Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta Đến Điên Cuồng

Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta Đến Điên Cuồng
Chương 30


Từ xưa đến nay, Dương Châu vốn là vùng đất trù phú, tiền tài nhiều thì quan tham cũng nhiều. Gần đây chuyện quan lại Dương Châu cấu kết, tham ô công quỹ bị phanh phui, Nữ hoàng nổi giận lôi đình, hạ chỉ cách chức, tịch biên gia sản không chừa một ai, vì vậy trống ra không ít chức vụ.

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến ta, thế mà lúc ta đang ngẩn ngơ như thường lệ, lại nghe loáng thoáng ai đó nhắc đến “Cửu Hoàng nữ điện hạ”, mà tiếng còn vang lên ngay bên tai.

Vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy vị đại thần vốn đứng trước mặt ta đã bước ra nửa bước, tâu với Nữ hoàng rằng chức vị Thứ sử Dương Châu hiện đang để trống, mà ta thì cũng đang rảnh rang không có việc gì để làm, bèn đề nghị giao vị trí này lại cho ta. Nữ hoàng trầm ngâm, thấy để ta ở kinh thành cũng chỉ ăn không ngồi rồi tốn lương thực, chi bằng cho đi lao động công ích, thế là đồng ý luôn.

Không phải chứ, quan chức mà phong bừa phong bãi vậy sao? Mấy người ít ra cũng nên hỏi qua ý kiến của ta một chút đi chứ!

Lúc vị đại thần kia trở lại hàng, còn quay đầu lại mỉm cười với ta đầy sâu xa, như thể tất cả đều đã nằm trong tính toán.

Chỉ tiếc là ta với người chẳng có tí ăn ý nào, chỉ ngơ ngác đáp lại bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.

...Là sao nữa?

À mà, đại nhân này, hóa ra ngươi là người của ta à? Sao trước giờ chẳng thấy người đứng ra nói giúp ta câu nào vậy?

Cứ thế ta mơ hồ trở thành Thứ sử Dương Châu, mấy ngày sau sẽ phải rời kinh lên đường đi nhậm chức.

Đây là lần đầu tiên từ khi tới đây ta phải đi xa như vậy, trong lòng có phần bối rối, vừa về đến phủ liền nhào vào lòng Bùi Dụ. Bùi Dụ dang tay ôm chặt lấy ta, khiến trái tim đang nhảy tưng tưng của ta yên ổn lại không ít. Ta líu ríu kể lại chuyện xảy ra trên triều.

Bùi Dụ nghe xong chẳng hề tỏ vẻ bất ngờ, vỗ lưng ta an ủi: “Đúng lúc ta cũng vừa ở cữ xong, có thể ra ngoài đi lại. Hơn nữa Dương Châu phồn vinh hoa lệ, chẳng phải trước đây thê chủ từng nói muốn đến Dương Châu chơi sao?”

Hình như ta có nói thế thật, mà bản thân còn quên mất, không ngờ chàng vẫn nhớ rõ.

“Nhưng mà Lư Khâu Lương còn nhỏ như vậy, liệu con bé có chịu nổi quãng đường dài như thế không?"

“Chuyến đi này không mang theo nàng.” Bùi Dụ vẫn điềm tĩnh như thường, thấy ta chần chừ lại nói tiếp: “Chi bằng đưa con bé đến Bùi phủ, nhờ phụ mẫu nuôi dạy. Dù sao đường sá xa xôi, chỉ sợ con bé không chịu nổi.”

Ngẫm lại thấy cũng có lý, để một đứa bé như vậy ở lại phủ, ta cũng không yên lòng, chi bằng giao cho nhạc phụ nhạc mẫu. Hơn nữa các tỷ tỷ của Bùi Dụ ai nấy đều giỏi giang, chắc nhạc phụ cũng rất có tài dạy dỗ, thể nào cũng tốt hơn phụ mẫu ruột thịt vô tích sự như bọn ta.

“Nhưng mà, nhạc phụ nhạc mẫu sẽ đồng ý chứ?”

“Sẽ đồng ý mà, thê chủ cứ yên tâm, cha mẹ ta sẽ chăm sóc dạy dỗ con bé đàng hoàng.”

Tuy là nói vậy, nhưng nghĩ đến chuyện Lư Khâu Lương còn nhỏ xíu đã bị phụ mẫu ruột bỏ sang một bên, nhìn thế nào cũng thấy tội tội. Ta chạy qua ngồi bên cạnh thủ thỉ dỗ dành con bé, Bùi Dụ thì chỉ ngồi một bên nhìn, chẳng hề ngăn cản, thong thả uống trà như thể đã sai người đi thu xếp hành lý từ lúc nào rồi.

Thật ra ta cũng chẳng nỡ để bé con lại, nhưng quãng đường phía trước xa xôi vất vả, đến cả nam nhân thể trạng yếu còn không chịu đựng nổi, huống chi là một đứa bé sơ sinh?

“Giá mà con lớn thêm chút nữa thì tốt rồi. Haiz, chẳng hiểu Nữ hoàng nghĩ gì mà lại đồng ý cho ta đi, chẳng lẽ thấy ta ngồi nhà ăn bám nên muốn đuổi đi cho khuất mắt?”

Ta cứ lẩm bẩm một mình như thế, còn Lư Khâu Lương bên này đã nhắm mắt ngủ say sưa.

