Siêu Nhiên Hương Hoả Thành Thần

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
390940306-256-k368510.jpg

Hương Hoả Thành Thần
Tác giả: hathien1002
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trần Thiên, một gã trai Sài Gòn bình thường, xuyên không đến Thiên Nguyên Đại Lục - nơi yêu ma quỷ quái hoành hành, tiên thần biến mất, và nhân tộc bị xem như gia súc.

Mang theo hệ thống Hương Hỏa Thần Đạo, anh thu thập sùng kính từ chúng sinh để hóa thần lực, rèn da thịt, đạp yêu ma, quyết tâm phá vỡ xiềng xích số phận.

Từ Hắc Thủy Thôn khô cằn, nơi hạn hán và hiến tế nhấn chìm hy vọng, Trần Thiên khởi đầu hành trình đẫm máu: giết Huyết Lang, đối đầu Yêu Vực, truy tìm bí ẩn thần linh mất tích.

Bi thương, kịch tính, pha chút hài hước bất ngờ, con đường thành thần của anh là ngọn lửa cháy giữa bóng tối, thắp sáng Nhân Vực hay thiêu rụi chính mình?​
 
Hương Hoả Thành Thần
Chương 1: Khởi đầu tại Hắc Thủy Thôn


Trần Thiên tỉnh dậy trong một cơn đau đầu dữ dội, như thể ai đó vừa dùng búa tạ đập thẳng vào thái dương anh.

Mùi đất khô khốc xộc vào mũi, hòa lẫn với chút tanh tưởi của mồ hôi và cái gì đó giống như xác thối rữa.

Anh hé mắt, cố thích nghi với ánh sáng yếu ớt xuyên qua mái tranh thủng lỗ chỗ phía trên.

Xung quanh là bốn bức tường đất nứt nẻ, một chiếc chõng tre ọp ẹp kêu cót két dưới sức nặng của cơ thể anh.

Anh giơ tay lên xem, nhưng thứ hiện ra không phải đôi tay rám nắng của một gã đàn ông 28 tuổi từng chen chúc trên đường Sài Gòn.

Thay vào đó là đôi tay gầy guộc, xanh xao, xương xẩu nổi rõ dưới lớp da mỏng manh như giấy."

Chuyện quái gì thế này?"

- Anh lẩm bẩm, giọng khàn khàn vang lên trong cổ họng khô cháy.

Ký ức cuối cùng của anh là tiếng còi xe inh ỏi, cái nóng hầm hập của buổi trưa Sài Gòn, và rồi một khoảng tối đen kịt.

Anh đã chết?

Hay đây là mơ?

Nhưng cảm giác đau nhức khắp người, cái đói cồn cào trong dạ dày, và tiếng khóc yếu ớt từ đâu đó bên ngoài đều quá thật, như lưỡi dao sắc lạnh cứa vào từng giác quan.Trước khi anh kịp suy nghĩ thêm, một giọng nói lạnh lẽo, không chút cảm xúc vang lên trong đầu:

[Hương Hỏa Thần Đạo kích hoạt.

Ký chủ: Trần Thiên.

Nhiệm vụ đầu tiên: Cứu Hắc Thủy Thôn khỏi hạn hán.

Phần thưởng: Công pháp Luyện Da Cảnh sơ cấp, 100 điểm Hương Hỏa ban đầu.]

Trần Thiên giật mình, suýt bật dậy khỏi chõng tre.

"Hương Hỏa Thần Đạo?"

- Anh thì thầm, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Anh từng đọc tiểu thuyết huyền huyễn, biết đến khái niệm xuyên không và hệ thống, nhưng cụm từ "Hương Hỏa" gợi lên hình ảnh những vị thần cổ xưa, sống nhờ sự sùng kính của chúng sinh.

Anh hít sâu, cố trấn tĩnh, rồi ra lệnh: "Hệ thống, giải thích chi tiết về Hương Hỏa Thần Đạo."*[Hương Hỏa Thần Đạo: Hệ thống tối thượng dựa trên sức mạnh Thần Đạo.

