Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 230



Thuốc bổ thận tráng dương này là hàng thật, chỉ là dược tính ôn hòa chút, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Không, dược tính ôn hòa phải là ưu điểm mới đúng.

Không có cảm giác gì cũng thôi, Sở Nam Phong vẫn tiếp tục công việc thường ngày.

Đến tối, cung nhân như thường lệ đến hầu hạ Sở Nam Phong tắm.

"Hay là nước hôm nay quá nóng?" Lúc này Sở Nam Phong bắt đầu cảm thấy gì đó, hắn cảm thấy nóng.

Nhưng không rõ là nước quá nóng hay do nhiệt trong cơ thể.

Khó mà nói.

Tắm xong, thay đồ nằm trên long sàng hắn vẫn thấy nóng, lúc này mới tin rằng thuốc đã có tác dụng.

Phải làm sao đây, hình như không ngủ được?

Sở Nam Phong cũng không định lúc này sai Trương Đức Thuận mang người vào, hắn nhắm mắt, cố gắng tự thôi miên mình ngủ.

Tuy nhiên thời gian trôi qua, chẳng có tác dụng gì, hắn vẫn không ngủ được!

Tức giận ngồi dậy từ giường, Sở Nam Phong nửa đêm gọi Bạch Hổ vào cung.

"Chủ tử, có gì phân phó?" Bạch Hổ thấy kỳ lạ.

Nếu có nhiệm vụ, chắc chắn Thanh Long cũng phải có mặt, nhưng lần này chủ tử chỉ gọi một mình hắn.

Có gì đó không ổn.

"Điểm huyệt ngủ cho ta." Sở Nam Phong nói như buông xuôi.

Bây giờ hắn chỉ nghĩ ra được cách này.

"Gì cơ?" Bạch Hổ tưởng mình nghe nhầm.

Hoặc có thể hắn nghe rõ rồi, nhưng không dám tin.

Chủ tử đang yên lành, tại sao lại bảo hắn điểm huyệt ngủ?

"Điểm huyệt ngủ cho ta." Sở Nam Phong lặp lại với giọng không vui, không phải vì Bạch Hổ, mà chính hắn cũng không rõ mình đang tức gì.

Chỉ là thấy bực mình.

"Ồ." Bạch Hổ ngây ngẩn tiến lên, điểm huyệt ngủ cho chủ tử.

Trước khi điểm huyệt, Sở Nam Phong đã dặn dò kỹ, bảo Bạch Hổ điểm huyệt xong thì tự mình rời đi.

Bạch Hổ đầu óc hơi mơ hồ, sau khi điểm huyệt, nhìn chủ tử một lát, chẳng biết nên nhận xét gì, rồi mới rời đi.

Còn Sở Nam Phong, dựa vào việc điểm huyệt ngủ để ép mình ngủ, giấc ngủ cũng không ngon lành. Hắn mơ màng mất đi ý thức, sau đó cảm giác như mình trôi đến một nơi nào đó.

Hắn không rõ nơi đó là đâu, nhưng dường như Bạch Tử Ngọc cũng ở đó.

"Ngươi đến đây làm gì, không phải ngươi nói ngươi không có sở thích long dương sao?" Sở Nam Phong nghe thấy giọng mình.

"Bệ hạ, thảo dân lừa ngài đấy, ngài không truy tội khi quân của thảo dân chứ."

Bạch Tử Ngọc ở đây không hiểu sao lại trông hấp dẫn hơn thường ngày, lời nói và giọng điệu của hắn ta cũng khiến Sở Nam Phong thích thú.

"Không được, ngươi đã lừa trẫm, trẫm phải trừng phạt ngươi." Sở Nam Phong nói.

"Bệ hạ muốn trừng phạt thảo dân thế nào?" Bạch Tử Ngọc hỏi, vừa nói vừa tiến lại gần Sở Nam Phong.

Khi người đã đến gần, Sở Nam Phong liền túm lấy hắn, kéo ngã xuống, cả hai cùng rơi lên long sàng.

Lúc này, Sở Nam Phong mới nhìn rõ môi trường xung quanh, hóa ra là tẩm cung của hắn!

Tên tiểu đại phu này mặc gì thế này, chẳng ra thể thống gì!

Sở Nam Phong đang định mở miệng trách mắng, nhưng tay đã nhanh hơn, túm lấy cổ áo của hắn và kéo tung chiếc áo mỏng đó…

Trong cơ thể như có con mãnh thú đang gào thét, nhảy nhót, cách duy nhất để xả giận là người bên dưới.

Sở Nam Phong cười mang ba phần tà khí, nhìn chằm chằm người bên dưới, giọng nói như lời nguyền trước khi ác quỷ săn mồi.

"Bạch Tử Ngọc, lần này ngươi tự dâng mình lên."

Bên kia, Bạch Hổ trở về nhà mình, không có gì làm, liền sớm đi nghỉ.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy cơ thể có chút gì đó không ổn.

Nói chính xác hơn là thời gian này hắn luôn thấy không ổn, cơ thể hắn luôn cảm thấy nóng, đặc biệt là vào buổi tối.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 231



Không chỉ cảm thấy nóng, mà mỗi lần nhìn thấy Chu Tước, trong đầu hắn đều hiện lên một ý nghĩ.

Đó là Chu Tước thật sự rất đẹp.

Rất kỳ lạ!

Đâu phải lần đầu tiên gặp Chu Tước, sao trước đây hắn chưa từng nghĩ như vậy?

Hay là do khi hắn mất trí nhớ, Chu Tước đã rất quan tâm, còn đặc biệt đến y quán thăm dò hắn nên đã thay đổi cái nhìn của hắn về nàng?

Chuyện này cũng không phải lý do, vì Thanh Long và những người khác chắc chắn cũng sẽ truy tìm tung tích của hắn.

Nói chung Bạch Hổ nghĩ mãi không ra, bây giờ hắn chỉ thấy Chu Tước rất đẹp, thậm chí thường xuyên nghĩ đến nàng.

Đêm khuya, lại càng khó ngủ hơn, thật sự làm người ta bực bội!

Lăn qua lăn lại mấy lần, Bạch Hổ không chịu nổi nữa, dứt khoát đứng dậy định ra sân hóng gió một chút may ra có thể làm đầu óc tỉnh táo hơn, dễ ngủ hơn.

