Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 9: Nằm trong tay ngươi đâu còn cách nào


Ánh chiều vàng vọt, gió tây mùa thu mát rượi.

Lý Trường Thiên đang ngồi xổm trong chòi rơm đếm kiến.Trong đám có một con kiến bò đè lên một con khác.Lý Trường Thiên chính nghĩa đẩy con kiến kia ra, còn thuận tiện dạy dỗ nó một phen, xem như cá trên thớt tùy ý chặt chém.Răn dạy kiến chúa xong, Lý Trường Thiên buồn bực thở dài, nhẹ nhàng kéo xích sắt trên thân, xích sắt quấn quá lâu nên cổ và tay có vài chỗ bị tụ máu, chỉ cần Lý Trường Thiên nhúc nhích thì lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.Đã hai ngày trôi qua từ lúc bạch y công tử mặt lạnh kia rời đi.Hai ngày nay ngoại trừ gia phó đưa cơm cho hắn thì Lý Trường Thiên chưa từng thấy ai khác.Thả không thả, giết cũng không giết, cũng không giam trong lao, rốt cuộc là có ý gì?Lý Trường Thiên tựa cằm lên đầu gối, thở dài thở ngắn cảm khái vận mệnh của mình sao lắm chông gai.Bỗng nhiên một bóng đen phủ xuống, che đi ánh nắng trong trẻo.Lý Trường Thiên ngẩng đầu lên, cùng Yến Thù bốn mắt nhìn nhau.Yến Thù ngồi xổm xuống, một đầu gối tì lên đất, đưa tay về phía Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên ngả người ra sau né tránh bàn tay của Yến Thù, cảnh giác nhìn y.Yến Thù thoáng nhíu mày, không nể mặt túm xích sắt trên cổ Lý Trường Thiên, xích sắt lập tức phát ra tiếng vang lanh lảnh.Lý Trường Thiên chật vật bổ nhào về phía trước, cổ tay và cần cổ cuối cùng bật máu, đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.Yến Thù thờ ơ, y biết kẻ này lai lịch không bình thường, y từng hoài nghi có phải mình oan uổng người vô tội hay không, cho nên hai ngày nay đã đi tìm tất cả những người biết việc này ở trấn Xuất Dư.Mà tất cả những người biết việc này trên trấn đều không chút do dự khẳng định chính là kẻ này gây nên.Thậm chí có người còn tận mắt thấy người này sàm sỡ cô nương.Đã như vậy thì một mạng đền một mạng, kẻ giết người thì sẽ bị giết.Lý Trường Thiên đang nghĩ xem người này muốn dùng cách gì đối phó với mình thì thấy y mặt không đổi sắc mở khóa, sau đó tháo xích sắt trên người hắn xuống.Ủa?

Không phải là muốn thả mình chứ?Lý Trường Thiên thổi thổi chỗ trầy xước trên cổ tay, vô cùng nghi hoặc nhìn Yến Thù."

Đi theo ta."

Yến Thù lạnh lùng nói, "Nếu còn giở trò thì trực tiếp lấy đầu ngươi".Lý Trường Thiên nở nụ cười: "Xem điệu bộ này của ngươi thì lấy đầu ta không phải chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi sao?

Nói vậy nghe có vẻ uy hiếp lắm à?"

"......"

Yến Thù nhíu chặt mày, đang muốn động thủ thì thấy Lý Trường Thiên chống đầu gối loạng choạng đứng dậy: "Được được được, thật sự là nằm trong tay ngươi mà, đi thôi".Hai người ra khỏi phủ đệ Huyện lệnh, một đường thẳng tới vùng ngoại ô, một kẻ bẩn thỉu không ra người không ra quỷ, một vị công tử văn nhã ôn nhuận như ngọc, một trước một sau đi trên đường quả thực rất kỳ quái, khiến cho không ít người qua đường phải liếc nhìn.Lý Trường Thiên mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần cùng thể lực đều đến cực hạn, đuổi theo Yến Thù bước đi như bay đều phải dựa vào chút hơi tàn còn lại, lúc ra đến ngoại ô thì hai mắt hoa lên, suýt chút thì ngất.Khi Lý Trường Thiên sắp chịu không được nữa, Yến Thù dừng lại.Lý Trường Thiên bám vào thân cây, thở nhẹ hai cái rồi ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó sững sờ.Trước mặt hai người bọn họ có một ngôi mộ.Người dưới mộ rõ ràng vừa mới chôn, tấm bia trên gò đất hơi ẩm ướt, giấy vàng và tiền giấy rải đầy đất, cờ tang hai bên mộ bay phất phơ trong gió lạnh, không gian vắng lặng đầy quỷ dị.Nến thơm thắp trước mộ đã sắp cháy hết, tàn sáp rơi xuống đất, còn lại ánh nến lúc sáng lúc tối ở giữa như muốn nói lên nỗi bất hạnh và bi ai.Yến Thù vái một cái trước mộ, sau đó lạnh lùng bảo Lý Trường Thiên: "Quỳ xuống, dập đầu".Lý Trường Thiên nhìn thoáng qua Yến Thù rồi quỳ xuống.Lý Trường Thiên không chút do dự khiến Yến Thù không khỏi sững sờ.Điều làm cho Yến Thù bất ngờ hơn chính là Lý Trường Thiên không sợ hãi, không hoảng hốt, không hối hận, hắn thậm chí còn không hỏi chủ nhân ngôi mộ này là ai.Hắn nhìn bia mộ, đáy mắt toát lên một sự đau thương nhàn nhạt và không đành lòng, trên mặt không hề có thần sắc mà một phạm nhân hiếp giết tàn bạo nên có.Đầu tiên Lý Trường Thiên thở dài một cái, sau đó dùng thanh âm nhỏ đến mức không nghe được mà nói: "Xin lỗi cô nương, khi đó không thể cứu được ngươi, lên đường bình an nhé".Nói xong Lý Trường Thiên lạy ba cái trước mộ, lúc sắp đứng dậy Lý Trường Thiên nhìn thấy bên cạnh mộ có ít cỏ dại, thế là giơ tay ra nhổ đám cỏ kia, có mấy cây cỏ rễ quấn rất sâu làm Lý Trường Thiên tiêu tốn không ít sức lực.Yến Thù vẫn không nói một lời nhìn Lý Trường Thiên chằm chằm, khi thấy hắn nhổ cỏ dại thì hai mắt chợt mở lớn.
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 10: Làm cha không được, lăng trì thì được


Lý Trường Thiên nhổ xong cỏ dại bên cạnh mộ thì phủi phủi bùn đất trên tay, lẳng lặng chờ đợi.

