Tâm Linh Hồn Huyết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
402211546-256-k24725.jpg

Hồn Huyết
Tác giả: Andrela241003
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khi sự tò mò phải trả giá bằng chính linh hồn.

Khi con người trở thành vật hiến tế cho tham vọng tàn nhẫn của đồng loại.

Trên ngọn núi hoang vu, ẩn mình một ngôi làng chưa từng có trên bất kỳ bản đồ nào.

Một nhóm sinh viên liều lĩnh đặt chân vào, mang theo sự ngạo nghễ và tò mò chết người.

Từng người một biến mất trong màn sương dày đặc, để lại vệt máu lạnh gáy.

Và rồi, máu cùng linh hồn họ bị giam cầm, trở thành một phần của Hồn Huyết - thứ bùa ngải sống khát máu, ám ảnh vĩnh hằng Tags: linhdịoanhồntâmlinh​
 
Hồn Huyết
Lời mở đầu


"Ngải" trước nay được biết đến là một loài thảo mộc mang linh hồn tà dị, được nuôi lớn bằng oán khí hoặc những bí thuật cổ xưa.

Trong thế giới tâm linh, ngải không chỉ đơn thuần là cây, nó là một "vật sống" luôn khát khao nuốt chửng linh khí của con người.

Luyện ngải, một nghi thức tà thuật cổ xưa, nơi con người giao ước với quỷ dữ để thoả mãn những tham vọng vượt khỏi vòng nhân quả.Người luyện ngải thường không bao giờ thoát khỏi bóng tối mà họ đã gieo.

Bởi ngải càng mạnh, thì tà niệm sẽ kéo lòng người vào những tội ác không thấy đáy.

Và khi kẻ luyện ngải lỡ tay phạm phải điều cấm kỵ, ngải sẽ phản phệ, cắn xé linh hồn từ bên trong, để lại một cái xác rỗng không.Hồn Huyết, một loại ngải mang kết tinh tà ác của máu và linh hồn.

Người xưa kể rằng, mỗi giọt máu hạ xuống để nuôi ngải đều giữ lại dấu vết của oán hận, còn linh hồn kẻ chết oan thì mãi mãi không thể siêu thoát.

Khi máu và hồn hòa làm một, chúng tạo thành một "thể sống" mới, thứ bùa ngải mang trí nhớ, cảm xúc và cơn đói khát của hàng trăm linh hồn.Hồn Huyết không chỉ hút máu để tồn tại, mà còn giam cầm linh hồn người.

Ai sa chân vào vòng oán khí ấy, hồn lìa khỏi xác nhưng không được giải thoát, vĩnh viễn trở thành một phần trong nó.

Chính vì vậy, Hồn Huyết được gọi là ngải sống bất tử, khát máu như quỷ và lạnh lẽo như mồ mả ngàn đời.Người ta tin rằng, Hồn Huyết mang theo lời nguyền: kẻ nào luyện nó, cuối cùng cũng phải trả giá bằng chính linh hồn mình.

Bởi máu dùng để nuôi ngải đều hóa thành oán khí, mỗi linh hồn bị trói buộc đều chất chồng nghiệp chướng.

Chúng không siêu thoát, không tan biến, chỉ tích tụ ngày càng nặng nề, vây lấy kẻ đã khởi nguồn tất cả.

----------------

❗️Mọi nhân vật, sự kiện, địa danh và nghi lễ trong tác phẩm hoàn toàn đều là hư cấu.

Nếu có sự trùng hợp với thực tế, đó chỉ là ngẫu nhiên❗️****************

"Hồn Huyết" được xây dựng dựa trên quá trình tìm hiểu cá nhân và chắp nối những khía cạnh trong thế giới tâm linh, huyền bí.

Tuy đã cố gắng truyền tải bằng tất cả sự tôn trọng và cẩn trọng, khó tránh khỏi những thiếu sót hay cách hiểu chưa trọn vẹn.

