Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMo8TiJ4MIeEoCeB9S9ATBYXCcLiFQHheipx0ossDBGngI_3pFXpIHIHNZOFZQE-5M1Rqde__1xS4-etOK68myJl-zzXR8v6xJ8tocHUxSq_McCVi7Sgq6FBeTkmrueQVTJKS5dKQ3CIs_rB2ROzNt9=w215-h322-s-no-gm

Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Tác giả: Bạch Khuông Lương Thái Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lần nữa rung động: Tình yêu dịu dàng sẽ đi cùng em đến cuối con đường.

Sự tương tác giữa nữ phóng viên và bạn trai đã lên hotseach.

Trên màn ảnh, hai người điềm đạm ăn ý đến nỗi được cư dân mạng gọi là "cặp đôi tuyển thủ".

Cả cộng đồng mạng đều đẩy thuyền cho họ.

Tôi nhìn châm chọc vào dòng tin tức: "Hai người họ thật ra đã ở bên nhau lâu rồi, chỉ là chưa công khai thôi."

Nhưng hình như bạn gái anh ấy là tôi mà.​
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 1: Chương 1



Trong nhà ăn ở trường, tôi lại thấy Hạ Chiêu trên TV.

Đã tối vậy rồi mà nhà ăn vẫn còn rất đông đúc, ồn ào náo nhiệt, chắc chỉ có mấy trận thi đấu eSports* mới có thể gom sinh viên lại thành một tụ thôi.

(*eSports: Thể thao điện tử.)

Trên màn ảnh xuất hiện một nam sinh đang chỉnh tai nghe, những ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng.

Camera chỉ mới lướt qua từng ấy cũng đã khiến bên ngoài vang lên những tiếng thét chói tai.

Ngay cả phần bình luận cũng không nhịn được mà trêu chọc.

“Cậu nhóc Hạ Chiêu này thật đẹp trai... Đẹp đến mức khiến máy quay của đạo diễn bất động luôn rồi?”

“...”

Tôi lấy khoai tây chiên chấm ít sốt cà chua, chống cằm ngắm nhìn màn ảnh TV.

“Cậu ngắm gì thế?”

Bạn cùng phòng cầm khay thức ăn ngồi đối diện với tôi, cùng tôi xem TV.

Màn hình TV đang chiếu cảnh trông như vừa mới diễn ra một trận chiến đấu đồng đội, cách đó không xa, một đám nam sinh ồ lên hoan hô.

Tôi hất hất cằm, chỉ vào nam sinh lạnh lùng ở góc dưới bên phải màn hình.

Da anh ta vốn trắng lạnh, lại thêm ánh đèn hiện trường, trông anh càng thêm phần nhợt nhạt.

“Ngắm bạn trai tớ.”

“Ồ, cậu nói Hạ Chiêu ấy à.”

“Phải phải, anh ấy đúng là bạn trai eSports quốc dân mà.”

“...”

Tôi thở dài, vét phần sốt cà chua cuối cùng trong hộp cơm trưa.

Nhưng Hạ Chiêu thực sự là bạn trai của tôi.

Là bạn trai đúng nghĩa.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 2: Chương 2



Tôi không nhớ kể từ lúc nào, tôi bắt đầu không còn xứng với Hạ Chiêu.

Có vẻ như là từ khi anh bắt đầu sự nghiệp thi đấu eSports.

Có vẻ như là từ khi anh tiến bộ vượt bậc và được xem là một thiếu niên eSports thiên tài.

Anh rõ ràng là người bạn trai đã từng học cùng lớp với tôi, chúng tôi cũng từng cãi nhau ầm ĩ.

Rồi một ngày, bỗng nhiên tôi và anh không còn là người cùng một thế giới.

Poster của anh dán khắp các trạm tàu điện ngầm.(truyện được dịch bởi app t y t)

Lướt qua các video ngắn đều sẽ thấy người khác cắt ghép hình ảnh của anh.

Đoạn video “Hãy để soái ca eSports đẹp trai này làm bạn ngạc nhiên hai mươi lần chỉ trong mười phút” đã từng đứng top một trang web nào đó.

Và thế là, Hạ Chiêu bước ra khỏi vòng tròn ấy.

