài chuyên tâm".
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 2



Tiếng bước chân càng ngày càng gần, toàn bộ thị vệ ụ tập ở bên ngoài cấm cung, đuốc sáng ngời một mảng sân rách nát.

Kỳ Trường Ức đột nhiên bị người nọ bế lên, trực tiếp ngồi ở trên bàn.

Đại môn cấm cung bị người đẩy ra, mắt thấy thủ lĩnh thị vệ cầm đuốc đi tới.

Bùi Tranh chậm rãi buông tay trong lồng ng.ực, ngón tay hắn chắn trên bờ môi đỏ diêm diễm kia ám ám " Ngoan ngoãn, không cần lên tiếng".

Nhân nhi ngồi trên bàn vẻ mặt mê mang, ánh mắt mê ly, cổ áo tơ vàng hơi lệch, lộ ra một mảnh trắng nõn xương quai xanh tinh xảo, ở trong bóng đêm đen dị thường yêu dã.

Bùi Tranh thuận tay túm màn che bên cạnh, đem cả người Kỳ Trường Ức vây kín không còn khe hở.

Thị vệ cầm đầu tiến lên trước nhìn thấy bóng người mơ mơ hồ hồ, lạnh giọng quát "Người tới là ai, dám tự tiện xông vào cấm cung! Người đâu, bắt hắn lại!"

Thị vệ sôi nổi tiến lên, đang muốn động thủ, lcú sau ánh lửa chiếu rõ, đám thị vệ sợ tới mức ngốc lăng tại chỗ.

Bọn thị vệ nơm nớp lo sợ hành lễ

"Bùi đại nhân."

Bùi Tranh nhàn nhạt gật đầu.

Thủ lĩnh thị vệ giương mắt nhìn Bùi đại nhân trong triều đình quyền thế ngập trời, hiện tại ánh mắt lạnh băng biểu tình không vui quét qua đám người.

Khí thế của hắn bức người uy nghiêm khiến đám người toàn thân mồ hôi lạnh, bên cạnh màn che beo quanh là thân hình khác.

Người kia là ai?

Bọn họ có phải quấy rầy chuyện tốt của Bùi đại nhân?

Nhưng đây là cấm cung hoàng gia, Hoàng thượng có lệnh bất luận kẻ nào cũng không được xâm nhập, cho dù là thừa tướng đương triều cũng vậy.

Thủ lĩnh thị vệ gan lớn "Bùi đại nhân sao không ở yến hội, lại tới nơi thanh lãnh này?"

Bùi Tranh giương mắt "Bổn tướng đi nơi nào làm cái gì còn phải bẩm báo với thị vệ nhà ngươi?"

Thủ lĩnh thị vệ nhanh chóng cúi đầu "Tiểu nhân không phải có ý tứ này, chỉ là không có mệnh lệnh của Hoàng thượng, chỉ sợ....."

Bùi Tranh không muón nói tiếp, trực tiếp lấy ra lệnh bài bên hông, là lệnh bài thông hành bạch ngọc tinh xảo được Hoàng thượng ban, có lệnh bài này sẽ không phải chịu hạn chế xuất nhập bất cứ đâu.

Đây là ngự ban của Hoàng thượng giành cho Bùi thừa tướng có công tích hiển hách, toàn bộ hoàng cung không ai không biết.

Toàn bộ thị vệ nhìn thấy lệnh bài vội vnàg quỳ rạp xuống đất, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy thánh thượng, trong thời gian ngắn không ai còn dám nói gì.

Bùi Tranh nhìn quỳ đầy đất bọn thị vệ, thanh âm lạnh băng rốt cuộc lần thứ hai vang lên.

"Được rồi, đều đi xuống đi."

Bọn thị vệ cúi đầu đứng dậy, nối đuôi nhau ra ngoài.

Thủ lĩnh thị vệ đứng ở cửa chăm chú nhìn đến chỗ người đang được màn che bap phủ, tuy rằng bốn phía đen tối, nhưng hắn trông thấy một góc áo dưới ánh trăng, góc áo kia như thêu tơ vàng.

Chỉ có người của hoàng thất mới được mặc, như vậy người phía dưới màn che kia là............

Bùi Tranh nâng mắt, nghiêng người hướng về phía chiếc bàn, đối ngoài cửa ra hiệu "Sai người chuẩn bị kiệu, bổn tướng muốn đến yên hội".

Thủ lĩnh thị vệ tuân lệnh, xoay người ra cửa.

Tẩm cung tức khắc lại khôi phục yên tĩnh.

Nhân nhi trốn sau màn vẫn nghe lời không dám nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.

Bùi Tranh ngoắc ngoắc khóe môi, không nhanh không vội đem màn che chậm rãi vạch ra.

Khuôn mặt Kỳ Trường Ức ửng đỏ lộ ra, hắn liền há miệng thở mạnh, giống như nín thở đã lâu, hổn hển một trận mới bình phục.

Bùi Tranh thuận tay sửa lại cổ áo hỗn độn, tay chạm vào làn da trơn mượt, nhịn không được lại xem xét.

Kỳ Trường Ức bị bàn tay lạnh lẽo đụng tới, rùng mình một cái, vô ý thức lui về phía sau.

Ánh mắt Bùi Tranh liền lạnh xuống, năm ngón tay khớp xương rõ ràng đặt lên cổ thon dài, thấp giọng ghé bên tai tiểu nhân nhi.

"Ngươi dám trốn ta?"
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 3



Ngón tay dần dần buộc chặt, Bùi Tranh đôi mắt hàn ý nhiếp nhân tâm phách.

Kỳ Trường Ức có chút sợ hãi, lại không dám trốn, hô hấp tùy ý bị một chút đoạt lấy.

Bùi Tranh thật sâu nhìn một khuôn mặt trước mắt đơn thuần vô tội, tựa hồ xuyên thấu giống như đã nhìn qua những người khác, càng nhìn cảm xúc càng đổi đến mất khống chế, lực độ thủ hạ cũng không có nắm chắc.

"Ân, ngô......"

Kỳ Trường Ức nước mắt lưng tròng, khống chế không được nức nở ra tiếng.