Nguồn lực chính: Hương Hỏa - năng lượng sinh ra từ sự sùng kính, ngưỡng vọng, hoặc kính sợ của bất kỳ sinh vật nào (người, yêu, ma, quỷ, thậm chí thiên nhiên có linh tính).

Công dụng:Cường hóa bản thân: Hương Hỏa có thể trực tiếp tăng sức mạnh thể chất, tinh thần, và linh hồn của ký chủ (tỷ lệ: 10 điểm Hương Hỏa = 1 đơn vị sức mạnh cơ bản, tương đương sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).

Hóa Thần Lực: Khi tích lũy đủ, Hương Hỏa có thể chuyển hóa thành Thần Lực, cho phép thi triển thần thông (ví dụ: hô phong hoán vũ, chữa lành vết thương, thao túng tâm trí).Tạo thần tích: Dùng Hương Hỏa để thực hiện kỳ tích (như ban mưa, phá núi), từ đó khuếch đại niềm tin, thu thập Hương Hỏa nhiều hơn.

Lưu ý:

Hương Hỏa tỷ lệ thuận với mức độ sùng kính.

Một người tin tưởng sơ bộ cho 1-5 điểm, một kẻ sùng kính tuyệt đối có thể cho hàng trăm điểm.]*Trần Thiên trợn mắt, cảm giác máu nóng dâng lên trong người.

Đây không chỉ là một hệ thống hỗ trợ, mà là con đường để anh trở thành thần linh thực thụ!

Anh kiểm tra trạng thái:

[Ký chủ: Trần Thiên.

Thân thể: Thiếu niên 15 tuổi, suy dinh dưỡng.

Cảnh giới: Không có.

Hương Hỏa: 0.

Công Đức: 0.

Nhiệm vụ: Cứu Hắc Thủy Thôn khỏi hạn hán.]"Hắc Thủy Thôn..."

- Anh lẩm bẩm, đứng dậy bước ra khỏi căn nhà đất tồi tàn.

Bên ngoài là một khung cảnh thê lương: đất đai nứt nẻ như da rùa, cây lúa khô héo vàng úa trải dài đến chân trời, không một giọt nước trong tầm mắt.

Xa xa, vài bóng người gầy trơ xương lê bước, trên tay ôm những đứa trẻ xanh xao, mắt trũng sâu vì đói.

Một bà lão quỳ trước tượng đất méo mó, đôi tay run rẩy chắp lại, miệng lầm bẩm: "Hắc Sa Yêu đại nhân, xin ban mưa cho chúng con... xin người thương xót..."

"Hắc Sa Yêu?"

- Trần Thiên nhíu mày, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.

Anh bước tới gần bà lão, hỏi: "Hắc Sa Yêu là gì?"

Bà lão ngẩng lên, đôi mắt mờ đục nhìn anh như nhìn một kẻ lạ mặt.

"Cậu không biết sao?

Nó là thần linh của vùng này... chúng tôi hiến tế máu người để cầu mưa, nhưng năm nay, nó đòi hỏi quá nhiều mà mưa vẫn không đủ..."

Trần Thiên nắm chặt tay, cơn giận dâng lên.

"Thần linh cái gì mà bắt người ta hiến tế?

Nó là yêu ma thì có!"

Anh quay lại nhìn cánh đồng, đúng lúc một cơn gió nóng thổi qua, mang theo tiếng rít kỳ lạ từ phía xa.

Đám đông bắt đầu xôn xao, vài người hét lên: "Nó đến rồi!

Hắc Sa Yêu lại đến đòi hiến tế!"

Anh nheo mắt, thấy từ xa một đám cát bụi xoáy lên như cơn lốc nhỏ, bên trong xuất hiện một sinh vật kỳ dị: thân dài như rắn, da đen bóng loáng, đôi mắt đỏ rực phát sáng trong làn cát.

Nó không lớn, chỉ khoảng hai mét, nhưng khí tức tỏa ra khiến lòng anh bất an.

Dân làng run rẩy quỳ xuống, một người đàn ông trung niên gầy gò bước ra, tay cầm con dao rỉ sét, giọng lạc đi: "Chúng ta không còn cách nào khác... phải hiến tế, nếu không cả thôn sẽ chết khô!"

Trần Thiên bước lên, chặn trước người đàn ông.

