Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ

[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 19: Đổi bao nhiêu mỹ nhân


Tiểu nhị bị Tiêu Lâm Thành kéo đến ngây người, "Cắn, cắn gì cơ?"

"Cắn cổ......"

Tiêu Lâm Thành ngừng nói, thấy trên cổ tiểu nhị không có dấu răng lại truy hỏi, "Y cắn chỗ nào của ngươi hả?!"

Tiểu nhị mờ mịt, "Ai cắn ta cơ?"

Tiêu Lâm Thành sững sờ, "Chẳng phải ngươi mới vừa nói Khinh Ngôn đè ngươi à?"

"Đúng vậy," tiểu nhị gật đầu, "Tối qua Mộc công tử bẻ quặt tay ta sau lưng."

Tiêu Lâm Thành: "......

Có thế thôi à?"

Tiểu nhị: "Đâu chỉ có vậy!

Y còn......"

Tiêu Lâm Thành lại giật thót tim, sau đó nghe tiểu nhị khóc lóc kể lể: "Y còn cầm kim đâm ta nữa, đau lắm!"

Tiêu Lâm Thành: "......

À."

"Ái chà!"

Cố Văn Vũ bên cạnh chợt kinh ngạc hỏi, "Tiêu công tử, cổ ngươi bị sao vậy?

Bị ai cắn thế?"

Tiêu Lâm Thành sờ cổ, nhất thời không biết nói thế nào."

Cắn bầm xanh rồi kìa," Cố Văn Vũ tặc lưỡi, "Chắc phải đau lắm nhỉ?"

Lúc này Mộc Khinh Ngôn từ ngoài cửa đi vào, Tiêu Lâm Thành vội vàng lắc đầu: "Không đau, không đau chút nào hết."

Cắn sâu như vậy mà còn không đau à?

Khóe miệng Cố Văn Vũ giật giật, hay là bị cắn choáng váng rồi?"

Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành đi tới hỏi, "Ngươi đi đâu vậy?

Ăn điểm tâm chưa?"

Nghe hắn nói, Cố Văn Vũ mới nhớ ra mình xuống lấy điểm tâm cho phu nhân, suýt nữa thì quên mất.

Hắn vội vàng kéo tiểu nhị ra sau bếp bưng điểm tâm.Mộc Khinh Ngôn lấy hộp thuốc cao ra khỏi tay áo, mở nắp quệt một ít bôi lên dấu răng trên cổ Tiêu Lâm Thành rồi nói khẽ: "Còn đau không?"

Ngón tay mát lạnh lướt qua cổ hơi nhột làm Tiêu Lâm Thành run lên, "Không, không đau."

Hắn ngây ngốc nghĩ hình như Khinh Ngôn...... lâu lắm rồi chưa cắn mình.Mộc Khinh Ngôn bôi cho hắn rồi đóng nắp hộp thuốc nhét vào tay hắn nói: "Mỗi ngày bôi ba lần nhé."

Tiêu Lâm Thành nhìn vật trong tay, nhịn không được cười hỏi: "Sáng sớm ngươi đã ra ngoài mua cái này cho ta rồi à?"

Mộc Khinh Ngôn gật đầu.

Mặc dù y đem theo khá nhiều thuốc nhưng không có thuốc chữa lành vết cắn, dù sao cũng chưa từng nghĩ sẽ bị thương kiểu này.Tiêu Lâm Thành lại nhét thuốc vào tay y rồi chơi xấu nói: "Ngươi cắn thì ngươi phải bôi cho ta chứ."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Ngươi không có tay à?"

Ôi, các vị khách quan ở trọ hay là......

Khách, khách quan?!"

Ngoài cửa chợt vang lên giọng nói khiếp đảm của chưởng quỹ, Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn ngoái đầu lại thì thấy một tên áo đen gác kiếm lên cổ chưởng quỹ.Ngoài quán trọ đã bị mười hộ vệ bao vây, một nam nhân trung niên mặc áo gấm bước vào, bên cạnh là tên áo đen giống kẻ hôm qua muốn cướp hạt châu của Mộc Khinh Ngôn."

Chủ tử," tên áo đen kia nhìn Mộc Khinh Ngôn rồi nói với nam nhân, "Chính là y đấy ạ."

Tiêu Lâm Thành sầm mặt, vô thức nắm lấy tay Mộc Khinh Ngôn dưới tay áo.Nam nhân nhìn Mộc Khinh Ngôn từ trên xuống dưới rồi chậm rãi mở miệng hỏi: "Nghe nói ngươi có hạt châu đúng không?"

Mộc Khinh Ngôn và Tiêu Lâm Thành liếc nhau --- Lại đến vì hạt châu kia nữa à?"

Hạt châu gì?"

Tiêu Lâm Thành giả ngu nói, "Hình dạng ra sao?"

Tên áo đen chỉ vào Mộc Khinh Ngôn nói: "Ngay trên cổ y kìa."

"Vớ vẩn," Tiêu Lâm Thành nói, "Trên cổ y làm gì có hạt châu."

Hôm qua tháo xuống rồi.Mộc Khinh Ngôn kéo cổ áo ra hiệu trên cổ mình thật sự chẳng có gì cả.Tiêu Lâm Thành vội vàng kéo kín lại cho y, "Làm gì vậy?!"

Mộc Khinh Ngôn: "Chẳng phải bọn họ muốn nhìn à?"

"Bọn họ muốn nhìn thì ngươi cho nhìn à?"

Tiêu Lâm Thành cả giận, "Ta muốn nhìn sao ngươi không cho ta nhìn hả?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Ngươi muốn nhìn gì cơ?"

Chủ tử," tên áo đen nói, "Hôm đó ở quán trà rõ ràng ta thấy y đeo trên cổ đấy ạ."

Tiêu Lâm Thành giật mình nhớ lại hôm đó ở quán trà, Mộc Khinh Ngôn muốn hỏi Cố Văn Vũ và Bạch Diệc Sương có biết thân thế của hắn hay không nên mới kéo hạt châu ra khỏi áo.Vậy những kẻ đuổi theo này là ai?

Chỉ muốn cướp hạt châu kia hay còn có mưu đồ khác?"

Hai vị đừng khẩn trương," nam nhân ngồi cạnh bàn nhìn sang Mộc Khinh Ngôn nói, "Ta có vị cố nhân nhiều năm không gặp.

Hắn từng có một hạt châu, chẳng hay hạt châu của công tử ở đâu ra vậy?"

Tiêu Lâm Thành vẫn nói: "Đã bảo trên người y không có hạt châu nào rồi mà."

Nam nhân không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng phất tay, hai hộ vệ sau lưng lập tức rút kiếm xông lên."

Coi chừng!"

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn mỗi người ngăn một tên, nhưng đối phương người đông thế mạnh nên có thêm mấy kẻ lao tới.Tiêu Lâm Thành thấy bọn chúng toàn nhắm vào Mộc Khinh Ngôn thì sốt ruột giơ hạt châu bên hông lên hét lớn: "Ở chỗ ta đây này!"

Cố Văn Vũ và Bạch Diệc Sương trên lầu nghe thấy động tĩnh định xuống giúp một tay, thấy bọn họ không đánh nữa thì lại tránh sang bên cạnh cầu thang.Mộc Khinh Ngôn giữ chặt Tiêu Lâm Thành, lo lắng nói, "A Tiêu......"

"Không sao đâu," Tiêu Lâm Thành nắm chặt tay y, "Đừng sợ."

Nam nhân nhìn hạt châu sáng lóng lánh trong tay Tiêu Lâm Thành, ánh mắt run lên, "Hạt châu này từ đâu mà có?!"

Tiêu Lâm Thành cũng lười giả bộ nên nói thẳng: "Mẹ ta để lại cho ta."

"Mẹ ngươi?"

Nam nhân trầm ngâm nói, "Phải rồi, hắn từng nói muốn tặng cho người trong lòng mà."

Hắn ngước mắt lên, năm ngón tay siết chặt, "Cha ngươi đâu?

Dẫn ta đến gặp hắn đi."

Tiêu Lâm Thành: "Ta không có cha."

Nam nhân nhíu mày, "Cái gì?"

Tiêu Lâm Thành: "Từ lúc sinh ra ta đã không có cha rồi."

"Không thể nào," nam nhân nói, "Nếu hạt châu này thật sự là hắn tặng cho mẹ ngươi thì thể nào hắn cũng phải đi tìm các ngươi chứ."

Hắn nghĩ ngợi rồi hỏi: "Mẹ ngươi ở đâu?"

Tiêu Lâm Thành: "Mất lâu rồi."

Nam nhân: "......"

Nam nhân vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy mẹ ngươi tên gì?"

Tiêu Lâm Thành: "Không biết."

Nam nhân nhíu mày, sao ngươi cái gì cũng không biết thế hả?

Ngươi đang gạt ta đúng không?Tiêu Lâm Thành hết sức thản nhiên, chính là không nhớ rõ, trí nhớ không tốt.Chẳng lẽ hắn không phải con trai Tam ca sao?

Nam nhân tự hỏi hay là mình đoán sai?Hắn nhìn Tiêu Lâm Thành rồi nói: "Đưa hạt châu cho ta."

Tiêu Lâm Thành không chịu, "Sao phải đưa cho ngươi chứ?"

"Ta đâu lấy không của ngươi," nam nhân nói, "Ngươi muốn đổi bao nhiêu bạc?"

Tiêu Lâm Thành lén lút thì thầm với Mộc Khinh Ngôn: "Hạt châu này đúng là đáng giá thật đấy."

Mộc Khinh Ngôn: "Nhưng đây là vật mẹ ngươi để lại cho ngươi mà."

"Ta biết," Tiêu Lâm Thành quay đầu nói với nam nhân, "Không đổi."

"Không cần bạc à?"

Nam nhân nhìn dấu răng trên cổ hắn, đột nhiên vỡ lẽ, "Vậy muốn đổi người đúng không?

Ngươi muốn đổi bao nhiêu mỹ nhân?"

"Mỹ nhân gì chứ?!"

Tiêu Lâm Thành giật nảy mình, vội vàng nói với Mộc Khinh Ngôn, "Ta có nói vậy đâu."

"Hừ, dám làm mà không dám nhận, đạo đức giả," nam nhân khinh bỉ nói, "Tự nhìn lại cổ mình đi."

Hắn dừng một lát rồi nói thêm, "Phóng đãng."

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 20: Ngay cả sâu cũng không bằng


Tiêu Lâm Thành sững sờ, sau đó vớ lấy ấm trà trên bàn định nện người, "Ai phóng đãng hả?!

Cổ ta làm sao?!

Chẳng phải chỉ bị Khinh Ngôn cắn một cái thôi sao?!

Ngươi ghen tị à?!"

"A Tiêu," Mộc Khinh Ngôn vội vàng ôm chặt eo cản hắn lại, "Đừng nóng."

"Khinh Ngôn, ngươi thả ta ra," Tiêu Lâm Thành tức giận nói, "Ta phải đập chết tên nói bậy này mới được!"

Nam nhân nhìn Mộc Khinh Ngôn bằng ánh mắt phức tạp: "Ngươi cắn à?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Không được sao?Nam nhân lại nhìn sang Tiêu Lâm Thành, "Vậy ngươi...... thích nam đúng không?"

Tiêu Lâm Thành khựng lại, phút chốc càng tức hơn, suýt nữa vác ghế nện hắn, "Nam gì mà nam?!

Ngươi không hiểu tiếng người à?!

Ta không đổi!"

Trong lúc giãy giụa, hạt châu kia vô tình tuột khỏi tay lăn đến góc tường.Tiêu Lâm Thành đang định nhặt thì mấy thanh kiếm sáng loáng lập tức kề tới."

Ngươi đã không muốn tiền, cũng không cần người," nam nhân nhặt hạt châu lên nói, "Thế thì thôi vậy."

Tiêu Lâm Thành nhíu mày: "Trả lại cho ta!"

"Ngươi giữ hạt châu này sẽ chỉ chuốc họa thôi," nam nhân quay lưng đi ra ngoài, "Nếu ta thật sự nghĩ sai thì đến lúc đó sẽ trả lại cho ngươi."

"Ngươi đứng lại!"

Tiêu Lâm Thành nhấc chân muốn đuổi theo nhưng lại bị mấy hộ vệ cản đường."

Cút đi!"

Tiêu Lâm Thành đột ngột cướp đao của một kẻ trong số đó bổ về phía đao kiếm đang chém tới."

A Tiêu!"

Mộc Khinh Ngôn tung chưởng vào bàn hất bay đám hộ vệ hè nhau xông lên.Tiêu Lâm Thành vung tay, thân đao bay vút qua trước mắt nam nhân rồi ghim trên cửa quán trọ.Nam nhân dừng lại, nhìn thanh đao sáng loáng trên cửa không nói năng gì."

