Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Quý Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp

Hoàng Quý Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp
Chương 10: Chương 10



Chỉ mới một tháng, hậu cung đã sôi trào vì ta.

Đặc biệt là hoàng hậu và Gia Quý phi—

Bọn họ vốn tưởng ta bị chèn ép đến mức không dám ngẩng đầu, vậy mà giờ đây, ta lại trưng ra vẻ phô trương lộng lẫy, khiến bọn họ vừa giận dữ, vừa hoang mang không hiểu ta có mưu đồ gì.

Không ngoài dự đoán, những lời đồn nhanh chóng truyền đến tiền triều.

Đám đại thần xuôi theo tình thế, bắt đầu đồn đoán rằng ta được sủng ái quá mức, sau khi sinh hoàng trưởng tử lại được phong phi, thế nên sinh kiêu ngạo, mất hết chừng mực.

Từ hậu cung đến tiền triều, khắp nơi tràn ngập lời khuyên răn—

Khuyên Lý Thừa Chí chớ bị ta mê hoặc, chớ để một nữ nhân như ta che mờ đôi mắt.

Những phi tần trong cung, từng người một rơi nước mắt như hoa lê trong mưa, kể lể với hắn rằng ta ngạo mạn, xa xỉ, chẳng biết phép tắc.

Nhưng hắn không nghe bất kỳ ai.

Chỉ đơn giản kéo ta vào lòng, siết chặt bờ vai ta, trầm giọng nói:

"Trẫm tin nàng không phải vậy."

Ta bỗng chốc nóng bừng mặt.

Lần này, ta thật sự phụ lòng tin tưởng của hắn rồi.

Đôi lúc ta nghĩ—

Nếu hắn không phải vua, ta không phải phi, liệu chúng ta có thể thật sự trở thành một đôi tri kỷ thấu hiểu nhau?

*

Sau đó, ta càng làm quá đáng hơn.

Ngày ngày cùng hắn chìm trong gấm vóc xa hoa, không rời nhau một khắc.

Tiếng bất bình trong cung ngày càng lớn, người đời càng tin ta là yêu phi hại nước.

Nhưng ta vẫn thấy chưa đủ, nên quyết định đổ thêm dầu vào lửa.

Một đêm nọ, ta bí mật gửi đi một phong thư, triệu tập một nhóm giám sinh thân tín vào cung.

Phụ thân ta là Tế tửu Quốc Tử Giám, các nho sinh trong Thái Học Viện phần lớn đều là môn sinh của ông.

Ta từ nhỏ đã không hợp với tiểu thư khuê các, nhưng lại thích tranh luận cùng các thư sinh, nên sớm đã kết giao với họ thành bằng hữu bút nghiên.

*

Đêm ấy, nhóm giám sinh đội mạo hiểm, giả làm hoạn quan, lén vào cung gặp ta.

Ta trịnh trọng ra lệnh.

Mọi người mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Ta nghiêm túc gật đầu:

"Đây là vì giang sơn xã tắc."

*

Hôm sau, khi chuông sáng vừa điểm, một nhóm nho sinh Quốc Tử Giám quỳ chật kín cổng hoàng cung.

Bọn họ khấu đầu khóc lóc, tiếng van xin vang vọng qua từng lớp tường thành, truyền đến tận tai ta.

Trên con đường Chu Tước, từng hàng nho sinh áo dài tay rộng quỳ rạp, bị quan binh xua đuổi cũng không chịu rời đi, chỉ càng đập đầu xuống đất, nước mắt hòa cùng máu.

Tin tức chấn động khắp triều đình, thiên hạ náo loạn.

Cùng lúc đó, các quan viên ở Ty Thiên Đài, dưới sự giật dây của ta, cũng đưa ra một đại hung thiên tượng—

"Hậu phi chuyên quyền, bạch hồng xuyên nhật!"

Chẳng ngoài dự đoán, chỉ trong nửa tháng, cả thiên hạ đều lan truyền một lời đồn—

"Hoàng đế bị yêu phi mê hoặc, triều cương rối loạn!"

Từ đó về sau, không còn ai nhắc đến "vua hôn quân, trời giáng tội" nữa.

Bây giờ, thiên hạ đều biết đến một "yêu phi họa quốc", còn quân vương, đương nhiên chỉ là nạn nhân bị yêu tà mê hoặc.