"Dừng lại!

Hiến tế cái gì?

Nó chỉ là con yêu thú, không phải thần!"

Anh quay sang hệ thống: "Phân tích Hắc Sa Yêu."[Hắc Sa Yêu: Yêu thú cấp thấp.

Đặc điểm: Thao túng cát bụi, thích máu tươi.

Sức mạnh: Tương đương Luyện Da Cảnh sơ kỳ.

Điểm yếu: Đầu và mắt.

Giết chết: Nhận 50 điểm Công Đức.]"Công Đức?"

- Trần Thiên nhíu mày, hỏi thêm: "Công Đức là gì?"[Công Đức: Nguồn lực phụ, tích lũy từ việc tiêu diệt yêu ma quỷ quái hoặc cứu vớt chúng sinh.

Công dụng: Đổi vật phẩm (đan dược, pháp bảo), nâng cấp võ kỹ, hoặc cường hóa cơ thể.

Tỷ lệ: 1 yêu thú cấp thấp = 30-50 điểm Công Đức.]Trần Thiên gật đầu, trong đầu đã có kế hoạch.

Anh không có sức mạnh, nhưng anh có trí tuệ từ Trái Đất và hệ thống Hương Hỏa.

Anh hét lớn với đám đông: "Nghe đây!

Hắc Sa Yêu không phải thần, nó là yêu thú lừa các người để hút máu!

Nếu các người tin ta, ta sẽ giết nó, mang nước về cho thôn!

Ai tin ta, đứng lên!"

Dân làng ngơ ngác, nhưng ánh mắt tuyệt vọng của họ lóe lên chút hy vọng.

Bà lão quỳ gần đó thì thầm: "Cậu... cậu nói thật sao?"

Trần Thiên gật mạnh: "Thật!

Chỉ cần các người sùng kính ta, ta sẽ chứng minh!"[Hương Hỏa +20.

Sự ngưỡng vọng sơ bộ từ 10 người.

Tổng Hương Hỏa: 20.

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng 2 đơn vị, tương đương 20% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh.]Trần Thiên cảm nhận rõ luồng sức mạnh ấm áp tràn vào cơ thể, như dòng suối mát chảy qua từng thớ thịt.

Đôi tay gầy guộc của anh không còn run rẩy, chân vững chãi hơn trên mặt đất khô nứt.

Anh nhếch môi, quay sang Hắc Sa Yêu, hét lớn: "Đến đây, con rắn cát chết tiệt!"

Hắc Sa Yêu rít lên, lao tới với tốc độ nhanh như gió.

Trần Thiên nghiêng người tránh cú quất đuôi đầu tiên, cảm giác cát bụi quất vào mặt đau rát.

Anh nhặt cây gậy gỗ gần đó, lao tới, dùng chút sức mạnh từ Hương Hỏa để đâm mạnh vào thân nó.

Gậy gãy đôi, nhưng anh không dừng lại, hét lên với người đàn ông trung niên: "Đưa dao đây!"

Người đàn ông ném con dao rỉ sét, Trần Thiên bắt lấy, lao thẳng vào Hắc Sa Yêu lần nữa.

Nó phun cát đen về phía anh, nhưng anh nghiêng đầu né, đâm dao vào mắt trái của nó.

Máu đen phun ra, Hắc Sa Yêu giãy giụa, cuốn cát thành cơn lốc hất anh văng ra.

Anh lăn mấy vòng, đứng dậy, lao tới đâm nốt mắt còn lại.

Con yêu thú rít lên thảm thiết rồi nằm im.[Đã tiêu diệt Hắc Sa Yêu.

Nhận được: 50 điểm Công Đức.

Hương Hỏa +30.

Sự sùng kính từ 15 người tăng lên.

Tổng Hương Hỏa: 50.

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng thêm 3 đơn vị, tổng cộng 5 đơn vị.]Trần Thiên thở hổn hển, nhìn dân làng quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy kính nể.

Anh mỉm cười: "Giờ thì tin ta chưa?"
 
Hương Hoả Thành Thần
Chương 2: Dưới bóng cây đa chết


Trần Thiên đứng giữa cánh đồng khô cằn của Hắc Thủy Thôn, hơi thở vẫn còn nặng nhọc sau trận chiến với Hắc Sa Yêu.