Đời ta ghét nhất là có kẻ cướp đồ của mình," Tiêu Lâm Thành sầm mặt nói, "Ngươi có thể đi nhưng phải trả hạt châu cho ta."

Tựa như hắn lại trở về những ngày tháng còn làm ăn mày, vì nhỏ gầy nên tiền bị người ta cướp, nhặt bánh bao thì bị chó ăn......Hắn đánh không lại người, cắn không được chó nên cái gì cũng chẳng giữ được.Không ai biết hắn sống sót thế nào, khi Tạ Thập Thất gặp hắn trong miếu hoang đổ nát, hắn ngủ trên một manh chiếu rách, ngủ dậy còn muốn cuộn lại đeo lên lưng.Một đêm nọ có tên ăn mày ngủ dưới đất lạnh nên muốn cướp chiếu của Tiêu Lâm Thành, sau đó bị hắn cắn chảy máu đầy tay nên không dám đụng vào manh chiếu kia nữa.Tạ Thập Thất bị cái miệng đầy máu của Tiêu Lâm Thành dọa sợ đến nỗi gặp ác mộng, thế mà người này lại cười bảo hắn manh chiếu rách kia là thứ duy nhất của mình không bị cướp đi.Hắn nói mình không cắn được chó nhưng lại cắn được người, ha ha ha......Hắn đã ở Vọng Lam Sơn quá lâu, lâu đến nỗi hắn suýt quên mất vẫn có kẻ muốn cướp đồ của mình."

Ta nói muốn đổi với ngươi," nam nhân nói, "Tại ngươi không cần đấy chứ."

Cố Văn Vũ ngồi cạnh cầu thang tức giận đứng bật dậy, "Sao ngươi lại ép mua ép bán thế chứ?!

Có biết xấu hổ không hả?!"

Ánh mắt hung ác của nam nhân quét tới làm Cố Văn Vũ lập tức hoảng sợ nấp sau lưng phu nhân lẩm bẩm: "Đúng là ép mua ép bán mà còn không cho nói nữa......"

"Thế thì đã sao?"

Nam nhân chẳng những không giận mà còn cười, "Dù hôm nay ta có giết sạch các ngươi thì các ngươi làm gì được ta?"

Đúng lúc này, đột nhiên có hộ vệ hét to: "Rắn!

Có rắn!"

Nam nhân quay đầu nhìn, thấy càng lúc càng nhiều rắn bò tới từ xà nhà và cửa sổ, xanh xanh đỏ đỏ.Chưởng quỹ sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn rồi ngất xỉu.Bạch Diệc Sương đi xuống cầu thang cười nói: "Mấy vị đừng lộn xộn, xảy ra chuyện thì không hay lắm đâu."

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, "Chỉ là mấy con rắn thì có thể......"

"Chủ, chủ tử!"

Một tên áo đen ngoài cửa bỗng nhiên chạy vào, thấy cả phòng đầy rắn không khỏi run rẩy.Nam nhân bực mình hỏi: "Chuyện gì?"

Tên áo đen rón rén đến gần kề vào tai hắn thì thầm: "Có tin tức của Tam gia rồi ạ."

Nam nhân hơi biến sắc, nghĩ ngợi một lát rồi ném trả hạt châu cho Tiêu Lâm Thành, "Cất đi, nếu làm mất ta sẽ không tha cho ngươi đâu."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Ngươi là ai hả?Nam nhân vung tay áo dẫn người đi.Tiêu Lâm Thành vội vàng kéo Mộc Khinh Ngôn nhìn từ trên xuống dưới một vòng, "Không sao chứ?"

Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, "Không sao."

Thấy người đi hết, Bạch Diệc Sương vỗ tay, lũ rắn không biết từ đâu xuất hiện kia lại bò đi nhanh như chớp.Tiêu Lâm Thành ôm quyền nói: "Đa tạ phu nhân giúp đỡ."

"Đừng khách sáo."

Bạch Diệc Sương nói, "Những người kia là......"

Tiêu Lâm Thành cũng rơi vào sương mù, nhìn hạt châu trong tay nói: "Hình như hắn nhận ra hạt châu này thì phải."

"Có khi nào hắn là người thân của ngươi không?"

Cố Văn Vũ đi tới nói, "Nhưng hung dữ quá đi mất, hở chút lại đòi đánh đòi giết."

Tiêu Lâm Thành cũng lười suy nghĩ nên cất hạt châu vào ngực rồi cùng Mộc Khinh Ngôn đi xem chưởng quỹ bị rắn dọa ngất.Khi chưởng quỹ tỉnh lại vẫn còn hoảng loạn: "Rắn, nhiều rắn quá!"

Cố Văn Vũ cố ý nói: "Đang chiên sau bếp kìa, thơm lắm!"

Chưởng quỹ trợn mắt, suýt nữa đã xỉu tiếp nhưng bị Mộc Khinh Ngôn đâm châm cho tỉnh, "Á!"

Thế là cả ngày chưởng quỹ đều không dám vào bếp, lâu lâu lại hỏi tiểu nhị, "Không chiên rắn thật chứ?"

Tiểu nhị lắc đầu muốn gãy, "Không, không có thật mà."

Mộc Khinh Ngôn kê mấy loại thuốc an thần cho chưởng quỹ, lúc xuống lầu không thấy Tiêu Lâm Thành đâu nữa.Tiểu nhị nói: "Tiêu công tử đang ở trên nóc ấy, chẳng biết có phải đang tìm lũ rắn kia không nhỉ?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Tiêu Lâm Thành gối tay sau đầu nằm trên nóc nhà nhìn bầu trời bao la vô tận.Từng cảnh lúc nhỏ bị đè xuống đất đấm đá lướt qua đầu, tiếng chửi rủa, tiếng cười nhạo tựa như cách rất xa, lại giống như vang vọng bên tai.Dưới mái hiên bỗng có tiếng động, Tiêu Lâm Thành vừa quay đầu thì thấy Mộc Khinh Ngôn cũng leo lên."

Nghe nói ngươi đang tìm rắn à?"

Mộc Khinh Ngôn ngồi xuống cạnh hắn, "Tìm được chưa?"

Tiêu Lâm Thành mờ mịt, "Ta tìm rắn làm gì?

Chiên lên ăn à?"

Mộc Khinh Ngôn: "Vậy ngươi ở đây làm gì?"

Tiêu Lâm Thành im lặng nửa ngày rồi bỗng nhiên xoay người ôm Mộc Khinh Ngôn, vùi mặt vào hông y rầu rĩ nói: "Khinh Ngôn, có phải ta vô dụng lắm không?"

Mộc Khinh Ngôn nhất thời cứng đờ, "Sao, sao thế?"

"Ngay cả hạt châu suýt nữa ta cũng giữ không được," Tiêu Lâm Thành lẩm bẩm, "Nếu hôm nay bọn hắn muốn cướp ngươi, có phải ta cũng sẽ không bảo vệ được ngươi không?"

Ngón tay Mộc Khinh Ngôn giật giật, cuối cùng khoác tay lên vai hắn nói khẽ: "Không đâu."

Nhưng Tiêu Lâm Thành vẫn ủ rũ nói: "Sao lại không chứ?

Lúc ngươi đau cũng vậy, ta chẳng làm được gì mà chỉ biết nhìn ngươi chịu đau, ngay cả một con sâu cũng không bằng."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Sao ngươi bi quan quá vậy?"

Sắp đến mười lăm rồi," Tiêu Lâm Thành càng ôm y chặt hơn, "Khinh Ngôn, làm sao bây giờ?"

Mộc Khinh Ngôn rũ mắt hồi lâu mới nói: "Lần sau cổ trùng phát tác ngươi ra ngoài một lát đi.

Nếu ngươi không thấy bộ dạng chật vật của ta chắc sẽ không khó chịu nữa đâu."

"Làm sao ta bỏ mặc ngươi được chứ?!"

Tiêu Lâm Thành ngẩng phắt lên, "Ngươi đau đớn không chịu nổi mà ta lại ở ngoài chẳng quan tâm gì hết à?

Mộc Khinh Ngôn, trong lòng ngươi nghĩ ta vô tình vô nghĩa vậy sao?"

Mộc Khinh Ngôn: "Không phải......"

"Huống hồ," Tiêu Lâm Thành nói tiếp, "Lần trước ngươi còn đau đến nỗi hôn lung tung nữa, lỡ hôn trúng người khác thì sao?!"

Mộc Khinh Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 21: Hai người cùng nghe lén


Mộc Khinh Ngôn bị câu này làm xấu hổ đến nỗi tim đập dồn, "Vậy......

Vậy còn ngươi?

Hôn ngươi thì được à?"

Tiêu Lâm Thành: "Ta khác chứ."

Tim Mộc Khinh Ngôn càng đập nhanh hơn, "Sao lại khác?"

Tiêu Lâm Thành: "Lúc nhỏ chúng ta còn ngủ chung nữa mà, hôn một cái đã là gì?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Đây là cùng một chuyện sao?"

Huống chi ngươi cũng đâu cố ý," Tiêu Lâm Thành phóng khoáng nói, "Ta không trách ngươi đâu."

Mộc Khinh Ngôn: "......

À."

"Mộc công tử," giọng Cố Văn Vũ đột nhiên vọng lên từ bên dưới, "Phu nhân ta tìm ngươi đấy."

Mộc Khinh Ngôn lên tiếng đáp lại rồi bảo Tiêu Lâm Thành: "Vậy ta xuống trước nhé."

"Ta cũng đi," ánh mắt Tiêu Lâm Thành sáng lên, "Chắc Cố phu nhân tìm được cách giải cổ rồi."

Khi họ trở lại phòng khách thì thấy Bạch Diệc Sương ngồi cạnh bàn ngẩn người nhìn con sâu trắng mà họ thấy ở quán trà lần trước."

Cố phu nhân," Tiêu Lâm Thành vội hỏi, "Có manh mối gì về chuyện giải cổ rồi sao?"

Bạch Diệc Sương vốn chỉ muốn tìm Mộc Khinh Ngôn để hỏi về mẫu cổ, thấy Tiêu Lâm Thành cũng tới thì nhất thời không biết có nên nói hay không."

Cổ này......"

Nàng dừng một lát rồi chợt hỏi Tiêu Lâm Thành, "Tiêu công tử, dạo này ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?"

"Ta à?"

Tiêu Lâm Thành khó hiểu nói, "Không có, sao thế?"

Bạch Diệc Sương nghĩ ngợi rồi lại nói: "Hoặc trong người có bị lúc lạnh lúc nóng không?"

Tiêu Lâm Thành lắc đầu, "Sao phu nhân lại hỏi vậy?"

Bạch Diệc Sương nhìn sang Mộc Khinh Ngôn rồi nói qua loa: "Không có gì, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm nên thuận miệng hỏi thôi."

Cố Văn Vũ bên cạnh thấy nàng nhìn tới nhìn lui Tiêu Lâm Thành thì bất mãn nói: "Phu nhân, chẳng phải nàng tìm Mộc công tử sao?"

Bạch Diệc Sương nheo mắt trừng hắn một cái --- Vậy chàng còn tìm Tiêu công tử tới làm gì?Cố Văn Vũ lập tức hoảng sợ --- Chuyện đâu liên quan gì đến ta, hắn muốn đi theo thì ta biết làm sao chứ?Bạch Diệc Sương đành phải nói với Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn: "Ta có mấy vấn đề muốn hỏi riêng Mộc công tử."

Tiêu Lâm Thành sững sờ, "Ta...... không thể nghe được sao?"

Bạch Diệc Sương nhìn Mộc Khinh Ngôn.Trong lòng Mộc Khinh Ngôn đã đoán được bảy tám phần nên quay sang bảo Tiêu Lâm Thành: "Ngươi xuống lầu chờ ta được không?"

Tiêu Lâm Thành tràn ngập lo lắng nhưng vẫn khẽ gật đầu.Hắn quay người ra cửa, Bạch Diệc Sương thấy Cố Văn Vũ vẫn đứng bất động thì đẩy hắn: "Chàng cũng ra ngoài đi."

Cố Văn Vũ nhướng mày, "Ta cũng phải ra ngoài à?"

"Ừ," Bạch Diệc Sương thúc giục, "Mau đi ra rồi đóng cửa lại đi."

"Còn phải đóng cửa nữa sao?!"

Cố Văn Vũ kinh ngạc, "Các ngươi cô nam quả......"

Hắn còn chưa nói hết đã bị Bạch Diệc Sương đạp một cái, "Lại nói bậy nữa, muốn ngủ kho củi đúng không?!"

