Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 240



Theo phản hồi từ Trương bà tử và 138, ban đầu ba đứa nhỏ đều từ chối.

Nhưng sau đó có lẽ vì nhận ra rằng, không ăn hay khóc cũng không gặp được mẹ, không đợi được b.ú trực tiếp, đói quá nên chúng đành "lùi một bước" chấp nhận sữa bột.

Vì vậy lần này cai sữa coi như là lần thử thứ hai, Mạnh Lâm Thanh nghĩ chắc sẽ không quá khó khăn.

Đại Bảo và Nhị Bảo thực sự là như vậy, Trương bà tử pha sữa bột xong đưa bình cho chúng, hai đứa nhỏ liền ôm bình tự uống rất ngoan ngoãn.

Nhưng đến lượt Tam Bảo lại là một vấn đề lớn.

"Thiếu gia, Tam Bảo vẫn không chịu uống." Trương bà tử mặt mày u sầu.

Không còn cách nào, tiểu bảo này tinh lắm.

Đưa bình sữa cho, uống một ngụm thấy không ngon liền ném qua một bên không thèm nhìn, tự mình vui vẻ chơi thứ khác.

Đến khi đói rồi lại bắt đầu khóc òa lên.

Trương bà tử lại đưa bình sữa, nó lại uống một ngụm rồi không chịu uống nữa, sau đó tiếp tục khóc.

Nàng vừa khóc, Mạnh Lâm Thanh liền mềm lòng, lại cho nó b.ú trực tiếp.

Lặp đi lặp lại như vậy, tiểu bảo này lười đến mức thậm chí không thèm cầm lấy bình sữa, liếc một cái rồi bỏ qua không để ý.

"Không thể tiếp tục như vậy được." Mạnh Lâm Thanh cau mày.

Ba đứa nhỏ, nếu Tam Bảo cứ không uống sữa bột lại cho b.ú riêng, Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn thấy tất nhiên sẽ không đồng ý, lúc đó việc cai sữa coi như thất bại hoàn toàn.

Nàng quyết định hôm nay phải kiên quyết, dù Tam Bảo có khóc thế nào cũng không cho bú, ép Tam Bảo phải chấp nhận sữa bột.

Tuy nhiên, trên có chính sách, dưới có đối sách.

"Thiếu gia, có được không? Tam Bảo khóc lâu lắm rồi." Trương bà tử lo lắng đi qua đi lại trong phòng.

Nói gì thì nói, Tam Bảo có "bản lĩnh" khóc lắm. Lúc này nàng đang gào khóc đến đỏ hoe cả mắt tỏ vẻ đáng thương, làm sao không khiến Trương bà tử đau lòng được chứ.

Trong lòng Mạnh Lâm Thanh cũng thấy không nỡ, nhưng đã quyết thì không thể đổi ý.

Nếu không thì sau này đừng nghĩ đến việc cai sữa.

"Vẫn không chịu uống à?" Mạnh Lâm Thanh không xuất hiện trước mặt Tam Bảo, để tiểu bảo không giả vờ đáng thương khiến nàng d.a.o động.

"Vâng!" Trương bà tử rất lo lắng.

Chẳng lẽ Tam Bảo thật sự không thể nào chấp nhận được sữa bột?

Mạnh Lâm Thanh cho rằng điều đó không thể, dù gì nàng cũng không thể b.ú mãi, đặc biệt là còn phải nuôi ba đứa trẻ, xem ra phải nghĩ cách khác.

Hay là thử loại sữa bột khác?

[Trong không gian còn loại sữa bột nào khác không?]

138 vốn dĩ đang đứng ngoài xem, nhận được tin nhắn từ chủ nhân, lúc này mới lấy lại tinh thần.

[Có, nhưng… phải tốn điểm tích lũy để mua nhé.]

Cái gì?

Mạnh Lâm Thanh khó tin, trừng mắt nhìn 138.

138 bất đắc dĩ nhún vai, điều này sao có thể trách nàng được? Dù nàng là hệ thống nhưng tất cả các quy tắc đều được thiết lập từ đầu, đâu phải nàng mới nghĩ ra để làm khó chủ nhân đâu.

[Sữa bột miễn phí chỉ có loại này, ở mức trung bình, cũng không phải quá tệ nhỉ? Nếu muốn uống loại sữa bột tốt hơn, thì phải dùng điểm tích lũy.]

Mạnh Lâm Thanh thật sự không muốn dùng điểm này, dù sao bây giờ cũng chưa có cách kiếm điểm, chỉ có ăn mòn điểm sẵn có sao mà nàng không lo được chứ?

Nhưng có một số điểm, nàng không thể tiết kiệm.

[Có thể thử trước không?]

Dù có phải tiêu điểm nhưng cũng phải tiêu đúng chỗ.

Tam Bảo kén chọn, ai biết được nàng bé nhỏ này khó chiều đến mức nào, nếu trực tiếp mua sữa bột mà vẫn không uống thì không giải quyết được vấn đề, chẳng phải là lãng phí sao?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 241



Vậy nên phải chắc chắn rồi mới quyết định.

[Ý cô là gì?]

138 trở nên cảnh giác, sợ Mạnh Lâm Thanh lại bày trò với mình.

[Lấy vài loại sữa bột cho Tam Bảo thử, nếu nàng chịu uống thì ta sẽ dùng điểm tích lũy mua.]

Mạnh Lâm Thanh bất đắc dĩ, nàng cũng không có ý định ăn không, tại sao lại có giọng điệu như sợ nàng gian lận vậy?

[Không thành vấn đề.]

138 nghĩ rằng, hệ thống này cũng rất nhân văn.

Thế là Mạnh Lâm Thanh lấy ra mấy loại sữa bột khác nhau, giao cho Trương bà tử.

"Đây là mấy loại sữa bột, ngươi hãy pha từng loại đem cho Tam Bảo thử, biết đâu nàng đổi loại sữa thì sẽ chịu uống." Mạnh Lâm Thanh cũng không có tự tin lắm.

Phản ứng của đứa nhỏ này khó mà đoán trước được.

"Được, ta sẽ đi pha ngay!" Trương bà tử vội vàng đi làm.

Sau khi pha xong mấy loại sữa bột, Trương bà tử lần lượt đem từng loại cho Tam Bảo thử uống.

