Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 50: Lý Mộng Ngư biến thành cá nổ rồi!


Lục Trường An toát hết mồ hôi mới cùng Lý Tiểu Phúc lột ra được bộ y phục bẩn thỉu trên người Lý Mộng Ngư, nếu không sợ Lý Mộng Ngư tỉnh lại sẽ biến thành cá nổ thì Lục Trường An đang mệt gần chết còn lâu mới động tay.

"Lục công tử, làm phiền ngươi đem nước tới gội đầu giùm thiếu gia nhà chúng ta đi."

Lý Tiểu Phúc cầu khẩn.

Lục Trường An đang định nhấc chân đi xem Lương Tuyển: "......"

Lý Tiểu Phúc khổ sở nói: "Tóc thiếu gia vừa bùn vừa cỏ, chờ tỉnh lại thấy bẩn như thế chỉ sợ lại đòi cắt tóc mất thôi."

Lục Trường An: "............"

Y rã rời ngồi phịch xuống ghế: "Mặc kệ hắn cắt tóc hay không cắt tóc, chỉ cần không cắt đầu là được, xem thời gian thì hắn cũng sắp tỉnh rồi, để hắn tự làm đi, ta mệt bở hơi tai đây này."

Y còn nói: "Chân ngươi sưng thành bánh bao rồi kìa, trước hết cứ mặc kệ đại thiếu gia nhà ngươi, ta đi lấy chút dầu thuốc đến cho ngươi tự xoa."

Lục Trường An lấy ra dầu thuốc còn dư lại từ lần trước y xoa mông rồi ném cho Lý Tiểu Phúc, sau đó đỡ thắt lưng chậm chạp đến phòng Lương Tuyển xem hắn thế nào rồi.

"Có cần nước nóng không?"

Lục Trường An hỏi dò Lương Tuyển.

Lương Tuyển quay lại nhìn y: "Ngươi đừng đứng nữa mà ngồi một lát đi, ta sắp xong rồi."

Lục Trường An gật đầu ngồi xuống trong phòng Lương Tuyển xem hắn xử lý vết thương cho đại hán vạm vỡ kia.

Lúc nãy khi Lương Tuyển quay đầu, Lục Trường An nhìn thấy môi dưới của hắn có một vết thương nhỏ vì bị y cắn trong rừng cây tùng.

Lúc ấy tình thế nguy cấp không kịp thưởng thức kỹ càng, giờ Lục Trường An rảnh rỗi lại không nhịn được hồi tưởng dư vị lúc nãy.

Khi y dán môi mình lên môi Lương Tuyển hình như còn bị gốc râu của hắn đâm một cái, cảm giác tê tê ngứa ngứa, còn có môi Lương Tuyển......

Hắc hắc, nhìn Lương đầu gỗ cường tráng thế kia mà bờ môi lại cực kỳ mềm mại!

Mặt Lục Trường An ửng đỏ, nhếch miệng cười nhìn Lương Tuyển, thầm nghĩ lúc ấy mũi tên phóng tới, tình thế cấp bách nguy hiểm như vậy mà đầu gỗ chẳng chút do dự ôm chặt mình bảo vệ trước ngực, hừ, nếu nói hắn không có chút tình ý nào với mình thì có quỷ mới tin!

Mặc dù Lục Trường An vẫn còn lấn cấn một vài chuyện nhưng giờ phút này trong lòng vẫn nở hoa rực rỡ, vừa đẹp vừa ngọt.

Lương Tuyển xử lý xong vết thương của đại hán vạm vỡ, vừa quay đầu liền bắt gặp nụ cười ngọt ngào của Lục Trường An, hắn khẽ giật mình rồi lập tức cúi đầu, bưng chậu nước pha máu lên nói: "Chúng ta ra ngoài đi, để hắn nghỉ ngơi một lát."

Lục Trường An yêu kiều ừ một tiếng rồi theo sát Lương Tuyển.

Hai người vừa cúi đầu bước đi vừa nghĩ chuyện của riêng mình, bỗng nhiên trong sảnh chính vọng ra một tiếng hét, thanh âm của Lý Mộng Ngư lập tức nổ lên: "A a a, tay ta!

Toàn là bùn!

Còn có tóc!

A a a, còn đây là cái gì?

Phân ngựa!!!"

Lương Tuyển, Lục Trường An: "......"

Lục Trường An quyết định thật nhanh: "Đi mau!"

Nhưng không kịp nữa, Lý Mộng Ngư giống như cá nhảy ra khỏi chảo dầu, xông tới điên tiết rống to: "Nước!

Nước!

Nước!"

Lương Tuyển, Lục Trường An: "............"

Lý Tiểu Phúc lết chân đau khập khiễng đuổi theo: "Thiếu gia thiếu gia, trên cổ ngươi đang bị thương, phải cẩn thận!"

Hai mắt Lý Mộng Ngư đỏ ngầu nhìn Lục Trường An trừng trừng, Lục Trường An vội vàng né sang một bên rồi chỉ tay về phía nhà tắm: "Nhà tắm ở kia kìa!"

Thế là Lý Mộng Ngư lao ngay vào nhà tắm tẩy rửa trọn vẹn hai canh giờ mới vịn cửa, đầu nặng chân nhẹ đi ra.

Hắn sửa soạn ổn thỏa xong mới nhớ ra còn một chuyện quan trọng khác: "Ở đâu?!

Tên thổ phỉ trời đánh kia đâu rồi?!"
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 51: Da đen hủy tất cả


Lục Trường An và Lý Tiểu Phúc ôm chặt Lý Mộng Ngư ấn hắn ngồi xuống ghế.

"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!"

Lý Tiểu Phúc nói sâu xa.

Lục Trường An thì lại đâm trúng chỗ đau của Lý Mộng Ngư: "Thổ phỉ kia toàn thân bẩn thỉu, mùi cũng thối, đang nằm trong kia kìa, ngươi thích thì cứ đi."

Lý Mộng Ngư: "............"

Nỗi kích động của hắn giờ mới nguôi đi chút ít, cuối cùng từ một con cá điên cuồng lại trở về quý công tử Lý Mộng Ngư thanh lịch ưu nhã thường ngày.

Lục Trường An nhanh nhẹn đưa tới một ly trà: "Bình tĩnh bình tĩnh, sau này từ từ trừng trị hắn."

Lý Mộng Ngư thở hổn hển: "Đúng đúng đúng."

Hắn uống một ngụm trà, đầu óc như bột nhão đã bình thường lại, nghi ngờ hỏi: "Các ngươi làm thế nào cứu được ta?

Sao còn đem cả tên thổ phỉ kia về nữa?"

Thế là Lục Trường An kể lại chuyện trước đây thổ phỉ phát cháo cho dân chạy nạn: "Tính ra hắn đã cứu mạng Lương Tuyển, cứ xem như trả ơn cho hắn đi."

Nhắc tới Lương Tuyển, Lý Mộng Ngư chợt hào hứng hẳn lên: "Người đâu?"

Lúc nãy hắn chỉ mới liếc qua một cái nên chưa kịp thấy rõ tướng mạo Lương Tuyển.

Đang nói thì Lương Tuyển cao lớn cường tráng ngăm đen đúng lúc từ trong bếp đi ra, thấy mọi người quay đầu nhìn mình chằm chằm thì bình thản gật đầu rồi bưng chậu nước đi.

"............"

Lý Mộng Ngư nghẹn họng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Mặt mũi nhìn cũng được, còn rất nam tính, cơ mà đen quá nhỉ?"

Hắn tặc lưỡi nói: "Đều nói một trắng che mười xấu, hắn đen thế kia chẳng phải hủy tất cả sao."

Lục Trường An không vui: "Sao lại đen thì hủy tất cả?

Hắn thế này mới là nam tử khí khái chứ!"

Lý Mộng Ngư: "......"

Bản công tử thực sự không thể chấp nhận nổi mắt thẩm mỹ này của ngươi.

Lý Mộng Ngư phất tay bảo Lý Tiểu Phúc đi nghỉ ngơi rồi xích lại gần Lục Trường An hỏi: "Xem ngươi bênh người ta chằm chặp kìa, thế nào, mấy ngày nay có tiến triển gì mới không?"

Lục Trường An ngượng ngùng lí nhí: "Đều nhờ phúc của ngươi đấy."

"???"

Thế là Lục Trường An kể lại chuyện y hôn Lương Tuyển trong lùm cây.

Lý Mộng Ngư quắc mắt phẫn nộ: "Lúc ấy ta sống chết không rõ mà các ngươi còn có tâm trạng chàng chàng ta ta!

Hừ, hơn nữa còn cưỡng hôn người ta, đúng là có tiền đồ quá mà."

Lục Trường An cười ngây ngô.

Lý Mộng Ngư oán hận nói: "Đang yên đang lành tự nhiên ta phải chịu khổ, đợi tên kia tỉnh lại nhất định phải bắt hắn đền gấp bội!"

Kết quả thổ phỉ kia vì vết thương quá nặng nên hôn mê hai ngày vẫn chưa tỉnh.

Lý Tiểu Phúc bị trật chân cũng đã khỏi, hắn buồn rầu nói: "Thiếu gia, chúng ta mau về thôi, trời sắp tối rồi, mặc dù đã sai người báo tin về nhà nhưng cứ đợi ở đây cũng không ổn đâu, ngươi đã mất một buổi học nên ngày mai phải tới thư viện."

Lục Trường An cũng khuyên nhủ: "Xem vết thương của người kia ít nhất cũng phải ba tháng mới lành, ngươi cứ về trước đi, mấy ngày nữa rảnh rỗi lại đến."

Lý Mộng Ngư suy tính một lát rồi nói: "Vậy ngươi nhớ trông chừng hắn cho kỹ, đừng để hắn chạy mất đấy."

Lục Trường An gật đầu: "Yên tâm yên tâm, ta còn mối thù suýt trúng tên của hắn còn phải tính sổ đây này."

Lý Mộng Ngư hài lòng cười nói: "Giờ hắn thế nào rồi, có xấu không, có thối không, để ta vào nhận mặt kẻ thù trước đã."

Lục Trường An: "......"

