Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
586,201
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
297213865-256-k535689.jpg

[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Tác giả: htphung2000
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sau trận chiến đó, Harry trong lòng nặng nề, ngồi lên chuyến tàu thời không, quay về thời điểm 7 năm trước, khi lần đầu tiên cậu gặp Ron, Hermione và cả Draco.

"Tôi nghĩ rằng cậu trở lại đây là vì tôi."

"Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, mọi người sẽ biết rằng Harry Potter là bạn của tôi - Draco, là bạn tốt nhất!"

"...

Nhất định sẽ có ngày đó."
==============

Tác giả: 慕千橙 Tags: dracoharrydracomalfoydrahardrarryharrypotter​
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 1: Sự khởi đầu của tất cả


Trong trận chiến đó, trên nền trắng của sân ga Ngã tư vua, Harry trong lòng nặng nề muốn quay lại lúc ban đầu.

Harry đã lên tàu, một chuyến tàu quay về 7 năm trước, lần đầu tiên Harry ngồi trên chuyến tàu này, lo lắng, mong chờ, lòng bàn tay Harry đổ mồ hôi lạnh.

Chậm rãi đoàn tàu trống trơn bắt đầu phát ra tiếng động ồn ào, Harry nhìn thấy ngoài cửa sổ phong cảnh của Hogwarts xuất hiện tự bao giờ, Harry nhìn đôi tay nhỏ bé của cậu, vội vàng sờ sờ mặt của mình, thật sự... quay về rồi sao?

Harry không thể tin được, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Harry tỉnh táo lại, Ron và Hermione của bảy năm trước đã xuất hiện trước mặt cậu, Harry lén rơi nước mắt rồi nhanh chóng lau đi.Hermione thể hiện phép thuật của mình với niềm tự hào như cách cô ấy đã làm bảy năm trước, nhắc nhở Harry và Ron rằng đã đến lúc mặc áo choàng.Đã đến Hogwarts, mọi thứ vẫn y như cũ, không có không khí ảm đạm và căng thẳng của chiến tranh, chỉ có cảnh đẹp mộng mơ như trước, thấy mọi thứ vừa lạ vừa quen, Harry không kiềm được nước mắt.Ron: "Harry, cậu có chuyện gì sao?"

Harry định thần lại: "Không có gì đâu, gió lớn quá."

Lúc này Draco bước đến và đưa tay về phía Harry như cách anh ấy đã làm bảy năm trước, nhưng Harry cảm thấy lần này Draco có vẻ dịu dàng hơn nhiều.Lần này Harry không từ chối, cậu hy vọng rằng Draco có thể có một sự lựa chọn khác trong tương lai, cậu hy vọng mình sẽ không ... bỏ lỡ nó một lần nữa.

Harry bắt tay với Draco: "Tớ là Harry Potter.

Thật vinh dự khi được làm bạn với cậu."

Ron ở một bên sửng sốt: "Harry!

Malfoy không phải người tốt!"

Harry nhìn Ron: "Không có đúng sai tuyệt đối giữa tốt và xấu, đúng không?

Tớ không nghĩ chúng ta hiểu rõ Draco, vậy làm sao có thể định nghĩa Draco là người xấu? ...

Tớ tin tưởng cậu ấy..."

Harry nhìn Draco bằng ánh mắt chân thành, lần này Harry muốn giúp Draco.Ron: "Draco?"

Hai người bọn họ quen nhau từ trước, thân thiết như vậy, cha mẹ của Malfoy từng là Tử Thần Thực Tử, chuyện này...

Nó không tệ sao?Draco hiện tại dường như không thể che giấu cảm xúc của mình, hiển nhiên khi nghe được lời này đã rất vui mừng: "Không hổ là Thánh nhân của chúng ta, cậu thật đúng là một người tốt."

Nhưng Draco giọng điệu vẫn như cũ có chút âm dương quái khí.Harry không trả lời, mỉm cười, nghĩ thầm: Dù biết cậu có thể không tệ, nhưng giọng điệu của cậu thật sự khiến người khác không thoải mái.Draco và Harry bắt tay nhau dưới ánh mắt của mọi người, họ dường như không muốn buông ra.Lúc này, giáo sư McGonagall vỗ nhẹ vào lưng Draco và ra hiệu cho Draco đứng sang một bên, Draco mới buông tay.

Giáo sư McGonagall dẫn những tân sinh năm nhất này tiến vào trong giảng đường, không có chiến tranh, nơi này vốn là một cái trần nhà đẹp đẽ ấm áp, không biết bao nhiêu lần, luôn khiến Harry kinh ngạc.

Harry và giáo sư Dumbledore nhìn nhau, đôi mắt của giáo sư đầy trí tuệ, như thể ông có thể biết tất cả mọi thứ về Harry.Giáo sư Snape cũng nhìn sang và nhìn chằm chằm vào mắt Harry, lúc này Harry cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của Giáo sư Snape, tuy nhiên Giáo sư Snape vẫn làm Harry kinh hãi, nhưng thái độ của Harry đối với Giáo sư Snape đã thay đổi.

Giáo sư Snape bây giờ cũng vĩ đại như Giáo sư Dumbledore trong trái tim Harry.Harry chú ý đến giáo sư Quirrell bên cạnh Giáo sư Snape, vết sẹo của Harry cảm thấy ngứa ran: "Xì ~" Harry đưa tay chạm vào vết sẹo."

Harry, cậu không sao chứ?"

Ron nhìn Harry, rất lo lắng.

Draco Malfoy cũng chú ý tới, hơi nhíu mày."

Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên đau thôi."

Harry cười đáp, hy vọng Ron sẽ không quá lo lắng cho cậu.Ron liếc nhìn vết sẹo của Harry: "Được rồi."

Cậu ta chuyển sự chú ý trở lại Giáo sư Dumbledore.Harry nghĩ đến khuôn mặt vô hại của Giáo sư Quirrell, thật là kinh hãi, cơ thể cậu run lên, rồi cậu bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trong năm nay, đột nhiên Harry nghĩ: Nếu bây giờ mình kể trước chuyện xảy ra với Hermione và Giáo sư Dumbledore, thì Voldemort sẽ không có cơ hội để trở lại?Buổi lễ phân loại bắt đầu, chiếc mũ phân loại bắt đầu hát và suy nghĩ của Harry bị kéo về.Cũng như bảy năm trước, Ron và Hermione vào Gryffindor, Draco vẫn vào Slytherin, nhưng lần này Mũ phân loại do dự không phân loại Draco Malfoy: Ồ~ thú vị~ Liệu hậu duệ của gia tộc Malfoy có lưỡng lự giữa Slytherin và những nhà khác không?Draco chật vật một lúc: "Không, ta đi Slytherin."

Draco ngồi xuống bàn dài Slytherin, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Harry Potter.Cuối cùng, Giáo sư McGonagall đã nói to tên của Harry: "Harry Potter!"

Khi Harry đi về phía trước, có tiếng xì xào trong Đại sảnh."

Harry Potter?

Cậu ấy gọi là Harry Potter à?"

"Đó có phải là cậu bé sống sót không, Harry Potter?"

Đây không phải là lần đầu tiên Harry đội Mũ phân loại, nhưng Harry vẫn rất hồi hộp, bởi vì lần này Harry không từ chối Slytherin nhiều như vậy, thậm chí còn mong chờ điều gì sẽ xảy ra nếu vào Slytherin, Harry có chút bối rối.

"Hừm ..."

Giọng nói của Mũ phân loại vang lên bên tai Harry.

"Cậu dường như có những suy nghĩ và sức mạnh không thuộc về hiện tại.

Rất can đảm.

Tâm tính không tồi.

Cũng muốn thể hiện mình ...

Vậy thì, ta nên phân cậu đến đâu đây?

"Harry nắm chặt chiếc ghế đẩu và tự nghĩ: "Ta nên đi đâu đây?

Ta không biết nữa, có lẽ ta nên đến Gryffindor."

"Ồ?

Cậu biết rằng Slytherin sẽ giúp cậu đến với vinh quang, vẫn không chọn nó?

Cậu có chắc chắn không? ...

Được rồi."

"Gryffindor!"

Chiếc Mũ phân loại gọi tên họ, Harry cởi mũ và bước đến bàn Gryffindor.

Lần này, Harry thấy rằng cậu nhận được những tiếng cổ vũ lớn nhất.

Mọi người trong Gryffindor đều rất vui vì Harry đã tham gia.Harry mỉm cười bắt tay mọi người, đón nhận lòng tốt của mọi người.Cuối cùng thì mọi người cũng bình tĩnh lại để nhìn phía bàn giáo viên, nhưng Harry lại nhìn vào chiếc bàn dài của Slytherin, Draco tình cờ cũng nhìn cậu.Mặc dù Harry hy vọng có thể thay đổi mối quan hệ với Draco, nhưng với Draco, Harry thực sự không thể... chấp nhận nó trong một lúc được."

Harry, sao tai cậu đỏ thế này?"

Ron hơi lo lắng.Harry nhéo nhéo lỗ tai, cảm giác được lỗ tai nhiệt độ nóng bỏng, quay đầu lại nhìn Ron một cái, "Có sao?"

Ron đưa tay sờ trán Harry: "Hi vọng không phải bị sốt."

Ron lại sờ trán "Chà, may quá, không bị sốt."

Ron thu tay lại, luôn có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, sau lưng cậu ớn lạnh.Cuối cùng cũng đợi được đến bữa tiệc bắt đầu, chiếc bàn dài đầy đĩa thức ăn, Ron vẫn thờ ơ như vậy, Hermione không thích Ron, còn Harry thì bắt đầu ăn món mình thích.Harry vô tình nhìn lại giáo sư Quirrell, vết sẹo của Harry lại bỏng rát nhưng nó nhanh chóng biến mất.

Harry nhớ ra ý định nói với Hermione, Ron và Giáo sư Dumbledore về tương lai."

Hermione."

"Có chuyện gì vậy?

Harry."

Hermione nhìn sang.Harry nói nhưng không thể phát ra âm thanh."

Harry, cậu có chuyện gì vậy?

Có chuyện gì sao?"

Hermione càng nhìn Harry càng bối rối.Harry dường như không thể nói gì về tương lai, chỉ có thể thản nhiên tìm đề tài: "Tớ nghĩ bài tập của cậu hẳn là làm rất tốt, về sau có thể giúp tớ một chút được không?"

