Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn - Đồng Nhân Hp] Nghịch Lân - Trầm Nhiễm

[Hoàn - Đồng Nhân Hp] Nghịch Lân - Trầm Nhiễm
Chương 60


Sau khi vào thu, ngay cả ánh nắng cũng bắt đầu không còn lưu luyến với mặt đất nữa, nhanh chóng sẽ kết thúc vào lúc bốn hoặc năm giờ, nhưng thời tiết mát mẻ vẫn cuốn đi sự lo lắng của con người.

Kể từ khi Draco mở miệng cho phép tôi ra ngoài làm việc, tôi ngược lại lại không có hứng thú với công việc.

Mỗi ngày đều cuộn mình trong trang viên, đọc sách, tiếp khách, cũng là một ngày thư thái.Nếu như bây giờ cho tôi quay lại St.

Mungo, tôi nghĩ tôi cũng không thể quen với nó, thói quen luôn có thể thay đổi chúng ta một cách vô tri vô giác.

Vì vậy, nếu tôi hoàn toàn nhàn rỗi, tôi bắt đầu có những suy nghĩ mới.Thỉnh thoảng tôi sẽ đến thăm Ginny và Harry để đóng vai trò là người chăm sóc khi Harry cần đi tập luyện cho trận đấu.

Cặp song sinh cũng đến thăm em gái của họ, trong khi Ron và bà Weasley thì vây quanh Hermione, ngay cả khi phải nâng cái bụng bự, Hermione cũng không quên chạy xung để lo những chuyện liên quan đến gia tinh."

Mẹ và mấy anh đều không hiểu tại sao Hermione vẫn quan tâm đến điều này."

Ginny nói với tôi: "Còn Hermione thì cảm thấy mọi người đang quản chị ấy quá chặt, làm chị ấy không thể tiếp tục công việc được."

"Bởi vì chị ấy là một phụ nữ thời đại mới điển hình."

Giống như hầu hết mọi người, tôi cũng không quá coi trọng công việc của Hermione, nhưng tôi đánh giá cao tinh thần độc lập và ngoan cường của chị ấy.

"Tuy nhiên, vì lý do đang mang thai, thái độ của những người tiếp đón chị ấy có lẽ sẽ tốt hơn nhiều."

Ginny nhún vai: "Ai mà biết được, chỉ là kinh phí là vấn đề lớn."

Kể từ khi cặp song sinh mở một cửa hàng và một vài đứa trẻ lần lượt có công việc, cuộc sống của Weasleys đã được cải thiện rất nhiều, không còn nghèo rớt mồng tơi giống như trước đây.

Chỉ là việc điều hành một tổ chức không tạo ra lợi nhuận và không có bất kỳ sự hỗ trợ nào đúng là có chút khó khăn."

Hermione cũng từ chối nhận sự giúp đỡ của mọi người, chỉ tiếp tục tìm kiếm một số nhà tài trợ.

Nhưng mà, ai lại muốn dây vào mấy chuyện phiền toái như vậy chứ.

Nhưng nghe nói Bộ trưởng mới được bổ nhiệm cũng không tệ, còn đặc biệt đưa ra một số hỗ trợ nhỏ."

"Hermione còn nói khi chị ấy đi gặp Bộ trưởng, chị ấy còn nhìn thấy một người nào đó."

Ginny có chút cười đắc ý nói: "Chắc là cậu không nghĩ ra đó là ai đâu?"

Tôi không quá hứng thú với việc đoán người: "Là ai?"

"Bones, Susan Bones."

Cậu ấy dựa sát vào tôi: "Bọn họ nói rằng dì của cô ta muốn cô ấy và Charlman..."

Charlman, cho dù là người đàn ông này cũng khá tốt, nhưng đã ngoài bốn mươi tuổi, mà Susan thì bằng tuổi chúng tôi: "Chắc chắn cậu ta đã biết mình không thể ở bên cạnh Draco, cho nên mới muốn dựa vào cái cây Charlman này."

Ginny như kiểu nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.Tôi từ chối cho ý kiến, nhưng mà nếu như là Charlman mà tôi biết, một vị Bộ trưởng ưu tú như vậy, cũng sẽ không bị một vị tiểu thư quý tộc mê hoặc đâu."

Không ngờ cậu ta lại trở nên như thế này."

Mỗi người luôn có con đường riêng để đi và một điều gì đó phải gánh vác.Sau khi trở về, tôi không khỏi nghĩ đến bố mẹ "vô trách nhiệm" của mình, không biết hiện tại họ đang ở đâu, Clares vẫn luôn là một nữ hoàng quyết đoán trong mắt mọi người, ngay cả trong lòng tôi cũng không ngoại lệ, bà chưa từng để ý đến ánh mắt người khác, chỉ muốn làm theo ý mình, hơn nữa còn có một người đàn ông yêu thương và dõi theo mình như vậy.

Sống như thế thật thoải mái, cũng thật sự khó kiếm được người thứ hai..."

Em không thể ngồi thẳng được à?"

Khi Draco trở về, tôi đang cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng làm việc, một tay cầm một cuốn sách, tay còn lại cầm cái bánh quy, trên bàn cà phê chất đầy đủ loại trà bánh: "Như này mới gọi là hưởng thụ, cả ngày ngồi thẳng tắp giống như anh làm em nhìn còn cảm thấy mệt mỏi."

Tôi vừa nhét bánh trái vào trong miệng vừa lẩm bẩm với Draco.Người luôn bị người khác coi là chuẩn mực phép tắc như anh và một người luôn tùy tiện như tôi, thật sự là hai thái cực khác biệt: "Em gần đây, có phải là...

Ăn có hơi..."

"Có hơi gì!"

Đây là một chủ đề rất nhạy cảm đối với phụ nữ, vì vậy tôi nhanh chóng ngồi dậy khỏi sô pha, nhìn đồ ăn chất đầy trên bàn liền cảm thấy có chút áy náy, nhưng đây chỉ là một ít bánh ngọt và hồng trà, cũng đâu phải thịt cá, tôi phản bác ở trong lòng.Khóe miệng Draco co giật khi anh nhìn thấy ánh mắt lưu luyến với đồ ăn của tôi: "Không, em thích là được rồi.

Về chuyện công việc..."

"Em nghĩ kỹ rồi!"

Những ngày này, khi rảnh rỗi, tôi cũng đã lên kế hoạch cho tương lai của mình: "Mở một quán cà phê sách ở Hogsmeade.

Trong môi trường cà phê bay bổng như vậy, em có thể yên lặng đọc sách., thật tuyệt với."

"..."

Draco rõ ràng không đồng ý với đề nghị của tôi: "Cậu thực sự muốn mở thứ đó ở Hogsmeade sao?"

"Có vấn đề gì sao?"

Hình như trong một ngôi làng đầy rẫy những phù thủy như vậy thì một cửa hàng như vậy thực sự rất ít hấp dẫn, tôi chuyển sự chú ý sang những cuốn sách trên giá sách của Draco: "Nhưng mà, nếu anh cho em mượn một vài cuốn thì sẽ tốt hơn."

"Mượn sách!"

Draco nhìn theo ánh mắt của tôi đến hàng sách của anh, ngay cả lông mày cũng bắt đầu nhíu lại: "Em có biết sách ở đây quý giá như thế nào không, chúng hầu như là chỉ còn lại một bản duy nhất đấy, em còn muốn cầm nó đi mở một cửa hàng?"

"Đúng là ngốc nghếch mà, nếu nó đã là bản duy nhất thì phục chế nó thành một bản nữa không được sao."

"...

Quên đi, anh sẽ nhờ người tìm bất cứ quyển sách nào em muốn, đừng có đánh chủ ý đến mấy quyển sách trong phòng làm việc của anh, anh cũng không muốn bị bức chân dung của ông cố mắng cho một trận."

Phía sau phòng làm việc là nơi lưu giữ những bức chân dung của Malfoy, mỗi khi Draco phải đưa ra quyết định trọng đại nào đó, anh ấy sẽ dành một ngày để ngây ngốc ở đó, chỉ là tôi cũng không dám lấy lòng những bức chân dung này.Nhất là ông cố của Draco, đơn giản chính là bạo quân của cả một thế hệ, chỉ nhìn vào bức chân dung còn tưởng ông chỉ là một quý tộc như những quý tộc khác, nhưng tiếc là tính tình quá nóng nảy.

Ngay cả màu sắc quần áo tôi mặc cũng có thể bị ông mắng cho một trận, chỉ bởi vì ông ấy cảm thấy không đủ đoan trang."

Bỏ chuyện đó sang một bên, lúc trước khi em còn ở Muggle, có phải có một nhà trị liệu luôn quấy rầy em không?"

"Nhà trị liệu?

Là bác sĩ chứ..."

Tôi sửa lại lời của anh, sau đó suy nghĩ: "Tony nói cho anh biết sao?"

Không ngờ đã qua mấy tháng rồi Tony còn nói chuyện đó cho Draco.Draco nheo mắt lại: "Hóa ra là thật, nhưng không phải Tony nói cho anh biết, lần trước anh chỉ dạo quanh nơi em ở một vòng, không ngờ lại nghe được người ta bàn tán, vị bác sĩ đó vẫn không ngừng tìm em."

"Anh đến chỗ đó làm gì?"

"Đừng trốn tránh chủ đề."

Draco phớt lờ câu hỏi của tôi: "Người đó đã làm gì em rồi?"

Nhìn một thùng giấm rõ ràng đang đổ ra trước mặt, tôi kéo anh ngồi xuống bên cạnh tôi: "Anh không tin tưởng em như vậy sao, chỉ là một Muggle mà thôi, anh ta có thể làm gì em chứ, hơn nữa anh ta còn là bác sĩ chăm sóc em, em đã nhận được khá nhiều ân huệ từ anh ấy trong thời gian em bị mất trí nhớ."

"Có cần anh đến cảm ơn anh ta không?"

Giọng điệu của người nào đó đầy mùi thuốc súng.

Tôi nhanh chóng thanh minh: "Anh ta có thể nghĩ em là một người phụ nữ cô đơn không nơi nương tựa, nhưng rõ ràng là em không phải.

Tôi đã sớm từ chối anh ta rồi..."

Sắc mặt Draco dịu đi một chút: "Lần trước anh có mua một mảnh đất nơi ở, em có thể đến đó xây nhà."

"Mua một mảnh đất?"

Dù biết đó cũng chỉ có giá trị tương đương một bữa sáng của Malfoy, nhưng các phù thủy không bao giờ thích kết thân với Muggles, đặc biệt là giới quý tộc."

Không phải em thích Muggles sao, từ người bạn tốt trước kia của em, cho đến những thứ kỳ lạ mà em biết.

Nhưng mà tên bác sĩ kia..."

"Em biết, em sẽ không bao giờ lui tới với anh ta nữa."

Trong lòng thầm xin lỗi Johnson, cảm ơn anh ấy đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian đó, nhưng trước mặt bình dấm chua của nhà tôi, tôi xin giơ tay rút lui.

"Cám ơn."

Tôi thân mật hôn vào giữa cổ Draco.Còn gì thỏa mãn hơn khi người bạn yêu có thể để ý từng cử chỉ của bạn và sẵn sàng quan tâm đến những điều bạn yêu thích."

Còn nữa, sau này nếu em muốn đến chỗ Ginny thì phải đi với anh."

Giọng điệu của Draco có chút cứng rắn, không giống như anh ấy gần đây, tôi trái lo phải nghĩ, chỉ có thể nghĩ được việc là tôi sẽ thỉnh thoảng gặp được Fred khi ở chỗ Ginny...

Cái hũ dấm này, ngày thường thì im thin thít, sao hôm nay lại tính toán với tôi vậy?"

