Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!

Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 140



Quan sai bị cho ra rìa bên cạnh nhìn mà ngơ ngác, căn bản không ai để ý tới hắn, chỉ thấy ba người nhanh chóng bận rộn trước quầy thuốc.

Nhìn bộ dạng này, thật sự rất ra dáng.

Vị Bạch đại phu này quả thực có chút bản lĩnh, bản thân gan dạ sáng suốt không nói, ngay cả người dưới trướng cũng được huấn luyện bài bản. Làm việc dứt khoát lưu loát, khiến người ta sinh lòng tin tưởng.

Ba người bận rộn như con quay, chuyển động không ngừng.

Với tốc độ nhanh nhất bốc thuốc xong, Tử Ngọc giao một đống lớn dược liệu đã được gói ghém cho quan sai.

“Thiếu gia nhà chúng ta vẫn ổn chứ, khu cách ly chắc không hỗn loạn đâu nhỉ?” Tử Ngọc lo lắng vô cùng.

Dẫu sao cũng phải đối mặt với một đám đông người bệnh, lại còn là bệnh dịch, nếu bọn họ mất kiểm soát Mạnh Lâm Thanh sẽ rất nguy hiểm.

“Bạch đại phu vẫn ổn, xin nhị vị yên tâm, các người bệnh ở đó đều rất phối hợp.” Quan sai cảm tạ, rồi vội vàng mang dược liệu về phía cổng thành.

“Bạch đại phu, dược liệu đã lấy đủ rồi!” Quan sai hô lớn.

Đặt dược liệu ở cửa, quan sai mở cổng thành, sau đó nhanh chóng tránh sang một bên.

Bên ngoài thành, Mạnh Lâm Thanh cùng với mấy người nam nhân còn khỏe mạnh, bắt đầu vận chuyển dược liệu một cách có trật tự.

Đợi đến khi chuyển xong, bọn họ rời đi, quan sai mới lại gần đóng cổng thành.

Nãy giờ đã chọn được một nhóm người, giao cho họ phụ trách sắc thuốc, ngay cả khu vực sắc thuốc bỏ hoang cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Mọi người đều đang làm những việc Mạnh Lâm Thanh phân công, những người sức khỏe yếu cũng ngoan ngoãn nằm im, không gây thêm phiền phức.

“Bạch đại phu, chén thuốc này là của người.” Điền Hoành là người đầu tiên bưng thuốc đến cho Mạnh Lâm Thanh.

Mấy ngày nay không cần phải cho đám nhỏ b.ú sữa, lại ở khu cách ly đầy rẫy mầm bệnh, tuy Mạnh Lâm Thanh đã mặc đồ bảo hộ nhưng vẫn không khỏi lo lắng.

Vì vậy, nàng cũng phải uống thuốc bổ, phòng ngừa bị lây nhiễm.

Khu cách ly được xây dựng riêng một căn nhà nhỏ, ban đầu là chuẩn bị cho ngự y được phái đến.

Đáng tiếc là chưa dùng được mấy ngày, ngự y và dược đồng đều ngã bệnh.

Bây giờ căn nhà nhỏ thuộc về Mạnh Lâm Thanh.

Chui vào trong, Mạnh Lâm Thanh mới tháo tấm chắn bảo hộ, gỡ khẩu trang xuống hít thở một hơi thật sâu.

Uống thuốc xong trong tích tắc, Mạnh Lâm Thanh lại mặc đồ bảo hộ vào, không dám chậm trễ một khắc nào.

Mọi việc hàng ngày đều lặp đi lặp lại, bắt mạch khám bệnh, uống thuốc, có lẽ là quá bận rộn nên chẳng ai cảm thấy buồn chán.

Sau đó Mạnh Lâm Thanh lại phân chia kỹ lưỡng thêm vài lần, hiện tại trong mỗi khu vực lại có phân loại chi tiết hơn.

Nhóm người đầu tiên có triệu chứng nhẹ nhất, theo dự đoán của Mạnh Lâm Thanh, họ sẽ là nhóm người khỏi bệnh nhanh nhất.

“Hiện tại mọi người cảm thấy thế nào?” Mạnh Lâm Thanh đến hỏi thăm.

Họ đã uống thuốc hai lần vào ngày đầu tiên, bây giờ đến tối, rất nhiều người cảm thấy tình trạng của mình ngày càng tốt hơn.

“Sáng nay cổ họng ta còn hơi ngứa, nhưng bây giờ dường như không còn ngứa nữa!”

“Ta cũng vậy, ngoài việc cổ họng không còn ngứa, người cũng không còn nóng như trước, ta cảm thấy… hình như mình đã khỏi rồi?”

Nửa câu sau nói rất nhỏ, bởi vì chính bản thân người bệnh cũng không dám tin.

Họ mới chỉ uống thuốc hai lần, ai dám tin là bệnh dịch đã được chữa khỏi?

“Vẫn chưa đến mức khỏi hẳn.” Mạnh Lâm Thanh ngược lại còn thoải mái hơn họ, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước: "Nhưng quả thực là đang chuyển biến tốt đẹp.”

Nghe nàng nói vậy, tất cả người bệnh trong nhóm đầu tiên đều kích động.

Đang chuyển biến tốt đẹp, vậy nghĩa là không còn xa nữa là khỏi hẳn!
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 141



“Bạch đại phu, chúng ta thật sự có thể khỏi bệnh sao?”

“Đúng vậy, thật sự có thể khỏi sao?”

Cứ như đang nằm mơ, ngay cả những người ban đầu không hợp tác với Mạnh Lâm Thanh, lúc này ngoài cảm kích thì cảm xúc lớn nhất chính là xấu hổ.

“Ta có lòng tin, cho nên mọi người cũng phải có lòng tin.” Mạnh Lâm Thanh tuy không trả lời trực tiếp, nhưng câu nói này chẳng khác nào khẳng định.

Tiếp theo, Mạnh Lâm Thanh còn có việc phải làm.

Muốn ngăn chặn triệt để bệnh dịch, mấu chốt nằm ở việc chế tạo vắc xin.

Đây không phải là chuyện dễ dàng, Mạnh Lâm Thanh cũng đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới đưa ra quyết định này, bởi vì chế tạo vắc xin chắc chắn phải nhờ đến sức mạnh của không gian.

Mà không gian sẽ không dễ dàng giúp đỡ như vậy, cái giá phải trả - ngoài điểm tích lũy, Mạnh Lâm Thanh không nghĩ ra được gì khác.

Tiêu điểm tích lũy, đối với Mạnh Lâm Thanh mà nói, còn khó chịu hơn là cắt thịt.

“Bây giờ, ta muốn lấy m.á.u của mọi người.” Mạnh Lâm Thanh nói, nàng cần mẫu m.á.u của những người bệnh trong nhóm đầu tiên này.

“Lấy máu, là cái gì vậy?”

