Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
262770980-256-k581943.jpg

[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trương Đại Cát
Ảnh bìa: Cynthia
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 01: Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi


"Vương gia, Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi đấy ạ!"

Khi gã sai vặt chạy vào, Vương gia đang vẽ một bức thủy mặc đan thanh."

Chịu nhận tội chưa?"

Vương gia dừng bút lại hỏi.Gã sai vặt lắc đầu."

Chỉ nói muốn gặp ngài thôi, cái khác thì không chịu nói."

Vương gia nghe xong mỉm cười."

Vậy cứ tiếp tục treo đi."

Vương gia lại ung dung vẽ tranh, "Nhớ cho uống nước đều đặn, đừng để y chết."

"Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ."——————Thà tin trên đời có quỷ chứ đừng tin miệng lưỡi nam nhân.Dạo này dân chúng ở đất phong của Kính Vương đều xôn xao bàn tán về chuyện ly hôn cẩu huyết của Kính Vương điện hạ và Vương phi.Ai mà chẳng biết trước đây Kính Vương yêu vợ đến nhường nào.

Chỉ vì một câu nói muốn ăn bánh gạo của Vương phi liền mời ngay mười đầu bếp về phủ làm điểm tâm.Còn bây giờ thì sao?

Cứ nhìn mà xem, đã sinh hai đứa con rồi mà nói không cần là không cần, nói không sủng là không sủng, hết sức nhẫn tâm.

Bảy năm trước Vương gia dẫn binh xuất chinh bị mai phục, Vương phi thân là ca nhi yếu đuối lại liều mạng cưỡi chiến mã đi cứu người.

Đây chính là ơn cứu mạng, dù bây giờ Vương gia đã chán người cũ thì ít nhất cũng nên nuôi trong nhà, sao có thể bội bạc đến thế chứ!"

Chắc ngươi nói bừa thôi."

"Ha, ngươi đừng có mà không tin!"

Người kể chuyện nói chắc như đinh đóng cột, "Ngươi tới cổng thành phía Bắc mà xem, Vương phi còn đang bị treo trên đó đấy!"

"Còn treo lên nữa sao?"

Trâu Tiểu An gãi đầu trầm trồ, "Vương gia thật lợi hại."

Trâu Tiểu An vừa mới gói ghém hành lý từ thôn Trâu Gia vào thành, nhờ quen biết đồng hương nên được vào phủ Kính Vương làm tạp dịch.

Y vốn là nông dân chẳng được học hành gì mấy, bù lại tính tình thật thà lại chăm chỉ chịu khó, người khác thấy y cái gì cũng không hiểu đều sẵn lòng chỉ bảo thêm mấy câu."

Tóm lại cứ thấy Vương gia thì né ra xa là được, đừng dại mà đụng vào đao."

"Vâng, cám ơn đại ca."

Trâu Tiểu An vâng dạ liên tục, nhưng y đâu chỉ đụng vào đao, y tới để chăm sóc tiểu thế tử nên sợ là phải lăn lộn trong núi đao nữa kìa.——————Trâu Tiểu An là một ca nhi, tuổi đã lớn mà vẫn chưa gả được ra ngoài.

Các ca nhi trạc tuổi y đều đã có con sáu bảy tuổi, còn y thì sao?

Đã bán hết sản nghiệp tổ tiên còn đổ nợ bài bạc, hai tay trống trơn vào thành làm thuê nuôi mình.Ca nhi chưa chồng rất hiếm khi chịu trông con cho người ta, dù là nhà giàu sang, tiền lương đãi ngộ hậu hĩ thì cũng rất khó mướn được người.Nhưng Trâu Tiểu An không sợ, bởi vì y không gả đi được.Tính cách y xuề xòa, dáng dấp lại không đẹp, hán tử muốn làm huynh đệ với y không ít nhưng muốn cưới y thì một người cũng chẳng có.

May mà y cũng không quan tâm lắm, không gả được thì thôi, mặc kệ nó.Không ai chịu sinh con với y thì y đành tới nhà người khác trông con vậy, còn được phát tiền lương, thoải mái biết mấy.Tiểu thế tử chưa đầy trăm ngày, vừa nhỏ vừa mềm, còn không dài bằng cánh tay Trâu Tiểu An.Y hâm nóng sữa dê rồi cẩn thận ôm tiểu thế tử đút sữa, vừa ôm đi lòng vòng vừa dỗ, thành thạo vỗ vỗ đứa bé cho ợ sữa."

Ôi nhóc đáng thương."

Trâu Tiểu An ôm tiểu thế tử nhẹ giọng dỗ dành, "Người cha vô lương tâm kia cũng không chịu tới thăm con nữa."

May mà còn có y đau lòng.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 02: Trên đời không còn ai quản hắn


Vương gia bị mắng vô lương tâm lại không ngủ được.