Làm ơn, em đến đó để gặp Ginny, cũng chỉ chào hỏi qua với Fred thôi."

"Hai người không nói gì khác chứ?"

Anh lại chặn tôi bằng một câu khác, làm sao chỉ chào hỏi được, tôi đương nhiên có thể cắt đứt quan hệ với Johnson, nhưng Fred thì khác, bất kể anh ấy làm gì, ý tốt của anh ấy đối với tôi đều không thể xóa bỏ.

Hơn nữa, đó chỉ là một cuộc trao đổi đơn giản...Ta có chút phát điên mà xoa xoa tóc: "Anh có thể đừng lo lắng về vấn đề này không?"

"Được rồi."

Vậy là đã đồng ý rồi sao?

Tôi quay lại nằm trên ghế sô pha, cầm tách trà lên: "Vậy khi nào chúng ta sinh con?"

Phì, tôi vừa uống một ngụm nước trong miệng liền phun ra.

Sinh con, sao tôi lại cảm thấy câu nói của Draco dễ như uống nước vậy."

Chuyện này, hình như... không phải chuyện chúng ta có thể quyết định được."

Tôi tốt bụng nhắc nhở anh, nhưng lại bị anh quét sạch một cách không thương tiếc: "Sao lại không thể, cũng đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Muộn rồi sao?

Draco hôm nay thật sự là không bình thường, tôi nghi ngờ đưa tay đặt ở trên mặt anh, dùng sức bóp mạnh: "Nói!

Ngươi là ai!"

"Em làm gì vậy?"

Draco cố xua tay tôi: "Không đúng, anh về nhà cũng được một khoảng thời gian dài rồi.

Thuốc Đa Dịch có thể duy trì được bao lâu?"

Lúc học không cố gắng, về già sẽ tổn thương, lúc này tôi đang cố nhớ lại xem thuốc Đa Dịch có thể duy trì được bao lâu.

Mà hình như tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này không lâu trước đó, có phải do trí nhớ của tôi bị suy giảm không?Draco xấu hổ nhìn tôi: "Cái quái gì đang xảy ra trong đầu em vậy..."

Anh ấy gạt tay tôi ra khỏi mặt mình.

Rầu rĩ đứng dậy và mở cửa: "Chờ anh một chút, đã đến giờ ăn tối rồi, đừng, quên đi, anh cũng đói bụng rồi."

Tôi đi sau Draco che miệng cười, để anh được như ý dễ dàng như vậy, đúng là tôi mà!
 
[Hoàn - Đồng Nhân Hp] Nghịch Lân - Trầm Nhiễm
Chương 61 (END)


"Cho nên mới nói một khi phụ nữ mang thai, cứ như trở thành một người khác vậy."

Karen nói với Ginny và Hermione, những người đang ngồi đối diện chúng tôi: "Hãy nhìn những người đàn ông bên cạnh xem."

Harry và Ron ở bàn bên cạnh đang lo lắng nhìn những phu nhân bảo bối của bọn họ.

Tôi lấy tay che miệng và cố gắng che đi nụ cười sắp bật ra của mình: "Bây giờ cậu giễu cợt bọn họ, cẩn thận sau này họ sẽ quay lại trả thù đấy."

"Mình không sợ, thực ra thì hầu hết phụ nữ Muggle vẫn đang làm việc trong thời kỳ mang thai, tại sao các phù thủy lại cẩn thận về từng li từng tý trong chuyện này chứ?"

Ngoài Ginny và những người khác, tôi cũng không biết về việc mang thai của các phù thủy khác, vì vậy tôi lắc đầu: "Có lẽ là do hai ông bố sắp lên chức này quá lo lắng."

Hai người đối diện nở một nụ cười bất lực với chúng tôi: "Nếu có thể, chị cũng không muốn Ron nhìn mình như thế này cả ngày, điều này sẽ làm chậm trễ công việc của chị."

Quả nhiên là Hermione, vừa mở miệng chính là SPEW của chị ấy.Ginny nhìn Harry và cười nhẹ, vẻ mặt của một người phụ nữ hạnh phúc.Tôi và Karen nhìn nhau: "Chúng ta đến đây để xem họ ngọt ngào với nhau sao?"

Cả hai lắc đầu bất lực: "Quên đi, mình nên ăn cái gì đây, hai cái bánh Creme Brulee và một cái bánh việt quất, à thêm một phần khoai tây lưới..."

Tôi chào nhân viên bán hàng."

Mình ăn no rồi, đừng gọi món cho mình."

Karen lên tiếng ngăn tôi, một người đang định tiếp tục gọi món lại."

Nhưng mà... mình muốn ăn..."

Tất cả cái này đều là do tôi định gọi cho mỗi người một phần: "Tạm thời những món đó đã."

Tôi ra hiệu cho nhân viên cửa hàng.Khi thức ăn được bê lên, tôi bắt đầu ăn thành từng miếng lớn, thậm chí còn khiến mấy người khác đều nhìn tôi: "Các cậu, nhìn mình làm gì vậy."

Khi ăn mà bị người khác nhìn chằm chằm thì thật khó nuốt xuống."

Này, em có chắc là người vừa ăn trưa với bọn anh là em không?"

Ron trêu ghẹo.Gần đây, đúng là tôi có ăn nhiều hơn một chút, tôi dừng lại, nhìn vòng eo rõ ràng hơi to lên của mình: "Mình muốn giảm cân!!"

Mấy người nhịn không được mà cười nói: "Quên đi, đến cả ăn ít đi một chút cậu còn không làm được, giảm cân gì chứ."

Bỏ qua lời trêu chọc của vài người: "Không biết có ma dược nào có thể giúp giảm cân nhanh chóng không."

Tôi nhớ lại những gì mình đã học được trong đầu: "Cậu có thể hỏi Clares thử xem."

Người phụ nữ này đã khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn duy trì được dáng người uyển chuyển và dung mạo mỹ lên.

Nếu như không phải là tôi nhận ra vết chân chim rõ ràng trên khóe mắt của bà khi bà đến gặp tôi lần trước thì tôi cũng cảm thấy khó mà tin được chuyện bà thực sự là mẹ của tôi.Karen đẩy tôi: "Cậu không nghĩ rằng cậu không hẳn là bị béo lên sao?"

"Không phải béo lên?"

Ginny và tôi đồng thanh.Hermione trầm ngâm nhìn tôi: "Đúng là có khả năng, có phải gần đây em mới trở nên thích ăn uống như thế không?"

"Em vẫn luôn thích ăn mà..."

Tôi dừng một lúc và nói thêm: "Nhưng gần đây đúng là có ăn khá nhiều..."

Còn có, tuần trước, Clares đã nở một nụ cười kỳ lạ khi bà đến gặp tôi.

Trước khi đi bà ấy còn nói cái gì mà?

Hình như - "Con gái cưng của mẹ cuối cùng cũng đã lớn rồi."

Nụ cười đó khiến tôi rùng mình, tôi còn tưởng rằng bà đang đùa cợt sự non nớt của tôi trong hôn nhân và tình yêu với Draco trong quá khứ.

Có lẽ nào..."

Mình có thai!"

"Cậu có thai!"

Giọng nói chồng lên nhau, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

"Mình, thật... hình như có thai..."

Ba người xung quanh nhìn tôi với gương mặt đầy gạch đen."

Cậu... trước đó cậu không nhận ra sự thay đổi của cơ thể sao?"

Ginny nhìn tôi với vẻ không tin.Tôi không cam lòng phản bác lại: "Chuyện này thì có sao chứ, không phải Hermione cũng không phát hiện ra à!"

Hermione ngượng ngùng nhìn tôi và gật đầu, nhưng Ron lại sốt ruột muốn bảo vệ vợ mình: "Đó là vì cô ấy vẫn luôn một lòng với việc đòi được nhiều phúc lợi hơn cho các gia tinh, nên mới hơi sơ suất, còn em dường như cũng không có việc gì phải quan tâm mà."

Bị chặn không nói nên lời, tôi vẫn ngoan cố cãi lại: "Em đang định mở một cửa hàng mới, vậy nên, vậy nên mới không để ý ..."

Mấy người nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của tôi thì đều cười trộm không ngừng, tôi không thể làm gì khác hơn là yên lặng nguyền rủa Draco ở trong lòng, tôi không phát hiện ra thì thôi đi, đến cả anh ấy cũng không để ý, lại còn nói gì mà kế hoạch sinh con chứ.Tất cả đều là lỗi của anh ấy!Khi Draco đến đón tôi vào buổi chiều, đối mặt với vẻ mặt bỗng nhiên không có mấy ý tốt của đám người, rồi lại nhìn vào gương mặt phẫn hận của tôi: "Em sao vậy?

Chưa ăn no sao?"

Chưa no sao!

Đây là câu hỏi kiểu gì vậy!

Chẳng lẽ tôi là lợn à?

Tôi hung hăng trợn mắt nhìn cái tên không có não này."

Em nói xem, đứa trẻ do hai người này sinh ra có phải sẽ rất ngu ngốc không?

Đến lúc đó, chỉ có thể cúi đầu xưng thần trước bảo bối của chúng ta thôi."

Ron tự mãn đỡ lấy bụng Hermione cười nhạo chúng tôi: "Nhưng mà, bảo bối, tuyệt đối phải thừa kế được bộ não của mẹ con nhé..."

Khi anh ta nói điều này, người vốn còn đang có chút tức giận như ta cũng phải cười "Ừ, nếu giống như anh, Hermione sẽ khóc đấy."

Ginny trả lời.Cả nhóm tạm biệt nhau: "Hôm nay chúng ta đừng dùng Độn thổ nữa."

Tôi đề nghị.Draco gật đầu, còn đang ngẩn người, tôi đẩy người nào đó đang đờ đẫn: "A!

Anh sắp làm bố rồi!"...Nhóc con, con nhất định phải thông minh hơn người cha không hăng hái này của mình nhé...

Nhìn bộ dạng Draco khi vừa mới hồi phục tinh thần, tôi âm thầm cầu nguyện trong lòng: "Đương nhiên không thể dùng Độn thổ, quá nguy hiểm.

Con của chúng ta..."

Tôi chưa vào giờ nghĩ rằng sẽ có ngày Draco trở nên ồn ào như vậy, liên tục dặn dò không ngừng ở bên tai tôi: "Không được, chúng ta đến nhà Murs để ông ấy kiểm tra toàn thân cho em trước đi."

"Không, không, trước tiên phải thông báo cho ba mẹ, còn cả ba mẹ em, và..."

"Còn phải nhắc đám người Tony chuẩn bị ..."

Tôi nắm tay người nào đó đang phấn khích vẫy vẫy: "Draco, anh có chắc là không cần để ý đến hình tượng của mình không?"

Đây là Hẻm Xéo, lâu lâu lại có người quen, đối với một Malfoy luôn chú trọng mặt mũi mà nói thì chuyện này thực sự rất mất mặt."

À, đúng rồi, anh cũng nên tặng một ít kẹo và nói với mọi người rằng anh sắp làm bố."

Hóa ra mang thai thực sự có thể thay đổi một người rất nhiều.

Nhưng không nhất thiết phải là người phụ nữ có thai, đó cũng có thể là một người sắp làm cha.Thân là một phụ nữ mang thai, tôi lại có vẻ rất bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng không tốt nào như ốm nghén, chuột rút, v.v., ngoại trừ cảm giác thèm ăn của tôi trở nên lớn hơn.

Mà dưới sự cổ vũ biến tướng của Draco, sức ăn của tôi chẳng những không được kiểm soát, mà ngược lại còn càng trở nên tồi tệ hơn, cho đến khi Clares, người bị gọi trở lại nhìn thấy khuôn mặt tròn của tôi."

Chúa ơi, ai đây!"

Mẹ ơi, dù sao con cũng là con gái ruột của mẹ, mẹ... mẹ có cần phải đả kích con như thế này không?