Nếu hắn đoán không lầm thì gã bạch y công tử này định chờ hắn tế bái cô nương xong sẽ lập tức lấy mạng hắn.Dù sao hôm nay là ngày thứ bảy sau khi cô nương qua đời, đúng là ngày tốt để lấy máu phạm nhân báo thù cho cô nương.Lý Trường Thiên chỉ mong sao y đừng dùng loại thuốc kỳ quái kia nữa, lúc hạ đao gọn gàng linh hoạt một chút, đừng chém mình sống dở chết dở, đau đớn kéo dài."

Haizz......"

Nói thật thì vẫn có chút không cam lòng, tốt xấu gì cũng sống lại một kiếp, kết quả lại thành bộ dạng này, Lý Trường Thiên vừa thầm nghĩ linh tinh vừa chờ gã bạch y công tử kia ra tay.Ai ngờ chung quanh hoàn toàn yên lặng, Yến Thù chậm chạp chẳng có động tác gì.Lý Trường Thiên mất kiên nhẫn mở miệng nói: "Đây là mộ của cô nương hôm đó chết bên cạnh ta đúng không?

Ngươi dẫn ta tới đây chắc vì muốn báo thù cho cô nương nhỉ?"

Yến Thù đang rũ mắt suy nghĩ, nghe Lý Trường Thiên nói thì yên lặng ngẩng đầu dán mắt lên người Lý Trường Thiên.Y cũng không bị lời thúc giục của Lý Trường Thiên làm ảnh hưởng, lại suy tư thật lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi đi theo ta".Lý Trường Thiên than thở một tiếng: "Còn phải đi sao!

Huynh đệ, ta đi không được đâu!"

Yến Thù thấy Lý Trường Thiên nhăn mặt lề mề không chịu đứng dậy, trái lại không hề tức giận mà chỉ nói: "Vậy ngươi cứ ở đây, đừng đi đâu hết, ta đi......"

Lý Trường Thiên: "Sao?!

Muốn chém giết muốn lăng trì đều được, muốn làm cha ta hả?

Không được!"

Yến Thù: "......

Cái gì?"

Lý Trường Thiên khoát tay: "Thôi đừng để ý tới ta, cứ xem như ta là đồ ngốc đi".Yến Thù: "Được".Lý Trường Thiên: "......"

Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên một lát, sau khi xác định hắn không có sức để đi xa mới điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhẹ nhàng vọt vào rừng trúc bên cạnh như chim én, đảo mắt không thấy bóng người."

Phắc?"

Lý Trường Thiên nhìn mà mắt trợn tròn.Lý Trường Thiên nghĩ ngợi, hít sâu một hơi rồi nhảy tại chỗ hai cái, muốn cảm thụ trọng lực tồn tại, kết quả là lúc nhảy biên độ quá lớn làm động tới vết thương, đau đến mức Lý Trường Thiên phải kêu la thảm thiết.Yến Thù vừa về tới đã thấy Lý Trường Thiên đang che vết thương kêu cha gọi mẹ.Yến Thù: "......"

Lý Trường Thiên: "......"

Lý Trường Thiên: "Dù sao ta cũng là tên ngốc mà."

Yến Thù: "Ta biết."

Lý Trường Thiên: "......

Này, ngươi đi đâu thế?"

Yến Thù không trả lời, xoay người đưa vật trong lòng bàn tay cho Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên cúi đầu nhìn mà hoang mang không thôi.Trong tay Yến Thù là hai quả trăn lớn hơn hạch đào một chút, Lý Trường Thiên cầm lên bóp bóp, phát hiện loại quả này rất cứng, nhìn không giống thứ ăn được.Yến Thù lại nhặt một hòn đá đưa cho Lý Trường Thiên: "Đập đi."

"Hả?"

Lý Trường Thiên ngờ vực ngẩng đầu lên."

Dùng đá đập ra."

Yến Thù chỉ vào quả hạch.Lý Trường Thiên dở khóc dở cười, cái gì vậy trời!

Chẳng lẽ trước khi chết còn phải bắt mình đập hai quả hạch ra ăn?

Đây là nghi thức tế bái kỳ quái ở thế giới của các ngươi đấy à?Hắn nhìn Yến Thù, muốn biết trong đầu người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ai ngờ Yến Thù thản nhiên đối mặt với Lý Trường Thiên, cuối cùng Lý Trường Thiên bắt đầu ngại ngùng, yên lặng dời mắt."

Haizz, đập thì đập."

Lý Trường Thiên ngồi xổm xuống đặt quả hạch dưới đất, tay trái nhận lấy hòn đá trong tay Yến Thù, đập hai cái thì quả hạch vỡ ra.Bên trong loại quả hạch này đúng là chẳng có thịt quả gì cả, Lý Trường Thiên lựa lựa trong đống mảnh vụn rồi nhặt lên một miếng thịt quả to bằng móng tay út, nhét vào miệng nhai hai cái, lập tức nhe răng trợn mắt: "Phì phì phì, chát quá đi, khó ăn muốn chết, ngươi bảo ta đập cái này làm gì chứ?"

Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn Yến Thù, lại thấy y đang nhìn mình với vẻ khó tin, ánh mắt mơ hồ như thấy tai họa, lại giống như nhìn thấy chuyện gì huyễn hoặc khó hiểu lắm."

Vẻ mặt ngươi như vậy là sao?

Chẳng lẽ quả hạch này có độc?"

Lý Trường Thiên chép miệng.Yến Thù khom lưng cầm một quả hạch khác thả xuống trước mặt Lý Trường Thiên rồi bảo hắn: "Đập bằng tay phải xem."

"Đập đập đập, ta đập cho ngươi vừa lòng."

Lý Trường Thiên vừa lải nhải vừa đổi hòn đá trên tay trái sang tay phải, đập quả hạch mấy cái.Tay phải của hắn không phải là tay thuận nên không có khí lực, phải đập bốn năm lần mới làm quả hạch vỡ ra."

Đây."

Lý Trường Thiên nhặt thịt quả trong đống vỏ nát đưa cho Yến Thù.Mắt Yến Thù mở lớn hơn, bỗng dưng y nắm lấy cổ tay Lý Trường Thiên, chỗ kia vì bị quấn xích sắt nên da bị trầy xước, thấy huyết nhục dính vào ống tay áo mà giật mình, căn bản không thể chạm.Cái nắm tay này khiến Lý Trường Thiên đau đến mức toàn thân khẽ run rẩy.
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 11: Sau khi tỉnh ngộ trong lòng vô cùng áy náy


"A!"