Bùi Dụ thấy ta đang đưa tay nghịch cái móng tay bé xíu của bé con như đồ chơi, liền lặng lẽ nắm lấy tay ta, đặt vào lòng bàn tay chàng, mỉm cười nói: “Bé con sắp ngủ rồi, thê chủ, chúng ta đi thu dọn hành lý thôi. Thê chủ muốn mang gì theo nào? Nghe nói trên đường đến Dương Châu có nhiều món ngon lắm đấy.”

“Thật sao?!”

“Thật đó. Ta đã lừa thê chủ bao giờ chưa?”

Bùi Dụ kéo ta đứng dậy, nghiêng đầu ra hiệu cho thị tỳ mang đứa bé đi, rồi nắm lấy tay ta dắt sang chỗ khác: “Bệ hạ không quy định khi nào phải đến, dọc đường có nhiều thời gian, thê chủ muốn chơi gì cũng được.”

Ta vui đến mức suýt nữa thì múa tay múa chân, hớn hở chạy đi chọn y phục.

“Ra khỏi thành rồi, hai ta còn có thể cưỡi ngựa, phải mang nhiều bộ y phục cưỡi ngựa một chút!”

Hạ nhân tay chân lanh lẹ, nhanh chóng thu xếp xong mấy xe hành lý. Ngày xuất phát, ta và Bùi Dụ cùng nhau đưa Lư Khâu Lương đến gửi nuôi ở Bùi phủ.

Ta nhìn Lư Khâu Lương ngủ say như chẳng biết trời trăng đất dày là gì, trong lòng bỗng thấy không nỡ. Thật kỳ lạ, chẳng lẽ đây chính là mối dây ràng buộc của huyết mạch?

“Dáng vẻ thế này, trông lại có chút giống thê chủ.”

Bùi Dụ hiếm khi cũng đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt đỏ hồng của Lư Khâu Lương đang say ngủ, sau đó giao bé lại cho Việt phu lang.

Việt phu lang thuần thục nhận lấy đứa trẻ, dặn dò bọn ta đi đường cẩn thận, chờ đến khi đoàn người dần dần khuất bóng mới nhẹ nhàng thở dài. Nhìn đứa trẻ trong tã lót, trong mắt hiện lên nét thương cảm.

Y từng vì người mình yêu mà không màng tất cả, bỏ mặc cả mấy đứa con, ngày thường cũng chẳng mấy khi dạy dỗ hỏi han. Đợi đến lúc có thời gian để chăm lo cho con cái thì mới nhận ra ngay cả đứa con út cũng đã trưởng thành rồi.

Vì thiếu vắng bàn tay nuôi dạy của phụ mẫu suốt những năm tháng trưởng thành, đứa con út ấy dần khép lòng, tính khí trở nên lãnh đạm, chẳng mấy khi chịu gần gũi với ai. Không ngờ giờ đây, thằng bé cũng có người mình thích, lại giống hệt y năm nào, đã động lòng là cắm đầu lao vào như thiêu thân giữa lửa đỏ. Nhưng may mắn thay, Cửu Hoàng nữ rốt cuộc vẫn không giống như những nữ tử khác.

Chỉ là khổ cho đứa trẻ này.

Bùi Dụ không phải không thích con bé, nhưng cũng giống y thuở ấy, khó tránh khỏi nảy sinh lòng ghen tị với sự thân thiết giữa con và thê chủ. Nỗi giằng xé dày vò ấy chỉ có bản thân mới hiểu thấu. Chỉ mong đứa nhỏ này đừng giống bọn họ, đừng dẫm lên vết xe đổ.

————

Ta vịn cửa sổ xe, bịn rịn không nỡ rời xa, nhìn tòa phủ đệ uy nghi dần khuất bóng, trong lòng ngổn ngang hụt hẫng. Bùi Dụ cũng im lặng, nhẹ nắm lấy đầu ngón tay ta rồi chậm rãi nói: “Năm xưa phụ thân một lòng đặt hết tâm tư lên người mẫu thân, không màng mọi thứ xung quanh. Đến cả sau khi ta ra đời cũng chẳng mấy khi quan tâm hỏi han. Lúc còn nhỏ ta không hiểu, từng trách móc, giờ thì đã có thể cảm thông… nhưng vẫn không thể lựa chọn một con đường nào khác.”

Ta cũng chẳng biết nói gì, chỉ thầm thở dài trong lòng, khẽ ôm lấy chàng an ủi. Bùi Dụ vùi mặt vào cổ ta, mái tóc đen xõa thẳng như dòng suối trải dài xuống lưng.

Lần này ra ngoài, e rằng phải rất lâu nữa mới có thể quay về kinh thành. Ta để Ban Giới ở lại phủ, để nàng có thể ở cạnh người thân, còn để lại cho nàng ít bạc.

Nàng cũng đã đến tuổi lập gia thất rồi, nếu có người trong lòng thì cứ mạnh dạn theo đuổi. Ta từng nói sẽ lo sính lễ cho nàng thì tất nhiên sẽ không quên.

Ban Giới thoải mái nhận lấy, miệng cười toe toét nịnh ta mấy câu rồi cầm bạc chạy về báo tin vui với phụ mẫu.

Mộc Hoàn thì theo ta đến Dương Châu, ta thuận miệng hỏi nàng có người trong lòng hay chưa, thế mà nàng lại trầm mặc một cách khả nghi.

