Ánh sáng mặt trời hắt thẳng từ cửa sổ vào làm bên trong chiếc tủ sáng bừng, không một góc nào cho sự tăm tối, bí ẩn của đêm qua.
Nam đưa tay rê qua một loạt trên những chiếc áo, quần được treo như đang tìm cho mình một bộ trang phục thật sự ưng ý, rồi cậu lại buông thõng tay xuống, chọn một bộ quen thuộc vừa mới được giặt và treo lên tối qua.
"Chỉ là đi làm thôi mà" - Nam đóng cửa tủ lại rồi mặc vội bộ quần áo.
Cậu thường thức dậy khá suýt soát với giờ đi làm nên khoảng thời gian danh cho sự chuẩn bị thường khá tối giản, nếu không muốn nói là chộp giật từng giây để không trễ giờ làm.
Cậu để hé cửa phòng mình để Mè có thể ra vào, bình thường nó thích ở phòng khách hơn trong phòng ngủ của cậu, vì phòng khách luôn tràn ngập ánh sáng, còn phòng ngủ của cậu tuy không quá âm u nhưng lại mang một kiểu năng lượng khá "chill", khiến mọi sinh thể ở trong không gian ấy đều trầm xuống, chậm lại và lắng hơn.
Đó là năng lượng đặc trưng của Nam, nó khiến những người xung quanh cậu trở nên bình tâm và nhẹ nhõm, có lẽ đó cũng là lý do vì sao rất nhiều linh hồn ghé qua xin tá túc tại nhà cậu trước khi siêu thoát hoặc dừng nghỉ cho cuộc hành trình phiêu dạt tiếp theo.
Trong tủ quần áo bây giờ là một linh hồn đêm qua xin tá túc, nhưng với kinh nghiệm của Nam thì đây sẽ là trạm cuối của cậu ta, những linh hồn sự sát thường dễ buông xuôi, nhất là những người tự sát để giải thoát khỏi cuộc sống thực tại khó khăn.
Cũng có một kiểu tự sát vì oán hận, kiểu đó ôm nhiều oán niệm hơn và cũng cũng khó để buông bỏ hơn, khó xử lý hơn hơn.
Ngồi trên bàn làm việc nhưng đầu óc thì lâng lâng vì lại một đêm cậu kết nối với linh hồn thông qua giấc mơ.
Những hình ảnh ký ức khi còn sống của linh hồn ấy gửi vào tâm trí Nam và phát lên thành một giấc mơ đứt quãng và mờ mịt.
Một phần vì Nam không chủ động kết nối tâm trí nhưng linh hồn kia lại quá "nhiệt tình" chia sẻ, còn một phần là vì cũng chưa chuẩn bị để kết nối giữa hai bên được ổn định và rõ ràng.
Thông thường trải nghiệm "giao tiếp" bất đắc dĩ như vậy hay bị gọi là bóng đè, khi trải nghiệm các giác quan trong giấc ngủ của bản thân gần như bị khống chế để linh hồn cố gắng đưa thông tin vào họ.
Một kiểu cưỡng bức tâm linh, chuyện cưỡng bức này thường hay xảy ra đối với những người sẵn đã có chút khả năng kết nối với thế giới vô hình nhưng chưa thể khống chế.
Có thể tưởng tượng như những kết nối siêu hình cần những đường dẫn, tâm trí một người bình thường như một thành quách kiên cố không có lối ra vào, có những người lại có lối ra vào có thể đóng mở tùy ý, nhưng cũng có những người vì một biến cố nào đó khiến tường thành tâm trí của họ bị nứt vỡ.
Các linh hồn sẽ cảm nhận được những vết nứt đó mà cố gắng thâm nhập để giao tiếp với tâm trí của họ nên trải nghiệm bị xâm nhập trái ý muốn kia thật sự không dễ chịu chút nào.
Kiểu linh hồn của chàng trai trong tủ là kiểu ghét những câu hỏi, dạng như Nam đã thử làm tối qua.