Bùi Tranh phục hồi lại tinh thần, chậm rãi nới lỏng lực độ, tay lại vẫn cứ đặt ở trên cổ không có dời đi.

Làn da trắng nõn yếu ớt mẫn cảm đến cực điểm, nơi hắn vừa mới dùng sức, để lại vài đạo vệt đỏ, chói lọi chói mắt.

Kỳ Trường Ức rõ ràng rất là khó chịu, lại nhìn sắc mặt Bùi Tranh thật cẩn thận mở miệng giải thích, "Bùi ca ca, ta không có trốn ngươi."

"Ân." Bùi Tranh trầm giọng đáp, ngón tay ở trên cổ hắn sờ so.ạng, "Đau không?"

Kỳ Trường Ức thấy Bùi Tranh tựa hồ không hề sinh khí, chính mình cũng sờ sờ cổ, ngây ngốc an ủi hắn nói, "Không đau, Bùi ca ca biết đấy, ta thực có thể nhịn đau."

Đôi mắt Bùi Tranh ám trầm, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng vang, kiệu liễn tới rồi.

Thái giám đi đầu không dám tự tiện tiến vào, đứng ở ngoài cửa tẩm cung dung âm nhu nhu giương giọng nói, "Bùi đại nhân, kiệu liễn tới rồi, còn thỉnh ngài dời bước."

Bùi Tranh nhàn nhạt đáp, bên ngoài liền không có tiếng vang, an tĩnh chờ đợi người trong tẩm cung đi ra.

Kỳ Trường Ức vẫn như cũ ngồi ngoan ngoãn ở trên bàn, chớp đôi mắt nhìn Bùi Tranh.

Hắn Bùi ca ca lớn lên thật là đẹp, mũi cao thẳng môi mỏng tước, mày kiếm mắt sáng phản chiếu thái dương rơi xuống vài sợi tóc đen, một thân quần áo huyền sắc đường viền đại khí thêu tinh vi, ở dưới ánh trăng trường thân ngọc lập, giống như thần chi.

Bất đồng với diện mạo Kỳ Trường Ức thiên âm nhu nữ, Bùi Tranh là tuấn mỹ tràn ngập khí thế câu nhân nhiếp phách.

Ngoài cửa kiệu liễn còn đang chờ, hai người vạn không thể liền như vậy một trước một sau đi ra cửa.

Bùi Tranh đứng ở giữa h4i chân Kỳ Trường Ức, động thủ cởi bỏ áo ngoài trên người, trực tiếp đem nhân nhi ngoan ngoãn đang ngồi toàn bộ che kín ở trước ngực, quần áo hắn to rộng vừa lúc che hơn phân nửa thân hình nhân nhi nhỏ xinh.

Kỳ Trường Ức nửa ghé vào trên vai Bùi Tranh, tùy ý hắn ôm chính mình, một đôi chân mềm mại gục xuống ở bên sườn hắn.

Bùi Tranh ôm hắn đi tới cửa, vỗ vỗ tiểu nhân nhi trong lòng ngực, "Đem chân giấu đi."

Kỳ Trường Ức trực tiếp đem hai chân bàn cuốn lấy eo thon của Bùi Tranh, giấu vào phía dưới quần áo hắn.

Bùi Tranh ngẩn ra, ngay sau đó mở đại môn cất bước đi ra ngoài, trong lòng ngực ôm người hắn phảng phất chưa phát giác, nhẹ nhàng tự nhiên.

Bên ngoài mấy người nâng kiệu liễn nghe thấy tiếng bước chân đầu cũng không dám ngẩng lên, liền hô hấp đều trở nên mỏng manh vài phần, sợ không cẩn thận chọc tới vị đại nhân này.

Bùi tướng Bùi đại nhân quyền khuynh triều dã, thâm đến thánh tâm, lại thủ đoạn tàn bạo giết người tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác, tuy rằng trong triều đình những người khác rất bất mãn hành động của hắn đã lâu, rồi lại không có mảy may biện pháp đối phó hắn, bởi vì Hoàng Thượng luôn là đối hắn thiên vị có thừa.

Thẳng đến Bùi Tranh ngồi vào bên trong kiệu, mấy thái giám mới nhẹ nhàng thở ra, nâng kiệu hướng yến hội đi đến.

Bùi Tranh ngồi trên giường nệm bên trong kiệu, hơi hơi dựa về phía sau, trước ngực tiểu nhân nhi còn mềm mại nằm bò, vẫn không nhúc nhích, giống như tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nghe lời.

"Như vậy thoải mái sao?"

Thanh âm trầm thấp có chút áp lực vang lên, Kỳ Trường Ức xoay đầu nhìn hắn, ngây ngốc ngơ ngác nghe không ra lời nói ái muội của hắn, chỉ biết giơ lên khóe môi thanh thuần cười.

Bùi ca ca tâm tình thường xuyên bất định, làm người khó có thể cân nhắc, nhưng hiện tại hắn giống như phá lệ ôn nhu.

Kỳ Trường Ức dùng sức gật gật đầu.
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 4



Kiệu liễn một đường tiến lên, ánh trăng xuyên qua gạch đỏ lập ngói bờ tường trong vòng cao.

Bên trong kiệu liễn nhỏ hẹp, Bùi Tranh trường thân ngọc lập, nằm nghiêng ở trên giường nệm, chiếm đi không ít không gian.

Kỳ Trường Ức chỉ có thể tận lực cuộn tròn, tránh cho chạm vào một bên người.

Cỗ kiệu đột nhiên đong đưa một chút, dừng lại.

Thái giám đi đầu ở bên mành nhẹ giọng kêu, "Bùi đại nhân, tới rồi."

Bùi Tranh đôi mắt hơi hơi mở, nhàn nhạt ứng thanh.

Tiểu nhân nhi tựa hồ là ngủ rồi, hô hấp đều đều, khuôn mặt trắng nhỏ chôn ở trong quần áo cẩm tú, thanh thuần xinh đẹp.

Ngón tay thon dài xoa gương mặt, Kỳ Trường Ức cảm giác được trên mặt ngứa, lông mi dài chớp chớp mê mang mở.