Lúc này xe ngựa đã ra khỏi kinh thành, ta thấy trong xe ngột ngạt quá nên leo ra đầu xe ngồi hóng gió. Cửa xe vẫn mở, để Bùi Dụ ngồi bên trong chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ta.

Phu xe cảm giác được ánh mắt sau lưng, khẽ dịch người sang một bên.

Mọi người trong phủ đều biết hoàng phu là người rất hay ghen, ngoài hoàng phu ra thì không ai được đến gần điện hạ quá ba thước. Chỉ là Cửu Hoàng nữ cứ nhất quyết đòi ra ngoài ngồi, bảo ngoài này phong cảnh đẹp, không khí trong lành... nàng cũng chẳng còn cách nào khác!

Ta bên này thì đang cúi đầu thì thầm hỏi chuyện tám nhảm, giọng nói mang theo vẻ hào hứng không giấu được: “Mộc Hoàn, ngươi kể cho ta nghe với, ta đảm bảo không nói với ai đâu!” Ta vỗ ngực cam đoan, lại len lén thò đầu, mắt sáng long lanh hỏi: “Ngươi thích kiểu công tử như nào thế?”

Mộc Hoàn cúi đầu ngoan ngoãn, chẳng nói lời nào. Ta liền giơ ngón tay đếm: “Là người trong phủ hay bên ngoài? Là người kéo rèm hay người nấu ăn? Này, phủ mình nhiều tiểu công tử lắm đó nha, đúng rồi, lần trước ta còn thấy ngươi nói chuyện với một tiểu công tử đấy, có phải là người đó không hả, hề hề hề...”

Mộc Hoàn vừa chớp mắt, còn chưa kịp lên tiếng, thì sau lưng đã vang lên một giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: “Thê chủ——”

Ta ngoảnh lại, chỉ thấy Bùi Dụ đang mỉm cười ôn hòa: “Ta không biết thê chủ lại quen nhiều hạ nhân đến vậy?”

Ặc.

“Đâu có đâu, ta chỉ thuân miệng nói chơi thôi mà.”

Ta vội vàng chui tọt vào xe, dán mặt vào má Bùi Dụ nịnh nọt. Sinh con rồi mà da vẫn căng mịn đầy đặn, đôi môi hồng hào, hàm răng trắng đều—thật là xinh đẹp quá chừng!

Ta ngắm nghía khuôn mặt tuyệt mỹ của chàng một hồi, lại nói: “Vừa nãy ta thấy bên đường hoa dại nở đẹp lắm, lát nữa ta bện vòng hoa cho chàng đeo nhé?” Chàng mà đeo lên thể nào cũng đẹp y như tinh linh cho xem.

Nghĩ tới thôi là nước miếng tí rơi.

Bùi Dụ bị ta dụi tới dụi lui mà bật cười: “Được, vậy ta chờ vòng hoa của thê chủ.”



Chỉ tiếc là lòng có thừa mà tay thì vụng, tay nghề của ta như nào… ai cũng biết rồi đó. Có thể tưởng tượng ra được cái vòng hoa ấy bị ta vò đến thành ra cái dạng gì.

Ta nhìn đống bùi nhùi kia, im lặng không nói nên lời. Cuối cùng vẫn là Bùi Dụ ra tay bện một chiếc vòng hoa xinh xẻo, đội lên đầu ta.

Ta thì giả bộ như đó là tự tay mình làm, lại đặt lên đầu chàng, quả nhiên giống hệt một tiểu tinh linh bước ra từ trong sách.

Còn ta—chính là kẻ ăn sạch sẽ tinh linh xinh đẹp ấy!

He he he he he~
 
Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta Đến Điên Cuồng
Chương 31


Trên đường đi, ta vừa ăn vừa chơi, tiêu dao tự tại, mà chuyến công vụ lần này lại chẳng phải xì tiền ra, đúng là không gì sướng bằng.

Bùi Dụ đã nói muốn chơi bao lâu cũng được, thế là ta chẳng khác nào con ngựa hoang đứt cương, tha hồ chạy nhảy khắp nơi, hễ thấy thứ gì ngon ngon hay thú vị cũng không quên gửi một phần về cho Lư Khâu Lương, coi như nhắc nhở con bé: nương vẫn nhớ tới con đấy nhé. Lúc đặt chân đến Dương Châu, sắc trời đã sang xuân, ta thay bộ y phục mỏng nhẹ, đi dạo một vòng ngắm cảnh, sau đó mới chính thức bắt đầu nhậm chức.

… Khụ, dù sao thì ta tới đây là để làm việc mà, nên ta cũng không thể cứ trốn tránh lười biếng mãi như thế được, nhỉ?

Theo hiểu biết của ta, chức Thứ sử này đại khái là chuyên đi bắt lỗi, tóm người, giống như trò đập chuột ấy, con nào thò đầu ra kiếm chuyện là ta phải giơ búa gõ bong liền. Mới đầu còn có chút lóng ngóng, nhưng may là có Bùi Dụ giúp đỡ, chàng xem sổ sách rất giỏi, bắt lỗi cũng cực kỳ chính xác, chưa bao giờ sai sót. Dần dà, ta lại thấy chức vị này cũng thú vị phết, trong lòng còn dâng lên chút hào hứng nữa.

Ai đến nịnh bợ gì ta cũng kệ, tất cả đều để Bùi Dụ thay ta xử lý. Chàng muốn nhận quà thì nhận, không muốn thì thôi, ta thì cứ theo nguyên tắc mà làm, thỉnh thoảng còn gửi tấu chương lên báo cáo lại Nữ hoàng.

