Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 160



Nghĩ đông nghĩ tây, ngược lại cũng không làm chậm trễ việc Trương Đức Thuận dẫn Mạnh Lâm Thanh đi.

Không lâu sau, cuối cùng cũng đến nơi.

“Bạch đại phu, nhiệm vụ của nô tài đã hoàn thành, Hoàng thượng đang ở bên trong chờ ngài, mời.” Trương Đức Thuận dừng lại, đưa tay ra hiệu Bạch Tử Ngọc tiếp tục đi vào trong.

Mạnh Lâm Thanh ngẩng đầu lên nhìn, đây chẳng phải là tẩm cung của Sở Nam Phong sao!

Sao lại đưa nàng đến đây!

Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy dưới chân mình như có ngàn cân, bước chân kia mãi không thể bước ra.

Bây giờ nàng quay đầu bỏ chạy còn kịp không?

“Bạch đại phu?” Trương Đức Thuận thấy Bạch Tử Ngọc không nhúc nhích, liền lên tiếng giục.

Nội tâm Mạnh Lâm Thanh sụp đổ trong giây lát, nhưng nàng lập tức nhắc nhở bản thân không thể gục ngã, nàng nhất định phải vượt qua.

Ngẩng đầu, ưỡn ngực, bước vào trong.

Kết quả chưa đi được hai bước, vừa mới bước vào tẩm cung, còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng Sở Nam Phong, thì hai cung nữ đã xuất hiện trước.

“Bạch đại phu, xin dừng bước.” Cung nữ nhẹ giọng nói.

Mạnh Lâm Thanh nhìn nàng ta, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Hoàng thượng còn đang tắm rửa, mời Bạch đại phu ở đây chờ đợi.” Cung nữ khẽ gật đầu.

Chuyện chẳng lành!

Ban đầu khi nghe nói phải chờ đợi, Mạnh Lâm Thanh còn có chút không vui, cảm thấy Sở Nam Phong thật lắm chuyện. Muốn gặp thì gặp, cứ chờ đợi là có ý gì, cố ý ra oai phủ đầu nàng sao?

Kết quả câu tiếp theo, lại nghe nói Sở Nam Phong đang tắm gội……

Mạnh Lâm Thanh tự dưng thấy chán nản.

Đây thật sự không phải là điềm báo tốt lành gì, Sở Nam Phong gặp nàng còn muốn tắm rửa, rốt cuộc là có ý đồ gì?

“Đa tạ nhắc nhở.” Mạnh Lâm Thanh nói, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.

Hai cung nữ sau khi nhắc nhở xong, liền tự động lui xuống.

Mạnh Lâm Thanh dường như nghe thấy tiếng nước bên trong, Sở Nam Phong tắm rửa không biết là mới bắt đầu hay sắp kết thúc, chẳng lẽ nàng phải cứ đứng đây chờ sao?

Trong lòng đang suy đoán, tiếng nước liền dừng lại.

Mạnh Lâm Thanh thuận theo tiếng bước chân nhìn qua, chỉ thấy Sở Nam Phong từ bên trong bước ra, y phục lỏng lỏng lẻo lẻo khoác trên vai.

Nàng giật mình, nếu như không đoán sai hoặc là tự mình đa tình, Sở Nam Phong chẳng phải đang diễn cảnh mỹ nam xuất dục cho nàng xem sao?

Sở Nam Phong bây giờ đã có thể thuần thục sử dụng sắc đẹp của mình như vậy rồi sao?

Mạnh Lâm Thanh ngoài mặt tuy không chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại cười như điên.

Nếu không phải sợ chọc giận Sở Nam Phong, nàng thậm chí còn muốn vỗ tay khen hay!

Tên tra nam này vậy mà lại dùng sắc đẹp để câu dẫn nàng?

Hoang đường!

Đáng tiếc, đáng tiếc, nàng căn bản không phải là Mạnh Lâm Thanh của ngày xưa, tự nhiên cũng không có khả năng bị sắc đẹp của Sở Nam Phong mê hoặc.

Đứng ở góc độ như người thứ ba mà xem, Mạnh Lâm Thanh chỉ cảm thấy tất cả những điều này thật nực cười.

Được rồi, đã đến rồi thì cứ diễn tiếp vở kịch này.

Mạnh Lâm Thanh muốn xem xem, hôm nay Sở Nam Phong còn có bao nhiêu trò để giở với nàng.

“Tham kiến Hoàng thượng.” Mạnh Lâm Thanh nghiêm túc hành lễ, quỳ xuống trước mặt Sở Nam Phong.

Đây là lần đầu tiên quỳ xuống, Mạnh Lâm Thanh không hề mắng chửi hắn trong lòng, bởi vì lúc này nàng đang dồn hết tâm trí vào sự tò mò.

“Bạch đại phu mau đứng lên.” Sở Nam Phong bước tới, làm bộ muốn tự mình đỡ Bạch Tử Ngọc dậy.

Khi hắn đến gần, một cỗ hơi nước vừa tắm xong phả thẳng vào mặt Mạnh Lâm Thanh, khiến nàng lập tức nín thở.

Dùng sắc đẹp thì dùng sắc đẹp, nhưng mà đến gần như vậy thì có hơi quá đáng rồi đấy?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 161



Mạnh Lâm Thanh giữ vững tư thế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ánh mắt tuyệt đối không được loạn xạ.

Nếu không với tính cách tự luyến của Sở Nam Phong, nàng mà nhìn thêm một cái, hắn sợ là sẽ tưởng nàng yêu hắn mất!

Vậy chẳng phải là trò cười sao.

Để không cho Sở Nam Phong có cơ hội chạm vào mình, Mạnh Lâm Thanh nhanh chóng đứng dậy, đồng thời hơi lùi về sau một bước kéo dài khoảng cách vừa rồi bị hắn rút ngắn.

“Đa tạ Hoàng thượng.”

Mạnh Lâm Thanh vẫn cúi đầu, từ chối giao tiếp bằng mắt với Sở Nam Phong.

Cách giả c.h.ế.t này đúng là hơi cũ, nhưng mà hữu dụng là được.

Sở Nam Phong nhận ra động tác nhỏ của Bạch Tử Ngọc, không tiếp tục ép sát nhưng hắn cũng không chỉnh lại y phục đang xõa ra của mình, bắt đầu khen ngợi đối phương.

