"Có vẻ đã lâu không ra ngoài rồi."
Tôi, Phàm Dương đang trong kì nghỉ mát của riêng mình, một chuyến đi mà tôi nghĩ nó cũng khá...thú vị?
Ừ...thì sao chả được, làm nhân viên văn phòng quanh năm cũng chẳng tiếp xúc với ai mấy, nhìn lại mình trong gương còn tưởng là xác sống tới nơi.Quá tuyệt luôn, vẻ đẹp trai của tôi hôm nay được lộ diện rồi.
Sau mấy năm làm việc trong cái công ty chết tiệt đấy cuối cùng tôi cũng có một kì nghỉ thật hoàn hảo.
Khoảng thời gian này, công việc rối ren thật sự, đáng lẽ tôi nên xin nghỉ sớm hơn, hay nghỉ công ty đấy luôn đi.
"Sao cũng được."
Trên hành trình đi nghỉ mát đến một ngôi làng được đánh giá cao, cao ngất luôn.
Nổi tiếng như thế nhưng với tôi phần comment có phần...gọi là kì lạ nhỉ?
Nhưng chả sao, trải nghiệm ấy mà, dù sao cũng được rate 5 sao đấy chứ, tôi tự nhủ thử đi xem sao.Ừ thì có lẽ tôi định nghỉ ở đó vài tuần...nghe kì cục thật, chả ai đi du lịch 1 chỗ tận vài tuần.
Nhưng chẳng sao, tôi là chúa lười và đương nhiên một nơi có phần hơi kì lạ đó thì tôi muốn tìm hiểu một chút.
Nhỡ đâu lại trải nghiệm nói chuyện cùng với ma hay mấy thứ đại loại vậy, nhỉ?"
Haha."
Nhạt tới mức tôi phải bật cười.Vừa suy tư dòng suy nghĩ nhạt còn hơn cái bánh mặn tôi ăn sáng nay ấy (cái bánh đó nhạt thực sự, tốn cả vài đồng tiền lương của tôi..) tôi vừa nhìn vào tấm bản đồ mở bằng email được gửi riêng tới.
Ờm, thì chả hiểu sao, sau khi liên lạc với số điện thoại trên Facebook ấy (tôi thấy nó trên face book...) / (để hỏi chỉ đường, loằng ngoằng...) họ chỉ kêu tôi gửi cho họ địa chỉ gmail của tôi thôi."
Chậc, vắng quá.."
Sợ.Tôi cũng nhát lắm chứ đùa..Ừ thì đó, tôi tìm trên google map không thấy chứ tôi không phải bị đui đâu à.Chuyện lạ có thật chứ đùa, ai ngờ một ngày không đẹp trời mấy tôi lại tìm được cái địa điểm quái lạ đấy?
Đương nhiên tôi có thấy lạ, nhưng cũng thú vị mà?
Chết thì thôi, có gì đâu...Sợ đau.Tôi nghĩ rằng nên dừng xe lại.
Cái trái tim tôi không cho phép vì tôi nhát cáy, trời tối mà còn ở cái chỗ gì đâu.
Nhưng tôi không có lái xe nổi nữa, lái từ đâu đó cũng 16 giờ đến bây giờ là...ờm để coi đúng 20 giờ.Cái việc phải dừng chân ở đây là điều đương nhiên luôn rồi...Tiếng gió vọng lại qua lớp kính, chỉ còn là âm thanh mơ hồ, tựa như tiếng thì thầm xa xăm.Trăng hôm nay đỏ nhỉ?
Cái gì ta, à, hiện tượng Nhật thực toàn phần à?
Không biết luôn""Ngủ đến 15 giờ rồi phi thẳng đến đây thì không biết cũng có lí mà."
Vừa nhìn một chút, tôi lấy hộp bánh quy và nước lọc đã chuẩn bị sẵn từ trong cặp ra mà nhấm nháp.
Ừ thì chuẩn bị một tí cũng tốt mà (đi từ 16 giờ sao mà kịp được..).Bởi cái vùng hoang vắng chết tiệt này, tôi cũng làm gì có wifi hay 4G gì đâu..
Khoảnh khắc mà tôi phải tự hỏi lại chính mình đây có phải cái lựa chọn tồi tệ nhất của tôi không vậy?Không có mạng, tôi như mấy đứa trẻ bị tịch thu điện thoại vậy...
