Siêu Nhiên Hư Không Phong Lực

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391955109-256-k145094.jpg

Hư Không Phong Lực
Tác giả: NamToRi1
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong một thế giới nơi dị năng bùng phát, con người buộc phải thích nghi để sinh tồn.

Vương Dịch Tường, một thanh niên 23 tuổi, may mắn thức tỉnh dị năng hệ phong-một trong những năng lực hiếm có nhất.

Với tài năng thiên bẩm, cậu nhanh chóng làm chủ sức mạnh, trở thành một trong những dị năng giả nổi bật ngay từ những ngày đầu.

Dịch Tường sớm thu hút sự chú ý của nhiều thế lực lớn.

Trên hành trình khám phá tiềm năng của bản thân, cậu không ngừng rèn luyện, chiến đấu với các thế lực thù địch để vươn lên đỉnh cao.

Cùng với đồng đội, Dịch Tường lao vào những trận chiến sinh tử, khám phá bí ẩn của thế giới dị năng và đối đầu với những kẻ địch nguy hiểm.

Trên con đường chinh phục đỉnh cao, cậu không chỉ bảo vệ bản thân mà còn đứng lên vì những người mình yêu quý, trở thành một huyền thoại trong thế giới mới đầy hỗn loạn.

--- Tags: dothidịnănghaihuochanhdonghuyềnhuyễnphiêulưuviễntưởng​
 
Hư Không Phong Lực
Sự thức tỉnh


Ở một căn chung cư cũ kỹ nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ,lọt thỏm giữa những tòa nhà cao tầng hiện đại,tường nhà đã nhuộm màu thời gian,loang lỗ những vết nứt và rêu phong với ban công nhỏ hẹp và những song sắt hoen gỉ.Một cậu thanh niên đang mãi mê ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp tấp nập người đang vui chơi trong lễ hội ẩm thực ngay bên dưới tòa chung cư của cậu.Âm thanh nhộn nhịp đến mức cậu không nghe rõ những người ở dưới đang nói cái quái gì.Bổng một người đàn ông trung niên tầm khoảng 40 tuổi trong đám đông ấy chỉ tay lên khu chung cư và hô hoán."

Êy,trên hình như có đứa trẻ đang trèo lên ban công kìa!!"

"Ai đó mau mau đem đứa bé xuống đi,nó nguy hiểm quá"- Một người phụ nữ khác hét lên sau khi nhìn theo hướng tay của người đàn ông đó chỉ."

Ơi cậu kia cái cậu ở phòng bên,mau cứu đứa trẻ bên kia kìa,nhanh lên!!!!!"

Chàng trai đang không hiểu bọn người dưới kia đang chỉ chỏ và la hét om xòm cái quái gì về phía của mình.Sau đó,cậu thử nghiêng mình ra khỏi lan can và nhìn theo hướng chỉ tay của đám đông để xem chuyện gì đang xảy ra.Tim cậu bỗng khựng lại một nhịp khi thấy bóng dáng của một đứa trẻ tầm 2 tuổi đang trèo ra khỏi lan can."

Đệt,đứa bé đó chui ở đâu ra vậy?"

Chưa kịp nói dứt câu,cậu đã đã phóng ngay lập tức qua căn hộ bên cạnh.Đập cửa và hét lên nhưng bên trong không có một tiếng đáp lại,nghĩ rằng bên trong không có ai nên cậu gấp gáp đạp cửa xông vào.Nếu đây là một căn hộ bình thường thì chuyện một mình cậu phá cái cửa này là chuyện không thể,ít nhất cần 2-3 người mới phá được nhưng may rằng đây chỉ là căn chung cư cũ kỹ nên chỉ cần vài đạp là có thể xông vào.Vừa phá được cửa,cậu liền lao về phía ban công,nơi mà đứa bé sắp rớt.Đến nơi thì cũng là lúc cả người đứa bé rớt ra ngoài may mắn cậu đã chụp được một chân của đứa trẻ.Thời điểm đó nửa người của cậu đã ở ngoài ban công còn đứa bé thì đang vùng vẫy ở giữa không trung.Với sức nặng của cả hai, lan can cũ kỹ bật tung, cả cậu và đứa bé cùng rơi xuống khoảng không.

Tiếng la hét kinh hoàng vang vọng từ đám đông bên dưới.

