Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hồng Tụ Trùng Phùng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
441,345
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMQrRLOnezRp7RRZzPckbLOGMr5Pq61BgkLJcZCf1ArK3yBn-T9F7iuQrGuT0LhTcZ5XW3WxPzXNKvXLyroxulboiVLDOds1vO722whmOm-dMScpFnbCp2Gvj8qwO4QSNFrUPHv8Q_znmvxsdfdhrnB=w215-h322-s-no-gm

Hồng Tụ Trùng Phùng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta gả cho thám hoa lang đã nhiều năm, nhưng cả hai chưa từng viên phòng.

Đến khi ta qua đời, nhìn thấy chàng tóc trắng chỉ sau một đêm, ta mới biết – thì ra chàng đã sớm yêu ta sâu đậm.

Sau khi trùng sinh, ta thầm nghĩ: mỹ nhân thế này, sao có thể để rơi vào tay kẻ khác?

Trên giường, ta vòng tay ôm lấy cổ chàng, khẽ cười:

“Phu quân, chuyện viên phòng... nên thành rồi đấy.”​
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 1: Chương 1



1.

Năm thứ hai sau khi thành thân với chàng, chàng rời kinh đi trấn thủ Yên Môn, bình định phương Bắc.

Nơi ấy gió tuyết căm căm, chàng đội sương đạp tuyết, từng đêm đều lạnh buốt thấu xương.

Có người từ Yên Môn trở về kể rằng, Cố đại nhân y phục đơn sơ, chẳng chịu nhận áo ấm mà dân chúng dâng tặng, đến mức đôi tay đông cóng, da thịt nứt nẻ.

Phu quân đi xa, theo lẽ thường, là thê tử nên may áo gửi sang để giữ ấm.

Nhưng ta vẫn ngồi yên trong phòng, tay lần tràng hạt, lòng chẳng mảy may gợn sóng.

Chỉ thầm nghĩ: chuyện đó, liên can gì đến ta?

Chính là chàng nhất quyết cầu hôn ta.

Ngay trong đêm thành thân, ta đã nói rõ: lòng ta sớm đã c.h.ế.t lặng, chẳng thể yêu ai, chớ nên kỳ vọng nơi ta.

Chàng hẳn là đã hiểu.

Dẫu có c.h.ế.t ngoài Yên Môn, ta cũng chưa chắc chịu đi nhặt xác chàng về.

Hôm sau, ta ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy.

Xuân Hỉ hớt hải chạy vào, nét mặt vui mừng:

“Phu nhân, có thư của đại nhân gửi về ạ!”

Ta đưa tay nhận lấy, chưa thèm liếc mắt, đã thuận tay ném thẳng vào lò lửa.

Xuân Hỉ giật mình thảng thốt:

“Phu nhân! Sao người lại đốt mất rồi!”

“Không cần xem,” ta khẽ nói, “ta biết trong thư viết gì rồi.”

Vẫn là bốn chữ quen thuộc: “Bình an, đừng nhớ.”

Hai năm nay, chàng trấn giữ biên ải, hàng tháng đều gửi thư về.

Nội dung chẳng hề thay đổi, chỉ vỏn vẹn mấy chữ ấy.

Không hiểu chàng viết thế để làm gì.

Trong căn nhà này, vốn không có ai nhớ thương chàng cả.

Xuân Hỉ thấy thư hóa thành tro bụi, trong lòng tiếc rẻ, nhưng chẳng dám nhiều lời.

Một hồi sau, nàng cố đổi giọng vui vẻ, muốn làm ta khuây khỏa:

“Phu nhân, nô tì nghe nói Cố đại nhân ở Yến Môn trị quân nghiêm minh, uy tín cực cao, dân chúng ai ai cũng yêu mến.

Biết đâu lần này hồi kinh sẽ được thăng quan đấy ạ.”

Ta thoáng sững người, khẽ cười:

“Không đâu.”

Chàng cưới ta – nữ nhi của tội thần, xem như tự hủy tiền đồ.

Cả đời này muốn thăng chức, e là không dễ.

Tuy vậy cũng chưa hẳn là tuyệt lộ.

“Phu nhân nói gì ạ?” Xuân Hỉ nghe không rõ.

Ta chỉ mỉm cười:

“Ngươi lui xuống đi. À, ta thèm bánh lê dung, phiền ngươi ra phố tìm giúp.”

Chắc vì đã lâu không thấy ta cười, nàng bất giác rạng rỡ, líu ríu đáp vâng rồi nhanh chóng rời đi.

Ta khép kín cửa viện.

Rửa mặt, điểm mày, cài đôi trâm ngọc lan ta yêu thích nhất.

Từ đáy rương, lấy ra bình hạc đỉnh hồng cất giấu đã lâu.

Rót một ấm trà mới, hòa hết độc vào, lắc đều.

Tìm lấy một góc sân có nắng, ta ngồi xuống ghế mây, chậm rãi nâng chén trà lên uống cạn.

Một tờ giấy trong tay bị ta vò nát.

Trên đó là tin báo phụ mẫu ta đã bệnh mất nơi Ninh Cổ Tháp.

Hôm nay ta muốn đi đoàn tụ cùng họ.

Phụ thân ta trước lúc vào ngục đã sớm đoán được kết cục.

Để giữ lại một mạng cho ta, người gả ta cho người ngoài, từ đó ta không còn là con gái nhà Tiết nữa, tránh được liên lụy khi gia tộc gặp nạn.

Ông tính toán hết thảy, chỉ mong ta sống sót.

Nhưng có bao giờ ông nghĩ, nhà tan cửa nát, ta chỉ còn một mình, sống… liệu có còn ý nghĩa?

Hạc đỉnh hồng phát tác rất nhanh.

Chỉ một lát sau, thân thể đau đớn quặn thắt, m.á.u từ thất khiếu trào ra, móng tay cào sâu xuống đất.

Đến khi Xuân Hỉ trở về, ta đã không còn hơi thở.

Hy vọng ta không làm nàng quá hoảng sợ.

