Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 150



Đại Bảo, Nhị Bảo thấy nương thân đang trêu đùa muội muội lập tức không chịu, cố gắng vươn tay về phía mẫu thân, muốn cùng chơi đùa.

Cảnh tượng tốt đẹp ấm áp như vậy, ngay cả Nhất Nhất "lạnh lùng vô tình" nhìn thấy, cũng nhịn không được động lòng.

Bên kia, Trương Đức Thuận trở về cung, lập tức bẩm báo cho Sở Nam Phong.

Là người cũ trong cung, Trương Đức Thuận tự nhiên phát hiện ra Hoàng thượng đặc biệt chú ý đến Bạch Tử Ngọc, cho nên khi bẩm báo mọi chuyện đều tường tận, ngay cả chuyện Bạch Tử Ngọc nhìn thêm mấy lần vào thỏi bạc thưởng cũng không bỏ sót.

Sở Nam Phong nhướng mày, không ngờ Bạch Tử Ngọc này lại ham tiền?

Những kẻ đứng trên cao như Sở Nam Phong, thấu hiểu lòng người, nắm bắt điểm yếu của con người là kỹ năng cơ bản nhất của bọn họ.

Người càng có "điểm yếu", Sở Nam Phong càng thích.

Dù sao có sở cầu mới dễ nắm trong tay, những người vô dục vô cầu, dùng ngược lại không yên tâm.

"Là thật sao? Hắn còn bảo ngươi đi đổi ngân phiếu, xem ra là trẫm cân nhắc không chu toàn rồi." Sở Nam Phong nói đầy ẩn ý, trên mặt lộ vẻ trầm tư.

"Sao có thể là Hoàng thượng cân nhắc không chu toàn, là nô tài làm việc không đủ thỏa đáng." Trương Đức Thuận tự nhiên sẽ không để Sở Nam Phong gánh cái trách nhiệm này.

Gần đây đều bận tâm chuyện dịch bệnh, Sở Nam Phong cho dù thỉnh thoảng có nhớ tới Bạch Tử Ngọc, cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại chuyện dịch bệnh đã được giải quyết hoàn mỹ, no ấm sinh d*m d*c, đầu óc hắn vừa thả lỏng, một số ý nghĩ không thích hợp liền nảy ra.

Ví dụ như lúc này, Sở Nam Phong đặc biệt muốn gặp Bạch Tử Ngọc.

Quang minh chính đại đi gặp, hiển nhiên không thích hợp.

Dù sao trước đó hắn mặc long bào xuất hiện ở y quán, vị tiểu đại phu kia còn giả vờ không quen biết hắn.

Sở Nam Phong sau đó mới phản ứng lại, cảm thấy Bạch Tử Ngọc lúc đó tám chín phần là giả vờ, nhưng lại bất lực.

Cho nên, lần này Sở Nam Phong quyết định vẫn mặc thường phục, ít nhất mặc thường phục thì Bạch Tử Ngọc nhận ra hắn.

"Ngươi lui xuống trước đi."

Cho Trương Đức Thuận lui xuống, Sở Nam Phong thành thạo thay y phục, từ mật đạo rời khỏi hoàng cung.

Đến Bình An y quán, lại phát hiện lúc này y quán căn bản không mở cửa.

Nghĩ lại cũng phải, Bạch Tử Ngọc phỏng chừng phải nghỉ ngơi vài ngày, dù sao ở khu cách ly ngoài thành. Có Trần đại nhân hồi báo, Sở Nam Phong biết Bạch Tử Ngọc là một khắc cũng không được nghỉ ngơi mà bận rộn.

Nhưng cứ như vậy mà về hoàng cung?

Sở Nam Phong ít nhiều có chút không cam lòng, không gặp được hắn, chẳng phải chuyến này đi uổng công sao?

Chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn, Sở Nam Phong quyết định phá lệ, làm một lần "đầu trộm đuôi cướp".

Lợi dụng lúc xung quanh không ai chú ý, Sở Nam Phong bay người lên nóc nhà trong sân, nhẹ nhàng đáp xuống, lật một miếng ngói quan sát động tĩnh trong phòng.

Lúc này, Mạnh Lâm Thanh đang vui vẻ chơi đùa cùng ba đứa nhỏ.

Sở Nam Phong vừa nhìn thấy, chính là cảnh tượng phụ từ tử hiếu này.

Đối với việc mình bị nhìn trộm, Mạnh Lâm Thanh không hề hay biết.

"Làm gì thế, con cũng muốn được ôm sao? Lại đây." Mạnh Lâm Thanh bế Đại Bảo lên, dỗ dành trong lòng.

Thằng bé lập tức cười đến mức nước miếng sắp chảy ra.

"Ê, không được ch** n**c miếng lên người ta, lên giường cũng không được." Mạnh Lâm Thanh ghét bỏ nói.

Sở Nam Phong chính mình cũng không phát hiện, khóe miệng hắn lại mang theo một tia ý cười nhàn nhạt.

Ám vệ âm thầm đi theo đều ngây người.

Chủ tử nhà bọn họ từ khi nào lại leo lên nóc nhà nhìn trộm người khác?
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 151



Huống chi lúc nhìn trộm, còn lộ ra loại biểu tình... khó có thể diễn tả này, chủ tử nhà bọn họ lại cười, vậy mà lại cười!

Mỗi người đều khiếp sợ, cho dù trước đó không tin chủ tử đối với Bạch Tử Ngọc có ý đồ khác thì lúc này cũng d.a.o động.

Người khác không biết nhưng 138 là ai, nó đường đường là hệ thống a!

Cho dù võ công của Sở Nam Phong có xuất thần nhập hóa đến đâu, cho dù những ám vệ này chưa từng bị ai phát hiện ra, nhưng có thể qua mắt được hệ thống sao?

Đương nhiên là không thể.

Vào lúc bọn họ xuất hiện, vào lúc Sở Nam Phong đáp xuống nóc nhà, vào lúc hắn ta mở ngói ra 138 đã lập tức phát giác.

138 là hệ thống ràng buộc với Mạnh Lâm Thanh, nên nó biết rất rõ tình cảnh hiện tại của nàng.

Vì vậy, nó cảm thấy mình cần phải nhắc nhở nàng một chút.