Cậu cố gắng ôm chặt đứa bé vào trong lòng để che chắn cho nó khỏi những va đập.Thời gian lúc đó như ngưng động,trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất:"Mình không thể chết được,mình vẫn cần phải chăm sóc cho Yên Nhi."

Dứt dòng suy nghĩ cũng là lúc cả hai gần chạm đất.

Bất chợt, cậu có cảm giác như cơ thể mình chững lại, một luồng năng lượng kỳ lạ chạy dọc sống lưng.

Cậu cảm thấy mình nhẹ bẫng, như thể đang bay lơ lửng giữa không trung.

Rồi, một tiếng "ầm" vang lên, nhưng không phải là tiếng va chạm của cơ thể với mặt đất, mà là tiếng của một tấm bạt căng phồng của một hàng quán , đỡ lấy cả hai.Đám đông xôn xao lao đến,hoảng loạn và lo lắng.Chàng thanh niên nằm bất động trên tấm bạt, cảm nhận được hơi ấm của đứa bé trong vòng tay mình.

Mọi thứ xung quanh hắn trở nên mờ ảo, những âm thanh hỗn loạn vang vọng như từ một thế giới khác.Trong lúc đó, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc "Dịch Tường...Dịch Tường..." .Đó là giọng của dì Thẩm-một người hàng xóm đã luôn giúp đỡ cậu từ khi cậu chuyển đến đây."

Dịch Tường ,con có sao không."

Giọng dì Thẩm vang lên rõ ràng hơn,như đang ở bên cạnh tôi thế nhưng tôi không thể đáp lại.Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo,những tiếng la hét,tiếng bước chân vội vã,tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi.Cảm giác như đang có ai nâng mình và đặt lên một chiếc cáng,sau đó tôi ngất đi.Lúc đấy bên trong phía đám đông đang xúm lại thì có một ánh mắt của một cô gái đang nhìn cậu thanh niên với vẻ bất ngờ,không phải là do hành động cứu đứa bé của cậu hay là do hắn may mắn rơi xuống hàng quán mà là vì đã thấy một thứ gì đó mà những người bình thường khác không thể nhận ra ngay sau khi cả hai sắp va chạm với hàng quán."

Chẳng lẽ là nhìn nhầm.Không!.... chắc chắn là nó...không thể sai được.."..Tâm trí Dịch Tường lúc này bỗng xuất hiện một hình ảnh quen thuộc trong đầu.cậu chầm chậm mở mắt."

Ba ơi hình như ngoài kia có ai đang chạy trên mái nhà kìa."

" Hửm..chuyện gì thế con trai ngoan của ba."

"Có ai đang chạy trên nóc nhà kìa,trông cứ như siêu nhân vậy.."

"Làm gì có ai chạy trên nóc nhà hả con."

"Chắc con nó nhìn lầm đấy anh à, cũng tối rồi, anh tập trung lái xe đi."

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng mẹ la lên cảnh báo rằng có người ở phía trước xe, xen lẫn tiếng phanh xe gãy gàng vang lên mạnh mẽ.Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chiếc xe dường như rung lắc, rồi một cú chấn động ập tới khiến tôi choáng váng – như thể xe vừa va phải một vật gì đó.Trong lúc hỗn loạn, một giọng người vang lên:"Này, mau qua xem thử người trong xe có sao không!"

"...Làm ơn hãy cứu vợ con tôi..."

"Tiểu Thất, mau gọi cứu thương đi!Hai người ngồi trước bị thương nặng quá rồi, không biết còn cứu được không?"

"Chậc...lại để tên khốn kia chạy thoát mất rồi,đã thế còn liên lụy gia đình này nữa chứ!"

"Lão Tam, mau qua phụ một tay đi!Ở đằng kia vẫn còn hai đứa trẻ bị thương nữa kìa,lập tức sơ cứu cho tụi nó đi."

Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy bóng dáng của vài người tiến lại gần,rồi một ánh sáng chói mắt ập tới khiến tôi tỉnh dậy."

Dịch Tường, con tỉnh rồi à?

Con thấy thế nào rồi?"

"Dì Thẩm, con không sao, ..ờm.. mình đang ở bệnh viện à dì."

"Đứa bé đó giờ sao rồi!,cái đứa mà con vừa cứu ấy""Con đừng có lo quá,nhờ có con nên đứa bé chỉ bị thương nhẹ thôi à."