Ta nghĩ như vậy, rồi bất giác nhận ra, mình đang lơ lửng giữa không trung.

Nhìn thấy Xuân Hỉ khóc nức nở, hốt hoảng cõng ta đi gọi lang y.

Vô ích thôi.

Hạc đỉnh hồng xuống bụng, có là thần tiên cũng đành bó tay.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 2: Chương 2



Đêm ấy, ta rời khỏi cõi trần.

Xuân Hỉ lập tức dùng bồ câu đưa thư khẩn cấp đến Yên Môn.

Sang ngày thứ tư, Cố Hành Uyên trở về.

Từ Yên Môn về kinh cần mười ngày đường, chàng ngày đêm không nghỉ, thay ngựa liên tục, ba ngày đã tới.

Hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tiều tụy.

Vừa xuống ngựa, chàng liền xông thẳng vào phủ.

Khi ấy, quan tài của ta còn chưa kịp đóng, t.h.i t.h.ể tạm đặt trên giường nhỏ.

May sao trời giá lạnh, thân thể chưa bị rữa nát.

Chàng ôm ta chặt cứng, toàn thân run rẩy, nức nở không thành tiếng.

“Từ Doanh… vì sao nàng lại nỡ đối xử với ta như vậy…”

Trán nổi gân xanh, mấy hơi thở sau, chàng nghẹn đến mức phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Ta lặng lẽ nhìn chàng, trong lòng đầy mờ mịt.

Cố Hành Uyên, ta đã đối xử với chàng lạnh lùng như vậy, vì sao chàng vẫn đau đến tận tâm can?

Ta c.h.ế.t rồi, chàng không còn là con rể của tội thần, từ nay tiền đồ rộng mở, công danh hiển hách.

Chàng lẽ ra phải vui mừng mới đúng.

Nhưng chàng chẳng nghe thấy gì.

Chỉ ôm chặt ta, chẳng rời nửa bước, ngồi suốt đến bình minh.

Sáng sớm hôm sau, Xuân Hỉ đến, kinh hãi thất sắc:

Tóc chàng đã trắng xóa.

Ta vẫn ở đây, nhìn chàng cả một đêm, mãi vẫn không thể hiểu nổi — vì sao chàng lại đau thương đến thế?

Năm xưa, khi phụ thân quyết ý gả ta đi, cầu cạnh khắp nơi, kinh thành không một ai dám cưới ta, ai cũng coi ta như cục than hồng, đụng vào là bỏng tay.

Ngay cả người thanh mai trúc mã năm xưa – Thiếu khanh Đại Lý Tự - Thẩm Nhất Mưu – cũng trốn tránh ta như tránh tà.

Khi lòng đã nguội lạnh, thì Cố Hành Uyên lại đến cầu hôn.

Chàng là tân khoa thám hoa, văn tài xuất chúng, đức hạnh khiêm cung, dung mạo tuấn mỹ.

Ngay cả tể tướng cũng muốn gả con gái cho chàng, đều bị chối từ.

Thế mà chàng lại chọn ta – kẻ mang tội liên lụy.

Có người hỏi chàng vì sao.

Chàng đáp: “Khi vào kinh, phụ thân nàng từng cho ta một bát nước giải khát. Cưới nàng, là để báo đáp ân tình ấy.”

Một bát nước… nếu chỉ là vì báo ơn ấy, Cố Hành Uyên, vậy cớ sao khi ta chết, chàng lại bi thương đến thế?

Ta ngồi đối diện chàng, lần đầu nhìn kỹ.

Phải rồi, trước kia ta chưa từng ngó chàng lấy một cái, đến dung mạo ra sao cũng chẳng nhớ rõ.

Giờ nhìn kỹ, mới biết chàng quả thực là một mỹ nhân – mày kiếm mắt sáng, khí chất thanh cao, tướng mạo khiến lòng người xao xuyến.

Một mỹ nhân như vậy, ta lại để chàng cô quạnh ba năm… đúng là mù mắt thật rồi.

Đáng tiếc… ta đã chết.

Một trận gió thổi qua, thân hồn ta dần trở nên trong suốt.

Xem ra… sắp đến lúc phải rời đi rồi.

Tóc mai Cố Hành Uyên phất nhẹ trong gió, chàng vẫn ôm lấy thân xác ta, ánh mắt vô thần như xác không hồn.

Ta vươn tay, nhẹ lau gương mặt chàng:

“Đừng đau lòng nữa… từ nay chẳng còn ai liên lụy chàng.

Chàng thăng quan đi, ta lên trời đây.”

Ta theo gió bay xa, dần dần mất đi ý thức.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 3: Chương 3



2.

"Phu nhân ơi, Cố đại nhân có thư gửi về! Phu nhân mau tỉnh dậy!"

Giọng Xuân Hỉ ríu rít bên tai khiến đầu ta như ong ong. Ta nhíu mày, bực bội mở mắt ra.

"Biết rồi, Xuân Hỉ, đừng làm ồn nữa."

Nói xong câu ấy, ta bỗng khựng lại—chẳng phải… ta đã c.h.ế.t rồi sao?

Ta cúi đầu nhìn, thấy tay mình vẫn hồng hào khỏe mạnh, bên cạnh lò than đang cháy rực, hơi ấm phả vào người thật rõ ràng.

"Xuân Hỉ, ta vẫn còn sống sao?"

"Phu nhân mộng mị gì vậy? Ai mà ngủ trưa lại ngủ đến c.h.ế.t được chứ?"

Xuân Hỉ mở to đôi mắt tròn, ngó ta không chớp.

Lúc này ta mới phát hiện, Xuân Hỉ trông trẻ hơn trong trí nhớ, dáng người thấp hơn, gương mặt cũng tròn trịa và non nớt hơn nhiều.

Ta nhìn quanh một lượt.

Nơi này là một góc nhỏ trong trà lâu.

Bên ngoài cửa sổ, người đi lại tấp nập. Nữ nhân qua lại đều vẽ kiểu trang điểm lạc mai, từng rất thịnh hành từ một năm trước.

"Xuân Hỉ, nay là năm nào rồi?"