Hermione rất vui và tự hào: "Tất nhiên rồi!"

Thức ăn trên bàn đã hết sạch, giống như bảy năm trước, Giáo sư Dumbledore giải thích rằng không thể đến Rừng Cấm và hành lang bên phải trên tầng bốn.Trở lại phòng ngủ, chờ cho mọi người đều ngủ say, Harry đứng dậy, ngồi tựa đầu vào cửa sổ, trong lòng nghĩ cách thay đổi vận mệnh mà không nói trước tương lai, Harry trong lòng hoang mang nghĩ Hermione thật là giỏi suy nghĩ mọi chuyện.Từ từ Harry lại nghĩ đến Draco, nghiêm túc mà nói, Harry nghi ngờ việc Draco cũng quay lại với mình, Harry luôn cảm thấy Draco đã biết điều gì đó, nghĩ đến nụ cười của Draco với mình, đó là lần đầu tiên Harry thấy Draco cười tỏa nắng như vây, cười mà không có ý định xấu xa.Harry cảm thấy hơi lạnh nên trở lại giường, nghĩ thầm: Đừng bận tâm, quên nó đi, ta không muốn, ngày mai lại nói.

Harry lăn qua lăn lại và ngủ thiếp đi.
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 2: Vì tôi mà đến


Harry bước ra khỏi phòng ngủ vào sáng hôm sau.

"Đó là Harry Potter?"

"Vâng, đó là cậu bé đeo kính."

"Tớ đã nhìn thấy vết sẹo của cậu ấy."

Những giọng nói thì thầm này đi cùng với Harry, Harry một lần nữa cảm thấy choáng ngợp dưới sự nhiệt tình của các bạn trong lớp, như thể có điều gì đó giữa bạn cũ và chính mình, Harry và Ron đi cạnh nhau, Harry tìm thấy nhiều chủ đề có thể nói với Ron trong suốt chặng đường, tỏ ra tự nhiên hơn, lần này Harry không bị lạc và đến lớp sớm hơn.

Harry đặt cuốn sách xuống, Draco cũng bước vào, có vẻ rất ngạc nhiên: "Ồ, đây không phải là vị Thánh nhân của chúng ta sao?"

Draco vênh mặt nhìn Harry, còn Goyle và Crabbe thì đi theo phía sau Draco.

Draco tiếp tục, "Ta cứ nghĩ Potter và Weasley sẽ đến muộn vì các ngươi bị lạc, huh."

Ron đứng dậy, ước gì mình có thể đánh bại Malfoy, Harry nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Ron, để Ron bình tĩnh lại.

Sau đó cậu nhìn Draco đang cau mày, không vui nói: "Draco, làm ơn đừng nói như vậy."

Draco đột nhiên cúi người đến gần Harry: "Tại sao?

Potter tức giận?"

Nói xong, Draco ngồi vào chỗ của mình, liền đối với Harry nói: "Harry, tôi biết, chuyện gì xảy ra với cậu."

Harry hơi sững sờ một hồi, vẫn chưa thoát khỏi cảm giác kì lạ rằng Draco đã gần gũi với cậu, cậu vì câu nói của Draco mà chìm đắm trong suy nghĩ: Làm sao cậu ấy biết được ...

Cậu ấy cũng giống cậu sao?... không nên ... cậu ấy ... làm sao có thể xảy ra.

"Harry, kệ nó đi, Malfoy thật phiền phức."

Ron nghĩ Harry vì Malfoy mà tức giận.

Harry lơ đễnh, không nghe thấy Ron đang nói gì, đáp cho có "ừm".

Cuối cùng cũng đến lớp độc dược, Giáo sư Snape đang đi trong gió bắt đầu nhắm vào Harry Potter ngay khi cậu vừa bước vào lớp, chỉ là Harry không phải đứa nhỏ không biết gì trước đây, Giáo sư Snape hung ác liếc mắt nhìn Harry, miễn cưỡng cộng thêm một điểm cho Gryffindor, tuy nhiên, khi buổi học sắp kết thúc, Giáo sư Snape nói rằng vì Harry Potter và Ron không nghiêm túc trong lớp nên mỗi người sẽ bị trừ 5 điểm.

Ron trông có vẻ không vui, nhưng Harry nghẹn ngào nở nụ cười: Giáo sư Snape vẫn không thay đổi, chỉ nghĩ đến chuyện trừ điểm.

Sau khi nhận được thư mời của Hagrid, Harry và Ron đến lều của Hagrid, Harry nhìn thấy tờ báo trên bàn, báo chí đưa tin về Gringotts bị đánh cắp.

Harry đương nhiên biết ai đã làm tất cả những chuyện này, nhưng cậu không thể chỉ nói mà không có bằng chứng, Harry phải để mọi người trong thời gian và không gian này hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vì vậy, Harry đã lên kế hoạch làm theo cốt truyện trước đó.

Vì vậy, Harry không nói gì và không làm gì cả.

Lại đến lớp bay, nhưng lần này Harry muốn gặp Malfoy hơn là học bay, cậu phải xác nhận xem Malfoy có cùng ký ức về tương lai giống mình hay không.

Cây chổi của Neville bắt đầu nâng lên, Neville rất căng thẳng, Neville như trước bối rối rơi xuống, bị giáo sư Hooch đóng khung đưa đến bệnh viện, chỉ để lại quả cầu ký ức.

Malfoy nhặt quả cầu ký ức lên, vẫn cười toe toét, định giấu quả bóng ký ức đi.

Harry cảm thấy khó hiểu, làm thế nào mà cậu ấy lại giống Malfoy khó ưa trong quá khứ.

Cho đến khi Harry nắm lấy cán chổi của mình và bay về phía Malfoy, trên không trung, nụ cười của Malfoy dần dịu lại, nhưng chỉ có Harry mới có thể nhìn rõ: "Anh bạn đặc biệt, lần này tôi phải là kẻ xấu, nếu không tôi không nghĩ rằng cậu sẽ là học sinh đầu tiên tham gia Quidditch từ năm thứ nhất trong suốt thế kỷ qua."

Nói xong, Malfoy ném quả cầu ký ức ra ngoài.

Harry sững sờ một lúc, lập tức lao vào nhặt bóng, không ngờ Harry lại thể hiện khả năng kinh người của mình, sau đó Giáo sư McGonagall đưa Harry đến gặp Wood, lần này Harry không sợ bị đuổi học, mong chờ tin tức về việc gia nhập đội Quidditch.

Chắc chắn rồi, Harry đã tham gia Quidditch thành công.

Trong bữa tối, Ron đưa thức ăn đến tận miệng và than thở rằng Harry đã tạo ra một tiền lệ trong lịch sử.

Harry đầy ắp những suy nghĩ về Malfoy và tương lai.

Harry muốn nói chuyện với Malfoy một mình, nhưng dường như cậu không thể tìm được thời điểm thích hợp.

Harry nhìn Malfoy, Crabbe và Goyle dường như đi vắng, Malfoy ăn miếng tráng miệng cuối cùng, sau đó bắt đầu trêu chọc cậu bé béo bên cạnh.

Harry quay lại và nghĩ: Giá mà có chiếc áo tàng hình của mình thì ổn.

Theo diễn biến của cốt truyện, Malfoy tiến về phía Harry và mời Harry đến đấu tay đôi với mình vào lúc nửa đêm, nhưng lần này Malfoy nhấn mạnh rằng chỉ có một mình Harry thôi.

Harry không ngờ rằng cơ hội được ở một mình lại đến sớm như vậy.

11 giờ tối, Harry bước ra khỏi phòng, Ron lo lắng Harry đi mình, hai người cùng nhau bước xuống cầu thang xoắn ốc qua phòng sinh hoạt chung.

Hermione cũng đi theo, hy vọng sẽ ngăn không cho Harry và Ron trừ điểm Gryffindor, nhưng bà béo đã biến mất và Hermione bị nhốt ngoài cửa, vì vậy Hermione đi theo Harry và Ron, mang theo cả Neville.

Malfoy lần này không lừa Harry, anh đang đợi Harry một mình trong phòng trưng bày giải thưởng.

Malfoy nhìn bốn người trước mặt, châm chọc nói: "Không ngờ Thánh nhân dùng thủ đoạn nhỏ này lừa gạt càng ngày càng lớn."

Vì vậy Ron, Hermione và Neville phải về phòng ngủ trước, dù sao bọn họ đợi ở ngoài phòng học rất dễ bị phát hiện.

Sau khi mọi người rời đi, Malfoy ngồi trên mặt đất, vỗ vỗ bên cạnh: "Ngồi ở chỗ này đi, Potter."

Harry hơi sững sờ, nhưng chậm rãi bước tới ngồi xuống, cảnh giác siết chặt cây đũa phép trong tay.

Harry vừa mới mở miệng nói chuyện, Malfoy liền hỏi: "Cậu có tò mò, tại sao tôi lại có những ký ức trong tương lai?

" Harry sững người một lúc, rồi nhìn Malfoy và gật đầu.

"Thực ra, tôi không biết, tôi không thể tin được.

Trí nhớ của tôi chấm dứt khi tôi biết tin về cái chết của cậu.

Tôi nghĩ rằng tôi nhớ được nó phải liên quan đến cậu.

Nhưng, thực sự mà nói, tôi không thể tin được tất cả những gì đã xảy ra là có thật."

Malfoy và Harry nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ý của cậu là vì tớ nên cậu còn nhớ việc tương lai?"

Malfoy im lặng một lúc và nói, "Tôi nghĩ rằng cậu trở lại đây là vì tôi."

Malfoy dừng lại.

"Sau cùng, đây là thế giới của cậu."

Harry chìm đắm trong suy nghĩ, một thế giới thuộc về mình?

Đối với Draco?

Harry rũ mắt xuống, có chút u sầu: "Bởi vì cậu?

Tại sao?"

Malfoy xoa tóc Harry: "Bởi vì tôi nhớ tới.

Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ việc làm những gì cậu muốn, nếu cậu muốn thay đổi tương lai, thì thay đổi, bằng không, chúng ta sao lại trở lại đây?"

Harry lại nhìn Malfoy, cảm thấy con người trước mặt mình thực sự đã thay đổi rất nhiều, bây giờ cậu ấy thật hiền lành, dường như có những vì sao trong mắt cậu ấy, thật trùng hợp, Malfoy cũng nghĩ như vậy.