“Nghe nói Bạch đại phu chủ động xin vào khu cách ly, trẫm vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại có người dũng cảm và có trách nhiệm như vậy.”

“Sau đó lại nghe nói Bạch đại phu đã chữa khỏi cho từng đợt người bệnh dịch bệnh, trẫm thấy rất an ủi. Trẫm lo lắng chuyện dịch bệnh đã lâu, bất đắc dĩ vẫn luôn giậm chân tại chỗ, mà nay có thể có kết quả tốt như vậy cũng là nhờ có Bạch đại phu.”

“Bạch đại phu không chỉ y thuật cao siêu, mà còn có một tấm lòng từ bi nguyện ý chủ động giao ra phương thuốc trị bệnh dịch, trẫm khi nhận được phương thuốc vô cùng xúc động.”

“Trẫm thay mặt bá tánh thiên hạ, gửi lời cảm tạ đến Bạch đại phu, như vậy những phần thưởng trước kia vẫn còn quá ít, trẫm nhất định phải ban thưởng thêm!”

Đối với một tràng ca ngợi trước mặt, Mạnh Lâm Thanh có thể nói là không hề có cảm giác gì, thậm chí còn có chút muốn cười.

Nói lời ngon ngọt ai mà chẳng biết? Nàng căn bản không thèm.

Cho đến khi cuối cùng nhắc đến việc ban thưởng thêm, khóe miệng Mạnh Lâm Thanh lúc này mới hơi nhếch lên.

Đúng vậy, làm người thì nên thiết thực một chút.

“Không biết… Bạch đại phu muốn được ban thưởng gì?”

Đây là một phép thử từ Sở Nam Phong, hắn vẫn luôn nhìn không thấu Bạch Tử Ngọc lại hy vọng có thể nhìn thấu đối phương, vì vậy liền cho nàng cơ hội tự mình lựa chọn ban thưởng.

Muốn mượn việc này để thăm dò nội tâm của Bạch Tử Ngọc, xem nàng ta rốt cuộc muốn điều gì.

Đã tên cẩu nam nhân kia hỏi han thành tâm thành ý như vậy, vậy Mạnh Lâm Thanh nàng đây liền từ bi nói cho hắn biết vậy.

“Hoàng thượng, thảo dân cái gì cũng không muốn…”

Sở Nam Phong kinh ngạc, không ngờ đối phương lại đưa ra câu trả lời như vậy, đối mặt với cơ hội lựa chọn hắn vậy mà cái gì cũng không cần!

Tuy nhiên, Mạnh Lâm Thanh chỉ khách sáo nửa câu, nàng khẽ dừng lại ngay sau đó liền nói ra lời nói thật lòng.

“Chỉ cần thưởng ngân lượng là được.” Mạnh Lâm Thanh nói rất là phàm tục.

Nàng đương nhiên biết Sở Nam Phong sẽ cảm thấy nàng tầm thường.

Nhưng nàng không thèm để ý.

Thưởng ngân lượng?

Sở Nam Phong nhớ rõ ban ngày hắn đã ban cho Bạch Tử Ngọc một vạn lượng bạc, đây không phải là con số nhỏ, kết quả ban thưởng lần nữa hắn vậy mà vẫn muốn ngân lượng.

Chẳng lẽ Bạch Tử Ngọc rất thiếu bạc?

“Ngươi đã có một vạn lượng bạc rồi…” Ngụ ý là hoàn toàn có thể muốn thứ khác.

Thế nhưng Mạnh Lâm Thanh lại hiểu lầm Sở Nam Phong, tưởng hắn muốn đổi ý, trong nháy mắt có chút không vui nhưng vẫn vừa giải thích vừa tranh thủ cho bản thân một chút.

“Hoàng thượng, nào có ai chê tiền nhiều?” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên nói.

Sở Nam Phong cứng họng, nhưng lời đã nói ra, tự nhiên cũng sẽ không keo kiệt một chút tiền tài.

“Nếu đã như vậy, vậy cứ theo ý Bạch đại phu, có cần đổi thành ngân phiếu không?” Sở Nam Phong ân cần hỏi.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 162



Mạnh Lâm Thanh: "..."

Trương Đức Thuận có cần phải báo cáo chi tiết như vậy không, ngay cả chuyện đổi ngân phiếu cũng nói!

Muốn so sánh mặt dày, Mạnh Lâm Thanh nàng đây chưa từng sợ ai.

“Rất tốt, rất tốt! Đa tạ Hoàng thượng chu đáo, ngân phiếu quả thực tiện lợi hơn nhiều.”

Sở Nam Phong dám đổi, Mạnh Lâm Thanh tại sao không dám nhận.

Việc ban thưởng cũng nói chuyện gần xong rồi, Mạnh Lâm Thanh không thể nào trước mặt Sở Nam Phong chủ động tìm đề tài, cứ đứng như vậy rất ngượng ngùng.

Mà bên phía Sở Nam Phong, hắn cũng không quen tỏ ra tốt đẹp với người khác, càng không hiểu nên tìm kiếm đề tài như thế nào.

Nhưng cứ để người ta đi như vậy, Sở Nam Phong lại cảm thấy không nỡ.

Trong chớp mắt, hắn đột nhiên nhớ tới nội dung Trần đại nhân trấn thủ ty bẩm báo cho hắn, trong đó có nhắc tới Bạch Tử Ngọc đã từng tiêm cho đám quan sai canh giữ thành môn một loại đồ vật gọi là vắc-xin.

Sở Nam Phong không hiểu, lúc này vừa hay hỏi han một hai câu.

“Trẫm nghe nói trước kia ở khu cách ly ngoài thành, ngươi đã tiêm vào người đám binh lính ở đó một loại đồ vật gì đó, đó là cái gì vậy?” Sở Nam Phong tò mò hỏi.

“Hình như gọi là vắc-xin, thứ này có tác dụng gì?”

Mạnh Lâm Thanh vốn dĩ không có ý định giấu diếm, đã Sở Nam Phong mở lời nàng liền thuận thế giải thích rõ ràng chuyện vắc-xin và sắp xếp ổn thỏa.

Như vậy cũng đỡ phải có cơ hội gặp lại Sở Nam Phong, không tệ.

“Đúng vậy, chính là gọi là vắc-xin, vắc-xin này tiêm vào cơ thể người có thể khiến người ta hình thành một loại miễn dịch đặc hiệu. Nói một cách đơn giản chính là sau này có tiếp xúc với người mắc bệnh dịch hạch, cũng sẽ không bị lây nhiễm.” Mạnh Lâm Thanh giải thích vừa thô sơ, lại súc tích.