Lúc đầu Tam Bảo vẫn như trước, nhìn sữa một cách khinh bỉ, bị Trương bà tử ép đưa núm v.ú bình sữa vào miệng con bé mới miễn cưỡng uống một ngụm.

Uống xong lại làm bộ mặt chẳng muốn nhìn, có lúc còn trực tiếp phun ra sữa vừa uống vào miệng.

"Ôi! Không được nhổ ra!" Trương bà tử vội vàng dùng khăn lau miệng cho con bé: "Ôi trời ơi, ngươi làm ơn bớt gây phiền phức cho cha con đi!"

Tam Bảo cười khúc khích, giống như hoàn toàn không hiểu người lớn đang phiền lòng vì mình thế nào.

Cho đến khi thử đến loại sữa cuối cùng, đứa nhỏ bị ép uống một ngụm, không những không từ chối mà còn lần đầu tiên tự tay ôm lấy bình sữa.

"Uống rồi!" Trương bà tử vui mừng quá đỗi, reo lên: "Thiếu gia, Tam Bảo cuối cùng đã chịu uống sữa rồi!"

Mạnh Lâm Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết được cho tiểu bảo bối.

"Con bé uống loại nào?" Mạnh Lâm Thanh hỏi, sau này sẽ mua loại sữa đó.

"Loại cuối cùng." Trương bà tử cười nói.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nàng lại không thể cười nổi.

Tiểu bảo bối kén chọn này thật là ghê gớm, miệng khá bén nhỉ, chọn ngay loại sữa bột đắt nhất.

Chỉ một hộp sữa này đã khiến Mạnh Lâm Thanh tốn ba điểm tích lũy.

Ba điểm tích lũy…

Đau lòng.

Nhưng chỉ có thể mua.

"Được rồi, nàng chịu uống là tốt rồi, sau này cứ pha loại này cho Tam Bảo." Mạnh Lâm Thanh nói, cuối cùng cũng có thể lộ diện trước nữ nhi mình.

"Vậy còn Đại Bảo và Nhị Bảo, chúng vẫn uống loại trước kia phải không?" Trương bà tử hỏi.

Bà hoàn toàn không biết chuyện điểm tích lũy, chỉ muốn hỏi rõ để tránh nhầm lẫn.

Mạnh Lâm Thanh lại ngẩn người, thật ra nàng chưa nghĩ đến vấn đề này. 138 đã nói rằng sữa bột tiêu chuẩn do hệ thống cung cấp cũng là loại tầm trung, hoàn toàn không tệ, đảm bảo đủ dinh dưỡng.

Nhưng để Đại Bảo và Nhị Bảo uống loại tầm trung, còn cho Tam Bảo đặc biệt uống loại tốt nhất, trong lòng nàng thấy không thoải mái.

Nhưng nếu cả ba đứa đều uống loại đắt nhất thì lượng cần dùng sẽ gấp ba, điều đó có nghĩa là số điểm tích lũy phải trả cũng sẽ gấp ba.

Mạnh Lâm Thanh cắn răng, nói: "Cả ba đều uống cùng loại."

Thôi được, nàng vẫn phải công bằng như nhau, dù gì cũng là hài tử của mình cả.

Phân biệt đối xử là điều mà nàng thực sự không thể làm.

Điểm tích lũy nào có quan trọng bằng các con ruột.

"Được rồi, vậy sau này ta sẽ pha cho cả ba đứa!" Trương bà tử đáp lời.

Mạnh Lâm Thanh lúc này mới vào nhà dỗ Tam Bảo, phát hiện tiểu bảo bối đang ôm bình sữa uống, ngoan ngoãn vô cùng.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

"Con bé này, miệng kén chọn thật đó!" Mạnh Lâm Thanh bế Tam Bảo lên, giả vờ nghiêm khắc đánh vào m.ô.n.g con, nhưng không hề dùng lực, chỉ như gãi ngứa.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 242



Nàng thật sự thấy đau lòng mà.

Tam Bảo bị đánh vào m.ô.n.g mà chẳng hề ảnh hưởng đến việc uống sữa, miệng vẫn m*t sữa không ngừng, còn nghĩ rằng cha đang chơi với mình.

"Khà khà... Cha!"

Cảm thấy trò chơi rất thú vị, Tam Bảo cuối cùng cũng rời núm v.ú bình sữa, cười ngốc nghếch nhìn cha, làm nũng dễ thương.

"Ôm một cái!" Tam Bảo giơ đôi tay mũm mĩm lên, cố gắng ôm lấy cha.

Trái tim Mạnh Lâm Thanh như tan chảy, ba điểm tích lũy nào có là gì, cứ tiêu đi!

Nàng không nhịn được mà nựng đôi má phúng phính của con bé, chậc chậc... Cảm giác này thật quá tuyệt, phải biết trân trọng khi còn có thể tự do nựng má các tiểu bảo bối.

Đợi lớn lên rồi, không biết chúng có còn để nàng nựng như vậy nữa không.

"Cha!"

"Cha!"

Tam Bảo ăn no, tinh thần hăng hái, còn nghĩ rằng cha đang chơi với mình thì vui mừng không thôi, không ngừng nghịch ngợm trong lòng Mạnh Lâm Thanh.

Hôm nay trời khá đẹp, Mạnh Lâm Thanh liền bế con bé ra sân phơi nắng.

"Cha bế ngươi đi dạo nhé." Nói rồi, Mạnh Lâm Thanh bế Tam Bảo đi đi lại lại trong sân.

Tiểu bảo bối nhìn gì cũng thấy mới mẻ, đặc biệt là thuốc đang phơi đầy trên sân.

"Ừm... Ừm..." Tiểu bảo bối kêu lên, cố gắng đưa tay với lấy đám thảo dược trên mặt đất.

Trông có vẻ rất thích thú.

Mạnh Lâm Thanh nghĩ, chẳng lẽ con bé có hứng thú với thứ này sao? Biết đâu sau này có thể nối nghiệp nàng, vậy thì phát triển thử xem.

Dù có hơi sớm, nhưng bắt đầu từ nhỏ cũng tốt.

"Muốn chơi à?" Mạnh Lâm Thanh tiện tay nhặt một cọng thảo dược, đưa cho Tam Bảo.

