Tâm Linh Địa Phủ Chờ Em

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
221540410-256-k342600.jpg

Địa Phủ Chờ Em
Tác giả: Meimeilayla
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi đợi đến đêm, đóng chặt cửa phòng, tắt hết đèn, chỉ thắp một ngọn nến.

Tôi cúi người xuống, nhìn qua háng mình.

Quả nhiên, trong gương phản chiếu hình ảnh một con ma nữ mặc yếm đỏ, đang vắt vẻo trên cổ tôi.

Dưới ánh nến mờ ảo, nhìn bộ mặt cô ta thật kinh dị.

Tôi sợ hãi bật người dậy, chạy đến bật đèn sáng trưng, ngồi thừ người trên giường ôm ngực thở dốc.

Tôi đã bị ma ám...

Tôi sắp chết!

Và rồi tôi gặp được anh- Bạch Liên lão quỷ, anh đã cứu tôi thoát khỏi kiếp nạn của đời người.

Add fb Bút Tiên nha!

Mọi ngừoi đi qua cho mình xin một like+cmt tương tác để mình lấy động lực với ạ!​
 
Địa Phủ Chờ Em
Bị ma ám


Phải lấy một người không quen biết đã khổ rồi, nhưng nếu bị ép lấy một người đã chết làm chồng thì còn khổ sở hơn gấp trăm vạn lần.

Và tôi chính là người sắp phải gả cho một người đã chết chỉ vì bố tôi đã lỡ hứa hôn với người ta từ trước.

Tôi tên Hạ Vy, là một cô gái nông thôn chính hiệu.

Ở thôn tôi có tục lệ con gái đến 18 tuổi sẽ được bố mẹ chọn cho mối nhân duyên tốt trong làng rồi gả đi, bất kể có yêu nhau hay không, đúng theo kiểu “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”.

Tôi luôn cho rằng đó là hủ tục cần phải được bài trừ.

Thế nhưng tôi lại chính là nạn nhân xấu số nhất của hủ tục ấy, vì người được chỉ định từ trước là sẽ lấy tôi, là một cái xác chết.

Vài năm trước, trong một lần nhậu xỉn, bố tôi có lỡ vui mồm hứa với ông phú Thiên rằng sẽ gả tôi cho con trai út của ông ta-cậu ba Thiên Bình.

Ai cũng cho rằng tôi số hưởng, được hứa hôn với công tử nhà giàu nhất thôn.

Tưởng rằng đó chỉ là lời nói đùa khi vui của người lớn, nào ngờ đến năm tôi 18 tuổi, dân làng đồn ầm lên là cậu Bình-vị hôn phu tương lai của tôi đang học trên thành phố bỗng chốc gặp tai nạn, chết ngay tại chỗ.

Điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải lấy một người chết làm chồng, cả đời chịu cảnh goá bụa.

Ngay khi tin đồn bị lan truyền, cả nhà ông phú Thiên kéo đến nhà tôi đòi thực hiện hôn ước, hỏi cưới tôi làm dâu.

Nói là hỏi cưới chứ thực chất là ép buộc nhà tôi phải gả tôi đi.

Mẹ tôi thương tôi còn trẻ, không thể chôn vùi cả đời bên người chồng đã chết được, nên nhất định không đồng ý.

Nhà ông phú Thiên đã trả tiền cho dân làng, dẫn mọi người đến chứng kiến màn đòi dâu của mình, ai cũng bị mua chuộc mà hùa vào nói nhà tôi lật mặt, nhà tôi nuốt lời, có người còn độc miệng bảo tôi huỷ hôn như vậy sau này cũng chẳng ai thèm hỏi cưới.

Bố tôi vì sĩ diện, không chịu được người đời đàm tiếu, đã đồng ý trước mặt mọi người trong làng rằng sẽ gả tôi về nhà ông phú Thiên làm vợ cậu Bình.

Tôi ấm ức bưng mặt khóc, chạy ra khỏi nhà.

Tôi chạy đến ao sen giữa làng, ngồi khóc lóc than thở.

Sen đang mùa trổ hoa, những bông sen hồng chen chúc, dập dềnh trong làn nước đẹp vô cùng.

Bỗng tôi phát hiện phía gần tôi có một bông hoa sen trắng.

Thật kì lạ!

Giữa một rừng sen hồng, ở đâu ra một bông bạch liên đẹp tinh khiết đến thế?

Tôi hiếu kì sát lại gần, cúi xuống gần hơn để quan sát.

Dưới làn nước xanh lấp lánh, tôi chợt nhìn thấy một bóng người phụ nữ có khuôn mặt trắng bệch, tóc xoã dài đang đứng ở dưới đáy nước, mặt ngước lên nhìn tôi, tay đưa về phía tôi.

Cái bóng mờ ảo, mong manh chứ không chân thực, dập dờn theo từng gợn nước.

Tôi thầm nghĩ, ở đây chỉ có mỗi mình, làm gì có cái bóng thứ hai nào?

Đây chắc chắn là người, một người đang ở dưới đáy ao.

Nếu là người chết đuối, thì xác phải nổi lên, nhưng người này lại chìm xuống, hơn nữa còn với tay về phía mình.

Chắc chắn là người nào đó trượt chân ngã, đang muốn cầu cứu.

Tôi hốt hoảng la lớn lên kêu người đến cứu, chẳng kịp nghĩ gì nhiều, tôi đưa tay xuống nước với lấy tay cô ấy kéo lên.

Tôi với mãi, nước đã ngập hết cánh tay mà vẫn không túm được tay cô gái kia.

Tôi có cảm giác như đang mò một cái bóng, mơ hồ mờ ảo, cảm giác rất gần, có lúc tưởng như đã chạm tới rồi nhưng lại không sờ được, không cảm nhận được.

Cứ thế này người ấy sẽ chết vì ngạt nước mất.

Tôi khẩn trương cố sức hơn nữa.

Đột nhiên khuôn mặt cô gái hiện lên rõ rệt hơn, tôi nhìn thấy rõ cô ấy đang nhếch mép cười với tôi trông rất quỷ dị.

Tôi giật mình, chưa kịp thu tay về, đã có một đôi tay trắng bệch nhô lên mặt nước,nhanh như cắt túm được đầu tôi dìm xuống nước.

Tôi ngã lộn cổ, chới với kêu cứu.

Nhưng bàn tay ấy đã túm chặt lấy cổ chân tôi lôi tôi xuống.

Tôi chìm hẳn xuống đáy, tiếng cười lảnh lót ma mị cứ dội thẳng vào tai tôi, tôi giãy dụa một lúc rồi kiệt sức lịm dần đi.

Khi tôi đang gần như mất đi ý thức, thì mơ hồ một bóng người cao lớn đang tiến lại gần, sau đó ghì sát đôi môi lạnh lẽo lên môi tôi, thổi khí vào trong miệng tôi.

Mắt tôi dần dần khép lại…

Sau đó tôi thấy mình đang ở một không gian trắng xoá xa lạ.

Tôi thấy bóng dáng một người đang chầm chậm đi về phía tôi, càng gần càng thấy rõ khuôn mặt tuấn tú, cương trực của người ấy.

Người đàn ông xa lạ tiến sát gần tôi, nở một nụ cười ma mị rồi lấy tay giữ chặt khuôn mặt tôi, hôn tôi kịch liệt.

Tôi bất ngờ bị cưỡng hôn, vội vàng đẩy hắn ra xa theo phản xạ, nhưng lực của hắn quá mạnh, tôi căn bản không thể làm thân thể to lớn của hắn nhích ra xa dù chỉ một chút.

Hắn cứ thế mà chiếm trọn lấy môi tôi.

Tôi tức giận cắn mạnh vào môi hắn.

Một mùi máu tanh nhanh chóng xộc thẳng vào trong miệng.

Hắn đẩy tôi ngã ra đất, lấy tay lau vết máu trên miệng, môi nhếch lên cười đểu.

“Tôi đã cứu mạng cô, mà cô trả ơn tôi thế à.”.

Hắn gằn giọng nói, giọng nói âm trầm, rất gần nhưng lại rất xa, cảm giác như giọng nói ở dưới nước vậy.

Nói xong hắn biến mất không dấu vết.

Một cánh sen trắng mềm mại trong không trung khẽ chạm vào môi tôi rồi rớt xuống.

Tiếng khóc âm ỉ vang lên trong đầu.

Tôi choàng tỉnh dậy, mùi nước xịt phòng thoang thoảng của bệnh viện xộc vào mũi.

Mẹ tôi đang ngồi cạnh tôi khóc lóc than thở.

Nhìn dáng vẻ tiều tuỵ, đôi mắt sưng húp đỏ hoe của bà ấy mà lòng tôi đau xót.

Tôi thều thào gọi:

“Mẹ!

Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi thấy tôi tỉnh lại thì vội lau nước mắt, khuôn mặt mừng rỡ chắp tay khấn cảm ơn trời phật.

“Con ơi là con!

Sao con dại dột thế hả!

Có gì từ từ nói chuyện, sao con phải tự làm khổ bản thân như vậy!

Mẹ có mỗi mình con, con mà đi thì mẹ biết sống sao?”

Mẹ tôi trách mắng, nhưng tôi biết mẹ đang rất xót tôi.

Tôi cũng không dám kể chuyện gặp ma nữ ở ao sen, sợ mẹ tôi lo lắng.

Bà ấy là người có tính mê tín, đồng bóng, nếu biết chuyện chắc chắn sẽ chạy ngược chạy xuôi tìm thầy cúng, mà tôi thì không ưa mấy tên thầy cúng rởm giả ma giả quỷ lừa tiền người khác.

“Con xin lỗi mẹ!

Là ai đã cứu con lên vậy?”

Tôi hỏi

“Mẹ không biết!

Nghe tin dữ, mẹ vội lao đến thì đã thấy nhiều người nhao nhao bàn tán ở đó rồi.

Người ta bảo lúc phát hiện ra con, đã thấy con người ướt sũng nằm bất động trên bờ, khuôn mặt trắng bệch.”

Không lẽ là hắn đã cứu mình thật sao?

Hắn không phải là một giấc mơ!

Hắn có tồn tại?

Hắn là ai?

Thấy tôi thẫn thờ suy nghĩ, mẹ tôi nắm chặt tay tôi, nhẹ giọng nói:

“Lần sau con đừng làm gì dại dột nữa nhé!

Mẹ không sống nổi đâu!”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu rồi nói xin lỗi mẹ lần nữa.

Mẹ tôi đắp chăn cho tôi, bảo tôi nghỉ ngơi, mẹ đi ra ngoài có chút chuyện.

Tôi nằm dài trên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những chuyện kì lạ đã xảy ra.

Chợt một giọng nói the thé vang lên, phá tan sự yên tĩnh:

“Hạ Vy à!

