Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn] Nằm Trong Lòng Nam Phụ Hắc Liên Hoa Run Lẩy Bẩy

[Hoàn] Nằm Trong Lòng Nam Phụ Hắc Liên Hoa Run Lẩy Bẩy
Chương 59


Cho dù thế nào, Tiêu Sắt Sắt vẫn cực kỳ nghiêm túc mở tiệm đàn.

Lần đầu làm ăn sợ lỗ vốn nên cô bảo thủ lựa chọn cửa hàng kinh doanh quy mô nhỏ.

Trong khoảng thời gian này, cũng may là có Bạch Cố Kiềm giúp đỡ trong các khâu liên lạc xưởng nhập hàng, thông báo tuyển dụng giáo viên, tuyên truyền tiệm mới,...Lúc vừa bắt đầu cô thật sự cho là Bạch Cố Kiềm đã không còn gì ngoài một căn nhà, hoàn toàn ôm tâm thái phải nuôi gia đình để đi kinh doanh tiệm đàn.

Mãi đến sau đó cô mới phát hiện thuộc hạ anh thuê không những không ít đi mà trái lại còn ngày càng nhiều, lúc đó cô mới biết Bạch Cố Kiềm giúp cô kinh doanh tiệm đàn hoàn toàn là bỏ thời gian chơi đùa với cô mà thôi, nghề chính vẫn nằm ở công ty anh.David cũng là đồng bạn hợp tác của Bạch Cố Kiềm, bởi vì vị tổng giám đốc này khá thích ở nhà nên có chuyện gì hắn ta cũng phải cực khổ chạy tới nhà.Hôm nay hắn ta vẫn cầm một bản hợp đồng tới tìm Bạch Cố Kiềm, lúc vào sân nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ đang dính lấy nhau trên đu dây, trong tay Bạch Cố Kiềm còn ôm một cây đàn ghita, không biết là đang làm gì.David đã không còn cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, thản nhiên đi qua: "Chào buổi sáng cháu ngoại và cháu dâu."

Hắn ta nói tiếng Trung rất chuẩn, lại không thuần thục xưng hô cho lắm nhưng vẫn ép mình nhập gia tùy tục, mỗi lần hắn ta gọi vậy là làm Tiêu Sắt Sắt mất tự nhiên, đỏ mặt đứng dậy chào hỏi."

Cậu..."

David rất hài lòng về sự lễ phép của Tiêu Sắt Sắt, thậm chí còn cảm thấy cô là một hậu bối đủ tư cách hơn đứa cháu ngoại ruột của mình, thế nên khi đối mặt với Tiêu Sắt Sắt, nụ cười của hắn ta cũng thân thiết hơn."

Sao thế?

Lại đang tập hát à?"

"Vâng..."

Tiêu Sắt Sắt ngượng ngùng cầm cây đàn trong tay Bạch Cố Kiềm, muốn trở về phòng trả lại không gian riêng tư cho hai người nói chuyện nhưng bị Bạch Cố Kiềm giơ tay cản lại."

Chờ chút đã, đúng lúc có thể để cậu làm thính giả."

David: "Hả?"

Hắn ta đang ngu ngơ lại không kịp phòng bị chạm vào ánh mắt Bạch Cố Kiềm, rõ ràng trong đôi mắt màu nâu nhạt kia không cho phép hắn ta cự tuyệt.Tiêu Sắt Sắt lúng túng xoa tay: "Cậu rất bận."

"Dù có bận rộn cũng không thiếu chút thời gian này, hơn nữa em đã quyết định mở buổi hòa nhạt, sao có thể không khắc phục chứng sợ hãi khi đối mặt với khán giả được chứ?"

David đứng bên cạnh coi như cũng hiểu ra, hóa ra Bạch Cố Kiềm đang tính mở buổi hòa nhạc tư nhân cho Tiêu Sắt Sắt, anh đang tìm chuột bạch thí nghiệm đây mà.

Thân làm cậu sao có thể từ chối một lời đề nghị nho nhỏ của cháu dâu được chứ?

