Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh

Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 20



Giang Nam mùa xuân thật đẹp. Thuyền chầm chậm trôi trên mặt sông, hai bên bờ cỏ cây xanh mướt, rợp bóng cây, hoàn toàn khác với mùa xuân ở phía bắc.

Đầu tháng tư, ta được gặp ngoại tổ mẫu, cũng được gặp cữu cữu.

Đương nhiên là khóc một trận thật lâu, ngoại tổ mẫu dẫn ta vào phòng của bà, đưa hòm đồ hồi môn mà bà chuẩn bị cho ta.

"Từ khi con còn bé tổ mẫu đã bắt đầu chuẩn bị rồi, không ngờ con lại lấy chồng gấp gáp như vậy, đồ đạc cũng không kịp gửi đi."

"Ta thấy Vương gia đối xử với con rất tốt, con hãy sống tốt với nó, sống cuộc sống của mình, không cần phải bận tâm đến chúng ta."

Ta nghẹn ngào đáp vâng.

Cữu cữu và mấy vị biểu ca đều kính trọng Triệu Hoài Cẩn.

Chúng ta du ngoạn rất nhiều nơi, đây là mấy tháng thoải mái vui vẻ nhất trong đời ta.

Tháng mười, chúng ta bắt đầu hành trình trở về kinh thành.

Trên đường trở về, ta rảnh rỗi không có việc gì làm bèn may quần áo cho Triệu Hoài Cẩn.

"Nghỉ ngơi một chút đi, quần áo của ta đủ mặc rồi."

"Vương gia ân trọng như núi biển, ta không biết phải báo đáp thế nào, chỉ có thể làm một số việc trong khả năng của mình thôi." Ta vừa may quần áo, vừa cười nói.

Hắn thở dài, thế mà lại lấy giấy bút ra vẽ chân dung cho ta.

"Ân tình của nương tử ta cũng không biết phải báo đáp thế nào, vậy để ta vẽ cho nàng một bức chân dung."

Nhưng hắn lại vẽ bức tranh hai người chúng ta cùng du ngoạn trên thuyền, dựa vào nhau ngắm cảnh, bóng lưng mờ ảo nhẹ nhàng, tình ý nồng nàn.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua trong yên bình nhàn nhã, nhanh đến mức ta không kịp trở tay, đã bước sang mùa đông, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.

Lúc sắp đến kinh thành, chúng ta nhận được tin tức.

"Ninh Vương bị thương nặng, sống c h ế t bất thường." Vương công công nói, "Bên ngoài đồn đại là do Thụy Vương phái người ra tay."

Ta hứng thú dựa vào cửa sổ nhìn tuyết rơi xuống mặt nước, nghe vậy liền dừng lại, cầm một viên đá cuội bên cạnh ném xuống nước.

Mặt nước yên ả, gợn lên từng vòng sóng.

Thế cục Tấn Vương một mình một ngựa, chính thức bắt đầu.

Tống Nguyên và nhị muội kết hôn, không bị điều ra Giang Nam, mà được ở lại kinh thành làm quan tứ phẩm.

Với tuổi tác và kinh nghiệm của hắn, việc này dù như thế nào cũng được coi là thăng quan tiến chức nhanh chóng.

Phụ thân được thăng chức lên làm Thủ phụ, kiêm nhiệm Thái tử Thái bảo. (thái bảo: chức quan thấp nhất trong hàng tam công: thái sư, thái phó, thái bảo.)

Không biết từ lúc nào, bên ngoài lại truyền ra tin đồn Triệu Hoài Cẩn bất lực, chính là vì hắn thành hôn một năm rưỡi mà vẫn chưa có con.

Tin đồn ngày càng lan xa, nhưng Cẩn Vương phủ lại yên bình như không có chuyện gì xảy ra.

Nhị muội nghe nói ta trở về, đích thân đến phủ thăm ta.

Mang theo hai cân bánh hoa quế, vừa đi tham quan phủ đệ, vừa mỉm cười nhàn nhạt.

"Thì ra Vương phủ cũng cũ nát như vậy sao." Nhị muội thò đầu vào nhìn phòng trong, kinh ngạc nói, "Cái bàn trang điểm này đã hư rồi, sao tỷ vẫn còn dùng?"