Chưa đến canh ba hắn đã tỉnh, chỗ bên cạnh lạnh lẽo băng giá, chút hơi người cũng không có, đã sắp đông thành một lớp sương lạnh.Vương gia mặc đồ ngồi dậy, hờ hững cầm lấy gối đầu bên cạnh, cái gối này tuy hơi cũ nhưng vẫn trắng trắng mềm mềm, không biết đã nhồi bao nhiêu bông gòn.

Trên gối còn thêu một con hổ nhe nanh múa vuốt, nhìn chẳng hung mãnh chút nào mà chỉ thấy ngốc nghếch."

Lão hổ uy mãnh phù hộ cho ngươi trăm trận trăm thắng."

Vương gia nhớ lại người kia từng nói như thế, ngón tay lướt nhẹ trên gối, khóe miệng hơi nhếch lên như cười mà không phải cười, sau đó chợt sa sầm mặt, âm trầm lạnh lùng đứng lên.——————Đêm nay cổng thành có gió mạnh, người treo trên cao bị thổi lắc lư lúc ẩn lúc hiện.Binh sĩ cẩn thận đem người kia xuống, Vương phi bị treo cả ngày nên càng lúc càng tiều tụy, y phục trắng tinh lấm lem bụi bặm, nhưng y là mỹ nhân nên dù tiều tụy thì vẫn khiến người ta thương yêu."

Phu nhân, ít nhiều gì ngài cũng ăn một chút đi.

Vương gia đã căn dặn, ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân."

Binh sĩ sai người bưng lên một cái bát lớn, bên trong đựng chút đồ ăn, đây là hắn lén lút bỏ tiền ra mua chứ Vương gia chỉ cho mớm nước giữ mạng thôi.

Nhưng Vương phi là một ca nhi, lại vừa sinh con chưa bao lâu, làm sao có thể chịu được."

Vương gia......

Hắn vẫn không chịu gặp ta......"

Vương phi vẫn không ăn không uống, nửa ngày mới khàn giọng thều thào.Binh sĩ cũng đau lòng nhưng hắn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, ở đâu có chỗ cho hắn xen vào."

Phu nhân, ngài nhận lỗi với Vương gia đi.

Vương gia nóng tính, chỉ là nhất thời hồ đồ......"

"Bản vương hồ đồ?"

Nghe thấy giọng nói binh sĩ giật nảy mình, quay đầu lại mới phát hiện Vương gia đã im lặng đứng sau lưng hắn không biết bao lâu rồi, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu."

Vương gia!

Ti chức tham kiến Vương gia!"

"Đừng lạy, không có lòng thành thì chẳng có ý nghĩa gì."

Vương gia xua tay, "Nếu ngươi đau lòng cho Vương phi thì ngày mai treo lên chung với y nhé?"

"Vương gia, ti chức không dám!"

"A, ta thấy ngươi dám lắm đấy."

Thanh âm Vương gia lạnh nhạt, cả người đều uể oải, đã bao nhiêu ngày rồi hắn ngủ không ngon giấc, dù người có làm bằng sắt cũng phải mỏi mệt, "Ngày mai cởi bộ đồ này ra rồi nhận tiền về nhà đi."

"Vương gia, ti......"

"Ngươi nói thêm một câu thì ngày mai ta sẽ sai người lột da ngươi đưa về nhà."

Binh sĩ suýt tè ra quần, không dám lo chuyện bao đồng nữa, câm như hến lui xuống.Kính Vương cũng không phải nói đùa, mười năm trước Kính Vương hung tàn cỡ nào không ai là không biết, xem mạng người như cỏ rác, ai làm hắn chướng mắt thì một khắc sau liền bị nghiền xương thành tro, chẳng ai dại dột động vào.Sau khi kết hôn với Vương phi, cọp hoang mới thu răng nanh biến thành mèo nuôi trong nhà, nhưng bây giờ Vương phi cũng chẳng làm được gì, trên đời đâu còn ai quản được hắn.Hết rồi, đời này không ai quản hắn nữa.Không còn ai quản hắn cả.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 03: Quả thực gặp quỷ


Nửa đêm tiểu thế tử đòi uống sữa ba lần, đứa bé rất háu ăn, một lần có thể uống gần nửa bát sữa dê.

Trâu Tiểu An là người tỉ mỉ, một đêm phải thức mấy lần cũng rất kiên nhẫn, mỗi lần cho tiểu thế tử uống sữa xong còn ôm đi quanh phòng một hồi để ru ngủ.Nghe nói trước kia đại thế tử do một tay Vương phi nuôi nấng, mọi chuyện đều không tới tay người khác.

Nhưng hiện giờ bản thân Vương phi còn khó đảm bảo thì làm sao lo được cho tiểu bảo bối mới sinh."

Nhóc đáng thương nha......"

Trâu Tiểu An chọt nhẹ lên chóp mũi tiểu thế tử làm tiểu bảo bối cười khanh khách, "Ai là nhóc đáng thương nha ~ Bảo bảo là nhóc đáng thương."

