Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ

[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 49: Có phải trúng tà rồi không


Thấy Tiêu Lâm Thành không tin, Tuân Ấn Bạch đành phải nói tiếp: "À ừm...... chắc mấy ngày nữa bà ấy sẽ báo mộng cho con thôi."

Tiêu Lâm Thành cũng lười vạch trần ông nên thuận miệng nói: "Vậy nếu ngài mơ thấy bà ấy lần nữa thì nhớ nhắn bà ấy tới tìm con nhé."

"Cũng, cũng được," Tuân Ấn Bạch cười nói, "Vậy nói chuyện với mẹ con đi, ta đi trước đây."

Ông quay đầu nhìn bia mộ lẳng lặng đứng đó rồi quay người chậm chạp rời đi.A Tuyết, nếu nàng thật sự báo mộng được thì tốt quá......Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn quỳ trước mộ mẹ mình, đáy mắt hiện ra ý cười, "Chắc nương cũng biết rồi nhưng con vẫn muốn nói với nương một tiếng."

Hắn quay sang nhìn Mộc Khinh Ngôn bên cạnh, "Nương, đây là thê tử của con trai nương đấy ạ, sau này nương cũng phải phù hộ y bình an nhé."

Mộc Khinh Ngôn hơi ngại ngùng nhưng vẫn gọi khẽ một tiếng, "Nương."

Nụ cười trên mặt Tiêu Lâm Thành càng khó che giấu, nói với mẹ mình: "Con không ngủ ổ mèo đâu, nương cứ yên tâm, con sẽ không ức hiếp Khinh Ngôn đâu."

Trên núi chợt có gió mát thổi qua làm cỏ dại dập dờn cạnh bia mộ.Mộc Khinh Ngôn quay đầu nói khẽ: "Hay là nương không tin ngươi?"

Tiêu Lâm Thành: "......Dĩ nhiên không phải rồi, sao ta nỡ ức hiếp ngươi chứ?"

"Gạt người," Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm, "Lần nào ngươi cũng làm mạnh vậy cả."

Tiêu Lâm Thành sững sờ rồi ôm y thấp giọng cười nói: "Đó sao là ức hiếp được chứ?

Đó là thương ngươi mà."

Vành tai Mộc Khinh Ngôn bất giác nóng lên, "Nói bậy."

Tim Tiêu Lâm Thành mềm nhũn, lại nói với mẹ mình: "Nương còn phải phù hộ con nữa, để Mộc tiền bối đánh con nhẹ tay một chút."

Mộc Khinh Ngôn thắc mắc: "Sao cha ta lại đánh ngươi?"

Tiêu Lâm Thành: "Vì ta cuỗm ngươi chạy mất chứ sao."

Mộc Khinh Ngôn: "Vậy cũng đâu đến mức đánh ngươi chứ?"

"Lần trước sư phụ bảo," Tiêu Lâm Thành sợ hãi nói, "Nếu Mộc tiền bối biết ta đối với ngươi...... như thế, e là sẽ thiến ta mất."

Mộc Khinh Ngôn: "......Không phải chứ?"

Cha mình ác vậy sao?"

Hay là đợi thêm một thời gian nữa rồi hãy nói với cha ta nhé?"

Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm, "Tìm dịp nào thích hợp rồi nói sau."

Tiêu Lâm Thành kề vào tai y nói khẽ: "Vậy có khác nào chúng ta đang yêu đương vụng trộm đâu?"

Mặt Mộc Khinh Ngôn càng nóng hơn, đẩy hắn ra: "Nói bậy gì đó?!"

"Nhưng hai ngày nữa là mười lăm," Tiêu Lâm Thành nói, "Đến lúc đó...... lỡ Mộc tiền bối tới tìm ngươi thì sao?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

"Hay là chúng ta xuống núi ở trọ đi," ánh mắt Tiêu Lâm Thành sáng lên, "Qua mười lăm hãy về nhé?"

Mộc Khinh Ngôn thấy hai mắt hắn sáng rực thì do dự hỏi: "Có cần thiết không?"

Tiêu Lâm Thành: "Vậy được, ngươi vừa kêu đau thì ta sẽ bế ngươi đi ngay."

Mộc Khinh Ngôn: "......Thôi cứ xuống núi đi."

Thế là mười lăm hôm đó, Mộc Quy Hàn đến tìm người chỉ thấy tiểu sư đệ đang quét sân một mình."

Khinh Ngôn đâu?"

"Các sư huynh xuống núi chơi rồi ạ," tiểu sư đệ tủi thân nói, "Chẳng dẫn con theo gì cả!"

Chẳng phải hai ngày trước mới về à?

Mộc Quy Hàn buồn bực nghĩ, sao lại xuống núi chơi rồi?Trong phòng trọ dưới núi, Mộc Khinh Ngôn đẩy người trên thân nói: "Chưa đau mà, không cần......"

Tiêu Lâm Thành nắm tay y đặt trên ngực, "Đợi đến lúc đau thì muộn rồi, phòng ngừa trước vẫn hơn chứ đúng không?"

Mộc Khinh Ngôn: "Cũng đâu cần sớm như vậy, ngoài trời còn nắng chói chang kìa!"

Giờ mới lúc nào chứ?!

Tiêu Lâm Thành: "Nắng chói à, vậy ta bịt mắt ngươi lại nhé?"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Ý ta đâu phải vậy!"

Không phải, ý ta nói......

Ưm......"

Ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ dần ngả về Tây.Ngày hôm sau, Mộc Quy Hàn thấy Tiêu Lâm Thành cõng Mộc Khinh Ngôn về thì hỏi ngay: "Sao thế?"

Tiêu Lâm Thành hớn hở cười nói, "Tại hôm qua chơi mệt quá ạ."

Mộc Quy Hàn: "......"

Mệt đến mức không đi nổi luôn à?Mộc Khinh Ngôn nằm trên lưng Tiêu Lâm Thành, nghĩ thầm hay là cứ để cha mình thiến A Tiêu đi nhỉ?Hơn một tháng sau, Tạ Thập Thất cũng về.Cả người hắn đầy bụi bặm, áo cũng rách bươm.Tiêu Lâm Thành: "......Sao ngươi về như ăn xin vậy?"

"Không phải ăn xin," Tạ Thập Thất nói, "Nhưng bạc của ta chẳng còn bao nhiêu, lại về gấp nên mới ra nông nỗi này."

"Sao phải về gấp?"

Tiêu Lâm Thành kỳ quái hỏi, "Chẳng phải ngươi nói chưa đến kinh thành bao giờ nên muốn ở đó chơi mười ngày nửa tháng à?"

Đầu óc Tiêu Lâm Thành lóe lên: "Đừng nói ngươi chưa đưa cô nương kia đến kinh thành đấy nhé?"

"Đưa rồi," Tạ Thập Thất nói, "Đưa đến tận cổng hoàng cung luôn."

Tiêu Lâm Thành: "Cổng hoàng cung?"

Tạ Thập Thất ỉu xìu nói: "Người ta là công chúa đương triều đấy."

Mộc Khinh Ngôn giật mình: "Thảo nào Trình tri phủ khách khí với nàng như vậy."

Tiêu Lâm Thành: "Thế nàng không thưởng cho ngươi ít bạc làm lộ phí à?"

Công chúa keo kiệt vậy sao?"

Không phải," Tạ Thập Thất ấp úng nói, "Ta......

Ta đi không từ giã mà."

"Sao lại đi không từ giã?"

Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi, "Ngươi đắc tội với nàng à?"

Tạ Thập Thất cười khan, thấy tiểu sư đệ đi ngang qua cách đó không xa thì vội gọi: "Tiểu sư đệ , trong bếp có gì ăn không?

Đói chết ta rồi!"

Nói xong vội vàng chạy mất.Tiêu Lâm Thành xoa cằm nói với Mộc Khinh Ngôn bên cạnh: "Hắn có vẻ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?"

Mộc Khinh Ngôn cũng không nghĩ nhiều, "Hay tại hắn đói quá?"

Tiêu Lâm Thành nghĩ cũng phải, chạy gấp như vậy chẳng biết mấy ngày rồi chưa ăn cơm nữa.Sau khi Tạ Thập Thất trở về thì cả ngày thẫn thờ ngơ ngác, nửa đêm thường xuyên nằm trên nóc nhà ngắm trăng.Tuân Ấn Bạch và Tiêu Lâm Thành ngồi trong sân nhìn Tạ Thập Thất trên nóc nhà, lo lắng hỏi: "Có phải Thập Thất trúng tà rồi không?

Hay là nhờ lão Mộc khám cho hắn nhỉ?"

Tiêu Lâm Thành: "......Mộc tiền bối là đại phu chứ đâu phải thầy trừ tà."

Tuân Ấn Bạch: "Vậy ta đi mời đạo sĩ nhé?

Muốn bắt quỷ hay bắt yêu?"

Khóe miệng Tiêu Lâm Thành giật một cái, "Sao không hỏi thẳng Thập Thất đi?"

Hắn vừa dứt lời thì thấy Tuân Ấn Bạch nhảy lên nóc nhà hỏi: "Thập Thất, con cần bắt quỷ hay bắt yêu?"

Tạ Thập Thất giật nảy mình, sững sờ nói: "Sao, sao ạ?"

