Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMZpCkN_a2m5Oza5zPfcbWljWf57jD6-2tH__BwQ52LHhqdY2zqqh7g9S2t2lBvZMOfL5W_uH5suQwiLZAbUq_Rl6MChR6BTPHpYpS1my_v2WypFQzeEaeHaEwaNGQhoVcBNLxC7_a8lwiDXW8Oh4RL=w215-h322-s-no-gm

Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Tác giả: Lâm Ngôn Trân
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên ( 林言珍 林言年)

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Hào Môn Thế Gia, Hư Cấu Kỳ Ảo

Team dịch: Lộc Phát Phát

Giới thiệu

Trước ngày thứ muội xuất giá, ta hầu hạ nàng rửa chân.

"Đại tỷ, tỷ đã làm nha hoàn rửa chân cho ta suốt ba năm, ngày mai ta sẽ gả cho Thái tử, trong lòng có chút không nỡ rời xa tỷ."

Ta lau mồ hôi trên trán, mỉm cười:
"Chỉ cần muội thường về thăm tỷ là được."

Thứ muội bỗng nhiên che mặt khóc nức nở:
"Năm đó, để cứu ta, tỷ bị kẻ xấu bắt đi, ba năm không rõ tung tích. Sau này tỷ chạy thoát trở về, nhưng mà..."

Nàng ngẩng đầu, trên mặt lại không có lấy một giọt lệ, khóe môi khẽ nhếch lên cười duyên:
"Thân thể tỷ lam lũ, trên người lại mang dấu ấn nô lệ Bắc Địch, ngay cả thủ cung sa cũng không còn. Đích nữ của Tướng phủ sao có thể không còn trong sạch? Từ đó, phụ thân cho ta thay tỷ làm đích nữ Tô Vân Khê… còn tỷ, chỉ là một nô tỳ thấp hèn."

Nàng gỡ cây trâm cài xuống, đưa đến trước mặt ta:
"Đại tỷ, trong lòng tỷ có hận không?"​
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 1: Chương 1



Ta tiếp nhận trâm, khẽ lắc đầu.

Nàng cười nhạt một tiếng:

"Cây trâm này, thưởng cho tỷ đó…"

Ta nâng trâm trên tay, có chút lúng túng:

"Trâm đẹp thế này, sao ta dám nhận…?"

"Chẳng phải thứ gì quý giá, cứ cầm đi."

"Thứ muội… tỷ cũng có một lễ vật muốn tặng muội, muội… có thể nhắm mắt lại chăng?"

Nàng hơi cau mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của ta, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, nàng thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm lấy mặt, m/á/u tươi theo kẽ tay nhỏ xuống.

Mà trong tay ta, trâm cài sắc bén vẫn còn vương m//á/u.

Nhìn bàn tay đầy m.á/u, sắc mặt nàng tái nhợt, run rẩy nhìn vào gương, chỉ thấy một vết cắt sâu đến tận xương kéo dài gần nửa khuôn mặt.

Nàng gào thét thê lương, lao về phía ta.

Ta giữ chặt cánh tay đang vung tới, ép nàng xuống bàn, sau đó vẩy muối lên vết thương.

Nàng quằn quại vì đau đớn.

Ngoài trời, sấm chớp rền vang. Ánh chớp lóe sáng chiếu lên gương mặt ta, phản chiếu trong gương là nụ cười của ta, trên mặt vương vết m//á/u, tựa như cánh mai nở rộ giữa tuyết trắng.

Ta ngồi trước gương, cài lên tóc cây trâm còn vương m/á/u, lại lấy m/á/u của thứ muội thoa lên môi. Thật là một loại son môi đẹp đẽ.

Bọn nha hoàn nghe tiếng kinh động, vội vã xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền thất kinh hô lớn:

“Mau đi mời lão gia! Đại sự không hay rồi!”

Ta bước ra giữa cơn mưa lớn, vạt váy kéo lê trên đất, ngấm đầy bùn nhơ bẩn.

Tiếng cười của ta càng lúc càng cuồng dại, cho đến khi thanh kiếm của phụ thân lạnh lẽo kề lên cổ ta.

"Nghịch nữ! Ngươi lại độc ác đến mức này, đáng ra nên c.h.ế.t bên ngoài mới phải!"

Ta siết chặt lưỡi kiếm, m//á/u chảy ròng ròng giữa những ngón tay.

"G/i/ế/t ta đi, phụ thân, ra tay đi!"

Ta cười vang:

"Người chỉ có hai nữ nhi. Nếu gi/ế/t ta rồi, ai sẽ thay người lấy lòng Thái tử Triệu Phỉ đây?"

Ta vừa cười vừa nhìn thẳng vào ông ta, cảm giác đau đớn nơi tay đã chẳng còn rõ ràng nữa, từng lời thốt ra đều như nghiến răng nghiến lợi:

"Trả lại cho ta thân phận đích nữ Tướng phủ. Trả lại tất cả những gì vốn thuộc về ta!"

Năm ta mười hai tuổi, mẫu thân nhảy xuống hồ tự vẫn, bà còn muốn kéo ta cùng c/h/ế/t theo.

Không ai biết vì sao.

Bà xuất thân danh môn, cùng phụ thân cầm sắt hòa hợp, trong phủ không ai dám bất kính.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Thế nhưng đêm đó, bà tóc tai rối bù, đi chân trần lao ra khỏi phòng, chạy đến bên giường ta.

Đôi mắt bà đỏ ngầu, toàn thân ướt sũng:

"A Khê, theo mẫu thân đi ch//ế/t! Không kịp nữa rồi! Không kịp nữa rồi!"

Ta nhìn mẫu thân cao quý ngày thường bỗng hóa thành ác quỷ, sợ đến run rẩy.

Bà lôi kéo ta đến bên hồ, thần trí điên cuồng, mà không ai trong phủ dám ngăn cản.

Ta khóc lớn, cố gắng giãy giụa, kêu lên:

"Nương ơi, đừng gi/ế/t con, A Khê không muốn ch./ế/t!"

Bà giáng cho ta một cái tát mạnh mẽ:

"Bây giờ không ch//ế/t, lẽ nào sau này ngươi muốn bị vô số nam nhân chà đạp đến ch..ế.t sao?!"

Ta hung hăng cắn vào tay bà, rồi lao vào lòng nhũ mẫu.

