Siêu Nhiên HƯƠNG VỊ KÍ ỨC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
385404433-256-k336336.jpg

Hương Vị Kí Ức
Tác giả: kiimtthw
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trên tầng gác mái nơi câu chuyện bắt đầu​
 
Hương Vị Kí Ức
Chương 1 : Mùa hè và bóng ma


Mùa hè đến, mang theo hơi ấm của những ngày nắng vàng và tiếng ve kêu rả rích.

Nguyễn Trần Bảo An , một cô gái 15 tuổi với mái ngắn được cắt tỉ gọn gàng vừa tôn lên vẽ đẹp nữ tính cũng mang theo một chút bồng bọt ở cái tuổi nổi loạn , Mọi chuyện bắt đầu từ 1 tuần trước khi cô rời thành phố .

Đứa bạn nảy ra ý tưởng sẽ cắt cho cô sau khi xem xong video nào đó trên mạng .

Ban đầu cô từ chối quyết liệt vì lỡ nó cắt xong nhìn không ra gì thì chắc không dám nhìn đời nhưng trước sự nài nỉ ỷ ôi , cũng dận lòng sẽ không sao và sau khi cắt xong , khi cô nhìn vào gương tự cảm ơn trời nhìn cũng không đến nổi nào nhìn tổng thể rất vừa mắt .

Tuy vậy ngoài mặt cũng trách bạn vì cắt ngắn quá sẽ bị gia đình rầy, mặc dù nói thế vẫn cảm ơn nó vì diện mạo mới này trong thích mắt hơn nhiều .

Sau khi dòng hồi tưởng kết thúc thì thì cũng đến trạm , hiện tại cô rất háo hức trở về ngôi nhà cổ của bà ngoại ở quê.

Ngôi nhà nằm ẩn mình sau một hàng cây cổ thụ, với những bức tường phủ đầy rêu phong và mái ngói âm ấm màu nâu đỏ.

Ngôi nhà luôn mang đến cho An cảm giác vừa thân quen vừa lạ lẫm.

Thân quen vì cô sống với bà từ nhỏ ngôi nhà này , cảm giác lạ lẫm chắc bây giờ mình giống như một vị khách đến trú chân , Nhưng cũng chẳng sao , vì cô sẽ khám phá lại ngôi nhà này từng ngóc ngách, từng căn phòng cũ kỹ.

Đặc biệt, căn gác mái là nơi cô yêu thích nhất.

Dù có qua bao lâu những kỉ niệm vẫn luôn ở đấy cô nhớ hồi nhỏ chẳng biết giận việc gì trốn trên đó tới tận tối làm người bà và hàng xóm xôn xao đi tìm .

Khi ấy cô cũng giật mình thức dậy sau giấc ngủ dài ngồi dậy nhìn ra cửa sổ trên cao trời cũng bất đầu lấm tấm những vết cam cháy báo hiệu bầu trời dần chuyển giao giữa ngay và đêm , khi cô nghe tiếng kêu tên mình bên ngoài , lật đật ngồi dậy chạy xuống vừa thấy hình bóng cháu mình bả đã vội chạy đến ôm chằm không quên cóc đầu cô vì để bà và hàng xóm lo lắng , khi cô nhìn lên mặt bà thì đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ , vài giọt nước mắt vẫn đang đọng lại , cô vội lấy tay lau nó đi cô chẳng muốn người mình yêu quý phải khóc tí nào và kể từ lúc đó khi đi đâu xa cô luôn gọi về gia đình để mọi người không phải lo lắng và cô cũng không muốn thấy lại khung cảnh năm ấy .

Khi đứng trước ngôi nhà cô nhẹ nhàng mở cửa để không đánh thức người bà đang ngủ trên phòng .

Sau khi dọn dẹp xong xong những thứ cô mang theo và cũng lên giường chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.

Tuy nhiên khoảng ba mươi phút sau cô bị đánh thứ tiếng cột kẹt trên gác mái .

Không gian bây giờ cũng không quá nóng bức những tia sáng nhàn nhạt chiếu xuyên qua cửa xổ khiến cô cảm thấy dễ chịu ngoài trừ tiếng động trên ấy thôi , An quyết định lên gác mái kiểm tra , khi cô vừa bước được nửa người lên đấy .

Bỗng nhiên, cô cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Một bóng hình mờ ảo hiện ra trước mắt cô.

Đó là một cô gái trẻ, với mái tóc dài đen mượt và một đôi mắt đượm buồn.

Cô gái ấy mặc một chiếc áo dài trắng tinh khôi , với đôi môi căng tròn đỏ hồng , trông thật dịu dàng và thanh thoát.

Khi hai đôi mắt chạm nhau thì An lên tiếng trước :

" Xin chào , lâu rồi không gặp " giọng nói của cô vang lên, nhẹ nhàng như làn gió mùa hè.

Cô gái ấy sững sờ nhìn An .

Cô không hề sợ hãi , lại còn rất thân thiện như đã quen từ trước .

Hình bóng ấy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn An.

"Tôi không hiểu tại sao bạn có thể nhìn thấy tôi , nhưng tôi rất vui vì điều ấy ,tôi tên là Huyên "

An cười nhẹ, chỉ tay xuống dưới như ra hiệu cho Huyên theo đó là câu nói

" Tôi mời chị vào đây" chẳng giải thích gì thêm rồi đi xuống dưới

Huyên ngạc nhiên rồi cũng đi phía sau , ánh nắng bên ngoài hắt vào nhưng cơ thể ấy cũng chẳng giao động , cái bóng ấy lại gần ngồi xuống bên cạnh An.

Họ bắt đầu trò chuyện, Huyên kể cho An nghe về cuộc sống của mình , về ngôi làng, về những kỷ niệm tuổi thơ nhưng thể lâu lắm mới có người lắng nghe cô vậy.

Giọng nói của Huyên trầm ấm và ngọt ngào, khiến An cảm thấy như đang lạc vào một câu chuyện cổ tích.

Khi hoàng hôn buông xuống, Huyên từ từ biến mất trong bóng tối.

An chèo lên gác mái lần nữa nhìn những vì sao trên trời như một bứơc tranh huyền ảo , lòng tràn đầy những cảm xúc khó tả .Cô trách mình tại lại bắt chuyện với hình bóng ấy bởi nhất là khi như một con người sống chứ chẳng nhàn nhạt như thứ khác cô từng thấy , Cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ không bao giờ giống như trước nữa.
 
Back
Top Bottom