Thế là hắn ta đặt mông ngồi lên đu dây, đẩy Bạch Cố Kiềm ra."

Ôi chao, đúng lúc hôm nay cậu rất rảnh, cháu dâu, cháu mau hát đi."

David vừa nói vậy, Tiêu Sắt Sắt cũng không thể từ chối nữa.

Cô hơi do dự rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế, bắt đầu gảy đàn.Hai người đàn ông lẳng lặng nghe cô hát xong một khúc dân dao, Bạch Cố Kiềm hơi híp mắt, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Gần như là tiếng đàn vừa dứt, anh đã bắt đầu vỗ tay: "Hay lắm."

Thấy David không có phản ứng gì, anh còn liếc xéo hắn ta một cái: "Hay không cậu?"

"Hay, hay..."

David bất giác vỗ tay.Nhưng thật ra trong lòng hắn ta nghĩ là: Kỹ xảo ca hát của Tiêu Sắt Sắt không được tính là chuyên nghiệp, nhưng chất giọng trong trẻo êm tai mang đến cảm giác trở về nguyên trạng.

Hắn ta nhìn ra được cô là một người mới học, muốn chân chính mở một buổi hòa nhạc đặc sắc thì vẫn còn thiếu chút gì đó.Nhận được lời khẳng định của David, Tiêu Sắt Sắt hơi mất tự nhiên lại có chút vui vẻ.

Đôi mắt hạnh long lanh cong thành một đôi trăng lưỡi liềm: "Hay thật sao?

Cảm ơn cậu."

Đối mặt với nụ cười vừa chờ mong vừa vui vẻ của cô, tâm trạng của David cũng tốt theo, coi như hắn ta đã hiểu rõ tại sao Bạch Cố Kiềm lại phải tốn công tốn sức làm cái buổi hòa nhạc gì đó rồi.Vì có được một tiếng cười của người đẹp, tốn chút thời gian và tinh lực cũng đáng giá.Người vừa rồi còn bắt bẻ nghệ thuật hát của Tiêu Sắt Sắt trong lòng, qua vài giây đã bắt đầu thật tình thổi rắm cầu vòng: "Hay, rất hay.

Nếu cậu là người đại diện thì chắc chắn sẽ tìm cháu ký hợp đồng debut."

"Không cần phải khoa trương như thế đâu ạ..."

Tiêu Sắt Sắt cong môi bật cười.Chính cô cũng tự hiểu trình độ của mình ở đâu, lúc trước cô rất tự ti, thích hát cũng chỉ có thể lặng lẽ hát cho một mình mình nghe.

Bây giờ có người giúp cô thực hiện giấc mơ, đương nhiên cô vô cùng vui vẻ.

Hơn nữa cô nhìn ra được Bạch Cố Kiềm thật sự thích nghe cô hát, vẻ mặt si mê kia hoàn toàn không phải giả vờ.Có người thưởng thức sở thích của mình, Tiêu Sắt Sắt dần tìm được tự tin đã mất, cũng mơ hồ có cảm giác không muốn làm Bạch Cố Kiềm thất vọng.

Từ sau khi đưa ra đề nghị muốn mở buổi hòa nhạc, cô lại càng cố gắng nghiêm túc học thanh nhạc, tất cả đều vì không muốn phụ lòng kỳ vọng của anh và giấc mơ của chính mình.Sau khi David đi, Tiêu Sắt Sắt tiếp tục luyện ghita, đầu ngón tay trắng nõn tinh tế khẽ gảy lên dây đàn, đẹp như một bức họa.

Ngón tay của cô đã đeo lại chiếc nhẫn đính hôn làm mất, là nhờ Bạch Cố Kiềm đến phòng khám của Lư Kỳ lấy về như thổ phỉ.Nhắc tới Lư Kỳ, Tiêu Sắt Sắt không khỏi nghĩ tới Bạch Thơ Ly và Lăng Chiêm.

Thỉnh thoảng cô xem tin tức địa phương, bọn họ đều là khách quen trang đầu, hai người đã phát triển lĩnh vực của mình vô cùng thuận lợi như trong nguyên tác.Tiêu Sắt Sắt xuyên qua không có bạn bè gì, khách mời của buổi hòa nhạc cũng chỉ mời cả nhà chị cả của cô.