Tiểu bảo bối lập tức cầm lấy, lật qua lật lại ngắm nghía.

Mạnh Lâm Thanh phải để mắt đến nàng, sợ chỉ cần một chút sơ ý thì nó sẽ cho vào miệng, dù gì ở tuổi này cũng chưa hiểu gì, nghĩ rằng mọi thứ đều có thể ăn.

"Không được ăn đâu, chỉ được xem thôi." Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

Không biết Tam Bảo có hiểu lời cha không, nó xoay đầu chăm chú nhìn cây thuốc vô cùng tò mò, miệng còn thỉnh thoảng phát ra những âm thanh chỉ có mình hiểu.

Dường như nhìn đã đủ, Mạnh Lâm Thanh còn tưởng rằng tiểu bảo sắp ném bỏ, không ngờ Tam Bảo bất ngờ bắt đầu mạnh tay xé nát nó.

Chỉ trong chớp mắt, cây thuốc tốt đẹp đã bị tiểu bảo phá nát.

Hành động đó thật thô bạo và tàn nhẫn, nhanh đến mức Mạnh Lâm Thanh muốn ngăn cản cũng không kịp.

"Ha!" Tam Bảo tỏ ra rất đắc ý, cầm chút tàn dư cuối cùng đưa cho cha, dường như còn đang mong được khen ngợi.

Thế nào, nàng lợi hại chứ?

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Tiểu kẻ phá hoại này thật sự là con nàng sao?

Nàng còn tưởng con bé có tài năng về y học, tính để con kế nghiệp mình, đúng là nghĩ quá xa rồi.

"Phí phạm!" Mạnh Lâm Thanh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g Tam Bảo, trách yêu: "Sao lại lãng phí như vậy chứ?"

Tam Bảo không hề cảm thấy cha đang trách mình, vẫn ê a gọi, chỉ vào đám thảo dược, hình như còn muốn thêm một cây.

Con bé còn muốn biểu diễn một màn xé nát cây thuốc nữa cho cha xem!

"Ngươi đừng hòng!" Mạnh Lâm Thanh từ chối ngay lập tức.

Không lấy được cây thuốc Tam Bảo không cam lòng, không sợ bị ngã, nửa người lao ra khỏi vòng tay cha, cố chỉ vào đám thảo dược dưới đất.

"Ê!" Con bé vẫn muốn.

Mạnh Lâm Thanh xoay người bế con bé, để nó không nhìn thấy đám thảo dược nữa.

"Không được, ngươi còn muốn phá phách nữa à?"

“Đây không phải đồ chơi, đây là thảo dược có thể trị bệnh, không thể cho con xé ra chơi được.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Lúc này Tam Bảo cảm nhận được sự từ chối, không chịu nổi.

"Hu hu hu... Ứ!” Đưa ta thảo dược đây, ta muốn biểu diễn một màn xé thảo dược cho cha xem!
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 243



Tam Bảo bắt đầu khóc nức nở, cố gắng dùng chiêu giả vờ đáng thương để làm cha mềm lòng, càng khóc càng buồn, khuôn mặt nhỏ bé đầy vẻ tủi thân.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Hừ, muốn đấu với nàng sao?

Dù gì nàng cũng là nương của ba đứa nhỏ, sao có thể để những chiêu trò nhỏ nhặt này bắt được?

Chỉ thấy Mạnh Lâm Thanh không thèm để ý, như thể không nhìn thấy Tam Bảo đang khóc, vẫn ôm con bé đi dạo trong sân.

Tam Bảo nhận ra có điều gì không đúng, hơi ngớ người, sau đó tiếp tục khóc to hơn!

Mạnh Lâm Thanh vẫn không động lòng.

Không nhìn thấy, không nghe thấy, không nhìn thấy, không nghe thấy...

Tam Bảo cố gắng khóc một lúc lâu, phát hiện cha không có chút phản ứng gì, còn tự khóc mệt nữa.

Nàng lấy tay lau khô nước mắt, rồi lại cười với cha.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Còn biết giả vờ đáng yêu nữa chứ!

Tiểu quỷ này không chỉ là kẻ phá hoại, mà còn là một diễn viên nhí, nhỏ xíu mà đã biết diễn nhiều đến thế, mấu chốt là căn bản không ai dạy, tự học lấy!

Không biết là di truyền từ ai... Mạnh Lâm Thanh thầm nghĩ.

Tối hôm đó, trước khi mọi người nghỉ ngơi, lần lượt xếp hàng tắm rửa.

138 là hệ thống, chuyện tắm rửa chẳng liên quan gì đến nàng. Nhưng để che mắt người khác, theo yêu cầu của Mạnh Lâm Thanh, nàng cũng phải tắm cùng mọi người.

Sau vài lần tắm, 138 cảm thấy việc tắm này chẳng khác gì chơi nước.

Việc nghịch nước này thậm chí còn khá vui, cho nên sau đó, 138 còn mong chờ đến những ngày tắm rửa.

"Ta đi trước, ta đi trước!" 138 vội lấy trước thùng nước nóng đầu tiên.

Mạnh Lâm Thanh: “...”

Đây mà là hệ thống sao? Trẻ con!

138 vui vẻ mang thùng nước nóng vào phòng tắm, còn như Tùy Phong, Tử Ngọc bọn họ vì ngại phiền đôi khi còn tắm luôn trong phòng mình, chỉ là sau đó phải xử lý nước văng ra.

Nhưng 138 thì không, nàng muốn nghịch nước, tắm trong phòng mình không tiện, vẫn là phòng tắm chuyên dụng dễ dàng phát huy hơn.

“Ấm quá!” 138 vui vẻ nói, hứng một ít nước nóng, rồi dội từ vai xuống.

"Vui quá, vui quá!"

138 chơi nước vui vẻ đến quên cả trời đất, nên không để ý đến một kẻ không mời mà đến.

Trên mái nhà, chính xác hơn là mái nhà của Mạnh Lâm Thanh, lúc này có một nam nhân từ từ đáp xuống.

Nam nhân đó chính là Sở Nam Phong.

