Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo

[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
20


Vĩnh Vương nhìn khoai môn ngốc trong ngực mới nãy còn nằn nì gọi hắn về phòng mà giờ lại ngủ bất tỉnh nhân sự, nhịn không được cười ra tiếng.

Tiểu ngốc tử này ngày nào cũng làm ra vẻ ông cụ non, nhìn chỉ muốn bắt nạt.

Hắn còn nhớ năm đó Đường Ngọc vừa vào phủ đã bệnh nặng một trận.

Lúc ấy thân thể Đường Ngọc suy nhược đã lâu, chỉ vì phải chăm sóc đệ đệ nên mới cố cầm cự đến cùng, vừa buông lỏng một chút thì tất cả bệnh tật trước đó đồng loạt bộc phát.

Nếu không nhờ y thuật cao siêu của thái y trong phủ Vĩnh Vương kéo y từ quỷ môn quan về thì chẳng biết giờ này cỏ trên mộ đã cao mấy trượng.

Trong phủ Vĩnh Vương nuôi hai đứa bé này như để làm kiểng.

Hắn chỉ giúp người ta chứ cũng không quan tâm sau đó thế nào, hết bệnh rồi đứa nhỏ này dẫn đệ đệ đi cũng được, tiếp tục ở lại ăn nhờ ở đậu cũng được, Vĩnh Vương không để ý lắm.

Ai ngờ tính tình đứa nhỏ này vô cùng cứng cỏi, vừa hơi khỏi bệnh đã xin lão quản gia ký văn tự bán mình, còn là văn tự bán đứt nữa chứ.

Lá gan cũng rất lớn, dám chạy đến trước mặt Vĩnh Vương mở to đôi mắt tròn xoe cầu khẩn hắn.

"Vương gia, xin Vương gia phân công tiểu nhân làm việc đi ạ."

Mười lăm tuổi Vĩnh Vương đã biết mắng người, hắn cười nhạo đứa nhỏ này.

"Người thì bé tí teo mà làm gì được hả."

Kết quả đứa nhỏ này ngày ngày lẽo đẽo theo sau hắn, không ăn không uống mà chỉ xin chủ tử cho làm việc.

Hắn chưa bao giờ thấy đứa nhỏ nào to gan đến thế, rõ ràng không theo kịp mà vẫn nhất quyết đi theo bằng được, xương cốt như sắp gãy, trên người bầm tím mà cứ nằng nặc xin hắn sai bảo mình.

Vĩnh Vương thật sự bị y quấn lấy không có cách nào.

Hắn dẫn tiểu ngốc tử này đến phòng ngủ của mình rồi xách y lên ghế nhỏ.

"Biết đàn không?"

Tiểu ngốc tử rụt cổ một cái.

"Dạ...... biết chút chút ạ."

"Vậy đánh đàn ru lão tử ngủ đi."

Tiểu ngốc tử lập tức vui vẻ, ngại ngùng nở nụ cười, đôi mắt lóe sáng như sao trời.

"Dạ!"

Dù sao cũng là đứa bé nên tay nhỏ với không tới, chỉ có thể đàn những từ khúc đơn giản, Vĩnh Vương tự đàn còn hay hơn y.

Nhưng dáng vẻ cố gắng nhìn rất đáng yêu, Vĩnh Vương mười lăm tuổi dựa trên ghế dài ngáp một cái rồi nhìn tiểu ngốc tử gầy nhom ngồi thẳng lưng chăm chú đàn, cũng xem như đạt tiêu chuẩn. ——————
Khi tỉnh dậy Đường Ngọc phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, áo khoác ngoài đã cởi, trên người đắp chăn kín mít.

Hỏi tiểu nha hoàn trong sân mới biết mình được Vĩnh Vương tự hạ thấp địa vị bồng về.

"Vương gia còn dặn chúng ta không được quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa."

Vậy chẳng phải người hầu trong phủ đều thấy Vương gia bồng y từ vườn hoa về sao?

Đường Ngọc bó tay toàn tập, lỡ để bên ngoài biết chủ tử bồng người hầu về phòng ngủ thì còn ra thể thống gì nữa!

Nhưng y chưa kịp sốt ruột thì Vĩnh Vương đã tự tìm tới cửa.

"Ngươi dậy đúng lúc lắm, khoai môn ngươi mau tìm chuyện gì cho ma ma làm đi, tai bản vương bị bà ấy cằn nhằn sắp mòn rồi."

"Ma ma?"

Đường Ngọc vội vàng mặc áo khoác vào, "Ma ma làm sao ạ?"

"Lúc trước bà ấy đưa cho ta mười cái túi thơm."

Vĩnh Vương không biết lấy đâu ra một đống túi thơm ném vào ngực Đường Ngọc, "Chưa tặng cái nào nên bà ấy chỉ vào mũi ta mắng xối xả."

"Ma ma sao dám......

ách xì!"

Đường Ngọc bị mùi thơm sực nức làm nhảy mũi ba cái liền.

"Bà ấy dám quá đi chứ."

Vĩnh Vương đưa tay túm lấy Đường Ngọc như nhổ khoai môn trên ruộng cạn, "Nhanh nhanh nhanh, bà ấy thích ngươi nhất, mau làm bà ấy phân tâm đi, đừng có ngày nào cũng nhìn chằm chằm ta nữa."