【Ký chủ, phu quân hoàng đế của người đến rồi kìa.】

Mạnh Lâm Thanh đang ôm Đại Bảo chơi đùa bỗng sững người, nàng quay đầu nhìn Nhất Nhất, lại phát hiện "nàng" vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Ở đây căn bản không có ai khác ngoại trừ ba đứa nhỏ, cho nên nếu muốn nhắc nhở mình, Nhất Nhất hoàn toàn có thể trực tiếp lên tiếng, nhưng nó lại dùng thiên âm.

Thiên âm là âm thanh trực tiếp xuất hiện trong ý thức của Mạnh Lâm Thanh.

Tương tự, Mạnh Lâm Thanh cũng có thể dùng ý niệm để giao tiếp với hệ thống, cũng chính là 138.

Nếu đã như vậy, điều đó chứng tỏ Sở Nam Phong không chỉ đã đến, mà còn đang ở ngay gần đây...

Mạnh Lâm Thanh cố kìm nén bản thân không ngẩng đầu lên, nhưng nàng đã đoán được, tên cẩu nam nhân kia lúc này chắc chắn đang ở trên nóc nhà rình mò mình.

Tên b**n th** đáng ghét!

Mạnh Lâm Thanh thầm mắng trong lòng, quả nhiên không thể trông mong gì vào tố chất của tên cẩu nam nhân này, vậy mà hắn ta còn chơi trò đạo chích, quân tử trên xà nhà!

Không đúng, Sở Nam Phong bây giờ không tính là đạo chích nữa.

Nàng cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, cảm thấy vô cùng may mắn. May mà nàng đã tập thành thói quen, ở nhà cũng luôn mặc nam trang, toàn thân kín mít.

May mà không phải lúc nãy nàng cho Tam Bảo b.ú sữa hắn ta mới đến rình mò, nếu không thì thiệt thòi lớn rồi, còn có thể để lộ thân phận nữa.

Sở Nam Phong như vậy phải gọi là trộm cỏ mới đúng, dù sao bây giờ nàng là nam nhân.

【Nếu hắn ta đi rồi, thì nhắc nhở ta một tiếng.】

【Vâng, ký chủ.】

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, Nhất Nhất đứng trong nhà, nhìn Mạnh Lâm Thanh đang chơi đùa cùng các con.

Bị tên b**n th** kia rình mò trong bóng tối, Mạnh Lâm Thanh đành phải bắt đầu diễn kịch.

“Phụ thân đi lâu như vậy, các con có nhớ phụ thân không?”

Khi ở cùng lũ trẻ, phần lớn thời gian Mạnh Lâm Thanh đều tự xưng là nương, trừ khi có người ngoài, vì để tránh bị lộ thân phận nàng mới tự xưng là phụ thân.

Bây giờ chính là cố ý diễn cho Sở Nam Phong xem.

“Tam Bảo, con phải ăn nhiều một chút, gầy như con khỉ con thế này phụ thân nhìn thấy sẽ đau lòng lắm, con gái phải mũm mĩm một chút mới xinh đẹp.”

Nhị Bảo cũng bò tới ôm lấy chân Mạnh Lâm Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào chân nàng.

“Đến đây, Nhị Bảo của chúng ta cũng muốn ôm một cái.”

Mạnh Lâm Thanh không hề có sự phân biệt đối xử, Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, ai cũng được ôm.

Đồng thời, Mạnh Lâm Thanh chú ý đến cách bài trí trong phòng mình, một lần nữa cảm thấy may mắn.

May mà thẩm mỹ của nàng luôn theo phong cách đơn giản gọn gàng, cả căn phòng ngoài một số sách vở, vật dụng cần thiết ra thì chỉ còn lại đồ đạc của lũ trẻ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 152



Cách bài trí rất đơn giản, không hề có chút nào ra dáng thiếu nữ, đảm bảo Sở Nam Phong tuyệt đối không thể nhìn ra manh mối gì.

Nàng cố gắng phớt lờ sự tồn tại của tên b**n th** kia, trêu chọc lũ trẻ như thường ngày.

Còn Sở Nam Phong ngồi trên nóc nhà, sau khi nhìn thấy Bạch Tử Ngọc bỗng chốc có chút ngẩn ngơ.

Hắn không biết tại sao mình nhất định phải xuất cung để gặp vị tiểu đại phu này, chỉ là trong đầu có một giọng nói thôi thúc hắn phải đến gặp y.

Nhưng lúc này thật sự gặp được rồi, hắn lại không biết nên làm gì mới phải.

Nhìn thấy Bạch Tử Ngọc đang trêu chọc lũ trẻ, sự chú ý của hắn liền bị ba đứa nhỏ kia thu hút.

Ừm... Với con mắt khó tính của Sở Nam Phong, ba đứa nhỏ này đều có ngoại hình khá ưa nhìn, lớn lên chắc chắn sẽ là những người tài giỏi.

Điều này chắc chắn không thể thiếu công lao của Bạch Tử Ngọc, nhưng mà phu nhân của Bạch Tử Ngọc chắc hẳn cũng có dung mạo xinh đẹp, ít nhất là sẽ không khiến y thất vọng về ngoại hình.

Nghĩ đến phu nhân của Bạch Tử Ngọc, trong lòng Sở Nam Phong bỗng dốc lên chút chua xót.

Rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, mới có thể thu phục được Bạch Tử Ngọc khó gần đến vậy?

Sở Nam Phong không khỏi tò mò.

Trước đó, Sở Nam Phong đã lệnh cho Thanh Long đi điều tra thân phận của Bạch Tử Ngọc.

Với mạng lưới tình báo hùng mạnh của Thanh Long, cuối cùng tin tức thu thập được cũng chẳng có bao nhiêu.

Bạch Tử Ngọc này là con riêng, cha hắn là ca ca của chính thê thừa tướng Mạnh Nguyệt Sinh - Bạch Y Nhu, Bạch gia hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của đứa con riêng này.

Còn về phần thê tử của Bạch Tử Ngọc là ai thì một chút tin tức cũng không dò la được, thậm chí bên hộ tịch cũng không đăng ký thông tin hắn đã thành thân.

Không biết đám người ở hộ tịch làm ăn kiểu gì nữa!