Mấy tên quan viên địa phương sau lưng lén lút chửi ta, nhưng trước mặt vẫn phải một tiếng “điện hạ” hai tiếng “Cửu điện hạ” ngọt như mía lùi, ai bảo ta có chức có thế, sau lưng còn có chỗ dựa vững chắc cơ chứ?

Thỉnh thoảng cũng có người thử đưa mỹ nhân đến lấy lòng, hòng thổi gió bên gối ta, nhưng tất cả đều được ta tống thẳng đến chỗ Bùi Dụ xử lý. Nhìn chàng ra tay dứt khoát, thủ đoạn lạnh lùng, ta không khỏi cảm khái: may đây là phu lang của ta!

Nếu là kẻ thù thì ta khỏi cần chống cự, dứt khoát giơ hai tay đầu hàng luôn cho rồi. Ai lại to gan dám đem mỹ nhân đến chọc đúng vào vảy ngược của chàng chứ? Đây không phải là tự tìm đường chết à?

Còn có vài kẻ bị Bùi Dụ chỉnh cho khóc lóc kêu cha gọi mẹ rồi chạy đến cầu cứu ta… Chậc, cũng không nghĩ xem, tiểu ái lang của mình không bênh lại đi bênh người ngoài? Ai thân ai không chẳng lẽ ta lại không biết?

Thật buồn cười.

Còn nữa, ta đâu có dám cãi lời Bùi Dụ. Ta không ngốc đâu nhé!



Phải nói thật, ta có cảm giác mấy vị quan viên ở nơi này chẳng khác nào chuột thành tinh, không hiểu sao lại giỏi “thó đồ” đến thế. Điều tra một vòng xuống dưới, hiếm có ai trong sạch thật sự, chỉ là kẻ tham nhiều kẻ tham ít mà thôi.

Vài hôm trước ta và Bùi Dụ ra phố dạo chơi, nghe đồn tiểu thư Tô gia tiêu tiền như nước, chỉ để đổi lấy nụ cười của một tiểu công tử. Thế là ta lần theo dấu vết, ngược dòng tra xét, quả nhiên moi được chuyện mẫu thân nàng ta tham ô.

Tô đại nhân nghe phong phanh tin xấu, liền tìm cách đưa vàng bạc châu báu cùng mỹ nam đến hòng hối lộ. Ta nhìn đám công tử eo thon dáng mảnh mà chỉ thấy đau mắt, bèn gói gọn trả về nguyên kiện.

Dụ dỗ không thành, Tô đại nhân lại quay sang đe dọa, còn đích thân tới gặp ta, lời lẽ cũng hăm he: ý chừng phép vua thua lệ làng, khuyên ta nên biết điều, nếu không thì ta cũng đừng mong gặt được quả ngọt.

(‘Phép vua thua lệ làng’: câu tục ngữ Việt Nam nghĩa là luật lệ địa phương mạnh hơn cả luật của triều đình)

Ta bảo ta không thích ăn quả, rồi quay đầu về méc cho Bùi Dụ.

“Thê chủ không cần lo,” Bùi Dụ nhếch môi cười lạnh, “chốn này đã mục nát từ gốc, đến lúc phải chỉnh đốn lại rồi.”

Có chàng ở đây, ta chẳng sợ gì cả, cứ làm những gì mình muốn.

Hôm nay là tiệc đầy tháng của nữ nhi Lý đại nhân, ta cũng tới tham dự và mang theo quà mừng. Trong tiệc không tránh được chuyện bị mời rượu, từ chối mãi không được, thế là lại uống thêm mấy chén. Đến lúc trở về, đầu óc đã lâng lâng, tay chân mềm nhũn, vừa vào xe ngựa là ta ngã vật ra khò luôn.

Ta đang ngủ ngon lành thì xe ngựa bỗng chao đảo, suýt nữa bị hất văng xuống đường, đầu “cộp” một tiếng đập vào ván xe, đau đến tỉnh hẳn. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên giọng nói bình tĩnh của Mộc Hoàn: “Bảo vệ điện hạ!”

“...Xảy ra chuyện gì vậy?”

Âm thanh bên ngoài có gì đó là lạ, trong tĩnh mịch thấp thoáng tiếng binh khí giao nhau. Ta vội vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy có đám người mặc áo đen không quen mặt đang vây quanh xe ngựa bảo vệ, cầm đầu chính là Mộc Hoàn, nàng ra tay gọn gàng, nhanh chóng bắt gọn đám người bịt mặt bên kia như xách gà con, trói chặt lại đè xuống đất.

“Đám người này là ai?”

Mộc Hoàn thấy ta ló đầu ra nhìn thì bước tới, cúi đầu đáp: “Có thích khách tập kích, nhưng xin điện hạ yên tâm, tất cả đều đã bị bắt hoặc xử lý xong.”

“Thích khách? Nhắm vào ta sao?”

Ta nhíu mày day trán, “Ai lại muốn giết ta chứ...” Chợt nhớ đến mấy hôm trước Tô đại nhân từng buông lời đe dọa, còn đặc biệt nói một câu: “Mong điện hạ hãy nghĩ cho bản thân và người nhà.” Tim ta nảy lên một cái. Trước đó ta còn nghĩ nàng ta chưa chắc có gan làm thật, nhưng nếu đã bị dồn đến chân tường, thì chuyện gì cũng dám làm. Đã vậy, nếu ngay cả ta nàng còn dám động vào, vậy Bùi Dụ thì sao?