Anh trở thành bạn trai eSports quốc dân.

Rõ ràng anh chỉ thuộc về một mình tôi thôi, nhưng khi chơi game, lướt phần bình luận thì được đầy người gọi là “Chồng”.

Trong thời gian phát sóng trực tiếp, những phú bà nhất nhì sẽ tranh nhau nhận thưởng.

Một lần tương tác với nữ phóng viên kia… thì lên hot search luôn.

Mọi người đều đẩy thuyền cho họ.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 3: Chương 3



"Cậu xem video Hạ Chiêu với Tiểu Oánh Oánh chơi game chưa? Trông đáng yêu lắm ấy.”

“Đúng vậy, hơn nữa bọn họ phối hợp cũng rất ăn ý, trong game hai người đều chơi rất hay.”

“Nhìn giống nam nữ chính trong tiểu thuyết quá đi, thật là xứng đôi vừa lứa… ”

Trong giờ học, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai bạn nữ bàn bên.

Tôi nằm dài trên bàn, vuốt phẳng từng nếp nhăn trên cuốn sách của mình.

Tôi vừa mơ thấy chuyện rất lâu về trước, Hạ Chiêu dẫn tôi đến tiệm Net chơi game.

Tôi rất dở mấy trò chơi điện tử này.

Tôi cũng vì anh mà luyện Liên minh một thời gian dài.

Nhưng mới trận đầu tiên chiến đấu cùng anh, đã bị đối thủ đánh te tua tơi tả.

“Giúp anh đỡ súng, em ở chỗ này làm gì?”

Trò chơi kết thúc, anh giận đến mức bật cười, xoa đầu tôi.

“Con cún ngốc này*.”

(Nguyên văn là “tiểu thái cẩu”, chỉ những người chơi game rất tệ)

Nhưng trong đoạn phát sóng trực tiếp mà mọi người đang bàn tán.

Ngay khi đến quảng cáo, Hạ Chiêu liền quay người sang phụ nữ phóng viên kia đỡ đạn.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 4: Chương 4



Tôi gọi cho Hạ Chiêu hai cuộc, nhưng anh không bắt máy.

Xem lịch sử trò chuyện, ngoại trừ tôi chia sẻ với anh về những chuyện thường ngày thì cũng chẳng còn gì hết.

Thật ra trước giờ vẫn luôn như vậy.

Kể từ khi tôi bắt đầu theo đuổi Hạ Chiêu, tôi đã rất mệt, rất mệt mỏi.

Là tôi theo đuổi Hạ Chiêu.

Khi lên cao trung, mọi người đều mãi hỏi tôi sao lại theo đuổi một học sinh nổi loạn như Hạ Chiêu trong khi mình xinh đẹp học giỏi thế kia.

Tôi nghĩ, có lẽ là vì Hạ Chiêu rất bắt mắt.

Tôi nghĩ, dù không ai thừa nhận, nhưng anh luôn để lại chút gì đó trong lòng mọi cô gái.

Tiệc liên hoan tối hôm ấy, các bạn lớp tôi chiếu một bộ phim.

Hạ Chiêu ngồi bên cạnh tôi.

Lúc đó tôi vừa mới xác nhận quan hệ với anh, trông anh cứ thẫn thờ, hết lấy những chiếc bút trong hộp bút của tôi ra rồi lại cất vào từng chiếc một.

Những đốm sáng của bộ phim phản chiếu trong mắt anh.

Anh đưa tay lên xoa đầu tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn tôi.

“Anh chuẩn bị đi đấu eSports.”

“Con đường không rộng mở, nếu em để ý, thì mình chia tay.”

Tôi nào có để ý đâu.

Những nguyện vọng mà tôi đăng ký trong kỳ thi tuyển sinh đại học đều ở cùng thành phố với câu lạc bộ đào tạo thanh thiếu niên của anh.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 5: Chương 5



Cuối cùng Hạ Chiêu cũng trả lời tin nhắn của tôi.

Ba giờ sáng, chắc anh mới luyện tập xong.

Có lẽ anh tưởng tôi đã đi ngủ nên vội vàng nhắn lại chúc tôi ngủ ngon.