Harry lại hỏi: "Cậu cũng muốn thay đổi tương lai sao?"

Malfoy đặt tay lên đầu Harry không muốn gỡ ra: "Nếu có sự lựa chọn, ai muốn trở thành Tử Thần Thực Tử xấu xa?

Tôi không muốn."

Harry đồng tình với Malfoy: "Tớ sẽ giúp cậu."

Malfoy mỉm cười: "Cảm ơn Cứu thế chủ của chúng ta, sẵn sàng giúp tôi một lần nữa" "Có ai đó đã giúp cậu trước đây không?"

Harry cười nói.

Bầu không khí dần nóng lên.

"Vâng, vâng, cậu Potter là người tốt nhất."

Malfoy cười lên thực sự rất tỏa nắng.

Lúc này, tiếng mèo kêu cùng tiếng bước chân, Harry đột nhiên lo lắng đứng lên: "Hẳn là Filch!"

Malfoy bình tĩnh đứng lên: "Vậy ta làm sao bây giờ?"

"Còn phải hỏi?

Chạy đi!"

Harry nắm tay Malfoy và bắt đầu "chạy trốn".

Harry chạy dọc hành lang với Malfoy, đó là điều mà trước đây chưa bao giờ có thể tưởng tượng được.

Harry và Malfoy chạy đến cánh cửa nơi con chó ba đầu đang canh giữ, Harry dừng lại, nhưng Malfoy đã thốt ra câu thần chú: "Alohomora."

Ổ khóa nhấp và mở, Malfoy quay lưng lại với Harry, người đang bị choáng váng và đi vào.
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 3: Sẽ có ngày đó


Theo cốt truyện, Harry vẫn đến nơi chó ba đầu canh giữ, nhưng người ở bên cạnh cậu không phải Hermione hay Ron mà là Malfoy.

Cho đến khi giọng Filch ngày càng nhỏ đi thì con chó ba đầu tỉnh dậy, lần này Harry đã bình tĩnh hơn, Harry vặn nắm cửa và kéo Malfoy lùi lại từng bước, Harry đóng cửa lại, cả hai quay trở lại hành lang.

"Gặp lại nó vẫn còn kinh khủng như vậy."

Harry rên rỉ.

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.

Tôi chỉ nghe thấy nó trong truyền thuyết của cậu.

Quả thực, nó thật đáng sợ."

Malfoy trông không sợ hãi chút nào.

"Tớ không biết làm thế nào mà Hermione có thể nhận ra cửa sập dưới chân nó ngay lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy thứ đó."

Harry tiếp tục phàn nàn.

"Tôi phải thừa nhận, Hermione quả thực rất xuất sắc."

Malfoy nói và gật đầu.

Hai người họ dường như không để ý rằng họ đang nắm tay nhau, buổi tối thật đẹp, ánh trăng chiếu vào hai người, thật hài hòa, giống như hai người bạn tốt vừa đi vừa trò chuyện, nhưng bây giờ họ cũng vậy.

Harry nhìn về phía Malfoy: "Cậu thật sự là Malfoy sao?

Một người ôn nhu, xinh đẹp, trưởng thành như vậy, thật sự là Draco Malfoy sao?

Cậu và Draco mà tớ nhớ thật sự không giống nhau.

Không thể nào kết hợp khuôn mặt này với cậu của hiện tại."

Malfoy cũng nhìn sang và mỉm cười: "Nhưng tôi quả thực là Draco, hiện tại tôi không bị ràng buộc bởi họ của mình và tôi hy vọng sẽ trở thành một Draco tốt hơn, có lẽ là do tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, thật sự trưởng thành.

Tôi nghĩ nếu lúc đầu tôi dùng khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng của mình để đối mặt với cậu, cái kết của chúng ta sẽ khác."

Harry quay đầu lại, Harry không thể chịu đựng được nữa, Malfoy như thế này thực sự ... quá đáng yêu: "Mối quan hệ của chúng ta đã khác rồi, chúng ta còn là bạn của nhau nữa, phải không?"

"Nhưng bây giờ chỉ có cậu và tôi coi nhau là bạn, tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, mọi người sẽ biết rằng Harry Potter là bạn của tôi - Draco, là bạn tốt nhất."

Giọng Draco chắc nịch, với giọng nói hơi già dặn của anh, dường như không ai có thể ngăn cản được quyết tâm của anh.

"...

Nhất định sẽ có ngày đó."

Trái tim Harry dường như bị xúc động bởi những lời nói của Malfoy.

"Vậy thì bạn thân mến của tôi, cậu Potter, tôi phải tạm biệt cậu, cậu đã đến phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor rồi."

Malfoy buông tay Harry ra.

Harry nhận ra vừa rồi mình đã bị Malfoy dắt tay, hai má Harry đỏ bừng: "Tạm ... tạm biệt."

"Tối nay nhớ nói cho các bạn của cậu nghe về con chó ba đầu, nếu không cốt truyện quan trọng sẽ bị thay đổi, chúng ta sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Malfoy bắt đầu đi về phía phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

"Được rồi."

Harry nói và đi vào phòng sinh hoạt chung.

Ron và Hermione vẫn ở đây đợi Harry, khi thấy Harry, liền chạy lon ton tới hỏi Harry chuyện gì đã xảy ra tối nay: "Harry, Harry, cậu thế nào, ai thắng, cậu hay Malfoy?"

Harry không nói cậu và Malfoy ngồi dưới đất nói chuyện với nhau, chỉ là Filch đến, hai người cùng nhau chạy vào nơi nhốt con chó ba đầu, sau đó đi về riêng.

"Malfoy chắc sợ muốn khóc, haha."

Ron cười, bởi vì Malfoy luôn cười Ron, Ron đương nhiên rất giận Malfoy, Ron rất vui khi nghe điều này.

"Không có gì."

Harry mặt không cảm xúc, Harry biết Ron và Draco quan hệ không tốt, nhưng hiện tại Harry cũng không ghét Draco như vậy, Harry có chút không thoải mái khi nghe thấy những lời này, nhưng lại không thể hiện ra.

"Con chó ba đầu chắc đang canh giữ thứ gì đó."

Hermione nghiêm túc nói.

Harry nói mình và Hagrid đến hầm ngầm số 713 và lấy một chiếc túi nhỏ, cậu kể lại vụ trộm hầm ngầm số 713 trên báo.

"Trong trường hợp này, chiếc túi nhỏ mà Hagrid mang ra có lẽ là thứ được bảo vệ bởi con chó ba đầu."

Hermione nghiêm túc nói.

"Tớ cũng nghĩ vậy."

Harry đồng ý.

"Điều đó có nghĩa là ai đó muốn ăn cắp thứ đó?"

Hermione nghĩ.

"Rõ ràng là người đó đã không thành công."

Harry đáp lại.

"Nhưng tớ nghĩ chúng ta phải đi ngủ bây giờ.

Bây giờ đã muộn và ngày mai vẫn còn lớp."

Ron ngáp dài, Ron không quan tâm con chó ba đầu đang canh giữ cái gì hay ai muốn ăn trộm thứ đó, dù sao người đó cũng không thành công, mọi thứ đã được bảo vệ cẩn mật, Ron chỉ hy vọng rằng con chó ba đầu sẽ không chạy ra ngoài.

"Thật sự vô dụng."

Hermione phàn nàn với Ron, sau đó tức giận đi về phía ký túc xá nữ, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ chuyện về một thứ được canh giữ bởi con chó ba đầu ở Hogwarts và kẻ muốn ăn trộm thứ đó.

Ron và Harry cũng trở về ký túc xá nam.

"Tính khí của Hermione thực sự nên thay đổi."

Ron rõ ràng là để ý những gì Hermione vừa nói.

"Ừ."

Harry không dám nói bất cứ điều gì xấu về Hermione và trả lời một cách ngập ngừng.

Ron nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy của Ron làm Harry trằn trọc mãi không ngủ được, Harry ngồi dậy và bắt đầu thiền, ánh trăng rọi vào qua khung cửa sổ, không hiểu sao Harry lại nghĩ đến Draco, nghĩ đến khi lớn lên, Draco và chính mình vẫn nắm tay nhau đi dọc hành lang, ánh trăng chiếu lên mái tóc vàng óng của Draco, thật đẹp.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Harry bất giác nhếch lên, giống như một cô gái đang yêu nghĩ đến người yêu của mình.

Harry ngay lập tức tỉnh lại, lắc đầu và vỗ nhẹ vào má mình bằng cả hai tay: Harry!

Có chuyện gì với cậu vậy?

Đừng nghĩ về nó!

Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để ngăn Chúa tể hắc ám quay trở lại!

Harry bình tĩnh lại, một lần nữa nhìn chằm chằm ánh trăng đang chiếu vào: Làm thế nào mà Voldemort trở lại được?...

Khi nào cậu có thể gặp lại Draco một mình...

Suy nghĩ của Harry dần trôi đi, không thể kéo lại.

Harry vừa suy nghĩ... vừa ngủ gật trong tư thế ngồi tựa đầu vào giường.
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 4: Slytherin không bao giờ thiếu "diễn viên"


Ngày hôm sau, thật không may khi Harry bị vấp ngã vì tư thế ngủ đêm qua.

"Harry!

Cổ cậu có sao không?!"

Ron nhìn thấy tư thế kỳ lạ của Harry thì vội vàng chạy đến.

"Tớ có vẻ bị... trẹo cổ."

Harry bị Ron kéo một tay, còn tay kia thì đỡ lấy cổ.

"Tớ sẽ đưa cậu đến Bệnh thất!"

Ron có chút lo lắng, kéo Harry ra khỏi phòng kí túc xá nam.

Harry cố gắng lùi lại, vừa rồi Ron bước đi quá nhanh khiến cổ Harry càng thêm đau, Harry cau mày, "Không ... không, không phải vấn đề gì nghiêm trọng, một lát nữa sẽ ổn thôi."

Ron dừng lại xoay người, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: "Thực sự không cần thiết sao?"

Ron và Harry đang đứng trong phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, mọi người bị thu hút bởi tư thế kỳ lạ của cậu bé sống sót, ngửa đầu nhìn sang.