"Con hãy cứ lo cho bản thân mình đi, cái thằng nhóc này liều mạng quá rồi đấy.

May mà lúc đó mấy đứa vô tình rơi chúng vào quầy bán đồ ăn bên dưới chứ không thì cũng tan xương rồi đấy!"

"Dì cũng đã hỏi bác sĩ tình hình của con nhưng cũng may là chỉ bị chấn động não nhẹ cùng vài vết thương ngoài da."

"À quên mất..., khi con đang hôn mê thì gia đình của đứa bé đã đến cảm ơn con.Nhưng thấy con vẫn chưa tỉnh nên họ nhờ ta chuyển lời thay."

"Đứa bé không sao là tốt rồi."

Vẻ mặt của Dịch Tường cũng trở nên dịu lại đôi chút vì cậu có vẻ như được thần may mắn độ."

Con cảm thấy mình ổn rồi, có lẽ con nên xuất viện sớm.

Rồi còn phải đi làm nữa, viện phí thì cũng không rẻ nữa."

"Con chắc chứ hay là con ở lại thêm một vài ngày để bác sĩ kiểm tra lại rồi hẵng đi."

Dịch Tường rời khỏi giường, nhảy nhót và chỉ vào bản thân để chứng minh cho dì Thẩm thấy cơ thể mình hiện giờ đã hồi phục phần nào để có thế xuất viện.Mặt dì Thẩm liền nở nụ cười."

Rồi....rồi...nếu con đã cảm thấy ổn, thì ta xuất viện sớm cũng được."..Vừa rời khỏi bệnh viện,đường phố vẫn như ngày nào,vẫn nhộn nhịp,bận rộn,tấp nập người qua lại.Ánh sáng chiếu lên Dịch Tường như thể đang chúc mừng cậu mới trở về từ cửa tử.Dịch tường nhẹ nhàng cất lời:"Cảm ơn dì vì đã chăm sóc trong khi khi con đang bất tỉnh""Thằng nhóc này,ta quen con cũng đâu có ngắn mà nói mấy lời sến súa ấy""Nếu con muốn chuộc lỗi thì sau này đừng có liều mạng như vậy nữa,thấy con như vậy dì đau lòng lắm.

Vì trong thâm tâm của dì đã coi con như là con của mình rồi.".

Dì Thẩm lúc ấy cứ trông giống như mẹ của tôi,người đã mất cách đây 8 năm trước sau một vụ tai nạn giao thông,người đã luôn dịu dàng,ân cần chăm sóc tôi lớn lên từng ngày."

Hứa với dì được không Dịch Tường."

Dịch Tường quay mặt lại đối diện với dì Thẩm : "Con hứa với dì,sau này con sẽ sống thật tốt,sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình để khiến dì phải lo lắng thêm lần nào nữa" với giọng điệu cứng rắn,chắc chắn mình sẽ làm được.Tới đây dì Thẩm cũng phần nào an tâm về Dịch Tường,thằng nhóc ấy tuy yếu đuối nhưng nếu nó hứa và quyết tâm thì nó sẽ cố hết sức để làm được."

À...

Dịch Tường này,con cứ về nhà trước đi,dì phải đi chợ để mua đồ về nấu ăn nữa,tối nay nếu con không bận thì con hãy ghé qua của ta ăn tối nha.."

"Vâng dì,tối nay mà con không bận thì con sẽ qua nhà dì."

Dịch Tường vừa nói với một nụ cười mỉm,cuối cùng cuộc sống yên bình của cậu cũng đã quay trở lại.Sau đó cậu và dì Thẩm đã chia tay nhau ở ngã tư.Đi được một đoạn tôi liền nhớ lại cảnh tượng đêm hôm ấy,căn hộ ấy cách mặt đất khoảng 15m nhưng tại sao mình lại rơi xuống chỉ với nhiêu đó vết thương,nếu theo lẽ thường thì ít nhất cũng phải gãy vài cái xương, chợt nhớ lại một khoảnh khắc."

Hình như lúc đó cơ thể mình có gì đó hơi lại thì phải,cảm giác như là tim đập một nhịp rất mạnh sau đó thì các mạch máu như được đả thông."

"...À không còn nữa....chính là nó...một luồng gió đã nâng mình lên,cũng có thể đó chỉ là ảo tưởng của mình thôi,suy nghĩ nhiều làm gì cho hại não."