"Két…" Cửa phòng mở ra, Bạch Hổ bước ra ngoài.

Đứng trong sân, Bạch Hổ đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó, nhìn theo hướng âm thanh thì thấy Chu Tước đang ngồi trên cây uống rượu.

Là cây trong sân nhà hắn.

"Ngươi tối khuya không về nhà, ngồi trên cây uống rượu làm gì?" Bạch Hổ thắc mắc hỏi.

"Hả?" Chu Tước cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Có lẽ vì uống nhiều, khuôn mặt Chu Tước đỏ bừng, còn có nụ cười ngây ngô mà nàng chưa từng có.

"Uống rượu, uống rượu thôi mà!"

Bạch Hổ không nhận ra gì lạ, chỉ cảm thấy Chu Tước lúc này có phần duyên dáng.

Không tự chủ, hắn bay lên ngọn cây, ngồi bên cạnh Chu Tước.

"Cho ta uống một ngụm." Nói rồi, hắn cầm lấy bầu rượu từ tay nàng, uống một ngụm lớn.

"Ngươi sao lại giành rượu của người khác chứ?" Chu Tước trách móc, giọng như không vui.

Nhưng trên mặt nàng vẫn mang nụ cười chưa tan, tiến sát lại nhìn Bạch Hổ.

Nhưng nàng đã uống rất lâu rồi, từ lúc Bạch Hổ vào cung gặp Sở Nam Phong, nàng đã ngồi trên cành cây này uống rượu.

Đến bây giờ, nàng thực sự đã uống say, mặt đỏ ửng và biểu cảm mơ màng, phản ứng chậm chạp là bằng chứng rõ ràng nhất.

"Một ngụm rượu thôi, có cần nhỏ mọn thế không?" Nói rồi, Bạch Hổ như một người bạn thân khoác tay qua vai Chu Tước.

Khoác tay lên vai, có gì đó dường như khác lạ.

Ít nhất, với hành động này, khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn nhiều.

Hắn quay đầu, có thể thấy gương mặt của Chu Tước.

Gương mặt mà hắn thấy rất đẹp.

Quá gần rồi.

"Thịch… thịch…"

Lần đầu tiên Bạch Hổ nghi ngờ tửu lượng của mình, rõ ràng hắn chỉ uống một ngụm thôi, không thể nào đã say được?

Nhưng nếu không say, tại sao tim hắn lại đập mạnh như vậy?

Dù là khi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nhất, hay khi bị truy sát cận kề cái chết, hắn cũng chưa từng có nhịp tim mãnh liệt như vậy.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Bạch Hổ cảm thấy mình dường như đang tiến lại gần Chu Tước…

Trạng thái của Chu Tước cũng không khá hơn bao nhiêu, nàng thực sự say rồi, khi Bạch Hổ tiến đến gần nàng còn tưởng đây là một giấc mơ.

Cũng đúng, nếu không phải là mơ sao Bạch Hổ lại tiến đến gần mình, ngày càng gần hơn?

Chắc chắn là đang mơ!

Đúng rồi, chỉ là mơ thôi, Chu Tước tự nhủ với mình.

Đã là mơ thì đừng trách nàng không khách sáo, trong giấc mơ của mình, chẳng phải muốn như nào thì như thế?

Muốn làm gì thì làm!

Mơ mà, không làm gì thì quá ngốc!

Dù sao đây cũng là người nàng ngày đêm thương nhớ, chỉ vì cái đầu gỗ của hắn mà nàng chưa có cơ hội nói rõ tình cảm.

Bây giờ trong giấc mơ, cần gì bận tâm đến những thứ kia, Chu Tước quyết định phải tranh thủ chút gì đó cho lòng mình thoả mãn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 232



"Nào ngươi đến đây." Nói rồi, Chu Tước đưa tay vòng lấy cổ Bạch Hổ, kéo hắn về phía mình.

Khi hai đôi môi chạm vào nhau, Bạch Hổ lập tức trợn tròn mắt.

Đợi chút, hắn chỉ định lại gần để nhìn rõ Chu Tước, sao bây giờ, bây giờ lại hôn nhau rồi?

Đôi môi của nàng mềm mại, nóng ấm, còn mang hương rượu...

Bạch Hổ ngẩn ngơ, còn Chu Tước thì không.

Nàng đã chủ động rồi, thì cứ chủ động đến cùng, chuyện chiếm tiện nghi này chẳng bao giờ là đủ cả.

Sau cú sốc ban đầu, Bạch Hổ cảm thấy mùi vị này khá dễ chịu, hắn không đẩy Chu Tước ra.

Dường như nụ hôn này làm dịu đi cảm giác nóng nực trong người hắn, thấy cũng tốt, thế thì cứ để nàng tiếp tục hôn đi.

Chu Tước trong giấc mơ không định làm người tốt, đã hôn rồi thì sao không tiếp tục?

Vậy là tay nàng vươn tới thắt lưng của Bạch Hổ…

Cả hai cứ hành động mà hoàn toàn quên mất mình đang ngồi trên cây.

Làm như vậy, cả hai đều không phản đối gì, nhưng cành cây thì có ý kiến, nó không chịu nổi!

"Á!"

Trong nháy mắt, cả hai rơi xuống từ cành cây.

Do phản ứng chậm chạp, chẳng ai nghĩ tới việc sử dụng khinh công để kiểm soát cú ngã, cứ thế rơi mạnh xuống đất.

Chu Tước say rượu nên phản ứng chậm, còn Bạch Hổ thì bị nụ hôn làm mất khả năng phản ứng.

May mà cả hai đều khoẻ mạnh, ngã đau thật nhưng cũng không bị thương gì.

"Ôi…" Chu Tước rên lên vì đau, thở hổn hển.

Sao lại ngã thế này, nàng bao giờ bị mất mặt như thế này chứ... Không đúng, trước khi ngã, nàng đang làm gì?

Chu Tước lập tức quên mất cơn đau, quay đầu nhìn sang.

Thật sự là Bạch Hổ!

Đây không phải mơ sao?

Không phải là mơ, nàng thật sự đã hôn Bạch Hổ!

Chu Tước kinh ngạc, như hóa đá nhìn chằm chằm vào Bạch Hổ, mãi mà không thốt lên lời.