Harry cảm thấy rất xấu hổ, lấy tay che mặt và nói: "Không ... không."

"Harry, cậu có chuyện gì vậy?"

Hermione bước tới chỉ vào cổ Harry và hỏi với vẻ quan tâm.

Harry nhìn Hermione ánh mắt sáng lên, như là đã nhìn thấy hy vọng, cậu ước gì Hermione hiện tại biết thần chú nào có thể chữa được trẹo cổ: "Ồ, không có gì to tát, chỉ là trẹo cổ mà thôi."

Những người xung quanh bí mật mỉm cười khi họ nghe điều này, Harry càng cảm thấy xấu hổ hơn.

"Ồ, tớ xin lỗi Harry, tớ không nghĩ rằng tớ có thể giúp cậu việc này."

Hermione trông có vẻ hối hận, nhưng Harry không biết liệu cô ấy có hối hận vì mình đã không thể tự giúp cậu hay cô ấy hối hận vì không được thể hiện phép thuật của mình.

"Không sao đâu, nó sẽ tự khỏi sớm thôi."

Harry lịch sự đáp lại, nhưng Harry có vẻ hơi thất vọng.

Harry không còn cách nào khác là đến Đại sảnh ăn sáng, cậu cúi người hết mức có thể để ngăn người khác nhìn thấy mình, đặc biệt là Draco.

Nhưng Malfoy làm sao có thể không để ý rằng người gần như vùi đầu xuống bàn chính là Harry.

Malfoy mỉm cười bước tới, nụ cười này không phải là nụ cười dịu dàng dưới ánh trăng, mà là cái kiểu cười châm chọc: "Ồ, đây không phải là người nổi tiếng của chúng ta sao?

Cái cổ này bị sao vậy?"

Malfoy muốn chạm vào cổ của Harry nhưng bị bàn tay của Harry đẩy đi.

"Ồ, hóa ra là Potter nổi tiếng cũng trẹo cổ."

Malfoy cố ý nhấn mạnh giọng điệu của từ 'trẹo cổ'.

Hầu hết mọi người trong Đại sảnh đều nhìn Harry, sau đó bí mật mỉm cười.

Tai của Harry đỏ đến mức Harry muốn đánh Malfoy nếu có thể, mặc dù Harry biết rằng Malfoy không khó gần đến vậy.

Nhưng Harry chỉ nhìn chằm chằm vào Malfoy một cách giận dữ, không nói gì và không làm gì cả.

"Malfoy!

Mày bớt tọc mạch!

Harry phải làm thế nào với mày?!"

Ron nặng nề vỗ bàn và đứng lên đấu tranh cho Harry.

Malfoy bĩu môi khinh thường: "Mày trước tiên nên chăm sóc bản thân đi, nhìn quần áo của mày đi, muốn làm xấu hổ thuần huyết chúng ta sao."

Ron nắm chặt tay, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, như thể nắm đấm sắp vung vào Malfoy trong một giây tới.

"Malfoy!

Đừng đi quá xa!"

Hermione không thể chịu đựng được nữa.

Malfoy nhìn Hermione ánh mắt càng thêm chán ghét: "Máu bùn, cái này không phải đối với mày nói, đừng tưởng dùng một ít phép thuật, mày cũng có thể cao quý như tao."

Hermione siết chặt cây đũa phép trong tay và cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng nếu Draco nói thêm một điều mà Hermione không thể chấp nhận, không ai biết cô sẽ làm gì.

Harry nhìn Malfoy và nghĩ nếu không nhìn thấy vẻ dịu dàng của anh, nếu không biết anh giả bộ như thế này, thì chắc chắn cậu sẽ ghét Draco như trước.

Vẻ mặt tự cao tự đại của Draco thực sự rất khó chịu.

"Malfoy!

Đừng nghĩ rằng mình cao siêu!

Phép thuật mà Hermione không biết vẫn chưa được phát minh ra!"

Ron không ngờ rằng một ngày nào đó mình sẽ nói thay Hermione.

"Tôi nghĩ Gryffindor sẽ bị trừ 2 điểm cho sự thô lỗ của Ron."

Vẻ mặt Snape vẫn như thường, không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau Ron, Harry và Ron giật mình.

"Nhưng là do Malfoy trước ..."

Hermione dường như không hiểu phong cách cư xử của Giáo sư Snape, cố gắng giải thích.

"Gryffindor trừ thêm một điểm!"

Giáo sư Snape dùng đũa thần nhặt lên tóc của mình rồi rời đi.

Draco bước đến trước mặt Harry với vẻ tự mãn, cố tình va vào vai Harry, Goyle và Crabbe nhìn theo Draco với vẻ tự hào.

"Giáo sư Snape sao có thể vô lý như vậy?!"

Hermione tức giận nhìn bóng lưng của họ.

"Có lẽ là bởi vì ông ta đến từ Slytherin.

Dù sao thì các phù thủy hắc ám đều thuộc về Slytherin và họ chẳng có ý nghĩa gì."

Giáo sư Snape từ lâu đã là một "phù thủy hắc ám" đáng sợ trong lòng Ron.

Harry muốn bênh vực Giáo sư Snape, nhưng cậu không thể nói bất cứ điều gì, cậu không thể nói rằng "Giáo sư Snape đang làm điều này để bảo vệ chúng ta."

Harry chỉ có thể đồng ý: "Ừ, Giáo sư Snape thực sự quá phiến diện."

"Giá mà giáo sư McGonagall cũng như vậy ..."

Ron ngồi xuống và nói điều gì đó.

Harry không để ý lắm lời Ron nói, Harry nghĩ đến Giáo sư Snape và Malfoy, trong lòng thở dài: Người của Slytherin nếu không trở thành diễn viên thì thật uổng phí.

Nếu không phải vì mình đã biết, còn ai có thể nói rằng họ đang làm một điều tuyệt vời?

Harry vô tình vặn cổ mình?!

Không đau?!

Harry lại cử động cổ!!!

Nó thực sự không còn đau nữa!

Harry hạnh phúc đến mức cuối cùng cũng có thể đi lại như một người bình thường mà không cần nghiêng đầu và dùng một tay đỡ lấy cổ.

Dù Ron đứng ra vì Hermione, nhưng điều đó dường như không ảnh hưởng đến lời nói của Ron khiến Hermione buồn sau lớp học bùa chú, Hermione cứ trốn trong nhà vệ sinh nữ, không chịu gặp ai.

Lúc này Ron đang ăn uống trong Đại sành, biết rằng con quái vật khổng lồ sẽ vào nhà vệ sinh nữ, Harry đang lo lắng cho Hermione và nhìn Ron, Harry dường như đã hiểu tại sao sau này Ron luôn gặp xui xẻo.

Harry chống tay lên bàn và tựa đầu, nghĩ về việc khi nào thì Giáo sư Quirrell thông báo về sự xuất hiện của con quái vật khổng lồ, Harry nóng lòng đối mặt với nó.

Xét cho cùng, đối với một học sinh năm nhất, đánh bại được con quái vật quả thực là một điều đáng tự hào.

"Ầm!"

Cửa Đại ảnh bị giáo sư Quirrell đập vào phát ra tiếng động lớn nên mọi người dừng lại nhìn sang.
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 5: Sự hình thành ban đầu của "nhóm ba người"


"Có một con quái vật khổng lồ ở dưới tầng hầm!

Có một con quái vật khổng lồ ở dưới tầng hầm!"

Giáo sư Quirrell hoảng sợ chạy vào rồi ngã lăn ra đất.

Các học sinh trong Đại sảnh sợ hãi trước cảnh này, sấm sét nổ vang, các học sinh bắt đầu la hét và hoảng sợ, tất cả mọi người bắt đầu chạy về phía cửa của Đại sảnh.

"Yên - lặng -" Giáo sư Dumbledore kéo dài giọng nói, Harry không biết Giáo sư Dumbledore có sử dụng phép thuật hay không, giọng nói của Giáo sư Dumbledore vang vọng khắp Đại sảnh, toàn bộ Đại sảnh chỉ còn lại giọng của thầy, mọi người dừng lại và nhìn lại Giáo sư Dumbledore, như thể họ không còn nhớ rằng có một con quái vật khổng lồ đang đi lung tung bên ngoài.

"Mọi người, im lặng đi!"

Giáo sư Dumbledore bình tĩnh tiếp tục, "Tiếp theo, thỉnh các huynh trưởng đưa học sinh trở về ký túc xá.

Các giáo viên theo ta xuống tầng hầm."

Harry đã ngăn Ron lại ngay khi cậu vừa bước ra khỏi Đại sảnh: "Ron!

Hermione chưa biết về con quái vật!

Chúng ta phải tìm ra cô ấy!"

Trước khi Ron kịp phản ứng, Harry đã kéo Ron chạy dọc hành lang.

Lần này Harry và Ron đến nhà vệ sinh nữ trước khi con quái vật đến.

"Harry, đây là nhà vệ sinh nữ, chúng ta vào được không?"

Ron nắm lấy Harry đang định đi vào thẳng.

Lúc này Harry mới phản ứng lại, lần trước cậu đã trực tiếp vào với Ron vì con quái vật đã vào rồi.

Vì vậy, Harry đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ và hét lên: "Hermione!

Ra ngoài nhanh!

Có một con quái vật khổng lồ bên ngoài!

Chúng ta phải quay lại ký túc xá ngay" ...

Không ai đáp lại.

"Harry, Hermione đã đi rồi, không còn ở đây nữa sao?"

Ron giật mạnh áo choàng của Harry.

Không thể nào.

Harry biết Hermione hẳn là đang bên trong: "Hermione hẳn là tức giận nên không chịu bỏ qua cho chúng ta, Ron, tớ nghĩ trước tiên cậu cần xin lỗi Hermione."

Ron trông có vẻ không muốn, mặc dù cậu cũng cảm thấy những gì mình nói có chút xấu xa, nhưng Ron không muốn thừa nhận rằng những gì cậu nói là quá đáng.

Ron xấu hổ nhìn Harry, nhưng đôi mắt của Harry nói với Ron rằng không có gì phải bàn cãi về điều đó.

Ron phải quay mặt đi và hét vào nhà vệ sinh nữ: "Hermione!

Tớ xin lỗi!

Tớ xin lỗi vì những điều tớ đã nói đã làm tổn thương cậu!

Ra ngoài đi!

