.
.
.Buổi quay hôm ấy kết thúc muộn.
Ánh đèn rọi dần tắt, chỉ còn tiếng nhân viên thu dọn đạo cụ và tiếng xì xào rời rạc.
Trong góc phòng hóa trang, Steven vẫn ngồi đó, lau từng vết đất giả còn bám trên gương mặt.Đỗ Nhật Hoàng bước vào, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lại sáng rực.
Cậu vỗ nhẹ lên vai anh, giọng nửa trêu chọc nửa ra lệnh:"Ngồi lâu thế làm gì?
Rửa mặt đi, rồi về cùng em nào."
Steven ngẩng lên, đôi mắt thâm trầm nhưng thoáng ánh cười:"Cậu nói cứ như đàn anh ấy nhỉ.
Nhớ là tôi hơn cậu mấy tuổi rồi đấy."
Hoàng khẽ nhướng mày, cúi xuống gần, hơi thở phả vào khoảng không mỏng manh giữa cả hai:"Tuổi tác thì có gì quan trọng đâu.
Trên phim, Quang vẫn đi sau Cường đấy thôi."
Steven bật cười khẽ, nụ cười bất lực, nhưng bàn tay lại ngoan ngoãn để mặc Hoàng kéo đứng dậy.
Anh cao hơn, bờ vai rộng hơn, vậy mà khi đứng cạnh Hoàng lại có cảm giác như bị bao bọc ngược lại.Cả hai bước ra hành lang vắng, ánh đèn vàng hắt xuống bóng họ đổ dài trên nền gạch.
Hoàng bỗng khựng lại, quay sang nhìn Steven thật lâu, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay anh.
Lực đạo không mạnh, nhưng đủ để Steven không thể rút ra."
Anh lúc nào cũng điềm tĩnh quá, như chẳng gì làm lay động được.
Nhưng mà..."
- Hoàng nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên trong bóng đêm, giọng chậm rãi mà chắc nịch.
"...
Bên em thì phải khác.
Em muốn thấy Steven rối loạn một chút, vì em."
Steven im lặng, cổ tay bị nắm vẫn ấm nóng.
Anh khẽ thở ra, nụ cười vừa có phần nuông chiều, lại xen lẫn phần bất lực.
"Cậu đúng là chẳng cho tôi đường lui nào."
Hoàng không trả lời, chỉ siết chặt hơn, rồi kéo anh về phía mình.
Khoảng cách thu hẹp đến mức Steven buộc phải cúi đầu, để đôi mắt của cả hai hòa vào nhau.Lúc ấy, không còn Cường hay Quang, chỉ có Hoàng và Steven.
Một người nhỏ bé nhưng áp đảo bằng sự thẳng thắn, một người trưởng thành mà lại cam lòng để bản thân bị dẫn dắt.Giữa trường quay đã tắt đèn, câu chuyện riêng của họ lặng lẽ bắt đầu.Chợt, Steven chưa kịp phản ứng thì Hoàng đã kéo anh sát hơn.
Trong giây lát, khoảng cách không còn tồn tại, chỉ còn hơi thở đan xen và một sự áp đặt đầy táo bạo.Đôi môi chạm vào nhau - không phải một sự dò dẫm ngập ngừng, mà là quyết liệt, gần như ra lệnh.
Chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu, trong giây phút ấy, nó như biến thành một thế lực mạnh mẽ, khiến người cao lớn hơn cũng phải lùi lại nửa bước.Steven hơi sững sờ, bàn tay vô thức muốn chống lại, rồi lại buông thõng, mặc cho mình bị cuốn trọn.
Sự trưởng thành, điềm tĩnh thường ngày tan rã dưới nhịp hối hả ấy.Khi Hoàng rời ra, cả hai đều thở gấp.
Cậu nheo mắt, khóe môi cong nhẹ, giọng khàn khàn như vẫn vương dư âm:"Thấy chưa?
Đến anh cũng phải rối loạn... vì em."
Steven nhìn cậu, ánh mắt vừa trách vừa chiều chuộng, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, nụ cười bất lực phát ra khẽ khàn.