Nhiều người sống cũng ghét phải trả lời những câu hỏi buộc họ phải miêu tả bằng lời một cách chi tiết hoặc chỉ có đáp án đúng hay sai, bởi vì có những câu trả lời cần nhiều hơn hai lựa chọn hoặc được trả lời thỏa đáng nhất bằng hành động.
Người khắt khe sẽ cho rằng những kẻ không thể nói hoặc viết ra thứ mình muốn là yếu kém về khả năng giao tiếp, tuy nhiên những kẻ suy nghĩ như vậy lại là những kẻ yếu kém về khả năng cảm thông.
Linh hồn cậu trai trong tủ áo chỉ là một kẻ khốn khổ một phần vì câu chuyện đời cậu ta, nhưng cũng một phần vì không có ai thực sự lắng nghe được cậu ấy.
Một chuyện sầu thảm không thể đẩy ta xuống đáy sâu, nhưng chục chuyện kém vui thì có thể khiến ta buông tay cuộc đời.
Khi một người gục gã, hiếm bao giờ đó là hệ quả của chỉ duy nhất một nỗi buồn, mà nó sẽ là một tổ hợp của những nỗi buồn, nỗi lo, nỗi thất vọng, nỗi sợ được trồi sinh từ nỗi chính, chúng vô hình, khó nhận biết, nhưng nếu không cố gắng điểm mặt đặt tên và giải quyết, chúng sẽ càng tập hợp và phình to đến khi không kiểm soát nổi.
Chúng đè nặng lên tâm trí, tay chân khiến người ta không còn thấy vui, không còn thấy hứng thú làm điều gì để bản thân vui vẻ, hào hứng với cuộc đời trở lại.
Đó là lúc chúng ta rơi xuống đáy vực.
Cắt ngang dòng duy nghĩ của Nam đó là hình bóng của sếp đứng trước mặt cậu.
Ông chỉ đi ngang qua nhưng vì thấy gương mặt thất thần của Nam nhìn vào màn hình trắng tinh, thì liền ngừng lại và gõ cuộn giấy trong tay vào vai cậu rồi hỏi: "Đăm chiêu quá vậy, làm thơ hả Nam?"
"Dạ đâu, em đang... suy nghĩ xem bắt đầu làm từ đâu sếp ạ... hì hì""12h trưa rồi mà mới bắt đầu suy nghĩ xem bắt đầu làm từ đâu?
Chiều nay 30 phút cuối giờ làm, cậu vào phòng gặp tôi!"
"Dạ..."
Sếp bỏ đi, để lại Nam giật mình nhận ra xung quanh mọi người đã đi ăn trưa gần hết, phải chi lúc nào đừng nói "bắt đầu..." thì thành nhân viên chăm chỉ làm quên ăn rồi, tức thật!Ngồi ăn cơm trưa cùng các đồng nghiệp thật nhanh, Nam trốn ra ban công nơi vắng người.
Mở điện thoại, cái tên "Bà của An" đứng đầu danh sách, cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để bấm vào gọi điện thoại.
Chỉ tầm 3 giây, đầu dây bên kia đã có người nối máy, một giọng trầm khàn của một phụ nữ cao tuổi vang lên: "Chuyện gì?"
"À... hôm qua nhà lại có khách mới bà ạ..."
"Có nghiêm trọng không?
Có cần ta qua đó không?"
"Dạ không!
Không nghiêm trọng đâu ạ, cháu chỉ thông báo cho bà biết thôi, cháu nghĩ cũng là một vụ tự sát bình thường.
Hơi khó giao tiếp bằng lời nhưng cậu ta chịu giao tiếp qua giấc mơ.
Cháu nghĩ là cậu ta sẽ sớm siêu thoát thôi, vụ này bà cứ tin ở cháu."
"Ừm, đừng chủ quan.
Nếu có gì không đúng phải báo cho ta ngay."
Nói xong, người bên đầu dây bên kia dập máy.
Nam cũng thờ phào rồi cho điện thoại lại vào túi.
Đứng trước phòng giám đốc, chuẩn bị tinh thần để nghe mắng, Nam trưng ra bộ mặt đáng thương chuẩn bị diễn một màn ăn năn hối lỗi thì khi mở cửa ra, sếp lại không có vẻ hầm hập, bực dọc như những lần thèm mắng nhân viên.