Mẫu thân đau khổ nhìn ta, giọng nói nghẹn ngào:

"Ngoan, A Khê, đi cùng ta đi."

Ta ra sức lắc đầu.

Bà vừa khóc vừa cười, nước mắt hòa lẫn trong cơn mưa tầm tã:

"Cảnh đẹp như mộng, nước gương hoa trăng… rốt cuộc, đâu là thực, đâu là hư?"

“Bút mực đã khô, kết cục đã định.”

Nàng lấy ra một quyển sách mỏng, ném xuống đất, rồi xoay người lao vào hồ nước.

Mọi người hoảng loạn lao xuống cứu, còn ta run rẩy nhặt lên quyển sách kia.

Trên bìa ghi rõ hai chữ: Mệnh Thư.

Bên trong chỉ có một hàng chữ, nét mực còn chưa ráo, như thể vừa mới được viết xuống trong khoảnh khắc trước.

"Chính thê Tướng phủ Tô Nhược Mai cùng nữ nhi Tô Vân Khê, ác giả ác báo, cuối cùng bị bắt làm nô lệ Bắc Địch, chịu nhục đến ch/ế//t."
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 2: Chương 2



Ngay khi ta còn chưa kịp hoàn hồn, hàng chữ trên trang giấy đột nhiên thay đổi.

"Chính thê Tướng phủ Tô Nhược Mai" mấy chữ này dần mờ đi, chỉ còn lại câu:

"Tô Vân Khê ác giả ác báo, cuối cùng bị bắt làm nô lệ Bắc Địch, chịu nhục đến ch/ế//t."

Một hàng chữ mới lại hiện ra:

"Chính thê Tướng phủ Tô Nhược Mai gieo mình xuống hồ tự tận."

Trên đầu, sấm chớp giáng xuống, tiếng mưa như thác đổ.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Xung quanh, tiếng khóc than bi ai vang vọng bên tai.

"Phu nhân ch/ế/t rồi! Phu nhân không còn hơi thở nữa!"

"Phu nhân nhảy xuống hồ tự vận!"

Thì ra, mẫu thân đã đọc được tương lai của mẹ con ta từ quyển sách này.

Bà muốn dùng cái ch/ế//t để thay đổi vận mệnh.

Sau đó, trên sách lại xuất hiện một hàng chữ mới:

"Chu triều bị Bắc Địch diệt quốc. Tô Lạc Lạc thành thân cùng Bắc Địch Vương Ô Lặc Hoài, mẫu nghi thiên hạ."

Tô Lạc Lạc, thứ muội của ta.

Mẹ ruột nàng ta chỉ là một nô tỳ mà mẫu thân ta mua về, một kẻ ngu dốt vô dụng.

Vậy mà nàng ta lại có thể vinh hoa phú quý đến bậc này, còn ta lại rơi vào kết cục bi thảm hay sao?

Nhưng ta chợt nhận ra…

Ngoại trừ dòng chữ "Tô Nhược Mai gieo mình xuống hồ tự vận", những dòng còn lại đều chưa ráo mực.

Lời mẫu thân trước khi ch/ế/t chợt vang lên trong đầu ta:

"Bút mực đã khô, kết cục đã định."

Chẳng lẽ có nghĩa là…

Chỉ cần mực chưa khô, vận mệnh vẫn có thể thay đổi?

Hai ngày sau, phụ thân trở về.

Ông và mẫu thân thanh mai trúc mã, tình thâm nghĩa trọng.

Bên cạnh ông chỉ có duy nhất một thiếp thất, cũng chính là mẹ ruột của Tô Lạc Lạc, người do mẫu thân ta cưỡng ép nạp vào phủ.

Đêm ấy, ông quỳ trước linh đường, say đến bất tỉnh nhân sự.

Nhưng khi tỉnh lại, người nằm bên cạnh ông, lại là mẫu thân của Tô Lạc Lạc.

Ta không hề bất ngờ.

Vì trên Mệnh Thư đã ghi rõ,

"Tướng phủ say khướt, nắm lấy một đôi tay mềm mại. Là Nhược Mai sao? Hắn nghĩ. Không, không phải Nhược Mai. Nàng đã rời bỏ hắn rồi.

Nhưng hương thơm trên người nữ nhân này lại khiến hắn cảm thấy an ủi.

Hắn bằng lòng sai lầm thêm một lần nữa. Một đêm trầm luân."

Mệnh Thư còn viết:

"Tướng phủ dù sâu nặng tình ý với chính thê, nhưng giữa lúc bi thương, hắn lại phát hiện ra sự dịu dàng ấm áp của vị thiếp thất bên cạnh."

Chỉ trong vài ngày sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân tựa như biến thành một con người khác, sủng ái mẫu thân của Tô Lạc Lạc hết mực.

Ta nhìn cuộc đời mình như một câu chuyện cũ trong thoại bản, từng bước đi theo quỹ đạo đã được định sẵn trên trang giấy.

Từng bước đẩy ta đến kết cục bi thảm, làm nô, làm kỹ, chịu nhục mà ch/ế//t.

Nhưng ta không cam tâm.

Ta không muốn ch/ế/t mơ hồ như mẫu thân.

Ta muốn thay đổi kết cục này.

Bút mực chưa khô, tất cả vẫn chưa định số.

Sách phán ta "ác giả ác báo", vậy ta liền trở thành người từ bi, tâm như Bồ Tát.

Ta thay đổi hẳn tính tình kiêu ngạo ngày trước, ngày ngày đến thiện đường phát cháo, học y cứu người.

Càng làm nhiều việc thiện, nét chữ trên sách về kết cục của ta càng nhạt dần, ta âm thầm vui mừng.

Nhưng mỗi khi những chữ ấy sắp biến mất, thì chỉ cần Tô Lạc Lạc xuất hiện, bút mực lại đậm thêm mấy phần, xóa sạch tất cả nỗ lực của ta.

Lúc này ta mới hiểu, chỉ cần nàng ta còn ở bên cạnh ta, ta không thể thoát khỏi kết cục bi thảm.

Muốn sống sót, ta phải trừ bỏ nàng.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 3: Chương 3



Ta tìm đến bọn buôn người, những kẻ chuyên bán nam nữ trẻ tuổi của Chu triều sang Bắc Địch.

Kẻ cầm đầu cười cợt:

"Người đời đồn rằng đại tiểu thư Tô gia có lòng Bồ Tát, hóa ra là thế này, mặt như Quan Âm, tâm như rắn rết."