"Bùi ca ca."

Bùi Tranh thu hồi ngón tay, đáy mắt một mảnh thanh lãnh, "Điện hạ thật là hảo hứng thú, còn có tâm tư ngủ."

Kỳ Trường Ức nghe xong giơ tay dụi dụi mắt, cưỡng bách chính mình mau mau tỉnh táo lại.

Thời điểm hắn cúi đầu xuống, một đạo hắc ảnh đột nhiên từ đỉnh đầu tháo xuống dưới, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, dễ ngửi khiến người hơi hơi choáng váng.

Kỳ Trường Ức nâng mắt, không rõ nguyên do.

"Trùm kín, nếu là bị người nhìn ra......"

Bùi Tranh chùm thân tới, bổ sung, Kỳ Trường Ức lập tức sợ tới mức co rúm lại một chút, dùng trường thảm đem chính mình từ trên xuống dưới gắt gao bao lấy, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa liễm diễm.

Bùi Tranh nhìn đôi mắt hắn sau một lúc lâu, tựa hồ cảm thấy không đủ, duỗi tay che che đôi mắt câu nhân nhiếp phách.

"Theo sát ta."

Nói xong Bùi Tranh xốc mành kiệu lên, đi ra trước kiệu.

Sau đó mành lại bị người khác từ từ vén lên, một thân ảnh trùm kín mít đi theo xuống dưới.

Mấy người nâng kiệu đều cúi đầu, không dám nhiều nhiều lời.

Thẳng đến hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ hướng về cung điện đèn đuốc sáng trưng đi đến, mấy người mới hai mặt trừng mắt nhìn nhau.

Bùi Tranh thân cao chân dài, đi nhanh hơn, Kỳ Trường Ức bước chân theo ở phía sau rất là cố hết sức, hơn nữa hai chân cũng bị trường thảm che chắn, hắn chỉ có thể chạy chậm gắt gao đuổi kịp người phía trước.

Đi vào đại môn cung điện, phải xuyên qua một đạo hành lang thật dài khúc chiết, thỉnh thoảng còn có hai ba cấp bậc thang.

Kỳ Trường Ức bọc trường thảm có chút rời rạc, kéo trên mặt đất, khi hắn đi trên bậc thang không cẩn thận bị vướng một chút, đột nhiên ngã về phía trước mặt.

Hắn không kịp phản ứng, sợ tới mức kinh hô một tiếng, gắt gao nhắm mắt lại.

Trong dự đoán không có đau đớn, thay thế chính là một cái ôm ấp có mùi đàn hương.

Bùi Tranh một tay đem cả người hắn bế lên, cánh tay hữu lực ôm ở trên vòng eo mảnh khảnh, ôm tại bên người.

"Điện hạ, ngài lại như vậy nhào vào trong ngực, để Hoàng Thượng sốt ruột chờ sẽ muốn trị tội ta, đến lúc đó ngài giúp ta cầu tình sao?"

Bùi Tranh ngữ khí mang theo trêu đùa, hắn buông nhân nhi trong lòng ngực ra, hắn lôi kéo thảm trên người.

Kỳ Trường Ức biểu tình nghiêm túc, tựa hồ hảo hảo suy tư một phen, thanh âm mềm mại trả lời, "Nếu là Phụ hoàng thật sự trách tội, Bùi ca ca yên tâm, Ức Nhi chắc chắn vì Bùi ca ca cầu tình."

Đôi mắt Bùi Tranh khẽ nhúc nhích, này lời nói ngốc đó đương nhiên không coi là thật, đường đường Cửu hoàng tử vì thừa tướng cầu tình, trung gian nguyên do vốn là nói không rõ.

Chỉ là tiểu ngốc tử này đối hắn mặc kệ yêu cầu cái gìtrước nay đều là một ngụm đáp ứng, thật sự ngốc hoàn toàn.

Hai người ở trên hành lang dài trì hoãn một lát, nguyên bản hành lang dài yên tĩnh cách đó không xa truyền đến tiếng mấy người nói chuyện, thanh âm càng ngày càng gần, hai người đã trốn tránh không kịp, liền như vậy cùng mấy người đang tới đụng phải.

Người cầm đầu đối diện cũng ăn mặc thân áo gấm tơ vàng, mặc phát ngọc thúc, mỹ mạo dị thường, nhìn kỹ cùng Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức cả người bao vây kín mít có vài phần tương tự, đặc biệt là một đôi mắt đào hoa câu hồn.

Bùi Tranh ánh mắt ám ám, hướng về đối diện hơi hơi chắp tay thi lễ, khóe miệng lạnh băng gợi lên.

"Gặp qua Tứ hoàng tử điện hạ."
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 5



Tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong cùng Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức là huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra, hai người ở diện mạo có vài phần tương tự, nhưng tính tình lại là cách biệt một trời.

Một cái văn thao võ lược tài trí hơn người, thâm chịu ân sủng, ở trên triều đình đảm đương trọng trách; một cái lại bẩm sinh ngu dại, bị trục xuất tới hậu cung, không mang danh hào hoàng tử, Hoàng Thượng khả năng đều đã quên chính mình còn có đứa con trai như vậy.

Phía sau Tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong đi theo một đám đại thầnủng hộ hắn, khoanh tay mà đứng ở trên hành lang dài, nhìn Bùi Tranh hơi hơi cong hạ sống lưng không nói một lời.

Phía sau vài vị đại thần nhìn bầu không khí hai vị chi gian giương cung bạt kiếm phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.

Bùi Tranh cùng Kỳ Trường Phong xưa nay không ngừng đối chọi, lý niệm trị quốc của hai người sai lệch quá nhiều, cơ hồ mỗi lần diện thánh đều sẽ ồn ào đến túi bụi.

Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, thái độ cường ngạnh nói có sách mách có chứng, vô pháp phân ra ai đúng ai sai, bất đồng chính là sau lưng Kỳ Trường Phong luôn có các đại thần giữ gìn duy trì hắn, mà Bùi Tranh vĩnh viễn là lẻ loi một mình.