"Thế tử của bản vương sao lại đáng thương được?"

"Vương gia?"

Trâu Tiểu An ngẩng đầu thấy Vương gia đang xụ mặt đứng ở cửa, gió đêm lạnh lẽo thổi y phục trên người Vương gia bay phất phơ, nhìn tiêu sái nhưng lại có vẻ tiều tụy."

Phiền Vương gia đóng cửa lại giùm."

Trâu Tiểu An ôm sát tiểu bảo bối vào ngực, y đưa tay bịt tai đứa bé rồi thấp giọng nói, "Ban đêm gió lạnh lắm, người lớn thì không sao nhưng tiểu thế tử không chịu lạnh nổi đâu."

Vương gia khựng lại, vẻ mặt sượng sùng như bị đẩy lên đài cao, Trâu Tiểu An kỳ quái nhìn thoáng qua, người kia mới đóng cửa rồi bước vào."

Ngươi......"

Trâu Tiểu An bịt kín tai tiểu thế tử.Vương gia tằng hắng một cái rồi hạ thấp giọng, khí thế lập tức biến mất sạch."

Ngươi chính là người giữ trẻ mà bọn hắn tìm về đấy à?

Lai lịch ra sao?"

"Bẩm Vương gia."

Trâu Tiểu An cười tủm tỉm, "Tiểu nhân đến từ thôn Trâu Gia, hai mươi chín tuổi hai tháng, năm nay cũng xem như ba mươi rồi."

"Tên gì?"

"Vương gia để mắt đển tiểu nhân là phúc phận của tiểu nhân, tiểu nhân họ Trâu, cứ gọi An Tử là được rồi ạ."

Vương gia lại hỏi."

Con ngươi bao lớn rồi?

Biết chăm trẻ không?"

"Nhờ phúc ngài nên ta còn chưa thành thân đâu."

Trâu Tiểu An cười híp mắt, "Nhưng lại có kinh nghiệm chăm trẻ, trong nhà có hai đứa, gần đây lại thêm một đứa nên tổng cộng là ba đứa."

Vương gia không tin, nghi hoặc nhíu mày, sợ là một giây sau lại muốn chém người."

Ngươi không thành thân thì lấy đâu ra con?"

"Ầy......

Cha mẹ ta mất sớm."

Trâu Tiểu An không còn tươi cười mà chỉ nói, "Giờ ta muốn nuôi mấy đứa trẻ cho tốt nên không nghĩ tới chuyện thành thân.

Ngài yên tâm, ta có nhiều kinh nghiệm chăm trẻ nên nhất định sẽ chăm sóc tiểu thế tử thật chu đáo."

Vương gia thấy người này còn đang bịt tai con hắn để cản tiếng ồn thì thật sự không biết nói gì, giọng nói quá nhỏ cũng chẳng có vẻ uy nghiêm gì, đành phải cố tỏ vẻ đe dọa."

Vậy cứ xem biểu hiện của ngươi đã, nếu có vấn đề gì thì bản vương sẽ hỏi tội ngươi."

Lúc này Trâu Tiểu An mới mỉm cười."

Vâng vâng vâng, ta nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút."

Trâu Tiểu An cứ tưởng Vương gia rảnh rỗi ngủ không được nên nửa đêm tới nhắc nhở y rồi nhân tiện lập ra quy củ, không ngờ nói xong Vương gia vẫn chưa đi, cũng không ngồi xuống mà cứ thế quắc mắt nhìn chằm chằm tiểu thế tử trong ngực y, như thể muốn trừng cho đứa bé tỉnh dậy mới thôi.Tiểu thế tử mở mắt ra thấy Trâu Tiểu An ôn tồn dịu dàng còn chưa kịp cười thì đã bị Vương gia cha mình dọa cho khóc thét.

Tiểu bảo bối đáng thương khóc đến nỗi thở không ra hơi, chỉ còn thút thít.Cái này đâu phải gặp cha, quả thực là gặp quỷ mà.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 04: Kiếm tiền không dễ


Tiểu thế tử không hề nể mặt cha hắn, tình cảnh hết sức khó xử.

"Đừng sợ đừng sợ, tiểu bảo bối đừng sợ."

Trâu Tiểu An chỉ biết ôm tiểu thế tử lắc lư vỗ lưng, "Đây không phải người xấu, là cha mà."

Tiểu thế tử nghe không hiểu nhưng được vỗ về thoải mái, khóc mệt chỉ còn thút thít."

Chỉ biết khóc, vô dụng."

Vương gia xụ mặt một đống, quả thực không nhìn nổi nữa, vừa thấy đứa nhỏ chảy nước miếng thì lập tức phiền lòng.

Hắn đi mấy bước về phía Trâu Tiểu An rồi giơ tay ra."