Nếu là người khác Sở Nam Phong nhất định sẽ lấy chuyện này trách tội quan viên liên quan, nhưng lúc Huyền Vũ xin chỉ thị, hắn lại nói tạm thời không có bất kỳ động tĩnh gì.

Vẫn còn nhớ lúc ấy, biểu cảm của Huyền Vũ và Thanh Long khi nhìn hắn, thật sự là khó diễn tả thành lời...

Bạch Tử Ngọc này, quả thực trên người đầy rẫy nghi ngờ, khiến Sở Nam Phong thế nào cũng không hiểu nổi.

Nhưng nói Bạch Tử Ngọc làm ra chuyện gì bất chính, thì thật sự cũng không có.

Theo như quan sát của Thanh Long, người này chính là một vị đại phu thật thà chất phác, y thuật cao siêu, y đức nhân tâm, còn chủ động giúp hắn giải quyết vấn nạn dịch bệnh.

Không nhìn thấu, không nhìn thấu...

Nhưng càng không nhìn thấu, Sở Nam Phong lại càng muốn nhìn thấu.

Hắn không thích loại cảm giác không thể khống chế này.

Chẳng có vị hoàng đế nào lại thích loại cảm giác này.

Mạnh Lâm Thanh trêu đùa với đám nhóc con một hồi, đám nhóc ăn no nê lại chơi nửa ngày, đều có chút buồn ngủ.

Ngủ đối với việc phát triển thể chất của trẻ con rất có lợi, Mạnh Lâm Thanh bèn dỗ dành chúng đi ngủ.

"Ngủ ngoan nào." Mạnh Lâm Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng nhỏ của chúng.

Từng cái từng cái, rất có quy luật.

Sở Nam Phong ở trên đỉnh đầu nhìn xuống, thế mà lại cảm thấy Bạch Tử Ngọc lúc này có một loại quang huy khác thường.

Có lẽ đó chính là khí chất đặc biệt của bậc làm cha mẹ.

Đám nhóc con rất nể mặt, hay nói cách khác trong chuyện dỗ dành chúng, Mạnh Lâm Thanh chưa bao giờ gặp phải bất kỳ khó khăn nào.

Rất nhanh, đám nhóc đã ngủ say.

Mạnh Lâm Thanh đặt chúng ngay ngắn trên giường, cẩn thận đắp chăn cho chúng, bản thân thì ngồi xuống trước bàn sách.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 153



Nàng tùy ý cầm lấy một quyển y thư, bắt đầu lật xem, giả vờ đang đọc sách.

Chỉ là, Mạnh Lâm Thanh một chữ cũng không nhìn vào.

Bất luận kẻ nào cũng không thể nào trong tình huống biết rõ bị rình mò, còn có tâm trạng nhàn nhã đọc sách được!

Nhất là kẻ rình mò ngươi lại còn là kẻ thù không đội trời chung, để hắn phát hiện ra thân phận của ngươi thì sẽ c.h.ế.t không chỗ chôn ấy.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy bản thân có thể giữ bình tĩnh, diễn xuất đến mức độ này, đã là rất giỏi rồi.

【Cẩu nam nhân kia đi chưa?】

Mạnh Lâm Thanh dùng ý niệm hỏi.

138 rất bất ngờ, nó đương nhiên biết ký chủ sẽ không có chút hảo cảm nào với tên cựu phu quân thất đức này, nhưng lại là lần đầu tiên biết được ở chỗ ký chủ, xưng hô của hoàng đế cựu phu quân là cẩu nam nhân.

Quả nhiên... rất là thích hợp.

Những chuyện tốt đẹp mà Sở Nam Phong làm với nguyên chủ, 138 cũng giống như Mạnh Lâm Thanh đều rõ ràng.

【Chưa.】

138 đáp.

Mạnh Lâm Thanh không còn gì để nói, không biết tên cẩu nam nhân kia rốt cuộc muốn làm gì, đã rình mò bao lâu rồi thế mà còn chưa nhìn đủ sao?

Hay là nói, Sở Nam Phong đã phát giác ra điều gì đó không đúng, đây là cố ý giám sát nàng?

Không đúng, nếu thật sự là giám sát thì phái người khác đến là được rồi, cần gì phải đường đường chính chính hoàng đế tự mình ra mặt?

Ánh mắt Sở Nam Phong vẫn luôn dõi theo Bạch Tử Ngọc, thấy y đắp chăn cho lũ trẻ, ngồi xuống trước bàn sách bắt đầu đọc sách, thầm nghĩ quả nhiên là thần y.

Tinh thần yêu thích học tập này không phải người thường có thể có được.

Chờ đã... Sở Nam Phong tập trung tinh thần nhìn kỹ, phát hiện Bạch Tử Ngọc này hình như cầm ngược sách rồi?

Quả nhiên là thần y mà!

Thế mà cũng có thể cầm ngược sách y để xem, chẳng theo đường lối bình thường nào, thảo nào hắn là thần y, đầu óc quả nhiên hơn người thường.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Nam Phong lại thêm phần thưởng thức Bạch Tử Ngọc.

Tréo ngoe thay, một người thì chẳng hề phát hiện ra mình cầm ngược sách, một người thì thấy cầm ngược cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thậm chí còn cho rằng người ta rất tài giỏi.

Điều này há chẳng phải là một sự kết hợp hoàn hảo sao?

Mạnh Lâm Thanh tiếp tục cầm ngược sách y một lúc.

【Đi rồi?】

【Chưa.】

Mạnh Lâm Thanh tức giận đến mức muốn ném sách.

Chẳng lẽ, Sở Nam Phong đây là nghiện trộm nhìn, vẫn chưa đủ sao?

Không thể cứ để hắn ta nhìn mãi như vậy được, nếu không Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn không thể làm việc của mình, thật quá giày vò.

Đã Sở Nam Phong không tự mình rời đi, vậy thì nàng phải nghĩ cách, để hắn ta tự động cút xéo.

Thực sự không thể nhịn được nữa, Mạnh Lâm Thanh quyết định ra tay.

“Trương bà tử?”

Nghe tiếng gọi, Trương bà tử vội vàng chạy đến.

“Thiếu gia, có việc gì sao?”