Hạ Vy ơi…”

Là Thanh Kim- cô bạn hàng xóm của tôi.

Cô gái này người thì nhỏ nhưng giọng nói rất to, chưa thấy mặt đã thấy tiếng.

Thanh Kim mở tung cửa phòng bệnh, chạy xồng xộc đến chỗ tôi, nắm lấy tay tôi, liến thoắng nói:

“Cậu sao rồi?

Làm tớ hết hồn?

Có biết mọi người lo lắng cho cậu lắm không?

Cả làng đang đồn ầm lên là cậu vì không muốn cưới cậu ba Bình mà nhảy xuống nước tự tử đó.”

“Hả?”

Tôi há hốc mồm, trợn tròn mắt.

Đúng là nông thôn, mới đó đã đồn ầm lên rồi.

Ở quê tôi, mọi người hay ngồi lê hóng hớt, có một đồn mười.

Lần này tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan ức.

Rồi ai còn muốn lấy tôi nữa, bố mẹ tôi cũng bị mang tiếng theo.

“Sao cậu ngốc vậy?

Ông bà phú Thiên đang làm ầm lên kia kìa, họ vào tận nhà cậu mắng mỏ trách bố mẹ cậu không biết dạy con.

Mẹ cậu vì không muốn cậu làm điều dại dột nữa nên đã yêu cầu huỷ hôn.

Nhà họ Thiên liên tục chửi bới, nói là sẽ không bỏ qua chuyện này đó.

Mọi người trong thôn đứng xem, bàn tán xôn xao, ai cũng bảo cậu là đứa con gái không biết điều.”

“Ặc!”

Tôi sốc part 2.

Bố tôi dù gì cũng là thầy giáo đức cao vọng trọng trong làng, nhà họ Thiên sao có thể chửi bới bố mẹ tôi thế chứ.

Haizz!

Tất cả đều do lỗi của tôi, do tôi cứng đầu, đã làm khổ bố mẹ, khiến bố mẹ phải chịu nhục.

Thanh Kim tạm biệt tôi để về đun cơm cho thằng cu em kịp giờ đi học.

Tôi cảm thấy hơi đói nên tự pha một cốc sữa ngồi nhâm nhi.

Uống đến nửa cốc, bỗng tôi nghe thấy “tõm” một tiếng, một giọt nước từ trên trần nhà rơi xuống cốc sữa tôi đang cầm trên tay, sữa trong cốc lập tức biến thành máu đỏ tươi, tôi kinh sợ hét lên ném cốc sữa ra xa tạo nên một tiếng “choang” vang lên sắc bén đến rợn người.

Một chất lỏng ấm ấm rơi xuống trán tôi, tôi vội lấy tay lau thì phát hiện đó lại là máu, đầu tôi bắt đầu chảy máu nhiều hơn, từng giọt lăn trên khuôn mặt, tôi lau không kịp.

Tôi cứ tưởng đó là máu của tôi, cho đến khi tôi nhìn lên, tôi chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữa đang bám trên trần nhà như một con nhện.

Chị ta mặc một cái yếm đỏ chót – một màu đỏ ma mị.

Mái tóc đen dài rũ xuống, nhỏ từng giọt máu lên mặt tôi.

Đột nhiên con ma nữ đổi tư thế, treo ngược người trên không trung, khuôn mặt trắng bệch khủng bố đập thẳng vào mặt tôi, cách mặt tôi chưa đến năm xen-ti-met, cô ta nhe răng thở khè khè, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi.

Tóc gáy tôi dựng đứng, tôi hét lên rồi chống tay trượt mông về sau vài cái, đến mép giường thì hụt tay ngã lăn xuống đất.

Tôi nhanh chóng bò dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa lại, đứng chặn trước cửa thở hồng hộc, tim đập thình thịch.

Tôi nín thở, dỏng tai nghe ngóng, không thấy động tĩnh gì, tôi mới yên tâm bước đến bồn nước xối nước vào mặt cho tỉnh táo.

Dòng nước đang mát lạnh tự nhiên trở nên hơi nóng nóng có mùi hơi tanh, tôi mở mắt ra nhìn.

Nước trong vòi vẫn chảy ào ào, nhưng không phải là nước nữa mà là một chất lỏng màu đỏ có mùi tanh.

Tôi giật mình ngước mặt lên nhìn mình trong gương thì thấy khuôn mặt đầm đìa máu của tôi phản chiếu lại.

Tôi thất kinh lùi về phía sau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gương trước mặt.

Gương mặt đầy máu của tôi bỗng chốc lại biến trở lại bình thường, tôi dụi dụi mắt, nhìn lại vào gương lần nữa, vẫn là khuôn mặt cha sinh mẹ đẻ của tôi.

Tôi nghĩ mình đang gặp ảo giác, nên hít một hơi sâu, vỗ vỗ trước ngực tự trấn an mình.

Nước trong bồn vẫn xối liên tục, tràn cả ra ngoài.

Tôi tiến lại gần toan tắt vòi nước, thì tôi lại thấy khuôn mặt con ma mữ lúc nãy phản chiếu dập dờn dưới mặt nước trong bồn, tôi sợ hãi toan lùi lại phía sau, nhưng đã bị hai cánh tay gầy gò, trắng bệch nổi đầy gân đen của chị ta túm lấy đầu, dìm vào bồn nước.

Tôi dãy dụa, tay quơ loạn trên không trung.

Chị ta nhìn tôi sắp chết ngạt thì cười khanh khách, nói: “Đi chết đi!”

Ngay khi mắt tôi đang dần nhắm lại, tôi bỗng thấy có một bàn tay túm lấy gáy tôi lôi ngược tôi lại.

Tôi ngã vào vòng tay người đó.

Vài giây sau, khi hô hấp trở lại bình thường, tôi ôm cổ ho sặc sụa ra bao nhiêu nước.

Tôi hé mắt ra nhìn, mẹ tôi đang khóc sướt mướt ôm lấy tôi.

Thấy tôi mở mắt, bà ghì chặt đầu tôi hơn, khóc lóc nói:

“Con gái tôi!

Sao con dại dột thế!

Mẹ đã hủy hôn với nhà ông phú hộ Thiên rồi, con đừng bỏ mẹ nữa!”

Tôi vẫn còn sợ hãi cảnh tượng lúc trước, mặt tái mét không còn giọt máu, tôi tựa đầu trong vòng tay của mẹ, hai hàng nước mắt lăn dài.

Mẹ tôi dìu tôi lên giường nằm, ánh mắt nhìn tôi xót xa.

Khi đã bình tâm trở lại, tôi quay sang hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mẹ tôi có chút ngạc nhiên, đưa tay lên sờ trán tôi, không thấy dấu hiệu bị sốt, mẹ tôi kể:

“Mẹ vừa bước vào phòng đã không thấy con.

Thấy cửa nhà vệ sinh đóng, mẹ gọi mấy tiếng không thấy con trả lời, nên mở cửa bước vào, liền thấy con đang cúi người đầu gục xuống bồn nước đầy.

Mẹ vội vàng lôi cổ con lên, đã thấy mặt con tái nhợt, ngất xỉu đi rồi.”

Nói đến đây mẹ tôi không kìm được xúc động lại khóc.

Tôi nắm lấy tay mẹ an ủi, nói xin lỗi mẹ.

Mẹ tôi gật đầu rồi hỏi tôi giọng điệu có chút nghi ngờ:

“Chẳng lẽ con không nhớ những chuyện con đã làm sao?”

“Con nửa nhớ nửa không, nhớ được một nửa.”

Tôi trả lời qua loa.

Mẹ tôi bỗng cau mày nhìn tôi hồi lâu như thể đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lại thở dài thườn thượt.

Sau đó giục tôi đi nghỉ sớm cho mau khỏe lại.

Kể từ ngày hôm ấy, mẹ tôi hầu như ở bên canh chừng tôi hai tư trên hai tư, sợ tôi lại tự tử nữa.

Ai cũng cho rằng tôi nghĩ quẩn, thậm chí có người độc mồm còn bảo tôi bị lên cơn thần kinh, nhưng bản thân tôi hiểu rõ tôi đang bị ma ám hại.

Tôi khổ sở khi cứ phải một mình chịu đựng, không thể nói với ai.

Kể từ cái ngày kinh hoàng ấy, có mẹ ở bên tôi cũng an tâm hơn, không còn gặp lại con ma nữ đó nữa.

“Mẹ à!

Dạo này nhà phú hộ Thiên có đến làm khó dễ bố mẹ nữa không?”

Tôi vừa cầm bát cháo trên tay, vừa quay sang hỏi mẹ.

“Mấy ngày nay ông bà phú hộ tự nhiên biến mất dạng, không còn sang nhà chửi bới, cũng không thấy bóng dáng ở trong thôn.”

Mẹ tôi vừa gọt táo vừa nói.

Tôi cũng nhẹ nhõm trong lòng, chắc là bọn họ từ bỏ hôn ước luôn rồi.

Mấy ngày trước họ còn liên tục làm phiền bố mẹ tôi, khiến tôi không khỏi áy náy, buồn bực.

Bây giờ sự việc lắng xuống thật là may, đúng là sau cơn mưa trời lại sáng!
 
Địa Phủ Chờ Em
Hỏi quỷ


Hôm nay là ngày xuất viện của tôi.

Vậy mà mẹ tôi lại đi đâu mất tăm từ sáng sớm, trông điệu bộ rất gấp gáp.

Tới giữa trưa, bố tôi đi xe máy đến bệnh viện đón tôi về nhà.

Vừa bước chân vào cửa, tôi đã bị ai đó tạt thẳng một xô nước vào mặt, tiếp sau đó bà ta lấy cành dâu vụt tới tấp vào người tôi, miệng liên tục chửi bới: “Tao đánh cho mày chết!

Đánh cho mày hồn phi phách tán!

Đánh cho mày không thể siêu thoát”.

Tôi bất ngờ bị đánh, không kịp phản ứng, cứ thế co rúm người lại, miệng kêu la thảm thiết cầu cứu bố mẹ tôi.

Kì lạ thay, bố mẹ tôi cứ đứng bất động, trơ mắt nhìn tôi bị đánh đau đớn.

Bà ta đánh đến khi tôi ngã lăn ra đất vì kiệt sức mới thôi.

Dừng tay, bà ta vứt cành dâu xuống, lấy tay gạt mồ hồi, thở hắt ra quay sang nói với mẹ tôi:

“Con ma này quá dữ, nước thánh không ăn thua, roi dâu không làm nó sợ.Các người mau bày mâm cúng, ta làm cái lễ tại lỗi với nó, may ra con gái các người thoát khỏi bệnh điên.”

Tôi yếu ớt nói:

“Bố mẹ, con không có bị điên.

Con cũng không bị ma nào ám cả.