Máu đen của con yêu thú bám dính trên tay anh, khô lại thành từng mảng loang lổ, tanh hôi đến mức khiến dạ dày anh quặn lên.

Con dao rỉ sét trong tay anh giờ đã cùn đi, lưỡi dao loang lổ vết xước từ cú đâm chí mạng vào mắt Hắc Sa Yêu.

Trước mặt anh, xác của con yêu thú nằm co quắp trên mặt đất nứt nẻ, thân hình dài hai mét giờ trông như một khúc gỗ đen sì bị gió cát bào mòn qua năm tháng.

Đôi mắt đỏ rực từng phát sáng giờ đã tắt ngấm, để lại hai hốc trống rỗng rỉ máu đen kịt.Dân làng Hắc Thủy Thôn đứng cách anh vài chục bước, ánh mắt dao động giữa kinh ngạc và kính nể.

Một bà lão gầy gò, tóc bạc phơ rối bù như tổ chim, quỳ gần đó, đôi tay run rẩy chắp lại, thì thầm: "Ân nhân... cậu thật sự là cứu tinh từ trên trời rơi xuống..."

Bên cạnh bà là một đứa trẻ chừng năm tuổi, đôi mắt trũng sâu vì đói, da bọc xương như sắp tan vào đất khô, nhưng ánh mắt nó nhìn Trần Thiên lại sáng rực, như nhìn thấy một vị thần sống.Người đàn ông trung niên từng đưa dao cho anh - người mà sau này anh biết tên là Trương Lão Tam - bước tới, đôi chân khẳng khiu run run dưới lớp áo rách.

Khuôn mặt ông khắc khổ, đầy nếp nhăn như những vết nứt trên đất, nhưng giọng nói lại tràn ngập cảm xúc: "Cậu... cậu giết được Hắc Sa Yêu thật sao?

Nó đã hành chúng tôi ba năm nay, mỗi lần hiến tế là một mạng người, vậy mà mưa chỉ rơi vài giọt...

Cậu là ai mà dám làm chuyện này?"

Trần Thiên lau máu trên mặt bằng tay áo rách, mỉm cười nhạt: "Ta là Trần Thiên.

Không phải thần, không phải tiên, chỉ là người không chịu nổi cảnh các người bị yêu ma đùa bỡn."

Anh quay sang hệ thống trong đầu: "Kiểm tra trạng thái."[Ký chủ: Trần Thiên.

Thân thể: Thiếu niên 15 tuổi, suy dinh dưỡng.

Cảnh giới: Không có.

Hương Hỏa: 50.

Công Đức: 50.

Nhiệm vụ: Cứu Hắc Thủy Thôn khỏi hạn hán (chưa hoàn thành).

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể 5 đơn vị (50% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Anh cảm nhận rõ sức mạnh từ 50 điểm Hương Hỏa chảy qua cơ thể, như một dòng suối ấm áp len lỏi vào từng thớ thịt, xoa dịu cơn đau nhức và cái đói cồn cào.

Nhưng anh biết, giết Hắc Sa Yêu mới chỉ là bước đầu.

Hệ thống đã cảnh báo: hạn hán vẫn chưa chấm dứt, và có kẻ đứng sau con yêu thú này.

Anh cần tìm nước, củng cố niềm tin của dân làng, và chuẩn bị cho những mối nguy lớn hơn.Trần Thiên quay lại đám đông, giọng vang lên mạnh mẽ: "Hắc Sa Yêu đã chết, nhưng nước chưa về.

Ta cần các người giúp ta.

Có ai biết chỗ nào có thể tìm được nước không?"

Đám đông xôn xao, ánh mắt họ dần sáng lên khi nghe anh nói.

Một cậu bé gầy gò, tóc cháy xém vì nắng, bước ra từ đám đông.

Cậu mặc một chiếc áo vải rách chỉ còn nửa thân, đôi chân trần đầy vết chai, nhưng giọng nói lại trong trẻo: "Thưa ân nhân, phía đông thôn có cái giếng cũ dưới cây đa, nhưng nó cạn từ lâu rồi..."

