Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hôn Nhân Giả Ngày 920

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMDoPiBdlHmcR-Rs8DXjPvZqb2OsLRzK_qHrHChzv1SyzY4OrsmG711oX2jUdrpcoXEvm1-UUJLtCbvZqqeWnB3yF2H9qGqEuh9gFFUF7_kDSiqPvMaX8T3Wa6bbZWLhX6uEgMmcr0OrLlqeBx5MgJM=w215-h322-s-no-gm

Hôn Nhân Giả Ngày 920
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi và bạn trai Tiền Thư Kỳ kẹt lại ở ngày 920 khi đi đăng ký kết hôn, nhân viên lại nói tôi đang ở tình trạng đã kết hôn, không làm thủ tục được.

Hệ thống còn hiển thị tôi đã đăng ký kết hôn từ năm năm trước, nhưng tôi căn bản không hề quen biết người đó.

Lòng như lửa đốt liên lạc được với hắn, hắn lại chẳng hề bận tâm:

「Chứng minh hôn nhân vô hiệu là không thể, chỉ có thể ly hôn, dù sao lão đây cũng không phải người gấp gáp đi đăng ký kết hôn!」

「Còn phải xem tâm trạng lão đây đã, chọc lão đây không vui, mày cứ thế mà cả đời không kết hôn được!」

Tôi tức đến mức đỉnh đầu như muốn nổ tung.

Đợi đến khi tôi dùng thân phận người vợ hợp pháp kiện hắn tội vi phạm chế độ một vợ một chồng yêu cầu bồi thường, đồng thời xin chia tài sản trong thời kỳ hôn nhân.

Hắn hoảng sợ, cầu xin tôi hòa giải.

Tôi lại càng chẳng bận tâm:「Là anh nói chỉ có thể ly hôn mà, vậy tôi với tư cách 'vợ' chia tài sản của anh chẳng phải là đương nhiên sao?」​
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 1: Chương 1



Tôi và bạn trai Tiền Thư Kỳ đi đăng ký kết hôn ở ngày 920, nhân viên nói tôi đang ở tình trạng đã kết hôn, không làm thủ tục được.

Hệ thống còn hiển thị tôi đã đăng ký kết hôn từ năm năm trước, nhưng tôi căn bản không hề quen biết người đó.

Lòng như lửa đốt liên lạc được với hắn, hắn lại chẳng hề bận tâm:

「Chứng minh hôn nhân vô hiệu là không thể, chỉ có thể ly hôn, dù sao lão đây cũng không phải người gấp gáp đi đăng ký kết hôn!」

「Còn phải xem tâm trạng lão đây đã, chọc lão đây không vui, mày cứ thế mà cả đời không kết hôn được!」

Tôi tức đến mức đỉnh đầu như muốn nổ tung.

Đợi đến khi tôi dùng thân phận người vợ hợp pháp kiện hắn tội vi phạm chế độ một vợ một chồng yêu cầu bồi thường, đồng thời xin chia tài sản trong thời kỳ hôn nhân.

Hắn hoảng sợ, cầu xin tôi hòa giải.

Tôi lại càng chẳng bận tâm:「Là anh nói chỉ có thể ly hôn mà, vậy tôi với tư cách 'vợ' chia tài sản của anh chẳng phải là đương nhiên sao?」

1

Đơn đăng ký kết hôn của tôi và bạn trai Tiền Thư Kỳ đã bị từ chối.

Nữ nhân viên đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn tôi nói:

「Cô đã đăng ký kết hôn năm năm trước rồi, người trẻ tuổi không được phạm tội vi phạm chế độ một vợ một chồng đâu nhé.」

Tôi mở to hai mắt, chỉ tay vào chính mình, sững sờ hỏi cô ấy:

「Cô ơi cô nói cháu ạ? Việc này không thể nào, năm năm trước cháu vẫn đang đi học ở tỉnh khác mà.」

Cô ấy xoay màn hình máy tính về phía tôi, chỉ vào dòng chữ trên đó cho tôi xem:

「Cô tự xem đi, tôi vẫn chưa già đến mức nhận nhầm người đâu.」

Trên đó ghi rõ ràng:「Lương Khánh Vũ và Chu Tri Tri đăng ký kết hôn vào ngày 21 tháng 6 năm 2017.」

Tôi cẩn thận đối chiếu số chứng minh thư, ảnh, tuổi, tên, quê quán và tất cả các thông tin khác.

Không ngoại lệ, tất cả đều là thông tin thật của tôi, Chu Tri Tri.

Cái này đúng là gặp quỷ rồi!

Thời điểm đó tôi và Tiền Thư Kỳ đều đang học cao học ở đại học A, làm sao có thể kết hôn với người khác được.

Sở dĩ cuộc tình của chúng tôi kéo dài như vậy là vì chúng tôi cảm thấy mình còn trẻ, nên ưu tiên cho sự nghiệp.

Bây giờ công việc đã ổn định, nhà cũng đã mua xong, nên chúng tôi chọn ngày hôm nay, 920, để đi đăng ký kết hôn.Đồng thời, con số này còn phát âm gần giống với "cứu yêu anh", ngụ ý chúng tôi sẽ chỉ yêu nhau trọn đời này.

Thế mà bây giờ, hệ thống lại hiện rõ ràng nói với tôi, tôi đã kết hôn?

Lỡ mất ngày hôm nay thì không sao cả, cùng lắm thì năm sau 520 lại đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Nhưng tôi là người trong sạch, làm sao giải thích với nhà chồng tương lai, về hai chữ "đã kết hôn" vừa được đóng dấu vào sổ hộ khẩu.

Càng vô lý hơn là, chuyện này chưa giải quyết xong ngày nào, tôi sẽ không thể kết hôn với người mình yêu ngày đó.

Nhẫn nại một chút, tôi hỏi nữ nhân viên xin số điện thoại của Lương Khánh Vũ.

Cô ấy nói giọng kỳ quái:「Đây là chồng cô đấy, cô lại hỏi tôi?」

Câu nói này nghe như thể tôi là loại phụ nữ lẳng lơ, lăng nhăng, không ra gì vậy.

Tôi hơi tức giận dâng lên,「Chồng gì của tôi! Tôi còn chưa kết hôn, cẩn thận tôi khiếu nại cô đấy!」

Cô ấy thấy tôi không nói đùa, cầm chiếc điện thoại bàn bên cạnh, vừa bấm số vừa nói:

「Tôi đúng là không thể tiết lộ thông tin của đối phương, nhưng tôi có thể giúp cô hỏi xem tình hình thế nào.」

Hai mắt tôi như muốn bốc lửa, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Tiền Thư Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi,「Bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được Lương Khánh Vũ, đừng nóng vội.」

Anh ấy nói đúng, tôi hít thở sâu vài lần, tự trấn tĩnh lại.

Lúc này, nữ nhân viên lại nói với tôi:

「Lương Khánh Vũ nói hôn nhân của anh ấy là thật, và anh ấy không muốn gặp cô.」

Những cặp đôi xếp hàng phía sau liên tục giục giã, cô ấy hơi mất kiên nhẫn.

「Hai người đi được chưa? Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi nữa, được không? Thật chưa thấy cô gái nào như thế này, không biết xấu hổ.」

Tôi cảm thấy hơi thở mình nặng thêm.