Người ta thường nói "lời đồn có thể nung chảy vàng", nhưng thực chất, họ chỉ cần một đối tượng để trút giận, một cái bia để chỉ trích, chứ chẳng mấy ai thực sự bận tâm đến đúng sai.

Hiện tại, ta chính là cái bia đó.

Và khi đã có một tội nhân bị gán danh "yêu phi loạn thế", triều đình cũng lặng sóng trở lại.

Tất cả chỉ chờ mong ngày ta bị thiên đao vạn quả.

*

Ta yên lặng ôm mèo trong tẩm cung, từng ngày lắng nghe tiếng gió lạnh lùa qua song cửa, mãi đến khi…

Lý Thừa Chí ra chỉ xử phạt ta.

Hắn chỉ giáng ta vào lãnh cung, vĩnh viễn không gặp lại, chứ không hề ban cho ta cái chếc.

Nhưng chừng đó chưa đủ để thiên hạ hả giận.

Hắn không nên nương tay.

Ta thậm chí còn căm giận hắn—tại sao không xử ta dứt khoát hơn nữa?

Nếu hắn có thể xuống tay thật tàn nhẫn với ta, thì dân tâm và dư luận sẽ nghiêng về phía hắn nhiều hơn.

Như vậy, hắn có thể tiếp tục trị quốc, duy trì thái bình thịnh thế.

Như vậy, tất cả những gì ta làm mới thực sự có ý nghĩa.

Nhưng thế này cũng đủ rồi.

Trước khi vào lãnh cung, ta không được gặp hắn lần cuối.

Mà như vậy cũng tốt.

Bởi vì ta đã quen với sự dịu dàng của hắn trước kia.

Nếu phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng, thất vọng của hắn, có lẽ ta cũng không biết phải làm sao.

*

Lãnh cung ẩm mốc, tanh hôi, khiến ta ho liên tục.

Bên chân tường đọng nước, muỗi nhặng sinh sôi, nhưng lại không có lấy một ngụm nước sạch để uống.

Có lần, ta chạm tay lên bức tường lạnh ngắt, nhìn những giọt nước thấm ra từ khe nứt, định l.i.ế.m thử để làm dịu cơn khát.

Nhưng khi nhìn kỹ, ta thấy trong nước có những cục m.á.u khô màu nâu, bị nước thấm làm mềm trở lại.

Hẳn là tàn tích từ những giọt m.á.u tuyệt vọng của một phi tần nào đó từng đập đầu vào tường trong lãnh cung này.
 
Hoàng Quý Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp
Chương 11: Chương 11



Nhưng tất cả những điều này, chẳng hề gì.

Lãnh cung này cũng tốt thôi.

Nơi đây không có đấu đá tranh quyền, không có âm mưu quyền mưu.

Ta vốn thích sự yên tĩnh, ở đây, thật hợp với ta.

Cứ như vậy đi.

Chờ đến khi mái tóc đen của ta hóa trắng, nhan sắc tàn phai theo năm tháng, rồi trở thành một nắm xương khô, cũng chẳng sao cả.

Chỉ là, ta sẽ không thể gặp lại Lý Thừa Chí nữa.

Người ta thường nói—

"Gửi thân này để đổi lấy thái bình, nhưng không ai biết có thể dùng tướng quân vào chỗ nào."

Nếu chỉ cần ta hy sinh, có thể đổi lấy triều cương yên ổn một thời gian, dù không thể bảo vệ hắn cả đời, như thế cũng đã đủ rồi.

Ta tựa vào chiếc ghế ọp ẹp, mơ màng thiếp đi.

Cái lạnh cắt vào xương tủy, như lưỡi d.a.o sắc lẹm, từng chút một xé rách tứ chi ta.

Mơ hồ, ta thấy bầu trời phương Đông bừng lên một mảng đỏ rực, nghe tiếng trống nhạc vang vọng giữa cơn mưa lạnh.

Hẳn là hoàng cung đang thắp đèn rực rỡ, tổ chức đại yến mừng Trung thu.

Hẳn là rượu ngon tràn chén, sơn hào hải vị bày đầy bàn, cảnh tượng phồn hoa như thơ ca.

Nhưng tất cả những thứ ấy, đều không liên quan đến ta.

*

Đến nửa đêm, trong mộng, ta nhìn thấy ánh đỏ trên bầu trời bỗng nhiên lan rộng, chiếu rọi cả thiên địa, xuyên qua mí mắt ta chói lóa.