Việc "nhâm nhi" miếng bánh và "thưởng thức" dòng nước lọc Lava(*) tinh khiết tươi mát quả là một lựa chọn "sáng suốt" khi bạn là một đứa trẻ bị tịch thu điện thoại.À, và cũng đừng hỏi tại sao tôi vẫn xem được bản đồ nhé, với một người làm văn phòng lâu năm thì ít nhất bộ óc của bạn cũng phải dự phòng cho đủ trường hợp đấy (tôi capture lại màn hình thôi mà).
Ai mà lường trước được sơ suất gì sẽ khiến bạn bị đuổi việc?
Nhỉ!Lôi lại bản đồ ra mà nhìn ngắm một chút.
Đẹp gì đâu, nhưng như tôi nói đấy.
Tôi khó hiểu, nơi đất Việt đây có được một nơi đủ 5 sao tròn trịa quả là khó nhỉ?Thật chẳng hiểu sao, trái tim cứ để cảm giác bất an dâng trào.Nhưng với người theo chủ nghĩa duy vật như tôi thì bất kể là cái gì thì thế giới chỉ bao gồm vật chất, làm gì có yếu tố siêu nhiên hay linh hồn tồn tại độc lập?"
Thế nên...thử coi sao..".Tôi đóng lại cửa ô tô và nằm ở ghế sau một lát.
Chợp mắt được có tí.Cảm giác như có thứ gì đó đè nặng lên ngực tôi, vô hình nhưng khủng khiếp.
Tôi cố hít thở, nhưng không khí như đặc quánh lại, kẹt cứng trong cổ họng.
Tôi muốn cử động – muốn nhấc một ngón tay, muốn mở miệng hét lên – nhưng cả cơ thể như bị ghim chặt xuống giường.Trong bóng tối, tôi cảm nhận được một sự hiện diện.
Ban đầu là những tiếng thì thầm rì rầm đâu đó bên tai, xa xăm nhưng rõ rệt.
Rồi, từ khóe mắt, tôi thấy một cái bóng.
Một hình thù méo mó, mờ nhòe nhưng lại có đôi mắt – hai hốc mắt đỏ ngàu.Tiếng rì rầm biến thành tiếng cười khẽ, khô khốc như tiếng móng tay cào trên mặt kính.
Cái bóng bò lại gần hơn.
Tim tôi như ngừng đập.
Nó cúi xuống.
Hơi lạnh phả lên mặt tôi, nặng nề.Tôi cố hét lên.
Nhưng không âm thanh nào thoát ra.Một giây.
Hai giây.
Cả thế kỷ trôi qua trong nỗi kinh hoàng.Đột nhiên nhớ lại câu nói của mẹ đã từng nói"Con à" Người mà tôi."
Nếu sau này có chuyện gì" Hận."
Hãy niệm một câu thần chú nhé!"
- Hận lắm...- A Di Đà Phật.- A Di Đà Phật.- A Di Đà Phật....Cơ thể tôi đột nhiên được giải phóng, nhưng tôi không dám cử động.
Hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.
Tôi đưa tay quệt trán – lạnh ngắt.Bóng đè hả?Tôi dần mở mắt, hốt hoảng mà bật dậy thật nhanh.Quay sang nhìn ghế lái, vừa lia mắt đến, trái tim lại đập liên hồi thêm nữa.Nhìn qua gương chiếu hậu, lại là đôi mắt đỏ ngàu ấy.
Nhìn chằm chằm.Vào tôi.Sau đó tôi lại ngất đi từ hồi nào không hay..Cạch."
Cái đệt."
Tỉnh dậy, lại bật dậy một lần nữa, trời đã sáng từ khi nào, cảm giác như những thứ hôm qua đều là mơ.Tôi lấy hết can đảm nhổm dậy về phía ghế lái một lần nữa.
Lần này không có ai, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.Có lẽ là mơ?Giấc mơ mà khiến một người theo chủ nghĩa duy vật như tôi phải lung lay luôn rồi...Giờ đã là 6 giờ sáng, không dám suy nghĩ thêm, tôi liền bật dậy mở cửa để lên ghế lái.
Ngoài trời chẳng lạnh, nhưng cái nơi này khiến tôi có cảm giác rùng mình."
Có lẽ nên rèn luyện đọc tiểu thuyết trinh thám."
Nhát cáy.Tôi lên ghế lái, tiếp tục hành trình của mình..Dừng xe tại địa điểm ấy, cảm giác rùng mình xẹt ngang qua.
Thoáng qua.Nhưng mãnh liệt.Tuy nhiên tôi bỏ qua cảm giác ấy mà bước vào cổng làng.Bỏ qua cơ hội cuối cùng _______________________________Note từ au: (*) Lava: mình xin phép ghi tên hãng nước kiểu vậy, mình sợ vi phạm bản quyền =).
1287 words
- 14/3/2025 -