Cảm xúc của Bạch Hổ cũng không khác gì nàng, chỉ là hắn từ đầu đã biết mình không say, chỉ là ma xui quỷ khiến tiến lại gần Chu Tước.

Rồi bị hôn, rồi không phản kháng, rồi thậm chí còn có chút hưởng thụ và rồi— hai người họ ngã xuống.

Khi tỉnh táo lại, Bạch Hổ cảm thấy hắn phải làm gì đó.

Nhưng khi ý thức trở lại và hắn thử hành động thì phát hiện tay mình đã đặt trên thắt lưng của Chu Tước!

Chuyện lớn rồi...

Khi cả hai đang không biết phải làm gì, một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ trên đầu họ.

"Ta... có phải đến không đúng lúc không?"

"Hai người đang làm gì vậy?"

"Có thể giải thích một chút không?"

Thanh Long cũng vì rảnh rỗi mà mất ngủ, đi dạo loanh quanh vừa hay đến gần nhà Bạch Hổ, liền nghĩ rằng chi bằng vào tìm huynh đệ trò chuyện.

Kết quả, lại để hắn chứng kiến cảnh tượng này.

Cảnh quá đỗi tuyệt vời, quá sức kinh ngạc, dù có trả tiền để xem cũng không dám tin, dù có thấy tận mắt cũng khó mà tin nổi.

Cho nên đêm khuya không nên đi ngủ, như Huyền Vũ chẳng hạn, hắn không thấy cảnh này đâu!

Thanh Long như bùng cháy, hắn cúi người, khuôn mặt đầy vẻ thú vị, nhìn chằm chằm vào Chu Tước và Bạch Hổ.

Ánh mắt quét qua lại trên khuôn mặt hai người, rồi dừng lại ở tay của Bạch Hổ đang đặt trên thắt lưng Chu Tước.

"Tặc tặc..." Thanh Long cười mờ ám, mắt chưa bao giờ linh hoạt như vậy.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy!

Hai người họ đã làm cách nào mà lén giấu hắn và Huyền Vũ, bí mật tiến triển đến mức này?

Không công bằng, dù gì cũng là huynh đệ, sao lại giấu hắn?

"Được rồi, được rồi, ta rất biết điều." Thanh Long nói với vẻ mặt vô cùng hiểu chuyện, thân thiết nói: "Không làm phiền hai người nữa, coi như ta không có mặt ở đây, cứ tiếp tục đi, tiếp tục nhé!"
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 233



Miệng nói vậy, nhưng chân Thanh Long vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Làm sao Thanh Long có thể thật sự rời đi, một cảnh hay thế này đốt đèn lồng cũng không thấy, không xem thì phí.

Bạch Hổ và Chu Tước dù có chấn động thế nào, dưới lời trêu chọc của Thanh Long, đầu óc cũng phải tỉnh táo lại.

Hai người lập tức thẹn quá thành giận, đồng loạt trừng mắt nhìn Thanh Long.

Không cần phải nói gì, cả hai đều đồng thời giơ chân, ăn ý đá về phía Thanh Long.

"Ồ, này không được đâu nha!" Thanh Long kêu lên, không còn chút nào vẻ trầm ổn thường ngày.

Vừa hét vừa né, xem kịch vui thì vẫn không quan trọng bằng cái mạng.

Chỉ cần một mình Bạch Hổ thôi, Thanh Long cũng chưa chắc đối phó nổi, huống hồ giờ còn thêm cả Chu Tước. Hai người này không nói đạo lý, hành động đáng khinh, hắn làm sao chống nổi.

Thôi thì chuồn là thượng sách.

"Hai ngươi định g.i.ế.c người diệt khẩu sao? Yên tâm, ta chắc chắn không nói ra đâu, hai ngươi cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến ta!"

Người thì đi rồi, nhưng giọng nói của Thanh Long vẫn văng vẳng trong sân nhà Bạch Hổ.

Khi không gian yên lặng trở lại, Bạch Hổ và Chu Tước đồng thời tránh ánh nhìn của đối phương.

Dù vậy, bên cạnh vẫn có một người sống sờ sờ, mà còn là người vừa mới hôn và chạm vào, không khí lúc này thật khó tả.

"À cái đó…"

"Vừa rồi…"

Cả hai cùng mở miệng rồi lại cùng im lặng, không thể tránh né, chỉ còn biết ngượng ngùng nhìn nhau.

Sao mặt hắn/nàng lại đỏ như vậy?

Mặt mình chắc cũng không khá hơn...

Không chịu nổi bầu không khí này, lại bị cắt ngang không biết phải tiếp tục như thế nào, thực ra cả hai cũng không biết mình muốn nói gì.

Im lặng một lúc, thấy Chu Tước không có ý định mở miệng lại, Bạch Hổ đứng dậy trước.

"Ta vào nhà đây." Bạch Hổ nói, ánh mắt lơ đễnh.

"Ừ." Chu Tước gật đầu, phủi bụi trên quần áo, cũng không dám nhìn hắn lí nhí nói: "Ngươi vào đi, ta, ta cũng sắp về nhà rồi."

Cả hai đều nghe thấy đối phương thở phào nhẹ nhõm, trong chớp mắt đã mỗi người một ngả.

Ngày hôm sau, Thanh Long như thường lệ vào cung báo cáo các tình báo gần đây cho Sở Nam Phong.

Nói chuyện chính sự nghiêm túc xong, Thanh Long không rời đi như mọi khi.

"Còn chuyện gì sao?" Sở Nam Phong nhướng mày hỏi.

Đêm qua hắn bị điểm huyệt cưỡng ép ngủ, nghỉ ngơi không tốt, hiện tại còn hơi đau đầu nên muốn yên tĩnh một mình.

Với sự nhạy bén của Thanh Long, nếu là bình thường hắn đã sớm chuồn đi.

Nhưng hôm nay thì không, hắn đảo mắt suy nghĩ, làm huynh đệ có phải nên giúp huynh đệ một tay không?

"Chủ tử, còn một chuyện nữa, không biết ngài có hứng thú biết không?" Thanh Long mở miệng hỏi.

"Ồ?" Sở Nam Phong nhìn thấy biểu cảm của hắn, liền đoán được chắc chắn có gì đó không hay ho.

"Ta mà không hứng thú thì ngươi định không nói sao?" Sở Nam Phong hỏi lại.

Thanh Long: "..."

