Tâm Linh Điềm Dữ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
397813109-256-k264015.jpg

Điềm Dữ
Tác giả: tieuhoalong88
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Điềm Dữ

Tác giả: Tiểu Hỏa Long (Thiện Nhân)

Thể loại: Tâm linh, kinh dị, bí ẩn.

Lời Mở Đầu:
Sương mù Đà Lạt tháng Bảy không chỉ giăng kín những con dốc quanh co mà dường như còn bao phủ cả những bí mật ẩn sâu trong lòng phố núi.

Năm 2017, khi cái nắng oi ả của miền Nam nhường chỗ cho những cơn mưa rả rích kéo dài, có một nhóm bạn trẻ tìm đến thành phố mộng mơ này để trốn khỏi những ồn ào, náo nhiệt.

Họ không ngờ rằng, chuyến đi tưởng chừng như vô tư lự ấy lại là khởi đầu cho một chuỗi những sự kiện kinh hoàng, nơi ranh giới giữa thực và ảo, giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

Một lời cảnh báo lạnh lẽo như lưỡi dao cứa vào không gian yên tĩnh, gieo rắc nỗi kinh hoàng mà họ chỉ có thể cảm nhận được khi bóng đêm buông xuống và những linh hồn lang thang bắt đầu trỗi dậy.
©️ Bản quyền truyện thuộc về tác giả Tiểu Hỏa Long (Thiện Nhân)
Mọi thao tác sao chép, in ấn hoặc biên tập, xin vui lòng liên hệ!!!​
 
Điềm Dữ
Chương 1: Vùng Đất Mờ Sương


Chương 1: Vùng Đất Mờ SươngSương mù Đà Lạt tháng Bảy không chỉ giăng kín những con dốc quanh co mà dường như còn bao phủ cả những bí mật ẩn sâu trong lòng phố núi.

Năm 2017, khi cái nắng oi ả của miền Nam nhường chỗ cho những cơn mưa rả rích kéo dài, có một nhóm bạn trẻ tìm đến thành phố mộng mơ này để trốn khỏi những ồn ào, náo nhiệt.

Họ không ngờ rằng, chuyến đi tưởng chừng như vô tư lự ấy lại là khởi đầu cho một chuỗi những sự kiện kinh hoàng, nơi ranh giới giữa thực và ảo, giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh hơn bao giờ hết.

Một lời cảnh báo lạnh lẽo như lưỡi dao cứa vào không gian yên tĩnh, gieo rắc nỗi kinh hoàng mà họ chỉ có thể cảm nhận được khi bóng đêm buông xuống và những linh hồn lang thang bắt đầu trỗi dậy.An, Linh, Huy và Minh.

Bốn người bạn thân thiết, mỗi người một tính cách, một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.

An, cô gái có đôi mắt sâu thẳm và trực giác nhạy bén, luôn là người đầu tiên cảm nhận được những điều bất thường.

Linh, mạnh mẽ và cá tính, luôn tỏ ra cứng rắn trước mọi khó khăn.

Huy, chàng trai lý trí và thực tế, thường là người đứng ra giải thích mọi chuyện theo hướng khoa học.

Và Minh, hồn nhiên, vui vẻ, luôn mang đến tiếng cười cho cả cả nhóm.

Cái nóng như thiêu đốt của Sài Gòn khiến cả bốn người quyết định "trốn chạy" lên Đà Lạt, tìm kiếm chút không khí mát mẻ và yên bình.

Họ thuê một chiếc xe tự lái, háo hức lên đường vào một buổi sáng đầu tháng Bảy, mang theo những dự định về những ngày nghỉ ngơi thư thái, những quán cà phê lãng mạn và những đồi thông xanh ngát.Sau nhiều giờ lái xe, cuối cùng Đà Lạt cũng hiện ra trước mắt họ với những mái nhà ẩn hiện trong sương mù.

Họ đã đặt trước phòng tại một khách sạn có tên "Nguyệt Cát", nằm ở một con phố yên tĩnh, cách xa trung tâm nhộn nhịp.

Khách sạn mang dáng vẻ cổ kính với những bức tường ố vàng, hành lang lát gạch hoa đã phai màu và những bậc cầu thang gỗ.

Ngay khi bước chân vào sảnh, An đã cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, dù không khí bên ngoài không hề lạnh.

Mùi ẩm mốc và một mùi hương gỗ trầm thoang thoảng tạo nên một cảm giác vừa cổ xưa vừa có chút u tịch.Linh tặc lưỡi:"Khách sạn này có vẻ hơi cũ nhỉ?"

Huy với bản tính kỹ lưỡng đang xem xét kỹ các chi tiết nội thất.

Minh vẫn giữ vẻ lạc quan, trêu chọc:"Cũ mới không quan trọng, miễn là có chỗ ngủ ngon lành là được rồi!"

Khi cả nhóm đang đứng chờ nhận chìa khóa phòng ở quầy lễ tân, một người phụ nữ trung niên với gương mặt khắc khổ, mái tóc điểm bạc và đôi mắt đượm buồn bước vào.

Bà ta mặc một bộ đồ bà ba màu nâu sẫm, dáng vẻ có phần khắc khổ.

Ban đầu, không ai trong nhóm để ý đến bà ta, cho đến khi người phụ nữ ấy dừng lại, đôi mắt hướng thẳng về phía An đang đứng gần đó.

Ánh mắt của bà ta như xuyên thấu, mang theo một nỗi u uẩn và lo lắng khó tả.

Cả nhóm đều cảm nhận được sự khác thường trong ánh mắt đó.

Rồi, bằng một giọng nói khàn khàn, trầm thấp nhưng đủ để cả bốn người nghe thấy rõ, người phụ nữ trung niên cất lời, không hề rời mắt khỏi An:"Cô gái à... hãy trở về đi.

Đừng ở lại đây.

Nơi này không an toàn cho các cô cậu đâu."

Lời nói đột ngột và kỳ lạ khiến cả nhóm sững sờ.

Huy, với bản tính hoài nghi, lên tiếng:"Xin lỗi bà, bà nói gì vậy ạ?"

Người phụ nữ trung niên vẫn không nhìn Huy, ánh mắt bà ta vẫn khóa chặt vào An, như thể đang nhìn xuyên qua cô để thấy một điều gì đó ẩn sâu bên trong."

Có... có những vong hồn đang lẫn khuất đi theo các cô cậu.

Hãy nghe lời tôi, quay về đi.

Nếu không... sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra."

Nói xong, người phụ nữ thở dài một tiếng nặng nề rồi lặng lẽ quay người bước ra khỏi khách sạn, biến mất vào màn sương mù đang bao phủ bên ngoài.

Lời cảnh báo kỳ lạ của người phụ nữ khiến cả nhóm không khỏi bàng hoàng.

Minh phá vỡ sự im lặng bằng một tràng cười gượng gạo:"Trời ơi, giữa thời buổi này mà vẫn còn người mê tín dị đoan như vậy sao?"

Huy cũng gật đầu đồng tình:"Chắc bà ấy có vấn đề gì đó về tâm lý thôi.

Chúng ta không cần phải để ý."

Linh thì nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

Tuy nhiên, An im lặng.

Ánh mắt của người phụ nữ trung niên và giọng nói đầy lo lắng của bà ta cứ vang vọng trong đầu cô.

Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi vào trái tim cô, như một điềm báo chẳng lành.

Khi nhận phòng và bước vào căn phòng của mình, An vẫn không thể xua tan được cảm giác kỳ lạ ban nãy.

Căn phòng tuy cũ nhưng khá sạch sẽ, với hai chiếc giường đơn kê sát tường và một chiếc cửa sổ nhìn ra khu vườn sau khách sạn.

Tuy nhiên, An vẫn cảm thấy có một sự lạnh lẽo khó tả bao trùm căn phòng, không giống như cái lạnh tự nhiên của Đà Lạt.

Bữa tối hôm đó, cả nhóm vẫn cố gắng giữ không khí vui vẻ, nhưng câu chuyện về người phụ nữ trung niên thỉnh thoảng vẫn được nhắc đến.

Mọi người đều cố gắng lý giải lời nói của bà ta theo những cách hợp lý, nhưng trong sâu thẳm, có lẽ ai cũng cảm thấy một chút gì đó gợn lên trong lòng.

Đêm đầu tiên ở Đà Lạt buông xuống.

Sau một ngày dài di chuyển và những xáo trộn ban đầu, cả nhóm đều cảm thấy mệt mỏi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, khoảng giữa đêm, An chợt tỉnh giấc.

Cô cảm thấy có một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm cả khách sạn.

Chỉ có tiếng gió rít nhẹ bên ngoài cửa sổ và tiếng mưa rơi rả rích trên mái hiên.

Nhưng rồi, giữa sự tĩnh lặng ấy, An bắt đầu nghe thấy những âm thanh lạ.Đầu tiên là tiếng bước chân khe khẽ từ hành lang, như có ai đó đang bước đi rất nhẹ.

Sau đó là những tiếng thì thầm mơ hồ, không rõ là tiếng người hay chỉ là âm thanh của gió.

An rụt người lại trong chăn, cố gắng trấn an bản thân rằng đó chỉ là do cô quá nhạy cảm hoặc do tiếng động của khách sạn cũ.

Nhưng rồi, tiếng скрип ngày càng rõ hơn, và những tiếng thì thầm dường như đang vọng lại ngay bên ngoài cửa phòng cô.

Tim An đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô khẽ nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ ngợi gì, nhưng những âm thanh kỳ lạ vẫn không ngừng vây quanh.

Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, An nhẹ nhàng ngồi dậy, lắng nghe.

Tiếng bước chân của ai đó đã dừng lại, nhưng tiếng thì thầm vẫn còn đó, nhỏ nhẹ nhưng đầy ám ảnh, như đang cố gắng truyền đạt một điều gì đó... một điều gì đó rất đáng sợ.An không biết đó có phải là một điềm báo, hay chỉ là do cô quá lo lắng.

Cô chỉ biết rằng, đêm đầu tiên ở Đà Lạt đã không yên bình như cô tưởng.

Và có lẽ, đây mới chỉ là khởi đầu cho những điều kinh hoàng sắp tới.
 
Điềm Dữ
Chương 2: Những Điềm Báo


Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt của Đà Lạt len lỏi qua ô cửa sổ, nhưng không đủ để xua đi sự lạnh lẽo còn đọng lại từ đêm qua trong tâm trí An.

Cô thức dậy với đôi mắt thâm quầng, cảm giác mệt mỏi và một sự bất an khó tả.

Linh đã dậy trước, đang ngồi bên bàn trang điểm, còn Huy và Minh vẫn đang say giấc nồng.Linh hỏi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng."

Cậu làm sao vậy An?

Trông cậu xanh xao quá"An lắc đầu, cố gắng nén lại những âm thanh kỳ lạ đã ám ảnh cô suốt đêm: "Không sao đâu, chắc tại tớ chưa quen ngủ ở chỗ lạ."

Cả nhóm quyết định đi ăn sáng rồi bắt đầu chuyến khám phá Đà Lạt theo kế hoạch ban đầu.

