Tâm Linh Homestay Linh Hồn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
402228886-256-k49308.jpg

Homestay Linh Hồn
Tác giả: hoangnamart1012
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một nhân viên văn phòng ban ngày cần mẫn với máy tính và công việc bàn giấy, ban đêm đón các linh hồn vào trú trong tủ quần áo để chờ đến khi họ siêu thoát.

Anh phải cân bằng giữa cuộc sống của một con người bình thường nhưng chuyên làm những việc "bất thường".

Mỗi hồn ma mang đến câu chuyện đời đầy đủ những cung bậc cảm xúc từ đáng thương đến rợn người, tùy vào trải nghiệm cá nhân của bạn để lựa chọn thấu cảm hay trách khứ, phán xét.​
 
Homestay Linh Hồn
Chương 1: Mở cửa sổ đón khách


3 giờ sáng, người thanh niên 29 tuổi đang trong cơn say giấc trên giường ngủ, trong căn hộ 1 phòng ngủ nơi trung tâm thành phố bị đánh thức linh cảm của chính mình.

Phản xạ đầu tiên của anh sau khi choàng tỉnh là nhìn ra cửa sổ cạnh một bên giường, chiếu xéo một bên lấp ló sau tấm rèm cửa đang đu đưa theo từng đợt thổi của chiếc quạt đứng.

Anh thở một hơi, không dài mà chỉ hắt một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi chiếc giường đệm ấm áp, chiếc chăn bông êm ái thơm mùi vải vừa giặt để làm việc tiếp theo, đó là xuống giường và mở toang hai cánh cửa tủ quần áo của mình phía bên kia phòng.

Một bên tủ là vào chồng quần áo được xếp không mấy gọn gàng nhưng cũng vừa đủ để nhận ra đâu là đồ đi làm, đồ đi tập thể thao và đồ lót.

Bên còn lại là quần áo cần phải ủi thằng rồi treo lên, như áo sơ mi và quần kaki, có cả vài chiếc áo khoác.

Rõ là một gã độc thân với lối sống đơn giản, có chút nhàm chán nếu chỉ đánh giá anh qua chiếc tủ quần áo kia.

Sau khi 4 cánh cửa tủ đã được mở toang, anh quay lại gần cửa sổ, kéo màn cửa sang hai bên gọn gàng, gạt chốt rồi từ từ mở toang cửa sổ.

Anh lẩm bẩm: "Vào đi bạn hiền, chỗ của anh là ở trong tủ, nhanh lên để tôi còn tiếp tục ngủ, ngoài trời lạnh lắm!"

Vừa dứt câu, một luồng gió thổi từ ngoài cửa sổ vào trong căn phòng ấm cúng, nó cuộn một vòng rồi hướng về phía chiếc tủ quần áo mà thổi.

Những chiếc áo treo đung đưa làm móc treo cũng va vào nhau mà kêu leng keng, đón một "vị khách" qua đường trú chân lại nơi đây.

Không khí tĩnh lặng, ấm áp của căn phòng bị luồng gió lành lạnh kia xáo động nhẹ, khiến anh chàng có chút nổi gai ốc nhưng không nhiều vì đã quá quen.

Sau trận gió, cánh cửa tủ quần áo đã nhẹ nhàng tự đóng lại, chàng trai cũng khép cánh cửa sổ và kéo lại hai tấm rèm cho kín đáo.

Vừa định thả phịch cơ thể xuống giường thì anh ta lại nghe tiếng cào vào cửa phòng khe khẽ, nhanh chóng bước đến và hé một khe cửa hẹp không đủ để một người có thể bước vào nhưng cũng có thể thấy được màn đêm đen như mực bên ngoài phòng khách và nhà bếp.

Bỗng một chút của màn đêm đen ấy len vào cái khe cửa hẹp kia, dụi đầu vào chân anh và kêu một tiếng "Meowww!", không quá dài nhưng đủ để nghe ra một phần trách móc.

Đó là "Mè", chú mèo đen anh nuôi, bình thường anh để chú ở phòng khách để chú tiện đi vệ sinh vào ban đêm nhưng khi có việc như hôm nay, chú sẽ vào ngủ trong tủ quần áo để chào đón những vị khách.

Anh ẵm ngửa Mè lên, hôn nhẹ lên trán và xoa vào chiếc bụng tròn quay quay của nó.