Ta giật mình tỉnh dậy.

Tiếng trống nhạc khi trước, nay đã biến thành những tiếng hét chói tai, hỗn loạn.

Một mùi khét lẹt xộc vào mũi.

Ta lao đến cửa sổ, nhìn thấy bầu trời rực lửa, tro bụi b.ắ.n tung tóe như những bóng ma nhảy múa trên không trung.

Đó không phải ánh đèn.

Mà là biển lửa đang thiêu rụi hoàng cung!

Gió cuốn theo mùi m.á.u tanh nồng, tiếng người la hét thất thanh, xen lẫn tiếng gào khóc thảm thiết.

Cả tiếng binh khí va chạm, tiếng cung tên xé gió, vang vọng khắp nơi.

Theo ánh mắt kinh hoàng của Súc Hồng, ta nhìn thấy mấy t.h.i t.h.ể nằm la liệt ngoài cửa sổ, m.á.u nhuộm thành vũng.

Ngực bọn họ bị cắm đầy tên.

Ta ngẩng đầu, thấy trên bức tường cao ngất là từng hàng hắc y nhân, cầm cung lửa, b.ắ.n mưa tên xuống hoàng cung.

Trong bóng tối, một kẻ trúng đá lăn xuống, m.á.u b.ắ.n tung tóe dưới chân tường.

Khắp nơi gươm đao lạnh lẽo, tiếng g.i.ế.c chóc rợn người, cung điện chìm trong biển lửa.

Giữa những âm thanh hỗn loạn, ta chỉ nghe được một vài từ ngắt quãng—

"Thụy Bình vương..."

"Phản tặc..."

"Bệ hạ..."

"... chếc rồi... chếc rồi!"

Như sét đánh ngang tai, toàn thân ta chấn động.

Lãnh cung nằm ở nơi hẻo lánh, may mắn chưa bị ảnh hưởng.

Trời vừa rạng sáng, bên ngoài dần yên tĩnh lại, ta vẫn bình an vô sự.

Thị vệ trong lãnh cung đã bỏ chạy sạch, ta không thể chịu đựng được nữa, lập tức cầm ghế đập vỡ ổ khóa, kéo theo Súc Hồng chạy ra ngoài.

Tiếng gió gào thét bên tai, mùi m.á.u tanh khiến ta buồn nôn liên tục.

Những thái giám, cung nữ bỏ chạy đ.â.m sầm vào ta, mái hiên sụp đổ, tường cung vấy đầy vết máu.

Ta chạy trong vô định, chợt nghe một giọng nói quen thuộc gọi lớn tên ta.

Toàn thân ta run rẩy, quay đầu lại.

Lý Thừa Chí đứng giữa một đội quân cầm gươm, toàn thân nhuốm máu, hơi thở gấp gáp.

Máu nhỏ từ mũi kiếm của hắn, b.ắ.n tung tóe lên mặt và tay áo.

Chúng ta đồng thời lao về phía nhau, ôm chặt lấy nhau.

"Thụy Bình vương đã bị tru diệt. May mà nàng vẫn an toàn."

Hắn xoa đầu ta, giọng khàn khàn.

"... Nàng đã biết hết rồi sao?"

Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy ta.

Giọng hắn khàn khàn, mang theo một nỗi mệt mỏi khôn cùng:

"Nếu không có nàng, trẫm đã đánh mất lòng dân. Đừng nói đến việc tiêu diệt phản tặc, ngay cả có thể sống sót qua đám thị vệ bên cạnh hay không, cũng chưa biết được."

Lồng n.g.ự.c hắn rung động theo nhịp tim, hòa vào nhịp đập của ta.

Thì ra, giữa chúng ta có những điều không cần phải nói ra, vẫn có thể thấu hiểu nhau.

*

Đêm Trung thu ấy, Lý Thừa Chí triệu kiến Thụy Bình vương vào cung dự yến.

Nhưng cả hai bên đều đã bố trí đao phủ, ẩn mình sau bức rèm, nép sát dưới bức tường cung điện.

Một trận huyết chiến đã diễn ra, đến mức trăng tròn cũng nhuốm đỏ màu máu.

Cung điện hùng vĩ Tử Thần Điện, dưới ngọn lửa bùng cháy, đã sụp đổ hoàn toàn, hóa thành phế tích.

Gia Quý phi cùng đám cung nhân, chếc dưới loạn đao và tên độc.