Chủ tử của ngươi quả thật là chủ tử của ngươi, nắm thóp từng tí.

Thanh Long cười gượng gãi đầu, hơi ngượng ngùng tiếp tục: "Không được, vẫn phải nói cho ngài biết."

"Tối qua, ta vốn định đến tìm Bạch Hổ nói chuyện, kết quả vừa đến nhà hắn thì thấy hắn với Chu Tước hai người..."

Một hồi kể lể, Thanh Long kể lại tình hình tối qua đầy sống động.

Sở Nam Phong không có mặt, nhưng như thể hắn tận mắt chứng kiến tất cả.

"Còn có thể như vậy?" Sở Nam Phong ngạc nhiên.

Có được thông tin này, nhìn lại, Sở Nam Phong nhận ra Chu Tước quả thật có vẻ quan tâm đến Bạch Hổ.

Hắn biết nhiều ám vệ gọi Chu Tước là "băng sơn mỹ nhân", nàng thực sự "lạnh" đúng nghĩa.

Nhớ lại, những lần hiếm hoi Chu Tước mất bình tĩnh dường như đều xảy ra khi Bạch Hổ gặp chuyện, thậm chí trước mặt hắn cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 234



"Hai người họ cũng giỏi thật." Sở Nam Phong nói với vẻ không rõ ý tứ.

Thanh Long quan sát biểu cảm của Sở Nam Phong, muốn giúp Bạch Hổ và Chu Tước thăm dò ý tứ của chủ tử.

Thực ra Sở Nam Phong không có nhiều suy nghĩ về chuyện này, cảm xúc duy nhất là ghen tỵ.

Đến cả Bạch Hổ và Chu Tước còn có tiến triển, còn hắn với tiểu đại phu...

Ôi, đừng nhắc nữa!

Chẳng có chút tiến triển nào, hơn nữa hoàn toàn không thấy tương lai, so sánh như vậy sao hắn không thấy chạnh lòng?

So sánh người với người chỉ làm tức c.h.ế.t mà thôi.

"Chủ tử, nếu sau này Bạch Hổ và Chu Tước định…"

"Thái hậu giá lâm…"

Ngay khi Thanh Long mở miệng thăm dò, bên ngoài vang lên giọng của Trương Đức Thuận.

Không cần nói nhiều, Thanh Long lập tức lẩn đi.

Ám vệ chỉ có một chủ tử, chính là Sở Nam Phong.

Ngoài hắn ra, người khác không thể ra lệnh cho họ, thậm chí tốt nhất không nên biết về sự tồn tại của họ.

Thanh Long không khỏi cảm thấy tiếc nuối, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để thăm dò cho huynh đệ.

Thái hậu đột nhiên ghé thăm, khiến Sở Nam Phong có chút ngạc nhiên.

Dù sao thì cũng không việc không đăng tam bảo điện, không biết lần này là vì chuyện gì.

"Tham kiến mẫu hậu." Sở Nam Phong đứng dậy đón tiếp, hành lễ với thái hậu.

"Không có người ngoài, hoàng nhi không cần khách sáo như vậy."

Hai mẹ con ngồi xuống, sau vài câu hỏi thăm, thái hậu liền đi thẳng vào vấn đề.

"Chuyện tuyển tú, hoàng nhi đã cân nhắc thế nào rồi? Theo ý của ai gia, hoàng nhi hiện giờ thật sự nên thêm người mới vào hậu cung. Bình thường, ai gia ngay cả người để trò chuyện thưởng hoa cũng không có..."

"Còn nữa, hoàng nhi bên cạnh cũng cần có tri kỷ chăm sóc, ai gia mới yên lòng được!"

Sở Nam Phong: "..."

Chắc chắn là bọn quan viên già nói suốt một hồi, thấy hắn không có động tĩnh gì liền thúc giục đến chỗ thái hậu, nên thái hậu mới đến.

Dù sao thì hắn có thể tùy tiện mắng đám đại thần, nhưng không thể không kính trọng thái hậu.

"Nhi thần luôn ghi nhớ trong lòng, mẫu hậu không cần lo lắng."

Thì cứ tạm thời nói vậy thôi, còn làm sao thì tính sau.

"Nếu mẫu hậu thấy cô đơn, nhi thần nguyện ý cùng trò chuyện thưởng hoa với mẫu hậu."

Nói mấy câu cho xong chuyện, cũng không mất gì.

Sở Nam Phong đã quyết định không tổ chức tuyển tú, ai khuyên cũng vô ích, thái hậu dù có sốt ruột cũng không thể ép buộc hắn.

Biết con không ai bằng nương, thái hậu vừa nghe Sở Nam Phong nói vậy, liền biết ngay nhi tử mình đang giở trò gì.

Dùng kế hoãn binh.

"Hoàng nhi, có phải ngươi thực ra vẫn còn tình cảm với phế hậu?" Thái hậu đột nhiên hỏi.

Sở Nam Phong sững người một lúc, hắn thật không ngờ thái hậu lại nhắc đến phế hậu Mạnh Lâm Thanh.

Dù sao nàng đã mất lâu rồi, nhắc đến nàng thực sự không cần thiết.

"Mẫu hậu, lời này là sao?" Sở Nam Phong không trực tiếp trả lời, mà vòng tránh câu hỏi của thái hậu.

"Ai gia nghĩ, ngươi cứ chần chừ không chịu tuyển tú có lẽ vì còn tình cảm với phế hậu, chỉ là trước đây ngươi không nhận ra tình cảm của mình. Đến khi nàng qua đời rồi, ngươi mới hiểu lòng mình."

"Nếu không, ngươi cũng không cần phải để một phế hậu được chôn trong hoàng lăng đúng không?"

Hoàng lăng, là nơi cuối cùng của người hoàng thất.

Bao gồm cả Sở Nam Phong, sau này hắn cũng sẽ chôn trong hoàng lăng, có khi còn gần bên Mạnh Lâm Thanh.

Vì vậy thái hậu mới hiểu lầm.

Sở Nam Phong nghe thái hậu nói vậy cảm thấy vô cùng khó hiểu, chôn trong hoàng lăng là có thể chứng minh hắn có tình cảm với Mạnh Lâm Thanh sao?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 235



Trong hoàng lăng không ít người được chôn cất, chẳng lẽ ai cũng là người hắn yêu quý?