Mè được nuông chiều trong ăn uống nên cân nặng của nó đã tầm 6kg, ẵm rất đằm tay, cả cơ thể nó như tràn ra khắp vòng tay anh, núng nính và mềm mại.

Bộ lông của Mè không phải đen tuyền, nó có chiếc bụng màu trắng và một vệ khoang trắng ở cổ, có thể dễ dàng nhận ra bộ lông của nó hệt như trang phục com-ple một vị quản lý của khách sạn cao cấp, với cổ áo trắng lộ ra từ chiếc sơ mi bên trong, áo vest đen phủ bên ngoài.

Và ở đây, nó cũng làm nhiệm vụ chào đón và khiến các vị khách trở nên an tâm, bình tĩnh hơn.

Anh thả Mè xuống đất để nó tự tìm đường vào tủ, len thân hình tròn xoe, và lớp lông đen óng ả của nó vào giữa khe cửa tủ, khi cánh cửa đóng lại, mọi thứ quay lại yên ắng.

Đa phần công việc của nó là nằm yên trên đống quần áo, chốc chốc có thể quơ quật chiếc đuôi dài đen tuyền, phồng như đuôi cáo của mình rồi lại lim dim đôi mắt, ngoắc ngoắc đôi tai, lăn lộn một vòng lại ngay đơ ra ngủ.

Trông thoải mái thật đấy nhưng có ai biết được nó đã phải lắng nghe bao nhiêu câu chuyện từ tiếc nuối đến bi thương, từ mất mát đến ấm ức của những vị khách của homestay "lạnh gáy" này.

Đúng vậy, gọi là homestay cũng không sai vì những vị khách đến đây cư trú một thời gian rồi sẽ ra đi, tuy nhiên thời gian lưu trú lại bao lâu cũng tùy thuộc vào câu chuyện của họ.Gã thanh niên đang cố gắng quay lại giấc ngủ trên giường tên là Nam, ngày mai cậu vẫn phải đi làm và đóng thuế cho nhà nước như bao công dân tiêu chuẩn khác của đất nước.

Cậu là một người khó đi vào giấc ngủ, ấy vậy mà giấc ngủ của cậu đã bị gián đoạn tức là phải ít nhất thêm 2 tiếng đồng hồ trằn trọc hoặc lướt điện thoại nữa cậu mới đủ mệt mà thiếp đi.

Thôi vậy, đã sẵn điện thoại trên tay, Nam tìm trên Google "tung đồng xu", cậu tập trung định lực để kết nối với vị khách trong tủ, rồi nghĩ thầm: "Dù sao cũng chưa ngủ ngay được, mình trò chuyện chút nhé, bây giờ tôi sẽ chỉ hỏi những câu hỏi đúng-sai rồi tung đồng xu, nếu đúng hãy ra kết quả ngửa, sai sẽ ra sấp, cậu trả lời ha?"

Sau khi vừa dứt suy nghĩ, Nam liền bấm tung đồng xu, kết quả ra ngửa, vị khách ấy đồng ý trả lời anh ngay bây giờ.

Được rồi: "Bạn là nam hả?"

"Đúng!"

"Bạn trên 30 tuổi?"

"Sai!"

"Chà, trẻ vậy sao?

Bạn tự sát à?"

"Đúng!"

"Hẳn là mọi thứ phải đau đớn lắm cậu mới đưa ra quyết định như vậy."

"Đúng!"

"Không có thứ gì lúc đó khiến cậu suy nghĩ lại trước khi quyết định à?"

"Sai!"

"Vậy là có, nhưng cậu vẫn quyết định ra đi?"

"Đúng!"

"Vậy hiện tại... cậu có hối hận không?

Ngửa là có, sấp là không."*App bị dừng đột ngột rồi thoát ra.

"Mình xin lỗi, thôi được rồi có lẽ là quá nhiều, cậu chơi với Mè đi nhé, tớ nghịch điện thoại chút rồi ngủ.

À tớ tên Nam, 29 tuổi, nếu cậu chưa quá 30 thì có thể cậu nhỏ hoặc bằng tuổi tớ, nên tớ sẽ xưng ngang hàng cho thân mật hen!

Ngủ ngon!"