Ta trầm mặt, "Dùng quen rồi, hay là muội muốn tặng tỷ cái mới?"
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 21



Sắc mặt nhị muội cứng đờ, uống một ngụm trà rồi chuyển sang chuyện khác.

"Vải vóc này của tỷ cũng là của năm ngoái rồi. Tỷ không phải đã đi Giang Nam sao? Sao không mua cả thuyền về đây?"

"Chỉ lo quấn quýt với Vương gia, quên mất những thứ bên ngoài này rồi." Ta đưa trà tiễn khách, không nhìn nàng ta nữa.

Nhị muội cười khanh khách, v**t v* bụng của mình.

"A, quên mất chưa nói với tỷ, muội đã có thai ba tháng rồi, tỷ cũng phải cố gắng lên đấy."

Vừa nói, nhị muội vừa đắc ý dắt theo đám nha hoàn bà tử rời đi.

Chớp mắt đã gần đến Tết, Triệu Hoài Cẩn bỗng nhiên bận rộn, sáng sớm đi ra ngoài, tối mịt mới trở về.

Ta không hỏi hắn đang bận việc gì, bởi vì ta cũng rất bận.

Ba mươi Tết, trong cung tổ chức tiệc đoàn viên.

Trên bàn tiệc, Tấn Vương tràn đầy khí thế, nhưng Thánh thượng lại già đi rất nhiều, ánh mắt vô thần, tràn đầy vẻ ốm yếu.

Nghe nói năm nay Thánh thượng rất tâm đắc với việc tu tiên, ngày đêm chìm đắm trong việc luyện đan.

Sau bữa tối, ta và Triệu Hoài Cẩn đi bộ trở về phủ, vừa mới đến phủ, đột nhiên phía sau xuất hiện một đám cấm quân, chen lấn xô đẩy hô lớn: "Thánh thượng có lệnh, Cẩn Vương phủ tạm thời do cấm quân giám sát, không có thánh chỉ, bất cứ ai cũng không được phép ra vào."

Ta nhìn sang Triệu Hoài Cẩn.

Rõ ràng vừa rồi lúc ăn cơm, vẫn còn là cảnh tượng phụ tử tình thâm, sao chớp mắt một cái đã muốn giam lỏng chúng ta rồi?

"Vương gia, có phải Thánh thượng đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Ta cảm thấy Thánh thượng không có lý do gì để làm như vậy, người có thể làm như vậy, chỉ có thể là Tấn Vương.

Cho nên, sau khi chúng ta rời khỏi hoàng cung, Thánh thượng nhất định đã xảy ra chuyện.

"Không sao, đừng sợ." Triệu Hoài Cẩn nắm tay ta, cười nói, "Cho dù là ai, chúng ta cứ nghe lời là được."

Ta nhíu mày, không nói gì.

Đêm nay nhất định là một đêm gió tanh mưa máu, ta không ngủ được, nhưng Triệu Hoài Cẩn lại ngủ rất ngon.

Trời chưa sáng, ta gọi người đến hỏi chuyện.

"Tối qua Thánh thượng bỗng nhiên ngất xỉu, lúc đó chỉ có Hoàng hậu và Tấn Vương ở đó." Vương công công thấp giọng nói, "Bây giờ vẫn chưa biết Thánh thượng sống c h ế t ra sao, trời sáng rồi, chắc là sắp có tin tức."

Trời bắt đầu đổ tuyết, mùng một Tết, vốn là ngày vui vẻ đoàn viên, nhưng năm nay lại bao trùm bởi sự ảm đạm.

"Nghe kìa!" Ta chỉ tay lên trời, đứng dậy, "Tiếng chuông tang, Thánh thượng đã băng hà!"

Ta quan tâm hơn đến việc, ai là người chiến thắng.

"Ta đi xem một chút." Triệu Hoài Cẩn dặn dò ta, "Nàng ở lại trong phủ, cho dù ai đến cũng đừng gặp, cũng đừng đi ra ngoài."

Tim ta lỡ một nhịp, nghiêm túc đáp ứng.

Ta ở phủ chờ một ngày một đêm.

Ban đêm, hoàng cung bốc cháy, lửa bốc ngùn ngụt.

Ta gọi Vương công công đến: "Vương gia một mình trong cung? Có người bảo vệ không?"