"Mẫu hậu, phế hậu cũng là hậu, dù gì nàng cũng là thê tử kết tóc của nhi thần. Người đã c.h.ế.t rồi, cần gì phải tính toán nữa? Cho nàng được chôn trong hoàng lăng là điều nên làm." Sở Nam Phong giải thích.

Hắn nói hoàn toàn là sự thật, còn thái hậu có tin hay không thì hắn không thể quản được.

Nói đến đây Sở Nam Phong mới nhận ra rằng, nữ nhân đó đã c.h.ế.t gần một năm rồi, hắn đúng là chưa từng nghĩ đến nàng.

Nếu không phải thái hậu hôm nay nhắc đến, hắn đã quên mất người này.

Trong chốc lát, tâm trạng của Sở Nam Phong có phần phức tạp.

Nhìn thấy biểu cảm của con trai, thái hậu lại hiểu lầm. Bà tự cho rằng dáng vẻ lơ đễnh của Sở Nam Phong là đang nhớ nhung phế hậu.

Thảo nào hắn không muốn tuyển tú, thì ra vấn đề nằm ở đây.

Hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ rồi, việc giải quyết sẽ đơn giản hơn nhiều, thái hậu lập tức có ý tưởng.

"Hoàng nhi nghỉ ngơi sớm đi, người đã mất rồi, đừng nghĩ tới nữa." Thái hậu nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Sở Nam Phong: "..."

Hắn không có nghĩ tới mà.

Rời khỏi tẩm cung của hoàng đế, thái hậu liền hỏi cung nữ bên cạnh.

"Thu Thiền, trong cung còn bức họa của phế hậu không?"

Lúc Mạnh Lâm Thanh qua đời, mọi thứ liên quan đến nàng đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, giờ muốn tìm một bức họa của nàng cũng chưa chắc đã tìm được.

"Nương nương, cần phải đến chỗ họa sư tìm, có lẽ vẫn còn." Thu Thiền trả lời.

Thái hậu có ý nghĩ rất đơn giản.

Nếu Sở Nam Phong còn vương vấn phế hậu không chịu tuyển tú, vậy thì bà sẽ tìm những cô nương có dung mạo giống phế hậu. Biết đâu khi nhìn thấy, Sở Nam Phong sẽ nhìn người nhớ người đồng ý tuyển tú.

"Ngươi mau đi tìm bức họa, nếu họa sư không có thì nghĩ cách khác, nhất định phải tìm được." Thái hậu dặn dò.

"Vâng, nương nương."

Thu Thiền không dám chậm trễ, lập tức đến chỗ họa sư.

Quả nhiên, mọi thứ liên quan đến Mạnh Lâm Thanh ở đây đều đã bị dọn dẹp. Thu Thiền sốt ruột, thậm chí định nhờ họa sư vẽ lại dựa trên trí nhớ.

"Hình như đồ đệ của ta vẫn còn giữ một bức?" Họa sư nhớ lại.

Những gì ở chỗ hắn đã bị dọn sạch, nhưng ở chỗ đồ đệ của hắn có lẽ vẫn còn.

"Vậy mau đi lấy đi!"

Khi lấy được bức họa, Thu Thiền mới có thể báo cáo cho thái hậu.

"Ngươi cầm bức họa này, âm thầm đi tìm những cô nương có dung mạo giống nàng, tìm nhiều một chút sau đó sắp xếp ổn thỏa cho họ, những chuyện tiếp theo... bản cung sẽ tính tiếp." Thái hậu nói.

Thu Thiền đã ở bên thái hậu nhiều năm, chỉ vài câu nàng đã đoán được chủ tử muốn làm gì.

"Nương nương, có cần tìm những cô nương có vết bớt trên mặt không?" Thu Thiền hỏi, vì đó là đặc điểm dễ nhận biết nhất của phế hậu.

Trầm ngâm một lúc, thái hậu nói rằng có hay không cũng được: "Chủ yếu là ngũ quan giống, thần thái phù hợp."

"Nương nương yên tâm, Thu Thiền sẽ lập tức ra ngoài cung làm việc."

"Ngươi phải cẩn thận, tuyệt đối không để người khác biết chuyện này, việc này phải được tiến hành lặng lẽ." Thái hậu lo lắng dặn dò.

"Thu Thiền hiểu."

Có thể ngồi ổn vị trí cung nữ bên cạnh thái hậu, Thu Thiền chắc chắn là người có tài năng.

Nàng đích thân cầm bức họa, ra ngoài cung tìm kiếm những cô nương có dung mạo giống phế hậu.

Chuyện này được tiến hành vô cùng bí ẩn.

Sở Nam Phong không biết, các đại thần cũng không hay.

Còn Mạnh Lâm Thanh thì càng không hay biết gì, cho đến ngày hôm đó Bạch Y Nhu vội vàng đến thăm.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 236



"Mẫu thân, có chuyện gì vậy, sao người lại có vẻ mặt này?"

Bạch Y Nhu trực tiếp đến y quán, không nói lời nào kéo Mạnh Lâm Thanh vào hậu viện, với dáng vẻ này đương nhiên làm cho Mạnh Lâm Thanh lo lắng.

"Thanh Thanh, có người đang tìm ngươi!" Bạch Y Nhu lo lắng.

"Ý người là gì?"

Trong chốc lát, Mạnh Lâm Thanh thậm chí không hiểu câu nói của Bạch Y Nhu, có người đang tìm nàng?

Là tìm Mạnh Lâm Thanh, hay là tìm Bạch Tử Ngọc?

"Hôm nay mẫu thân đi thưởng hoa với vài phu nhân, nghe họ nói có người nhà mất tích, đang tìm kiếm."

"Khi ta nghe họ mô tả dung mạo cô nương, chẳng phải là rất giống ngươi sao. Không ổn rồi... có phải là người trong cung phát hiện ra điều gì không?"

Không trách Bạch Y Nhu lo lắng quá mức, vì nếu bí mật này lộ ra, Mạnh Lâm Thanh sẽ bị xử tử.

Nghe vậy, Mạnh Lâm Thanh cũng nhíu mày.

"Mẫu thân, người đừng lo lắng quá, chuyện này chưa đến mức tệ như vậy, biết đâu chỉ là trùng hợp. Người có thấy bức họa của họ không?" Mạnh Lâm Thanh bình tĩnh hỏi.