Hắn ở trong cung cảm thấy nhàm chán, dạo này không tìm được lý do để ghé thăm Bình An y quán, đêm nay đột nhiên nhớ đến việc Chu Tước từng đến giám sát Bạch Hổ liền nghĩ mình cũng có thể làm một lần “quân tử trên xà nhà”?

Nghĩ là làm.

Hắn tự tin vào kỹ năng của mình, chắc chắn sẽ không bị phát hiện, nên càng tự do hơn.

Nghĩ đến chuyện rình xem thì làm luôn!

Dù sao cũng không ai biết, vậy thì coi như chưa từng xảy ra, hắn dễ dàng tự thuyết phục bản thân.

"Không biết tiểu đại phu đang làm gì..."

Với sự tò mò lớn, Sở Nam Phong nhẹ nhàng nhấc một viên ngói, nhìn qua khe nhỏ vào bên trong căn phòng.

138 đang chìm đắm trong niềm vui tắm nước, hoàn toàn không phát hiện ra kẻ rình mò, hơn nữa phòng tắm cũng cách xa phòng của Mạnh Lâm Thanh.

Trong tình huống không có sự phòng bị, đã để cho Sở Nam Phong chui lỗ hổng một lần.

Mạnh Lâm Thanh cũng không thích tắm trong phòng mình, vì nàng ghét ẩm ướt.

Đợi 138 tắm xong, phải đợi thêm một lúc, nhưng nàng không vội.

Trước hết làm vài việc chuẩn bị, ví dụ như lấy quần áo sạch sẽ ra, tháo mặt nạ da người trên mặt.

Còn Sở Nam Phong rình xem, trong khoảnh khắc nhìn vào, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn không tự chủ sờ n.g.ự.c mình…

Ừm, không phải hắn khoe khoang, hắn thực sự rèn luyện rất tốt, vóc dáng không chê vào đâu được, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy n.g.ự.c mình không bằng tiểu đại phu?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 244



Tiểu đại phu mặc đồ rất mỏng, nên Sở Nam Phong có thể nhìn thấy, cơ thể của hắn ta khá gầy.

Điều này ngày thường cũng không khó nhận ra, nhưng tại sao một thân hình gầy gò như vậy lại có cơ n.g.ự.c mạnh mẽ?

Dù sao tiểu đại phu nhìn không giống người thường xuyên tập luyện, nên Sở Nam Phong không tin lắm.

Nhưng n.g.ự.c của người ta lại to hơn mình... Hắn tập cơ n.g.ự.c nhiều như vậy sao?

Dựa trên tính hiếu thắng của đàn ông, Sở Nam Phong bỗng nhiên cảm thấy muốn so sánh vóc dáng của mình với Bạch Tử Ngọc.

Không thể nào, điều này quá kỳ lạ, nhưng trước mắt...

Khi đang cố hợp lý hóa mọi thứ trong đầu, hắn đột nhiên khựng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào người trong phòng.

Chỉ thấy Mạnh Lâm Thanh ngồi trước bàn trang điểm, trên bàn không có gì đặc biệt, không thể phân biệt được giới tính.

Nàng đưa tay sờ cổ, tìm kiếm đường viền của lớp mặt nạ, bởi vì quá mỏng và dính sát nên hơi khó tìm.

Sau đó, Sở Nam Phong nhìn thấy Bạch Tử Ngọc tháo mặt nạ da người!

Sở Nam Phong: "!!!"

Chứng kiến cảnh này, cả người hắn choáng váng, không ngờ đó lại là mặt nạ sao?

Trong khoảnh khắc đó, hắn nhớ lại những báo cáo của Thanh Long và Chu Tước, nói rằng trước đây Bạch Hổ cũng đeo mặt nạ da người nên ban đầu mới không bị nhận diện.

Cũng hợp lý thôi, dù sao Bạch Tử Ngọc có thể đưa cho Bạch Hổ một chiếc mặt nạ da người cao cấp như vậy, chính hắn sao lại không có được?

Dù sao Bạch Tử Ngọc xảo quyệt hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Ngay sau đó, qua tấm gương đồng, Sở Nam Phong phát hiện ra sự thật gây sốc thứ hai.

Bạch Tử Ngọc là nữ nhân!

Hơn nữa là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp!

Thảo nào n.g.ự.c lại to, thân hình mảnh mai mà n.g.ự.c đầy, nếu là nữ nhân thì mọi thứ đều hợp lý.

Khoảnh khắc đó, đầu óc Sở Nam Phong nảy ra vô số ý nghĩ, dường như vì lượng thông tin quá lớn khiến hắn mất khả năng suy nghĩ, chỉ có thể đờ đẫn nhìn vào cảnh tượng trong phòng.

Tiếp tục quan sát, biết đâu còn gì thú vị nữa, có lẽ sẽ liên tục có bất ngờ?

Còn những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, để hắn bình tĩnh lại rồi tính tiếp.

Dù sao thì, đêm nay đóng vai quân tử trên xà nhà là một quyết định vô cùng đúng đắn!

Trong phòng, Mạnh Lâm Thanh chuẩn bị xong, thấy 138 còn chưa tắm xong cũng không thúc giục, thong thả lấy một quyển y thư ra đọc.

Đoán chừng thêm một lúc nữa, chắc là 138 cũng nghịch xong rồi.

Quả nhiên như dự đoán của Mạnh Lâm Thanh, 138 tắm xong đi ra, vừa chuẩn bị về phòng thì phát hiện có kẻ không mời mà đến.

"Á, cái này..."

138 lặng lẽ thắp nến cho chủ nhân trong lòng.

Bị Sở Nam Phong phát hiện ra mình là phụ nữ, điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của Mạnh Lâm Thanh, không biết liệu có gây ra biến cố gì không?

[Chủ nhân, Sở Nam Phong đã đến.]
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 245



"Gì cơ?" Mạnh Lâm Thanh chấn kinh.

["Hơn nữa, hiện tại đang ở trên nóc nhà của ngươi, ta lúc trước tắm rửa, không để ý đến..."]

Mạnh Lâm Thanh căn bản không còn tâm trí để nghe 138 giải thích. Nàng kinh ngạc đến mức cuốn y thư trên tay rơi xuống đất.

Nhân lúc nhặt y thư lên, Mạnh Lâm Thanh tự nhủ phải bình tĩnh lại.