Vương công công lắc đầu.

"Ông mang theo gia đinh, chúng ta vào cung." Ta lấy một con d.a.o găm từ trong ngăn kéo ra nhét vào tay áo.

Mắt Vương công công sáng lên, đi theo sau ta.

"Vương phi thật sự muốn vào cung sao? Bên trong rất nguy hiểm."

"Cùng lắm thì c h ế t, sợ thì không phải là con người." Ta bước chân ra ngoài. Kỳ thực ta cũng sợ, lý trí mách bảo ta, ta đi cũng vô ích.

Nhưng ta vẫn ra khỏi cửa.

Ta muốn tự mình đến xem, cho dù có c h ế t, cũng phải gặp nhau lần cuối.

"Vương phi, Vương phi ơi," Bước chân Vương công công rất nhanh nhẹn, "Người thật sự muốn đi sao, vậy nô tài đi cùng người."

Ta dừng lại nhìn ông ấy, hoài nghi về sự phấn khích của ông ấy.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 22



Vương công công dừng lại, ngượng ngùng thu lại nụ cười trên mặt, chậm rãi trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Trong cung rất nguy hiểm, nô tài đi cùng người."

Ra khỏi Vương phủ, mọi chuyện thuận lợi hơn so với ta nghĩ.

Từ trên đường nhìn về phía hoàng cung, lửa cháy ngùn ngụt, khói đen cuồn cuộn, tiếng hò reo g i ế t chóc vang lên khắp nơi.

Tim ta thắt lại.

Ở ngoài cổng cung, ta gặp được phụ thân và Tống Nguyên.

Phụ thân lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, Tống Nguyên ngăn ta lại, "Muội đừng vào đó, bên trong rất nguy hiểm. Hơn nữa, muội và Tấn Vương có xích mích, hắn ta rất có thể sẽ nhân lúc hỗn loạn mà g i ế t muội."

"Đây là chuyện của ta, không cần huynh phải lo."

Ta đẩy Tống Nguyên ra, phụ thân đứng phía sau giả vờ quát mắng Tống Nguyên, nhưng kỳ thực là nói cho ta nghe.

"Không cần phải nói nhiều với kẻ ngu ngốc, cứ để nó đi tìm c h ế t đi."

"Đầu óc không được tỉnh táo."

Tống Nguyên đuổi theo, thấp giọng nói: "Ngay cả Cẩn Vương còn không biết sống c h ế t ra sao, muội đừng đi."

Ta không nhìn hắn, cùng Vương công công đi vào hoàng cung.

Trong nội cung, người đi lại tấp nập, tiếng hò reo g i ế t chóc vang lên, nhưng lại không nhìn thấy Triệu Hoài Cẩn.

Cho đến khi rẽ vào một góc khuất, ta bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng trong bóng tối, hắn cầm kiếm quay lưng về phía ánh lửa, tuy không nhìn thấy mặt hắn, nhưng m.á.u chảy dọc theo lưỡi kiếm lại rõ ràng đến lạ thường.

Máu rơi xuống đất, chảy dọc theo vết nứt trên mặt đất, giống như vô số dòng suối nhỏ.

Ta đứng chôn chân tại chỗ.

Người nọ quay đầu lại, cũng nhìn thấy ta, vẻ mặt hung tàn, ánh mắt lạnh lùng không kịp thu lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn cũng sững sờ.

Nhưng ngay sau đó, hắn ném kiếm trong tay xuống đất, hô lớn: "Nương tử, sao nàng lại đến đây?"

Giọng nói vẫn ôn nhu nhã nhặn, bước chân đi tới vẫn bình tĩnh vững vàng.

Đây là Triệu Hoài Cẩn, Triệu Hoài Cẩn mà ta chưa từng thấy bao giờ.

Kinh ngạc sao? Vừa kinh ngạc lại vừa không kinh ngạc.

Triệu Hoài Cẩn vội vàng đi tới, lo lắng quan sát ta, "Trên đường đi có thuận lợi không?"

Ta nhìn bộ y phục màu nhạt đầy vết m.á.u của hắn, nhìn vết chân ướt đẫm m.á.u của hắn in hằn trên mặt đất, gật đầu.