Anh đưa tay chạm nhẹ lên má Hoàng, như thừa nhận thất bại trong cuộc giằng co vô hình."
Ừ... cậu luôn đúng rồi."
Ngoài kia, trời vẫn còn mưa, hạt rơi lách tách như nhịp phụ họa cho khoảnh khắc riêng tư.
Trong bóng tối trường quay, hai trái tim, một lớn một nhỏ, lại tìm được sự hòa nhịp bằng cách đơn giản nhưng dữ dội nhất..
.
.Đến lúc về phòng khách sạn để nghỉ ngơi, không gian nhỏ bé dần ngập đầy hơi nóng.
Ánh đèn vàng trên trần bị che khuất bởi bóng hai người quấn lấy nhau, như hai ngọn lửa không ngừng tìm đến, khát khao thiêu cháy khoảng cách.Hoàng chủ động, từng bước một, dẫn dắt nhịp điệu.
Mọi động chạm của cậu mang theo sự mạnh mẽ khó cưỡng, vừa giống thử thách, vừa giống tuyên bố rằng nơi đây, Steven chỉ thuộc về mình.Steven, trông trưởng thành là thế, giờ phút này lại như con thuyền trôi trong bão tố, để mặc dòng xoáy cuốn đi.
Đôi bàn tay anh siết lấy vai gầy kia, nhưng thay vì chống cự, anh lại càng níu chặt hơn, như sợ mất đi điểm tựa duy nhất giữa biển đêm.Rèm cửa rung lên trong gió, hắt bóng hình chồng lên nhau, nhập nhằng không còn phân biệt đâu là ai.
Cơn mưa ngoài trời đã tạnh, nhưng trong căn phòng, một cơn mưa khác vẫn tiếp diễn - dữ dội, cuồng nhiệt, cuốn trôi cả sự tự chủ lẫn khoảng cách vốn tồn tại...Hai đôi chân ép nhau đến chiếc giường khách sạn nhỏ hẹp, ga trắng nhanh chóng bị xô lệch bởi những cử động dồn dập.
Steven ngả lưng xuống, mái tóc ướt mồ hôi dính vào trán, ánh mắt rối loạn khi nhìn lên người đang đè phía trên.Hoàng chống tay xuống nệm, hơi thở gấp nhưng ánh nhìn lại sáng rực, kiên định.
Cậu cúi xuống, từng nụ hôn như lưỡi lửa, quét dọc theo cổ, rồi dừng lại ở xương quai xanh."
Hoàng...
đừng..."
- giọng anh lạc đi, bàn tay vội giữ lấy vai cậu.Hoàng khựng lại một nhịp, rồi cười khẽ, hơi thở phả nóng rực bên tai anh:"Muộn rồi."
Cậu kéo tay anh rời ra, siết chặt cổ tay ấy vào nệm, rồi lại cúi xuống chiếm lấy môi anh lần nữa.
Nụ hôn mạnh đến mức Steven phải bật ra tiếng rên nghẹn, lồng ngực dồn dập như sắp vỡ tung.Chăn gối dưới thân họ nhàu nát theo từng nhịp xô đẩy.
Mỗi cử động của Hoàng đều quyết liệt, không cho phép khước từ, vừa gấp gáp vừa sâu đến mức Steven chẳng còn giữ nổi sự bình tĩnh thường ngày."
Hoàng... em... quá cuồng nhiệt rồi."
- anh thở dốc, giọng khản đặc, đôi mắt mờ đi trong hơi nóng.Hoàng ghì chặt hơn, môi rời ra chỉ để thì thầm sát bên:"Nói nhiều quá, anh chỉ cần nhớ là...
đêm nay, anh thuộc về em."
Bóng hai người nhập vào nhau, mờ nhòe trong ánh đèn vàng lay động.
Tiếng giường kẽo kẹt, tiếng thở hổn hển, tất cả hòa thành một giai điệu cuồng loạn.
Cả căn phòng như rung theo từng nhịp gấp gáp, dữ dội, chẳng khác nào một cơn mưa không dứt đang trút xuống..