Trần Thiên gật đầu, nhìn cậu bé: "Tên ngươi là gì?"

"Dạ...

Tiểu Hắc ạ."

- Cậu bé ngập ngừng đáp, đôi mắt to tròn nhìn anh đầy ngưỡng vọng.

"Tốt.

Dẫn ta đến đó, Tiểu Hắc."

- Trần Thiên nói, rồi quay sang Trương Lão Tam: "Ông lấy cuốc xẻng đi.

Chúng ta sẽ đào nước lên."

Trương Lão Tam gật đầu lia lịa, chạy về thôn, trong khi Tiểu Hắc dẫn đường.

Dân làng đi theo sau, không đông, chỉ khoảng hai chục người còn đủ sức bước đi.

Những người khác - người già, trẻ nhỏ - ngồi lại dưới bóng những căn nhà đất, ánh mắt dõi theo Trần Thiên như nhìn ngọn lửa hy vọng cuối cùng.Cái giếng cũ nằm dưới bóng một cây đa khô héo, cành cây khẳng khiu trơ trọi như bộ xương khô dựng đứng giữa trời.

Miệng giếng được đắp bằng đá vụn, nhưng lớp đất quanh đó nứt nẻ sâu hoắm, như những vết thương rỉ máu của đại địa.

Trần Thiên cúi xuống, nhìn vào bóng tối sâu thẳm bên trong, ném một hòn đá xuống.

Tiếng "cạch" khô khốc vang lên, không một chút âm thanh của nước."

Quả nhiên cạn rồi."

- Anh lẩm bẩm, nhưng trong đầu đã có kế hoạch.

Kiến thức từ Trái Đất mách bảo anh rằng nước ngầm có thể nằm sâu hơn, chỉ cần đào đúng cách.

Anh đang định quay lại bảo Tiểu Hắc thì một tiếng rít ghê rợn vang lên từ bụi cây khô gần đó.

Không phải tiếng gió, mà là tiếng gầm gừ trầm thấp, như tiếng cười khùng khục của một kẻ điên.Trần Thiên nắm chặt con dao rỉ sét, hét lên: "Cẩn thận!"

Tiểu Hắc giật mình lùi lại, trong khi dân làng hoảng loạn kêu lên.

Từ bụi cây, một sinh vật kinh dị chầm chậm bò ra.

Nó cao chừng một mét, thân hình giống con chó nhưng gầy trơ xương, da xám xịt bong tróc như bị bệnh dịch.

Đôi mắt nó không có tròng, chỉ là hai hốc trắng đục phát ra ánh sáng mờ mịt, miệng nứt đến mang tai, để lộ hàm răng sắc nhọn lởm chởm như lưỡi cưa.

Trên lưng nó mọc những gai xương lồi lên, mỗi gai dài chừng một gang tay, rỉ chất nhầy xanh lục tanh hôi."

Hệ thống, phân tích!"

- Trần Thiên ra lệnh.[Xương Quỷ: Quỷ thú cấp thấp.

Đặc điểm: Linh hồn thú chết oan hóa thành, thích hút tinh khí người sống, gai xương chứa độc tê liệt.

Sức mạnh: Tương đương Luyện Da Cảnh sơ kỳ.

Điểm yếu: Đầu dễ vỡ, sợ ánh sáng mạnh.

Giết chết: Nhận 40 điểm Công Đức.]"Quỷ thú?"

- Trần Thiên nhíu mày, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.

Không giống Hắc Sa Yêu với vẻ ngoài trơn tru, Xương Quỷ toát lên khí tức chết chóc và oán hận, như thể nó được sinh ra từ nỗi đau của cả vùng đất này.

Anh hét lên với dân làng: "Lùi lại!

Đừng để nó tới gần!"

Xương Quỷ gầm lên, lao thẳng về phía anh, tốc độ nhanh hơn Hắc Sa Yêu một chút.

Trần Thiên nghiêng người tránh cú vồ đầu tiên, cảm giác móng vuốt sắc nhọn của nó lướt qua vai, rạch một vết xước rỉ máu.

Anh nghiến răng, dùng sức mạnh từ 50 điểm Hương Hỏa để bật người lên, đâm dao thẳng vào lưng nó.