Đường Ngọc bị kéo loạng choạng, giày cũng chưa kịp mang.

"Gia!

Áo ta...... chưa cột dây."

"Ôi, ngươi đúng là lải nhải cả ngày mà."

Vĩnh Vương xốc nách y như bế mèo con bỏ lên ghế, "Ngươi tự cột dây đi."

Vĩnh Vương vừa nói vừa cúi người mang giày cho khoai môn.

"Gia?!"

"Sao?"

Vĩnh Vương chẳng hề hay biết mình đường đường là một Vương gia mà mang giày cho người hầu có gì không ổn, "Áo cũng không biết mặc nữa à?"

"Biết biết biết!"

Cái này sao dám không biết chứ.

Khoai môn khẩn trương.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
21


"Gia, sang năm ngài ba mươi rồi, bên cạnh một người tri kỷ cũng không có thì làm sao bây giờ."

Ma ma khóc lóc nỉ non, "Lão nô đã từng tuổi này, nếu xuống dưới gặp tiên hoàng bệ hạ thì biết ăn nói thế nào đây."

Vĩnh Vương thật sự không hiểu, rõ ràng hắn vừa qua sinh nhật thứ hai mươi lăm chưa đầy ba tháng, sao sang năm lại ba mươi tuổi được.

Nhưng hắn không dám tranh luận với ma ma.

Dù sao cũng cãi không được, chi bằng cứ giả câm vờ điếc cho xong.

"Ma ma ngài đừng tức giận mà hại thân."

Đường Ngọc ra mặt giải vây, "Gia cũng đang cân nhắc mà, nhất định năm nay sẽ có tin vui thôi."

"Lão nô chỉ là nô tài, lẽ ra không nên nói mấy lời này."

Ma ma giơ tay áo lụa lên lau nước mắt, "Tướng mạo gia khí độ bất phàm nhưng trong chuyện tình cảm quả thực là mười khiếu thông chín khiếu."

Vĩnh Vương vui vẻ vỗ tay nói.

"Vậy chẳng phải bản vương sành sỏi lắm sao?"

"Gia......"

Đường Ngọc bất đắc dĩ nhìn Vĩnh Vương, "Ý ma ma nói ngài nhất khiếu bất thông đấy."

Lại còn nói móc nữa. ——————
"Cũng không thể trách gia được."

Ma ma cảm khái, "Từ nhỏ gia đã sống chung với mấy hán tử thô kệch trong quân doanh nên tất nhiên không hiểu phong tình rồi.

Chuyện này không ảnh hưởng gì lớn nhưng thời này các ca nhi tiểu thư đều thích mẫu người lãng mạn cả."

"Phiền toái thế cơ à?"

Vĩnh Vương nhíu chặt mày, thật ra hắn cảm thấy thành thân cũng được mà không cũng chẳng sao, thỉnh thoảng nghe các tướng sĩ nhắc đến vợ mình ở nhà cũng hơi ghen tị nhưng nếu bảo hắn tiếp tục sống độc thân như bây giờ cũng không phải không thể.

Dù sao đời này hắn chỉ là Vương gia, đại ca hắn con cái không ít, Đường gia nhà bọn họ hoàn toàn không cần trông cậy vào hắn để nối dõi tông đường.

"Vì người trong lòng chịu phiền toái một chút có sao đâu?"

Ma ma tận tình khuyên bảo, "Gia chưa hiểu chỗ tốt của lưỡng tình tương duyệt đấy thôi, nếu có người tâm đầu ý hợp thì dù có ăn rau mỗi ngày cũng vẫn vui."

"Bản vương không biết làm ra vẻ công tử bột đâu......"

Vĩnh Vương đang định nói thôi dẹp đi, hắn thà độc thân cả đời thì nghe thấy ma ma đề nghị.

"Hay là để Ngọc quản gia giúp ngài tìm cảm giác ôn nhu nhã nhặn nhé?"

"Dạ?"

Đường Ngọc bỗng dưng bị gọi tên lộ vẻ mờ mịt, "Ma ma có ý gì ạ?"

Ma ma cười tủm tỉm.

"Lão nô đang nghĩ Ngọc quản gia có thể tạm thời giả làm ca nhi để gia của chúng ta thử học hỏi một chút, e là sẽ học được cách sống chung với ca nhi hay tiểu thư đấy."

Thật là có đầu óc.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
22


Đường Ngọc quả thực không ngờ sẽ nghe được đề nghị tài tình như thế từ miệng ma ma.

"Làm vậy sao được ạ?"

Khoai môn biến sắc, "Đâu phải ma ma không biết con......"

Ma ma cười tủm tỉm ngắt lời y.

"Chúng ta làm nô tài, chẳng phải quan trọng nhất là phân ưu với các chủ tử sao, chỉ cần có thể bỏ công sức vì chủ tử thì dù có đầu rơi máu chảy cũng không tiếc......

Chắc Ngọc quản gia cũng nghĩ vậy đúng không."

Khoai môn há miệng mắc quai, thật sự nói không nên lời.