Bố mẹ đừng tin lời bà ta nói, bà ta đang lừa bố mẹ đấy.”

Mẹ tôi nhỏ giọng nói với tôi, vẻ mặt sợ hãi:

“Con gái!

Con đừng nói thế!

Bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.

Bà đây là thầy giỏi, mẹ cầu xin mãi bà mới chịu giúp, con không nên nghi ngờ tay nghề của bà.”

Nói xong mẹ tôi quay lưng đi, gấp gáp chuẩn bị đồ cúng, gồm xôi gà bánh kẹo, bát hương, tiền âm phủ đặt lên mâm.

Bà lão thầy cúng quấy lên đầu tôi một cái khăn, dí tôi ngồi xếp chân ngay ngắn rồi đặt mâm cúng lên đầu tôi.

Bố mẹ năn nỉ tôi làm theo lời, tôi không khỏi cảm thấy thương bố mẹ mà ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của bà ta.

Bà ta bắt tôi đội mâm cúng, ngồi ngay ngắn không được làm cho mâm cúng rơi.

Còn bà ta ngồi xếp chân phía trên tôi, quay lưng vào tôi, hướng mặt lên bàn thờ, miệng liên tục lẩm bẩm đọc gì đó.

Đột nhiên, ba nén hương trên bàn thờ bùng cháy dữ dội.

Bà ta trợn trừng mắt, người giật lên đùng đùng, miệng ú ớ.

Tôi vô cùng kinh hãi, chân tay run kịch liệt, mâm đồ cúng trên đầu tôi rơi bịch xuống đất, tôi như bị một lực vô hình đẩy bắn ra xa.

Bố mẹ tôi hốt hoảng chạy đến đỡ tôi lên, bà thầy cúng cũng quay trở lại bình thường, không còn bộ dạng co giật lúc trước.

Bà ta sợ hãi đứng lên, miệng lắp bắp: “Oan hồn nổi giận!

Không cứu được!

Chờ chết thôi!” rồi chạy một mạch như bị chó đuổi, không màng cả nhận tiền thù lao.

Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi khóc lóc:

“Con ơi là con!

Sao con tôi lại khổ thế này!”

Tôi ngồi thừ ra, thẫn thờ không biết tiếp theo sẽ phải làm gì?

Không lẽ tôi thực sự bị ma ám?

Tôi đã làm gì sai?

Tại sao người đó lại là tôi?

Mấy ngày trôi qua trong êm ả, tôi dù chưa quên được chuyện cũ, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ bình thường để bố mẹ không phải lo lắng vì tôi.

Mẹ tôi thì buồn bã, ngày nào cũng chạy ngược xuôi hỏi thăm xem ở đâu có thầy tốt để thỉnh về giúp tôi trừ ma.

Một lần, mẹ tôi dẫn tôi đến tận nhà bà thấy cúng hôm nọ, muốn hỏi cho rõ.

Vừa đến nơi, tôi đã thấy trong nhà phát ra tiếng rên ư ử, chốc chốc lại có tiếng hét lên, rồi lại tiếng khóc, cứ đan xen như vậy.

Người ra tiếp mẹ con tôi là con trai bà ấy.

“Từ ngày đến nhà chị, lúc trở về, mẹ tôi tự dưng phát điên, cả ngày cứ nói linh tinh, hết gào thét, rồi lại khóc, rồi lại cười ngờ nghệch.

Có lần còn dập đầu liên tiếp vào tường.

Tâm thần bất ổn nên tôi đành trói bà ấy lại, tôi đã đi khắp nơi tìm bác sĩ, mà ai cũng bó tay.”

Anh ta vẻ mặt buồn bã, liên tục thở dài.

Tôi năn nỉ anh ta cho tôi được nhìn bà ta xem tình trạng thế nào.

Tôi vừa bước chân và phòng, bà ta đã kích động, trợn ngược mắt, hét lên có vẻ rất hoảng sợ: “A…A…

Có ma!

Có ma…”

Chân tay đang bị trói giãy đành đạch.

Anh con trai bà ta chỉ biết đứng thở dài rồi quay sang nói với tôi:

“Mẹ tôi đang kích động, mong em thông cảm, tôi đưa em ra ngoài.”

Tôi gật đầu đi theo anh ta ra khỏi phòng.

Sau lưng còn nghe thấy tiếng cười điên dại của bà ta:

“Cô sắp chết! haha…Cô phải chết!”

Tôi không thấy tức giận mà còn thấy thương hại bà ấy, dù gì bà ấy cũng vì mình mới bị điên.

Tôi với mẹ tôi đem tâm trạng nặng nề, ảo não ra về.

Trên đường đi mẹ không ngừng trấn an tôi, bảo tôi đừng sợ, mọi chuyện đều có cách giải quyết.

Sáng hôm sau tôi ra chợ mua thức ăn về nấu.

Trên đường về, chợt có một bóng người đứng chắn trước mặt tôi.

Quần áo bẩn thỉu, rách rưới, đầu tóc bù xù.

Tôi phải nhìn một hồi lâu mới nhận ra đó là bà thầy cúng hôm nọ.

Không ngờ bà ta lại ra nông nỗi này.

Con cháu bà ta đâu, sao lại để bà ta đi lang thang thế này?

Tôi định chạy đi tìm con trai bà ta đến đưa bà ta về, thì bà ta bỗng chụp lấy tay tôi.

Tôi có hơi sợ hãi định giựt tay về, thì bà ta lạnh lùng nói với tôi:

“Cô không còn sống được mấy ngày nữa đâu”

Tôi vừa sợ vừa giận mắng bà ta:

“Cái bà điên này, bà đừng có ăn nói lung tung lừa bịp người khác.”

Bà ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, đanh thép nói:

“Con ma này rất dữ.

Lần này tôi vì giúp cô mà đắc tội với nó, tôi phải giả điên để thoát chết.

Nhưng tôi thấy cô còn trẻ, lại là người tử tế, không nỡ nhìn cô chết oan, mới trốn ra gặp cô để cảnh cáo.

Tôi cũng gần đất xa trời rồi, chết không thấy tiếc.

Nếu cô không tin, nửa đêm cứ cúi xuống nhìn qua háng vào trong gương, sẽ thấy nó đang bám trên người cô.

Nó đang hút dần sinh khí của cô, cạn sinh khí, cô liền chết.”

Tôi nghe ngữ điệu của bà ta không giống người điên, thấy bà ta cũng thật lòng, nên dần tin tưởng, kiên nhẫn lắng nghe.

Bà ta nói tiếp:

“Muốn cởi nút phải tìm người thắt nút.

Cô nhớ kĩ xem, cô đã làm gì đắc tội với cô ta, lại khiến cô ta một mực muốn ám chết cô.

Phải biết nguyên nhân mới có cách giải quyết”

Tôi suy nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu nguây nguẩy:

“Tôi không làm gì cả!

Tôi còn không biết cô ta là ai!”

Bà ta cau mày suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:

“Vậy thì ngay đêm nay, cô hãy chuẩn bị hai ngọn nến một trắng, một đỏ, một chén máu gà trống còn tươi, một quả táo và một con dao.

Đúng 12 gờ đêm, hãy đến ao sen.

Ngồi xếp chân ngay ngắn trên bờ ao, phía trước đặt ai ngọn nến, ở giữa hai ngọn nến đặt chén máu gà.

Sau đó cô hãy ngồi gọt táo, phải nhớ là không được làm đứt vỏ táo, gọt càng chậm càng tốt.

Khi con ma nữ hiện thân, cô hãy tận dụng cơ hội mà hỏi nó nguyên nhân tại sao nó lại muốn hại cô.

Hãy nhớ trong quá trình thực hiện, dù gặp phải chuyện gì đi chăng nữa cũng không được quay lại phía sau.”

“Cái gì?

Bà muốn tôi nửa đêm ra ao sen gọi hồn sao?

Tôi không có lá gan lớn thế đâu.

Lần trước tôi suýt bị cô ta dìm chết rồi đó.”

Tôi trợn tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy.

“Nếu cô cứ để yên như vậy, sớm muộn gì cũng chết.

Bây giờ cô còn gì để mất nữa đâu mà không đánh liều một lần.”

Nói rồi bà ta quay lưng không từ mà biệt, còn ném lại phía sau một câu:

“Cô hãy suy nghĩ kĩ những lời tôi nói.”

Tôi đứng chôn chân dưới đất, trong đầu cứ hiện lên hai từ “làm” hay “không làm”, “làm” hay “không làm”.

Một hồi lâu, tôi quyết định đánh liều một phen, dù gì trước sau gì cũng chết, chẳng còn gì để sợ cả.

Tôi quay lại chợ mua đồ để chuẩn bị cho buổi gọi hồn.

Tối nay, tôi chẳng còn tâm trạng ăn cơm.

Thần kinh lúc nào cũng căng lên như dây đàn sắp đứt.

Tôi nhìn ngắm bố mẹ rất lâu, tôi sợ nếu lần này thất bại, không thể trở về, sẽ không còn cơ hội nhìn thấy bố mẹ nữa.

Tôi còn chút nghi ngờ, muốn kiểm chứng thêm thực sự mình có bị ma theo thật không.

Tôi đợi đến đêm, đóng chặt cửa phòng, tắt hết đèn, chỉ thắp một ngọn nến.

Tôi cúi người xuống, nhìn qua háng mình.

Quả nhiên, trong gương phản chiếu hình ảnh một con ma nữ mặc yếm đỏ, đang vắt vẻo trên cổ tôi.

Dưới ánh nến mờ ảo, nhìn bộ mặt cô ta thật kinh dị.

Tôi sợ hãi bật người dậy, chạy đến bật đèn sáng trưng, ngồi thừ người trên giường ôm ngực thở dốc.

Sau đó tôi thu dọn đồ đạc, lấy hết dũng khí lén mở cửa lẻn ra ngoài ao sen.

Tôi ngồi xếp chân ngay ngắn, bày nến và chén máu gà ra trước mặt.

Đồng hồ đeo tay điểm đúng 12 giờ.

Tôi căng thẳng chờ đợi, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.

Đột nhiên một cơn gió lạnh ùa đến, tôi khẽ rùng mình, nhưng tay vẫn chậm rãi cẩn thận gọt vỏ táo.

Chén máu gà bỗng sôi lên ùng ục như nham thạch, chẳng mấy chốc đã bốc hơi cạn chén.

Ngọn nến đỏ bỗng chốc phụt tắt trong khi ngọn nến trắng lại đang bốc cháy đùng đùng.

Tôi sợ hãi nói lớn:

“Này tôi biết chị đang ở đây!

Rốt cuộc tôi đã làm gì sai với chị!

Nói ra đi tôi sẽ chuộc lỗi.”

Vừa dứt lời, con dao trên tay tôi chợt lệch một đường cứa vào tay tôi chảy máu, vỏ táo đứt lìa.