Lý Trường Thiên đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.

Điều này làm Yến Thù giật nảy mình, y vội vàng buông tay Lý Trường Thiên rồi đứng bật dậy, hoảng hốt lùi lại một bước dài.Lý Trường Thiên nói không sai, đây chính là mộ của Nhị cô nương Tô gia, hôm nay Yến Thù dẫn hắn đến quả thật là muốn giết phạm nhân hãm hại Tô nhị cô nương nhân lễ cúng bảy ngày.Nhưng y đã bắt lầm phạm nhân.Trên trán bên trái của Tô nhị cô nương có vết thương do bị đá đập vào, hẳn là phạm nhân thuận tay phải, nhưng người trước mắt này lại thuận tay trái.Yến Thù chớp mắt mấy lần không dám tin.Suýt chút nữa y đã giết hại một người vô tội.Nhưng nếu là vậy thì hung thủ sát hại Tô nhị cô nương rốt cuộc là ai?Vì sao người cầm canh gõ mõ một mực khẳng định nhìn thấy Lý Trường Thiên đang sàm sỡ cô nương?Chẳng lẽ phạm nhân không chỉ một người, ngoại trừ hắn còn có người khác?

Là một kẻ khác đánh choáng Tô cô nương, sau đó Lý Trường Thiên xâm hại?Không đúng.Yến Thù lập tức phủ định khả năng này.Mấy ngày nay Yến Thù đã tìm gặp rất nhiều dân chúng ở trấn Xuất Dư, tất cả mọi người khi nhắc tới Lý Trường Thiên đều dùng ba chữ để hình dung hắn.Người xứ khác.Lý Trường Thiên cũng không phải người trong trấn Xuất Dư, chẳng biết tại sao hắn lại lưu lạc tới đây, ở trấn Xuất Dư còn chưa tới một tháng.Ai lại muốn vu cho kẻ ngốc ngày ngày ngồi xổm ở góc đường nhặt trái cây làm hại một cô nương chứ?

Hơn nữa còn là một kẻ ngốc không quen biết.-"Này!"

Một tiếng gọi kéo Yến Thù ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.Trên tay Lý Trường Thiên còn cầm thịt quả hạch vừa đập nát, bất mãn nói: "Ngươi có ăn không?

Không ăn thì ta ăn."

"Ngươi......"

Yến Thù nhìn hắn, do dự mở miệng."

Hả?"

Lý Trường Thiên nhét quả hạch vào miệng nhai nhai."

Tên là gì?"

Yến Thù hỏi, y dừng lại một chút rồi bổ sung, "Còn nhớ tên mình không?"

Lý Trường Thiên: "......"

Người này không phải coi mình là đồ ngốc thật chứ?Dù sao hỏi tên cũng tốt, ít nhất không phải làm quỷ vô danh.Lý Trường Thiên tìm một nhánh cây khô viết tên mình lên đất, sau đó ngẩng đầu hỏi Yến Thù: "Nhìn hiểu không?"

Yến Thù gật đầu, lông mày khẽ nhíu lại, phân tích rõ ràng một hồi, sau đó chậm rãi đọc lên."

Lý Trường Thiên."

Thấy Yến Thù nhìn hiểu, Lý Trường Thiên thầm cảm khái: Xem ra chữ viết ở thế giới này và thế giới trước đây của mình đều giống nhau."

Ta tên Yến Thù."

Yến Thù nửa quỳ xuống cạnh Lý Trường Thiên, cầm nhánh cây khô trong tay hắn viết xuống tên mình bên cạnh tên Lý Trường Thiên.Chữ viết của Yến Thù rất thanh tú, nhất bút nhất hoạ, thiết họa ngân câu, rồng bay phượng múa, nhìn là biết có luyện qua.So ra thì chữ Lý Trường Thiên nhìn như cua bò.Lý Trường Thiên bất giác đỏ mặt, hắn đưa tay bôi bùn đất lên mấy chữ kia.Yến Thù ngập ngừng do dự một chút nhưng vẫn nói ra: "Ngón tay ngươi bị thương, tốt nhất đừng đụng vào đất bẩn, nếu không vết thương sẽ khó khép lại."

"A?"

Đối với sự quan tâm không thể giải thích được của Yến Thù, Lý Trường Thiên dở khóc dở cười, "Ngón tay ta bị thương là do ai ban tặng nhỉ?"

Yến Thù im lặng, mặt lộ vẻ hổ thẹn, y trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng: "Đi thôi."

"Lại đi đâu nữa?"

Lý Trường Thiên buồn bực, chẳng lẽ mình đoán sai?

Người này không có ý định lấy đầu hắn trước mộ Tô nhị cô nương sao?"

Về phủ Huyện lệnh."

Yến Thù đáp.Lý Trường Thiên ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó có chút phiền lòng hất tóc ra sau đầu, lẩm bẩm: "Lại phải đi, fuck."

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, đã nhiều ngày như vậy nhưng đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng vào người này, trong ấn tượng thì người này nếu không nằm sấp thì cũng co ro, giờ nhìn kỹ mặt mày Lý Trường Thiên mặc dù vẫn bẩn thỉu tóc tai bù xù nhưng có thể nhìn ra nét thanh tú.Lý Trường Thiên thất tha thất thểu đứng dậy, trên người hắn bị thương nên không đứng thẳng được, chỉ có thể khom lưng có chút đáng thương.Yến Thù vẫn nhìn Lý Trường Thiên, thấy hắn vô cùng đau đớn liền nói: "Ta cõng ngươi."

"Cái gì?"

Lý Trường Thiên tưởng mình nghe lầm, nghi hoặc trừng mắt nhìn Yến Thù, "Ngươi cõng ta?"

Lý Trường Thiên cúi đầu nhìn y phục bẩn thỉu trên người mình rồi lại nhìn cẩm y trắng muốt sạch sẽ của Yến Thù, cảm thấy mình chỉ cần tùy tiện chạm vào Yến Thù sẽ làm người y bị vấy bùn đất."

Ta cõng ngươi."

Yến Thù kiên trì nói.Lý Trường Thiên cảnh giác lùi lại."

Sao vậy?"

Yến Thù hoang mang hỏi, "Chẳng phải ngươi nói đi không được sao?"

"Cái này chắc không phải là thủ đoạn tra tấn gì chứ?"

Lý Trường Thiên từng chứng kiến sự hung ác của Yến Thù, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi."

Không phải."