“Còn có thần vật như vậy?”

Sở Nam Phong không thể không khiếp sợ, bởi vì trước đó chưa từng có một ai đưa ra ý tưởng hoặc cách nói như vậy.

Tư tưởng và kỹ thuật tuyệt đối vượt thời đại, sự chấn động mà nó mang lại không phải qua dăm ba câu có thể miêu tả rõ ràng.

“Cũng không tính là thần kỳ.” Mạnh Lâm Thanh thầm oán thầm trong lòng, chỉ cần bỏ ra một vạn điểm tích phân là có thể có được.

Nàng thật sự là cười không nổi.

“Vậy thứ vắc-xin này có nhiều không? Đưa vào cơ thể người có phiền phức không? Giá cả chắc chắn cũng sẽ không rẻ…”

Trong chốc lát, trong đầu Sở Nam Phong đã hiện lên vô số vấn đề liên quan đến vắc-xin.

“Hoàng thượng không cần phải lo lắng, một khoảng thời gian tới thảo dân sẽ dốc toàn lực nghiên cứu đem vắc-xin dùng để tiêm cải tạo thành dạng bào chế uống, cải tạo xong nhất định sẽ dâng lên vắc-xin.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Nàng vốn dĩ định tối nay vào không gian nghiên cứu.

Nếu không phải bị Sở Nam Phong lừa vào cung, có lẽ giờ này nàng đã nghiên cứu rồi.

“Bạch đại phu thật sảng khoái!” Sở Nam Phong long nhan đại duyệt, không ngờ Bạch Tử Ngọc lại phối hợp như vậy, không để hắn tốn chút tâm tư nào.

“Đã Bạch đại phu bằng lòng chủ động giao ra vắc-xin, vậy thưởng vẫn không thể thiếu, vẫn là ngân phiếu chứ?” Sở Nam Phong hỏi.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu lia lịa, trong lòng rất hài lòng với sự hiểu chuyện của Sở Nam Phong.

“Vậy thì thật là làm phiền Hoàng thượng rồi! Người yên tâm, đợi vắc-xin nghiên cứu xong ta sẽ lập tức đưa đến, đến lúc đó cùng lúc thanh toán ngân lượng.” Mạnh Lâm Thanh cười nói.

Có tiền kiếm, nàng muốn không cười cũng khó.

Vẻ tham tiền không chút che giấu này khiến Sở Nam Phong nhìn mà tấm tắc khen lạ.

Bạch Tử Ngọc không ngờ lại yêu tiền đến mức này, thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.

Theo như Sở Nam Phong biết, Bạch Tử Ngọc căn bản không phải là người yêu tiền, chỉ cần nhìn những thứ kỳ quái kia của hắn đều bán với giá rất rẻ là đủ hiểu.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 163



Đặc biệt là khi đối mặt với những người bệnh nghèo khổ, Bạch Tử Ngọc không hề phân biệt đối xử, thậm chí khi thu phí khám bệnh còn thu rất rẻ.

Thanh Long đã thu thập được rất nhiều thông tin, trong đó có việc Bạch Tử Ngọc từng cho thuốc hoặc thức ăn cho một số người dân nghèo khó.

Sự mâu thuẫn trước sau khiến Sở Nam Phong càng thêm khó hiểu về Bạch Tử Ngọc.

Rốt cuộc đây là kẻ tham tiền, hay là người lương thiện, có tấm lòng nhân ái của người thầy thuốc?

Mâu thuẫn là một loại mị lực, càng không thể giải thích bằng lẽ thường, thì càng khiến người ta say mê, nhất là đối với những người như Sở Nam Phong.

Nhưng trên thực tế, hai đặc điểm mâu thuẫn này, không phải là không thể cùng tồn tại trên một người.

Bạch Tử Ngọc trước mắt chính là ví dụ điển hình nhất.

Sở Nam Phong im lặng nhìn Bạch Tử Ngọc, nghĩ thầm tuy hắn yêu tiền, nhưng kiếm tiền bằng chính đáng thì có gì không thể?

Đồng thời bản chất hắn lương thiện, có tấm lòng nhân ái, khi đối mặt với những người dân khó khăn sẽ không nhẫn tâm, không muốn họ vì chữa bệnh mà khiến cuộc sống thêm phần khốn khó.

Nghĩ đến những điều này, Sở Nam Phong càng thêm có hảo cảm với Bạch Tử Ngọc, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên khác thường…

Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn né tránh ánh mắt của Sở Nam Phong, nhưng nàng biết rõ hắn đang nhìn mình.

Ánh mắt lảng tránh vô tình lướt qua đối phương, chỉ một cái liếc mắt, nàng đã phát hiện ánh mắt Sở Nam Phong nhìn mình dường như có chút khác lạ.

Có chút… ghê ghê?

Mạnh Lâm Thanh không nhịn được rùng mình, bị ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm, e rằng ai cũng sẽ không được tự nhiên.

Lập tức Mạnh Lâm Thanh cúi đầu, tránh né ánh mắt của Sở Nam Phong.

Không thấy không thấy không thấy!

Nàng thầm niệm trong lòng, tự thôi miên bản thân, muốn phớt lờ ánh mắt nóng bỏng kia.

Chỉ cần Sở Nam Phong không phát điên là được!

Thế nhưng, sự lảng tránh thẳng thắn không chút che giấu của Mạnh Lâm Thanh, hoàn toàn lọt vào mắt Sở Nam Phong.

Hắn không ngờ Bạch Tử Ngọc lại né tránh, chẳng lẽ… Cúi đầu nhìn thấy bộ y phục rộng thùng thình trên người, Sở Nam Phong dường như đã tìm được đáp án.

Là ngại ngùng sao?

Hai người đều là nam nhân, hơn nữa lúc này cách ăn mặc của Sở Nam Phong cũng không tính là quá khoa trương, chẳng lẽ lại khiến Bạch Tử Ngọc xấu hổ đến mức không dám nhìn sao?

Ngại ngùng, thường còn mang theo một tia chột dạ.

Sở Nam Phong suy nghĩ nhanh như chớp, suy nghĩ bay xa, thầm nghĩ chẳng lẽ Bạch Tử Ngọc lại thích kiểu này?

Nói không chừng, hắn thẳng thắn dùng sắc đẹp để quyến rũ lại có hiệu quả.