Phần lớn người bệnh đều không biết rút m.á.u là chuyện gì, có chút hoang mang.

Trước đây họ chưa từng đến Bình An y quán, nhưng cũng nghe nói qua về phương pháp cứu người của Bạch Tử Ngọc.

“Ta biết là chuyện gì, chính là dùng một cái ống để rút m.á.u từ trong người chúng ta ra, là nghe hàng xóm của ta nói, ông ấy từng đến tìm Bạch đại phu xem bệnh.”

“Nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra một chút cũng không đau.”

Vẫn còn một số người bệnh bán tín bán nghi, nhưng mới uống hai thang thuốc đã thấy chuyển biến tốt, đây chính là liều thuốc an thần mà Bạch Tử Ngọc cho họ, cũng là nguồn gốc cho sự tin tưởng của họ.

“Ta không quản nhiều như vậy, đã là Bạch đại phu nói phải làm như vậy, ta nghe theo Bạch đại phu!”

“Ta cũng nghe theo Bạch đại phu!”

“Đúng vậy, Bạch đại phu có thể chữa khỏi cho chúng ta, hắn nói gì chúng ta đều phải phối hợp!”

Việc rút m.á.u diễn ra vô cùng thuận lợi, đặc biệt là khi người bệnh đầu tiên được rút máu, mọi người đều vây xem, phát hiện trên mặt hắn ta không hề có biểu cảm sợ hãi nào, những người còn lại liền thả lỏng.

“Không chỉ hôm nay, ngày mai ta vẫn sẽ đến lấy.” Mạnh Lâm Thanh cất kỹ ống nghiệm đựng mẫu máu.

“Được, Bạch đại phu, cứ theo lời ngươi.”

Thậm chí Điền Hoành còn ngốc nghếch chạy đến, muốn Mạnh Lâm Thanh rút m.á.u của hắn.

“Bạch đại phu, ta cũng có thể cho ngươi rút.”

Chỉ tiếc là, mặc dù triệu chứng của Điền Hoành không tính là nghiêm trọng, nhưng đã bị Mạnh Lâm Thanh phân vào đợt hai, tạm thời chưa cần đến mẫu m.á.u của hắn.

“A, không cần sao…” Điền Hoành lộ vẻ thất vọng.

Mạnh Lâm Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Đợi khi nào ta cần, nhất định sẽ đến rút m.á.u của ngươi.” Mạnh Lâm Thanh nói, luôn cảm thấy lời này thật kỳ quái.

“Được!”

Bận rộn xong, tất cả mọi người đều ở lại vị trí của mình, bắt đầu nghỉ ngơi.

Mạnh Lâm Thanh ở trong căn nhà gỗ nhỏ sẽ không có ai đến quấy rầy nàng, cho dù có người tìm nàng cũng chỉ đứng ở cửa nói chuyện với nàng, tuyệt đối sẽ không tự tiện xông vào, đây là điều nàng đã dặn dò trước.

Đêm xuống, Mạnh Lâm Thanh thấy không ít người bệnh đã ngủ, nàng ở trong căn nhà gỗ nhỏ tiến vào không gian.

Bởi vì 138 đã hóa thành hình người, hiện đang ở Bình An y quán, cho nên hệ thống đã trở lại dùng Thiên Âm để giao tiếp với Mạnh Lâm Thanh.

“Ký chủ, có gì cần?”

Giọng nói máy móc, không mang theo một tia ấm áp.

“Ta muốn chế tạo vắc xin.”

Ngay sau đó, trong không gian liền mở ra một cánh cửa lớn, Mạnh Lâm Thanh ở bên ngoài đã nhìn thấy những chiếc máy móc được bày biện sẵn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 142



Máy nuôi cấy vắc xin tự động.

Thứ này đắt đến mức đáng sợ, Mạnh Lâm Thanh không mua nổi, may mà không gian là vạn năng, nàng mua không nổi có lẽ có thể dùng được.

Trên màn hình máy có hướng dẫn, còn có các lựa chọn.

Mạnh Lâm Thanh đọc xong, biết mình chỉ cần làm theo yêu cầu, đặt mẫu m.á.u đã thu thập được vào sau đó tất cả các công đoạn còn lại đều giao cho máy móc.

Đơn giản, quả thực rất đơn giản.

Nhưng sự đơn giản này đồng nghĩa với việc giá cả không hề rẻ, Mạnh Lâm Thanh nhìn bảng giá, thấp nhất là năm nghìn liều vắc xin, tăng dần lên, giá cả cũng tăng theo.

Vài nghìn, vài vạn liều vắc xin, hiển nhiên là không đủ, con số cụ thể là bao nhiêu Mạnh Lâm Thanh chỉ có thể dựa vào phỏng đoán.

Nhưng bảng giá không cho Mạnh Lâm Thanh quá nhiều lựa chọn, ở cuối cùng có một dòng chữ nổi bật - vắc xin không giới hạn.

Đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Ánh mắt Mạnh Lâm Thanh dịch sang phải, nhìn thấy giá của nó, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Một! Vạn! Tích! Phân!

Đây không phải là muốn lóc thịt nàng, đây quả thực là hút m.á.u nàng, muốn mạng của nàng.

Phải biết rằng, tổng cộng tích phân hiện tại của Mạnh Lâm Thanh cũng chỉ mới có năm vạn mà thôi, nếu chọn vắc xin không giới hạn, một lần này sẽ phải dùng hết một phần năm tích phân của nàng!

Đau lòng, không, là tim đang nhỏ máu.

“Giá cả này không thể thương lượng lại sao?” Mạnh Lâm Thanh đưa ra lời thỉnh cầu đáng thương.

Trên màn hình máy móc rất chi là nhân tính hóa xuất hiện hai chữ to.

【Không thể】

Hừ, Mạnh Lâm Thanh rút lại lời nhận xét nhân tính hóa vừa rồi, cái máy c.h.ế.t tiệt này có nhân tính chỗ nào, căn bản chính là quỷ hút máu.

Không còn gì để bàn cãi, Mạnh Lâm Thanh nghiến răng, tay đưa ra run lên.

Cuối cùng, đầu ngón tay vẫn rơi vào lựa chọn cuối cùng.

【Chúc mừng ký chủ, đã nhận được quyền hạn vắc-xin không giới hạn.】

【Sau khi quyết toán, điểm tích lũy hiện tại của ký chủ là.】

Đau lòng thì đau lòng, nhưng đã đưa ra lựa chọn, Mạnh Lâm Thanh cũng không đến mức ở đây mà chửi bới.

Nàng đặt mẫu m.á.u vào máy, xoay người.

Cửa tự động mở ra, nàng bước ra ngoài, rời khỏi không gian.

Việc cần làm tiếp theo rất đơn giản, lại đi tìm người bệnh rút máu, đặt mẫu m.á.u vào máy chờ vắc-xin chế tạo thành công.