May mà Ferry ở bên vẫn an ủi tôi: "Béo thì tốt hơn, đứa nhỏ cũng có dưỡng, sinh con ra dễ nuôi hơn."

"Béo thành cái dạng này như con bé còn dễ sinh nuôi gì chứ, rất nguy hiểm đấy!"

Clares vạch trần lời nói dối có thiện ý của Ferry mà không nể mặt mũi: "Bác sĩ trị liệu của nhà Malfoy đâu!

Ông ta không cảnh báo con đừng quá không biết kiềm chế à."

Clares giống như sắp phun lửa bất cứ lúc nào, đó là một cảnh tượng hiếm thấy.

Tôi mơ hồ nhớ ra, đúng là Murs có nói không được ăn quá nhiều, nhưng lúc đó ông ấy cũng không nhấn mạnh nên tôi cũng không để ở trong lòng."

Tất cả đều là Draco."

Lúc này chỉ có thể trốn tránh trách nhiệm: "Anh ấy cứ bắt con ăn.

Nếu có người thuyết phục con, con sẽ không ăn nhiều như vậy."

Cánh cửa được đẩy ra, Draco đang bưng một bát salad trái cây đứng cứng đờ ở người đứng ngưỡng cửa, Clares trút toàn bộ lửa giận nồng đậm của bà vào anh ấy, tôi và Ferry không đành lòng tận mắt chứng kiến nên quay đầu đi.Buổi tối, sau khi Ferry và Clares rời đi, Draco và tôi nằm ở trên giường, nhìn cái trán có hơi xanh của anh, tôi bất an vuốt ve trán của anh: "Anh..."

"Không sao đâu."

Đây đúng là một ông bố tương lai tiêu chuẩn, từ khi phát hiện ra tôi có thai, chỉ số nhẫn nhục chịu đựng của Draco đã tăng vùn vụt: "Nhưng Clares đã nói chuyện với anh, bắt đầu từ hôm nay em phải học cách ăn uống điều độ, quá béo không tốt cho cả em và con."

Tôi yên lặng gật đầu, tuy rằng vẫn rất muốn ăn, nhưng vì an toàn, vẫn nên cố gắng kiềm chế lại: "Đúng rồi, Hermione sinh con gái, anh đừng quên gửi quà."

"Ừ."

"Em bé của Ginny và Harry cũng sắp ra đời."

"Ừ."

"Karen cũng sắp sinh..."

"Ừ."

Tôi dùng gối đập mạnh vào người nào đó: "Karen còn chưa mang thai mà!

Sinh cái gì mà sinh chứ!

Rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy!"

Có vẻ như sau khi mang thai, tính tình của tôi cũng có phần ngông cuồng hơn, tôi đặc biệt thích hành hạ Draco.Bỏ qua cuộc tấn công bằng gối của tôi, Draco hơi nghiêng người quay sang ôm tôi: "Em biết anh quan tâm đến em và con của chúng ta.

Vậy là đủ rồi."

Tôi khịt mũi trong lòng, cũng không phản bác lại: "Em sẽ mở một cửa hàng sau khi đứa bé chào đời."

"Tại sao em lại tích cực với chuyện này vậy?

Mấy lần trước còn ra sức khước từ."

Đương nhiên, tôi không thể nói là vì mang thai quá nhàm chán, Narcissa và Lucius cũng không có chuyển về ở, chỉ sắp xếp một trị liệu đến sống ở trang viên Malfoy, ngoài ra, cũng thông báo ra với bên ngoài là cấm thăm viếng, để tôi có thể chăm sóc tốt cho em bé.Cái thai này mang đến cho tôi hương vị như trong ngục.

Bản thân Ginny và Hermione cũng được liệt vào danh sách những đối tượng chăm sóc trọng điểm, chứ đừng nói là có thể đến thăm tôi.

Chỉ có Karen mới có thể đến thăm tôi vào cuối tuần.Nhưng từ khi biết mình có thai, tôi càng hay quên những chuyện đó hơn xảy ra trước kia hơn, ngay cả ở Astoria, tôi cũng bảo Draco có chừng có mực, đừng làm quá nhẫn tâm, coi như là tích phúc cho đứa trẻ.

Bây giờ, tôi chỉ mong đứa bé bình an vô sự, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.Draco cũng dần thay đổi, thân thiện với mọi người xung quanh tôi hơn nhiều, kể cả Fred gửi thư đến, anh ấy cũng chỉ lặng lẽ đưa cho tôi: "Anh ấy nói gì vậy?"

Tôi mỉm cười đưa lá thư cho anh: "Anh tự xem đi."

Trong thư, Fred nói rằng mình đã đi Ấn Độ, anh ấy cũng chúc phúc cho tôi và Draco và cả đứa con sắp chào đời của chúng tôi.

Chỉ là mấy dòng ngắn ngủi.

Mỗi người đều học được cách buông xuống quá khứ, nhìn về tương lai.Khi mang thai được bảy tháng, Draco bắt đầu gặp khó khăn với việc đặt tên cho đứa bé.Tuy nhiên, tôi đã sớm quyết định đặt tên cho đứa trẻ là gì rồi.

Mặc dù câu chuyện về thế giới này đã đi chệch hướng ban đầu và phát triển khác đi vì sự xuất hiện của tôi và Vương Tuấn, nhưng tôi vẫn muốn gọi đứa trẻ này là Scorpius, để nó chứng kiến câu chuyện của tôi và Draco...Không có thương vong đau buồn, không có một câu chuyện anh hùng truyền kỳ nào khác...
 
[Hoàn - Đồng Nhân Hp] Nghịch Lân - Trầm Nhiễm
Phiên Ngoại (1)


Happy Valentine's Day
Trong những ngày bạn học Draco theo đuổi vợ lần thứ N+1, chào đón ngày Valentine, vì vậy phiên ngoại ngọt ngào đã được up lên..., câu chuyện xảy ra vào năm 2012. (7 năm sau cốt truyện hiện tại)Thời gian: 2012.02.13 Địa điểm: Hang Sóc Nhân vật: Mọi ngườiMùa đông ở Anh vẫn chưa trôi qua, thời tiết lạnh lẽo, Cynthia ngồi trên ghế sofa, thảo luận về cuộc sống gần đây của họ với Karen, Ginny và Hermione, trong khi những đứa trẻ thì ngồi xung quanh bàn ăn và chơi cờ vua phù thủy.

Lò sưởi trong phòng sưởi ấm tất cả mọi người, một tách trà ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào trái tim của mọi người."

Mình không thể không nói, đây thực sự là một trò chơi thô bạo."

Cynthia nhìn bọn nhỏ nhiệt huyết sôi trào đang giết các con cờ: "Mình còn tưởng rằng Rose sẽ không cảm thấy hứng thú với những thứ này."

Rose là con gái lớn của Hermione và Ron, thừa hưởng mái tóc đỏ mang tính biểu tượng của gia đình Weasley, nhưng mái tóc bồng bềnh, đầu óc thông minh lại được thừa hưởng từ mẹ con bé.

Bình thường luôn mang bộ dạng của một thục nữ nhỏ, hiện tại đang ở bên cạnh em trai Hugo của mình để chỉ điểm cách xuất chiêu."

Đại khái là giống như Ron đi."

Karen cười nói, nhìn mấy đứa nhỏ nghịch ngợm Scorpius đang tranh giành và Hugo đang nghĩ kế, trong ý cười lại mang theo vài phần lạnh nhạt, cậu ấy không mang theo con của mình đến đây, trước khi nhận được thư thông báo của Hogwarts, cậu ấy chỉ muốn con mình có một thời thơ ấu mà những đứa trẻ bình thường nên có.Mấy người đã làm mẹ, nhàn nhã uống trà chiều, tiếp tục thảo luận chuyện của bọn họ: "Cho nên, ngày mai sẽ có chương trình gì đặc biệt sao?"

Ginny vừa nhắc tới ngày mai chính là ngày lễ tình nhân, Karen liền tiếp lời.Mấy người phụ nữ liếc nhìn nhau một cái, lắc đầu: "Từ khi sinh Scorpius, anh ấy làm gì còn biết cái gì gọi là Ngày Valentine!"

Cynthia nghiến răng nghiến lợi nói, có chút hối hận chính mình lúc trước cứ như vậy bị xử lý, vẫn nên tra tấn tra tấn Draco thật tốt mới đúng."

Đúng vậy, lúc mới kết hôn còn tốt, đợi đến khi có con, mấy người đàn ông kia đâu rõ ngày Lễ tình nhân đâu."

Ginny nghiến răng nghiến lợi nói, Hermione không nói gì, nhưng từ ánh mắt của chị ấy cũng không khó để nhận ra, chị ấy tán thành điều này.Ngược lại Karen có chút đắc ý cười cười: "Chồng mình sẽ dẫn mình đến nhà hàng ẩm thực Pháp, sau khi kết thúc, nhảy một điệu, cuối cùng, tặng một đóa hoa hồng do chính tay anh ấy hái.

Anh ấy kiên trì làm điều đó mỗi năm."

Trong giọng nói lộ ra kiêu ngạo, có lẽ ở phương diện khác cậu ấy so ra kém những người chị em tốt này, nhưng mà, nếu luận về sự tri kỷ ngọt ngào với chồng, cậu ấy tuyệt đối có tự tin."

A, ẩm thực Pháp, mỗi ngày mình đều có thể ăn."

Cynthia cố nén chua xót nói."

Khiêu vũ?"

Năm trước, khi Harry giành chiến thắng ở Quidditch World Cup, anh ấy đã lôi kéo mình nhảy múa trước hàng nghìn khán giả..."

Cũng là một người vô cùng ghen tỵ, Ginny nói."

Hoa hồng, ừm, chị có thể cân nhắc thêu hình tượng này lên quần áo mới của các gia tinh."

Hermione đứng dậy, lấy bút lông chim ra ghi chép, nhưng trong lòng lại là một cảnh tượng khác.Vì vậy, bởi vì một câu nói của Karen, đêm nay, ít nhất có ba người đàn ông sẽ không được sống tốt như trước.[Trang viên Malfoy đêm đó]Cynthia ngồi trước bàn trang điểm và bận rộn thoa từng sản phẩm chăm sóc da lên khuôn mặt của mình.

Trong số đó có cái do Karen mua, cũng có các sản phẩm làm đẹp mà các phù thủy tâm đắc nhất.

"Chủ nhà" Draco vừa tắm xong, nhàn nhã nằm trên giường, chuẩn bị chờ vợ mình.Thật lâu, Cynthia mới rời khỏi bàn trang điểm, ngồi ở bên giường, Draco nhìn ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào mình của vợ liền biết, đêm nay, đừng hòng có một giấc ngủ ngon."

Hôm nay, chơi không vui?"

Anh cẩn thận thăm dò nói.Cynthia lắc đầu, nhưng không mở miệng."

Scorpius nghịch ngợm?"

Lại tiếp tục, vợ mất hứng, nhất định phải dỗ dành!Vẫn không mở miệng, lắc đầu."

Vậy...

Là anh...

Chọc giận em sao?"

Những lời này, nói đặc biệt cẩn thận, nói một chữ còn phải quan sát sắc mặt vợ xem có biến hóa nào hay không.Quả nhiên, lông mày Cynthia chỉ hơi nhíu lại, đã bị Draco chú ý tới: "Anh sai rồi, vợ ơi!"

Cái tên này còn không biết mình đã làm sai cái gì, trước tiên cứ nịnh nọt đã, từ trên giường đứng dậy, vòng ra phía sau Cynthia, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô: "Anh không nên không đi đón em và Scorpius, sáng nay anh cũng không có cho em một goodbye kiss.

Anh..."

"Anh còn chưa chơi xong à..."