Lưỡi dao cắm vào gai xương, nhưng bị kẹt lại, không xuyên qua được lớp da cứng như thép."

Khốn kiếp!"

- Anh chửi thề, nhảy lùi lại khi Xương Quỷ quay đầu, há miệng phun một luồng khói trắng đục về phía anh.

Anh lăn người né, khói trúng bụi cây khô gần đó, lập tức làm cành cây mục rữa thành tro bụi.

"Độc mạnh thế này mà chỉ là cấp thấp?"

- Anh lẩm bẩm, tim đập thình thịch.Dân làng hoảng loạn, nhưng Tiểu Hắc hét lên: "Ân nhân, cẩn thận!"

Giọng cậu bé vang lên, như ngọn lửa nhỏ khơi dậy ý chí trong anh.

Trần Thiên nhặt một hòn đá lớn gần đó, lao tới, giả vờ ném vào thân Xương Quỷ.

Con quỷ thú giơ gai xương lên chắn, nhưng anh bất ngờ đổi hướng, ném đá thẳng vào đầu nó.

Hòn đá trúng chính giữa hai hốc mắt, tiếng "rắc" vang lên giòn tan, đầu Xương Quỷ nứt ra như sứ vỡ, khói trắng thoát ra từ vết nứt rồi tan biến.

Nó gục xuống, thân hình co giật vài cái trước khi hóa thành tro bụi.Trần Thiên thở hổn hển, tay chống đất, mồ hôi trộn máu chảy dài trên mặt.

Hệ thống vang lên:[Đã tiêu diệt Xương Quỷ.

Nhận được: 40 điểm Công Đức.

Tổng Công Đức: 90.]

[Hương Hỏa +40.

Sự sùng kính từ 20 người chứng kiến tăng lên.

Tổng Hương Hỏa: 90.

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng thêm 4 đơn vị, tổng cộng 9 đơn vị (90% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Anh quay lại, thấy dân làng quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy kính sợ.

Trương Lão Tam run run nói: "Ân nhân... cậu không phải người thường... cậu là thần linh giáng thế sao?"

Tiểu Hắc ôm chân bà lão, thì thầm: "Cháu tin anh ấy sẽ cứu chúng ta..."

Trần Thiên cười nhạt, đứng dậy: "Thần linh thì chưa, nhưng ta sẽ không để các người chết đói."

Anh nhìn về cái giếng, trong đầu đã có kế hoạch tiếp theo.
 
Hương Hoả Thành Thần
Chương 3: Lửa thử vàng, nước thử lòng


Trần Thiên đứng bên cái giếng cũ dưới bóng cây đa chết, mồ hôi chảy dài trên trán hòa lẫn với máu khô của Hắc Sa Yêu và tro bụi từ Xương Quỷ.

Con dao rỉ sét trong tay anh giờ đã cùn hẳn, lưỡi dao đầy vết xước và cong queo như sắp gãy.

Xung quanh anh, dân làng Hắc Thủy Thôn quỳ thành một vòng tròn nhỏ, ánh mắt tràn đầy sự sùng kính và kính sợ.

Trương Lão Tam, người đàn ông trung niên khắc khổ với khuôn mặt đầy nếp nhăn như đất nứt, nắm chặt cây cuốc vừa mang từ thôn về, đôi tay run run không rõ vì mệt hay vì xúc động.

Tiểu Hắc, cậu bé gầy gò với đôi chân trần đầy vết chai, đứng cạnh bà lão tóc bạc, đôi mắt to tròn sáng rực nhìn anh như nhìn một vị thần giáng thế.Xác của Xương Quỷ giờ chỉ còn là một đống tro xám xịt lẫn vào cát khô, nhưng mùi tanh hôi từ chất nhầy xanh lục của nó vẫn thoảng trong không khí, khiến vài người trong đám đông ho khan.

Trần Thiên hít sâu, cảm nhận sức mạnh từ 90 điểm Hương Hỏa chảy qua cơ thể, biến đôi tay gầy guộc của anh thành rắn chắc hơn, đôi chân không còn run rẩy như trước.