Ngọn lửa trong lòng càng lúc càng cháy dữ dội, đỉnh đầu như sắp bị nén không nổi nữa.

Vô duyên vô cớ có thêm một người chồng, lại còn không muốn gặp tôi.

Tôi thậm chí còn không biết hắn là ai, đã phải mang tiếng xấu là "không biết xấu hổ".

Tôi đã chọc ai, gây sự với ai chứ!

Tiền Thư Kỳ dịu dàng nắm tay tôi, nhanh chóng rời đi.

「Ở đây tốn thời gian vô ích, chúng ta phải chủ động tìm Lương Khánh Vũ.」

Những lời nói dịu dàng của anh ấy dần xoa dịu tâm trạng đang kích động của tôi, ngoan ngoãn theo anh ấy đi về.

May mắn thay, lúc nãy xem màn hình, tôi đã lén nhìn trộm một cái.

Lương Khánh Vũ là người địa phương, vậy thì việc này dễ giải quyết hơn nhiều rồi.
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 2: Chương 2



2

Trở về nhà, chúng tôi bàn bạc cả đêm.

Ban đầu đã đưa ra kế hoạch giải quyết.

Sáng hôm sau, tôi đến đồn công an trình báo, Tiền Thư Kỳ về văn phòng luật sư tìm mối quan hệ.

Đồng chí công an nghe tôi khóc lóc kể lể về "chồng tôi" mất tích năm năm, lập tức rất nghiêm túc.

Không lâu sau, chú ấy đã tra được địa chỉ nhà và số liên lạc của Lương Khánh Vũ.

「Alo, xin chào, anh là Lương Khánh Vũ phải không?」

Tôi gọi điện ngay trước mặt chú công an, không thể chờ đợi được dù chỉ một khắc.

「Đúng vậy, cô là ai?」

Nghe thấy tiếng trả lời ở đầu dây bên kia, tôi thở phào nhẹ nhõm.

「Chuyện là thế này, hôm qua tôi đi đăng ký kết hôn, nhưng hệ thống hiển thị tôi đã đăng ký với anh năm năm trước rồi,」

「Tôi chỉ muốn hỏi xem anh có tiện đến cục dân chính một chuyến không, để hủy hôn, chứng minh thân phận chưa kết hôn của tôi.」

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi mới trả lời tôi:「Gần đây tôi bận lắm, không có thời gian, để sau đi!」

Nói xong hắn cúp máy, tôi gọi lại thì thấy bị chặn số.

Người này bị điên à!

Kết hôn nhầm rồi, đến làm rõ một chút không được sao?

Thật tức chết tôi mà.

Nghĩ lại một chút, không đúng, hắn kháng cự giao tiếp như thế, chắc chắn có vấn đề.

Tay tôi run run gửi tin nhắn cho Tiền Thư Kỳ, đánh sai cả mấy chữ:

「Em tra được số điện thoại của Lương Khánh Vũ rồi, nhưng hắn chặn số của em rồi, bên anh có tiến triển gì không?」

Anh ấy trả lời ngay lập tức:「Thầy giáo nói có một tiền bối chuyên xử lý các vụ án hôn nhân gia đình, vài ngày nữa sẽ từ tỉnh về đây giảng bài, chúng ta có thể nhờ anh ấy tư vấn.」

Vài giây sau, anh ấy tiếp tục gửi một tin nữa:「Cưng à, em đừng tức giận đừng nóng vội, về nhà đợi anh, có anh ở đây rồi, đừng sợ.」

Trái tim đang bồn chồn lo lắng của tôi ngay lập tức rơi trở về lồng ngực.

Đúng vậy, tôi vẫn còn Tiền Thư Kỳ, anh ấy tin tôi, điều đó quan trọng hơn bất cứ điều gì.

May mắn thay, anh ấy chưa bao giờ nghi ngờ tôi.

Sau khi về nhà, anh ấy lấy ra một chồng tài liệu lớn bày trước mặt tôi.

「Chúng ta đã điều tra được khi Lương Khánh Vũ đăng ký với em năm đó, nhà cũ của hắn bên kia đang đối mặt với việc giải tỏa, rất có thể là kết hôn giả để chia được nhiều tiền hơn,」

「Ngoài ra, anh đã nhờ phòng bảo vệ của đại học A trích xuất camera giám sát ngày 21 tháng 6 năm 2017,」

「Trên đó hiển thị em xuất hiện ở thư viện, ngồi cả buổi sáng, điều này đủ để chứng minh người đi đăng ký kết hôn ngày hôm đó không phải là bản thân em.」

Thảo nào Lương Khánh Vũ từ chối giao tiếp, hóa ra là vì tham lam tiền giải tỏa.

Bị phát hiện không chỉ đơn giản là bồi thường tiền, ngồi tù ba năm là chắc chắn rồi.

Tôi lật xem những tài liệu và ảnh chụp màn hình video này, mỉm cười mãn nguyện.

Có những thứ này rồi, xem Lương Khánh Vũ còn trốn đi đâu được nữa.

3

Đổi số khác gọi lại, Lương Khánh Vũ nghe máy ngay lập tức.

「Anh đừng vội cúp máy, tôi có bằng chứng chứng minh ngày hôm đó không phải tôi đi kết hôn với anh, có thể đơn phương khởi kiện hôn nhân vô hiệu...」

「Đừng nói nhảm!」

Hắn không đợi tôi nói xong, ngắt lời ngay lập tức,「Ly hôn thì được, vô hiệu miễn bàn, nhiều nhất tôi bồi thường cho cô năm ngàn tệ tiền tổn thất thanh xuân.」

Tôi tự nhắc mình phải bình tĩnh, hít một hơi thật dài rồi nói:

「Tôi không đến đây để đòi tiền anh, tôi chỉ muốn giải quyết dứt điểm chuyện này,」

「Nếu tôi kiện anh, anh vừa phải bồi thường vừa ngồi tù, bây giờ chỉ cần anh chịu chứng minh hôn nhân vô hiệu, tôi sẽ không tố cáo anh.」

Hắn đột nhiên cười ha hả.

「Con ranh nhỏ, mày tưởng nói mấy câu đanh đá thế là lão đây sợ à? Lúc lão đây vào tù thì mày còn đang mặc quần thủng đũng!」

「Không có việc gì thì đừng có mẹ nó gọi điện thoại, ly hôn thì năm ngàn, muốn thì lấy không thì thôi, dù sao lão đây cũng không phải người gấp gáp kết hôn!」

Tôi vốn dĩ đã kìm nén tức giận, nghe hắn nói năng ngang ngược vô lại như thế, tôi hận không thể xông tới tát hắn hai cái.

「Tôi là một cô gái trong sạch, vì cái gì lại bị anh lợi dụng xong rồi biến thành phụ nữ đã ly dị!」

「Còn năm ngàn tệ, anh có cho tôi năm vạn tôi cũng không đồng ý!」

Đối phương cũng nổi cáu.

「Đệt, hóa ra nãy giờ là đến tống tiền à, mày cũng không soi gương xem bản thân có đáng giá năm vạn không!」

「Cái bộ dạng tởm lợm của mày, lão đây lợi dụng mày là còn xem trọng mày đấy!」

Tôi nghiến răng, từng chữ một hỏi hắn:「Anh nhất quyết đòi ly hôn, không có gì để bàn bạc?」

Hắn hừ lạnh một tiếng.