“...Lập tức hồi phủ!”

Men rượu lập tức tan sạch, ta bật dậy phóng ra ngoài, mới chạy được hai bước thì sực nhớ ra còn có ngựa, liền giật dây cương, nhảy phắt lên lưng ngựa.

Trước giờ muốn lên ngựa ta phải cẩn thận vịn đạp nửa ngày, còn phải dỗ dành làm thân với nó một hồi mới dám leo lên. Nhưng lúc này chẳng màng gì nữa, ta siết chân đá vào bụng ngựa, phóng đi như bay, đến cả Mộc Hoàn cũng không đuổi kịp. Nhưng ta đâu còn tâm trí để tự hào, chỉ biết cắm đầu phóng thẳng về phủ, đạp tung cửa mà xông vào.

Bùi Dụ luôn để người theo sát ta, vậy bên chàng liệu có ai bảo vệ không?

Tim đập như trống trận, ta không dám nghĩ nếu như… nếu như không còn chàng nữa thì ta biết làm sao? Chỉ biết cắm đầu chạy vào trong, mắt đảo quanh tìm bóng dáng Bùi Dụ.

Cửa phòng ngủ mở toang, một đám người lạ mặt đứng ở bên ngoài, trên nền còn vương máu tươi, ta chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức xông vào. Đám người kia thấy là ta thì không ngăn cản.

“Bùi Dụ!”

Trong phòng, một thân ảnh quay lưng về phía ta đang cầm kiếm đứng thẳng, lưỡi kiếm bóng loáng vừa lướt qua cổ kẻ địch, máu bắn tung tóe, thấm đẫm cả người chàng.

“Bùi Dụ…”

Chàng từ từ quay lại, khuôn mặt lấm tấm máu, ánh mắt đen trầm tĩnh lạnh lẽo. Ta ngẩn người nhìn chàng, lắp bắp: “...Chàng không sao chứ?”

“Thê chủ!”

Bùi Dụ ném ‘keng’ thanh kiếm xuống đất, thần sắc lạnh băng trong phút chốc biến mất, chạy tới ôm chầm lấy ta như một chú mèo con bị ức h**p, giọng ấm ức: “Nàng ta giẫm bẩn bức tranh thê chủ vẽ cho ta!”

Ờm.

Liếc mắt nhìn thi thể tên thích khách nằm đó, rồi lại nhìn tiểu lang quân nhà ta đang rơm rớm nước mắt trong lòng, ta dỗ dành: “Không sao, không sao, ta sẽ vẽ cho chàng bức khác.”

Dù đang ở Dương Châu, ta vẫn không quên bồi dưỡng tình cảm với bé con nhà mình. Vì Lư Khâu Lương còn chưa biết chữ, nên ta đành vẽ tranh gửi về thay thư. Bùi Dụ thấy vậy liền phụng phịu rằng ta chưa từng vẽ tặng chàng, thế là ta bèn vẽ mấy bức gửi cho chàng. Trong tranh có hai người, một là ta, một là chàng, ở giữa còn có hình trái tim, trông ngây ngô như con nít tiểu học. Ấy vậy mà Bùi Dụ thích lắm, cứ lôi ra xem hoài, gìn giữ như báu vật.

Hôm nay, chàng vẫn như thường lệ, lôi tranh ra ngắm nghía, sau đó cẩn thận cất vào hộp gỗ, chuẩn bị khóa lại thì một đám thích khách xông vào. Có một tên đá lật cả bàn, làm tranh chưa kịp cất rơi xuống đất, rồi lại bị ả ta giẫm lên.

Tiểu công tử lập tức biến sắc, phất tay cho lui hết đám hầu, tự mình cầm kiếm động thủ và đó chính là cảnh tượng ta vừa nhìn thấy khi bước vào phòng.

Tên thích khách kia bị lôi đi xử lý. Ta đưa Bùi Dụ sang phòng khác, gia nhân mang nước đến, ta thấm khăn giúp chàng lau mặt.

Bùi Dụ vẫn chu mỏ không vui, ngẩng mặt lên để ta lau vệt máu dính trên má, tay thì vẫn ghì chặt lấy eo ta không buông. Trông thật đáng thương.
 
Hoàng Phu Bệnh Kiều Yêu Ta Đến Điên Cuồng
Chương 32: Hết


Mưu sát Hoàng nữ không phải là chuyện nhỏ, đáng thương thay cho cả Tô phủ bị liên lụy, chẳng những bị đày đi xa mà chính nàng ta cũng bị xử trảm sau ba ngày.

Ta không hiểu nổi ý của bệ hạ, lại hạ chỉ bảo ta đi giám sát xử trảm

Ha... Ta trông giống như người dám xem cảnh đầu rơi máu chảy lắm sao?

Dù sao thì ta cũng không muốn đi, một sợi tóc cũng chẳng muốn bén mảng đến chốn ấy.

Không cần ta lên tiếng, Bùi Dụ đã nhìn ra vẻ mặt ta đầy bất mãn, dịu dàng nói: “Thê chủ không muốn đi thì đừng đi.”

“Nhưng như vậy không phải là kháng chỉ à?”