Khi tôi về lại căn chung cư của mình,vốn dĩ định qua nhà hàng xóm vòi thêm một chút tiền coi như là đại công nhưng có vẻ là gia đình họ đã đi đâu đó nên không có ở nhà.Cậu thở dài và đành về lại căn hộ, đứng trước cửa phòng cậu lay hoay một lúc để tìm chìa khóa rồi sửng người nghĩ 'này...đừng có nói là chìa khóa mình làm rớt ở đâu rồi nha.'"Trời má.... thiệt luôn hả mấy ngày này toàn gặp chuyện không đâu vậy trời."

Trong cơn bực bội Dịch Tường vừa dùng lực vặn tay nắm cửa vừa chửi thầm.Bỗng "Rầm!" cánh cửa bị anh giật ra một cánh nhe nhàng,mặt cậu tối sầm lại nhìn việc mình làm ra một cách ngỡ ngàng trong khi tay vẫn đang cầm cánh cửa."

Cmn, mình có dùng lực quá mạnh đâu hay có phải cái cửa quá tàn rồi không.Sao mà ăn nói với thúc Minh bây giờ,hôm qua mới đạp bay cửa nha người ta mà giờ còn thêm cái này."

"Này tiểu Tường xuất viện hồi nào vậy,sao đứng ngẩn người ra thế?"

Giọng nói của một người đàn ông đã hơn 50 phát ra sau lưng khiến cậu giật mình dùng cả cơ thể để chặn trước cánh cửa,giả vờ như không có gì xảy ra."

Thúc Minh,đệt....sao mà cái mồm này linh dữ."

-giọng thì thầm"Thằng kia ngươi mới nói gì đó ?"

"Hả..hả.... con có nói gì đâu...À mà có việc gì không hả thúc,chẳng lẻ là vì tiền nhà tháng này.Hay là ông đến gặp vị anh hùng này.. hehe.."

"Mới nhiêu đó mà đã tự mãn rồi, bỏ đi! chuyện tiền nhà thì cuối tháng tính cũng không muộn, chủ yếu là đến thăm thằng liều có ổn không thôi nhưng có vẻ là không cần nữa rồi,cũng gần tối rồi mau vào nhà nghỉ ngơi đi."

Nói dứt câu ông minh cũng quay đi,lúc này Dịch Tường mới thả lỏng người."

À mà, bên bệnh viện mới gửi giấy cho nhóc đấy."

"Ấ~~ấy dạ con cảm ơn thúc."

Khi chắc chắn thúc Minh đã đi,Dịch tường mới từ từ đi lại vào nhà và cố sửa tạm cái cửa.Bước vào căn phòng đơn sơ,tối tăm không có gì nhiều ngoài một bộ bàn ghế và một cái giường đã cũ nằm cuối căn phòng,chiếc tủ lạnh nhỏ nằm góc tường cùng một vài đồ đạc cá nhân nằm lăn lóc khắp nơi.Nhìn cái bàn ở giữa nhà,trên đó đựng một vài đồ đạc linh tinh và có tờ giấy thông báo, nhìn vào ấy cậu nghĩ.

'Chắc lại là tiền viện phí của Yến Nhi... ...hazzz.... tiền ba mẹ để lại đã gần hết cho dù có làm nhiều việc thế nào cũng không đủ tiền trả viện phí,còn chưa nói đến tiền sinh hoạt' .Nằm xuống giường,tôi bỏng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mấy ngày và tự hỏi."

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình,lúc đó một cảm giác kỳ lạ ngay khi cả hai gần va chạm đã xuất hiện,cơ thể như bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó."

"Ngã với độ cao đó,cho dù có tấm bạt đỡ lấy nhưng cũng không thể có chuyện chỉ bị thương ngoài da.Thêm nữa,khi mình tỉnh dậy lại không cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại còn có cảm giác nhẹ nhàng và linh hoạt hơn."

"Và cuối cùng,hôm trước trong lúc cứu đứa bé,dù cánh của gỗ đã cũ nhưng mình cũng phải dùng hết sức đạp hai ba phát mới xông vào được còn đằng này mình chỉ mới dùng lực nhẹ mà nó đã bật tung ra.Đây cũng không phải là hồi quang phản chiếu nhưng bác sĩ cũng nói là chỉ bị thương nhẹ."

"Hay là mình thức tỉnh được sức mạnh nào đó mà mình không biết chăng!!!!!"