Vĩnh Vương thì vẫn bày ra vẻ mặt sao cũng được.

Chỉ cần ma ma đừng mãi càu nhàu làm hắn nhức đầu là được, còn chuyện để khoai môn diễn tập với hắn chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Thế là hắn dứt khoát vỗ tay.

"Vậy cứ làm theo ý ma ma đi."

Khoai môn nhìn Vương gia tỉnh bơ rồi lại nhìn ma ma cười híp cả mắt, bó tay toàn tập.

Quả thực chỉ muốn ngất cho xong.

Lo muốn chết. ——————
"Ma ma, chuyện này sao được ạ."

Vĩnh Vương đã chạy thoát thân, chỉ còn Đường Ngọc đang vùng vẫy giãy chết.

"Ngài cũng biết thật ra con là......"

Đường Ngọc muốn nói lại thôi, trong phủ chỉ có hai ba người biết y là ca nhi, ngoại trừ lão quản gia đã cáo lão hồi hương thì chỉ còn thái y và ma ma biết.

Lúc trước y dẫn đệ đệ chạy nạn, hai ca nhi trên đường gặp rất nhiều trắc trở, cũng may nốt ruồi son của y nằm ở chỗ khó thấy, vóc dáng lại chưa nảy nở nên dứt khoát giả làm nam tử bình thường.

Sau khi vào vương phủ lại sợ bị Vương gia xem như gánh nặng chẳng làm được gì nên y nài nỉ ma ma giúp mình giấu kín, vốn chỉ muốn cống hiến sức lực cho ân nhân.

Chỉ là ngày qua ngày, năm qua năm, thái độ của Vương gia đối với y càng thân thiết thì y càng khó mở miệng.

"Tiểu Ngọc."

Ma ma nắm tay y vỗ nhẹ đầy trìu mến, "Ngươi làm nam tử đỉnh thiên lập địa mười năm rồi, thời gian quý giá nhất của một ca nhi đã sắp bị ngươi lãng phí hết.

Có ca nhi nào không thích đẹp đâu, suốt ngày ngươi đi theo Vương gia lỗ mãng của chúng ta ăn mặc xuề xòa, chẳng lẽ không muốn chiều theo ý mình một lần, trở lại làm chính mình sao?"

Nha hoàn trong phủ Vĩnh Vương đều được thoải mái cài trâm hoa trên búi tóc, còn Đường Ngọc thì sao.

Bao năm qua ngay cả bộ đồ sáng màu cũng chưa từng mặc.

"Làm huynh trưởng, tiểu đệ đã vào tư thục.

Làm quản gia, Vương gia được ngươi chăm chút từng li từng tí......"

Ma ma cười hỏi y, "Vậy làm Tiểu Ngọc thì sao?"

Ngươi đã bao giờ sống cho chính mình chưa.

Đường Ngọc trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng ôm lấy trưởng bối đã nhìn mình lớn lên này.

"Tạ ơn ma ma, Tiểu Ngọc hiểu rồi ạ."
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
23


"Các vị tha cho ta đi, để ta tự tắm được rồi, các ngươi không cần cực khổ vậy đâu."

Đường Ngọc ngâm mình trong thùng tắm chỉ thò ra mỗi cái đầu, mặt cũng không biết vì nóng hay thẹn mà đỏ ửng.

Y đã bao giờ được chứng kiến cảnh tượng này đâu.

Thùng tắm thả đầy cánh hoa làm y thơm ngát từ đầu đến chân, đã vậy đang tắm nửa chừng thì mười tiểu nha hoàn hớn hở xông vào đòi xoa bóp toàn thân cho y.

Chuyện này chẳng hay ho chút nào.

Mấy tiểu nha hoàn bình thường thấy y cứ như chuột gặp mèo, giờ lại chạy tới cười đùa với y.

"Chúng ta đâu dám khi dễ Ngọc quản gia, ngày mai Ngọc quản gia thành chủ tử thứ hai của vương phủ chúng ta rồi còn gì."

Mấy tiểu nha hoàn này hết sức tinh quái, chẳng qua chỉ giúp Vương gia diễn kịch mà nói cứ như sắp thành thân đến nơi.

Mặt Đường Ngọc đỏ như gấc, thật sự không chống cự được, đang định xin tha để các tiểu nha hoàn này lui ra thì chợt nghe thấy tiếng Vĩnh Vương.

"Làm trò gì mà như ong vỡ tổ trong phòng tắm thế hả?"

Đường Ngọc đang ở trong viện của Vương gia, Vĩnh Vương vừa làm xong việc, định về nghỉ ngơi thì nghe thấy trong viện ầm ĩ như có cả ngàn con vịt đang kêu la.

Đàn vịt nhỏ hốt hoảng chạy tứ tán.

Các nàng dám cười toe toét với Đường Ngọc nhưng tuyệt đối không dám nói đùa trước mặt Vương gia.

Vĩnh Vương nhìn mười mấy nha hoàn như ong vỡ tổ chạy tan tác, chỉ còn khoai môn ngâm mình trong thùng tắm không chịu ngẩng mặt lên.

Vĩnh Vương cố tình trêu ghẹo y.