Tuân Ấn Bạch chỉ vào Tiêu Lâm Thành: "Hắn nói con trúng tà nên muốn mời đạo sĩ cho con đấy."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Con nói lúc nào?!

Không biết xấu hổ!Tạ Thập Thất mờ mịt, "Trúng tà gì cơ?"

Tiêu Lâm Thành cũng nhảy lên, "Không trúng tà mà nửa đêm không ngủ, ở đây làm gì?"

Ánh mắt Tạ Thập Thất trốn tránh: "Không có gì, chỉ là...... không ngủ được thôi."

Tiêu Lâm Thành thảng thốt: "Ngươi mà không ngủ được á?

Chẳng phải ban đêm sét đánh ngươi cũng không tỉnh sao?"

Tạ Thập Thất: "Khụ, chắc tại ta già rồi."

Tuân Ấn Bạch giơ tay cốc đầu hắn, "Già cái đầu mi!"

Tiêu Lâm Thành: "......"

Đây là mắng mình hay mắng hắn vậy?
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 50: Tìm người mảnh mai nhỏ nhắn


Tiêu Lâm Thành và Tuân Ấn Bạch hỏi hồi lâu nhưng Tạ Thập Thất vẫn không nói gì.

Tuân Ấn Bạch buồn ngủ ngáp dài, Tạ Thập Thất vội vàng khuyên nhủ: "Sư phụ, không còn sớm nữa, ngài mau về ngủ đi ạ."

Tuân Ấn Bạch: "Nhưng con......"

"Con không sao đâu," Tạ Thập Thất đẩy ông, "Lát nữa buồn ngủ con sẽ đi ngủ."

Tuân Ấn Bạch buồn ngủ đến nỗi mắt không mở ra, đành phải nhảy xuống nóc nhà về phòng mình.

Tạ Thập Thất lại quay đầu nhìn Tiêu Lâm Thành, "Ngươi cũng buồn ngủ rồi đúng không?"

"Không nói thì thôi," Tiêu Lâm Thành cũng nhảy xuống, "Làm ta mất bao nhiêu thời gian, Khinh Ngôn còn đang chờ ta về ôm ngủ kia kìa."

Tạ Thập Thất: "......"

Có người ôm thì ngon lắm sao?!

Ta có cản ngươi về đâu?!

Khi Tiêu Lâm Thành về thì Mộc Khinh Ngôn đã ngủ chứ không đợi hắn ôm.

Tiêu Lâm Thành rón rén đẩy cửa ra, leo lên giường rồi nhẹ nhàng ôm người vào lòng.

Mộc Khinh Ngôn vẫn chưa ngủ say, mơ màng hỏi: "Về rồi à?"

"Ừ," Tiêu Lâm Thành dịu dàng nói, "Ngủ đi."

Mộc Khinh Ngôn rúc vào ngực hắn hỏi: "Đi đâu vậy?"

Tiêu Lâm Thành cười, "Sư phụ sợ Thập Thất trúng tà nên kéo ta đi khuyên hắn."

Mộc Khinh Ngôn: "Trúng tà?"

Tiêu Lâm Thành: "Sau khi hắn về, nửa đêm cứ nằm trên nóc nhà ngắm trăng mãi."

Mộc Khinh Ngôn: "Sao thế?"

"Hắn không chịu nói," Tiêu Lâm Thành vuốt ve gò má ấm áp của y, "Ngủ trước đã, ngày mai nói tiếp."

Mộc Khinh Ngôn "ừ" một tiếng, hơi thở đều đều.

Tiêu Lâm Thành nhìn gương mặt hiền hòa của y, nhớ lại sáng nay đang ở trong bếp vớt hành ra khỏi tô mì của Mộc Khinh Ngôn thì gặp Mộc Quy Hàn.

Mộc Quy Hàn nhìn là biết Mộc Khinh Ngôn không chịu ăn nên nghiêm mặt nói: "Đừng chiều nó quá, lớn thế rồi mà cứ như con nít vậy."

"Không sao ạ," Tiêu Lâm Thành cười nói, "Y không thích thì cũng đừng ép y."

"Từ nhỏ đã không ăn cái này, không ăn cái kia," Mộc Quy Hàn bực bội nói, "Ai chiều nó cả đời được chứ?"

Con ạ, Tiêu Lâm Thành nghĩ thầm, con sẽ chiều y cả đời.

Nhưng hắn không dám nói mà chỉ có thể hỏi dò: "Mộc tiền bối, ngài nghĩ...... sau này Khinh Ngôn sẽ ở bên người như thế nào ạ?"

Mộc Quy Hàn liếc hắn một cái rồi nói: "Nó không khỏe mạnh, tốt nhất là tìm người mảnh mai nhỏ nhắn một chút để khỏi bị ức hiếp."

Tiêu Lâm Thành: "......Lỡ y không thích người mảnh mai nhỏ nhắn thì sao ạ?"

Mộc Quy Hàn: "Vậy nó thích người gì?"

Thích người như con nè!

Lời ra đến khóe miệng Tiêu Lâm Thành lại bị nuốt vào, hắn bưng mì lên nói: "Mì sắp nguội rồi, Mộc tiền bối, con đi trước đây ạ."

Nói xong vội vàng chạy mất.

Hầy, Tiêu Lâm Thành thở dài trong đêm, hay là sau này mình đừng ăn nhiều nữa?

Như vậy có thể gầy đi không?

Ngày hôm sau, mấy hộ vệ tháp tùng một chiếc xe ngựa lên núi.

Tiêu Lâm Thành nghe nói có khách tới thì kéo Mộc Khinh Ngôn đi xem, trông thấy Lý Chiếu Nguyệt ngồi ở tiền sảnh vừa nói vừa cười với Tuân Ấn Bạch.

"Nguyệt cô nương?"

Mộc Khinh Ngôn hơi bất ngờ, "Sao ngươi......"

Lý Chiếu Nguyệt nhìn sau lưng bọn họ, đáy mắt thoáng lộ ra vẻ thất vọng, "Ta thay phụ Hoàng đến thăm hoàng bá phụ."

Lúc này Mộc Khinh Ngôn mới nhớ ra Thập Thất nói nàng là công chúa, sư phụ và Hoàng thượng là huynh đệ, dĩ nhiên cũng là bá phụ nàng.

Vậy A Tiêu......

Y quay đầu nói nhỏ với Tiêu Lâm Thành: "Vậy nàng là đường muội của ngươi đúng không?"

Trước đây là biểu muội, giờ lại là đường muội, ngươi có nhiều muội muội thật đấy.

Khóe miệng Tiêu Lâm Thành giật một cái --- Ta cũng đâu có muốn.

"Công chúa nói muốn ở trên núi mấy ngày," Tuân Ấn Bạch nhìn mấy hũ rượu ngon Lý Chiếu Nguyệt đưa tới rồi cười tủm tỉm, "Đúng lúc các con cũng quen công chúa, dẫn công chúa đi chơi đi, còn có Thập Thất nữa......"

Ông nhìn ra cổng rồi buồn bực nói, "Nhờ người đi gọi nãy giờ mà sao vẫn chưa tới nhỉ?"

"Sư phụ," tiểu sư đệ chạy vào nói, "Nhị sư huynh nói mình bị bệnh không tới được ạ."

"Bệnh?"

Tuân Ấn Bạch sững sờ rồi vỗ đùi nói, "Ta đã bảo nửa đêm đừng lên nóc nhà nằm rồi mà, chắc lần này bị cảm lạnh chứ gì?"

Lý Chiếu Nguyệt khó hiểu: "Nửa đêm lên nóc nhà nằm?"

"Đúng vậy," Tuân Ấn Bạch nói, "Chẳng biết hắn bị sao mà nửa đêm canh ba không ngủ, leo lên nóc nhà nằm ngẩn người."

Lý Chiếu Nguyệt trầm mặc một lát rồi ngước mắt nói: "Tạ công tử đã bị bệnh thì đừng quấy rầy hắn nữa."

Nàng quay sang bảo thị nữ: "Đúng lúc ta có đem theo ít dược liệu, Tinh nhi, sắc mười mấy cân cho Tạ công tử bồi bổ đi."

Tuân Ấn Bạch, Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Bồi bổ kiểu này có chết người không vậy?

Tạ Thập Thất nằm giả bệnh trong phòng bỗng nhiên hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Hắn xoa mũi rồi kéo chăn trùm kín mình.

Hồi lâu sau, hắn nhịn không được giật chăn xuống rồi ngồi bật dậy.

Mình chỉ nhìn chút xíu thôi, hắn tự nhủ, nhìn một chút rồi về ngay.

Hắn rón rén đi ra cửa, nhưng từ xa đã thấy Lý Chiếu Nguyệt theo Tiêu Lâm Thành tới chỗ này.

Sao lại tới đây?!

Hắn hoảng sợ vội vàng chạy về.

"Chẳng phải trước kia ngươi nói cha ngươi muốn gả ngươi cho một tên vừa mập vừa ngu sao?"

Tiêu Lâm Thành hỏi Lý Chiếu Nguyệt đi bên cạnh, "Ngươi lại trốn đi à?"

"Tất nhiên không phải rồi," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Phụ hoàng không gả ta nữa."