Thực sự có một con quái vật khổng lồ ngoài kia!

Chúng ta phải quay trở lại phòng sinh hoạt chung!"

Trong buồng vệ sinh, Hermione không quan tâm khi nghe những lời Ron nói, cô nghĩ rằng con quái vật chỉ là cái cớ để Ron được tha thứ.

Cho đến khi Hermione cảm thấy một con quái vật to lớn đang tiến lại đây, mặt đất bắt đầu rung chuyển, "Ầm...

ầm..."

Có vẻ như đó là âm thanh của một con quái vật đang đi bộ.

Tuy không phải lần đầu nhưng lòng Harry vẫn thắt lại, Ron nắm chặt lấy quần áo của Harry, vô cùng hồi hộp.

Hai người chậm rãi quay lại, một người đàn ông to lớn không biết gấp mấy lần xuất hiện trước mặt bọn họ, trên tay cầm một cây gậy gỗ.

Harry nhìn con quái vật một hồi cũng không biết phải làm sao, rốt cuộc có rất nhiều phép thuật bây giờ có thể dùng mà Harry không nên sử dụng ở tuổi của cậu, cho nên Harry chỉ có thể ở đây trực tiếp nhìn chằm chằm vào con quái vật.

Con quái vật cũng nhận ra hai kẻ cản đường, rống giận, Harry và Ron bịt tai lại.

Con quái vật vô tư tóm lấy một người và nắm cậu ta trong tay, thật không may, "anh chàng may mắn" lại là Ron.

Ron vô cùng sợ hãi, cây đũa phép của cậu rơi xuống đất, Ron vùng vẫy và hét lên: "Thả ta xuống!

Harry!

Cứu tớ với!"

Harry cũng sững sờ, dù sao lần trước cậu là "Người may mắn", chuyện này đột nhiên thay đổi người, Harry có chút ngẩn người.

Hermione bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh và chĩa đũa phép về phía con quái vật: "!"

Cây gậy trong tay con quái vật bay ra, "rầm" một tiếng, con quái vật ngơ ngác nhìn Hermione, "Rầm!"

Con quái vật phản ứng lại và quát Hermione, bóp Ron chặt hơn, Ron vô cùng sợ hãi, cảm thấy mình có thể sẽ chết trong giây tiếp theo.

"Protego."

Hermione chặn nước miếng của con quái vật.

"Harry!

Giúp tớ nghĩ xem có phép thuật nào có thể cứu được Ron không."

Hermione hơi lo lắng, dù sao thì đây cũng là trận chiến đầu tiên của Hermione.

"Mơ màng ngã xuống!"

Giọng của giáo sư McGonagall vang lên đằng sau con quái vật.

Con quái vật lắc lư từ bên này sang bên kia rồi rơi xuống đất, bàn tay đang ôm Ron được thả ra, nhưng Ron không thể cử động, chỉ có nước mắt chảy dài.

Giáo sư McGonagall bước nhanh tới, giáo sư Snape cùng giáo sư Quirrell đi phía sau: "Tốt hơn là các trò nên giải thích chuyện này!"

Harry ngập ngừng không biết giải thích thế nào.

"Đó là vấn đề của con, thưa Giáo sư."

Hermione đứng dậy, "Con đã đọc về những con quái vật khổng lồ trong cuốn sách.

Con nghĩ rằng con có thể giải quyết nó, nhưng... nếu không có Harry và Ron, có lẽ con đã nằm ở đó.

" Harry nhìn Hermione, nghĩ rằng lúc này cô ấy giống như một anh hùng, tất cả ánh sáng đều chiếu vào Hermione.

"Trò Granger, tôi nghĩ tôi phải trừ 5 điểm từ Gryffindor vì hành vi bốc đồng của trò đã khiến bạn của trò bị thương."

Giáo sư McGonagall quay lại nhìn Harry.

"Và trò Potter, Gryffindor được cộng năm điểm cho màn trình diễn của trò và trò Weasley!"

Giáo sư McGonagall dừng lại và nói thêm: "Mỗi người sẽ cộng năm điểm.

" Harry mặc dù biết kết quả đã lâu nhưng không khỏi kích động, Ron cũng không khóc nữa, nằm trên mặt đất.

"Được rồi, trò có thể đưa trò Weasley đến Bệnh thất, nó vẫn còn sống."

Giáo sư McGonagall đẩy nhẹ Harry và Hermione về phía Ron.

Harry và Hermione hợp lực để đỡ Ron, khi đi ngang qua Giáo sư Snape, Harry không thể không liếc nhìn chân của ông ấy, nó thực sự rất đau.

Giáo sư Snape dùng quần áo che vết thương ở chân, hung hăng nhìn Harry.

Harry nhanh chóng thu hồi ánh mắt: Mặc dù biết Giáo sư Snape là người của mình, nhưng thật sự rất đáng sợ.

Ron nằm trong bệnh viện hai ngày, Hermione và Harry cùng nhau đến gặp Ron bất cứ khi nào có thời gian, họ sẽ mang cho Ron rất nhiều đồ ăn, sau những màn chơi đùa cùng nhau, cả ba đã trở thành những người bạn tâm sự đủ thứ chuyện.

Ron giờ coi Hermione như một vị thần và không cảm thấy Hermione "tự cao tự đại" chút nào.

"Cậu có để ý thấy vết thương trên chân của Giáo sư Snape không?"

Hermione hỏi.

Harry không mong Hermione để ý, Harry không muốn kể chuyện Giáo sư Snape bị thương theo cốt truyện ban đầu, khiến mọi người nghi ngờ Giáo sư Snape là kẻ xấu, nhưng cậu không ngờ Hermione lại để ý đến vết thương.

"Nó có thể là con chó ba đầu?"

Hermione hỏi tiếp theo.

"Nhưng, con chó ba đầu không phải bị nhốt sao?"

Ron vừa ăn vặt vừa hỏi.

"Đó hẳn là do Giáo sư Snape muốn vượt qua con chó ba đầu nên mới bị trầy xước.

Giáo sư Snape có thể là người muốn ăn trộm thứ đó.

Trông ông ta cũng giống như vậy."

Hermione tự tin kết luận.

Harry không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.

"Nhưng tại sao Giáo sư Snape lại lấy trộm đồ trong đó?"

Hermione chìm trong suy nghĩ.

"Tớ nghĩ Hagrid phải biết cái gì đó, dù sao Hagrid cũng đã lấy nó ra."

Harry vẫn quyết định đưa ra đề nghị này.

Ngay sau khi Ron xuất viện, cả ba người lập tức đến lều của Hagrid.
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 6: Không nỡ bỏ "kẹo dẻo"


Hagrid không tiết lộ bất cứ điều gì và nghiêm túc cảnh báo họ: "Giáo sư Snape sẽ không bao giờ ăn trộm thứ đó.

Tốt hơn là các con nên để nó yên.

Nó quá nguy hiểm cho con."

Dù Harry và Hermione có cố gắng như thế nào thì cũng không thu được thông tin hữu ích nào.

Harry, Hermione và Ron chán nản đi đến Đại sảnh.

Khi bầy cú tràn vào Đại sảnh như thường lệ, mọi người đều chú ý đến cái gói mảnh mai được mang bởi sáu con cú tai dài.

Harry gần như quên mất rằng hôm nay mình sẽ nhận được món quà đặc biệt này, Harry mở phong bì, quả nhiên Giáo sư McGonagall tặng cậu cây Nimbus 2000.

Sau khi nhận lại món quà này, Harry rất vui, Harry ngước nhìnGgiáo sư McGonagall, trong mắt cậu dường như có những ngôi sao lấp lánh.

Giáo sư McGonagall đang mỉm cười nhìn Harry và gật đầu.

Ron tò mò tiến lại gần và nhìn thấy nội dung bức thư, Ron còn hào hứng hơn cả Harry: "Nimbus 2000?!"

Ron che miệng và cố gắng làm cho giọng mình trầm hơn, nhưng Hermione vẫn đang nghe đến.

"Nimbus 2000 là gì?"

Hermione hỏi.

Ron đưa lá thư trong tay Harry cho Hermione: "Nhìn xem."

Hermione không hứng thú lắm với Quidditch, dù sao Hermione thực sự không có tài năng gì trong lĩnh vực này.

Sau khi đọc bức thư, Hermione không hào hứng như Ron, nhưng vẫn nhiệt tình chúc mừng Harry.

Rốt cuộc, Hermione bây giờ đang lo lắng không biết tại sao Giáo sư Snape lại muốn vượt qua con chó ba đầu.

Hermione luôn cảm thấy Giáo sư Snape hẳn là có ý nghĩ xấu xa, Snape trông không giống người tốt.

"Harry, tìm một chỗ có ít người để cất nó đi!

Tớ rất muốn đến xem nó sớm hơn."

Ron nhìn Harry bằng ánh mắt rạng rỡ.

Trong mơ Ron cũng muốn có một cây chổi như thế này.

Nó ở ngay phía trước mặt cậu.

Mặc dù nó không thuộc về cậu, nhưng nó đã thuộc về người bạn thân nhất của cậu là Harry và Ron vẫn rất thích thú.

Harry gật đầu và cầm chổi lên, Ron kéo Harry và bắt đầu chạy, đây là lần đầu tiên Harry cảm thấy Ron chạy nhanh như vậy.

Malfoy đi về phía cậu cùng với hai người hầu cận của anh.

Ron dừng lại, ngẩng đầu lên, duỗi tóc và chậm rãi bước đi.

Mọi người đều duy trì một hình ảnh tốt trước những người họ ghét và Ron cũng không ngoại lệ.

Harry thở hổn hển, những thứ trước mắt có chút mờ mịt, Harry híp mắt: Là Malfoy sao?

"Sao vậy?

Thậm chí không thể nhận ra tôi sao?"

Đó thực sự là Malfoy.

"Là một cây chổi."

Vẻ mặt của Malfoy có chút trầm xuống, trên mặt Malfoy hiện lên vẻ oán hận cùng ghen tị.

"Cậu Potter không biết học sinh năm nhất không được chơi cái này sao?

Ngươi cứ chờ bị phạt đi!"

Malfoy ném cán chổi vào Harry.

Tất cả đều là một khuôn mặt giống nhau, nhưng Harry không thể tin được người trước mặt mình chính là người đã nói chuyện với cậu đêm đó, Harry tự hỏi liệu đêm đó có phải là Draco thật không.