Họ cố gắng gạt bỏ lời cảnh báo của người phụ nữ kỳ lạ, coi đó như một sự trùng hợp ngẫu nhiên không đáng bận tâm.

Nụ cười và những câu đùa giỡn lại xuất hiện, nhưng có vẻ gượng gạo hơn một chút.

An vẫn giữ im lặng, thi thoảng lại đưa mắt nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm một điều gì đó vô hình.

Khi cả nhóm đang đi dạo quanh Hồ Xuân Hương, Linh bỗng dưng dừng lại, ánh mắt cô dán chặt vào một người đàn ông già đang đứng lặng lẽ dưới gốc cây thông xa xa.

Ông ta mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ, đội mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt.

Điều đáng sợ là ông ta cứ đứng đó, bất động, quay lưng lại với hồ nước và nhìn chằm chằm về phía nhóm bạn.

Một ánh nhìn kỳ dị, như xuyên thấu cả không gian."

Các cậu thấy ông kia không?"

Linh thì thầm, giọng run run.

"Ông ta cứ đứng nhìn mình chằm chằm một cách quái lạ từ nãy đến giờ."

Huy và Minh quay lại nhìn theo hướng Linh chỉ.

Minh nhíu mày: "Ông nào?

Tớ có thấy ai đâu?"

Huy nheo mắt nhìn kỹ hơn, nhưng chỉ thấy một vài người đi bộ lướt qua.

"Không có ai cả Linh ơi, cậu nhìn nhầm rồi."

Linh dụi mắt, rồi nhìn lại.

Chỗ người đàn ông già đứng đã trống rỗng.

Chỉ còn lại gốc cây thông cô độc.

Cô giật mình, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Lạ thật...

Rõ ràng tớ vừa thấy mà."

An chợt nhớ lại lời của người phụ nữ trung niên, và cảm giác bất an trong cô càng trở nên rõ rệt hơn.

Chiều hôm đó, sau khi ghé thăm một vài địa điểm nổi tiếng, cả nhóm quyết định về khách sạn nghỉ ngơi trước khi ra ngoài ăn tối.

Khi trở về, không khí trong khách sạn dường như trở nên nặng nề hơn.

Những tiếng скрип gỗ từ cầu thang, những tiếng gió rít qua khe cửa nghe rõ mồn một.

Minh, vốn là người lạc quan nhất, giờ đây cũng bắt đầu có những biểu hiện lạ.

Cậu ta bỗng nhiên trở nên trầm tư, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào một góc phòng trống không.Đến tối, khi cả nhóm đang trên đường đi ăn, họ phải đi qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ dẫn ra đường lớn.

Bỗng nhiên, một chiếc xe máy từ đâu lao tới với tốc độ kinh hoàng, đèn pha sáng chói rọi thẳng vào Minh.

Cậu ta đang đi sát mép đường, không kịp phản ứng.

An hoảng hốt kêu lên, Linh và Huy cùng lúc lao đến kéo Minh vào sát tường.

Chiếc xe lướt qua sát sườn Minh chỉ trong gang tấc, tạo nên một luồng gió lạnh buốt và tiếng phanh kít chói tai.

Người lái xe không hề dừng lại mà phóng đi mất.

Minh tái mét mặt mày, đứng dựa vào tường thở hổn hển: "Trời ơi... suýt chút nữa thì..."

Linh run rẩy, cô ôm chặt lấy Minh: "Cậu có sao không?

May mà bọn tớ kéo kịp!"

Huy nhìn theo chiếc xe vừa mất hút trong bóng tối, vẻ mặt đầy ngờ vực.

"Lạ thật...

Con hẻm này vắng thế mà sao lại có người đi nhanh như vậy?"

An không nói gì, nhưng trong lòng cô một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên: liệu đây có phải là sự trùng hợp?

Hay là... một tai nạn đã được "sắp đặt" để cướp đi sinh mạng của Minh?

Lời cảnh báo của người phụ nữ lại văng vẳng bên tai An.Đêm thứ hai ở khách sạn Nguyệt Cát, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

An vẫn bị ám ảnh bởi những tiếng thì thầm và tiếng скрип.

Linh thì không tài nào chợp mắt được sau hình ảnh người đàn ông kỳ lạ và cú suýt chết của Minh.

Còn Huy, dù vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng anh cũng bắt đầu cảm thấy lạnh gáy khi nghe những câu chuyện rời rạc của hai cô bạn.Khoảng hai giờ sáng, khi mọi người đều đã ngủ say, Huy bỗng giật mình tỉnh giấc.

Anh cảm thấy một luồng khí lạnh buốt phả vào mặt, như có ai đó đang đứng rất gần.

Mở mắt ra, trong bóng tối mờ ảo, Huy nhìn thấy một cái bóng mờ nhạt, cao lớn đang đứng ngay cuối giường anh.

Cái bóng đó không có hình thù rõ ràng, nhưng Huy có thể cảm nhận được một sự hiện diện rất rõ ràng, lạnh lẽo và đầy uy hiếp.

Anh cố gắng hét lên, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại."

Ai đó?"

Huy cố gắng phát ra tiếng, nhưng chỉ là một âm thanh yếu ớt.Cái bóng không đáp lời.

Nó dần dần di chuyển, từ từ lướt qua chân giường, rồi biến mất sau cánh cửa phòng tắm.

Huy bật dậy, bật đèn phòng.

An và Linh cũng bị đánh thức bởi tiếng động.Linh hoảng hốt hỏi:"Có chuyện gì vậy Huy?"

Huy thở dốc, ánh mắt đầy sợ hãi: "Tớ vừa thấy... tớ vừa thấy một cái bóng... nó đứng ngay cuối giường tớ."

An và Linh nhìn nhau, không giấu được vẻ sợ hãi.

Minh cũng lờ mờ tỉnh dậy, hỏi với giọng ngái ngủ: "Cái gì mà ồn ào vậy?"

Huy kể lại những gì mình vừa nhìn thấy.

Minh cố gắng gạt đi bằng một lời giải thích khoa học: "Chắc cậu nằm mơ thôi.

Hoặc là do ánh sáng bên ngoài hắt vào tạo thành bóng."

Tuy nhiên, lần này, Huy không tin.

Anh biết rõ đó không phải là giấc mơ hay ảo ảnh.

Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt anh.

An thì thầm: "Đây không phải là sự trùng hợp nữa rồi...

Người phụ nữ đó đã nói đúng."

Cả nhóm nhìn nhau trong im lặng.

Những điềm báo cá nhân, những hiện tượng kỳ lạ và cảm giác bị theo dõi giờ đây đã không còn là sự nghi ngờ nữa.

Một bóng ma vô hình đang bám lấy họ, và nó đang dần lộ diện, từng chút một, đe dọa đến tính mạng của từng người.

Đêm đó, không ai trong căn phòng ấy có thể ngủ lại được nữa.

Tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng gỗ скрип và cả sự tĩnh lặng đáng sợ của khách sạn Nguyệt Cát bỗng trở thành những âm thanh ám ảnh, báo hiệu cho một tương lai đầy rùng rợn đang chờ đợi họ ở phía trước.
 
Điềm Dữ
Chương 3: Tai Nạn Chết Người


Đêm thứ hai ở khách sạn Nguyệt Cát là một đêm trắng đối với An, Linh, và Huy.

Minh thì vẫn còn cố chấp tin vào sự trùng hợp, nhưng ánh mắt cậu ta cũng không giấu được vẻ lo lắng.

Cảm giác bị theo dõi, bị đe dọa giờ đây hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết.

Họ cố gắng nói chuyện, tìm cách trấn an nhau, nhưng mọi lời lẽ đều trở nên vô nghĩa trước sự thật đáng sợ đang bao trùm.Sáng hôm sau, không khí trong nhóm càng thêm nặng nề.

Nụ cười tắt hẳn, thay vào đó là những ánh mắt mệt mỏi và sợ hãi.

Họ quyết định hủy bỏ mọi lịch trình tham quan, chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi và tìm cách rời khỏi Đà Lạt càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, mọi việc không hề dễ dàng như họ nghĩ.

Khi An đang ngồi thẫn thờ ở ban công phòng, ánh mắt nhìn xa xăm ra những đồi thông mờ ảo trong sương sớm, cô bỗng giật mình.

Trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy một bóng người lướt qua ở hành lang đối diện, ngay cạnh cửa phòng của Huy và Minh.

Đó là một bóng dáng mờ ảo, cao lớn, thoắt ẩn thoắt hiện như một làn khói.

An dụi mắt, nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.

Nhưng khi cô nhìn lại, bóng dáng đó đã biến mất, chỉ để lại một cảm giác ớn lạnh và mùi hương lạ thoang thoảng trong không khí – một mùi hương của đất ẩm và xác lá mục.An run rẩy, chạy vào phòng.

Linh đang chải tóc, thấy vẻ mặt cô bạn thì giật mình:"Cậu sao thế An?

Trông cậu như vừa thấy ma vậy."

An lắp bắp:"Tớ... tớ vừa thấy một cái bóng...

ở hành lang đối diện."

Linh cau mày:"Lại là cái bóng nữa sao?

Chắc cậu mệt quá thôi."

Huy, nghe thấy An nói, bước ra ngoài hành lang nhìn quanh nhưng không thấy gì.

Anh thở dài:"Chắc là gió lùa qua thôi, An ạ.

Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá."

Dù cố trấn an, nhưng trong lòng Huy cũng bắt đầu dấy lên một nỗi hoài nghi.Buổi trưa, cả nhóm quyết định đi ăn ở một quán phở nhỏ gần khách sạn.

Khi đang băng qua đường, một sự việc kinh hoàng suýt xảy ra.

Minh, vẫn còn ám ảnh vụ suýt bị xe đâm đêm qua, đi chậm rãi và cẩn thận hơn.

Bỗng nhiên, từ trên tầng cao của một tòa nhà đang xây dở gần đó, một viên gạch rơi thẳng xuống, xé toạc không khí và hướng thẳng vào đầu Minh.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Minh hoàn toàn không hay biết gì.An hoảng hốt kêu lên:"Minh!

Cẩn thận!"

Huy phản xạ nhanh chóng, anh đẩy mạnh Minh sang một bên.

Viên gạch rơi xuống ngay chỗ Minh vừa đứng, vỡ tan tành trên vỉa hè.

Mảnh vỡ văng tung tóe.

Minh ngã lăn ra đất, mặt tái mét vì sợ hãi.

Linh run rẩy, vội chạy đến đỡ Minh dậy:"Trời đất ơi!

Cái gì thế này?"

Minh đứng dậy, phủi quần áo, nhưng đôi chân anh vẫn còn run lẩy bẩy:"Suýt nữa thì... nếu không có Huy..."

Huy nhìn lên tòa nhà, vẻ mặt anh trở nên căng thẳng.

Anh biết, đây không còn là sự trùng hợp nữa."

Có vẻ như... có ai đó đang cố tình làm hại chúng ta."