Yến Thù lắc đầu, nghiêm túc trả lời.Dĩ nhiên Lý Trường Thiên không tin, hắn xua tay "xùy" hai tiếng đuổi Yến Thù như đuổi động vật: "Ngươi đi đi, ta tự theo."

Yến Thù: "......"

Yến Thù đành phải đi vài chục bước về phía thành trấn rồi quay lại nhìn Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên che miệng vết thương ở bụng, cắn răng, lông mày chăm chú nhíu lại, kéo lê đôi giày rách dưới chân khập khiễng đi theo y một cách khó nhọc.Yến Thù không khỏi nhớ lại lúc nãy hai người tới đây, Lý Trường Thiên cứ thế thất tha thất thểu đi cùng y, nửa lời oán giận cũng không nói.Sự áy náy trong lòng Yến Thù càng lúc càng sâu, y khẽ mím môi, bỗng nhiên quay người đi tới cạnh Lý Trường Thiên."

Ủa?"

Lý Trường Thiên đang cúi đầu cắn răng, đau khổ lê thân thể đầy vết thương theo sát Yến Thù thì đột nhiên cảm thấy Yến Thù đi ngược trở lại."

Sao......"

Lý Trường Thiên nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó đột nhiên im bặt.Hắn bị Yến Thù bế bổng lên.
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 12: Cái này thật quá độc cmn ác


Bị Yến Thù bế bổng lên trong nháy mắt, Lý Trường Thiên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: "!!!"

Thấy chưa!

Hắn đã biết Yến Thù không có ý định tha cho mình mà.Yến Thù bế mình kiểu này là định......Tấn công sống lưng!Lý Trường Thiên biết động tác này!Đây là kiểu quật ngã của Mỹ, dựa vào lực cánh tay giơ kẻ địch lên rồi nện mạnh xuống đầu gối hoặc chỗ sắc bén sẽ tạo thành tổn thương đối với xương sống và cơ lưng của kẻ địch.Trước đây khi Lý Trường Thiên thi hành nhiệm vụ ở tiền tuyến từng thấy lính đánh thuê dùng động tác này đánh gãy xương sống người khác, quãng đời còn lại chỉ có thể nằm liệt trên giường.Fuck, Yến Thù còn nói không phải tra tấn hắn?

Cái này thật quá độc cmn ác!Nhưng động tác này có khuyết điểm rất lớn, bởi vì không thể khống chế hoàn toàn tay chân đối phương nên rất dễ tránh thoát!Lý Trường Thiên phản ứng cực nhanh, nắm chặt cổ tay Yến Thù vặn mạnh, thừa dịp Yến Thù bị đau, Lý Trường Thiên xoay người nhảy xuống đất, ôm đầu lăn hai vòng, thoát khỏi cái ôm của Yến Thù.Fuck!

Lý Trường Thiên miệng đầy đất cát, hắn nhổ ra rồi giãy dụa đứng lên, "Mụ nội ngươi!

Muốn chặt muốn chém thì cứ thoải mái, còn giở ám chiêu làm gì hả?"

Yến Thù không ngờ Lý Trường Thiên phản ứng mạnh như vậy, y xoa cổ tay có chút đau: "......

Nếu ngươi không muốn bị ôm thì để ta cõng ngươi về đi."

"Mẹ nó, cõng về là chiêu gì nữa?

Ủa......

Khoan khoan......

Ủa?"

Lý Trường Thiên mắng không kịp ngừng, hung ác mắng xong một câu mới kịp phản ứng, "Khoan đã, ban nãy ngươi định bế ta về sao?"

Yến Thù gật đầu."

Haizz!

Vị huynh đệ này hù chết lão tử rồi."

Lý Trường Thiên thầm nghĩ kiếp trước ở tiền tuyến ngày ngày liếm máu trên lưỡi đao, giờ ai đụng vào mình cũng thấy không có ý tốt."

Huynh đệ, hay là chúng ta nói rõ ràng đi, ngươi rốt cuộc có tính toán gì tiếp theo, tốt xấu gì cũng phải cho ta chuẩn bị trước để đỡ phải hồi hộp, có được hay không?"

Lý Trường Thiên ôn tồn thương lượng với Yến Thù.Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, thấy trên gương mặt bẩn thỉu của hắn là một đôi mắt trong veo không hề vẩn đục, cũng không biết hắn đã vượt qua thời gian ăn xin kia như thế nào, Yến Thù đột nhiên phát hiện hình như y và Lý Trường Thiên chưa bao giờ trò chuyện tử tế với nhau.Mặc dù người trước mắt luôn nhắc đi nhắc lại những câu kỳ quái hệt như đồ ngốc nhưng đầu óc hắn rất tỉnh táo, mồm miệng lanh lợi, hình như cũng không phải kẻ ngốc.

Vừa mâu thuẫn vừa cổ quái.Nhưng cũng không khiến người ta chán ghét, trái lại còn làm cho Yến Thù cảm thấy hiếu kỳ.Thấy Yến Thù thật lâu không nói lời nào, Lý Trường Thiên còn tưởng thương lượng bất thành, đang buồn bực thì nghe Yến Thù hỏi hắn: "Vào ngày Nhị cô nương Tô gia chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Trường Thiên khựng lại, trầm mặc nửa ngày rồi mới đáp: "Ta không biết."

Yến Thù nhíu mày chờ hắn nói tiếp.Mỗi lần Lý Trường Thiên nhớ lại đêm đó đều cảm nhận được làn gió âm u và tảng đá lạnh lẽo: "Ta vừa mở mắt ra thì thấy cô nương đáng thương kia nằm bên cạnh, trên cổ có vết bầm, đầu ta đau như muốn nứt ra, không biết chuyện gì xảy ra, trước đó xảy ra chuyện gì ta cũng không biết."

Lý Trường Thiên cúi đầu thở dài, rốt cuộc chỉ nói được hai câu "không biết", có chút bất lực hỏi Yến Thù: "Cô nương kia thật sự vì ta mà chết sao?"

"Việc này còn phải chờ định đoạt, trước tiên về phủ Huyện lệnh đã."

Yến Thù nhẹ giọng, "Ngươi không đi nhanh được, ta cõng ngươi."

"Được."