"Ái chà, trời còn chưa tối mà ái phi đã tắm rửa thay đồ rồi à?"

Đường Ngọc bị hai chữ "ái phi" dọa cho giật mình.

"Gia, nói năng cẩn thận chứ!"

Vĩnh Vương hời hợt dựa vào thùng tắm rồi đưa tay vẩy cánh hoa trôi lững lờ trên mặt nước.

"Có gì mà ngại, ở đây cũng đâu có người thứ ba."

Vĩnh Vương nói xong lại ngắm nghía khoai môn mặt đỏ tới mang tai, "Ngươi mà là ca nhi thì tốt biết mấy, lão tử trực tiếp cưới ngươi về nhà luôn, cần gì phí sức thế này chứ.

Đúng là phiền toái hơn cả đánh trận nữa!"

Đường Ngọc đầu tiên là sững sờ, sau đó lại cười.

"Hôn nhân đại sự đâu thể tùy tiện như vậy, gia phải cẩn thận lựa chọn mới được."

Tóm lại sẽ không phải là y.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
24


Thân thể ca nhi âm dương hòa hợp, chẳng những có thể sinh con như nữ tử mà thậm chí còn khá tương tự với nữ tử.

Đường Ngọc giả làm nam tử hán nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên không che kín mít người mình.

Y mặc trường sam màu vàng nhạt, bên ngoài còn phủ áo khoác lụa mỏng, trên vạt áo thêu hình thanh tùng thúy trúc.

Hôm nay y không buộc tóc như mọi ngày mà búi tóc lên rồi cố định bằng trâm bạch ngọc.

Lúc đầu ma ma còn sai người trang điểm cho y nhưng Đường Ngọc thực sự không chịu nổi nên chỉ nhấp chút son nhạt.

Giày vải hay mang cũng đổi thành giày gấm, lúc bước đi Đường Ngọc cứ mải mê nhìn xuống chân.

"Ôi Tiểu Ngọc ngoan của ta."

Ma ma kéo y cười không ngừng, "Ngươi mặc trang phục này thật sự còn tuấn tú hơn con rể kia nữa."

"Ma ma cứ đùa."

Đường Ngọc phủ nhận nhưng trên mặt lại nóng bừng, còn đỏ hơn cả son phấn. —————— Hôm nay Vĩnh Vương được nghỉ, bị ma ma bắt diễn tập buổi hẹn hò đầu tiên làm hắn thấy phiền toái vô cùng, vì không thể làm trái ý trưởng bối nên nghĩ thầm lát nữa phải chung sức hợp tác với khoai môn ngốc cho mau xong việc.

"Sao còn chưa tới nữa."

Vĩnh Vương đứng dậy đi tới đi lui trong sân, sau đó trông thấy một giai nhân thanh lệ bước đến.

Rõ ràng đang mùa đông khắc nghiệt mà áo khoác vàng nhạt trên người y bồng bềnh như hoa xuân nở rộ.

"Xin lỗi......"

Giai nhân khuỵu gối chào hắn, "Để Vương gia đợi lâu."

Vĩnh Vương đứng sững nửa ngày mới vỗ tay đầy khoái chí.

"Lợi hại quá nha khoai môn, giống hệt như thật vậy!"

Vĩnh Vương hào hứng vỗ vai Đường Ngọc, "Mới đầu lão tử chưa nhận ra ngươi nên còn tưởng tiểu mỹ nhân từ đâu tới, quả thật nói không nên lời."

Tim còn hẫng đi một nhịp nữa chứ.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
25


Đường Ngọc bị Vĩnh Vương vỗ vai thì giật nảy mình, nỗi ngượng ngùng trong lòng y cũng vỡ vụn.

Đường Ngọc bất đắc dĩ nói.

"Gia, ngài làm theo sổ tay của ma ma đi ạ."

"À à à."

Vĩnh Vương xoa tay nghiêm trang nói, "Nào nào, đầu tiên phải làm gì nhỉ."

Bước đầu tiên đương nhiên là vấn an rồi.

Đường Ngọc hắng giọng rồi lui lại mấy bước khuỵu chân nói.

"Vương gia kim an."

Vĩnh Vương thoáng sững sờ rồi cầm sổ tay của ma ma lên xem, sau đó ném xuống bàn ngập ngừng nói.

"Đừng đa lễ, mau ngồi đi?"

Hai người cứ thế ngồi im hồi lâu, Đường Ngọc đành phải chịu thua trước.

"Sau đó ngài phải rót trà cho đối phương."

"Bản vương tự mình rót trà?"

Vĩnh Vương trố mắt, "Lão tử chỉ mới rót trà cho tiên hoàng và mẫu hậu thôi, ngay cả đương kim Thánh thượng còn chưa được uống đâu.

Người này là ai mà ta phải rót trà chứ?"

Đường Ngọc do dự chỉ vào sổ tay trên bàn ấp úng nói.

"Nhưng...... ma ma viết vậy mà."

"Thôi chúng ta xem bước tiếp theo đi."

Vĩnh Vương chê sổ quá nhỏ, mỗi người lại ngồi một bên nên không ai thấy rõ, thế là hắn dứt khoát sang ngồi sau lưng Đường Ngọc.