Cynthia vốn đang tức giận liền có chút dở khóc dở cười, cái này đều là cái gì cùng cái gì vậy, tự mình hạ tội danh cho mình ngược lại rất nhanh.

Tuy nhiên, nghĩ về ngày Valentine năm ngoái, tâm trạng của Cynthia lại trầm xuống một lần nữa.Hai người vốn có kế hoạch đến Provence, kết quả bởi vì Draco nhất định phải xử lý một số công việc mà trì hoãn hành trình, đến cuối cùng Cynthia bất mãn nên đã "chiến tranh lạnh" với Draco ít nhất một tuần.

Điều này làm cho quý tộc bạch kim yêu thê như mạng cảm thấy rất là tra tấn một phen.Đối với Draco như vậy, Cynthia đương nhiên là không có cách nào nổi giận, đành phải thu lại bất mãn trong lòng, nằm vào trong chăn.

Nhìn thấy vợ nằm ngủ, Draco tự nhiên nhanh chóng nhào tới, chỉ tiếc Cynthia hôm nay không hứng thú lắm, sau một phen ứng phó, đến phiên Draco bất mãn trong lòng.Mình hôm nay đùa giỡn ra sức như thế, Cynthia lại đối với mình lãnh đạm như vậy, chẳng lẽ thật sự là nói cái gì mà bảy năm ngứa ngáy mà đám Muggle hay nói sao?

Từ năm đó lấy lại được trái tim của Cynthia, đến bây giờ là tròn bảy năm!

Cách đây không lâu nhìn thấy cô xem tạp chí Muggle gì đó, anh không cẩn thận liếc trộm một cái, nhìn thấy chính là cái này!"

Vợ à."

Draco đứng dậy, xốc chăn lên, cố ý chống lên người Cynthia, thể hiện sự kiêu ngạo của mình, muốn vãn hồi trái tim của vợ, lại không ngờ Cynthia chỉ liếc một cái, liền quay mặt đi chỗ khác, ở trong nội tâm cười nhạo anh chỉ là một con "Bạch Trảm Kê (phí công)"."

Đắp chăn kín lại, hơn nửa đêm không ngủ ầm ĩ cái gì..."

"A."

Draco dùng hành động giải quyết hết thảy, môi mạnh mẽ hôn lên, tay không an phận đi lại, đụng phải nơi mẫn cảm của Cynthia, nhẹ nhàng vui vẻ xoa bóp, đợi đến khi Cynthia thở dốc liên tục, không hề có năng lực chống cự mới ưỡn người tiến vào.Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, tự nhiên đối với những điểm mẫn cảm của đối phương đều nắm rõ như lòng bàn tay, Draco một bên ra vào một bên không quên trấn an mỗi một vùng mẫn cảm của Cynthia, nhẹ nhàng □: "Thoải mái sao?"

Cái kiểu tra hỏi không có ý tốt nào, Cynthia lúc này đã bị anh làm cho khó có thể phản kháng, đành phải dịu dàng đẩy người đàn ông trên người, tỏ vẻ kháng nghị."

Mời?"

Draco cố ý xuyên tạc ý tứ của Cynthia, không chút khách khí tiếp tục nhấm nháp mỹ vị dưới thân...= = =Sáng sớm hôm sau, Draco thần thanh khí sảng ăn sáng, trù tính kế hoạch ngọt ngào hôm nay, ngày lễ tình nhân năm ngoái làm cho Cynthia bất mãn như vậy, năm nay anh cố ý bao quán nhân ngư opera, cùng các loại ma dược quý hiếm trên thế giới, để làm cho Cynthia vui vẻ.Chỉ tiếc, bởi vì người nào đó tối hôm qua ra sức biểu diễn, mãi cho đến khi mặt trời lên ba sào, Cynthia mới kéo cơ thể đau nhức xuống giường.

Kế hoạch ngọt ngào của năm nay lại trở thành công dã tràng một lần nữa.Cynthia nghĩ đến mấy ngày qua nhìn thấy đám người Karen đều bị hỏi ngày lễ tình nhân này như thế nào, không khỏi liền đau đầu, thở phì phì đá người nào đó bên cạnh một cước.Draco còn đang vì thất sách của mình mà hối hận, nhưng mà cho dù một bên hối hận, một bên lại không khỏi hồi tưởng lại dư vị đêm qua, suốt cả đêm, đến cuối cùng Cynthia ở dưới thân mình thở dốc không ngừng, cầu xin tha thứ không thôi, còn có sự ấm áp chặt chẽ kia...

Ngẫm lại liền tiêu hồn.Nhưng mà ngày Valentine này đã trôi qua hơn một nửa, hay là để ban đêm trôi qua có ý nghĩa hơn một chút: "Cynthia, anh tắm cho em nhé."

Cynthia trừng mắt nhìn người nào đó một cái, trong lòng cái tên này đang suy nghĩ cái gì cô còn không biết sao, chỉ là lúc này đau nhức không thôi, tắm rửa quả thật là lựa chọn không tồi.Trong phòng tắm, Draco đã chuẩn bị nước xong, chỉ là nước này so với trước kia trải đầy hoa hồng: "Anh thích mấy thứ này từ khi nào vậy?"

Cynthia nhìn một bồn hoa hồng, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ đây là kinh hỉ mà Draco chuẩn bị cho cô vào ngày lễ tình nhân sao?

Kỳ thật những thứ này vốn là một trong những lễ tình nhân mà Draco chuẩn bị, chuẩn bị hiến vật quý trước khi hai người cùng nhau ăn tối ngọt ngào, hiện tại được Draco dùng để đạt được tính toán nhỏ nhặt trong lòng mà thôi."

Anh nghĩ là em sẽ thích những thứ này."

Cynthia từ chối cho ý kiến, để cho Draco cởi quần áo cho mình, ôm vào nước: "Anh cũng cũng cởi quần áo làm gì."

Hành vi ngay sau đó của Draco làm cho Cynthia có dự cảm không tốt, tên cầm thú này, ngày hôm qua đã...

Bây giờ còn muốn làm gì nữa!"

Tắm rửa cho em mà, mặc quần áo dễ bị ướt."

Ai đó nghiêm túc nói.Nhưng không mặc quần áo là rất dễ dàng xảy ra chuyện!

Cynthia hét lên trong lòng, nhưng lại không thể ngăn cản Draco bước vào bồn tắm.

Biểu hiện của Draco cũng coi như an phận, để Cynthia dựa vào trước ngực, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, chỉ là sự xoa bóp này luôn mang theo một chút không thích hợp, giống như là nhẹ nhàng vuốt ve, một lần lại một lần, phất qua mỗi một chỗ trên người Cynthia."

Hôm nay là ngày Lễ tình nhân."

"Ừm?"

Bây giờ đã mấy giờ rồi, chẳng lẽ tối nay người nào đó có gì đó?Thật không may, thứ này lại là "một thứ" mà Cynthia không mong đợi: "Scorpius cần một em gái."

Cái gì vậy trời?

Ngày Valentine có liên quan gì đến con trai họ."

Hôm nay thằng bé ầm ĩ nói nhàm chán, vì vậy anh đã gửi nó đến chỗ cha rồi."

Draco ngụy biện cho bản thân bên tai Cynthia: "Ưm thấy đấy, nếu như thằng bé có một em gái sẽ tốt hơn rất nhiều, cũng có thể làm cho bí biết làm thế nào để chăm sóc người khác..."

Cynthia dựa vào người Draco, nghe đạo lý lớn của anh, đầu óc lại có chút choáng váng, làm sao cô lại cảm thấy, đây là cái bẫy của người nào đó đây.Quả nhiên: "Cho nên, chúng ta cần phải cố gắng thật tốt, đừng để cho những ngày tốt đẹp như vậy bị uổng phí."

Người nào đó lộ ra chân tướng, vừa nói, vừa không quên không an phận bắt đầu động tác nhỏ của mình.Vì vậy, ngày Valentine này hai người một kiệt sức, một tinh thần sảng khoái...

Bắt đầu với kế hoạch tạo con người "vì Scorpius".

Đứa con trai tội nghiệp, vì hạnh phúc của cha con, đành phải hy sinh một chút vậy.

Draco chìm nổi trong biển dục chặt chẽ và mê người, vẫn không quên lặng lẽ "xin lỗi" đứa con trai gánh tội thay của mình.
 
[Hoàn - Đồng Nhân Hp] Nghịch Lân - Trầm Nhiễm
Phiên ngoại (2)


Tôi đã từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ sống một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc như mẹ, hoàn thành từng bước một, học hành, yêu đương rồi cưới, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới không thể nào tồn tại lại đến gõ cửa nhà vào sinh nhật lần thứ mười một của tôi.

Hồi còn học tiểu học, điểm số của tôi không được tốt lắm, nhưng một người thích múa hát như tôi vẫn luôn có thể chiếm được một vị trí trong các hoạt động của trường, hàng ngày sau giờ học, tôi đều chơi trò chơi giết thời gian ở công viên cùng với các bạn.

Thỉnh thoảng sẽ cùng bạn bè thảo luận về những người lớn đi ngang qua, đoán xem khi lớn lên, chúng ta có giống họ không, bước trên đôi giày cao gót và trang điểm lộng lẫy để bắt tàu điện ngầm đi làm.Tuy nhiên, tất cả những suy đoán này đã bị gián đoạn bởi một bức thư từ trên trời rơi xuống khi tôi mười một tuổi.Nó đã thay đổi cuộc đời tôi.Học viện pháp thuật, giấy báo nhập học trường Hogwarts."

Học viện pháp thuật và ma thuật HogwartsHiệu trưởng: Albus Dumbledore.(Chủ tịch Liên đoàn Phù thủy Quốc tế, Chủ tịch Hiệp hội Phù thủy, Huân chương Merlin đệ nhất đẳng)Kính gửi cô Russell:Chúng tôi hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào học viện pháp tuật và ma thuật Hogwarts.

Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị vần thiết.Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9.

Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.Phó hiệu trưởng (Nữ)Trân trọng, Minerva McGonagall ① "Trên tờ giấy da dài là phụ lục các tài liệu và vật liệu mà học sinh Hogwarts năm nhất cần chuẩn bị và chúng dường như quá xa lạ đối với tôi."

Đó là trò đùa của ai vậy?"

Tôi nhìn bố mẹ mình với vẻ nghi ngờ, bọn họ không biết rằng trên đời này còn có một thứ gọi là trường học pháp thuật: "Phù thủy?

Ma pháp?

Đây chắc chắn là trò đùa của ai đó!."

Tôi đồng ý với quan điểm của bố, có trường học nào lại để cho một đứa trẻ mười một tuổi đi học năm nhất chứ?

Hơn nữa, trên đời này làm gì có phép thuật, đó chỉ là những chiêu trò lừa trẻ con trong sách truyện mà thôi.

Tôi khinh thường vứt bức thư sang một bên, nhưng con cú đưa thư lại không ngừng mổ vào tay tôi.Cuối cùng, cha tôi đã viết một lá thư hồi âm: "Nếu họ thực sự là những kẻ thích đùa giỡn, cha tin rằng họ sẽ thu liễm một chút sau khi nhận được một bức thư như vậy, nếu đây là sự thật..."