Chọn vắc-xin không giới hạn cũng tốt, ngoài kinh thành ra, các khu vực khác còn không ít người bệnh dịch bệnh chắc chắn là dùng được.

Chuyện nàng đến ngoại thành khám bệnh cho người bệnh dịch bệnh, chắc sẽ truyền đến tai tên cẩu nam nhân kia.

Đến lúc đó nàng nhất định phải nghĩ cách từ chỗ tên cẩu nam nhân kia đòi thêm chút hồi báo, như vậy mới có thể bù đắp nỗi đau mất đi một vạn điểm tích lũy của nàng.

Rút m.á.u rất thường xuyên, Mạnh Lâm Thanh rất chú ý đến lượng m.á.u rút, đảm bảo sẽ không tạo thành gánh nặng cho cơ thể người bệnh.

Máy móc bỏ ra số tiền lớn mua tự nhiên là dễ sử dụng, hiệu suất hạng nhất.

Sau khi có được vắc-xin, Mạnh Lâm Thanh dự định trước tiên cho các quan sai canh cổng thành sử dụng. Còn những người bệnh này hiện tại vẫn chưa khỏi hẳn, không thể tiêm vắc-xin.

“Vắc-xin?” Các quan sai ở cổng thành kinh ngạc: "Đó là thứ gì?”

“Nói đơn giản, tiêm vắc-xin này, sau này gặp lại người bệnh mắc dịch bệnh, các ngươi sẽ không bị lây nhiễm nữa.” Mạnh Lâm Thanh chỉ nói trọng điểm.

Thế nhưng, khi các quan sai nghe thấy Bạch Tử Ngọc muốn tiêm vắc-xin này vào người bọn họ, tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó tin.

“Bạch đại phu, người đang nói đùa sao, nào có ai chữa bệnh cho người ta như vậy?”

Các quan sai cảm thấy Bạch Tử Ngọc đang lừa người.

Chưa nói đến việc vắc-xin này sao có thể thần kỳ như vậy, sau khi tiêm, cho dù tiếp xúc với người bệnh dịch bệnh cũng sẽ không mắc bệnh, lại nói đến việc phải đưa thứ đồ chơi không biết là cái gì này vào trong cơ thể, ai mà không sợ?

“Đừng nói bậy nữa, không thể nào đâu.”

Các quan sai đều không tin, điều này khiến Mạnh Lâm Thanh có chút đau đầu, suy đi nghĩ lại chỉ có thể để bọn họ đến y quán hỏi, đến lúc đó biết được thủ đoạn chữa bệnh cứu người của nàng có lẽ sẽ thử một chút.

“Các ngươi có thể đi hỏi, ta chữa bệnh cho rất nhiều người bệnh đều là như vậy, hơn nữa rất nhiều người đã được chữa khỏi.”

Các quan sai thật sự phái mấy người đi dò hỏi, tuy rằng hiện tại Bình An y quán không có người bệnh nào nhưng vẫn có người đến mua đồ dùng phòng hộ.

Tùy tiện tìm mấy người hỏi thăm, quả nhiên là như vậy, Bạch đại phu không hề lừa người.

“Các ngươi còn không tin Bạch đại phu sao! Y thuật của Bạch đại phu gọi là cao siêu, lần trước ta đến khám bệnh, chỉ xếp hàng thôi cũng mất hai ngày mới đến lượt, các ngươi vậy mà lại nghi ngờ người ta!”

“Đúng vậy, Bạch đại phu chữa khỏi cho rất nhiều người bệnh, rất nhiều người bệnh ở các y quán khác khám mấy năm đều không thấy chuyển biến tốt, đến chỗ Bạch đại phu một cái, không cần mấy ngày là khỏi!”

Mọi người thi nhau nói, nhưng không ngoại lệ, tất cả mọi người đều đang khen ngợi Bạch Tử Ngọc, điều này khiến các quan sai đều cảm thấy lời Bạch Tử Ngọc nói lúc nãy có lẽ là thật.

Sau khi quan sai rời đi, người đến mua đồ lại trò chuyện với Tử Ngọc và Tuỳ Phong.

Ban đầu phát hiện Bạch Tử Ngọc không ngồi khám bệnh nữa, các người bệnh đều rất tò mò.

Nghe Tử Ngọc nói Bạch đại phu đã đến khu cách ly ngoài thành, mọi người đều đặc biệt lo lắng, sợ Bạch đại phu sẽ không trở về nữa.

“Bạch đại phu thật là ngốc, nhỡ đâu người bị lây bệnh thì phải làm sao?”

“Đúng vậy, nghe nói ngay cả thái y cũng không tránh khỏi, Bạch đại phu tại sao lại phải đi chịu chết?”

“Phì phì phì, đừng nói bậy, Bạch đại phu nhất định có cách!”

Nghe thấy mọi người đều cầu chúc cho Bạch đại phu, trong lòng Tử Ngọc và Tuỳ Phong cũng cảm thấy an ủi hơn không ít.

Ít nhất trong khoảng thời gian Mạnh Lâm Thanh mở y quán, đã nhận được sự công nhận từ tận đáy lòng của bá tánh.

Bên này, sau khi các quan sai trở về, đã chia sẻ thông tin đã dò hỏi được.

“Vậy chúng ta có thật sự phải tiêm cái thứ gọi là vacxin đó không?”

“Ta thấy có thể thử một lần, nhiều bá tánh như vậy, chẳng có ai nói Bạch đại phu không tốt. Nếu thật sự là lừa người, không thể nào lừa đến mức độ này.”
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 143



"Đúng vậy, Bạch đại phu còn chủ động xin đến đây, ta nghĩ có thể tin tưởng."

Bàn bạc xong, nhóm quan sai quyết định thử một lần, đương nhiên khăn che mặt vẫn bịt kín mít, sợ bị Bạch Tử Ngọc lây bệnh.

"Mọi người không cần phải như vậy." Mạnh Lâm Thanh thản nhiên nói với bọn họ: "Mở hé cửa thành là được, mọi người đưa tay ra, mặt quay về phía khác là được."

Tiêm xong cho quan sai, Mạnh Lâm Thanh trở lại khu cách ly, tiếp tục bắt mạch hỏi bệnh.

Tuy đều là những việc lặp đi lặp lại, nhưng nhìn thấy tình trạng của người bệnh ngày càng tốt hơn, tâm trạng Mạnh Lâm Thanh cũng tốt hơn không ít.

"Đây là phương thuốc mới, mau đưa đến y quán, người của ta sẽ xử lý." Mạnh Lâm Thanh giao phương thuốc mới cho quan sai.

Những người bệnh cần thay đổi phương thuốc, Mạnh Lâm Thanh đều kê lại thuốc, mọi người mỗi ngày đều làm theo lời dặn của nàng uống thuốc, quan sát tình trạng cơ thể.