Vì Lương Tuyển chăm sóc rất tốt nên tất nhiên đã xử lý sạch sẽ.

Lý Mộng Ngư vội vàng đi vào liếc mắt nhìn rồi lập tức quay ra.

"Hừ, mặt toàn râu quai nón, nhìn đã thấy không vừa mắt, Trường An, chờ hắn tỉnh lại thì bắt hắn cạo đi."

Lục Trường An: "......"

Y vội vàng đổi chủ đề, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đưa cho Lý Mộng Ngư: "Trên đây là những loại dược liệu Lương Tuyển cần để giúp ngươi chế thuốc cao, còn có thuốc cho hán tử kia dùng, ngươi chuẩn bị tốt mấy thứ này rồi lần sau mang đến đây nhé."

Lý Mộng Ngư cau mày bất mãn nói: "Còn phải mua thuốc cho tên kia nữa à!

Đúng là xúi quẩy......

Được rồi, ba ngày sau ta lại đến!"

Lục Trường An xích lại gần tai hắn nói thầm: "Ngươi nhất định phải mua giúp ta đấy nhé, ngươi cho ta mượn bạc trước đi, ta sẽ sớm trả lại ngươi."

Lý Mộng Ngư gật đầu: "Yên tâm đi, nhất định sẽ tìm giùm ngươi mà."
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 52: Nhất định phải trói chặt nam nhân này


Cũng thật trùng hợp, Lý Mộng Ngư vừa đi xong thì thổ phỉ kia liền tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt ra đã tỉnh bơ xin cơm ăn, cứ như vết thương sâu hoắm trên người chỉ là vật trang trí, người này quả nhiên thân thể khoẻ mạnh, thể lực kinh người.

Lục Trường An kinh ngạc nhìn hắn ăn hết ba bát cơm to, còn chưa đủ no nên muốn xin thêm một bát, kết quả bị Lương Tuyển từ chối.

"Ngươi nhiều ngày rồi chưa ăn, nhất thời ăn quá no sẽ không tốt."

Đại hán vạm vỡ hào sảng cười to: "Được, nghe lời ngươi, lần này cảm ơn huynh đệ đã cứu giúp."

Lục Trường An liếc mắt nói: "Bạn ta cũng có ý tốt muốn cứu ngươi, sao ngươi lại bắt cóc hắn?"

Đại hán vạm vỡ ôm quyền nói: "Là lão ca không đúng, lúc ấy trên người ta bị thương nên mơ màng, còn tưởng hắn không có ý tốt nên mới đắc tội hắn, vị công tử kia đâu, để lão ca đi tạ lỗi với hắn!"

Sắc mặt Lục Trường An dịu lại, nói khẽ: "Hắn có chuyện quan trọng nên vừa đi không lâu, mấy ngày nữa lại tới, đến lúc đó ngươi nói với hắn đi."

Đại hán vạm vỡ nói: "Cũng được, chuyện này đúng là lão ca có lỗi, may mà không làm hắn bị thương."

Lục Trường An thầm nghĩ, nhưng ngươi làm hắn bẩn nha!

Cái này còn nghiêm trọng hơn là đâm hắn hai nhát nữa!

"Ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước đi."

Mau khỏe lại để Lý Mộng Ngư còn trút giận nữa chứ.

Đại hán vạm vỡ lại nằm xuống, không bao lâu sau đã ngáy o o.

Lục Trường An cạn lời, nghĩ thầm quả nhiên đây chính là người giang hồ.

Đến giờ Tuất, sắc trời dần tối, Lục Trường An và Lương Tuyển ngồi xuống ăn cơm.

Lương Tuyển lặng lẽ nhìn Lục Trường An, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lục Trường An cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ gì muốn tính sổ.

Lương Tuyển lại bắt đầu hồi hộp, tuy Lục Trường An nóng tính nhưng lòng dạ rộng lượng, có chuyện gì đều bộc lộ ra ngoài, đảo mắt liền quên ngay, nhưng từ khi cứu người hai ngày trước đến giờ Lục Trường An lại chẳng hé nửa lời về tài bắn cung của hắn, điều này lại khiến Lương Tuyển bất an.

Lục Trường An gắp một miếng thịt cho Lương Tuyển rồi sẵng giọng: "Nhìn ta làm gì?

Nhìn ta có thể ăn với cơm sao, đồ ngốc!"

Lương Tuyển rũ mắt xuống ăn thịt.

Vì vậy hắn không nhìn thấy vẻ cô đơn thoáng qua trên mặt Lục Trường An.

Thật ra Lục Trường An không phải là không muốn tính sổ, nhưng y có tư cách gì để tính với người ta đâu.

Trước kia y nắm trong tay văn tự bán mình của Lương Tuyển nên có thể tùy ý giày vò người mình dùng tiền mua về.

Nhưng giờ y mới phát hiện Lương Tuyển rất có thể không phải là dân chạy nạn nghèo túng gì cả, người ta vừa biết chữ vừa hiểu y thuật, còn có một thân công phu, lúc trước cứu người đã để lộ tài bắn cung, dù Lục Trường An không rành nhưng cũng biết tài bắn cung của hắn rất siêu, một người như vậy sao có thể là quy nô thấp kém để mặc người ta chèn ép ở Nam Phong Quán được, rõ ràng đã gặp chuyện gì mới tạm thời dừng chân ở đó, kết quả trời xui đất khiến bị mình nhìn trúng rồi mua về.

Từ đó suy ra Lương Tuyển chưa chắc đã là tên thật của hắn, bây giờ y cầm một tờ văn tự bán mình nhẹ tênh thì có ích gì.

Ấy là chưa nói đến người ta từ khi tới nhà y đã làm việc cần cù chăm chỉ, còn cho y một bộ lông cáo trắng thượng hạng, giờ lại cứu mạng y và Lý Mộng Ngư.

Haizz, tình thế đã đảo ngược, hiện giờ chính y lại nợ ân tình của người ta!

Vì vậy hai ngày nay Lục Trường An trằn trọc khổ tâm thật lâu, nghĩ xem làm thế nào mới có thể trói chặt Lương Tuyển giữ hắn lại.

Khó khăn lắm y mới thích một người, mọi thủ đoạn dụ dỗ còn chưa kịp xuất ra hết, đến giờ mới vội vàng gặm người ta được một cái, sao có thể dễ dàng thả hắn đi được!

Quá thiệt thòi!

Quá không cam lòng!

Hơn nữa hiện giờ y cũng thật lòng thích nam nhân này, người hợp ý mình rất khó tìm!

Đương nhiên y phải giữ chặt người ta mới được.

Nhưng thân thế thật sự của Lương Tuyển khiến y như bị nghẹn ở cổ, nếu không tháo gỡ được thì sẽ vĩnh viễn là một nút thắt giữa hai người họ.

Nghĩ vậy Lục Trường An lại hận thổ phỉ kia muốn chết, sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, cứ phải chọn đúng thời điểm quan trọng này để chạy đến gây náo loạn, giờ y đã hoàn toàn để tâm vào Lương Tuyển nhưng vẫn chưa kéo được người ta lên giường, mới có chút khởi sắc thì rắc rối từ đâu bỗng nhiên ập tới!

Lục Trường An thầm nghĩ, mẹ nó, tên kia đúng là quỷ phiền phức đầu thai mà!
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 53: Ngươi là cái thá gì


Mấy ngày sau Lục Trường An vẫn không mở miệng nhắc bất cứ chuyện gì mà bắt đầu bận rộn vẽ tranh kiếm tiền.

Nói đến tiền không thể không nhắc tới thổ phỉ hán tử kia, mẹ nó người này đúng là một thùng cơm mà!

Một mình hắn ăn còn nhiều hơn Lục Trường An và Lương Tuyển cộng lại!

Thịt lợn rừng đem về mấy ngày trước đã sắp bị hắn chén sạch!

Hôm đó Lục Trường An nhờ Lương Tuyển khiêng bàn ghế ra sân để y vẽ tranh, thổ phỉ làm bằng sắt kia liền nhanh nhẹn tới xem.

"Ngươi chừa chỗ trống bên cạnh lớn thế làm gì?"

Lục Trường An thờ ơ trả lời: "Để viết chữ."

Lần này y vẽ một bức tranh thác nước hùng vĩ đã sắp hoàn thành, chừa ra chỗ trống bên phải để ngày mai Lý Mộng Ngư tới viết chữ vào.

Lý Mộng Ngư viết chữ đẹp hơn y, nếu không phải tranh sao chép thì Lục Trường An đều chừa lại để hắn viết giùm.

Thổ phỉ hán tử ấn ấn vết thương trước ngực, ừ một tiếng rồi cao giọng bảo Lương Tuyển: "Huynh đệ, hôm nay lại làm thịt hầm đi."

Lục Trường An: "......"

Mẹ nó, ngươi là cái thá gì mà dám sai khiến Lương đầu gỗ nhà ta?

Trong lòng y nổi lửa, vỗ bàn cả giận nói: "Ngươi bây giờ sinh long hoạt hổ xem ra vết thương cũng không còn đáng ngại, cả ngày cứ như đại gia ấy, ai cho ngươi lên mặt thế hả!

Muốn ăn cơm?

Lăn vào giúp đi!"

Thổ phỉ hán tử trừng mắt kinh ngạc: "Tiểu tú tài ngươi thật nóng tính."

Lục Trường An quay đầu bảo Lương Tuyển: "Đừng nấu cơm cho hắn nữa."

Thổ phỉ hán tử vội vàng khoát tay: "Đừng đừng đừng!"

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu!

"Ta giúp ta giúp!"

Thổ phỉ hán tử làm hổ lạc đồng bằng bi thương thở dài: "Lão ca sai rồi."

Lương Tuyển bưng một ly trà tới cho Lục Trường An: "Cứ thong thả, chờ lát nữa hãy nấu cơm."

Lục Trường An lòng dạ bất bình nói với thổ phỉ hán tử kia: "Nhân tiện khai báo lai lịch của ngươi đi, hai ngày trước hết ăn rồi uống, hết uống lại ngủ nên chưa có cơ hội hỏi ngươi."