Thân hình hắn cao lớn gần như ôm trọn Đường Ngọc, Vĩnh Vương chẳng hề hay biết tư thế này mờ ám cỡ nào mà còn đưa tay kéo cuốn sổ kia tới gần.

"Bước kế tiếp là tâm sự với đối phương để rút ngắn quan hệ."

Vĩnh Vương gãi đầu, "Nói chuyện gì đây?"

Khoai môn bị thân nhiệt nóng hổi sau lưng làm ngại ngùng đến nỗi lưỡi xoắn lại.

"Tiểu nhân......

Tiểu nhân cũng không biết nữa."

Đường Ngọc véo cánh tay ép mình tỉnh táo lại rồi đề nghị, "Nhưng ta thấy các ca nhi tiểu thư rất có hứng thú với cầm kỳ thư họa và thi từ ca phú."

"Thi từ ca phú?"

Vĩnh Vương tỏ vẻ khinh thường, mỉa mai nói, "Đúng là rảnh đến nhức cả trứng, thà đi ăn cơm còn có lý hơn."

"Gia......"

Vĩnh Vương bị ánh mắt tội nghiệp của khoai môn làm bại trận nên đành phải thỏa hiệp.

"Được rồi được rồi, ngươi nói đi, thi từ ca phú gì."

Đường Ngọc nghiêng người rồi ngẩng đầu lên, bộ dạng như nhóc đáng thương bị ôm chặt, hơn nửa ngày mới nghĩ ra cách.

"Chúng ta đối câu đối đi, xem như có qua có lại."

Vĩnh Vương chống đầu gật gù nhìn y.

"Ừ, ngươi nói đi."

Đường Ngọc nghĩ ngợi, hai tay để trước người xoắn vào nhau, chậm chạp nói ra câu đơn giản nhất.

"Trời đối đất, mưa đối gió, đất rộng đối trời cao."

Vĩnh Vương chồm tới trước kéo tay khoai môn rồi nhàn nhã nắm tay y chơi đùa.

Vóc người Đường Ngọc thấp bé hơn hắn, bàn tay càng nhỏ hơn, ngón tay cũng ngắn hơn hắn, trắng trẻo mềm mại nhìn hết sức đáng yêu.

Vĩnh Vương trầm ngâm mở miệng.

"Lớn đối nhỏ, đen đối trắng, lão tử đối khoai môn."

"Gia, nói cẩn thận chứ!"

Khoai môn xấu hổ gần chết rồi!

Đáng ghét.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
26


Hôm nay tuyết rơi đầy trời, ngoại ô đất phong của Vĩnh Vương càng là ngàn dặm băng giá, hầu như chẳng ai đi ra ngoài tự hành xác trong thời tiết này cả.

Thế mà lại có hai con ngựa tốt bị cột vào cành cây thở phì phì, trên lưng còn lắp yên ngựa chứng tỏ có chủ.

Giữa không gian vắng vẻ không một bóng người, phải nhìn kỹ mới thấy được những dấu chân sắp bị tuyết lấp kín trên mặt đất, ban đầu còn có hai dấu chân một lớn một nhỏ, về sau dấu chân nhỏ biến mất chỉ còn dấu chân lớn, hình như phải gánh thêm trọng lượng nên tuyết bị đạp lún sâu hơn.

Dấu chân này đi thẳng đến trước một hang núi chật hẹp.

Trong gió tuyết vù vù còn văng vẳng tiếng người.

"Gia, ta sai rồi."

Đường Ngọc co ro trong ngực Vĩnh Vương, "Ngài thả ta xuống đi."

"Đồ ngốc ngươi."

Vĩnh Vương cẩn thận đặt người xuống một tảng đá lớn sạch sẽ rồi mắng xối xả, "Đầu óc nghĩ gì thế hả?

Dạy ngươi bao nhiêu năm mà xuống ngựa còn bị ngã là sao?"

"Ta có biết y phục này vướng víu thế đâu."

Đường Ngọc giật giật váy dài bằng lụa mỏng trên người mình, đây là bộ đồ mới ma ma đặt may cho y, hôm nay y theo Vương gia đi thị sát các hộ nông dân ngoài đất phong xem năm nay tích trữ lương thực qua mùa đông thế nào, ma ma cứ khăng khăng bắt y mặc bộ này khiến Đường Ngọc không quen lắm, lúc về xui xẻo gặp phải tuyết lớn nên ngựa chạy không nhanh, y muốn dắt ngựa đi một đoạn, ai ngờ trượt chân té bịch xuống đất.

Dù Vĩnh Vương ở ngay bên cạnh nhưng cũng không kịp phản ứng mà chỉ có thể trơ mắt nhìn khoai môn ngã sấp mặt, cũng may tuyết dày nên không đau, chỉ có quần áo bị lấm bẩn chứ người vẫn bình an vô sự.

Vĩnh Vương thấy Đường Ngọc đau lòng sờ vết rách trên áo thì cảm thấy củ khoai môn này ngốc muốn chết, lại bắt đầu cười nhạo y.

"Ha ha ha ha, đã bảo ngươi có mặc long bào cũng không giống Thái tử rồi mà."