Ta không để tâm.

Tô Lạc Lạc không sai, nhưng ta cũng không sai.

Ta chỉ muốn sống.

Hội chùa năm ấy, ta cố ý bỏ rơi nàng giữa đám đông, đứng trên lầu cao nhìn xuống, thấy nàng hoảng hốt tìm kiếm rồi bị người ta bịt miệng, kéo vào hẻm tối.

Ta siết chặt khăn tay, cố nén cảm giác tội lỗi trong lòng.

Ta mở Mệnh Thư, chữ trên đó không những không biến mất, mà còn nhanh chóng khô lại, thậm chí còn xuất hiện thêm một hàng chữ:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Tô Vân Khê đã gieo ác nghiệp khi nàng sai người bắt cóc Tô Lạc Lạc."

Ta kinh hãi.

Hóa ra "ác giả ác báo" chính là điều này!

Ta vội vã đuổi theo bọn buôn người, muốn chúng thả Tô Lạc Lạc ra.

Nhưng một tên trong số chúng bị quân lính phủ tướng quốc b.ắ.n ch/ế//t ngay trước mắt ta.

Bọn chúng vì mất đồng bọn mà nổi giận, không chịu thả người nữa.

Ta cắn răng:

"Ta đi theo các ngươi, các ngươi thả nàng ta ra."

Vì ta muốn hại Tô Lạc Lạc, chữ "bị bán làm nô lệ Bắc Địch" đã khô mực, không thể thay đổi.

Nếu đã như vậy, ta liền thuận theo mệnh số, đổi lấy một con đường sống, tránh khỏi kết cục "bị làm nhục đến ch/ế/t".

Ta đẩy Tô Lạc Lạc về phía quân lính, còn mình thì bị bán sang Bắc Địch.

Trên đường đến biên cảnh Bắc Địch, ta gặp một bé gái bị bệnh nặng.

Ta cho nàng chút dược thảo, nhưng nàng vẫn không qua khỏi.

Trước khi tắt thở, nàng nài nỉ ta chăm sóc con thỏ nhỏ của nàng.

Nhìn con vật bẩn thỉu, ta thấy g/h/ê t/ở/m, định cự tuyệt, nhưng bỗng nhiên có một toán thổ phỉ xông tới.

Chúng g.i.ế.c người, cướp của, đốt phá mọi thứ.

Một tên thổ phỉ răng vàng khè vừa xoa bụng dưới vừa tiến về phía ta.

Ta mở Mệnh Thư, thấy dòng chữ "bị làm nhục đến c/h/ế/t" đã khô mực.

Hắn đá ta một cú vào ngực, xé toạc váy áo của ta.

Chợt, ta liếc thấy trên sườn núi xa xa, có một toán kỵ binh đang lạnh lùng quan sát thảm kịch này.

Lúc này, Mệnh Thư hiện thêm một dòng chữ mới:

"Lần đầu tiên Ô Lặc Hoài nhìn thấy Tô Lạc Lạc, nàng đang ôm một con thỏ nhỏ, van xin hắn cứu lấy nó."

Con thỏ nhỏ?

Sao trong Mệnh thư lại đột nhiên nhắc đến Ô Lặc Hoài, vị quân vương tương lai của Bắc Địch?

Ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vùng vẫy, chạy đến chỗ bé gái kia.

Nhưng nàng đã tắt thở.

Ta ôm lấy con thỏ nhỏ, định bỏ chạy thì lại bị bắt.

Hai tên thổ phỉ giữ chặt ta, miệng cắn lên cổ ta, hai tay xé rách y phục ta.

Giữa lúc ta giãy giụa trong tuyệt vọng, bảo vệ con thỏ trong lòng, một ánh kiếm lóe lên.

Hai tên thổ phỉ gục xuống, cổ họng bị cắt đứt, m/á/u b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.

Ta ngước lên.

Trước mắt là một thiếu niên cưỡi ngựa, trường kiếm trong tay vẫn nhỏ máu.

Sau lưng hắn, ánh dương rực rỡ như vạn trượng hào quang.

Trường ủng, mã khố, y phục hoa mỹ của Bắc Địch thêu hình ưng tuần.

Ngũ quan sắc nét, dưới đôi kiếm mi là cặp mắt thâm trầm, đầy dã tính và sát khí.

Dưới vẻ lãnh khốc, sát phạt ấy, thiếu niên vẫn mang chút khí chất mềm mại của tuổi trẻ.

Ta biết, hắn chính là Ô Lặc Hoài.

Ta chợt nhớ đến lời tiên tri trong Mệnh thư về lần đầu gặp gỡ giữa hắn và Tô Lạc Lạc.

"Thiếu nữ ngước nhìn hắn, vẻ mặt thiên chân vô tà, dè dặt hỏi liệu hắn có thể cứu con thỏ nhỏ của nàng hay không."

Như có ma xui quỷ khiến, ta siết chặt con thỏ nhỏ trong tay, ngập ngừng cất lời:

"Ngài có thể… cứu lấy thỏ con của ta không?"

Trên Mệnh thư, ba chữ Tô Lạc Lạc biến mất, thay vào đó là Tô Vân Khê.

Lần sơ ngộ vốn thuộc về nàng ta, nay đã đổi thành ta và Ô Lặc Hoài.

Vì giả làm Tô Lạc Lạc, ta đã khiến hắn mềm lòng, giữ ta lại làm nô lệ của hắn.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 4: Chương 4



"Ô Lặc Hoài dẫn kỵ binh vương trướng vượt biên, trông thấy một đám thổ phỉ hoành hành cướp bóc.

Hắn tin vào quy luật cường giả vi tôn, kẻ yếu thị nhục, thổ phỉ chẳng qua chỉ là lũ linh cẩu hèn hạ, tham lam, nhưng hắn chẳng muốn nhúng tay.

Thế nhưng, hắn lại thấy một nữ tử.

Hắn trông thấy đám linh cẩu ghê tởm ấy phủ lên người nàng, như muốn xé x//á/c nàng thành từng mảnh.

Nàng vừa khóc vừa gào thét, nhưng vẫn cố sức ôm chặt lấy con thỏ nhỏ trong lòng.

Ngón tay hắn vô thức siết chặt roi ngựa."

Thỏ con ch//ế/t rồi. Khi Ô Lặc Hoài nhìn sang, ta cố vắt ra vài giọt nước mắt.