Malfoy trước mặt chỉ thấy trong mắt Harry có vẻ oán hận.

Ron không kìm được: "Malfoy!

Bỏ đi cái vẻ ghen tị do mày chưa từng thấy trước đây, đây không phải là một cây chổi bay bình thường, đây là Nimbus 2000.

Mày đã nói trong nhà mày có mà?

Sao chổi 260 đúng không?"

Ron cười mỉa mai Malfoy.

"Sao chổi rất chói, nhưng chúng không cùng hạng với Nimbus!"

"Weasley, mày chưa từng thấy thế giới!

Nhà mày không có khả năng mua nửa cây chổi."

Malfoy dùng giọng nói của mình để che giấu sự xấu hổ, "Tao đoán mày cùng các anh phải phân ra từng nhánh một!"

Trước khi Ron có thể trả lời, Giáo sư Flitwick đã xuất hiện trên khuỷu tay của Malfoy.

"Tôi hy vọng các trò không tranh cãi, các chàng trai."

"Ai đó đã mang đến cho Harry một cây chổi bay, thưa Giáo sư."

Malfoy nghĩ rằng Harry sẽ bị trừng phạt, và một nụ cười bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.

"Yeah, yeah, nó là như thế này."

Giáo sư Flitwick nói với một số tự hào và nụ cười của ông chuyển từ khuôn mặt của Malfoy sang khuôn mặt của Harry.

"Giáo sư McGonagall đã nói với tôi về tính chất đặc thù của tình huống này.

Đó là mô hình gì?"

"Nimbus 2000 thưa Giáo sư."

Harry nhìn Malfoy, "Con có thể lấy được nó là nhờ sự giúp đỡ của cậu Malfoy."

"Không, cảm ơn."

Draco mỉm cười với Harry, giống như một thiên thần, nhưng ngay sau đó liền trở lại khuôn mặt u ám đó, sau đó bỏ đi với Goyle và Crabbe phía sau.

"Cậu nói Malfoy bị ốm?"

Ron nghĩ đến nụ cười vừa rồi của Draco, bối rối và có chút khó xử.

"Tôi không biết."

Harry nhìn theo bóng lưng của Draco và họ đi xa.

Harry và Ron đến một chỗ trống, Harry mở gói hàng ra.

"Chà!"

Ron há to miệng, thành hình chữ "0", "Hay quá!

Cho tớ xem được không?

"Tất nhiên."

Harry đưa cho Ron cây chổi.

Ron cầm chổi và xem xét cẩn thận từ trên xuống dưới.

Harry chợt nhận ra trong gói có một con hạc giấy đã gấp lại, Harry nghĩ ngay đến Draco, Harry nhanh chóng cầm con hạc giấy và quay lưng về phía Ron, mở ra: Đêm nay, vẫn ở nơi đó, đợi cậu.

Harry bất giác mỉm cười sau khi đọc mẩu giấy và cất nó đi, Harry không biết tại sao mình lại cười, nhưng thật sự hạnh phúc, có lẽ là vì cậu đã xác nhận rằng Draco là Draco ngày hôm đó, rốt cuộc "Draco" đó còn hấp dẫn hơn Draco ngày hôm nay.

"Harry, có chuyện gì mà cười vui thế này?"

Ron cuối cùng cũng chơi đủ với cây chổi bay mới này.

Harry định thần lại, quay lại, thản nhiên bịa chuyện: "Tớ thực sự rất vui khi nhận được cây chổi bay này."

"Nếu tớ nhận được một gói hàng như vậy, tớ sẽ vô cùng hạnh phúc."

Ron có vẻ đồng ý với lý do này.

"Cậu thật hạnh phúc."

"Hahahaha."

Ron và Harry đều cười toe toét.

Buổi tối, Harry học xong lớp Quidditch đầu tiên trở về ký túc xá nằm dài trên giường, Harry rất mệt nhưng không sao ngủ được, cuối cùng cũng có thể gặp được Draco hiền lành đó.

Harry không muốn thả con hạc của Draco ra dù cậu đang ngủ.

Cuối cùng thì trời cũng tối và những người khác đều đã chìm vào giấc ngủ, Harry nhẹ nhàng bước ra khỏi kí túc xá và ra khỏi phòng sinh hoạt chung, Harry định đi đến phòng trưng bày cúp ở tầng 4, nhưng đã thấy Draco đứng trước mặt cậu..., Harry cau mày, rất khó hiểu, nghiêng đầu chờ Draco tự mình giải thích.

"Tôi rất muốn gặp cậu Potter sớm hơn, nên tôi đã đợi ở đây."

Giọng Draco thực sự nhẹ nhàng hơn, mềm mại như kẹo bông, rất ngọt ngào khi hồi tưởng lại.

"Vậy thì bây giờ chúng ta ..."

Harry nhìn đi chỗ khác, Harry không thể để Draco nhìn thấy những suy nghĩ kỳ lạ của mình.

"Tôi đưa cậu đến một nơi, tôi mong là cậu sẽ thích."

Draco nắm tay Harry kéo đi.

Harry nhìn theo bóng lưng Draco đang nắm tay cậu, cậu ước cầu thang không có điểm cuối, cậu ước họ có thể tiếp tục đi mãi.

Cậu ước ...

Draco có thể nắm tay cậu như thế này, ước gì Draco và chính mình ...

đã ở cùng nhau.

Dù chỉ mới tiếp xúc lần thứ hai với phiên bản Draco hiền lành này, nhưng Harry có chút... không nỡ bỏ.
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 7: Từ đầu tới cuối chỉ có cậu


Draco dẫn Harry lên càng cao, Draco quay đầu nhìn lại có chút phấn khích và có vẻ hơi lo lắng. (Bởi vì Harry cảm thấy lòng bàn tay Draco đổ mồ hôi lạnh): "Harry, cậu chuẩn bị xong chưa?"

Harry không hiểu Draco đang nói gì, nhưng Draco đã kéo Harry và bắt đầu lao về phía trước.

Cửa kính trong suốt từ trần đến sàn ngày càng gần, nhưng Draco không có ý định dừng lại.

"Draco!

Sẽ va trúng mất!"

Harry cố gắng ngăn cản nhưng sức lực của Draco quá lớn.

Đã quá muộn, Draco đưa tay lên và đập vào tấm kính "Xoảng..."

Tấm kính vỡ tan tành rơi xuống, Harry buông tay Draco để bảo vệ đầu mình trong áo choàng.

Cả hai rơi vào bầu trời đêm từ tầng cao nhất.

"Ôm chặt tôi, Harry!"

Draco kéo Harry vào lòng, nhưng anh bị gió làm đau.

Harry nhắm mắt ôm Draco thật chặt, mặt cậu áp vào ngực Draco, thật ấm áp.

Trước khi Harry có thể cảm nhận được hơi ấm một cách chi tiết, cả hai đã ngã xuống hồ.

Draco lấy cây đũa phép của mình ra và vẫy nó, một bong bóng được sinh ra với Draco là trung tâm, bao bọc Draco và Harry.

Harry nhắm mắt lại không biết điều gì, cậu giữ chặt Draco, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹt thở.

Draco vỗ nhẹ vào lưng Harry.

"Potter?

Không sao, có thể thở bình thường rồi."

Harry quá lo lắng, không nghe thấy những gì Draco nói.

"Potter?"

Draco lại vỗ về.

Harry từ từ mở mắt ra, buông tay đang ôm Draco: "Hả ..."

Harry bắt đầu thở bình thường.

Harry nhìn bong bóng trước mặt, hình như nó đưa họ đi đâu đó, Harry nghi ngờ nhìn Draco: "Đây là?"

Mặt Harry vẫn còn đỏ bừng vì nín thở quá lâu.

"Đây là 'bùa chú bong bóng' cung cấp oxy trong nước."

Draco nói nhẹ nhàng.

"Vậy thì tại sao nó lại tự di chuyển?"

Harry hỏi lại.

"Nếu cậu nhìn kỹ, tôi nghĩ cậu sẽ thấy sự thật là tay tôi đang làm cho nó chuyển động."

Draco nói một cách kiên nhẫn.

Harry nhìn vào tay Draco, chắc chắn, tay phải của Draco đang ở trên bong bóng và bong bóng đang di chuyển theo hướng đó.

Harry nghĩ điều này trông rất thú vị, vì vậy cậu đã xin Draco, "Tớ có thể thử nó được không?"

Đôi mắt màu lục bảo của Harry lấp lánh.

"Tất nhiên."

Draco bỏ tay khỏi bong bóng và nó ngừng lại.

Draco nhìn vào đôi mắt của Harry và bị thu hút bởi chúng, chúng rất đẹp, không có gì lạ khi Giáo sư Snape thích nhìn chằm chằm vào chúng. (Draco không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Giáo sư Snape và Lily, nhưng qua những quan sát thông thường, anh thấy rằng Giáo sư Snape thích nhìn chằm chằm vào mắt Harry) Harry ngập ngừng đặt tay lên bong bóng, "bu ~" một bong bóng nhỏ xuất hiện trên vòng tròn bên ngoài của bong bóng này, sau đó bắt đầu trôi theo hướng tay của Harry trên bong bóng.

Harry rụt tay lại và bong bóng dừng lại ngay lập tức.

"Hahaha, vui quá!"

Harry hạnh phúc như một đứa trẻ có được món đồ chơi yêu quý của mình.

"Vì cậu Potter thích nó, sau này tôi sẽ đến chơi thường xuyên, nhưng bây giờ chúng ta phải để nó đi đâu đó."

Draco nhìn Harry với vẻ mặt hư hỏng, rồi đặt tay vào vị trí lúc nãy.

"Được rồi! ...

Nhưng, chúng ta sẽ đi đâu?"

Harry hỏi.

"Một lát nữa sẽ biết."

Harry dường như chợt nghĩ ra điều gì đó: "Ồ!

Cái kính lúc nãy ..."

Draco và Harry nhìn nhau, Draco dường như hiểu ý của Harry: "Nó sẽ tự hồi phục."

"Ồ."

Harry cúi đầu, suy nghĩ một hồi rồi lại ngẩng đầu lên.

Draco nhẹ nhàng cười: "Cậu không cho rằng chuyện này càng giật gân, càng kích thích sao?"