Đưa ta."

Cha con máu mủ tình thâm, cứ nghĩ tiểu thế tử chỉ cần được Vương gia ôm một cái thì chắc chắn sẽ nín khóc......"

Oa!

Oa oa oa oa......"

Khóc càng to hơn.Trâu Tiểu An liều mạng nhịn cười.

Kính Vương cũng không phải lần đầu làm cha, con trai lớn đã cao đến eo, thế mà tay chân vẫn vụng về như vậy."

Đừng khom lưng."

Trâu Tiểu An nhìn thân thể nhỏ bé của tiểu thế tử bị cha ruột vác lên lưng mà đau đầu không thôi, "Trẻ con không được ôm như thế, ngươi ôm vậy nó không thoải mái đâu."

Kính Vương cứng đờ không dám động, hắn nào biết đứa nhỏ trong tay toàn thân đều mềm oặt, xương cốt cũng sờ không thấy, chỉ sợ lơ đễnh một chút liền bóp gãy.Trâu Tiểu An hết cách đành phải đánh bạo dạy hắn."

Để tay chỗ này, đúng rồi......

Đỡ lấy cổ nó, nhẹ một chút, tốt tốt tốt cứ như vậy.

Dỗ dành nó đi, vỗ lưng cho nó......"

Tiểu thế tử dễ chịu dựa vào ngực cha ruột từ từ nín khóc, Trâu Tiểu An cực kỳ vui mừng, "Vương gia không hổ là Vương gia, vừa dạy đã biết.

Ngài nhìn xem, bây giờ tiểu thế tử có phải ngoan lắm không?"

"Nó...... sao cũng thích ngậm tay như anh nó vậy?"

Ngón trỏ Vương gia bị hai bàn tay nhỏ của tiểu thế tử nắm lấy, nhét vào miệng bắt đầu mút, "Nó đói bụng rồi, sao không cho ăn no."

Lúc nãy Trâu Tiểu An đang định đút sữa, ai ngờ Vương gia xuất quỷ nhập thần tới đây nên làm y gián đoạn."

Để ta đi lấy, ngài chờ một chút, sữa dê đang ngâm nước nóng cho ấm."

Trâu Tiểu An vội vã đi lấy sữa, nào ngờ khi y quay lại thì Vương gia đã ôm con ngồi trên ghế ngủ thiếp đi."

Hơn nửa đêm không ngủ mà đi lang thang làm gì không biết."

Trâu Tiểu An lầm bầm một câu rồi cẩn thận ôm tiểu thế tử ra khỏi ngực Vương gia, tiểu thế tử đói bụng đã lâu cũng không khóc mà ôm sữa dê ngoan ngoãn uống, tuyệt nhiên không để người lớn lo lắng.Nhưng người lớn lại rất đáng lo.Trâu Tiểu An dỗ xong tiểu thế tử thì định đánh thức Vương gia nhưng lại thôi.Người này hai mắt thâm quầng, khuôn mặt tuấn tú cũng lộ vẻ tiều tụy, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, y mà đánh thức e là không giữ nổi mạng nhỏ của mình.Trâu Tiểu An khẽ hừ một tiếng.Y nhón chân ra khỏi phòng, xuyên qua đình đài lầu các đến phòng Vương gia."

Ai đó?"

Hộ vệ cản y lại, Trâu Tiểu An cúi đầu xuống."

Tiểu nhân là người chăm sóc tiểu thế tử, Vương gia yêu thương thế tử nên đêm nay tự mình chăm sóc, sai tiểu nhân về phòng lấy chăn mền Vương gia thường dùng đến."

Sau khi xét duyệt thân phận, Trâu Tiểu An mới được cho qua.Y vào sân, vòng qua cửa chính đằng trước để đi cửa hông, nơi này gần phòng ngủ Vương gia hơn, vừa vào cửa có thể tìm được ngăn tủ đựng chăn mền.Trâu Tiểu An nhìn quanh, tìm một chiếc chăn tơ tằm mỏng rồi về lại chỗ tiểu thế tử.Vương gia vẫn còn ngủ say, e là còn lâu mới tỉnh lại, Trâu Tiểu An lặng lẽ đắp chăn cho hắn rồi âm thầm rời đi.Hầu hạ hai người này thật là mệt mỏi.Kiếm tiền không dễ chút nào, ta khổ quá đi mất.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 05: Ngạo vật hùng dũng của Vương gia


Vương gia ngủ không hề yên ổn.

Hắn mơ thấy chuyện cách đây rất lâu, khi đó hắn vừa tân hôn xong đã phải dẫn binh xuất chinh, đại chiến thắng lợi nhưng không ngờ trúng mai phục.