Rất mong nhận được sự góp ý nhẹ nhàng từ các độc giả để câu chuyện ngày một hoàn thiện và sâu sắc hơn.

Xin trân trọng cảm ơn 🫶🏻🫶🏻🫶🏻
 
Hồn Huyết
Chương 1: Khởi nguồn của Huyến Ấn


Nói về truyền thuyết, chắc chẳng ai lạ gì về những câu chuyện xoay quanh những ngôi làng thần bí.

Ở chốn rừng sâu núi thẳm, không ít nơi đã biến mất khỏi bản đồ nhưng vẫn hiện hữu trong ký ức dân gian, như những chiếc bóng vĩnh viễn không tan.

Người ta đồn rằng, những ngôi làng ấy không do bàn tay con người dựng nên, mà do quỷ thần và vong hồn tụ lại, tạo thành chốn nửa thực nửa hư.Các cụ ngày xưa cũng từng nói: "Đừng bao giờ dừng chân trước một ngôi làng mà bản đồ không ghi lại, cũng đừng tin vào ánh lửa leo lét giữa sương mù."

Bởi rất có thể đó là cửa ngõ của làng quỷ, nơi những linh hồn đói khát luôn rình rập để tìm vật chủ mới.

Vốn người đời luôn tin rằng đấy chỉ là những câu chuyện truyền miệng như lời răn đe những đứa trẻ hư không nên ra ngoài vào buổi tối, có thật hay không chẳng ai dám chắc.Thế nhưng, ở nơi núi rừng Tây Bắc, sương mù phủ kín quanh năm, lại tồn tại một cái tên khiến bất kỳ ai nghe qua cũng lạnh sống lưng, Làng Quỷ.Gọi là Làng Quỷ, bởi ngôi làng ấy không tồn tại theo lẽ thường.

Ngôi làng ấy luôn thoắt ẩn thoắt hiện, lẩn trong sương mù, như một bầy quỷ đang rình rập, chờ giây phút để lao ra nuốt chửng linh hồn những kẻ cả gan bước lạc vào.

Tương truyền rằng kẻ nào từng đặt chân đến đấy, nhẹ thì hoá điên, còn không sẽ là một đi không trở lại. ****************

"Mau bắt nó lại, đừng để vật chủ thoát, nếu không làng ta gặp hoạ diệt vong"

Trong màn sương đặc quánh của rừng núi, một người phụ nữ thất thểu lao đi, mái tóc rối bết mồ hôi.

Trên tay bà, đứa trẻ đỏ hỏn vừa lọt lòng quấn trong mảnh vải sờn, khóc yếu ớt như tiếng mèo con lạc mẹ.

Đôi chân bà dẫm lên đất đá lổn nhổn, trượt ngã rồi lại bật dậy, ánh mắt đầy hoảng loạn.Phía sau người phụ nữ ấy là một nhóm dân làng, tay ai cũng cầm những ngọn đuốc đỏ rực, nhìn từ xa ngọn đuốc ấy như bầy ma quỷ mắt đỏ đang vồ lấy con mồi.

Ở trong đám làng, một người đàn ông khoác trên người tấm áo chàm dài phủ xuống quá gối.

Trên nền vải, từng đường thêu đỏ và trắng ngoằn ngoèo như những ký hiệu cổ xưa.

Áo không có cúc, chỉ buộc bằng một sợi dây lanh, đầu dây treo những chiếc chuông nhỏ, mỗi bước đi lại leng keng như tiếng gọi hồn.

Trên đầu ông ta là cái mũ đồng phủ lông chim trĩ, tua chỉ đỏ rủ xuống che nửa gương mặt, khiến ánh mắt trở nên sâu thẳm, vừa người vừa quỷ.

Mỗi khi cúi xuống, những sợi chỉ lay động trong gió, hệt như bầy linh hồn đang thì thầm.

Mọi người gọi ông ta là thầy làng."