Lần này Lý Trường Thiên không cự tuyệt nữa, vừa rồi thoát khỏi cái ôm của Yến Thù đã tiêu hết sức lực còn lại của hắn, bây giờ thật sự đi không nổi, vẫn nên chọn con đường ít chịu khổ mà đi.Yến Thù ngồi xổm xuống trước mặt Lý Trường Thiên, chờ hắn nằm lên lưng mình.Lý Trường Thiên tiến tới một bước rồi lại lùi ra sau hai bước, vỗ loạn xạ bụi đất trên người mình cho sạch sẽ một chút, sau đó mới bò lên lưng Yến Thù.Yến Thù vững vàng đứng dậy.Lý Trường Thiên biết mình dù sao cũng là đại nam nhân, cõng đi xa rất vất vả nên muốn nói Yến Thù cõng một đoạn rồi mình tự đi một đoạn, lời còn chưa nói ra miệng thì Yến Thù đã lên tiếng: "Ôm chặt vào."

"Hả?"

Lý Trường Thiên nghi hoặc.Vừa dứt lời, mũi chân Yến Thù điểm nhẹ, bay nghiêng ra ngoài, xuyên qua mấy tán cây dọc đường, lúc rơi xuống đất lúc lại vọt lên, tốc độ nhanh đến mức khiến người nghẹn họng nhìn trân trối, mạnh mẽ như báo săn, cũng nhẹ nhàng như chim én.Chỉ chốc lát sau, hai người đã trở lại phủ Huyện lệnh.Yến Thù không đưa Lý Trường Thiên về chòi rơm mà hạ xuống trước cửa sương phòng mình ở tạm, sau đó thả Lý Trường Thiên xuống.Thân mình Lý Trường Thiên lảo đảo, sau khi đứng vững hai mắt trố ra như muốn lọt tròng: "......

Fuck!!!

Cái này thật không khoa học tí nào!!"

Yến Thù: "......?"

"Cái quái gì vậy?

Khinh công?

Thế giới võ hiệp?

Vừa rồi ngươi khinh công sao?"

Lý Trường Thiên hỏi liên tục.Yến Thù gật đầu: "Không phải ngươi cũng biết chút võ công sao?"

"Ta?

Võ công?

Cmn võ công gì chứ, cái kia là kỹ năng chiến đấu có căn cứ khoa học đàng hoàng đó!!!

Dựa vào rèn luyện sức mạnh, tính dẻo dai, tính ổn định là có thể học được, ngươi thì không phải vậy a!!!"

Lý Trường Thiên kêu lên.Yến Thù: "......"

"Fuck, khinh công, tuyệt, vậy ngươi biết khí công không?"

Lý Trường Thiên vung tay lên trời minh họa, "Kiểu như "Heya heya" là có thể đốn ngã cây từ cách xa mười mét đó."

Yến Thù: "......"

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên hệt như đang nhìn kẻ ngốc.Lý Trường Thiên: "......

Trên đời này có khinh công nhưng không có khí công à?"

Yến Thù đáp: "Không, cũng có chứ."

"Vậy sao ngươi nhìn ta như tên ngốc vậy!?"

Lý Trường Thiên tức giận hỏi.Yến Thù nghi hoặc: "Chẳng phải lúc trước ngươi nói mình là đồ ngốc sao?"

Lý Trường Thiên: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 13: Cởi áo chứng minh trong sạch


Ở phủ Huyện lệnh, khuê nữ Xảo Nhi của trù nương đang đuổi gà trong sân, nàng xắn tay áo buộc ống quần, vội vàng đuổi theo một con gà mái hoảng hốt bay nhảy khắp sân: "A a a, dừng lại mau!"

Huyện lệnh lão gia đã dặn phải cho thần tiên đại nhân mỗi ngày được ăn ngon uống ngon, trù nương quyết định ngày mai hầm canh sâm thịt gà nên mới sai Xảo Nhi ra sân bắt gà.Xảo Nhi đuổi nửa ngày vẫn chưa bắt được, chống nạnh thở ngắn than dài, nàng nghỉ ngơi một lúc, không cam lòng nhìn chăm chú con gà mái run lẩy bẩy rồi bất thình lình nhảy vọt tới chụp!Sau đó va phải một người."

Ối!"

Xảo Nhi ngã ngửa ra sau nhưng được người kia đỡ kịp."

A?

Thần tiên đại nhân?"

Xảo Nhi ổn định thân mình xong mới nhận ra đó là Yến Thù.Yến Thù nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày hơi biến đổi, ôn nhu đưa cho nàng hai món đồ.Xảo Nhi vội vàng giơ tay ra nhận thì thấy bình ngọc đựng thuốc trị bỏng và một xâu mứt quả, Xảo Nhi ngạc nhiên nói: "Ôi, tạ ơn thần tiên đại nhân."

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Yến Thù như sợ quấy nhiễu nàng làm việc nên nhẹ giọng hỏi."

Bắt gà mái ạ!"

Xảo Nhi thở dài, "Nhưng bắt không được".Yến Thù liếc nhìn con gà mái đang mổ thóc trong góc sân rồi đưa bao vải trên tay cho Xảo Nhi: "Cầm giúp ta một lát"."

Vâng, đại nhân."

Xảo Nhi vội vàng nhận lấy, phát hiện trong bao vải đều là bình sứ, còn có không ít thuốc cao, tỏa ra một mùi thảo dược đắng chát khó ngửi.Xảo Nhi ngẩng đầu lên thì thấy Yến Thù chẳng biết từ lúc nào đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh con gà mái kia.Gà mái còn đang mổ thóc thì chợt nhận ra mình bị người ta tóm cánh nhấc lên."

Đây."

Yến Thù đem gà mái còn đang choáng váng nhét vào lòng Xảo Nhi rồi lấy lại bao vải."

Oa, tạ ơn thần tiên đại nhân."

Xảo Nhi vui vẻ ôm gà mái chạy về nhà bếp tìm trù nương khoe công.Yến Thù cầm bao vải trở lại sương phòng, y đóng cửa lại, không còn nghe thấy tiếng nước sau tấm bình phong nữa.Khi Yến Thù rời phủ Huyện lệnh đến tiệm mua thuốc cao trị thương đã nhờ gia phó khiêng thùng tắm đựng đầy nước nóng tới cho Lý Trường Thiên tắm rửa, chắc giờ đã tắm xong.Yến Thù đi vòng qua bình phong gỗ chạm hoa văn, thấy Lý Trường Thiên mặc trung y sạch sẽ trắng tinh đứng cạnh thùng tắm, bất đắc dĩ cầm lọn tóc đen nhánh nâng lên trước mắt nhìn, như thể đó là cái gì phiền phức lắm vậy.Lý Trường Thiên nghe thấy tiếng động thì xoay đầu lại cười cười: "Ấy, ngươi về rồi à".Yến Thù im lặng không nói, lúc trước y quả nhiên không nhìn lầm, dáng vẻ của Lý Trường Thiên khá tuấn tú, bởi vì những người được hình dung bằng từ "thanh tú" đều mang vẻ quyến rũ, môi son má phấn, tú lệ xinh đẹp mới có thể hợp với từ "thanh tú" này.Nhưng Lý Trường Thiên thì không, dáng vẻ hắn đúng là mi thanh mục tú nhưng trong nụ cười vẫn toát lên vẻ tiêu sái khó tả, ánh mắt nhìn người lại sắc sảo, hẳn là khí chất phóng khoáng kia đã lấn át đi vẻ "thanh tú".Yến Thù gọi gia phó dọn thùng tắm đi rồi bảo Lý Trường Thiên chỉ mặc mỗi trung y ngồi lên giường, lấy ra từng bình sứ trắng mua từ tiệm thuốc."