Thổ phỉ hán tử lại cười sang sảng: "Chẳng có gì là không thể nói, lão ca đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là chưởng quỹ tiêu cục thành trấn Long An, Quan Hành Tam."

Lục Trường An ngạc nhiên: "A?!

Thì ra ngươi không phải thổ phỉ sao!"

Quan Hành Tam hầm hừ: "Tiểu tú tài ngươi sao có thể nhìn mặt bắt hình dong thế chứ."

Lục Trường An lại truy vấn: "Ngươi có nghề nghiệp đàng hoàng thì sao lại bị người khác chém bị thương nặng như vậy?

Sao đến giờ vẫn không ai tới tìm ngươi?"

Quan Hành Tam khoát tay: "Mặc dù nói ra rất xấu hổ nhưng lão ca cũng không giấu giếm.

Thương hội Trương gia ở thành Long Giang các ngươi gặp nạn hồi tháng Tư, Trương gia kia muốn đổi tiêu cục khác, vốn đã thỏa thuận xong giá cả với chúng ta, chỉ còn đợi ngày ký tên đồng ý, ai ngờ mẹ nó!

Thành Long Tường bỗng nhiên xuất hiện một thằng chó dụ dỗ con trai Trương gia, muốn cướp mối làm ăn của lão ca, lần này lão ca định nói phải trái với Trương gia, không ngờ giữa đường bị mai phục suýt nữa toi mạng, sau đó mới gặp các ngươi."

Lục Trường An nghe say sưa: "Sao lại trùng hợp vậy?"

"Mẹ nó!

Ai nói không phải đâu."

Quan Hành Tam vỗ đùi: "

Sau này lão ca nghĩ lại mới thấy chắc chắn có liên quan đến thằng chó ở thành Long Tường kia!

Mẹ nó rõ ràng đang chờ lão tử mà!"

Lục Trường An dứt khoát buông bút lông xuống nói: "Đồ chó ở thành Long Tường mà ngươi nói là ai?"

Quan Hành Tam khinh thường nói: "Vương Tứ Hải, con trai thổ phỉ Độc Nhãn Vương trên núi Lạc Mã, chẳng qua tên Vương Nhất Sinh một mắt kia chuyên chém giết làm chuyện ác còn con trai hắn lại biết chữ nghĩa nên xuống núi mở tiêu cục, hai cha con trong tối ngoài sáng phối hợp với nhau thôi."

Lục Trường An từng nghe kể về Độc Nhãn Vương, giờ còn rất nhiều người hù dọa trẻ con không nghe lời sẽ bị Độc Nhãn Vương bắt ăn thịt.

Lục Trường An nghe chuyện phiếm xong lại hỏi: "Vậy chừng nào ngươi mới đi?"

Quan Hành Tam trợn mắt: "Tiểu tú tài ngươi đã giúp thì phải giúp đến cùng chứ, để lão ca ở lại mấy ngày nữa thôi, yên tâm, sau này lão ca nhất định sẽ báo đáp hậu hĩ."

Lục Trường An cười: "Nhớ kỹ lời ngươi nói đấy."

Không vội đi càng tốt, Lý Mộng Ngư vẫn chưa tính sổ với ngươi đâu!
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 54: Vẫn phải tính sổ


Hôm sau quả nhiên Lý Mộng Ngư đến rất sớm, hắn mặc trường bào xanh nhạt thêu hoa lan thanh lịch, mái tóc dài đen nhánh được bảo dưỡng tỉ mỉ, mặt trắng da sáng, khóe miệng mang theo ý cười, thật sự nhìn không ra bộ dạng lôi thôi lếch thếch toàn thân đầy bùn mấy ngày trước.

Hắn phe phẩy quạt bước vào cổng, sau đó liền nhìn thấy Quan Hành Tam đang húp cháo xì xụp, Lý Mộng Ngư nhăn mặt quay lại nghiến răng hỏi Lục Trường An: "Sao tên này khỏe nhanh thế?"

Lục Trường An nhún vai: "Người ta khỏe như trâu, hai ngày trước đã không sao rồi."

Quan Hành Tam đang ngồi xổm trước cửa bếp húp cháo, ngẩng lên thấy Lý Mộng Ngư thì lập tức nhếch miệng cười to: "A, tiểu công tử tới rồi!"

Một mảnh rau còn dính trên răng!

Toàn thân Lý Mộng Ngư đều nổi da gà, lập tức lấy quạt che mặt mình lại, nghĩ thầm quả nhiên thô bỉ không chịu nổi!

Bên kia Quan Hành Tam nhiệt tình như lửa sải bước đi tới, cười sang sảng nói: "Đang muốn thỉnh tội với ngươi đây, hôm đó lão ca đắc tội nhiều, tiểu công tử ngàn vạn lần đừng trách nhé."

Lý Mộng Ngư tỏ vẻ lạnh lùng, hôm đó bị tên này bắt cóc đánh bất tỉnh còn làm mình bẩn hết cả người, giờ hắn vẫn còn canh cánh trong lòng, thề không báo thù không làm người!

"Hừ!"

Lý Mộng Ngư liếc mắt nhìn hắn, thực sự không tìm được chỗ nào vừa mắt trên người hắn nên đành phải ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: "Tạ tội cũng phải ăn mặc cho trịnh trọng một chút, nhìn bộ dạng cẩu thả này của ngươi thì ta nào có tâm tư nghe ngươi nói nữa."

Quan Hành Tam ngạc nhiên nhìn lại mình, còn nói rất tự tin: "Bộ dạng ta làm sao?

Y phục hôm nay lão ca vừa may không lâu, mặc vào trơn láng chẳng thoải mái chút nào nhưng cũng rất hợp hoàn cảnh mà."

Lý Mộng Ngư cứng họng, quả thực chỉ muốn bảo Quan Hành Tam đi rửa mắt ngay lập tức!

Xấu không đáng sợ, xấu mà tưởng đẹp mới là bi kịch!

Chiếc áo tơ lụa trên người Quan Hành Tam là màu đỏ chót phối với xanh chuối!

Thêm nữa tên này đầy râu mép, kết hợp với nhau thực sự thô tục không chịu được!

Nhìn đau cả mắt!

Lý Mộng Ngư hít một hơi thật sâu, giật giật khóe miệng nói: "Thay đồ cạo râu đi rồi hãy nói chuyện với ta!"

Quan Hành Tam trừng mắt: "Tiểu công tử ngươi thích mày râu nhẵn nhụi thì kệ ngươi, tội gì giày vò lão ca ta chứ."

Lý Tiểu Phúc nhịn không được nhảy ra từ sau lưng Lý Mộng Ngư nói: "Hừ, công tử nhà ta thích sạch sẽ, không chịu được những thứ xấu xí, nếu ngươi thực tình muốn tạ tội thì ăn mặc chỉnh tề đàng hoàng rồi hãy đến!"

Lục Trường An đứng một bên xem kịch vui chỉ cười mà không nói gì.

Quan Hành Tam còn bưng chén cháo trên tay, thầm nghĩ quả nhiên những tú tài và công tử nhà giàu này là khó trêu chọc nhất, còn săm soi cách ăn mặc nữa, nhưng mình quả thật cũng có lỗi với hắn.

Quan Hành Tam gãi đầu: "Tiểu công tử, bộ dạng này của lão ca là chỉnh tề nhất trong hai mươi chín năm qua rồi đấy, ngươi còn đòi ăn mặc thế nào nữa?

Chẳng lẽ phải tô son điểm phấn, đeo vàng đeo bạc, cài trâm hoa trên đầu mới chịu à?"

Lý Mộng Ngư lại liếc hắn: "Thôi, tạm thời không so đo với ngươi."

Lý Mộng Ngư đưa hết đồ mang đến cho Lục Trường An: "Này, bên trong có thuốc của ta đấy."

Hắn lại hất cằm về phía Quan Hành Tam: "Còn có thuốc của hắn nữa, ngươi cất đi."

Lục Trường An lấy ra túi thuốc của Quan Hành Tam nói: "Đúng lúc thật, đêm qua Lương Tuyển còn bảo không đủ thuốc dùng."

Y đưa gói thuốc cho Quan Hành Tam: "Bó thuốc trước đi."

Quan Hành Tam vội vàng chắp tay cảm kích nói: "Tạ ơn tiểu công tử bỏ qua hiềm khích lúc trước!"

Lý Mộng Ngư nhếch miệng cười xấu xa: "Không sao, ta cần gì ở đây so đo với ngươi, trong sân có nắng sáng sủa, ngươi bó thuốc trong sân luôn đi."

Hai chủ tớ Lý Mộng Ngư phấn khởi hồ hởi ngồi trên ghế xem Quan Hành Tam bôi thuốc.

Lục Trường An thầm nghĩ nhìn bộ dạng này chắc chắn thuốc kia có gì đó kỳ quái!

Thế là y cũng tham gia náo nhiệt, mỉm cười nhìn Lương Tuyển và Quan Hành Tam.

Trong lòng Quan Hành Tam sinh nghi, hắn níu chặt vạt áo nhìn thoáng qua ba người Lý Mộng Ngư.

Lương Tuyển mặt không đổi sắc nói: "Mau lên, lát nữa ta còn phải ra ngoài đi săn nữa."

Khi Lương Tuyển đổ thuốc bột ra, hắn khựng lại một lát rồi điềm nhiên cởi băng vải trên vết thương của Quan Hành Tam, nhanh nhẹn bôi thuốc bột lên.

"A!"

Dù Quan Hành Tam cao to khỏe mạnh nhưng vẫn phải kêu lên thảm thiết.

Lý Mộng Ngư lập tức mặt mày hớn hở, cả thân lẫn tâm đều sảng khoái.

Ha ha ha, cho tên thổ phỉ thúi này bỏ cái tật khi dễ bản công tử!

Quan Hành Tam đau đến nỗi trên trán nổi gân xanh, hắn dở khóc dở cười hỏi: "Tiểu công tử, trong thuốc này của ngươi bỏ thêm gì thế?

Đắp lên vết thương cứ như bị lửa đốt vậy, đau đến thót tim!"