“Khụ…”

Sở Nam Phong hắng giọng, cố gắng thu hút sự chú ý của Bạch Tử Ngọc.

“Bạch đại phu, không biết ngươi đã có hôn phối chưa?” Sở Nam Phong hỏi, nhướng mày nhìn chằm chằm Bạch Tử Ngọc, không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của y.

Vị tiểu đại phu này thật khó đối phó, thoạt nhìn mỗi câu nói đều quang minh lỗi lạc nhưng thực chất lại trơn tuột như cá chạch, căn bản không để lộ chút chân tâm nào.

Nam nhân mà, chung quy là có chút hiếu thắng.

Càng có tính khiêu chiến, lại càng muốn chiếm được.

Mạnh Lâm Thanh: "..."

Thế mà lại hỏi nàng đã có hôn phối hay chưa?

Rõ ràng là khi đầu trộm đuôi cướp, đã thấy nàng trêu đùa đám nhóc rồi, đây chẳng phải là biết rõ còn cố hỏi sao!

Không đúng, cấp bậc của tên cẩu nam nhân này không thể thấp như vậy.

Nhất định là giả vờ hỏi han chuyện hôn nhân, muốn đào hố cho nàng.

Nhưng Mạnh Lâm Thanh cũng không phải người dễ bị bắt nạt.

"Hoàng thượng, lời ấy nghĩa là gì?" Mạnh Lâm Thanh cố ý giả ngu né tránh vấn đề, tuyệt đối không trả lời trực tiếp: "Chẳng phải đang bàn luận về việc vắc-xin sao, tự dưng lại quan tâm đến chuyện hôn phối của thảo dân làm gì?"
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 164



Mạnh Lâm Thanh đang nhắc nhở Sở Nam Phong, hy vọng hắn ta đứng đắn một chút!

Đừng dò hỏi chuyện riêng tư của người khác.

Sở Nam Phong sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy?

"Bạch đại phu đừng đa tâm, trẫm nhìn thấy người tài giỏi liền không nhịn được mà thương tiếc, nghĩ như Bạch đại phu tài giỏi lại có tấm lòng hiệp nghĩa như vậy, nếu vẫn còn độc thân thật đáng tiếc?"

"Trẫm tự nhiên là muốn ban hôn cho ngươi."

Ban hôn gì chứ?

Nói cho cùng, lúc nhìn trộm thấy cảnh Bạch Tử Ngọc trêu đùa đám nhóc, trong lòng Sở Nam Phong ghen rồi.

Cố ý dẫn dắt câu chuyện sang chuyện hôn nhân, chẳng qua là muốn nhân cơ hội dò hỏi về mẫu thân của lũ trẻ.

Nghĩ đến báo cáo của Thanh Long, cùng với việc mấy lần ghé thăm Bình An y quán đều không thấy "Bạch phu nhân", trong lòng Sở Nam Phong có một suy đoán.

Chẳng phải là Bạch phu nhân đã qua đời rồi sao.

Tỏ ra đường đột hỏi han thật không ổn, đó không phải phong cách của Sở Nam Phong, hắn ta thích dùng chiến thuật vòng vo.

Hai người đấu pháp, Mạnh Lâm Thanh đâu phải kẻ ngốc.

Nàng có thể không nhận ra sự thăm dò của Sở Nam Phong sao?

Giờ Sở Nam Phong đã diễn rồi, Mạnh Lâm Thanh cũng có thể là "bà hoàng diễn xuất" bất cứ lúc nào.

Diễn thôi!

"Ban hôn..." Mạnh Lâm Thanh cả người bỗng chốc trở nên ảm đạm, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống không ít.

Điều này khiến Sở Nam Phong nhìn mà tấm tắc bảo lạ, đồng thời trong lòng mơ hồ nảy sinh một dự cảm chẳng lành, luôn cảm thấy những lời tiếp theo của Mạnh Lâm Thanh, e rằng sẽ không như hắn mong muốn.

"Đa tạ hảo ý của Hoàng thượng, chỉ e là thảo dân không có phúc phận ấy."

"Ồ?" Sở Nam Phong nhướn mày: "Bạch đại phu có ẩn ý gì trong lời nói, không biết có thể giải thích cho trẫm được không?"

Ảnh hậu Mạnh Lâm Thanh lập tức lên sàn, ngẩng đầu lên, chính là một vẻ mặt thâm tình đến cực điểm.

Ánh mắt nàng nhìn về một nơi xa xăm nào đó, không có tiêu cự, như thể đã nhìn thấy người mà nàng nhung nhớ.

"Hoàng thượng, thật không dám giấu giếm, thảo dân từng có một người trong lòng."

"Từng?"

"Đúng vậy." Mạnh Lâm Thanh gật đầu, vẫn không nhìn Sở Nam Phong, nhưng lại dùng ánh mắt chú ý đến biểu cảm của hắn lúc này.

Còn rất nghiêm túc.

Mạnh Lâm Thanh nhịn không được thầm cười trong lòng, diễn xuất này mà còn không lừa được ngươi sao?

"Chỉ tiếc là trời cao trêu người, nàng ấy... đã qua đời rồi. Từ đó về sau, thảo dân liền đoạn tuyệt tâm tư về chuyện tình ái."

Lời này nói đủ rõ ràng rồi chứ, Sở Nam Phong tốt nhất là nên thu hồi cái tâm tư thăm dò kia lại.

Hai người bọn họ, tuyệt đối không thể nào!

"Vì sao lại như vậy?" Sở Nam Phong hỏi.

Ban đầu còn tưởng rằng mẫu thân của lũ trẻ đã chết, đối với mình là một chuyện tốt.

Nhưng nhìn biểu cảm hiện tại của Bạch Tử Ngọc, trong lòng Sở Nam Phong lại cảm thấy không ổn. Thắng được một người sống đã dễ dàng, ngược lại muốn thắng được một người chết, độ khó lại tăng lên gấp bội.

Dù sao không có được, không thể quay lại, không thể theo đuổi, là thứ dễ trở thành chấp niệm trong lòng người ta nhất.

"Trước khi c.h.ế.t nàng ấy có nói, hy vọng ta có thể phát huy y thuật cứu sống thiên hạ thương sinh, tạo phúc cho càng nhiều bá tánh."

“Là ta có lỗi với nàng, nên tâm nguyện của nàng ta nhất định sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành, coi như là bù đắp muộn cho nàng vậy.”