Cho đến ba ngày sau, những người bệnh được Mạnh Lâm Thanh xếp vào đợt đầu tiên, gần như đều khỏi bệnh.

"Mọi người có thể rời đi rồi, sau khi ra ngoài, nhớ vẫn phải làm tốt việc phòng hộ." Mạnh Lâm Thanh dặn dò.

"Chúng ta thật sự khỏi bệnh rồi sao?" Người bệnh vô cùng kích động, đồng thời lại không dám tin.

Ban đầu, ai có thể nghĩ đến còn có thể khỏe mạnh rời khỏi khu cách ly.

Muốn thả bọn họ rời đi, Trần đại nhân không lập tức đồng ý.

Dưới sự kiên trì của Mạnh Lâm Thanh, sai người đi mời mấy vị đại phu khác trong kinh thành đến.

"Nếu có đại phu khác bắt mạch xác nhận bọn họ không sao, không thả bọn họ về nhà, chẳng lẽ muốn giữ lại đây tiếp tục bị lây nhiễm sao?" Mạnh Lâm Thanh hỏi ngược lại.

Kết quả đại phu được mời đến vừa nhìn, những người bệnh này quả nhiên đều khỏi bệnh rồi!

Trần đại nhân lập tức đồng ý thả người, sau đó vội vàng đi viết tấu chương mới, bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng.

Lại qua hai ngày, những người bệnh đợt thứ hai cũng đều khỏi bệnh.

Cứ như vậy nửa tháng trôi qua, ngay cả những người bệnh dịch bệnh bị bắt đến cách ly giữa chừng, thậm chí cũng đã khỏi bệnh.

Khu cách ly vốn đông nghịt người, bây giờ lại trở nên vắng vẻ!

Ngoại trừ những người bệnh có thể chất vốn không tốt lắm, hiện tại còn có một số triệu chứng khác, nhưng trên thực tế vấn đề về dịch bệnh cơ bản đã được chữa khỏi.

Sau khi tấu chương đến tay Sở Nam Phong, hắn vô cùng khiếp sợ, lập tức triệu tập Huyền Vũ cùng các vị quan viên khác đến thương nghị.

"Tình hình cụ thể ở khu cách ly như thế nào, nói rõ ràng!" Sở Nam Phong kích động nói.

Dù sao nếu thật sự có thể chữa khỏi cho người bệnh dịch bệnh, vậy thì tai nạn này coi như đã tìm được biện pháp giải quyết triệt để.

"Tuyệt vời! Không ngờ Bạch đại phu lại có bản lĩnh hơn người như vậy!" Sở Nam Phong không tiếc lời khen ngợi.

Lúc đầu Bạch Tử Ngọc muốn đến khu cách ly, vốn là hành động tự phát.

Điều này đủ chứng minh hắn là một người rất có trách nhiệm.

Hiện tại, hắn lại chữa khỏi cho những người bệnh nhiễm dịch bệnh đầu tiên, điều này chứng minh hắn còn là một người rất có năng lực.

"Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người ở trạm gác nhất định phải tích cực phối hợp điều trị với Bạch Tử Ngọc, cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của hắn."

"Nếu cần thiết, có thể dâng tấu chương nói rõ với trẫm."

Sở Nam Phong hạ lệnh phối hợp, điều này mới khiến việc điều trị sau đó của Mạnh Lâm Thanh ở khu cách ly trở nên thuận lợi hơn.

Ai cũng không ngờ, vị Bạch đại phu trông còn trẻ tuổi như vậy lại có bản lĩnh như thế.

Ngay cả thái y của Thái y viện cũng hết lời khen ngợi hắn.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 144



Đặc biệt là vị thái y trước đó được phái đến, không có chút thành tựu nào ngược lại còn bị nhiễm dịch bệnh.

Hắn cũng là dưới sự điều trị của Bạch Tử Ngọc, mới có thể khỏi bệnh rời đi.

Kỳ thật lúc đó hắn chủ động xin ở lại giúp đỡ, nhưng lúc này Mạnh Lâm Thanh còn chưa lấy hết vắc-xin ra, tiêm đại diện cho người dân.

Nghĩ đến khả năng bị nhiễm bệnh lần nữa, nàng liền để thái y rời đi trước.

Mà bên Bạch Y Nhu, sau khi nghe nói Bình An y quán không tiếp nhận người bệnh, liền vội vàng tìm cơ hội lẻn đến.

“Cái gì, Thanh Thanh đi tới khu cách ly rồi sao?” Bạch Y Nhu sợ đến mức mặt mày tái mét, hận không thể lập tức xông thẳng tới đó, lôi đầu nữ nhi ra.

“Sao nó có thể bốc đồng như vậy, nhỡ đâu bị lây bệnh thì phải làm sao đây!”

Tính mạng của người khác, Bạch Y Nhu không quản được, trong lòng bà chỉ lo lắng cho nữ nhi của mình.

“Phu nhân người đừng sốt ruột, đã là thiếu gia nói muốn đi, vậy chắc chắn là có cách rồi.” Trương bà tử an ủi Bạch Y Nhu.

“Đó là dịch bệnh, không phải bệnh vặt gì khác, sao có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy?”

Bạch Y Nhu lo lắng không thôi, nhưng sự việc đã rồi, bà cũng không thể thật sự xông thẳng tới đó.

Trương bà tử an ủi hồi lâu, mãi đến khi lo lắng thời gian quá lâu khiến người phủ thừa tướng sinh nghi, Bạch Y Nhu mới bất đắc dĩ rời đi.

Từ ngày hôm đó trở đi, Bạch Y Nhu đặc biệt chú ý tới tin tức của khu cách ly ngoài thành.

“Sao dạo này nàng cứ hỏi ta chuyện khu cách ly vậy?” Ngay cả Mạnh Nguyệt Sinh cũng nhận ra điều bất thường.

Xét cho cùng trước đây, Bạch Y Nhu chưa từng hỏi han tới chuyện quan trường.

Kết quả là gần đây mỗi lần hắn tan triều trở về, Bạch Y Nhu đều chủ động hỏi han, hôm nay có bàn tới chuyện liên quan đến khu cách ly hay không.

Nghĩ đến lời nói dối với Mạnh Nguyệt Sinh trước đó, Bạch Y Nhu cũng không giấu giếm.

“Bạch Tử Ngọc đi tới khu cách ly rồi!”

“Cái gì?”

Mạnh Nguyệt Sinh kinh ngạc, nhưng hắn thật sự không có thêm tin tức gì.

Vì vậy, Bạch Y Nhu chỉ có thể bảo người hầu để ý tới bá tánh bên ngoài nhiều hơn, nếu nghe được chuyện gì liên quan phải lập tức báo cho bà.

May mắn là sau đó khu cách ly liên tục truyền đến tin tốt, mọi người đều biết từng đợt từng đợt người bệnh đều khỏi bệnh được thả ra.