Nhưng khi xoay người lại, trên mặt ta chẳng còn chút bi thương nào, chỉ lạnh lùng vứt xác thỏ sang một bên, dùng khăn tay lau sạch bàn tay dính máu.

Từ đó, mỗi lần vận mệnh viết ra những tình tiết thuộc về Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc, ta đều nhanh chóng chiếm lấy, trước khi bút mực kịp khô.

Ta giả vờ không biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, giả vờ yêu thích tiểu động vật, giả vờ vui vẻ, hoạt bát.

Càng đóng vai Tô Lạc Lạc nhiều lần, Tô Vân Khê càng thay thế vị trí của nàng trong Mệnh thư, nét mực ghi lại thảm kịch của ta cũng ngày một phai nhạt.

Mãi cho đến một ngày, trên Mệnh thư xuất hiện một hàng chữ:

"Tô Lạc Lạc và Ô Lặc Hoài đồng sàng cộng chẩm, ân ái triền miên."

Chỉ cần ta thay thế nàng, cùng Ô Lặc Hoài hoan hảo, vận mệnh của ta sẽ được cải biến.

Nhưng nếu ta chưa xuất giá mà đã thất thân, về sau còn có thể tồn tại thế nào?

Thế nhưng, ta muốn sống… ta phải quyến rũ hắn.

2.

Nhưng vấn đề là,

Ô Lặc Hoài, hắn không gần nữ sắc.

Dân phong Bắc Địch vốn phóng khoáng, quý tộc nơi đây đều dưỡng trong phủ vô số mỹ nữ làm nô tỳ hầu hạ hoan lạc.

Những nữ nô ấy nào phải không muốn bám víu lấy hắn? Một vương tử anh tuấn như thế, ai lại không muốn trèo cao?

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Chỉ tiếc rằng, Ô Lặc Hoài dù tuổi trẻ nhưng tâm tư thâm trầm, khí thế bức người, chưa từng cần đến uy h.i.ế.p mà đã đủ khiến kẻ khác run sợ.

Các nữ nô đối diện hắn đều bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.

Cũng từng có kẻ to gan tự tiến cử làm ấm giường.

Nhưng chưa qua nổi một khắc, nàng ta đã mặt mày thất sắc, y phục xốc xếch, chật vật chạy ra khỏi trướng của hắn.

Vậy nên ta hoài nghi…

Ô Lặc Hoài… không được.

Ta cũng sợ hắn.

Từ nhỏ ta đã lớn lên trong khuê phòng, đối với chuyện phong nguyệt hoàn toàn ngây ngô.

Đường đường là đích nữ tướng phủ, nay lại phải bán rẻ thân xác, đúng là nỗi nhục tày trời.

Nhưng… còn cách nào khác?

Sinh mệnh đã sắp cạn kiệt, thì giữ gìn tôn nghiêm để làm gì?

Bên ngoài, thị nữ hầu cận của Ô Lặc Hoài đang bưng chậu nước nóng, chuẩn bị tiến vào trướng của hắn.

Khi lướt qua nàng, ta lặng lẽ rắc lên tay áo nàng một nắm bột phấn.

Trước kia khi còn ở y quán, so với thuốc cứu người, ta lại hứng thú với độc dược hơn.

Loại dược này có thể khiến nàng ta hôn mê trong chốc lát.

Thấy thân thể thị nữ lảo đảo, ta liền đỡ lấy nàng, nhân cơ hội đề nghị thay nàng chuẩn bị nước tắm.

Ô Lặc Hoài vẫn chưa trở về.

Ta đổ nước nóng vào thùng tắm, rắc lên một ít cánh hoa, rồi kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa lưới.

Rất nhanh sau đó, ta nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng tới.

Ta hít sâu một hơi, rồi chìm vào trong nước, cố gắng nín thở.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 5: Chương 5



Ngay lập tức, ta hối hận.

Tại sao ta lại đổ… nước nóng đến mức này?

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Khi cảm thấy thời cơ đã đến, ta nhẹ nhàng đứng dậy khỏi mặt nước, sóng nước tung tóe khắp nơi.

Mỹ nhân xuất dục (giai nhân vừa bước ra từ bồn tắm), kiều diễm yêu kiều, hắn há có thể không động tâm?

Ta khẽ cắn môi, đôi mắt long lanh e lệ, nhếch môi cười duyên, vừa định thả một ánh mắt mê hoặc về phía hắn…

"Xoẹt!"

Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, lưỡi d.a.o sắc bén đã kề lên cổ ta.

Không kịp đề phòng, ta lập tức đông cứng, không dám nhúc nhích.

Thanh đao của hắn sắc bén vô cùng, chỉ cần một chút lực, ta ắt sẽ đầu lìa khỏi cổ.

"Ngươi đang làm gì?"

Môi mỏng của hắn khẽ mở, giọng nói lạnh lẽo như băng sương.

Ta run rẩy:

“Nô… nô… đã mến mộ tiểu khả hãn từ lâu… Chỉ cầu…”

Những lời này thật khó để thốt ra, ta cúi đầu, gương mặt nóng bừng như bị thiêu đốt, vô thức cắn nát môi mình, m.á.u hòa vào nước rơi xuống từng giọt.

Ta khẽ ngước mắt lên nhìn hắn, đáy mắt ngập nước, ngân ngấn lệ, khẽ thì thào:

“… Một đêm hoan hảo…”

Hắn sững sờ trong giây lát, lưỡi d.a.o trong tay dần dần hạ xuống, thần sắc băng lãnh tựa như tuyết đầu đông cũng có chút tan chảy.

Ánh mắt hắn thay đổi, chợt mang theo một tia xâm lược, từng chút từng chút lướt qua người ta.

Y phục mỏng manh ướt đẫm dính sát vào cơ thể, xuân sắc hiển lộ.

Đột nhiên, hắn cúi người về phía ta.

Ta chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã rơi vào lòng hắn.

Nhiệt độ trên lồng n.g.ự.c hắn phả vào da thịt ta, bên cạnh đống lửa cháy hừng hực, bóng hắn áp xuống từng chút một.

Hắn ôm ta từng bước từng bước tiến về phía giường.

Trong đầu ta hiện lên những hình ảnh xấu hổ, trái tim đập rộn ràng.

Ta bất giác ôm chặt lấy hắn hơn, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình.



Sau đó, ta bị ném ra khỏi trướng.