Lý Mộng Ngư khoan thai phe phẩy cây quạt, mỉm cười đáp: "Tóm lại sẽ không hại ngươi, Lương Tuyển vất vả lắm mới cứu được ngươi, mặc dù ngươi chẳng biết tốt xấu gì nhưng ta cũng không nỡ phụ lòng tốt của hắn.

Ta thấy vết thương này của ngươi nghiêm trọng, sợ ngươi chậm lành nên cố ý bảo người ta cho thêm Hỏa Huyết Hoa vào thuốc bột này đấy."

Khóe miệng Quan Hành Tam co giật, trên đầu rịn đầy mồ hôi vì đau.

Hỏa Huyết Hoa thì hắn biết, người chuyên áp tiêu vào Nam ra Bắc như hắn lúc nào cũng phải mang theo chút thuốc tốt để cứu mạng, Hỏa Huyết Hoa này là một trong những loại có hiệu quả nhanh nhất.

Tuy nhiên Hỏa Huyết Hoa là thuốc cực mạnh, hiệu quả cầm máu trị thương rất tốt nhưng sẽ khiến người bị thương cực kỳ thống khổ, chỉ khi tính mạng nguy cấp mới phải dùng, bình thường dưỡng thương chỉ cần đầu óc không bị hỏng thì đời nào giày vò mình như vậy.

Quan Hành Tam thở dài: "Được rồi, tiểu công tử ngươi hết giận là được."

Lý Mộng Ngư thấy hắn đau đến thở phì phò thì cơn giận trong lòng cũng tan đi nhiều, nhưng khi hắn nhớ tới hôm đó trên tóc mình bị dính phân ngựa thì sự đắc ý này liền tan thành mây khói.

Cứ chờ đấy, ngươi còn phải chịu dài dài!

Lý Mộng Ngư nghĩ thầm.

Qua nửa canh giờ, cả người Quan Hành Tam toát mồ hôi lạnh mới dần hết đau, nhưng Hỏa Huyết Hoa kia đúng là rất lợi hại, vết đao của hắn đã không còn chảy máu, nếu tiếp tục kiên trì dùng thuốc này thì đoán chừng không tới năm ngày vết thương có thể khép lại.

Lý Mộng Ngư lén lút nhìn Quan Hành Tam, thấy hắn chỉ hét thảm một tiếng lúc đầu rồi cắn răng nhịn đau, điều này cũng khiến hắn có chút bội phục.

"Ừm, đây là thuốc bình thường không bỏ thêm Hỏa Huyết Hoa, ngươi thích loại nào thì dùng loại nấy."

Lý Mộng Ngư thản nhiên lấy ra một gói thuốc khác ném cho hắn.

Quan Hành Tam lau mồ hôi trên đầu rồi cười nói: "Chậc, không ngờ tiểu công tử lại là miệng dao găm tâm đậu hũ."

Lý Mộng Ngư cười không nói gì.

Lý Mộng Ngư quay lại thấy Lương Tuyển đang cầm gùi và đao bổ củi thì nhíu mày bảo Quan Hành Tam: "Ngươi nhìn mình xem, Lương Tuyển đã giúp ngươi chữa thương lại còn phải đi săn nấu cơm hầu hạ ngươi, ta thấy ngươi khỏe mạnh cường tráng thế này sao lại để người ta chăm sóc mình chứ?"

Quan Hành Tam phất tay: "Được rồi, đừng quanh co lòng vòng nói móc ta nữa, giờ lão ca sẽ theo Lương Tuyển huynh đệ ra ngoài săn bắn."

Lý Mộng Ngư vung quạt: "Hừ, vậy còn tạm được."

Hắn quay đầu nháy mắt mấy cái với Lục Trường An: "Chúng ta cũng đi theo xem nhé?"

Lục tú tài: "......"

Ngươi lại nảy ra ý định quỷ quái gì nữa đây?
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 55: Muốn thành đầu heo à


Vì Lý Mộng Ngư đề nghị nên cuộc đi săn biến thành năm người đồng hành.

Mặc dù vết đao của Quan Hành Tam chưa lành nhưng thể lực khỏe mạnh nên đứng mũi chịu sào cùng Lương Tuyển đi trước dẫn đường, ba người Lý Mộng Ngư, Lục Trường An, Lý Tiểu Phúc như đang du xuân, mỗi người phe phẩy một cây quạt tàng tàng đi theo sau.

Lục Trường An hỏi nhỏ Lý Mộng Ngư: "Khai mau, ngươi định làm gì?"

Lý Mộng Ngư thần bí nói: "Hì hì, đợi chút nữa sẽ có trò hay để xem, cứ chú ý tên Quan Hành Tam kia là được."

Lục Trường An cũng hào hứng: "Mưu ma chước quỷ lắm thế, ha ha."

Đám người đi vào một rừng cam dại, mấy ngày trước Lương Tuyển đặt bẫy ở đây để bắt cầy hương.

Lý Mộng Ngư nhìn chằm chằm mấy bụi hoa dại bên cạnh, nhịn không được cười vui vẻ.

Lục Trường An: "???"

Lý Mộng Ngư giơ ngón tay xuỵt một tiếng rồi nói vu vơ: "Ha ha, nơi này nhiều ong mật ghê nha."

Lục Trường An vẫn chưa hiểu gì: "Đúng đó, mấy ngày trước Lương Tuyển còn nói ở đây có một tổ ong mật lớn, chờ mấy ngày nữa sẽ cắt mật ong cho ta ăn."

Lý Mộng Ngư kích động vạn phần: "Có tổ ong lớn thật à?!"

Khóe miệng hắn nhếch cao, bắt lấy Lục Trường An hỏi vội: "Ở đâu?"

Lục Trường An ngờ vực nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"

Y vừa dứt lời thì chợt nghe Quan Hành Tam gầm lên một tiếng: "Có ong!"

Lương Tuyển và Quan Hành Tam ở phía trước vừa phất tay đuổi ong vừa gấp rút chạy về.

Lương Tuyển quát: "Chạy mau!"

Lý Mộng Ngư sửng sốt nhìn bầy ong đang vù vù đuổi theo sau họ, thất thanh nói: "Sao lại ——" Lục Trường An cuống quýt chụp tay hắn la lên: "Chạy mau, muốn bị chích thành đầu heo sao?!"

Lương Tuyển và Quan Hành Tam chạy nhanh tới, Lương Tuyển nắm lấy cánh tay Lục Trường An kéo y sang bên trái: "Tách ra chạy đi!"

Lục Trường An bị hắn kéo, nhanh chóng trốn vào rừng cây, còn mấy người Lý Mộng Ngư thì chạy sang hướng khác.

Lương Tuyển ra hiệu cho Lục Trường An ngồi xuống nấp vào một lùm cỏ cao, Lục Trường An thấy hắn còn ngốc nghếch dùng thân mình che chắn cho y thì vội vàng kéo hắn: "Mau ngồi xuống đi!"

Lương Tuyển ôm bả vai Lục Trường An, một chân quỳ xuống, thân hình cao to bả vai rộng lớn của hắn hơi nghiêng về phía trước, gần như ôm cả người Lục Trường An vào ngực bảo vệ.

Khóe miệng Lục Trường An nhếch lên cười, cằm nhỏ tựa trên đầu gối, dịu dàng mỉm cười nhìn hắn, trong mắt như có ánh sáng lưu chuyển.

Lương Tuyển cũng bất giác nở nụ cười, hắn đưa tay nhẹ nhàng gỡ cỏ khô dính vào tóc Lục Trường An, Lục Trường An hơi nghiêng đầu, Lương Tuyển vội vàng vươn tay ra che mặt y: "Cỏ này bén nên dễ cắt vào mặt lắm, cẩn thận."

Lục Trường An cọ mặt vào bàn tay hắn, gật đầu cười hì hì.

"Các ngươi thọc tổ ong à?"

Lục Trường An lén lút nhìn ra ngoài thăm dò.

Lương Tuyển lắc đầu: "Không có, chẳng hiểu sao Quan huynh vào rừng cây liền có ong mật đuổi theo hắn, ban đầu chúng ta còn chưa để ý, về sau ong càng lúc càng nhiều, mà đám ong giống như nổi cơn điên vậy, chúng ta phát hiện không ổn nên vội vàng bỏ chạy."

Lục Trường An: "......"

Y dường như vỡ lẽ ra điều gì, nhưng tên Lý Mộng Ngư kia sao làm được như vậy?

Y đảo mắt hỏi: "Lúc nãy bôi thuốc cho Quan Hành Tam ngoại trừ Hỏa Huyết Hoa ngươi có phát giác thuốc kia còn thứ gì lạ không?"

Lương Tuyển nhíu mày rồi do dự nói: "Hình như có hương hoa nhiều hơn mức bình thường."

Lục Trường An vỗ trán: "Vậy thì đúng rồi, chắc chắn Lý Mộng Ngư đã trộn vào thuốc thứ gì có thể hấp dẫn ong mật."

Y càng nghĩ càng buồn cười: "Ha ha ha, chắc Lý Mộng Ngư không nghĩ thuốc này hiệu quả tốt như vậy, làm cả đám ong mật nổi cơn điên, lần này thì hay rồi, cả mình đều bị liên lụy, chỉ mong hắn không bị chích, nếu không sẽ có trò vui để xem."

Nào ngờ Lục Trường An đoán như thần......

Lý Mộng Ngư thật sự bị ong chích.

Lục Trường An nhìn Lý Mộng Ngư bị Quan Hành Tam vác trên lưng xấu hổ không chịu nổi, giật giật khóe miệng hỏi: "Bị chích ở đâu?"

Quan Hành Tam buồn cười nói: "Tiểu công tử này giật mình bỏ chạy nên ong toàn đuổi theo hắn, may mà bị chích không nhiều lắm, chỉ là trẹo chân thôi."

Trường bào xinh đẹp tinh xảo của Lý Mộng Ngư đều bị cành cây cứa rách, giày cũng dính đầy bùn đất, bộ dạng cực kỳ thảm hại.

Quần áo trên người Lý Tiểu Phúc cũng bị nhánh cây làm rách, hắn ủ ê nói: "Ta bị chích ở tay, công tử bị chích ở đầu."