Nam phát nhạc sóng não trên điện thoại để dễ ngủ hơn, cậu đặt điện thoại qua một bên, bắt đầu đếm thầm trong đầu để đi vào giấc: "Một linh hồn không nhà, hai linh hồn tự sát, ba bốn linh hồn con tim tan nát, năm linh hồn ngơ ngác chẳng biết thân mình đã hạ thổ từ lâu, sáu linh hồn, bảy linh hồn thù hận còn vương, tám linh hồn, chín linh hồn ẩn ức niềm thương, mười linh hồn còn nương nhờ cõi tạm..."
 
Homestay Linh Hồn
Chương 2: Tương phản và tương khắc


Ánh sáng mặt trời hắt thẳng từ cửa sổ vào làm bên trong chiếc tủ sáng bừng, không một góc nào cho sự tăm tối, bí ẩn của đêm qua.

Nam đưa tay rê qua một loạt trên những chiếc áo, quần được treo như đang tìm cho mình một bộ trang phục thật sự ưng ý, rồi cậu lại buông thõng tay xuống, chọn một bộ quen thuộc vừa mới được giặt và treo lên tối qua.

"Chỉ là đi làm thôi mà" - Nam đóng cửa tủ lại rồi mặc vội bộ quần áo.

Cậu thường thức dậy khá suýt soát với giờ đi làm nên khoảng thời gian danh cho sự chuẩn bị thường khá tối giản, nếu không muốn nói là chộp giật từng giây để không trễ giờ làm.

Cậu để hé cửa phòng mình để Mè có thể ra vào, bình thường nó thích ở phòng khách hơn trong phòng ngủ của cậu, vì phòng khách luôn tràn ngập ánh sáng, còn phòng ngủ của cậu tuy không quá âm u nhưng lại mang một kiểu năng lượng khá "chill", khiến mọi sinh thể ở trong không gian ấy đều trầm xuống, chậm lại và lắng hơn.

Đó là năng lượng đặc trưng của Nam, nó khiến những người xung quanh cậu trở nên bình tâm và nhẹ nhõm, có lẽ đó cũng là lý do vì sao rất nhiều linh hồn ghé qua xin tá túc tại nhà cậu trước khi siêu thoát hoặc dừng nghỉ cho cuộc hành trình phiêu dạt tiếp theo.

Trong tủ quần áo bây giờ là một linh hồn đêm qua xin tá túc, nhưng với kinh nghiệm của Nam thì đây sẽ là trạm cuối của cậu ta, những linh hồn sự sát thường dễ buông xuôi, nhất là những người tự sát để giải thoát khỏi cuộc sống thực tại khó khăn.

Cũng có một kiểu tự sát vì oán hận, kiểu đó ôm nhiều oán niệm hơn và cũng cũng khó để buông bỏ hơn, khó xử lý hơn hơn.

Ngồi trên bàn làm việc nhưng đầu óc thì lâng lâng vì lại một đêm cậu kết nối với linh hồn thông qua giấc mơ.

Những hình ảnh ký ức khi còn sống của linh hồn ấy gửi vào tâm trí Nam và phát lên thành một giấc mơ đứt quãng và mờ mịt.

Một phần vì Nam không chủ động kết nối tâm trí nhưng linh hồn kia lại quá "nhiệt tình" chia sẻ, còn một phần là vì cũng chưa chuẩn bị để kết nối giữa hai bên được ổn định và rõ ràng.

Thông thường trải nghiệm "giao tiếp" bất đắc dĩ như vậy hay bị gọi là bóng đè, khi trải nghiệm các giác quan trong giấc ngủ của bản thân gần như bị khống chế để linh hồn cố gắng đưa thông tin vào họ.

Một kiểu cưỡng bức tâm linh, chuyện cưỡng bức này thường hay xảy ra đối với những người sẵn đã có chút khả năng kết nối với thế giới vô hình nhưng chưa thể khống chế.

Có thể tưởng tượng như những kết nối siêu hình cần những đường dẫn, tâm trí một người bình thường như một thành quách kiên cố không có lối ra vào, có những người lại có lối ra vào có thể đóng mở tùy ý, nhưng cũng có những người vì một biến cố nào đó khiến tường thành tâm trí của họ bị nứt vỡ.