Tôi lướt xem lịch sử trò chuyện, tất cả những tin nhắn tôi đã gửi cho anh ấy.

Những mảng xanh rộng lớn gần như nhấn chìm vài khung thoại trắng tội nghiệp của anh.

Tôi nhìn nó, sống mũi cay cay.

Đêm khuya tĩnh lặng là khoảng thời gian mà con người thường làm việc theo cảm tính nhất.

Tôi gõ một dòng chữ:

“Hạ Chiêu, nếu anh muốn chia tay, anh có thể nói trước với em mà?”

Anh không trả lời tôi.

Tôi nằm trên giường, nằm như vậy cả đêm.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy hối hận, và có hơi sợ rằng anh sẽ rời bỏ tôi.

Là rất, rất sợ mới phải.

Tôi thẫn thờ đến lớp, theo bạn cùng phòng xuống nhà ăn ăn cơm.

Trong khi lướt video, tôi bắt gặp đoạn video về Hạ Chiêu và nữ phóng viên đó.

Tôi giận dữ tắt video.

Buổi thực tập chiều hôm ấy, cuối cùng Hạ Chiêu cũng nhắn lại cho tôi.

Sáu giờ đúng.

Anh nhắn một câu.

“Anh có muốn chia tay với em đâu, đồ ngốc.”

Tôi không hiểu cảm giác của mình khi xem tin này thế nào nữa.

Tôi ghét phải lo được lo mất, và tôi cũng ghét bị những câu nói của anh làm cho mủi lòng, phân tâm.

Một hai giây sau, Hạ Chiêu gửi cho tôi một liên kết khác.

Một mật thất* theo chủ đề kinh dị.

(*Một trò chơi làm nhiệm vụ trong căn phòng bí mật.)

“Cuối tuần này đi chơi với nhau chứ?”
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 6: Chương 6



Sau khi kiếm được tiền, nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ bắt đầu kinh doanh thêm.

Điển hình như, đồng đội của Hạ Chiêu mở một mật thất mới.

Lần này bọn họ cùng nhau đi chơi thực ra là để quảng cáo, không ngờ trong nhóm cũng có Tiểu Oánh Oánh.

Đó chính là nữ phóng viên đã tương tác với Hạ Chiêu.

Hạ Chiêu nhân từ giải thích với tôi rằng Tiểu Oánh Oánh là con gái của ông chủ câu lạc bộ bọn họ, nên anh mới đưa cô ấy đi chơi game trực tiếp.

Nhưng khi nhìn thấy cô gái đó đứng bên cạnh Hạ Chiêu một cách tự nhiên như vậy, tôi vẫn có chút ghen tị.

Tiểu Oánh Oánh không đẹp như trên mạng, cô ta hơi thấp, chân lại còn thô.

Nhưng tính cách của cô ta rất dễ khiến con trai thích thú.

Cô vô tư, không luống cuống, nhanh chóng hòa nhập với nhóm tuyển thủ eSports.

Thực ra đã lâu rồi tôi không gặp Hạ Chiêu, trong lúc họ chọn chủ đề mật thất, tôi ngồi cạnh Hạ Chiêu.

Anh một mình lặng lẽ xem điện thoại.

Tôi nghiêng người qua nhìn, hóa ra anh đang xem một đoạn video thi đấu.

Nhiều người bảo Hạ Chiêu là một thiên tài, nhưng mấy ai thấy được sự nỗ lực của anh ấy.

Ví dụ, trong khi các đồng đội đang tranh nhau chọn chủ đề mật thất thì anh chơi lại trận đấu mà mình đã thua vài ngày trước.

Thấy tôi đến, anh tắt màn hình điện thoại.

Đầu đông rồi mà người này chỉ mặc một chiếc áo hoodie.

Anh bất ngờ dựa vào vai tôi.

“Anh mệt quá, cho anh mượn một lát.”

Anh nói bằng giọng mũi, tôi sợ anh bị cảm nên muốn sờ trán anh.

“Đừng cử động.”

Anh nhíu mày cắn nhẹ vào tai tôi.

Má tôi lập tức đỏ bừng.

Thế nên sau đó, tôi gần như trở thành một khúc gỗ, không di chuyển chút nào.