Mặc dù hắn liều chết phản kích, lấy đầu tướng lĩnh quân địch nhưng mình cũng cạn kiệt sức lực, giữa cánh đồng tuyết mênh mông gần như thập tử vô sinh.Lúc đó hy vọng duy nhất của hắn là các tướng sĩ thuộc hạ chưa từ bỏ tìm kiếm mình.Nào ngờ người tới cứu hắn lại không phải binh sĩ mà là Vương phi theo quân xuất chinh luôn bị xem như bình hoa di động.Y cưỡi chiến mã, hiên ngang uy vũ.Y chẩn trị chữa thương, cho hắn ăn uống nhưng lại cười toe toét chẳng có chút nghiêm chỉnh nào."

Vương gia không được chết, ngạo vật hùng dũng như thế ta còn chưa hưởng thụ mấy lần, đâu thể thủ tiết được chứ."

Vương gia tức giận muốn chửi ầm lên, Vương phi lại cởi áo nới dây lưng giữa ban ngày ban mặt, còn lột y phục của hắn."

Sao có thể như thế!"

Vương phi chui vào lòng hắn, da thịt cận kề, lạnh cóng đến nỗi run rẩy, nói chuyện cũng đứt quãng."

Trước khi chết vui vẻ...... một lát, cũng không...... không uổng phí đời này."

Vương phi nói năng chẳng chút kiêng dè, động cũng không động, đến khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể Vương gia ấm lên mới run rẩy sửa sang quần áo.

Sau đó rút ra một sợi dây thừng từ trên lưng ngựa, thừa cơ Vương gia suy yếu cột hắn vào lưng ngựa."

Ta bây giờ quá yếu, không ôm được Vương gia.

Ngài chịu khó nằm sấp vậy, mệt mỏi thì ngủ một giấc đi."

Đường xá gập ghềnh, bây giờ Vương gia cũng quên mất dọc đường họ đã nói những gì.Chỉ không thể quên được bóng lưng yếu đuối nhưng thẳng tắp của người trước mắt.Vương gia nhớ mình từng hứa hẹn đời này không phụ y.Nhưng người kia lại cười."

Ta chẳng qua là mê Vương gia uy mãnh, Vương gia thích nhan sắc của ta, không cần nói những lời kia, nếu như......"

Gió lạnh thổi tan nửa câu sau của Vương phi, chỉ nghe y nói loáng thoáng."

Vương gia là đại anh hùng, anh hùng đừng nên chỉ có nấm mồ vô danh......

Anh hùng phải hưởng thụ phú quý vô biên, vinh hoa muôn đời."

Vinh hoa.Vương gia mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời sắp sáng, rơi vào ngưỡng cửa chạm trổ.Vinh hoa sao lại cô độc như vậy.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 06: Điện hạ hung hãn


Sáng hôm sau Trâu Tiểu An không thấy Vương gia đâu nữa, y cũng chẳng để tâm lắm, gấp chăn mền cất đi rồi bắt đầu tận tụy chăm sóc bé con của mình.

Tiểu thế tử thật sự rất dễ nuôi, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, thỉnh thoảng khóc một lần nhưng cũng chẳng khóc dai.Chẳng biết một hai tháng trước nuôi thế nào mà cái đầu có vẻ hơi nhỏ, Trâu Tiểu An nhìn mà thở dài.Sắp sang mùa đông rồi, nếu không tăng thêm chút thịt lại bị nhiễm lạnh sinh bệnh thì làm sao đây."

Nếu ta đến muộn chút nữa, nhóc đáng thương của chúng ta sẽ đáng thương chết nha."

Trâu Tiểu An quấn tiểu thế tử trong chăn mỏng, thấy sắp đến giữa trưa, bên ngoài nhiệt độ vừa đủ, ánh nắng ấm áp thích hợp để phơi nắng, y ôm đứa bé ung dung ra ngoài đi dạo.Đi chưa bao lâu thì phía sau liền mọc ra một cái đuôi nhỏ.Cái đuôi nhỏ theo tới vườn hoa lại bị mất dấu, đang ảo não thì nghe thấy có người lên tiếng."

Tiểu......

Tiểu điện hạ làm gì vậy?"

"Ngươi là ai?

Muốn đem đệ đệ của bản vương đi đâu!"

Đây là con đầu lòng của Vương gia gần sáu tuổi, tiểu bảo bối ca nhi xinh xắn đáng yêu, chỉ là tính tình quá hiền lành nhút nhát, không như Vương gia cha hắn lòng dạ ác độc."

Còn giả bộ dọa người nữa."

Trâu Tiểu An nhìn tiểu điện hạ bắt chước bộ dạng hung dữ của Vương gia cha hắn liền thấy buồn cười, y ôm hài tử ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Đại công tử.

Bạn nhỏ ngoài mạnh trong yếu, rất sợ người lạ, vành mắt đã đỏ hoe còn gắng gượng chống nạnh nhìn y chằm chằm."

Bản......

Bản vương đang hỏi ngươi đó."

"Bẩm tiểu điện hạ."