Cha tôi rõ ràng không nghĩ đó là sự thật, thậm chí còn vì thế mà cố ý đến trường học tìm giáo viên.Chuyện ngoài ý muốn chính là, ba ngày sau, tôi lại gặp được phó hiệu trưởng Minerva McGonagall trên giấy báo nhập học, nữ giáo viên với cặp kính cận và vẻ mặt nghiêm túc, lần đầu tiên tôi ý thức được, chuyện này có lẽ không đơn giản chỉ là một trò đùa như vậy.Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của giáo sư McGonagall, mẹ tôi cuối cùng đã quyết định cho tôi vào học tại ngôi trường phép thuật này, tất cả những điều này khiến tôi cảm thấy hơi khó tin, chẳng lẽ mẹ và những người khác lại tin vào trò lừa đảo này sao?Trong tiềm thức, tôi chống lại tất cả những điều này, tôi không chịu tin rằng trên thế giới này lại có một quốc gia tràn ngập ma thuật thần kỳ.Mãi cho đến khi giáo sư McGonagall đưa tôi đến Hẻm Xéo, nơi đầy những người mặc áo choàng kỳ lạ, giáo sư McGonagall nói với tôi rằng đó là trang phục của các phù thủy, mọi thứ về Hẻm Xéo đối với tôi quả thực là quá mới mẻ nên một người vẫn không chịu tin vào sự tồn tại của phép thuật một đêm trước như tôi đã lập tức yêu thế giới tuyệt vời này ngay từ giây phút đầu tiên tôi bước chân vào nơi này.Con cóc, cú mèo, đũa phép, những bức chân dung chuyển động...

đã thu hút tôi.

Với bản tính trẻ con, tôi bắt đầu bồn chồn và mong chờ ngày khai giảng, thay vì những nghi ngờ như mới bắt đầu.Tôi rất mong chờ ngày 31 tháng 8 sắp tới, tôi tò mò lật giở những cuốn sách đã mua, nhưng không đọc được bất kỳ một chữ nào, tôi bắt đầu nghiên cứu xem sân ga 9 3/4 ở đâu, tôi đã đến nhà ga London, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy một cái tên nào giống vậy."

Có khi nào mình không thể tìm thấy nhà gia không?

Mình nên làm gì nếu xe đi trước khi mình đến?"

Tôi đã quấn lấy hỏi ba mẹ, nhưng thật không may, bọn họ không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi về phù thủy.Mãi cho đến khi được chiếc Mũ phân loại phân vào Gryffindor, tôi vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, Chúa ơi, tất cả những chuyện này có phải là thật không?Ồ, ở chỗ này, tín ngưỡng của bọn họ là Merlin, một phù thủy cường đại.Ở Gryffindor, có rất nhiều bạn học, bọn họ xuất thân từ những gia đình bình thường như tôi, tất cả đều rất thân thiện, chỉ là họ ngược lại với học sinh nhà Slytherin.

Học sinh của hai nhà không ưa nhau, nhưng tất cả những điều này, cũng chẳng liên quan gì đến tôi, ít nhất khi đó tôi tin vào điều này.****************Brace Zabini...

Rất nhiều năm về sau khi nhớ lại cái tên này, trái tim tôi vẫn sẽ hơi đau nhức như trước.

Cynthia nói tôi dũng cảm, bởi vì tôi lựa chọn từ bỏ người kia, người luôn hướng tới thế giới pháp thuật vô cùng sung mãn, nhưng lại không biết rằng người thực sự hâm mộ chính là tôi.Rời đi, chỉ vì tôi không phù hợp với nơi đó.

Không có lý do gì để ở lại.Hermione có Ron, có Hội vận động cho quyền lợi Gia tinh của chị ấy, bản thân Ginny và Cynthia đã thuộc về thế giới đó, Mà tôi, một người bị Zabini vứt bỏ, không bao giờ muốn ở lại nơi làm tôi đau lòng đó nữa.Có phải khi còn trẻ, chúng ta đều sẽ yêu một chàng trai, không phải vì anh ấy đủ tốt đủ ưu tú, cũng không phải vì anh ấy dịu dàng, ân cần, mà chỉ là cứ thích như vậy, lâu dần, sẽ làm mê hoặc đôi mắt của chúng ta.Sự thay đổi của Blaise, bây giờ khi tôi nghĩ lại, thực sự nó đã bộc lộ ngay từ khi học năm năm, mặc dù lúc đó chúng tôi vẫn dính nhau như keo như sơn, nhưng anh ấy dần trở nên bận rộn, anh ấy nói là để chuẩn bị cho kỳ thi, nhưng mà xưa nay anh ấy không bao giờ quan tâm đến những điều này, rốt cuộc anh ấy bắt đầu thay đổi từ khi nào?Anh ấy khao khát quyền lực, anh ấy khao khát tiền bạc, những thứ đó tôi đều biết.

Nhưng ngay cả khi thân thiết với Cynthia thì tôi cũng chưa bao giờ nói ra điều đó, bởi vì, đó là người đàn ông của tôi, tôi có thể giữ bí mật mọi thứ về anh ấy.Blaise không phải là Draco, không có gia thế vững vàng, thậm chí xuất thân của anh ấy còn không có nổi bật như Cynthia, mẹ anh ấy đã cho anh ấy một cuộc sống giàu có nhưng cũng khiến anh ấy phải chịu ánh mắt của người khác.

Khi anh lớn hơn, dần dần anh ấy càng ngày càng bắt đầu bài xích những điều này, anh ấy khao khát thành công của chính mình được mọi người nhớ đến, Blaise Zabini.

Chứ không phải con trai của người đẹp đã tái hôn nhiều lần kia.Nhưng mà, tôi không giúp được gì cho anh ấy, tôi chỉ biết nhìn anh ấy dần dần từng bước rời xa tôi, cái đêm mà Blaise nói chúng tôi chia tay, tôi đã ôm Cynthia và khóc rất lâu, nước mắt như vỡ đê, rơi không kiểm soát được."

Mình phải làm sao đây..."

Đây không phải hỏi Cynthia, mà là hỏi chính mình, tôi có thể mặc kệ tất cả những điều tốt và không tốt của anh ấy, nhưng mà lại không thể nào nhận mệnh chia tay."

Anh ấy chỉ có một người mẹ."

Giá mà tôi là Cynthia thì tốt rồi, tôi có thể có một thân thế xứng đôi với Blaise hơn.

Đêm hôm đó, những suy nghĩ đáng sợ mà buồn cười này cứ lần lượt được tôi thổ lộ ra.

Đôi mắt của tôi bị nước mắt lấp kín, đầu óc của tôi, bị bóng đen cắn nuốt.Cynthia khuyên tôi buông xuống, và tôi đã "buông xuống", không phải vì tôi dũng cảm, mà vì tôi không dám bị tổn thương một lần nữa.

Tôi không đủ can đảm để nhìn thấy anh ấy hạnh phúc sau khi anh ấy rời bỏ tôi, và sống một cuộc sống hạnh phúc khi không có tôi.Thà rằng, tôi quay lưng phóng khoáng rời đi trước.

Tôi trở về quận Kent, về sống cùng với cha mẹ.

Khi nhìn thấy những sợi tóc bạc trắng trên mái tóc của cha mẹ, tôi mới biết mình đã bỏ bê quá nhiều vì một tình yêu tuyệt vọng.

Làm sao tôi có thể nói một điều ngu ngốc như câu anh ấy chỉ có một người mẹ, người nào mà không chỉ có một mẹ cchuws?Đó chỉ là cái cớ để anh ấy từ bỏ tôi thôi, không phải mẹ anh ấy không ưa tôi mà là anh ấy đã coi tôi là gánh nặng rồi, nhưng mà, sau bao nhiêu năm yêu nhau như vậy, tình cảm thực sự không thể đánh thắng tiền đồ bản thân sao?Blaise sẽ không trả lời tôi nữa.Tôi tự nhủ phải vui lên và làm lại từ đầu, tôi lại kết nối lại với những người bạn cũ của mình, một số đã đi làm và một số đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Mặc dù những năm này chỉ ngẫu nhiên liên lạc trong dịp nghỉ lễ nhưng bọn họ vẫn nhiệt tình chỉ cho tôi một con đường mới.

Khuôn viên trường đại học đang vẫy gọi tôi.Lần này, tôi không còn cảm giác thích thú và tò mò như khi mới vào trường Hogwarts nữa, nhưng tôi rất quyết tâm rằng mình cần phải sống cuộc sống của chính mình, một cuộc sống không Blaise Zabini.****************Mãi cho đến khi cuộc sống đại học được đầy màu sắc hiện ra, tôi mới nhận ra rằng thế giới của phù thủy có thể không tốt bằng thế giới của chúng tôi.

Thời đại phát triển nhanh chóng đã khiến thế giới Muggle thay đổi theo từng ngày, có máy bay, tàu điện ngầm, ô tô và giao thông thuận tiện, càng không cần nhắc tới thế giới phù thủy đến tận giờ mà vẫn không có điện, có thể Muggle không có nhiều năng lực như phù thủy, nhưng mà mỗi người mỗi vẻ.Đối mặt với sự lộn xộn của ký túc xá, tôi luôn muốn vô thức rút cây đũa phép trong tay áo ra, nhưng rồi lại nhếch mép với ống tay áo không hề tồn tại, ồ, những cái đó, tôi đều đã từ bỏ rồi.

Tôi đã vứt bỏ tấm áo choàng phù thủy đen nghịt kia, cuối cùng tôi đã có thể mặc mọi loại quần áo tùy ý, không lo bị các phù thủy coi là ngoại tộc.Cuộc sống của tôi, lại có một người mới bước vào...Alex, chàng trai khác biệt rất nhiều so với Zabini, Alex luôn khiến mọi người cảm thấy rạng rỡ khi nở nụ cười."

Thế nào, người đẹp, hãy cứu vớt một người cô đơn như tôi đi."

Anh ấy nói đùa: "Em có hứng thú với vũ hội Ice and Fire ngày mai không?"

"Tại sao anh lại nghĩ tôi sẽ đồng ý?"

Bởi vì một lần bị thương, tôi trông có chút hung hăng.Nhưng mà anh ấy chỉ cười một tiếng và nói tiếp: "Vì đây là vũ hội Ice and Fire, hãy để một ngọn lửa như tôi thiêu đốt một mỹ nhân băng giá như em.

Chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo đó!"

Anh ấy là một người đàn ông kiêu ngạo, nhưng cũng bởi vậy mà tôi đã đồng ý lời mời của anh ấy, mọi cuộc hẹn hò sau đó dường như là đều thuận theo tự nhiên, với Alex, chúng tôi không dính lấy nhau cả ngày như Blaise, chúng tôi hẹn hò vào cuối tuần, bình thường khi ở trong trường học cùng lắm là chúng tôi cùng ăn một bữa cơm, tôi dành nhiều thời gian hơn để bận rộn với công việc của mình hơn.Tuy nhiên, chính tình cảm như vậy đã khiến tôi lựa chọn nắm tay anh ấy sau một năm hẹn hò.Tôi không muốn làm bất cứ điều gì với hai người đàn ông tôi yêu trong đời, sau tất cả, tôi chỉ biết rằng cuộc hôn nhân này, dù nó có bắt đầu lại bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ nắm tay Alex.Nếu bạn dành tất cả những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của mình cho một ai đó, để rồi bị tổn thương nặng nề, không phải bạn sẽ không thể yêu người khác lần nữa, chỉ là cả đời này bạn đều phải mang theo một vết sẹo trong lòng, chỉ vậy thôi.Không phải tất cả tình cảm đều cần phải rực lửa và mạnh mẽ, nếu bạn trút bỏ chúng một cách liều lĩnh, cuối cùng cuộc sống đều sẽ được quy về bình thản, một cuộc sống bình thường giặt quần áo nấu cơm, củi gạo dầu muối cũng sẽ mang lại hạnh phúc.Mỗi người đều có định nghĩa của riêng mình.Cynthia yêu đến si mê, cậu ấy cho là mình hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại chỉ tỉnh tóa nhìn chính mình càng ngày càng lún sâu, cuối cùng hoàn toàn bị Draco vây quanh, nhưng may mà Draco yêu cậu ấy.