"Năm thứ mười, niên hiệu Thịnh Bảo ạ.

Trời ơi, Cố đại nhân mới đi Yên Môn được một năm mà nô tì đã khiến phu nhân lơ mơ đến mức này rồi.

Chờ người trở về, chắc nô tì bị trách mắng mất thôi."

Xuân Hỉ phụng phịu, mặt đầy lo lắng.

Ta sững người vài giây, rồi chợt véo mạnh vào tay mình một cái.

Cơn đau nhói khiến ta tỉnh hẳn—ta đã sống lại, trở về một năm trước.

Năm ấy là năm cha mẹ ta chưa mất.

Một tia sáng lướt qua đầu ta.

Trước khi linh hồn tiêu tán, ta từng thấy vô số trang giấy bay lượn trước mắt, trên đó đều viết chữ “Oan”.

Phải chăng… ông trời cho ta cơ hội này là để ta thay cha rửa sạch nỗi oan năm xưa?

Bỗng ngoài cửa trà lâu ồn ào hẳn lên.

Ta ngoảnh đầu nhìn, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của một nam tử, đôi mắt màu hổ phách trong suốt.

Là Thẩm Nhất Mưu—thiếu khanh Đại Lý Tự.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi ta, có phần sững sờ. Bên cạnh có người trêu ghẹo:

"Ô kìa Thẩm đại nhân, gặp lại người xưa không chào hỏi một câu sao?"

Thẩm Nhất Mưu nhíu mày, sắc mặt tối sầm, giọng lạnh tanh:

"Ta với vị cô nương này chẳng có gì liên quan.

Dương đại nhân nếu cứ thích nói bậy, coi chừng nửa đêm bị người ta cắt lưỡi."

Khóe môi ta giật giật.

Năm đó ta si mê Thẩm Nhất Mưu, một lòng một dạ, ai trong kinh thành cũng biết.

Thế nhưng khi nhà ta gặp nạn, hắn liền đóng cửa không gặp, khiến lòng ta lạnh như tro tàn.

Giờ lại còn chê bai ta trước mặt người khác?

Thật nực cười.

Ta đứng dậy đi luôn:

"Xuân Hỉ, về thôi. Ăn bữa điểm tâm mà cũng xui xẻo gặp phải loại người này, thật chẳng may."

Ánh mắt Thẩm Nhất Mưu khẽ động, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 4: Chương 4



Ta bước ra khỏi trà lâu, trong đầu vẫn cứ hiện lên hình ảnh những tờ giấy bay và chữ "oan" dày đặc.

Càng nghĩ càng thấy rối rắm, chưa hiểu được hàm ý gì.

Xuân Hỉ theo sau, gọi giật:

"Phu nhân, người vẫn chưa đọc thư của Cố đại nhân đâu đấy!"

Cố Hành Uyên...

Ta dừng bước, nhìn bức thư trong tay nàng, chợt nhớ đến lúc ta mất, chàng ôm t.h.i t.h.ể ta mà bật máu. Lòng như chùng xuống.

Chàng đi Yên Môn đã một năm, ta chưa từng gửi lấy một lời nhắn.

Vậy mà tháng nào chàng cũng đều đặn viết thư về, kiên trì đến lạ.

"Đưa ta xem."

Ta mở thư ra.

Quả nhiên vẫn là bốn chữ quen thuộc: “Bình an, đừng nhớ.”

Tim ta bất chợt nhói lên.

Tình cảm mà chàng cất giấu trong lòng, những lời chẳng thể nói ra, đều dồn cả vào bốn chữ đơn giản ấy.

Phía trước có mấy phụ nhân tụ lại, tay ôm đủ thứ, đang dặn dò người mang đồ ra biên cương.

Xuân Hỉ liếc nhìn rồi nói:

"Trời lạnh rồi, các phu nhân ai cũng chuẩn bị áo ấm gửi cho chồng đang ở nơi xa.

Không biết Yên Môn có lạnh không.

Cố đại nhân hôm đi mặc đồ mỏng, giờ chắc cũng rét lắm rồi.

Ai cũng có áo ấm, chỉ mình ngài ấy không có, thật tội nghiệp.

Nhưng chắc ngài ấy cũng quen rồi…”

Từng lời Xuân Hỉ nói như nhắc nhở từng chút một.

Ta trước giờ đâu phải không biết—chỉ là không để tâm.

Nay nghe lại, bỗng thấy mình thật tệ.

"Đủ rồi, Xuân Hỉ."

Ta xoa trán, nhẹ giọng,
"Đi mua hai bộ áo ấm, gửi cho Cố đại nhân."

Giờ đặt may thì không kịp, nhưng có còn hơn không.

Ta nghĩ chàng cũng chẳng câu nệ chuyện đó là đồ tự tay may hay không.

Xuân Hỉ tròn mắt ngạc nhiên, sau đó lập tức gật đầu rối rít:

"Vâng ạ! À, phu nhân, người có muốn gửi kèm thư không?"

Trước giờ ta chưa từng viết thư cho chàng.

Giờ tự nhiên lại viết, có lẽ sẽ khiến chàng ngạc nhiên.

Nhưng thôi, cứ viết đi.

Ta ghé vào trạm dịch gần đó, xin giấy bút.

Ngồi mãi mà chẳng biết nên viết gì.

Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không biết từ khi nào, tuyết đã bắt đầu rơi.

Tết sắp đến rồi.

Kiếp trước, cũng vào dịp này, Cố Hành Uyên trở về.

Nhưng lúc đó ta vẫn dửng dưng, suốt ngày tụng kinh, không buồn gặp mặt.

Đêm giao thừa, chàng đến gõ cửa mời ta cùng đón năm mới.

Ta thấy phiền, hắt chén trà nguội vào người chàng rồi đóng sầm cửa.

Chàng đứng đó suốt một đêm tuyết rơi, tóc ướt đẫm, trên vai phủ đầy sương giá.

Chỉ đến khi pháo giao thừa nổ vang, chàng mới khẽ nói một câu:

"Phu nhân, năm mới an lành.