Trâu Tiểu An lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay mềm mại lau nước mắt cho bạn nhỏ, "Vương gia thuê ta chăm sóc tiểu thế tử điện hạ, cho nên ta đem đệ đệ ngươi ra phơi nắng."

Bạn nhỏ sụt sịt một cái, mắt chớp chớp lại lăn xuống một hàng lệ, nhìn đứa nhỏ mặc tã lót trong ngực y rồi hỏi luôn miệng."

Đệ đệ vẫn khỏe chứ?

Ăn nhiều không?

Ngủ ngon không?

Có ngoan không?"

Từ khi Vương phi sinh con, Đại công tử đã không được gặp cha mình, càng không được thấy đệ đệ.

Đứa trẻ còn nhỏ, ngoài miệng nói không nên lời nhưng trong lòng lo lắng, khổ sở rất lâu mới thừa dịp làm xong bài tập vụng trộm chạy tới thăm hỏi, từ phòng học đến sân sau e là đã mệt muốn chết rồi."

Tốt lắm, tiểu...... tiểu điện hạ ngươi nhìn xem, nó đang cười với ngươi đây này."

Trâu Tiểu An vuốt tóc Đại công tử rồi cầm bàn tay bé xíu của tiểu thế tử lên huơ huơ, "Nào, nắm tay ca ca đi."

Đại công tử nín khóc rồi lại cười, trịnh trọng nắm chặt ngón tay đệ đệ."

Đệ đệ giống như chó con vậy."

"Có chỗ nào không giống chó con đâu, mỗi ngày chỉ biết ăn rồi ngủ.

Nhưng trẻ con đều như vậy cả, tiểu điện hạ khi còn bé cũng thế thôi."

Bạn nhỏ hiếu kỳ nhìn y."

Thật sao?

Ta cũng vậy à?"

Trâu Tiểu An không gật mà cũng chẳng lắc."

Hầu hết là vậy, chắc tiểu điện hạ cũng không khác mấy."

Bạn nhỏ đã quen với người trước mắt nên không còn sợ hãi nữa, cả người buông lỏng hơn."

Ta tên Đường Nguyên, không cần gọi ta là tiểu điện hạ, ca ca xưng hô thế nào?"

"Gọi ca ca sợ không hợp lắm."

Trâu Tiểu An nắm tay bạn nhỏ ngồi xuống băng ghế đá bên cạnh, "Gọi ta An thúc là được rồi."

"An thúc chăm sóc đệ đệ ta có gặp cha ta không?

Cha ta vẫn khỏe chứ?"

Trâu Tiểu An nhớ tới Vương phi bị treo trên cổng thành giống như dưa muối, khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra."

Cha ngươi khỏe lắm, đừng lo."

Chỉ là nên rắc thêm muối thôi.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 07: Vương gia sợ là trúng tà


Người hầu trong vương phủ dạo này luôn nơm nớp lo sợ.

Nên nhớ Vương phi đã bị treo trên cổng thành ròng rã bốn ngày rồi.Đây chính là Vương phi trước kia từng khiến Vương gia ngoan ngoãn phục tùng chỉ thiếu điều đội lên đầu thôi!Đại bảo bối thiên kiều vạn sủng như vậy mà nói treo lên tường thành liền treo lên tường thành.

Một người đang sống sờ sờ ngày nào cũng bị treo ở cổng thành dân chúng ra vào, ai thấy đều hoảng sợ.

Lúc trước Vương phi xinh đẹp mỹ miều hệt như tiên trên trời vậy.Bây giờ thì trái ngược hẳn, bị cột bằng dây thừng treo trên kia như rau héo.Đừng nói chi phong độ thường ngày, ngay cả nhiệt độ cũng không có.

Trời lạnh như vậy mà trên thân chỉ mặc áo trắng mỏng không cản nổi gió thu, treo thêm mấy ngày không chỉ mất mặt mà e là mất mạng luôn.Đám người hầu trong Vương phủ cũng nhịn không được tụ tập nói chuyện."

Bên ngoài đang đồn Vương gia của chúng ta bị trúng tà.

Cái gì mà...... thuật vu cổ từng nghe chưa?

Chính là biết ngày sinh tháng đẻ rồi lấy thêm tóc và móng tay là có thể khiến tính tình người ta biến đổi hẳn."

"Ta cũng nghĩ bây giờ Vương gia của chúng ta đối xử với Vương phi như vậy chắc chắn là bị trúng tà rồi.

Chúng ta đều thấy trước kia Vương gia tốt với Vương phi chừng nào.

Quả thực muốn ngôi sao thì không cho mặt trăng, muốn làm gì thì làm nấy, đừng nói là treo Vương phi trên cổng thành mấy ngày, chỉ đụng rơi một sợi tóc cũng đau lòng muốn chết."

"Ta không nghĩ vậy.