Tiêu Lâm Thành: "Lương tâm cha ngươi xuất hiện rồi à?"

"Tên kia đến thanh lâu chơi," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Không hiểu sao đang trần truồng thì bị ném xuống lầu, rất nhiều dân chúng nhìn thấy."

Tiêu Lâm Thành: "......Đúng là không thể gả được."

"Người Hoàng thượng nhìn trúng chắc cũng không tầm thường," Mộc Khinh Ngôn nghi ngờ hỏi, "Người thanh lâu to gan vậy sao?"

Lý Chiếu Nguyệt: "Không phải người trong thanh lâu ném."

Tiêu Lâm Thành: "Chứ ai?"

Lý Chiếu Nguyệt dừng một lát rồi nói: "Không biết."

Đang nói chuyện thì họ đã đến trước cửa phòng Tạ Thập Thất.

Tiêu Lâm Thành đưa tay gõ cửa một cái, "Thập Thất?"

Trong phòng không có động tĩnh gì.

"Không có ở đây sao?"

Tiêu Lâm Thành băn khoăn, "Nhưng rõ ràng tiểu sư đệ nói hắn ngủ trong phòng mà."

Hắn đẩy cửa ra, quả nhiên trong phòng chẳng có ai.

"Không có thật sao?"

Tạ Thập Thất nấp trên xà nhà bịt chặt miệng, một tiếng động cũng không dám phát ra --- Cầu xin các ngươi đi nhanh đi!

Lý Chiếu Nguyệt bước vào, nhìn cách bài trí đơn giản trong phòng và đệm chăn xộc xệch trên giường.

Tiêu Lâm Thành suy đoán: "Hay là hắn đến tìm Mộc tiền bối khám bệnh rồi?"

Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, "Sáng nay cha ta xuống núi vẫn chưa về đâu."

"Nghe nói Mộc tiên sinh là thần y," Lý Chiếu Nguyệt đột nhiên quay lại nói, "Khi nào ông ấy về có thể nhờ ông ấy khám cho ta không?"

Tiêu Lâm Thành ngờ vực hỏi: "Ngươi bị gì vậy?"

Cũng bệnh à?

"Dạo này ta hay buồn nôn muốn ói," Lý Chiếu Nguyệt lo lắng nói, "Có khi nào...... mang thai rồi không?"

Nàng vừa dứt lời thì "rầm" một tiếng, một bóng người rớt xuống từ trên xà nhà.

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "Thập Thất?"

Tạ Thập Thất bị ngã đau cũng chẳng đoái hoài mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Chiếu Nguyệt, "Con......

Con của ai?"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 51: Không muốn gặp ai


Lý Chiếu Nguyệt nhìn Tạ Thập Thất ngồi phịch dưới đất rồi chậm rãi mở miệng: "Ngươi nói thử xem?"

Tạ Thập Thất sửng sốt hồi lâu mới gắng gượng nở một nụ cười: "Người xứng với nàng chắc phải là vương hầu công tử gì đó......

Tốt lắm, chúc các ngươi đầu bạc......"

"Tạ Thập Thất," hắn còn chưa nói hết thì đã nghe Lý Chiếu Nguyệt hỏi, "Ta nói người khác lúc nào?"

Tạ Thập Thất nhất thời không hiểu, "Gì, gì cơ?"

Tiêu Lâm Thành bên cạnh chợt kinh ngạc hỏi: "Con của ngươi à?!"

Tạ Thập Thất giật mình, trố mắt nói: "Nhưng ta chỉ hôn nàng một cái thôi mà!"

"À," Lý Chiếu Nguyệt thản nhiên nói, "Vậy chắc ăn trúng gì đó chứ không phải có thai đâu."

Tạ Thập Thất: "......"

Mộc Khinh Ngôn cũng nhìn ra sự khác thường giữa hai người họ nên âm thầm giật tay áo Tiêu Lâm Thành, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chúng ta đừng nên ở đây nữa không?"

Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ muốn xem kịch vui, thấp giọng đáp: "Chờ chút."

"Khụ khụ," hắn hắng giọng một cái rồi nói, "Thập Thất, nghe tiểu sư đệ nói ngươi bị bệnh à?"

Lúc này Tạ Thập Thất mới nhớ ra mình đang giả bệnh nên vội ho khan mấy tiếng, "Khụ khụ khụ......

Đúng đúng, chắc bị cảm lạnh rồi."

"Vậy mau để Khinh Ngôn khám cho ngươi đi," Tiêu Lâm Thành nói, "Coi chừng bệnh nặng đấy."

Tạ Thập Thất chột dạ, "Không, không cần đâu, ta uống thuốc rồi."

"Nhưng ngươi còn ho nặng như vậy," Tiêu Lâm Thành quay sang bảo Mộc Khinh Ngôn, "Khinh Ngôn, mau khám cho Thập Thất đi, mất công lát nữa ho chết bây giờ."

Mộc Khinh Ngôn: "......

Ờ."

Thấy y sắp đi qua, Tạ Thập Thất hoảng hốt nói, "Không cần thật mà, ta...... ta khỏe rồi!

Không ho nữa!"

"Khỏe rồi?"

Tiêu Lâm Thành nhếch môi, "Vậy được, khỏe rồi thì dẫn công chúa đi chơi đi.

Ta và Khinh Ngôn bận việc nên đi trước đây."

Nói xong hắn lập tức kéo Mộc Khinh Ngôn ra ngoài.

"Khoan đã!

Ta không phải......"

Tạ Thập Thất còn chưa nói hết thì cửa phòng đã đóng ập lại.

Tạ Thập Thất: "......"

Tiêu đầu to, ngươi đóng cửa làm gì hả?!

Hắn nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn Lý Chiếu Nguyệt ngồi cạnh bàn, cười khan hỏi: "Công, công chúa, nàng muốn đi đâu?"

Lý Chiếu Nguyệt không nói gì mà chỉ nhìn hắn.

Tạ Thập Thất bị nàng nhìn không biết làm sao, "Muốn, muốn xuống núi không?"

"Tạ Thập Thất," Lý Chiếu Nguyệt lạnh lùng hỏi, "Tại sao không từ mà biệt?"

"Đâu, đâu có," ánh mắt Tạ Thập Thất trốn tránh, "Ta quên nói với nàng thôi."

"Quên?"

Lý Chiếu Nguyệt nói, "Vậy ta sai người đi tìm ngươi, sao bọn họ nói ngươi vừa thấy bọn họ thì chạy văng cả giày?"

Tạ Thập Thất: "Đâu, đâu có chạy, tại ta đi nhanh quá nên không thấy bọn họ thôi."

"Bơi cũng nhanh nhỉ," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Bọn họ nói đuổi tới bờ sông thì ngươi đột ngột nhảy xuống sông bơi đi mất."

Tạ Thập Thất khóc không ra nước mắt --- Thôi được rồi, ta bỏ chạy đó.

Ngoài cửa, Mộc Khinh Ngôn băn khoăn nói: "Hình như Thập Thất không muốn gặp công chúa thì phải?"

"Cứ mặc kệ hắn," Tiêu Lâm Thành kéo y ra sân, "Ngày nào hắn cũng nằm trên nóc nhà ngắm trăng, chắc nhớ người ta ấy mà."

Mộc Khinh Ngôn giật mình: "Hèn gì hắn nói ngủ không được.

Mỗi lần hỏi đến công chúa thì vội vàng bỏ chạy."

"Giờ người đến thì lại trốn không dám gặp," Tiêu Lâm Thành lắc đầu nói, "Chẳng biết hắn đang nghĩ gì nữa."

Mộc Khinh Ngôn sững sờ, nhớ lại mấy tháng trước mình nhận ra tình cảm với Tiêu Lâm Thành cũng trốn hắn như vậy --- Dù trong lòng nhớ da diết cũng phải ngăn mình đi gặp hắn vì sợ càng lún càng sâu.

"Có phải hắn......"

Mộc Khinh Ngôn do dự nói, "Sợ công chúa không thích mình không?"

"Người ta đã lên núi luôn rồi," Tiêu Lâm Thành nói, "Suýt nữa còn có con mà không thích gì chứ?"

"Nhưng Nguyệt cô nương là công chúa," Mộc Khinh Ngôn nói, "Dù sao thân phận cũng khác biệt, có khi nào Thập Thất...... sợ sau này công chúa hối hận không?"

Trong đầu Tiêu Lâm Thành chợt hiện ra cảnh Tạ Thập Thất bị Lý Chiếu Nguyệt bỏ rơi, bơ vơ ăn xin ngoài đường, vừa gặm bánh bao vừa khóc.

Đúng là quá thảm rồi......

Tiêu Lâm Thành thật sự không ngờ mình nhờ Tạ Thập Thất đưa một cô nương về mà hắn đưa cả thân mình ra, lại còn thê thảm như vậy.

Tiêu Lâm Thành bất giác nhìn Mộc Khinh Ngôn bên cạnh --- May mà mình và Khinh Ngôn cùng nhau lớn lên, qua sinh nhật đã ôm người về tay, nếu giống Thập Thất thì nửa đêm canh ba phải lên nóc nhà ngắm trăng, vậy phải làm sao bây giờ?

Tim hắn mềm nhũn, cúi người hôn Mộc Khinh Ngôn một cái.

Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác, "Sao thế?

Sao tự dưng...... hôn ta?"

"Không có gì," Tiêu Lâm Thành cười nói, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy ta may mắn hơn Thập Thất nhiều."

Mộc Khinh Ngôn khó hiểu: "Tại sao?"

Tiêu Lâm Thành ôm y nói: "Ta có ngươi không phải may mắn thì là gì?"

Gò má Mộc Khinh Ngôn nóng lên, lẩm bẩm nói: "Nhưng cha ta còn chưa đồng ý mà."

Tiêu Lâm Thành nhớ tới việc này thì trong đầu ong ong, "Hôm qua ông ấy còn nói với ta muốn ngươi tìm người nào mảnh mai nhỏ nhắn nữa cơ."

Mộc Khinh Ngôn chớp mắt nhìn Tiêu Lâm Thành từ trên xuống dưới, suýt nữa cười ra tiếng, "Mảnh mai...... nhỏ nhắn?"

Tiêu Lâm Thành véo má y, "Không cho cười!"

Mộc Khinh Ngôn nín cười gật đầu, "Ừ, không cười."

Tiêu Lâm Thành ủ rũ nói: "Hay là ta thú nhận với Mộc tiền bối luôn nhỉ?"

Mộc Khinh Ngôn: "Không sợ cha ta thiến ngươi à?"

Tiêu Lâm Thành xoa mặt y, "Vậy ngươi nhớ cản ông ấy lại nhé, nếu không phải thủ tiết đấy."

Mộc Khinh Ngôn còn chưa lên tiếng thì thấy Mộc Quy Hàn đột nhiên đi ra từ góc rẽ phía trước.

"Cha?"

Tiêu Lâm Thành giật mình, lập tức buông Mộc Khinh Ngôn ra rồi đứng thẳng lên nói: "Mộc, Mộc tiền bối!"

Mộc Quy Hàn gật đầu hỏi: "Nghe nói Thập Thất bị bệnh à?"

"Hắn không sao đâu ạ," Tiêu Lâm Thành nói, "Hắn gạt người thôi."

Mộc Quy Hàn nhíu mày, "Đang yên đang lành gạt người làm gì?"

Tiêu Lâm Thành cũng không biết trả lời sao, chỉ có thể nói: "Có người đến tìm hắn nhưng hắn không muốn gặp ạ."

Mộc Quy Hàn: "Sao không muốn gặp?"

Tiêu Lâm Thành: "Tình hình cụ thể tụi con cũng không rõ lắm."

Mộc Quy Hàn không hỏi gì nữa mà quay người định đi, Tiêu Lâm Thành vội gọi: "Mộc tiền bối!"

Mộc Quy Hàn quay đầu lại, "Gì?"

"Mộc tiền bối, thật ra con......"

Tiêu Lâm Thành khẩn trương nắm tay Mộc Khinh Ngôn dưới tay áo, "Con có người trong lòng rồi ạ!"

Mộc Quy Hàn: "Ừ."

Mộc Khinh Ngôn cũng hơi sợ, "Cha......"

Tiêu Lâm Thành rụt rè nói: "Nhưng người trong lòng con là nam."

Mộc Quy Hàn lại "ừ" một tiếng, "Rồi sao?"

Tiêu Lâm Thành do dự nói: "Ngài không thấy...... như vậy không ổn sao ạ?"

Mộc Quy Hàn dừng một lát, đột nhiên hỏi: "Sao, con thích Thập Thất à?"

"Hắn giả bệnh vì không muốn gặp con chứ gì?"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 52: Con và hắn trong sạch


Cả người Tiêu Lâm Thành đều choáng váng --- Chuyện này liên quan gì đến Thập Thất chứ?

Chẳng lẽ bình thường nhìn mình và Thập Thất có vẻ mờ ám lắm sao?!

"Dĩ nhiên không phải rồi!"

Hắn vội giải thích, "Người hắn tránh là công chúa, con và hắn trong sạch mà!"

Mộc Quy Hàn: "Vậy người con thích là ai?"

"Con......"

Tiêu Lâm Thành cắn răng quỳ phịch xuống nói, "Cha, con thích Khinh Ngôn!

Xin ngài cho phép ạ!"

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Nhất thời xung quanh tĩnh mịch, tựa như không khí cũng im lìm.

Mộc Khinh Ngôn thấy vẻ mặt cha mình vẫn như cũ thì không khỏi hồi hộp, "Cha?"

"Rốt cuộc cũng chịu nói," Mộc Quy Hàn hờ hững nói, "Ta tưởng các con muốn chờ ta bảy tám chục tuổi rồi mới nói chứ."

Tiêu Lâm Thành sững sờ, lắp bắp hỏi: "Ngài, ngài biết rồi sao?"

Mộc Quy Hàn: "Ta đâu có mù."

Cả ngày ôm ôm ấp ấp, sợ ta không biết đúng không?

"Vậy......"

Hai mắt Tiêu Lâm Thành tỏa sáng, "Ngài đồng ý chứ ạ?"

Mộc Quy Hàn: "Hừ!"

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Đây là đồng ý hay không đồng ý vậy?

"Cha," Mộc Khinh Ngôn quỳ xuống cạnh Tiêu Lâm Thành rồi kéo tay áo cha mình, "Ngài giận à?"

Mộc Quy Hàn nhìn hai người quỳ dưới đất, "Nếu ta nói không được thì các con không ở bên nhau nữa à?"

"Mộc tiền bối!"

Tiêu Lâm Thành nắm chặt tay Mộc Khinh Ngôn, vội la lên, "Con sẽ đối tốt với Khinh Ngôn cả đời, ngài cứ tin ở con!"

"Cha," Mộc Khinh Ngôn cũng nói, "Chuyện khác con có thể nghe lời cha, nhưng chuyện này......"

Mộc Quy Hàn: "Hừ, vậy còn hỏi ta làm gì?"

Cũng đâu nghe lời ta.

"Ngài đã nhìn con lớn lên," Tiêu Lâm Thành nói tiếp, "Chắc ngài cũng biết con thật lòng với Khinh Ngôn đúng không ạ?"

Mộc Quy Hàn: "Nếu không phải nhìn con lớn lên thì ta đã thiến con từ lâu rồi."

Đâu còn để yên cho con đến tận bây giờ?

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Thì ra muốn thiến thật sao?

"Thôi, các con cũng lớn hết rồi," Mộc Quy Hàn dừng một lát rồi nói, "Ta cũng chẳng quản được nhiều như vậy, miễn sao các con không hối hận là được."

Ông đưa tay vỗ vai Tiêu Lâm Thành, "Đối với con trai ta cho tốt nhé."

Trong lòng Tiêu Lâm Thành mừng rỡ, "Dạ, cha!"

Trên môi Mộc Khinh Ngôn cũng hiện ra ý cười, "Tạ ơn cha."

Mộc Quy Hàn gật đầu rồi quay lưng đi, chưa đi mấy bước đã đụng đầu vào thân cây cách đó không xa.

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Cha, ngài thật sự không sao chứ?

Hôm đó nghe tiểu sư đệ đi ngang qua nói Mộc tiền bối lại rượt đánh sư phụ khắp núi.

Tuân Ấn Bạch hết sức oan ức, không rõ lão già này lại nổi cơn điên gì, "Ta chọc giận ngươi chỗ nào hả?!"

Mộc Quy Hàn: "Con ngươi cuỗm con ta chạy mất!"

Mặc dù ông đã lờ mờ nhìn ra nhưng chính tai nghe thấy con mình bị cuỗm đi vẫn muốn tìm người đánh một trận.

"Vậy ngươi đánh Tiêu đầu to đi!"

Tuân Ấn Bạch không phục, "Đánh ta làm gì?!"

Mộc Quy Hàn im lặng không nói lời nào, chỉ tiếp tục đuổi đánh --- Không nỡ đánh thằng ranh nhỏ nên đành phải đánh thằng ranh lớn.

Tạ Thập Thất nằm trên nóc nhà, nghe Mộc Quy Hàn và Tuân Ấn Bạch ầm ĩ phía xa thì thở dài.

Lý Chiếu Nguyệt đã về phòng, lúc đi chỉ lạnh lùng nói: "Quấy rầy Tạ công tử rồi."

Chẳng biết có phải đang giận không nữa.

Tạ Thập Thất rầu rĩ trở mình, bỗng nhiên thấy Tiêu Lâm Thành chui lên từ dưới hiên, sắc mặt đen thui.

Tạ Thập Thất: "......Ngươi sao vậy?"

Vợ chạy theo người khác rồi à?

"Công chúa rủ Khinh Ngôn uống rượu trong sân," Tiêu Lâm Thành bực bội nói, "Còn đuổi ta ra ngoài nữa."

Tạ Thập Thất giật mình, "Nàng uống rượu à?"

Tiêu Lâm Thành ngồi xuống cạnh hắn nói: "Ngươi bị gì thế?

Người ta từ kinh thành chạy đến tìm ngươi mà ngươi lại giả bệnh tránh mặt, cố ý chọc giận người ta đúng không?"

Tạ Thập Thất rũ mắt nói khẽ: "Qua mấy ngày nàng sẽ trở về, có thể một thời gian nữa nàng sẽ quên ta thôi."