Ta biết chàng sẽ nói thế. Bùi Dụ chưa từng ép ta làm điều gì ta không thích. Nhất là mấy hôm trước ta vừa tận mắt chứng kiến cảnh giết chóc, đêm về liên tục gặp ác mộng, sáng ra mặt mày héo rũ, đầu óc mơ màng khiến Bùi Dụ đau lòng không thôi. Chàng trách Tô đại nhân và đám thích khách kia đã khiến ta hoảng sợ, giờ làm sao nỡ để ta đến pháp trường?

Mỗi lần nhận ra chàng luôn đứng về phía ta vô điều kiện, lòng ta lại mềm nhũn, không nhịn được chu môi qua hôn một cái, chàng cũng cười khẽ đáp lại, “Để người khác thay thê chủ đi là được. Vừa hay dưới tay ta có người biết sử dụng thuật dịch dung.”

Ồ hô, trên đời còn có người biết thuật dịch dung thật sao?

Bùi Dụ gật đầu: “Nhân tài trong dân gian không ít, thuật dịch dung cũng chẳng phải là chuyện hiếm.” Nghe thế ta lại nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Vậy trước đây lúc hai ta trốn ra ngoài chơi, sao chàng không tìm ai hóa trang luôn? So với ta tự tô vẽ lòe loẹt thì làm vậy còn tốt hơn đi?”

“Vì ta muốn được thê chủ chạm vào.” Bùi Dụ liếc nhìn ta, nói câu kia đầy đường hoàng: “Ngoài thê chủ ra, ta không muốn để ai chạm vào ta cả.”

Thôi được rồi, nghe đúng là phong cách của tiểu công tử nhà ta.

Ta cũng quen rồi. Mà nhìn góc nghiêng của chàng, lại thấy tim ta rạo rực lên, sao lại đẹp đến thế cơ chứ? Cái sống mũi kia, cao thẳng đẹp đến từng đường nét. Nếu có thể, chia cho ta một chút thì tốt biết mấy!

Chỉ một ánh mắt mà Bùi Dụ đã nhìn ra ngay ta đang nghĩ gì, môi khẽ nhếch thành một nụ cười rất nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đùi ta, chầm chậm di chuyển. Chàng không nói gì, chỉ nửa cười nửa không mà nhìn ta, ánh mắt kia như mang theo móc câu, câu cả hồn ta đi mất.

Với khuôn mặt này của chàng, bảo ta nhìn cả trăm năm cũng không chán!



Muốn chỉnh đốn tác phong một nơi đâu phải là chuyện ngày một ngày hai, mãi đến năm thứ ba ở Dương Châu, ta mới cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi phần nào. Cuối năm theo lệ viết tấu chương báo cáo tình hình, nào ngờ nghe tin kinh thành có động đất, chấn động không nhỏ, nhà cửa đổ sập, người thương vong không ít. Bát Hoàng nữ vì tối hôm trước uống quá chén, không kịp chạy, bị xà nhà đè gãy chân, e rằng từ nay về sau sẽ phải tập tễnh mà đi.

Thiên tai lớn ắt sẽ kéo theo dịch bệnh, ta lo cho người nhà Bùi gia và cả Lư Khâu Lương, liền vội vàng viết thư gửi về, dặn dò đủ điều, từ giữ gìn sức khỏe, đến sát khuẩn phòng dịch, kín hết mấy tờ giấy, moi sạch cả những gì ta còn nhớ về y học, chỉ mong có thể giúp được chút nào hay chút ấy.

May thay triều đình xử lý kịp thời, dịch bệnh chưa kịp bùng phát thì đã dập xong, cả Bùi phủ đều bình an vô sự, không ai gặp nạn, lúc ấy ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở Dương Châu tròn năm năm, cuối cùng ta cũng có thể quay về kinh thành. Lần này trở về là để cùng Bùi Dụ vào triều báo cáo, trước khi khởi hành, tân nhiệm Thứ sử Dương Châu đã đến tiếp nhận, ta và Bùi Dụ bàn giao xong xuôi mới thong thả lên đường hồi hương.



Năm năm không gặp, nay Lư Khâu Lương đã có thể chạy nhảy nói năng lưu loát, được Việt phu lang nuôi dưỡng thành đứa bé trắng trẻo mũm mĩm, trông vô cùng khỏe mạnh. Không chỉ biết đọc biết viết, con bé còn theo mấy tỷ tỷ học võ. Nghĩ đến chuyện một đứa trẻ tài giỏi như vậy lại là con của ta, thật đúng là có chút không dám tin.

Chỉ tiếc rằng từ lúc chào đời cho tới nay chưa từng gặp phụ mẫu ruột thịt nên Lư Khâu Lương cũng chẳng thân thiết gì với ta và Bùi Dụ. Điều ấy cũng không có gì lạ. Ta vốn chưa từng nuôi nấng ngày nào, con bé xa cách là điều dễ hiểu, thế nên ta cũng không buồn lòng, dù sao tình cảm vốn là chuyện phải bồi đắp từ hai phía.

Nói thật, đến tận bây giờ ta vẫn chưa có cảm giác gì quá rõ ràng với đứa trẻ này, mà ta thì cũng chẳng giỏi dỗ trẻ con, về sau có rảnh rỗi thì dẫn nó đi chơi đồ hàng cùng là được. Ban Giới nói không ngờ điện hạ lại lạnh lùng vô tình đến thế, nhưng ta thì chẳng thấy vậy. Ta nghĩ mình vẫn là người rất nặng tình cảm.