Không thể không nói, nàng thật may mắn khi đã chữa lành vết bớt trên mặt trước đó.

Cho nên dù bây giờ Sở Nam Phong có nhìn thấy mặt nàng, hắn cũng chỉ đoán được nàng là nữ nhân, không biết được thân phận thật của Mạnh Lâm Thanh.

May mà vẫn còn một chút may mắn trong cái rủi này.

Chỉ là... Sở Nam Phong bây giờ biết nàng là nữ nhân, liệu có phát điên mà trị tội khi quân của nàng không?

Dù sao Sở Nam Phong là người rất dễ nổi giận, hành động bừa bãi như vậy cũng không có gì lạ.

Hỏng rồi, nhất là hắn còn có sở thích nam phong, hơn nữa hình như còn có ý không đứng đắn với Bạch Tử Ngọc.

Càng nghĩ, Mạnh Lâm Thanh càng tuyệt vọng. Không được, như vậy quá bị động, nếu thực sự bị trị tội, nàng phải làm sao để tự cứu lấy mình?

"Thiếu gia, có cần đi tắm không? Trương bà tử đã đun nước nóng rồi." Giọng của 138 vang lên ngoài cửa.

Theo thói quen thường ngày, sau khi 138 tắm xong thì sẽ đến gọi Mạnh Lâm Thanh.

Lần này cũng vậy, nàng đứng ngoài cửa nhắc nhở.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Lúc này lại gọi "thiếu gia", chẳng phải sẽ chọc giận Sở Nam Phong sao?

Nhưng nếu gọi là "tiểu thư" thì cũng thật kỳ quặc.

Trong lòng Mạnh Lâm Thanh khó mà chắc chắn, rõ ràng biết Sở Nam Phong đang rình trộm mình. Đừng nói tới chuyện hắn có phát điên hay không, chỉ việc bị hắn rình trộm tắm thôi cũng đã khiến nàng khó mà chấp nhận được.

Là người thế nào đây, đường đường là hoàng đế mà lại đi làm đầu trộm đuôi cướp, thật quá đáng!

Trong lòng Mạnh Lâm Thanh ghét bỏ vô cùng, chửi Sở Nam Phong không ngừng.

Nhưng nếu nàng không đi tắm, liệu có phải là lộ vẻ chột dạ?

"Biết rồi." Giọng của Mạnh Lâm Thanh đáp lại.

[138, nếu hắn rời đi thì lập tức nhắc ta.]

Dặn dò xong hệ thống, Mạnh Lâm Thanh bắt đầu kéo dài thời gian, nàng cố tình chậm rãi chuẩn bị nước nóng, mục đích là chờ Sở Nam Phong tự động rời đi.

Dù sao thì đã rình trộm rồi, bây giờ nàng còn tỏ ý muốn tắm, lúc này hắn cũng nên rời đi chứ?

Mạnh Lâm Thanh chờ đợi, không biết rằng nàng sẽ đón nhận cơn giận dữ của hoàng đế, hay là sự tiếp tục rình trộm của hoàng đế.

Hiện tại, trong lòng Sở Nam Phong cũng rất rối.

Nghe thấy tiểu đại phu muốn tắm, hắn liền ngồi thẳng lại trên nóc nhà, không tiếp tục nhìn trộm nữa.

Dù sao hắn cũng không phải vì nhiệm vụ nào đó mà giám sát Bạch Tử Ngọc, biết đối phương là nữ nhân rồi mà còn tiếp tục rình trộm người ta tắm thì thật là không hợp tình hợp lý.

Lúc này, đầu hắn toàn là những suy nghĩ rối rắm.

Bạch Tử Ngọc là nữ nhân?

Hắn thật sự là nữ nhân?

Điều này hoàn toàn lật đổ nhận thức trước đó của Sở Nam Phong.

Vốn tưởng mình thích nam nhân, lại còn để ý tới tiểu đại phu này, bây giờ tiểu đại phu lại biến thành nữ nhân... Vậy có phải là nói, thật ra hắn vẫn thích nữ nhân không?

Cho nên khi biết Bạch Tử Ngọc là nữ nhân, Sở Nam Phong không hề tức giận, cũng không ghét bỏ hay cho rằng hắn ghê tởm.

Trái lại, Sở Nam Phong còn có chút vui mừng.

Thậm chí còn có chút rung động.

So với việc Bạch Tử Ngọc là nam nhân, thật ra hắn là nữ nhân, cục diện đối với Sở Nam Phong có lợi hơn nhiều.

Dù Sở Nam Phong có tùy hứng thế nào đi nữa, một hoàng đế muốn đưa một nam nhân vào cung, cũng khó khăn hơn rất nhiều so với việc đưa một nữ nhân vào.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 246



Những lão thần và mẫu hậu không phải đều thúc giục hắn nhanh chóng tuyển tú sao?

Nếu có thể đưa Bạch Tử Ngọc vào cung, chẳng phải có thể chặn đứng mọi lời dị nghị sao?

Trong lòng Sở Nam Phong liền rung động, cảm thấy điều này rất hay, có thể nói là một kết quả khiến nhiều phía hài lòng.

Nhưng ngay lập tức, Sở Nam Phong lại phủ nhận suy nghĩ này.

Chủ yếu là vì Bạch Tử Ngọc quá gian xảo.

Tên tiểu đại phu này trước đây cố tình bịa ra câu chuyện cho hắn nghe...

Tình sâu nghĩa nặng, nhớ thương vợ quá cố, muốn hoàn thành tâm nguyện của phu nhân... Tất cả đều là giả, thật là đáng ghét!

Hại hắn đau lòng suốt một thời gian dài.

Không đúng!

Nếu Bạch Tử Ngọc có thể là nữ nhân, liệu câu chuyện trước đó của nàng có phải thật giả lẫn lộn, chỉ là đổi ngược thân phận nam nữ thôi không?

Có lẽ vì đã rung động, Sở Nam Phong rất biết cách tìm lý do cho Bạch Tử Ngọc, tự động hợp lý hóa nhiều chuyện.

Chẳng hạn như Bạch Tử Ngọc giả làm nam nhân, có lẽ vì nàng là nữ nhân mang theo ba đứa trẻ, nên mới cải trang thành nam nhân.