“Thật sự thả ra đợt đầu tiên rồi sao?” Bạch Y Nhu tràn đầy kinh hỉ.

“Vâng, phu nhân, ta nghe người ta nói rất nhiều người đều nhìn thấy, sáng sớm nay đã có một đợt người từ ngoài thành vào rồi!”

“Tốt quá, tốt quá!”

Bạch Y Nhu rốt cuộc cũng yên tâm hơn một chút, đây là một khởi đầu tốt.

Sau đó, mỗi lần có thêm một đợt người bệnh dịch bệnh khỏi bệnh được thả ra, trong lòng Bạch Y Nhu lại thêm phần vững vàng.

Chỉ là… nữ nhi bà từ bao giờ lại lợi hại như vậy, ngày thường khám bệnh cho bá tánh thì không nói, bây giờ ngay cả người bệnh dịch bệnh mà thái y bó tay mà nữ nhi cũng có thể chữa khỏi?

Y thuật của Mạnh Lâm Thanh, vậy mà lúc nào không hay đã cao minh đến mức độ này rồi sao?

Ngoài khiếp sợ và bất ngờ, Bạch Y Nhu càng nhiều hơn chính là lo lắng cho nữ nhi.

Mặc dù có từng đợt từng đợt người bệnh khỏi bệnh được trở về, nhưng Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn ở lại khu cách ly ngoài thành, chậm chạp chưa trở về.

“Chẳng lẽ nó phải ở lại bên đó, mãi đến khi tất cả người bệnh đều khỏi bệnh, mới có thể trở về sao?”

Bạch Y Nhu vẫn không yên tâm.

Tuy có người bệnh khỏi bệnh, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ có thêm những người bệnh dịch bệnh mới bị lây nhiễm lại được đưa tới ngoài thành.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 145



Đã có tiền lệ Bạch Tử Ngọc chữa khỏi bệnh, những người bệnh được đưa ra khỏi thành sau này, cũng không còn sợ hãi như lúc ban đầu nữa.

Nhưng làm mẫu thân thì chỉ biết lo lắng cho nữ nhi của mình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhỡ đâu Mạnh Lâm Thanh ngã bệnh thì phải làm sao, đến lúc đó ngay cả người chăm sóc nó cũng không có.

Sao Bạch Y Nhu có thể không đau lòng cho được?

Khu cách ly.

Mạnh Lâm Thanh cũng ý thức được vấn đề này, may mà việc điều trị đã tiến hành đến bước này, rất nhiều việc đều đi vào quỹ đạo, thực hiện hiệu quả hơn so với lúc ban đầu rất nhiều.

Cuối cùng dưới sự nỗ lực không ngừng của nàng, vậy mà đã kỳ tích hoàn thành việc “dập dịch”, ngay cả những người bệnh cuối cùng cũng đều được chữa khỏi.

“Trần đại nhân, tình hình hiện tại ngài cũng đã thấy, dịch bệnh này cũng không phải là không có thuốc chữa. Ta cảm thấy tiếp tục ở lại khu cách ly ngoài thành, cũng không còn ý nghĩa gì, chi bằng để ta rời đi trước?”

Đã lâu rồi không được gặp mấy đứa nhỏ, nói thật lòng Mạnh Lâm Thanh rất lo lắng cho tình hình ở nhà, muốn tận mắt chứng kiến.

Dưới mệnh lệnh rõ ràng của hoàng thượng, hiện giờ thái độ của Trần đại nhân đối với Mạnh Lâm Thanh, tốt không thể tốt hơn.

"Không thành vấn đề, Bạch đại phu, ta sẽ cho người đi sắp xếp ngay." Trần đại nhân nói, hắn ta phải nhanh chóng bẩm báo tình hình này cho Hoàng thượng, xem Hoàng thượng có sắp xếp gì mới không.

Toàn bộ người bệnh dịch bệnh trong khu cách ly được "xoá sổ", tin tức truyền ra chấn động toàn kinh thành.

Đặc biệt là còn có nhiều người bệnh dịch được Bạch Tử Ngọc chữa khỏi, trong lời họ truyền tai nhau, Bạch Tử Ngọc hiện tại còn nổi tiếng hơn lúc trước.

"Bạch đại phu là thần y! Các ngươi chưa từng đến khu cách ly, không biết điều kiện ở đó gian khổ như thế nào đâu!"

"Đúng vậy, ban đầu chúng ta đều nghĩ không ai có thể chữa khỏi dịch bệnh này, còn không muốn phối hợp, tất cả đều nhờ Bạch đại phu khuyên nhủ."

"Lão Trương ta lần này có thể sống sót trở về, đều là công lao của Bạch đại phu, Bình An y quán thật sự là lợi hại, Bạch đại phu thật sự là lợi hại!"

Đầu đường cuối ngõ, khắp nơi đều tràn ngập những lời như vậy.

Bạch Tử Ngọc là thần y.

Bình An y quán là y quán lợi hại nhất kinh thành.

Toàn kinh thành chấn động.

Tin tức lập tức truyền đến tai Sở Nam Phong, nghe được khoảnh khắc đó, tâm tình hắn vô cùng phức tạp.

Ngay từ đầu khi biết Bạch Tử Ngọc một mình xông vào khu cách ly, cách nhìn của hắn đối với người này đã thay đổi.

Hiện tại lại biết hắn thật sự chữa khỏi cho tất cả người mắc bệnh dịch, tâm tình càng thêm khó tả.

Tuy nhiên thân là bậc cửu ngũ chí tôn, nhìn thấy người có chí hướng như vậy, vì bá tánh mà làm ra cống hiến to lớn. Hắn thân là Hoàng thượng, không ban thưởng thì thật sự không thể nào nói nổi.

"Trương Đức Thuận, hạ chỉ..."

"Vâng, Hoàng thượng."

Ở cổng thành, Trần đại nhân nhận được thông báo. Tin tức nói trong cung phái người đến, hẳn là đến để luận công ban thưởng cho Bạch Tử Ngọc, bảo hắn ta cố gắng trì hoãn thời gian một chút.

Mạnh Lâm Thanh cuối cùng cũng có thể thay bộ đồ bảo hộ, nghỉ ngơi một chút trong căn nhà nhỏ sau đó mới được Trần đại nhân hộ tống, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

"Ta thay mặt bá tánh kinh thành, cảm tạ Bạch đại phu, lần này thật sự là vất vả cho ngươi rồi!"

Lời cảm ơn suông, ý nghĩa không lớn.

Mạnh Lâm Thanh thầm nghĩ, không thể nào chỉ khen ngợi miệng vài câu coi như là thù lao của nàng chứ, vậy chẳng phải là quá keo kiệt sao.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 146



Nhưng mà chuyện luận công ban thưởng này, thật sự cũng không đến lượt Trần đại nhân.