"Không không," Cố Văn Vũ vội nói, "Ta ra ngoài đây, các ngươi cứ từ từ trò chuyện đi, có việc gì thì gọi ta, không có việc gì cũng có thể gọi ta, ta ở ngay......"

Bạch Diệc Sương nóng nảy ném hắn ra ngoài rồi đóng ập cửa lại.Cố Văn Vũ vừa đập cửa vừa gào, "Phu nhân, nàng thật ác quá đi, ta và con phải làm sao bây giờ?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

"Đừng để ý hắn," Bạch Diệc Sương nói, "Tính hắn vậy đấy, suốt ngày cợt nhả."

Nàng trở lại bàn nhúng ngón tay vào chén trà viết chữ trên bàn rồi ngước mắt hỏi Mộc Khinh Ngôn: "Mẫu cổ nằm trên người hắn đúng không?"

Mộc Khinh Ngôn nhìn chữ "Tiêu" mơ hồ hiện ra trên bàn, cuối cùng nói khẽ: "Vâng."

Bạch Diệc Sương khó hiểu, "Vậy sao cái gì hắn cũng không biết thế?

Tử cổ trong người ngươi chẳng phải đã cùng hắn......"

Mặt Mộc Khinh Ngôn nóng lên, "Hắn không nhớ gì cả."

"Không nhớ?"

Bạch Diệc Sương cũng chỉ biết nửa vời về cổ Tương Tư nên buồn bực nói, "Chẳng lẽ mỗi lần hợp hoan hắn đều không nhớ sao?"

Nàng không khỏi tò mò, nói đùa với Mộc Khinh Ngôn: "Nếu không mấy ngày nữa là mười lăm, ngươi thử lại lần nữa xem sao?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Bạch Diệc Sương cười, giống như đang nhìn con mình, "Trong lòng ngươi có thích hắn không?"

Mặt Mộc Khinh Ngôn càng đỏ hơn, "Ta......"

"Đã như vậy," Bạch Diệc Sương hỏi, "Sao không nói với hắn?"

Đáy mắt Mộc Khinh Ngôn tràn ngập u buồn, "Tâm tư hắn không giống ta."

Bạch Diệc Sương: "Nhưng ta thấy hắn cũng thân cận với ngươi lắm mà."

"Hắn và ta quen biết nhiều năm," Mộc Khinh Ngôn thấp giọng nói, "Chỉ là quá thân thuộc mà thôi."

Y vẫn nhớ hôm qua ở y quán, Tiêu Lâm Thành nói, chúng ta...... là huynh đệ, là huynh đệ lâu năm.Đúng vậy, chỉ là huynh đệ lâu năm thôi.Bạch Diệc Sương không nói gì nữa mà đưa tay cầm con sâu trong hộp lên giao cho Mộc Khinh Ngôn: "Ta cũng không biết nhiều về mẫu cổ nhưng để giải cổ này, mẫu cổ mới là quan trọng nhất.

Con sâu này gọi là Phục Bạch, lần trước đã ăn máu của ngươi, ta muốn thấy nếu nó cũng ăn máu Tiêu công tử thì sẽ thế nào?"

Cố Văn Vũ ở ngoài cửa gào mấy lần nhưng Bạch Diệc Sương đều làm ngơ, hắn sợ gào tiếp nữa phu nhân sẽ thật sự nổi giận nên đành phải ấm ức bỏ đi.Hắn đi xuống lầu thấy Tiêu Lâm Thành khoanh tay dựa cửa quán trọ nhìn ra ngoài.Cố Văn Vũ đi tới vỗ vai hắn hỏi: "Ngươi muốn biết họ nói gì trên lầu không?"

Tiêu Lâm Thành: "Muốn."

Cố Văn Vũ: "Vậy chúng ta lên đó nghe lén đi!

Hai người nghe lén chung mới vui!"

Tiêu Lâm Thành: "......

Không ổn lắm đâu?"

"Có gì không ổn chứ?"

Cố Văn Vũ hùng hồn nói, "Họ không cho chúng ta nghe, chúng ta lại rất muốn nghe, vậy chẳng phải chỉ có thể nghe lén thôi sao?"

Tiêu Lâm Thành: "......

Nhưng lúc nãy ta đã hứa với Khinh Ngôn chờ y dưới lầu rồi."

Cố Văn Vũ: "Nghe xong lại xuống chờ y, đằng nào cũng thế mà?"

Tiêu Lâm Thành vẫn thấy không ổn, "Không được, Khinh Ngôn sẽ giận."

Cố Văn Vũ: "Ngươi không nghe thật à?"

Tiêu Lâm Thành lắc đầu.Cố Văn Vũ: "Vậy ta đi một mình nhé?"

Tiêu Lâm Thành vẫn bất động.Cố Văn Vũ đi hai bước rồi đột nhiên quay lại kéo hắn lên lầu, "Đi đi mà, nghe mấy câu thôi.

Ta nghe một mình sợ bị phu nhân ta đánh chết lắm."

"Không được," Tiêu Lâm Thành không chịu đi, "Khinh Ngôn không cho ta nghe ắt là có lý do cả."

Cố Văn Vũ tò mò muốn chết, vẫn còn muốn lôi kéo Tiêu Lâm Thành lót lưng, "Ngươi nghe mới biết lý do chứ, không nghe làm sao biết được?"

Tiêu Lâm Thành: "Khinh Ngôn sẽ nói với ta."

Cố Văn Vũ không tin, "Y đã không cho ngươi nghe thì làm sao nói với ngươi được?"

Tiêu Lâm Thành: "Xưa nay y có chuyện gì cũng nói với ta cả, sẽ không giấu ta đâu."

"Sao không có?"

Cố Văn Vũ nói ngay, "Chẳng phải y không nói cách chữa đau tim kia à......"

Hắn đang nói nửa chừng thì đột ngột im bặt.Tiêu Lâm Thành biến sắc, "Cách chữa đau tim gì cơ?"

Cố Văn Vũ: "Không có, không có."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 22: Nói muốn nuôi ta


"Rốt cuộc là chuyện gì?!"

Sắc mặt Tiêu Lâm Thành càng lúc càng nặng nề, "Các ngươi có chuyện giấu ta đúng không?!"

"Không, không phải......"

Cố Văn Vũ hối hận xanh ruột --- Sao lại bất cẩn lỡ miệng thế chứ, biết ăn nói thế nào với Mộc công tử đây?"

Tiêu công tử," Cố Văn Vũ cười khan, "À ừm......

Ngươi đói chưa?

Hay là chúng ta đi ăn cơm nhé?"

Tiêu Lâm Thành quay người đi lên lầu."

Ê ê, Tiêu công tử," Cố Văn Vũ vội vàng đuổi theo, "Chẳng phải ngươi nói không nghe trộm sao?

Tiêu công tử?"

Tiêu Lâm Thành không phải đi nghe lén.

Hắn sầm mặt lên lầu mở toang cửa ra.Trong phòng, Mộc Khinh Ngôn vừa cất con sâu kia đi thì thấy cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Lâm Thành lập tức xông vào."

A Tiêu?"

"Cách gì chữa đau tim?"

Tiêu Lâm Thành túm lấy cổ tay y, "Ngươi đang giấu ta chuyện gì?"

Trong lòng Mộc Khinh Ngôn giật thót, "Ngươi......"

Cố Văn Vũ bám cửa phòng áy náy nói: "Mộc, Mộc công tử, xin lỗi nhé, ta không cố ý đâu, chỉ là...... nhất thời nhịn không được thôi."

"Chàng lại gây rối gì nữa đây?"

Bạch Diệc Sương đi tới véo tai hắn kéo ra cửa, "Chỉ mình chàng có miệng thôi đúng không?"

"Ối, phu nhân kéo nhẹ thôi," Cố Văn Vũ xuýt xoa, "Đau, tai sắp đứt rồi này......"

Tiêu Lâm Thành không đoái hoài tới tiếng ầm ĩ ngoài cửa mà nhìn chằm chằm Mộc Khinh Ngôn, nghiến răng hỏi: "Sao không nói với ta?"

Mộc Khinh Ngôn nhìn hắn, môi mấp máy, nhịn không được muốn nói ra mọi chuyện, kể cả tình cảm chôn sâu trong lòng, cứ thế bất chấp nói với người trước mắt một câu thích.Nhưng do dự nửa ngày, y vẫn dời mắt đi nói khẽ: "Chẳng có gì để nói cả."

Tiêu Lâm Thành tức đến nỗi lồng ngực như sắp nổ tung, "Sao lại không có gì để nói?!

Rốt cuộc chữa thế nào?!"

"Không chữa được," Mộc Khinh Ngôn giật tay ra nói, "Biết cũng vô ích thôi."

Tiêu Lâm Thành: "Nhưng rõ ràng Cố tiên sinh nói có cách chữa mà?!"

Mộc Khinh Ngôn không dám nhìn hắn mà thấp giọng nói: "A Tiêu, đừng hỏi nữa."

Thái dương Tiêu Lâm Thành đập thình thịch, hai tay siết chặt nổi gân xanh, "Được, ta không hỏi nữa, ta phải như kẻ ngốc, cái gì cũng không biết mới tốt."

Tim Mộc Khinh Ngôn đau nhói, "Không phải......"

Tiêu Lâm Thành quay lưng bỏ đi."

A Tiêu!"

Mộc Khinh Ngôn muốn đuổi theo nhưng lại không biết nên nói gì.Y biết làm gì khác được?

Cách chữa hoang đường như vậy, cứ cho là Tiêu Lâm Thành đồng ý cứu y......

Nhưng sau này làm sao họ đối mặt với nhau được nữa?Lỡ mai sau Tiêu Lâm Thành có người trong lòng, hắn làm sao xứng đáng với người ta?Cố Văn Vũ đang bị phu nhân véo tai ngoài cửa thì thấy Tiêu Lâm Thành sầm mặt đi qua bọn họ rồi xuống lầu ra ngoài quán trọ."

Sắc mặt Tiêu công tử đáng sợ quá đi mất," Cố Văn Vũ thấp thỏm nói, "Chắc không phải hắn muốn đánh ta đấy chứ?"

"Nói nhảm gì đó?"

Bạch Diệc Sương bất đắc dĩ nói, "Chắc hắn giận Mộc công tử không chịu nói thật với mình thôi."

Cố Văn Vũ khó hiểu, "Chuyện có gì to tát đâu, sao Mộc công tử lại không chịu nói?

Chẳng phải lúc đau tim thì ấy ấy thôi à, bị hắn biết thì sao?

Mẫu cổ đâu nằm trên người hắn......"

Hắn đột nhiên vỡ lẽ điều gì nên thốt lên: "Chẳng lẽ mẫu cổ nằm trên......"

Bạch Diệc Sương đưa tay bịt chặt miệng hắn, "Chàng ngậm miệng đi!"

Cố Văn Vũ: "Ư ư ư ư ư?!

Đúng là Tiêu công tử thật sao?!"

Chà, thảo nào trên đường đi hai người cứ dính chặt lấy nhau!"

Vậy, vậy chẳng phải đúng lúc lắm sao?"

Cố Văn Vũ kéo tay phu nhân xuống nói, "Sao vẫn không chịu nói với Tiêu công tử chứ?"

Bạch Diệc Sương: "Mộc công tử nói mình chỉ tương tư đơn phương thôi."

Cố Văn Vũ: "......"

Dính nhau thế kia mà tương tư đơn phương sao?!Tiêu Lâm Thành nổi giận đùng đùng ra cửa tìm quán rượu uống mấy vò.Sắc trời dần tối, hắn uống say mèm chẳng còn biết gì nữa, ôm vò rượu ấm ức lẩm bẩm, "Cố tiên sinh biết, Cố phu nhân cũng biết, chỉ có mình ta......

Nấc, không biết......"

"Sao không nói với ta chứ?"

"Ta đã sai chỗ nào?

Nấc......

Sao phải gạt ta?"

"Khinh Ngôn......"

Trong quán rượu không còn người nào, tiểu nhị thấy hắn say khướt sợ lát nữa hắn sẽ ngủ như chết ngay tại đây nên đi tới cười đon đả: "Khách quan, chúng ta phải đóng cửa rồi, ngài muốn trả tiền rượu chưa ạ?"

"Tiền, tiền rượu?"

Tiêu Lâm Thành chóng mặt đưa tay mò tiền trong ngực nhưng sờ tới sờ lui cái gì cũng không thấy, sực nhớ ra lúc trước mình đã cho Tạ Thập Thất hết bạc.Hắn càng ấm ức hơn, "Y nói muốn nuôi ta......

Nấc......

Mà sao không tới tìm ta?

Y không cần ta nữa, y muốn đi kinh thành một mình, không về chung với ta......

Y không nuôi ta......"