Ngọn nến trắng đã cháy đến gốc, rồi tắt ngóm.

Một màn tối om, u ám đến đáng sợ.

Tôi cắm mặt cắm mũi bỏ chạy, không dám ngoảnh lại nhìn.

Về đến nhà, tôi bật hết tất cả đèn trong phòng, nằm đắp kín chăn run lập cập.

Tôi cứ thế mà thức đến hết đêm.

Mặt trời cuối cùng cũng nhô lên.

Tôi thấy có chút ấm áp.

Tôi bước ra khỏi chăn với vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng.

Tôi vội vã chạy đi tìm bà thầy cúng, chẳng kịp ăn uống gì.

Mẹ tôi gọi với lại lo lắng hỏi tôi đi đâu, tôi chỉ trả lời qua loa rồi tức tốc chạy nhanh nhất có thể.

Đi đến nửa đường, tôi bỗng thấy bà lão thầy cúng đang đứng ở gốc cây đa gần đó.

Tôi vội chạy lại chỗ bà ta:

“Này bà ơi!

Tôi đang muốn kiếm bà để hỏi chút chuyện đây!

May quá vừa hay lại thấy bà ở đây.”

Bà ta quay người lại, tôi thấy khuôn mặt bà ta không còn nhem nhuốc như hôm qua nhưng lại có vẻ ảm đạm, nhợt nhạt.

“Kết quả sao?”

Bà ta hỏi.

Tôi kể lại tường tận từng chi tiết một, bà ta nghe xong thì nhăn mặt, biểu cảm rất nghiêm trọng:

“Xem ra hết cách rồi!

Có lẽ số mạng của cô đã định sẵn rồi, không thể cải số được.”

“Tại sao lại thế?

Bà giải thích cho tôi nghe đi, có chết tôi cũng muốn chết một các rõ ràng chứ!”

Tôi nhăn nhó.

“Nến đỏ là nến hỷ, nến đỏ tắt, còn nguyên cây thể hiện rằng con ma ấy không muốn tha thứ cho cô.

Nến trắng là nến tang, nến trắng cháy hết có nghĩa là cô phải chết.

Con ma kia không nói cho cô biết lý do, chứng tỏ oán niệm rất nặng, có nói cho cô biết lý do cũng chẳng thể hóa giải.”

Bà ta thở dài.

“Ta đã hết cách, cô nên đi tìm người khác cao tay hơn ta, may ra trừ được ma nữ, cô sẽ sống sót.”

Nói rồi bà ta quay lưng đi.

Tôi thất thần nhìn theo bóng lưng bà ta.

Tôi nhận ra bóng dáng ấy có chút gì đó cô đơn, thiểu não.

Và tôi chợt nhận ra một điều….

Tôi chạy thục mạng đến nhà bà ta.

Vừa đến đầu ngõ, tôi đã nghe thấy tiếng kèn trống đám ma, tiếng than khóc thê lương.

Tôi chạy đến cổng thì đã thấy ngôi nhà phủ đầy vải trắng, con trai bà ta mặc áo tang, quấn khăn tang đang khóc ngất lên ngất xuống.

Ở giữa bàn thờ là di ảnh bà thầy cúng.

Khung cảnh thật ảm đạm, tang tóc, mọi người ai cũng thiểu não, buồn bã.

Tôi đứng chết lặng một chỗ, không ngừng dằn vặt bản thân, vì tôi mà bà ấy mới chết.

Tôi hỏi dò một người trong đám tang, thì biết là bà lão đêm qua trốn ra khỏi nhà, đi lang thang bị trượt chân ngã xuống ao sen chết đuối.

Hèn chi tôi vừa muốn kiếm bà ấy đã thấy bà ấy xuất hiện.

Hèn chi vừa nãy gặp, tôi không thấy bóng bà ấy phản chiếu trên mặt đất.
 
Địa Phủ Chờ Em
một mình đến ngôi nhà hoang


Tôi thiểu não lê từng bước trên con đường mòn.

Sợ hãi, khổ sở, áy náy!

Còn gì thống khổ hơn khi biết rõ mình sắp chết nhưng lại không thể làm gì ngoài chờ đợi cái chết, để rồi ngày nào cũng sống trong sợ hãi, bất an.

Tôi tự hỏi không biết kiếp trước mình đã làm gì thất đức, mà kiếp này cuộc đời lại bạc bẽo với tôi như vậy, tại sao cứ phải dồn tôi vào chỗ chết?Bà thầy cũng nói đúng!

Muôn giải quyết vấn đề phải biết rõ được nguyên nhân.

Nếu con ma kia không nói, tôi sẽ tự đi tìm, tôi không tin là không tìm ra, có chết cũng phải chết minh bạch.Nghĩ đến đây, tôi xoay người đổi hướng, không về nhà nữa mà đi thẳng đến ngồi đình làng.

Ở đó có ông Bảy trông coi, ông ấy tuổi đã trên 90, được xếp vào hàng bô lão đức cao vọng trọng trong làng.

Tuy rất lớn tuổi nhưng ông vẫn khoẻ mạnh, tỉnh táo, biết rất nhiều chuyện từ xưa đến nay trong làng.

Tìm ông ấy hỏi gốc gác của con ma nữ là hợp lý nhất.

Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.Tôi đứng trước cửa đình ngó vào một lúc, sau đó hít một hơi sâu toan bước vào.

Bỗng một bàn tay nhăn nheo nắm chặt lấy cánh tay tôi làm tôi khựng lại.

Tôi quay sang nhìn xem là ai.

Chính là ông Bảy.“Cháu gái, ta thấy trên người cháu có thứ không sạch sẽ, cháu chớ nên đi vào, lỡ làm thần thánh nổi giận, lại rước hoạ vào thân.”

Ông Bảy nói.“Cháu muốn gặp ông, hỏi mấy chuyện xưa của thôn ta.

May quá ông lại ở đây.”

Gặp được ông Bảy, tôi mừng ra mặt, đon đả cười nói, cố gắng giấu đi tâm trạng buồn chán của mình.“ Vậy ông cháu mình ra đằng kia nói chuyện, ở đây gần đình quá, không nên cháu à.”

Ông Bảy vừa nói vừa nhanh nhẹn kéo cánh tay tôi lôi đi.Tôi cùng ông ấy đứng nói chuyện một lúc, tôi không vòng vo mà vào thẳng vấn đề:“Ông ơi, ở ao sen làng mình, đã từng có người phụ nữ nào mặc yếm đỏ chết đuối không ạ?”

“Có đấy!

Người khi sắp chết mà mặc đồ đỏ, càng tăng thêm oán khí mạnh mẽ.”

“Vậy ông có biết tại sao cô ta lại chết không?

Cái chết liệu có liên quan gì đến họ hàng tổ tông nhà cháu không ạ?”

Tôi khẩn trương.“ Cái này thì ta không thể nói cho cháu biết được!

Cháu nên đi hỏi người nhà họ Thiên, ắt sẽ rõ.”

Nói rồi ông Bảy vội vã quay lưng đi, không thèm chào tạm biệt tôi một tiếng, chắc sợ tôi dùng dằng hỏi nữa nên bỏ đi lẹ cho đỡ phiền phức.

Phao cứu trợ cuối cùng cũng xịt, tôi thở dài nhìn theo bước chân ông Bảy một cách tuyệt vọng.

Tôi thấy ông Bảy có chút kì lạ, tuổi đã hơn 90, dù khoẻ đến mấy cũng không thể nhanh nhẹn, hoạt bát như thanh niên vậy được, bước đi cứ phăm phăm.

Tôi nhớ không nhầm trước kia tôi có nghe đồn ông Bảy bị ngã gãy xương chân, ngừoi già xương cốt yếu, chắc chắn để lại di chứng sau này, làm sao có thể bước đi nhanh nhẹn vậy.

Hơn nữa, khi tôi đường đột hỏi chuyện về con ma yếm đỏ, ông ấy không hề có vẻ ngạc nhiên, trả lời rất thản nhiên, nhanh gọn, như thể là đã biết trước mọi chuyện vậy.

Đã thế còn úp úp mở mở bảo tôi đi hỏi nhà họ Thiên.

Nhà họ đang ghét tôi vì đòi huỷ hôn với con trai họ, thấy mặt tôi không chửi bới đuổi đi đã may rồi, làm gì có chuyện moi được tí thông tin gì.

Lần này tôi chết chắc rồi!

Chẳng ai cứu được tôi!Tôi thở dài thườn thượt ra về, đi qua ngõ nhà ông Bảy, tôi thấy có đám người đang khẩn trương tới lui, có người còn khóc sụt sùi.

Tôi lại gần nghe ngóng, thì biết tin ông Bảy lên cơn đột quỵ, qua đời rồi.

Tôi cố gắng hỏi thêm vài thông tin xem ông chết ở đâu, chết giờ nào.

Hàng xóm bảo ông Bảy chết tại nhà, vừa chết được 15 phút trước.Tôi đứng hình, không hiểu chuyện gì xảy ra.

15 phút trước, tôi còn đứng nói chuyện với ông ấy mà, sao lại chết được.

Vậy ông Bảy nói chuyện với tôi lúc nãy là ông Bảy nào?

Chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Không lẽ cái chết của ông Bảy có liên quan đến tôi?Tôi quyết định quay trở về nhà, trên đường đi không ngừng suy luận về chuyện kì lạ vừa xảy ra.

Đi đến cây chỗ cây đa, tôi lại thấy bóng dáng bà thầy cúng đứng vẫy vẫy tay với tôi, đương nhiên lần này tôi đã biết bà ấy không phải là người, bà ấy là ma!

Nhưng tôi vẫn tiến lại gần, tôi không cảm thấy sợ bà ấy vì bà ấy nghe có vẻ đang muốn giúp tôi, chứ không phải hại tôi.Tôi vừa đến nơi, chưa để tôi kịp chào hỏi, bà ấy đã nói thẳng vào câu chuyện:“Ban nãy cô bị con ma nữ kia lừa rồi, ông Bảy mà cô nói chuyện là do nó biến thành đó.

Dù gì nó cũng là quỷ, kiêng kị vào những nơi thờ thần thờ thánh.

Tôi chợt nhớ ra một chuyện,có thể sẽ giúp được cô.

Chuyện xảy ra cũng 30 năm rồi, năm đó tôi 31 tuổi, thì trong làng xảy ra một chuyện.

Một người con gái làng bên khoảng chừng 20 tuổi bị trượt chân té xuống hồ sen chết đuối, mọi người kết luận cô ta không may bị ngã, nhưng tôi thấy oán khí cô ta nặng như vậy, chắc chắn là có kẻ hại chết.

Cô ta là con của một bà lão họ Từ sống ở thôn Cát Yên bên cạnh thôn mình.