Cho dù Bạch Thơ Ly miễn cưỡng cũng được xem là một nửa người bạn nhưng suy xét đến việc sợ Bạch Cố Kiềm không đồng ý, Tiêu Sắt Sắt nghĩ vẫn không nên mời bọn họ.Nhưng mà cô không ngờ, buổi hòa nhạc vào mấy tháng sau lại cho cô một niềm vui lớn, Bạch Thơ Ly và Lăng Chiêm cùng nhau đến, hai người đều mặc lễ phục, vừa nhìn là biết đã được chuẩn bị từ sớm.Tiêu Sắt Sắt rất kinh ngạc, người duy nhất có tư cách mời bọn họ cũng chỉ có Bạch Cố Kiềm, cô nghiêng đầu nhìn anh.

Hôm nay anh cũng mặc trang phục chính thức, thân thể như ngọc đứng bên cạnh cô, nhìn thấy hai người Bạch Thơ Ly cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn gật đầu tỏ ý một chút.Chờ hai người họ ngồi xuống, anh mới nói với Tiêu Sắt Sắt đang chớp mắt, giọng điệu có phần đắc ý: "Anh còn không biết em đang nghĩ gì à?

Cũng chỉ thêm hai người thôi, mời thì mời, có sao đâu."

Không ngờ Bạch Cố Kiềm lại chiều ý mình như vậy, Tiêu Sắt Sắt hơi cảm động, hốc mắt lập tức đỏ lên."

Đừng khóc, sẽ phải trang điểm lại đó."

Bạch Cố Kiềm nâng mặt cô, ôn nhu nói....Buổi hòa nhạc rất thành công, trên thực tế là có ánh đèn sân khấu hoàn thiện và dàn nhạc được thuê giá cao tới trợ lực, không muốn thành công cũng khó.

Hơn nữa bên dưới đều là người quen, hiện trường này hoàn toàn giống như một đại gia đình của Tiêu Sắt Sắt.

Lúc vừa bắt đầu cô còn hơi khẩn trương nhưng càng về sau càng thả lỏng, cảm xúc cũng bị không khí trong hiện trường nhen lên.Mãi đến khi buổi hòa nhạc kết thúc, cô cũng còn chút phấn khởi.Bạch Cố Kiềm mời ăn tiệc mừng, xưa nay Tiêu Sắt Sắt không uống rượu cũng không khỏi uống hai ly, sau đó vì quá vui vẻ nên cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, về nhà thế nào.Lúc mở mắt lần nữa thì cô đã nằm trên giường trong phòng ngủ, Bạch Cố Kiềm nửa ôm thúc giục cô uống nước ấm, rõ ràng anh cũng uống không ít rượu nhưng mặt cũng chẳng hồng như cô.Gương mặt đẹp trai dưới ánh đèn khắc xuống một bóng đen, hoàn mỹ như một pho tượng.

Tiêu Sắt Sắt cảm thấy mọi chuyện hôm nay giống như một giấc mơ đẹp, hạnh phúc tràn đầy trong tim, mà cô có thể có được những thứ này đều là nhờ gặp được Bạch Cố Kiềm.Cô không nhịn được đẩy tay đang bưng ly nước của anh ta, chăm chú ôm anh."

Sao thế?"

Bạch Cố Kiềm bất đắc dĩ để ly xuống, dịu dàng lo lắng, anh còn tưởng là Tiêu Sắt Sắt uống rượu xong cảm thấy khó chịu.

Bỗng nhiên bên tai truyền tới giọng nỉ non của cô, anh tập trung nghe xong mới nắm bắt được vài chữ.Dường như cô đang nói "có anh thật tốt, em rất hạnh phúc" gì đó, mãi đến phần cuối mới thấp giọng gọi một tiếng "ông xã" làm cả người anh run lên, con ngươi hơi co lại."

Em...

Em gọi anh là gì?"