May mà ngày thường nàng “dạy dỗ đến nơi đến chốn”, luôn để ba người Tử Ngọc gọi nàng là thiếu gia, đề phòng chính là lúc này.

Nếu không Trương bà tử mà thốt ra một câu “Tiểu thư”, mọi nỗ lực của Mạnh Lâm Thanh sẽ đổ sông đổ bể.

“Ta muốn đến y quán viết một ít thứ, người xong việc thì ở lại phòng ta, chăm sóc mấy đứa nhỏ.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Mấy đứa nhỏ ngủ không yên phận, chỉ sợ chúng lăn qua lăn lại vô ý, đến lúc đó ngã xuống đất bị thương.

Có người trông chừng vẫn an toàn hơn.

“Thiếu gia, hay là người nghỉ ngơi thêm một chút đi, ngày mai viết cũng không sao mà?” Trương bà tử đau lòng nhìn thiếu gia nhà mình.

“Không được, là phương thuốc trị bệnh dịch, phải tranh thủ thời gian viết ra.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Lời này cũng không phải là giả, về việc ngăn chặn triệt để bệnh dịch nàng còn rất nhiều việc phải làm tiếp theo, quả thực là phải tranh thủ thời gian.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 154



Sở Nam Phong trên mái nhà nghe được lời này, cảm thấy Bạch Tử Ngọc thật sự là người tốt, hết lòng vì chuyện bệnh dịch như vậy.

Hữu dụng hơn đám lão già ăn không ngồi rồi dưới trướng hắn nhiều!

Càng khiến hắn muốn thu Bạch Tử Ngọc về dưới trướng mình làm việc, đây mới là người làm việc thực sự, là người có thể cống hiến cho giang sơn xã tắc.

“Vậy được rồi, thiếu gia người cũng phải chú ý thân thể, đừng làm việc quá sức.” Trương bà tử dặn dò.

Bên ngoài không có việc gì để làm, Trương bà tử liền ở lại trong phòng, lúc này mấy đứa nhỏ đều đã ngủ, cũng không tiện bế qua bế lại.

Mạnh Lâm Thanh thì trực tiếp đến y quán.

Nhất Nhất không đi theo, nó bận việc riêng của mình.

Về phần giao tiếp bằng ý niệm, cho dù Mạnh Lâm Thanh và Nhất Nhất không ở cùng một phòng, cũng không ảnh hưởng đến việc hai người bọn họ liên lạc bằng ý niệm.

Hiện tại tuy số ca bệnh dịch ở kinh thành đã được kiểm soát, nhưng đây không phải là trạng thái lâu dài.

Chỉ có dựa vào vắc-xin để hình thành miễn dịch, mới có thể coi là triệt để.

Hơn nữa ở những khu vực khác bệnh dịch vẫn đang hoành hành, không ít bá tánh phải chịu đựng đau khổ, người c.h.ế.t vì bệnh dịch cũng không phải là ít.

Đã muốn quản, thì không thể chỉ quản một mẫu ba phân đất của mình.

Cho nên khi ở khu cách ly, Mạnh Lâm Thanh đã suy nghĩ kỹ càng, nàng bằng lòng giao phương thuốc trị bệnh dịch mà mình nghiên cứu ra.

Dù sao chỉ dựa vào sức lực của một mình nàng thì không thể nào nhanh chóng giải quyết được vấn đề bệnh dịch, vẫn phải mượn sức của Sở Nam Phong.

Ngồi vào chỗ làm việc thường ngày, Mạnh Lâm Thanh bắt đầu dùng bút lông viết.

Bệnh dịch là gì, có thể xuất hiện những triệu chứng nào, đối với những triệu chứng và đối tượng khác nhau nên lựa chọn phương thuốc phù hợp như thế nào...

Những nội dung này vô cùng phức tạp, Mạnh Lâm Thanh cố gắng viết thật cẩn thận.

Chỉ cần là người có nền tảng y học, ví dụ như các thái y ở Thái Y Viện, đảm bảo rằng họ có thể học hỏi và nắm bắt được nội dung một cách nhanh chóng.

Mạnh Lâm Thanh vừa rồi đã hỏi Nhất Nhất biết được Sở Nam Phong vẫn chưa rời đi, hơn nữa còn di chuyển đến khu vực y quán để nhìn trộm.

Vì vậy trong khi viết, nàng vừa tự nói với chính mình.

Như thể cố tình nói cho ai đó nghe vậy.

“Những nội dung này viết ra thì dễ, nhưng làm thế nào để phát huy hết giá trị của chúng đây?”

“Chỉ dựa vào sức lực của một mình ta là không đủ, e rằng vẫn phải nhờ đến tên cẩu - khụ! khụ!”

Lỡ lời rồi, Mạnh Lâm Thanh suýt chút nữa thì buột miệng nói ra ba chữ “cẩu nam nhân”, nếu để Sở Nam Phong nghe thấy, chẳng phải hắn sẽ xông ra g.i.ế.c nàng sao!

May mà nàng đã kịp thời sửa lời, dùng tiếng ho để che giấu.

Tiếng ho này ngược lại khiến Sở Nam Phong đang lén nhìn cảm thấy áy náy, suy cho cùng Bạch Tử Ngọc đã bận rộn như vậy cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc này lại vội vàng viết phương thuốc.

Có vẻ như còn muốn giao phương thuốc ra, đây là tấm lòng bao la đến nhường nào!

“Vẫn là phải nhờ đến sức mạnh của Hoàng thượng mới được.”

“Đúng vậy, Thái Y Viện có rất nhiều người tài giỏi, có nội dung trong bức thư này bọn họ cũng có thể đối phó với dịch bệnh, đến lúc đó mới có thể đạt được kết quả to lớn.”

“Chỉ là…” Mạnh Lâm Thanh đã viết xong phương thuốc, đang thu dọn.

“Ta phải làm sao để đưa bức thư này đến tay Hoàng thượng đây? Chẳng lẽ ta trực tiếp đến cửa cung nói rõ mục đích đến, cũng không biết quan sai canh cổng có cho ta vào hay không, đừng có coi ta là thích khách thì chết?”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 155



“Ôi, thật là đau đầu mà! Muốn gặp Hoàng thượng một lần quả thật không phải chuyện dễ dàng, hay là ta đi tìm Trần đại nhân giúp đỡ?”