Với 9 đơn vị sức mạnh - gần bằng một người trưởng thành khỏe mạnh trên Trái Đất - anh cảm thấy mình có thể làm được nhiều hơn là chỉ giết mấy con yêu quỷ cấp thấp."

Hệ thống, mở bảng trạng thái."

- Anh thầm ra lệnh.[Ký chủ: Trần Thiên.

Thân thể: Thiếu niên 15 tuổi, suy dinh dưỡng.

Cảnh giới: Không có.

Hương Hỏa: 90.

Công Đức: 90.

Nhiệm vụ: Cứu Hắc Thủy Thôn khỏi hạn hán (chưa hoàn thành).

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể 9 đơn vị (90% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Anh gật đầu hài lòng, nhưng trong lòng vẫn bất an.

Hắc Sa Yêu và Xương Quỷ chỉ là cấp thấp, vậy mà đã khiến cả thôn sống trong sợ hãi suốt ba năm.

Nếu có kẻ đứng sau chúng, như hệ thống gợi ý, thì đó là thứ gì?

Một yêu thú mạnh hơn?

Hay một thế lực lớn hơn đang thao túng vùng đất này?

Anh cần nước, cần sức mạnh, và cần thời gian để chuẩn bị.Trần Thiên quay sang Trương Lão Tam, giọng trầm ổn: "Đưa cuốc đây.

Ta sẽ đào giếng sâu hơn.

Các người cứ đứng đó, cầu nguyện cho ta nếu muốn."

Anh cố ý nhấn mạnh từ "cầu nguyện", biết rằng sự sùng kính của họ sẽ mang lại Hương Hỏa.

Trương Lão Tam gật đầu lia lịa, đưa cây cuốc bằng gỗ với lưỡi sắt rỉ sét, rồi lùi lại quỳ xuống cùng đám đông.

Bà lão tóc bạc bắt đầu lẩm bẩm: "Ân nhân từ trời cao, xin người mang nước về cho chúng con..."

Tiểu Hắc chắp tay, thì thầm: "Cháu tin anh..."[Hương Hỏa +20.

Sự sùng kính từ 25 người tăng lên.

Tổng Hương Hỏa: 110.

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng thêm 2 đơn vị, tổng cộng 11 đơn vị (110% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Trần Thiên mỉm cười, cảm nhận luồng sức mạnh mới tràn vào cơ thể.

Với 11 đơn vị sức mạnh, anh đã vượt qua giới hạn của một người thường trên Trái Đất.

Anh nắm chặt cây cuốc, bắt đầu đào quanh miệng giếng.

Mỗi nhát cuốc xuống, đất khô nứt bắn tung tóe, bụi bay mù mịt, nhưng anh không dừng lại.

Kiến thức từ Trái Đất mách bảo anh rằng nước ngầm có thể nằm sâu từ 5 đến 10 mét dưới lớp đất khô, và anh tin mình đủ sức đào đến đó.Sau gần một giờ đào bới, khi mặt trời ngả về tây, lưỡi cuốc chạm vào một lớp đất ẩm.

Trần Thiên reo lên: "Nước!

Có nước rồi!"

Dân làng ùa tới, ánh mắt sáng rực như vừa tìm thấy vàng giữa sa mạc.

Anh đào thêm vài nhát, một dòng nước nhỏ rỉ ra từ lớp đất sâu, chảy xuống đáy giếng, tạo thành một vũng nhỏ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Không nhiều, nhưng đủ để cứu cả thôn khỏi cơn khát tức thời.[Nhiệm vụ 'Cứu Hắc Thủy Thôn khỏi hạn hán' hoàn thành 50%.

Phần thưởng: Công pháp 'Luyện Da Cảnh - Thiết Bì Công' đã nhận.

Hương Hỏa +30.

Tổng Hương Hỏa: 140.

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng thêm 3 đơn vị, tổng cộng 14 đơn vị (140% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Trần Thiên ngồi phịch xuống đất, mồ hôi thấm đẫm áo rách, nhưng nụ cười trên môi anh không tắt.

Dân làng quỳ quanh giếng, nước mắt lăn dài trên những khuôn mặt khô héo.