Bạch Cố Kiềm chỉ muốn để lỗ tai đến bên miệng Tiêu Sắt Sắt.Cô gái sau khi uống rượu cũng to gan hơn ngày thường rất nhiều, cô ôm cổ anh, mềm mại ghé đến bên tai anh, ngoan ngoãn lặp lại: "Ông xã."

"..."

Bạch Cố Kiềm đang định đút cô uống nước xong cũng không giày vò cô nữa nhưng bây giờ anh không có ý định đi, công khai lên giường ôm Tiêu Sắt Sắt vào lòng.Tiêu Sắt Sắt cho là mình đã đủ nóng, không ngờ đụng vào Bạch Cố Kiềm mới phát hiện ra anh còn nóng hơn.

Cơ thể anh như đang thiêu đốt, muốn đốt cháy cô sạch sẽ...Một khi đã tiếp nhận người này thì tất cả chuyện thân mật đều như nước chảy thành sông.Tiêu Sắt Sắt cảm giác bóng người trước mắt dao động, trong giây lát mơ màng cho đến khi bình tĩnh, khóa kéo của lễ phục đã chạy xuống bên eo.

Anh như đang chơi trốn tìm, đầu ngón tay nóng rực vuốt ve trên da thịt cô mang theo một hồi run rẩy.Thế công của Bạch Cố Kiềm vừa hung mãnh lại bá đạo, hoàn toàn không cho cô có cơ hội phản ứng, sau đó càng chạm đến bộ vị bí ẩn, cả người Tiêu Sắt Sắt không nhịn được căng thẳng.Bạch Cố Kiềm đã sớm mô phỏng hình ảnh này cả ngàn lần trong đầu nhưng anh cảm thấy cơ thể nóng đến nổ tung, cuối cùng anh vẫn nhịn cơn kích động, cúi người an ủi cô.Anh vừa lau mồ hôi trên trán cho cô, vừa khẽ hôn một cái lên môi cô: "Đừng sợ, đừng căng thẳng..."

Đối mặt với chuyện mình không biết, Tiêu Sắt Sắt luôn rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.Đôi môi hơi sưng đỏ khẽ mấp máy, mềm mại sợ hãi nhả ra một chữ "được", một lần nữa thiêu đốt lý trí của Bạch Cố Kiềm.Giọng anh khàn khàn: "Cục cưng ngoan lắm, anh sẽ chậm rãi yêu thương em."

Đến lúc sau, Tiêu Sắt Sắt mới tỉnh ngộ ra.

Thật ra câu nói "anh sẽ chậm rãi yêu thương em" chẳng khác gì câu "Một lát tôi sẽ nhẹ nhàng một chút" của bác sĩ cam đoan với bạn nhỏ khi tiêm chủng.Thật ra bọn họ hoàn toàn không thể nào khống chế được mức độ đau đớn, chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ người trước mà thôi....Tiếng nước tí tách trong phòng tắm phủ lên một lần sương mù cho không khí, cái gương chạm đất cũng bị nước vung loang lỗ, giọt nước dọc theo mặt kính uốn lượn kéo dài xuống, mơ hồ chiếu ra hai bóng người triền miên.Tiêu Sắt Sắt bị Bạch Cố Kiềm ôm ngồi trên đùi, áo choàng tắm trên người đã trượt xuống bên eo, làn da bị nước nóng nhuộm lên một màu ửng đỏ, mái tóc đen thấm ướt rối loạn sau lưng cũng không che được dấu vết mập mờ giữa cổ.Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, vành mắt ửng hồng, cắn môi che miệng Bạch Cố Kiềm."

Ai bảo anh đi vào hả?

Xong chưa?"

"Hừ..."

Bạch Cố Kiềm khẽ hừ một tiếng nặng nề, đuôi mắt đã sớm nhuộm sắc đào hoa.

Anh hơi híp mắt đối mặt với cô, sắc dục trong đôi mắt tĩnh mịch như muốn nuốt chửng người vào đó.

Thấy cô thẹn thùng, anh lại nhấc cơ thể cô lên mà di chuyển."

Đừng nhúc nhích...