Dù thế nào đi nữa, không thể tự làm rối trước.

"Không, ta không thấy." Bạch Y Nhu trả lời.

"Vậy nên, đừng hoảng loạn, có thể chỉ là người giống người thôi."

Mạnh Lâm Thanh lại an ủi Bạch Y Nhu một lúc, cuối cùng làm bà bớt lo lắng. Nhưng nàng cũng đã cảnh giác hơn và sẽ chú ý xem liệu gần đây có ai tìm người không.

"Dù sao ngươi cũng phải cẩn thận hơn đấy!" Bạch Y Nhu dặn dò.

Kết quả, chưa đến hai ngày sau, Mạnh Lâm Thanh đã tận mắt nhìn thấy bức họa đó.

"Xin lỗi đã làm phiền, phiền các vị nhìn xem bức họa này. Đây là cô nương nhà chúng ta, cô ấy mất tích, cả nhà đang tìm kiếm. Không biết các vị có thấy ai giống như vậy không?"

Hôm đó có người đến y quán.

Tử Ngọc là người đầu tiên thấy bức họa lập tức sững sờ không nói nên lời, đây chẳng phải là Mạnh Lâm Thanh sao!

Mặc dù Mạnh Lâm Thanh luôn đeo mặt nạ da người, nhưng Tử Ngọc và hai người kia đã từng thấy dung mạo thật của nàng.

"Không, chưa từng thấy." Tử Ngọc lắp bắp nói, mắt mở to vì kinh ngạc.

Người tìm kiếm cũng không bỏ cuộc, lại mang bức họa đi hỏi các người bệnh khác trong y quán rồi đến trước mặt Mạnh Lâm Thanh.

"Bạch đại phu, ngài có thấy người này không?"

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Quả nhiên không phải Bạch Y Nhu lo lắng quá mức, bức họa này chính là chân dung của nàng.

Mạnh Lâm Thanh nhận ra ngay, đây là bức họa do họa sư trong cung vẽ, là chính nàng không sai chút nào.

Nhưng nàng không mất tích, nàng "đã chết".

Vậy việc tìm người này, rốt cuộc là ý gì?

Có ý đồ gì đây?

"Chưa từng gặp." Mạnh Lâm Thanh bình tĩnh trả lời, không nhìn thêm bức họa lần nào nữa.

Không tìm thấy người, nhóm người đó rời đi.

Tử Ngọc vội vàng chạy đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, không sao chứ?"

"Yên tâm, cứ làm tốt việc của mình, không sao đâu." Mạnh Lâm Thanh nói, nàng phải ổn định tinh thần mọi người trước.

Còn chuyện tìm người với bức họa là như thế nào, nàng phải tìm hiểu rõ ràng.

Biết sớm thì mới có thể chuẩn bị sớm.

Để tránh bị đánh lén mà không kịp trở tay.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh không có kênh thông tin khác, nói trắng ra, nàng ở kinh thành chỉ là một kẻ cô đơn.

Chỗ dựa duy nhất là gia đình, nhưng Bạch Y Nhu rõ ràng không biết nhiều về chuyện này, nhờ bà giúp cũng vô ích.

Đối phương đã dùng danh nghĩa tìm thân nhân, cho thấy sẽ không tiến hành công khai.

Mạnh Lâm Thanh không đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Lần này, nàng định đi đường tắt.

[Giúp ta điều tra chuyện bức họa].
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 237



Gặp những tình huống như thế này, chẳng hạn như lần trước cài đặt chống nhìn trộm cho phòng phẫu thuật, 138 luôn đồng ý ngay lập tức. Nhưng lần này lại có chút khác biệt, vì sự kiện liên quan đến bức họa có thể ảnh hưởng đến số phận của Mạnh Lâm Thanh về sau.

Vì vậy khi 138 ra tay, điều này mang ý nghĩa quyết định.

Vậy tất nhiên không thể miễn phí.

[Điều tra được, nhưng cần dùng điểm tích lũy nhé.]

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Nàng đoán ngay là không đơn giản như vậy, cũng nghĩ rằng 138 có thể sẽ yêu cầu điểm tích lũy, nhưng dù sao cần tiêu thì vẫn phải tiêu.

[Bao nhiêu?]

[Một điểm.]

Mạnh Lâm Thanh cười dở khóc dở, sao không nói sớm? Còn nhắc nhở nàng phải tiêu điểm tích lũy làm nàng cứ tưởng là sẽ tốn nhiều lắm, cuối cùng chỉ có một điểm...

Lần trước mua quyền sử dụng vắc-xin không giới hạn, nàng đã tiêu tốn đến mười nghìn điểm, so với một điểm này thật chẳng đáng là gì.

[Được, trừ điểm, mau dùng quyền hạn để điều tra, trong vòng năm phút ta muốn biết tất cả thông tin về bức họa.]

Lần này đến lượt 138 cạn lời, sao còn yêu cầu phải trong vòng năm phút.

Nhưng với quyền hạn, thực ra không cần đến năm phút, dù sao 138 cũng là hệ thống toàn năng.

Có những chuyện, chỉ cần một suy nghĩ, nàng đã có thể biết được.

Để tiện trao đổi, Mạnh Lâm Thanh tìm cớ tạm rời y quán đi vào hậu viện, hai người cùng vào không gian để thảo luận chuyện này.

"Những người kia là người của thái hậu."

Trong lòng Mạnh Lâm Thanh chấn động, không ngờ lại thật sự có liên quan đến người trong cung.

"Thái hậu phát hiện ta giả c.h.ế.t rồi sao?" Mạnh Lâm Thanh hỏi.

"Không, thái hậu dùng bức họa của ngươi để tìm người, thực ra không phải để tìm ngươi mà là để tìm những cô nương có dung mạo giống ngươi."

Trong đầu Mạnh Lâm Thanh đầy dấu chấm hỏi, nàng không thể hiểu được việc thái hậu làm có ý nghĩa gì.

"Vậy bà ấy không nghi ngờ cái c.h.ế.t của ta sao?"

Mạnh Lâm Thanh chỉ quan tâm đến việc này, xoay qua xoay lại hỏi đi hỏi lại.

Nếu không phải chủ nhân dùng điểm tích lũy, 138 đã không muốn nói rồi, rốt cuộc có nắm bắt được trọng điểm không!