Vĩnh Vương vừa cởi áo choàng da hổ trên người khoác cho Đường Ngọc vừa trêu chọc, "Mới mặc áo lụa đã tưởng mình là tiểu công tử ca nhi rồi à."

Đường Ngọc khẽ giật mình, mở to mắt nhìn hắn hồi lâu rồi lại cúi đầu xuống khiến Vĩnh Vương chột dạ.

"Sao thế?

Sao không nói gì?"

Vĩnh Vương đưa tay nâng cằm y lên rồi cau mày hỏi, "Dễ giận thế cơ à, ngươi là quỷ hẹp hòi sao?"

Đường Ngọc không nói lời nào mà ngồi trên tảng đá lớn rơi nước mắt lã chã.

Mắt y to tròn, nước mắt rơi xuống hệt như ngọc trai, một âm thanh cũng không có, nhìn vừa đáng thương vừa ủy khuất.

Vĩnh Vương ở chung với khoai môn bao năm nay rất ít khi thấy người khóc nên lập tức luống cuống.

"Đừng đừng đừng, đừng khóc mà."

Hắn nóng nảy đưa tay gạt lệ cho khoai môn, "Lão tử giải thích với ngươi, giải thích với ngươi còn không được sao."

Vĩnh Vương co được thì dãn được.

"Ta sai rồi, lẽ ra không nên chọc giận ngươi."

"Không có, không trách gia đâu."

Khuôn mặt non mềm của Đường Ngọc bị bàn tay thô ráp của Vĩnh Vương lau đỏ bừng, vẻ ương ngạnh muốn quản trời quản đất của y ngày thường cũng bị xóa sạch, bị quấn trong áo choàng dày sụ khiến y càng thêm nhỏ bé, "Chỉ là tiểu nhân thấy mình vô dụng quá chẳng giúp được gì thôi."

Đường Ngọc sụt sịt rồi cảm khái nói.

"Gia lớn tuổi rồi, người khác ở tuổi này con cái đều đã đính hôn mà gia vẫn chưa có lấy một người tri kỷ nữa."

"Con cái đều đính hôn cái gì chứ?!"

Vĩnh Vương cảm giác gân xanh nổi đầy trên trán mình.

Chẳng lẽ hắn đến tuổi gần đất xa trời rồi sao?

Tức á!
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
27


Vĩnh Vương giận khoai môn, hậu quả rất nghiêm trọng.

Họ ở trong hang núi này để tránh gió tuyết, từ khi trời sáng đến khi tối mịt Vĩnh Vương vẫn không nói chuyện với y.

"Gia, ngươi để ý tới ta một chút được không?"

Đường Ngọc không ngờ Vĩnh Vương lại ngây thơ như vậy, thế mà còn hờn dỗi như trẻ con.

Nghe y gọi, Vĩnh Vương trừng mắt liếc y một cái nhưng vẫn chẳng nói năng gì.

"Gia?"

Vĩnh Vương quay lưng đi không thèm nhìn y.

Khoai môn thật oan uổng, khoai môn có biết Vương gia nhạy cảm với tuổi tác vậy đâu.

Cũng không phải ca nhi tiểu thư, chỉ vì chính mình lớn tuổi mà phụng phịu hay sao?

Vĩnh Vương làm ngơ với y nhưng vẫn không ngừng động tác trên tay.

Lúc thì hắn ra cửa hang nhặt cành khô, lúc thì xếp củi thành chồng trong hang, lúc lại cầm hòn đá vẽ một vòng tròn quanh đống củi.

"Gia, để ta phụ một tay."

Đường Ngọc xung phong nhận việc, kết quả vạt áo rách bươm trên người y dài quết đất, lúc nãy y ngã trong tuyết đế giày vốn đã trơn ướt, mặc áo choàng dày của Vĩnh Vương càng khó bước hơn, thế là giẫm phải vạt áo ngã sấp xuống đất.

Thậm chí Đường Ngọc còn không kịp kêu lên.

Trong hang toàn đá cuội lởm chởm, mặt đất cũng gồ ghề, lần này y té xuống nhất định sẽ không may mắn như lúc nãy, kiểu gì cũng phải bầm mình.

Chỉ tiếc áo choàng Vĩnh Vương mới mặc một lần, giờ bị y ma sát với mặt đất như thế e là sẽ hỏng mất.

Đường Ngọc khẩn trương nhắm tịt mắt, sau đó ——bị bế lên.

"Sao ngươi ngốc quá vậy hả?"

Vĩnh Vương ôm y mắng, vẫn còn ghim câu y nói lúc nãy, "Người đâu mà yếu xìu, còn không bằng ông già như lão tử nữa."

"Ta đâu thể so với gia được chứ."

Đường Ngọc cười nịnh bợ, "Ta sai rồi gia, ngài đừng làm ngơ ta nữa được không, để ta tạ lỗi với ngài nhé."

"......

Được thôi."

Vĩnh Vương ôm người miễn cưỡng lên tiếng.

Hắn nghĩ thầm.

Cách này hay thật, khoai môn ngốc hết khóc rồi.

Bản vương lợi hại ghê.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
28


"Tuyết càng lúc càng lớn, sợ là đêm nay không về được đâu."