Chắc hẳn Sở Nam Phong bên kia đã nhận được tin tức, nên biểu thị như thế nào khẳng định vẫn phải biểu thị, dù sao nàng cũng đã bỏ ra một vạn tích phân...

Một vạn tích phân đó, Mạnh Lâm Thanh hiện tại vẫn còn đau lòng đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng ngoài miệng, vẫn phải khách sáo một chút.

"Trần đại nhân nói quá lời rồi, ta cũng chỉ làm những gì trong khả năng của mình, có thể giúp đỡ bá tánh là phúc phận của ta."

Trên đường đi đều khách khí với nhau, đi đến cổng thành, Mạnh Lâm Thanh và Trần đại nhân mới phát hiện ở đây đã có rất nhiều người chờ sẵn.

"Bạch Tử Ngọc tiếp chỉ…"

Người đến chính là Trương Đức Thuận, vinh dự như vậy cần phải do tổng quản thái giám đích thân đến mới có thể thể hiện được sự coi trọng của Hoàng thượng đối với chuyện này, đối với Bạch Tử Ngọc.

Mạnh Lâm Thanh liếc mắt nhìn sang, Trương Đức Thuận nàng vẫn nhận ra, lại nhìn thấy phía sau hắn ta có rất nhiều người bưng.

Ừm, không tệ, tên cẩu nam nhân này cũng coi như thiết thực, chỉ hy vọng gấm vóc mở ra, đừng quá keo kiệt là được.

"Thảo dân Bạch Tử Ngọc tiếp chỉ." Mạnh Lâm Thanh nói xong, làm bộ muốn quỳ xuống.

Mạnh Lâm Thanh bằng lòng nhận, chỉ là cái quy tắc động một chút là phải quỳ này đến khi nào mới có thể sửa đổi đây, nàng thầm than trong lòng.

"Bạch đại phu xin chậm đã!" Trương Đức Thuận mắt tinh, lúc Mạnh Lâm Thanh vén áo bào lên liền vội vàng lên tiếng ngăn cản, giải thích: "Hoàng thượng đặc biệt cho phép, nói Bạch đại phu có công không cần quỳ, có thể đứng nhận thưởng."

"Đa tạ Hoàng thượng." Mạnh Lâm Thanh lúc này mới hài lòng.

Sở Nam Phong lần đầu tiên làm người rồi!

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Nay có Bạch Tử Ngọc trong lúc quốc nạn, dũng cảm…"

Trước tiên là một tràng ca ngợi, Mạnh Lâm Thanh nghe mà không mặn mà gì, căn bản không để trong lòng. Hiện tại nàng chỉ tò mò được ban thưởng những gì, dù sao đó mới là thứ thiết thực nhất.

Cuối cùng cũng nói xong những lời vô nghĩa, đến phân đoạn mà Mạnh Lâm Thanh quan tâm nhất.

Trương Đức Thuận vừa tuyên chỉ, vừa len lén đánh giá phản ứng của Bạch Tử Ngọc, thấy hắn lúc này rõ ràng tinh thần hơn hẳn lúc nãy.

Xem ra vẫn rất mong chờ ban thưởng của Hoàng thượng.

“Đặc biệt ban cho một tấm biển hiệu Bình An y quán do chính tay Hoàng thượng đề bút.”

Chỉ vậy thôi?

Mạnh Lâm Thanh không dám tin, chẳng lẽ chỉ cho một tấm biển hiệu?

Cẩu nam nhân quả nhiên vẫn là cẩu nam nhân, không nên kỳ vọng quá nhiều vào hắn.

Xung quanh có không ít bá tánh vây xem, lúc này ai nấy đều duỗi cổ, muốn xem thử tấm biển hiệu do Hoàng thượng đặc biệt ban tặng rốt cuộc dát vàng rực rỡ đến mức nào.

Tấm vải gấm được mở ra, Mạnh Lâm Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra đó đúng là bút tích của Sở Nam Phong.

Tấm biển hiệu đen bóng được làm từ loại gỗ thượng hạng, trên đó đề bốn chữ lớn dát vàng, ước chừng là được chế tác từ vàng ròng. Góc phải phía dưới tấm biển hiệu, còn có một dấu ấn ngọc tỷ sáng loáng.

Đây chính là được ban thưởng.

Khác với lời đồn trước đó Bạch Tử Ngọc từng băng bó cho Hoàng thượng, tấm biển hiệu được ban thưởng này, tuyệt đối là “bảo chứng”.

“Oa - Bình An y quán lần này phất rồi!”

“Vốn dĩ xếp hàng chờ Bạch đại phu khám bệnh đã khó, bây giờ e là càng khó xếp hàng hơn.”

“Không còn cách nào khác, ai bảo Bạch đại phu chính là có bản lĩnh, ai mà không muốn tìm thần y khám bệnh cho mình chứ?”

Xung quanh bàn tán xôn xao, Mạnh Lâm Thanh không để tâm chút nào. Nàng nhìn chằm chằm vào những người phía sau Trương Đức Thuận, bởi vì tấm biển hiệu đã được mở ra mà trên tay bọn họ vẫn còn bưng đồ.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 147



Nhất định còn có thưởng thêm.

Mạnh Lâm Thanh thầm cầu nguyện trong lòng, những thứ còn lại ngàn vạn lần đừng là thứ gì hào nhoáng bên ngoài.

Tốt nhất là bạc!

Bạc trắng bóng, như vậy mới ra dáng chứ!

Nàng đã tổn thất một vạn tích phân rồi, đòi chút bạc thì đã sao, một chút cũng không quá đáng!

Trương Đức Thuận như nhìn thấu ánh mắt của Mạnh Lâm Thanh, lập tức chỉ vào những người phía sau nói: “Thưởng ban bạc trắng - một vạn lượng!”

Một vạn lượng?

Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc.

Sau khi tấm biển hiệu xuất hiện, nàng đã âm thầm đóng cho Sở Nam Phong mác keo kiệt, nào ngờ đâu phía sau còn có một vạn lượng bạc trắng đang chờ nàng.

Được rồi, Sở Nam Phong cũng không tính là keo kiệt.

“Một vạn lượng bạc trắng sao? Trời ơi, mắt ta sắp bị chói mù rồi, đây thật sự là một vạn lượng sao?”

“Nhất định là thật, Hoàng thượng ban thưởng chẳng lẽ còn có giả?”

“Kiếm bộn rồi đây này, Bạch đại phu chuyến này không lỗ, một chút cũng không lỗ!”

Bá tánh xung quanh vô cùng phấn khích, mặc dù phần thưởng này chẳng liên quan gì đến bọn họ, nhưng xem náo nhiệt vẫn khiến người ta không khỏi kích động.

Một vạn lượng bạc trắng, đừng nói một đời, đủ cho không ít gia đình sống qua mấy đời rồi!

Mạnh Lâm Thanh trong lòng vui mừng, nét mặt cũng giãn ra rất nhiều.