Vị tức càng cao, càng không kiêng nể.

"Bùi đại nhân sao còn ở chỗ này?"

Kỳ Trường Phong lên tiếng hỏi.

Bùi Tranh thẳng thân mình, "Không nhọc Tứ hoàng tử lo lắng, thần có việc trì hoãn một lát mà thôi".

Mấy người đối diện lúc này mới chú ý tới bên người Bùi Tranh một người đứng trùm thảm kín mít, trong bóng đêm mông lung căn bản nhìn không ra dưới thảm là ai.

Kỳ Trường Phong lạnh lùng nói, "Bùi đại nhân cũng biết đây là địa phương nào? Há là tùy tiện mang người không liên quan thể đi vào?"

"Nga? Tứ hoàng tử sao biết hắn là người không liên quan?" Bùi Tranh ánh mắt lương bạc, lạnh lùng nhìn quét một vòng mấy người đứng đối diện.

Kỳ Trường Phong không nói, chỉ là nhìn Bùi Tranh, qua một hồi lâu, hắn mới hơi hơi bật hơi, cất bước rời đi.

Đám người đứng phía sau vội vàng đuổi theo.

Lúc cùng Bùi Tranh gặp thoáng qua, Kỳ Trường Phong ngửi thấy được trên người Bùi Tranh truyền đến mùi đàn hương nhàn nhạt, hương vị kia điên cuồng giống nhau hướng về xoang mũi, hắn bước chân dừng một chút, sau đó không chút do dự tiếp tục bước về phía trước.

Các đại thần đi ở phía sau Kỳ Trường Phong, lúc đi ngang qua nhân nhi đang trùm thảm, giật mình, giống như lơ đãng câu lấy một ngón tay, Kỳ Trường Ức phản ứng không kịp, thảm liền như vậy bị câu lấy rơi xuống dưới.

Kỳ Trường Ức kinh hô một tiếng, mấy người phía trước đã rời đi đồng thời quay đầu lại xem, lại chỉ kịp thấy rõ quần áo Bùi Tranh.

Kỳ Trường Ức đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bùi Tranh thuận tay liền đem hắn kéo vào dưới quần áo chính mình che chở.

Ánh trăng chiếu rọi, trên hành lang dài trong khoảng thời gian ngắn lặng im không tiếng động.

Kỳ Trường Phong sắc mặt không hề phập phồng xoay người, ống tay áo to rộng hạ tay tạo thành nắm đấm, "Bùi đại nhân, còn thỉnh mau chóng ngồi vào vị trí, đừng làm cho mọi người đợi lâu."

Nói xong bước nhanh đi xa.

Mấy người đi xa, Bùi Tranh ánh mắt tức khắc lạnh xuống, hắn đem nhân nhi trong lòng ngực túm đến một bên, ngữ khí lạnh lẽo, "Trên tay không lực? Liền cái thảm đều khoác không được? Ta như thế nào đã nói cho ngươi, nếu là bị người phát hiện, ngươi biết hậu quả là cái gì sao? Hả?"

Kỳ Trường Ức nhìn ánh mắt Bùi Tranh lạnh như băng sương, lại sợ hãi, lại không dám biểu lộ ra, chỉ biết lôi kéo ống tay áo hắn cúi đầu nhận sai.

"Bùi ca ca, Ức Nhi sai rồi, đều là Ức Nhi không tốt, là Ức Nhi chính mình không có nắm chặt, Bùi ca ca ngươi đừng sinh khí Ức Nhi......"

Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, ném cánh tay hắn ra, nhéo cằm hắn hung hăng nói, "Đợi lát nữa tới bên trong yến hội, ngươi an phận cho ta, nếu làm ta phát hiện ngươi dám cùng Triệu Lệ Đường có cái gì liên hệ, liền chờ hắn chết trận sa trường đi."

Cằm Kỳ Trường Ức ăn đau, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, lại không dám tránh thoát, vâng vâng dạ dạ gật đầu đồng ý.

Bùi Tranh lúc này mới buông ngón tay, cất bước tiếp tục hướng về cung điện huy hoàng đi tới, phát hiện tiểu thân ảnh phía sau còn đứng ngốc tại chỗ, hắn không vui mở miệng nói, "Còn không đuổi kịp?"

Kỳ Trường Ức chạy nhanh dùng sức nhịn nước mắt xuống, bước nhanh đi theo.
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 6



Xuyên qua cuối hành lang dài, là có thể thấy toàn cảnh cung điện. Ngói lưu ly chiếu rọi ánh trăng trắng tinh không tì vết, khắp nơi rường cột chạm trổ kim bích huy hoàng, cung điện bốn cái giác cao cao nhếch lên, giống như phi yến tinh xảo linh động.

Bốn phía cung điện hồ nước lưu động vây quanh, lục bình đầy đất, xanh u mà yên lặng, chớp động trong suốt thanh thủy triệt quang, hư hư mờ ảo, giống như tiên cảnh.

Sườn bên là một biệt viện tiểu xảo, cổng vòm hình tròn đằng sau đứng vài tiểu thái giám, nôn nóng đi qua đi lại.

Nhìn thấy chỗ hành lang dài hai người đi ra, tiểu thái giám vui sướng chạy tới.

"Gặp qua Cửu hoàng tử điện hạ, gặp qua Bùi đại nhân."

Bùi Tranh nhàn nhạt ứng, tiện đà phân phó nói, "Dẫn hắn đi thu thập một chút, bộ dáng này sao có thể tham dự yến hội."

Vài sợi tóc của Trường Ức có chút hơi hơi hỗn độn, quần áo cũng mấy chỗ nhàu nhĩ, ngón tay hắn giảo ống tay áo, hàm răng khẽ cắn m.ôi dưới.

Tiểu thái giám gật đầu đáp, kéo Kỳ Trường Ức vào biệt viện.

Kỳ Trường Ức vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Bùi Tranh, hắn sớm đã xoay người hướng vào trong điện.