Lại như câu chuyện tình sâu nghĩa nặng kia, có thể thật sự chính là sự tưởng nhớ của nàng với phu quân đã mất...

Trong lòng Bạch Tử Ngọc thực sự có một nam nhân, điều này không khiến Sở Nam Phong dễ chịu hơn chút nào.

Hắn vẫn cảm thấy lòng mình chua xót.

Sao lại như vậy?

Sở Nam Phong tự nhủ phải tỉnh táo, hắn cần sắp xếp lại mọi chuyện.

Bạch Tử Ngọc là nữ nhân, lại có con, điều đó chứng tỏ nàng trước đây chắc chắn đã có một nam nhân.

Có nam nhân, chứng minh rằng xu hướng của nàng là thích nam giới, mà hắn cũng là nam nhân.

Nghĩ đến đây, cũng không phải chuyện xấu.

Người đó đã chết, còn hắn là một người sống, lại còn là hoàng đế, sao có thể thua một người đã chết. Cho dù Bạch Tử Ngọc có lòng cứng rắn đến mấy, hắn cũng có thời gian để thay thế người trong lòng nàng.

Trước đây là vì giới tính không đúng, Bạch Tử Ngọc lại khẳng định không có long dương chi hảo khiến hắn không còn chút hy vọng nào, bây giờ ngược lại hắn có hy vọng mới!

Đúng vậy, là chuyện tốt, ít nhất hắn có cơ hội để tranh đấu.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Sở Nam Phong lại tốt hơn, đồng thời tìm lại một chút nguyên tắc làm người.

Nam nhân sao có thể tùy tiện rình trộm nữ nhân tắm?

Cho dù là người yêu cũng không được.

Lỡ để Bạch Tử Ngọc biết, nàng nghĩ hắn hèn hạ thì sao?

Sở Nam Phong lập tức rời đi.

[Chủ nhân, hắn đi rồi!]

138 lập tức thông báo, khiến Mạnh Lâm Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Không chờ được phản ứng của Sở Nam Phong, nàng cũng không biết đó là điều tốt hay xấu, nhưng ít ra tối nay nàng có thể tắm yên ổn.

[Ngươi tiếp tục canh chừng, nếu hắn quay lại khi ta đang tắm thì lập tức báo ta biết.]

Dù hậu quả ra sao, đó cũng là chuyện sau này, nhưng việc bị rình trộm tắm thì không thể chấp nhận!

[Không thành vấn đề.]

138 có chút cảm giác tội lỗi vì "thất trách" vừa rồi. Là hệ thống, nàng chắc chắn muốn chủ nhân của mình có thể tiếp tục sống yên ổn.

Mạnh Lâm Thanh cuối cùng không cần cố ý kéo dài thời gian, nhanh chóng mang nước nóng đi tắm.

Nhân lúc tắm rửa thư giãn, nàng trút hết lòng căm phẫn lên Sở Nam Phong.

Việc này không thể chia sẻ với ai khác, chỉ có thể phát tiết với 138.

[Tên Sở Nam Phong này tự nhiên chạy đến đây, không biết rốt cuộc định làm gì nữa?]

May mà chỉ phát hiện nàng là nữ nhân... Mạnh Lâm Thanh thở phào.

[Không biết hắn đã nhìn bao lâu rồi.]

Việc bị rình trộm nằm ngoài dự đoán của 138, khiến lúc này nàng cũng không yên tâm, tập trung cảnh giác xung quanh.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 247



[Ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì với ta sau đó?]

Mạnh Lâm Thanh đại khái phân tích, nghĩ đến ba khả năng.

Thứ nhất, Sở Nam Phong có long dương chi hảo, sau khi phát hiện Bạch Tử Ngọc là nữ nhân hoàn toàn mất hứng thú với nàng, sau này cầu đường ai nấy đi không cần gặp lại nữa.

Thứ hai, Sở Nam Phong tức giận, ngay ngày mai sẽ ban chiếu trị tội khi quân của nàng, sau đó phá tan y quán của nàng, tiêu diệt tất cả những gì thuộc về nàng, thậm chí có thể liên lụy đến gia đình đại cữu.

Thứ ba, Sở Nam Phong cho rằng nàng là nữ nhân, vậy chẳng phải là có thể danh chính ngôn thuận đưa nàng vào cung sao? Còn sau khi vào cung đón nhận “sủng ái” hay “tra tấn” thật khó mà nói trước.

Trong ba khả năng kết cục trên, cá nhân Mạnh Lâm Thanh mong muốn nhất là khả năng thứ nhất, đó chắc chắn là cái kết viên mãn cho tất cả.

Nhưng nàng e sợ rằng khả năng thứ hai hoặc thứ ba sẽ xảy ra, vì cả hai đều là những thứ mà nàng, ít nhất là trong giai đoạn hiện tại không thể chịu đựng và trong lòng rất chống đối.

[Thật khó nói, đoán không được hành động của hắn.]

138 trả lời rất chân thành.

Dù nàng là một hệ thống lợi hại hơn người bình thường gấp ngàn lần, nhưng không có khả năng đọc tâm, càng không thể đoán biết trước được ý định của mỗi người trong thế giới này.

Đặc biệt là Sở Nam Phong, người có quá nhiều liên hệ với chủ nhân, lại càng khó mà nhìn thấu.

[Cũng đúng, nếu dễ đoán như vậy thì đâu còn là Sở Nam Phong nữa.]

Mạnh Lâm Thanh thở dài trong lòng.

Nàng không phải là người bi quan, nhưng khi gặp phải chuyện vượt ngoài khả năng kiểm soát, nàng vẫn sẽ chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất.

Còn hơn là bị động hoàn toàn một chút.

Trước tiên quan sát vài ngày, nếu phát hiện điều gì không ổn, sẽ lập tức bỏ chạy.

Cùng lắm thì bỏ lại kinh thành.

Sau khi quyết định như vậy, Mạnh Lâm Thanh không còn bận tâm đến chuyện này nữa.

[138, những ngày này ngươi để ý kỹ xung quanh y quán, nếu có bất kỳ điều gì bất thường lập tức thông báo cho ta.]

[Được.]

138 đoán được ý định của Mạnh Lâm Thanh. Thật ra ngoài việc này, có vẻ cũng không còn cách ứng phó nào khác.