Nam nhân đều háo sắc cả, Vương phi có đẹp hơn nữa thì cũng sinh hai đứa con rồi.

Bọn họ đã thành thân bảy tám năm......

Ta thấy chính là chán rồi."

"Ngươi nói nhảm!

Vương gia chắc chắn bị trúng tà!"

"Nhất định là chán nên muốn đổi người!"

"Trúng tà!"

"Chán!"

"Trâu tiểu ca ngươi đến phân xử đi!

Vương gia rốt cuộc là thế nào?"

"Hả?"

Trâu Tiểu An đứng bên cạnh hóng hớt bị kéo vào cuộc chiến, "Vương gia trúng tà hay chán người làm sao ta biết được.

Các ngươi hỏi ta thì chi bằng hỏi Vương phi treo trên tường thành còn hơn."

Nếu như y chịu nói.——————"Ngươi vẫn không nhận à?"

Vương gia nằm mơ lại càng không vui, hắn không có tâm trạng bàn chính sự, tới trưa cũng không quan tâm, vừa nhắm mắt lại liền nhớ đến thời gian chung sống với Vương phi, dứt khoát đi tới cổng thành ngắm người bị treo trên cao."

Ta có gì để nhận chứ......"

Vương phi nhìn hết sức thê thảm, trên mặt đẫm lệ, "Vương gia đối xử với ta như vậy sẽ chỉ tổn thương tấm lòng chân thành của ta thôi."

"A."

Vương gia nhíu chặt mày, mất sạch kiên nhẫn, "Đến cùng vẫn không chịu nhận, có phải mấy ngày nay thời tiết tốt nên quá hưởng thụ rồi không."

"Vương gia!

Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, dù ngươi chán ghét vứt bỏ ta thì cũng phải nể tình hai đứa con mà cho ta chút thể diện chứ!"

"Chậc."

Vương gia tặc lưỡi, "Trong đời bản vương ghét nhất là bị người khác lừa gạt, thứ hai là ghét người khác uy hiếp ta.

Cả hai điều này ngươi đều có, bản vương có thể cho ngươi chút tình mọn, cho ngươi chết toàn thây có phải đỡ mất thể diện hơn không?"

"Ta không tin, Vương gia sẽ không nhẫn tâm tổn thương ta đâu."

Vương phi cố nhổm dậy đặt tay lên đầu gối Vương gia.Vương gia bình tĩnh cầm cổ tay nhỏ bé yếu ớt của Vương phi."

Vì sao?"

Mặt mũi Vương phi tràn đầy thống khổ."

Bởi vì ngươi yêu......

A!!"

Vương gia buông tay rồi nhìn cổ tay Vương phi mềm oặt rũ xuống, chắc hẳn đã bị bẻ trật khớp."

Bản vương kiên nhẫn có hạn, không muốn lá mặt lá trái với ngươi nữa.

Khuyên ngươi sớm khai ra đi."

Vương gia đứng dậy, cái bóng đổ dài trên đất, "Nếu không thì hai trăm lẻ tám khúc xương trên người ngươi một ngày nào đó ta sẽ giúp ngươi nghiền nát từng khúc, ý ngươi thế nào......

ái phi của ta."——————"Theo ta thấy việc nhà của Vương gia các vị đừng nên xen vào.

Vương gia yêu ai không yêu ai, sủng ai không sủng ai, người hầu chúng ta không quản nổi đâu."

Trâu Tiểu An phủi tay cười híp mắt."

Nếu không có ngày bị dính líu vào mới là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay."

Dù sao với tính tình hung dữ của Vương gia cũng sẽ đòi mạng thôi.
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 08: Vương gia tiếng xấu lan xa


Dạo này Vương gia rất phiền lòng, ai cũng không thể giúp hắn thoát khỏi sự đau khổ này.

Giờ hắn vừa nhìn Vương phi kia đã thấy đau mắt, dứt khoát phất tay áo tới nhà kho.Trong kho đều là vật cũ năm xưa, cũng có không ít kỳ trân dị bảo nhưng Vương gia đi thẳng tới chỗ trong cùng rồi mở ra một cái rương gỗ mun.Bên trong là áo cưới và chăn màn gối đệm bằng gấm đỏ thêu hình uyên ương sinh động như thật.Vương gia đưa tay vuốt ve rồi lại thấy mình nực cười, hắn đã quen tùy ý làm bậy, có bao giờ thấp thỏm lo lắng thế này đâu.——————Năm đó hắn nổi tiếng hung dữ, tiếng xấu lan xa nên chẳng có tiểu ca nhi nhà quyền quý nào chịu gả vào vương phủ, ba lần hứa hôn đều bị từ hôn.Khi đó phụ hoàng hắn còn sống, đối với đứa con tính tình ngang bướng này cũng nhức đầu không thôi.