Mấy thứ này là gì vậy?"

Lý Trường Thiên ngồi xếp bằng trên giường nhìn mấy bình sứ kia hỏi."

Thuốc trị thương."

Yến Thù đáp gọn lỏn."

Hả?

Ngươi cứ như vậy xác định ta không phải phạm nhân sao?"

Lý Trường Thiên hỏi.Yến Thù giải thích: "Trên trán bên trái của Nhị cô nương Tô gia có vết thương do bị người khác đập bằng tay phải, nhưng ngươi lại thuận tay trái."

"À!"

Lý Trường Thiên lúc này mới kịp phản ứng, hắn bừng tỉnh đại ngộ kêu lên, "Cho nên lúc nãy ngươi mới bảo ta cầm hòn đá đập quả hạch, thì ra là thế......"

Lý Trường Thiên nói xong lại nghĩ tới chuyện gì, lấy ngón cái và ngón trỏ đỡ cằm, cúi đầu suy tư.Hắn đúng là thuận tay trái nhưng thân thể này của chủ cũ chưa chắc đã thuận tay trái."

Ngoại trừ cái này thì còn cách nào khác để xác định ta không phải phạm nhân không?"

Lý Trường Thiên ngẩng đầu, vội vàng hỏi Yến Thù.Yến Thù hơi hoang mang nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ nhàn nhạt đáp: "Có."

Trong kẽ móng tay Nhị cô nương Tô gia có huyết nhục, khi nàng giãy dụa phản kháng đã cào phạm nhân bị thương, nếu Lý Trường Thiên là phạm nhân thì trên người chắc chắn sẽ có vết cào.Lý Trường Thiên nghe xong lập tức tháo đai lưng trung y, sau đó bắt đầu cởi y phục.Yến Thù: "......"
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 14: Thuốc cao này không phải để bôi


Yến Thù chưa kịp ngăn cản thì Lý Trường Thiên đã cởi áo, lộ ra nửa thân trên chồng chất vết thương nhưng rất cân đối.Lý Trường Thiên thuộc dạng vai rộng eo hẹp, vì bị đói lâu ngày nên tất nhiên gầy gò nhưng không hề suy nhược, từ trên người vẫn thấy được sức sống thanh niên tràn trề.Ánh mắt Yến Thù bất giác lướt qua bàn tay, cánh tay và phần eo của Lý Trường Thiên, lộ vẻ suy tư.Người này gần đây mới bắt đầu lang thang ăn xin, trên người hắn có thể thấy vết tích luyện võ, chẳng hạn như vết chai và dấu vết trên bàn tay là do cầm đao hoặc kiếm trong thời gian dài mà có.Hắn rốt cuộc là ai?Lý Trường Thiên xốc áo lên kiểm tra kỹ lưỡng nửa ngày, thấy phía trước không có vết cào, hắn không dám cứ như vậy mà yên tâm, vội vàng hỏi Yến Thù: "Ngươi nhìn xem lưng ta có vết cào không?"

Yến Thù nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: "Không có."

"Nhìn kỹ chưa?

Chắc chắn không có à?"

Lý Trường Thiên truy vấn."

Ừm."

Yến Thù gật đầu, "Trước hết ngươi mặc......"

Hai chữ "mặc áo" còn chưa ra khỏi miệng Yến Thù thì Lý Trường Thiên đã đặt tay lên lưng quần của mình.Yến Thù: "......"

Lý Trường Thiên đang muốn cởi quần thì bị Yến Thù giữ tay lại."

Ơ?

Làm sao!

Thân trên không có vết cào cũng đâu có nghĩa là thân dưới không có!"

Lý Trường Thiên nhao nhao.Yến Thù ngập ngừng: "Ngươi đừng như thế......

Như thế......"

"Hả?

Có gì cứ nói, đừng dài dòng."

Lý Trường Thiên gạt tay Yến Thù ra, lại muốn cởi tiếp.Yến Thù nhìn vào mắt Lý Trường Thiên nói: "Áo rách quần manh, vô đức vô lễ, trung y là đồ lót bên trong cẩm y hoa phục, không được cởi trước mặt người ngoài, lộ ra chỗ tư mật, không biết xấu hổ."

Lý Trường Thiên mặc kệ y, tiếp tục cởi: "Không sao, hai ta đều là nam."

Yến Thù lạnh lùng đè tay Lý Trường Thiên lần nữa, trên mặt hiện vẻ ngươi-là-đồ-ngốc-ta-không-thèm-chấp-ngươi."

Được được được, thật là kỳ quái mà, như vậy đi, phiền ngài ra ngoài chờ một lát để ta tự nhìn xem có vết cào hay không, xem xong lại mặc y phục được không?"

Lý Trường Thiên nhịn không được trợn tròn mắt.Yến Thù đứng dậy đi ra ngoài.Lý Trường Thiên vội vàng kiểm tra kỹ người mình, hắn sợ bỏ sót nên xem từng li từng tí.Cuối cùng Lý Trường Thiên thở một hơi dài.Trên người hắn không có vết cào!Nhị cô nương Tô gia không phải do chủ nhân thân thể này hại chết!Tảng đá lớn trong lòng bỗng dưng buông xuống, Lý Trường Thiên cảm thấy vô cùng thư thái, rốt cuộc cũng yên lòng.Nhưng nếu vậy thì tại sao hắn vừa tỉnh dậy lại phát hiện mình nằm bên cạnh cô nương?Lý Trường Thiên vừa mặc trung y vừa suy tư, chợt nhớ ra hôm đó khi hắn vừa mở mắt đã thấy đầu đau như muốn nứt.Lý Trường Thiên sờ lên đầu, quả nhiên phát hiện sau ót có một vết thương do bị đá nện vào.Chẳng lẽ người này trước đó thấy được hung thủ phạm tội, muốn tiến lên ngăn cản hung thủ chạy trốn nên bị đập chết, sau đó hồn hắn xuyên vào thân thể này?Lý Trường Thiên càng nghĩ càng thấy chính là như vậy.Nói tới thật thần kỳ, kiếp trước Lý Trường Thiên cũng vì cứu một cô gái mà ngã xuống vũng máu, nghĩ đến số phận quả là gắn với hai chữ "đã định".Lý Trường Thiên mặc y phục tử tế rồi gọi Yến Thù vào phòng: "Làm khổ ngươi đứng ngoài chịu lạnh rồi."