Mạnh Lâm Thanh cố ý tự nói với chính mình, mục đích chính là muốn để Sở Nam Phong nghe thấy.

Sau đó hắn sẽ tự mình xuất hiện, Mạnh Lâm Thanh trực tiếp đưa phương thuốc cho hắn, hắn cầm phương thuốc rồi nhanh chóng rời đi, đến lúc đó trực tiếp để Trương Đức Thuận mang thưởng đến là được.

Mạnh Lâm Thanh nghĩ rất hay, chỉ tiếc là Sở Nam Phong không hiểu được thâm ý của nàng, cũng sẽ không đi theo ý nghĩ của nàng.

Sở Nam Phong khi biết Bạch Tử Ngọc muốn giao phương thuốc cho mình, liền vô cùng kích động.

Đặc biệt là khi nghe Bạch Tử Ngọc nói muốn thử vào cung, liền lập tức rời đi.

Phải nhanh chóng hồi cung chờ đợi, tốt nhất là dặn dò cẩn thận với phía Ngự Lâm Quân, nếu Bạch Tử Ngọc đến trực tiếp đưa người đến trước mặt hắn!

Mạnh Lâm Thanh tự nói với chính mình đến mức này, đã có chút không thể bịa ra được nữa.

Sở Nam Phong vẫn chưa chịu xuất hiện sao?

【Ký chủ, phu quân cũ của người đã rời đi rồi.】

138 yếu ớt nhắc nhở.

Rời đi?

Mạnh Lâm Thanh ngây người, kế hoạch của nàng không phải như vậy, tên cẩu nam nhân kia chắc chắn đã nghe thấy lời nàng nói, tại sao không chịu xuất hiện nhận phương thuốc?

Nói Sở Nam Phong không có hứng thú với phương thuốc, Mạnh Lâm Thanh tuyệt đối không thể nào ngốc đến mức đó.

Không có một vị vua nào lại không thèm muốn phương thuốc trị bệnh dịch.

【Hắn đi lúc nào?】

【Lúc ký chủ nói muốn vào cung dâng phương thuốc.】

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Xong rồi, đại sự không thành.

Sở Nam Phong lúc này rời đi, chẳng phải là rõ ràng coi lời nàng nói là thật, lúc này đang vội vàng quay về chờ nàng chủ động vào cung tìm hắn sao!

Thật là khiến người ta lo lắng.

Nếu như mình làm theo lời vừa nói, chủ động đến hoàng cung, vậy chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Sở Nam Phong có sở thích đặc biệt, hơn nữa còn có chút ý tứ với mình trong bộ dạng nam trang. Bây giờ mình tự mình dâng đến tận cửa chẳng phải là người ta đang buồn ngủ lại tự mình đưa gối sao!

Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm!

Trong lòng Mạnh Lâm Thanh bỗng nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo.

Vào hang cọp rồi, đến lúc đó nàng phải làm sao để thoát thân đây?

Với tính cách thất thường của Sở Nam Phong, ai mà biết được hắn muốn làm gì, nhỡ đâu hắn trực tiếp giam cầm mình lại…

Rồi cái gì mà xiềng xích giam cầm, phát hiện ra thân phận nữ nhi của mình, trong cơn thịnh nộ sẽ dùng hình phạt với mình.

Lại còn diễn thêm mấy trò cấm kỵ quái gở nữa chứ……

Cứu mạng!

Mạnh Lâm Thanh nghĩ tới nghĩ lui, bất giác rùng mình một cái.

Quá khủng khiếp, đó chính là hang hùm miệng cọp, bản thân tuyệt đối không thể ngu ngốc tự chui đầu vào rọ.

Nhưng về chuyện dịch bệnh Mạnh Lâm Thanh cũng rất lý trí, nàng biết không có thời gian để lãng phí, càng sớm đưa phong thư này vào cung thì càng có thể cứu được nhiều người bệnh dịch bệnh hơn.

Đây không phải là chuyện đùa, liên quan đến tính mạng con người, Mạnh Lâm Thanh phân biệt được nặng nhẹ.

Nhưng ít nhất nàng có thể nghĩ cho mình một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Đúng rồi, vừa rồi không phải nói đến việc tìm Trần đại nhân hỗ trợ sao, biết đâu đây là một lựa chọn không tồi.

“Tuỳ Phong!” Mạnh Lâm Thanh gọi.

“Thiếu gia, có dặn dò gì ạ?”

“Phong thư này ngươi cất kỹ.” Mạnh Lâm Thanh đưa thư cho Tuỳ Phong, nhìn hắn cất vào trong ngực: "Mang đến cửa thành tìm Trần đại nhân, cứ nói là ta bảo ngươi đi tìm hắn, hy vọng hắn có thể đem phong thư này giao cho Hoàng thượng, bên trong viết về biện pháp đối kháng dịch bệnh.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 156



“Vâng, ta đi ngay đây.”

Tuỳ Phong hành động rất nhanh, hắn dựa theo lời dặn dò của Mạnh Lâm Thanh nói rõ mục đích đến, quả nhiên cũng gặp được Trần đại nhân.

Nhưng lại bị từ chối.

“Trần đại nhân vì sao lại từ chối? Xin hãy nói rõ lý do, ta cũng có thể về báo cáo lại với thiếu gia nhà ta.” Tuỳ Phong truy hỏi, hắn căn bản không ngờ tới Trần đại nhân lại từ chối.

Trần đại nhân lúc này trong lòng rất oan uổng, bất kể là ai nhận được thứ này, cũng không thể nào từ chối được!

Phong thư này đưa đến trước mặt Hoàng thượng, cho dù hắn ta chỉ là người trung gian, thì ít nhiều cũng có chút công lao.

Chỉ tiếc, người bảo hắn ta từ chối lại chính là Hoàng thượng.

Hoá ra lúc Sở Nam Phong rời đi, đã nghe được câu nói cuối cùng của Mạnh Lâm Thanh là có thể tìm Trần đại nhân hỗ trợ.

Cho nên trên đường hồi cung, hắn liền sai người đưa cho Trần đại nhân một lời nhắn. Nếu người của Bạch Tử Ngọc tìm đến, nhất định phải từ chối, để Bạch Tử Ngọc tự mình đưa thư vào cung.