Tiêu Lâm Thành: "Lỡ không quên thì sao?"

"Nàng là công chúa cao quý, rất nhiều người sẵn lòng đối tốt với nàng," Tạ Thập Thất nói, "Còn ta là cái thá gì chứ?

Một đứa nhà quê không biết từ đâu ra à?"

Hắn cười khổ một tiếng, "Nếu năm đó không được sư phụ nhặt về, chắc giờ ta vẫn còn là tên ăn mày nhỉ?"

Tiêu Lâm Thành cau mày hỏi: "Ngươi cảm thấy mình không xứng với nàng à?"

Tạ Thập Thất nhìn đi chỗ khác không nói gì.

"Người ta thích," Tiêu Lâm Thành nói, "Chỉ cần trong lòng y cũng có ta thì còn lâu ta mới quan tâm đến thân phận y."

Tạ Thập Thất quay đầu nhìn hắn, "Nếu Khinh Ngôn là Hoàng đế thì ngươi cũng dám à?"

"Sao không dám?"

Tiêu Lâm Thành hùng hồn nói, "Vậy ta sẽ lấy hạ phạm thượng."

Sao nghe càng kích thích hơn thế nhỉ?

Khóe miệng Tạ Thập Thất giật một cái, sao nhìn ngươi có vẻ háo hức quá vậy?

"Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào," Tiêu Lâm Thành kéo hắn dậy, "Mau dẫn người đi đi, đừng bám theo Khinh Ngôn mãi thế."

Tạ Thập Thất: "Ta không đi."

Tiêu Lâm Thành: "Muốn ta đánh ngươi xuống không?"

Tạ Thập Thất cả giận: "Ngươi còn nói lý không vậy?"

Tiêu Lâm Thành: "Không nói."

Tạ Thập Thất: "......"

Được rồi, da mặt ngươi dày, ngươi lợi hại.

Tạ Thập Thất lề mề đi theo Tiêu Lâm Thành về sân, trông thấy Lý Chiếu Nguyệt gục đầu trên bàn, Mộc Khinh Ngôn ngồi cạnh, mặt mũi đỏ ửng.

"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành đi tới sờ mặt y, "Say rồi à?"

Mộc Khinh Ngôn mơ màng nhìn hắn rồi cười cười, sà vào lòng hắn lẩm bẩm: "Đừng nghe......"

Tiêu Lâm Thành thắc mắc: "Nghe gì cơ?"

Mộc Khinh Ngôn cọ xát ngực hắn, "Công chúa mắng người...... mắng Thập Thất."

Tạ Thập Thất: "......"

"À," Tiêu Lâm Thành bế y lên, "Vậy cứ để nàng mắng, chúng ta về phòng trước đi."

Hắn bế người ra ngoài, còn không quên quay đầu hỏi Tạ Thập Thất: "Mắng ngươi đó, vui không?"

"Vui cái đầu ngươi ấy!"

Tạ Thập Thất lườm hắn một cái, đang định tới xem Lý Chiếu Nguyệt thì chợt nghe nàng lè nhè: "Đáng yêu ghê, ngươi thật đáng yêu làm sao......"

Tạ Thập Thất ngẩn người, mặt nóng lên, gãi đầu nói: "Tạm, tạm được thôi......

Ngươi cũng đẹp mà."

Đây là khen mình chứ đâu có mắng mình?

Lý Chiếu Nguyệt lại nói đứt quãng: "Hay là ngươi về với ta nhé?"

Trong lòng Tạ Thập Thất chấn động, lắp bắp nói: "Nhưng, ta, ta......"

Hắn còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì nghe Lý Chiếu Nguyệt nói tiếp: "Nhưng Mộc công tử thích ngươi lắm, chắc không nỡ để ngươi đi theo ta đâu nhỉ?"

Mộc công tử?

Khinh Ngôn?

Tạ Thập Thất khiếp sợ nghĩ, cái gì, y thích mình?!

Chẳng phải y thích Tiêu đầu to sao?!

Y không nỡ xa Tiêu đầu to mới đúng chứ?!

"Ta và Khinh Ngôn không có gì hết," hắn vội giải thích, "Y giống như sư đệ ta vậy, y không thích ta đâu, y......"

Hắn còn chưa nói hết thì thấy Lý Chiếu Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong ngực ôm một con mèo trắng béo ú, say khướt nói: "Hay là ngươi về cung với ta nhé, ta sẽ phong ngươi làm Miêu tổng quản, thống lĩnh......

ợ...... mèo của sáu cung."

Tạ Thập Thất: "......"
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 53: Có cổ khác không


Tiêu Lâm Thành bế Mộc Khinh Ngôn về, đang đi nửa chừng thì người trong ngực bỗng nhiên cựa quậy rồi ngẩng đầu mơ màng hỏi: "Mèo của ta đâu?"

Tiêu Lâm Thành nghĩ ngợi: "Hình như ở chỗ công chúa thì phải?"

Mộc Khinh Ngôn ôm cổ hắn dụi dụi: "Mèo, ta muốn mèo......"

"Ngủ dậy tìm mèo cho ngươi được không?"

Tiêu Lâm Thành dỗ dành, "Ngươi say rồi, về phòng ngủ trước đã."

Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm: "Ta muốn ôm mèo ngủ cơ."

Trong lúc nói chuyện đã về đến phòng, Tiêu Lâm Thành đặt người xuống giường, xoa xoa gò má ấm áp của y rồi nói: "Ôm mèo làm gì, ta cho ngươi ôm."

Mộc Khinh Ngôn: "Không muốn."

Tiêu Lâm Thành khựng lại, hờn dỗi nói: "Sao không muốn?"

Không muốn cũng phải muốn, sau này không được ôm mèo ngủ nữa!

"Ngươi cứng lắm," Mộc Khinh Ngôn chóng mặt nói, "Ôm không đã tay, Bánh Trôi vừa mềm vừa có lông nữa."

Tiêu Lâm Thành: "......"

"Ngươi thích lông à?"

Tiêu Lâm Thành cúi xuống gần y nói: "Ta cũng có vậy."

Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác hỏi: "Mượt không?"

Tiêu Lâm Thành kéo tay y nói: "Ngươi sờ là biết ngay......"

Ngoài phòng bóng đêm mông lung, gió nhẹ lướt qua mái hiên, hình như có tiếng khóc hòa vào trong gió.

"Không muốn," Mộc Khinh Ngôn trong màn nhịn không được lùi ra sau, "Ta không muốn sờ......"

Tiêu Lâm Thành nắm tay y không chịu thả, "Chẳng phải ngươi nói thích lông à?"

"Không phải, ta không phải......

Ưm......"

Ngoài cửa, Bánh Trôi từ chỗ Lý Chiếu Nguyệt chạy về, nghe thấy âm thanh rời rạc trong phòng thì ngồi xổm ở cửa liếm bộ lông trắng muốt trên người, không biết còn bao lâu nữa mới được vào.

Nó nhớ có lần cũng nghe thấy âm thanh giống vậy, nó cào cửa kêu meo meo, muốn vào phòng xem thử.

Nhưng kêu hơn nửa ngày cửa phòng mới mở, chỉ thấy Tiêu đầu to khoác bừa một cái áo, giày cũng không mang, đen mặt túm nó bỏ lên tường rào.

Tường cao như vậy, nó lại mập như vậy nên không nhảy xuống được, lẻ loi trơ trọi ngồi trên tường hóng gió cả đêm, lông mèo đều bay rụi.

Sau đó nó hiểu ra phải chờ âm thanh trong phòng dừng lại mới được cào cửa, lúc này tâm trạng Tiêu đầu to rất tốt, còn nhét nó vào chăn ngủ chung nữa.

Hôm sau, Tiêu Lâm Thành bị Mộc Khinh Ngôn đuổi ra, bắt gặp Tạ Thập Thất bơ phờ hốc hác, quầng mắt đen sì ngoài sân.

Tiêu Lâm Thành: "......Ngươi bị sao thế?"

Tạ Thập Thất ỉu xìu nói: "Không sao, mất ngủ một đêm thôi."

Tiêu Lâm Thành: "Mất ngủ một đêm?

Ngươi đi đâu làm gì à?"

"Không làm gì hết," Tạ Thập Thất uể oải nói, "Chỉ gặp ác mộng thôi, sợ quá ngủ không được."

Tiêu Lâm Thành: "Mơ thấy gì?

Bị ma đuổi à?"

Đáng sợ vậy sao?

Tạ Thập Thất thở dài, không muốn nói cho lắm.

Hôm qua hắn thấy Lý Chiếu Nguyệt say mèm nên định bế nàng về phòng nghỉ ngơi, nhưng nàng ôm mèo sống chết không chịu về mà đòi lên nóc nhà ngắm trăng.

Tạ Thập Thất đành phải bế nàng lên nóc nhà.

Lần trước Bánh Trôi ngồi trên tường bị gió thổi sợ nên không muốn hóng gió trên nóc nhà nữa, kêu meo meo đòi xuống, Tạ Thập Thất đành phải thả nó đi trước.

Chưa tới mười lăm, mặt trăng cuối trời chỉ có một nửa, lại bị mây che khuất nên không thấy rõ lắm.