Khóe miệng tiểu nhị giật một cái, ghét bỏ nghĩ nam nhân to con như thế mà còn đòi người ta nuôi nữa à?

Có phải cụt tay cụt chân đâu."

Khách quan," tiểu nhị lạnh lùng thúc giục, "Phiền ngài trả tiền giùm cho."

Tiêu Lâm Thành còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương không ai nuôi nên chẳng nghe lọt câu nào, tự nhủ: "Sao y không cần mình nữa?

Đúng là lớn lên sẽ khác sao?"

"Nhưng có gì khác chứ?

Chẳng phải y vẫn là Khinh Ngôn sao?

Có chỗ nào khác hả?"

Hắn loạng choạng đứng lên, mọi thứ xung quanh đều chao đảo lắc lư, ngay cả tiểu nhị cũng biến thành mấy người, lắc một hồi chợt biến thành Mộc Khinh Ngôn."

Khinh Ngôn......"

Tiêu Lâm Thành nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt, trong đầu tràn ngập hình ảnh hai người ở Vọng Lam Sơn --- Mộc Khinh Ngôn bế mèo, một người một mèo bị mấy con chuột cống trong bếp rượt chạy, con mèo trong ngực hoảng sợ kêu meo meo.

Mưa to xối xả, hai người lén chạy xuống núi bị ngấm mưa ướt sũng, trốn trong nhà hoang hơ quần áo, bị sư phụ tìm thấy cầm roi mây rượt đánh.

Khắp núi đầy bụi cỏ dại, Mộc Khinh Ngôn bất cẩn ngã vào lùm cỏ, lúc chui ra đầu bám đầy cỏ khô vẫn muốn theo hắn chạy lung tung khắp núi, luôn miệng gọi hắn "A Tiêu"......"

Không được làm ngơ ta!"

Hắn đột ngột ôm chầm người trước mắt rồi hung dữ nói, "Ngươi nói muốn nuôi ta mà, không được đổi ý!"

Ngoài cửa quán rượu, Mộc Khinh Ngôn tìm hơn nửa ngày rốt cuộc tìm được Tiêu Lâm Thành, vừa vào cửa thì thấy hắn ôm chặt tiểu nhị không chịu buông tay làm tiểu nhị gào toáng lên: "Ta nói muốn nuôi ngươi lúc nào hả?!

Ta nghèo không cưới nổi vợ thì làm gì có tiền nuôi ngươi?!

Buông ra mau, ngươi có biết liêm sỉ không hả?!

Ta là người đứng đắn đấy nhé!"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Các ngươi đang làm gì thế?
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 23: Muốn nuôi gà với nàng


Tiêu Lâm Thành say đến nỗi đầu óc hỗn độn, chỉ lờ mờ nghe được mấy chữ "cưới vợ", lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên nắm bả vai người trước mắt nói: "Cưới vợ?!

Ngươi muốn cưới ai hả?!"

Tiểu nhị bị hỏi sững người, đột nhiên đỏ mặt ấp úng nói: "Cha nàng nói muốn hai con bò......

Nếu không sẽ không gả nàng cho ta."

"Hai con bò?"

Tiêu Lâm Thành buồn bực nói, "Nhà nàng nuôi bò à?"

Tiểu nhị: "Không phải, nuôi gà cơ."

"Thì ra ngươi muốn nuôi gà với nàng sao?!"

Tiêu Lâm Thành căm tức nói, "Không nuôi mèo với ta à?!"

Tiểu nhị mờ mịt: "Nuôi mèo?

Ta đâu có nuôi mèo."

Tiêu Lâm Thành: "Vậy cũng không được nuôi gà!"

Tiểu nhị cũng tức giận, "Sao lại không được nuôi gà?!

Ta cứ thích nuôi gà đấy!"

"Không cho nuôi!"

Tiêu Lâm Thành xắn tay áo lên hung hăng nói, "Ta đi giết sạch gà cho xem!"

Hắn quay người định đi, bỗng nhiên đụng phải Mộc Khinh Ngôn sau lưng."

Khinh, Khinh Ngôn?"

Tiêu Lâm Thành càng choáng hơn, quay đầu nhìn tiểu nhị rồi sững sờ hỏi, "Sao, sao lại...... có hai Khinh Ngôn thế này?"

Mộc Khinh Ngôn ngửi thấy toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu, cũng chẳng biết uống bao nhiêu nữa."

A Tiêu," Mộc Khinh Ngôn đưa tay đỡ hắn, "Về thôi."

Tiêu Lâm Thành say khướt nhìn y, sau đó đưa tay bóp mặt y rồi gật đầu nói: "Mềm, đúng rồi, mặt Khinh Ngôn mềm nhất mà."

Mộc Khinh Ngôn bất đắc dĩ để mặc hắn bóp rồi bảo tiểu nhị, "Hắn say rồi, nãy giờ chỉ là nói nhảm thôi, xin thứ lỗi."

"Không, không sao."

Lúc này tiểu nhị mới kịp phản ứng, đúng vậy, mình cũng hồ đồ rồi, so đo với ma men làm gì chứ?Mộc Khinh Ngôn trả tiền rồi dìu Tiêu Lâm Thành ra ngoài quán rượu, người này vẫn còn đòi đi giết gà, "Không cho nuôi gà!

Gà ở đâu?

Ta đi......"

Mộc Khinh Ngôn đành phải nói: "Ta đâu có nuôi gà."

Tiêu Lâm Thành dừng lại, "Thật không?"

"Thật," Mộc Khinh Ngôn gật đầu, "Ta thích nuôi mèo cơ."

Lúc này sắc mặt Tiêu Lâm Thành mới hơi dịu lại, thất thểu đi theo Mộc Khinh Ngôn mấy bước rồi hỏi: "Vậy ngươi có nuôi ta không?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Tiêu Lâm Thành lại xụ mặt xuống.Mộc Khinh Ngôn: "Nuôi nuôi nuôi."

Nhưng Tiêu Lâm Thành vẫn bất mãn, "Ngươi gạt ta."

"......

Đâu có gạt ngươi."

Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi rồi lấy hết tiền trên người ra, "Bạc đều cho ngươi hết, không gạt ngươi đâu."

Tiêu Lâm Thành lắc đầu, "Ta không cần bạc."

Mộc Khinh Ngôn khó hiểu: "Vậy ngươi cần gì?"

Tiêu Lâm Thành im lặng buông ra Mộc Khinh Ngôn đang dìu mình rồi loạng choạng bỏ đi."

A Tiêu......"

Mộc Khinh Ngôn sợ hắn ngã nên vội vàng đuổi theo, đến cửa ngõ thì bị Tiêu Lâm Thành lảo đảo nắm cổ tay đè vào tường.

"Ngươi không gạt ta sao?!"

Tiêu Lâm Thành đột nhiên đỏ hoe mắt, "Vậy sao không nói với ta?!

Làm sao để chữa tim đau?!

Mộc Khinh Ngôn, ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa?!"

Cổ tay Mộc Khinh Ngôn bị nắm đau nhói, "A Tiêu, ngươi đừng như vậy......"

"Lẽ ra ta không nên để ngươi về Thanh Phong Cốc," đáy mắt Tiêu Lâm Thành đỏ như máu, "Chỉ cần ở lại trên núi thì ngươi sẽ không đi."

"Sẽ không đi kinh thành, sẽ không bỏ ta lại, càng không có chuyện giấu ta!"

"A Tiêu?"

Mộc Khinh Ngôn nhíu mày, đột nhiên cảm thấy Tiêu Lâm Thành hơi khác lạ --- Sao mắt hắn đỏ như đêm đó trúng cổ vậy chứ?Chẳng lẽ cổ trùng lại phát tác rồi sao?"

A Tiêu," Mộc Khinh Ngôn giật giật tay, "Ngươi buông ra trước đi."

Tiêu Lâm Thành càng nắm chặt hơn, hơi thở xen lẫn mùi rượu tiến lại gần, "Không buông, không cho đi."

"Ta không đi," Mộc Khinh Ngôn nói, "Ta ở đây......"

Còn chưa dứt lời thì mùi rượu nồng nặc đã xâm nhập vào miệng, vừa hung ác vừa triền miên.Thảm rồi, Mộc Khinh Ngôn kinh ngạc nghĩ thầm cổ kia phát tác thật rồi."

Ưm......"

Y chống tay lên ngực Tiêu Lâm Thành muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị Tiêu Lâm Thành vòng tay qua eo ôm chặt hơn."

Tiêu......

Ưm......"

Đầu ngõ bên kia vang lên tiếng bước chân, hình như có người đi ngang qua."

Tiêu Lâm Thành......

Ưm......"

Mộc Khinh Ngôn quýnh lên, đưa tay bổ một chưởng vào gáy hắn.Tiêu Lâm Thành thoáng chốc xụi lơ, ngã oặt trên người y.Trong ngõ nhỏ, một bà lão đang đi về nhà dụi mắt nhìn cửa ngõ lẩm bẩm: "Hình như lúc nãy có người mà nhỉ, sao mới chớp mắt một cái đã không thấy nữa rồi?

Hầy, già cả mắt mờ rồi......"

Tối hôm đó Tiêu Lâm Thành có mấy giấc mơ, lúc thì mơ thấy mình đè Mộc Khinh Ngôn vào tường hôn, lúc thì đè dưới nước hôn, hôn một hồi quần áo Mộc Khinh Ngôn đều biến mất, chỉ còn lại thân thể đầy vết đỏ lấm tấm nước, cổ ngước cao......Tiêu Lâm Thành đột ngột tỉnh giấc.Hắn ngồi bên giường, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở dồn dập.Sao lại mơ thấy cảnh này chứ?!

Hắn giơ tay tát mình một cái --- Tiêu Lâm Thành, mi đang nghĩ gì thế hả?!

Đó là Khinh Ngôn cơ mà!Hắn vừa thở hổn hển vừa nghĩ thầm cảnh đè vào tường hôn...... hình như không giống mơ cho lắm?Hắn vỗ đầu đau như búa bổ, trong đầu như chứa toàn bột nhão, hỗn độn mù mịt.Hắn đã về lại quán trọ, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi đẹp, thời tiết rất tốt.Tiêu Lâm Thành ngồi thừ ra một lát, đang định xuống giường thì nghe tiếng cửa mở, Mộc Khinh Ngôn bưng cháo đứng ở cửa.Tiêu Lâm Thành chớp mắt, bỗng nhiên nằm phịch xuống kéo chăn trùm kín.Mộc Khinh Ngôn: "......"

Mộc Khinh Ngôn tưởng hắn còn giận nên không thèm để ý mình.Y đặt cháo lên bàn rồi đến cạnh giường kéo chăn Tiêu Lâm Thành xuống, "A Tiêu?"

Tiêu Lâm Thành níu chặt chăn không buông tay.Mộc Khinh Ngôn không khỏi buồn rầu, giận thật đấy à, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tiêu công tử," ngoài cửa chợt vang lên giọng nói của Cố Văn Vũ, "Ngươi tỉnh chưa?

Tối qua uống nhiều rượu vậy có đau đầu không?

Ngươi tỉnh......"

Tiêu Lâm Thành đột ngột kéo chăn xuống: "Hôn gì mà hôn?!

Ta đâu có hôn!"

Trong lòng Mộc Khinh Ngôn chấn động --- Hắn vẫn còn nhớ chuyện tối qua à?Cố Văn Vũ: "......

Ý ta là nếu ngươi tỉnh rồi thì khỏi nấu canh giải rượu cho ngươi nữa."

Tiêu Lâm Thành: "......"

--------------------------清: tỉnh [qīnɡ] đọc giống 亲: hôn [qīn]
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 24: Làm thuốc dẫn cho y


Thấy vành tai Tiêu Lâm Thành đỏ ửng, Cố Văn Vũ vội hỏi: "Hôn?

Ngươi hôn ai thế?"

Tiêu Lâm Thành lại trùm kín chăn, "Không có."

Cố Văn Vũ: "Không có?

Vậy sao ngươi đỏ mặt?"

Tiêu Lâm Thành nấp trong chăn không rên một tiếng."

Cái này có gì phải xấu hổ chứ?"

Cố Văn Vũ quay sang hỏi Mộc Khinh Ngôn, "Đúng không, Mộc công tử?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Mộc Khinh Ngôn chột dạ nhìn Tiêu Lâm Thành trên giường, buồn bực nghĩ chẳng phải lúc trước nói hôn một cái cũng không sao à?

Sao giờ lại trốn rồi?Y không biết trong đầu Tiêu Lâm Thành dưới chăn tràn ngập hình ảnh Mộc Khinh Ngôn trong mơ lấm tấm vết đỏ khắp người, hoảng đến nỗi tim đập loạn xạ.Tiêu Lâm Thành cũng rất khó hiểu, chẳng phải chỉ là Khinh Ngôn không mặc quần áo thôi sao?