“Phong thư này vô cùng quan trọng, Bạch đại phu đối kháng dịch bệnh có công, Trần mỗ sao có thể là loại người muốn chiếm đoạt công lao của người khác chứ?”

“Theo ý kiến của ta, phong thư này vẫn là do Bạch đại phu tự mình đưa vào cung thì tốt hơn, đến lúc đó Hoàng thượng xem xong biết đâu còn có thêm ban thưởng!”

Dù thế nào đi nữa, Tuỳ Phong cũng nhận được câu trả lời.

Hắn không tiếp tục dây dưa, mang theo thư và lời đáp của Trần đại nhân, nhanh chóng quay về báo cáo với Mạnh Lâm Thanh.

“Hắn ta thật sự nói như vậy?” Mạnh Lâm Thanh đau đầu.

Nhất thời, không biết nên nói Trần đại nhân này là chính trực, hay là cổ hủ quá mức rồi.

Lại khiến Mạnh Lâm Thanh khó làm, nàng thật sự không muốn tự mình đưa thư vào cung.

Đã Trần đại nhân không tiếp chiêu này, Mạnh Lâm Thanh cũng hết cách, thư vẫn phải đưa đi.

“Tuỳ Phong, ngươi cầm phong thư này vào cung, cứ nói là Bạch Tử Ngọc của Bình An y quán đưa tới, chắc hẳn sẽ không làm khó ngươi.” Mạnh Lâm Thanh lại nói.

Nàng đã nghĩ thông, điều quan trọng chỉ là phong thư này được đưa vào cung, mà Sở Nam Phong biết thư sẽ được đưa tới.

Cho nên chỉ cần nàng bảo đảm thư được đưa đến, thì không cần lo lắng thư có rơi vào tay người khác hay không.

“Vâng, ta đi ngay đây.” Tuỳ Phong lập tức đáp ứng.

Thân phận của hắn trong sạch, so với việc để Mạnh Lâm Thanh mạo hiểm vào cung, hắn quả thật là lựa chọn tốt hơn.

Mạnh Lâm Thanh ở y quán chờ đợi, nửa canh giờ sau, Tuỳ Phong trở về.

“Thư đã đưa đến chưa?”

“Đã đưa đến rồi.” Tuỳ Phong gật đầu: "Ta vừa đến cửa cung, còn chưa kịp nói rõ thân phận, thì phát hiện ra ở đó có người đang chờ.”

“Hình như là người hôm trước đưa biển hiệu đến y quán chúng ta.”

Mạnh Lâm Thanh biết rồi, là Trương Đức Thuận.

Đã Trương Đức Thuận chờ ở đó, xem ra Sở Nam Phong quả nhiên là nghe được lời nàng nói, hồi cung chờ nàng.

Chỉ là không ngờ nàng lại để Tuỳ Phong thay mặt đi.

“Không còn việc gì của chúng ta nữa, chỉ cần ngươi giao thư cho Trương công công, sau đó bọn họ biết nên làm như thế nào.” Mạnh Lâm Thanh nói, tâm tình vui vẻ.

Sở Nam Phong còn muốn nàng dê vào miệng cọp sao?

Không có cửa đâu!

Tuỳ Phong cũng không nghĩ nhiều, đã thiếu gia nói vậy hắn cũng không cần quản, đi làm việc của mình.

Mạnh Lâm Thanh vui vẻ ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nhắm mắt lại, trong đầu lại đang suy nghĩ về chuyện vắc-xin.

Mua quyền hạn vắc-xin không giới hạn, không thể lãng phí được.

Nhưng mà chuyện này phải lên kế hoạch cho tốt, tiêm vắc-xin rốt cuộc vẫn quá phiền phức, nếu như có thể chế tạo thành dạng uống sẽ tiện lợi hơn nhiều, lại càng tiết kiệm được rất nhiều nhân lực.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 157



Trong không gian cái máy nuôi cấy vắc-xin tự động kia, nhìn qua có vẻ rất cao cấp, tích phân thu vào cũng không rẻ, hẳn là có khả năng này chứ?

Ý niệm vừa động.

【138, cái máy nuôi cấy vắc-xin tự động kia, có thể làm vắc-xin dạng uống không?】

【Có thể.】

Mạnh Lâm Thanh lúc này mới yên tâm, chi tiết cụ thể đợi tối nay nàng vào không gian từ từ nghiên cứu.

Lúc này, cửa y quán vang lên tiếng gõ cửa.

Mạnh Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Tử Ngọc đã nói hôm nay không khám bệnh, cửa chắc chắn cũng đã treo bảng, sao lại còn có người tìm đến?

“Ai vậy? Y quán hôm nay không khám bệnh…” Mạnh Lâm Thanh vừa nói, vừa mở cửa, phát hiện người tới lại là Trương Đức Thuận.

Hắn ta tới đây làm gì?

“Bạch đại phu, lão nô không phải tới mời ngài khám bệnh, là hy vọng ngài có thể vào cung một chuyến.” Trương Đức Thuận cung kính nói.

“Vào cung?” Mạnh Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái: "Trương công công hẳn là đã nhận được phong thư kia rồi, nếu Hoàng thượng đã xem qua phong thư kia hẳn là không cần ta vào cung nữa.”

“Thư đã đưa đến tay Hoàng thượng, cũng đã giao cho Thái y viện bên kia, chỉ là Thái y xem qua còn có rất nhiều chỗ không hiểu, hy vọng Bạch đại phu có thể vào cung tự mình giảng giải một hai.”

Mạnh Lâm Thanh: “…”

Phong thư kia của nàng gần như là hoàn mỹ, viết rất dễ hiểu. Đừng nói là Thái y của Thái y viện, e là đại phu bình thường cũng có thể xem hiểu, còn cần phải đặc biệt mời nàng đi giảng giải?

Nếu chút trình độ này cũng không có, còn làm Thái y gì nữa.

E rằng, đây chỉ là cớ của Sở Nam Phong mà thôi.

Mạnh Lâm Thanh quả thực nhìn thấu, nhưng Trương Đức Thuận người cũng đã tới, lời cũng nói rất khách khí, bề ngoài không bắt bẻ được chút nào. Nàng nếu như lại kiên quyết từ chối, dường như không ổn lắm.