Còn hoàng hậu, sau khi biết tin phụ thân thất bại, vào sáng hôm sau đã dùng tóc che mặt, treo cổ tự vẫn trong tẩm cung.

Hơi m.á.u tanh tưởi, cho đến một tháng sau vẫn chưa tản đi.

Lý Thừa Chí dùng lôi đình thủ đoạn, quét sạch phản đảng, chỉnh đốn triều cương.

Sau trận chiến này, hắn đã không còn là một quân vương non trẻ, mà trở thành một bậc đế vương sát phạt quyết đoán, nắm thiên hạ trong tay.
 
Hoàng Quý Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp
Chương 12: Chương 12



Ta đứng trên bậc ngọc lanh lạnh, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn dưới lớp hoàng bào, vừa cảm thấy an lòng, lại vừa cảm thấy chua xót.

Hình ảnh thiếu niên năm nào, người đã từng ngồi xổm bên giả sơn đào tổ kiến, mỉm cười rạng rỡ với ta, nay đã hoàn toàn biến mất.

*

Vậy nên, vào một ngày trời quang mây tạnh, ta đã mở lời xin hắn một đạo thánh chỉ.

Hôm dẹp loạn, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hứa hẹn rằng sẽ rửa sạch danh tiếng cho ta, rồi lập ta làm hoàng hậu.

Lúc ấy, ta chỉ cười nhạt, không phủ nhận cũng không chấp nhận, chỉ cầu rằng tương lai hắn sẽ đồng ý một thỉnh cầu của ta.

Hắn không chút do dự mà gật đầu.

Mãi đến hôm nay, ta cuối cùng cũng xác định được điều mình muốn nhất.

Ta bình tĩnh nhìn hắn, nói:

"Thiếp muốn rời khỏi hoàng cung."

Hắn nghe vậy, nhưng gương mặt gầy gò không hề lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có một tia bi thương lặng lẽ trôi qua trong mắt.

Hắn quay người, nhìn về phía chân trời xa, nơi có một đàn đỗ quyên tung cánh, nhẹ nhàng lướt qua bức tường cung điện cao ngất.

Hắn thở dài, giọng nói mang theo vẻ tự giễu:

"Trẫm cứ nghĩ, là bậc cửu ngũ chí tôn, có thể cho nàng tất thảy mọi thứ trên thế gian này… thậm chí cả thiên hạ này."

"Nhưng đến khi ngoảnh lại mới biết, điều nàng muốn nhất, lại chính là điều duy nhất trẫm không thể cho nàng."

Ta xoay lưng về phía hắn, trông có vẻ lạnh lùng vô tình.

Nhưng trên thực tế, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên gò má.

Bỗng nhiên, hắn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, gấp gáp bật thốt:

"Trẫm sẽ bỏ lại tất cả, cùng nàng rời đi, được không?"

Sợi dây cuối cùng trong lòng ta đứt đoạn.

Cảm giác như có một khối nghìn cân đè chặt trong lồng ngực, tràn đầy đến mức muốn nổ tung.

Ta gắng hết sức kiềm nén cơn nghẹn ngào, bình tĩnh trả lời hắn:

"Bệ hạ là quân vương của một nước, không thể vứt bỏ thiên hạ, vứt bỏ bách tính lê dân."

*

Khi cỗ xe lừa chở ta rời khỏi cửa cung, nước mắt ta rốt cuộc cũng trào ra như vỡ đê, rơi xuống bộ áo vải thô mà ta mặc để giả làm cung nhân tạp dịch.

Mưa rơi như tên bắn, rào rào gõ lên mái xe.

Cuối cùng, ta không nhịn được, khẽ vén màn xe lên.

Từ xa, những bức tường cung màu nâu, cung điện nguy nga, mái hiên ngói lưu ly…

Tất cả đều bị cơn mưa nặng hạt làm mờ đi, nhòe nhoẹt lùi dần về phía sau, cuối cùng chìm vào một màn xám xịt.

*

Đột nhiên, ta nghĩ đến hình ảnh Lý Thừa Chí, một mình đứng trên tường thành, để mưa lạnh thấm ướt nửa bờ vai, nhưng vẫn chẳng hề hay biết, chỉ lặng lẽ dõi mắt theo ta rời đi.

Ta nhớ đến đôi má bầu bĩnh của Gia Mậu.