Yến Thù mặt không đổi sắc gật đầu, sau đó ngồi xuống cạnh giường bày ra mấy bình sứ trắng đựng thuốc, lần lượt mở nắp rồi bôi chút thuốc cao lên đầu ngón tay, xoa xoa hồi lâu rồi ngửi mùi hương, trong lòng đoán được bảy tám phần thuốc cao này chế từ loại thảo dược nào, tác dụng chữa thương ra sao.Sau đó Yến Thù ngẩng đầu bảo Lý Trường Thiên: "Cởi ra."

Lý Trường Thiên: "......"

Yến Thù bổ sung: "Cởi y phục ra bôi thuốc."

Lý Trường Thiên: "Ngươi, ngươi người này......

Ban nãy ngươi còn la oai oai nói lễ gì đó đức gì đó, mắng ta không biết liêm sỉ, giờ lại bảo ta cởi y phục là sao?"

Yến Thù lạnh lùng nói: "Mấy loại thuốc này ngươi biết bôi sao?"

Lý Trường Thiên: "......

Không biết."

Yến Thù không muốn nhiều lời nữa: "Cởi ra."

Lý Trường Thiên vừa cởi áo vừa tức giận nện ván giường: "Sớm biết như thế thì lúc nãy đừng bảo ta mặc lại đồ!

Ngươi không chê ngoài phòng lạnh nhưng ta ngại cởi đồ phiền phức a!"

"Đâu có giống nhau."

Yến Thù đổ thuốc cao làm tan máu bầm lên tay, chậm rãi xoa nóng, mùi thuốc tỏa khắp không trung khiến người ta thấy lưỡi phát đắng, "Ngươi cởi áo trước mặt người ngoài là không biết lễ tiết, ta bảo ngươi cởi áo để giúp bó thuốc là chuyện bất đắc dĩ".Lý Trường Thiên thở dài: "......

Được rồi, ta nói không lại ngài, ngài có tài ăn nói, ngài có lý, ngài thật tuyệt."

Yến Thù nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Lý Trường Thiên nhưng không đáp lại, áp bàn tay phủ kín thuốc cao lên phần eo tụ máu của Lý Trường Thiên."

A......"

Lý Trường Thiên đau đến khẽ run rẩy, hoàn toàn thành thật.Nhưng điều Lý Trường Thiên không ngờ chính là thuốc cao này không phải lấy ra bôi mà là lấy ra xoa.
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 15: Ta sợ đau lắm ngươi nhẹ chút


"Đau!

Á!

Đừng!!!"

Yến Thù áp bàn tay đã xoa nóng lên phần eo tụ máu của Lý Trường Thiên, vừa bắt đầu dùng sức xoa nắn thì Lý Trường Thiên hệt như cá nhảy lên bờ, hết quẫy rồi lại co khiến giường gỗ rung lên ken két như sắp sập tới nơi.Yến Thù trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: "......

Ngươi làm sao......"

"Ta sợ đau a!"

Lý Trường Thiên nói không chút do dự, hắn ôm lấy phần eo nóng lên vì bôi thuốc, thở dài thở ngắn."

Lúc trước ngươi...... rõ ràng......"

Yến Thù hoang mang.Trước đó Lý Trường Thiên bị tra tấn đủ kiểu nhưng một câu xin tha cũng không nói, sau khi nuốt viên thuốc màu đỏ vì thực sự đau đến không chịu nổi nên mới kêu vài tiếng."

Sợ đau và có thể chịu đựng là hai chuyện khác nhau."

Lý Trường Thiên cầm lấy bình sứ trắng Yến Thù đặt trên giường, bắt chước Yến Thù lấy thuốc cao xoa xoa trên lòng bàn tay rồi áp vào chỗ tụ máu trên người, hắn nhe răng trợn mắt, đau đến không chịu được.Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên xoa nắn lung tung, thân thể hắn đầy vết thương thế này xem ra mấy ngày tiếp theo sẽ rất ầm ĩ.Hai người giày vò nửa canh giờ, còn dọa gia phó đến đưa bữa khuya chạy mất dạng, cuối cùng vất vả lắm mới băng bó kỹ những chỗ bị thương trên người Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên giơ ngón tay quấn vải bông hỏi Yến Thù: "Nhất định phải như vậy à?"

Yến Thù gật đầu: "Móng tay ngươi tróc hết rồi, nếu không bọc lại sợ sẽ gãy."

Lý Trường Thiên hoài nghi: "Vậy sau này ta làm sao cầm đũa, làm sao ăn cơm?"

Yến Thù cúi đầu thu dọn bình lọ, nhàn nhạt nói: "Ta cho ngươi ăn."

Lý Trường Thiên bị dọa đến ho khan: "Khụ khụ khụ, hả?

Cái gì?"

Yến Thù ngẩng đầu: "Sao thế?"

Lý Trường Thiên nói: "Khó chịu chứ sao!

Ta là một đại nam nhân mà lại để người khác cho ta ăn cơm à?"

Yến Thù cúi đầu tiếp tục bỏ bình thuốc vào bao vải: "Ngươi bị thương nên dĩ nhiên cần được chăm sóc, có gì lạ đâu?

Nhưng nếu ngươi không muốn để người khác cho ăn thì có thể chịu chết đói."

Lý Trường Thiên: "......"

"Tốt nhất đừng như vậy, ta sẽ áy náy."

Yến Thù nói.Lý Trường Thiên kinh ngạc: "Hắc, ngươi còn biết áy náy à?"

"Dù sao ta chưa biết rõ nguyên do đã chắc chắn ngươi là phạm nhân, hại ngươi chịu phạt......"

Yến Thù nói, thanh âm đột nhiên nhỏ xuống, hắn chợt nghĩ đến cái gì nên rơi vào trầm tư."

Ừm, sao vậy?"