Được, vậy nàng vào cung một chuyến.

Không phải chỉ là giảng giải cho Thái y thôi sao, chẳng lẽ Sở Nam Phong còn thật sự muốn cưỡng ép giữ nàng lại trong cung.

“Làm phiền Trương công công chờ một lát, ta dặn dò người nhà một chút liền theo ngươi vào cung.” Mạnh Lâm Thanh nói.

“Mời Bạch đại phu.” Trương Đức Thuận thở phào nhẹ nhõm, hắn ta còn sợ mình mời không được người, đến lúc đó còn không biết ăn nói với Hoàng thượng thế nào.

Mạnh Lâm Thanh nói với Tử Ngọc bọn họ mình đi rồi về.

Tuỳ Phong trong nháy mắt trở nên căng thẳng, hắn nhìn ra thiếu gia không muốn đi, lúc trước bảo hắn làm chân chạy cũng là ý này, không ngờ người trong cung lại tìm tới.

“Thiếu gia, sẽ không có chuyện gì chứ?” Tuỳ Phong lo lắng.

“Không sao.”

Mạnh Lâm Thanh lúc này ngược lại bình tĩnh hơn không ít, chỉ cần tên cẩu nam nhân kia còn chưa nhận ra thân phận của nàng, coi như là chưa đến mức thật sự nguy hiểm.

Về phần chuyện Sở Nam Phong thích nam sắc, nàng cũng chưa từng thừa nhận mình biết người bệnh tìm nàng xem khuynh hướng và Hoàng thượng là cùng một người, cho nên hiện tại nàng hoàn toàn có thể giả ngu ứng phó.

Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, Mạnh Lâm Thanh không tin mình diễn không lại Sở Nam Phong!

“Mọi người không cần lo lắng, ta đi rồi về.” Mạnh Lâm Thanh cho mọi người một ánh mắt trấn an.

Trên đường đi theo Trương Đức Thuận vào cung, Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Kỳ thật nàng chỉ là dùng cách này để từ chối giao tiếp với Trương Đức Thuận.

Đến cửa cung, Mạnh Lâm Thanh mở mắt ra.

Nàng cảm thấy Trương Đức Thuận muốn mở miệng nói chuyện, liền giành nói trước hắn ta.

“Trương công công, thật ngại quá để các vị Thái y đợi lâu, còn có nhiều người bệnh dịch bệnh như vậy đang chờ thuốc, còn phải làm phiền công công mau chóng đưa ta đến Thái y viện.” Mạnh Lâm Thanh lời này nói thật khéo léo, nhất quyết không cho Trương Đức Thuận cơ hội.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 158



“Bạch đại phu khách khí rồi.” Trương Đức Thuận đau đầu.

Nhưng Sở Nam Phong sớm liệu đến khả năng này nên đã sớm dặn dò Trương Đức Thuận, để hắn mọi việc đều lấy ý kiến của Bạch Tử Ngọc làm đầu.

“Hoàng thượng đặc biệt dặn dò tạp gia, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ngươi.”

Mạnh Lâm Thanh nhướn mày, không ngờ Sở Nam Phong lại nói ra loại lời này.

Nhưng nàng cũng không ngây thơ mà cho rằng sự việc sẽ đơn giản như vậy.

Đã vào long đàm hổ huyệt này thì phải nâng cao mười hai vạn phần tinh thần, nếu không một khi lơ là, đều có khả năng trúng phải kế của Sở Nam Phong.

“Đa tạ hoàng thượng.” Mạnh Lâm Thanh nói năng không chút sơ hở.

Đến Thái Y Viện, bên trong quả nhiên có không ít thái y, hình như đang cầm lấy phong thư của nàng nghiên cứu.

Vị thái y năm xưa ở khu cách ly được Mạnh Lâm Thanh cứu trị cũng có mặt.

“Bạch đại phu, ngài đến rồi!” Phạm Gia Niên đứng dậy, nghênh đón Bạch Tử Ngọc.

Mặc dù Bạch Tử Ngọc rõ ràng trẻ tuổi hơn những thái y này, nhưng do nàng có công lao trong việc trị bệnh dịch nên các thái y đều rất kính trọng nàng.

“Là ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nhận ra Phạm Gia Niên, gật đầu chào hỏi: "Phạm thái y.”

“Hoàng thượng nói ngài sẽ đến giảng giải phương thuốc trên phong thư này, nên người của Thái Y Viện đều đã đến đông đủ, trừ những vị được phái đi biên quan.” Phạm Gia Niên giải thích.

Mạnh Lâm Thanh chỉ muốn tốc chiến tốc quyết, những màn chào hỏi và trò chuyện không cần thiết nàng thật sự không có hứng thú ứng phó.

“Nội dung trên phong thư này, chư vị đều đã xem qua rồi chứ?” Mạnh Lâm Thanh bước tới, tự nhiên được nhường cho vị trí chính giữa để ngồi xuống.

“Đã xem qua, chẳng hay Bạch đại phu đã dùng những phương thuốc này, chữa khỏi cho những người bệnh dịch bệnh ở khu cách ly sao?” Các thái y tò mò.

Trước đây bọn họ cũng từng đưa ra một số phương thuốc cho bệnh dịch, nhưng không ngoại lệ, cơ bản đều không có tác dụng gì, càng không cần phải nói đến việc chữa khỏi.

“Chính xác.”

“Vì đã xem qua phong thư này, chắc hẳn chư vị cũng có thể nhìn ra được mạch suy nghĩ trong việc điều trị. Trước tiên người bệnh dịch bệnh không thể đánh đồng, đối với những người bệnh có biểu hiện khác nhau, nhất định phải…”

Một khi đã đi vào chủ đề chuyên môn, khí chất của Mạnh Lâm Thanh liền thay đổi.

Nàng chỉ nói những điểm chính, những lời dư thừa có thể lược bỏ thì lược bỏ, vô cùng súc tích.

Ban đầu các thái y còn đang ở trạng thái rất thoải mái, nhưng theo tiết tấu càng lúc càng nhanh, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ nghiêm túc, men theo mạch suy nghĩ của Bạch Tử Ngọc mà suy tư.