“Thảo dân Bạch Tử Ngọc đa tạ Hoàng thượng ban thưởng.” Mạnh Lâm Thanh khom lưng, hai tay chắp lại đưa lên chuẩn bị nhận thánh chỉ.

“Bạch đại phu, đây là ngươi đáng được nhận.” Trương Đức Thuận nói, tự tay đem thánh chỉ giao cho Bạch Tử Ngọc.

“Tạp gia sẽ sai người treo tấm biển hiệu do Hoàng thượng ban tặng lên trước cửa y quán giúp Bạch đại phu, không biết đại phu còn có yêu cầu gì khác không?” Thái độ của Trương Đức Thuận vô cùng thân thiết.

Dù sao thì vị Bạch đại phu trước mắt này, rất có thể sau này sẽ là người được sủng ái trước mặt Hoàng thượng.

Có thể leo lên được chức tổng quản thái giám, chút nhãn lực này chắc chắn là không thiếu.

Mạnh Lâm Thanh kinh ngạc, nàng còn có thể đưa ra yêu cầu?

Tuy nhiên, một vạn lượng bạc trắng này tuy không thể so sánh với một vạn tích phân của nàng, nhưng đối với thế giới này mà nói phần thưởng như vậy quả thực là đủ rồi.

Đưa ra thêm yêu cầu cũng chẳng có ý nghĩa gì, huống hồ Mạnh Lâm Thanh vẫn nên hạn chế dây dưa với Sở Nam Phong thì hơn.

“Thảo dân đã mãn nguyện rồi, không còn yêu cầu gì khác, chỉ là...” Mạnh Lâm Thanh cười híp mắt nhìn Trương Đức Thuận, hỏi: "Một vạn lượng bạc trắng này quá phô trương, công công, không biết có thể giúp đổi thành ngân phiếu được không?”

“Bạch đại phu khách khí rồi, là tại ta suy xét không chu toàn.” Trương Đức Thuận vui vẻ đồng ý.

Trương Đức Thuận tự nhiên là mang theo xe ngựa đến, bèn tự mình đưa Mạnh Lâm Thanh về Bình An y quán, cũng treo tấm biển lên.

Trên đường đi, không ít bá tánh đi theo, muốn chứng kiến tấm biển ngự ban kia được treo lên.

Tử Ngọc, Tuỳ Phong bọn họ đã sớm nhận được tin tức, vốn định trực tiếp đến cổng thành nghênh đón. Vẫn là Nhất Nhất nhắc nhở hoàng thượng có thể sẽ ban thưởng, mới khuyên can được bọn họ.

Lúc này, bọn họ đã sớm ở cửa y quán chờ đợi.

“Thiếu gia!”

Nhìn thấy xe ngựa, Tử Ngọc lập tức chạy ra.

Mạnh Lâm Thanh từ trên xe ngựa bước xuống, gật đầu với bọn họ, Tử Ngọc mấy người nhìn thấy Mạnh Lâm Thanh khỏe mạnh, lúc này mới an tâm.

“Người đâu, thay biển hiệu.” Trương Đức Thuận nói.

Những tiểu thái giám bên dưới tự nhiên hành động, trước tiên đem tấm biển hiệu cũ cất đi, sau đó dưới sự chứng kiến của đông đảo bá tánh đem tấm biển hiệu mới treo lên.

“Oa, đây là hoàng thượng ban thưởng cho thiếu gia nhà chúng ta sao?” Trương bà tử nhìn tấm biển hiệu, trong lòng vui mừng khôn xiết.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 148



“Đương nhiên rồi! Trên đó còn có ngọc tỷ ấn chương, ngoại trừ hoàng thượng ban thưởng, còn có thể là ai tặng cho thiếu gia nhà chúng ta?” Tử Ngọc cũng vui mừng khôn xiết.

Hám tiền như nàng, trong lòng đã tính toán sau này có thể kiếm được bao nhiêu bạc.

“Vậy y quán của chúng ta bây giờ chẳng phải là y quán nổi tiếng nhất kinh thành sao?” Trương bà tử vui mừng khôn xiết.

Bà ở kinh thành đã hơn nửa đời người, chưa từng nghe nói y quán nào khác có vinh dự như vậy, Bình An y quán tuyệt đối là độc nhất vô nhị.

“Các ngươi xem những người này…” Ngay cả Tuỳ Phong trầm ổn nhất, cũng rõ ràng là rất vui mừng.

Cửa Bình An y quán chen chúc rất nhiều người, bá tánh vây xem tán thưởng, nói đủ lời hay ý đẹp chúc phúc.

Tử Ngọc ba người cũng là thật sự vui mừng, dù sao danh tiếng của chủ tử nhà bọn họ càng ngày càng lớn, danh tiếng của Bình An y quán cũng ngày càng vang xa.

Trương Đức Thuận dẫn người thay biển hiệu, lại đem ngân phiếu đã đổi giao cho Bạch Tử Ngọc, bèn cáo từ.

“Công công đi thong thả.” Mạnh Lâm Thanh cất kỹ ngân phiếu.

Tử Ngọc lập tức áp sát lại, nàng ta mắt tinh lắm, vừa rồi chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy đó là ngân phiếu, đoán được là ban thưởng của hoàng thượng.

“Thiếu gia, hoàng thượng lần này thưởng cho ngài bao nhiêu bạc vậy?”

Nhìn thấy bộ dạng này của Tử Ngọc, Mạnh Lâm Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, nha đầu này còn hám tiền hơn cả nàng.

“Một vạn lượng, suỵt…” Mạnh Lâm Thanh nhỏ giọng nói.

Tử Ngọc lập tức che miệng trợn to hai mắt, thật lợi hại, thiếu gia lần này quả nhiên là không uổng công, kiếm được rất nhiều nha!

Bá tánh vây xem còn chưa giải tán, thấy người trong cung rời đi, đều chen chúc đến cửa.

“Bạch đại phu, ngài có khám bệnh không? Ta muốn tìm ngài khám bệnh, ta xếp hàng đây!”

“Ta cũng muốn xếp hàng!”

Mọi người nhất thời tranh giành nhau.

Mạnh Lâm Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Tử Ngọc trực tiếp biểu diễn một màn thay đổi sắc mặt: "Thiếu gia nhà chúng ta mới từ khu cách ly trở về, y quán hôm nay nghỉ ngơi, không khám bệnh!”

Mạnh Lâm Thanh muốn vỗ tay cho Tử Ngọc, lần này quá xuất sắc, quả nhiên là Bạch Y Nhu chọn người hầu cho nàng, rất có trình độ.

“Đúng vậy, chúng ta hôm nay đóng cửa nghỉ ngơi.” Nói xong, Mạnh Lâm Thanh đi thẳng đến hậu viện, vào phòng của mình.