An gật đầu, ánh mắt cô đầy vẻ tuyệt vọng:

"Đúng vậy.

Lời bà cụ nói... là thật.

Có thứ gì đó đang theo chúng ta."

Cả nhóm trở về khách sạn trong một bầu không khí u ám đến đáng sợ.

Họ không còn tâm trí nào để nói chuyện hay cười đùa.

Sự sợ hãi đã vượt quá giới hạn của sự lý trí.

An, Linh và Huy bàn bạc nghiêm túc về những gì đang xảy ra."

Tớ nghĩ chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức," An nói, giọng run rẩy.

"Cứ ở đây, tớ sợ... sợ sẽ có chuyện gì đó kinh khủng hơn xảy ra."

Linh gật đầu lia lịa, mặt cắt không còn một giọt máu:"Đúng rồi!

Tớ cũng thấy không ổn chút nào.

Cứ như có cái gì đó đang bám lấy mình vậy."

Huy trầm ngâm một lúc, rồi anh nhìn Minh đang ngồi thu mình trên giường, ánh mắt vô hồn.

Anh thở dài:"Có lẽ... chúng ta không thể trốn tránh được đâu.

Có lẽ nó muốn chúng ta phải tìm ra điều gì đó."

Minh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi tột độ:"Các cậu... các cậu có nghe thấy không?"

An, Linh và Huy lắng tai.

Giữa không gian tĩnh mịch của căn phòng, một tiếng thì thầm khe khẽ, như tiếng gió rít qua kẽ lá, nhưng rõ ràng hơn rất nhiều, đang vang vọng từ phía góc phòng tối.

Tiếng thì thầm ấy không phải bằng một ngôn ngữ cụ thể, nhưng lại chứa đựng một nỗi uất hận, một sự đe dọa không thể nhầm lẫn.

Cả ba người đều nghe thấy rõ ràng.Tiếng thì thầm cứ lớn dần, lớn dần, vờn quanh họ như một thực thể vô hình.

Linh ôm chặt lấy An, đôi mắt nhắm nghiền vì sợ hãi.

Huy nắm chặt tay lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy dài trên thái dương.

Tiếng thì thầm đột nhiên ngừng bặt, để lại một sự im lặng rợn người.Nhưng rồi, một âm thanh khác xuất hiện, rõ ràng hơn, lạnh lẽo hơn: đó là tiếng khóc nức nở.

Tiếng khóc ấy không phải của trẻ con, cũng không phải của người lớn, mà là một âm thanh ma quái, vang vọng từ sâu thẳm một nơi nào đó, như tiếng than khóc của một linh hồn đau khổ.

Tiếng khóc ấy cứ vang lên, lúc gần lúc xa, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng, gieo rắc nỗi kinh hoàng tột độ.

An cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cô biết, đã đến lúc họ không thể lờ đi được nữa.

Thứ gì đó đã theo họ từ Sài Gòn, hay nó đã chờ đợi họ ở chính cái khách sạn này?

Dù là gì đi nữa, nó đã hiện diện.

Và nó đang muốn thứ gì đó từ họ.Đột nhiên, đèn trong phòng nhấp nháy liên tục rồi vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Tiếng khóc nức nở trở nên gần hơn, như thể đang ở ngay bên tai họ.

Tiếng скрип từ giường Minh vang lên chói tai.

"Minh!"

An kêu lên.Trong bóng tối đặc quánh, một tiếng động mạnh vang lên, tiếp theo là tiếng đổ vỡ loảng xoảng, và một tiếng thét thất thanh, đầy tuyệt vọng.

Đó là tiếng thét của Minh.An, Linh và Huy bật dậy, lao về phía Minh trong bóng tối.

Nhưng họ chỉ chạm phải khoảng không.

Khi ánh đèn từ điện thoại của Huy vừa kịp bật sáng, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ: Minh nằm bất động dưới sàn nhà, gần cửa sổ, với một vết thương lớn trên đầu, máu chảy lênh láng.

Đôi mắt anh ta mở to, vô hồn, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Bên cạnh anh, chiếc bàn cạnh giường bị đổ, những mảnh vỡ thủy tinh nằm vương vãi.

Cửa sổ phòng thì mở toang, gió lạnh ùa vào.An khuỵu xuống, Linh thét lên một tiếng kinh hoàng.

Huy quỳ xuống, chạm vào người Minh.

Anh không còn thở nữa."

Không...

Không thể nào..."

Huy lắp bắp, giọng run rẩy.Sự thật nghiệt ngã ập đến.

Một trong số họ đã chết.

Cái chết thảm khốc của Minh như một cú đánh giáng thẳng vào tâm trí cả ba người còn lại.

Tất cả những điềm báo, những hiện tượng kỳ lạ, lời cảnh báo của người phụ nữ trung niên – mọi thứ chợt trở nên rõ ràng và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Họ không còn nghi ngờ gì nữa.

Thứ gì đó đã theo ám họ.

Và nó đã bắt đầu giết người.

Nỗi sợ hãi tột cùng bủa vây lấy ba người bạn.

Họ biết, cuộc chiến sinh tồn của họ ở Đà Lạt này mới chỉ thực sự bắt đầu.
 
Điềm Dữ
Chương 4: Lời Thề Báo Thù


Cái chết của Minh như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim ba người còn lại.

Nỗi kinh hoàng, sự hụt hẫng và một nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lấy An, Linh, và Huy.

Không còn ai có thể giữ nổi sự bình tĩnh hay lý trí.

Thi thể Minh nằm lạnh ngắt trên sàn nhà, máu loang lổ trên thảm, và đôi mắt mở trừng trừng như vẫn còn mang theo nỗi ám ảnh cuối cùng.

Căn phòng giờ đây không còn là nơi nghỉ ngơi, mà biến thành một hiện trường rùng rợn, một lời khẳng định đanh thép cho sự tồn tại của thế lực siêu nhiên mà họ từng hoài nghi.Linh gào thét trong vô vọng, ôm chặt lấy An, cả hai cô gái run rẩy không ngừng.

Huy, dù cố gắng kìm nén, nhưng đôi tay anh vẫn run lên bần bật khi gọi điện báo cảnh sát và cấp cứu.

Giọng anh lạc đi, đứt quãng bởi tiếng nấc nghẹn."

Minh...

Minh chết rồi..."

Linh khóc nức nở, nước mắt giàn giụa.

"Tớ... tớ không thể tin được."

An ôm chặt Linh, đôi mắt cô dán chặt vào thi thể Minh.

Cô không khóc, nhưng nỗi đau và sự sợ hãi đã biến thành một sự chai sạn lạnh lẽo.

Cô biết, đây không phải là một tai nạn đơn thuần.

Điều gì đó đã làm hại Minh, và nó sẽ không dừng lại ở đó.

Lời nói của người phụ nữ trung niên cứ văng vẳng bên tai An, rõ ràng và lạnh lẽo hơn bao giờ hết: "...Sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra."

Cảnh sát và đội cấp cứu nhanh chóng có mặt.

Tiếng còi hú xe cấp cứu xé tan màn đêm yên tĩnh của Đà Lạt.

Các điều tra viên bắt đầu làm việc, ghi nhận hiện trường và lấy lời khai từ An, Linh, Huy.

Họ đặt ra những câu hỏi về khả năng tự tử, hoặc một tai nạn đáng tiếc do trượt chân ngã từ cửa sổ.

Nhưng An, Linh và Huy đều khẳng định một điều: Minh không hề có ý định tự tử, và đây chắc chắn không phải là tai nạn.An nói, giọng khản đặc, ánh mắt kiên định nhìn viên cảnh sát."

Có... có thứ gì đó...

đã đẩy cậu ấy!"

Linh cũng gật đầu lia lịa, run rẩy bổ sung: "Đúng vậy!

Chúng tôi đã nghe thấy tiếng khóc, tiếng động lạ... và rồi đèn vụt tắt...

Minh đã bị giết!"

Viên cảnh sát nhìn họ đầy nghi ngại.

Ánh mắt ông ta như muốn nói: Các cô cậu đang bị sốc nên nói nhảm.

Trong mắt họ, đây chỉ là một vụ tai nạn thương tâm, có thể do đêm tối và sự bất cẩn.

Không ai tin vào lời kể về những điềm báo, về vong hồn hay tiếng khóc ma quái.Sau khi hoàn tất các thủ tục ban đầu và thi thể Minh được đưa đi, ba người bạn được chuyển sang một phòng khác.

Căn phòng cũ ám ảnh quá.

Nhưng ngay cả trong căn phòng mới, không khí vẫn vô cùng nặng nề.

Nỗi sợ hãi vẫn bủa vây, và một ý nghĩ đã nảy sinh trong tâm trí họ: Minh đã chết vì họ không tin, không hành động đủ nhanh.Linh hỏi, giọng đầy tuyệt vọng, ôm mặt khóc nức nở:"Chúng ta phải làm gì đây?"

Huy ngồi bệt xuống sàn, vẻ mặt suy sụp.

Anh là người lý trí nhất, nhưng giờ đây, mọi lý thuyết khoa học đều trở nên vô nghĩa trước cái chết của Minh.

"Tớ... tớ không biết nữa.

Cứ như chúng ta đang bị mắc kẹt vậy."

An bỗng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cô, vốn luôn dịu dàng, giờ đây ánh lên một vẻ kiên định đến lạ thường.

Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng nó đã được thay thế bằng một ý chí mạnh mẽ hơn: ý chí tìm kiếm sự thật và hóa giải mọi chuyện."

Chúng ta không thể trốn chạy nữa," An nói, giọng dứt khoát.

"Minh đã chết.

Và tớ tin... tớ tin rằng cái chết của Minh không phải là vô nghĩa."

Linh ngước nhìn An, đôi mắt đỏ hoe.

"Cậu muốn nói gì?"

"Chúng ta phải tìm hiểu rõ mọi chuyện," An nói, đứng dậy và đi về phía cửa sổ, nhìn ra màn sương đêm.

"Tại sao nó lại theo chúng ta?

Tại sao nó lại giết Minh?

Và chúng ta phải làm gì để hóa giải điều này."

Huy nhìn An, vẻ mặt anh vẫn còn hoài nghi, nhưng ánh mắt đã có tia hy vọng le lói.

Anh biết, An không phải là người nói những lời bừa bãi.

"Cậu... cậu muốn làm gì?"

"Chúng ta sẽ đi tìm câu trả lời," An quay lại, ánh mắt cô đầy kiên quyết.

"Về khách sạn này, về lịch sử của nó.

Và về lời của người phụ nữ hôm đó.

Cô ấy có vẻ biết gì đó."

Linh vẫn còn run rẩy, nhưng nhìn thấy sự kiên định của An, cô dần lấy lại được một chút bình tĩnh.

"Nhưng... lỡ như nó lại tấn công chúng ta thì sao?"

"Chúng ta không thể cứ sống trong sợ hãi mãi được," An nói, giọng cô khẽ rung lên vì quyết tâm.

"Minh đã ra đi.

Chúng ta phải tìm cách để cậu ấy được yên nghỉ.