Mấy ngày sau đó, dù đã đưa ra quyết định nhưng lòng Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn thấp thỏm.

Cảm giác này thực sự không dễ chịu chút nào, giống như miếng thịt nằm trên thớt, lúc nào cũng bị động chờ đợi số phận của mình.

Dù là sấm sét hay mưa móc, tất cả đều là ân đức của hoàng thượng.

Thật là mỉa mai.

Nhưng mấy ngày sau đó, tình hình xung quanh y quán hoàn toàn bình thường. Thậm chí sau khi xác nhận với 138, nàng phát hiện thực sự không có dấu hiệu gì lạ.

[Ngươi chắc chắn không có gì bất thường?]

Mạnh Lâm Thanh không phải không tin 138, mà là không tin Sở Nam Phong. Sở Nam Phong biết nàng là nữ nhân rồi mà không làm gì cả sao?

Điều này không giống tính cách của hắn chút nào.

[Chắc chắn, xung quanh không có điều gì bất thường.]

Mạnh Lâm Thanh trầm mặc, mang theo chút khó tin. Chẳng lẽ ông trời cuối cùng cũng giúp nàng một lần, khiến Sở Nam Phong chọn phản ứng đầu tiên?

Không có tức giận, không có tội khi quân, cũng không ép buộc nàng vào cung.

Có lẽ thật sự là nàng nghĩ quá nhiều, Sở Nam Phong quả thật có sở thích nam phong, sau khi biết nàng là nữ nhân liền thuận theo tự nhiên mà bỏ qua!

Đúng rồi, chắc chắn là như vậy!

Về việc tại sao Sở Nam Phong lại tỏ ra rộng lượng như vậy, cũng không phải là hoàn toàn không có lý do.

Bạch Tử Ngọc là đại phu, là thần y nổi danh ở kinh thành.

Bệnh dịch trước đây có thể được giải quyết, Bạch Tử Ngọc có thể nói là công lao rất lớn, mọi điều nàng làm đã mang lại lợi ích cho bá tánh.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 248



Những cống hiến này, không thể chỉ vì giới tính mà hoàn toàn bị phủ nhận.

Có lẽ chính vì nghĩ đến điều đó, Sở Nam Phong mới không làm khó nàng?

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy lý do này hợp lý nhất.

Vì cống hiến cho dân chúng mà Sở Nam Phong miễn tội khi quân cho nàng, điều này hoàn toàn có lý.

Dù sao tình hình hiện tại đang có lợi cho mình, Mạnh Lâm Thanh không muốn tự làm mình rối thêm.

Ngày tháng dần trôi, Mạnh Lâm Thanh để 138 giảm bớt cảnh giác.

Dù sao biết rồi mà không hành động ngay lập tức, chứng tỏ Sở Nam Phong đã quyết định, khả năng thất hứa là rất thấp.

Cứ tiếp tục sống như thường lệ.

Chẳng mấy chốc, ba đứa trẻ đến ngày đầy năm.

Mạnh Lâm Thanh sớm đã đặt sẵn nhiều món ngon ở tửu lâu, báo với Trương bà tử chuẩn bị đi ăn một bữa trưa thật thịnh soạn.

“Vậy hôm nay chúng ta không tiếp bệnh nhân nữa nhé, cũng cho Nhiếp đại phu và Chu đại phu một ngày nghỉ, sao nhỉ?” Tử Ngọc hỏi.

Chủ yếu là nếu tiếp đón bệnh nhân, thời gian của Mạnh Lâm Thanh sẽ không chắc chắn.

Dù sao hôm nay là ngày đặc biệt của ba đứa nhỏ, nếu đã quyết định ăn mừng, thì tốt hơn hết là dành riêng thời gian cho chúng.

Mạnh Lâm Thanh thấy cũng được, liền đồng ý.

Trương bà tử đã mong chờ ngày này từ lâu, nghe nói Mạnh Lâm Thanh đặt món vẫn không kìm lòng được mà tự tay đi mua thật nhiều nguyên liệu tươi, dự định làm thêm mấy món ngon.

138 vui mừng khi thấy điều này, dù sao động lực lớn nhất để nàng ra khỏi không gian chính là để có thể thưởng thức các món ngon.

“Thiếu gia, hay trưa nay chúng ta làm thêm một nồi lẩu nữa?” Nhất Nhất đề nghị, đó là món nàng thích nhất, hôm nay nhân dịp sinh nhật ba đứa nhỏ mà xin ké một chút.

Dù sao nàng cũng từng làm bảo mẫu cho bọn chúng, trong ngày sinh nhật của chúng, đưa ra yêu cầu nhỏ như thế này không quá đáng chứ?

“Được, không thành vấn đề.” Mạnh Lâm Thanh rất hào phóng trong chuyện này, liền nhanh chóng đáp ứng mong muốn của 138.

Đến trưa, món ăn từ tửu lâu đã được mang tới, những món đặc biệt của Trương bà tử cũng đã được bày lên bàn, còn nồi lẩu do chính Mạnh Lâm Thanh làm cũng đang tỏa hương thơm lừng.

Để có một bữa tiệc đầy năm thịnh soạn này, Tùy Phong đã đặc biệt chuyển bàn ra sân, ăn ở đó có thể thoải mái hơn.

“Thiếu gia, muốn nói vài lời không?” Tử Ngọc gần như muốn ch** n**c miếng, nhưng vẫn cố kiềm chế đợi Mạnh Lâm Thanh phát biểu.

Mạnh Lâm Thanh cười, ôm Đại Bảo trong lòng cảm thấy hình thức này có thể bỏ qua thì bỏ qua, dù sao ba đứa nhóc cũng chẳng hiểu gì, nói cho ai nghe?

“Chúng ta không làm mấy chuyện sáo rỗng đó, cứ ăn là được!” Lời của Mạnh Lâm Thanh vừa dứt, mọi người đều cầm đũa lên.

Đặc biệt là Nhất Nhất, động tác nhanh đến mức để lại tàn ảnh.

Làm Tử Ngọc và Tùy Phong bên cạnh cũng ngẩn ngơ.

“Ngon quá!” Nhất Nhất ăn liên tục mấy miếng, tranh thủ khen một câu.