“Giải thích như vậy xong, chư vị đối với nội dung trên thư, đối với phương pháp trị liệu bệnh dịch, còn có chỗ nào nghi hoặc nữa không?”

“Bạch đại phu giảng giải tỉ mỉ như vậy, chúng ta làm sao còn có thể nghi hoặc, ngược lại phải cảm tạ Bạch đại phu bằng lòng tận tâm chỉ dạy.” Phạm Gia Niên chân thành cảm tạ.

Ở thế giới này, học y là phải bái sư nhập môn.

Đại phu khác nhau sẽ có cách chữa trị khác nhau, quả thực có người bằng lòng chia sẻ những gì mình học được cả đời, nhưng cũng có người không muốn để người khác học lỏm bản lĩnh của mình.

Hành động của Bạch Tử Ngọc, huống chi còn dạy cách trị bệnh dịch, làm sao có thể không khiến người ta bội phục?

“Đúng vậy, không ngờ Bạch đại phu tuổi còn trẻ vậy mà lại uyên bác như vậy, thật khiến lão phu hổ thẹn!”

“Bạch đại phu y thuật cao minh lại có tấm lòng rộng lớn, nhất định sẽ tiền đồ vô lượng.”

Các thái y đối với Bạch Tử Ngọc đặc biệt khách khí, nguyên nhân có hai.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 159



Thứ nhất, những gì Bạch Tử Ngọc đã làm khi đối diện với bệnh dịch quả thực khiến người ta bội phục.

Thứ hai, hoàng thượng hiện giờ rõ ràng là coi trọng nàng, đây cũng coi như là thái độ lấy lòng của các thái y đối với Bạch Tử Ngọc.

Ai biết được ngày mai Bạch Tử Ngọc này có trở thành đồng liêu của bọn họ hay không?

Những lời nịnh nọt cố ý hay vô ý này, Mạnh Lâm Thanh hoàn toàn có thể cảm nhận được, thậm chí trong lúc giảng giải vừa rồi nàng cũng biết những thái y này đều có thể hiểu được.

Sở Nam Phong làm sao có thể nuôi dưỡng một đám người vô dụng ở Thái Y Viện?

Cho nên, chuyến đi này bất quá chỉ là làm cho có lệ mà thôi.

“Đa tạ chư vị, nếu không còn nghi vấn gì nữa Bạch mỗ còn có việc phải làm, xin phép cáo lui trước.” Mạnh Lâm Thanh gật đầu, chào tạm biệt mọi người.

“Bạch đại phu, có cơ hội hi vọng còn có thể cùng ngài học hỏi thêm nhiều điều!” Phạm Gia Niên nói, hắn là người thành thật nhất trong số các thái y.

Mạnh Lâm Thanh khẽ mỉm cười, xoay người rời đi.

Vừa mới đi đến cửa Thái Y Viện, Mạnh Lâm Thanh đang suy nghĩ xem hướng nào là hướng cung môn, thì nhìn thấy Trương Đức Thuận vẫn đang tận tụy canh giữ ở đây.

Được rồi, xem ra sự việc không đơn giản như vậy.

Trương Đức Thuận lần này đã học khôn, để không tự làm khó mình, hắn cũng nhanh chóng nói ra những lời Hoàng thượng đã dặn dò trước khi Bạch Tử Ngọc lên tiếng.

“Bạch đại phu đã trao đổi xong với các vị thái y rồi, mời đi theo nô tài yết kiến Hoàng thượng.” Trương Đức Thuận làm động tác mời.

Mạnh Lâm Thanh cười gượng, duy trì vẻ ngoài khách sáo.

“Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thật sự không cần phải quấy rầy ngài ấy, chi bằng ta rời cung ngay bây giờ, bên phía thái y hẳn là không có vấn đề gì nữa.” Mạnh Lâm Thanh nói.

Trương Đức Thuận nghiến răng, vị Bạch đại phu này thật sự không dễ đối phó.

Không hổ danh là Hoàng thượng đã đặc biệt dặn dò hắn.

“Bạch đại phu, đây là ý của Hoàng thượng, nô tài…” Trương Đức Thuận cười nịnh nọt: "Nô tài bất quá cũng chỉ là người truyền lời thôi.”

Ý tứ trong lời nói chính là, đừng có mà lấy bọn hạ nhân bọn họ ra mà giày vò!

Mạnh Lâm Thanh bất đắc dĩ, cuộc đối thoại đã đến nước này nàng coi như đã hiểu rõ, Sở Nam Phong hôm nay không gặp được nàng e rằng sẽ không bỏ qua.

Hắn là vua nàng là dân, chẳng lẽ còn có thể trốn tránh được sao?

Tạm thời không thể bức Sở Nam Phong quá mức, kẻo đến lúc đó sẽ phản tác dụng.

“Ta biết rồi, phiền Trương công công dẫn đường.” Mạnh Lâm Thanh khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt ban đầu.

Lười diễn kịch nữa, lát nữa gặp Sở Nam Phong còn phải diễn tiếp!

Trương Đức Thuận dẫn Mạnh Lâm Thanh đi gặp Sở Nam Phong, lúc này nàng kỳ thực chỉ là bề ngoài bình tĩnh.

Nghĩ đến việc sắp phải gặp Sở Nam Phong, không biết hắn sẽ làm khó dễ mình như thế nào, Mạnh Lâm Thanh liền bất giác tim đập nhanh hơn, chính nàng cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

Chỉ mong Sở Nam Phong đừng thật sự làm gì đó với nàng, kẻo đến lúc đó phát hiện ra nàng không phải nam nhi…

Lúc đó Mạnh Lâm Thanh cũng không biết phải làm sao nữa, tóm lại là cảnh tượng sẽ khiến người ta vô cùng sụp đổ và xấu hổ.

Mạnh Lâm Thanh quen với việc nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Nàng thầm nghĩ, nếu thân phận nữ nhi bị bại lộ, Sở Nam Phong rất có thể sẽ khép nàng tội danh khi quân vậy thì tiêu đời rồi, dù sao cũng là tội chết.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tuyệt đối không thể để Sở Nam Phong nhận ra nàng là Mạnh Lâm Thanh, đó mới là điều cấm kỵ thực sự.
 
Back
Top Bottom