Đừng...

Hừ..."

Coi như Tiêu Sắt Sắt đã được chứng kiến sự ác liệt của người này, cô thẹn thùng không muốn lên tiếng, anh cũng không ép cô, trái lại còn thở gấp hơn cả cô.

Nhưng cũng không phải ra vẻ hờn dỗi, giọng nói khàn khàn mát xa bên tai cô tràn đầy sắc dục...Anh như cố tình thở cho cô nghe làm Tiêu Sắt Sắt xấu hổ lại không khỏi động tình.Vuốt ve làm làm cả đêm làm cho cô hoàn toàn không được nghỉ ngơi đầy đủ, tay chân như nhũn ra nhưng vẫn ráng chống người đứng dậy, ôm áo choàng tắm muốn đi ra ngoài.Sau đó cô nghe thấy tiếng cười vô lại sau lưng: "Lần này thật sự chỉ là cạo râu."

"Em tin anh mới lạ!"

Tiêu Sắt Sắt quơ lấy dao cạo râu bên cạnh đập sang chỗ anh.
 
[Hoàn] Nằm Trong Lòng Nam Phụ Hắc Liên Hoa Run Lẩy Bẩy
Chương 60


Tiêu Sắt Sắt chính là loại người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho dù là trước hay sau khi xuyên qua thì cô đều có thể lạnh nhạt tự cho mình một định vị thích hợp, cũng từ đó thu hoạch thú vui trong cuộc sống.Nhưng mà sự xuất hiện của Bạch Cố Kiềm lại trở thành điều bất ngờ trong sinh mệnh cô, có đôi khi quay đầu nhìn lại, Tiêu Sắt Sắt cũng không khỏi nảy sinh chút cảm xúc với anh.

Mặc dù lúc trước đã thề son sắt nhưng thật ra chính cô cũng không thể thật sự quyết định rời khỏi anh.

Vậy nên khi Bạch Cố Kiềm nói đến việc kết hôn sinh con, trông như Tiêu Sắt Sắt đang bị động tiếp nhận nhưng thật ra trong lòng cô cũng nguyện ý.Vừa hay hai người bọn họ đều là người rất xem trọng gia đình, sau khi cưới Tiêu Sắt Sắt có thai, Bạch Cố Kiềm lại càng xuất ra hai trăm phần trăm tinh lực tới bầu bạn với cô.Tiêu Sắt Sắt nghĩ có lẽ không có bất kỳ người phụ nữ dưỡng thai nào tiêu sái như cô bây giờ, vừa ra ngoài là một mảnh non xanh nước biếc, lúc thấy chán còn có thể đến chuồng ngựa của Bạch Cố Kiềm giải sầu.Tâm thái của cô rất tốt, lúc sinh vô cùng thuận lợi, cục cưng nhỏ sinh ra cũng khỏe mạnh, thật sự đúng như Bạch Cố Kiềm là một đứa con trai.Lúc Tiêu Sắt Sắt mang thai vô cùng thèm ăn, muốn uống Cocacola nhưng sợ sẽ không tốt cho con nên vẫn luôn chịu đựng.Chờ lúc vừa sinh con trai xong, cảm giác thèm uống đó cũng biến mất theo, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy chắc chắn là con trai giở trò, thế là cô nằm trên giường sản phụ quyết định nói: "Nhũ danh* gọi là Cocacola đi."*Nhũ danh: Tên đặt cho trẻ sơ sinh.Trái tim của Bạch Cố Kiềm vẫn còn đặt trên thân của người phụ nữ có thai là cô, nào còn tinh lực suy nghĩ nhũ danh gì đó nữa.

Thấy cô sinh con xong vẫn còn tinh thần sáng láng, tảng đá trong lòng mới rơi xuống, đương nhiên nhũ danh của con trai cũng nghe theo ý cô.Quả nhiên Tiểu Cocacola người cũng như tên, tính tình và giọng nói cũng giống như đồ uống có ga, kích thích tâm trạng người ta phấn khởi.