Vĩnh Vương vừa nhìn ra ngoài trời vừa nói.Đường Ngọc hết sức khẩn trương, vội vàng hỏi: "Vậy phải ngủ qua đêm ở đây sao ạ?"

"Xem ra chỉ có thể như vậy thôi."

Vĩnh Vương gật đầu rồi trêu chọc y, "Dù sao khoai môn ngươi đi trên đất tuyết sẽ bị lún tới cổ cho xem."

Đường Ngọc không biết làm sao, y do dự nói: "Hay là Vương gia về phủ trước đi, tiểu nhân chờ ngày mai tuyết ngừng rơi sẽ tự về sau."

"Không có cửa đâu."

Vĩnh Vương lập tức bóp nát ý nghĩ của y từ trong trứng nước, "Ngươi tưởng mình lợi hại lắm à?

Tay chân khẳng khiu, muốn tự vệ cũng khó.

Lẽ ra trước đây phải bắt ngươi học võ chung với bản vương mới đúng, cũng vì sư phụ mềm lòng thấy ngươi đáng yêu nên mới để ngươi ngày ngày đi mò cá thôi."

Vĩnh Vương đang nói đến lúc Đường Ngọc mới vào vương phủ, lúc đầu y theo Vĩnh Vương học đủ thứ, chỉ là thân thể này quá yếu, võ công như mèo cào chẳng nên cơm cháo gì.Đường Ngọc sờ mũi ấm ức đáp."

Thế thì đành làm phiền gia vậy."

Trời rất mau tối, hai người ăn qua loa lương khô rồi chuẩn bị ngủ.Vĩnh Vương chỉ vào vòng tròn bên trong nói."

Khoai môn, lát nữa ngươi ngủ ở đây đi, gió không thổi đến chỗ này đâu."

Đường Ngọc gật đầu rồi cởi áo choàng xuống cho Vương gia mặc tránh gió."

Gia, áo choàng này trả lại ngài."

"Đừng rộn, ngươi mới hết bệnh được mấy ngày đã bắt đầu cậy mạnh rồi hả?

Phủ Vĩnh Vương không có dư bạc để xem bệnh cho quản gia đâu."

Quả nhiên y lại bị Vĩnh Vương đẩy về, "Mau ngủ đi, bản vương canh chừng nửa đêm đầu, nửa đêm sau đến lượt ngươi đấy."

"Vâng."

Đường Ngọc ngoan ngoãn nằm xuống rồi gọi một tiếng, "Gia......"

"Gì?"

Khoai môn quản gia mở to mắt thì thầm."

Ngủ ngon."

Vĩnh Vương chỉ nhìn y một cái chứ không trả lời.Đường Ngọc cũng chẳng thèm để ý mà nghe lời nhắm mắt ngủ.——————Đêm dài sương nặng, lửa cháy lách tách trong hang núi nhỏ hẹp.Nam tử cao lớn ngồi cạnh đống lửa cặm cụi cầm than vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất.Người phía sau hắn ngủ hết sức ngon lành, cả người được áo choàng bọc kín mít, trên mặt phản chiếu ánh lửa hồng hồng đáng yêu cực kỳ."

Hừ."

Vĩnh Vương lẳng lặng nhìn mỹ nhân ngủ say rồi khẽ hừ một tiếng, lại tiếp tục bôi bôi vẽ vẽ.Mặt đất gồ ghề nhấp nhô bị hắn xem như vải vẽ, dùng than củi phác hoạ ra một giai nhân thanh tú.Giai nhân này không phải ai khác mà chính là khoai môn nhỏ đang ngủ say sưa.Vĩnh Vương vẽ xong nét cuối cùng, ánh mắt thâm trầm ngắm một hồi, cuối cùng lại dùng chân xóa đi hình vẽ mỹ nhân chìm vào giấc ngủ.Hắn lại đưa tay vẽ một vòng tròn lớn và mấy vòng tròn nhỏ, chỉ với mấy nét bút đã vẽ ra một con rùa to.Vĩnh Vương cúi đầu nhìn người đang ngủ say, chẳng có vẻ gì là muốn gọi y dậy.Hắn ngẩng đầu nhìn những đốm lửa trong không khí rồi cười khẽ."

Nhóc ngốc."

Hắn tự lẩm bẩm.
 
[Hoàn][Đm] Quản Gia Xinh Đẹp Của Vương Gia Bá Đạo
29


Hôm nay là một ngày tốt lành, xe ngựa xếp hàng dài từ trước cổng thư viện Hồng Hiên đến phố bên cạnh để đón các con em nhà mình.

Đường Ngọc cũng đợi ngoài thư viện từ sớm.Phu tử trong thư viện Hồng Hiên đều là học giả nổi tiếng đương thời, ấu đệ của y nhờ mượn danh Vương gia mới được học ở trường này.Ấu đệ Đường Ngọc không bán mình làm nô nên vẫn giữ họ Thôi, sáu tuổi bắt đầu vỡ lòng, đã học ở đây được bốn năm.