Lục Trường An: "............"

Má ơi, giờ thành đầu heo thật rồi!

Về đến nhà, Quan Hành Tam thả Lý Mộng Ngư xuống ghế, thấy hắn cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám thì nhịn không được cười nói: "Tiểu công tử sao lại khóc nhè rồi?"

Lý Mộng Ngư ngẩng mặt lên, không chịu thua trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi mới khóc nhè ấy."

Lục Trường An: "......"

Trên thái dương Lý Mộng Ngư ửng đỏ, còn bị nhánh cây rạch một đường, bộ dạng nhìn rất tức cười!

Lục Trường An điên cuồng nín cười, Lý Mộng Ngư thì khóc không ra nước mắt.

Lương Tuyển tới xem một chút: "Lấy ngòi ong ra đi, ta đem thuốc tới."

Thế là Quan Hành Tam việc nhân đức không nhường ai nắm cằm Lý Mộng Ngư hăng hái nói: "Vậy thì để lão ca giúp ngươi."

Lý Mộng Ngư đẩy phắt tay hắn ra: "Không thèm!

Lục Trường An, ngươi qua đây giúp ta đi."

Lục Trường An hoài nghi Quan Hành Tam đã biết Lý Mộng Ngư bị gậy ông đập lưng ông, y đi tới chỗ Quan Hành Tam: "Để ta."

Lý Mộng Ngư được nuông chiều từ bé nên da mịn thịt mềm, giờ trên mặt trắng nõn bị trầy xước, trên trán lại đỏ lên một mảng nhìn thực sự đáng thương.

Lý Mộng Ngư nước mắt lưng tròng, nếu không có Quan Hành Tam ở cạnh thì hắn đã kêu la oai oái, chỉ vì không muốn mất mặt trước kẻ thù nên mới cố nhịn mà thôi.

Lục Trường An giày vò hồi lâu, tay chân vụng về kéo không ra ngòi ong ghim trong da Lý Mộng Ngư, Lý Mộng Ngư rưng rưng nhìn y với vẻ lên án: "Ngươi có làm được không thế."

Quan Hành Tam bên cạnh nhìn không vừa mắt nên nói: "Để ta, ngòi ong sắp chui vào thịt rồi."

Lục Trường An tự biết mình kỹ thuật kém nên vội vàng nhường chỗ, Lý Mộng Ngư cũng biết giờ không phải là lúc cậy mạnh nên đành để Quan Hành Tam nắm cằm mặc cho tên này giày vò mình.

Quan Hành Tam còn muốn chọc hắn: "Đúng là tiểu công tử có khác, da mịn như trứng gà bóc vậy."

Lý Mộng Ngư hung tợn trừng mắt liếc hắn, nhưng hiện giờ hắn vô cùng tội nghiệp, trừng người ta lại giống như tủithân làm nũng khiến người ta thương tiếc.

Ý định cho hắn một bài học của Quan Hành Tam lập tức tiêu tan, tập trung nắm ngòi ong kéo ra: "Xong rồi."

Lý Mộng Ngư vẫn chưa bỏ ý xấu mà hỏi hắn: "Còn ngươi thì sao, một vết cũng không bị chích à?"

Quan Hành Tam: "Lão tử chạy nhanh nên không sao."

Lý Mộng Ngư lập tức xụ mặt.

Quan Hành Tam tặc lưỡi: "Tiểu công tử ngươi sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy, ngươi muốn báo thù thì cứ quang minh chính đại đánh lão tử không được sao?

Lão ca đã có lỗi với ngươi thì còn chạy được không, ngươi tội gì phải nghĩ ra mấy trò trẻ con này chứ?"

Lý Mộng Ngư đỏ mặt nói không nên lời.

Quan Hành Tam cười nói: "Được rồi, lão ca có lỗi với ngươi, ngươi muốn chém giết muốn róc thịt đều tùy ngươi, hay là ngươi cũng chém lão tử một đao nhé?"

Lý Mộng Ngư bực mình nói: "Ta chém ngươi làm gì, thôi!

Chuyện lúc trước không so đo với ngươi nữa."

Quan Hành Tam cười ha ha: "Tốt lắm, tiểu công tử thật có lòng."

Sau khi lấy ngòi ong, Lý Mộng Ngư chạy đi tắm lần nữa rồi thay quần áo sạch của Lục Trường An, sau đó trốn vào phòng Lục Trường An phụng phịu.

Bởi vì hắn mới nhìn thoáng qua gương đồng, phát hiện trán mình đã bắt đầu sưng lên!

Lý Mộng Ngư vốn ghét xấu thích đẹp, giờ thấy mình sắp biến thành đầu heo thì hắn làm sao chịu được!

Lý Mộng Ngư ảo não vùi mình trong chăn, bi thương nói: "Khi nào vết đốt này mới lành!"

Lục Trường An đáp: "Bảo ngươi bôi nước rêu xanh thì ngươi lại không chịu, cứ tiếp tục như vậy ngày mai sẽ sưng thành đầu heo thật đấy."

Lý Mộng Ngư giật mình, do dự nói: "Nước rêu xanh có hiệu quả thật à?

Rêu xanh bẩn chết, chẳng lẽ tên Quan Hành Tam kia cố ý trị ta!"

Quan Hành Tam đang bưng bát vào liền nói: "Này, sao tiểu công tử ngươi cứ mang thành kiến với lão ca thế hả."

Hắn đặt bát lên bàn: "Đây là nước rêu xanh lão ca mới ép, trị vết ong chích rất tốt, ngươi có tin hay không thì tùy."

Nói xong hắn thờ ơ đi ra ngoài.

Lục Trường An lôi Lý Mộng Ngư từ trong chăn ra để bôi nước rêu xanh: "Ta thấy ngươi đừng so đo với hắn nữa, hắn rộng lượng chính trực thế này lại càng khiến ngươi có vẻ bụng dạ hẹp hòi."

Lý Mộng Ngư: "......"

Lục Trường An thấy sắc mặt hắn không đúng liền vội vàng đổi chủ đề: "À đúng rồi, còn chưa xem đồ ngươi mua giùm ta đâu!"
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 56: Ngươi thật sự muốn rời khỏi ta sao


Lục Trường An hớn hở chạy đến thư phòng ôm bao vải lớn mà Lý Mộng Ngư đem tới, sau đó thần bí đóng cửa lại, tràn đầy mong đợi giở từng lớp vải, cuối cùng mới lộ ra một cây cung sừng trâu xinh đẹp.

Lục Trường An cẩn thận cầm lên trầm trồ: "Oa, nặng ghê."

Lý Mộng Ngư nằm trong chăn hé ra một con mắt, hờ hững nói: "Đương nhiên, nhờ anh họ ta mua đấy, hắn làm phó tướng ở doanh trại Giang Bắc nên có thể mua được cung tốt."

Lục Trường An hài lòng gật đầu rồi lại hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền vậy?"

Lý Mộng Ngư nhàm chán nói: "123 lượng."

Lục Trường An: "!!!"

Má ơi!

Biết ngay Lý Mộng Ngư đã ra tay thì hàng này tuyệt đối không phải tầm thường mà!

Lục Trường An nước mắt lưng tròng, đau khổ nói: "Được được, vậy... vậy số tiền này đoán chừng nửa năm một năm ta cũng chưa trả hết đâu."

Lý Mộng Ngư thờ ơ ừ một tiếng rồi tặc lưỡi: "Đúng thật là, ta thấy ngươi cứ như yêu đơn phương ấy, còn muốn mua cung tặng hắn, người ta đã thích ngươi chưa?"

Lục Trường An lại nói: "Thế gian này đâu có mấy người vừa gặp đã thích, đều là lâu ngày sinh tình thôi.

Thật ra trong lòng hắn cũng chưa rõ đâu."

Xế chiều hôm đó, ăn cơm xong Lương Tuyển lại tới thác nước bên kia tắm rửa như thường lệ.

Lục Trường An vội vàng về phòng ôm cây cung đi theo hắn ra ngoài.

Đến thác nước bên kia, Lương Tuyển đã cởi bỏ áo, đang chuẩn bị cởi quần, Lục Trường An đành phải ho lên một tiếng, mặc dù y rất muốn ngắm thân thể Lương Tuyển gần hơn một chút nhưng giờ là lúc nói chính sự nên phải nén xuống trước đã.

Lương Tuyển quay đầu thấy Lục Trường An thì hấp tấp mặc áo vào lại.

"......"

Lục Trường An trợn trắng mắt.

Lục Trường An ôm bao vải đi lên phía trước: "Chỉ nhìn thôi mà ngươi khẩn trương thế làm gì, hừ."

Lương Tuyển im lặng một lát rồi đánh trống lảng: "Có chuyện gì không?"

Thường ngày Lục Trường An cũng sẽ không đến thác nước bên này tắm rửa.

Lục Trường An ngồi trên tảng đá, đắc ý ngẩng cằm lên: "Ta mua cho ngươi một món quà."

Trong lòng Lương Tuyển thoáng kinh ngạc, mờ mịt hỏi: "Sao tự nhiên lại mua đồ cho ta?"

Lục Trường An đưa bao vải cho hắn, thấy hắn không nhúc nhích liền thúc giục: "Mau cầm đi, nặng quá."

Lương Tuyển đành phải nhận, thấy Lục Trường An ra hiệu mới mở bao vải ra: "!!!"

Lục Trường An nhướng mày nói: "Ngươi bắn cung giỏi như vậy, cây cung gỗ thô ráp kia thực sự không xứng với ngươi."

Lương Tuyển rũ mắt, ngón tay trên cung sừng trâu nhẹ nhàng vuốt ve đầy trân trọng, nhưng trong lòng lại chẳng hề vui vẻ gì.

Chuyện nên tới vẫn phải tới, hắn nghĩ mình ở đây lánh đời đã lâu, có lẽ cũng đến lúc nên đi rồi.

"Đa tạ."