Cô thử đến đó hỏi xem, biết đâu tìm được ít manh mối.”

Tôi cúi đầu cảm ơn bà ấy, rồi tức tốc đi sang thôn bên.

Thôn này là một thôn nhỏ, gần núi nên khá tiêu điều, hẻo lánh.

Tôi đến hỏi mấy người trong thôn địa chỉ nhà của bà lão họ Từ, họ đều xua tay nói không biết rồi đuổi tôi đi, còn nhìn theo tôi với ánh mắt kì lạ.

Có người quá đáng còn đốt giấy phẩy phẩy đốt vía tôi nữa chứ.

Tôi đi từng ngóc ngách, cũng may thôn này nhỏ nên tôi không tốn sức nhiều, đi đến cuối thôn, tôi bắt gặp một ngôi nhà cũ kĩ, rêu bám đầy bờ tường, trên cổng còn có chữ “Từ gia” bám đầy bụi.

Tôi đoán đây là nơi mình cần tìm, nên nhanh nhẹn bước vào.

Ngôi nhà cổ bên trong càng hoang tàn đổ nát, bụi bặm, mạng nhện bám đầy.

Tôi hít một hơi thật sâu, mạnh dạn mở cửa phòng chính giữa, một mùi ẩm thấp xộc vào mũi, tôi ho mấy cái rồi bịt mồm mò mẫm đi sâu vào trong.

Đập vào mắt tôi là cái bàn thờ đã mục nát, trên có để di ảnh của một người, tất cả đều đã bám đầy bụi.

Tôi bước đến, vái lậy vài cái rồi lấy tay lau bụi trên tấm di ảnh, xem đó rốt cuộc là ai.

Khuôn mặt cô gái trong bức di ảnh đen trắng dần hiện ra.

Một cô gái có khuôn mặt thanh tú.

Tôi kinh hãi khi phát hiện cô gái ấy chính là con ma nữ đã ám tôi ở hồ sen.

Tuy bộ dạng làm ma của cô ta có xấu xí gớm ghiếc, nhưng tôi vẫn nhận ra các nét trên khuôn mặt.

Nhìn bức ảnh kia, rồi lại nhớ đến bộ dạng doạ ma khủng bố của cô ta, tôi rùng mình, lùi lại vài bước.

Bỗng tôi nghe thấy tiếng động leng keng như tiếng đũa va vào bát, rồi cả tiếng nhai nuốt rột rột ở gian nhà bên cạnh.

Đoán là bà lão đang ở đó, tôi mở cánh cửa gỗ mục xông vào.

Nhưng tôi không thấy ai cả, trước cái chõng tre có một mâm cơm đã bám đầy bụi, mốc meo, bát đũa là loại cổ của mấy thập niên về trước, cũng bám đầy rêu và mốc.

Mùi khó chịu liên tục bay ra, tôi bịt mũi, mặt nhăn nhó định quay trở ra, thì bỗng có một giọng nói run rẩy phía sau lưng:“Cô đến tìm ai”Tôi giật mình quay lại, một bà lão già nua, lưng còng chống gậy đứng trước mặt tôi.

Trông bà thật tội nghiệp.“Bà ơi cháu đến tìm bà Từ ạ!

Bà có biết bà ấy ở đâu không?”

Tôi lễ phép nói.“Tôi chính là bà Từ đây, cô đến tìm tôi có chuyện gì?”

Bà lão ôn tồn.Tôi nhìn khuôn mặt phúc hậu của bà, ngập ngừng hồi lâu mới dám nói:“Bà ơi, cháu biết như vậy là đường đột, cháu biết cháu không nên khơi lại nỗi đau của bà, nhưng cháu thực sự có chuyện quan trọng, bà có thể nói cho cháu biết con gái bà, cô ấy đã chết như thế nào, có uẩn tình gì không ạ?

Coi như cháu xin bà.”

“Con tôi chết thảm lắm!

Tôi có mỗi mình nó, mà nó lại bỏ tôi cô đơn một mình,về già không nơi nương tựa.”

Bà lão xúc động mếu máo.Tôi nhìn bà thương cảm.

Đúng là một bà lão tội nghiệp.

Tuổi già sức yếu mà không có người bên cạnh chăm sóc, rồi ăn uống sinh hoạt ra sao?

Tại sao thôn làng lại không hỗ trợ cứu giúp một bà lão tội nghiệp như vậy!Tôi gặng hỏi thêm vài vấn đề, xem cô ấy chết ra sao, có liên quan gì đến nhà phú hộ họ Thiên không?

Bà lão đều lắc đầu bảo không biết.

Điều duy nhất bà biết là con gái bà chết do đuối nước, đã nhiều năm trôi qua, bà không nhớ nổi là bao lâu nữa.

Tôi nghĩ bà có chút lẩm cẩm do tuổi già.

Nên không hỏi thêm gì nữa, chỉ an ủi bà rồi hứa sẽ về kêu gọi mọi người giúp đỡ bà, giúp cuộc sống của bà khá hơn.Tôi xin phép bà ra về.

Bà lão tiễn tôi đến tận cổng nhà, còn mỉm cười hiền từ với tôi.Trên đường về, tôi triền miên suy nghĩ.

Có lẽ con ma nữ làm phiền tôi, chỉ muốn tôi tìm tới nhà mẹ già của cô ta, giúp đỡ bà có một cuộc sống tốt hơn, lau chùi bàn thờ, thờ cúng cô ta đàng hoàng chăng?

Nếu vậy sao không nói thẳng ra đi, sao phải mất công doạ tôi, ám lên người tôi làm gì, còn đòi giết tôi nữa.

Còn cả lúc cô ta giả làm ông Bảy, nói cái chết của cô ta có liên quan đến nhà họ Thiên, là có ý gì?

Nếu không có liên quan gì đến gia đình tổ tông nhà tôi, vậy thì ám tôi làm gì?

Sao không ám lên người nhà họ Thiên ấy?

Đúng là một con ma khó hiểu!

Đang miên man suy nghĩ, bỗng tôi bị một loại chất lỏng hơi quánh tạt thẳng lên đầu.

Mùi hôi tanh bốc lên, tôi nhăn nhó nhìn xem đó là cái gì, thì thấy loại chất lỏng này có màu đỏ đậm, trông cực kì kinh tởm.

Tôi toan nhìn lên xem là kẻ nào chơi ngu, muốn chửi cho kẻ đó một trận tơi bời.

Nhưng tôi chưa kịp nói, kẻ đó đã nhảy vào họng tôi:“Tại sao cô lại không có vấn đề gì?”

Một bà trung niên khoảng chừng 60 tuổi có thân hình mập ú đứng trước mặt tôi.“Bà đổ cái thứ quái quỷ gì lên người tôi vậy?”

Tôi tức giận nói.“Là máu chó mực chuyên để trừ tà.

Ta thấy cô bước ra từ ngôi nhà hoang, tưởng cô là ma nên đã mạo muội.

Cho tôi xin lỗi nhé!”

Bà ta cười trừ.Máu não dồn lên, tôi giận dữ quát:“Có bà là ma ý!

Một con ma mập địt!

Tôi đến là để tìm người, mắc mớ gì các người bảo tôi là ma.”

“Cô đến tìm người?

Ngôi nhà đó bỏ hoang mấy chục năm nay, làm gì có ai cho cô tìm!”

Bà ta sửng sốt.“Tôi đến tìm bà Từ, nãy còn ngồi nói chuyện với bà ấy đây!

Các người sao lại bỏ mặc một bà già như vậy?

Trưởng thôn đâu?

Sao không hỗ trợ cuộc sống cho người ta đi?

Đúng là một lũ người vô lương tâm!”

Tôi mắng mỏ.“Cái…cái gì!

Cô… cô…

đã gặp phải ma… ma…rồi!”

Bà ta lắp bắp, mặt trợn ngược lên, mặt cắt không còn giọt máu.Tôi sững sờ hỏi lại: “Là thế nào?

Bà nói tôi nghe!”

“Bà ấy đã chết cách đây 10 năm rồi, sau khi cô con gái tội nghiệp của bà ta chết được 20 năm.

Cô gặp bà ta là gặp phải ma chứ còn gì nữa!

Tôi nói cho cô nghe, ngôi nhà hoang ấy đích thị là có ma.

Hàng xóm xung quanh còn bảo, đêm xuống hay nghe tiếng khóc than âm ỉ, có người đi qua còn nhìn thấy một bà lão tóc bạc đang ngồi tựa cửa chờ con gái bà ta về đó.

Ai cũng sợ hãi không dám sống gần ngôi nhà ấy nữa, người dân trong thôn chẳng ai dám lại gần, ấy vậy mà cô dám xông vào!”

Bà ta run rẩy nói.Tôi đứng chết lặng.

Một bà lão nhân từ như vậy mà lại là một con ma.

Nhưng dù gì bà ta cũng là người đáng thương, bà ta không làm hại gì đến tôi.Tôi chẳng buồn đáp lại bà già mập ú kia, mà quay người đi thẳng một mạch.
 
Địa Phủ Chờ Em
Cậu ba Thiên Bình


Tôi nặng nề lê bước về nhà, tâm trạng chán nản, buồn bã cúi gằm mặt mà đi.

Chuyến đi này tốn bao công sức, vậy mà chẳng gặt hái được gì, còn gặp phải ma.“Cô gái à!

Tôi biết cô chết oan!

Tôi sẽ nhang khói cho cô và mẹ cô chu đáo, đừng hại người nữa có được không!”

Tôi lẩm bẩm.Bỗng tôi nghe tiếng “kétt” một cái, rồi bị cái gì đó đụng trúng, lập tức tôi ngã lộn cổ xuống ruộng.

Một tiếng người lanh lảnh vang lên:“Đi đứng kiểu gì thế hả?

Mắt để dưới đít à?”

Bà ta chua ngoa chửi bới.Tôi ngước khuôn mặt lấm lem lên nhìn, thì ra là bà phú Thiên?

Giọng điệu chua ngoa này đúng là độc quyền bà ta có, chẳng ai lại được bà ta.

Nhà giàu mà ăn nói chẳng sang tí nào.

Tôi khinh bỉ nghĩ.Bà ta thấy tôi thì lại chuyển sang giọng mỉa mai, trì triết:“Tưởng ai?

Hoá ra lại là con dâu hụt à?

Lần sau đi đứng thì làm ơn nhìn đường, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”

Tôi chán chẳng thèm đáp lại bà ta, tôi chống tay lấy đà đứng bật dậy.Một bóng người cao lớn mở cửa xe, bước xuống đi về phía tôi.

Một người đàn ông béo lùn nữa vội xuống xe, đi theo cản lại:“Cậu ba để em!

Là lỗi do em lái xe không tập trung.

Cậu ba chớ có làm bàn tay cao quý bị dính bùn.”