.
.Trong căn phòng kín ấy, hơi thở hai người hòa vào nhau, dồn dập như tiếng trống trận.
Mỗi cái siết chặt, mỗi lần rướn người, đều đẩy Steven trôi xa khỏi sự điềm tĩnh quen thuộc.Hoàng không để anh có cơ hội né tránh.
Cậu dẫn dắt, từng nhịp một, vừa gấp gáp vừa cuồng nhiệt.
Mỗi động tác như những con sóng xô bờ, dội mãi, dội mãi, chẳng cho bờ cát yên lặng."
Hoàng... tôi không... chịu nổi..."
- Steven khàn giọng, cả cơ thể run rẩy dưới thân cậu.Hoàng cúi xuống, lại lần nữa khóa chặt môi anh, ngăn tiếng nói ấy tan đi.
Nụ hôn như muốn nuốt trọn, càng lúc càng sâu, càng dữ dội.
Ga giường nhàu nát, chăn gối rơi vãi, tiếng kẽo kẹt như phụ họa cho cơn bão cuồng loạn.Thân thể họ hòa quyện, mồ hôi thấm ướt lưng áo, chảy dọc xuống như giọt mưa lạc trong đêm hè oi ả.
Steven chỉ còn biết quấn chặt lấy Hoàng, từng tiếng thở gấp gáp vang lên như nức nở.Cao trào ập đến như sấm chớp.
Căn phòng nhỏ bỗng như bùng sáng trong khoảnh khắc, rồi lịm dần trong tĩnh lặng.
Hoàng ghì chặt Steven, siết anh trong vòng tay, cả hai cùng run lên trong cơn sóng cuối cùng, dồn nén rồi bung vỡ.Khi cơn bão qua đi, chỉ còn lại dư âm nhịp tim hỗn loạn.
Steven mệt nhoài, đầu gối lên vai Hoàng, thì thầm yếu ớt:"Cậu... thật sự muốn hạ gục tôi sao?"
Hoàng khẽ cười, hôn nhẹ lên tóc anh, giọng nghịch ngợm nhưng đầy dịu dàng:"Không.
Em chỉ muốn... giữ anh ở lại, bằng tất cả những gì mà em đang có."
Ánh đèn mờ hắt xuống, phủ lên hai bóng người quấn chặt, không còn biết đâu là bắt đầu, đâu là kết thúc.Cơ thể Steven còn chưa kịp lấy lại nhịp thở, Hoàng đã không cho anh yên.
Cậu lật anh nằm nghiêng, vòng tay siết chặt từ phía sau, từng nụ hôn ướt át rải dọc theo sống lưng, như vẽ lên ngọn lửa mới trên làn da ướt mồ hôi."
Hoàng à...
đủ rồi..."
- Steven khàn giọng, ngón tay bấu lấy mép ga, nhưng lời nói ấy chẳng có sức nặng.Cậu áp sát, thì thầm ngay bên tai:"Nhưng em chưa đủ."
Nệm giường lại rung lên theo từng nhịp thúc ép.
Căn phòng chìm trong tiếng thở dồn dập, tiếng vải sột soạt, tất cả xoắn lấy nhau thành một điệu nhạc hỗn loạn.Steven cắn môi, đôi mắt nhắm chặt, cố kìm lại tiếng rên đang dâng trào.
Nhưng Hoàng không cho anh giữ lại gì cả.
Mỗi cú thúc là một đợt sóng dữ, càng về sau càng mạnh mẽ, cuốn phăng toàn bộ lớp vỏ bộc trưởng thành mà Steven cố giữ."
Anh xem..."
- Hoàng ghì sát môi, giọng nghẹn trong hơi thở gấp "...
Rốt cuộc, người đầu hàng lại là anh."
Steven chỉ đáp lại bằng tiếng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng như sắp vỡ tung.
Đêm như bị kéo dài ra bất tận, từng đợt cao trào nối tiếp nhau, chẳng có chỗ để nghỉ ngơi.Căn phòng khách sạn chật hẹp như bị gói chặt trong hơi nóng.
Chiếc đèn ngủ vàng nhạt hắt bóng cả hai lên tường, nhập nhòe, khi chồng lên, khi tách ra, rồi lại hòa vào nhau.Steven đã tưởng rằng cơn cuồng loạn đầu tiên sẽ khiến Hoàng dịu xuống.
Nhưng cậu không dừng.
Mỗi lần Steven gượng ngồi dậy, tưởng được nghỉ, thì Hoàng lại kéo anh xuống, giữ chặt lấy, bắt anh phải cùng cậu trôi thêm một lần nữa."
Hoàng... cậu điên thật rồi..."
- Steven khàn giọng, mồ hôi chảy dọc thái dương, bàn tay run rẩy giữ lấy gáy cậu.Hoàng cười khẽ, ánh mắt lóe sáng như ngọn lửa chưa bao giờ tàn:"Nếu là vì anh... em cam tâm tình nguyện."
Cậu cúi xuống, lại hôn, lại siết, chẳng cho anh cơ hội thoát.
Nụ hôn ấy sâu đến mức Steven phải ngửa đầu, hơi thở như bị cướp sạch.
Những ngón tay đan chặt lấy nhau, siết đến mức lòng bàn tay ướt mồ hôi cũng không tách ra nổi.Ga giường nhàu nhĩ, ướt sũng, chăn gối thì rơi lăn lóc xuống sàn.
Từng nhịp giường kẽo kẹt, từng tiếng rên dồn nén vang lên, hòa thành một khúc nhạc hoang dại.
Steven cố kìm nén, nhưng rồi mỗi lần cao trào ập đến, anh lại buông thả, run rẩy trong vòng tay Hoàng.Đêm như bị xé nhỏ thành từng đoạn.
Mỗi đoạn lại khởi đầu bằng một vòng ôm siết chặt, kết thúc bằng hơi thở nghẹn ngào.
Thế nhưng Hoàng chưa từng mỏi.
Cậu dẫn dắt, ép buộc, rồi lại dịu dàng vỗ về, như một kẻ nghiện chẳng muốn rời khỏi cơn say.Đến lần thứ ba, thứ tư, Steven gần như gục xuống, toàn thân tê dại.
Anh vùi mặt vào cổ Hoàng, giọng đứt quãng:"Đủ rồi... tôi không còn sức..."
Hoàng ôm chặt lấy anh, khẽ thì thầm như dỗ dành:"Chỉ một lần nữa thôi... cùng em."
Ngoài kia, trời đã nhạt màu, mưa tạnh, chỉ còn làn sương mờ phủ khắp thành phố.
Trong phòng, bóng đèn vẫn leo lét, soi hai thân người quấn chặt lấy nhau, không phân biệt được ai đang dẫn dắt, ai đang bị cuốn đi.Lần cuối cùng đến dữ dội, như cơn sóng cuối ập bờ, phá tan mọi tàn lực còn sót lại.
Steven gào khẽ, bấu chặt lấy vai Hoàng, cả người run lẩy bẩy, rồi lịm dần trong vòng tay cậu.Hoàng hôn lên tóc anh, hơi thở cũng rã rời, thì thầm:"Anh thuộc về em rồi... mãi là thế."
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng tim đập hỗn loạn, tiếng hơi thở dần dịu lại.
Khi tia sáng đầu tiên len vào qua khe rèm, cả hai đã thiếp đi, quấn lấy nhau trong đống chăn gối lộn xộn, như chưa từng có ý định rời xa.[...]Ánh nắng ban mai len qua khe rèm, chiếu xuống những nếp chăn nhăn nhúm.
Không khí trong phòng vương mùi mồ hôi, mùi da thịt còn sót lại từ đêm dài chưa kịp tan.Steven mở mắt trước.
Toàn thân anh rã rời, mỗi khớp xương như bị hút hết sức lực.
Bên cạnh, Hoàng vẫn ngủ say, gương mặt trẻ trung áp vào vai anh, hơi thở đều đều, mái tóc nâu rối xõa lòa xòa.Steven khẽ cử động, nhưng vòng tay Hoàng lập tức siết chặt hơn, kéo anh áp sát vào ngực cậu."
Đừng đi..."
- Hoàng mơ màng thì thầm, giọng khàn, nhưng vẫn bám chặt như sợ mất.Steven thoáng ngẩn người, khóe môi khẽ cong lên.
Anh đưa tay vuốt nhẹ qua mái tóc rối của cậu, giọng thấp trầm:"Cậu... thật sự chẳng biết kiềm chế."
Nghe vậy, Hoàng mở mắt, đôi đồng tử nâu còn mờ sương ngái ngủ.
Cậu nhìn anh, rồi bất ngờ cười, ánh mắt vừa nghịch vừa dịu dàng:"Thì anh cũng đâu chạy thoát được."
Steven đỏ tai, quay mặt đi, nhưng lại để mặc cho cậu chui sâu hơn vào lòng mình.
Ánh nắng rọi xuống, vẽ thành viền sáng trên vai trần của Hoàng, làm anh càng thấy tim mình đập loạn nhịp."
Đêm qua... cậu làm tôi kiệt sức thật sự."
- Steven thở dài, giọng vừa trách vừa bất lực.Hoàng nhướng mày, hôn nhẹ lên cổ anh, thì thầm:"Vậy hôm nay, để em ôm anh ngủ bù... thế thôi cũng đủ."
Steven còn chưa kịp ngồi dậy thì Hoàng đã nghiêng người, chôn mặt vào lồng ngực anh.
Mái tóc đen rối xõa, hơi thở nóng ấm phả lên da khiến Steven giật mình."
Hoàng... cậu lại bướng bỉnh nữa rồi."
- Steven khàn giọng, bàn tay đặt nơi vai cậu, định đẩy ra.Nhưng Hoàng chỉ càng siết chặt hơn, đôi môi khẽ dừng nơi bờ ngực rắn chắc, mơn man từng nụ hôn như vẽ vòng sóng trên mặt hồ.
Mỗi cái chạm đều để lại dư âm tê dại, khiến Steven run nhẹ, hô hấp rối loạn."
Anh biết không..."
- Hoàng thì thầm, môi vẫn lướt trên da thịt ẩm nóng - "Nơi này khiến em chẳng muốn rời."
Steven cắn nhẹ môi, ngửa đầu dựa vào gối.
Từng đợt điện chạy dọc sống lưng, khiến dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày tan vỡ.
Anh khẽ thở gấp, đôi mắt tối đi trong ánh nắng sớm mai.Hoàng mải miết như một kẻ khát, từng động tác vừa vụng dại vừa nồng nàn.
Cậu không dùng sức mạnh của đêm qua, mà dịu dàng hơn, nhưng lại khiến Steven run rẩy nhiều hơn."
Hoàng..."
- Steven bật ra tiếng gọi nghẹn ngào, bàn tay vô thức siết lấy ga giường - "...
đủ rồi."
Cậu ngẩng lên, đôi môi còn vương đỏ, ánh mắt sáng rực như lửa:"Không đâu.
Em chỉ đang khắc dấu...
để anh nhớ, sáng nay anh cũng thuộc về em."
Steven nhìn cậu, không còn lời nào.
Anh chỉ thở dốc, vòng tay ôm chặt Hoàng, mặc cho làn da mình lại bừng cháy trong vòng vây ngọt ngào ấy.Steven chưa kịp ngăn lại thì Hoàng đã tiếp tục, môi cậu lần xuống, để lại dấu vết ẩm nóng trên từng đường nét nơi lồng ngực.
Hơi thở ấm áp, làn môi mềm miết qua da, như cơn sóng lăn tăn nhưng lại khiến toàn thân Steven rùng mình từng nhịp."
Hoàng..."
- anh gọi khẽ, giọng run rẩy, nửa trách nửa cầu xin.Cậu ngẩng lên, đôi mắt sáng trong ánh nắng mai, khẽ cười:"Đêm qua em tham lam... nhưng sáng nay em chỉ muốn... chậm lại, để ngắm anh."
Rồi Hoàng cúi xuống lần nữa.