Cả người ta ngã ngồi xuống đất, m.ô.n.g đau ê ẩm.

Ngồi trên mặt đất, ta đầy hoang mang.

Có chút không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hắn cúi xuống nhìn ta, ánh mắt tựa như thần linh giáng thế nhìn xuống con kiến hèn mọn.

"Hãy đưa nàng ta về."

Hắn lạnh lùng ra lệnh cho đám thị vệ, sau đó xoay người bước vào trướng, chẳng buồn ngoảnh lại.

Trên đường trở về, bọn thị vệ không ngừng giễu cợt:

"Loại tiện nhân như ngươi cũng dám trèo lên giường của Tiểu Khả Hãn?"

"Ngay đến đệ nhất mỹ nhân Bắc Địch còn không lọt vào mắt xanh của người, ngươi nghĩ mình có tư cách gì?"

Ta hờ hững quét mắt nhìn bọn chúng.

Chắc chưa từng có nô lệ nào dám khiêu khích bọn chúng, nên một tên vung tay, tát thẳng vào mặt ta.

Lực không nhẹ, một bên má ta lập tức sưng lên, khoé môi rướm máu.

Lại một bàn tay nữa vung lên, ta lập tức bắt lấy cổ tay hắn, lạnh giọng:

"Ngươi là thứ gì mà dám đánh ta?"

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Rồi ta cúi xuống, kéo chặt tấm áo khoác trên người:

"Nhìn cho rõ, ta đang khoác áo của ai?"

Hơi thở bọn thị vệ khựng lại.

"Lần trước, nữ nô bị đuổi ra khỏi trướng, không một mảnh vải che thân, còn bị đánh đòn tàn nhẫn."

"Nhưng lần này, Tiểu Khả Hãn lại khoác áo cho ta, còn sai các ngươi hộ tống ta về."

"Vì sao, các ngươi thử nghĩ xem?"

Bọn chúng nhất thời câm lặng, không dám động thủ nữa.

Hôm nay tuy kế sách thất bại, nhưng ta đã nhìn ra một tia dung túng trong mắt U Lặc Hoài dành cho ta.

Chỉ một tia thôi, nhưng cũng đủ để ta được nước lấn tới.

Nếu hắn chưa động lòng, vậy ta sẽ châm thêm lửa.

Mấy ngày sau, tại yến tiệc vương tộc, ta đứng hầu một bên, châm rượu cho U Lặc Hoài.

Hắn lạnh lùng liếc qua ta một cái, sau đó chẳng hề để mắt tới nữa.

Hắn không biết, trong vò rượu ta đang cầm có hòa thêm mê dược.

Ta nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay hắn, tim như nhảy lên đến tận cổ họng, vừa căng thẳng vừa kích động.

Chỉ cần hắn uống ngụm rượu này…

Nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay đột nhiên kéo ta sang bên.

Là Vương thúc của U Lặc Hoài, U Lặc Thoát.

Hắn đã uống say khướt, ôm chặt lấy ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu và mồ hôi khiến ta suýt nghẹt thở.

Hắn giật lấy vò rượu từ tay ta, ngửa cổ uống một hơi.

Chỉ trong chốc lát, hắn bắt đầu nóng bừng, ánh mắt tràn đầy d*c v*ng, cười d*m đ*ng nhìn ta.

Ta thầm kêu không ổn.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 6: Chương 6



Chẳng lẽ lần này ta lại gậy ông đập lưng ông sao?

Bàn tay thô bạo của hắn bắt đầu s* s**ng khắp người ta.

Ta cố giãy giụa nhưng không thoát được, chỉ có thể quay đầu, ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu U Lặc Hoài.

Thế nhưng hắn chỉ điềm nhiên uống rượu, thậm chí còn chẳng buồn nhìn ta lấy một cái.

Chẳng lẽ, hắn thực sự mặc kệ ta sao?

Chén rượu ta rót cho hắn bị đặt sang một bên.

Thì ra, hắn đã sớm biết có vấn đề.

U Lặc Thoát bóp chặt cằm ta, ép ta uống hết xuân dược.

Ta giãy giụa kịch liệt, nhưng vẫn bị sặc đến suýt nghẹt thở.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Xin cứu ta..."

Ta thực sự sợ hãi, khẽ cầu xin.

Nhưng hắn vẫn dửng dưng, để mặc ta bị kéo đi ngày một xa.

Tuyệt vọng nhìn bóng lưng hắn thẳng tắp, ta bỗng bị U Lặc Thoát vác lên vai.

Xung quanh vang lên những tiếng hò reo.

Bắc Địch vốn là nơi hoang dã, yến tiệc thường xảy ra cảnh nô lệ bị khách nhân bắt đi làm trò tiêu khiển.

Lão ném ta xuống, điên cuồng xé rách y phục ta.

Ta ra sức phản kháng.

Trong giây phút tuyệt vọng, đột nhiên, áp lực trên người nhẹ hẳn.

U Lặc Thoát bị đẩy ngã.

Chớp mắt, ta đã được ôm vào trong lòng U Lặc Hoài.

"Tiểu Khả Hãn! Ngài làm gì vậy?!"

U Lặc Thoát gầm lên, giận dữ.

"Vương thúc, nàng là nữ nhân của ta."

U Lặc Thoát nhìn hắn thật lâu, ánh mắt như dã thú nhe nanh.

Ta nắm chặt tay, cơ thể bắt đầu nóng bừng, xuân dược đã phát tác.

Ta ôm chặt lấy U Lặc Hoài, tham lam v**t v*, hôn lên gương mặt góc cạnh của hắn.

"Tiểu Khả Hãn..."

"Ta... mến mộ ngài..."

Thiếu niên vẫn lạnh lùng như trước, nhưng ta dán sát vào hắn, liền cảm nhận được phản ứng của hắn đang dần thức tỉnh.

Ta nở nụ cười yêu mị.

Xem ra, hắn không phải không được.

Cuối cùng, ta cũng có thể chiếm lấy hắn!

Nhưng khi ta sắp hôn lên môi hắn, đột nhiên có một viên thuốc bị nhét vào miệng ta.

Một luồng khí lạnh ùa đến, thiêu đốt trong người dần dịu xuống.



Hắn rốt cuộc có được hay không?

"Về trướng của ngươi đi."

Hắn hờ hững nói, ánh mắt như thể chỉ cần chạm vào ta cũng khiến hắn g//hê t/ở/m.

Nỗi nhục nhã trào dâng trong lòng.