Tiểu thái giám Lý Ngọc là người hầu bên người Kỳ Trường Ức, vừa mới ở trong yến hội chẳng qua chỉ mới chớp mắt, đã không thấy tăm hơi Kỳ Trường Ức, hắn khắp nơi cũng tìm không thấy hắn, gấp đến độ ở cung điện cửa xoay quanh.

May mà gặp được Bùi Tranh Bùi đại nhân, mới hỗ trợ tìm được Cửu hoàng tử điện hạ về.

Lý Ngọc biết Bùi Tranh cùng Kỳ Trường Ức có quan hệ chi gian khó có thể miêu tả, hắn cũng minh bạch cái gì nên nói cái gì không nên nói, có một số việc là cả đời phải giấu ở trong bụng.

Mang Kỳ Trường Ức đi vào trong phòng biệt viện không người, Lý Ngọc ra cửa một lát, mang về tiểu cô nương mặt oa oa, nhìn dáng vẻ không biết là tiểu nha hoàn của tẩm cung nào.

"Cô nãi nãi, ngài liền giúp Tiểu Ngọc Tử ta cái này thực vội đi, dù làm trâu làm ngựa ta cũng nhất định báo đáp đại ân giúp đỡ của ngài, được chưa?"

Lý Ngọc cầu xin gia gia nãi nãi mới đem tiểu nha hoàn kéo vào trong phòng trong, tiểu cô nương phồng lên quai hàm trừng đôi mắt tròn tròn, đáp ứng.

Vừa thấy Kỳ Trường Ức ngồi ở phòng trong, tiểu nha hoàn rõ ràng hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Tham kiến Cửu hoàng tử điện hạ."

Kỳ Trường Ức ngoan ngoan ngoãn ngoãn cười, tiến lên đem tiểu nha hoàn nâng dậy.

Tiểu nha hoàn run rẩy tay, cẩn thận búi tóc cho Kỳ Trường Ức một lần nữa, còn đem quần áo hắn từ trên xuống dưới sửa sang lại một phen.

Khi đứng sát người Kỳ Trường Ức, nàng ngửi được trên người hắn mùi hương nhàn nhạt, lại trộm ngắm liếc mắt một cái dung mạo mỹ diễm của hắn, gương mặt nàng nháy mắt liền hồng thấu.

Vị Cửu hoàng tử điện hạ này thật sự là đẹp đến không gì sánh được, sóng mắt lưu chuyển tựa yêu nghiệt câu nhân tâm phách, yêu nghiệt này cố tình trên người còn mang theo nhân tính thanh thuần đặc biệt, làm người ta không cẩn thận liền sẽ lâm vào trong đó.

Tiểu nha hoàn không khỏi lại trộm nhìn liếc mắt nhiều hơn một cái, nàng phát hiện tử trên mặt Cửu hoàng dị thường.

"Điện hạ, cằm ngài......"

Tiểu nha hoàn cả gan nói ra.

Lý Ngọc thò mắt lại gần nhìn, thấp giọng kinh hô, "Hỏng rồi hỏng rồi, này Bùi đại nhân cũng không biết xuống tay nhẹ! Điện hạ da thịt non mịn, trên mặt nhiều mấy dấu tay như thế này làm sao đi gặp người!"

Tiểu nha hoàn không nghe rõ Lý Ngọc lẩm bẩm cái gì, từ ống tay áo móc ra một cái hộp nói, "Tiểu Ngọc Tử, ta này có bột nước này được công chúa ban thưởng, ta thử cấp điện hạ che một chút được không?"

Lý Ngọc nghĩ nghĩ, yến hội lập tức bắt đầu rồi, hiện nay cũng không có biện pháp khác, chỉ phải đành để tiểu nha hoàn ở trên mặt Kỳ Trường Ức mân mê.

Kỳ Trường Ức toàn bộ quá trình ngồi ở chỗ kia tùy ý hai người bài bố, ý cười doanh doanh, mày cũng chưa nhăn một chút.

Tiểu nha hoàn cấp Kỳ Trường Ức che khuất chỉ ngân trên cằm, nhân tiện cho hắn hơi hơi dặm chút phấn cùng môi đỏ.

Sau một phen công phu, Lý Ngọc vội vội vàng vàng mang theo Kỳ Trường Ức chạy tới chính điện.

Hoàng Thượng còn chưa tới, trong đại điện ngồi đầy văn võ bá quan, ba lượng thành đàn đang nói chuyện sôi nổi với nhau, không có chú ý từ sườn bên kia hai người tiến vào.

Thẳng đến khi Kỳ Trường Ức ở trong một góc hàng phía sau ngồi xuống, Lý Ngọc mới ngồi quỳ ở một bên nhẹ nhàng thở ra.

Lần này yến hội là vì Triệu tướng quân trấn thủ biên cương cùng bộ hạ đón gió tẩy trần, Triệu Lệ Đường tự nhiên là trung tâm mọi tầm mắt ở trong điện.

Chỗ hắn chỗ ngồi tựa bảo tọa đại trên điện kim loan, đối diện ngồi chính là thừa tướng đương triều Bùi Tranh phong thần tuấn lãng.

Triệu Lệ Đường ngước mắt phát hiện tiểu nhân ảnh trong một góc nào đó ngồi ngay ngắn, trái tim vắng lặng đã lâu đột nhiên liền bắt đầu mãnh liệt nhảy lên.

Đó là, Tiểu Trường Ức sao?

Bùi Tranh tựa hồ phát hiện ánh mắt Triệu Lệ Đường thẳng lăng lăng, biểu tình nháy mắt lạnh lùng xuống, hắn đuổi đi mấy cái đại thần chung quanh mình, quay đầu đối với Kỳ Trường Ức cách đó không xa lặng lẽ ngoắc ngón tay.

Sau đó môi khẽ mở, không tiếng động nói, "Điện hạ, lại đây."
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 7



Trong đại điện kim bích huy hoàng, bày biện đông đảo bàn cùng đệm hương bồ, các vị đại thần cùng các hoàng tử theo thứ tự nhập tòa.

Hoàng Thượng còn chưa tới, trong điện mọi người xung quanh thân quen đều nói chuyện với nhau thật vui.