Cũng đâu phải chưa từng thấy, mình sợ cái gì chứ?Ngoài chăn bỗng nhiên im lìm, Tiêu Lâm Thành đợi một hồi, cuối cùng nhịn không được từ từ kéo chăn xuống.Sau đó hắn thấy khuôn mặt bự chảng của Cố Văn Vũ dí sát vào cười nói: "Tiêu công tử, ngươi hôn ai thế?"

Tiêu Lâm Thành giật nảy mình, thấy Mộc Khinh Ngôn không còn trong phòng thì buột miệng hỏi: "Khinh Ngôn đâu?"

"Mộc công tử có việc đi rồi," Cố Văn Vũ nói, "Ngươi muốn tìm y à?

Ta đi gọi cho ngươi nhé?"

"Không, không cần," Tiêu Lâm Thành vội nói, "Không có, không có gì đâu."

"Không có gì sao," Cố Văn Vũ cười tủm tỉm, "Vậy chúng ta nói tiếp đi, ngươi hôn ai thế?"

Tiêu Lâm Thành: "......"

Cố Văn Vũ: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nói với ai đâu."

"Ta......"

Tiêu Lâm Thành im bặt, đột nhiên ngồi thẳng dậy nói, "Cố tiên sinh, hay là thế này đi, ngươi nói ta biết cách chữa đau tim cho Khinh Ngôn, ta nói ngươi biết...... ta hôn ai, được không?"

Cố Văn Vũ khó xử, "Đổi cái khác được không?

Chẳng hạn như đêm qua chưởng quỹ mộng du?

Trong tiệm có chuột?

Đêm qua ta hôn ai?"

Tiêu Lâm Thành: "......

Không đổi."

"Thế thì thôi vậy," Cố Văn Vũ ủ rũ cúi đầu nói, "Ta đã hứa với Mộc công tử không nói ra rồi."

Tiêu Lâm Thành nghĩ ngợi: "Cách này có liên quan đến ta đúng không?"

Cố Văn Vũ gật đầu."

Liên quan đến ta," Tiêu Lâm Thành trầm ngâm nói, "Nhưng Khinh Ngôn lại sợ ta biết......"

Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cách này là giết ta để làm thuốc dẫn cho y sao?!"

Cố Văn Vũ: "......

Không phải đâu."

Ngươi nghĩ gì mà ác thế hả?Ở bên kia, Mộc Khinh Ngôn nhớ đến vẻ bất thường của Tiêu Lâm Thành đêm qua thì do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đi tìm Bạch Diệc Sương.Bạch Diệc Sương đang đùa với con sâu trắng kia.

Tối qua Mộc Khinh Ngôn thừa dịp Tiêu Lâm Thành ngất xỉu đã chích ngón tay hắn cho con sâu này ăn mấy giọt máu.Sau khi y dìu Tiêu Lâm Thành về thì trả lại con sâu này cho Bạch Diệc Sương, còn bảo nàng hình như cổ của Tiêu Lâm Thành cũng phát tác rồi.Bạch Diệc Sương tò mò canh chừng con sâu kia suốt đêm.Nếu cổ trong người Tiêu Lâm Thành thật sự phát tác thì con sâu này hút máu của hắn cũng sẽ xao động bất an.Nhưng đã một đêm trôi qua mà con sâu này vẫn chẳng có động tĩnh gì cả."

Không giống lắm," Bạch Diệc Sương băn khoăn, "Nếu cổ kia phát tác thì Phục Bạch sẽ không yên tĩnh vậy đâu."

Mộc Khinh Ngôn cũng mờ mịt, "Nhưng tối qua hắn...... rất giống hôm đó trúng cổ mà."

Bạch Diệc Sương hỏi: "Tối qua hắn thế nào?"

Mộc Khinh Ngôn: "Mắt hơi đỏ, nhìn không tỉnh táo lắm."

Bạch Diệc Sương: "Còn gì nữa không?"

Mộc Khinh Ngôn: "......

Còn hôn ta nữa."

Bạch Diệc Sương nhịn không được cười, "Sau đó thì sao?"

Mộc Khinh Ngôn: "Bị ta đánh ngất xỉu."

Bạch Diệc Sương: "......"

Người trong lòng hôn ngươi mà ngươi lại đánh hắn ngất xỉu à?

Ngươi có ngốc không thế?"

Ngất xong thì sao?"

Bạch Diệc Sương nói, "Vẫn ngủ thẳng tới sáng nay à?"

Mộc Khinh Ngôn gật đầu.Bạch Diệc Sương suy tư: "Không đúng, cổ kia có tác dụng kích tình, nếu thật sự phát tác thì Tiêu công tử có thể ngủ cả đêm được sao?

Phải là khô nóng khó nhịn, trằn trọc mất ngủ chứ?"

Mộc Khinh Ngôn cũng bối rối, "Không phải sao?"

Bạch Diệc Sương do dự nói: "Theo ta biết thì mẫu cổ khác với tử cổ, chỉ khi nào động tình mới tỉnh dậy chứ không tự dưng phát tác đâu."

Mộc Khinh Ngôn: "Vậy là tối qua hắn...... say quá à?"

Say mèm sao lại hôn mình chứ?Bạch Diệc Sương: "Có thể là cổ kia sắp tỉnh thì Tiêu công tử bị ngươi đánh ngất xỉu rồi."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Tiêu Lâm Thành đoán hơn nửa ngày vẫn không đoán ra rốt cuộc phải làm thế nào để chữa đau tim cho Mộc Khinh Ngôn.Cố Văn Vũ nghe riết mệt mỏi, ngáp một cái đi tìm phu nhân.Tiêu Lâm Thành xuống giường rửa mặt, trở về thấy cháo trên bàn đã nguội ngắt nhưng vẫn bưng lên uống từng ngụm.Cả ngày hắn không gặp Mộc Khinh Ngôn mà chỉ nằm trên cây đại thụ ngoài quán trọ nhìn mặt trời dần lặn về Tây.Ngày mai chính là mười lăm.Ánh trăng chiếu qua cành lá, Tiêu Lâm Thành ngước mắt lên, chưa bao giờ hận mặt trăng tròn vành vạnh trên trời như bây giờ."

A Tiêu."

Dưới cây vang lên giọng nói của Mộc Khinh Ngôn, Tiêu Lâm Thành xoay người sang chỗ khác, nghĩ thầm không được gặp y.Mộc Khinh Ngôn lại gọi một tiếng nữa.Tiêu Lâm Thành đưa tay bịt tai --- Y có việc giấu mình, không được để ý tới y.Sau đó Mộc Khinh Ngôn đứng dưới cây không có động tĩnh gì nữa.Tiêu Lâm Thành: "......"

Đi nhanh vậy sao?!

Ngươi không biết dỗ ta thêm lát nữa à?!Tiêu Lâm Thành tức giận xoay người muốn leo xuống, vừa quay mặt lại thì thấy Mộc Khinh Ngôn cũng leo lên."

Ngươi, ngươi lên đây làm gì?"

Mộc Khinh Ngôn chìa ra túi bánh ngọt trong tay rồi nói: "Ngươi không ăn cơm tối."

Tiêu Lâm Thành quay mặt đi: "Giận no rồi."

Mộc Khinh Ngôn xích lại gần nghe ngóng: "Bụng ngươi đang réo kìa."

Tiêu Lâm Thành càng tức hơn, "Thế thì chết đói cho xong!"

Mộc Khinh Ngôn chưa từng dỗ người, cũng không biết dỗ thế nào, nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy ta cũng không ăn."

Tiêu Lâm Thành trừng mắt, "Ngươi còn muốn uy hiếp ta nữa à?!"

Mộc Khinh Ngôn: "......Không phải, có nạn cùng chịu mà."

"Lộn xộn cái gì?"

Tiêu Lâm Thành cả giận, "Mau ăn đi."

Mộc Khinh Ngôn: "Vậy ngươi cũng ăn đi."

"Không ăn!"

Tiêu Lâm Thành còn chưa nói hết thì miệng đã bị nhét một cái bánh ngọt.Mộc Khinh Ngôn nhìn hắn nói: "Ăn xong lại mắng ta tiếp, được không?"

Tiêu Lâm Thành ngẩn người, cuối cùng cắn bánh ngọt, mất tự nhiên nói: "Ta nào dám mắng ngươi?

Mất công ngươi lại nói ta hung dữ với ngươi nữa."

"Ừ," Mộc Khinh Ngôn gật đầu, "Lúc nãy ngươi cũng hung dữ với ta mà."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Tiêu Lâm Thành đưa tay vò tóc y, "Ai chọc ta tức đến mức này hả?

Hả?!

Còn dám nói ta dữ nữa à?"

Mộc Khinh Ngôn tránh đi: "Đừng vò, rối bây giờ......"

Tối hôm đó, Mộc Khinh Ngôn bị vò tóc tai bù xù mới dỗ được Tiêu Lâm Thành về quán trọ.Cả đêm Tiêu Lâm Thành không ngủ mà nhìn chân trời trắng mờ ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm bồn chồn bất an.Hắn cứ tưởng lần này cũng như lần trước, đến tối cổ kia mới phát tác.Nhưng buổi chiều hắn và Mộc Khinh Ngôn đang định lên lầu thì Mộc Khinh Ngôn lảo đảo suýt té xuống lầu."

Khinh Ngôn!"

Tiêu Lâm Thành ôm y, thấy y nắm chặt tim thì trong đầu lập tức nổ tung."

Sao thế?"

Cố Văn Vũ và Bạch Diệc Sương nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy ra khỏi phòng."

Ưm......"

Sắc mặt Mộc Khinh Ngôn trắng bệch, suýt cắn môi bật máu."

Cố phu nhân, ngài mau cứu y đi!"

Tiêu Lâm Thành ôm người hét lên, "Chẳng phải có cách chữa hay sao?"

Bạch Diệc Sương nhất thời lặng im."

Không được để ta biết đúng không?!"

Tiêu Lâm Thành nôn nóng đến nỗi hai mắt đỏ bừng, "Vậy giờ ta đi ngay đây!

Ngài mau cứu y đi!"

Bạch Diệc Sương: "......

Ngươi không thể đi được."
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 25: Không thể thấy ngươi đau


Tiêu Lâm Thành nhất thời không hiểu, "Có ý gì?"

Bạch Diệc Sương hơi khó xử, vốn dĩ đây là chuyện giữa hắn và Mộc Khinh Ngôn, người ngoài như nàng cũng không tiện nhiều lời.Nhưng thấy khuôn mặt trắng bệch của người trong ngực Tiêu Lâm Thành, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng.Công tử ngày thường ôn nhuận như ngọc, cười lên đẹp như vậy mà giờ lại đau đến nỗi mặt không còn giọt máu."

Ưm!"

Mộc Khinh Ngôn rên lên một tiếng, trán rịn đầy mồ hôi, ngón tay siết chặt tim cũng đang run."

Khinh Ngôn!"

Tiêu Lâm Thành nắm chặt bàn tay run rẩy của Mộc Khinh Ngôn, gần như nức nở, "Ta phải làm sao?

Ngươi nói ta biết được không?"

Cố Văn Vũ cũng đau lòng, "Chuyện này......"

Vết máu trên cổ tay Mộc Khinh Ngôn như càng dài thêm, Bạch Diệc Sương quyết định dứt khoát rồi bảo Tiêu Lâm Thành: "Bế y về phòng trước đi."

Tiêu Lâm Thành vội vàng bế người lên lầu.Hắn cẩn thận đặt Mộc Khinh Ngôn xuống giường, chỉ sợ xóc nảy một chút sẽ làm y đau thêm một phần."

Mộc công tử," Bạch Diệc Sương nhìn Mộc Khinh Ngôn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng rồi khuyên nhủ, "Có lẽ ngươi nên để Tiêu công tử lựa chọn đi."

Tim Mộc Khinh Ngôn đau như bị xé nát làm đầu óc y mụ mẫm.

Y cố giữ tỉnh táo, chậm rãi lắc đầu.Bạch Diệc Sương thở dài: "Việc này liên quan đến hắn thì hắn cũng nên biết chứ.

Mộc công tử, ngươi giấu hắn là không công bằng với hắn đó."

"Đúng vậy," Cố Văn Vũ cũng nói, "Hắn thấy ngươi đau như vậy cũng không dễ chịu hơn ngươi bao nhiêu đâu."

Mộc Khinh Ngôn khẽ giật mình, khó nhọc ngẩng đầu nhìn Tiêu Lâm Thành, chợt thấy hắn quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Sương."

Cố phu nhân," Tiêu Lâm Thành đỏ mắt nói, "Ngài mau cứu y đi, muốn ta làm gì cũng được hết!