Con vừa mới biết chạy nhào vào lòng ta, khoe chiếc răng sữa mới mọc, líu ríu gọi ta:

"Mẫu phi!"

Ta vốn nghĩ, mình nên là một mảng rêu xanh trong khe núi, một cánh chim tự do trên bầu trời, một con mèo lười biếng rúc vào chăn ấm.

Nên là một kẻ cuồng đọc sách trong đống sách cũ, một lãng khách phiêu bạt nhân gian.

Duy nhất không nên là một phi tần nơi cung cấm, khoác gấm lụa lộng lẫy, từng bước đều phải cẩn trọng đề phòng.

Khoảnh khắc này, ta đã có được điều ta hằng mong muốn nhất.

Nhưng vì sao, trái tim ta vẫn đau đớn đến tận xương tủy?

Tận sâu trong tim, điều ta thực sự muốn nhất là gì?

Ta không dám trả lời.

Bởi cánh cổng cung điện cao vời vợi đã khép chặt sau lưng ta.

Từ nay về sau, đèo cao suối sâu, thiên nhai vạn lý.

Tất cả hoài niệm, tất cả vương vấn,

Cứ để nó khóa chặt lại sau bức tường thành ấy đi.

"Yến tiệc mùa xuân,

Rượu xanh một chén, hát một bài.

Xin dâng ba nguyện ước."

Nguyện một, quân lang thiên tuế

Nguyện hai, thiếp thân an khang

Nguyện ba, như én lưng nhà

Mỗi năm đều được trùng phùng

*

Sau khi rời khỏi hoàng cung, ta không có nơi chốn cố định, lang bạt khắp bốn phương trời.

Những câu chuyện ta từng viết trong cung, nay trở thành hành trang dọc đường thiên lý.

Ta mang đi bán dọc đường, kiếm được mấy trăm văn tiền, nhưng chỉ đi được vài chục dặm đã tiêu sạch.

Vậy là lại vừa đi vừa viết, vừa viết vừa bán.

*

Tại vùng đất Tứ Xuyên, ta tình cờ gặp lại muội muội thất lạc nhiều năm.

Nàng cùng phu quân cưỡi ngựa trắng, song hành từ Kiếm Môn Thục Đạo tiến ra, ung dung tự do tự tại.

Năm xưa, ta là trưởng tỷ, nàng là thứ muội.

Từ bé, nàng đã ghen ghét ta đến phát cuồng, từng đem toàn bộ y phục và trâm ngọc của ta ném xuống giếng.

Đến khi phụ thân định đưa nàng vào cung, nàng lại cùng vị kiếm khách kia bỏ trốn trong đêm, khiến cả gia đình nháo nhào tìm kiếm.

Mà ta, chính vì thế mà phải thay nàng nhập cung, tạo nên vận mệnh trắc trở về sau.

Vậy mà bây giờ, khi bất ngờ tương phùng, chúng ta chỉ lặng lẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, để từng giọt lệ thấm ướt vạt áo.
 
Hoàng Quý Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp
Chương 13: Chương 13



Ta chăm chú nhìn nàng.

Nàng từng có làn da trắng nõn, giờ đây sạm đen vì gió sương.

Nàng từng bị trói buộc trong cung cấm, giờ lại thoát khỏi lụa là và trâm vàng, hóa thành một cánh én phiêu du giữa trời cao.

Ta nhận ra, những năm qua, nàng sống thật vui vẻ, tự do, đã từng đặt chân đến những nơi mà ta chưa bao giờ nhìn thấy trong hoàng cung.

*

"Trước kia, muội quanh quẩn trong khuê phòng, chỉ vì một cây trâm, một miếng điểm tâm cũng có thể tranh giành đến mức bày đủ mưu kế."

"Nhưng từ khi nhìn thấy trời cao đất rộng, mới biết tất cả đều nực cười đến thế nào."

"Tỷ tỷ, tỷ có trách muội không?"

Nàng còn chưa nói dứt lời, ta đã kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay.

"Trách gì chứ? Muội là muội muội của ta."

Nàng tra trường kiếm vào vỏ, cười nói:

"Nếu tỷ gặp đạo tặc dọc đường, cứ báo tên muội và phu quân là được."

Ta từ biệt muội muội, tiếp tục đi về phương Bắc.

*

Mấy năm sau—

Ta đến Lạc Dương, ngắm mẫu đơn nở rộ, nghe chuông chùa Thiếu Lâm ngân nga sớm tối.