「Mày mẹ nó nghe rõ đây, lão đây ngày nào tâm trạng tốt thì ngày đó ly hôn, nếu lão đây tâm trạng không tốt, thì mày cả đời đừng hòng lấy được chồng!」

「Được, vậy thì ly hôn.」
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 3: Chương 3



Tôi cười lạnh cúp điện thoại.

Ly hôn, tôi sẽ chiều theo ý hắn.

Dùng danh nghĩa của tôi lừa gạt số tiền giải tỏa khổng lồ, lại còn không biết ăn năn hối cải.

Hắn không biết đấy thôi, Tiền Thư Kỳ là thạc sĩ luật, nhân tiện lấy vụ án này làm bài tập thực hành.

Ngay trong ngày, tôi và Tiền Thư Kỳ cùng nhau đến dưới nhà Lương Khánh Vũ ngồi rình.

Khoảng mười hai giờ trưa, tôi nhìn từ xa thấy một người đàn ông xuống lầu đi ra.

Hơi giống Lương Khánh Vũ trong ảnh trên hệ thống dân chính.

Đằng sau hắn là một người phụ nữ trang điểm đậm, nũng nịu gọi một tiếng:

「Khánh Vũ, hôm nay chúng ta đi đâu ăn cơm thế anh?」

Lương Khánh Vũ đưa tay véo nhẹ eo người phụ nữ đó một cái.

「Em nói đi đâu thì đi đấy, ban ngày ban mặt đã lẳng lơ thế rồi, muốn rồi à?」

Người phụ nữ giả vờ trách móc khẽ đánh vào người hắn một cái,「Ghét quá, ở đây còn có người đấy ~」

Nghe tôi nổi cả da gà, thật không chịu nổi.

May mà chúng tôi ngồi trong xe, nếu đối mặt, tôi thật sự có thể nôn hết lên người bọn họ.

「Đã ghi âm chưa?」Tôi quay sang hỏi Tiền Thư Kỳ.

Anh ấy gật đầu chắc chắn.

「Ghi âm rồi, tiếp theo cứ để anh lo, cưng à, mấy ngày nay vì chuyện này em đều không ngủ ngon, xin nghỉ hai ngày ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.」

4

Tôi xin nghỉ ở nhà ngủ hai ngày, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Đăng ký kết hôn bắt buộc phải có mặt của bản thân, dù Lương Khánh Vũ có dùng quan hệ để lấy được số chứng minh thư của tôi.

Vậy thì ai đã phối hợp với hắn chụp ảnh, thông qua camera xác nhận?

Chắc chắn có người giả mạo tôi.

Có lẽ tìm được cô ta chính là điểm đột phá để giải quyết chuyện này.

Tôi đang nói chuyện này với Tiền Thư Kỳ, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại lạ.

「Cô là Chu Tri Tri, là vợ Lương Khánh Vũ phải không? Anh ấy nợ ngân hàng chúng tôi hơn hai trăm vạn tệ, hai người là vợ chồng, cần cùng chịu trách nhiệm.」

Tôi cạn lời đến cực điểm, răng va vào nhau lập cập.

Lương Khánh Vũ đúng là đồ khốn nạn, hắn muốn hại chết tôi thật rồi!

Hơn hai trăm vạn tệ, kiếp này tôi làm trâu làm ngựa cũng trả không hết…

「Xin lỗi, tôi không phải vợ anh ta, cũng không biết chuyện anh ta nợ nần, những chuyện này không liên quan đến tôi!」

Đối phương nghe giọng tôi không tốt lắm, hạ giọng nói:「Cô Chu,」

「Nếu anh ấy từ chối thực hiện nghĩa vụ trả nợ, chúng tôi sẽ xin tòa án cưỡng chế thi hành án, phong tỏa tất cả các tài khoản và tài sản dưới tên hai vợ chồng,」

「Đến lúc đó thẻ ngân hàng, WeChat, Alipay của cô đều không thể sử dụng được, nhà và xe sẽ bị phát mại,」

「Xin cô nhất định thông báo cho anh ấy, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.」

Không đợi tôi nói gì, đối phương tuôn một tràng như súng liên thanh rồi cúp máy ngay lập tức.

Tôi không kìm được sự tức giận nữa, bất chấp Tiền Thư Kỳ can ngăn, đạp ga lao thẳng đến cửa nhà Lương Khánh Vũ.

「Lương Khánh Vũ, mày ra đây!」

Tôi dùng hết sức bình sinh đập cửa, làm rung chuyển cả tòa nhà.

Một lúc sau, một người phụ nữ có nét giống tôi ba bốn phần, mặt có vết bầm tím, ra mở cửa.

「Cô tìm anh ấy có chuyện gì? Anh ấy đang ngủ.」

Ánh mắt cô ta dò xét, chắc là coi tôi là tình nhân của Lương Khánh Vũ.

Tôi hừ lạnh một tiếng, giọng không tốt.

「Tôi không có hứng thú với hắn! Hắn lén lút kết hôn giả với tôi, còn vay nợ hai trăm vạn tệ, bà nói tôi tìm hắn làm gì!」

Sắc mặt người phụ nữ đó hơi biến đổi, nhíu mày. Lặng lẽ lùi lại một bước.

Tôi nhanh tay chặn lại cánh cửa cô ta định đóng.

「Đừng tưởng tôi không biết, hai người kết hôn giả lừa tiền giải tỏa, còn muốn tôi trả nợ thay hai người, toàn làm chuyện thất đức, không sợ trời đánh thánh vật à!」

Những người hàng xóm đều ra xem, chỉ trỏ người phụ nữ đó.

Tôi không quản được nhiều thế nữa rồi.

Lương Khánh Vũ không để tôi yên, vậy thì mọi người cũng đừng ai yên.

Tôi tiếp tục tuôn ra, chửi rất lâu, chửi đến mức người phụ nữ kia chạy vào gọi người.

Lương Khánh Vũ mặc đồ ngủ ngáp ngắn ngáp dài, từ trong nhà đi ra.

「Đồ đàn bà đanh đá ở đâu ra thế, dám đến cửa lão đây chửi bới! Tìm chết à!」

Tôi vừa nhìn thấy mặt hắn đã tức không chịu nổi,「Lương Khánh Vũ! Anh vay nợ dựa vào đâu bắt tôi trả thay!」

Hắn thấy tôi thì sững lại, mặt thoáng hiện lên vẻ chột dạ,「Cô là vợ tôi, cô không trả thì ai trả?」

Những người xung quanh như phát hiện ra lục địa mới, xì xào bàn tán.

Tôi tức đến run cả người, nhưng không nói nên lời.

Tiền Thư Kỳ đứng chắn trước mặt tôi,「Anh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho Tri Tri?」
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 4: Chương 4



Lương Khánh Vũ khinh bỉ nhìn anh ấy một cái, giọng đầy mỉa mai,「Ối, đây là thằng nhân tình à? Kêu nghe thân thiết thế.」

「Muốn lão đây buông tha cho nó, dễ thôi, ly hôn rồi chia cho lão đây năm mươi vạn, lão đây sẽ buông tha cho nó.」

「Anh vô liêm sỉ!」

Lương Khánh Vũ làm sao có thể nói ra được, muốn tôi chia cho hắn năm mươi vạn tệ.