Hắn chưa từng gặp Tô Lạc Lạc, vậy mà vẫn nguyện vì nàng ta mà giữ mình trong sạch?

Nếu là nàng, có lẽ mọi chuyện đã thành rồi.

Ta có gì thua kém nàng?

Nếu không phải số phận trêu đùa, ta lẽ ra đã trở thành thái tử phi của Triệu Phỉ, đâu đến mức cam chịu thân phận thấp hèn thế này?

Ta cắn răng, quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa khóc.

Ta hận bản thân đê tiện.

Hận U Lặc Hoài, kẻ được định sẵn sẽ gi//ế/t ta.

Mưa lớn trút xuống như thác đổ, ta ngã nhào vào vũng bùn lầy lội.

Muốn bò dậy, tay chân giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy, ta lại càng lấm lem, thảm hại không kể xiết.

Ta, từ một tiểu thư khuê các cao quý, nay hóa thành nô lệ hèn mọn nhất.

Còn nàng, Tô Lạc Lạc, vẫn cao cao tại thượng, thanh khiết không vết nhơ.

Cớ gì nàng được như vậy?

Không tranh, không đoạt, lại dễ dàng cướp đi trái tim Ô Lặc Hoài?

Chỉ là một thứ nữ ngu dốt, lấy đâu tư cách để trở thành mẫu nghi thiên hạ?
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 7: Chương 7



Ta ngẩng đầu, mưa tát vào mặt lạnh buốt.

Trời đen sầm, sấm chớp rền vang, áp lực tựa như muốn nghiền nát cả mặt đất.

Lau đi nước mắt yếu hèn, ta hạ quyết tâm.

Ô Lặc Hoài, nếu đã không thể có được chàng…

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Vậy thì ta… sẽ gi//ế//t chàng!

Ta mở Mệnh thư, từng hàng chữ chậm rãi hiện lên, mực vẫn còn tươi mới.

"Ngày nhật thực, Ô Lặc Thoát ám sát Ô Lặc Hoài. Hắn suýt bỏ mạng, may mắn được Tô Lạc Lạc cứu giúp."

Khóe môi ta nhếch lên lạnh lẽo.

Cơ hội đến rồi!

Lần này, ta sẽ không lặp lại số mệnh thay nàng ta ra tay cứu hắn.

Nàng muốn cứu hắn?

Vậy ta sẽ g.i.ế.c hắn!

Nếu không có nàng ra tay, Ô Lặc Hoài sẽ ra sao?

Ta đã không còn gì để mất. Dù có rơi vào đường cùng, ta cũng phải kéo kẻ đã hủy hoại ta xuống địa ngục!

3.

Ngày nhật thực.

Vương đình Bắc Địch cử hành nghi thức cầu thần. Đột nhiên, lửa bốc cao từ kho lương, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời.

Ta biết đây là kế của Ô Lặc Thoát.

Hắn phóng hỏa, dụ đại quân rời đi chữa cháy, để khi khả hãn canh phòng sơ hở, thích khách sẽ ra tay ám sát.

Trong lúc loạn lạc, Ô Lặc Hoài hộ giá phụ hoàng lui về sau, kẻ hầu người hạ bỏ chạy tán loạn, không ít người bỏ mạng dưới lưỡi đao thích khách.

Ta bò sát mặt đất, định nhân cơ hội này thoát thân.

Theo như Mệnh thư, Tô Lạc Lạc sẽ vì hắn mà đỡ tên.

Nhưng ta đâu có ngu ngốc như vậy!

Để hắn bị thích khách đ.â.m xuyên tim cũng tốt!

Bỗng nhiên, có kẻ túm lấy sau cổ ta, nhấc bổng lên.

Giọng Ô Lặc Hoài trầm thấp vang lên:

"Đi theo ta!"

Hả? Sao lại không giống mệnh thư đã viết?

"Tô Lạc Lạc sợ hãi đến tột cùng, ôm chặt Ô Lặc Hoài, cầu xin hắn dẫn nàng theo."

Nhưng ta đâu có cầu xin gì!

Hắn vì sao lại giữ lấy ta?

Ta giãy giụa, hắn dứt khoát vác ta lên vai, lao về phía chuồng ngựa.

Truy binh đuổi đến.

Ta ngước nhìn bầu trời tối đen, đột nhiên, một tia sáng mặt trời xuyên qua tầng mây dày đặc.

Chính là lúc này!

"Hướng Đông Nam b.ắ.n ra một mũi tên lạnh lẽo, nhắm thẳng vào tim Ô Lặc Hoài. Tô Lạc Lạc dũng cảm lao đến, lấy thân mình che chở!"

Ta liếc mắt về phía Đông Nam, thấy cung thủ đang giương cung, khóe môi khẽ nhếch lên cười lạnh, nhanh chóng nấp sau lưng Ô Lặc Hoài, để hắn trực diện đón nhận mũi tên băng lãnh kia.

Ô Lặc Hoài xoay người, ánh mắt sắc bén bắt kịp mũi tên đang lao đến.

Hắn vung kiếm, dễ dàng quét rơi mũi tên xuống đất.

Ta còn chưa kịp thất vọng, thì khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau nhức thấu tim bất ngờ ập đến.

Ta… trúng tên rồi…

Mũi tên từ phía Tây Bắc phóng đến, xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c ta.

Sao có thể như vậy?

Ta ngã gục, thân thể rã rời, nhưng lại được hắn vội vàng đỡ lấy.

"Ngươi… thay ta cản tên?"

… Ta nào có muốn thay ngươi cản tên đâu!

Mệnh thư chỉ nói phương Đông Nam có thích khách b.ắ.n tên, nào ngờ Tây Bắc cũng có phục binh!

Ta run rẩy rút Mệnh thư ra, chỉ thấy dòng chữ trên đó đã thay đổi:

"Phương Đông Nam và Tây Bắc đồng loạt xuất hiện thích khách b.ắ.n tên. Ô Lặc Hoài quét rơi một mũi, Tô Vân Khởi đỡ trọn mũi còn lại."



Nhìn vết m.á.u đỏ tươi không ngừng trào ra từ lồng ngực, ta chỉ muốn mắng chửi một trận!

Nhưng ta không sợ.

Mực chữ ghi về kết cục của ta trên mệnh thư vẫn chưa phai nhạt, chứng tỏ vết thương này chưa đủ lấy mạng ta.