Lục Trường An chọc chọc cục đá dưới đất, trong lòng khẩn trương thử thăm dò: "Ừm, vậy sau này ngươi luyện tập bắn cung cho tốt đi, núi Thạch Oa nhiều thú rừng lắm, thuận tiện cho ngươi săn bắn."

Lương Tuyển ngẩng đầu nhìn y, đôi môi khẽ mấp máy, sắc mặt lại dần trở nên kiên nghị tựa như đã hạ quyết tâm.

Trong lòng Lục Trường An hoảng hốt, kéo ống tay áo Lương Tuyển vội vã cướp lời: "Sau... sau này ngươi dạy ta bắn cung được không?"

Trong giọng nói không tự chủ mang theo khẩn cầu.

Lục Trường An liều mạng muốn bám víu vào thứ gì đó dù trong lòng đau thắt từng cơn, khóe mắt Lục Trường An ửng đỏ, ngón tay bám lấy tay áo của Lương Tuyển khẽ run rẩy.

Trước khi dẫn Lương Tuyển về nhà, bình thường y đọc sách học hành, rảnh rỗi thì vẽ tranh kiếm tiền, xem bí tịch, rõ ràng một mình y cũng sống rất tốt.

Nhưng sớm tối ở chung với Lương Tuyển hơn hai tháng, được người này chăm sóc bao dung từng li từng tí, mặc dù mình thường bị hắn chọc giận đến đầu bốc khói nhưng giận xong lại cảm thấy mỗi một chi tiết nhỏ dường như chứa đầy mật ngọt......

"Vậy...

Lương Tuyển, ngươi thật sự muốn đi sao?"

Lương Tuyển nhắm mắt lại, ép buộc mình không nhìn Lục Trường An nữa, hắn trầm giọng nói: "Đa tạ Lục lão gia đã chiếu cố trong thời gian qua."

Lục Trường An như đụng phải lửa, cấp tốc rút tay về.

Lương Tuyển khẽ nói: "Thật xin lỗi."

Lửa giận của Lục Trường An trong nháy mắt bị câu nói kia làm bùng lên.

Lục Trường An đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội, y nói với vẻ không tin nổi: "Tốt, tốt, tốt!"

Đôi mắt như có lửa nhìn Lương Tuyển trừng trừng: "Thế thì rốt cuộc ngươi là ai?"

Lương Tuyển hơi nghiêng mặt đi, im lặng không nói.

Đầu ngón tay Lục Trường An co rút đau đớn, trên mặt lại cười lạnh: "Ngươi không nói ta cũng đoán được tám chín phần," y sắc bén nói: "Kỳ thật ngươi và Quan Hành Tam không chỉ có một lần duyên phận gặp nhau khi phát cháo đúng không?"

Con ngươi Lương Tuyển hơi co rút, quay lại thâm trầm nhìn Lục Trường An.

Lục Trường An không hề dao động, y cố gắng kìm chế hốc mắt nóng lên rồi nói tiếp: "Tính ngươi vốn cẩn thận, đề phòng mạnh, tháng Năm ta đem ngươi về, giờ đã là giữa tháng Bảy, sớm chiều ở chung nhưng ta hoàn toàn không biết gì về chuyện của ngươi cả."

Hắn đề phòng mình như thế chắc đã sớm ngờ tới chuyện hôm nay, không phải sao?

Lục Trường An lòng đau như cắt thở hổn hển: "Nhưng hôm đó trên núi Long Hành ngươi lại buông lỏng cảnh giác, đem Quan Hành Tam về cứu chữa."

Lục Trường An rơm rớm nước mắt: "Trước đó Quan Hành Tam còn uy hiếp Lý Tiểu Phúc không được báo quan, rõ ràng hắn không chỉ đơn giản là bị người khác ám hại, hắn đề phòng như thế sao lại yên tâm giao phó tính mạng vào tay ngươi?"

Lương Tuyển cúi thấp đầu nhìn mặt nước phản chiếu hình bóng Lục Trường An rồi nói: "Ngươi rất thông minh."

Lục Trường An chậm chạp ngồi trở lại tảng đá, khom người ép chặt lồng ngực vào đầu gối, đụng mạnh mấy lần rồi nói: "Đúng vậy, kỳ thật ta đã nhận ra ngươi khác thường từ lâu."

Y tự giễu: "Chỉ một vết đao mà thôi, chữa khỏi cho ngươi chẳng lợi hơn để ngươi bị thương không làm được gì hay sao, dù lão quy công có keo kiệt đến mấy thì cũng sẽ không tính sai, chuyện này chứng tỏ lão quy công biết chân ngươi bị thương nhưng không biết là vết đao.

Ngươi biết chữ hiểu y thuật, với bản lĩnh này dù không muốn chuộc thân ra ngoài mà ở Nam Phong Quán thì tuyệt đối không chỉ làm một quy nô thấp kém."

Y nói tiếp: "Hơn nữa từ khi vết thương lành lại, ngươi bắt đầu rèn luyện thân thể, chuyện này không có gì đáng trách, nhưng ta thấy dáng vẻ ngươi rõ ràng là đang dồn sức chờ thời cơ hành động, chuẩn bị làm việc lớn.

Đó là chưa nói bây giờ ngươi còn để lộ tài bắn cung giỏi."

Nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống trên mặt Lục Trường An, y nghẹn ngào nói: "Ta cứ tưởng sống yên ổn trên núi lâu ngày thì ngươi có thể dần quên đi ý định của mình, nào ngờ vẫn không giữ được ngươi."

Trong lòng Lương Tuyển đau xót khó nhịn, hắn cắn đầu lưỡi một cái rồi mới nói: "Ta đã nợ ngươi ân tình quá lớn."

Lục Trường An chớp chớp để nước mắt tan đi rồi ngẩng đầu nhìn hắn: "Lúc trước ta từ trong thành trở về, trên đường gặp được một nha sai, hắn nói nha môn đang truy nã một người bị mất góc tai trái."

Lương Tuyển cầm cung không nói lời nào, còn Lục Trường An giống như không nói ra hết thì không chịu bỏ qua: "Nhưng người kia còn có một vết sẹo trên má trái, hơi khác với ngươi."

Y nhìn thẳng vào Lương Tuyển hỏi: "Quan Hành Tam để râu quai nón nhìn không rõ mặt, trên má trái của hắn có sẹo đúng không?"

Ánh mắt Lương Tuyển u ám nặng nề, khàn giọng nói: "Ngươi học vấn tốt, không ngờ suy luận cũng rất giỏi."

Lục Trường An giật giật khóe miệng, cố nén một hồi nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Hai tháng nay ngươi đã bao giờ nghĩ đến chuyện ở lại đây sống yên ổn với ta chưa?"
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 57: Một chút đường là ngọt


Đã bao giờ nghĩ ở lại đây sống yên ổn hay chưa?

Lương Tuyển thầm nghĩ sao lại không chứ, câu hỏi này cũng giống như hỏi một người đã đói bụng cả ngày có muốn sống những ngày tháng chẳng cần lo cơm áo hay không.

Quả thực hắn không giờ khắc nào không nghĩ hay là mình cứ quên hết mọi chuyện quá khứ, từ nay về sau ở bên cạnh Lục Trường An, nhìn y cười nhìn y dỗi, chăm sóc bảo vệ y.

Khi Lương Tuyển nhìn thấy Lục Trường An ở sân sau bề bộn của Nam Phong Quán, y cúi gằm mặt được lão quy công gian xảo dẫn tới, lúc ấy Lương Tuyển cứ tưởng y là một người đáng thương bán mình vào quán, nào ngờ y lại đến mua người.

Y giấu kín nửa mặt trong khăn, lộ ra đôi mắt đen láy sáng rực lặng lẽ đánh giá hắn, giống như một chú thỏ con đáng yêu đang thăm dò muốn đến gần người.

Không ngờ sau đó y thật sự bỏ bạc ra mua hắn.

Mặc dù y hơi xấu tính nhưng rõ ràng tâm địa rất tốt, thấy trên đùi hắn có vết thương liền nhường con lừa cho hắn cưỡi, còn dẫn hắn đi khám bệnh mua thuốc, Lương Tuyển biết mình đã gặp được một tiểu lão gia nói năng chua ngoa nhưng tâm tính lương thiện.

Ngày đó về núi Thạch Oa, khi Lục Trường An ôm Đại Hoa nói sau này bọn họ là người một nhà, Lương Tuyển chợt thấy như mình đơn độc bôn ba trong tuyết quá lâu, giữa bóng tối đột nhiên được người khác nhét lò sưởi vào ngực hắn, cái lạnh tê tái và sự cô độc đã sớm quen thuộc trong khoảnh khắc ấy chợt xông lên đầu gào thét khiến hắn gần như không ngăn được ý muốn đắm chìm trong ánh sáng ấm áp của Lục Trường An.

Nhưng không ngờ tiểu lão gia này lại xem hắn như tiểu quan nên mới mua về, sau khi náo loạn một trận, hắn cứ nghĩ phen này mình thảm rồi, nào ngờ Lục Trường An giận thì giận nhưng rốt cuộc cũng không đuổi hắn đi, Lương Tuyển nghĩ thầm mình không nhìn lầm người, Lục Trường An quả thực rất tốt bụng.

Chỉ là Lục Trường An không bán hắn đi mà lại bắt đầu giày vò các kiểu làm người ta dở khóc dở cười.

Chỉ là Lục Trường An không biết mình hoạt bát đáng yêu đến mức nào, ngay cả khi nổi cáu cũng khiến tim hắn mềm nhũn, y vừa thẳng thắn vừa ngượng ngùng trêu chọc tâm can hắn, thực sự càng khiến người ta yêu thương rung động.

Lúc đầu Lương Tuyển quả thực giống như đang nhìn một đứa bé làm nũng, chờ Lục Trường An chán nản thì sẽ dần mất đi hứng thú với hắn.

Nhưng không ngờ thời gian qua đi hắn lại không tự chủ được quan tâm đến y trước.

Khi thấy Lục Trường An nũng nịu với mình, trong lòng hắn như có bàn chải nhỏ quét qua, vừa đau vừa ngứa, ngay cả gió núi cũng thấy ngọt.