Cũng may nhóc chỉ gào khóc vào ban ngày, còn ban đêm thì biết ngoan ngoãn đi ngủ.Ban ngày có bảo mẫu giúp đỡ nên chăm con vô cùng nhẹ nhõm.Sau khi qua tháng ở cữ, Bạch Cố Kiềm từng đề nghị cô giao con cho bảo mẫu chăm đi ngủ, nhưng Tiêu Sắt Sắt nghĩ Tiểu Cocacola còn nhỏ mà rời xa cha mẹ cũng dễ có cảm giác không an toàn, hơn nữa ban đêm nhóc ngủ rất ngoan nên cô không muốn giao cho bảo mẫu chăm.Tiêu Sắt Sắt vẫn luôn cảm thấy như thế, mãi cho đến nửa đêm của ngày nào đó, cô chợt muốn đi tiểu đêm, đột nhiên phát hiện không thấy con trai và chồng mình đâu làm cô sợ hết hồn.

Cô mang dép ra khỏi phòng tìm kiếm, nhìn thấy cửa thư phòng khép hờ, đi lên mới nhìn thấy được cảnh tượng bên trong qua khe cửa.Dưới ánh trăng lờ mờ, người đàn ông nhíu mày, ngoài miệng ngậm một thanh mận bắc, vẻ mặt mất kiên nhẫn dỗ dành đứa bé trong lòng.

Lúc tâm trạng của Bạch Cố Kiềm không tốt hoặc cảm xúc nóng nảy sẽ thích hút thuốc lá, sau này ở cùng cô thì bỏ, mỗi lần muốn hút thuốc là sẽ lấy thanh mận bắc thay thế.

Mà lúc này, hiển nhiên anh đã cực kỳ nóng nảy.Nhưng động tác dỗ dành trẻ con vừa thuần thục lại ôn nhu, Tiêu Sắt Sắt nhìn một hồi mới hiểu, hóa ra không phải ban đêm Tiểu Cocacola ngoan mà là nhóc vừa định ầm ĩ là Bạch Cố Kiềm đã ôm đứa bé ra ngoài trước.

Đã lâu vậy rồi, Tiêu Sắt Sắt vẫn chưa từng bị đánh thức lần nào.Mũi cô hơi chua xót, có hơi cảm động, người cha trẻ tuổi trong thư phòng cũng vì Tiểu Cocacola không an phận mà vừa tức vừa buồn cười đổi một hướng khác cho nhóc, vừa ngẩng đầu đã phát hiện bóng người ở cửa."

Ban đêm con làm ồn, sao anh không nói với em?"

Tiêu Sắt Sắt đi vào.Bạch Cố Kiềm hơi lúng túng sờ mũi, thuận tay ném thanh mận bắc vào thùng rác: "Không phải sợ làm phiền em nghỉ ngơi sao...

Cũng không ồn bao lâu, ngày thường em cũng không đi tiểu đêm, hôm nay sao thế?"

Thấy anh lại quan tâm đến sức khỏe của mình, Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, dịu dàng ngoan ngoãn ôm eo Bạch Cố Kiềm, cúi đầu nhìn Tiểu Cocacola."

Càng lúc càng giống anh."

Bạch Cố Kiềm khẽ giật mình: "Đúng vậy."

Không biết có phải bởi vì quá nhỏ hay không mà dòng máu lai đặc thù của Tiểu Cocacola trông còn rõ ràng hơn cả cha của nhóc, ngay cả tóc cũng xoăn xoăn, chỉ có đôi mắt là đen láy như người Trung Quốc, nhưng mà bởi vì quá to mà lại lộ ra nét tha hương.Cả nhà ôm nhau dưới ánh trăng tạo thành một bóng dài, trong miệng Tiểu Cocacola phun nước bọt bong bóng, một hồi lại ngủ thiếp đi.Tiêu Sắt Sắt nhận con đặt vào trong nôi, quay người thấp giọng nói với Bạch Cố Kiềm: "

Sau này Cocacola làm ồn, em cũng có thể đi tiểu đêm, anh không cần khổ cực vậy đâu."

"Em cũng ngủ không yên à?"