“Vậy nên, Hoàng thượng!” Mạnh Lâm Thanh thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Sở Nam Phong, chắp tay nói: "Đa tạ Hoàng thượng ý tốt ban hôn, nhưng thảo dân sớm đã hạ quyết tâm, cả đời này chỉ say mê y thuật, không màng chuyện tình cảm.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 165



Sở Nam Phong: “…”

Đây là “lời nói thật lòng” mà Sở Nam Phong hao tâm tổn trí dò hỏi được, nhưng lại không phải là điều hắn thật sự mong muốn.

Coi như là tự mình dưng lấy đá tự mình đập chân sao?

Nội tình như thế, nếu không phải Bạch Tử Ngọc tự nguyện mở miệng kể lại, e rằng Thanh Long có điều tra thêm ba năm năm nữa cũng khó mà moi móc ra được.

“Không ngờ Bạch đại phu lại có thể thâm tình đến vậy…” Sở Nam Phong cảm thán nói.

Sự thật không như ý muốn này, ngược lại có thể giải đáp được một số nghi hoặc trước đó trong lòng Sở Nam Phong.

Cũng là oan gia ngõ hẹp.

Bạch Tử Ngọc ngoài việc có tài năng hơn người về y thuật, đối với tình cảm cũng chân thành tha thiết, thật sự là một người hiếm có khó tìm.

Trong lòng Sở Nam Phong, đã tự mình thêm thắt đầy đủ cho toàn bộ câu chuyện.

Bạch Tử Ngọc vốn là một người ham mê tiền tài, nhưng hiện tại khiến hắn thay đổi hoàn toàn chính là người vợ đã khuất của hắn.

Vì để hoàn thành di nguyện của phu nhân, đi giúp đỡ thêm nhiều bá tánh, đi phát dương quang đại y thuật cao siêu của mình, hắn mới đối xử tốt với bá tánh nghèo khổ như vậy.

Có thêm câu chuyện bối cảnh, hình tượng của Bạch Tử Ngọc trong lòng Sở Nam Phong nhất thời lại cao lớn hơn không ít.

“Hoàng thượng?”

Mạnh Lâm Thanh thấy Sở Nam Phong dường như đang suy nghĩ điều gì đó, suy nghĩ rất lâu, thật sự không nhịn được lên tiếng cắt ngang.

Đối với câu chuyện mà mình vừa bịa ra, Mạnh Lâm Thanh còn coi như là hài lòng, chỉ là không biết Sở Nam Phong nghe xong có tin hay không…

“Ừm?” Sở Nam Phong hoàn hồn, ánh mắt nhìn Bạch Tử Ngọc biến đổi mấy lần: "Bạch đại phu thật sự là người có trách nhiệm, cho dù là đối với thê tử hài tử, hay là đối với bá tánh thiên hạ.”

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Cái gì thế?

Nàng thật sự không biết Sở Nam Phong đã tưởng tượng ra những gì, nhưng nhìn phản ứng của hắn nàng luôn cảm thấy kỳ quái, giống như ánh mắt hắn nhìn nàng càng thêm phức tạp.

Chuyện chẳng lành rồi!

Mạnh Lâm Thanh vốn dĩ là hy vọng Sở Nam Phong có thể biết khó mà lui, lạc đường biết quay lại, nhưng hiện tại xem ra chẳng lẽ là nàng tự làm tự chịu sao?

Sở Nam Phong trông chẳng có chút nào muốn từ bỏ!

Dù sao cũng là Hoàng đế, muốn nam nhân nữ nhân như thế nào mà chẳng có, vì sao cứ phải nhất kiến chung tình với một “nam nhân đã qua một đời vợ” như nàng?

Lúc này Mạnh Lâm Thanh cảm thấy bản thân thật sự xui xẻo, nàng e là kiếp trước chọc phải hang ổ của Sở Nam Phong rồi.

“Hoàng thượng quá khen, thảo dân thật sự không dám nhận.” Mạnh Lâm Thanh liên tục xua tay, làm ra vẻ mặt khiêm tốn không dám nhận.

Nghe xong câu chuyện này, Sở Nam Phong quyết định không thể nóng vội.

Muốn đánh bại một người đã khuất nào phải chuyện đơn giản, thân là Hoàng đế như hắn, cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức mỗi ngày đều đi quan tâm đến chuyện yêu đương nam nữ.

Vẫn là phải từ từ.

Đã Bạch Tử Ngọc nói muốn say mê y thuật, đổi cách nói khác, hắn sẽ không cùng bất kỳ ai nói chuyện yêu đương.

Cho nên điều này chẳng khác nào là Sở Nam Phong trực tiếp không còn tình địch, cũng khiến hắn yên tâm hơn nhiều.

Mạnh Lâm Thanh nhìn chằm chằm vào biểu cảm thay đổi của Sở Nam Phong, không hiểu sao lại cảm thấy hắn dường như có chút vui vẻ.

Sao lại vui vẻ? Không đúng lắm.

Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì chính nàng cũng không hiểu nổi, Sở Nam Phong rốt cuộc là từ bỏ hay chưa từ bỏ, hắn cười cái gì chứ!

Mạnh Lâm Thanh lại phải giữ nụ cười bình tĩnh, nàng phải tìm cớ chuồn lẹ ngay.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 166



Ban đầu còn đau đầu, sợ Sở Nam Phong không chịu buông tha cho mình, nhưng trước mắt lại có một lý do sẵn có khiến người ta không thể từ chối, không dùng thì phí.

“Hoàng thượng, chuyện nghiên cứu vắc-xin uống này e rằng còn cần thêm thời gian, nhưng bá tánh thiên hạ không thể chờ đợi, thảo dân vẫn nên nhanh chóng quay về nghiên cứu thôi.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Biết đủ là được.

Sở Nam Phong gật đầu, gọi: “Trương công công!”

Trương Đức Thuận vốn dĩ biến mất liền lập tức xuất hiện, cung kính nói: “Hoàng thượng, nô tài ở đây.”

“Đưa Bạch đại phu về y quán.” Sở Nam Phong ra lệnh.

“Không cần phiền phức như vậy đâu Hoàng thượng, thảo dân có thể tự mình trở về.” Mạnh Lâm Thanh ngại phiền phức, nàng thà rằng một mình, ngược lại càng thêm tự tại.