Vung tay lên hứa hôn cho hắn lần nữa, đối phương là con út do vợ lẽ của một Hầu gia nghèo túng sinh ra, mặc dù Hầu gia đã nghe danh Vương gia hung ác nhưng vẫn vui vẻ đẩy đứa con không được sủng ái vào hố lửa.Vương gia biết được cũng thấy buồn cười, chẳng qua là thành thân mà thôi, chỉ cần người này ngoan ngoãn nghe lời thì hắn cũng có thể xem như vật trang trí trong nhà.Nhưng hắn nghĩ sai rồi.Ngày đó đại hôn, người mới vào phủ, hắn nhấc khăn che mặt lên, cùng tân Vương phi bốn mắt nhìn nhau.Khi đó Vương phi còn gầy nhom, đôi mắt to tròn nổi bật trên khuôn mặt nhỏ, vừa thấy hắn thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó vỗ đùi cười đến híp cả mắt."

Ngươi cười cái gì?"

"Không ngờ Vương gia ngài tuấn mỹ đến thế......"

Tân Vương phi đảo mắt từ thắt lưng hắn trở xuống làm Vương gia nổi hết da gà, "Nhìn rất uy dũng mạnh mẽ, lời to lời to rồi."

"Làm càn!"

"Sao lại làm càn?

Chúng ta bây giờ đã thành hôn, vợ chồng hợp nhất, nói mấy câu riêng tư chẳng phải rất bình thường sao."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tân Vương phi lộ vẻ phấn khích, "Bây giờ ta hơi khó coi nhưng Vương gia yên tâm, thân thể này rắn chắc, nuôi thêm mấy ngày sẽ thành mỹ nhân thôi, Vương gia ngươi cũng không bị lỗ đâu."

Tân Vương phi vỗ vỗ ván giường."

Nào nào, Vương gia mau lên giường thôi."

Đêm tân hôn Vương gia tiếng xấu lan xa quả thực bị Vương phi gầy yếu của mình hù dọa bỏ chạy đến thư phòng ngủ.——————Lúc trước chỉ cảm thấy hết sức mất mặt, giờ phút này nhớ lại khiến Vương gia lộ ra chút ý cười.Nhưng nụ cười này rất nhanh bị nỗi cay đắng át đi.Vương phi của hắn bây giờ ở đâu?Sống có tốt không?

Có chịu ấm ức không?Có...... bằng lòng về nhà không?
 
[Hoàn][Đm] Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi
Chương 09: Tiểu tâm can sợ hãi


Trâu Tiểu An cảm thấy Vương gia phải trả lương gấp đôi cho y mới đúng, bởi vì hiện giờ y không chỉ chăm sóc tiểu thế tử mà còn phải chăm sóc Đại công tử nữa.

Bánh trôi nhỏ Đường Nguyên này suốt ngày chạy tới chỗ y, bảo đi cũng không chịu, nhất định đòi ở cạnh đệ đệ.

Nếu không liền dùng đôi mắt đen láy nhìn ngươi chằm chằm, không khóc không nháo mà chỉ tỏ vẻ đáng thương khiến lòng người mềm nhũn.

"Chào buổi sáng An thúc."

"Buổi sáng tốt lành, tiểu điện hạ lại đến thăm đệ đệ à?"

"Vâng......"

Đường Nguyên lạch bạch nằm úp sấp cạnh võng tiểu thế tử, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của đệ đệ, "Đệ đệ thật ngoan."

"Đúng vậy."

Trâu Tiểu An cười cười, "Tiểu điện hạ mấy ngày nay không bị cha ngươi bắt làm bài tập sao?"

"Dạo này phụ thân bận việc nên không rảnh quản giáo ta nữa."

Đại công tử nói thêm, "Nhưng ta tự làm bài hết rồi."

Đại công tử líu ríu kể mấy chuyện lý thú gần đây, cả người giãn ra mới dần lộ vẻ mỏi mệt."

Tiểu điện hạ có chuyện gì buồn à?"

Tiểu điện hạ chống cằm thở dài thườn thượt."

Ta nhớ cha ta, phụ thân nói cha ta bỏ nhà đi rồi.

An thúc?

Bỏ nhà đi là sao ạ?"

"Bỏ nhà đi......"

Trâu Tiểu An nghĩ ngợi, "Chính là buồn chán ra ngoài lang thang ấy mà."

"Vậy sao cha không dẫn ta theo?

Ta không gây rắc rối đâu, ta sẽ rất nghe lời."

Bạn nhỏ cực kỳ u sầu, "An thúc, có khi nào cha ta không cần ta nữa không?"

Trâu Tiểu An ngẩn người rồi ngồi xổm xuống vuốt tóc tiểu điện hạ."

Không đâu, tiểu điện hạ là tâm can bảo bối của Vương phi mà.

Ta nghĩ bất kể y ở đâu, dù là chân trời góc biển thì cũng sẽ về thôi."

Đừng lo nhé tiểu tâm can.
 
Back
Top Bottom