Và để bản thân chúng ta không phải chịu chung số phận."

Huy đứng dậy, anh nhìn An rồi nhìn Linh.

Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng trong mắt anh, ý chí muốn tìm hiểu, muốn đối mặt đã thay thế sự hoảng loạn.

Anh gật đầu."

Được rồi!"

Huy nói, giọng trầm ấm.

"Chúng ta sẽ cùng nhau.

Chúng ta sẽ tìm ra sự thật."

Ba người bạn nhìn nhau.

Nỗi đau mất Minh vẫn còn hằn sâu, nhưng trong ánh mắt họ đã có một sự đồng lòng, một lời thề ngầm.

Họ sẽ không để Minh chết oan.

Họ sẽ không để thế lực bí ẩn kia tiếp tục gieo rắc nỗi kinh hoàng.

Dù con đường phía trước có rùng rợn đến đâu, dù có phải đối mặt với những linh hồn oán hận hay những sự thật đau lòng bị chôn vùi, họ cũng sẽ cùng nhau đi đến cùng.

Đêm đó, không ai trong số họ ngủ được.

Nỗi đau, sự sợ hãi và quyết tâm đan xen vào nhau, tạo thành một luồng năng lượng kỳ lạ.

Ngoài kia, sương mù vẫn giăng kín Đà Lạt, ôm lấy khách sạn Nguyệt Cát trong một vẻ bí ẩn đầy chết chóc.

Và trong lòng khách sạn ấy, một cuộc hành trình tìm kiếm sự thật, hay đúng hơn là cuộc chiến sinh tồn với quỷ dữ, đã chính thức bắt đầu.
 
Điềm Dữ
Chương 5: Bước Chân Trong Bóng Đêm


Nỗi đau mất Minh còn đó, nhưng không còn thời gian cho sự yếu đuối.

Sáng sớm hôm sau, An, Linh và Huy đã ngồi lại với nhau, vẻ mặt tuy phờ phạc nhưng ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

Họ biết, mỗi phút giây chần chừ đều có thể phải trả giá bằng mạng sống.

Mục tiêu bây giờ là duy nhất: tìm hiểu về khách sạn Nguyệt Cát và lời cảnh báo của người phụ nữ bí ẩn.An nói, giọng khàn đặc nhưng kiên định:"Đầu tiên, chúng ta phải tìm hiểu về lịch sử khách sạn này," "Có thể có điều gì đó đã xảy ra ở đây, khiến vong hồn này bị mắc kẹt."

Huy gật đầu: "Tớ cũng nghĩ vậy.

Một cái bóng ở cuối giường, một viên gạch rơi xuống đầu, và bây giờ là Minh... không thể nào là ngẫu nhiên."

Linh, dù vẫn còn run sợ, nhưng cũng cố gắng góp lời: "Vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?

Hỏi nhân viên khách sạn sao?"

"Không," An lắc đầu.

"Họ sẽ không nói gì đâu, hoặc họ cũng không biết gì cả.

Chúng ta cần tìm những người lớn tuổi sống lâu năm ở khu vực này, những người có thể đã chứng kiến hoặc nghe kể về lịch sử của Nguyệt Cát."

Họ quyết định chia nhau ra.

Huy và Linh sẽ đi đến những quán cà phê cũ, những tiệm tạp hóa lâu đời gần khách sạn, cố gắng bắt chuyện với những người địa phương cao tuổi.

An sẽ ở lại khách sạn, thử tìm kiếm bất kỳ manh mối nào trong phòng hoặc khu vực xung quanh mà cảnh sát có thể đã bỏ qua.

Huy và Linh bắt đầu hành trình tìm kiếm.

Họ ghé vào một quán cà phê cổ kính, nơi có vài ông cụ bà cụ đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng.

Sau vài câu chào hỏi xã giao, Huy khéo léo gợi chuyện về khách sạn Nguyệt Cát.Huy hỏi một ông cụ râu tóc bạc phơ:"Cháu thấy khách sạn Nguyệt Cát có vẻ cổ kính quá, không biết nó được xây từ bao giờ hả ông?"

Ông cụ nhấp ngụm trà, ánh mắt thoáng chút u uẩn: "À, Nguyệt Cát hả?

Nó có từ lâu lắm rồi, từ thời Pháp thuộc lận đó.

Ngày xưa, nó không phải là khách sạn đâu..."

Ông cụ ngừng lời, như đang nhớ lại điều gì đó.

Linh sốt ruột: "Dạ, vậy ngày xưa nó là gì ạ, thưa ông?"

"Nó... nó từng là một ngôi biệt thự," ông cụ chậm rãi nói.

"Một ngôi biệt thự của một gia đình giàu có, nhưng cũng đầy bi kịch."

Ông cụ kể rằng, vào những năm đầu thế kỷ 20, biệt thự Nguyệt Cát là của một cặp vợ chồng giàu có, ông bà chủ tên Trần.

Họ có một người con gái duy nhất, tên là Trần Ngọc Bích, nổi tiếng khắp Đà Lạt về nhan sắc nhưng lại mắc chứng bệnh lạ, thường xuyên lên cơn co giật và có những biểu hiện bất thường.

Người dân đồn rằng cô Bích bị ma ám, hoặc là đã nhìn thấy những điều mà người thường không thể thấy."

Năm đó, gia đình họ Trần gặp nạn lớn" Ông cụ tiếp tục, giọng trầm hẳn:"Không rõ vì lý do gì, cả gia đình ông bà Trần và cô Bích...

đều bị sát hại dã man ngay trong chính biệt thự đó.

Không ai tìm ra hung thủ.

Vụ án trở thành một bí ẩn lớn nhất ở Đà Lạt thời bấy giờ."

Linh và Huy rùng mình.

Minh chứng cho lời kể của ông cụ, một bà cụ ngồi gần đó xen vào: "Đúng rồi đó, sau vụ đó, biệt thự bị bỏ hoang một thời gian dài.

Ai cũng đồn là có ma ám, không ai dám bén mảng tới.

Mãi sau này mới có người mua lại, sửa sang thành khách sạn."

Huy hỏi: "Vậy... còn người phụ nữ mà chúng cháu gặp hôm qua, bà ấy có phải là..."

Ông cụ cau mày suy nghĩ: "Người phụ nữ như thế nào cháu?"

Huy mô tả đặc điểm của người phụ nữ trung niên.

Ông cụ chợt giật mình, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi:

"À... bà ấy là bà Tư.

Bà Tư là một người có căn đồng bóng, có khả năng nhìn thấy những điều mà người khác không thấy.

Bà ấy là người duy nhất ở đây dám bén mảng lại gần Nguyệt Cát sau vụ án năm xưa...

Bà ấy nói gì với các cháu?"

Linh và Huy kể lại lời cảnh báo của bà Tư.

Ông cụ thở dài thườn thượt: "Đúng rồi... bà ấy thường hay nói những điều như vậy.

Bà ấy nói... linh hồn của cô Bích vẫn chưa siêu thoát.

Cô ấy vẫn luẩn quẩn trong ngôi biệt thự cũ, chờ đợi một điều gì đó."

Trong khi đó, ở khách sạn, An bắt đầu khám phá căn phòng nơi Minh đã chết.

Cảnh sát đã dọn dẹp hiện trường, nhưng mùi máu vẫn còn vương vấn trong không khí.

An kiểm tra từng ngóc ngách, từng kẽ hở.

Khi cô kéo tấm thảm cũ kỹ dưới chân giường Minh ra, cô phát hiện một vết ố màu nâu sẫm, cũ kỹ, không phải do máu của Minh.

Vết ố ấy như một dấu hiệu đã có từ rất lâu trước đó.Tiếp tục tìm kiếm, An nhìn thấy một khe hở nhỏ dưới sàn gỗ, gần cửa sổ.

Cô dùng chiếc kẹp tóc để cậy nhẹ.

Một mảnh giấy nhỏ, cũ nát, ố vàng đã được giấu kỹ trong đó.

An run rẩy mở ra.

Đó là một bức ảnh chụp đen trắng, đã rất cũ.

Trong ảnh là một cô gái trẻ với vẻ đẹp u sầu, đôi mắt to tròn, nhưng ánh nhìn chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.

Đằng sau bức ảnh, một dòng chữ viết tay đã phai mờ: "Trần Ngọc Bích - 19xx".An rùng mình.

Đây chính là cô gái trong câu chuyện của ông cụ mà Linh và Huy đang tìm hiểu.

Nỗi sợ hãi xen lẫn sự tò mò trỗi dậy.

Ngay lúc đó, điện thoại của An reo.

Là Huy.Giọng Huy đầy vẻ hốt hoảng nhưng cũng pha lẫn sự phấn khích vì tìm được manh mối:"An!

Cậu nghe tớ nói đây!"

"Khách sạn Nguyệt Cát ngày xưa là một biệt thự.

Của một gia đình tên Trần.

Và con gái họ, tên Trần Ngọc Bích, đã chết một cách bí ẩn ngay trong ngôi biệt thự này!"

An nắm chặt bức ảnh trong tay, đôi mắt cô mở to:

"Tớ... tớ cũng vừa tìm thấy một bức ảnh của cô ấy.

Trần Ngọc Bích.

Cô ấy là nạn nhân."

Ba người bạn nhận ra sự trùng khớp đáng kinh ngạc.

Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau.

Vong hồn mà người phụ nữ trung niên đã cảnh báo, cái bóng họ nhìn thấy, những điềm báo chết chóc, và cả cái chết của Minh – tất cả đều có liên quan đến cái chết oan uổng của Trần Ngọc Bích.An thì thầm, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng:"Vậy ra... cô ấy vẫn chưa siêu thoát" Huy thở dài một hơi: "Đúng vậy.

Và có lẽ, cô ấy muốn chúng ta làm gì đó.

Có thể cô ấy muốn chúng ta tìm ra hung thủ, hoặc hóa giải nỗi oan khuất của cô ấy."

Linh, dù vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng đã lấy lại được chút bình tĩnh và sự quyết tâm: "Nhưng làm sao chúng ta biết cô ấy muốn gì?

Và làm thế nào để hóa giải?"

Huy trầm ngâm một lúc.

"Có lẽ... chúng ta cần tìm lại bà Tư."

An gật đầu.

Người phụ nữ trung niên đó là người duy nhất đã cảnh báo họ và biết được sự thật về vong hồn.

Giờ đây, bà ta có thể là hy vọng duy nhất để họ tìm ra lời giải đáp và hóa giải kiếp nạn này.

Cuộc tìm kiếm lời giải đáp không còn đơn thuần là để sống sót, mà còn là để giúp Minh được yên nghỉ, và để linh hồn oan khuất của Trần Ngọc Bích tìm được sự siêu thoát.

Chặng đường phía trước chắc chắn sẽ đầy rẫy nguy hiểm và những bí mật kinh hoàng còn bị chôn vùi.
 
Điềm Dữ
Chương 6: Lời Cảnh Báo Nguy Hiểm


Nỗi đau mất Minh còn đó, nhưng không còn thời gian cho sự yếu đuối.