Nhưng vì muốn làm nổi bật sự coi trọng của hoàng đế đối với Bạch Tử Ngọc, nàng đành không từ chối, cuối cùng vẫn là do Trương Đức Thuận tự mình đưa Mạnh Lâm Thanh xuất cung.

Rời khỏi tẩm cung của Sở Nam Phong, không cần phải đối mặt với “nam sắc dụ hoặc”, Mạnh Lâm Thanh lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Diễn kịch thật không dễ dàng!

Trương Đức Thuận không biết có phải là ảo giác của mình hay không, hắn luôn cảm thấy Bạch đại phu sau khi ra ngoài, cả người rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.

Xem ra cho dù là người được sủng ái hay không được sủng ái, khi đối mặt với đế vương, chung quy đều sẽ không quá thoải mái.

Dưới sự kiên trì của Mạnh Lâm Thanh, Trương Đức Thuận đưa người đến tận cửa cung lại sắp xếp xe ngựa xong xuôi, lúc này mới rời đi.

Rời khỏi hoàng cung, toàn thân thư thái.

Thấy Mạnh Lâm Thanh trở về, Trương bà tử cùng những người khác vẫn luôn ở nhà chờ đợi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu gia, người rốt cuộc cũng đã trở về!”

“Hoàng thượng không làm khó người chứ?”

Mạnh Lâm Thanh: “Hắn có thể làm khó ta chuyện gì, chẳng qua là cho ta tiền thôi.”

Nghĩ đến vắc-xin uống sau khi nghiên cứu ra, lại có một khoản tiền lớn vào sổ, trong lòng Mạnh Lâm Thanh liền vui sướng vô cùng.

Việc này so với việc khám bệnh cho người khác kiếm được nhiều hơn nhiều.

Mất đi một vạn tích phân, dù sao cũng phải ở phương diện khác để nàng tìm về tổn thất.

“Cho tiền?” Tiểu tài mê Tử Ngọc vừa nghe hai mắt liền sáng rực, vội vàng ghé sát lại dò hỏi: “Thiếu gia, hoàng thượng lại ban thưởng cho người sao?”

“Ngươi đừng vội, số tiền này rất nhanh sẽ được đưa đến.” Mạnh Lâm Thanh thần thần bí bí nói.

Khiến cho Tử Ngọc trong lòng ngứa ngáy.

“Được rồi, các ngươi bận việc của mình đi, ta còn có việc quan trọng.” Nói xong, Mạnh Lâm Thanh liền trốn vào trong phòng.

Nàng chuyên tâm nghiên cứu chuyện vắc-xin, đám nhóc con có Trương bà tử chăm sóc, nàng rất yên tâm.

Vào không gian, Mạnh Lâm Thanh bắt đầu nghiên cứu cỗ máy này.

Quả nhiên có lựa chọn vắc-xin uống, chỉ là so với dạng tiêm, vắc-xin dạng uống có quy trình phức tạp hơn.

Nói tóm lại, cần thời gian chờ đợi lâu hơn.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Mạnh Lâm Thanh cảm thấy rất đáng giá, trước đó đã thu thập đủ mẫu m.á.u cần dùng, nàng hoàn toàn không cần phải bận tâm đến những việc khác.

Mọi thứ đều giao cho máy móc và thời gian.

Chọn dạng bào chế, chọn sản lượng…

Không ngờ lại còn có bẫy.

Tuy rằng đã bỏ tích phân mua vắc-xin không giới hạn, về sau quả thực là không cần phải tốn tích phân nữa, thế nhưng vắc-xin dạng uống lại bị giới hạn sản lượng!

Đương nhiên, chỉ là giới hạn sản lượng mỗi ngày mà thôi.

Theo như hướng dẫn của máy móc, mỗi ngày sản lượng chỉ có một vạn lọ, may mà nàng cũng không phải một lần cung cấp hết cho hoàng cung cho nên cũng không sao.

“Không phải nói chỉ nghỉ một ngày thôi sao, sao hôm nay y quán vẫn chưa mở cửa?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 167



Trước cửa Bình An y quán, đã có không ít người bệnh muốn đến khám bệnh đang chờ đợi.

“Mọi người, thiếu gia mấy ngày nay đều phải chuyên tâm nghiên cứu chuyện vắc-xin, quyết định đóng cửa ba ngày.” Tử Ngọc tuyên bố.

“Đóng cửa ba ngày?”

“Vậy chẳng phải còn phải đợi ba ngày, mới có thể đến tìm Bạch đại phu khám bệnh sao!”

“Ngươi không nghe nói Bạch đại phu đang nghiên cứu vắc-xin sao, kinh thành chúng ta tuy rằng không còn người bệnh dịch bệnh nữa nhưng những nơi khác vẫn còn. Đến lúc đó không chừng lại lây lan đến đây, chúng ta vẫn là đừng nên đến quấy rầy Bạch đại phu!”

Về chuyện vắc-xin dịch bệnh, không ít bá tánh cũng đã nghe nói.

Nhất là những quan sai đầu tiên được tiêm vắc-xin, hiện tại từng người từng người một phảng phất như có được “kim bài miễn tử” vậy, đi ra ngoài đều cảm thấy bản thân mình đặc biệt khác biệt.

Bọn họ chính là những người đầu tiên được hưởng thụ a!

Nghe nói Hoàng thượng đặc biệt ủng hộ bạch y đại phu về việc chế tạo vacxin, còn nói sẽ hợp tác với Bình An y quán, đến lúc đó sẽ toàn lực quảng bá vacxin cho bá tánh trong thiên hạ.

Liên tục ba ngày, trừ ăn ngủ dỗ con, Mạnh Lâm Thanh đều quan tâm đến sản lượng vắc xin.

Đến thời khắc này, đã tích lũy được ba vạn lọ vắc xin dạng uống.

Thật trùng hợp, hôm nay trong cung có người đến.

“Bạch y đại phu, tại hạ là người được Hoàng thượng phái đến, để hỏi thăm tiến độ sản xuất vắc xin.” Vị quan viên đến gặp Bạch Tử Ngọc với thái độ cung kính.

Bây giờ ai mà không biết Bạch Tử Ngọc là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, thái độ đối với hắn ta tốt không cần phải nói.

“Hiện tại chỉ có ba vạn lọ vắc xin, tiến độ sản xuất có giới hạn, mỗi ngày tối đa một vạn lọ cho nên ta nghĩ cứ cách một khoảng thời gian, lại đưa một lô vắc xinlà hợp lý nhất.”