Bùi Tranh nhàn tản ngồi án ở bàn của mình, Kỳ Trường Ức lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi tới bên người hắn, ngoan ngoãn ngồi quỳ.

Bùi Tranh chỉ cần hơi hơi nghiêng người, thân ảnh cao lớn liền có thể chế trụ thân mình Kỳ Trường Ức, từ đối diện góc độ nhìn lại, chỉ có Bùi Tranh ngồi ở phía trước Triệu Lệ Đường Triệu đại tướng quân là có thể đem động tác hai người xem đến rõ ràng.

Triệu Lệ Đường buông ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm xuống, Kỳ Trường Ức ngồi quỳ ở bên cạnh Bùi Tranh, cái ly trong tay đột nhiên bị hắn bóp nát, ly rượu vỡ toạc, máu loãng chảy ra, ướt quần áo màu tối của hắn.

Hắn dường như phảng phất không có cảm giác, đem tay giấu ở trong ống tay áo to rộng.

Bùi Tranh chú ý tới ánh mắt nóng cháy, nhưng một bên tiểu ngốc tử vẫn luôn cúi đầu, giống như tránh né cái gì.

Kỳ Trường Ức cụp mi rũ mắt làm đôi mắt Bùi Tranh càng thêm lạnh băng, hắn cố ý tiến đến bên người Kỳ Trường Ức ngửi ngửi, ở bên tai hắn thấp giọng hỏi nói, "Mùi hương này là như thế nào? Ngươi dùng son phấn?"

Khuôn mặt nhân nhi trước mắt nhỏ nhắn so với trước đây càng thêm trắng nõn không tỳ vết, môi đỏ tươi thủy nộn mê người.

"Dùng, dùng một ít."

Bùi Tranh duỗi tay ở sau tai hắn cọ cọ, trên lòng bàn tay quả nhiên để lại chút bạch phấn, chọc đến thân mình tiểu nhân nhi run rẩy

"Như thế nào dùng chút đồ vật nữ nhân?" ánh mắt Bùi Tranh hướng đối diện quét quét, "Đây là giả dạng cho ai xem?"

Kỳ Trường Ức có chút nghe không hiểu ý tứ giọng nói âm dương quái khí của Bùi, ủy khuất ngẩng đầu lên, tầm mắt liền vừa lúc cùng đối diện với Triệu Lệ Đường.

Triệu Lệ Đường trong mắt không thể tin tưởng cùng bi thống, làm Kỳ Trường Ức lại cúi đầu.

Bùi Tranh trực tiếp duỗi tay nâng cằm hắn lại, bức bách hắn cùng đối diện với Triệu Lệ Đường, cằm Kỳ Trường Ức vốn là đã bị niết để lại chỉ ngân, cái này là nháy mắt càng ăn đau, hốc mắt ẩm ướt.

"Như thế nào, người nhiều đêm tư tưởng đã trở lại, không nghĩ nên nhìn một cái?" Bùi Tranh ngụm khí phun ở gương mặt Kỳ Trường Ức, lại lạnh băng đến cực điểm.

Kỳ Trường Ức nỗ lực quay đầu đi, lại căn bản tránh không thoát khỏi trói buộc.

"Bùi ca ca......" Hắn cố sức hô.

Bùi Tranh hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra.

Kỳ Trường Ức vội vàng cúi đầu, nước mắt rơi trên quần áo hắn, hắn nhanh tay lau đi.

Ánh mắt tức giận của Triệu Lệ Đường đã sắp thiêu rụi tới đây, Bùi Tranh vừa lòng cong cong khóe môi, vỗ vỗ mặc phát đen nhánh chỉnh tề của Kỳ Trường Ức.

"Điện hạ, thỉnh mau chóng nhập tòa, Hoàng Thượng liền tới rồi, nếu là nhìn đến ngài ngồi gần bổn tướng như vậy, chỉ sợ sẽ nghĩ nhiều."

Đang nói, thái giám tổng quản Trương Anh Tế nhu tiếng nói vang lên, "Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu nương nương giá lâm."

Kỳ Trường Ức sợ tới mức vội vàng đứng dậy, khom lưng nhanh chóng trở lại vị trí của mình, hắn thân Cửu hoàng tử không được sủng ái lại nhu nhược, bị an bài ở góc cô đơn rời xa trung tâm.

Đại điện mọi người chỉnh tề quỳ đầy đất, phục đầu hành đại lễ tôn kính.

Lúc Hoàng Thượng Kỳ bước vào Trường Ức bước vào khó khăn lắm mới quỳ xuống, đầu gối trực tiếp đập thật mạnh trên mặt đất, hắn chỉ có thể chịu đựng thân mình đau nhức nằm sấp xuống hành lễ.

"Các vị ái khanh hãy bình thân."

Hoàng Thượng đã qua năm mươi tuổi, thanh âm ôn hoà hiền hậu nói.

Yến hội lúc này mới chính thức bắt đầu, Hoàng Thượng hỏi chút về tình huống biên cảnh Tây Nam, Triệu Lệ Đường đứng dậy, đi đến chính giữa đại điện quỳ một gối.

"Hồi Hoàng Thượng, Man tộc phíaTây Nam không lâu trước đây lần thứ ba phát động quy mô lớn x*m ph*m l*nh th*, tuy rằng đã bị ta quân đánh lui, nhưng này đều không phải là kế lâu dài. Thần cho rằng, hẳn là nên chủ động xuất kích, đem tiêu diệt tất cả bọn chúng, tránh đêm dài lắm mộng."

Vừa dứt lời, Hoàng Thượng còn chưa nói, dưới điện một đạo thanh âm liền vang lên.

"Triệu tướng quân khẩu khí thật lớn, tiêu diệt tất cả?" Bùi Tranh lạnh lùng mở miệng, đi đến giữa đại điện, đứng trước người Triệu Lệ Đường, từ trên cao nhìn hắn.

"Triệu tướng quân cũng biết người Man tộc kia có bao nhiêu? Chẳng lẽ theo ý kiến của ngươi chính là muốn toàn bộ giết sạch?"
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 8



Hoàng Thượng hỏi, "Bùi ái khanh đối việc này có ý tưởng gì?"