Người đàn ông béo lùn đon đả nói.“Không sao?

Cứ để tôi.”

Người đàn ông cao lớn nói.Dứt lời anh ta tiến đến đỡ tôi, tay liên tục phủi bùn đất trên người tôi.

Bộ vest trắng vì thế mà cũng lấm lem hết bùn.

Tôi nhìn người đàn ông ở cự li rất gần.

Da dẻ trắng trẻo, gương mặt anh tuấn.

Nghe người đàn ông béo lùn kia nói, không lẽ đây chính là cậu ba Thiên Bình-người chồng hụt của tôi?

Không phải là anh ta đã chết rồi sao?

Giờ lại sống sờ sờ bằng xương bằng thịt.

Quả là khó hiểu!

Thấy tôi nhìn chăm chăm vào mình, anh ta ngưng phủi bùn trên người tôi, nhìn lại tôi, miệng nhếch lên cười khó hiểu.

Bị nhìn lại, tôi giật mình đẩy tay anh ta ra, chuyển ánh mắt sang hướng khác.“Cô có sao không?

Cho tôi xin lỗi nhé?

Để tôi đưa cô về.”

Anh ta nhìn tôi hỏi.Tôi vẫn không dám nhìn vào mặt anh ta, giả vờ cúi xuống vừa phủi quần áo vừa trả lời: “Tôi không sao!

Là do tôi đi đứng không để ý đường!

Anh không phải bận tâm đâu tôi tự mình về được.”

“Cô đừng ngại, cứ để tôi đưa cô về.”

Anh ta nắm lấy cánh tay tôi, dùng dằng.Một cái đầu hoa râm ló ra ngoài cửa xe, lạnh lùng nói:“Có chuyện gì vậy?

Nhanh lên xe đi, không thấy trời đang nắng vỡ đầu kia à.”

Thì ra là ông phú Thiên.

Mặt ông ta cau có, nghe chừng cũng chẳng ưa gì tôi cho lắm.

Tôi định quay người bỏ đi, thì đột nhiên cậu ba khom người bế xốc tôi lên.“Để tôi đưa cô về.”

Anh ta vừa bế tôi vừa đi đến chỗ xe ô tô, vừa nói.Tôi giãy dụa không đồng ý, đòi anh ta thả tôi xuống, thì bị bà phú Thiên ném cho cái lườm hình viên đạn.

Tôi có chút gợn gợn, không dám phản kháng lại mà ngoan ngoan lên xe.

Trên đường đi, bà phú Thiên không ngừng châm chọc, mỉa mai tôi, bảo tôi là đứa con gái không biết điều, làm giá các kiểu.

Cậu ba Bình ngồi cạnh cũng chỉ im lặng không nói tiếng nào.

Còn tôi thì vì chuyện con ma nữ, buồn bã lo âu, chẳng buồn nói lại, cũng chẳng buồn để tâm.

Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng lại có cảm giác ánh mắt cậu ba Bình luôn dán chặt vào tôi.Xe dừng lại trước cửa nhà tôi.

Tôi vừa bước xuống xe, mẹ tôi đã chạy ra hỏi tôi tới tấp:“Con vừa đi đâu về?

Tại sao người ngợm lại lấm lem thế này?

Có chuyện gì?”

Mẹ tôi vừa nói vừa xoay tôi vòng vòng để kiểm tra xem tôi có bị gì không.“Con gái bà không sao?

Gớm cứ như là cành vàng lá ngọc không bằng ý.

Lần sau bảo con gái đi đường thì để ý nhìn đường, chẳng chết lúc nào không biết.”

Bà phú Thiên bĩu môi, trì triết.Mẹ tôi nghe xong tức giận toan nói lại, may tôi kịp thời lắc đầu ra hiệu can ngăn.Cậu ba Bình đang im lặng bỗng đi về phía mẹ tôi, lễ phép nói:“Cháu chào cô!

Cháu là Thiên Bình!

Hôm nay do lái xe nhà cháu không cẩn thận làm em nhà bị ngã.

Cháu xin thay mặt xin lỗi em và cô.”

Mẹ tôi sững người, trợn tròn mắt lên bộ dạng y sửng sốt y như tôi lúc nãy vậy.

Nhưng sợ nhỡ lời làm bà phú nổi giận, nên mẹ tôi mỉm cười, nhìn cậu ba Bình gật đầu hài lòng.

Mẹ tôi mời ông bà phú và cậu ba Bình vào nhà xơi nước, nhưng họ từ chối, rồi xin phép ra về.Bữa tối.

“Hôm nay gặp cậu ba Bình, mẹ suýt sợ chết ngất.

Trước đó vài ngày còn đồn là chết vì tai nạn, giờ lại xuất hiện lù lù.”

Mẹ tôi chép miệng rồi ra vẻ rùng mình một cái.

“Nghe mồm thiên hạ thì có mà chết.

Người ta sống sờ sờ mà đồn đã chết, đúng là độc ác.”

Bố tôi gằn giọng.“Cậu ba Bình này cũng được chứ nhỉ!

Lễ phép nho nhã, đúng là người có học, được giáo dục tốt.

Con Vy nhà mình số phận hẩm hiu, bát cơm đưa lên miệng rồi còn bị đổ.

Biết thế không huỷ hôn haizz…”

Mẹ tôi gác đũa, than thở.

“Mẹ à!

Lúc con trai người ta sắp chết, người ta mới đòi con về làm dâu, chứ bây giờ anh ta đã qua khỏi, khoẻ mạnh trở lại rồi thì người ta còn cần gì đến một đứa con gái tầm thường như con nữa.”

Tôi nói.

Nói xong, tôi cắm mặt vào ăn, chẳng thèm để ý, huỷ thì cũng đã huỷ rồi, tiếc cũng chẳng để làm gì.

Với lại tôi cũng là người sắp chết… nghĩ đến đây tôi không khỏi ảo não.

Tôi buông đũa, lững thững đi vào phòng, nằm đắp chăn suy tư.

Kể từ cái ngày tôi ngã xuống hồ sen, mọi thứ dường như đảo lộn.

Tự dưng tôi bị mọi người dị nghị, bị một con ma ám theo, và cái chết của bà thầy cúng không thể phủ nhận là không liên quan đến tôi.

Tôi thở dài thườn thượt.

Dù gì tôi mới chỉ 18 tuổi, tương lai còn phía trước, tôi không muốn chết sớm.“Dù gì cũng sắp chết!

Thay vì buồn bã, tuyệt vọng, mình phải sống nốt mấy ngày cuối đời thật ý nghĩa bên bố mẹ.

Mình phải tích cực lên, mạnh mẽ lên!”

Tôi tặc lưỡi cho qua mọi chuyện rồi đánh một giấc ngủ ngon lành.Mấy ngày tiếp theo, tôi sống vui vẻ, ăn no ngủ kĩ, chẳng màng đến sống chết.

Bố mẹ thấy tôi khá lên cũng vui mừng ra mặt.Có một đêm, tự dưng tôi nhớ lại lời bà thầy cúng.

Rồi tự thắc mắc: tại sao mình vẫn chưa chết?

Mình vẫn sống khoẻ?Nghĩ rồi, tôi quyết định tự mình kiểm chứng.

Tôi tắt hết điện, thắp một ngọn nến nhỏ, cúi người nhìn qua háng, kì lạ thay, trong gương không còn xuất hiện con ma nữ kia nữa.

Tôi thử đi thử lại mấy lần, kết quả vẫn không thấy đâu.

Tôi vui mừng nằm xuống giường, chỉ muốn hét lên cho thoả mãn.

Cuối cùng nó cũng tha cho mình!

Tôi để ý từ ngày gặp cậu ba Bình, tôi không còn cảm giác sợ hãi, cảm giác có ma bám theo như trước nữa, tinh thần sảng khoái, dồi dào sinh lực.

Đến hôm nay thì không thấy con ma kia đâu.

Chẳng lẽ có chuyện gì mà tôi không biết?

Hay chỉ đơn giản là trùng hợp?

Tôi suy nghĩ lan man rồi ngủ quên lúc nào không hay.Sáng sớm, tôi mắt nhắm mắt mở bước xuống giường.

Ở phòng khách có tiếng người nói chuyện ầm ầm.

Tôi đánh răng rửa mặt rồi ra hóng hớt xem có chuyện gì.

Tôi thấy cậu ba Bình và bà phú Thiên đang ngồi trên ghế, bố mẹ tôi ngồi đối diện.

Trông có vẻ như bọn họ đang nói một chuyện gì đó quan trọng.

Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú, vẻ ngoài lịch lãm của cậu ba Bình, trong miệng chợt lẩm bẩm: “Mới hôm qua nghĩ đến, sáng nay đã xuất hiện.

Đúng là Tào Tháo.”

“Hạ Vy, dậy rồi sao?

Qua đây có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”

Mẹ tôi chợt gọiTôi đang nép mình hóng chuyện, đột nhiên bị gọi đến, tôi không khỏi giật mình một cái, rồi cúi mặt đi về phía bố mẹ.Bà phú Thiên nhìn tôi một cái, rồi quay ra nói với bố mẹ tôi:“ Tôi biết hai nhà chúng ta trước cũng có tí hiểu lầm, va chạm qua lại.

Nay con trai út của tôi mến Hạ Vy nhà anh chị, một mực muốn lấy con bé về làm vợ.

Tôi mong hai nhà có thể hoà giải, kết thông gia với nhau.

Mong là anh chị đồng ý gả con gái cho nhà chúng tôi.”

Tôi ngạc nhiên, mắt trợn tròn nhìn về phía cậu ba.

Cậu ba cũng nhìn lại tôi, mỉm cười.“Chuyện này là chuyện hệ trọng, tôi cũng nên hỏi ý kiến Hạ Vy rồi mới quyết định được.”

Mẹ tôi nói.Từ sau vụ tôi ngã xuống hồ sen, mẹ tôi làm gì cũng dè chừng tôi, không dám ép uổng tôi sợ tôi lại nghĩ quẩn.

Nên lần này, dù mẹ tôi có ưng cậu ba đến mấy cũng không dám tự ý quyết định.“Làm gì có chuyện bố mẹ phải hỏi ý kiến con cái.

Cha mẹ đặt đâu…”

Bà phú Thiên vừa mở mồm ra nói chưa hết câu đã bị cậu ba ném cho ánh mắt đầy ẩn ý.

Bà ta vội vàng nhẹ giọng:“Chị nói đúng, vẫn nên hỏi Hạ Vy một câu.”

Thấy bộ dạng của bà ta, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nghe chừng bà ta rất yêu quý thậm chí là nghe lời cậu ba.Mọi người đều đang hướng ánh mắt vào tôi, trông chờ câu trả lời của tôi.