Khinh người quá đáng!

Nếu không phải Tiền Thư Kỳ ôm ngang eo tôi lại, tôi đã đá vào người Lương Khánh Vũ rồi.

「Lão đây vô liêm sỉ đấy, nói toạc trời ra thì mày cũng là vợ hợp pháp của lão đây, mày không đồng ý lão đây sẽ đi vay thêm hai ngàn vạn tệ nữa, xem ai sốt ruột phát điên!」

Nói xong, hắn vẻ mặt đắc ý đóng sầm cửa lại.

Tôi giận sôi người, lồng ngực phập phồng không ngừng, đầu ong ong.

Tiền Thư Kỳ dìu tôi ngồi ở hành lang một lúc lâu, tôi mới trấn tĩnh lại.

Không được, gặp loại vô lại này, tôi chỉ có thể liều lĩnh hơn hắn mới được.

Sáng hôm sau, tôi dùng giấy đăng ký kết hôn được cấp lại, đến ngân hàng và phòng quản lý nhà đất.

Lương Khánh Vũ đã nói chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, vậy thì tôi phải thực hiện đặc quyền này.

Tôi là vợ điều tra dòng tiền và tài sản dưới tên chồng, hoàn toàn hợp tình hợp lý mà.

Rồi nộp đơn lên tòa án xin bảo vệ tài sản, truy đòi số tiền đã dùng cho bên thứ ba, đồng thời yêu cầu chia tài sản trong thời kỳ hôn nhân, càng không thành vấn đề rồi.

Ồ, còn có tội vi phạm chế độ một vợ một chồng và tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, tôi đại nghĩa diệt thân, không quá đáng chứ nhỉ?

5

Tiền Thư Kỳ có thẻ luật sư, anh ấy cùng tôi chạy đến những nơi này, lấy được rất nhiều tài liệu quan trọng.

May mắn là Lương Khánh Vũ chỉ toàn bạn bè xấu xa, không có người nào hiểu luật.

Nếu không, thật sự không thể thuận lợi như vậy.

Tiền Thư Kỳ xem tài liệu rồi đặt ra nghi vấn.

「Năm đó giải tỏa hắn chỉ được bồi thường hơn tám mươi vạn tệ, nhưng sau khi giải tỏa xong, trong thẻ của hắn lại có thêm hơn ba trăm vạn tệ,」

「Số tiền này không giống với số tiền tăng thêm khi có thêm một người như em, có thể còn có người khác nữa.」

Người khác?

Nghe câu này, trong đầu tôi không tự chủ hiện lên hình ảnh người phụ nữ đã mở cửa hôm đó.

Bộ dạng cô ta hôm đó, tôi vẫn luôn nhớ.

Không chỉ trông giống tôi, mà trên mặt còn có vết thương.

Nếu đoán không sai, chắc chắn là do Lương Khánh Vũ đánh.

Đúng vậy, có lẽ điểm đột phá thật sự nằm ở cô ta.

Tôi lập tức nói với Tiền Thư Kỳ:「Điều tra vợ hắn đi, em nói là người phụ nữ sống trong nhà hắn ấy.」

「Cô ta không danh không phận đi theo Lương Khánh Vũ, làm bảo mẫu miễn phí mấy năm trời, còn nhìn Lương Khánh Vũ chơi bời với phụ nữ khác, thậm chí bị đánh mắng cũng không bỏ đi, chắc chắn có lý do.」

Nếu đúng như tôi nghĩ, thì lý do này hoặc là hôn nhân, hoặc là tiền.

Tiền Thư Kỳ đột nhiên tỏ ra hứng thú.

「Em nói có lý, hôm đó anh cũng thấy trên người cô ta có vết thương, có lẽ số tiền thừa ra này là của cô ta.」

Tôi gật đầu,「Chúng ta chia làm hai hướng, anh tiếp tục điều tra những chuyện này, em phải đi gặp mặt người phụ nữ này một chuyến.」

Vài ngày sau, tôi có được thông tin cơ bản và số điện thoại của cô ta.

Sau khi thấy Lương Khánh Vũ rời khỏi nhà, tôi mới gọi điện thoại.

「Alo, xin chào, chị Tôn Tình, tôi là Chu Tri Tri, chị còn nhớ tôi không? Tôi không có ý xấu với chị, chỉ muốn nói chuyện với chị một chút.」

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng truyền đến một câu:

「Tôi không giúp được cô, anh ấy không nghe lời tôi.」

「Không, tôi đến đây để giúp chị, chỉ cần chị đồng ý.」

「Giúp tôi? Cô có thể giúp tôi cái gì?」

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện này có triển vọng rồi.

「Nói chuyện qua điện thoại không tiện, tôi đợi chị ở quán cà phê góc dưới lầu nhà chị, thứ chị muốn tôi đều có thể giúp chị lấy được.」

Cúp điện thoại, tôi ngồi uống đến ly cà phê thứ ba trong quán thì Tôn Tình mới xuất hiện.

「Tôi còn tưởng chị không đến, chị uống gì, Latte hay Cappuccino?」

Cô ta lắc đầu,「Nước lọc là được rồi.」

Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy Tôn Tình và Lương Khánh Vũ không phải là cùng một loại người.

Cô ta nói chuyện rất nhẹ nhàng, cử chỉ thanh nhã, đi đứng cũng uyển chuyển.

Còn Lương Khánh Vũ rõ ràng là một kẻ côn đồ, thô lỗ, không phải người tốt.

Hai loại người này sao lại có giao thoa được nhỉ, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 5: Chương 5



6

Trên đường về sau khi nói chuyện với Tôn Tình, điện thoại của Tiền Thư Kỳ gọi đến.

「Tri Tri mau đến, xảy ra chuyện rồi!」

Tiền Thư Kỳ nói mẹ tôi gần đây thấy tôi bồn chồn lo lắng, hỏi mãi không nói, đành hỏi anh ấy.

Anh ấy không chịu nổi, đã kể toàn bộ chuyện kết hôn giả.

Mẹ tôi nghe xong giận sôi máu, vớ ngay cây gậy múa của đoàn nhảy dưỡng sinh đi tìm Lương Khánh Vũ.

Thế này còn được sao!

Mẹ tôi có bệnh tim và cao huyết áp, nếu có mệnh hệ gì tôi ân hận đến chết.

Hỏa tốc chạy đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi lại dở khóc dở cười.

Tôi còn tưởng mẹ tôi đi một mình, ai ngờ cả đoàn nhảy dưỡng sinh các ông các bà đều đến.

Mỗi người trên tay đều cầm đạo cụ, đao thương côn bổng đủ ngón nghề.

Xe của Lương Khánh Vũ bị chặn ở ngã tư đường, ghế phụ lái ngồi người phụ nữ trang điểm đậm kia.

Vài ông cụ ngồi trên nắp capo xe, các bà cụ ngồi ở đuôi xe.

Mẹ tôi và vài người khác tản ra hai bên cửa sổ xe.

Thân xe bị cào xước lung tung, mặt Lương Khánh Vũ cũng bị thương, người phụ nữ kia cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

「Chu Tri Tri! Mày mẹ nó đối phó không lại lão đây, thì dùng cái thủ đoạn hạ đẳng này à, có giỏi thì bảo thằng nhân tình của mày đến đây tay đôi với lão đây!」

Lương Khánh Vũ hạ cửa kính xe xuống gào vào mặt tôi một tiếng.