"Đúng, không nghi ngờ, yên tâm chưa? Nhưng ngươi có biết tại sao bà ấy lại tìm những cô nương giống ngươi không?"

"Vậy thì mau nói đi." Mạnh Lâm Thanh hối thúc.

"..." 138 im lặng.

"Từ khi hoàng đế quyết định chôn phế hậu vào hoàng lăng, tất cả mọi người đều không lý giải được quyết định này, sau đó…"

"Nói chung, trớ trêu thay thái hậu hiện tại cho rằng hoàng đế vẫn nhớ thương phế hậu nên không muốn tuyển tú, vì thế bà ấy muốn tìm những cô nương giống phế hậu đưa vào cung."

Như thể một tia sét đánh ngang đầu Mạnh Lâm Thanh, làm nàng ngơ ngẩn cả người.

Thái hậu lại cho rằng tên cẩu nam nhân đó nhớ nhung nàng, vì thế muốn tìm những cô nương giống nàng đưa vào cung sao?

Câu này, bất kể chủ ngữ, vị ngữ, hay bổ ngữ, mỗi từ đều làm Mạnh Lâm Thanh cạn lời.

Rốt cuộc tại sao?

Nghĩ nát óc, Mạnh Lâm Thanh cũng không hiểu nổi, chỉ vì một việc chôn cất ở hoàng lăng thôi sao?

"Hoang đường, bà ta không phải điên rồi chứ?" Mạnh Lâm Thanh lẩm bẩm.

May mắn là mọi chuyện chưa đến mức tồi tệ, ít nhất không ai nghi ngờ cái c.h.ế.t của nàng.

Tổng kết lại, một điểm này vẫn rất đáng giá.

Ít nhất Mạnh Lâm Thanh không cần lo lắng vì sự kiện bức họa, biết được ý đồ của thái hậu rồi nàng không phải sợ hãi nữa.

Muốn tìm người thì cứ tìm, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Nhưng vào đêm khuya tĩnh lặng, Mạnh Lâm Thanh vẫn không thể nào hiểu nổi.

Có lẽ vì những chuyện này không mấy vui vẻ, nên đêm đó trước khi đi ngủ, trong đầu Mạnh Lâm Thanh lại bất chợt hiện lên nhiều hình ảnh trước đây.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 238



Nói đến quan hệ của Mạnh Lâm Thanh với Sở Nam Phong thật nực cười.

Hai người thành thân nhiều năm, thực ra chưa từng có quan hệ thân mật, ngoại trừ lần Sở Nam Phong bị hạ dược.

Và chính lần duy nhất đó, Mạnh Lâm Thanh đã mang thai.

Sau đó không còn lần nào nữa.

Bởi vì chuyện hạ dược từ đầu đến cuối chỉ là hiểu lầm.

Sở Nam Phong cho rằng Mạnh Lâm Thanh có ý đồ xấu, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thậm chí hạ dược hắn, tâm địa độc ác.

Vì vậy, vào ngày hôm sau khi bị "sủng hạnh", Mạnh Lâm Thanh bị đày vào lãnh cung.

Không buồn cười sao?

Nói ra thì, việc hạ dược không phải do Mạnh Lâm Thanh làm, còn ai là người đứng sau thì nàng cũng không biết.

Nhưng cẩu nam nhân kia thậm chí không điều tra, trực tiếp xác định là nàng, đây là kiểu gì?

Ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có.

Từ đó về sau Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn tuyệt vọng với Sở Nam Phong, buồn bã ở lại lãnh cung, lười quan tâm đến mọi chuyện.

Vì vậy hôm nay khi nghe kết quả điều tra của 138, Mạnh Lâm Thanh mới thấy nó nực cười đến vậy.

Cẩu nam nhân thích nàng?

E rằng hắn bị điên rồi.

Nếu thật sự thái hậu tìm được một đám cô nương giống nàng đưa vào cung, không biết cẩu nam nhân đó sẽ có biểu cảm thế nào.

Hắn sẽ không thấy khó chịu sao?

Thái hậu đi bước này, e rằng sẽ thất vọng rồi.

Thời gian trôi qua, ba đứa nhỏ sắp tròn một tuổi.

"Thiếu gia, sắp đến sinh thần của bọn trẻ rồi, đến lúc đó chúng ta có ăn mừng không?" Trương bà tử hỏi trước.

Dù sao Mạnh Lâm Thanh cũng có thân phận đặc biệt, việc có nên ăn mừng sinh thần cho bọn trẻ hay không cần phải cẩn thận.

"Tất nhiên là phải ăn mừng."

Mạnh Lâm Thanh suy nghĩ đơn giản, dù gì phế hậu đã c.h.ế.t cùng với ba hài tử, không ai biết nàng chưa c.h.ế.t lại còn sinh được hài tử.

Vì vậy, các con hoàn toàn an toàn, ăn mừng sinh thần cho chúng là điều tất yếu.

"Về việc cụ thể sẽ làm thế nào, để ta suy nghĩ thêm." Mạnh Lâm Thanh nói.

"Được, nhưng thiếu gia nếu quyết định rồi, phải báo trước để chúng ta chuẩn bị." Trương bà tử nói.

"Ừ."

Ba đứa trẻ bây giờ ngoài việc bập bẹ, đã có thể nói được một vài từ đơn giản.

Từ nói nhiều nhất là gọi "cha".

Trời biết lần đầu tiên nghe Đại Bảo gọi "cha", Mạnh Lâm Thanh vui đến nhường nào, đó là trải nghiệm mà nàng chưa từng có.

"Tử Ngọc, ngươi nghe thấy không, Đại Bảo gọi cha rồi!" Lần đầu tiên Mạnh Lâm Thanh lộ ra vẻ mặt phấn khích như vậy.

"Nghe thấy rồi thiếu gia, không chỉ Đại Bảo gọi, Nhị Bảo cũng gọi nữa!"

"Nhị Bảo gọi rồi sao?" Mạnh Lâm Thanh thắc mắc.

Ba đứa trẻ vốn thích chơi đùa với nhau, nghe thấy Đại Bảo gọi cha, Nhị Bảo liền bắt chước gọi theo.

Nhưng lúc đó Mạnh Lâm Thanh còn đang chìm đắm trong tiếng "cha" của Đại Bảo, nên không để ý đến tiếng gọi của Nhị Bảo.