Thay vào đó là một nụ cười làm Nam nổi hết cả da gà:"Anh nhớ em cũng biết uống bia đúng không Nam?"
"Em không thích uống nhưng cũng uống được ạ... có chuyện gì không sếp, đâu có sắp chuẩn bị đến dịp gì tiệc tùng đâu ha..."
"Ừ, không phải tiệc của bộ phận nhưng là tiệc chiêu đãi đối tác của công ty.
Công ty vừa ký được một hợp đồng lớn với đối tác nên phải mời họ một bữa.
Cậu đi tiếp khách nhé?"
"Ơ sao lại là em ạ...?"
"Vốn dĩ là tôi, nhưng vì hôm đó tôi bận chở con đi chơi, tội nghiệp thằng bé tôi đã hứa với nó từ nửa năm nay mà toàn lỗi hẹn.
Đợt này mà không đưa nó đi công viên thì có lẽ cha con sẽ không nhìn mặt nhau mất.
Với lại tiệc rất sang trọng, nhiều món ngon, cậu đi đi không thiệt đâu!"
"Nhưng mà... em phải làm gì ở đó hở sếp?"
"Yên tâm là mọi thứ đã có nhà hàng lo.
Các sếp lớn cũng chỉ trò chuyện với nhau là chính, có phục vụ gì thêm thì cũng là các cô hải sản tươi rói chứ có động đến cậu đâu mà lo.
Chỉ cần nếu sếp lớn hoặc đối tác có yêu cầu giúp đỡ như mua hộ thuốc lá, đặt thêm món ăn hay đỡ đứng dậy khi đi về thì cậu hỗ trợ là được.
Thế nhé, có gì cần giúp thì liên lạc cho tôi."
"À vâng..."
"Ok, giờ tôi sẽ báo tên cậu cho bên tổ chức.
Hôm đó cậu cứ đến đúng nhà hàng và bảo là người của công ty chúng ta là được.
Giờ cậu về được rồi!"
"Úi!
Bà à?!"
"Không là tôi chứ ai?"
Bóng dáng một người phụ nữ cao tuổi đang ngồi trên ghé phòng khách, nhâm nhi một tách trà khói bay nghi ngút hiện ra khi Nam mở cửa bước vào nhà."
Cháu cho bà chìa khóa dự phòng là để bà đến khi cần thôi!
Sao bà cứ xuất hiện bất thình lình thế?"
"Tôi đến thăm cháu, cậu không cho sao?"
"À vâng, bà sang thắp hương cho anh An ạ?"
Nói rồi Nam hướng mắt về phía chiếc bàn thờ để cao cao trong phòng khách.
Trên bàn thờ là tấm hình của một chàng trai trẻ, điển trai với nụ cười tươi sáng.
Anh có mái tóc cắt ngắn gọn gàng, cặp chân mày dày đen, ánh mắt kiên định, chính trực.
Phía trước tấm ảnh là bát cắm những cây hương đang đỏ hồng, làn khỏi lan tỏa vào không gian khiến ánh sáng căn phòng có phần mờ đục hơn, gợi lại bao chuyện cũ mơ hồ.
"Phải, tôi cũng đã vào xem thử thằng bé trong tủ rồi."
"Cháu đã bảo là cháu làm được mà, không cần bà phải sang tận đây đâu.
Bà yên tâm."
Bà chỉ liếc mắt một cái rồi đừng dậy, cầm theo chiếc giỏ bước về phía cửa.
"Nếu cậu thực sự tôi có thể yên tâm, ngày hôm nay tôi đã không phải đứng đây thắp từng nén nhang cho cháu mình.
Tôi về" Cánh cửa sập lại, căn phòng tối sầm được trả về sự yên tĩnh như khi cuộc hội thoại đầy gươm đao kia chưa diễn ra.
Nam lại lê bước vào phòng ngủ, ném bản thân lên giường, liếc nhìn về phía cái tủ quần áo.