Chẳng hạn như lúc này đây, nghe nói mấy năm nay bệ hạ bệnh tình triền miên, triều chính đều do Hoàng Thái nữ tạm quyền xử lý, ta còn thở dài một hơi, cảm khái: “Thật đáng thương làm sao!”

Nghe đâu bệ hạ bệnh đến mức không thể xuống giường được, rốt cuộc là mắc phải bệnh gì mà trầm trọng đến thế? Ta vừa lẩm bẩm vừa dựng một tòa tháp bằng mấy khối gỗ.

Đám đồ chơi này là do những nghệ nhân tài hoa trong phủ chế tác, từng khối gỗ được mài nhẵn nhụi, cầm lên tay tròn trịa trơn tru, rất thích hợp để ta và Lư Khâu Lương cùng nhau chơi.

Con bé mang dáng vẻ chững chạc sớm, lúc mới gặp lại ta và Bùi Dụ, còn cung kính gọi “mẫu thân, phụ thân”, từng câu từng chữ hỏi han lễ phép mấy năm qua có khỏe không. Ta rủ con bé ra ngoài chơi, con bé còn đáp rằng: “Chơi bời sẽ khiến tâm trí sa sút.” Nhưng ánh mắt tràn đầy mong đợi háo hức kia đã bị ta bắt gặp. Thế là ta bèn bảo rằng phải biết cân bằng giữa học và nghỉ cho con bé nghe, rồi dứt khoát kéo người ra ngoài bắt bướm.

Vài hôm như vậy, cuối cùng Lư Khâu Lương cũng thân thiết với ta hơn. Giờ thì cả hai đang ngồi trên thảm lông cùng nhau chơi xếp hình, nghe ta than thở con bé chẳng có phản ứng gì, chỉ lén liếc nhìn Bùi Dụ một cái.

Bùi Dụ đang ngồi bên cạnh cũng liếc mắt nhìn lại, Lư Khâu Lương lập tức dời mắt, tiếp tục dựng tòa phủ đệ của mình. Còn ta thì đang xây lâu đài, nhìn qua đã thấy không thành.

Bùi Dụ chống cằm nhìn kiệt tác của ta, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt nghi hoặc, nhưng miệng vẫn thuận theo nói: “Đúng vậy, thật là đáng thương.”

Hoàng Thái nữ là con ruột của Phượng quân, mà Phượng quân xuất thân danh môn thế tộc họ Thôi. Nay Hoàng Thái nữ thay Nữ hoàng xử lý triều chính, Thôi gia lại càng một tay che trời, đến cả Bùi gia cũng phải nhún nhường đôi phần. Những năm qua mờ ám đấu đá ngấm ngầm đã là chuyện cơm bữa. Lần đầu ta vào triều diện thánh sau khi trở về kinh, còn bị người Thôi phủ bắt lỗi một chuyện không đáng kể, may mà các Bùi tỷ tỷ ra mặt giải vây, không thì cũng chẳng được yên. Trong lòng ta vẫn luôn canh cánh, không khỏi đưa mắt nhìn Bùi Dụ, lời đến miệng lại nuốt xuống.

Bùi Dụ tựa như có thuật đọc tâm, đưa tay vuốt nhẹ mặt ta, dịu dàng trấn an: “Thê chủ chớ lo.”

Thế nhưng trong kinh thành lại như bình yên trước cơn bão. Một hôm đang nằm ngủ, Bùi Dụ bỗng thì thầm bên tai: “E là mấy ngày tới phế Thái nữ sẽ có động tĩnh, thê chủ đừng sợ.”

Phế Thái nữ tức Nhị Hoàng nữ, hiện vẫn đang bị giam lỏng kia mà. Ta vừa định hỏi chàng làm sao mà có động tĩnh được, thì Bùi Dụ đã ôm đầu ta áp vào cổ mình, giọng khẽ khàng: “Thê chủ mau ngủ đi.”

Mãi về sau ta mới biết, cái gọi là “động tĩnh” ấy… là thế này đây—

Nhị Hoàng nữ cấu kết với Tứ Hoàng nữ, tạo phản rồi.

Hôm bọn họ khởi binh tạo phản, mặt trời còn chưa ló rạng, Bùi Dụ khoác cho ta một chiếc áo màu vàng kỳ lạ. Ta giơ tay để chàng mặc vào, cúi đầu nhìn trái nhìn phải, cảm giác y như mình đang mặc chiếc áo dát vàng từ đầu xuống chân đi đánh trận.

Ta hỏi chàng đây là gì, Bùi Dụ khẽ cười đáp: “*Kim ti nhuyễn giáp.”

...Kim ti nhuyễn giáp?

Chẳng lẽ thứ này chính là loại áo giáp huyền thoại dệt bằng tơ vàng?

Ta đưa tay chạm thử, “Sao tự dưng lại cho ta mặc cái này?”

Bùi Dụ lại cẩn thận gài lên trước ngực ta một tấm kính hộ tâm, từ đầu đến chân bận bịu không ngơi tay, cứ thế bảo vệ ta kín kẽ, vừa làm vừa tranh thủ đáp:
“Vì ta lo thê chủ sẽ gặp nguy hiểm mà.”

Nói rồi cúi đầu hôn ta một cái, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng l**m lấy môi ta, giọng đầy độc chiếm:
“Thê chủ là của ta, từ đầu đến chân đều là của ta, ta không cho phép bất kỳ ai làm nàng bị thương.”