Nhưng đây cũng chưa tính là gì, hôm đó hắn tắm rửa xong về nhà trông thấy Lục Trường An mặc áo mỏng yên tĩnh nằm ngủ, hắn gần như có phản ứng ngay lập tức, khi đó hắn mới nhận ra mình đã động tâm với y từ lâu lắm rồi.

Khi bôi thuốc cao cho Lục Trường An, khi xoa mông cho y, khi Lục Trường An tự xử......

Lần nào hắn cũng phải dùng hết ý chí mạnh nhất của cả đời mình mới có thể thoát ra khỏi những cám dỗ này.

Cũng phải thôi, mười năm nay hắn một mình chật vật sinh tồn, trong lòng chứa đầy thù hận cay đắng, giờ gặp được một người chân thành tha thiết, nhiệt tình thắp lên ngọn lửa trong thế giới tối tăm của hắn thì sao có thể không trân trọng khắc ghi đối phương vào lòng.

Một người nếu trong miệng quá đắng thì chỉ cần người khác cho một chút xíu đường cũng đủ khiến hắn ngọt đến tận tim, huống chi Lục Trường An còn là một hũ mật ngọt lịm mê say!

Nhưng việc hắn cần làm đã đến lúc nguy cấp, sau này chỉ sợ tính mạng khó đảm bảo, giờ có thể trốn trên núi Thạch Oa tham lam mấy ngày yên tĩnh đã rất xa xỉ, hắn làm sao còn dám mơ tưởng đến Lục Trường An?!

Lương Tuyển im lặng thật lâu khiến sắc mặt Lục Trường An trở nên ảm đạm, y hít sâu một hơi rồi nói: "Thôi bỏ đi."

Lục Trường An đứng dậy, khổ sở cúi thấp đầu nhảy xuống tảng đá rồi thất hồn lạc phách đi về nhà.

Y không biết sau lưng mình, Lương Tuyển nắm chặt cung sừng trâu đến mức bàn tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu.

Lục Trường An buồn bã trở lại tòa viện, vừa vào cửa đã bị Lý Tiểu Phúc xông tới kéo đi.

"Lục công tử, ngươi nói xem, ngươi nói xem, thiếu gia nhà chúng ta có phải là người giỏi thư pháp nhất trong thư viện không!"

Mặc kệ ngươi giỏi nhất hay giỏi nhì, lão tử giờ đang thất tình, chỉ muốn về phòng khóc một trận được không!

Lục Trường An nóng nảy quát: "Đúng vậy!

Lý Mộng Ngư mẹ nó chính là người giỏi thư pháp nhất!"

Mọi người: "............"

Khóe miệng Lý Mộng Ngư run rẩy, tay cầm bút lông cũng run rẩy, một giọt mực rơi xuống tờ giấy trắng như tuyết.
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 58: Cứ mãi ngược công tử Mộng Ngư của chúng ta


Lục tú tài hùng hổ ngồi xuống, khí thế bức người quát to: "Nào, so thì so!

Sao lại không so chứ!"

Tiếng quát như muốn khóc, y rưng rưng nước mắt nức nở: "Hôm nay hai ngươi phải so cao thấp tốt xấu mới được!

Tiểu Phúc Tử!

Mài mực đi!"

Lý Mộng Ngư: "......"

Quan Hành Tam: "......"

Lý Tiểu Phúc rụt cổ, trong lòng hối hận muốn chết, nếu biết trước thế này thì hắn đã không vì một câu trêu chọc của Quan Hành Tam mà vỗ ngực tự xưng thiếu gia nhà mình giỏi thư pháp nhất, lần này thì hay rồi, không biết Lục công tử uống nhầm thuốc gì mà còn bắt thiếu gia nhà mình so tài thư pháp với tên thổ phỉ đáng ghét kia, chuyện này, chuyện này......

Đôi mắt sắc lẻm còn long lanh nước của Lục Trường An quét tới, Lý Tiểu Phúc run lên một cái, không dám chần chờ mà cúi đầu khom lưng bảo y: "Vâng vâng vâng, ta đi chuẩn bị đây."

Lý Mộng Ngư lặng lẽ quan sát Lục Trường An, thấy miệng y méo xệch, rõ ràng trong mắt ngấn lệ nhưng đỉnh đầu lại bốc khói nghi ngút!

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lý Mộng Ngư lập tức bỏ qua hiềm khích lúc trước thì thào nhắc nhở Quan Hành Tam bên cạnh: "Lục Trường An có biến, chắc sắp nổi nóng rồi, lúc dầu sôi lửa bỏng thế này đừng nên đối đầu với y."

Trên đầu Quan Hành Tam hiện lên ba vạch đen, khẽ gật đầu: "Được, nghe lời ngươi."

Lục Trường An giống như đứa trẻ ấm ức, giơ tay dụi mắt rồi hít sâu một hơi nói to: "Mỗi người các ngươi viết hai câu để ta nhận xét, cứ viết......"

Y còn chưa dứt lời thì đúng lúc Lương Tuyển đi tới, Lục Trường An rưng rưng nước mắt, gân cổ khàn giọng quát: "Cứ viết "Ta hướng lòng mình về trăng sáng, ai ngờ trăng sáng soi cống rãnh" đi!"

Mọi người: "............"

Lý Mộng Ngư bừng tỉnh đại ngộ, à há, thì ra là thế!

Lý Tiểu Phúc trải giấy xong, Lý Mộng Ngư đi lên trước, hắn lấy lại bình tĩnh, ổn định hơi thở, bàn tay vững vàng viết xuống từng nét cứng cỏi có thần, kiểu chữ Sấu Kim Thể rất đẹp, khi viết xong hai câu thơ, sắc mặt Lý Mộng Ngư mới giãn ra lộ vẻ đắc ý hài lòng.

"Nào, đến lượt ngươi."

Hắn nhướng mày nhìn Quan Hành Tam.

Quan Hành Tam thử nhìn thoáng qua chữ hắn, chân tâm thật ý khen ngợi: "Chà, quả nhiên là tiểu công tử, viết chữ đẹp thật, vừa chỉnh tề vừa rõ ràng."

Lý Mộng Ngư: "......"

Quan Hành Tam đứng trước bàn tiện tay cầm bút lông, ung dung chấm mực rồi nhanh nhẹn múa bút viết ra hai câu thơ kia: "Ha ha ha, may mà không bị thương ở tay."

Lý Mộng Ngư vừa ngó thử thì đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy hai hàng bút tích còn chưa ráo mực, thế bút khoẻ khoắn thoải mái, mạnh mẽ hữu lực mà không mất đi vẻ phóng khoáng, đủ thấy công lực thư pháp của Quan Hành Tam không hề thua kém hắn mà thậm chí......còn cao hơn hắn.

Lý Mộng Ngư biết rõ khuyết điểm thư pháp của mình, với tính cách cầu toàn, hắn viết chữ chậm, hạ bút cẩn thận, chữ viết ra kiểu gì cũng sẽ tinh xảo quá mức.

Nhưng lúc nãy Quan Hành Tam phóng khoáng vung tay lên viết, khi so sánh vẻ tiêu sái tự tại của hắn và thái độ thận trọng của Lý Mộng Ngư, mặc dù thư pháp của họ mỗi người một vẻ nhưng công lực lại chênh nhau rõ ràng.

Lý Mộng Ngư: "......"

Lý Tiểu Phúc cụp đuôi không dám nói tiếp nữa, mặc dù hắn nhìn không ra chỗ tốt xấu giữa hai kiểu thư pháp nhưng hắn lại hiểu sắc mặt thiếu gia nhà mình!

Má ơi, mặt thiếu gia còn đen hơn đáy nồi nữa!

Không ngờ thư pháp đáng tự hào nhất của hắn lại bị tên Quan Hành Tam này hạ thấp!

Lý Mộng Ngư khóc không ra nước mắt đi tới ngồi cạnh Lục Trường An, hai người thất hồn lạc phách chết lặng.

Quan Hành Tam gãi đầu: "Hai người các ngươi sao thế?

Mặt ai cũng đờ đẫn cả."

Lý Mộng Ngư u oán ngẩng đầu: "Bình thường ngươi luyện chữ thế nào?"

Quan Hành Tam khoát tay hờ hững nói: "Những người sống nay chết mai như chúng ta thì luyện chữ làm gì, có thời gian rảnh đi uống rượu không tốt hơn à, khi nào chuyện làm ăn cần tới thì mới viết hai chữ cho tiên sinh phòng kế toán của chúng ta thôi, sao rồi?

Có phải viết xấu lắm không, ha ha ha."

Lý Mộng Ngư: "............"

Quan Hành Tam vẫn chưa phát giác điều gì, còn thở dài nói: "Vẫn là tiểu công tử ngươi viết chữ đẹp, mỗi lần lão ca viết chữ thì đám khỉ ngồi bên dưới đều than thở nhìn chẳng hiểu gì."

Lý Mộng Ngư hai mắt rưng rưng vỗ bàn một cái rồi phất tay áo đi vào thư phòng.

Quan Hành Tam: "???"

Một lát sau, Quan Hành Tam đứng trước cửa thư phòng gọi: "Canh ngọt nguội rồi, hai vị tiểu công tử ra ăn đi."

Lý Mộng Ngư và Lục Trường An lần lượt bị Lý Tiểu Phúc kéo ra, hai người vừa ủ rũ bưng bát lên thì Quan Hành Tam đã xì xụp húp một ngụm canh ngọt, còn khoan khoái thở dài: "Ngon thật!"

Khóe mắt Lý Tiểu Phúc rút gân, hắn lén liếc nhìn Lý Mộng Ngư, thầm nghĩ tướng ăn của tên Quan Hành Tam này thô bỉ như thế, thiếu gia nhà mình có thể chịu nổi sao.

Tay trái của Lý Mộng Ngư đang ưu nhã cầm thìa chợt cứng đờ, khóe miệng hắn run rẩy, nghe tiếng húp soàm soạp của Quan Hành Tam thì lại nhớ tới chuyện so tài thư pháp giữa bọn họ, trong lòng không khỏi đau thương, nghĩ đi nghĩ lại đầu óc hắn bỗng nhiên co lại, sau đó ném thìa rồi bắt chước người ta phóng khoáng bưng bát ngửa đầu uống cạn!