Chẳng qua là tình yêu của bọn họ hơi quá mức, cuối cùng đều từng khiến đối phương phải mình đầy thương tích.Tôi đã nhìn thấu sự không thể rời bỏ của Cynthia, nhưng cũng nhìn ra sự do dự của cậu ấy.

Đây là lần duy nhất, vì người bạn thân nhất của tôi, tôi đã lợi dụng Fred, nói cho anh ấy biết địa chỉ của Cynthia ở London, giữa hai người, nếu như không có ại chịu sẵn sàng bước ra một bước kia thì làm sao có thể lấy lại được hạnh phúc chứ.Hạnh phúc của tôi, tôi đã tìm được rồi, Cynthia, cô gái thân yêu nhất của mình, cậu hãy dũng cảm lên và đón nhận tình yêu mà cậu mong muốn.
 
[Hoàn - Đồng Nhân Hp] Nghịch Lân - Trầm Nhiễm
Phiên ngoại (3)


Nhật ký thứ hai
Tâm trạng ngày 08 tháng 3 năm 2011: rất bối rốiMẹ nói hôm nay là một ngày lễ thuộc về phụ nữ, bà nhất định phải được giải phóng khỏi công việc nhà nặng nề, vì vậy cha tôi và tôi phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi thứ trong nhà, bao gồm cả việc sửa chữa khu vườn, làm sạch nhà kính, chuẩn bị bữa tối, giặt quần áo.Nhưng mà, bình thường mẹ có làm việc nhà đâu?

Tại sao tôi chưa bao giờ thấy mẹ làm việc đó?Ở nhà chúng ta bình thường những chuyện này đều là do gia tinh làm đi...

Nhưng baba đã đồng ý, lại còn thề son sắt.

Đáng tiếc ngoại trừ Bùa tẩy rửa (Scourgify) ra thì chẳng biết một câu thần chú nào nữa, cuối cùng chúng ta chỉ có thể nhìn đống quần áo chồng chất và thức ăn chưa từng xử lý mà ngẩn người, hoa viên dưới sự phá hủy của baba đã chỉ còn lại những cành cây trần trụi, còn cả những bông hoa mà mẹ nuôi trong nhà kính, đều khó thoát khỏi độc thủ...

Baba, hôm nay có cơm tối ăn không?Gia tinh Tony đứng một bên run lẩy bẩy, rất sợ ngày mai mẹ sẽ sa thải nó.

Hôm nay nó cảm nhận được sự không cần thiết của mình.Cuối cùng, dưới điều kiện tiên quyết là cha gần như đốt cháy toàn bộ nhà bếp, mẹ đã từ bi để cho gia tinh xử lý những mớ hỗn độn này, cũng làm cho Tony cuối cùng không cần phải lo lắng về việc bị sa thải nữa.Tôi muốn có một người ba như vậy, sự tồn tại của gia tình là cần thiết!!!Nhìn bóng dáng thê thảm của cha, tôi quyết định sau này nhất định phải trở thành một người đàn ông nói một không hai đỉnh thiên lập địa như ông nội, baba, ba rất làm con rất thất vọng.【 Cynthia bình luận: 】 Con trai ngoan, mẹ làm như vậy đều là vì bồi dưỡng ba con thành một người đàn ông không tầm thường như ông nội con.

Ngoài ra tuyệt đối không nên nhắc đến gia tinh trước mặt dì Hermione của con, nếu không sau này con phải học cách tự mình làm tất cả mọi thứ đấy.Ngoài ra, bữa tối ngày mai của baba con cũng sẽ không có.Tâm trạng ngày 01 tháng 1 năm 2012: khó có thể mô tảNgày đầu tiên của năm mới, lẽ ra là vui vẻ hòa hợp, nhưng đây lại là một năm không bình thường, bởi vì đám muggle đã xem một cái gì đó được gọi là "phim", tin vào lời tiên tri kỳ lạ về ngày tận thế, vì vậy bọn họ bắt đầu ngừng làm việc, chạy ra đường để diễu hành biểu tình, nhiều người giơ cao tấm áp phích "2012 đến, còn đang bận rộn cái gì", tựa hồ là đang cổ vũ đình công diễn ra..."

Nhưng vì sao không ngừng ăn uống chứ?"

Tôi hỏi mẹ như vậy.Thật không may, mẹ tôi lại bắt đầu trốn tránh câu hỏi của tôi một lần nữa, tôi phát hiện kể từ khi tôi năm tuổi, bà bắt đầu trốn tránh tất cả các loại câu hỏi của tôi, điều này là không đúng, bà ngoại nói, mỗi người mẹ đều phải có trách nhiệm trả lời mọi câu hỏi của đứa trẻ.

Đặc biệt là một đứa trẻ đáng yêu như tôi.Dì Karen đã mua cho tôi rất nhiều quà tặng, nhưng ngay cả như vậy, tôi sẽ không thể kết hôn với con gái của dì ấy.

Ai bảo tôi là tiểu thiếu gia nhà Malfoy chứ, làm sao có thể cưới một tên gia hỏa mặt đầu nước mũi rồi còn nhổ nước miếng lên người tôi được chứ.

So ra mà nói thì Rose của dì Hermione tốt hơn nhiều so với em ấy.

Mái tóc đỏ đó cũng không tệ.Chủ là nhìn thấy dì Karen nhiệt tình chào hỏi tôi như vậy, nội tâm của tôi mang theo cảm giác nặng nề và tội lỗi, làm cho tôi ở trước mặt dì ấy cũng không thể ngẩng đầu lên được...

Tôi phải làm gì mới được đây?【 Cynthia bình luận:】 Con trai, con thật sự không cảm thấy con đang nghĩ nhiều rồi sao?

Nếu như dì Karen của con biết con suy nghĩ như vậy, sau này con chắc chắn sẽ không có đồ chơi mới!

Ngoài ra, đó là một bộ phim được gọi là "2012", có lẽ con nên bổ sung kiến thức, đừng giống như người cha dốt đặc cán mai của con!【 Scorpius trả lời:】...

Mẹ, con 6 tuổi rồi, việc ngày nào mẹ cũng nhìn nhật ký của con có phải là rất không tôn trọng sự riêng tư của con hay không?

Điều đó là không đúng.【Draco:】...

Tôi thật là vô tộiCynthia & Draco vô trách nhiệm (1)Kể từ đó, Cynthia không còn đọc nhật ký của con trai mình nữa, không thể không nói, kể từ khi đưa ra quyết định này, cuộc sống của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều, suy nghĩ trong đầu Scorpius càng ngày càng khiến người ta không thể tưởng tượng được, dưới sự giáo dục của Lucius và Clares, suy nghĩ của cậu bé vượt xa những gì một đứa trẻ sáu tuổi nên có."

Tất cả đều tại anh luôn đưa Scorpius đến chỗ ba của anh đấy!"

Cynthia oán giận với Draco về lòng người của con trai mình: "Bây giờ nó càng ngày càng không ổn, hai ngày trước khi em đi đón nó, phát hiện nơi đó đều là những món quà các cô bé khác tặng, chất đầy phòng, nó mới mấy tuổi chứ!"

"Gia đình Malfoy của chúng ta tất nhiên là rất quyến rũ.

Cái này thì tính là gì chứ?"

Draco khinh thường nói."

Ồ?

Nói như vậy, anh khi còn bé chắc chắn còn được hoan nghênh hơn Scorpius nhỉ?"

"Cái này còn cần phải nói..."

Người nào đó đang dương dương tự đắc đột nhiên phát hiện sắc mặt phu nhân nhà mình không thích hợp, vội vàng sửa sai: "Từ nhỏ anh đã giữ mình trong sạch, chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cái đối với những cô bé đó, nào giống tiểu tử xấu xa này..."

Tiểu tử xấu xa này vừa vặn là con ruột của người nào đó: "Con trai em thì làm sao vậy, nó trêu chọc anh sao?

Anh cứ không chào đón nó như vậy sao?!"

Cho nên nói lòng của nữ nhân tựa như biển, Cynthia một giây trước còn đang oán giận con trai khó có thể quản thúc, vừa nghe Draco nói như vậy, liền lập tức không vui, đứa nhỏ này cho dù có nghịch ngợm, cũng là mình mang thai mười tháng sinh ra."

A...

Anh chỉ nói hiện tại tâm tư của nó quá linh hoạt.

Thật sự nên quản giáo cho thật tốt, với lại làm sao nó có thể cho rằng Karen muốn gả con gái cho nó chứ?"

"Anh hỏi em, em biết hỏi ai!"

Từ sau khi Cynthia sinh ra Scorpius, Draco cũng càng ngày càng biết nói chuyện, trước khi phu nhân lộ ra vẻ mặt không vui liền phải học cách chuyển đề tài.

Dập tắt mọi ngọn lửa nhỏ có thể xảy ra.Cynthia bất giác bị câu hỏi của Draco làm chuyển suy nghĩ, ngày đó cô mang theo Scorpius đi tìm Karen.

Bởi vì từ nhỏ Scorpius đã lớn lên ở trang viên Malfoy, đối với đồ vật của Muggle đều có vẻ tò mò, Karen nhiệt tình liền mang theo tiểu Malfoy đến công viên giải trí, rạp chiếu phim, còn mua cho nó rất nhiều đồ chơi, hơn nữa còn mời hắn ôm đứa con gái nhỏ mới sáu tháng tuổi của mình.Tiểu tử kia mới sáu tháng, thích nhổ nước bọt với người khác, Karen nhìn thấy Scorpius kiên nhẫn lau nước miếng cho đứa bé, liền nói đùa một câu: "Scorpius thật sự là có lễ phép, tương lai nhất định sẽ được con gái yêu thích."

Chẳng lẽ bởi vì như vậy nên con trai nhà mình cho rằng Karen muốn gả con gái cho nó sao?

Lần đầu tiên Cynthia cảm thấy rằng mình có lẽ thực sự không còn trẻ nữa, mình và con trai đã không còn là một khoảng cách thế hệ, mà một cái hào rộng!Đêm nay, tâm tình Cynthia sa sút vạn phần...Không có trách nhiệm (2)"Mẹ ơi, mẹ ơi, con tìm thấy cái này trong phòng con."

Mới sáng sớm Scorpius đã lục lọi trong phòng mình hồi lâu, thế nhưng lại tìm được một hộp quà nhỏ xám xịt.Cynthia tiếp nhận cái hộp nhỏ, đũa phép nhẹ nhàng vung lên, lộ ra bộ dáng vốn có của nó, mở ra, bên trong có một vật trang sức bằng bạc nho nhỏ.Bọ cạp nhỏ nhìn mẹ ngẩn người với món trang sức bạc, tò mò nói: "Mẹ đây là của mẹ sao?

Tại sao lại ở trong phòng con?"

Nhìn ánh mắt tò mò của con trai, Cynthia vỗ nhẹ vào đầu bạch kim của cậu bé, cầm món trang sức bạc trong tay: "Đây là một món quà Giáng sinh mà một người rất quan trọng đối với mẹ đã tặng mẹ vào khoảng thời gian trước đây khá lâu."

"Người rất quan trọng?

Vậy tại sao món quà này lại bị bám bụi vậy?"

Suy nghĩ của trẻ nhỏ là đơn giản nhất, nhưng cũng có thể vạch trần chân tướng mà người lớn liều mạng muốn che giấu.Cynthia tự nhiên biết đây là kiệt tác của ai, chỉ là không ngờ Draco lại để món trang sức bạc này trong phòng của Scorpius: "Con tìm thấy nó ở đâu?"

"Chính là ở dưới sàn nhà đằng sau rèm cửa phòng con."

"Dưới sàn nhà?!

Scorpius, con lại làm cái gì vậy!"