"Vương gia thì sao, mọi chuyện đều thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi thì thuận lợi," Hắn duỗi bàn tay cầm kiếm ra cho ta, "Chỉ là cánh tay hơi mỏi một chút."

Ta bóp cánh tay hắn, lạnh lùng cười nói: "Ta cũng mỏi, ta mỏi tâm."

"Nương tử." Hắn nắm tay ta, thận trọng nhìn ta, "Giận rồi sao?"

Ta không giận, dù sao ta cũng đã ước chừng đoán được từ rất lâu rồi.

Một vị hoàng tử lớn lên trong nội cung, làm sao có thể thật sự yếu đuối bất lực được?

"Thái tử, là chàng g i ế t sao?" Ta thấp giọng hỏi hắn.

Hắn gật đầu.

"Ta vốn không muốn ra tay sớm như vậy, nhưng hắn ta lại nói nàng ngu ngốc, ta liền không vui." Triệu Hoài Cẩn lắc lắc tay ta, "Không phải cố ý giấu nàng đâu, chỉ là sợ khi ta khỏe mạnh, nàng sẽ thật sự không quan tâm đến ta nữa."

Ta dở khóc dở cười.

"Ta không quan tâm đến chàng khi nào?"

"Nàng không hề để tâm, chỉ coi ta là chủ quán, nàng là chưởng quầy mà thôi." Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu, có vẻ hơi nhõng nhẽo, "Thứ ta muốn, là tấm lòng chân thành của nàng."

Cho nên, hắn đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa ta và nãi nương năm ngoái, còn ghi nhớ trong lòng.

Ta quả thật coi hắn là chủ quán, hôn nhân mà, vốn dĩ là như vậy.

Hắn là Vương gia, ta là Vương phi, hắn nắm giữ mọi thứ của ta, thứ duy nhất ta có thể kiểm soát, chính là tâm thái của mình.

Sống đúng với bản thân, mới có thể thoải mái dễ chịu.

Nhưng lòng người sẽ luôn thay đổi, ta cũng vậy.

"Chuyện đó nói sau, chàng mau đi làm chuyện quan trọng của mình đi."

Hắn cúi người xuống ôm ta, cọ cọ vào tai ta, "Chuyện quan trọng của ta, chính là nàng."

"Được rồi, ta biết chàng muốn làm Hoàng đế, chàng mau đi dọn đường cho ta đi."

Hắn chăm chú nhìn ta, lại ôm ta vào lòng, ôn hoà nói: "Cám ơn nàng."
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 23



Triệu Hoài Cẩn thu lại cái bẫy đã giăng ra trong bảy năm.

Ta vừa kinh ngạc lại vừa phải thán phục khả năng vận dụng chiến lược của hắn.

Lật xem sử sách, không có một vị hoàng đế nào, vừa g i ế t ca ca để tranh giành ngôi vị, lại được quan văn quan võ chân thành ca ngợi, quỳ xuống xin hắn tiếp nhận ngọc tỷ, kế thừa ngai vàng.

Ngay cả dòng dõi của tiên Thái tử, vẫn đang dốc sức tiêu diệt thế lực còn sót lại của Tấn Vương, không hề phát hiện, tất cả những chuyện này đều là do Triệu Hoài Cẩn sắp xếp.

Hắn muốn có được ngôi vị này, ngay từ rất sớm đã xác định mục tiêu, từng bước từng bước một thực hiện kế hoạch.

Mười sáu tháng giêng, Triệu Hoài Cẩn kế vị hoàng thượng, niên hiệu là Thuận Khang.

Mười tám tháng giêng, ta được phong làm Hoàng hậu.

Lúc các đại thần hành lễ, ta đứng ở trên bậc thang cao, nhìn xuống quần thần, phụ thân đầu tóc bạc phơ, cúi gập người, quỳ xuống run lẩy bẩy.

Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn ta một cái, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xuống.

Triệu Hoài Cẩn rất bận, ta cũng không nhàn rỗi, Khương phủ đệ trình bảy, tám tấu chương muốn vào cung yết kiến, hôm nay ta cuối cùng cũng rảnh rỗi một chút, gặp bọn họ.

Khương phu nhân dẫn theo mấy vị muội muội, vừa khóc vừa cười chúc mừng ta.