Chỉ cần cứu y thôi!"

Bạch Diệc Sương lắc đầu nói: "Ta không cứu được y đâu.

Tiêu công tử, người cứu được y chỉ có ngươi thôi."

Tiêu Lâm Thành sững sờ, "Sao cơ?"

Bạch Diệc Sương không nói nữa mà kéo Cố Văn Vũ ra ngoài, sau đó quay đầu nói với Tiêu Lâm Thành: "Chuyện của hai người ta không tiện nhiều lời, Tiêu công tử vẫn nên hỏi Mộc công tử đi."

Cố Văn Vũ đóng cửa cho họ, còn định ngồi xổm nghe lén nhưng bị Bạch Diệc Sương nắm tai kéo đi."

Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành nắm bàn tay ghì chặt đến mức trắng bệch của Mộc Khinh Ngôn rồi nôn nóng hỏi, "Rốt cuộc là có chuyện gì?!

Ngươi nói ta biết đi!"

Mộc Khinh Ngôn cắn môi, đáy mắt long lanh nước, "A Tiêu......"

"Sao không nói với ta?"

Tiêu Lâm Thành áp trán lên mu bàn tay Mộc Khinh Ngôn để lại một mảng ướt át, "Ta phải làm thế nào đây?

Làm thế nào ngươi mới không đau nữa?"

Nước mắt trên mu bàn tay nóng đến nỗi trong cổ Mộc Khinh Ngôn đắng chát, "Ta......"

"Cần mạng của ta đúng không?"

Tiêu Lâm Thành ngẩng đầu lên, "Mạng ta có thể cứu ngươi đúng không?

Ngươi sợ làm hại ta nên mới không chịu nói với ta đúng không?"

Vừa dứt lời thì Mộc Khinh Ngôn bỗng túm lấy vạt áo hắn rồi cắn môi hắn.Tựa như trở về đêm mười lăm tháng trước, môi lưỡi mềm mại che kín, hơi thở ấm áp quen thuộc quấn giao.Tiêu Lâm Thành ngẩn ngơ nghĩ chẳng lẽ mỗi lần đều phải...... hôn một cái à?Nhưng Mộc Khinh Ngôn lui lại rất nhanh.

Y rũ mắt nói khẽ: "Là hợp hoan."

Tiêu Lâm Thành nhất thời chưa tỉnh táo lại, "Hợp...... hợp hoan?"

"Việc này quá hoang đường," Mộc Khinh Ngôn nhịn đau cười khổ, "Ta không muốn ngươi khó xử nên mới không nói với ngươi."

Tiêu Lâm Thành bàng hoàng, "Ta, ta...... ngươi......"

"Ngươi không cần khó xử đâu."

Mộc Khinh Ngôn co người lại, đau như bị một bầy sâu gặm cắn.

Y thở hổn hển rồi chậm rãi nói: "Cố phu nhân nói đợi tử cổ ngủ say lần nữa sẽ hết đau, giống như lần trước vậy......"

"Lần trước ngươi đau gần một canh giờ mà!"

Tiêu Lâm Thành sầm mặt, "Lần này cũng phải đau một canh giờ sao?"

"Không sao," tóc mai Mộc Khinh Ngôn đã ướt nhẹp mồ hôi, "Nhịn một chút là qua thôi."

Tiêu Lâm Thành nhìn y, năm ngón tay hết nắm chặt lại buông ra, "Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn ngươi đau được."

Mộc Khinh Ngôn còn chưa nghe rõ thì đã thấy Tiêu Lâm Thành đưa tay thả màn xuống."

Ngươi......"

Mộc Khinh Ngôn luống cuống, "Ngươi không cần như thế, ta...... ta không sao đâu."

"Ngươi đau đến mức này mà còn không sao nữa à?!"

Tiêu Lâm Thành nắm cổ tay y đặt cạnh gối, đáy mắt tràn ngập cảm xúc mà Mộc Khinh Ngôn không thấy rõ, "Ta không thể nhìn ngươi thế này, ta làm không được."

Tim đau nhói từng cơn, Mộc Khinh Ngôn cắn chặt răng, giãy giụa nói: "A Tiêu, đừng......"

Ta không muốn ngươi hối hận.Tiêu Lâm Thành giật đai lưng y ra, "Ngươi oán ta cũng được, hận ta cũng được, chờ ngươi hết đau lại tính sổ với ta được không?"

Dưới lầu quán trọ, Bạch Diệc Sương ngồi cạnh bàn nhìn Cố Văn Vũ đi tới đi lui, đau đầu nói: "Chàng ngồi xuống đi, mắt ta hoa lên rồi đây này."

"Phu nhân," Cố Văn Vũ ngẩng đầu nhìn lên lầu rồi nhỏ giọng hỏi, "Ta lên đó xem chút xíu được không?"

Bạch Diệc Sương: "Không được."

"Nhưng......"

Cố Văn Vũ mặt ủ mày chau, "Lỡ Mộc công tử vẫn không chịu nói với Tiêu công tử thì sao?"

Chẳng lẽ lại phải chịu đau nữa à?"

Không đâu," Bạch Diệc Sương nói, "Chàng nghĩ Tiêu công tử không thể thấy Mộc công tử đau, Mộc công tử sẽ nhẫn tâm nhìn Tiêu công tử đau khổ hay sao?"

Cố Văn Vũ bừng tỉnh đại ngộ, phấn khởi nói: "Vậy ta càng phải đi xem mới được!"

Bạch Diệc Sương trừng mắt, Cố Văn Vũ vội vàng sửa lời: "Ta nói là muốn ra bếp xem còn gà vịt gì không để hầm một con cho họ bồi bổ.

Ê chưởng quỹ, có gà mái không?"

Chưởng quỹ gảy bàn tính nói: "Hình như còn một con đấy ạ."

"Vậy bảo nhà bếp nấu đi," Cố Văn Vũ nói, "Tính vào tiền phòng của ta nhé."

"Vâng."

Chưởng quỹ xoay người ra bếp dặn dò, Cố Văn Vũ nghĩ ngợi rồi lại đuổi theo nói: "Hầm hai con đi, vịt cũng được."

Tuổi trẻ sung sức mà còn bị trúng cổ nữa, một con e là không đủ bồi bổ.Trong phòng trên lầu, Mộc Khinh Ngôn bị Tiêu Lâm Thành đè trên đệm, hơi thở ấm áp quấn giao triền miên."

Tiêu Lâm......

Ưm......"

Mộc Khinh Ngôn vẫn chảy mồ hôi ròng ròng, toàn thân ửng đỏ, càng lúc càng nóng qua từng tiếng thở dốc.Tiêu Lâm Thành bóp vòng eo dưới lòng bàn tay, cảnh tượng kiều diễm trong mơ dường như trùng khớp với bây giờ, ẩm ướt khó nhịn."

Khinh Ngôn," hắn khàn giọng hỏi, "Có phải ta quên mất gì không?"

Mộc Khinh Ngôn mơ màng nhớ lại lần trước qua ngày hôm sau Tiêu Lâm Thành lập tức quên sạch, có khi nào ngày mai cũng quên không?"

Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Tiêu Lâm Thành vuốt ve đuôi mắt đỏ bừng của y, trong lòng càng thêm mãnh liệt, cuồn cuộn không dứt."

Ưm, ngươi......"

Toàn thân Mộc Khinh Ngôn run lên, yếu ớt đẩy người trên thân, "Đủ rồi, ta không đau nữa, ưm......"

Tiêu Lâm Thành làm như không nghe thấy, đáy mắt càng đỏ hơn, cầm tay y đặt lên tim mình rồi cúi người nói: "Nhưng ta đau, trướng đến phát đau."

Mộc Khinh Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 26: Có phải giận rồi không


Khi Mộc Khinh Ngôn tỉnh lại thì trời đã tảng sáng.

Y gối lên lồng ngực trần trụi của Tiêu Lâm Thành, bên hông đau nhức đến nỗi một chút sức lực cũng không có.Hôm qua Tiêu Lâm Thành cứ như bị điên, lần sau mạnh hơn lần trước, y đã nói dừng lại, hết đau rồi mà người này còn......Mộc Khinh Ngôn nóng mặt, chắc không phải hôm qua cổ trùng của Tiêu Lâm Thành phát tác đấy chứ?

Nếu không tại sao lại không chịu nghe lời y, còn cắn rách môi y nữa.Y chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lâm Thành ngủ say, chợt nghĩ nếu hắn tỉnh lại có phải cũng sẽ quên hết như lần trước không?Mộc Khinh Ngôn chống mép giường định lặng lẽ ngồi dậy, nào ngờ eo tê rần làm y nhịn không được rên lên một tiếng.Sau đó Tiêu Lâm Thành mơ màng mở mắt ra.Thấy Mộc Khinh Ngôn nhổm dậy nửa người, hắn thoáng ngẩn ngơ rồi đột nhiên đỏ mặt, "Khinh, Khinh Ngôn, ta......"

Mộc Khinh Ngôn chỉ muốn tranh thủ xuống giường mặc đồ, hai người trần trụi ở gần nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?Tiêu Lâm Thành lại tưởng y giận nên không kịp suy nghĩ mà ôm y lắp bắp: "Khinh Ngôn, ta......

Ngươi đánh ta hay mắng ta đều được, đừng làm ngơ ta mà......

Ta không cố ý đâu, không đúng, ta......"

Toàn thân Mộc Khinh Ngôn vốn đã bủn rủn, bị hắn kéo càng khó vùng vẫy, lồng ngực ấm áp kề sát nhau."

Ngươi buông ra trước đi," Mộc Khinh Ngôn dời mắt đi chỗ khác nói, "Ta muốn xuống giường."

Trong đầu Tiêu Lâm Thành chỉ nghĩ Mộc Khinh Ngôn tức giận sẽ chạy mất, không thèm để ý hắn nữa, thế là hoảng sợ ôm y chặt hơn làm Mộc Khinh Ngôn kêu lên một tiếng.Lúc này hắn mới cuống quýt thả lỏng tay rồi ảo não nói: "Làm ngươi đau à?

Đều tại ta cả, hôm qua ngươi khóc mà ta còn......"

"Đừng nói nữa."

Mặt Mộc Khinh Ngôn đỏ tới mang tai, lắp bắp nói, "Ngươi, ngươi vẫn còn nhớ sao?"

"Nhớ mang máng," yết hầu Tiêu Lâm Thành khẽ động, "Nhưng về sau...... thì không nhớ rõ lắm."

Về sau không nhớ rõ có lẽ là vì cổ kia phát tác, Mộc Khinh Ngôn nghĩ, nhưng không giống lần trước quên sạch mọi chuyện.Cổ này kỳ quái vậy sao?Thấy Mộc Khinh Ngôn im lặng, trong lòng Tiêu Lâm Thành không khỏi thấp thỏm, "Khinh Ngôn, nếu ngươi giận thì đánh ta đi, ta......"

"Ta không giận," Mộc Khinh Ngôn rũ mắt thấp giọng nói, "Ngươi cũng vì cứu ta mà."

"Nhưng ta......"

Tiêu Lâm Thành nhìn thấy cổ y ửng hồng, phía dưới là lồng ngực chằng chịt vết đỏ đan xen, bên hông cũng lốm đốm.Trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng quấn giao đêm qua, những nơi chạm vào đều nóng rực, mồ hôi ẩm ướt cùng với tiếng rên rỉ không kìm được......Mộc Khinh Ngôn đang định chui ra khỏi ngực Tiêu Lâm Thành thì dưới thân chợt bị cấn vật cứng gì đó.Vẻ mặt y cứng đờ, "Ngươi......"

Tiêu Lâm Thành vội vàng buông y ra rồi xuống giường, hấp tấp nhặt áo khoác lên người, "Ta, ta ra ngoài chút nhé."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Cổ kia vẫn còn phát tác sao?Tiêu Lâm Thành chạy ra ngoài kéo một thùng nước giếng xối lên người.Hắn cũng không hiểu tại sao khi thấy Mộc Khinh Ngôn trần trụi thì toàn thân lập tức khô nóng, suy nghĩ hoang đường muốn ngăn cũng không được, tựa như đêm qua nghe Mộc Khinh Ngôn nói "đừng" mà hắn vẫn điên cuồng ôm chặt người, muốn nghe y thở dốc gấp gáp hơn, muốn y cào lưng hắn kêu khóc......Không được nghĩ nữa!

Tiêu Lâm Thành vỗ mặt tự mắng mình, sao đầu óc mi lại đen tối thế hả?!

Hôm qua là vì cứu Khinh Ngôn, không được nghĩ bậy nữa!Hắn ngồi cạnh giếng hóng gió hồi lâu, đến khi nhảy mũi mới dần tỉnh táo lại.Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, Tiêu Lâm Thành quay đầu thấy Mộc Khinh Ngôn ôm áo hắn đi tới."