Tôi còn chưa kịp đáp trả, một bà cụ cạnh mẹ tôi vung tay tát một cái, khiến hắn quay cuồng.

「Đối với mấy lão già bà già này mày còn tự xưng lão đây à, mẹ mày không dạy mày thì tao dạy cho!」

Lương Khánh Vũ tức điên lên, chửi rủa các bà cụ.

Các bà cụ cũng không kém cạnh, túm lấy cổ áo hắn lôi hắn từ trên xe xuống.

Kết quả là hơn mười trụ cột của đoàn nhảy dưỡng sinh cùng nhau xông vào, đánh hắn sưng mặt sưng mũi, quần áo rách tả tơi.

「Bắt nạt con gái người ta mà còn vênh váo à, sao mày không dám bắt nạt mấy lão già này xem?」

「Mày còn dám chửi người già à, đến đây đến đây, hoặc là mày động thủ thử xem, để tao cho mày đền sạch gia sản!」

「Tôi chưa từng thấy đứa nào vô lại như thế, Tri Tri à, con đừng sợ, các cô các bác sẽ dọn dẹp hộ con!」

Lương Khánh Vũ miệng thì giỏi nhưng tay chân không dám làm gì, chỉ nhân lúc các ông các bà đánh mệt nghỉ ngơi, hắn nổ máy xe rồi chuồn mất.

「Chu Tri Tri, mày mẹ nó đợi đấy cho lão đây! Chuyện này chưa xong đâu!」

Nhìn theo cái đuôi xe chạy xa, tôi suýt cười sặc sụa.

Tiền Thư Kỳ kinh ngạc trố mắt, phản ứng lại rồi vỗ tay reo hò.

「Các cô chú anh chị thật dẻo dai sung sức, Tri Tri sau này em tức giận anh cũng sợ bị mọi người đánh ấy chứ.」

Một câu nói khiến tất cả mọi người ở đó bật cười, nỗi buồn bực mấy ngày nay đè nặng trong lòng tôi cũng tan biến đi ít nhiều.

Nhưng tôi vẫn phê bình giáo dục mẹ tôi:「Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, làm cái chuyện này, vạn nhất có mệnh hệ gì con biết làm sao bây giờ?」

Mẹ tôi lau nước mắt,「Con là con gái mẹ, gặp chuyện thế này tủi thân biết bao, mẹ biết lòng con khó chịu, mẹ không trút giận hộ con thì ai trút hộ con?」

Tôi ôm chầm lấy bà,「Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con sẽ khiến hắn phải đến cầu xin con hòa giải!」

7

Không lâu sau, Tôn Tình gửi cho tôi vài đoạn video.

Đoạn đầu tiên, là cảnh Lương Khánh Vũ và cô ta chụp ảnh cưới, nhiếp ảnh gia, chuyên viên trang điểm và cả hai người họ đều có mặt trong khung hình.

Đoạn thứ hai, là cảnh cô ta và Lương Khánh Vũ tổ chức đám cưới ở quê nhà, họ mặc đồ cô dâu chú rể cầm ly rượu, đi chúc rượu từng bàn, khách khứa đều nói lời chúc mừng tân hôn, trăm năm hạnh phúc.

Đoạn thứ ba, là lúc cô ta sinh con, Lương Khánh Vũ đã viết tên mình vào cột cha ruột, và cả cảnh đi lấy giấy chứng sinh cho đứa bé.

Kèm theo vài dòng chữ:

「Lúc đó anh ấy nói vì tương lai chúng tôi có thể sống tốt hơn, nên đã nhờ quan hệ làm giấy kết hôn giả, anh ấy và tôi, thực ra đều làm cả,」

「Nhưng vài năm trước tôi đã tìm được người kia, chủ động thừa nhận lỗi lầm, và bồi thường một ít tiền, rồi lấy giấy ly hôn,」

「Sau này tôi thúc giục anh ấy tìm cô để giải quyết chuyện này, kết hôn với tôi, cho tôi và đứa bé một danh phận,」

「Anh ấy nhất quyết không chịu, lúc đó tôi mới phát hiện anh ấy có người phụ nữ khác ở ngoài, không chỉ một người,」

「Có lẽ sự tồn tại của cô vừa hay là lý do để anh ấy không kết hôn với tôi, nên anh ấy cứ dây dưa như vậy,」

「Nhưng số tiền đó tôi cần để cứu con trai tôi, anh ấy không đưa cho tôi, con trai tôi không chờ được lâu, nên tôi bằng lòng hợp tác với cô.」

Thật ra ngay từ lần đầu tiên liên lạc với cô ta, tôi đã biết chuyện này rồi.

Lúc đó tôi nhìn thấy cô ta từ xa, chạy theo Lương Khánh Vũ ra ngoài, hỏi hắn rốt cuộc bao giờ mới kết hôn.
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 6: Chương 6



Thế mà lại bị hắn chửi cho một trận.

「Mày mẹ nó ngày nào cũng chỉ có mấy câu này, phiền không hả! Ngày nào cũng nhìn cái mặt xúi quẩy của mày, thảo nào thằng bé bị bệnh, thật xui xẻo! Cút!」

Lúc đó vành mắt cô ta đỏ hoe vì tủi thân, nhưng vẫn bướng bỉnh không nói một lời nào, cúi đầu quay trở vào nhà.

Sau này, tôi nhờ bạn bè ở bệnh viện tra hỏi, biết được con trai của Tôn Tình bị bệnh bạch cầu, cần tiền để cấy ghép tế bào gốc tạo máu.

Nhưng Lương Khánh Vũ cho rằng đó đều là bệnh viện lừa tiền, rất có thể tiền tiêu hết mà người cũng không còn.

Cho nên hắn nhất quyết không đưa tiền ra, chiếm đoạt số tiền giải tỏa mà Tôn Tình đổi được thông qua kết hôn giả.

Hôm đó hẹn cô ta gặp ở quán cà phê, tôi nói thẳng ra chuyện này.

Cô ta khóc lóc nức nở, trong mắt tràn đầy căm hận.

Sau đó, bạn bè tôi ở bệnh viện chuyển con trai cô ta sang phòng riêng, còn liên hệ chuyên gia hội chẩn cho thằng bé.

Kết quả là tình trạng con trai cô ta không tốt lắm, cần phải cấy ghép càng sớm càng tốt.

Cô ta đã do dự mấy ngày nay, cuối cùng đồng ý hợp tác với tôi.

Xem xong video, tôi và Tiền Thư Kỳ lập tức đến tòa án.

Có những bằng chứng này rồi, tôi không chỉ có thể kiện ly hôn, đòi bồi thường, mà còn có thể tố cáo hắn tội vi phạm chế độ một vợ một chồng.

Không đúng, còn thiếu một bằng chứng quan trọng.

Lương Khánh Vũ những năm nay chơi bời bên ngoài không ít phụ nữ, nhưng hắn ưng ý nhất chắc là cô ả trang điểm đậm này.

Bảng sao kê giao dịch ngân hàng của Lương Khánh Vũ mà Tiền Thư Kỳ lấy được cho thấy hắn đã nhiều lần chuyển khoản số tiền lớn cho người phụ nữ này.