"Nương nương đúng là có số làm Hoàng hậu, từ nhỏ thầy bói đã nói người là quý nhân." Khương phu nhân cười nói, bất kể bà ta là chân tâm hay giả tạo, nhưng lúc này phải quỳ xuống là thật.

"Đáng tiếc, ta vẫn chưa có con." Ta cười cười, nhìn vào cái bụng còn chưa lộ rõ của nhị muội, "Thai nhi của Tống phu nhân có ổn không?"

Nhị muội hoảng sợ nhìn ta, quỳ rạp xuống đất, trả lời: "Nhờ phúc của Hoàng hậu nương nương, thai nhi vẫn ổn."

Ta rất vui mừng.

Hơn mười năm qua, ta luôn phải khom lưng uốn khuỷu sống với bọn họ.

Từ nay về sau, đến lượt bọn họ phải sống trong lo lắng sợ hãi rồi.

"Hoàng hậu nương nương là người có phúc, nhất định sẽ con cháu đông đúc, phúc lộc dồi dào."

Ta nghĩ đến thân thể của Triệu Hoài Cẩn.

Thật sự là khó nói, thành hôn hơn một năm, chúng ta vẫn chưa viên phòng.

Đêm nào hắn cũng kêu lạnh ôm ta, nhưng hắn lại không hề nhắc đến chuyện này.

Nhưng mà, bây giờ cho dù hắn thật sự có vấn đề về thân thể, ta cũng không quan tâm.

Cuộc sống đã như ý muốn, làm sao có thể đòi hỏi mọi việc đều hoàn hảo, thuận buồm xuôi gió được.

Buổi tối, Vương công công mời ta đến Lâm Uyên các, trên đường đi ta hỏi ông ấy có chuyện gì, Vương công công lại rất phấn khích, "Thánh thượng nói có chuyện muốn bàn bạc với người."

Ta đến nơi, Triệu Hoài Cẩn không có ở đó, trong phòng một đôi nến long phụng cháy lung linh, không khí trong phòng có chút kỳ lạ.

"Vương gia?" Ta gọi một tiếng, nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng trong, liền đi vòng qua bình phong.

Triệu Hoài Cẩn vừa mới tắm xong, khoác một chiếc áo choàng, tóc ướt nhỏ giọt, hắn quay đầu lại nhìn ta, hai má hồng hồng, khiến người ta rung động.

Ta sững sờ, nhướng mày.

"Sao không có ai phục vụ vậy?" Ta hỏi hắn.

"Không muốn gặp người khác." Hắn đi tới, dựa đầu vào vai ta, thì thầm, "Ngày nào cũng phải gặp quá nhiều người, buổi tối chỉ muốn ở bên cạnh nàng thôi."

Ta ho khan một tiếng, "Vậy để ta lau tóc cho chàng, nghỉ ngơi sớm một chút."

Hắn ừ một tiếng, để ta lau tóc cho hắn, ta hỏi hắn có lạnh không, hắn ngẩng đầu nhìn ta, gật đầu.

"Lạnh, nương tử ôm ta đi."

Vừa nói, hắn vừa vòng tay qua eo ta, ôm ta ngồi lên đùi hắn.

"Ừm, quả nhiên ấm hơn nhiều rồi."

Ta dở khóc dở cười, đẩy hắn ra, "Người khác lấy thê tử đều là vì chuyện kia, đến lượt chàng, lấy ta chỉ là để sưởi ấm thôi sao?"

Hắn ngẩng đầu lên nhìn ta cười, dưới ánh nến lung linh, ánh mắt hắn ôn nhu, nụ cười quyến rũ, "Nương tử làm sao chỉ có thể sưởi ấm thân thể ta..."

Hắn nắm tay ta, đặt lên trái tim hắn.

"Còn có nơi này nữa, bởi vì nàng mà cũng trở nên ấm áp này."

Ta cúi đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta...

"Nhưng mà, người khác lấy thê tử đều vì chuyện gì?" Hắn cười hỏi ta.

"Khó nói lắm, đợi ta đi hỏi người khác xem sao." Ta nói.

Hắn bỗng nhiên nâng cằm ta lên, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên môi ta, "Có chuyện như vậy không?"

Ta bật cười.