Ta mơ hồ đoán ra chút gì đó.

Hôm nay là sinh thần của Nữ hoàng, buổi tối trong cung có yến tiệc, Nữ hoàng dĩ nhiên sẽ tham dự. Gần đây bệnh tình của bà dường như đã có khởi sắc, sáng nay còn lâm triều, nhìn từ xa thấy sắc mặt cũng không tệ. Cũng nhờ vậy mà tiệc tối nay được tổ chức rất linh đình, thị vệ trong cung càng thêm bận rộn.

Xem không biết bao nhiêu phim cổ trang, cung đấu, đầu óc ta lập tức hiện ra một khả năng. Lúc ấy ta toan cởi giáp ra, nhét cho Bùi Dụ mặc. “Chàng mặc cái này đi, đeo cả kính hộ tâm nữa.”

“Thê chủ mặc là được rồi. Chỉ cần thê chủ không sao, ta cũng sẽ bình an.” Chàng cản tay ta, cài lại áo ngoài giúp ta:
“Chuyện này đã nắm chắc mười phần mười, ta chỉ không yên tâm để thê chủ một mình thôi.”

Ta lặng lẽ buông tay, chuẩn bị tinh thần tối nay ngồi xem kịch vui. Bùi Dụ còn nhét vào túi ta một nắm hạt dưa.

“Vậy còn Lư Khâu Lương thì sao?”

“Thê chủ không cần lo cho con bé, bên đó cũng đã có người bảo vệ. Ta sẽ không để huyết mạch của thê chủ bị tuyệt hậu đâu.”

... Đây là lời mà người làm phụ thân nên nói sao?

Thực ra thì phản loạn bức cung cũng chẳng khác gì trong phim, vốn dĩ phe Nhị Hoàng nữ và Tứ Hoàng nữ không thể xông vào được, nhưng không ngờ Thất Hoàng nữ lại thông đồng trong ngoài, lợi dụng chức quyền mở cửa cổng cho họ. Không biết nếu thật sự thành công thì ba người họ định chia ngôi kiểu gì.

Cũng may là họ không bị rơi vào tình huống khó xử đó, bởi vì họ thất bại rồi.

Dưới sự hộ giá của mấy tỷ tỷ Bùi gia, Nữ hoàng tức đến hộc máu nhưng vẫn bình yên vô sự, còn Hoàng Thái nữ, tức Lục Hoàng nữ, thì bất hạnh bị sát hại. Khi đầu nàng bị dâng lên trước mặt Nữ hoàng, bà ngất xỉu ngay tại chỗ.

Còn ta thì từ đầu đến chân được bọc kín, không rụng lấy một sợi tóc, thảnh thơi gặm hạt dưa ngồi xem kịch cả đêm, Bùi Dụ còn sợ ta khát, rót cả rượu hoa quả cho ta.

Rượu ngọt thanh, chẳng say tẹo nào, ta cứ thế uống như nước giải khát.

Ăn xong hạt dưa, tối về ngủ một giấc. Sáng hôm sau, tin tức xử lý ba vị Hoàng nữ tạo phản được truyền ra. Nữ hoàng cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay giết sạch, ba người bị xử theo ba kiểu: một bị lưu đày, một bị giam lỏng, một phải thủ lăng.

Thế là trong chín người con của Nữ hoàng giờ chỉ còn lại bốn. Nhưng người nào người nấy không điên thì cũng bệnh tật hoặc tàn phế. Triều thần cân nhắc lựa chọn trong số Tam, Ngũ, Bát Hoàng nữ, chọn tới chọn lui, cuối cùng đành phải “giữa lùn chọn cao”, cắn răng nâng Tam Hoàng nữ lên.

Tiếc thay người ta chẳng hề hứng thú với ngai vàng, lập tức vác hành lý bỏ nhà đi bụi, nói là muốn hành hiệp trượng nghĩa, chu du thiên hạ, chọc giận Nữ hoàng đến độ tái mặt, phất tay đuổi đi cho khuất mắt. Từ đó về sau, bà không lập Hoàng Thái nữ nữa.

Ta nghĩ e là bệ hạ bị rắn cắn một lần, mười năm sợ dây thừng. Biết đâu sau này phải chọn người trong hoàng tộc để kế vị. Ai ngờ vài năm sau, một đạo thánh chỉ từ trong cung truyền ra— phong Lư Khâu Lương làm Hoàng Thái tôn.

Đợi khi Hoàng Thái tôn đủ tuổi tự chấp chính, Nữ hoàng thoái vị, nhường ngôi cho con bé kế thừa.

Lư Khâu Lương lên ngôi, còn ta, ăn chơi ngồi hưởng thì lại thành Thái thượng hoàng.

… Đây thật sự không phải là mơ sao?

Ta ngơ ngẩn hỏi: “Bùi Dụ, chàng véo ta một cái đi. Có phải ta còn chưa tỉnh ngủ không?”

Bùi Dụ cúi sát lại, chẳng véo ta, mà đấm bằng nụ hôn “chụt” phát lên má, “Sau này sẽ không có ai dám ức h**p thê chủ nữa. Thê chủ muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. Thê chủ vui không?”

Ta: “…”

Vậy ta xuyên qua đây rốt cuộc là để làm gì? Ăn chơi, cưới phu, rồi lên làm Thái thượng hoàng hả?



Hết rùi đó mọi người ヽ (o ^ ^ o) ノ.
 
Back
Top Bottom