Quá hài lòng, đúng là món lẩu mà nàng mong nhớ.

“Trương bà tử, món bà làm cũng rất ngon, không thua kém gì so với món ăn ở tửu lâu!” Tử Ngọc biết cách lấy lòng, không quên khen vài câu.

Tùy Phong như thường lệ vẫn ít nói, nhưng từ việc hắn ăn không ngừng có thể thấy, hắn cũng rất hài lòng với bữa trưa hôm nay.

Mạnh Lâm Thanh cũng yêu thích món ngon, nhưng dù sao nàng “kiến thức rộng rãi”, không đến mức phải như mấy người này, ăn vài miếng xong thì chú ý vào ba đứa trẻ.

Ba đứa nhỏ mỗi đứa một bình sữa, nhóp nhép ngậm núm ti.

Mùi thơm của đồ ăn quả thật quá hấp dẫn, không liên quan gì đến việc đã ăn hay chưa, chỉ cần có khứu giác là đủ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 249



Vì vậy, ba đứa nhóc vừa uống sữa vừa thèm thuồng, mắt dán chặt vào bàn đầy thức ăn ngon.

Đặc biệt là Đại Bảo, uống sữa nhanh nhất, uống xong liền quăng cái bình sữa sang một bên hướng về bàn ăn mà kêu "í í a a".

"Cha cha! Í!" - Ta muốn ăn!

Ngôn ngữ trẻ con không rõ ràng, nhưng tiếng kêu lúc này lại không khó hiểu, ngoài việc thèm ăn ra thì còn là gì nữa?

Chẳng bao lâu, Nhị Bảo và Tam Bảo cũng uống hết sữa, cùng với Đại Bảo đồng thanh "í í a a". Ba đôi tay nhỏ không ngừng vươn về phía thức ăn trên bàn, đầy khát khao.

Nhưng tay ngắn quá, căn bản không với tới.

Ba đứa nhỏ thèm đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng, trong đó nước miếng của Đại Bảo là nhiều nhất.

Đại Bảo nằm trong lòng Mạnh Lâm Thanh, nhìn thấy con trai ch** n**c miếng, nàng không nhịn được mà bật cười, nhưng lại cảm thấy mình cười hình như không được tử tế...

Dù sao thì bọn nhỏ cũng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hôm nay lại là ngày đầy năm của chúng.

"Những đứa nhỏ tội nghiệp!" Mạnh Lâm Thanh cúi đầu hôn lên má Đại Bảo một cái, cẩn thận dùng yếm đeo cổ lau nước miếng cho hắn.

"Các ngươi thật là tội nghiệp, rõ ràng là ngày sinh nhật của các ngươi nhưng người được ăn thịnh soạn lại là chúng ta, các ngươi chỉ có thể nhìn mà không được ăn thật là quá đáng thương, cha cũng đau lòng lắm đấy." Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng vừa nói vừa nhấc cánh tay nhỏ của Đại Bảo, ôm hắn lên cao hơn một chút.

Ba đứa nhỏ căn bản không hiểu lời cha, Đại Bảo tưởng rằng cha đang chơi đùa với mình. Nếu là bình thường thì hắn chắc chắn sẽ vui vẻ tương tác, nhưng hôm nay hắn thèm đến phát điên rồi!

Ai muốn chơi đùa chứ, bọn họ muốn ăn ngon!

"Cha cha!" Đại Bảo vung vẩy cánh tay nhỏ.

Để đứa nhỏ không thèm thuồng, Mạnh Lâm Thanh ôm Đại Bảo quay lưng lại bàn thức ăn.

Không thấy thì không thèm nữa.

Nhưng không nhìn thấy mà vẫn có thể ngửi thấy, Đại Bảo làm sao không thèm được chứ.

Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của hắn không chịu bỏ cuộc, hết sức xoay người muốn quay lại nhìn bàn đầy thức ăn thơm phức, ngón tay nhỏ xíu giơ lên không ngừng chỉ về phía thức ăn.

"Cha cha!"

"Cha cha!"

Ý muốn của hắn đã quá rõ ràng, hắn cũng muốn ăn, hắn phải được ăn!

Nhị Bảo và Tam Bảo cũng làm theo Đại Bảo, cùng chỉ vào bàn thức ăn phát ra những âm thanh thèm thuồng, nước miếng chảy ròng ròng.

Cảnh tượng này, cái yếm nhỏ căn bản không thể ngăn nổi.

"Cha cha!"

Ba đứa nhỏ bắt đầu hiểu ý, rõ ràng là quyết tâm không bỏ qua nếu không được ăn thức ăn ngon.

Nhưng bọn chúng còn chưa ăn thịt lần nào, cho dù ăn được thì cũng phải bắt đầu từ thức ăn nhẹ. Phần lớn thức ăn trên bàn đều đầy dầu mỡ, làm sao mà dạ dày của bọn chúng chịu được?

"Không được đâu." Giọng của Mạnh Lâm Thanh đầy tiếc nuối, nàng nghiêm túc giải thích với chúng: "Các ngươi còn nhỏ quá, chưa ăn được."

138 ngẩng đầu lên khỏi đống thức ăn ngon, nhìn ba đứa nhỏ, ánh mắt như thể đang nói "các ngươi thật đáng thương".

Nhưng lòng thương cảm của nàng chỉ kéo dài trong chốc lát, ngay lập tức cúi đầu, tiếp tục chìm đắm trong đống mỹ thực.

"Không được đâu, đợi Đại Bảo lớn thêm chút nữa, mấy thứ này sẽ được ăn thoải mái, đến lúc đó chúng ta lại ăn, được không nào?"

Dù biết bọn nhóc chắc chắn không hiểu, Mạnh Lâm Thanh vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho chúng.

Dù sao cảm giác có thể nhìn và ngửi nhưng không được ăn cũng không dễ chịu chút nào.

"Hu hu..."

Mấy đứa nhỏ có lẽ hiểu ra ý từ chối của cha, không thể chấp nhận được chuyện không được ăn.

"Hu oa…"

Ban đầu chỉ có Đại Bảo khóc, nhưng hắn vừa khóc thì Nhị Bảo và Tam Bảo lập tức theo sau, tiếng khóc vang dội cả sân.
 
Back
Top Bottom