Ban đầu Tử Ngọc còn có chút áp lực kiếm tiền, vừa rồi, nghe thiếu gia nói lần này được ban thưởng một vạn lượng bạc, mọi áp lực đều tan biến hết.

Bá tánh cũng đều bày tỏ sự thông cảm, dù sao Bạch Tử Ngọc ở khu cách ly vất vả như thế nào, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến.

Mạnh Lâm Thanh mệt mỏi rã rời, nàng hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, căn nhà nhỏ đó điều kiện quá kém.

Khoảng thời gian này vì tiện chăm sóc đám nhóc, Trương bà tử đã đưa đám nhóc đến phòng của bà, ngược lại tạo điều kiện cho Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.

Nàng ngã người xuống giường, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Tử Ngọc, Tuỳ Phong, Trương bà tử bọn họ ở bên ngoài cũng đều cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, không phát ra bất kỳ âm thanh nào ảnh hưởng đến Mạnh Lâm Thanh nghỉ ngơi.

Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, Mạnh Lâm Thanh mới chậm rãi thu dọn giường chiếu, tắm rửa, thay y phục.

“Lũ trẻ đâu rồi?” Mạnh Lâm Thanh vừa ra đã hỏi.

“Ở trong phòng ta đây.” Trương bà tử đáp rồi gọi Tử Ngọc và Tuỳ Phong cùng bế ba đứa trẻ ra, tối nay chắc chắn phải để chúng ngủ cùng Mạnh Lâm Thanh rồi.

Lâu như vậy không gặp, trong lòng Mạnh Lâm Thanh vẫn luôn nhớ nhớ thương thương lũ trẻ, định bụng sẽ ở bên cạnh chúng thật tốt.
 
Hoàng Thượng, Nương Nương Xác Chết Vùng Dậy Rồi!
Chương 149



“Thiếu gia, người cứ chơi với mấy đứa nhỏ trước đi, lão nô đi làm chút gì cho người ăn.” Trương bà tử nói.

Mạnh Lâm Thanh gật đầu, lại nhìn ba đứa nhỏ đang nằm trên giường.

Mấy đứa nhỏ rất hoạt bát, Mạnh Lâm Thanh nhớ chúng, chúng cũng tương tự nhớ nàng, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.

“Hình như gầy đi thì phải?”

Mạnh Lâm Thanh nghiêng đầu nhìn Tam Bảo, lại đổi vài góc độ khác để quan sát thật kỹ.

Nhìn thế nào cũng thấy gầy đi một chút.

Mà Đại Bảo và Nhị Bảo thì không có vẻ gì là gầy đi cả.

“Chuyện gì thế này, sao Tam Bảo lại gầy đi nhiều như vậy?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.

Trẻ con lớn rất nhanh, lẽ ra phải một ngày một khác mới đúng, Tam Bảo gầy đi nhiều như vậy thật không bình thường.

Mạnh Lâm Thanh không phải là sợ bọn họ ở nhà sẽ đối xử không tốt với lũ trẻ, chỉ là lo lắng có phải chúng bị bệnh hay không.

“Tam Bảo kén ăn lắm!” Nhất Nhất bĩu môi nói.

Bởi vì Trương bà tử căn bản chưa từng thấy qua sữa bột là thứ gì, càng đừng nói đến cách pha, cho nên là Nhất Nhất giúp bà ấy chăm sóc lũ trẻ.

Sữa mẹ mà Mạnh Lâm Thanh để lại không nhiều, ba đứa nhỏ cùng ăn căn bản không thể dùng được mấy ngày.

Cho nên sau đó phải bắt đầu thích nghi với sữa bột.

Nhưng trước đó, lũ trẻ đều b.ú sữa mẹ, căn bản chưa từng trải qua giai đoạn thích nghi nào.

Đại Bảo Nhị Bảo thì còn tốt, coi như là tiếp nhận sữa bột rất tốt, cho nên ăn uống như ngày thường không hề gầy đi.

Thế nhưng Tam Bảo lại không thích mùi vị của sữa bột, nếu không phải quá đói, đưa cho nó một bình sữa căn bản uống chưa được mấy ngụm đã ném sang một bên, phải đói lắm mới chịu uống thêm vài ngụm.

Mạnh Lâm Thanh rời đi lâu như vậy, Tam Bảo không gầy mới là lạ.

“Tội nghiệp con quá.” Nghe Nhất Nhất giải thích xong, Mạnh Lâm Thanh đau lòng vô cùng.

Có thể trách ai đây? Đương nhiên chỉ có thể trách nàng, người làm nương này.

“Bảo bối nhỏ, chúng ta uống sữa nào, lần này nhất định phải uống cho no nê.” Mạnh Lâm Thanh áy náy nói.

Bảo Nhất Nhất đóng cửa lại, Mạnh Lâm Thanh lập tức cho con bú.

Tam Bảo cứ như lâu ngày gặp mưa rào, ôm chặt lấy nương, cái miệng nhỏ dán lên liền không chịu ngừng, b.ú sữa vô cùng hăng hái.

Cái dáng vẻ ấy cứ như là đã đói từ rất lâu rồi.

“Ôi chao, từ từ thôi Tam Bảo, nương về rồi, sau này muốn b.ú sữa thì cứ b.ú sữa nhé.” Mạnh Lâm Thanh đau lòng nói.

Ôm chặt lấy nương ăn no nê một bữa, cuối cùng tiểu gia hỏa cũng thỏa mãn, dụi đầu vào người nương làm nũng.

Mạnh Lâm Thanh mặc y phục chỉnh tề, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tam Bảo.

Cảm giác trên tay cũng không còn được mũm mĩm như trước nữa, xem ra khoảng thời gian này phải tranh thủ, vỗ béo hài tử trở lại mới được.

“Con nói con xem, còn nhỏ như vậy mà đã biết kén ăn rồi? Đại ca Nhị ca của con còn thông minh hơn con biết bao nhiêu, bất cứ lúc nào cũng không để bản thân bị đói.”

“Sữa bột cũng tốt mà, sữa bột không tệ hơn sữa của nương đâu, con cứ kén ăn như vậy, cẩn thận sau này lớn không nổi đâu.”

Làm nương rồi, chính là bắt đầu chuỗi ngày lo lắng bất tận, dường như vĩnh viễn không có hồi kết.

“Đồ ngốc.” Mạnh Lâm Thanh nghịch ngợm bàn tay nhỏ bé của Tam Bảo.

Tiểu gia hỏa cảm thấy nương đang chơi với mình, lại vừa mới ăn no, đúng lúc đang tràn đầy năng lượng,liền cười khúc khích đáp lại nương.

“Hi hi…”

Mấy đứa nhỏ chưa biết nói nhưng đã biết phát ra vài âm thanh khó hiểu, khiến Mạnh Lâm Thanh càng thêm mong chờ chúng lớn lên học nói chuyện.
 
Back
Top Bottom