Các linh hồn sẽ cảm nhận được những vết nứt đó mà cố gắng thâm nhập để giao tiếp với tâm trí của họ nên trải nghiệm bị xâm nhập trái ý muốn kia thật sự không dễ chịu chút nào.

Kiểu linh hồn của chàng trai trong tủ là kiểu ghét những câu hỏi, dạng như Nam đã thử làm tối qua.

Nhiều người sống cũng ghét phải trả lời những câu hỏi buộc họ phải miêu tả bằng lời một cách chi tiết hoặc chỉ có đáp án đúng hay sai, bởi vì có những câu trả lời cần nhiều hơn hai lựa chọn hoặc được trả lời thỏa đáng nhất bằng hành động.

Người khắt khe sẽ cho rằng những kẻ không thể nói hoặc viết ra thứ mình muốn là yếu kém về khả năng giao tiếp, tuy nhiên những kẻ suy nghĩ như vậy lại là những kẻ yếu kém về khả năng cảm thông.

Linh hồn cậu trai trong tủ áo chỉ là một kẻ khốn khổ một phần vì câu chuyện đời cậu ta, nhưng cũng một phần vì không có ai thực sự lắng nghe được cậu ấy.

Một chuyện sầu thảm không thể đẩy ta xuống đáy sâu, nhưng chục chuyện kém vui thì có thể khiến ta buông tay cuộc đời.

Khi một người gục gã, hiếm bao giờ đó là hệ quả của chỉ duy nhất một nỗi buồn, mà nó sẽ là một tổ hợp của những nỗi buồn, nỗi lo, nỗi thất vọng, nỗi sợ được trồi sinh từ nỗi chính, chúng vô hình, khó nhận biết, nhưng nếu không cố gắng điểm mặt đặt tên và giải quyết, chúng sẽ càng tập hợp và phình to đến khi không kiểm soát nổi.

Chúng đè nặng lên tâm trí, tay chân khiến người ta không còn thấy vui, không còn thấy hứng thú làm điều gì để bản thân vui vẻ, hào hứng với cuộc đời trở lại.

Đó là lúc chúng ta rơi xuống đáy vực.

Cắt ngang dòng duy nghĩ của Nam đó là hình bóng của sếp đứng trước mặt cậu.

Ông chỉ đi ngang qua nhưng vì thấy gương mặt thất thần của Nam nhìn vào màn hình trắng tinh, thì liền ngừng lại và gõ cuộn giấy trong tay vào vai cậu rồi hỏi: "Đăm chiêu quá vậy, làm thơ hả Nam?"

"Dạ đâu, em đang... suy nghĩ xem bắt đầu làm từ đâu sếp ạ... hì hì""12h trưa rồi mà mới bắt đầu suy nghĩ xem bắt đầu làm từ đâu?

Chiều nay 30 phút cuối giờ làm, cậu vào phòng gặp tôi!"

"Dạ..."

Sếp bỏ đi, để lại Nam giật mình nhận ra xung quanh mọi người đã đi ăn trưa gần hết, phải chi lúc nào đừng nói "bắt đầu..." thì thành nhân viên chăm chỉ làm quên ăn rồi, tức thật!Ngồi ăn cơm trưa cùng các đồng nghiệp thật nhanh, Nam trốn ra ban công nơi vắng người.

Mở điện thoại, cái tên "Bà của An" đứng đầu danh sách, cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để bấm vào gọi điện thoại.

Chỉ tầm 3 giây, đầu dây bên kia đã có người nối máy, một giọng trầm khàn của một phụ nữ cao tuổi vang lên: "Chuyện gì?"

"À... hôm qua nhà lại có khách mới bà ạ..."

"Có nghiêm trọng không?

Có cần ta qua đó không?"

"Dạ không!

Không nghiêm trọng đâu ạ, cháu chỉ thông báo cho bà biết thôi, cháu nghĩ cũng là một vụ tự sát bình thường.

Hơi khó giao tiếp bằng lời nhưng cậu ta chịu giao tiếp qua giấc mơ.

Cháu nghĩ là cậu ta sẽ sớm siêu thoát thôi, vụ này bà cứ tin ở cháu."

"Ừm, đừng chủ quan.

Nếu có gì không đúng phải báo cho ta ngay."

Nói xong, người bên đầu dây bên kia dập máy.

Nam cũng thờ phào rồi cho điện thoại lại vào túi.