Sáng sớm hôm sau, An, Linh, và Huy đã ngồi lại với nhau, vẻ mặt tuy phờ phạc nhưng ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

Họ biết, mỗi phút giây chần chừ đều có thể phải trả giá bằng mạng sống.

Mục tiêu bây giờ là duy nhất: tìm hiểu về khách sạn Nguyệt Cát và lời cảnh báo của người phụ nữ bí ẩn.An là người cảm nhận rõ rệt nhất sự thay đổi trong không khí.

Cô thấy từng ngóc ngách của căn phòng như đang thở, những bức tường cũ kỹ dường như đang thì thầm những câu chuyện bi thương.

Trực giác nhạy bén của cô giờ đây trở thành một gánh nặng, khiến cô không ngừng nhìn thấy những hình ảnh thoáng qua, nghe thấy những âm thanh không ai khác nghe được – tiếng khóc ai oán của Minh, hay là tiếng rên rỉ của một linh hồn nào đó đang kề cận?Linh thì co rúm lại, đôi mắt cô luôn mở to, như sợ hãi nhắm mắt lại sẽ thấy những thứ đáng sợ hơn.

Cô không còn vẻ mạnh mẽ, cá tính ngày thường mà thay vào đó là một sự yếu đuối tột cùng.

Mỗi tiếng động nhỏ ngoài hành lang, mỗi cơn gió rít qua khe cửa cũng khiến cô giật mình thon thót.

Cô liên tục thì thầm: "Minh... là lỗi của chúng ta...

Tại sao chúng ta không tin bà ấy sớm hơn?"

Huy, người từng là trụ cột lý trí, giờ đây cũng chìm sâu vào sự tuyệt vọng.

Anh cảm thấy một gánh nặng đè lên vai mình – gánh nặng của sự bất lực khi không thể bảo vệ Minh, gánh nặng của sự nghi ngờ về mọi thứ anh từng tin.

Anh biết, thứ đang ám họ vượt xa mọi giới hạn hiểu biết của con người.An đột nhiên phá vỡ sự im lặng, giọng cô khàn đặc:"Chúng ta không thể cứ ngồi đây được.

Chúng ta phải tìm bà Tư."

Quyết định này như một tia sáng nhỏ nhoi trong bóng tối.

Dù sợ hãi, nhưng đó là con đường duy nhất còn lại.

Họ ra khỏi khách sạn, đi bộ trên những con dốc mờ sương, mỗi bước chân đều nặng trĩu.

Cảm giác bị theo dõi không ngừng đeo bám.

An thề rằng cô cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo luôn phả vào gáy mình, như có ai đó đang đi ngay phía sau, thở dốc vào tai.

Linh thì liên tục quay đầu lại, đôi mắt hoảng loạn tìm kiếm một bóng hình vô định.

Họ tìm thấy bà Tư ở một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong một con hẻm vắng vẻ, heo hút.

Ngôi nhà cũ kỹ, phủ đầy rêu phong, và thoảng mùi nhang trầm.

Khi nhìn thấy ba người, đôi mắt bà Tư không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà thay vào đó là một vẻ u buồn, như thể bà đã biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra."

Các cô cậu đã đến rồi" Bà Tư nói, giọng trầm ấm nhưng đầy mệt mỏi.

"Ta biết mà... các cô cậu đã khơi dậy thứ không nên khơi dậy."

An lập tức kể lại chuyện của Minh, đôi mắt đỏ hoe.

"Bà ơi, Minh đã chết rồi...

Đúng như lời bà nói.

Vong hồn đó là ai?

Cô ấy muốn gì từ chúng cháu?

Tại sao cô ấy lại tấn công bọn cháu?"

Bà Tư nhìn An hồi lâu, đôi mắt bà như xuyên thấu tâm can cô.

"Đó là Trần Ngọc Bích.

Oan hồn cô ấy bị mắc kẹt trong ngôi biệt thự đó đã gần một thế kỷ.

Cô ấy chết oan, mang theo mối hận thù tột cùng."

Bà Tư bắt đầu kể về câu chuyện của Trần Ngọc Bích.

Cô Bích là một cô gái xinh đẹp, tài hoa, nhưng lại mắc chứng bệnh lạ, thường xuyên lên cơn co giật và có những biểu hiện bất thường.

Người dân đồn rằng cô Bích bị ma ám, hoặc là đã nhìn thấy những điều mà người thường không thể thấy.

Cô cô đơn và khao khát được thấu hiểu.

Vào cái đêm định mệnh ấy, cô Bích đã chứng kiến một bí mật kinh hoàng ngay trong chính ngôi biệt thự của mình – một vụ án mạng, một âm mưu tàn độc của những kẻ muốn chiếm đoạt tài sản nhà cô.

Để che giấu sự thật, chúng đã gây ra một vụ hỏa hoạn, biến biệt thự thành tro tàn, và giấu đi thi thể của Ngọc Bích cùng với vật chứng quan trọng nhất.

Linh hồn cô bị mắc kẹt, mang theo nỗi oan ức tột cùng."

Sau khi giết hại Trần Ngọc Bích và hủy hoại biệt thự, kẻ thủ ác năm xưa biết linh hồn cô ấy không cam lòng, vẫn sẽ đeo bám hắn ta.

Hắn ta đã tìm đến một gã thầy bùa người Khmer nổi tiếng tàn độc và cao tay để trấn yểm vong hồn cô Bích vĩnh viễn trong chính ngôi biệt thự này" bà Tư kể, giọng bà trở nên lạnh lẽo.

"Gã thầy bùa đó đã dùng một nghi thức tà thuật ghê rợn, phong ấn linh hồn cô Bích lại, khiến cô ấy không thể siêu thoát, không thể báo oán, mãi mãi bị giam hãm trong cõi trần này."

Huy nhìn bà Tư, vẻ mặt đầy hoài nghi: "Vậy... bọn cháu đã làm gì để giải thoát cô ấy?"

Bà Tư thở dài, nhắm mắt lại, như đang nhập định.

Giọng bà trở nên khàn đặc hơn, như có một luồng khí lạnh lẽo phả vào không gian: "Các cô cậu có nhớ khi mới đến khách sạn, Minh có chạy ra phía sau khách sạn để xem xét cái hồ nước nhỏ và cái giếng cổ không?

Nơi đó, ngoài cái giếng trấn yểm, còn có một vật phẩm trấn yểm chủ chốt, một cái bùa chú cổ xưa, bị chôn vùi gần cái giếng, ẩn dưới lớp rêu phong.

Minh đã vô tình làm dịch chuyển nó khi chạy nhảy, vui đùa.

Đó là một hành động vô ý, nhưng nó đã tạo ra một vết nứt trong trận pháp trấn yểm mạnh mẽ kia."

An chợt nhớ lại.

Khi Minh chạy ra phía sau, cậu ta đã vô tư đá phải một tảng đá nhỏ ven đường, và tảng đá đó đã vô tình làm dịch chuyển một miếng kim loại cũ kỹ, gần như bị lẫn vào đất đá.

Minh khi đó còn cúi xuống nhặt lên xem qua loa rồi lại vứt đi."

Minh...

Minh đã nhặt một miếng kim loại nhỏ gần cái giếng rồi lại vứt đi!"

An thì thầm, mặt tái mét.

"Đó có phải là...?"

Bà Tư mở mắt ra, ánh mắt bà đầy sự nghiêm trọng, gần như là quở trách: "Đúng rồi.

Miếng kim loại đó... là một phần của linh phù trấn yểm.

Khi nó bị dịch chuyển, trận pháp trở nên suy yếu.

Linh hồn Ngọc Bích đã cảm nhận được điều đó, và cô ấy bắt đầu thoát ra được một phần.

Cái chết của Minh... không phải do linh hồn Trần Ngọc Bích gây ra."

Ba người giật mình, hoang mang nhìn nhau.

Nếu không phải Ngọc Bích, thì là ai?Bà Tư tiếp lời, giọng bà đầy sự cảnh báo: "Khi trận pháp suy yếu, gã thầy bùa năm xưa, dù đã rất già yếu hay đã chết đi, nhưng hắn ta vẫn có âm binh, âm quỷ được hắn ta điều khiển để bảo vệ trận pháp.

Hắn ta cảm nhận được sự quấy phá.

Cái chết của Minh... là do những âm binh, âm quỷ của gã thầy bùa đó gây ra, nhằm khủng bố và cảnh cáo các cô cậu, buộc các cô cậu phải rời đi, không được động chạm đến trận pháp của hắn ta."

Linh ngã khuỵu xuống, nước mắt lại trào ra.

"Không thể nào...

Minh...

Minh bị giết bởi... bởi âm binh sao?"

Huy mặt tái mét.

Anh không thể tin vào những gì mình đang nghe.

Cái chết của Minh không phải là sự trả thù của một oan hồn, mà là sự can thiệp tàn độc từ một thế lực hắc ám khác, một gã thầy bùa vẫn đang kiểm soát mọi thứ từ trong bóng tối."

Linh hồn cô Bích muốn hóa giải nỗi oan của mình," bà Tư tiếp tục, giọng bà trở nên lạnh lẽo và vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

"Nhưng để làm được điều đó, các cô cậu phải đối mặt với cả hai thế lực: oan hồn Trần Ngọc Bích đang tìm kiếm công lý, và gã thầy bùa cùng âm binh của hắn đang tìm cách giữ bí mật được chôn vùi.

Muốn hóa giải, các cô cậu phải giúp cô Bích tìm ra sự thật về cái chết của mình, tìm ra hung thủ thực sự của vụ án năm xưa.

Chỉ khi sự thật được phơi bày và công lý được thực thi, linh hồn cô ấy mới siêu thoát.

Còn các cô cậu... phải tìm cách chống lại âm binh của gã thầy bùa, và nếu có thể, tiêu diệt tận gốc trận pháp trấn yểm đó."

An cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Cô nhìn Linh và Huy, đôi mắt họ đầy vẻ hoảng loạn.

Gánh nặng giờ đây không chỉ là sự sống còn của bản thân, mà còn là trách nhiệm hóa giải một oan hồn đã tồn tại gần một thế kỷ, và đối mặt với một gã thầy bùa tà ác cùng đội quân âm binh của hắn."

Vậy... làm sao chúng cháu có thể tìm ra hung thủ khi mọi chuyện đã quá lâu?"

Huy hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.Bà Tư nhìn An, ánh mắt bà trở nên sắc lạnh hơn:"Cái chết của cô Bích không phải là một vụ hỏa hoạn đơn thuần.

Có một vật chứng duy nhất đã bị chôn giấu cùng với bí mật của vụ án năm xưa, liên quan đến hung thủ thực sự.

Vật đó bị giấu trong chính ngôi biệt thự, ở nơi mà cô Bích đã chết oan.

Linh hồn cô ấy sẽ dẫn lối các cô cậu, nhưng âm binh sẽ tìm mọi cách ngăn cản.

Cô gái à, linh cảm của cô là chìa khóa để nhận biết đâu là linh hồn Ngọc Bích và đâu là cạm bẫy của âm binh."