Hắn lại thêm sâu nụ hôn, lúc ta quay người lại, chúng ta đã nằm xuống, hắn hỏi ta: "Nương tử, năm sau ta muốn có con."

"Tại sao lại là năm sau?"

"Ta sợ sau khi có con, nàng sẽ càng không nhìn ta nữa."

Ta cười nhẹ, nhéo hắn một cái.

"Ta có chuyện muốn hỏi chàng. Hôm đó Tống Tiêu Tiêu nói nhìn thấy ta đập đèn trường mệnh ở chùa Pháp Hoa, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Triệu Hoài Cẩn ban đầu còn ấp úng, nhưng lúc tình cảm nồng nàn, hắn đành phải thú nhận.

Thì ra hắn đã từng gặp ta hai lần, ấn tượng sâu sắc nhất chính là lần ta vì đèn trường mệnh của mẫu thân mà mắng chửi phương trượng.

Lúc đó hắn cảm thấy, nếu như hắn c h ế t, cũng muốn có người thắp cho hắn một ngọn đèn.

Sau đó hắn điều tra thân thế của ta, biết được hoàn cảnh của ta, liền không đến cầu hôn, mà là tỏ ý với Phụ hoàng muốn cưới ta để trừ tà.

Hắn đã tính toán, ta vì muốn rời khỏi Khương phủ mà chủ động xin gả cho hắn.

Cũng đã tính toán, chỉ có như vậy, ta mới có thể lấy việc kết hôn làm lý do, để thương lượng điều kiện với phụ thân.

Quả nhiên, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Còn về phần không viên phòng, là do hắn cảm thấy trong lòng ta không có hắn, nếu như cưỡng ép ta sẽ khiến ta phải chịu uất ức.

"Vương gia thật là chu đáo." Ta chỉ vào màn che, "Cho dù trên đó có bao nhiêu con mắt, cũng không thể nào so sánh được với tâm cơ của chàng."

Triệu Hoài Cẩn vừa hôn ta, vừa cười nói: "Nàng muốn nói gì thì nói, chỉ cần có nàng ở đây, những thứ khác ta đều không quan tâm."

Ta cười nhẹ, nhìn ánh nến lung linh ở xa kia.

Thật may mắn, hôm đó ta đã đứng ra nói với phụ thân là ta sẽ gả cho hắn.
 
Hôn Nhân - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 24



Ngoại truyện của Triệu Hoài Cẩn

Ta là Triệu Hoài Cẩn, ngay từ khi có ký ức, ta đã là một đứa trẻ mồ côi.

Những người huynh đệ khác đều có mẫu phi, có nhà ngoại, duy nhất chỉ có mình ta không có.

Hôm đó ta bị Thập đệ đẩy xuống ao sen, giữa mùa đông giá rét, nước lạnh thấu xương, ta vì thế mà ốm rất lâu.

Từ đó về sau, ta trở nên yếu ớt nhiều bệnh.

Nhưng ta lại nhờ vậy mà thoát nạn.

Ta vừa thất sủng lại yếu ớt, ngoài việc các hoàng huynh không thân thiết với ta ra, thì không có ai muốn g i ế t ta nữa.

Theo thời gian, ta dần dần trưởng thành, cũng hiểu biết nhiều hơn.

Ta bái sư học võ nghệ, cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Ta hiểu rằng sinh ra trong hoàng gia, muốn thật sự sống một cuộc sống đầy tự trọng. Chỉ có thể ngồi lên ngôi vị kia.

Vì vậy, lúc mười mấy tuổi, ta đã bắt đầu lên kế hoạch.

Ta không vội vàng, Phụ hoàng còn trẻ, các hoàng huynh đều còn sống, nếu như ta ra tay, nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Thời gian còn dài, lúc rảnh rỗi ta thường hay tham gia yến tiệc.

Hôm đó chúng ta đến Khương phủ, ở hậu viện, mọi người đang trò chuyện, ta nhìn thấy một nữ tử đứng nói chuyện với Tống Nguyên dưới gốc cây.

Rõ ràng nàng ấy cười rất thân thiết, rõ ràng bọn họ nên có tình cảm với nhau, nhưng ta lại nhìn thấy sự lạnh lùng trong nụ cười và ánh mắt của nàng ấy.

Rất lạnh lùng.