「Số tiền này đủ để cấu thành tội danh tẩu tán tài sản trong thời kỳ hôn nhân, giấu giếm tài sản trong thời kỳ hôn nhân.」

Tôi kích động hỏi anh ấy:「Có thể bị kết án mấy năm tù? Tiền có đòi lại được không?」

「Tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, tội vi phạm chế độ một vợ một chồng, tội tẩu tán tài sản, các tội gộp lại, ít nhất mười năm tù trở lên, còn về tiền, chúng ta hành động nhanh một chút, chắc bọn họ chưa tiêu hết.」

8

Chúng tôi nhờ mối quan hệ, để vụ án tiến triển nhanh hơn.

Khi tòa án gửi giấy triệu tập cho Lương Khánh Vũ, hắn vẫn coi thường, cho rằng tôi đang dọa hắn.

Ngày ra tòa, hắn một mực cãi rằng chúng tôi là vợ chồng thật, chết sống không chịu nhượng bộ.

Thậm chí còn đưa ra bằng chứng.

Ảnh và ghi âm cuộc gọi thoại ngày đăng ký kết hôn, có mặt tôi ở cục dân chính.

Cái này không thể nào!

Chúng tôi đã nộp video chứng minh hôm đó tôi ngồi ở thư viện cả buổi sáng rồi mà.

Nhưng Lương Khánh Vũ lại nói:「Tôi buổi trưa ngồi xe chạy về, buổi chiều đăng ký kết hôn, rồi lại vội vã chạy về trường, ban đầu tôi tưởng cô ấy bận học, hóa ra là ở trường có bồ nhí, tôi đề nghị tòa án làm chủ cho tôi!」

Hắn vu ngược cho tôi!

Tôi tức đến máu nóng dồn lên.

Tiền Thư Kỳ nhẹ nhàng bóp tay tôi dưới gầm bàn, làm tâm trạng tôi ổn định lại một chút.

Chuyện diễn biến đến nước này, nếu chúng tôi không chứng minh được đó là bằng chứng giả, thì vụ kiện chắc chắn thua.

Nhưng tôi thực sự không thể nhớ ra buổi chiều hôm đó năm năm trước, tôi đã đi đâu.

Tôi sốt ruột đến mức suýt khóc òa ngay tại tòa.

Tiền Thư Kỳ xin phép thẩm phán cho tạm dừng phiên tòa, chúng tôi mới có thời gian thở phào nhẹ nhõm.

Ở hành lang gặp Lương Khánh Vũ đang vênh váo đắc ý.

「Con ranh nhỏ còn dám cho đám lão già bà già kia đánh lão đây, bây giờ biết sợ chưa hả?」

「Lão đây nói thẳng thế này nhé, lần này không phải năm mươi vạn đâu, không có một trăm vạn, chuyện này không giải quyết được đâu, lão đây không tự nhiên mà bị đánh đâu!」

Hắn nói xong huýt sáo rồi đi ra khỏi tòa án.

Tôi cúi đầu ủ rũ.

「Làm thế nào em có thể chứng minh hôm đó em căn bản không hề rời khỏi trường, tại sao hắn làm giả được mà chúng ta lại bó tay...」

Tiền Thư Kỳ kéo tôi ôm vào lòng,「Anh nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi, có lẽ đây là thử thách ông trời dành cho chúng ta.」

Đột nhiên, anh ấy đẩy vai tôi ra, nhìn tôi nói:

「Em vừa nói gì cơ? Rời khỏi trường? Đúng rồi, sao anh không nghĩ ra điểm này nhỉ!」

Anh ấy đột nhiên ôm tôi lên quay vòng vòng, cười vui vẻ như một đứa trẻ.

「Tri Tri, anh nghĩ ra cách giải quyết rồi! Đi, chúng ta đến đại học A!」
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 7: Chương 7



Tôi bị anh ấy quay đến chóng mặt, mặc cho anh ấy kéo đi.

Sau đó chúng tôi lái xe đến đại học A ngay trong đêm, tìm gặp thầy giáo cũ để liên hệ với phòng bảo vệ.

Trích xuất camera giám sát cổng trường ngày 21 tháng 6 năm 2017 từ sáng sớm đến tối, sử dụng công nghệ nhận diện khuôn mặt để lọc ra những cảnh quay liên quan đến tôi.

Cuối cùng, lúc một giờ chiều, tôi xuất hiện trong camera, rời khỏi trường.

Hai giờ rưỡi, tôi lại xuất hiện trong camera, xách túi mua sắm từ bên ngoài vào cổng trường.

Tôi nhớ ra rồi!

Hôm đó sau khi ra khỏi thư viện, tôi nhớ ký túc xá không còn đồ ăn vặt, dầu gội đầu cũng hết rồi, nên đã đi siêu thị một chuyến.

Nếu tôi theo lời Lương Khánh Vũ nói là buổi trưa chạy đi đăng ký, rồi quay về đại học A.

Một tiếng rưỡi đồng hồ căn bản không kịp.

Quan trọng hơn là, cục dân chính hai giờ rưỡi chiều mới làm việc, tôi đăng ký xong rồi quay về thì ít nhất cũng phải bốn năm giờ chiều rồi.

Tôi kích động ôm lấy Tiền Thư Kỳ hét lên,「Em trong sạch rồi, em cuối cùng cũng sắp thoát khỏi gã vô lại đó rồi!」

Ngày hôm sau chúng tôi với quầng thâm mắt, mang theo bằng chứng quay trở lại thành phố.

Lần này, xem Lương Khánh Vũ còn nói được gì nữa!

9

Rất nhanh, ngày mở phiên tòa lần thứ hai đã đến.

Chúng tôi nộp bằng chứng mới, cho phát video camera giám sát tại tòa.

Lần này, hắn hoảng sợ.

Yêu cầu hòa giải ngoài tòa.

「Được thôi, anh không muốn ngồi tù thì đồng ý điều kiện của tôi đi.」

「Anh không phải lo bị phát hiện lừa tiền giải tỏa sao, tôi có thể rút đơn kiện, chúng ta ly hôn, nhưng anh phải đưa cho tôi hai trăm vạn tệ.」

Lương Khánh Vũ nghe xong câu này, nhảy dựng lên.

「Cô điên à! Hai trăm vạn tệ, tôi không có!」

Tôi cười khẩy, đưa cho hắn bảng sao kê chuyển khoản nhiều lần với số tiền lớn cho người phụ nữ trang điểm đậm kia.

「Anh tưởng tôi không có gì trong tay, mà dám đòi anh nhiều như vậy sao?」

「Lừa đảo tiền giải tỏa của nhà nước, tẩu tán tài sản trong thời kỳ hôn nhân, vi phạm chế độ một vợ một chồng, mấy tội này cộng lại, anh đoán xem anh sẽ ngồi tù bao nhiêu năm,」

「Đợi anh ra tù, cô bồ nhí của anh còn ở đó đợi anh không? Có khi đã cuỗm tiền bỏ trốn rồi ấy chứ.」

「Không bằng dùng tiền mua tự do, ít nhất anh không phải vào trong chịu khổ.」

Lần này tôi chỉ kiện dân sự, yêu cầu tuyên bố hôn nhân vô hiệu.

Nhưng mục đích của tôi lại là khiến hắn phải nhả tiền ra.