Harry nhớ lại cảnh tượng vừa rồi: "Cảm giác... thật sự rất thoải mái."

Harry nghĩ lại vừa rồi ôm chặt Draco, vành tai có chút đỏ lên.

Không bao lâu, một căn nhà gỗ nhỏ hiện ra trước mặt hai người, căn nhà gỗ được bao phủ bởi một hàng rào dày, không có mái che mà thay vào đó là một đám mây dày.

Harry và Draco tiến vào kết giới, chân của Harry cuối cùng cũng chạm đất, "bong bóng" hợp nhất với "kết giới".

Draco kéo Harry vào ngôi nhà gỗ.

Harry đã choáng váng ngay khi bước vào, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Hogwarts lại có một nơi như vậy, chính xác mà nói, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một nơi như vậy trên thế giới này!

Phần trên của nơi này giống như Đại sảnh Hogwarts, nơi bạn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, điểm khác biệt là ở đây Harry và Draco dường như đang ở giữa các vì sao, nhìn vào trong ngôi nhà gỗ không có biên giới, chỉ có những vì sao vô tận và thậm chí bị cả sàn nhà mê hoặc.

Điều làm Harry ngạc nhiên nhất là ở đây có cá, đủ loại cá, chúng bay lượn tự do giữa các vì sao, như thể chúng thuộc về nơi đây.

Harry ngập ngừng chạm vào ánh sao trước mặt, nhưng nó tan biến và một lúc sau nó mới tụ lại như cũ.

Harry nhìn lại Draco, ánh sao phản chiếu trong đôi mắt xanh lục của Harry, trông càng quyến rũ hơn.

"Đây là loại phép thuật gì?!

Thật tuyệt vời!

Tớ thực sự thích nơi này!"

Draco cực kỳ hài lòng với màn trình diễn của Harry lúc này, cũng vô cùng hài lòng với thái độ thích nơi này của Harry: "Đây là những gì cha tôi đã làm khi theo đuổi mẹ tôi, và cha tôi nói rằng ông ấy chỉ cải thiện phép thuật của 'Đại sảnh' để biến nó thành một không gian ba chiều."

Draco tự hào khi nói điều này.

"Còn những con cá này?"

"Đây là điều kỳ diệu do cha tôi sắp đặt, nó có thể nhìn thấy thế giới dưới Thái Bình Dương.

Hmmmmm giống như đặt một chiếc máy ảnh xuống đáy Thái Bình Dương và biến chúng thành không gian ba chiều theo cách tương tự", Draco vui vẻ giải thích.

"Ý cậu là, những thứ này đều là thật trên thế giới này?"

Harry thậm chí còn bị sốc hơn.

"Đúng."

"Trời ơi, đây là một phép thuật lãng mạn quá!"

Harry thốt lên khi nhìn thế giới ảo và thực trước mặt.

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Draco nhìn Harry.

"Thành thật mà nói, tớ luôn nghĩ Lucius là một người u ám chỉ biết nhìn chằm chằm trước chuyện này, không ngờ...

ông ấy hóa ra lại là một người lãng mạn như vậy."

Harry quay đầu lại nhìn Draco.

"Cha tôi đối xử với mẹ tôi rất tốt."

Draco không kìm được cảm giác hạnh phúc trên khuôn mặt.

"Tớ có thể thấy rằng cha cậu rất yêu mẹ cậu."

Harry đột nhiên bị thứ phía sau Draco thu hút.

Harry hưng phấn kéo tay áo của Draco: "Draco, nhìn xem!

Con cá voi kia màu hồng!"

Draco quay đầu lại và nhìn thấy một con cá voi hồng đang lật mình trong biển sao.

Draco đã đến đây nhiều lần, nhưng lần này dường như có thêm nhiều cảm giác khác, có lẽ vì Potter cũng ở đây.

Đi bộ mệt mỏi, Harry và Draco ngồi tựa lưng vào biển sao.

"Draco."

"Sao, có chuyện gì sao?"

"Cậu đã đưa ai khác đến đây chưa?"

Harry không biết tại sao mình lại hỏi một câu như vậy.

"Không."

Draco trả lời một cách dứt khoát.

"Tớ nói là 'trước đây'" "Không, chỉ có cậu thôi."

Draco vẫn đáp lại một cách dứt khoát.

"Bạn gái cũ của cậu?"

Draco quay lại, đối mặt với Harry.

Harry cũng quay lại.

Draco chân thành nhìn vào mắt Harry: "Từ đầu đến cuối chỉ có cậu thôi."

Harry cố gắng hết sức để bình tĩnh và thoải mái, nhưng trái tim cậu lại chìm đắm trong niềm vui sướng khi được đối xử đặc biệt.
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 8: Họ sẽ không nhớ đâu


Sau một khoảng thời gian không xác định, Harry đột nhiên nhận ra rằng đôi mắt của mình dường như đang nhắm lại, đột nhiên mở to mắt.

Đây là đâu?

Harry nhìn căn phòng xa lạ trước mặt, đứng dậy xem kỹ: có phải là ký túc xá không?

Phòng ngủ ở sân khác.

Harry đặt tay lên giường và cảm thấy có thứ gì đó chuyển động bên cạnh mình, Harry nhìn về phía đó...!

Một người?!

Là Draco!

Mặc dù quan điểm của Harry về Draco đã thay đổi, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xuất hiện trên cùng một chiếc giường với Draco.

Harry cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua: Hôm qua Draco đưa mình đến "nhà gỗ", sau đó cậu dựa vào Draco nghỉ ngơi, và sau đó ... sau đó ...

Harry không nghĩ ra lúc đó như thế nào, có lẽ cậu đã ngủ quên mất.

Nhưng ... nhưng tại sao cậu lại xuất hiện trong ký túc xá Slytherin?!

Làm sao để mọi người không phát hiện ra cũng là một vấn đề.

Harry thấy mọi người xung quanh còn đang ngủ say, lúc này mới nghĩ đến việc trốn đi nên nhanh chóng mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.

Có lẽ là do động tác của Harry hơi lớn, Draco dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy, nhìn Harry buồn ngủ: "Potter, cậu tỉnh rồi à?

Hôm qua cậu ngủ quên mất và tôi không muốn đánh thức cậu.

Nhưng tôi không thể vào được ký túc xá Gryffindor, nên tôi đưa cậu đến đây."

Draco vừa tỉnh dậy với một giọng nói nhẹ nhàng.

"Được rồi, tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu, nhưng tớ phải rời khỏi đây trước khi họ thức dậy."

Harry nói trong khi đi giày.

"Chà, thật ra không cần thiết, họ sẽ không nhớ đâu."

Draco cũng bắt đầu mặc quần áo vào.

"Ý cậu là gì?"

Harry dừng động tác và nhìn Draco.

"Làm sao tôi có thể nói được, miễn là những người quan trọng không có thay đổi nhận thức về mối quan hệ của chúng ta, thì những người này, những người 'không quan trọng' với câu chuyện của cậu, sẽ không nhớ rằng chúng ta đã vi phạm nhận thức của họ."

Draco duỗi thẳng tóc của mình.

"Ý cậu là chỉ cần những người quan trọng với tớ không biết cậu đưa tớ đến đây, họ sẽ không nhớ ra sao?"

Harry chỉ vào đám học sinh Slytherin đang ngủ.

"Chính là nó."

Draco cũng bắt đầu đi giày.

"Tại sao?"

Harry đứng dậy và nhìn Draco một cách nghiêm túc.

"Tôi đã nói, đây là thế giới của cậu.

Những người 'không quan trọng' này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu.

Vì vậy, họ không thể nhớ những điều có thể thay đổi tương lai.

Bởi vì đó là tương lai của cậu, chỉ có những người là quan trọng với cậu mới có thể thay đổi."

Draco ngẩng đầu lên, cơn buồn ngủ dưới đôi mắt xám vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

"Ồ ~ vậy sao."

Harry có vẻ hiểu, nhưng có vẻ như cậu chưa hiểu hết.

"Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Draco xỏ giày đứng dậy.

Harry muốn nói rằng cậu lo lắng về việc bị người khác nhìn thấy, sau đó định khéo léo từ chối yêu cầu của Draco.

Nhưng cậu chợt nhận ra rằng Draco vừa nói rằng những người 'không quan trọng' sẽ không nhớ: "Dù sao thì họ cũng sẽ không nhớ đâu, đi thôi."

"Tôi nhớ rồi."

Draco thì thầm, dẫn Harry ra khỏi phòng ngủ.

Harry nghe thấy, nhưng Harry cố gắng hết sức để cư xử một cách tự nhiên, như thể cậu không nghe thấy gì cả.

Đèn trong phòng sinh hoạt chung Slytherin rất mờ khiến nó trở nên rất u ám, có một vài học sinh Slytherin đang nói chuyện trong góc, bọn họ đều quay đầu nhìn sang khi nghe thấy giọng nói, tất cả đều sửng sốt, Harry cũng rất căng thẳng, nhưng ngay sau đó họ lại tiếp tục trò chuyện, như thể không nhớ đã từng nhìn thấy cậu ở đây.

Harry nhìn bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng: "Bọn họ thật sự không nhớ?"

"Tin tưởng tôi."

Draco chân thành nhìn Harry, ánh mắt như muốn nói, anh sẽ không nói dối cậu.

Harry không biết tại sao mình lại tin tưởng vào Draco đến vậy, sau khi Draco nói điều này, Harry tin chắc rằng họ đã thực sự quên mất.

Biết rằng những người đó sẽ không nhớ đến việc cậu ở cùng Draco, Harry trở nên thoải mái hơn và tốc độ của cậu trở nên nhanh hơn.

"Potter, nếu cậu cứ tiếp tục như thế này, thì chúng ta sẽ đến đó sớm thôi."

Draco nhẹ nhàng nói, nhưng không thể nhìn thấy được cảm xúc.

"Đến đó là đến rồi, đây không phải sinh ly tử biệt, hôm nay chúng ta vẫn phải đến lớp cùng nhau."

Chân Harry thật sự chậm lại, tuy rằng không nói gì, nhưng Harry thật sự không muốn đến sớm như vậy, nếu có thể, Harry hi vọng sẽ không bao giờ đến.

Tất nhiên Draco nhìn thấy toàn bộ những chuyển động nhỏ này, Draco nhìn Harry, cuộn tay thành nắm đấm rồi đặt lên miệng cười nhẹ.

Những người trên hành lang nhìn thấy hai đối thủ này đi cùng nhau, đều kinh ngạc nhìn sang, nhưng trong giây tiếp theo dường như quên mất mình đang làm chuyện gì.

Cả hai không ai nói thêm câu nào trong hành trình tiếp theo, thỉnh thoảng Harry lại nhìn Draco, Draco cứ cười suốt, như một chàng quý tộc đẹp trai.

Harry nghĩ, nếu ngay từ đầu Draco thực sự hiền lành như vậy, ghét Draco mới là chuyện lạ.

Nếu rơi vào trường hợp này, anh ta phải làm cho mình trở thành "cậu bé sống sót sau thảm họa" thậm chí còn nổi tiếng hơn.

Thật sự, quá hấp dẫn đi.
 
[Hp][Drahar] Chuyến Tàu Xuyên Thời Không
Chương 9: Những thứ gì đó trong phòng thay đồ


Ở một nơi đầy rẫy những bất ngờ như vậy mỗi ngày, thời gian luôn trôi nhanh, thứ bảy tuần này Harry sẽ tham gia trận đấu Quidditch đầu tiên của mình, đối thủ của họ là Slytherin, một đội tàn ác.

Harry nghĩ đến vẻ ngoài xấu hổ của mình khi lần đầu tiên tham gia trò chơi Quidditch, lần này cậu phải chiến thắng trò chơi một cách thật ngầu.

Harry tìm thấy Ron và Hermione: "Tớ sẽ tham gia trận đấu Quidditch đầu tiên vào thứ bảy tuần này, các cậu đều biết điều đó chứ."

"Chà, có chuyện gì vậy?"

Ron và Hermione đồng thanh, họ nhìn nhau rồi quay lại nhìn Harry với vẻ bối rối.

"Giáo sư Snape luôn không thích tớ, các cậu cũng biết đó."

Harry nhìn hai người trước mặt, không biết nói thế nào.

"Chà."

"Khi tớ thi đấu, hãy để mắt đến Giáo sư Snape, tớ nghĩ ông ấy sẽ hại tớ."

Tất nhiên Harry biết rằng chính Giáo sư Quirrell mới thực sự làm hại mình, nhưng nếu nói ra Giáo sư Quirrell sẽ gây hại cho mình thì chắc chắn không ai tin, dù sao Giáo sư Quirrell cũng trông giống người bị hại hơn.

Không ai có thể tin điều đó, rốt cuộc, Giáo sư Quirrell trông giống một kẻ bị bắt nạt hơn.

Dù sao thì Hermione cũng đã nhìn thấy Giáo sư Snape niệm chú trước khi cậu được cứu, Harry chỉ hy vọng rằng lần này Hermione sẽ phát hiện ra sớm hơn.

"Giáo sư Snape nhìn không ra là người tốt, nhưng dù sao ông ấy cũng là một giáo viên.

Ông ấy có khả năng thực sự làm hại cậu như vậy sao?"

Trong lòng Hermione, giáo sư là một nghề thiêng liêng.

"Tớ chỉ là đang hoảng loạn, cậu chỉ cần chú ý tới Giáo sư Snape nhiều hơn, để tớ yên tâm."

Harry cầu xin, nhưng là Harry thật sự hoảng sợ.

"Hừ, cậu cứ chơi tốt, tớ sẽ giúp cậu nhìn Giáo sư Snape nhiều hơn."

Hermione thật ra không nghĩ tới Snape sẽ gây hại cho Harry, nhưng để cho Harry chuyên tâm tham gia trò chơi, Hermione vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Ron nhìn hai người, cậu không cảm thấy có liên quan chút nào.

Chẳng bao lâu ngày đó đã đến.

Harry đang thay bộ quần áo màu đỏ tươi thuộc về chiến thắng trong phòng thay đồ, còn Slytherin là bộ quần áo màu xanh lục, màu xanh lục rất ảm đạm, không tươi sáng rực rỡ như đôi mắt xanh lục của Harry.

Cha của Malfoy luôn cho phép Malfoy có một số đặc quyền ở Hogwarts, chẳng hạn như bây giờ, Malfoy đang đi dạo trong phòng thay đồ của người chơi Quidditch.

Harry thay quần áo, quay lại và bắt gặp đôi mắt xám đang cười toe toét gần đó: "Sao cậu lại ở đây?"

Draco dường như mong đợi Harry hỏi cái này, dựa vào cây cột phía sau nói: "Tôi muốn tới, vậy tôi sẽ tới.

Ba ba vẫn có thể giúp tôi một cái yêu cầu nhỏ như này."

"Thật tuyệt..."

Harry trông có vẻ ghen tị.

"Haha, trước tiên cậu Potter hãy nhìn cậu Wood... anh ấy đang nhìn chằm chằm qua đây."

Draco ra hiệu cho Harry nhìn theo đường chéo phía sau Harry.

Harry quay đầu lại nhìn Wood, chắc chắn, anh ấy đang cau mày và nhìn chằm chằm vào chính mình không vui.

Harry chạy đến và bỏ lại Draco ở đây.

Draco nhìn bóng lưng của Harry, khẽ thở dài: "Này, cậu sống thêm mấy năm, vẫn là ngốc như vậy..."

Draco nhìn Harry, khóe miệng không khỏi dâng lên, nhưng trong mắt người khác, nụ cười này không mấy thân thiện.

Lời nói của Wood vẫn như vậy qua hàng vạn năm, Harry lắng nghe một cách có ý thức hoặc vô thức, thỉnh thoảng liếc nhìn Draco, phát hiện Draco cũng đang nhìn mình, liền vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

"Harry!"

Wood có chút tức giận nhìn Harry đang không tâp trung.

"Anh biết lần đầu chơi nên em rất căng thẳng, vì vậy em nên nghe lời anh nghiêm túc hơn!"

"Xin... xin lỗi."

Harry hiếm khi thấy Wood tức giận như vậy.

Draco hơi cau mày khi thấy điều này.

"Harry đã rất căng thẳng.

Cậu hung dữ với em ấy, một lát em ấy sẽ không thể chơi tốt cho xem."

Fred Weasley vỗ nhẹ vào lưng Harry.

"Nếu lát nữa Harry rơi khỏi chổi, cậu sẽ cảm thấy đau khổ, hãy nhẹ nhàng, đừng làm mọi người sợ hãi, Harry là bảo bối của Gryffindor chúng ta."

George Weasley nói với một tiếng cười từ bên cạnh.

Wood dường như cho rằng vừa rồi giọng nói của mình có chút nặng nề, Wood xoa tóc Harry: "Hừ, anh không muốn trách cứ em, anh chỉ mong em có thể nghiêm túc và tập trung hơn.

Dù sao, chúng ta hãy chơi thật tốt, chúng ta không thể thua Slytherin."

Thần kinh căng thẳng của Harry thả lỏng.

Draco nhìn chằm chằm bàn tay của Wood đang xoa tóc Harry, càng nhìn càng khó chịu.Đội trưởng Marcus đội Slytherin đi tới bên Draco: "Thiếu gia Malfoy, đây là đang xem Harry Potter nổi tiếng sao?"

Draco tiếp tục nhìn chằm chằm vào tay Wood: "Thật là một người phiền phức."

"Không phải sao, vừa sinh ra không bao lâu cha mẹ đã bị giết, cũng may hắn còn mặt mũi sống trên đời này."

Marcus chán ghét nói.

Nghe vậy, Draco quay đầu lại ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào Marcus một cách mãnh liệt, hơi thở lạnh lùng của cái chết phát ra từ đôi mắt xám ấy khiến Marcus cảm thấy nếu anh ta nói thêm một lời nào nữa, thì cái nhìn này có thể khiến anh chết đi.

Mặc dù Draco vẫn chỉ là một đứa trẻ năm nhất, Marcus cảm thấy anh nhỏ hơn cậu rất nhiều vào lúc này.

Marcus im lặng bỏ đi.

Draco lại đưa mắt nhìn về phía Harry lần nữa, Wood đã thu tay về, nhưng Draco vẫn đang nhìn Wood, cả người đều cảm thấy khó chịu: "Thật là chướng mắt."

Nói xong Draco liền rời khỏi phòng thay đồ, đi tới ghế dành riêng cho mình trên khán đài, vì trận đấu sẽ bắt đầu ngay.

"Được rồi, đã đến lúc.

Chúc mọi người may mắn."

Harry đi theo Fred và George, sau đó bước đến sân cổ vũ.

Bà Hooch đứng giữa sân, tay cầm cán chổi chờ đợi các cầu thủ hai bên.

Đợi đến khi đội viên hai bên đến bên cạnh, bà ấy bắt đầu nói rằng những người tham gia thi đấu nên chơi một cách công bằng và trung thực, rõ ràng, điều này là dành cho đội Slytherin.

Harry nhìn thấy biểu ngữ bay cao trên khán đài Gryffindor có nội dung "Potter chiến thắng", trong lòng cậu trào lên ấm áp, cậu thực sự rất vui vì mình có một nhóm bạn như vậy.

Harry tràn đầy dũng khí trong giờ phút này.

Bà Hooch phồng má và thổi mạnh chiếc còi bạc của mình.

Mười lăm cây chổi bay lên trời, trò chơi bắt đầu.

Bài bình luận của Lee Jordan vẫn quá tuyệt vời, nhưng cậu ấy có phần ủng hộ đội Gryffindor hơn, khiến Giáo sư McGonagall hết lần này đến lần khác phải ngắt lời bình luận của cậu ấy.

Harry bay thấp hơn một chút, ra hiệu cho bạn bè và ra hiệu cho Hermione nhớ nhìn Giáo sư Snape.

Harry bay đến khán đài Slytherin, giả vờ nhìn thấy thứ gì đó, nhưng thực chất là đến tìm Draco.

Nhìn thấy rồi, Draco đang ngồi ở một vị trí tốt, mỉm cười nhìn mình, mong ước nhỏ bé của Harry đã được thực hiện, cậu quay trở lại trên không trung để tìm kiếm Golden Snitch.

Harry và Higgs đuổi theo Golden Snitch, trong sự hỗn loạn sau khi Higgs phạm lỗi, nó lại biến mất.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back