Đừng để bị lạnh," Mộc Khinh Ngôn đưa áo cho hắn, "Mặc vào đi."

Tiêu Lâm Thành ngây ngốc nhìn y rồi thốt lên: "Có phải đau lắm không?

Ngươi đi còn không vững nữa kìa."

Vành tai Mộc Khinh Ngôn đỏ lên, tiện tay ném áo lên mặt hắn rồi quay người đi."

Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành vội vàng khoác áo rồi đuổi theo hỏi, "Ta bế ngươi về nhé?"

Mộc Khinh Ngôn chẳng hề quay đầu lại, "Không cần đâu."

Tiêu Lâm Thành sực nhớ ra lần trước ở thành Cầm Châu, Mộc Khinh Ngôn cũng yếu ớt như vậy, đi đứng liêu xiêu."

Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành kéo y lại rồi tới gần y hỏi, "Hôm qua ngươi vẫn chưa trả lời ta, ta quên gì rồi?"

Mộc Khinh Ngôn khẽ giật mình, "Ta......"

"Lần đó ở thành Cầm Châu," đầu Tiêu Lâm Thành ong ong, "Không phải ta rơi vào nước tắm đúng không?"

Mộc Khinh Ngôn im lặng nửa ngày, cuối cùng khẽ gật đầu, "Hôm đó ngươi trúng cổ, ta tưởng ngươi bị người khác bỏ thuốc."

Đầu óc Tiêu Lâm Thành nổ tung --- Lúc đó hắn còn nói Khinh Ngôn cứ như bị người ta chà đạp vậy, thì ra là bị chính hắn chà đạp!Thảo nào Khinh Ngôn chẳng chịu nói gì với hắn."

Vậy sao ngươi còn thề thốt không gạt ta chứ?"

"Ta đâu có gạt ngươi," giọng Mộc Khinh Ngôn càng nói càng nhỏ, "Lúc đó ta nói ta mệt mà."

Đúng là mệt thật, eo mỏi chân run.Tiêu Lâm Thành: "......"

"Vậy ta trúng cổ khác ngươi à?"

Sao mình không bị đau tim nhỉ?"

Cố phu nhân nói trên người ta là tử cổ," Mộc Khinh Ngôn nói, "Còn ngươi là mẫu cổ."

Tiêu Lâm Thành im lặng một lát rồi nói khẽ: "Trước đây ngươi trốn tránh ta, nói muốn đi kinh thành một mình có phải vì ta...... làm thế với ngươi không?"

"Ta......"

Mộc Khinh Ngôn nhất thời không biết nói thế nào.Tiêu Lâm Thành tưởng y ngầm thừa nhận nên trong lòng chua xót.Có lẽ họ thật sự không thể quay về như trước được nữa.Nhưng cứ nghĩ tới Mộc Khinh Ngôn muốn bỏ lại hắn một mình thì hắn lại cực kỳ khó chịu, hệt như mọi nỗi mong chờ trong lòng đều tan biến, chỉ còn lại trống rỗng.

"Xin lỗi."

Tiêu Lâm Thành buông cổ tay Mộc Khinh Ngôn ra, miệng há to nhưng chỉ nói được mỗi câu này."

A Tiêu......"

Mộc Khinh Ngôn đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy Cố Văn Vũ hỏi: "Ồ, các ngươi tỉnh rồi à?"

Hai người quay đầu lại thấy Cố Văn Vũ cười híp mắt đi tới, "Sao dậy sớm thế?

Có phải đói bụng không?

Ta hầm một con gà và một con vịt cho các ngươi rồi, ăn nhiều vào cho bổ, đặc biệt là Mộc công tử đấy."

Mộc Khinh Ngôn đỏ mặt, "Ta, ta về trước đây."

Tiêu Lâm Thành buồn buồn dõi theo y đi xa.Thấy bộ dạng này của hắn, Cố Văn Vũ kỳ quái hỏi: "Tiêu công tử, ngươi sao vậy?"

Tiêu Lâm Thành ủ rũ nói: "Không có gì."

Cố Văn Vũ: "Ngươi giận à?"

Tiêu Lâm Thành khó hiểu, "Ta giận chuyện gì cơ?"

Cố Văn Vũ: "Vậy là Mộc công tử giận sao?"

Tiêu Lâm Thành nghĩ ngợi rồi gật đầu.Y không cần mình nữa.Cố Văn Vũ: "Y giận thì ngươi dỗ y đi chứ."

Tiêu Lâm Thành: "Dỗ thế nào?"

Cố Văn Vũ kề vào tai hắn thì thầm: "Có phải ngươi ngủ với y nên y mới giận không?"

Tiêu Lâm Thành lại gật đầu.Cố Văn Vũ: "Vậy đơn giản thôi, ngươi cho y ngủ lại là được rồi, cho y ở trên đi."

Tiêu Lâm Thành: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 27: Ai là đồ phụ bạc?


Để y ở trên?

Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi: "Y ở trên...... chẳng phải càng mệt hơn sao?"

Y ở dưới đã tức giận lắm rồi, còn bắt y ở trên tự mình động chẳng phải càng tức hơn à?"

Mệt thì có mệt," Cố Văn Vũ nói, "Nhưng lúc nào ngươi cũng ở trên thì y sẽ khó tránh khỏi bất mãn, đúng không?"

Tiêu Lâm Thành nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm vậy mười lăm tháng sau để Khinh Ngôn ở trên đi.Trong đầu hắn chợt hiện ra hình ảnh Mộc Khinh Ngôn ngồi trên hông hắn, chống tay lên ngực hắn, toàn thân ửng hồng......"

Tiêu công tử?"

Cố Văn Vũ thấy hắn ngẩn người thì huơ tay trước mắt hắn rồi trêu chọc, "Ngươi đang nghĩ gì thế?

Mặt đỏ quá vậy."

"Không, không có gì," Tiêu Lâm Thành chột dạ xoa gò má nóng bừng rồi lặp lại, "Không nghĩ gì hết."

"Không nghĩ gì mà đã đỏ mặt rồi à?"

Cố Văn Vũ cố ý nói, "Nếu nghĩ gì chắc chảy máu mũi luôn ha?"

Tiêu Lâm Thành định bỏ chạy, Cố Văn Vũ vội vàng kéo hắn lại: "Gà vịt sau bếp hầm sắp nhừ rồi đấy, mau ăn đi."

Tiêu Lâm Thành đành phải theo hắn về quán trọ.Cố Văn Vũ bảo tiểu nhị đem gà vịt hầm ra, Tiêu Lâm Thành thấy con gà hầm kia thì nhớ lại ở thành Cầm Châu, trước khi đi Cố Linh Lung cũng nhờ người nấu gà cho họ.Tiêu Lâm Thành thầm cảm khái đúng là cha con mà."

Nào, nhân lúc còn nóng ăn đi," Cố Văn Vũ múc cho Tiêu Lâm Thành một chén canh gà lớn, "Lát nữa bưng cho Mộc công tử một ít nhé."

Tiêu Lâm Thành ngẩng đầu nhìn gian phòng trên lầu với vẻ lo lắng.Cố Văn Vũ: "Sợ y còn giận à?"

Tiêu Lâm Thành ủ rũ cúi đầu "ừm" một tiếng.Cố Văn Vũ: "Y giận ngươi cũng mặc kệ y à?"

"Tất nhiên không phải rồi," Tiêu Lâm Thành vội la lên, "Sao ta có thể mặc kệ y chứ?"

"Thế thì được rồi," Cố Văn Vũ cười nói, "Chỉ cần ngươi không phải đồ phụ bạc......"

Hắn nói nửa chừng thì vội ngừng lại rồi thì thầm: "Lời này không thể để phu nhân ta nghe được."

Tiêu Lâm Thành mờ mịt: "Sao thế?

Chẳng lẽ Cố phu nhân......"

Từng bị ai phụ bạc sao!"

Không phải phu nhân ta," Cố Văn Vũ nói, "Là tỷ tỷ nàng, cũng chính là di nương của Linh Lung đấy."

"Thật ra ta cũng chỉ mới gặp nàng một lần thôi," Cố Văn Vũ thở dài, "Lúc đó nàng đang mang thai nhưng không thấy nam nhân kia đâu.

Phu nhân ta tức giận mắng nam nhân kia phụ bạc, mỗi lần nghe thấy mấy chữ này thì lại bực bội trong lòng."

Không hiểu sao tim Tiêu Lâm Thành thắt lại, "Sau đó thì sao?"

"Chẳng bao lâu sau nàng không từ mà biệt, phu nhân ta không tìm được nàng nữa."

Cố Văn Vũ buồn bã nói, "Khi nghe được tin tức thì nàng đã qua đời rồi."

Tiêu Lâm Thành: "......Đứa bé kia đâu?"

Cố Văn Vũ lắc đầu, "Chẳng biết năm đó đứa bé kia có được sinh ra không nữa."

Tiêu Lâm Thành nhất thời không nói gì."

Ôi, lan man lan man rồi."

Cố Văn Vũ định thần lại rồi giục Tiêu Lâm Thành, "Canh sắp nguội rồi, mau uống đi."

Tiêu Lâm Thành uống mấy hớp canh, nghe tiểu nhị nói Mộc Khinh Ngôn chưa ăn điểm tâm mà đã về phòng, sợ y đói nên vội vàng gọi tiểu nhị múc chén cháo để mình bưng lên cho y.Cố Văn Vũ bảo hắn bưng thêm canh gà, Tiêu Lâm Thành sợ món này nấu từ sáng sớm đóng váng mỡ làm Mộc Khinh Ngôn bị ngấy nên bảo nhà bếp hâm lại.Hắn lên lầu, do dự đứng trước cửa hồi lâu mới đưa tay gõ cửa một cái, "Khinh Ngôn......"

Chỉ chốc lát sau, cửa cót két mở ra."

Đói, đói chưa?"

Tiêu Lâm Thành khẩn trương nói, "Ăn chút cháo đi."

Mộc Khinh Ngôn muốn cầm chén cháo từ tay hắn, Tiêu Lâm Thành lại sợ y đuổi mình đi nên vội vàng chen vào để cháo lên bàn."

Ăn cháo trước đi," Tiêu Lâm Thành nói, "Đợi lát nữa lại uống canh gà."

Mộc Khinh Ngôn lập tức nhớ lại lúc nãy Cố Văn Vũ nói bồi bổ gì đó.Y chợt cảm thấy eo càng mỏi hơn.Tiêu Lâm Thành thấy y đứng im cạnh cửa thì tưởng y còn giận không thèm để ý mình, nhớ lại Cố Văn Vũ nói phải dỗ dành y."

Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành do dự một lát rồi đi tới hỏi, "Ngươi......

Ngươi muốn ở trên không?"

Mộc Khinh Ngôn sững sờ.Tiêu Lâm Thành nói tiếp: "Nếu ngươi muốn ở trên...... cũng được, ta chỉ sợ ngươi mệt quá thôi......

Giờ ngươi đã mệt lắm rồi."

Mộc Khinh Ngôn sửng sốt hồi lâu mới hiểu được hắn nói gì, mặt lập tức đỏ bừng, "Ta không muốn!"

Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ hơi thất vọng, "À."

Mộc Khinh Ngôn không khỏi kinh ngạc, "Ngươi......

Ngươi muốn ở dưới à?"

Ngươi, ngươi không thích nam mà, sao lại muốn ở dưới chứ?Hai mắt Tiêu Lâm Thành sáng lên, "Ta sao cũng được hết."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

"Ấy ấy, khách quan, ngươi còn chưa trả tiền mà?"

Dưới lầu đột nhiên vang lên giọng tiểu nhị, hình như đang cãi nhau với ai đó.Họ đi ra cầu thang xem thử, chỉ thấy Tuân Ấn Bạch cầm bầu rượu đôi co với tiểu nhị."

Sư phụ?!"

Tuân Ấn Bạch quay đầu lại mừng rỡ nói: "Thành nhi, Tiểu Mộc?!

Hầy, cuối cùng ta cũng tìm được các con rồi!"

"Sư phụ, sao ngài lại tới đây?"

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đi xuống lầu, thấy ông và tiểu nhị giành giật bầu rượu thì vội hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Ta mất hết bạc rồi," Tuân Ấn Bạch nói, "Ta bảo vị tiểu ca này khi nào tìm được sẽ trả tiền nhưng hắn kiên quyết không chịu."

Khóe miệng tiểu nhị giật một cái --- Lỡ ngươi chạy mất thì ta đi tìm ai đòi tiền hả?Mộc Khinh Ngôn lấy từ tay áo ra mấy đồng trả thay Tuân Ấn Bạch, lúc này hai người mới yên tĩnh lại."