Thư viện Hồng Hiên là trường nội trú, bất kể hoàng thân quốc thích hay người thường đều đối xử bình đẳng, một tháng chỉ được nghỉ ba ngày.Đường Ngọc không nỡ xa ấu đệ nhưng cũng biết được học ở đây là một cơ hội tốt, dù sao vẫn nóng ruột nóng gan nên mỗi khi đến kỳ nghỉ y đều đích thân tới đón đệ đệ về nhà."

Ngọc quản gia, chúng ta đi mua đồ trước nhé."

Gã sai vặt đánh xe ngựa nói, "Ngài đợi ở đây một lát, chúng ta sẽ về ngay."

"Được, đa tạ hai vị."

Đường Ngọc mỉm cười ôn hòa làm hai gã sai vặt chợt đỏ mặt.

Từ khi bị ma ma bắt thay hình đổi dạng giúp Vương gia tập làm quen với ca nhi tiểu thư, tất cả quần áo trước đây của y chẳng biết đã bị đem đi đâu, Đường Ngọc hết cách nên mỗi ngày chỉ có thể ăn mặc thật xinh đẹp, thật sự là vừa vui vừa thẹn."

Ngài quá lời rồi, đây là việc tiểu nhân nên làm mà."

Gã sai vặt đi xong, Đường Ngọc tiếp tục chờ đệ đệ, nhưng chẳng hiểu sao y ngóng tới ngóng lui nửa ngày mà vẫn không thấy người đâu.——————Thì ra Thôi Quỳnh Oánh bị kẻ khác bám riết không chịu thả đi."

Quỳnh Oánh, lát nữa ngươi về chung với ta nhé."

Người nói lời này là tiểu thiếu gia Bình Dương Hầu phủ, dáng dấp cao to vạm vỡ, nói năng thì lỗ mãng, "Ta đưa ngươi về nhà."

Thư viện này không hạn chế ca nhi tiểu thư nhập học, tuy không được tham gia khoa cử vào triều làm quan nhưng hiểu biết chữ nghĩa ngâm thơ làm phú hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.Rất ít người chịu bỏ tiền để ca nhi tiểu thư đi học, dung mạo xinh đẹp lại càng ít hơn, bởi vậy Thôi Quỳnh Oánh vừa thanh tú vừa thông minh trở thành mục tiêu của rất nhiều tiểu công tử, chỉ là hầu hết đều tự kiềm chế giữ thể diện, đây là kẻ đầu tiên bám chặt y không buông."

Không cần đâu Triệu nhị công tử."

Thôi Quỳnh Oánh giống ca ca mình đến bảy phần, chỉ là thấp bé hơn đôi chút, y không quen với sự nhiệt tình vồn vã này nên chỉ có thể từ chối, "Ca ca đón ta rồi, không phiền Triệu nhị công tử."

"Ca ca ngươi?"

Triệu nhị công tử nói chuyện hoàn toàn không cần đầu óc, rõ ràng miệng còn hôi sữa mà cứ bày đặt ra vẻ chững chạc, "Vậy hôm nay bản công tử càng phải gặp ca ca ngươi để xin cưới, định sẵn hôn sự của chúng ta......

Sang năm đính hôn, năm sau xây phủ, ba năm nữa sẽ cưới ngươi về!"

Thôi Quỳnh Oánh nghe hết nổi rồi, thừa dịp đối phương líu lo không ngừng vội vàng đi nhanh ra ngoài, lúng túng nói: "Triệu nhị công tử đừng đùa ta, ta chỉ là dân thường, được Vương gia nâng đỡ cho vào đây học đã là phúc phận mấy đời, đâu dám có ý nghĩ xằng bậy nào khác."

"Ta mặc kệ, bản công tử nhìn trúng ngươi rồi!"

Triệu nhị công tử vẫn không chịu buông tha, "Quỳnh Oánh, ngươi nhất định phải làm vợ ta."

Sắc mặt Thôi Quỳnh Oánh trắng bệch, cũng may gặp được huynh trưởng mình, đầu tiên là bị cách ăn mặc lộng lẫy của y làm ngơ ngẩn, sau đó mới kêu cứu.Đường Ngọc che chở đệ đệ nấp sau lưng rồi hỏi tên háo sắc kia."

Vị này là?"

"Bản công tử là Nhị công tử Bình Dương Hầu phủ, ngươi là huynh trưởng Quỳnh Oánh đúng không?"

Đường Ngọc khẽ nhíu mày, mặc dù y không thích đệ đệ mình bị bám riết nhưng công tử Hầu phủ không phải người mà tiểu nhân như y có thể đắc tội."

Chào Nhị công tử."

"Bản công tử vừa gặp đã mến Quỳnh Oánh, tình cảm ngày càng sâu đậm nên muốn cưới y."

Triệu nhị công tử hết nhìn Đường Ngọc lại nhìn Thôi Quỳnh Oánh, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai mỹ nhân rồi khoái chí vỗ tay, "Hay là ngươi gả cho đại ca ta rồi gả Quỳnh Oánh cho ta đi, chúng ta thân càng thêm thân, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao!"

Đường Ngọc chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng chửi thô lỗ quen thuộc."

Tiên sư bố nhà ngươi!"

Vĩnh Vương túm gáy áo Triệu nhị công tử xách lên."

Đồ khốn kiếp!"
 
Back
Top Bottom