"Nhị Bảo ngoan, gọi lại một lần nữa, lần này cha nghe kỹ đây!" Mạnh Lâm Thanh phấn khích nhìn Nhị Bảo.

Tử Ngọc đột nhiên cảm thấy hơi chua xót, thực ra thiếu gia cũng rất đáng thương, phải bị gọi là cha.

Nhưng chính Mạnh Lâm Thanh lại không thấy có gì phải thương hại, dù là nương hay cha, nàng đều là người chăm sóc các con.

Chỉ là một cách xưng hô, không cần chấp nhất quá nhiều.

"Gọi đi nào, Nhị Bảo." Mạnh Lâm Thanh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhị Bảo, ánh mắt đầy mong đợi nhìn cậu.

Nhị Bảo cười, khuôn mặt nhỏ xinh như một bông hoa, giọng ngọng nghịu: "Cha!"

"Ừ!" Mạnh Lâm Thanh vui vẻ đáp lại.

Sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo gọi "cha", Mạnh Lâm Thanh tất nhiên muốn nghe Tam Bảo gọi thêm lần nữa, nhưng tiểu bảo bối này thì cứ ngơ ngác cười ngốc, còn tiếng "cha" thì cứ nói không rõ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 239



"Thôi vậy, chắc vài ngày nữa ngươi sẽ tự học được thôi." Mạnh Lâm Thanh đành nhượng bộ.

Dù sao cũng không nên tranh chấp với một đứa bé chưa đầy một tuổi, tự mình chuốc lấy phiền phức thôi. Câu gọi "cha" này phải là tự nguyện mới có ý nghĩa.

Đúng như Mạnh Lâm Thanh dự đoán, dưới sự ảnh hưởng của Đại Bảo và Nhị Bảo, đến ngày hôm sau Tam Bảo đã học được cách gọi.

Khi đang cho con bú, Tam Bảo uống no, lau miệng nhỏ rồi thốt lên một tiếng "cha"!

Có lẽ vừa ăn no nên tiếng "cha" này vang to lạ thường.

"Đức nhỏ này, người ta nói 'có sữa là nương, còn ngươi thì 'có sữa là cha' sao!" Mạnh Lâm Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.

Dù không phải lần đầu tiên nghe tiếng gọi này, nhưng mỗi khi được các con gọi "cha", Mạnh Lâm Thanh vẫn thấy rất vui mừng.

Nàng tự nghĩ rằng, có lẽ cần một thời gian nữa mới không còn cảm giác mới lạ với tiếng gọi này.

Cho đến khi các con có thể nói nhiều hơn, có lẽ nàng mới không còn phấn khích như vậy.

Tam Bảo rất bám mẹ, hơn nữa đứa nhỏ này rất khó dỗ dành.

Đừng nhìn nó nhỏ bé mà coi thường, nó có thể phân biệt rõ ràng giữa Trương bà tử và Mạnh Lâm Thanh. Đôi khi Trương bà tử đang dỗ dành, nó đột nhiên khóc òa lên.

"Cha!"

"Hu hu hu cha ơi!"

Trương bà tử bế Tam Bảo vừa đi vừa vỗ nhẹ, nhẹ nhàng dỗ: "Cha ngươi đang khám bệnh cho người ta, ngoan nào, đừng để cha lo lắng."

"Tam Bảo ngoan, lát nữa cha sẽ đến chơi với ngươi!"

Nhưng dù Trương bà tử có nói thế nào, Tam Bảo vẫn cứ khóc òa, giọng khóc vang to.

Cổ họng của đứa nhỏ còn non nớt, cứ khóc như vậy, không chờ đến ngày mai đã trở thành giọng khàn như vịt, điều này không thể được.

Trương bà tử thực sự không thể dỗ được nữa, đành phải ra trước tìm Mạnh Lâm Thanh.

"Thiếu gia, Tam Bảo lại khóc rồi, dỗ mãi mà vẫn không dỗ được!" Trương bà tử lo lắng nói.

Mạnh Lâm Thanh ôm trán, dạo gần đây tình trạng này ngày càng thường xuyên, khiến nàng vừa ngọt ngào vừa đau đầu.

Ngọt ngào vì Tam Bảo dựa dẫm vào mình, khiến nàng cảm thấy được cần đến.

Đau đầu vì ban ngày nàng phải khám bệnh cho người bệnh, không thể phân thân, không có thời gian chơi với Tam Bảo.

"Ngươi cứ dỗ trước, xử lý xong người bệnh bên này ta sẽ vào xem." Mạnh Lâm Thanh nói.

"Được!"

Xử lý xong người bệnh trong tay, Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp thở đã vội vàng chạy vào hậu viện.

Quả nhiên, tiếng khóc của tiểu bảo vang như chuông, khóc đến mức cả sân cũng rung lên.

"Đừng khóc nữa, bảo bối của ta!" Mạnh Lâm Thanh vội nói, tiến đến bế Tam Bảo lên thay Trương bà tử, vừa đi vừa vỗ.

"Đứa nhỏ này, trong ba đứa chỉ có ngươi là làm ta lo lắng nhất, biết khóc khiến người ta đau lòng phải không?"

"Chỉ biết gây rắc rối cho cha, cứ khóc thế này không lo cổ họng à? Cẩn thận sau này giọng còn khàn hơn cả hai ca ca của ngươi, tiểu ngu ngốc."

Mỗi ngày ban ngày, Mạnh Lâm Thanh phải tranh thủ từng giây từng phút, hễ rảnh một chút là vội vàng vào hậu viện chơi với Tam Bảo.

Phải nói thật, điều này còn mệt hơn việc khám bệnh cho người khác.

Nhưng không còn cách nào, nữ nhi của mình, ngoài yêu thương ra còn có thể làm gì, chẳng lẽ thật sự nhìn nàng khóc đến khàn cả cổ họng sao?

Suy đi tính lại, Mạnh Lâm Thanh cho rằng đã đến lúc cai sữa cho ba đứa nhỏ rồi.

Dù gì nàng cũng đã cho con b.ú đến gần tròn một tuổi, tính ra thời gian đã đủ, sau đó cho uống sữa bột là được.

Một mình nàng nuôi ba đứa cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trước đó khi ra khu cách ly ngoài thành, Mạnh Lâm Thanh đã để các con thử uống sữa bột một lần.
 
Back
Top Bottom