Nhân tiện cảnh cáo hắn, tôi có điểm yếu của hắn trong tay, chọc giận tôi là sẽ tống hắn vào tù.

Tôi càng nói, mặt hắn càng khó coi.

Cuối cùng cắn răng, đồng ý.

「Ngày mai cô cùng tôi đến ngân hàng, hai trăm vạn tệ, tôi không thể rút một lần được, cần phải đặt hẹn trước.」

Tôi hài lòng ký tên vào đơn rút đơn kiện.

Không sợ hắn nuốt lời, dù sao bằng chứng trong tay tôi đủ để hắn bóc lịch mòn gông trong tù.

Ngày hôm sau, tôi theo giờ hẹn đợi hắn ở cửa ngân hàng.

Đợi đến trưa ngân hàng đóng cửa, hắn vẫn không xuất hiện.

Tôi gọi vô số cuộc điện thoại cho hắn, ngoài hai cuộc đầu tiên đổ chuông không nghe máy, sau đó đều chỉ có tiếng tút tút.

Dùng số của Tiền Thư Kỳ gọi cũng vậy.

Chẳng lẽ hắn đã chặn cả hai chúng tôi rồi?

Tôi không chịu bỏ cuộc, mượn điện thoại cố định của ngân hàng gọi.

Cũng vẫn là tiếng tút tút.

Thật kỳ lạ.

Không phải hết pin tắt máy, không phải chặn số từ chối.

Tiếng tút tút chỉ có một khả năng.

Thẻ sim điện thoại của hắn đã bị tháo ra, không sử dụng.

Ai sẽ tháo thẻ sim điện thoại của hắn nhỉ?

Ngồi đợi không phải là cách, tôi và Tiền Thư Kỳ không cả ăn trưa, lái xe đến nhà hắn.

Người mở cửa là Tôn Tình.

10

「Anh ấy tối qua không về nhà, tôi gọi điện hỏi thì anh ấy nói đi đòi tiền.」

Tôn Tình nghe tôi kể xong, ngược lại không quá sốc.

Lương Khánh Vũ thường xuyên ngủ qua đêm bên ngoài, cô ta đã quen rồi.

Chỉ là lần này không liên lạc được, đúng là hơi kỳ lạ.

Tôi bỗng cảm thấy hơi bồn chồn, thậm chí hơi bất an.

Trình báo mất tích phải sau 48 tiếng không liên lạc được, bây giờ còn chưa đầy 24 tiếng.

Chỉ có thể tự mình đi tìm thôi.

「Chị Tôn, những nơi anh ấy thường đến là những nơi nào?」

Tôn Tình nghĩ một lúc, lấy giấy bút, viết vài cái tên.

「Cô đi những nơi này tìm thử xem, biết đâu có thể gặp anh ấy.」
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 8: Chương 8



Tôi và Tiền Thư Kỳ không dám chậm trễ, lập tức đi đến từng nơi để tìm.

Không ai gặp Lương Khánh Vũ cả.

Cuối cùng ở một quán bar, người pha chế nói với tôi, tối qua gần giờ đóng cửa có thấy Lương Khánh Vũ.

Sở dĩ ấn tượng về hắn sâu sắc là vì Lương Khánh Vũ gây rối trong quán bar.

「Hắn túm tóc một người phụ nữ rồi đi, miệng lầm bầm chửi rủa, hình như nói gì về chuyện lấy tiền của hắn nuôi bồ nhí hay sao ấy.」

「Kết quả đi được mấy bước, xông ra mấy gã to con, đánh hắn một trận rồi lôi đi.」

Tim tôi thót lại,「Bị đưa đi đâu rồi, anh có biết không?」

Người pha chế lắc đầu,「Cái đó thì tôi không biết, tôi không thể rời quầy bar, chỉ thấy họ lôi người đó ra ngoài thôi.」

Tiền Thư Kỳ cũng cảm thấy không ổn, cau mày nói với tôi:「Đi, báo công an, hắn chắc chắn gặp chuyện rồi.」

Ngồi trên xe, tôi không kiềm được sự tức giận.

「Cái gã Lương Khánh Vũ này không thể nào làm người ta yên lòng! Hoặc là trốn đi, hoặc là mất tích, hắn rốt cuộc muốn hại tôi đến mức nào nữa đây!」

Tiền Thư Kỳ lại có quan điểm khác.

「Em không thấy cô ả trang điểm đậm kia rất đáng nghi sao? Có lẽ người phụ nữ mà người pha chế nói chính là cô ta,」

「Cô ta đã ăn xài hết tiền của Lương Khánh Vũ rồi, bây giờ bị hắn truy đòi, cùng đường rồi có lẽ sẽ liều mạng làm liều.」

Tôi biết anh ấy có ý gì, tôi không tốt bụng đến mức nghĩ đến chuyện cứu hắn.

「Vậy thì Lương Khánh Vũ hắn đáng chết, đáng đời hắn chết dưới tay phụ nữ!」

Tôi chỉ tiện miệng nói vậy, không ngờ nhiều năm sau câu nói này lại thành sự thật.

Nhưng, đó là chuyện sau này.

Bây giờ tôi chỉ muốn thoát khỏi hắn, không phải gánh khoản nợ khổng lồ, trở thành người trong sạch.

Tiền Thư Kỳ an ủi tôi.

「Đừng quá áp lực, anh đã nói có anh lo rồi, em yên tâm, dù hắn chết hay sống, chúng ta đều có thể thoát khỏi hắn.」

「Ừm,」Tôi nhắm mắt dựa vào lưng ghế, thật sự không còn tâm trạng nói thêm câu nào nữa.

Xe chạy êm ru, đột nhiên điện thoại tôi đổ chuông.

Tôn Tình gọi đến, giọng rất gấp gáp.

「Tri Tri, tôi nhận được một tin nhắn, chắc là của Lương Khánh Vũ gửi, nhưng số lạ lắm,」

「Anh ấy nói anh ấy bị bắt cóc, bây giờ hình như đang ở trên tàu, anh ấy bảo tôi giúp anh ấy báo công an cứu anh ấy.」

「Tôi phải làm gì bây giờ, tôi có nên cứu anh ấy không, cô mau đến mau đến!」

11

Đợi chúng tôi vội vàng đến trước mặt Tôn Tình, cô ta đã hoảng loạn mất vía.

「Tin nhắn đâu, đưa cho tôi xem.」

Tôi nhận điện thoại của Tôn Tình, trên đó quả thật có một tin nhắn cầu cứu:

【Vợ cứu anh, anh là Lương Khánh Vũ, con tiện nhân Trần Hương và thằng nhân tình của nó bắt trói anh rồi, bây giờ đang ở trên tàu, anh không thể gọi điện, chỉ có thể gửi tin nhắn, em mau giúp anh báo công an!】

「Trần Hương là người phụ nữ trang điểm đậm kia phải không?」

Tôi hỏi cô ta, cô ta gật đầu.

「Cô ta là người phụ nữ mà Lương Khánh Vũ qua lại lâu nhất ở bên ngoài, vẫn không dứt, hắn đã tiêu không ít tiền cho cô ta.」

Đúng rồi.

Lương Khánh Vũ tìm Trần Hương đòi tiền không được, ngược lại bị tình nhân của cô ta bắt trói.