Bà Tư tiến lại gần An, đặt tay lên vai cô:"Chỉ có sự chân thành và lòng dũng cảm mới giúp cô tìm ra sự thật và đưa cô Bích về nơi an nghỉ.

Vật chứng đó sẽ vạch trần kẻ đã gây ra tội ác tày trời năm xưa, và chỉ khi sự thật được phơi bày, linh hồn Ngọc Bích mới có thể siêu thoát.

Còn các cô cậu... phải cẩn thận với âm binh và bùa chú của gã thầy bùa.

Chúng sẽ tìm cách kết liễu các cô cậu."

Những lời của bà Tư như tiếng sét đánh ngang tai.

Họ không thể trốn chạy nữa.

Họ không thể bỏ mặc linh hồn Minh và linh hồn Trần Ngọc Bích.

Một cuộc chiến không cân sức với quá khứ, với một oan hồn đầy uất hận, và với một thế lực tà ác đang chờ đợi họ.An cảm nhận rõ ràng một sự lạnh lẽo bao trùm lấy cô, nhưng lần này, nó không hoàn toàn là nỗi sợ.

Đó là cảm giác của một nhiệm vụ, một định mệnh đã được an bài.

Cô nắm chặt tay Linh và Huy."

Chúng ta sẽ làm được" An thì thầm, dù giọng cô run run nhưng ánh mắt cô lại đầy kiên quyết.

"Vì Minh.

Và vì cô Bích."

Đêm đó, ba người bạn trở về khách sạn Nguyệt Cát.

Căn phòng trống vắng nơi Minh đã ngã xuống giờ đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Đó không chỉ là hiện trường của một cái chết thảm khốc, mà còn là điểm khởi đầu cho hành trình khám phá một bí mật bị chôn vùi gần một thế kỷ.

Một bóng đêm nội tâm bao trùm lấy họ, nhưng trong đó, một ngọn lửa nhỏ của sự dũng cảm và lòng tin đã nhen nhóm.

Cuộc tìm kiếm vật chứng, cuộc đối mặt với oan hồn, và cuộc chiến cuối cùng để hóa giải bi kịch đã chính thức bắt đầu.
 
Điềm Dữ
Chương 7: Cuộc Săn Lùng


Sự thật về gã thầy bùa và âm binh của hắn ta như một tảng băng khổng lồ đập vào tâm trí An, Linh và Huy.

Nỗi sợ hãi giờ đây không chỉ đến từ một oan hồn bị mắc kẹt, mà còn từ một kẻ thù hữu hình (dù không trực tiếp lộ diện) và đội quân quỷ dữ của hắn.

Khách sạn Nguyệt Cát bỗng chốc biến thành một mê cung chết chóc, nơi mỗi góc tối đều có thể ẩn chứa hiểm nguy.Họ ngồi lại trong căn phòng của mình, bàn bạc kế hoạch.

"Bà Tư nói linh hồn Ngọc Bích sẽ dẫn lối, nhưng âm binh sẽ ngăn cản" An nói, giọng cô khẽ run.

"Vậy chúng ta phải phân biệt được đâu là thông điệp của cô ấy, đâu là cạm bẫy của kẻ thù."

Huy gật đầu, vẻ mặt anh căng thẳng: "Đêm qua, bóng hình Ngọc Bích xuất hiện, và sau đó là tiếng gào thét của một thứ khác, những vật thể bị ném vỡ.

Rõ ràng có hai thế lực đang đối nghịch nhau.

Chúng ta phải thận trọng tối đa."

Linh, dù sợ hãi, nhưng cũng cố gắng góp ý: "Vậy chúng ta sẽ tìm kiếm vật chứng ở đâu?

Bà Tư nói là dưới sàn hoặc gác mái, và có thể là nơi cô Bích chết oan."

An nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào linh cảm của mình.

Cô cảm nhận một luồng năng lượng lạnh lẽo từ khu vực sảnh chính khách sạn, nơi có cầu thang dẫn lên các tầng trên.

"Trong sảnh... và phía trên cao nhất của cầu thang.

Nơi chúng ta đã nhìn thấy cánh cửa lên gác mái."

Họ quyết định bắt đầu từ sảnh chính.

Dù là ban ngày, nhưng không khí trong khách sạn vẫn u ám đến rợn người.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những ô cửa kính cũ kỹ, tạo nên những vệt sáng lờ mờ trên nền gạch hoa văn.

Tiếng скрип từ các bậc cầu thang trống rỗng như tiếng bước chân của ai đó đang đi lại.Khi xuống đến sảnh, An cảm thấy một luồng khí lạnh buốt phả ra từ phía sau quầy lễ tân.

Khu vực đó vốn tối tăm và ít được sử dụng.

Một tiếng thì thầm khe khẽ, như tiếng gió lướt qua lá khô, vang vọng trong tâm trí An: "Cũ... hồ sơ... trong... ngăn kéo..."

An giật mình, quay sang Huy và Linh: "Hồ sơ cũ... trong ngăn kéo... phía sau quầy lễ tân!"

Huy không do dự, anh tiến về phía quầy lễ tân.

Cái quầy gỗ cũ kỹ phủ đầy bụi bặm, và một vài ngăn kéo đã bị kẹt cứng.

Huy dùng hết sức để mở một ngăn kéo dưới cùng.

Bên trong, không có gì ngoài những tập giấy tờ cũ nát, bám đầy bụi.Khi Huy cúi xuống tìm kiếm, Linh bỗng nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh buốt lướt qua chân cô.

Cô nhìn xuống.

Dưới chân cô, trên nền gạch, một dấu chân ẩm ướt màu đen nhạt bỗng nhiên hiện ra.

Vết chân ấy dài và loằng ngoằng, như một dấu vết của bùn đất, nhưng không hề có mùi đất.

Nó kéo dài từ một góc tối gần cửa ra vào, lướt qua chân Linh, và tiến về phía Huy."

Huy!

Dừng lại!"

Linh kêu lên, giọng đầy hoảng sợ.

"Có gì đó đang đến!"

Huy ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lộ rõ vẻ căng thẳng.

Anh cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo bất thường.

Ngay lúc đó, những ngọn đèn trong sảnh chính bắt đầu nhấp nháy liên tục, rồi vụt tắt từng cái một.

Căn sảnh chìm vào bóng tối chập chờn.

Tiếng cười khẩy khô khốc, ghê rợn vang vọng từ mọi phía, như có vô số giọng nói đang trêu ngươi họ."

Âm binh!"

An hét lên.

"Chúng ta bị bao vây rồi!"

Tiếng cười khẩy càng lúc càng lớn, rồi biến thành tiếng gào thét man rợ.

Những đồ vật trang trí trong sảnh bắt đầu rung lắc dữ dội, những tấm rèm cũ kỹ phất phơ như bị một bàn tay vô hình kéo mạnh.

An cảm thấy một lực vô hình xô mạnh vào cô, khiến cô ngã dúi dụi.

Linh cũng bị đẩy ngã, đầu cô đập vào một chiếc bàn gỗ cũ.

Huy rút con dao đa năng ra khỏi túi, đứng chắn trước hai cô gái, ánh mắt anh đầy vẻ quyết liệt."

Chúng ta phải tìm vật chứng!"

Huy nói, anh biết không còn đường lùi.

"Phải làm nhanh lên!"

Trong bóng tối và sự hỗn loạn, An cố gắng trấn tĩnh.

Cô lại nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng gọi từ linh hồn Ngọc Bích, cố gắng bỏ qua tiếng cười và gào thét của âm binh.

"Hồ sơ... dưới... hầm... bí mật..."

Tiếng thì thầm yếu ớt vang lên trong tâm trí An, lần này rõ ràng hơn một chút."

Dưới hầm!"

An hét lên, mắt cô mở to, chỉ tay về phía một cánh cửa gỗ nhỏ nằm khuất sau quầy lễ tân, mà lúc nãy họ đã không để ý.

Cánh cửa đó dường như dẫn xuống tầng hầm.Huy lập tức lao tới cánh cửa.

Nó bị khóa bằng một ổ khóa gỉ sét.

Tiếng cười của âm binh ngày càng gần, tiếng bước chân vô hình dồn dập xung quanh họ.

Linh vội vàng tìm kiếm một vật cứng, cô nhặt được một thanh sắt nhỏ bị rỉ sét.Linh nói, cô dùng hết sức đập mạnh thanh sắt vào ổ khóa:"Để tớ!"

Tiếng va chạm chói tai vang lên, và ổ khóa bung ra.

Huy lập tức mở cánh cửa.

Một luồng khí lạnh buốt, ẩm mốc, trộn lẫn mùi đất và mùi tử khí xộc thẳng vào mặt họ.

Bên trong là một cầu thang đá xoắn ốc dẫn xuống bóng tối sâu thẳm.An nói, không chút do dự.

Cô biết, đây là con đường duy nhất:"Xuống đó!"

Cả ba người lao xuống cầu thang, tiếng bước chân dồn dập vang vọng trong không gian tối tăm.

Phía sau họ, tiếng cười và gào thét của âm binh vẫn vang vọng, nhưng có vẻ như chúng không thể đi xuống được tầng hầm này.

Có lẽ, tầng hầm này được bảo vệ bởi một thứ gì đó khác, hoặc đây là nơi mà ngay cả âm binh cũng không dám bén mảng.Huy dùng đèn pin điện thoại soi sáng.

Tầng hầm tối đen như mực, ẩm ướt và lạnh lẽo.

Những bức tường đá phủ đầy rêu phong, và vô số mạng nhện giăng mắc khắp nơi.

Nơi đây như một cái bẫy chết người, hoặc là nơi cất giấu bí mật kinh hoàng nhất của Nguyệt Cát.An cảm thấy tim đập thình thịch, nhưng một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ hơn nỗi sợ hãi.

Cô biết, họ đã đến gần sự thật rồi.

Vật chứng của Trần Ngọc Bích đang ở đâu đó dưới tầng hầm này, và nó sẽ vén màn tất cả những gì đã xảy ra.

Nhưng điều gì đang chờ đợi họ trong bóng tối sâu thẳm của tầng hầm Nguyệt Cát?

Liệu họ có thể tìm thấy vật chứng và sống sót trở về, hay sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của những thế lực tâm linh đáng sợ này?
 
Điềm Dữ
Chương 8: Ám Ảnh Dưới Lòng Đất


Tầng hầm khách sạn Nguyệt Cát là một vực sâu của bóng tối và nỗi kinh hoàng.

Ánh đèn pin từ điện thoại của Huy yếu ớt rọi vào không gian ẩm thấp, lạnh lẽo, lộ ra những bức tường đá phủ đầy rêu phong và mùi đất mục nồng nặc.

Mỗi tiếng bước chân của An, Linh và Huy đều vang vọng, tạo ra một thứ âm thanh rợn người trong sự tĩnh lặng đáng sợ.

Không có tiếng cười khẩy của âm binh, cũng không có tiếng gào thét ma quái, nhưng sự vắng lặng này còn đáng sợ hơn bất kỳ âm thanh nào.Huy thì thầm, bước đi trước để dẫn đường:"Cẩn thận!