Bạch Cố Kiềm lại nhíu mày hỏi, ánh mắt lóe lên một tia sáng mờ.Anh chợt vươn tay bế Tiêu Sắt Sắt lên, khẽ cười một tiếng: "Ngủ không được thì anh giúp em nhé, dù sao chăm một đứa cũng là chăm, chăm hai đứa cũng là chăm."

"Này anh...

Em không có ý này..."

Tiêu Sắt Sắt tức giận nắm chặt cổ áo anh, bị Bạch Cố Kiềm ôm cả người ra ngoài cửa."

Đi đâu thế?"

Cô lo lắng hỏi.Kết hôn lâu vậy rồi, Bạch Cố Kiềm đã sớm thăm dò ra tính tình ăn mềm không ăn cứng của Tiêu Sắt Sắt, vì thế lại lấy ra đòn sát thủ của mình, bắt đầu làm nũng."

Nhớ em.

Bà xã à, anh muốn làm em thế này, thế này..."

"..."...Tiểu Cocacola lớn lên trong bầu không khí đầy tình yêu thương, tự tin và cá tính hoàn toàn hơn cả cha mình.Lên tiểu học, giáo viên bắt đầu dạy tập làm văn, đề đầu tiên chính là "Gia đình em".

Tiểu Cocacola cảm thấy đề này quá dễ viết nên cầm bút chì lưu loát viết một bài dài, Tiêu Sắt Sắt cũng vì bài tập làm văn này mà bị giáo viên giữ lại nói chuyện riêng sau khi họp phụ huynh xong.Trên đường trở về, toàn bộ hành trình Tiểu Cocacola đều giả vờ ngoan ngoãn.

Nhóc nhạy cảm phát hiện ra tư thái mưa giông sắp tới, quả nhiên sau khi cha của nhóc vừa về tới nhà là mẹ đã cầm bài tập làm văn tới thư phòng "hưng sư vấn tội"."

Sao anh lại lén dạy Cocacola chơi đao hả?

Em nói với anh rồi, tuổi của con còn nhỏ, chơi mấy thứ này rất nguy hiểm, hơn nữa còn dễ dưỡng thành khuynh hướng bạo lực.

Anh xem bây giờ thì tốt rồi, con còn viết cả cái này vào trong bài văn, em còn bị đám giáo viên giữ lại nói chuyện riêng cả buổi nữa."

Bạch Cố Kiềm mím môi, khóe mắt liếc nhìn dòng văn bị khoanh đỏ vài chữ: "Cha có rất nhiều sở thích, sẽ bỏ nhiều thời gian dạy em cưỡi ngựa, chơi đao hồ điệp, đao hồ ly, ngày chế trường đao..."

"..."

"Thằng nhóc này..."

Chuyên môn hố cha mà...Bạch Cố Kiềm cắn răng, cưỡng ép giải thích: "Không có dạy, chỉ dạy lúc trước thôi.

Có lẽ là thằng bé không tìm được đề tài để viết đủ 800 chữ ấy mà..."

"Ha..."

Tiêu Sắt Sắt cười khan, hiển nhiên là không tin tưởng.Cô chỉ vào cuối bài tập làm văn: "Cái này còn chưa nói, anh xem chữ ký của anh đây này, giáo viên còn tưởng là Tiểu Cocacola giả chữ ký phụ huynh đấy.

Em cũng ngại thừa nhận đây là chữ của cha thằng bé, anh không thể luyện ký tên thêm chút à?"

"...

Được, ngày mai anh sẽ luyện."

Bạch Cố Kiềm không muốn Tiêu Sắt Sắt tức giận với anh nên không thèm do dự nghe theo cam đoan: "Lần này nhất định sẽ nghiêm túc viết chữ đẹp, em đừng giận được không?"

Thấy anh đã hèn mọn như vậy, Tiêu Sắt Sắt cũng không phải kiểu vợ không buông tha cho người nhận sai.

Cô thở dài một hơi, bất đắc dĩ chọt chọt trán anh: "Có đôi khi em thật sự nghi ngờ anh mới chính là học sinh tiểu học."