Quả nhiên, Draco làm sao có thể đặt ở một nơi dễ dàng có thể tìm được, chỉ là đứa con trai này của anh ấy cũng thật đúng là không phải đèn đã cạn dầu, ngay cả sàn nhà cũng có thể bị nó đào lên.Tiểu tử kia có chút ủy khuất nhìn mẹ mình nghiêm mặt dọa, rõ ràng mình đã tìm được thứ rất quan trọng đối với mẹ mà, vậy mà còn bị chỉ trích: "Con, con, nếu không phải có con, mẹ còn không thể tìm được thứ này!"

Nói xong xoay người chạy về phòng mình.

Người lớn thật sự là không biết nói lý lẽ, cậu bé tức giận nói.Cynthia không thể làm gì được ngoài việc nhìn tiểu tử kia tính toán với mẹ, lần này liền tha cho nó.Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng hoa văn của món trang sức bạc, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó.

Fred, cái tên này, dường như bây giờ nhắc lại, đã là một cảm giác khác.

Khi Scorpius được ba tuổi, Fred đã kết hôn với một phù thủy Ấn Độ, người đó dường như cũng thích nghiên cứu các phát minh kỳ lạ như Fred.Có sự sự gia nhập của cô ấy, tiệm của Weasley làm ăn càng ngày càng phát triển.Tất cả mọi người, đều đã đặt xuống quá khứ và đi về phía trước.

Chỉ là trong lòng lại có một chút cảm xúc khó hiểu.

Không phải vì tình yêu, không phải vì chiếm hữu, chỉ là, có một chút để ý.Đám cưới của Fred, Cynthia đã không tham dự, và lời giải thích của cô là để không làm cho Fred và Draco cảm thấy lúng túng khó xử, nhưng chỉ có cô biết, đó là bởi vì trong lòng cô có vướng mắc.Cô là người hy vọng người đàn ông từng yêu mình thật sâu có thể buông bỏ chấp nhất đối với mình và tìm được hạnh phúc hơn cả những người khác, nhưng cũng không cách nào xua đi cảm giác kỳ quái trong lòng.Có một người đã từng yêu mình như vậy, cho dù là ai, đều không thể xóa bỏ những thứ này.

Có lẽ, con người luôn luôn có một chút tham lam, Cynthia cười nhạo mình trong lòng.

Đã đạt được rất nhiều, vậy mà còn để ý đến những thứ không nên có.Bỏ đồ trang sức bạc vào trong hộp, nhẹ nhàng cất vào cái hộp dưới đáy hộp trong phòng mình và Draco, đoạn quá khứ này đều đã bị mọi người quên lãng.

Mọi người đều muốn nhìn về phía trước, cô đã có được hạnh phúc của riêng mình, có Draco, có Scorpius, đã rất hài lòng rồi.Món quà này chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời, giống như một đoạn tình cảm này, đơn phương nỗ lực, không phải là cô không cảm động, chỉ là từ đầu đến cuối đều không yêu, cho nên không hề đau khổ mà chấm dứt.
 
[Hoàn - Đồng Nhân Hp] Nghịch Lân - Trầm Nhiễm
Phiên ngoại (4)


Không có trách nhiệm (3)
Cynthia thỉnh thoảng cũng sẽ ở lại quán cà phê sách của mình ở Hogsmeade, cô thích nhất là ở đó vào cuối tuần tháng 11, bởi vì đó là một ngày cuối tuần thuộc về học sinh Hogwarts.Nhìn vào những học sinh trẻ tuổi lui tới trong cửa hàng, mặc áo choàng phù thủy vẫn là màu đen mấy trăm năm không thay đổi, nhưng tâm trạng của Cynthia cũng có vẻ hạnh phúc hơn rất nhiều, ở chúng với những đứa trẻ này, giống như thể cô vẫn chưa lột xác, vẫn có thể cảm thấy hơi thở của tuổi trẻ kia."

Cô còn nhớ rõ cháu không?"

Rất nhiều lần, cô chỉ ngồi một mình trên bàn ở góc vắng nhất cầm cà phê, nhìn người đến người đi, đây là lần đầu tiên, có người chủ động đi lên chào hỏi.

Hơn nữa vừa gặp mặt vẫn lại hỏi một câu như vậy.Cynthia cố gắng nhìn cậu bé trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.Cậu bé lộ ra vẻ mặt thất vọng và nhắc nhở Cynthia: "Vài năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau ở London, cô còn nói với cháu rằng, chỉ cần cháu học tập chăm chỉ thì cháu có thể nhận được thông báo từ Hogwarts khi cháu mười một tuổi."

Mấy năm trước, London, một vài từ khóa nhảy vào tâm trí của Cynthia: "Cháu, là đứa trẻ đó!"

"Cháu đã không còn nhỏ nữa, cũng đã học năm ba rồi."

Cậu bé thấy Cynthia nhớ ra mình thì lộ ra nụ cười, lại có chút không cam lòng bị gọi là đứa trẻ: "Cô cũng là phù thủy tốt nghiệp ở Hogwarts sao?"

"Ừ."

Cynthia mời cậu bé ngồi xuống, không nghĩ tới năm đó cô nói đùa một câu lại thành thật, đứa trẻ đáng yêu mặt bánh bao kia, lại thật sự trở thành một phù thủy nhỏ."

Vậy cô học ở nhà nào?"

Sự tò mò của cậu bé càng mở rộng dưới sự thân thiện của Cynthia."

Cháu đoán xem."

Nói chuyện với trẻ con chính là thoải mái như vậy, không cần vắt hết óc phỏng đoán đối phương giống như đối đãi với những quý tộc khó chơi kia, Cynthia vui vẻ thoải mái, đứa trẻ trước mắt so với nhi tử của mình mà nói thì đáng yêu hơn nhiều.

Kể từ khi làm mẹ, Cynthia cũng rất kiên nhẫn với những đứa trẻ."

Chắc chắn là Gryffindor!

Cháu chính là học trò của Gryffindor."

"Thật sự là thông minh, nhưng mà dễ đoán như vậy sao?"

Chẳng lẽ mình có một khuôn mặt của sư tử Gryffindor?Cậu bé có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cũng không dễ lắm, chỉ là cháu nghĩ chúng ta có duyên phận như vậy, nói không chừng sẽ học chung một nhà..."

"Được rồi, cho dù như thế nào thì cháu cũng đoán đúng, muốn uống cái gì, cô mời cháu."

"Mocha, cám ơn."

Cậu bé mở miệng giới thiệu cuộc sống học đường của mình với Cynthia: "Giáo sư Snoop thật sự là đẹp trai ngây người, lớp Phòng chống Nghệ thuật hắc ám của thầy ấy luôn có thể làm cho cháu mở rộng tầm mắt, chỉ là..."

"Ông ấy quá lạnh lùng?

Quá nghiêm túc à?"

Quả nhiên từ trước đến giờ thầy ấy vẫn là như vậy đi, bọn cháu có chọc thầy ấy cũng sẽ không cười."

Không biết cười?

Cynthia cẩn thận hồi tưởng lại một chút, nụ cười của giáo sư Snape quả thật là ngàn năm khó gặp: "Cho nên, cháu thích ông ấy sao?"

Từ trong miệng cậu bé, Cynthia nghe được sự sùng bái với Snape, xem ra, mười mấy năm nay tất cả mọi chuyện đều đang biến hóa theo hướng tốt, thật hy vọng sự đối lập giữa Gryffindor và Slytherin có thể không còn kịch liệt như trước nữa."

Thay vì nói là thích, không bằng nói là sùng bái đi.

Phải biết rằng giáo sư Snape luôn trừ điểm Gryffindor, ai bảo Slytherin là đối thủ lớn nhất là bọn cháu trong việc giành cúp nhà chứ."

Mỉm cười, thật đúng là có vài thứ, dù như thế nào cũng sẽ không thay đổi."

Vậy, cháu nghĩ sao về Slytherin?"

"Một đám người lỗ mũi hướng lên trên, nhưng không thể không nói bọn họ hiểu biết rất nhiều, bởi vì bọn họ đến từ gia đình pháp thuật, lúc mới vào trường, Slytherin cùng năm luôn biết nhiều hơn bọn cháu một chút, chỉ là từ năm thứ hai sẽ tốt hơn rất nhiều, Gryffindor tuyệt đối sẽ không thua những người kia!"

Nói như vậy, đã đủ rồi, ít nhất không còn đứng ở vị trí thề bất lưỡng lập (Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại) nữa.Cynthia cười một tiếng: "Có vẻ như cháu rấy thích cuộc sống ở Hogwarts."

Cậu bé gật đầu mạnh: "Còn cô thì sao?

Chẳng lẽ cô không thích những ngày ở Hogwarts sao?"

"Làm sao có thể, phải biết rằng bây giờ cô mong muốn được quay trở lại khuôn viên Hogwarts giống như cháu, đi nghe những bài giảng của các giáo sư, cô nghĩ cho dù là ngồi nghe nội dung ngàn năm không thay đổi của giáo sư Binns, cô cũng sẽ rất cao hứng."

"A, quả nhiên là như vậy đi, lớp học của giáo sư Binns thật sự là thôi miên...

Không muốn ngủ cũng khó..."

"Nói đến cuộc thi Quidditch năm nay của các cháu đi, hẳn là đã bắt đầu rồi nhỉ?"

"......"......Hai người nói chuyện vui vẻ, mãi cho đến khi các bạn cùng lớp của cậu bé đến: "Xem ra cháu nên quay về trường học rồi."

Cynthia nói với cậu bé.Cậu bé có chút do dự: "Cô...

Cô sẽ quay lại vào cuối tuần tới chứ?"

"Có lẽ."

Không đành lòng nhìn sự mất mát trên khuôn mặt của cậu bé, Cynthia nói thêm: "Nhưng kiểu gì cô cũng sẽ phải đến đây, đây là cửa hàng của cô."

Cuối cùng cậu bé đã đi ra khỏi quán cà phê với các bạn học của mình sau khi nhận được lời hứa trá hình của Cynthia.Cynthia nhìn người ở bàn phía sau bọn họ, người nọ cười cười với cô, ngồi xuống: "Nghe em và đứa nhỏ kia nói chuyện cả buổi chiều, em vẫn như trước kia nhỉ."

"A, vậy mà tôi lại không biết, thì ra trước đây tôi và ngài Zabini đây quen biết như vậy."

Hogsmeade thực sự là một nơi tốt, vậy mà lại có thể dễ dàng gặp được Blaise Zabini mai danh ẩn tích đã lâu như vậy, mặc dù Cynthia không hề mong đợi cuộc gặp gỡ với người đàn ông này.Thậm chí còn có thể dùng hai chữ chán ghét.Người đàn ông từng làm cho người bạn thân nhất của mình thương tâm muốn chết, từng dùng một câu mẹ không cho phép mà chối bỏ bảy năm tình cảm của Karen, trong mắt Cynthia chỉ có căm hận và khinh thường, trước kia cô chưa bao giờ bởi vì mẹ Zabini mà khinh thường anh ta, hiện tại lại vì dục vọng tham lam của anh ta mà cảm thấy đáng buồn.Karen không muốn nhắc lại những chuyện liên quan đến Zabini, cậu ấy cũng đã trở lại nơi không có phép thuật và không có Zabini.

Mà cô lại càng không có lý do gì để quan tâm đến người như vậy, hơn nữa Zabini lúc còn học cũng không có bạn bè gì, tốt nghiệp rất nhiều năm như vậy, nhưng cũng không nghe được tin tức gì về anh ta.

Có lẽ cũng không nở mày nở mặt lắm.Zabini nghe được giọng nói lạnh nhạt của Cynthia cũng không thèm để ý: "Thật sự xin lỗi, làm cho Malfoy phu nhân không vui, thật đúng là tội lỗi của tôi."