Không biết thứ gì đang chờ chúng ta ở đây."

Linh bám chặt lấy tay An, đôi mắt cô không ngừng đảo qua lại, sợ hãi.

"Tớ cảm thấy... có cái gì đó đang nhìn chúng ta."

An không nói gì.

Linh cảm của cô mách bảo rằng ở đây có một sự hiện diện rất mạnh mẽ, nhưng không phải là sự giận dữ của âm binh.

Thay vào đó là một nỗi buồn thảm khốc, một sự chờ đợi vô tận.

Mùi hương hoa lài lại thoảng qua, lần này nồng nàn hơn bao giờ hết, như một lời chào đón từ oan hồn Ngọc Bích.Họ bước qua những hành lang chật hẹp, những căn phòng nhỏ tối tăm chất đầy đồ đạc cũ kỹ đã mục nát.

Đột nhiên, An dừng lại.

Cô cảm thấy một luồng năng lượng lạnh buốt phát ra từ một bức tường đá.

Khi Huy rọi đèn pin vào, họ thấy một phiến đá lớn, có vẻ như là một cánh cửa bí mật, ẩn sau lớp rêu phong dày đặc.

Trên phiến đá đó, có khắc một biểu tượng đã phai mờ: một bông hoa cẩm tú cầu."

Đây rồi!"

An thốt lên.

"Đây chính là biểu tượng trên chiếc rương ở gác mái!

Chắc chắn đây là nơi cô Bích muốn chúng ta đến."

Huy và Linh cùng nhau đẩy phiến đá.

Nó nặng trĩu, nhưng cuối cùng cũng dịch chuyển, để lộ ra một căn phòng nhỏ hơn, tối om.

Khi ánh đèn pin rọi vào, cả ba đều nín thở.Căn phòng là một không gian hình vuông nhỏ hẹp.

Chính giữa căn phòng có một chiếc bàn thờ cũ kỹ, phủ đầy bụi.

Trên bàn thờ, có một bức di ảnh đã ố vàng của một cô gái với gương mặt u sầu – chính là Trần Ngọc Bích.

Phía trước di ảnh, một chiếc hộp gỗ nhỏ, đã cũ nát, nằm lặng lẽ.

Xung quanh bàn thờ là những vật dụng cá nhân của cô Bích: một chiếc lược cũ, vài sợi ruy băng đã phai màu, và một chiếc khăn tay thêu hình cẩm tú cầu.

Dường như đây là nơi mà linh hồn cô Bích đã trú ngụ suốt bao năm tháng, là nơi cô ấy mong muốn được yên nghỉ.

Linh thì thầm, giọng cô nghẹn lại:"Đây là... nơi cô ấy đã chết oan?"

An tiến đến chiếc hộp gỗ.

Tay cô run rẩy khi chạm vào nắp hộp.

Một luồng khí lạnh buốt tràn qua người An, nhưng lần này, nó không phải là sự sợ hãi, mà là một cảm giác của nỗi đau và sự biết ơn.

Tiếng thì thầm yếu ớt lại vang lên trong tâm trí An, đầy xúc động: "Cảm...

ơn...

đã...

đến..."

Khi An mở chiếc hộp, một tập giấy tờ cũ nát, ố vàng hiện ra.

Đó là những lá thư, những bản ghi chép, và một cuốn nhật ký nhỏ.

Trên cùng là một bức thư với nét chữ thanh tú, đã phai màu theo thời gian.

An nhặt lên, cố gắng đọc những dòng chữ viết tay run rẩy:"Con biết rằng cái chết của con không phải là ngẫu nhiên...

Hắn ta đã làm tất cả... vì tài sản...

Con đã nhìn thấy tất cả...

Cuốn nhật ký này... sẽ tố cáo tội ác của hắn...

Con cầu xin... ai đó... hãy giúp con phơi bày sự thật...

để con được siêu thoát..."

An run rẩy đọc đến đây, tim cô đập thình thịch.

Cuốn nhật ký!

Vật chứng cuối cùng để vén màn bí mật.

Huy và Linh cũng cúi xuống, ánh mắt họ dán chặt vào cuốn nhật ký.Huy thốt lên, giọng đầy phấn khích:"Đây rồi!

Đây chính là thứ chúng ta cần tìm!"

Đúng lúc đó, không gian trong căn phòng nhỏ bỗng trở nên lạnh lẽo một cách đột ngột.

Một tiếng rít gió sắc lạnh vang lên từ phía sau họ, kèm theo mùi hương tử khí nồng nặc.

Cánh cửa đá mà họ vừa mở ra đang từ từ đóng lại, chỉ còn lại một khe hở nhỏ.

Và từ khe hở đó, những cái bóng đen mờ nhạt, cao lớn bắt đầu len lỏi vào, kéo theo tiếng cười khẩy ghê rợn.

Âm binh của gã thầy bùa đã tìm đến.

Linh hoảng sợ hét lên."

Chúng ta bị phát hiện rồi!"

Huy nói, anh nắm chặt lấy cuốn nhật ký:"Chạy đi!

Chạy khỏi đây mau!"

Cả ba lao về phía khe hở đang dần khép lại.

Những cái bóng đen của âm binh lao đến, cố gắng cản bước họ.

An cảm thấy một bàn tay lạnh giá bám lấy chân cô, Linh bị một luồng khí vô hình đẩy mạnh.

Họ vùng vẫy thoát ra, dùng hết sức mình để chui qua khe hở đang khép lại.

Tiếng gào thét của âm binh vang vọng sau lưng họ khi cánh cửa đá đóng sầm lại.

Họ đã thoát được, nhưng sự truy đuổi vẫn chưa kết thúc.Họ lao lên cầu thang, chạy thục mạng qua các hành lang khách sạn.

Tiếng còi xe cảnh sát vẫn chưa đến.

Họ biết, thời gian không còn nhiều.

Họ phải tìm một nơi an toàn để đọc cuốn nhật ký và tìm ra sự thật.Khi họ về đến phòng, mọi thứ dường như đã im ắng trở lại.

Họ khóa chặt cửa, run rẩy ngồi xuống.

Ánh mắt họ đổ dồn vào cuốn nhật ký cũ nát trong tay Huy.Về Bà Tư:"An à," Huy đột nhiên lên tiếng, nhìn An.

"Tớ vẫn thắc mắc, tại sao bà Tư lại biết nhiều chuyện như vậy?

Bà ấy là ai?"

An thở dài, ánh mắt cô nhìn xa xăm.

"Khi tớ chạm vào bức ảnh của cô Bích và cuốn nhật ký, tớ có cảm nhận được một điều..."

Cánh cửa phòng khẽ kẽo kẹt mở.

Bà Tư đứng đó, dáng người nhỏ bé nhưng ánh mắt đầy vẻ suy tư.

Bà bước vào phòng, không khí trong phòng không còn nặng nề mà dịu đi đôi chút."

Mấy đứa vẫn còn thắc mắc về tôi à?"

Bà Tư khẽ cười hiền, nụ cười ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.

"Tôi đơn giản chỉ là một người già cả, sống lâu ở cái đất Đà Lạt này, chứng kiến đủ chuyện đời.

Còn cái chuyện tâm linh, tôi chỉ là người có cái căn duyên thôi, mắt tôi nó cứ nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thấy được.

Như thấy linh hồn cô Bích hay những cái bóng đen cứ lảng vảng quanh mấy đứa vậy."

Bà Tư ngồi xuống một chiếc ghế cũ, ánh mắt bà nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng.

"Ngày xưa, sau cái vụ cháy biệt thự nhà cô Bích, tôi đã thấy linh hồn cô ấy cứ lẩn quất mãi không đi.

Nỗi oan lớn quá mà.

Tôi cũng thương, cũng muốn giúp.

Nhưng cái trận trấn yểm của gã thầy bùa người Khmer đó nó quá nặng, quá tàn độc.

Tôi chỉ là một người dân bình thường, biết gì về bùa ngải, về tà thuật của người ta đâu.

Có thấy được, có cảm nhận được, nhưng tôi không có đủ sức, đủ phép để mà đụng vào cái thứ trấn yểm đó.

Cứ mỗi lần tôi cố gắng đến gần, hay thử làm gì đó cho cô Bích, là tôi lại thấy người mệt mỏi rũ rời, bệnh tật triền miên.

Tôi chỉ có thể đứng nhìn, chứ không thể làm gì hơn."

Bà Tư thở dài thườn thượt, ánh mắt bà đầy vẻ bất lực:"Mãi cho đến khi mấy đứa đến, lại vô tình động chạm vào cái linh phù trấn yểm kia.

Nó suy yếu, cái gông xiềng trói buộc cô Bích bỗng lỏng ra được một chút.

Đó là cái cơ duyên mà trời Phật cho cô Bích, cho cả mấy đứa.

Giờ đây, linh hồn cô ấy có thể bộc lộ rõ hơn những điều mà xưa nay bị trấn yểm, không nói ra được.

Còn những cái bóng đen ám hại Minh đó, đó là âm binh của gã thầy bùa.

Hắn ta không muốn bí mật bị lộ, không muốn trận pháp bị phá.

Hắn ta vẫn còn sống, hoặc sức mạnh của hắn vẫn còn đó, điều khiển âm binh để bảo vệ cái bí mật tội lỗi này."

Bà Tư nhìn An, ánh mắt bà đầy hy vọng nhưng cũng pha lẫn lo lắng.

"An à, con có cái linh cảm rất mạnh.

Con có thể cảm nhận, có thể kết nối với linh hồn cô Bích.

Con chính là cầu nối quan trọng nhất.

Giờ đây, cuốn nhật ký trong tay mấy đứa chính là vật chứng, là chìa khóa để vén màn sự thật.

Chỉ khi sự thật được phơi bày, công lý được thực thi, linh hồn cô Bích mới siêu thoát được.

Và cũng chỉ khi đó, cái trận pháp trấn yểm kia mới hoàn toàn mất tác dụng, và mấy đứa mới thoát khỏi sự đeo bám của âm binh."

Bà Tư nhìn Minh, ánh mắt bà đầy sự thương cảm:"Minh đã phải hy sinh vì sự vô tình.

Nhưng cái chết của nó không phải là vô ích.

Nó đã mở ra cánh cửa để mấy đứa có thể tìm được sự thật.

Hãy đọc đi.

Cuốn nhật ký đó sẽ hé lộ tất cả."

Ba người bạn nhìn bà Tư.

Mọi thắc mắc đã được giải đáp.

Bà Tư không phải là kẻ bỏ mặc họ, mà là một người đã dốc hết sức mình nhưng bị giới hạn bởi khả năng "người có căn" của bà.

Bà chỉ có thể nhìn thấy, cảm nhận và cảnh báo, chứ không thể trực tiếp đối đầu với tà thuật.

Niềm tin của bà đặt trọn vào An và các bạn, vào sự dũng cảm của thế hệ trẻ để hóa giải bi kịch.Huy bắt đầu mở cuốn nhật ký.