Na rạ...lạp nô...tỉnh hồn, nhập vía....mở quỷ môn quan..."

Ông ta vừa lắc chiếc chuông đồng cũ trên tay, miệng không ngừng lẩm nhẩm câu thần chú gì đó.

Giọng niệm vừa dứt, người đàn ông già nua với đôi mắt trắng dã, bỗng đưa cánh tay khẳng khiu chỉ thẳng về phía người phụ nữ đang bỏ chạy trong sương.

Người phụ nữ cảm thấy chân mình chùng xuống, hàng trăm bàn tay lạnh lẽo đang bám lấy mắt cá.

Phía sau lưng bà, một luồng gió lạnh ùa tới, như có vô số bàn tay vô hình đang từ từ chạm vào bờ vai của người phụ nữ.

Rồi bà nghe thấy một thứ âm thanh quỷ dị, thoạt đầu là tiếng thì thầm khe khẽ, nhưng càng lúc, âm thanh càng biến dạng, tiếng cười the thé của đàn bà, tiếng rên rỉ khàn khàn của kẻ hấp hối, xen lẫn tiếng khóc ai oán kéo dài.

Tất cả hòa trộn, vang vọng khắp màn sương, khiến người phụ nữ choáng váng, tưởng chừng như linh hồn mình đang bị kéo dần ra khỏi thân xác."

Trả nó cho ta...trả...lại...hồn...cho...ta"Tiếng đó lúc gần ngay bên tai, lúc lại xa hút trong rừng sâu, như hàng trăm vong hồn đang gọi tên bà, mời chào, dụ dỗ.Tim bà đập thình thịch, cổ họng nghẹn ứ, đôi chân run rẩy như sắp quỵ ngã, trong khi tiếng thì thầm ma quái vẫn bủa vây, không cho bà một thoáng yên bình nào.

Người phụ nữ cắn chặt môi, ôm đứa trẻ sát vào ngực, cố vùng vẫy lao đi dù phía trước chỉ còn vực thẳm.

Nhưng mỗi bước càng nặng nề, như bị xiềng xích vô hình trói buộc, trong khi sau lưng, nhóm dân làng đang kéo đến, cùng với những linh hồn không hình không dạng bám giữ lấy bà.

Đột nhiên, giữa muôn vàn âm thanh méo mó ấy, một giọng khàn đặc vang lên, rõ ràng ngay bên tai, lạnh buốt đến tận xương tủy."

Đứa trẻ...là của ta..."

Ngay sau đó là những tràng cười ré lên, the thé như tiếng sắt rỉ cọ vào nhau, xen lẫn tiếng khóc nức nở ai oán.

Cả bầu không khí đặc quánh lại, như muốn bóp nghẹt hơi thở người phụ nữ.Bà run lẩy bẩy, ôm đứa bé, nhưng càng ôm, bà càng thấy như có những bàn tay vô hình đang luồn xuống, cố giằng đứa trẻ ra khỏi vòng tay mình.

Tiếng những linh hồn ai oán vẫn còn vang vọng trong gió, ngọn đuốc trong tay dân làng chập chờn soi rọi xuyên qua màn sương đặc.

Từng bóng người ùa tới, chen chúc về phía nơi người phụ nữ.Nhưng khi họ tách đám sương mù ra trước mắt chỉ còn lại một khoảng không.

Nơi ấy kết thúc bằng một vực thẳm dựng đứng, sâu hun hút như nuốt trọn ánh sáng.

Dưới vực, dòng sông cuộn xiết rít gào, va đập vào vách đá như những tiếng trống tang bất tận.Không còn dấu vết của người phụ nữ.

Không còn tiếng khóc của đứa bé.

Chỉ có mùi tanh lạnh phảng phất và những đốm lửa đuốc run rẩy trong màn sương.

"Bà...bà ta...gieo mình xuống vực rồi ư?"