Những nụ hôn không còn gấp gáp mà trở nên dai dẳng, như đang thắp lửa từng chút một.
Steven cảm nhận rõ làn môi cậu để lại trên da mình, vừa mềm mại vừa ẩm ướt, mỗi lần chạm đều khiến ngực anh phập phồng khó kìm.Ánh sáng rọi xuống, phản chiếu giọt mồ hôi mới lăn dài nơi xương quai xanh.
Steven ngửa đầu, bàn tay vô thức bấu vào vai Hoàng, từng tiếng thở gấp gáp vang lên, hòa lẫn tiếng rèm khẽ lay động.Hoàng nhấn mạnh hơn, như muốn khắc dấu ấn của mình vào từng góc nhỏ trên thân thể anh.
Sự dịu dàng kia, khi hòa cùng nhiệt độ cuồng nhiệt, trở thành thứ gợi cảm đến khó cưỡng."
Anh nghe rõ không..."
- cậu dừng lại, môi kề bên ngực, giọng khàn đi - "... mỗi nhịp tim này, đều đã thuộc về em."
Steven run lên, đôi mắt mờ đi trong cơn sóng âm ỉ lan khắp người.
Cả cơ thể anh căng tràn, vừa mệt mỏi vừa ngập chìm trong khoái cảm lặng lẽ mà Hoàng ban tặng.Chiếc giường lại vang lên tiếng động khẽ khàng, không dữ dội như đêm qua, mà như một khúc nhạc buổi sớm - mềm mại, nhưng chẳng kém phần nồng nàn.Ngoài kia, ánh nắng trải vàng cả thành phố, còn trong căn phòng nhỏ, hơi thở của hai người quấn quyện, dìu nhau đi thêm một vòng say đắm nữa, dịu dàng nhưng gợi cảm đến mức chẳng ai muốn kết thúc.Căn phòng dần lắng xuống.
Tiếng thở hổn hển cũng mờ nhạt đi, chỉ còn hơi ấm đọng lại nơi lồng ngực chạm nhau.
Steven nằm ngửa, mái tóc đen rối bết mồ hôi, đôi mắt khẽ khép hờ, hàng mi ướt mịn vì mệt lả.Hoàng nằm nghiêng, một tay gối đầu, một tay ôm chặt eo anh, ánh mắt không rời khỏi gương mặt đã nhuốm hồng trong nắng sớm ấy.
Cậu khẽ đưa ngón tay chạm vào khóe môi Steven, giọng nghịch ngợm nhưng trầm đầy lưu luyến:"Anh xem... sáng rồi mà vẫn đẹp như trong mơ."
Steven mở mắt, liếc cậu, đôi môi nhếch thành nụ cười mệt mỏi:"Cái tên nhóc này...
đúng là không biết chừng mực."
Hoàng không đáp, chỉ cúi xuống, hôn khẽ lên khóe môi ấy, thật nhẹ, như một lời xin lỗi và cũng như một lời hứa.Ngoài kia, tiếng xe cộ đã rộn ràng.
Ánh nắng chan hòa tràn vào qua tấm rèm hé mở, soi rõ căn phòng lộn xộn với ga gối xô lệch.
Nhưng cả hai vẫn chưa vội rời khỏi vòng ôm.Steven thở dài, bàn tay lặng lẽ đặt lên mu bàn tay Hoàng, thì thầm:"Đi thôi, còn quay phim.
Chúng ta chẳng thể ngủ mãi ở đây."
Hoàng dụi đầu vào vai anh, cười khẽ, giọng pha chút nũng nịu:"Ừ, nhưng thêm một lát nữa thôi.
Để em giữ anh làm của riêng...
đến khi mặt trời lên cao hẳn."
Steven lắc đầu, nhưng cũng chẳng đẩy cậu ra.
Trong căn phòng sáng rực, họ để mình trôi trong vài khoảnh khắc yên bình cuối cùng - sau một đêm dài, sau những cơn sóng cuồng loạn, chỉ còn lại sự tĩnh lặng của hai trái tim đang cùng nhịp.