Đứng trước phòng giám đốc, chuẩn bị tinh thần để nghe mắng, Nam trưng ra bộ mặt đáng thương chuẩn bị diễn một màn ăn năn hối lỗi thì khi mở cửa ra, sếp lại không có vẻ hầm hập, bực dọc như những lần thèm mắng nhân viên.

Thay vào đó là một nụ cười làm Nam nổi hết cả da gà:"Anh nhớ em cũng biết uống bia đúng không Nam?"

"Em không thích uống nhưng cũng uống được ạ... có chuyện gì không sếp, đâu có sắp chuẩn bị đến dịp gì tiệc tùng đâu ha..."

"Ừ, không phải tiệc của bộ phận nhưng là tiệc chiêu đãi đối tác của công ty.

Công ty vừa ký được một hợp đồng lớn với đối tác nên phải mời họ một bữa.

Cậu đi tiếp khách nhé?"

"Ơ sao lại là em ạ...?"

"Vốn dĩ là tôi, nhưng vì hôm đó tôi bận chở con đi chơi, tội nghiệp thằng bé tôi đã hứa với nó từ nửa năm nay mà toàn lỗi hẹn.

Đợt này mà không đưa nó đi công viên thì có lẽ cha con sẽ không nhìn mặt nhau mất.

Với lại tiệc rất sang trọng, nhiều món ngon, cậu đi đi không thiệt đâu!"

"Nhưng mà... em phải làm gì ở đó hở sếp?"

"Yên tâm là mọi thứ đã có nhà hàng lo.

Các sếp lớn cũng chỉ trò chuyện với nhau là chính, có phục vụ gì thêm thì cũng là các cô hải sản tươi rói chứ có động đến cậu đâu mà lo.

Chỉ cần nếu sếp lớn hoặc đối tác có yêu cầu giúp đỡ như mua hộ thuốc lá, đặt thêm món ăn hay đỡ đứng dậy khi đi về thì cậu hỗ trợ là được.

Thế nhé, có gì cần giúp thì liên lạc cho tôi."

"À vâng..."

"Ok, giờ tôi sẽ báo tên cậu cho bên tổ chức.

Hôm đó cậu cứ đến đúng nhà hàng và bảo là người của công ty chúng ta là được.

Giờ cậu về được rồi!"

"Úi!

Bà à?!"

"Không là tôi chứ ai?"

Bóng dáng một người phụ nữ cao tuổi đang ngồi trên ghé phòng khách, nhâm nhi một tách trà khói bay nghi ngút hiện ra khi Nam mở cửa bước vào nhà."

Cháu cho bà chìa khóa dự phòng là để bà đến khi cần thôi!

Sao bà cứ xuất hiện bất thình lình thế?"

"Tôi đến thăm cháu, cậu không cho sao?"

"À vâng, bà sang thắp hương cho anh An ạ?"

Nói rồi Nam hướng mắt về phía chiếc bàn thờ để cao cao trong phòng khách.

Trên bàn thờ là tấm hình của một chàng trai trẻ, điển trai với nụ cười tươi sáng.

Anh có mái tóc cắt ngắn gọn gàng, cặp chân mày dày đen, ánh mắt kiên định, chính trực.

Phía trước tấm ảnh là bát cắm những cây hương đang đỏ hồng, làn khỏi lan tỏa vào không gian khiến ánh sáng căn phòng có phần mờ đục hơn, gợi lại bao chuyện cũ mơ hồ.

"Phải, tôi cũng đã vào xem thử thằng bé trong tủ rồi."

"Cháu đã bảo là cháu làm được mà, không cần bà phải sang tận đây đâu.

Bà yên tâm."

Bà chỉ liếc mắt một cái rồi đừng dậy, cầm theo chiếc giỏ bước về phía cửa.

"Nếu cậu thực sự tôi có thể yên tâm, ngày hôm nay tôi đã không phải đứng đây thắp từng nén nhang cho cháu mình.

Tôi về" Cánh cửa sập lại, căn phòng tối sầm được trả về sự yên tĩnh như khi cuộc hội thoại đầy gươm đao kia chưa diễn ra.

Nam lại lê bước vào phòng ngủ, ném bản thân lên giường, liếc nhìn về phía cái tủ quần áo.
 
Back
Top Bottom