"Vâng, em nói gì thì là cái đó."

"Không biết xấu hổ, em phải đi xem xem Tiểu Cocacola đã làm bài tập xong chưa, anh làm việc xong thì đi nghỉ ngơi một lát đi."

"Được được."

Bạch Cố Kiềm ôn nhu nhìn Tiêu Sắt Sắt đi ra ngoài, trong lòng rất thỏa mãn.Một lát sau, anh thoáng nhìn qua bài tập làm văn trên bàn, cong môi cầm lên đọc thử."

Gia đình em.Trong nhà em có ba người, cha em, mẹ em và em.Người em thương nhất chính là mẹ em, mẹ có gương mặt xinh đẹp như một thiên thần, giọng nói của mẹ hay như chim vàng anh.

Mẹ rất ôn nhu, mẹ biết làm rất nhiều món ngon, mẹ còn rất ngầu, mỗi lần phê bình cha là cha đều không dám nói chuyện."

"Khụ..."

Bạch Cố Kiềm xem đến đây cũng tức giận ho khan một tiếng, trong miệng mắng một câu thằng nhóc đáng ghét rồi xem tiếp."

Em cảm thấy mẹ em chính là người hoàn mỹ nhất trên thế giới này, không ai có thể không yêu mẹ..."

Bạch Cố Kiềm bị đoạn rắm cầu vòng này làm ngán không thôi, tranh thủ nhảy tới phần của mình."

Cha của em vừa cao lớn vừa cường tráng, có thể một tay bế em hoặc mẹ, nhưng cha không ôm em như vậy mà chỉ kẹp em dưới nách, mỗi lần đều làm em rất khó chịu.

Cha em có rất nhiều sở thích, cha vừa có thời gian là sẽ đưa em đi học cưỡi ngựa, chơi..."

"Mẹ không quá thích mấy sở thích này, mẹ càng muốn cho cha dẫn mọi người đến vườn bách thú xem gấu trúc hơn.

Mỗi lần mẹ nhìn thấy gấu trúc nhỏ đều sẽ bị moe đến mức thét lên, mẹ thật sự quá đáng yêu."

Bạch Cố Kiềm nhướng mày, rất cạn lời.

Anh không hiểu vì sao Tiểu Cocacola đang viết cha lại chuyển sang mẹ, cái này không phải là lạc đề à?Cũng may qua trang tiếp theo vẫn còn hai hàng có liên quan tới anh: "Mặc dù có đôi khi cha sẽ chọc cho em và mẹ tức giận nhưng cha là một người cha rất tốt.

Cha nói cho em biết, yêu mẹ là một chuyện hiển nhiên bất biến, em cảm thấy cha nói rất đúng."

"Mẹ yêu em và cha, cha yêu em và mẹ, em cũng thương hai người, em thật may mắn khi có thể có một gia đình hạnh phúc như thế."

Sau khi xem hết câu văn cuối cùng, khóe môi Bạch Cố Kiềm vẫn luôn cong lên.Sao mà nhóc không may mắn được chứ, có thể cùng có hai tình cảm chân thành kia mà.Anh xoay ghế ngồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trời chiều ngã về Tây, ánh tà dương phủ lên biển trúc giống như một bức tranh có hơi thở cuộc sống, tràn ngập sức sống và hi vọng.Ánh nắng chiều rọi xuống, những bóng đêm và lo lắng từng trải đều như tan thành mây khói.- Kết thúc toàn văn -【 15.02.2021 】—💌 Lời nhắn gửi của editor: Bộ truyện này được edit full vào lúc trình độ edit của mình còn non nên không đảm bảo được một số chỗ còn lậm convert hoặc xưng hô chưa đồng nhất.

Mình sẽ cố gắng beta lại bộ truyện vào một khoảng thời gian gần nhất, cảm ơn bạn đã yêu thích và đón đọc truyện nhaaa!
💌 Mọi người like fanpage để xem nhiều cập nhật hơn nha: (Gấu Oscar) https://www.facebook.com/oscar.be4r/
 
Back
Top Bottom