Cho đến khi đồng đội của anh đến gọi chúng tôi.

Thiên tài nãy giờ tựa vào tôi mới đứng dậy, móc nhẹ cằm tôi.

“Em đúng thật là ngốc.”

Anh thì thầm vào tai tôi.

Tôi cũng không biết ý anh là gì.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 7: Chương 7



Bọn họ thực sự không sợ chết.

Cuối cùng chủ đề được chọn là kinh dị.

Đó là chủ đề đáng sợ nhất.

Tổng cộng có sáu người, vừa đến mật thất, tôi liền muốn rút lui.

Thật ra... tôi rất sợ.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tiểu Oánh Oánh vô thức nắm lấy tay áo của Hạ Chiêu, một phần nỗi sợ hãi trong tôi đã biến thành tức giận.

Đàn ông độc thân nhiều như vậy, hà cớ gì lại muốn bắt Hạ Chiêu của tôi?

Tôi nắm lấy tay Hạ Chiêu, đan tay vào tay anh.

Anh nhướng mày, cứ để cho tôi nắm.

Không hổ danh là mật thất đáng sợ nhất, ngoài những bóng ma đột nhiên xông ra đuổi người, còn có các nhiệm vụ đơn lẻ mà mỗi người phải thực hiện.

Đó là bước vào mật thất tối để tìm đạo cụ mấu chốt của nhiệm vụ.

Khi ba trong số sáu người chúng tôi rời đi và không quay lại, tôi biết người tiếp theo sẽ là tôi.

Quả nhiên, tiếng loa vang lên.

“Lý Phương (tên nhân vật tôi chơi), xin cô vui lòng một mình đến phòng bảo vệ, lấy chìa khóa của phòng học âm nhạc.”

Trong phòng lúc này chỉ còn lại tôi, Tiểu Oánh Oánh và Hạ Chiêu.

Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cánh cửa trống rỗng.

Tiểu Oánh Oánh nép sau lưng Hạ Chiêu, bảo tôi mau đi đi.

… Thấy cô ta trốn đằng sau bạn trai của tôi như thế, tôi có hơi bực bội.

Hơn nữa, nhiều người cùng vào mật thất thì không sao, nhưng một mình thì tôi thật sự rất sợ, nhất định sẽ có NPC* đột nhiên chạy ra hù dọa tôi.

(*Là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển.)

“Hạ Chiêu, anh có thể đi với em không…”

Tôi nhìn Hạ Chiêu, người đang chán nản ngồi nghịch đạo cụ trên bàn.

Nhân vật của anh dường như là một cơ hội, anh đồng hành cùng những người khác khi phải thực hiện nhiệm vụ một mình, và trông anh cũng chẳng sợ hãi chút nào.

Kết quả là, tôi còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Oánh Oánh đã hung hăng ngắt lời tôi.

“Không được!”

“Cô phải theo đúng tiến trình của trò chơi chứ?”

... Nếu Hạ Chiêu đi với tôi, thì Tiểu Oánh Oánh sẽ phải ở một mình trong mật thất này.

Ngược lại, nếu Hạ Chiêu đi cùng Tiểu Oánh Oánh, thì tôi sẽ phải đi một mình.

Tôi chuyển ánh mắt sang Hạ Chiêu đang ngồi ở giữa.

Anh không thể không hiểu ý của tôi qua ánh mắt này.

Nhưng trong vài giây khi chạm mắt nhau, anh nhướng mày.

Những gì tiếp theo sau đó là một sự im lặng vô tận.

Cho đến khi nhân viên trực liên lạc thúc giục chúng tôi.

Âm thanh của dòng điện làm tôi bối rối, mật thất bấy giờ phát một loại nhạc nền u ám.

Tôi nhìn Hạ Chiêu lần cuối, cắn răng quay người bước vào bóng tối.
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 8: Chương 8



Tôi đỡ tường tiến từng chút một về phía trước trong bóng tối.

Nói ra thì cũng buồn cười, dù sao tôi cũng đã quen bị Hạ Chiêu bỏ rơi rồi.