Lý Chiếu Nguyệt cau mày nói: "Sao không thấy gì hết vậy?

Mau kéo mây đi đi."

Tạ Thập Thất: "......"

Làm sao kéo được?

Hắn đành phải nói: "Đợi chút, lát nữa mây sẽ bay đi thôi."

Lý Chiếu Nguyệt: "Vậy phải chờ bao lâu?"

Làm sao ta biết được?

Tạ Thập Thất cười khan: "Nhanh lắm, chờ thêm chút nữa đi."

Lý Chiếu Nguyệt mơ màng dựa vào vai hắn, lẩm bẩm nói: "Vậy ngươi nhớ gọi ta nhé, bản công chúa sẽ ban thưởng hậu hĩ."

Tạ Thập Thất không dám nhúc nhích, "Thưởng, thưởng gì cơ?"

Lý Chiếu Nguyệt dừng một lát rồi nói: "Thưởng cho ngươi về cung với ta."

Tạ Thập Thất lắp bắp, "Về...... về cung làm gì?"

Lý Chiếu Nguyệt: "Làm công công, trong cung có nhiều công công lắm!"

Tạ Thập Thất: "......"

Tạ Thập Thất nơm nớp lo sợ nói: "Không, không phải chứ?"

"Không được," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Bản công chúa đã nói ban thưởng thì làm sao rút lại được?"

Tạ Thập Thất chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ, "Nhưng ta không muốn làm công công."

Lý Chiếu Nguyệt: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

Tạ Thập Thất: "Ta......"

Hắn há hốc mồm nửa ngày vẫn không nói nên lời.

Lý Chiếu Nguyệt chờ đến nỗi buồn ngủ, nàng nói: "Vậy cứ làm công công đi."

"Không được," Tạ Thập Thất vội nói, "Ta, ta có thể làm thị vệ mà!"

Sao nhất định phải làm công công chứ?

Lý Chiếu Nguyệt lắc đầu nói: "Trong cung nhiều thị vệ như vậy, đâu có thiếu ngươi."

Tạ Thập Thất: "Trong cung nhiều công công như vậy......"

Lý Chiếu Nguyệt: "Chỉ thiếu ngươi thôi."

Tạ Thập Thất: "......"

Thế là đêm đó Tạ Thập Thất mơ thấy mình mặc đồ công công, ngón tay tạo thành hình hoa lan, đứng ở cổng thành quay đầu cười một tiếng.

Hắn đột ngột bừng tỉnh, không thể nào ngủ tiếp được nữa.

Mấy ngày sau, Lý Chiếu Nguyệt giống như đã quên chuyện say rượu, du sơn ngoạn thủy, đi dạo mấy vòng trên núi dưới núi, ngắm hoa ngắm cỏ, cái gì cũng muốn xem.

Chẳng bao lâu sau, nàng từ biệt Tuân Ấn Bạch để lên đường về kinh.

Ngày nàng đi, Tạ Thập Thất ôm mèo ngồi trong sân đếm lông.

Khi Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn vào cổng thì thấy một người một mèo suýt đánh nhau.

"Ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Lâm Thành cướp mèo lại rồi nói, "Muốn xuống núi thì đi nhanh đi."

Đừng ở đây bắt nạt mèo của ta.

Tạ Thập Thất không nói gì.

Mộc Khinh Ngôn tháo ngọc bội bên hông lần trước Tiêu Lâm Thành tặng mình đưa cho Tạ Thập Thất.

Tạ Thập Thất khó hiểu hỏi: "Ngọc bội à?"

Cho mình ngọc bội làm gì?

"Đây là Hoàng thượng cho đấy," Mộc Khinh Ngôn nói, "Có thể đưa ra một yêu cầu với hắn."

Tiêu Lâm Thành cũng nói: "Nếu ngươi sợ Hoàng đế không chịu gả công chúa cho mình thì cầm ngọc bội đến tìm hắn đi."

Tạ Thập Thất đỏ mặt, "Ta nói muốn công chúa gả, gả cho ta lúc nào......"

Tiêu Lâm Thành không thèm để ý tới hắn mà vứt ngọc bội xuống rồi kéo Mộc Khinh Ngôn đi.

Hai ngày sau chẳng thấy Tạ Thập Thất đâu nữa.

Tuân Ấn Bạch buồn bực hỏi Tiêu Lâm Thành, "Sao Thập Thất để lại tờ giấy rồi đi mất thế?

Đi đâu vậy?"

Tiêu Lâm Thành: "Chắc đi thăm người thân ấy mà."

Tuân Ấn Bạch: "Chẳng phải hắn là cô nhi sao?

Người thân ở đâu ra?"

Tiêu Lâm Thành: "Trên trời rơi xuống."

Tuân Ấn Bạch: "......"

Hai tháng sau, Tiêu Lâm Thành nhận được thư của Cố Linh Lung nói mẹ nàng đã biết cách giải cổ Tương Tư, bảo hắn và Mộc Khinh Ngôn đến thử một lần.

Tiêu Lâm Thành không muốn giải cổ nhưng lại sợ Mộc Khinh Ngôn đau, suy nghĩ hơn nửa ngày mới viết thư hồi âm cho Cố Linh Lung.

Khi Cố Linh Lung nhận được thư thì hào hứng mở ra xem, chỉ thấy trên đó viết: "Có cổ gì làm ta đau, cần được Khinh Ngôn cứu không?"

Cố Linh Lung: "......"

Ngươi nghiện trúng cổ rồi à?
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Chương 54: Kết thúc


Mộc Khinh Ngôn cũng không biết chuyện Tiêu Lâm Thành hồi âm cho Cố Linh Lung, ba ngày sau họ xuống núi đến trại Miêu Cương.

Lần trước thú nhận với Mộc Quy Hàn xong, hai người cũng nói về cổ Tương Tư này, nhưng Mộc Quy Hàn biết rất ít về cổ trùng, có thể chữa các bệnh phức tạp nhưng lại không giải được loại cổ kỳ quái này.

Nghe Bạch Diệc Sương nói có cách giải, ông cũng hơi hiếu kỳ nên giục Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn mau xuống núi, giải xong thì bắt mấy con cổ về cho ông nghiên cứu.

Hơn một tháng sau họ tới trại, vừa vào cổng đã thấy Cố Linh Lung dắt con lừa nhỏ chạy tới, chuông bạc kêu leng keng, "Biểu ca, biểu tẩu!"

Mấy tháng không gặp, con lừa có vẻ mập lên nhiều.

"Mẹ ta sợ các ngươi lạc đường," Cố Linh Lung cười nói, "Nên bảo ta tới dẫn các ngươi về nhà!"

Tiêu Lâm Thành: "......"

Có phải con nít đâu, đã đến tận đây mà còn lạc đường nữa à?

Trên đường về, Tiêu Lâm Thành lén hỏi Cố Linh Lung, "Loại cổ mà ta hỏi ngươi có không?"

Cố Linh Lung lắc đầu, "Không có."

Tiêu Lâm Thành hơi thất vọng, "Không có thật sao?"

Cố Linh Lung nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là ta hạ cổ Tương Tư cho các ngươi tiếp nhé, ngươi và biểu tẩu đổi vị trí được không?"

Để biểu tẩu ở trên đi!

Tiêu Lâm Thành: "......

Thôi, đừng làm y mệt."

Bạch Diệc Sương thấy họ thì hết sức vui mừng, khen hai người lại cao lên rồi.

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn cười ngại ngùng --- Sao giống khen trẻ con quá vậy?

Cố Văn Vũ vội mời họ vào nhà, sợ nói thêm nữa phu nhân mình sẽ hỏi họ muốn ăn kẹo không?

Bạch Diệc Sương đã tìm ra dược thảo lần trước Mộc Khinh Ngôn nói.

Sau đó nàng tìm được thêm mấy vị thuốc khác có thể giải cổ trong người Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn.

Ngày hôm sau, nàng bảo Cố Văn Vũ nấu hai thùng nước to để pha mấy vị thuốc kia vào.

"Phải tắm thuốc ba ngày," Bạch Diệc Sương thử nhiệt độ nước rồi nói: "Mỗi ngày một canh giờ."

Tiêu Lâm Thành nhìn hai thùng tắm đặt cạnh nhau, buồn bực nghĩ sao phải chia hai thùng chứ?

Mình và Khinh Ngôn ngâm chung không được sao?

Cố Văn Vũ bên cạnh nhìn ra thắc mắc của hắn nên giải thích: "Khụ, ta sợ các ngươi dồi dào tinh lực quá, khụ...... sẽ không nhịn được."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Nhìn được mà sờ không được chẳng phải càng khó chịu hơn sao?!

Gò má Mộc Khinh Ngôn nóng lên: "Hay là ta sang phòng bên cạnh nhé?"

"Không được," Tiêu Lâm Thành nói ngay, "Không cho ta nhìn à?"

Mộc Khinh Ngôn quả thực chỉ muốn tìm kẽ nứt chui vào, "Nói bậy bạ gì đó?"

Còn có trưởng bối kia kìa!

Cố Văn Vũ cười tít mắt kéo Bạch Diệc Sương ra ngoài, "Vậy các ngươi từ từ ngâm đi, chúng ta ra ngoài trước đây."