Ta lên tận miền biên tái, phóng ngựa trên thảo nguyên dưới tiếng sói tru rền rĩ.

Ta đi qua Kỳ Liên Sơn, nhìn thấy gió vàng bụi cuộn, đoàn lạc đà nối nhau rời đi, lặng lẽ lắng nghe một đêm tiếng tỳ bà vi vu.

Ta đến Thái Sơn ở đất Lỗ Đông, đứng trên đỉnh núi nhìn Hoàng Hà đổ ra biển lớn.

Ta xuống tận Mười Vạn Đại Sơn ở Lĩnh Nam, say mềm vì rượu cúng cửa ở vùng Miêu Cương, gục bên cung đường mười tám khúc quanh của nhà sàn.

Ta gặp những người Hồi từ Tây Vực xa xôi, đeo trên cổ thánh giá bạc, kể với ta về một vị hoàng đế, dũng mãnh mở rộng lãnh thổ, trị quốc an bang.

Lòng ta không khỏi ngưỡng mộ, say mê lắng nghe.

*

Mọi cảnh vật trên đường, ta đều ghi chép lại trong câu chuyện của mình.

Một thời gian, những tập truyện ta viết bán đắt như tôm tươi.

Nhờ đó mà ta có tiền, lại thu xếp hành trang, tiếp tục lên đường.

*

Mấy chục năm trôi qua.

Gió sương nhuộm bạc mái đầu.

Ta vẫn chỉ có một chiếc hành lý, một bóng lẻ loi, bước qua vạn dặm giang sơn.

Ta đi qua bốn phương Đông Tây Nam Bắc, duy chỉ không bao giờ trở lại Trường An.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời, nhưng chẳng thấy Trường An.

Ta không biết—

Lý Thừa Chí có còn thức khuya như trước không?

Có còn vừa xem tấu chương vừa tùy tiện ăn chút điểm tâm thay cơm không?

Mùa xuân đến, bệnh suyễn của hắn có đỡ hơn không?

Nhưng những chuyện ấy, đã có thái giám, thái y, tam cung lục viện thay ta bận lòng.

Điều khiến ta yên tâm là—

Hắn đã trở thành một minh quân trị thế.

Ta đích thân nhìn thấy giang sơn hắn cai trị, dân chúng ấm no, thiên hạ thái bình.

Tựa như mỗi ngày đều được nhìn thấy hắn vậy.

Như vậy là tốt rồi.

*

Phụ thân được thăng quan, sau đó cáo lão hồi hương.

Nghe nói, bệnh đau đầu tái phát thường xuyên.

Ta đã từng định về thăm ông, nhưng lại sợ ông báo tin về hoàng cung, nên chỉ gửi vài lá thư qua dịch trạm.

Dù sao thì, đã có di nương tận tâm chăm sóc, ta cũng có thể yên lòng.

Ta cũng nhớ Gia Mậu.

Một lần ngồi quán trà, ta nghe nói Lý Thừa Chí đã lập con làm Thái tử.

Con văn võ song toàn, ngày đêm cần mẫn học hành.

Ta không biết con cao lớn thế nào rồi…

Không biết con có còn nhớ đến mẫu thân này không?

*

Trong chính sử, chỉ có một dòng ghi chép về ta.

Ta không rõ nguyên văn là gì, nhưng trong dã sử, người ta nói—

Ta là yêu phi hại nước, làm loạn triều chính, cuối cùng bị giam vào lãnh cung, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Người đời đồn rằng—

Ta ngày ngày phơi váy áo trên tường cung, mong được hoàng đế đoái hoài.

Nhưng đến tận khi già nua chếc trong phòng tối, váy áo ấy cũng mục nát thành từng mảnh rách, mà thánh tâm chưa từng thay đổi.

Thực ra, Lý Thừa Chí chỉ dùng chiếc váy đó để đánh lừa thế gian, khiến người ta tưởng rằng ta vẫn còn bị giam cầm trong cung.

Mãi đến năm Thiên Hồng thứ bốn mươi ba, Trường An truyền tin—

Lý Thừa Chí bệnh nguy kịch.

Nghe nói, trong cơn hấp hối, hắn ra lệnh mở hết cửa cung, bãi bỏ hết cấm vệ—

"Bất luận ai muốn vào, đều không được ngăn cản."