Mong những năm tháng sau này, trời đất đổi thay, lòng người vẫn thế."

Từ đó về sau, chàng không tìm ta nữa.

Đến hôm rời kinh về Yên Môn, chàng còn dặn Xuân Hỉ đừng báo ta biết, sợ quấy rầy sự yên tĩnh của ta.

Từng chuyện từng chuyện như mới hôm qua.

Nhớ lại mới thấy, ta đúng là quá nhẫn tâm với chàng.

Ta khẽ thở dài, cầm bút viết tám chữ:

"Tết đang đến gần, mong chàng sớm về."
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 5: Chương 5



3.

Sau khi gửi thư và áo ấm đi, Xuân Hỉ vui vẻ suốt cả quãng đường, vừa đi vừa nói không ngừng:

"Đợi Cố đại nhân nhận được, nhất định sẽ vui lắm cho mà xem!"

Ta không biết chàng có thật sự vui không, cũng chẳng rảnh để nghĩ.

Lúc này, trong đầu ta chỉ có một chuyện—phải tìm cách minh oan cho phụ thân.

Nghĩ tới lui, ta chỉ có thể bắt đầu từ những kẻ năm xưa từng đứng ra tố cáo cha.

Ta cho người âm thầm theo dõi, nhưng không rõ là vì phương hướng sai hay vì bọn họ quá kín kẽ, mà gần một tháng trôi qua, chẳng điều tra ra được gì.

Mọi thứ rơi vào bế tắc.

Cho đến ngày hai mươi tháng Chạp, khi ta đi ngang qua Đại Lý Tự, từ xa thấy bọn sai dịch như đàn kiến, bận rộn khiêng dọn đồ đạc ra vào.

Ta lấy làm tò mò, hỏi mới biết—thì ra Đại Lý Tự vì lâu năm không tu sửa, vừa bị sập mấy gian phòng, giờ đang dọn dẹp để chuẩn bị tu bổ lại.

Một tia sáng lóe lên trong đầu ta.

Lúc này nơi ấy đang lộn xộn, có lẽ ta có thể nhân cơ hội này, tìm cách xem được hồ sơ vụ án của cha.

Chỉ là… người duy nhất ta quen trong Đại Lý Tự, lại chính là Thẩm Nhất Mưu.

Tháng trước, ta vừa mới mắng hắn một trận ở trà lâu.

Nghĩ lại mà thấy sai lầm. Biết trước hôm nay cần nhờ hắn, ta đã cố nhịn một chút rồi.

Ta khẽ thở dài, đành cắn răng mua một ít lễ vật nhỏ, dày mặt đến phủ Thẩm gia tìm hắn.

Trước kia, hai nhà Thẩm – Tiết giao hảo thân thiết, ta muốn vào phủ Thẩm là chuyện dễ như trở bàn tay.

Còn giờ, nhà ta đã sa sút, ta đứng ngoài cửa suốt nửa canh giờ mới được cho vào.

Người tiếp ta là mẫu thân của Thẩm Nhất Mưu.

Bà ta đứng trong hành lang, ánh mắt lạnh lùng soi xét:

"Ngươi đã là người có chồng, còn đến dây dưa với Nhị Lang nhà ta làm gì?"

Ta không tiện nói rõ lý do, chỉ mỉm cười đáp:

"Tôi với Thẩm lang quen biết từ nhỏ, tình cảm rất thân thiết.

Từ sau khi lấy chồng, lâu ngày chưa gặp, hôm nay nghe nói chàng được nghỉ, tiện thể tới thăm, trò chuyện một chút."

"Trò chuyện? Ta xem ngươi vẫn còn ôm lòng riêng với Nhị Lang nhà ta thì có!"

Ánh mắt bà ta nhìn ta khinh miệt, như thể ta là thứ gì bẩn thỉu.

Ta cố nén giận, vẫn giữ nụ cười dịu dàng:

"Phu nhân hiểu lầm rồi.

Từ khi thành thân, ta và phu quân tình cảm yên ấm, hòa thuận vô cùng. Làm gì còn lòng dạ nào với người khác nữa?"

"Yên ấm?" Bà ta cười khẩy.

"Ta nghe nói, hai năm nay ngươi với Cố Hành Uyên chưa nói với nhau được mấy câu. Đấy mà gọi là hòa thuận à?"

"Người ngoài làm sao hiểu được chuyện trong nhà?

Chuyện vợ chồng như thế nào, chỉ người trong cuộc mới rõ.

Giống như phu nhân và Thẩm đại nhân, chẳng lẽ chuyện trên giường cũng kể cho thiên hạ nghe?"

"Ngươi... Tiết Từ Doanh! Một nữ nhân mà dám nói ra những lời thế này…"

Bà ta tức đến đỏ mặt, đang định rít lên thì cửa phòng bỗng mở ra.

Thẩm Nhất Mưu đứng đó, liếc nhìn ta một cái, rồi nhàn nhạt nói:

"Mẫu thân, để nàng ấy vào đi."

"Ôi trời ơi Nhị Lang! Con gặp cái sao chổi này làm gì chứ!"

Thẩm Nhất Mưu chẳng đáp, ánh mắt điềm đạm nhưng lạnh lẽo.

Mẫu thân hắn thấy không lay chuyển được con trai, đành tức giận hất tay áo bỏ đi.

Hắn nhìn ta:

"Nói đi, có chuyện gì?"

Ta gãi đầu, cười gượng:

"Khụ… vào trong rồi nói được không?"

Vừa bước lên, hắn đã giơ tay chặn lại, không cho ta vào.

"Nói ở đây. Nói xong thì đi."

"Việc này…"

Ta chẳng còn cách nào, đành hạ giọng:

"Ta muốn nhờ huynh… giúp ta tìm hồ sơ vụ án của cha."

Còn chưa nói dứt lời, hắn đã lập tức đưa tay bịt miệng ta lại.

"Ưm?"

Hắn nhìn quanh, rồi kéo ta vào trong phòng, đóng cửa cái rầm, giọng nghiêm khắc:

"Ngươi nhắc tới nó làm gì?"

Ta hất tay hắn ra, vội vàng nói:

"Thẩm Nhất Mưu, cha ta là người bị oan!

Ta muốn xem hồ sơ vụ án, tìm cách minh oan cho người!"

"Ngươi điên rồi à? Đó không phải thứ ngươi có thể động vào!

Hơn nữa, ông ấy đã nhận tội, chẳng còn cơ hội xoay chuyển gì đâu.

Ngươi có làm gì cũng vô ích."

"Vô ích hay không, chỉ biết khi đã làm!

Thẩm Nhất Mưu, năm xưa cha ta đối xử với huynh tốt thế nào, huynh quên rồi sao?"

"Ngươi không biết vụ án này liên quan đến điều gì đâu!"

Hắn nghiến răng:

"Tiết Từ Doanh, Thẩm gia ta là danh môn trăm năm, ta là trưởng tử, không thể vì ngươi mà hủy hoại hết thảy được!"

Hắn quay mặt đi, không nhìn ta nữa.

Ta nhìn hắn, trong lòng chợt lạnh một nửa.

Năm xưa ta từng cầu xin hắn cưới ta, hắn cũng đáp như thế.

Hắn nói mình là trưởng tử, gánh trên vai kỳ vọng của bao người, không thể vì ta mà đánh mất tương lai.

Thôi vậy.

Thật ra trước khi đến, ta đã không đặt hy vọng quá nhiều.

"Ta hiểu rồi.

Mấy hộp bánh này giữ lấy, coi như quà Tết. Tết đến ta sẽ không làm phiền nữa."

Ta đặt lễ vật xuống rồi xoay người rời đi.

Bất ngờ, Thẩm Nhất Mưu gọi ta lại:

"Tiết Từ Doanh, đừng điều tra nữa. Ta nói vậy là vì muốn tốt cho ngươi."

"Ừ."

Ta không ngoái đầu, đẩy cửa bước ra.

Ra khỏi Thẩm phủ, ta ngẩng lên nhìn trời—chỉ thấy lòng trống rỗng.

Kiếp trước, cha bảo ta đừng can dự vào gì cả, cứ sống yên ổn là được.

Ta nghe lời, cuối cùng cha mẹ vẫn không thể trở về.

Lần này, ta không thể đứng yên nhìn nữa.

Ta phải làm gì đó.

Chỉ là… ta thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu.

Gió tháng Chạp lạnh như dao, cứa rát cả da mặt.

Ta thở ra một hơi, xoa xoa tay cho ấm.

Ngẩng đầu lên, thấy Xuân Hỉ đang chạy trong tuyết, vừa chạy vừa hét:

"Phu nhân ơi! Cố đại nhân về rồi!"
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 6: Chương 6



4

Khi ta về đến phủ, Cố Hành Uyên cũng vừa kịp tới cổng.

Gió tuyết mịt mù, chàng cưỡi bạch mã, dáng người thẳng tắp, lạnh lùng mà cô độc.

Phía sau chỉ có một người tùy tùng theo hầu.

Nhìn cảnh ấy, trong lòng ta dâng lên một nỗi áy náy.

Nếu không vì cưới ta, e rằng giờ đây chàng đã sớm bước lên mây xanh, trước sau đầy người hầu hạ, sao lại phải vất vả cô đơn như thế này.

"Phu quân."

Ta dừng bước, mỉm cười gọi chàng.

Cố Hành Uyên quay đầu lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã giấu đi.

Chàng phi thân xuống ngựa, tay nắm chặt dây cương, giọng bình thản mà xa cách:

"Ta về rồi."

Chúng ta đứng đối diện nhau, lại xa lạ như hai người dưng.

Trước đó, ta đã nghĩ kỹ, chờ chàng trở về, nhất định sẽ đối xử tốt với chàng hơn một chút.

Chẳng hạn như ôm lấy chàng một cái, sưởi ấm đôi tay đã đông lạnh.

Chẳng hạn như nói cho chàng biết, ta thật lòng rất nhớ chàng, mong từng ngày chàng trở về.

Nhưng khi chàng thật sự trở về, ta lại thấy lúng túng không yên.

Chẳng phải ta đã viết thư rồi sao?

Sao trông chàng… chẳng có vẻ gì là vui?

Ta bắt đầu hoang mang, nhưng vẫn gắng gượng bước đến, cố nở nụ cười, nhìn chàng:

"Sao năm nay chàng lại về sớm vậy?"

"Yên Môn không còn việc gì, nên ta tranh thủ về sớm."

Chàng đáp, tay siết dây cương thêm chặt, rồi hỏi:

"Thư nàng viết, bảo ta sớm về, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"

Ta khựng lại.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao chàng lại như vậy.

Vì ta chưa từng đối tốt với chàng, chưa từng hồi âm thư từ.

Nên khi nhận được thư ta và áo ấm gửi sang, phản ứng đầu tiên của chàng… chính là nghĩ rằng trong nhà có việc cần chàng gánh vác.

"Không phải đâu."

Ta nhìn chàng, chậm rãi nói, từng lời như dốc hết chân thành:

"Chỉ là… ta nhớ chàng."

Chàng sững người, bàn tay khựng lại giữa không trung.

Ta thấy rõ trong mắt chàng có chút xao động.

Nhưng không hiểu vì sao, chàng lại nhanh chóng kìm nén lại.

Một lúc sau, chàng nhìn ta, trong mắt như phủ một tầng sương lạnh:

"Vậy sao? Nhưng… nàng vừa từ phủ Thẩm trở về thì phải?"

"Phu nhân à, nàng đã lễ Phật hai năm, xưa nay ăn mặc giản dị.

Hôm nay lại mặc xiêm y tươi sáng như xưa, chẳng lẽ là để đi gặp hắn?"

Một thoáng trống rỗng lướt qua đầu ta.

Kiếp trước, ta chẳng thiết tha sống, ngày nào cũng ở trong phòng niệm Phật, chẳng thèm chải chuốt.

Kiếp này, ta muốn sống cho ra sống, muốn trân trọng bản thân, không ngờ lại bị chàng hiểu lầm.

Ta vội vàng giải thích:

"Không phải đâu, ta không ăn mặc như vậy để đi gặp hắn. Ta tìm hắn là vì…"

Vụ tìm hồ sơ vụ án mà nói ra sẽ rước họa vào thân, không thể tùy tiện kể với ai.

Ta cuống lên, bịa đại:

"Hắn… nợ ta tiền. Ta đến đòi nợ thôi."

Lý do này rõ ràng quá vô lý.

Chàng nhìn ta một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, rồi quay đi, buồn bã nói:

"Vậy sao?"

Chàng cười khẽ, sau đó hít một hơi, thu lại mọi cảm xúc, lạnh nhạt nhìn ta:

"Nàng nói sao thì ta nghe vậy."

Nói rồi, chàng quay đầu gọi:

"Bình An, mang đồ vào thư phòng."

Ta đứng đó, nhìn bóng lưng chàng khuất dần sau cánh cổng, lòng rối như tơ vò.

Xuân Hỉ sốt ruột lẩm bẩm:

"Sao Cố đại nhân lại như vậy chứ?"

Ta hít sâu một hơi, vội vàng đuổi theo chàng.

"Để trong phòng nghỉ đi, thư phòng lạnh lắm."

Chàng đáp, giọng bình thản:

"Không cần. Ta quen ở thư phòng rồi."

"Vậy… để ta giúp chàng sắp đồ."

"Không cần."

"Vậy để ta dọn phòng cho chàng!"

Ta luống cuống chạy lên phía trước, không ngờ trượt chân một cái, suýt nữa ngã nhào.

Cố Hành Uyên nhanh tay đỡ lấy ta, rồi lại rút tay về rất nhanh.

Chàng nhìn ta, môi mím chặt, cuối cùng không thể giấu được nữa.

"Từ Doanh."

Chàng nhìn thẳng vào ta, giọng trầm khẽ, đầy kìm nén:

"Nếu nàng thật sự cần ta giúp chuyện gì, cứ nói thẳng ra là được.

Ta nhất định sẽ làm cho nàng. Nàng không cần phải ép bản thân mình như thế."

Ta c.h.ế.t lặng.

Chàng nói rất nghiêm túc.

Chàng không tin ta có thể đột nhiên thay đổi, đối xử tốt với chàng.

Chàng thà tin rằng—ta đang có chuyện cần nhờ vả, đang lợi dụng chàng.

Chung quy cũng bởi vì ta của trước kia, đã quá lạnh nhạt với chàng.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 7: Chương 7



5

Khi Xuân Hỉ và Bình An vào bếp chuẩn bị cơm, ta lặng lẽ đứng trước cửa thư phòng, nhìn Cố Hành Uyên đang sắp xếp đồ đạc bên trong.

Ta khẽ thở dài, bất giác cảm thấy đời người thật khó.

Ta sống lại, chỉ mong có thể thay cha rửa sạch nỗi oan, vậy mà cả tháng nay chẳng có chút tiến triển nào.

Ta cũng muốn đối xử với Cố Hành Uyên tốt hơn một chút, vậy mà lần đầu gặp lại đã khiến mọi chuyện rối tung cả lên.

Viền mắt cay xè, nước mắt trào ra lúc nào không hay.

Ta cứ thế đứng nơi cửa, lặng lẽ nhìn chàng, không nói gì cũng chẳng rời đi.

Cố Hành Uyên cuối cùng cũng bước lại gần, nhẹ giọng:

"Đừng khóc nữa, bên ngoài lạnh như thế… lỡ cảm lạnh thì làm sao?"

Ta lao vào lòng chàng, giọng nghẹn ngào:

"Chàng còn biết ta sợ lạnh sao?

Vậy mà còn tuyệt tình đến thế?

Sao chàng không để ta c.h.ế.t cóng ngoài kia luôn đi cho rồi!"

Cơ thể chàng khựng lại, tim như đập loạn, nhưng vẻ lúng túng vẫn rõ mồn một.

Chúng ta từ trước tới nay chưa từng có tiếp xúc thân mật, giờ đột nhiên ôm lấy nhau, chàng nhất thời không biết xử lý thế nào.

"Ta… ta tuyệt tình chỗ nào chứ?"

Giọng chàng run nhẹ.

"Chỗ nào cũng tuyệt tình!"

Ta ôm chặt lấy chàng hơn, uất ức nói:

"Chàng cái gì cũng không cần, cái gì cũng từ chối.

Ta quan tâm chàng thế mà chàng chẳng thèm nhìn, lúc nào cũng nghi ngờ ta!"

Ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt chàng, thành thật nói:

"Cố Hành Uyên, ta nghĩ thông suốt rồi.

Ta muốn cùng chàng sống cho tốt, thật lòng thật dạ.

Trước kia là ta không đúng, là ta lạnh lùng với chàng.

Nhưng từ nay về sau, ta sẽ không như vậy nữa. Chúng ta cùng sống một cuộc đời yên ổn, có được không?"

Chàng lặng người nhìn ta, ánh mắt mang theo chút hoài nghi.

Ta biết, chàng vẫn chưa hoàn toàn tin.

Nhưng cuối cùng, chàng vẫn xiêu lòng bởi những điều tốt đẹp mà ta vẽ ra.

Dù phía trước có thể là vực sâu, vẫn nhịn không được mà muốn bước thử một lần.

"Được."

"Vậy… chàng không ôm ta một cái sao?"

"Ừ, được."

Đôi tay ấm áp, còn có phần lóng ngóng, nhẹ nhàng đặt lên lưng ta.

Ta không thấy rõ nét mặt chàng, chỉ cảm nhận được—chàng đang từ từ ôm chặt lấy ta hơn.

Trong lòng chàng, ta khẽ bật cười.

Ta biết ngay, chiêu này nhất định có tác dụng.

6

Tối hôm đó, khi ăn cơm, ta cứ gắp món liên tục cho Cố Hành Uyên.

Chàng ngoan lắm, ta gắp gì, chàng ăn nấy, chỉ là ít nói quá.

Không biết vì ngại, vì đề phòng, hay vì vẫn chưa tin ta thật lòng.

Đến tối nghỉ ngơi, chàng lại theo thói quen về thư phòng.

Ta bèn ôm chăn theo sau.

Chàng đang ngồi trước án thư viết tấu chương, vừa ngẩng đầu thấy ta bước vào thì hơi sững lại.

Ta quấn chăn quanh người, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh chàng:

"Để ta giúp chàng mài mực nhé."

Chàng đặt bút xuống, định đuổi ta ra ngoài:

"Không cần đâu, trời lạnh, nàng nghỉ sớm đi."

"Không đâu."

Ta bướng bỉnh rúc lại gần, còn chia nửa chiếc chăn đang quấn cho chàng, phủ lên chân chàng một nửa.

"Trời lạnh thế này, thư phòng không đốt lò, chàng lại mặc phong phanh thế kia, chẳng biết giữ gìn gì cả.

Đến lúc về già bị đau chân thì chớ trách ta không lo. Nào, đắp vào đi."

Tấm chăn ấm áp phủ lên, chàng nhìn ta một cái, cuối cùng cũng chẳng nỡ từ chối.

Ánh mắt vốn xa cách lạnh lùng dần dịu lại.

"Ừ."

Chàng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục viết.

Chữ của Cố Hành Uyên thật đẹp.

Nét bút mạnh mẽ mà vẫn tinh tế, giống hệt con người chàng: nho nhã, nghiêm cẩn, nhưng không hề yếu mềm.

Chỉ là đôi tay ấy… lại nứt nẻ đến rướm m.á.u vì lạnh, nhìn mà xót lòng.

Ta rưng rưng viền mắt, khẽ hỏi:

"Cố Hành Uyên, tay chàng có đau không?"

Chàng dừng bút một chút, rồi tiếp tục viết, giọng trầm ổn:

"Không đau.

Yên Môn lạnh lẽo khắc nghiệt, bị thương vì giá rét là chuyện thường.

Tay ta thế này, so với bách tính phải c.h.ế.t vì lạnh, chẳng đáng gì cả.

Giờ loạn đã yên, dân tình ổn định, sẽ không còn ai vì rét mà mất mạng nữa."

Tim ta chợt siết lại.

Trước kia ta chỉ nghe nói chàng rất được lòng dân ở Yên Môn, giờ mới thật sự hiểu—người như chàng, xứng đáng được dân kính trọng.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 8: Chương 8



Ta chống cằm nhìn chàng, càng nhìn càng thấy quý.

Một người như thế, không thể mãi chịu cảnh bị chèn ép, tài năng uổng phí.

Đã được sống lại một lần, ta nhất định phải sống cho tốt.

Không chỉ phải cứu cha mẹ trở về, mà còn phải giúp Cố Hành Uyên lấy lại tiền đồ đã mất.

Hồi lâu, có lẽ chàng cảm nhận được ánh mắt của ta, bèn quay sang hỏi:

"Nàng nhìn gì mà cười tủm tỉm thế?"

Ta chớp mắt:

"Ta vui thôi. Ai mà ngờ được, ta lại có một phu quân vừa đẹp người, lại tốt bụng như chàng."

Tai chàng đỏ ửng lên ngay tức khắc, quay đầu đi, có chút luống cuống:

"Nàng… đừng nói linh tinh."

Chàng viết thêm vài chữ, rồi đặt bút xuống:

"Trễ rồi, nàng về phòng ngủ đi."

"Không, ta đợi chàng."

Ta lại rúc sát vào người chàng. Chàng khẽ run lên, rồi chậm rãi nói, cố giữ bình tĩnh:

"Không cần đợi. Ta mệt rồi, định nghỉ luôn ở thư phòng."

"Vậy ngủ cùng ta đi, phu quân nhé? Chúng ta là vợ chồng mà."

Hơi thở chàng khựng lại, dường như đang kìm nén gì đó.

"Từ Doanh, ngoan nào. Ta không muốn nàng sau này hối hận."

Chàng còn chưa kịp nói hết câu, ta đã vòng tay ôm cổ chàng, khẽ hôn lên môi chàng một cái.

Cố Hành Uyên toàn thân cứng đờ, tim đập loạn như trống trận.

Đôi mắt đen sâu như mực của chàng dừng lại trên môi ta, như bị mê hoặc.

Chàng siết chặt lấy eo ta, cúi xuống hôn ta ngấu nghiến, mạnh mẽ, dồn nén như bao nhiêu cảm xúc đã bị dồn ép suốt bao năm cuối cùng cũng bùng nổ.

Cả người ta tê rần, cảm giác như sắp bị chàng hòa tan vào trong cơ thể.

Ta chưa từng nghĩ một văn nhân như chàng lại có sức mạnh đáng gờm đến thế.

Khi lý trí sắp rơi rụng, giọng chàng khàn đặc, thì thầm bên tai ta:

"Từ Doanh… nàng chắc chứ?"

"Ừm."

"Đừng hối hận."



7

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Cố Hành Uyên đã nhẹ nhàng bế ta—vẫn quấn nguyên trong chăn—về lại phòng ngủ.

Vừa mở cửa, liền bắt gặp Xuân Hỉ và Bình An đang dậy sớm quét dọn sân.

Hai đứa còn nhỏ, vừa thấy cảnh tượng ấy thì ngẩn ra, sau đó đỏ bừng cả mặt, vội cúi đầu chạy biến.

Cố Hành Uyên nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, ánh mắt mang theo nụ cười dịu dàng:

"Nàng ngủ thêm một lát nữa nhé. Ta phải vào triều rồi."

Ta ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng."

Chàng cúi xuống hôn lên trán ta, vừa định đi, lại quay đầu hỏi:

"Nàng có muốn thứ gì không? Ta tiện đường mang về."

"Ta muốn ăn bánh lê dung."

"Được."

Chàng cười khẽ, rồi mới rời đi.

Ta ngủ tiếp đến tận trưa mới dậy.