"Thầy làng ơi, làng ta sắp diệt vong rồi sao?"

Thầy làng đứng lặng ở mép vực, ánh mắt trắng dã đảo liên hồi.

Ông khẽ nâng cây gậy, gõ ba tiếng xuống mặt đất."

Hừm, nó chưa chết được đâu"Một người trong đám làng hoảng hốt thì thào"Thầy làng ơi...đây là vực, là vực đấy"Ông ta chưa kịp dứt lời thì thầy làng quay phắt đầu lại, đôi mắt trắng dã lườm chằm chằm.

Ánh nhìn lạnh lẽo ấy khiến người kia cứng họng, hai chân run rẩy như bị rút sạch sức lực.

Cả đám dân làng lập tức im bặt, lùi dần ra sau, không ai dám thở mạnh.Mãi tới khuya, khi mà dân làng đã tản về nhà.

Trong làn sương đặc, chỉ còn lại một mình thầy làng đứng bên mép vực.

Ông im lặng hồi lâu, gõ nhẹ đầu gậy xuống đất, ánh mắt vẫn dõi xuống dòng sông sâu hút phía dưới.Khóe môi khẽ nhếch, ông ta lẩm bẩm, giọng khàn khàn như hòa lẫn cùng tiếng gió núi:

"Sẽ còn ngày... ta còn gặp lại nhau"Nói rồi, ông ta quay lưng, bóng áo dài u ám khuất dần trong sương, để lại phía vực thẳm tiếng vọng lạ lùng, như tiếng trẻ con khóc hòa lẫn tiếng cười man dại văng vẳng trong đêm.................

20 năm sau

"Đã đến lúc, máu quay về với máu"Trong căn phòng ở ký túc xá, Trâm bật người giữa cơn mơ.

Trong giấc ngủ chập chờn, cô liên tục thấy mình lạc vào một ngôi làng phủ sương mù dày đặc, những mái nhà gỗ cũ kỹ chập chờn như ẩn hiện trong bóng tối.

Không gian ấy nặng nề, mang nét cổ xưa đến rợn ngợp.

Trước mắt cô thoáng qua những hình ảnh kỳ dị, những mảnh bùa vẽ bằng máu, chiếc chum sành chôn giữa nền đất loang lổ, và đôi mắt trắng dã của một ông thầy đồng đang thì thầm thứ ngôn ngữ không ai hiểu."

Trâm!

Trâm, cậu ổn chứ?"

Giọng Trinh, cô bạn thân cùng phòng đã kéo Trâm thoát khỏi cơn ác mộng.

Trâm dụi mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, tim đập dồn dập như vừa chạy thoát khỏi một nơi không thuộc về trần thế.

Nhưng ngay cả khi đã tỉnh giấc, trong đầu cô, những hình ảnh ấy vẫn còn hằn rõ, ám ảnh đến rùng mình."

Trâm, cậu mơ gì mà mặt mày tái mét thế này?" – Trinh vừa hỏi vừa vén tấm chăn sang một bên.

Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở vai Trâm."

Khoan... cái gì thế kia?"

Trâm sững lại, ngơ ngác nhìn theo hướng Trinh chỉ.

Ngay trên bả vai mình, nổi bật một vết bầm kỳ dị, không giống vết thương bình thường, mà loang thành hình tròn, ở giữa có đường nét mờ nhòe tựa như những ký hiệu trong bùa chú cổ.

Vết bầm như đang hằn sâu vào da thịt, tím đậm và tỏa ra cảm giác lạnh lẽo khó tả.Trong khoảnh khắc ấy, Trâm rùng mình.

Những gì cô vừa mơ thấy, dường như không chỉ là một giấc mơ.Trinh cau mày, nhìn chằm chằm vào vết bầm lạ lùng trên vai bạn mình mà hốt hoảng."

Trâm... cậu có cần đi bệnh viện không?

Nhìn cậu tái lắm đấy."