Bùi Tranh chắp tay nói thẳng, "Hồi Hoàng Thượng, Man tộc kia binh tướng mỗi người kiêu dũng thiện chiến, Triệu tướng quân trấn thủ biên quan nhiều năm, giao chiến vô số cùng với họ, tuy rằng mỗi lần đều có thể giết địch quân, nhưng quân ta tướng sĩ cũng tổn thất thảm trọng."

Hoàng Thượng gật gật đầu, "Không tồi, Triệu tướng quân trước mau mau đứng dậy, việc tiến quân chỉ sợ còn cần thương nghị."

Triệu Lệ Đường đứng dậy, cùng Bùi Tranh sóng vai đứng.

"Hoàng Thượng, nếu Bùi đại nhân không đồng ý đề nghị của thần, không bằng nghe Bùi đại nhân nói nên làm thế nào cho phải."

Việc biên quan đánh giặc vốn dĩ không nên để quan văn triều đình nhúng tay, nhưng nếu có thể chứng kiến Bùi Tranh làm trò xấu mặt mọi người hận khong thể khiến hắn xuống đài, Triệu Lệ Đường tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Ai ngờ Bùi Tranh nghe thấy lời này cư nhiên cười cười, tựa hồ trong lòng sớm có tính toán.

"Hoàng Thượng, thần xác thật có cái biện pháp, có thể cùng Man tộc ngừng chiến."

Lời này vừa nói ra, Hoàng Thượng cùng Triệu Lệ Đường giật mình, trên đại điện chúng thần đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ lên.

Hoàng Thượng vội vàng hỏi, "Nga? Bùi ái khanh có biện pháp gì, cứ nói đừng ngại."

Bùi Tranh xoay người, mắt nhìn Triệu Lệ Đường cùng tòa quần thần phía dưới, không nhanh không chậm trả lời, "Hòa thân."

Tiếng động dần dần lớn lên, đa số người đều liên tiếp lắc đầu, người Man tộc kia thô bạo man rợ, dân phong tàn nhẫn, hơn nữa ngôn ngữ không thông, nếu muốn hòa thân, tất nhiên cần từ hoàng thất chọn lựa một vị công chúa thích hợp.

Không nói đến Hoàng Thượng có nỡ để nữ nhi gả đi xa chịu tội, chính là muốn cho thủ lĩnh Man tộc chấp nhận hòa thân, sau đó thuận lý thành chương quy thuận triều đình, đều là chuyện không có khả năng làm được.

Bùi thừa tướng quả nhiên vẫn là trước sau như một ngữ khí kinh người, ỷ vào thịnh sủng tùy tâm mưu đồ mê hoặc triều cương.

Mắt thấy ý kiến quần thần phản đối nối gót tới, Hoàng Thượng có chút không vui mở miệng nói, "Hôm nay yến hội là vì Triệu tướng quân cùng chúng tướng sĩ đón gió tẩy trần, việc này để hôm khác nghị luận."

Quần thần lúc này mới an tĩnh lại, Bùi Tranh cùng Triệu Lệ Đường cũng lần lượt ngồi trở lại vị trí.

Kế tiếp chính là đám vũ nữ sôi nổi lên sân khấu, trong đại điện trong khoảng thời gian ngắn vạt áo phiêu phiêu hương khí hợp lòng người, hoan thanh tiếu ngữ ăn uống linh đình.

Yến hội vẫn luôn liên tục tới đêm khuya, sau khi Hoàng Thượng rời điện, trong điện mọi người cũng tốp năm tốp ba rời đi.

Tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong cùng Triệu Lệ Đường cùng hướng cửa đi đến, Bùi Tranh nhìn chằm chằm thân ảnh hai người biến mất ở cạnh cửa, nắm chặt chén rượu trong tay.

Hắn đứng dậy, sửa sửa quần áo, không có quay đầu lại nhìn nhân nhi phía sau, trực tiếp bước nhanh rời khỏi đại điện.

Trong điện không sai biệt lắm có những người không rời đi, quản sự thái giám cùng cung nữ tiến vào bắt đầu thu dọn tàn canh rượu thừa.

Trong một góc còn có thân ảnh nho nhỏ, Kỳ Trường Ức vẫn luôn quỳ gối nơi đó cúi đầu xuống, thẳng đến khi tiểu thái giám Lý Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn nói, "Điện hạ?"

Kỳ Trường Ức tựa hồ mới hồi phục lại tinh thần.

"Điện hạ, yến hội kết thúc, tiểu nhân đưa ngài hồi cung."

Mắt Kỳ Trường Ức nhìn vị trí Bùi Tranh trống trơn, trong mắt không che giấu được mất mát, ngoan ngoãn đáp lại.

Lý Ngọc nâng hắn dậy, Kỳ Trường Ức vừa mới đứng dậy đầu gối lại bắt đầu đau lên, hắn dựa vào Lý Ngọc, khập khiễng đi ra đại điện, quẹo vào đạo lộ thật dài không bóng người, hướng về tẩm cung của mình.

Cách đó không xa dưới ánh trăng đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh, khiến Kỳ Trường Ức hoảng sợ, hắn kinh hô ra tiếng, bóng người kia liền xa xa nhìn lại đây.

"Trường Ức."

Thanh âm quen thuộc làm Kỳ Trường Ức ngốc lăng một lát, quen miệng xưng hô trực tiếp hô ra, "Đường ca ca."

Triệu Lệ Đường đi tới, nhìn Lý Ngọc liếc mắt một cái, Lý Ngọc tự động lui xuống.

Vị Triệu tướng quân này cùng Cửu hoàng tử điện hạ nhà mình tình nghĩa không tầm thường, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lý Ngọc biết chính mình ở chỗ này thập phần dư thừa, liền một mình trở về tẩm cung trước.

Toàn bộ con đường an tĩnh lại, không có bóng người, Triệu Lệ Đường rốt cuộc không kiềm ném được nhớ nhung trong lòng, đem Kỳ Trường Ức gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

"Tiểu Trường Ức, ta đã trở về."
 