"Khụ khụ khụ!

Khụ khụ khụ!"

Mọi người: "......"
 
[Hoàn][Đm] Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ
Chương 59: Tú tài thất tình


Sau khi Lý Mộng Ngư bị sặc canh ngọt thì buồn bực thắp hai ngọn đèn đi vào thư phòng, nhìn bộ dạng này của hắn chỉ sợ là muốn luyện chữ suốt đêm.

Lục Trường An cũng chẳng còn tâm trạng quản hắn, hiện giờ trong lòng y trống rỗng, đầu ngón tay co rút đến khó chịu.

Đầu gỗ thật sự không chịu ở lại nữa, Lục Trường An tuyệt vọng nghĩ.

Lục Trường An thẫn thờ nằm trên giường, đôi mắt vô hồn, muốn nổi giận cũng chẳng có sức lực.

Nhưng thấy phản ứng gần đây của Lương đầu gỗ cũng không có vẻ gì là thờ ơ với mình, chẳng lẽ, chẳng lẽ mình đoán đúng rồi, Lương đầu gỗ thật sự là người trên lệnh truy nã hôm đó sao?

Lục Trường An vừa nghĩ tới sau này không còn được gặp Lương Tuyển, từ đây lại phải sống một mình lẻ loi trơ trọi trên núi thì liền khó chịu không thở nổi.

Lục Trường An hai mắt đỏ bừng đứng dậy mò mẫm đến bàn uống nước.

Cửa phòng cọt kẹt mở ra, Lý Mộng Ngư giống hệt âm hồn lướt vào, không nói năng gì mà thả mình xuống giường Lục Trường An, quấn chặt chăn mền vùi mình lại.

Hai huynh đệ cùng chung cảnh ngộ, một người nằm bẹp trên giường cô đơn, một người ngồi cạnh bàn thất thần, tuy có nỗi khổ khác nhau nhưng đều bi thương nói không nên lời.

Hồi lâu sau, Lục Trường An quay lại nhìn Lý Mộng Ngư đang chiếm đoạt giường mình, đành phải chống bàn đứng dậy sang thư phòng bên cạnh ngủ, giường y không lớn, giờ y không có tâm trạng chen chung một chỗ với người khác.

Lục Trường An đứng ở cửa nhìn gian phòng bên kia của Lương Tuyển, trong phòng đã tắt đèn tối om nên chẳng thấy được gì.

Lục Trường An ngồi phịch trên giường ở thư phòng, cứ cảm thấy đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó nhưng trong lòng y khổ sở, đầu óc đã hoàn toàn biến thành bột nhão nên cái gì cũng nghĩ không thông.

Lục Trường An cuộn mình như cún con đáng thương bị người ta bỏ rơi, thút thít nghẹn ngào.

Đến giờ Sửu, Lục Trường An khóc mệt rũ mới nhắm mắt thiu thiu ngủ, bất thình lình nghe thấy tiếng động rất khẽ như có ai đi tới.

Lục Trường An đột ngột mở đôi mắt sưng húp ra, ai tới vậy?!

Trong phòng bên trái, Lương Tuyển nhẹ nhàng mở cửa sổ để ánh trăng chiếu vào rồi cẩn thận gấp mền gối trên giường.

Sau đó hắn trải ra một tấm vải màu xanh đen, đem tất cả quần áo Lục Trường An mua cho hắn bỏ vào rồi cột thành một bao hành lý đơn giản.

Lương Tuyển nhắm mắt lại, giờ phút này trong đầu hắn không còn nhớ nổi điều gì khác ngoài hình ảnh Lục Trường An cười to, giở trò xấu, hồn nhiên, cáu kỉnh, mắt sưng vù......

Nếu gặp được Lục Trường An trễ hơn mấy tháng thì tốt biết bao, sau khi hắn làm xong chuyện cần làm, nếu có thể sống sót trở về thì sẽ không còn vướng bận gì nữa, có thể toàn tâm toàn ý thích Lục Trường An, có thể trân trọng đón nhận sự nũng nịu trêu chọc dụ dỗ của y, cũng không cần che giấu không cần kiềm chế tình cảm và khát vọng của mình đối với y.

Lương Tuyển khổ sở đỏ cả vành mắt, tay siết chặt gần như ứa máu.

Hắn lặng lẽ đến trước phòng Lục Trường An rồi lấy từ trong ngực ra một túi gấm nhỏ, chắp tay trước ngực gửi gắm hết mọi tình cảm dưới đáy lòng không cách nào thổ lộ vào trong túi.

Hắn ngồi xổm xuống định đặt túi gấm nhỏ trước ngưỡng cửa, nhưng khi đặt xuống mới phát hiện mình không thể nào từ biệt Lục Trường An dễ dàng như vậy.

Lương Tuyển nắm chặt túi gấm rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, từng bước từng bước đi vào.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở khẽ khàng, ánh trăng nhạt nhòa lặng lẽ phản chiếu đường nét đồ đạc bày biện trong phòng, nhưng Lương Tuyển biết rõ cách bài trí bàn ghế ở đây, dù nhắm mắt vẫn có thể đi đến cạnh giường Lục Trường An.

Lương Tuyển quỳ xuống một chân, ngón tay run rẩy đặt túi gấm nhỏ bên gối người đang ngủ say, hắn nhắm nghiền mắt, đau lòng đến không thở nổi, lần này ra đi cũng chẳng biết có cơ hội sống sót hay không, biết đâu đây chính là lần cuối cùng hắn được ở bên Lục Trường An.

Lương Tuyển chống lên giường, thành kính nghiêng người muốn đặt một nụ hôn lên trán người đang ngủ say.

"!!!"

Lục Trường An để chân trần đứng ở cửa vào khoảnh khắc này sững sờ tột độ!

Thì ra... thì ra người Lương Tuyển thích là Lý Mộng Ngư!

Lương Tuyển ngửi thấy trên tóc người đang ngủ có mùi hoa quế nhàn nhạt thì trong lòng thoáng nghi ngờ, Lương Tuyển muốn kéo màn ra để mượn ánh trăng chiếu vào nhìn cho rõ mặt người nằm trên giường, nhưng đúng lúc này cửa phòng lại bị đẩy mạnh.

Lương Tuyển đột ngột quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng vằng vặc, Lục Trường An đang hung dữ nhìn hắn.

"......"

Khóe miệng Lương Tuyển giật giật, hắn đành phải nắm chặt túi gấm nhỏ trong tay, sau đó nặng nề bước tới cửa muốn tự mình đưa vật này cho Lục Trường An, chỉ là không biết người này có chịu nhận không nữa.

Lục Trường An đứng dưới hiên, vừa đau lòng vừa tức giận trừng mắt liếc hắn một cái rồi cười lạnh: "Hành lý đều chuẩn bị xong cả rồi, giờ muốn lưu luyến không rời tạm biệt tiểu bảo bối của ngươi đấy à?"

Lương Tuyển bị mấy chữ "tiểu bảo bối" của y làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, Lục Trường An vẫn không hay biết gì, trong lòng y vừa đau khổ vừa căm tức, quả thật chỉ muốn đánh kẻ đáng chết này một trận.

"Ngươi đi ......"

"Ta tưởng là ngươi."

Nửa câu sau của Lục Trường An còn bị kẹt lại trong cổ, y cả giận nói: "Cái gì......

A!"

Y chợt nhận ra Lương Tuyển nói "tưởng là ngươi" có ý gì!

Lục Trường An sửng sốt trừng mắt nhìn Lương Tuyển: "Cái, cái gì?"

Tay Lương Tuyển khẽ run, hắn đưa túi gấm nhỏ cho Lục Trường An, trịnh trọng nói: "Đây là vật quý giá nhất trên người ta, tặng cho ngươi."

Lục Trường An ngẩn ngơ nhận lấy túi gấm nhỏ, y lúng túng hỏi: "Đây là gì vậy?"

Lương Tuyển siết chặt tay, giọng nói trầm thấp: "Trường An, ta phải đi rồi."

Lục Trường An đang muốn mở túi ra xem thì đột nhiên dừng lại, quả thực y chỉ muốn ném túi gấm vào mặt Lương Tuyển mà thôi: "A!

A?

Ngươi đi?

Ngươi đi đâu?"

Lương Tuyển nhìn y chăm chú: "Thật xin lỗi, Trường An."

Nước mắt Lục Trường An lại muốn trào ra, y kiên cường cắn môi không chịu lên tiếng.

Lương Tuyển khổ sở hít sâu một hơi rồi nói: "Ngươi phải bảo trọng, nếu như, nếu như......

Nếu như ta còn mạng trở về thì tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi nữa."

Lương Tuyển giật giật ngón tay muốn nắm tay Lục Trường An nhưng cuối cùng lại thôi, hắn cúi đầu quay người đi.

Đôi mắt đẫm lệ của Lục Trường An mờ mịt nhìn theo thân hình cao lớn của Lương Tuyển cô độc rời đi trong đêm, Lục Trường An cảm thấy cảnh tượng này đâm vào mắt mình đau buốt, y muốn gọi với theo Lương Tuyển, muốn bảo hắn làm xong chuyện cần làm thì mau mau về nhà.

Lục Trường An thương tâm đến nỗi ngón tay cuộn lại đau nhói, y ngồi xổm xuống ôm đầu gối òa khóc nức nở.

Lý Mộng Ngư đi chân trần tới bên cạnh, hắn thở dài ôm lấy Lục Trường An, dù bị nước mắt nước mũi của y chùi hết vào áo cũng cố nhịn xuống.

Một lát sau, Lý Mộng Ngư giật giật ngón chân dính bùn đất, cảm thấy mình thực sự không chịu được nữa: "Được rồi được rồi, khóc xong chưa?

Khóc xong thì nhanh đi nấu nước cho ta tắm táp rửa chân, à, nhớ chuẩn bị cho ta một bộ đồ sạch nữa đấy!"

Lục Trường An: "......"

Y nức nở nói: "Biến đi!"
 
Back
Top Bottom