Vừa dứt lời Dịch Tường đã đứng bật dậy rồi chạy ngay xuống bãi phế liệu để tìm một thanh sắt lớn thế nhưng cậu chỉ dùng lực nhẹ thanh sắt mà nó đã bị bẻ cong.Bất ngờ,cậu nhìn vào thanh sắt đã bị bẻ gập lại trên tay mà tròng mắt cậu sáng lên như một đứa trẻ được nhìn thấy điều thú vị.Không ngừng lại ở đó, cậu lại dùng ánh mắt tò mò nhìn lên tầng trên và đúng như dự đoán,cậu ta bật thẳng lên hành lang tầng một,tuy phải dùng hết sức nhưng cậu cũng rất bất ngờ vì tầng một cách mặt đất khoảng 5m,ai mà tự nhiên có thể bật cao được như vậy thì bất ngờ là chuyện đương nhiên.Một lúc sau khi thử nghiệm, Dịch Tường vô cùng thích thú với thứ sức mạnh mới này.

Nhìn lại đồng hồ đã gần 7h,anh sực nhớ đến lời hứa với dì Thẩm 'À...

Dịch Tường này,con cứ về nhà trước đi,dì phải đi chợ để mua đồ về nấu ăn nữa,tối nay nếu con không bận thì con hãy ghé qua của ta ăn tối nha..' "Mãi mê với sức mạnh mới mà mình xém trể rồi giờ nhà củng không có gì ăn thôi qua ăn chực dì một hôm vậy."

Nói xong cậu liền tiến thẳng lên nhà của dì Thẩm,nhưng cậu không biết rằng hành động nãy giờ của cậu luôn bị theo dõi từ một người bí ẩn ở căn nhà đối diện.Sau khi ăn ở nhà dì Thẩm và tám chuyện cho tới gần 11 giờ khuya thì anh mới về lại phòng mình, vừa bước vào thì một cảm giác nguy hiểm ập tới anh nhưng anh chưa kịp làm gì đã có một cánh tay từ trong bóng tối kéo anh thẳng vào trong, lúc anh định la lên thì cánh tay ấy đã chặn họng anh lại."

Bình tỉnh lại!, tôi chỉ muốn nói một chút chuyện nên sẽ không làm hại cậu đâu"-Giọng nói nhẹ nhàng của một gái vang lên.Lúc này tôi dần bình tỉnh và nhìn lại người đang khóa tay mình.

Sau khi thấy tôi không vùng vẫy nữa thì cô ấy củng thả tay tôi ra,nhưng không vì thế mà tôi hạ cảnh giác với cô ta."

Cô là ai!! tại sao cô lại vào nhà của tôi."

"Cái cửa xập xệ ấy mà nghĩ sao có thể ngăn được tôi đây!"

"À..ừ ,bỏ qua chuyện đó đi, quan trọng hơn là cô vào đây với mục đích gì.Cô biết vậy là xâm nhập gia cư bất hợp pháp không!

Cô có tin là tôi báo cảnh sát không hả."

Cô gái này không phải người bình thường dù tôi đã mạnh hơn nhưng lại không thể phản xạ theo hành động của cô ta và khi cô ta khóa mình lại nhưng mình lại không đủ sức để thoát thân.Sau một khoảng thời gian hai bên lặng tiếng, rồi cô gái lên tiếng:"Anh làm mà cảnh giác vậy,tôi có làm gì anh đâu mà lo."

"Hơ~hơ...Không làm gì! không làm gì của cô là nữa đêm trốn trong nhà người khác rồi khống chế gia chủ tôi á hả!!

Tôi đâu có bị hâm đâu mà tin mấy cái lời vớ vẩn của cô!"

"Ừ~ừm thì....,do chuyện này không thể cho ai biết và một phần sợ anh không chấp nhận rồi la toáng lên nên tôi mới bắt buộc phải làm vậy."

Bình tĩnh lại phần nào,tôi liền chất vấn cô ta:"Chuyện không thể cho ai biết rốt cuộc là gì mà khiến cô phải làm vậy!."

"Nói nãy giờ chắc cũng nên vào việc chính rồi.

Tôi đến đây là để mời anh gia nhập 'Thiên Vân Hội' của chúng tôi."

-Vừa nói cô vừa đưa tay ra như lời mời gọi."

Thiên Vân Hội?"
 
Back
Top Bottom