Giống như đang đứng từ trên cao nhìn xuống, tất cả hành động và nụ cười, đều là những việc nên làm, xa cách nhưng lại rất đúng mực.

Ta cảm thấy thú vị, bởi vì ta cũng là người như vậy.

Nhưng không lâu sau, ta lại gặp được nàng ấy một lần nữa. Hôm đó nàng ấy đang mắng chửi phương trượng, hai mắt đỏ hoe, không kiêng nể gì cả.

Nàng ấy đang tức giận.

Ta tò mò, rốt cuộc là ai, có thể khiến cho một người như vậy mất đi lý trí, loạn choạng tâm trí.

Sau đó ta mới biết được, nàng ấy là vì mẫu thân của mình.

Ta nghĩ, một nữ tử như vậy, rất thích hợp làm Vương phi của ta, vừa có thể lạnh lùng sống hòa thuận với nhau, lại vừa có nguyên tắc.

Sau khi điều tra thân thế của nàng ấy, ta không hề trực tiếp đến cầu hôn.

Nàng ấy nhẫn nhục sống ở Khương phủ mười bảy năm, có lẽ nàng ấy đang chờ đợi điều gì đó. Cho nên ta phải cho nàng ấy một con bài nặng ký để thương lượng điều kiện với người nhà.

Vì vậy, ta nói với Phụ hoàng, Khương phủ là nhà có phúc, có thể ban hôn cho tiểu thư nhà họ Khương làm thê tử ta hay không, để ta cũng được hưởng một chút phúc khí.

Sau khi khẩu dụ được ban xuống, Khương phủ liền nổi sóng.

Sự việc diễn ra theo đúng như ta mong muốn.

Nàng ấy lấy việc được ban hôn làm điều kiện, lấy lại toàn bộ của hồi môn của mẫu thân.

Ngày thành hôn, ta rất muốn đến đón dâu, đáng tiếc ta không thể.

Lúc nàng ấy bước vào cửa, ánh mắt nhìn ta dường như rất ôn thuận ngoan ngoãn, nhưng ta biết, nàng ấy rất lạnh lùng.

Thậm chí còn lạnh lùng hỏi ta, nàng ấy có thể làm gì cho ta, còn muốn sinh con cho ta.

Nghe thấy lời nói của nàng ấy, trái tim ta không thể kiềm chế được mà trở nên mềm mại. Một cô gái mười bảy tuổi, rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu sự lạnh nhạt và khổ sở, mới có thể trong đêm tân hôn, nói ra những lời lạnh lùng như vậy.

Ta muốn cho nàng ấy một cuộc sống bình yên.

Nàng ấy thông minh hơn so với ta tưởng, quản lý việc trong phủ, chăm lo việc bên ngoài, đối nhân xử thế việc gì cũng chu toàn, thậm chí lúc cãi nhau với người khác cũng rất lanh lợi.

Nàng ấy tốt hơn so với ta tưởng rất nhiều.

Ta biết tấm lòng của mình, cũng biết tấm lòng của nàng ấy. Nàng ấy không thích ta, ít nhất là hiện tại chưa có tình cảm với ta.

Giống như lời nàng ấy nói, nàng ấy là chưởng quầy được ta thuê, những việc nàng ấy làm, đều là những việc nàng ấy nên làm với tư cách là một người thê tử.

Hiển nhiên thứ ta muốn không phải là những thứ này, ta bắt đầu tham lam muốn có được trái tim của nàng ấy.

Trái tim có thể vì ta mà không quản sống c h ế t, trái tim có thể vì ta mà loạn nhịp.

Đêm hôm đó trong cung, lúc ta cầm kiếm quay đầu lại nhìn nàng ấy, ta đã nhìn thấy nó trong mắt nàng ấy.

Nhìn thấy thứ ta muốn, trái tim của nàng ấy.

Nàng ấy nói nàng ấy gả cao, bởi vì cuộc hôn nhân này mà thoát khỏi khốn cảnh, nhưng nàng ấy không biết, ta cũng là vì nàng ấy mà thoát khỏi khốn cảnh.

Có được cuộc sống hoàn mỹ.

Không phải vì ngai vàng, càng không phải vì con cái.

Mà chỉ là vì nàng ấy, Khương Du.

[Hết]
 
Back
Top Bottom