Những trang giấy ố vàng chứa đựng những dòng chữ viết tay run rẩy của Trần Ngọc Bích, hé lộ một câu chuyện bi thương hơn cả những gì họ tưởng tượng.

Từng dòng chữ, từng ký ức của cô Bích dần hiện lên, dẫn họ vào một quá khứ đầy rẫy sự phản bội, lòng tham và tội ác không thể dung thứ."

Mãi cho đến khi mấy đứa đến, lại vô tình động chạm vào cái linh phù trấn yểm kia.

Nó suy yếu, cái gông xiềng trói buộc cô Bích bỗng lỏng ra được một chút.

Đó là cái cơ duyên mà trời Phật cho cô Bích, cho cả mấy đứa.

Giờ đây, linh hồn cô ấy có thể bộc lộ rõ hơn những điều mà xưa nay bị trấn yểm, không nói ra được.

Còn những cái bóng đen ám hại Minh đó, đó là âm binh của gã thầy bùa.

Hắn ta không muốn bí mật bị lộ, không muốn trận pháp bị phá.

Hắn ta vẫn còn sống, hoặc sức mạnh của hắn vẫn còn đó, điều khiển âm binh để bảo vệ cái bí mật tội lỗi này."

Bà Tư nhìn An, ánh mắt bà đầy hy vọng nhưng cũng pha lẫn lo lắng.

"An à, con có cái linh cảm rất mạnh.

Con có thể cảm nhận, có thể kết nối với linh hồn cô Bích.

Con chính là cầu nối quan trọng nhất.

Giờ đây, cuốn nhật ký trong tay mấy đứa chính là vật chứng, là chìa khóa để vén màn sự thật.

Chỉ khi sự thật được phơi bày, công lý được thực thi, linh hồn cô Bích mới siêu thoát được.

Và cũng chỉ khi đó, cái trận pháp trấn yểm kia mới hoàn toàn mất tác dụng, và mấy đứa mới thoát khỏi sự đeo bám của âm binh."

Bà Tư nhìn Minh, ánh mắt bà đầy sự thương cảm.

"Minh đã phải hy sinh vì sự vô tình.

Nhưng cái chết của nó không phải là vô ích.

Nó đã mở ra cánh cửa để mấy đứa có thể tìm được sự thật.

Hãy đọc đi.

Cuốn nhật ký đó sẽ hé lộ tất cả."

Ba người bạn nhìn bà Tư.

Mọi thắc mắc đã được giải đáp.

Bà Tư không phải là kẻ bỏ mặc họ, mà là một người đã dốc hết sức mình nhưng bị giới hạn bởi khả năng "người có căn" của bà.

Bà chỉ có thể nhìn thấy, cảm nhận và cảnh báo, chứ không thể trực tiếp đối đầu với tà thuật.

Niềm tin của bà đặt trọn vào An và các bạn, vào sự dũng cảm của thế hệ trẻ để hóa giải bi kịch.Huy bắt đầu mở cuốn nhật ký.

Những trang giấy ố vàng chứa đựng những dòng chữ viết tay run rẩy của Trần Ngọc Bích, hé lộ một câu chuyện bi thương hơn cả những gì họ tưởng tượng.

Từng dòng chữ, từng ký ức của cô Bích dần hiện lên, dẫn họ vào một quá khứ đầy rẫy sự phản bội, lòng tham và tội ác không thể dung thứ.
 
Điềm Dữ
Chương 9: Cuốn Sổ Nhật Ký


Căn phòng khách sạn chìm trong một sự tĩnh lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của An, Linh và Huy.

Cuốn nhật ký cũ nát, ố vàng trong tay Huy, giống như một quả bom hẹn giờ đang chờ phát nổ.

Bà Tư ngồi đó, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào hư không, như đã biết trước tất cả những gì sắp được tiết lộ.Huy hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh, rồi bắt đầu lật từng trang giấy mỏng manh.

Linh và An ghé sát vào, nín thở theo dõi từng dòng chữ, từng nét vẽ run rẩy của Trần Ngọc Bích.

Cuốn nhật ký không chỉ là những ghi chép đơn thuần, mà là lời tâm sự cuối cùng của một linh hồn bị giam cầm.Những trang đầu tiên nói về cuộc sống cô đơn của Ngọc Bích trong biệt thự, về căn bệnh kỳ lạ khiến cô bị xa lánh, và về khao khát được yêu thương.

Giọng văn của Bích vừa mong manh, vừa đầy u uất.

Rồi đến những trang tiếp theo, giọng văn trở nên gấp gáp, hoảng loạn hơn:"Ngày... tháng... năm...

Con đã thấy!

Con đã thấy chú Tám làm điều đó!

Hắn... hắn đã giết cha mẹ con!

Không phải hỏa hoạn... không phải tai nạn!

Hắn muốn cướp gia sản!

Hắn nghĩ con không thấy, nhưng con đã trốn trong phòng làm việc của cha, sau tủ sách bí mật...

Con đã thấy hắn dùng con dao của cha... máu... máu khắp nơi..."

Linh bật lên một tiếng thét nhỏ, ôm chặt miệng.

An và Huy chết lặng.

Chú Tám?

Một người thân cận trong gia đình?

Hung thủ lại là một kẻ mà họ không ngờ tới!Huy lật tiếp trang.

Những dòng chữ càng lúc càng trở nên nguệch ngoạc, như thể Bích đã viết trong cơn sợ hãi tột cùng:"Hắn ta biết con đã thấy.

Hắn ta đã đuổi theo con.

Hắn đốt nhà!

Hắn muốn thiêu sống con để diệt khẩu!

Con chạy trốn xuống hầm, nơi có bàn thờ gia tiên...

Con giấu cuốn nhật ký này ở đây...

Lạy trời Phật... ai đó hãy tìm thấy... hãy tố cáo tội ác của Tám 'Đen'...

Hắn không phải là người!...

Hắn sẽ không buông tha con... linh hồn con sẽ không siêu thoát... cho đến khi sự thật được phơi bày..."

Dòng cuối cùng của cuốn nhật ký chỉ là một vệt mực lem luốc, như được viết trong hơi thở cuối cùng.

Cả ba người đều bàng hoàng.

Tám 'Đen'... cái tên đó hiện lên như một bóng ma từ quá khứ, một kẻ phản bội, một sát nhân tàn độc.

Hắn không chỉ giết người, mà còn cố gắng xóa sổ mọi dấu vết, và sau đó còn nhờ thầy bùa trấn yểm linh hồn nạn nhân."

Chú Tám..."

Linh thì thào, mặt cô tái mét.

"Một người trong nhà...

Thật độc ác!"

"Tám 'Đen'..."

Huy lặp lại cái tên, ánh mắt anh đầy vẻ căm phẫn.

"Hắn đã làm tất cả để che giấu tội ác."

Bà Tư khẽ thở dài, phá vỡ sự im lặng nặng nề:"Cái tên Tám 'Đen' đó, tôi cũng từng nghe loáng thoáng từ những người già trong vùng.

Hắn ta là một quản gia lâu năm của gia đình họ Trần, được tin tưởng tuyệt đối.

Nhưng ai ngờ được, lòng tham lại biến hắn thành quỷ dữ."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

An hỏi, giọng cô kiên quyết.

"Chúng ta đã biết sự thật.

Chúng ta phải làm cho công lý được thực thi."

Đúng lúc đó, không gian trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo đến thấu xương.

Ánh đèn điện chập chờn rồi vụt tắt.

Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.

Một mùi tử khí nồng nặc xộc vào mũi họ, kèm theo tiếng bước chân nặng nề, dồn dập vang vọng từ phía ngoài hành lang, không phải của một người, mà của rất nhiều thứ."

Âm binh!"

Bà Tư đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt bà trở nên sắc lạnh.

"Hắn ta đã cảm nhận được!

Hắn ta sẽ không để cuốn nhật ký này tồn tại!"

Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng gầm gừ ghê rợn vang lên từ phía cửa.

Cánh cửa phòng bắt đầu rung lắc dữ dội, như có một lực vô hình đang cố gắng phá bung nó.

Những cái bóng đen cao lớn, hình thù quái dị bắt đầu xuất hiện dưới khe cửa, len lỏi vào trong phòng.

Đôi mắt đỏ rực của chúng chớp nháy trong bóng tối."

Chúng ta phải làm gì đây?"

Linh hét lên, đôi mắt cô ngấn nước."

Không thể để chúng lấy được cuốn nhật ký!"

An nói, cô nắm chặt tay Huy."

Đây là bằng chứng duy nhất!"

Bà Tư tiến lại gần cánh cửa, ánh mắt bà đầy vẻ kiên quyết.

"Mấy đứa nghe đây!

Giờ đây, chỉ có một cách để hóa giải hoàn toàn.

Cuốn nhật ký này phải được đưa ra ánh sáng, giao cho công an để sự thật được điều tra.

Đồng thời, phải tìm cách phá hủy trận pháp trấn yểm của gã thầy bùa đó.

Chỉ khi đó, linh hồn Ngọc Bích mới siêu thoát, và âm binh của hắn ta mới không thể đeo bám mấy đứa nữa!"

Tiếng gào thét của âm binh càng lúc càng lớn, cánh cửa kêu răng rắc như sắp vỡ tung."

Nhưng phá hủy trận pháp bằng cách nào?"

Huy hỏi, giọng anh gấp gáp.Bà Tư nhìn An, ánh mắt bà đầy sự thôi thúc: "Con, An!

Con có linh cảm mạnh nhất.

Linh hồn Ngọc Bích sẽ dẫn lối cho con đến nơi cuối cùng của trận pháp.

Có thể là chính nơi gã thầy bùa đã đặt linh phù trấn yểm chủ chốt.

Mấy đứa phải đi đến đó, và dùng chính năng lượng của sự thật và công lý để phá hủy nó!

Ta không thể giúp trực tiếp, nhưng linh hồn Ngọc Bích sẽ dẫn đường!"

An gật đầu, cô biết mình phải làm gì.

Nhiệm vụ của họ không chỉ là tìm kiếm, mà là chiến đấu.

Chiến đấu cho sự thật, cho công lý, và cho sự siêu thoát của một linh hồn oan nghiệt.Bỗng, một tiếng "RẦM!" long trời lở đất.

Cánh cửa phòng bị phá tung.

Những bóng đen của âm binh tràn vào căn phòng, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục.

Mùi tử khí nồng nặc bao trùm lấy họ."

Chạy!"

Huy hét lên.

"Chúng ta phải chạy!"

An ôm chặt cuốn nhật ký, cùng với Linh và Huy lao ra khỏi phòng, chạy thục mạng xuống cầu thang.

Tiếng gào thét của âm binh vang vọng phía sau họ, và cảm giác lạnh buốt của những bàn tay vô hình cứ vươn tới, cố gắng níu giữ.

Cuộc đối đầu đã chính thức bắt đầu, và họ biết, chỉ có một con đường duy nhất để sống sót: đối mặt với nỗi kinh hoàng này, phơi bày sự thật, và hóa giải tất cả.
 
Back
Top Bottom