Nhưng ở trên tàu thì có thể đi đâu?

Tiền Thư Kỳ thử trả lời một tin nhắn:【Anh lên tàu từ bến nào? Làm sao em chắc chắn anh đúng là Lương Khánh Vũ?】

Ban đầu chỉ ôm tâm lý thử vận may, cũng không hy vọng đối phương sẽ trả lời.

Thế mà không ngờ, chỉ một hai phút, đối phương đã trả lời:

【Hồi nhỏ em bị người ta đánh, là anh cởi áo khoác lên người em đưa em về nhà, chuyện này chỉ hai chúng ta biết thôi, em tin chưa?】

【Mắt anh bị bịt lại, không biết lên tàu từ bến nào, nhưng anh nghe thấy tiếng tàu hỏa.】

Tôn Tình hơi cảm khái.

「Nếu không phải vì ngày đó anh ấy cứu tôi, tôi sẽ không đi theo anh ấy một lòng một dạ như vậy, chuyện này thật sự không ai khác biết.」

「Vậy cơ bản xác định đây đúng là Lương Khánh Vũ rồi, có thể dùng điện thoại của người khác nhắn tin, nhưng chị tính sao, có cứu hắn không?」

Tôi biết tình cảm của Tôn Tình dành cho hắn rất phức tạp, nhưng nhiều năm trôi qua, ơn nghĩa sớm đã trả xong rồi.

Cô ta thở dài, lắc đầu,「Bây giờ tôi chỉ muốn cứu con trai tôi.」

Tiền Thư Kỳ suy nghĩ một chút rồi lại gửi một tin nhắn nữa:【Anh nói cho tôi biết mật mã két sắt ngân hàng trước đi, tôi sẽ cứu anh, con trai không chờ được nữa rồi, thằng bé cũng là đứa con trai duy nhất của anh.】

Trước đây điều tra Lương Khánh Vũ, phát hiện hắn từng thuê một két sắt ở ngân hàng.
 
Hôn Nhân Giả Ngày 920
Chương 9: Chương 9



Chúng tôi tuy không biết bên trong là gì, nhưng chắc chắn rất quý giá.

Lần này thời gian trả lời hơi lâu hơn một chút, có lẽ Lương Khánh Vũ đang giằng co.

【Lão đây biết ngay mày để ý đến mớ đồ của lão đây rồi ! Được được, cho mày, mật mã ở ngăn kéo phòng ngủ có ngăn ẩn, mày mẹ nó nhất định phải cứu lão đây, không thì lão đây làm quỷ cũng không buông tha mẹ con mày!】

Hừ, đúng là bộ mặt gã đàn ông khốn nạn!

Có mật mã, chúng tôi lập tức đến ngân hàng, lấy đồ trong két sắt ra.

Không ngờ lại là một trăm vạn tệ tiền mặt.

Lương Khánh Vũ quả thật rất thông minh, biết tự lo cho mình đường lùi, ngay cả tên két sắt cũng không dùng tên mình.

Tôn Tình khóc òa lên nức nở, cầm tiền lên muốn đi bệnh viện ngay.

Tôi hỏi cô ta:「Còn cứu Lương Khánh Vũ không?」

Cô ta suýt nữa quỳ xuống trước mặt tôi,「Cô quyết định đi, tôi không có ý kiến gì cả, dù sao anh ấy cũng chẳng bận tâm đến mẹ con tôi.」

Tôi đỡ cô ta dậy, đưa cô ta lên taxi, và nói với cô ta câu cuối cùng:

「Mang con đi đổi thành phố khác mà sống đi nhé.」

Từ đó về sau tôi không gặp lại Tôn Tình nữa, số điện thoại của cô ta cũng đổi, hoàn toàn không liên lạc được, như thể cô ta chưa từng xuất hiện vậy.

12

Sau khi bàn bạc với Tiền Thư Kỳ, chúng tôi vẫn đến đồn công an.

Mang theo tin nhắn và bằng chứng để lập án trình báo.

May mắn là Lương Khánh Vũ trong tin nhắn gọi là "vợ" chứ không phải tên riêng, cảnh sát không suy nghĩ nhiều, bắt đầu tiến hành điều tra.

Nhưng, tôi cố ý xóa bỏ tin nhắn hắn nói nghe thấy tiếng tàu hỏa.

Tôi đã nghĩ thông suốt rồi.

Vì mất tích do tai nạn, chỉ cần hai năm, tôi có thể làm giấy báo tử.

Quan hệ hôn nhân tự động chấm dứt.

Thời gian này cũng tương đương với việc kiện ly hôn kéo dài.

Vì vậy tôi báo công an chỉ để ghi lại thời gian Lương Khánh Vũ mất tích, chứ không thật sự muốn cứu hắn.

Dù sao tôi còn trẻ, hai năm tôi đợi được.

Những ngày sau đó, cảnh sát làm việc rất chuyên nghiệp.

Liên lạc được với Lương Khánh Vũ thông qua số điện thoại nhắn tin, nhưng rất tiếc, chỉ gửi được hai tin nhắn rồi mất liên lạc hoàn toàn.

Tôi đoán là bị những người trên tàu phát hiện, tình cảnh của hắn rất nguy hiểm.

Thậm chí có khả năng đã đi đời rồi.

Hai năm sau, cảnh sát tuyên bố Lương Khánh Vũ đã chết.

Trước mặt cảnh sát tôi khóc đến suýt ngất, nhưng vừa bước ra khỏi đồn công an tôi đã cười thành tiếng ngỗng.

Lương Khánh Vũ, hắn chết cũng không ngờ được, chỉ vì không đồng ý rút đơn kiện.

Tôi ngược lại lại trở thành người thừa kế duy nhất của hắn.

Thật trớ trêu làm sao, tiền hắn lừa gạt dưới danh nghĩa của tôi, cuối cùng lại quay về chỗ tôi.

Thậm chí nhà cửa, xe cộ của hắn, đều biến thành của tôi.

Tôi tìm người môi giới bán đi những tài sản này, chợt nhớ ra từng lưu lại số tài khoản ngân hàng của Tôn Tình ở bệnh viện.

「Đây là số tiền Lương Khánh Vũ để lại, coi như là bồi thường cho chị và thằng bé.」

Tôi chuyển cho cô ta một nửa số tiền, giữ lại một nửa làm của hồi môn.

Đây là thứ Lương Khánh Vũ nợ tôi, bảy năm thanh xuân hắn nên đền.

Ngày 20 tháng 9 năm 2024, sau hai năm, tôi và Tiền Thư Kỳ một lần nữa bước vào cục dân chính.

Lần này là một nhân viên khác, là một cô gái trẻ.

Cô ấy cười nói với chúng tôi:「Chúc mừng hai anh chị, chúc hai anh chị trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.」

Tôi lấy ra gói kẹo mừng đã chuẩn bị từ trước, đưa vào cửa sổ, rồi đưa cho những người xa lạ bên cạnh.

Giữa tiếng cười nói vui vẻ, sổ đỏ của tôi và Tiền Thư Kỳ đã hoàn thành.

Chúng tôi bước ra khỏi cục dân chính, hướng về phía ánh sáng.

Tương lai, cuộc sống sẽ chỉ ngày càng tốt đẹp hơn.

Hết Truyện
 
Back
Top Bottom