Theo như Mạnh Lâm Thanh dự tính, cứ cách một khoảng thời gian giao hàng một lần là hợp lý nhất, như vậy cả hai bên đều sẽ tương đối thoải mái.

Vị quan viên này sớm đã nhận được mật lệnh của Sở Nam Phong, mọi việc đều nghe theo bạch y đại phu, phải hết sức phối hợp với hắn.

“Hoàng thượng có nói, mọi việc đều lấy ý kiến của ngài làm chuẩn.” Vị quan viên thành khẩn nói.

“Như vậy rất tốt.”

Mạnh Lâm Thanh cũng vui vẻ thoải mái, đỡ phải trải qua quá trình mặc cả thương lượng với quan viên.

Ý của Sở Nam Phong rất rõ ràng, vắc xin mà Bạch Tử Ngọc giao nộp tuyệt đối không phải cho không, mỗi lọ đều có thể thu tiền, giá cả cụ thể hoàn toàn do Bạch Tử Ngọc quyết định.

Còn về phần thưởng bạc, đó là chuyện khác, tuyệt đối sẽ không xung đột với giá cả vắc xin.

“Thưởng bạc và giá cả vắc xin tính riêng sao?” Mạnh Lâm Thanh có chút kinh ngạc.

Quốc khố đương nhiên là sung túc, nhưng nàng không ngờ Sở Nam Phong lại dễ nói chuyện như vậy, vậy mà không hề nghĩ đến việc vặt lông trên người nàng!

Đối với Mạnh Lâm Thanh mà nói, sau khi bỏ ra một phần điểm tích lũy, việc kinh doanh vắc xin đối với nàng chính là một vốn bốn lời.

Về sau không cần bất kỳ chi phí nào, tất cả đều dựa vào máy móc vận hành, nhiều nhất… chỉ cần tính thêm một chút chi phí nhân lực để Tuỳ Phong vận chuyển vắc xin mà thôi.

Chuyện này cũng không đáng là gì.

Hơn nữa vacxin rốt cuộc là để cho bá tánh trong thiên hạ sử dụng, coi như là một việc tốt.

Cho nên, đối với việc dùng vắc xin để kiếm tiền, chấp niệm của Mạnh Lâm Thanh cũng không mãnh liệt.

Dù sao cũng còn có trợ cấp thưởng bạc mà.

“Định giá sao…” Mạnh Lâm Thanh vuốt cằm suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: "Loại vacxin dạng uống này, cứ định giá một văn tiền một lọ.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 168



“Cái gì?!” Vị quan viên đến còn tưởng mình nghe nhầm.

“Bạch y đại phu, ngài nói… một văn tiền?”

Dù sao cũng là quan, đừng nói là quan lại, cho dù là thường dân bá tánh, nếu không phải nghèo rớt mồng tơi, thì ai nhà cũng sẽ không bám víu lấy một văn tiền mà nói chuyện.

So với việc mua bán vắc xin, giá một văn tiền này, chẳng khác nào cho không!

“Thiếu gia, người có phải nói nhầm rồi không?” Tử Ngọc ở bên cạnh sốt ruột vô cùng.

Những ngày qua, Tử Ngọc, Tuỳ Phong, Trương bà tử dưới sự giải thích của Nhất Nhất đã hiểu rõ vắc xin là thứ gì.

Đó tuyệt đối là thứ còn đáng giá hơn cả khẩu trang, nước khử trùng, quần áo bảo hộ, sao có thể bán một văn tiền một lọ được!

“Thiếu gia, người bình tĩnh một chút.” Ngay cả Tuỳ Phong ở bên cạnh cũng lên tiếng nhắc nhở.

“Bạch y đại phu, ngài nói lại một lần nữa, loại vắc xin này giá bao nhiêu một lọ?” Vị quan viên cẩn thận hỏi.

“Một văn tiền.” Mạnh Lâm Thanh bình tĩnh lặp lại.

Xung quanh chìm vào im lặng.

Vị quan viên đến bỗng nhiên hiểu ra thảo nào Bạch y đại phu lại được Hoàng thượng sủng ái, chỉ bằng vào giác ngộ này của hắn, Hoàng thượng sao có thể không sủng ái cho được?

Hiểu chuyện, cũng quá hiểu chuyện rồi!

“Bạch y đại phu yên tâm, ta nhất định sẽ truyền đạt ý của ngài cho Hoàng thượng!” Vị quan viên kích động nói.

Tử Ngọc, Tuỳ Phong đứng sau lưng Mạnh Lâm Thanh, vẻ mặt, à không, hai vẻ mặt đều là hận rèn sắt không thành thép.

Thảo luận xong các chi tiết và vấn đề về việc phân phối vắc xin sau này, vị quan viên liền mang theo ba vạn lọ vắc xin hồi cung phục mệnh Hoàng thượng.

Những chuyện sau này Mạnh Lâm Thanh không cần phải bận tâm nữa, đó đều là những chuyện mà Sở Nam Phong nên bận tâm.

Quan viên đi rồi, Tử Ngọc vẫn còn đau lòng tiếc nuối.

“Hồ đồ quá, thiếu gia, người hồ đồ quá…” Tử Ngọc đập mạnh vào đùi.

Một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, chúng ta cũng không nói lòng dạ đen tối, kiếm ít hơn một chút cũng được chứ?

Lúc này Tử Ngọc vô cùng hoài nghi, thiếu gia nhà mình chẳng lẽ là sống Bồ Tát chuyển thế?

Đối với việc này, Mạnh Lâm Thanh ngậm miệng không giải thích.

Ngược lại Nhất Nhất, thật sự không nhìn nổi bộ dạng đau lòng như cắt của Tử Ngọc, nhịn không được ở bên cạnh nhắc nhở vài câu.

“Tử Ngọc, ngươi thật sự cảm thấy thiếu gia nhà chúng ta là người chịu làm ăn thua lỗ sao?”

Tử Ngọc: “…?”

Nàng muốn nói đương nhiên không cảm thấy, nhưng việc Mạnh Lâm Thanh vừa làm khiến lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, thật sự là nói không nên lời.

“Yên tâm đi.” Trông như tiểu cô nương, Nhất Nhất già dặn vỗ vỗ vai Tử Ngọc: "Ngươi cứ chờ xem, thiếu gia tuyệt đối không ngốc đâu.”

Quan viên hồi cung, đem lời Bạch Tử Ngọc nhất nhất truyền đạt cho Sở Nam Phong.