Tiêu Lâm Thành đóng cửa phòng, vừa quay lại thì thấy Mộc Khinh Ngôn cởi giày và áo ngoài ra.

Hai mắt Tiêu Lâm Thành sáng rực, muốn nhìn tiếp nhưng Mộc Khinh Ngôn mặc áo trong bước vào thùng.

Tiêu Lâm Thành: "......

Sao ngươi lại mặc áo?"

Mộc Khinh Ngôn: "Có nói phải cởi hết ra ngâm à?"

Tiêu Lâm Thành: "......"

Hình như không có.

Nhưng Tiêu Lâm Thành không muốn nói lý lẽ mà đi qua kéo áo Mộc Khinh Ngôn, "Đã ngâm nước mà còn mặc đồ làm gì?

Nào, để ta cởi cho ngươi."

"Không muốn," Mộc Khinh Ngôn túm chặt áo mình, "Muốn cởi thì ngươi cởi đi, ta không cởi."

"Không được, ngươi nhìn ta mà lại không cho ta nhìn ngươi, ta sẽ thiệt thòi."

"Vậy ngươi cũng đừng cởi."

"Không được, ta mặc quần áo ngâm nước khó chịu lắm."

"Vậy ta không nhìn là được chứ gì."

"Chỗ này có chút xíu, sao có thể không nhìn được?

"Ta không nhìn thật mà!"

"Ta không tin."

"Ta......

Ngươi đừng kéo áo ta......"

"Khụ khụ!"

Ngoài cửa bỗng vang lên mấy tiếng ho khan, Cố Văn Vũ nói nhỏ, "Thùng không chắc lắm đâu, các ngươi kiềm chế chút đi."

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Mộc Khinh Ngôn đỏ mặt đẩy Tiêu Lâm Thành: "Ngươi qua bên kia đi, không được tới đây!"

Tiêu Lâm Thành nhìn cánh cửa thở dài, đành phải đi qua thùng bên kia.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng xuýt xoa, Cố Văn Vũ la lên: "Phu nhân nhẹ thôi, đừng véo đừng véo, ta đi ngay đây......"

Giọng nói xa dần rồi im bặt.

Nghe hắn đã đi, Tiêu Lâm Thành lại muốn trêu Mộc Khinh Ngôn, "Khinh Ngôn......"

Mộc Khinh Ngôn: "Ngươi mà qua đây thì lần sau ta sẽ sang phòng bên cạnh."

Tiêu Lâm Thành: "......"

Tiêu Lâm Thành ấm ức vô cùng --- Thật sự chỉ có thể nhìn thôi sao?Ba ngày sau, hai người tắm thuốc ba lần hình như vẫn chẳng có gì thay đổi.

Mộc Khinh Ngôn: "Cổ giải chưa ạ?"

Bạch Diệc Sương: "......

Chắc giải rồi đấy."

Không đau đến mức chết đi sống lại, quả thực là hơi khó tin.

Nàng nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Lúc tắm thuốc có cảm giác gì không?"

Tiêu Lâm Thành: "Nóng lắm."

Bạch Diệc Sương: "Còn gì nữa không?"

Tiêu Lâm Thành: "Không ạ, chỉ nóng thôi."

Bạch Diệc Sương: "......"

"Hai ngày nữa là mười lăm," Cố Văn Vũ nói, "Đến lúc đó sẽ biết thôi."

Thế là mười lăm hôm đó, Tiêu Lâm Thành ở cạnh Mộc Khinh Ngôn, cứ nửa canh giờ lại hỏi y: "Đau không?"

Mộc Khinh Ngôn: "Không đau."

Tiêu Lâm Thành: "Vậy nửa canh giờ sau ta sẽ hỏi lại."

"Không cần đâu," Mộc Khinh Ngôn bật cười, "Nếu đau ta sẽ nói."

Nhưng Tiêu Lâm Thành vẫn hỏi đi hỏi lại, đến giờ Tý thấy Mộc Khinh Ngôn không sao mới yên tâm.

"Không sao là tốt rồi," Tiêu Lâm Thành thở phào nhẹ nhõm, "Làm ta sợ muốn chết."

Mộc Khinh Ngôn: "......Vậy ngươi cởi áo ta làm gì?"

Tiêu Lâm Thành xoa eo y rồi xích lại gần nói: "Cổ của ngươi giải rồi nhưng cổ của ta không biết đã giải chưa nữa."

"Ngươi......

Ưm......"

Sau nửa đêm, Mộc Khinh Ngôn bủn rủn nằm dài trên giường, đờ đẫn nghĩ có phải cổ trong người A Tiêu vẫn chưa giải không?

Sao còn mạnh bạo thế chứ?

Đây là lần đầu Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn đến Miêu Cương nên theo Cố Linh Lung đi dạo khắp nơi, nhìn thứ gì cũng cảm thấy mới lạ.

Nhưng Cố Linh Lung thường xuyên biến mất tăm, nói là đi bắt cổ.

Khóe miệng Tiêu Lâm Thành giật một cái, chỗ các ngươi cổ bò đầy đất hay sao thế?

"Thật ra ta phải cảm ơn cổ của Cố cô nương," Mộc Khinh Ngôn cưỡi ngựa băng qua núi non với Tiêu Lâm Thành, "Nếu không có cổ này, chắc giờ ta vẫn lẻ loi một mình, chẳng biết phải đi đâu nữa."

Chỉ nghĩ xem làm thế nào cách xa Tiêu Lâm Thành một chút, làm thế nào che giấu tình cảm của mình......

"Không đâu," Tiêu Lâm Thành quay sang nhìn y rồi quả quyết, "Cho dù ta không nhận ra tình cảm của mình dành cho ngươi thì cũng không để ngươi đi một mình đâu."

"Ta sẽ luôn theo ngươi, ngươi đi đâu thì ta đi đó."

Mộc Khinh Ngôn: "Nhưng lúc đó ta muốn đuổi ngươi mà......"

"Ngươi có đuổi thế nào ta cũng không đi," Tiêu Lâm Thành véo mặt y cười nói, "Cả đời đều bám chặt ngươi."

Mộc Khinh Ngôn cũng cười, đáy mắt tràn ngập hình bóng người trong lòng, "Ừ, cả đời."

Tiêu Lâm Thành cố ý hỏi: "Cả đời gì cơ?"

Mộc Khinh Ngôn chợt nghiêng người hôn lên má hắn một cái rồi thúc ngựa chạy đi.

Tiêu Lâm Thành sững sờ, sau khi định thần lại thì ngựa cũng không cần mà phóng người nhảy lên ngựa của Mộc Khinh Ngôn, ôm người vào lòng hôn.

"Ưm......

Ngựa của ngươi chạy rồi kìa......"

"Không sao, lát nữa lại đi tìm."

"Ưm......"

Gió mát thổi qua, rừng núi mênh mông.
 
[Hoàn][Đm] Sau Khi Trúng Cổ
Ngoại truyện 1


Tạ Thập Thất ngồi cạnh hồ cá trong ngự hoa viên viết thư hồi âm cho Tiêu Lâm Thành.Hôm qua Tiêu Lâm Thành gửi thư hỏi hắn lâu nay không có tin tức gì, chẳng lẽ ở lại trong cung làm công công thật sao?Ngươi mới là công công!

Tạ Thập Thất nổi giận viết cả nhà ngươi đều là công công!Viết xong lại thấy sai sai, chẳng phải hắn đang mắng cả sư phụ và Khinh Ngôn luôn sao?Không được không được, hắn vội vàng gạch bỏ, không thể mắng sư phụ và Khinh Ngôn được, một mình Tiêu đầu to làm công công là được rồi.Viết một hồi, hắn tự hỏi có nên nói mình sắp đi Nam Cảnh không, nếu nói ra sư phụ có lo lắng không?Lần trước hắn choáng đầu đuổi theo người xuống núi, khó khăn lắm mới đuổi kịp xe ngựa của Lý Chiếu Nguyệt, nhưng hắn không dám gặp nàng mà lén lút bám theo mấy ngày.Cho đến một đêm nọ, Lý Chiếu Nguyệt ngồi một mình bên bờ sông, nhìn ánh trăng rọi xuống nước rồi chợt nói: "Ra đây."

Bốn phía im ắng, gió đêm lướt qua ngọn cây xào xạc.Chốc lát sau, Tạ Thập Thất nhảy xuống từ tàng cây bên cạnh, lúng túng hỏi: "Ngươi...... sao ngươi biết ta ở đây?"

Lý Chiếu Nguyệt: "Không biết, nói đại thôi."

Tạ Thập Thất: "......"

Lý Chiếu Nguyệt không nhìn hắn mà chỉ hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Ta......"

Tạ Thập Thất lắp bắp, "Lần trước ngươi bảo ta về cung với ngươi, còn, còn giữ lời không?"

Lý Chiếu Nguyệt: "À, ngươi muốn làm công công hả?"

"Tất nhiên không phải rồi!"

Tạ Thập Thất vội nói, "Còn việc gì khác không?"

Lý Chiếu Nguyệt quay sang nhìn hắn, "Việc khác là việc gì?"

Tạ Thập Thất nghĩ ngợi: "Ngươi thích mèo đúng không?

Ta nuôi mèo cho ngươi nhé?