Tôi không muốn làm khó bố mẹ, không muốn cứng đầu thêm nữa.

Dù gì bây giờ tôi cũng là đứa con gái tai tiếng, sau này cũng chẳng ai thèm hỏi cưới.

Hơn nữa tôi thấy cậu ba cũng là người biết điều, có vẻ là người tốt.“ Con xin nghe theo quyết định của bố mẹ.”

Tôi xấu hổ cúi gằm mặt.Bà phú Thiên như bắt được vàng, vội vã chốt luôn:“Vậy quá tốt rồi!

Chúng ta đã xem trước ngày lành.

Đúng hai hôm sau liền tổ chức đám cưới.”

What?

Hai hôm?

Có cần gấp vậy không?

Muốn hốt con gái nhà người ta là hốt luôn được ấy.

Tôi thầm nghĩ.Người lớn họ nói thêm mấy câu khách khí, rồi bà phú và cậu ba xin phép ra về để chuẩn bị đám cưới cho kịp.
 
Địa Phủ Chờ Em
Thanh Kim chết


Tôi cùng bố mẹ ra cửa tiễn khách, rồi trở về phòng, lười biếng nằm suy tư.

Thời gian vừa qua tôi đã phải trải qua khá nhiều chuyện.

Bây giờ lại đối diện với bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời: đó là lấy chồng.

Tôi tự hỏi không biết tôi có quyết định vội vàng quá không?

Tôi vẫn chưa hiểu lắm con người của cậu ba Bình.Đang triền miên suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy có người gọi tôi:“Hạ Vy!

Hạ Vy!”

Không ai khác, chính là Thanh Kim.

Tôi ngồi bật dậy, Thanh Kim xông vào phòng, chẳng kịp để tôi nói câu gì, đã tới tấp hỏi:“Nãy nghe mẹ tớ bảo cậu sắp lấy cậu ba Bình?

Là thật à?

Ôi chúa ơi, cậu làm tớ bất ngờ đấy.”

Mới đó đã hóng được tin rồi, quả là cái miệng mấy bà thím ở quê có sức mạnh khủng khiếp, tốc độ lan truyền nhanh hơn cả báo đài.Tôi mím môi gật đầu tỏ ý xác định thông tin là chuẩn.“Cậu đúng là số hưởng đó nha, lấy được cậu ba Bình đúng là phúc lớn mà, cậu làm tớ thấy ghen tị quá.”

Thanh Kim vỗ vỗ vai tôi, giọng điệu tỏ vẻ tiếc nuối.“Nhìn mình cũng không đến nỗi nào, sao chẳng có ai đến rước huhu…”

Thanh Kim vừa than thở, vừa uốn éo trong gương ngắm đường cong.Thấy vậy, tôi phì cười.

Bỗng thỏi son trên bàn trang điểm rơi xuống lăn trên đất.

Tôi chạy lại cúi xuống nhặt.

Qua khe háng mình, tôi chợt nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ.

Mỹ Lệ đang ngắm nghía trong gương, nhưng điều kinh dị là hình ảnh phản chiếu lại không chỉ có một mình cô ấy.

Mà còn có một người khác nữa.

Đó chính là con ma nữ ở ao sen đã ám tôi.

Nó đang vắt vẻo trên cổ của Thanh Kim.

Nó thấy tôi nhìn nó thì nhếch miệng cười với tôi trông vô cùng quỷ dị.

Tôi suýt thì tè ra quần.

So với những lần trước, lần này bộ dạng của nó còn gớm ghiếc, khủng bố hơn nhiều.

Vẫn cái yếm đỏ huyền thoại ấy, khuôn mặt trắng toát nổi đầy gân đen , hai mắt đỏ ngầu nhìn tôi, đôi môi khô nứt cười quỷ quyệt.

Tóc dài xoã xuống trùm kín cả khuôn mặt của Thanh Kim.

Nước từ tóc rỉ ra, chảy xuống sàn nhà kêu tí tách.

Tôi vội bật người dậy, không dám nhìn nữa.

Mấy hôm nay nó lặn bóng, tưởng gì hoá ra lại chuyển đối tượng sang Thanh Kim.

Rốt cuộc nó muốn giết bao nhiêu người nữa đây?

Sao tôi cứ có cảm giác người mà nó nhắm đến chính là tôi!

Tôi định nói với Thanh Kim nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô ấy hiện tại, tôi lại không nỡ làm cho cô ấy sợ hãi.

Thanh Kim đang cười nói vui vẻ, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, vội vàng tạm biệt tôi, chạy như bay ra ngoài.

Tôi đứng chết lặng vài giây.

Sau đó tôi quyết định đuổi theo để nói cho Thanh Kim sự thật.

Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ ở bên cô ấy, cùng nhau vượt qua.

Tôi chạy ra cửa đã không thấy Thanh Kim đâu.

Tôi lại sang nhà Thanh Kim hỏi, bố mẹ cô ấy bảo từ lúc sang nhà tôi chơi, chưa thấy cô ấy về.

Tôi thở dài ra về.

Bỗng một tiếng “két”, một chiếc ô tô phanh trước mặt tôi.

Cậu ba Bình bước xuống xe, đi về phía tôi nói:“Em đi đâu đấy?

Anh qua chở em đi mua trang sức, nhẫn cưới và váy cưới.”

Tôi định từ chối vì còn chuyện quan trọng phải làm, nhưng thấy bộ dạng nhiệt tình, dịu dàng của cậu Bình, tôi lại không nỡ.

Tôi nặng nề bước lên xe.

Suốt dọc đường tôi cứ suy nghĩ về Thanh Kim, lo lắng không thôi, chẳng buồn nói câu nào.

Cậu ba thấy sắc mặt tôi không tốt, liền hỏi tôi có sao không.

Tôi trả lời qua loa rồi lại não nề nhìn ra ngoài cửa kính, suy tư.

Tôi chẳng có tâm trạng mà chọn lựa, mua sắm.

Tôi chọn qua quýt, ào ào cho nhanh xong chuyện để còn đi về kiếm Thanh Kim.Cậu ba đưa tôi về đến cửa nhà rồi chào tạm biệt tôi.

Tôi không vào nhà mà chạy thẳng đến nhà Thanh Kim.

Bố mẹ Thanh Kim bảo cô ấy vẫn chưa về.

Lòng nóng như lửa đốt, tôi sốt sắng chạy khắp nơi tìm, nơi nào Thanh Kim hay tới, tôi đều tìm kĩ hết nhưng vẫn không thấy người.

Tôi lững thững bước về nhà.

Bố mẹ tôi đang bận chuẩn bị cho đám cưới, nên cũng không để ý đến tôi.

Thỉnh thoảng còn sai bảo tôi đi công chuyện.

Cả ngày bận bịu khiến tôi mệt rã rời.

Xong hết công việc, tôi vẫn không quên sang nhà Thanh Kim kiếm người, hai bác vẫn bảo là Thanh Kim chưa trở về, còn hỏi tôi có chuyện gì gấp mà qua kiếm nhiều lần thế.

Tôi thở dài đi về, nằm vật ra giường.

Trời cũng nhá nhem tối.Bỗng tôi thấy bóng ai như Thanh Kim đi ngang qua.

Tôi bật dậy chạy ra ngoài đuổi theo.

Thanh Kim vẫn mặc bộ váy trắng y như lúc sáng đến gặp tôi.

Tóc xoã ngang vai.

Tôi vừa đuổi vừa gọi to, nhưng dường như cô ấy không nghe thấy, không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đi.

Tôi đuổi theo đến chỗ hồ sen thì chợt khựng lại, chân tay run rẩy.

Bao nhiêu kí ức đáng sợ ập đến khiến tôi không khỏi nổi da gà.

Thanh Kim đứng sát bờ hồ, quay lưng vào tôi.

Tôi đứng xa xa gọi:“Thanh Kim!”

Cô ấy chầm chậm quay mặt lại nhìn tôi.

Tự dưng nhếch môi lên cười khó hiểu, rồi lại quay mặt đi, thả mình rơi tự do xuống hồ nước.

Tôi chỉ kịp hét lên một tiếng: “Đừng!” rồi chạy như bay đến chộp lấy cô ấy.

Nhưng không kịp.

Cô ấy rơi xuống rồi chìm nghỉm mất tăm.

Tôi trợn trừng mắt nhìn xuống mặt nước, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.

Dưới đáy hồ, tôi bỗng thấy Thanh Kim đang ngước mặt lên nhìn tôi, cánh tay giơ lên vẫy vẫy với tôi như thể rủ tôi xuống chơi cùng.

Tôi sợ hãi lùi lại rồi cắm cổ chạy đi tìm người cứu giúp:“Có ai không?

Cứu tôi với!

Cứu bạn tôi với!”

Tôi choàng tỉnh dậy.

Mồ hôi đầm đìa lưng áo, sờ lên ngực vẫn thấy tim đang đập thình thịch.

Thì ra là một cơn ác mộng, nhưng cảm giác sợ hãi lại rất chân thực.Không gian im ắng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của tôi.

Đột nhiên tôi nghe bên ngoài có tiếng xì xào, tiếng bước chân người có vẻ khẩn trương.

Bố mẹ tôi cũng mở cửa chạy ra xem.

Tôi có dự cảm không lành nên cũng đi theo bố mẹ cùng dòng người.“Nghe nói có người chết đuối ở hồ sen”“Thấy bảo là con gái còn rất trẻ”“Tội nghiệp quá nhỉ!”

Tiếng người bàn tán xì xào, tôi nghe không trượt từ nào.

Tôi đã có sẵn đáp án trong đầu nhưng vẫn mong muốn kì tích sẽ xả ra, mong rằng phán đoán của tôi sẽ sai.

Tôi càng chạy nhanh hơn, mặc kệ mẹ tôi đang gọi với lại ở đằng sau.Đến nơi, mọi người đã đứng nhìn bâu quanh.

Tôi rẽ đám người ra, nhòm vào trong.

Đập thẳng vào mắt tôi là khuôn mặt trắng bệch, úng nước của Thanh Kim.

Ngực và bụng vì chứa nhiều nước mà trương phình lên.

Nhìn nét mặt cô ấy còn rất hốt hoảng, chắc cô ấy đã phải trải qua chuyện kinh khủng lắm.

Bố mẹ Thanh Kim vật ra đất mà khóc ngất lên.

Tôi cũng sụt sùi theo.

Tôi tự trách bản thân mình đã làm liên luỵ đến Thanh Kim?

Tôi cho rằng cô ấy bị ma nữ hại chết là do tôi.

Ngay khi tôi suy nghĩ đến đó, tự nhiên giọng nói của Thanh Kim vang trong đầu tôi:“Đúng rồi đó!”

Giọng nói tràn đầy hận ý.