Sư phụ," Mộc Khinh Ngôn nhìn ra sau lưng ông, "Cha con đâu ạ?"

Ông ấy không tới chung sao?Tuân Ấn Bạch ngẩng đầu nhìn trời, "Hắn không đến......

Khụ, ta đi lén mà."

Tiêu Lâm Thành kinh ngạc: "Vết thương của ngài còn chưa lành mà đã bỏ lại Mộc tiền bối để xuống núi một mình à?!"

Ngài không sợ bị ông ấy đánh chết sao?"

Vết thương cũ rồi, có gì đáng ngại đâu.

Còn không phải tại con hay sao," Tuân Ấn Bạch quở trách, "Đi kinh thành làm gì, ở trên núi không tốt à?!"

Tiêu Lâm Thành: "Đâu có đi, con và Khinh Ngôn đang định về đây."

"Vậy là tốt rồi, mau về đi."

Tuân Ấn Bạch nhìn quanh không thấy Tạ Thập Thất thì thắc mắc, "Thập Thất đâu?

Chẳng phải hắn tới tìm các con à?"

Mộc Khinh Ngôn nói: "Hắn hộ tống một vị cô nương về kinh thành rồi ạ."

"Sư phụ," Tiêu Lâm Thành khó hiểu nói, "Sao con không được đi kinh thành ạ?"

Tuân Ấn Bạch không trả lời mà chỉ nói: "Tới đó làm gì, vừa xa vừa chán."

Tiêu Lâm Thành: "Nếu ngài không nói thì con càng phải đi."

Tuân Ấn Bạch trừng mắt, "Mi dám?!

Ta đánh gãy chân mi!"

Đúng lúc này, trên lầu bỗng vang lên một tiếng động, họ nhìn lên thì thấy Bạch Diệc Sương đứng cạnh cầu thang cắn răng nghiến lợi nhìn Tuân Ấn Bạch.Tiêu Lâm Thành: "......

Cố phu nhân, sư phụ ta nói đùa thôi."

Không phải muốn đánh gãy chân ta thật đâu.Nhưng sau đó lại nghe Bạch Diệc Sương tức giận quát: "Đồ phụ bạc!

Ta phải giết ngươi!"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 28: Dáng dấp sư nương ra sao


Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đồng loạt nhìn Tuân Ấn Bạch --- Đồ phụ bạc?

Tuân Ấn Bạch kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Sương, "Ngươi là...... muội muội của Tuyết Nhi?"

"Ngươi không xứng nhắc đến nàng!"

Bạch Diệc Sương nhảy xuống tung chưởng về phía Tuân Ấn Bạch, "Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!"

"Cố phu nhân!"

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn vội vàng đứng chặn trước mặt Tuân Ấn Bạch, "Hay là có hiểu lầm gì đó?

Ngài bình tĩnh chút đi."

"Hiểu lầm?"

Bạch Diệc Sương cười lạnh, "Nếu không phải tại hắn thì sao tỷ tỷ ta phải ôm hận mà chết chứ?!"

Tỷ tỷ?

Tiêu Lâm Thành sực nhớ lại chuyện xưa Cố Văn Vũ kể sáng nay, chẳng lẽ kẻ phụ bạc bỏ rơi vợ con kia chính là sư phụ sao?Cố Văn Vũ cũng nghe thấy động tĩnh dưới lầu nên vội vàng chạy xuống, "Phu nhân, sao vậy?

Sao lại giận thế này?

Coi chừng tức giận hại thân đó."

Hắn chưa từng gặp Tuân Ấn Bạch, mọi chuyện liên quan tới nam nhân phụ bạc kia đều là ngày thường nghe Bạch Diệc Sương mắng."

Sư phụ," Tiêu Lâm Thành thấy sư phụ mình không nói gì thì bất giác quay đầu lại, "Ngài......"

Tuân Ấn Bạch rũ mắt nói khẽ: "Năm đó ta đã phụ bạc nàng, là lỗi của ta."

"Giờ mới biết lỗi à?"

Bạch Diệc Sương hừ lạnh một tiếng, "Muộn rồi!"

Nàng lại tung chưởng muốn tấn công Tuân Ấn Bạch nhưng bị Tiêu Lâm Thành cản lại, "Cố phu nhân......"

Bạch Diệc Sương: "Tránh ra!"

"Thành nhi, tránh ra."

Tuân Ấn Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên nói, "Ta nợ nàng nhiều quá, lẽ ra phải sớm trả lại nàng, sống tạm đến giờ chẳng qua là......"

Ông nhìn thoáng qua Tiêu Lâm Thành, đôi mắt nhòe đi, "Ta không có mặt mũi đi gặp nàng thôi."

"Nói dễ nghe nhỉ," Bạch Diệc Sương nghiến răng, "Nếu ngươi có lương tâm thì sao năm đó lại bỏ rơi nàng?!"

"Nàng mang thai về trại một mình bị người ta chê cười, lúc đó ngươi ở đâu?!"

"Ngươi có biết nàng đợi ngươi bao nhiêu năm không?!"

Tuân Ấn Bạch cầm bầu rượu, lục phủ ngũ tạng như bị xé rách, đau không thở nổi.

Ông run rẩy mở miệng, "Ta......"

Còn chưa nói hết thì đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã ngửa ra sau."

Sư phụ!"

Tiêu Lâm Thành cuống quýt đỡ ông, "Sư phụ!"

Mộc Khinh Ngôn cũng giật nảy mình, vội vàng đưa tay bắt mạch cho Tuân Ấn Bạch."

Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành lo lắng hỏi, "Sư phụ sao rồi?"

Mộc Khinh Ngôn nhíu mày đáp: "Đau lòng quá độ nên ảnh hưởng đến tim thôi."

Bạch Diệc Sương không tin, "Hừ, diễn cho ai xem thế?

Năm đó bội tình bạc nghĩa như vậy mà giờ lại si tình rồi à?"

"Cố phu nhân," Tiêu Lâm Thành nói, "Sư phụ ta tuyệt đối không phải người bạc tình đâu, có lẽ chuyện năm xưa còn có ẩn tình khác, chờ ông ấy tỉnh lại hỏi cho rõ ràng được không?"

Cố Văn Vũ cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy phu nhân, người này đã ngất rồi, chờ tỉnh lại rồi nói sau nhé?"

Bạch Diệc Sương nhìn vết máu lấm tấm trên mặt đất, cuối cùng lạnh mặt quay người bỏ đi.Mộc Khinh Ngôn và Tiêu Lâm Thành dìu Tuân Ấn Bạch về phòng rồi kê đơn nhờ tiểu nhị đi lấy thuốc giùm.Tiêu Lâm Thành nâng tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng Tuân Ấn Bạch, chẳng hiểu sao nhớ lại lần đầu gặp sư phụ mình ở miếu hoang hồi bé.Lúc đó mắt Tuân Ấn Bạch cũng đỏ hoe như vậy, ôm hắn khóc thầm rất lâu.Hắn ngây ngốc để mặc ông ôm, chỉ băn khoăn tự hỏi hình như đại thúc này cũng chưa già mà sao tóc bạc nhiều thế?Hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi đưa tay nhổ một sợi tóc bạc.Tuân Ấn Bạch bị đau kêu khẽ một tiếng, hình như càng khóc to hơn.Tiêu Lâm Thành tưởng ông đau nên luống cuống hỏi: "Ngài đừng khóc, hay là con gắn lại cho ngài nhé?"

Tuân Ấn Bạch lắc đầu rồi vẫn ôm hắn khóc.Tiêu Lâm Thành hơi đói nên đẩy ông ra nói: "Ngài đừng khóc nữa, con phải đi ăn xin đây."

"Đừng đi ăn xin," Tuân Ấn Bạch nức nở nói, "Về với ta được không?"

Tiêu Lâm Thành ngờ vực: "Sao phải về với ngài?

Ngài là ai?"

"Ta là......"

Tuân Ấn Bạch khựng lại, chậm rãi buông Tiêu Lâm Thành ra rồi xoa đầu hắn, vừa khóc vừa cười nói, "Ta là sư phụ."

Tiêu Lâm Thành: "Sư phụ?"

Tuân Ấn Bạch gật đầu, "Sư phụ về rồi, sau này sẽ không để con bị bắt nạt nữa.

Sư phụ dẫn con về nhà được không?"

Tiêu Lâm Thành lại lắc đầu, "Mẹ con dặn không được đi theo người khác."

Nước mắt Tuân Ấn Bạch lại rơi xuống, "Đúng, mẹ con nói đúng lắm......

Vậy ta đi ăn xin với con."

Tiêu Lâm Thành mờ mịt hỏi: "Sao ngài lại đi ăn xin với con?"

Ngài cũng không có tiền à?

Thế mà lúc nãy còn rủ con về với ngài?

Về đi ăn xin chung hay sao?Tuân Ấn Bạch: "

Sau này con đi đâu thì ta đi đó."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Thế là Tuân Ấn Bạch theo Tiêu Lâm Thành ăn xin hơn một tháng, đuổi cũng không đi.

Hai người thường xuyên ngồi xổm ven đường canh chừng cái chén mẻ, nhìn người qua kẻ lại.Mới đầu Tuân Ấn Bạch còn hỏi Tiêu Lâm Thành ăn xin bằng cách nào?Chưa đầy mấy ngày sau, ông đã thành thạo hơn bất kỳ ai khác, thấy người nào bụng phệ thì nhào tới tội nghiệp nói: "Xin lão gia thương xót, mấy ngày rồi ta chưa được ăn cơm, sắp chết đói rồi......"

Khi không khóc thì ông luôn điên điên khùng khùng, chẳng có chút đứng đắn nào, còn mê uống rượu, ở Vọng Lam Sơn bao năm nay toàn giấu rượu khắp nơi.Mỗi lần uống say ông đều khóc một hồi cười một hồi, Tiêu Lâm Thành tưởng ông say mèm nên kéo người về phòng, sau đó gánh hết rượu xuống núi bán.Nhưng chưa được mấy ngày, chẳng biết từ đâu lại xuất hiện từng vò từng vò rượu làm Tiêu Lâm Thành tức giận đến nỗi muốn rượt ông đánh."

Sư phụ thích uống rượu như vậy," Tiêu Lâm Thành ngồi cạnh giường nhìn vết máu trên tay áo rồi lại nhìn Tuân Ấn Bạch mê man trên giường, thấp giọng nói, "Có phải trong lòng đau khổ lắm không?"

Mộc Khinh Ngôn đứng cạnh hắn, không ngờ ngày thường nhìn ông không tim không phổi mà đáy lòng lại cất giấu nhiều chuyện như vậy."

Cố tiên sinh nói trước kia sư nương từng có thai," Tiêu Lâm Thành nói, "Sư phụ nhặt chúng ta về có phải là đang tìm con mình không?"

Nhưng tìm bao năm mà vẫn không có.Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu tìm được con trai sư phụ, chắc sư phụ sẽ vui hơn nhỉ?

Biết đâu Cố phu nhân sẽ không hận sư phụ như vậy nữa?"

Mộc Khinh Ngôn rầu rĩ nói: "Nhưng chuyện năm đó ngươi và ta hoàn toàn không biết gì cả, làm sao tìm được đây?"

Tiêu Lâm Thành: "Con sư phụ có khi nào sẽ giống sư phụ hoặc sư nương không?"

Mộc Khinh Ngôn: "Nhưng dáng dấp sư nương thế nào?"

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vọng vào tiếng Cố Văn Vũ, hắn thì thào hỏi: "Tiêu công tử, Mộc công tử, các ngươi có đây không?"

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn liếc nhau --- Đúng rồi, Cố tiên sinh từng gặp sư nương.Thế là khi Tuân Ấn Bạch mơ màng mở mắt ra thì thấy mấy người đứng cạnh bàn lẩm bẩm gì đó."

Không đúng không đúng," Cố Văn Vũ bỏ đi bức chân dung đang vẽ nửa chừng rồi đổi tờ khác vẽ tiếp, "Lông mày phải mảnh một chút, mặt cũng thon hơn......"

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn mài mực cho hắn, tò mò nhìn hắn vẽ."

Giống rồi giống rồi," Cố Văn Vũ vẽ nét cuối cùng rồi hớn hở nói, "Chính là bộ dáng này đây."

Lại nghe "rầm" một tiếng, nghiên mực lăn xuống bàn làm mực nước văng tung tóe trên sàn.Tiêu Lâm Thành nhìn hình vẽ kia rồi kinh ngạc thốt lên: "Nương?"

Tuân Ấn Bạch: "......"

Hai mắt Tuân Ấn Bạch tối sầm, lập tức ngất xỉu lần nữa.
 
Back
Top Bottom