Nô dịch như vậy thật đúng là làm cho Cynthia có chút không thích ứng.Năm tháng rốt cuộc có thể làm cho một người thay đổi bao nhiêu.

Zabini trong quá khứ mặc dù không phải cao cao tại thượng, nhưng cũng luôn luôn duy trì tôn nghiêm của mình, ngay cả khi những con rắn nhỏ của Slytherin khinh thường mẹ của anh ta, nhưng cũng không bao giờ khiến cho anh ta cúi đầu.Một người, nếu như cúi cái đầu đã từng kiêu ngạo của mình xuống, như vậy, người đó còn lại cái gì?

Một giấc mơ?

Hay là ham muốn tham lam?Ít nhất, trong mắt Cynthia lúc này, chính là cái sau.Quả nhiên, câu đầu tiên Zabini mở miệng chính là: "Nghe nói gần đây Malfoy tiên sinh có mua một mảnh đất, không biết có thể để cho tôi..."

"Xin lỗi, nếu như anh muốn tìm Draco, có thể tự mình đi tìm anh ấy, tôi cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì liên quan đến phương diện làm ăn của anh ấy."

Cynthia cầm lấy chén, ngăn trở tầm mắt của mình, thật sự là làm cho người ta không vui mà: "Huống chi, dù sao hai người cũng là bạn học bảy năm, nói như thế nào thì tìm anh ấy cũng tốt hơn chứ."

Cô và Zabini thật đúng là không quá quen thuộc, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ làm bóng đèn giữa anh ta và Karen, nhưng bình thường Cynthia cũng không tham dự vào thế giới tình cảm của hai người bọn họ, bởi vì trong suy nghĩ của cô, đây là một chuyện cá nhân cực kỳ cần tôn trọng."

Vậy...

Karen bây giờ tốt chứ?"

Quả thật là không muốn quan tâm nữa mà: "Rất tốt, cậu ấy đã kết hôn, còn sinh một con gái, hiện tại rất hạnh phúc.

Tôi tin rằng cậu ấy sẽ cảm ơn vì khi đó anh đã buông tay."

Một sự sắc bén hiếm thấy, lại là vì chuyện không đáng của người bạn tốt nhất của mình.

Muốn nói cho người đàn ông trước mắt, lúc trước tất cả đều là ngươi vô tri ngu muội, không có người như anh, Karen mới có thể càng hạnh phúc.Zabini có vẻ rất bình tĩnh đối với những lời nói sắc bén của Cynthia: "Vậy nhờ cô thay tôi chúc phúc cho cô ấy."

"..."

Rốt cuộc người trước mắt này đang suy nghĩ cái gì: "Nếu như có thể, tôi hy vọng anh vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu ấy nữa, cho dù chỉ là tên của anh."

Từ chối không nể mặt mũi.Lúc trước làm Karen tổn thương sâu như vậy, chẳng lẽ hiện tại nói hai ba câu liền muốn xóa đi."

Cynthia, tôi chưa bao giờ biết cô lại là người sắc bén như vậy."

Zabini ngược lại nở nụ cười: "Chỉ là không phải như vậy mới xứng với họ Malfoy này sao?"

"Anh."

Những người có giá trị quan khác nhau thì không thể giao tiếp: "Đối với tôi mà nói, cho dù đó là Malfoy hay là Brian, cả hai dòng họ này chỉ có ý nghĩa ban đầu, một là họ là cha mẹ đã ban cho tôi, còn một họ là của người yêu tôi cho tôi, chỉ thế thôi."

"Zabini, không phải ai cũng khao khát quyền lợi đỉnh cao, tôi và anh, thứ chúng ta theo đuổi không giống nhau!"

"Đó là bởi vì cô có được tất cả những thứ này, cho nên cô mới khinh thường, nếu như cô giống như tôi, có một người mẹ bị người ta chỉ trỏ, cô còn có thể nói ra những lời thoải mái như vậy sao?

Cô có biết tôi đang phải gánh vách những chuyện gì không?"

Zabini bị kích thích không thể bình tĩnh nữa, có chút kích động phản bác: "Cô thì biết cái gì?

Tôi vì thoát khỏi sỉ nhục mà mẹ mang đến nên đã cố gắng, liều mạng như vậy, nhưng mà, đến cuối cùng vẫn không chiếm được sự ủng hộ của người khác, cuối cùng, ngay cả người yêu thương tôi nhất cũng rời xa tôi..."

"Rời xa anh?

Zabini, anh có nhầm lẫn gì không, người nói lời chia tay là anh mà!

Nếu không anh nghĩ Karen sẽ ghét bỏ anh vì cái gì?

Cho tới nay, đều là do chính anh tự khinh thường mình."

Cynthia đột nhiên cảm thấy, người trước mắt này, bị quá nhiều ánh mắt thế tục đã đè ép đến không thể đứng thẳng được nữa, anh ta tự ti nhưng vẫn không lộ ra, chỉ là yên lặng muốn phản kháng ở trong lòng, cho đến khi tốt nghiệp Hogwarts, những chuyện giả dối bình thản kia cuối cùng anh ta cũng không đè nén được nữa, anh ta hoàn toàn sụp đổ, mất hết tính người, thương tổn những người yêu thương anh ta nhất...Người đáng hận, luôn có chỗ làm cho người ta cảm thấy đáng thương.Còn mắng anh ta chứ?

Còn trách cứ anh ta sao?

Không được, cũng không cần, bởi vì anh ta đã tự cho mình hình phạt lớn nhất, trói mình vào chỗ sâu trong lòng tham lam tự ti.Cynthia đứng dậy rời đi, cô đã không còn gì để nói với người đàn ông này, con đường của mỗi người đều là do mình lựa chọn.

Cũng cần phải tự mình gánh vác.Buổi tối sau khi trở lại trang viên, Cynthia nhìn một lớn một nhỏ đang nằm sấp trong thư phòng, mỉm cười một tiếng, Draco đang xử lý công việc, còn Scorpius thì nằm sấp ở một bên chăm chỉ hoàn thành đại tác phẩm nguệch ngoạc của thằng bé trên cái bàn trẻ em được đặc biệt chuẩn bị cho nó."

Làm sao vậy?"

Draco nhìn Cynthia đứng ở cửa cười khúc khích hỏi."

Hôm nay em gặp hai người, cho nên có chút xúc động."

Cynthia nói hết mọi chuyện ra: "Đầu tiên là cậu bé mà em gặp ở London lúc trước, chính nó đã đưa cho em viên ngọc nhỏ nhà Greengrass kia, anh còn nhớ rõ chuyện này không?"

Draco gật đầu: "Cậu bé đó thế nào rồi?"

Cynthia kể chuyện lúc trước cho Draco nghe: "Thật đúng là trùng hợp, cậu bé cũng vào Gryffindor, còn trùng hợp gặp được em."

"Ừm."

Gặp được cậu bé này, từ miệng cậu nghe được Hogwarts đang phát triển theo hướng tốt làm cho cô cảm thấy rất cao hứng, chỉ là người thứ hai lại chính là nguyên nhân khiến Cynthia cảm khái như vậy."

Em xúc động cũng không phải là bởi vì đứa nhỏ này chứ, chắc là có liên quan đến người thứ hai mà em gặp được."

Draco một câu nói trúng."

Hoàn toàn chính xác, gần đây anh có gặp Zabini không?"

"Zabini?"

Draco có chút kinh ngạc: "Blaise Zabini, sao em lại gặp cậu ta, em không đánh cậu ta một trận chứ."

Anh hiểu rất rõ phu nhân của mình, bởi vì chuyện Zabini làm Karen tổn thương, Cynthia vẫn canh cánh trong lòng rất lâu, tuy rằng cô chưa từng nhắc tới trước mặt bất kỳ người nào, nhưng Draco cùng giường chung gối vẫn biết rất rõ chuyện này.Cynthia đẩy cái tên không đứng đắn trước mắt ra: "Nếu em muốn đánh anh ta cũng không cần chờ đến hôm nay."

"Vậy thì làm sao vậy, cậu ta tìm em có chuyện gì?"

"Em cũng không biết anh ta là cố ý tìm em hay là trùng hợp, chỉ là hình như anh ta có chuyện muốn nhờ anh."

Cynthia cũng không chắc: "Cho nên em mới hỏi anh có gặp anh ta hay không."

Draco lắc đầu: "Anh chưa bao giờ gặp cậu ta, nhưng vẫn biết một chút tin tức về cậu ta, nhưng anh sợ đề cập đến sẽ làm em không vui, vì vậy nên mới không nói với em."

"Vậy bây giờ anh nói ra làm gì."

"Bởi vì anh cảm thấy hiện tại em sẽ muốn biết, có phải hay không, phu nhân xinh đẹp của anh."

Cynthia hừ nhẹ một tiếng: "Nói đi.

""Mấy năm trước cậu ta từng kết hôn với một người phụ nữ thuần huyết, nhưng không biết vì sao, cuộc hôn nhân đó chỉ kéo dài ba tháng, vì thế Zabini thực sự có một khoảng thời gian đã trở thành tiếng cười của mọi người, sau đó dường như cậu ta đã đến Đức để phát triển, nếu em hỏi Holdle nói không chừng anh ấy sẽ biết một chút.

Nếu bây giờ cậu ta đã trở về Anh, anh nghĩ có lẽ cũng sống chẳng ra sao đâu."

Quả nhiên là như thế, Zabini tầm thường chẳng có tài cán gì, sau khi vứt bỏ người yêu anh ta, rồi lại không có gì cả."

Nếu như lúc trước anh ta ở bên Karen, có lẽ hôm nay cũng không suy đồi đến mức như vậy."

Cynthia cảm khái nói, Draco lại không để ý: "Người như cậu ta, cho dù là trải qua những giáo huấn này không phải cũng vẫn không hiểu cái gì mới là quan trọng nhất sao, em hẳn nên cảm thấy may mắn là Karen không có ở cùng một chỗ với cậu ta."

"Em biết, chỉ là cảm khái thôi, dù sao cũng coi như là quen biết, tuy rằng em chán ghét anh ta, nhưng vẫn là..."

Không biết, Zabini có thể hiểu được sự thiếu hiểu biết của mình khi còn là thiếu niên, hiểu được hạnh phúc bị mình bỏ qua vào một ngày nào đó trong một tháng nào đó hay không, thế giới này ban đầu cũng không bình đẳng, nhưng mà mỗi người đều có quyền lựa chọn hạnh phúc, theo đuổi hạnh phúc của mình, Zabini cho rằng mình không hạnh phúc, nhưng lại không biết thứ bị anh ta từ bỏ mới là hạnh phúc mà rất nhiều người vẫn luôn muốn.Anh ta cho rằng mẹ anh ta là nỗi sỉ nhục của anh ta, thế nhưng, nếu không có mẹ, anh ta làm sao có thể lớn lên trong hoàn cảnh ưu đãi như vậy, anh ta chưa bao giờ cảm nhận được cuộc sống bần cùng, đây chính là điều mà rất nhiều người hâm mộ.Huống chi, anh ta còn từng có một cô gái tốt nhất thế giới, một cô gái toàn tâm toàn ý yêu anh ta, bao dung tất cả khuyết điểm của anh ta, thực ra cái gì anh ta cũng có được, chỉ là bản thân anh ta không nhìn thấy thôi.Anh ta quá khát vọng thành công, lại quên mất vì sao phải thành công, chỉ hy vọng anh ta có thể hiểu được...

Nhưng cũng hy vọng anh ta không cần hiểu, kiểu hiểu như vậy quá mức tàn nhẫn.+ = + = + Có đôi khi, hạnh phúc vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta.

Đừng bỏ lỡ chúng.P/s: Vậy là chuyện đã hoàn toàn kết thúc.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp mọi người trong một bộ truyện nào đó nhé.
 
Back
Top Bottom