Bánh Trôi cướp không nổi đâu, ta nuôi mèo khác cho ngươi nhé?"

Lý Chiếu Nguyệt lại quay mặt đi, có vẻ không vui lắm, "Thôi khỏi."

Tạ Thập Thất: "Vậy ta......"

"Ngươi không cần về cung với ta đâu," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Lúc đó ta uống say thôi, đừng tưởng thật."

"Không được!"

Tạ Thập Thất vội la lên, "Sao không tưởng thật được chứ?

Say cũng phải tính!"

Lý Chiếu Nguyệt chợt hỏi: "Vậy ngươi say rượu hôn ta cũng tính à?"

Tạ Thập Thất sững sờ, mặt lập tức đỏ lên, nói năng lộn xộn: "Ta, ta...... ta không phải......

Chỉ là...... cái kia......

Ta......"

Đó là mấy ngày sau khi đưa công chúa về cung, Lý Chiếu Nguyệt chuẩn bị một bàn rượu thịt, nói muốn cảm ơn hắn đã chăm sóc mình trên đường.Hắn uống say khướt, công chúa trước mắt cũng trở nên mơ hồ, chẳng biết nghĩ thế nào mà ôm mặt nàng hôn một cái.Lý Chiếu Nguyệt sửng sốt, chưa kịp lên tiếng thì Tạ Thập Thất đã gục đầu xuống bàn ngủ như chết.Ngày hôm sau, Tạ Thập Thất tỉnh rượu sợ đến nỗi hai mắt tối sầm, không nói tiếng nào mà bỏ chạy."

Ta có đòi chặt đầu ngươi đâu," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Ngươi chạy gì hả?"

"Ta......"

Tạ Thập Thất lí nhí, "Ta không có mặt mũi gặp ngươi."

Lý Chiếu Nguyệt: "Vậy giờ có mặt mũi rồi à?"

Tạ Thập Thất: "Không phải, ta......"

Hắn há to miệng, nhưng hồi lâu sau vẫn không nói nên lời."

Thôi bỏ đi," Lý Chiếu Nguyệt đứng dậy nói, "Ngươi về đi, xem như hôm nay ta chưa từng gặp ngươi."

Nói xong nàng quay người định đi, Tạ Thập Thất cuống quýt giữ chặt nàng, "Ta không về, ta...... ta biết đánh nhau, biết nhóm lửa, chẻ củi chăn ngựa, việc gì ta cũng biết hết, ta có thể làm việc cho ngươi, không ăn chực uống chùa đâu, ta......"

"Tạ Thập Thất!"

Lý Chiếu Nguyệt hất tay hắn ra rồi tức giận nói, "Bộ ta thiếu người làm chắc?!

Nếu ngươi rảnh đến nỗi muốn đốt lò chăn ngựa thì tự tìm chỗ đi......"

"Chỗ nào ta cũng không đi hết!"

Tạ Thập Thất quyết định dứt khoát, bỗng nhiên ôm người vào lòng, vò mẻ không sợ nứt nói, "Ta không muốn đốt lò chăn ngựa, ta...... ta muốn làm phò mã của nàng!"

Bóng đêm tĩnh mịch, cỏ cây đung đưa ven bờ sông dường như cũng dừng lại."

Ta biết ta không xứng với nàng," Tạ Thập Thất ôm chặt người trong lòng, lấy hết can đảm nói, "Nhưng ta muốn bảo vệ nàng, che chở nàng, không để nàng chịu ấm ức......

Đừng đuổi ta đi được không?"

Lý Chiếu Nguyệt im lặng thật lâu.Tạ Thập Thất không khỏi thấp thỏm, "Công chúa......"

"Tạ Thập Thất," Lý Chiếu Nguyệt chợt nói, "Chàng phải nghĩ cho kỹ, có những lời đã nói ra thì không rút lại được đâu.

Giờ chàng hối hận vẫn còn kịp đấy."

"Chỉ cần nàng không đuổi ta đi," Tạ Thập Thất quả quyết, "Thì ta sẽ không hối hận."

Lý Chiếu Nguyệt trầm mặc một lát, vùng ra khỏi ngực hắn rồi quay người trở về.Tạ Thập Thất hoảng hốt, "Công chúa?!"

Lý Chiếu Nguyệt dừng chân lại, chậm rãi nói: "Trong cung có rất nhiều người đốt lò chăn ngựa, còn phò mã thì chưa."

Tạ Thập Thất sửng sốt, sau đó vội vàng đuổi theo rồi cười ngây ngô: "Vậy, vậy nàng thấy ta thế nào?"

Lý Chiếu Nguyệt liếc hắn một cái: "Ta mệt rồi, cõng ta về đi."

"À à, được!"

Tạ Thập Thất vội vàng ngồi xuống cõng nàng về, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Sao lại để hộ vệ ở xa thế chứ, lỡ có chuyện gì......"

Ngốc quá, Lý Chiếu Nguyệt dựa vào vai hắn, nghĩ thầm vì ai mà ta xua bọn họ đi hả?Nghĩ một hồi lại cáu, nàng há miệng cắn vai Tạ Thập Thất."

Ui......"

Tạ Thập Thất xuýt xoa, "Sao lại cắn ta?"

Lý Chiếu Nguyệt: "Không biết."

Tạ Thập Thất: "......"

Mấy tháng sau họ về kinh thành, nghe nói chuyện Nam Lục ám sát khiến Hoàng thượng nổi giận, muốn ngự giá thân chinh tiến đánh Nam Lục, cả triều văn võ đều không khuyên nổi.Tạ Thập Thất chưa kịp thú nhận với Hoàng thượng về chuyện của mình và công chúa.

Hắn mân mê miếng ngọc bội mà Tiêu Lâm Thành nói có thể đưa ra một yêu cầu với Hoàng thượng, sau khi suy nghĩ một ngày một đêm thì quyết định theo Hoàng thượng đi chinh phạt Nam Lục."

Chờ ta về được phong tướng quân," Tạ Thập Thất ngồi xổm cạnh hồ cá viết, "Sẽ cầu hôn với Hoàng thượng rồi nở mày nở mặt cưới công chúa......"

"Viết gì thế?"

Một giọng nói chợt vang lên sau lưng làm Tạ Thập Thất giật nảy mình, vội vàng giấu thư đi, "Không, không có gì."

Lý Chiếu Nguyệt không hỏi tiếp mà ngồi xuống cạnh hắn: "Ngươi muốn đi Nam Cảnh với phụ hoàng thật à?"

Tạ Thập Thất gật đầu, "Nàng yên tâm, ta chạy nhanh lắm, nếu có chuyện gì ta nhất định sẽ vác phụ hoàng nàng chạy trốn."

"Thật ra......"

Lý Chiếu Nguyệt nhìn hắn, muốn nói cho hắn biết dù không lập chiến công, không phải tướng quân thì vẫn có thể thành thân.

Nhưng ngập ngừng một hồi, cuối cùng nàng nhoẻn miệng cười rồi dựa vào vai hắn nói khẽ: "Vậy ta đợi chàng về."

"Được," Tạ Thập Thất cũng cười nói, "Ta sẽ về sớm thôi, một mình ta đánh mười tên lận đó."

Lý Chiếu Nguyệt: "Thế à?

Nhưng ngươi có đánh lại Tiêu đầu to đâu."

Tạ Thập Thất: "......Ta, ta chỉ nhường hắn thôi!"

Lý Chiếu Nguyệt: "Vậy lần sau đừng nhường nữa, hồi trước hắn bắt nạt ta đó."

Tạ Thập Thất: "......Được, lần sau ta nhất định sẽ đánh hắn!"

Ngày mùa thu hiền hòa, cá trong ao tung tăng bơi lội làm sóng nước lăn tăn.Một năm sau, biên cảnh đại thắng, đại quân khải hoàn về triều.Tiêu Lâm Thành ở Vọng Lam Sơn nhận được thư Tạ Thập Thất gửi tới, trong thư nói ba tháng sau hắn và công chúa sẽ thành hôn, bảo Tiêu Lâm Thành dẫn sư phụ, Khinh Ngôn và các sư đệ đến kinh thành uống rượu mừng.Trong thư còn khoe công chúa làm bánh đậu đỏ vừa ngọt vừa mềm cho hắn, ăn ngon cực kỳ."

Ngươi biết đậu đỏ có ý nghĩa gì không?

Là tương tư đó, nàng nhớ ta đó......"

"Ghen tị chưa ghen tị chưa?

Ngươi biết làm bánh đậu đỏ không?

Ha ha ha ha ha......"

Tiêu Lâm Thành xụ mặt xé thư.Mộc Khinh Ngôn bên cạnh thắc mắc: "Sao ngươi lại xé thư của Thập Thất?

Hắn nói gì vậy?"

"Không có gì," Tiêu Lâm Thành đáp, "Hắn nói mình sắp gả cho công chúa, bảo ta chuẩn bị của hồi môn cho hắn."

Mộc Khinh Ngôn ngờ vực hỏi: "Vậy phải chuẩn bị thứ gì?"

Tiêu Lâm Thành: "Nước cống đi, để hắn vừa ăn bánh đậu đỏ vừa uống, mất công chết nghẹn nữa."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Các ngươi có thâm thù đại hận với nhau à?
 
Back
Top Bottom