Khi đại phu rút tên ra, ta vẫn cố ý làm bộ yếu ớt, run rẩy siết c.h.ặ.t t.a.y Ô Lặc Hoài.

"Đừng sợ, sẽ không sao đâu."

Lần đầu tiên ta nghe thấy hắn dịu dàng đến vậy.

"Tiểu Khả Hãn… nếu nô tỳ còn sống… có thể… xin một phần thưởng không?"

"Ngươi muốn gì, ta đều đáp ứng."

"Ta muốn…" Giọng ta ngày càng yếu, hắn phải cúi sát xuống mới có thể nghe rõ.

"… một đêm hoan hảo."

Thân thể hắn thoáng cứng đờ, trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi gật đầu:

"Được."

Mang theo một nụ cười mãn nguyện, ta chìm vào hôn mê.
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 8: Chương 8



Mấy tháng sau đó, đãi ngộ của ta thay đổi một cách trời long đất lở.

Mỗi ngày, Ô Lặc Hoài đều đến thăm ta, kể cho ta nghe những truyền thuyết về thảo nguyên, dẫn ta ngắm sao trời.

Hắn thậm chí còn kể về mẫu thân của mình.

Nàng vốn là một nô lệ người Hán, bị các phi tần của Khả Hãn chèn ép, cuối cùng u uất mà qua đời khi hắn còn nhỏ.

Chẳng trách Ô Lặc Hoài không hề giống những người Bắc Địch thô bạo khác.

Dung mạo hắn sắc nét, tuấn mỹ, dù ở chốn kinh thành cũng đủ để trở thành giấc mộng của vô số nữ tử.

Hôm ấy, hắn dẫn ta vào sâu trong thảo nguyên để ngắm sao.

"Khi còn nhỏ, mỗi lần nhớ A Nương, ta đều đến đây."

"A Mã nói, nàng sẽ hóa thành ngôi sao kia, luôn dõi theo ta."

Hắn ngồi bên cạnh ta, mắt dõi về bầu trời, giọng nói trầm lặng.

Ta đâu có hứng thú với chuyện mẫu thân hắn là ngôi sao nào.

Điều khiến ta lo lắng là dòng chữ định sẵn kết cục bi thảm của ta trên mệnh thư sắp khô lại rồi!

Ta vứt bỏ tôn nghiêm cuối cùng, khẽ tựa vào vai hắn.

"Tiểu Khả Hãn, dù A Mã của ngươi đã rời đi, nhưng vẫn còn ta đây. A Khởi sẽ mãi mãi bên cạnh ngươi."

Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt nhu hòa.

"Thật không?"

Ta gật đầu, vùi mặt vào lòng hắn.

"Tiểu Khả Hãn còn nhớ lời hứa với A Khê không?"

Ta nghe thấy nhịp tim vững vàng trong lồng n.g.ự.c hắn dần tăng nhanh, bàn tay hắn cũng dần siết chặt.

Ta cũng căng thẳng không kém.

Hắn nắm lấy tay ta:

"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Ta gật đầu.

"Theo ta, chính là một đời một kiếp một đôi. Ngươi hiểu chứ?"

Ta sững sờ.

Trong đôi mắt hắn như phản chiếu ánh sao, sáng đến mức ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng rồi ta vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn cúi người xuống, còn ta nằm ngửa ra, hai tay siết chặt lấy vạt váy, thân thể khẽ run lên.

Hắn bật cười khẽ:

"Đừng sợ."

Đêm đó, bầu trời rực rỡ những vệt sao băng.

Và chu sa trên tay ta, cũng biến mất.

Nửa đêm, ta nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay hắn, len lén mở Mệnh thư ra xem.

Dòng chữ định sẵn kết cục bi thảm của ta… đang dần biến mất.

Cuối cùng, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, mang theo sự mãn nguyện mà chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, ta trở về đêm hôm đó, đêm mà mẫu thân kéo ta đi tìm cái chết.

Trước khi gieo mình xuống hồ, bà ấy điên cuồng hét lên:

"Kính hoa thủy nguyệt… rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả?"

Nhưng trong mộng, người bị đẩy xuống hồ lại là ta.

Ta giãy giụa, vùng vẫy, nhưng vẫn không ngừng chìm xuống.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Ta nhìn thấy mẫu thân.

Bà đứng trên bờ, cúi đầu nhìn ta, vừa cười vừa rơi lệ:

"A Khê, sai rồi, tất cả đều sai cả rồi."

"Ngươi đã mắc lừa rồi."

Ta hớp một hơi thật sâu, giật mình bừng tỉnh.

Ánh mặt trời đã tràn ngập khắp lều trại của Ô Lặc Hoài.

Ta vội vàng lật tìm Mệnh thư, định mở ra.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng kinh hô:

"Khả hãn đây là muốn đánh ch/ế/t Tiểu Khả hãn sao?!"

Ta vội chạy ra ngoài, hỏi thị nữ chuyện gì đã xảy ra.

Thị nữ vội hành lễ rồi đáp:

"Tiểu Khả Hãn sáng nay vừa trở về, liền tấu với Khả Hãn, nguyện cưới cô nương. Khả hãn vô cùng giận dữ."

Ta lập tức bảo nàng dẫn đường.

Ngoài đại trướng, Ô Lặc Hoài quỳ thẳng tắp, từng roi quất xuống da thịt, m.á.u thấm y bào, thế nhưng hắn vẫn lặng im không một tiếng r*n r*, ánh mắt kiên định.

Nhìn hắn vì ta mà chịu cơn thịnh nộ của phụ thân, không tiếc chịu đựng hình phạt nghiêm khắc, lòng ta sao có thể không rung động?
 
Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên
Chương 9: Chương 9



Khoảnh khắc ấy, cảm giác động tâm không phải giả, mong muốn cùng hắn kề vai chẳng phải hư ảo.

Nhưng rồi, giấc mộng đêm qua vụt hiện trong tâm trí, khiến ta bất giác bất an.

Ta mở Mệnh thư, chỉ thấy trên đó hiện ra một kết cục mới:

"Ô Lặc Hoài lấy một mũi tên xuyên qua tâm mạch Tô Vân Khê, sau lập Tô Lạc Lạc làm hậu."

Mực đã khô, vận mệnh đã định.

Ta nhìn hắn đang vì ta mà chịu hình phạt dưới ánh dương, lòng ta chợt lạnh ngắt.