Người ta nói nếu bạn hẹn hò với một người bạn trai tài giỏi, bạn sẽ phải làm quen với lịch làm việc dày đặc của anh ấy, một năm cũng sẽ không được ở bên nhau bao nhiêu lần.

Và cả những fan nữ siêu giàu muốn đào tường.

Có lẽ anh nghĩ rằng làm hài lòng con gái ông chủ quan trọng hơn cái đuôi nhỏ luôn theo sau anh như tôi.

Tôi thực sự sợ bóng tối, cũng rất sợ ma, nhưng vì Hạ Chiêu ở đó, tôi không chút do dự mà đồng ý.

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cửa phòng bảo vệ.

Không suy nghĩ nhiều, tôi mở cửa và bước vào…

Đột nhiên, một cái mặt quỷ xuất hiện, kèm với tiếng hét chói tai.

Tôi giật mình ngẩn người ra, sau đó mới nhận thức là con ma muốn đuổi theo mình.

Vì vậy tôi xoay người bỏ chạy, nhưng bỗng vấp phải thứ gì đó.

Một giây trước, tôi còn nghĩ rằng thật may mắn vì mình được mặc đồ bảo hộ, nhưng giây tiếp theo, tôi phát hiện đầu mình sao lại đau như vậy.

Tôi ôm trán quỳ trên mặt đất.

Thật sự rất đau, rất đau.

Mắt nhìn loạn xạ, tôi phát hiện mình vô tình va vào một hộp điện nhô lên trong góc.

Tôi cảm thấy mình sắp bị ám ảnh tới nơi rồi, đáng lẽ tôi không nên đồng ý đến mật thất này.

Rõ ràng là tôi... sợ đến chết đi sống lại mà.

“Cô ổn chứ?!”

Tôi có cảm giác như ai đó đỡ mình lên, sau đó các đèn khác trong phòng bật sáng.

Nghe thấy những tiếng bước chân vội vã, tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Một giọt, hai giọt.

Trông nó không giống như đạo cụ của mật thất, hình như đó là máu trên trán tôi thì phải.

Tôi bị mọi người vây quanh, sau đó, tôi nhìn thấy chiếc áo khoác trắng quen thuộc.

Hạ Chiêu đẩy những người xung quanh tôi ra, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy hoảng loạn như vậy, anh cố gắng lau vết máu trên trán tôi.

Đột nhiên, tôi đẩy anh ra.

“Đừng chạm vào tôi!”
 
Đi Vào Màn Đêm - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 9: Chương 9



CHƯƠNG 9

Tôi hiếm khi giận dỗi với Hạ Chiêu.

Vì tôi biết nếu có giận dữ với anh thì cũng không ích gì.

Tính cách của anh vô cùng điềm đạm, cho dù tôi có mắng anh thế nào đi nữa, anh cũng sẽ chỉ rũ mắt nghe tôi mắng.

Sau đó, anh chiến tranh lạnh với tôi.

Nhưng hôm đó, hình như vết thương trên trán rất đau.

Tôi không kìm được mà hét vào mặt anh.

Tiếng hét hơi lớn.

Mọi người đều sợ hãi.

Nửa ngày sau, tôi nghe thấy giọng nói của Tiểu Oánh Oánh.

“Được rồi, chỉ là trầy xước chút thôi.”

“Hồi nhỏ trèo cây, tôi bị ngã từ trên cây xuống cũng không có khóc đâu.”

Cô ta cúi người trước mặt tôi, muốn xoa đầu như thể đang quan tâm đến tôi.

Tôi né tránh.

Chẳng qua cũng chỉ là để thể hiện cho người ta thấy cô ta tốt thế nào thôi mà.

“Anh đưa em đi bệnh viện.”

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chiêu vang lên bên tai tôi.

Anh bế tôi lên, tôi giãy giụa, bị anh ôm chặt lấy.

“Đừng làm loạn.”

Tôi muốn anh thả tôi xuống, tôi đâu có bị gãy chân.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu ra mặt của Tiểu Oánh Oánh, tôi đã thay đổi quyết định.

Tôi ôm chặt cổ Hạ Chiêu rồi mỉm cười với cô ta.

Cô ta thực sự rất tức giận đấy.
 
Back
Top Bottom