*

Sáng hôm ấy, ta tóc trắng rối bời, tựa lưng vào chiếc kiệu thuê vội, chầm chậm đi qua từng cánh cửa hoàng cung.

Cung điện năm nào vẫn vậy, chỉ có những cây thấp trước điện, nay đã xanh tươi che phủ bầu trời.

Chậm rãi bước lên chín bậc thềm, ta khẽ vén tóc mai bạc phơ.

Cánh cửa cung khẽ mở.

Ánh sáng xuyên qua khe cửa, ta thấy trong tẩm cung trống vắng, có một lão nhân yếu ớt nằm trên giường.

Hắn khó nhọc quay đầu, nhìn về phía ta.

Chỉ một khoảnh khắc—

Bóng dáng già nua tiều tụy ấy, lại hóa thành thiếu niên năm nào, đôi mắt sáng rực, khóe môi cong lên mỉm cười.

Ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, hắn nắm lấy tay ta, siết chặt.

Hắn cười khẽ, nói:

"Nàng đi lâu như vậy… Sao bây giờ mới về nhà?"

Ta mỉm cười, dịu dàng đáp:

"Về hơi muộn một chút... Nhưng sau này, thiếp sẽ không đi nữa."
 
Hoàng Quý Phi Mắc Chứng Sợ Giao Tiếp
Chương 14: [Hoàn]



Hắn khẽ cong môi, nụ cười mãn nguyện, chậm rãi khép mắt lại.

Tựa như một đứa trẻ ngoan ngoãn, hắn an tâm chìm vào giấc ngủ trên đầu gối ta.

Ta dùng những ngón tay đã đầy nếp nhăn, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc nhuốm sương trắng của hắn.

Kiếp này, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.

(Hoàn)

Chuyện của chúng ta... đã thực sự kết thúc rồi sao?

Chưa đâu.

*

Ngày hôm đó, khi Lý Thừa Chí lâm chung, Lễ Bộ đã chuẩn bị xong quốc tang, sắp đặt đầy đủ nghi lễ, thời gian, danh sách tế phẩm.

Nhưng nào ngờ—

Sau khi ta đến thăm hắn, đến chạng vạng, hơi thở hắn bỗng chốc ổn định trở lại.

Tới giữa đêm, hắn đột nhiên nói đói, còn có thể ngồi dậy nhờ nội giám đỡ uống nửa bát cháo loãng, khiến cả đám thái y kinh hoàng, cuống cuồng chạy tới bắt mạch.

Ai nấy đều nghĩ hắn đang hồi quang phản chiếu.

Nhưng nào ngờ, đến hôm sau, sắc mặt hắn lại hồng hào hơn.

Ba ngày sau, hắn có thể xuống giường.

Nửa tháng sau, hắn lại trở thành một lão già tinh thần minh mẫn, khỏe khoắn hệt như xưa.

Sau khi bước một chân qua Quỷ Môn Quan, hắn không còn chịu để ta rời xa nửa bước.

Vậy là hắn lập tức ra lệnh khởi thảo chiếu thư thiện vị, truyền ngôi lại cho Hoàng thái tử Gia Mậu.

Lần đầu tiên Gia Mậu nhìn thấy núi tấu chương và sổ sách chất cao như núi trong ngự thư phòng, mặt mũi tái mét, gần như ngất xỉu tại chỗ.

Quỳ xuống trước mặt chúng ta, mếu máo van xin:

"Phụ hoàng, mẫu hậu, xin hai người hãy suy xét lại! Nhi thần ngu dốt, làm sao có thể gánh vác giang sơn này!"

Lý Thừa Chí vỗ vai con, chậm rãi nói:

"Ai dám nói con ngu dốt? Trẫm tuổi cao sức yếu, không thể tiếp tục lo việc triều chính. Giang sơn vạn dặm này, từ nay giao lại cho con."

"Từ nay, con phải siêng năng chăm lo cho dân chúng, không được lười biếng. Đã nghe rõ chưa?"

Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn ta, ý cười sâu xa:

"Những ngày sắp tới, trẫm còn phải dành thời gian bồi mẫu hậu của con nữa."

Ta cũng hùa theo, cười híp mắt mà phụ họa:

"Phải đấy, hoàng nhi! Phụ hoàng con đã nói con làm được thì nhất định là làm được. Sau này phải cố gắng hơn nữa nhé!"