Trâm ngồi thẫn thờ trên giường, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt như vừa bị rút cạn sức sống.

Đôi mắt cô mở to, đờ đẫn, thỉnh thoảng lại run lên khe khẽ.

Giọng Trâm khàn đặc, run rẩy như còn vương hơi thở từ cơn mơ:"Trinh... tớ... vừa thấy một ngôi làng.

Mọi thứ rất lạ, cũ kỹ... toàn là bùa chú, máu, với những người mặc đồ như trong nghi lễ cổ xưa.

Họ... họ nhìn tớ, thì thầm gì đó... rồi... có một giọng nói bảo máu sẽ quay về với máu..."

Cô ôm lấy hai vai, toàn thân vẫn còn rùng mình, như thể lời nguyền ấy vẫn quanh quẩn đâu đây.Trinh ngồi sát bên, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của bạn, cố mỉm cười để che giấu sự sợ hãi trong mắt."

Thôi nào, chắc chỉ là ác mộng thôi.

Có thể do cậu học khuya quá rồi căng thẳng.

Vết bầm... chắc va chạm đâu đó mà cậu không nhớ thôi.

Đừng nghĩ nhiều quá."

Nói vậy, nhưng chính Trinh cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cô siết chặt tay Trâm, như đang trấn an bạn... và cả chính mình.Buổi chiều, sau khi tạm trấn an nhau, Trâm và Trinh cùng đến trường tham gia tiết học.

Ánh nắng nhạt cuối ngày rọi qua hàng cây, đổ bóng dài trên sân lát gạch.

Không khí có vẻ bình yên, nhưng trong lòng Trâm vẫn nặng trĩu bởi dư âm giấc mơ quái lạ cùng vết bầm trên vai.Cả hai vừa rảo bước vào dãy hành lang đông sinh viên, bất chợt có một chàng trai đi ngược chiều va khẽ vào Trâm."

À, xin lỗi nhé."

Anh chàng ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tối màu, gọn gàng nhưng không kém phần cuốn hút.

Khuôn mặt sáng, góc cạnh nam tính, đôi mắt sâu lấp lánh.

Trên người anh có một sợi vòng tay bằng bạc chạm khắc hoa văn uốn lượn, cùng chiếc vòng cổ có hạt ngọc xanh rêu, đều mang hơi hướng trang sức dân tộc vùng cao.Trâm thoáng khựng lại.

Trong khoảnh khắc va chạm, chiếc túi của anh ta xộc ra một góc vải.

Thoáng chốc, Trâm kịp nhìn thấy bên trong lóe lên một mảnh bùa bằng giấy vàng, trên đó có vệt mực đỏ vẽ ký tự kỳ dị.Ánh mắt cô mở to, tim chợt đập nhanh hơn.

Nhưng ngay khi vừa phát hiện, chàng trai đã nhanh tay thu mảnh bùa vào, nụ cười vẫn tươi, ánh mắt thoáng dao động như che giấu điều gì."

Xin lỗi nhé, mình vội quá."

Chàng trai gật đầu rồi quay lưng đi thẳng.

Bước chân anh nhanh nhưng dứt khoát, hòa vào dòng sinh viên.

Trâm và Trinh bất giác nhìn theo.

Đáng nói, hướng anh ta rẽ vào chính là cùng dãy lớp mà hai cô đang chuẩn bị vào."

Cậu có cảm thấy cậu bạn kia có chút đặc biệt và kì lạ không?

Chẳng nhẽ vì cậu ta đẹp trai chăng?!"

Mặc kệ Trinh đang không ngừng bình phẩm về chàng trai ấy, Trâm nắm chặt quai túi, trong đầu vẫn ám ảnh hình ảnh mảnh bùa lóe sáng đỏ trong tích tắc.

Cảm giác kỳ quái dâng lên, dường như giấc mơ của cô...

đang từng bước len vào đời thực.
 
Back
Top Bottom