Thì ra, dẫu đã trải qua bao gian truân, ta vẫn chẳng thể thay đổi số mệnh hắn là người g/i/ế/t ta, chẳng thể đổi thay sợi dây duyên phận giữa hắn và Tô Lạc Lạc.

Vậy thì lời hứa "một đời một kiếp một đôi" của hắn đêm qua tính là gì?

Kiên định của hắn lúc này tính là gì?

Ta vốn chìm trong bóng tối, lại được hé lộ một tia sáng.

Nhưng tia sáng ấy, rốt cuộc vẫn bị cướp đi.

Ta chạy đi, tìm đến lửa, định đem mệnh thư thiêu hủy.

Nhưng ngay khi sắp đốt, trên mệnh thư bỗng hiện lên một hàng chữ:

"Dừng tay."

Ta bàng hoàng nhận ra, có kẻ đang nói với ta.

Ta buông hỏa chiết tử, trầm giọng hỏi:

"Ngươi là ai?"

"Ta là kẻ cầm bút."

"Là ngươi thao túng vận mệnh của ta?"

"Đúng vậy."

"Ngươi dựa vào cái gì?!"

"Dựa vào việc ngươi chỉ là nhân vật trong bút ta."

"Ta là đích nữ phủ Thừa tướng, Tô Vân Khê, ngươi dám nói ta chỉ là nhân vật dưới bút của ngươi?!"

"Ngươi không cam lòng?"

"Đương nhiên không cam lòng!"

Mệnh thư trầm mặc chốc lát, rồi lại hiện ra một hàng chữ:

"Được, nếu ngươi tìm được ta, gi/ế/t ta, ta sẽ để ngươi cầm bút."

"Ngươi để ta cầm bút? Để ta quyết định vận mệnh chúng nhân?"

"Phải."

"Ngươi ở đâu?"

Mệnh thư hiện lên hàng chữ cuối cùng:

"Ta từ nơi ngươi đến mà đến, đi đến nơi ngươi sẽ đi."

"Từ nơi ta đến mà đến, đi đến nơi ta sẽ đi."

Ta ngoảnh mặt nhìn về phương đông, nơi kinh thành tọa lạc.

Chẳng lẽ kẻ cầm bút đang ở kinh thành?

Người ấy rốt cuộc là ai?

Hay là... Tô Lạc Lạc?

4.

Bấy lâu nay, ta chẳng phải vì đoạt lấy thân phận của Tô Lạc Lạc mà đổi thay vận mệnh, mà chỉ là bị kẻ cầm bút dẫn dắt, từng bước đi theo sự an bài của hắn.

Mẫu thân có lẽ đã từng thử thay đổi số mệnh, nhưng rồi cũng hiểu ra mọi nỗ lực đều uổng công.

Còn về việc Ô Lặc Hoài sát hại ta, rồi lập Tô Lạc Lạc làm hậu…

Khi xưa, phụ thân đối với mẫu thân thâm tình sâu nặng, thế mà chỉ sau một đêm đã thay lòng, sủng ái mẫu thân của Tô Lạc Lạc.

Thế gian này, nào có chân tình vĩnh viễn chẳng đổi thay?

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Khả hãn rốt cuộc vẫn đồng ý hôn sự của ta và Ô Lặc Hoài.

Dù sao hắn cũng là nhi tử được yêu thích nhất, lại từng có công cứu giá khi Ô Lặc Thoát hành thích.

Mỗi ngày, hắn đều hái hoa tặng ta, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Mọi người đều nói, chưa từng thấy Tiểu Khả Hãn nở nụ cười với nữ tử nào khác.

Thế nhưng hắn đối với ta càng tốt, lòng ta lại càng quặn đau.

Những khi triền miên bên nhau, hắn cứ mãi gọi tên ta.

"A Khê, nàng phải mãi mãi bên ta nhé!"

Ta mỉm cười đáp lời, nhưng trong đáy mắt, chỉ còn lại băng lãnh.

Rốt cuộc, đêm trước đại hôn, ta phóng ngựa bỏ trốn.

Lúc mọi người phát hiện tân nương biến mất, ta đã đi rất xa.

Nhưng đội quân của Ô Lặc Hoài vẫn đuổi kịp.

Con ưng của hắn là kẻ đầu tiên phát giác ra ta.

Nó sà xuống, móng vuốt sắc bén giật tung búi tóc ta.

Cuồng phong rít gào, mái tóc ta tung bay giữa trời đêm.

Hắn một thân kỵ trang, ngồi trên lưng ngựa đối diện với ta.

Hắn nhất định không ngờ ta biết cưỡi ngựa.

Bao năm qua, ta vẫn luôn giả bộ giống như Tô Lạc Lạc, kẻ vô dụng, giả bộ như chẳng biết gì.

Cuối cùng, vào khoảnh khắc ta rời đi, ta có thể trở về chính mình.

Ta giương cung, đặt tên, nhắm thẳng vào hắn.

Hắn cũng giương cung, nhắm thẳng vào ta.

"Ô Lặc Hoài sẽ lấy một mũi tên xuyên tâm Tô Vân Khê."

Đây có phải chính là thời khắc mà Mệnh thư đã dự báo?

Tốt thôi, vậy thì để ta nghênh đón kết cục này vậy!

Hai mũi tên đồng loạt rời cung, xé gió lướt qua nhau giữa không trung.

Ta không hề né tránh, nhưng mũi tên của hắn lại rơi chệch xa ta, cắm xuống đất.

Còn mũi tên của ta, lại xuyên thẳng vào lồng n.g.ự.c hắn.

Hắn bách phát bách trúng, thế nhưng lần này, hắn cố ý b.ắ.n lệch.

Hắn dùng tay ôm lấy vết thương, ánh mắt bi thương mà nhìn ta, như chẳng thể tin được rằng ta thật sự muốn lấy mạng hắn.

Nhưng ta biết, hắn sẽ không ch/ế//t.

Hắn sẽ leo lên vị trí chí tôn, phong Tô Lạc Lạc làm hoàng hậu.

Ta mặt không đổi sắc, thu lại dây cương, giục ngựa rời đi.

Trong ánh nhìn thoáng qua, ta thấy hắn giơ tay, ngăn cản đám kỵ binh truy đuổi ta.

Hai tháng sau, ta trôi dạt khắp nơi, rốt cuộc cũng quay về Tướng phủ.
 
Back
Top Bottom