Sau đó, chúng ta nắm tay nhau, tiêu sái rời đi.

Để lại Gia Mậu đáng thương quỳ bệt dưới đất, nhìn núi tấu chương cao chót vót, một quyển vừa rơi xuống đã đập lệch cả mũ ngọc của nó.

*

Một tháng sau, đại lễ đăng cơ của Tân hoàng đế diễn ra trong sự vui mừng chưa từng có.

Mà trong khung cảnh tràn ngập hân hoan đó, ta và Lý Thừa Chí đáp xe ngựa vải xanh, mang theo chỉ hai thị vệ thân tín, lặng lẽ rời khỏi hoàng cung giữa đêm khuya.

Những nơi ta từng muốn đến mà chưa kịp đi, hắn đều cùng ta bước qua.

Những nơi ta từng đặt chân đến mà hắn còn tiếc nuối, ta cũng sẵn sàng đi lại cùng hắn một lần nữa.

Mỗi ngày, ta khoác tay hắn, vừa đi vừa kể cho hắn nghe về những điều mà ta đã từng nhìn thấy trong chuyến hành trình năm xưa.

Ngày rồi lại đêm, bình minh đến rồi hoàng hôn buông xuống.

Gia Mậu không phụ sự kỳ vọng của chúng ta.

Dưới sự cai trị của con, thiên hạ phồn vinh thịnh vượng, quốc thái dân an.

Đứa trẻ này chỉ là quá khiêm tốn mà thôi.

Thực ra, nó chính là một vị minh quân có tài, có đức.

*

Tính đến nay, chúng ta đã bên nhau thêm ba mươi năm nữa.

Năm nay, Lý Thừa Chí đã chín mươi hai, còn ta chín mươi mốt.

Chúng ta ước định với nhau, sẽ cùng nhau sống thêm mười năm nữa, để trở thành bậc trường thọ hiếm thấy trong nhân gian.

*

Về sau, đầu gối ta đã cứng đờ, mắt cũng dần mờ đi.

Không còn leo nổi núi cao, không còn bơi nổi suối sâu, cũng chẳng thể ngắm nhìn cảnh đẹp như xưa.

Vậy là chúng ta chọn một vùng sơn thủy hữu tình để an dưỡng tuổi già.

Uống trà, trồng hoa.

Lâu lâu lại thử leo một gò đất nhỏ, rồi ngồi bên khe suối, nắm tay nhau phơi nắng, cùng ngắm hoàng hôn dát vàng trên mặt nước.

*

Lão già này rụng gần hết răng, nhưng vẫn thích giành bánh ngọt của ta mà nhai rôm rốp.

Ta giận đến mức vung gậy đòi đánh hắn, hắn lại giả vờ ôm eo, r*n r* kêu đau.

Ta giận đến nửa ngày không thèm nói chuyện với hắn.

Đến tối, lại thấy hắn lén mua một túi đầy, đặt ngay dưới gối của ta.

*

Từ trong cung truyền tin đến, nói rằng Gia Mậu vừa có thêm một đôi hoàng tôn song sinh, khắp nơi đại xá thiên hạ.

Ta và hắn mỗi người một chiếc ghế trúc, ngồi trước căn nhà tranh, phe phẩy quạt lá cọ, ngắm trời đầy sao.

Chúng ta cùng đoán xem chắt trai giống ai hơn.

Ta nói, chắc chắn giống cháu dâu.

Hắn lại bảo, tốt nhất là giống ta, nhưng tính cách thì phải giống Gia Mậu.

Hai người tranh cãi mãi, cuối cùng chỉ vào nhau mà cười to không dứt.

*

"Thời gian như nước chảy, một đi không trở lại..."

Hắn ngước nhìn bầu trời, khẽ thở dài cảm thán.

Những vì sao phản chiếu trong đôi mắt đã vẩn đục của hắn.

*

"Vậy thì... cứ để nó một đi không trở lại."

*

Bầu trời lấp lánh ngân hà rực rỡ, những vì sao luân phiên thay đổi, ngày rồi đêm, sáng rồi tối.

Đêm đen như mực, vô số đom đóm bay lượn quanh chúng ta, tựa như vũ điệu của ánh sáng giữa trời đêm.

Ta mỉm cười, đặt bàn tay đã đầy nếp nhăn vào lòng bàn tay hắn.

Hắn dùng sức siết chặt, rồi không bao giờ buông ra nữa.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom