.
.
.Sáu năm - khoảng thời gian đủ để hai người đàn ông cùng nhau xây dựng một thế giới riêng, nơi mỗi sớm mai bắt đầu bằng một vòng tay, và mỗi đêm kết thúc trong hơi thở hòa lẫn.
Đỗ Nhật Hoàng từng tin rằng tình yêu ấy sẽ bền vững như dòng sông chảy mãi, bất chấp ghềnh thác.Nhưng rồi, giữa guồng quay hối hả của công việc, giữa những lịch trình chồng chéo, sự hiện diện của nhau ngày một ít dần.
Và một ngày, Nguyễn Huy lặng lẽ thốt ra câu chia tay:"Hoàng, tình yêu của chúng ta...
đã mệt rồi.
Em thấy đó, chúng ta chẳng còn thời gian cho nhau.
Anh không muốn biến những gì đẹp đẽ thành gánh nặng."
Lời nói ấy, bình thản mà sắc bén, cắt sâu vào trái tim Hoàng.
Cậu níu kéo, cầu xin, tìm đủ lý do để giữ anh lại, nhưng Huy vẫn kiên định.
Đôi mắt anh vương chút buồn nhưng kiên quyết đến tàn nhẫn.
Và thế là, tình yêu sáu năm bỗng hóa thành khoảng trống vô hình.[...]Ba tháng sau, vết thương chưa kịp khép miệng thì định mệnh lại sắp đặt cuộc hội ngộ.
Sự kiện ra mắt phim mới, ánh đèn flash lóe sáng, đi cùng tiếng cười rộn rã.
Giữa biển người ấy, Hoàng trông thấy anh - Nguyễn Huy, dáng cao lớn, gương mặt sáng rực dưới ánh đèn, và nụ cười phóng khoáng khi nghiêng đầu trò chuyện cùng một người đàn ông xa lạ.
Hình ảnh ấy đâm thẳng vào tim Hoàng, biến mọi ẩn nhẫn thành nỗi ghen tức không thể kiểm soát.
Trái tim cậu bùng cháy, dồn cả thành khát vọng duy nhất...Chiếm hữu._____
Gần cuối buổi, Hoàng nheo mắt nhìn anh rồi bước đến gần, cậu cố giữ giọng bình thản và nụ cười gượng gạo trên môi:"Lâu rồi không gặp, anh có thể... cùng em về, tâm sự đôi điều chứ?"
Huy thoáng ngập ngừng, có lẽ là còn chút vương vấn, hoặc là có thể, anh từ lâu đã xem Hoàng như một hậu bối, không hơn không kém.
Anh nhìn cậu rồi khẽ gật đầu.
Huy không lường được rằng chính quyết định ấy sẽ mở ra một cơn giông bão.
.
.
.
Cánh cửa xe khép lại, cùng lúc thành phố ngoài kia sáng rực ánh đèn đường.
Nguyễn Huy đưa mắt nhìn dáng xe quen thuộc, môi cong nụ cười nhẹ rồi khẽ hé ra định hỏi gì đấy, nhưng Hoàng không để anh kịp nói.
Cậu chòm sang, đưa đôi môi quấn lấy môi anh như kẻ khát cháy tìm nguồn nước.
Nụ hôn dữ dội, tham lam, dồn nén cả ba tháng thương nhớ và oán hận.Bàn tay run rẩy nhưng quyết liệt trượt qua vạt áo sơ mi đã hờ hững mở cúc.
Bờ ngực vạm vỡ lộ ra dưới ánh sáng hắt vào, nơi từng là chỗ trú ngụ của cậu.
Ngón tay Hoàng chạm đến đầu ngực núp sau da thịt ấm nóng, cậu véo nó, lôi kéo nó ngoi lên để nhìn thấy gương mặt quen thuộc này.
Bàn tay kia miết dọc theo từng đường cơ bụng, như muốn khắc ghi lại bằng da thịt."
Em nhớ anh chết mất, Ste ạ... anh có biết không?"
- tiếng thì thầm bật ra giữa nụ hôn vội vã, nửa cầu xin, nửa mang giọng chiếm hữu.Nguyễn Huy run rẩy, lý trí chực chống lại nhưng trái tim lại bị cuốn trôi.
Anh đáp lại nụ hôn ấy.
Đôi môi từng xa cách giờ hòa quyện, tìm nhau như kẻ lữ hành cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ.
Bàn tay mạnh mẽ vòng ra sau lưng Hoàng, kéo cậu sát vào lồng ngực, để cơ thể run rẩy ấy hòa tan trong sức nóng rực lửa.Nụ hôn kéo dài, ngọt ngào lẫn cay đắng, dữ dội như bão tố.
Hơi thở va đập, bàn tay vuốt ve, ghì xiết, khiến cả hai quên mất thế giới ngoài kia.
Không còn khoảng cách, chỉ còn hai cơ thể quấn quýt, rên rỉ, hòa thành khúc nhạc của khao khát bị kìm nén quá lâu.Áo sơ mi bung hẳn, để lộ cơ ngực rắn rỏi cùng phần da ngâm lấp ló dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Hoàng nuốt một ngụm nước bọt, như không thể kiềm chế.
Cậu hôn, cắn rồi lại mút lấy, để lại những vệt đỏ loang lổ xung quanh vùng ngực của anh, như dấu ấn khẳng định rằng Huy chỉ thuộc về Hoàng, và chỉ mỗi Hoàng mà thôi.Nguyễn Huy khẽ rên, tay định đưa lên giữ lấy vai cậu, nhưng càng cố thì Hoàng càng lấn tới.
Đôi môi cậu trượt xuống, giam cầm nơi cổ, nơi ngực, để lại vết tích cháy bỏng.
Anh không ngăn được tiếng thở dồn dập, giọng khàn khàn đứt quãng:"Hoàng...
đủ rồi"Nhưng Hoàng mỉm cười, nụ cười vừa ngây thơ vừa hiểm độc, cậu cúi thấp người, thì thầm sát tai anh như sợ ai nghe thấy:"Em chưa bao giờ thấy đủ...
Sáu năm anh bỏ mặc em, ba tháng anh quay lưng với em.
Giờ đến lượt em khiến anh không thể rời xa."
.
.
.
Nguyễn Huy run lên dưới từng nụ hôn, từng vệt răng môi chiếm đoạt.
Thân thể cao lớn cong lại, tiếng rên lẫn trong hơi thở nặng nề.
Bàn tay cậu vuốt dọc từng thớ cơ, từng đường gân, nghiền nát sự kiêu hãnh còn sót lại của anh.Ghế xe rung nhẹ.
Tiếng vải vóc rách toạc bất ngờ vang lên, khiến không gian thêm hỗn loạn.
Hơi nóng đặc quánh, ánh đèn ngoài phố chỉ còn là những vệt nhòa nhoáng, trong khi bên trong là cơn bão không lối thoát.Nguyễn Huy ngửa đầu, đôi mắt ướt ánh sáng, hơi thở nghèn nghẹn, run rẩy thốt ra lời cầu xin:"Hoàng, xin em... tha cho anh... bụng anh... k-không thể..."
Khoảnh khắc ấy, Hoàng siết chặt lấy anh, phủ môi xuống một lần nữa, sâu đến mức tiếng van xin kia cũng tan biến.
Trong bóng tối nồng nặc hơi nóng, chỉ còn lại hình ảnh kẻ nhỏ bé ngày nào giờ đã trở thành người chủ động tuyệt đối, và Nguyễn Huy - người từng rời bỏ - giờ đây lại run rẩy trong vòng tay cậu, bị thao đến khóc cạn nước mắt, bị quấn chặt, đến mức phải cầu xin giải thoát.Ngọn lửa sáu năm tưởng đã tàn, hóa ra chưa bao giờ tắt.
Nó chỉ chờ khoảnh khắc này để bùng nổ, thiêu cháy cả lý trí, để hai kẻ yêu nhau lại hòa làm một, trong mạnh bạo và cuồng si.Sau cơn cuồng phong trong chiếc xe khép kín, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và nhịp tim hỗn loạn.
Quần áo xộc xệch, làn da vương vết đỏ loang lổ, mùi da thịt, mồ hôi, kèm đó là tiếng thở dốc của người nhỏ tuổi và tiếng rên đầy dục vọng của người lớn hơn, chúng hòa quyện, như thể cả hai đã bị nung chảy trong cùng một ngọn lửa.Nguyễn Huy ngả người xuống ghế, mắt nhắm nghiền, cơ thể run run khi cảm thấy bụng dưới của mình, lần nữa bị lấp đầy, từng tiếng thở dồn dập cứ thế phát ra, chẳng có dấu hiệu nhạt đi.
Anh không còn là hình ảnh ung dung, tự tin thường thấy, mà giờ phút này chỉ còn một người đàn ông kiệt quệ, thở hổn hển, ánh mắt mờ nhòa.Đỗ Nhật Hoàng tựa trán lên vai anh, đôi môi còn run rẩy dư âm, giọng khàn đặc như nức nở:"Anh thấy không... cuối cùng anh vẫn thuộc về em.
Dù anh có rời đi, có quay lưng, nhưng chỉ em mới khiến anh run rẩy đến mức này."
Huy im lặng rất lâu, đôi tay lỏng lẻo khẽ ôm lấy Hoàng, như một phản xạ vô thức.
Trong đáy mắt ẩm ướt kia, vừa có khát khao vừa có bất lực.
Anh khẽ cười, tiếng cười vỡ vụn, run rẩy như gió tạt qua cánh đồng khô hạn:"Hoàng này... tình yêu đâu phải là chiếm hữu như thế này.
Em có được thân xác anh đêm nay, nhưng trái tim thì đã không còn nguyên vẹn nữa."
Câu nói ấy như một nhát dao bén ngọt.
Hoàng cứng đờ, đôi mắt mở to, rồi khẽ run lên.
Tất cả sự dữ dội, mạnh bạo phút trước bỗng hóa thành nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cậu nắm chặt lấy bàn tay Huy, gào khẽ, như một đứa trẻ tuyệt vọng:"Đừng nói thế... em chỉ cần anh... chỉ cần anh ở lại thôi.
Dù là thế nào... xin anh đừng rời xa em nữa!"
Huy chạm khẽ vào má Hoàng, lau đi giọt lệ nóng hổi.
Trong thoáng chốc, ánh mắt anh dịu dàng như sáu năm trước, nhưng lại thăm thẳm như vực sâu không thể chạm tới.
Anh ghì một nụ hôn lên trán Hoàng - nụ hôn dịu dàng, da diết, nhưng cũng đong đầy chia ly:"Hoàng... anh xin lỗi.
Có những thứ, dẫu yêu đến mấy, cũng không thể cứu vãn.
Đêm nay... hãy để nó là lần cuối cùng, để ta còn có một kỷ niệm trọn vẹn, thay vì oán hận mãi."
Lời thì thầm như một bản cáo chung.Hoàng siết chặt lấy anh, không muốn buông.
Nhưng ngoài kia, cơn mưa như lệ trời rơi xuống, va vào qua ô kính mờ hơi nước, như đang phơi bày một sự thật trần trụi... khoảnh khắc này rồi cũng sẽ qua đi, để lại chỉ còn khoảng trống dài vô tận.Trong im lặng, hai người ngồi bên nhau, hơi ấm vẫn còn, mùi da thịt vẫn vương, nhưng khoảng cách lại xa xôi hơn bao giờ hết.
Hoàng hiểu, dù đã chiếm được thân thể anh trong một đêm cuồng si, cậu vẫn không thể níu giữ trái tim ấy mãi mãi.
Và nỗi đau ấy, mới là thứ sẽ giày vò suốt cả đời.[...]Thời gian lặng lẽ trôi.
Sáu năm yêu, hơn ba tháng xa nhau, một đêm cuồng si và kết thúc đến nay là năm thứ ba... tất cả giờ đã thành một vết khắc trong ký ức.Đỗ Nhật Hoàng đứng giữa sảnh rạp chiếu phim, ánh đèn vàng trút xuống mái tóc đen đã điểm thêm nét trưởng thành.
Người ta vẫn thấy một diễn viên trẻ tài năng, nụ cười ôn hòa khi bắt tay với khán giả.
Chỉ có đôi mắt, đôi mắt trầm lắng ấy, vẫn phảng phất thứ bóng tối không ai hiểu thấu.Trong góc khuất của sảnh, Hoàng thoáng bắt gặp một dáng người quen thuộc.
Là Nguyễn Huy.
Anh vẫn cao lớn, bờ vai rắn rỏi, ánh mắt sáng ngời khi trò chuyện cùng đồng nghiệp.
Trên ngón tay anh, chiếc nhẫn cưới lấp lánh và bên cạnh đó là một người khác mà không phải cậu, gương mặt anh lúc này, thật rạng rỡ làm sao... một nụ cười trọn vẹn hạnh phúc.Tim Hoàng thắt lại.
Cậu im lặng đứng nhìn, đôi môi khẽ mím, nỗi ghen tuông xưa cũ như một vết sẹo chưa từng liền.
Nhưng khác với năm tháng bồng bột, Hoàng chỉ cười nhạt, nhấc ly rượu lên môi, để vị cay xộc xuống tận ngực."
Em nghĩ, anh đã thuộc về em ngay khoảnh khắc ấy..."
- lời thầm thì năm ấy vang vọng đâu đây - "nhưng hóa ra, điều ấy chỉ trong một đêm dài."
Đêm ấy, ngọn lửa muốn độc chiếm đã khiến anh run rẩy cầu xin.
Nhưng rồi, bình minh đến, anh vẫn rời đi.
Và Hoàng vẫn mất anh, vĩnh viễn.Trong màn pháo tay rộn rã của buổi ra mắt phim, Hoàng quay lưng.
Bước chân cậu chậm rãi, bóng hình đã cao hơn nhưng lại cô đơn biết mấy...
Cứ thế mà hòa vào dòng người tấp nập.
Không ai biết, trong lòng cậu, một tình yêu đã hóa thành xiềng xích, nhưng xiềng xích ấy không còn trói buộc anh - mà trói buộc chính cậu đến trọn đời.