Dùng cơm xong, ta cùng Xuân Hỉ ra ngoài mua sắm đồ Tết.

Buổi chiều, ta ghé qua trạm dịch, tìm cách gửi áo ấm và thuốc trị cảm lạnh cho cha mẹ.

Bọn họ bị đày đến Ninh Cổ Tháp, quanh năm có người trông giữ.

Những ngày thường, thư từ và vật dụng gửi đến đều không tới được tay họ. Chỉ có dịp Tết, lính canh mới tạm dễ tính một chút.

Ta lén nhét vào trong bọc đồ một bức thư. Chỉ dám viết rằng ta vẫn khỏe, bảo họ giữ gìn thân thể. Ngoài ra, không thể nói gì thêm.

Bức thư này từ lúc gửi đi cho đến lúc nhận, sẽ bị kiểm tra rất nhiều lần.
 
Hồng Tụ Trùng Phùng
Chương 9: Chương 9



Trên đường về, ta tình cờ gặp Cố Hành Uyên cũng vừa tan triều.

Chàng không thấy ta, đang đứng trước một tiệm trang sức.

Ta vội giữ tay Xuân Hỉ, ra hiệu đừng lên tiếng, rồi cùng nàng trốn vào góc, lặng lẽ nhìn.

Chủ tiệm nhận ra Cố Hành Uyên, cười tươi rói hỏi:

"Ô kìa, Cố đại nhân đến chọn đồ cho phu nhân à?"

Cố Hành Uyên gật đầu, ánh mắt dịu dàng đến mức gần như tan chảy, tay nâng lên hai cây trâm ngọc.

"Chọn được chưa, đại nhân?"

"Ta thấy hình như nàng cài cây nào cũng hợp."

"Vậy thì lấy cả hai đi!

Đại nhân thương phu nhân như thế, phu nhân nhất định sẽ vui lắm cho xem."

Cố Hành Uyên mím môi cười, gật đầu:

"Vậy lấy cả hai. Gói cẩn thận giúp ta."

"Rõ ngay!"

Ta trốn phía sau, nghe đến đây thì trong lòng rộn ràng không tả.

Xuân Hỉ kích động đến mức cứ lén kéo áo ta mãi.

Ta vừa định bước ra gọi chàng thì phía sau chợt ầm ĩ.

"Có kẻ vượt ngục! Bắt lấy hắn!"

Một con ngựa điên cuồng lao tới, đường phố lập tức hỗn loạn.

Người người chạy tán loạn, tiếng la hét vang khắp, quầy hàng ven đường bị hất tung, rau quả lăn lóc đầy đất.

Ta và Xuân Hỉ cũng bị xô dạt vào trong một góc.

Cố Hành Uyên nghe tiếng quay lại, sắc mặt lập tức thay đổi, liền đuổi theo tên tội phạm kia.

Chàng tay không mà đuổi theo kẻ cầm đao ư? Điên rồi sao!

"Cố—!"

Ta còn chưa kịp hét lên thì thấy chàng đạp chân phi thân lên ngựa, giằng lấy dây cương. Cả hai ngã xuống đất, tên vượt ngục rút d.a.o c.h.é.m tới.

Chàng nghiêng người tránh, thuận thế cướp dao, tay vung lên, lưỡi d.a.o lóe sáng, thẳng tay c.h.é.m xuống.

Tên tội phạm kêu thảm một tiếng, m.á.u tuôn như suối, chân bị c.h.é.m lìa, lăn lông lốc trên đường.

Ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, sững sờ nhìn Cố Hành Uyên.

Gương mặt chàng bị b.ắ.n vấy vài giọt máu, ánh mắt sắc lạnh, trông chẳng khác gì một con sói nơi núi sâu.

Tên vượt ngục quằn quại dưới đất, m.á.u loang đỏ cả nền gạch.

Còn chàng chỉ liếc một cái, bình tĩnh ném d.a.o cho lính gác, xuất trình thẻ bài, lạnh lùng nói:

"Giải đi."

Đến khi kẻ kia bị khiêng đi, chàng mới ngẩng đầu, từ trong đám đông nhìn thấy ta.

Chàng sững người.

Chỉ một cái chớp mắt, sự hung hiểm trong mắt chàng tan biến hoàn toàn.

"Từ Doanh."

Chàng chạy lại, bối rối nhìn ta, định đưa tay ra kéo ta, nhưng nhìn thấy tay mình dính máu, lại vội vàng thu về giấu sau lưng.

Chàng lúng túng, chẳng biết mở lời thế nào.

Ta biết, chàng sợ ta bị dọa, sợ ta lại vì chuyện này mà xa cách chàng.

Nhưng chàng đánh giá sai ta rồi.

Ta bình tĩnh lại, không nói gì, chỉ rút khăn tay trong ống tay áo ra, bước đến kéo tay chàng lại, nhẹ nhàng lau vết máu.

Chàng sửng sốt nhìn ta, sau đó mới khẽ thở ra, ánh mắt dần yên ổn.

Chàng muốn rút tay về:

"Đừng… bẩn."

Ta giữ chặt lấy tay chàng, cúi đầu lau tiếp.

Giọng nhẹ tênh, như đang tán chuyện:

"Chàng là thám hoa lang, đâu phải võ tướng. Mấy chiêu vừa rồi, học ở đâu ra vậy?"

Chàng cúi mắt:

"Yên Môn hay có cướp nổi loạn. Ở lâu rồi tự nhiên học được."

Cướp nổi loạn.

Mấy năm qua, chàng đã trải qua biết bao gian khổ?

Ta cay cay sống mũi, suýt nữa khóc, vội vàng hít một hơi thật sâu để nén xuống.

"Vậy còn trâm ta đâu?" Ta chống nạnh nhìn chàng.

"Để ta đi lấy."

"Thế còn bánh lê dung của ta? Đừng bảo chàng quên rồi nha."

"Không quên."

Chàng bật cười, cúi đầu nhìn ta:

"Ta nhờ Tiểu Tố mang về phủ rồi."

"Nương tử đã dặn, sao dám quên?"
 
Back
Top Bottom