Bà lão run run nói: "Ân nhân... cậu là thần nước giáng thế... chúng tôi sẽ dựng miếu thờ cậu!"

Trương Lão Tam gật đầu: "Phải đấy!

Từ nay, chúng tôi sẽ cầu nguyện cho ân nhân mỗi ngày!"[Hương Hỏa +50.

Sự sùng kính tuyệt đối từ 30 người.

Tổng Hương Hỏa: 190.

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng thêm 5 đơn vị, tổng cộng 19 đơn vị (190% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Trần Thiên cảm nhận sức mạnh dâng trào, cơ bắp dưới lớp da gầy guộc căng lên, đôi tay như có thể bẻ gãy cây gỗ lớn.

Anh đứng dậy, nhìn đám đông: "Đừng gọi ta là thần vội.

Ta chỉ là người muốn giúp các người.

Nhưng nếu các người sùng kính ta, ta hứa sẽ bảo vệ Hắc Thủy Thôn khỏi yêu ma quỷ quái!"

Lời nói của anh như ngọn gió thổi qua đám đông, khơi dậy niềm tin mãnh liệt.

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ phía đông, nơi cánh rừng khô héo trải dài đến chân trời.

Không phải tiếng rít của Hắc Sa Yêu hay tiếng gừ của Xương Quỷ, mà là âm thanh sâu thẳm, như tiếng sấm rền từ lòng đất.Trần Thiên quay đầu, nheo mắt nhìn.

Từ cánh rừng, một bóng dáng khổng lồ chậm rãi bước ra.

Nó cao hơn ba mét, thân hình như con trâu nhưng phủ đầy lông xám cứng như gai thép.

Đầu nó giống đầu sói, nhưng có ba con mắt - hai mắt đỏ rực ở vị trí bình thường, và một mắt trắng đục mọc giữa trán, phát ra ánh sáng mờ ảo.

Miệng nó há ra, để lộ hàm răng sắc nhọn dài cả gang tay, nước dãi xanh lục nhỏ xuống đất, làm cỏ khô bốc khói tan rã."

Hệ thống, phân tích!"

- Trần Thiên ra lệnh, tim đập thình thịch.[Huyết Lang Tam Nhãn: Yêu thú cấp trung.

Đặc điểm: Sói biến dị, ba mắt có khả năng thao túng ảo giác, nước dãi chứa độc ăn mòn.

Sức mạnh: Tương đương Luyện Nhục Cảnh trung kỳ.

Điểm yếu: Mắt giữa trán là nguồn sức mạnh, phá hủy sẽ làm nó suy yếu.

Giết chết: Nhận 150 điểm Công Đức.]Trần Thiên nắm chặt tay, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.

Đây không phải yêu thú cấp thấp như Hắc Sa Yêu hay Xương Quỷ, mà là một con quái vật thực thụ.

Dân làng hoảng loạn hét lên, Tiểu Hắc ôm chân bà lão, run rẩy: "Ân nhân... nó là Huyết Lang!

Nó từng giết cả đội săn thú của thôn cách đây hai năm!"

Trương Lão Tam quỳ xuống, giọng lạc đi: "Ân nhân, chúng tôi tin cậu!

Xin cậu cứu chúng tôi!"

Đám đông đồng thanh: "Xin ân nhân cứu chúng tôi!"[Hương Hỏa +60.

Sự sùng kính tuyệt đối từ 35 người.

Tổng Hương Hỏa: 250.

Hiệu ứng: Sức mạnh cơ thể tăng thêm 6 đơn vị, tổng cộng 25 đơn vị (250% sức khỏe người trưởng thành khỏe mạnh).]Trần Thiên cảm nhận sức mạnh bùng nổ trong cơ thể, như ngọn lửa cháy rực giữa lồng ngực.

Với 25 đơn vị sức mạnh, anh đã vượt xa người thường gấp hai lần rưỡi.

Anh nhặt cây cuốc lên, quay sang Huyết Lang Tam Nhãn, hét lớn: "Muốn ăn thịt người?

Qua được ta đã!"

Huyết Lang gầm lên, lao thẳng về phía anh, mặt đất rung chuyển dưới bước chân nặng nề của nó.
 
Back
Top Bottom