Điện Hạ Khuynh Thành
Chương 9



Bị Triệu Lệ Đường gắt gao ôm chặt, tay chân Kỳ Trường Ức đều không biết nên bày biện như thế nào.

Hắn không tự chủ được giãy ra một chút, Triệu Lệ Đường tức khắc sửng sốt, hơi hơi buông lỏng nhân nhi trong lòng ngực ra.

Triệu Lệ Đường nghĩ tới lúc ở yến hội hắn cùng Bùi Tranh cử chỉ thân mật khăng khít, trong cơn giận dữ, tức giận hỏi, "Trường Ức, ngươi cùng Bùi Tranh...... Có phải hay không hắn cưỡng bách ngươi?"

Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có."

Triệu Lệ Đường càng thêm tức giận, tiến lên nắm lấy bả vai đơn bạc của Kỳ Trường Ức.

"Trường Ức! Ngươi như thế nào đáp ứng ta? Trước khi ta đi ngươi như thế nào đáp ứng ta! Ngươi nói ngươi sẽ không thích Bùi Tranh, nhưng còn bây giờ thì sao? Ngươi có phải hay không cả ngày cùng hắn ở bên nhau! Người như Bùi Tranh sẽ không có tình cảm đâu, hắn tiếp cận ngươi nhất định là dụng tâm kín đáo! Ngươi hiểu hay không!"

Kỳ Trường Ức gắt gao cắn m.ôi dưới, Triệu Lệ Đường luân phiên ép hỏi làm hắn chỉ có thể không ngừng lắc đầu, "Không phải, không phải, Bùi ca ca không phải như vậy."

"Vậy ngươi nói cho ta hắn là loại người như thế nào?" Triệu Lệ Đường hạ giọng phẫn nộ quát, "Ngươi cho rằng ngươi hiểu biết hắn sao? Ngươi biết hắn ở trong triều thi hành chính sách tàn bạo hại chết không ít bá tánh vô tội sao? Mọi người đều biết ngươi vốn sinh ra đã yếu ớt, có chút ngu dại, hắn chịu cùng ngươi thân cận, chỉ là bởi vì ngươi lớn lên giống Tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong mà thôi!"

Kỳ Trường Ức che lại lỗ tai, thân mình run nhè nhẹ, không muốn nghe thanh âm của người trước mắt.

Triệu Lệ Đường nhìn khóe mắt hắn ướt nước mắt, không khỏi đau lòng.

Tiểu nhân nhi chớp chớp đôi mắt, nước mắt liền trực tiếp chảy ra, ở dưới ánh trăng từng giọt nước mắt giống như hạt châu.

Triệu Lệ Đường có chút hối hận vì lời chính mình vừa mới nói kia, định duỗi tay lau nước mắt cho hắn.

Còn chưa chạm đến gương mặt ấy, phía sau Kỳ Trường Ức lại đột nhiên xuất hiện bóng dáng, đem hắn thô bạo lôi vào trong lòng ngực.

Bùi Tranh ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Triệu Lệ Đường đang giơ tay lên, hừ lạnh một tiếng, "Triệu tướng quân nửa đêm canh ba còn lưu tại trong cung, bất giác có chút không ổn sao?"

Kỳ Trường Ức lúc này tựa như thỏ con chịu ủy khuất lớn, hốc mắt hồng co rúm lại khóc ở trong lòng ngực Bùi Tranh, an phận không thôi.

Triệu Lệ Đường không dấu vết thu hồi tay.

"Không ổn? Bùi đại nhân hiện tại cũng ở chỗ này, lấy tư cách gì nói?"

Bùi Tranh cong cong môi, "Triệu tướng quân trấn thủ biên cương nhiều năm, nên là không biết ngự tứ lệnh bài là vật gì đi."

Triệu Lệ Đường nắm quyền, cũng đi theo cười cười, "Bùi đại nhân mới vừa rồi không phải cùng Tứ hoàng tử ở bên nhau sao, tới mau như vậy?"

"Bổn tướng bất quá cùng Tứ hoàng tử chào hỏi, không biết sao Triệu tướng quân e ngại?"

Hai người ngữ khí chi gian lời nói như mang đao kiếm.

Bùi Tranh nói, một tay đem Kỳ Trường Ức vùi đầu vào trước ngực chính mình, hắn chính là nghĩ bất luận kẻ nào đều không được nhìn bộ giáng tiểu nhân nhi này khóc giống như hoa lê vương hạt mưa, dễ dàng khiến người vô hạn mơ màng.

Triệu Lệ Đường nắm chặt ngón tay, không nghĩ tới Bùi Tranh nhắc tới Kỳ Trường Phong ở trước mặt, người trước mặt thế nhưng không đổi sắc không có chút nào chột dạ, làm hắn không khỏi hoài nghi tin tức có được của chính mình có phải hay không có nhầm lẫn.

"Bùi đại nhân tốt nhất vẫn là hảo hảo ngẫm lại ngày mai lâm triều, cùng Hoàng Thượng và chúng thần giải thích chuyện hòa thân đi."

Triệu Lệ Đường lại nhìn Kỳ Trường Ức ngoan ngoãn bám vào trước ngực Bùi Tranh vẫn không nhúc nhích, nhè nhẹ nói, "Trường Ức, Đường ca ca còn có chút việc, hôm nào lại đến thăm ngươi."

Nói xong liền thừa dịp rời đi.

Bốn phía an tĩnh lại, Bùi Tranh đem người trong lòng ngực kéo ra, trước ngực đã bị nước mắt hắn dính ướt một mảng lớn, tiểu ngốc tử là mưa làm sao?

Chính mình bất quá vừa rời đi một lúc, hắn cư nhiên liền cùng Triệu Lệ Đường ôm nhau, còn khóc đến chọc người trìu mến như vậy, Bùi Tranh tay không tự giác liền tăng thêm sức lực.

"Điện hạ thật đúng là sẽ đem lời ta nói giống gió thoảng bên tai!"

Ngữ khí Bùi Tranh lạnh băng, nắm cánh tay trắng nõn nhỏ bé yếu ớt, sải bước hướng về phía tẩm cung nào đó đi.
 
Back
Top Bottom