Nghe nói loại vắc xin này chỉ cần một văn tiền một lọ, rất nhiều vị đại thần vốn đỏ mắt với Bạch Tử Ngọc, muốn nhân cơ hội này dâng tấu hạch tội hắn đều thất bại.

Việc này ai còn mở miệng được nữa?

Huyền Vũ tận mắt nhìn thấy sắc mặt chủ tử biến đổi, đối với mức giá này cũng là vô cùng bất ngờ.

Không hổ là Bạch đại phu có thể nhiều lần nắm thóp được chủ tử, một văn tiền, thật là tuyệt diệu!

Sở Nam Phong nghe được tin tức này, trong lòng nhất thời cảm xúc phức tạp.

Là hoàng đế, có thể có thần dân chu đáo như vậy, trong lòng hắn đương nhiên là tự hào đắc ý.

Nhưng ngay sau đó hình ảnh Bạch Tử Ngọc trước mặt mình tha thiết kể lể di nguyện của vong thê lại hiện lên, nhắc nhở Sở Nam Phong tất cả những điều này đều không phải vì hắn, mà là vì thê tử của hắn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 169



Chính là bởi vì di nguyện của vong thê, vì giúp đỡ càng nhiều bá tánh, Bạch Tử Ngọc mới có thể định giá như vậy!

Trong lòng Sở Nam Phong vừa là thưởng thức, vừa là ghen tuông.

Sao có thể không khó chịu?

“Thưởng! Trọng thưởng!” Sở Nam Phong nói.

Quan viên lại nói một số kiến nghị của Bạch Tử Ngọc, ví dụ như cách phân phối vắc xin, vận chuyển cần chú ý những vấn đề gì, đều là những nội dung rất có ích cho Sở Nam Phong.

Ngày hôm sau, Trương Đức Thuận tiện mang theo ban thưởng đến Bình An y quán.

“Bình An y quán Bạch Tử Ngọc tiếp chỉ!”

Mạnh Lâm Thanh lại muốn quỳ, Trương Đức Thuận lại ngăn cản.

Vừa nhìn thấy nhiều người đến y quán như vậy, bá tánh xung quanh liền bắt đầu vây xem, muốn nghe ngóng chuyện lạ.

Thánh chỉ hôm nay đối với Bạch Tử Ngọc một phen khen ngợi, ca ngợi đến mức hoa cả mắt. Cuối cùng trọng điểm đến, do công lao nghiên cứu chế tạo vắc xin, thưởng cho hắn ba vạn lượng bạc!

“Ba vạn lượng bạc?”

“Không nhầm chứ, trước đó không lâu mới thưởng một vạn lượng, Bạch đại phu hiện tại túi tiền đầy ắp rồi!”

“Ngươi còn chưa biết loại vắc xin này giá bao nhiêu một lọ đâu, ba vạn lượng thì đã sao, Bạch đại phu xứng đáng, tuyệt đối xứng đáng!”

Thông thường nghe được loại ban thưởng này, những người không liên quan đều sẽ đỏ mắt ghen tị.

Nhưng trong số bá tánh vây xem lại không có một ai nói Bạch Tử Ngọc không xứng đáng, bởi vì bọn họ đều rất rõ là Bạch Tử Ngọc đã định giá một văn tiền một mũi vắc xin, mà những loại vắc xin này là để dùng cho bọn họ.

“Đúng vậy, Bạch đại phu đáng giá!”

Một mảnh tiếng hô hào, đều là bá tánh tự phát hô lên.

“Bạch đại phu đáng giá!”

Trương Đức Thuận rất hiểu chuyện, lần này không mang theo thứ phiền phức là vàng bạc thật, trực tiếp chuẩn bị ngân phiếu cười tủm tỉm giao cho Bạch Tử Ngọc.

“Chúc mừng Bạch đại phu.” Trương Đức Thuận nói, thái độ càng thêm cung kính.

“Làm phiền Trương công công.” Mạnh Lâm Thanh thẳng thắn nhận lấy ngân phiếu.

Không tệ, xem như Sở Nam Phong còn chút tự biết mình, ba vạn lượng vẫn có thể lấy ra được.

Nhất thời biến thành siêu cấp phú bà, Mạnh Lâm Thanh vô cùng hài lòng và vui vẻ.

Tử Ngọc nhìn thấy thiếu gia nhà mình nhét ngân phiếu vào trong ngực, miệng há đến mức không ngậm lại được, ba vạn lượng bạc a!

Chỉ có Nhất Nhất, không hề cảm thấy bất ngờ.

Từ lúc đầu định giá một văn tiền một mũi, nàng đã dự liệu được tình trạng hiện tại.

Mạnh Lâm Thanh không thể làm việc mua bán lỗ vốn.

“Đại trí tuệ của thiếu gia nhà chúng ta, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?” Nhất Nhất huých huých vai Tử Ngọc, nhỏ giọng nói: "Nhanh hoàn hồn đi.”

Rõ ràng nhìn Nhất Nhất mới là người nhỏ tuổi hơn, nhưng trong cuộc sống hằng ngày nàng luôn là một “tỷ tỷ” khi đối mặt với Tử Ngọc và Tuỳ Phong.

Duy chỉ có lúc đối diện với những người bệnh kia, mới giả bộ một chút hình tượng tiểu cô nương.

“Hoá ra là vậy…” Tử Ngọc lẩm bẩm.

Nàng không ngốc, chỉ là phản ứng đương nhiên không bằng hệ thống thành tinh, nhưng lúc này cũng đã hiểu ra.

Cho vắc-xin định giá cao quả thực có thể kiếm tiền nhưng danh tiếng sẽ không hay ho, không chừng Hoàng thượng bên kia ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng khó chịu muốn chết.

Nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác.

Mạnh Lâm Thanh “cho không” vắc-xin, có được lòng Hoàng thượng lại có được lòng bá tánh, cuối cùng còn có thể được ban thưởng, túi tiền cũng kiếm đầy.

Cái này được tính là một mũi tên trúng mấy đích?

Muốn nói đến cao minh, vậy còn phải là thiếu gia nhà mình a!

Kiếm tiền cũng phải kiếm cho thật đẹp đẽ, ai cũng không thể bắt bẻ được.

“Thiếu gia, không ngờ người lại là thiếu gia như vậy.” Tử Ngọc bội phục nói.
 
Back
Top Bottom