Tôi giật mình nhìn xuống xác Thanh Kim, thì đột nhiên đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở trừng lên nhìn chằm chằm vào tôi, khoé môi nhếch lên cười quỷ quyệt.

Tôi giật mình, lùi về phía sau lưng mẹ, ôm chặt mẹ tôi.

Mọi người vẫn đứng đó bàn tán như chẳng hề biết gì, dường như có mỗi mình tôi nhìn thấy.

Tôi lạnh toát cả người, tóc gáy dựng đứng lên, vội vàng nắm tay kéo mẹ tôi về nhà.

Đêm hôm ấy tôi không dám ngủ một mình, mà chạy lên phòng bố mẹ ngủ ké.

Cả đêm tôi ôm chặt mẹ tôi không rời, trằn trọc mất ngủ.
 
Địa Phủ Chờ Em
Ma nhập


Sáng thức dậy, tôi đã nghe thấy tiếng kèn trống đám ma inh ỏi.

Tôi nửa muốn đi viếng nửa không muốn đi.

Cứ nghĩ đến cảnh tượng hôm qua là tôi dựng tóc gáy, làm gì có can đảm mà đến chỗ đám tang.Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định lấy hết lá gan bé nhỏ của mình, sang nhà Thanh Kim.

Dù gì cô ấy cũng là bạn từ nhỏ của tôi, lại bị tôi liên luỵ.

Tôi nên vì tình nghĩa mà đến gặp người ta lần cuối.Vào trong nhà, tôi thấy bố mẹ Thanh Kim và đứa em trai đang khóc vật vã bên quan tài, cứ nhìn vào cỗ quan tài đen ngòm, tôi lại rùng hết cả mình.

Thấy cảnh tang tóc, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi không khỏi xúc động mà rơi lệ.

Bỗng thằng ku em của Thanh Kim đứng dậy, gạt nước mắt đi về phía tôi, mắt trừng trừng nhìn tôi.

Khi nó đến gần, tôi phát hiện đôi mắt nó có chút khác thường.

Đồng tử có tận hai cái, lồng vào nhau.

Trước đây tôi nghe nói người bị ma nhập, mắt sẽ có hai đồng tử, một của người đó, và một của con ma.

Tôi kinh sợ lùi lại phía sau, nhưng chưa kịp chạy đã bị nó túm lại, lao vào cào cấu, đánh tôi túi bụi, miệng liên tục hét:“Đi chết đi!

Mày đáng chết lắm!”

Giọng nói tuy là của thằng bé, những ngữ điệu thì y sì Thanh Kim.

Tôi sợ hãi la hét kêu cứu.

Mọi người xúm lại tách thằng bé ra khỏi người tôi, một hồi lâu mới tách ra được.

Tôi mang cái thân đầy vết bầm tím chạy như bay về phòng đóng chặt cửa lại, ngồi thụp xuống đất, uỷ khuất mà khóc:“Thanh Kim à!

Không phải do tớ đâu!

Là con ma nữ đã hại cậu!

Đừng hận tớ nữa.”

Mẹ tôi chợt mở cửa bước vào, thấy tôi đang khóc, mình mẩy lại đầy vết thương, bà lo lắng hỏi xem có chuyện gì.

Chắc dạo này bố mẹ bận lo toan đám cưới nên không biết chuyện vừa xảy ra, chứ với mấy “cái loa thông tấn xã” ở thôn thì tôi đoán chắc chuyện này đã đồn ra khắp thôn rồi.“À không!

Con sắp phải xa mẹ nên buồn ấy mà, hơn nữa cái chết của Thanh Kim cũng làm con buồn rầu lắm…”

Tôi gạt nước mắt trả lời qua loa, tôi không muốn mẹ biết chuyện tôi bị em trai Thanh Kim tấn công, sợ mẹ lo lắng.

Hai hôm nay mẹ đã vất vả lo toan đám cưới cho tôi rồi.Mẹ tôi an ủi tôi mấy câu rồi bảo tôi cầm đống thiệp mời đi mời cưới.

Còn mẹ sang nhà bác cả bàn bạc về việc làm cỗ chiêu đãi quan khách.

Tôi vâng lời đi ngay, cực nhọc cả ngày, khi về đến nhà trời cũng tối sầm cả rồi.

Tôi chẳng buồn ăn cơm, đi vào phòng nằm vật ra thở dốc vì mệt, chân tay ê ẩm.

Cơn buồn ngủ ập đến, tôi cứ thế đi vào giấc ngủ một cách ngon lành.Đến nửa đêm, gió chợt rít mạnh, kèm theo tiếng sấm âm ỉ, như thể trời sắp mưa đến nơi.

Cửa sổ phòng tôi bị gió giật mạnh bật tung ra, đập thẳng vào tường một tiếng “đoàng”.

Tôi giật mình tỉnh giấc, vội xuống giường với tay đóng lấy cửa sổ.

Cửa sổ vừa đóng, bỗng một chia chớp loé sáng lên, tôi nhìn thấy bóng dáng một người đang xoã tóc hằn lên trên cửa kính.

Tôi giật mình lùi lại.

Cửa sổ bỗng chốc lại bật tung ra.

Khuôn mặt Thanh Kim hiện lên qua song cửa rõ rệt hơn bao giờ hết.

Cô ấy vẫn giữ nguyên khuôn mặt trắng bệch, ngập úng nước như cái bánh tiêu, nhìn trừng trừng vào tôi trông rất khủng bố.

Tôi kinh hãi hét lên mở của chạy vọt qua ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu bố mẹ.

Nhưng bố mẹ tôi chẳng có động tĩnh gì, như thể họ không hề nghe thấy tiếng của tôi vậy.

Thanh Kim cười khanh khách dí theo sau tôi.

Tôi vội đến mức chẳng kịp mở cổng, phi qua tường chạy thoát thân.

Tiếng cười quỷ dị của Thanh Kim vẫn vang vọng sau lưng tôi, tôi có cảm giác hơi thở lạnh lẽo của cô ấy đang phả vào gáy tôi ở cự li rất gần.

Tôi cố tình chạy ngược hướng với đám tang của Thanh Kim, cắm đầu cắm cổ chạy, gặp đường lớn thì chạy thẳng, gặp khúc cua thì rẽ, bất luận phía trước là nơi nào.

Tôi chỉ biết chạy và chạy.

Đêm khuya u tịch chỉ có tiếng chân gấp gáp của tôi dậm xuống đất, càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh đến đáng sợ.

Mọi nhà vẫn đóng cửa im lìm như thể chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi.

Tôi chạy, chạy mãi cho đến khi vấp phải hòn đá ngã lăn quay ra đất.

Tôi bò dậy, thì kinh hãi phát hiện mình đang đứng ở trước cửa nhà Thanh Kim.

Tôi chạy xa như vậy, loanh quanh thế nào lại bị dẫn về đây.

Đúng là ma quỷ giỏi tạo ảo giác lừa bịp con người.

Cánh cửa nhà Thanh Kim vẫn mở tung, đập thẳng vào mắt tôi là bàn thờ đặt di ảnh của cô ấy.

Khi tôi nhìn vào bức ảnh, tự dưng người trong ảnh nhếch môi cười với tôi, tôi sợ hãi lùi lại thì đập trúng thân thể lành lạnh của một người.

Tôi quay lại xem thì suýt chết ngất khi thấy khuôn mặt doạ ma khủng bố của Thanh Kim đang ở sát mặt tôi, miệng nhếch lên cười quỷ quyệt.

Tôi sợ hãi hét lên lùi lại mấy bước.

Bố mẹ Thanh Kim vẫn ở bên trông coi linh cữu con gái, khuôn mặt phờ phạc thất thần.

Họ như thể không biết đến sự tồn tại của tôi vậy.

Tôi toan quay người chạy, thì đã bị bàn tay trắng bệch của Thanh Kim tóm vào cổ áo, quẳng tôi ngã bay ra xa.

Tôi chống tay đứng dậy, khóc lóc nói:“Thanh Kim!

Tớ biết cậu chết không nhắm mắt!

Thật tình tớ cũng rất đau lòng, tự trách bản thân nhiều lắm!

Cậu đừng hù doạ tớ nữa!

Là chị ta đã hại cậu, không phải tớ!”

Thanh Kim ngửa mặt lên trời cười oán hận, rồi nhìn tôi gằn từng chữ:“Mày có chắc là không liên quan đến mày không?”

Tôi cứng họng không nói được gì.

Vì trong thâm tâm tôi hiểu rõ, cái chết của Thanh Kim gián tiếp liên quan đến tôi.“Tại sao mày lại được sinh ra trong một gia đình gia giáo, lại được gả cho công tử nhà giàu, còn tao lại phải chết tức tưởi, chết thay mày!

Tại sao!

Tao chết cũng sẽ lôi mày theo chết cùng!”

Thanh Kim hét lớn, giọng nói đầy hận ý.Sau đó, chẳng cho tôi có cơ hội nói thêm câu gì, nhanh như cắt Thanh Kim lao vút về phía tôi, đưa tay lên bóp chặt lấy cổ tôi lôi lên không trung.

Tôi chới với, chân tay quơ loạn xạ, miệng há ra định nói nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng.

Tôi dần mất đi ý thức.Một mùi hương thoang thoảng có chút thân quen, bay vào mũi.

Tôi mở mắt ra nhìn, đã thấy đập thẳng vào mặt tôi một khuôn mặt trắng bệch, quần áo người đó cũng trắng nữa, trông không khác gì ma quỷ.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi, tay quơ loạn xạ kêu lên:“A…a…

đừng có lại gần tôi!

Đừng hại tôi mà!”

“Hạ Vy, bình tĩnh đi!

Là anh đây!

Cậu ba Bình đây.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.Tôi ti hí mắt nhìn, xác nhận đúng là cậu ba Bình, tôi mới ôm ngực thở hắt ra.

Đêm khuya còn mặc đồ trắng, da cũng trắng, không hù chết người ta mới là lạ.“Cậu ba!

Sau cậu lại ở đây?

Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi đẩy cậu ba Bình ra rồi nhìn cậu hỏi.“Anh đi ngang qua, thấy em bất tỉnh nhân sự ở giữa đường, nên đã đỡ em dậy, gọi mãi em mới tỉnh.”

Tôi vẫn còn hoang mang với chuyện xảy ra vừa nãy, bây giờ có kể cậu ba cũng không tin, có khi còn cho rằng tôi bị điên cũng nên.

Tôi nhờ cậu ba đưa tôi về nhà, sau đó chạy thẳng lên phòng bố mẹ, chen vào giữa đòi ngủ cùng.

Mẹ tôi cốc đầu tôi bảo tôi lớn rồi còn như trẻ con.

Tôi ôm chặt mẹ, cả đêm thấp thỏm Thanh Kim tìm đến .

Chỉ mong trời nhanh nhanh sáng…
 
Back
Top Bottom