Lý Trường Thiên hoang mang hỏi, sau đó thấy Yến Thù bỗng dưng ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao không chút lưu tình quét tới hắn, Yến Thù chậm rãi mở miệng, ngữ khí lạnh lùng: "Vì sao người cầm canh gõ mõ nói hôm đó tận mắt thấy ngươi sàm sỡ Nhị cô nương Tô gia?"

"Cái gì?

Ta sàm sỡ cô nương?

Ta sao có thể......"

Lý Trường Thiên không hề nghĩ ngợi mà phản bác ngay.Nhưng nói được nửa câu thì Lý Trường Thiên chợt phản ứng kịp, trong nháy mắt im lặng, sau đó mồ hôi lạnh liền chảy xuống.Hắn nhớ ra rồi.Đêm đó khi người cầm canh gõ mõ nhìn thấy hắn thì hắn đang ép lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho Nhị cô nương Tô gia.Giờ nhắc tới chuyện này thấy thế nào cũng đều là hắn sàm sỡ cô nương a!

Chẳng phải hắn sẽ hết đường chối cãi sao?Yến Thù thấy sắc mặt Lý Trường Thiên trở nên trắng bệch còn tưởng Lý Trường Thiên thật sự phạm tội, trong đáy mắt Yến Thù dấy lên lửa giận hừng hực, y nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thật sự......"

"Không, không phải."

Lý Trường Thiên luống cuống đặt tay lên cổ tay Yến Thù, "Ngươi nghe ta giải thích đã!"

Ánh mắt Yến Thù cực lạnh: "Nói."

Lý Trường Thiên nói: "Ta muốn cứu cô nương kia!

Aiya, cái này phải nói sao nhỉ, trước đây ta từng học một biện pháp, nếu có người đột nhiên tắc thở thì lập tức dùng biện pháp này là có thể cải tử hoàn sinh......"

"Cải tử hoàn sinh?"

Yến Thù cười lạnh một tiếng."

Thật mà!

Lúc......

Lúc ta tỉnh lại thấy trên cổ cô nương có vết bầm, ta nghĩ có thể chết vì ngạt thở nên dùng biện pháp này của ta, nói không chừng có thể cứu được, vì vậy ta mới thử một chút!

Lúc đó ta đang ép lồng ngực cho cô nương, chính là truyền lực vào xương ngực, ép tim để làm huyết dịch lưu thông."

Lý Trường Thiên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, dùng hết từ ngữ mà hắn cảm thấy Yến Thù có thể hiểu được, cố sức giải thích, "Lúc đó ta thật sự không phải hôn cô nương, đó là trợ thở giúp nàng có thể hô hấp......"

"Nói bậy nói bạ."

Yến Thù ngắt lời Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên xìu xuống, ngả người tựa vào giường, vẻ mặt đầy chán nản, không nói thêm lời nào nữa.Yến Thù lâm vào trầm tư.Nhìn thấy Lý Trường Thiên sàm sỡ cô nương là thật, nhưng vết thương trên trán Nhị cô nương Tô gia chắc chắn không phải do Lý Trường Thiên đập......"

Có phải ngươi còn đồng bọn hay không?"

Yến Thù vừa lạnh lùng hỏi vừa vặn cổ tay Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên đau đến nhíu mày nhưng vẫn kiên cường đáp: "Ta không có đồng bọn, ta cũng không làm hại cô nương, ta chỉ phục hồi tim phổi cho cô nương kia thôi......"

Đôi mắt Yến Thù bỗng dưng trợn to, không kiềm chế được thốt lên: "Ngươi nói cái gì?"
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 16: Ngươi rốt cuộc là ai


Mặc dù thời gian ở chung với Yến Thù không nhiều nhưng Lý Trường Thiên cũng hiểu được chút ít tính cách của Yến Thù.

Căm ghét cái ác, lạnh lùng, trầm tĩnh.Giờ Yến Thù đột nhiên thất thố làm Lý Trường Thiên sững sờ, hơn nửa ngày mới nhớ trả lời câu hỏi, hắn chần chừ mở miệng: "Ta không có đồng bọn......"

"Không phải!

Là từ cuối cùng!"

Giọng nói Yến Thù phát run."

Phục hồi tim phổi?"

Lý Trường Thiên mờ mịt."

Ngươi làm sao biết từ này?"

Yến Thù nhìn chòng chọc Lý Trường Thiên như muốn nhìn xem trong đầu hắn đang nghĩ gì, hoặc muốn thấy rõ hắn rốt cuộc là người phương nào."

Thì......

Ta, không phải, khoan khoan, từ này làm sao?

Ngươi cũng đâu hiểu được ý nghĩa của từ này!

Aiya, đau đau đau, ngươi nhẹ chút đi, ngươi sắp bẻ gãy tay ta rồi."

Lý Trường Thiên chỉ vào cổ tay mình đang bị Yến Thù vặn mạnh.Yến Thù hơi thả lỏng rồi nghiêm nghị truy vấn: "Nói."

"Nói ra ngươi cũng không hiểu đâu!"

Lý Trường Thiên than thở, "Ta vừa nói hết nửa ngày còn gì, ngươi không tin biện pháp này của ta có thể cứu người, cũng không tin cải tử hoàn sinh, còn kêu ta nói gì nữa?"

Yến Thù ngây ngẩn cả người, y ngơ ngác nhìn Lý Trường Thiên, đột nhiên chìm vào hồi ức.Mười một năm trước, cung thành, điện Thái Y.Tháng bảy nóng bức, sắp vào mùa thu, Yến Thù bé nhỏ đang ở trong phòng bên cạnh điện Thái Y, vừa mài thuốc vừa ngủ gật, nơi này quanh năm chế biến đủ loại thảo dược nên trong không khí luôn tỏa ra mùi thuốc đắng chát.Yến Thù buồn bực ngán ngẩm, ánh mắt mông lung, ngáp một cái rồi cầm nhánh cỏ thuốc ném vào cối sắt.Đúng lúc này điện Thái Y bỗng vọng lại tiếng huyên náo, sau đó là tiếng la hét hỗn loạn."

Có ai không!

Thái y, có thái y ở đây không?

Tam hoàng tử rơi xuống nước rồi!!

Có ai không!"

Yến Thù bỏ dở việc đang làm, đang định chạy ra thì có người đột ngột xông vào cửa.Yến Tử Khanh cõng một thanh niên mặc cẩm phục hoa lệ toàn thân ướt đẫm chạy vào."

Cha?"

Yến Thù vội vàng đi tới muốn giúp đỡ.Yến Tử Khanh đặt Tam hoàng tử nằm ngang, không kịp nói chuyện với Yến Thù, chỉ lớn tiếng căn dặn: "Đóng cửa thật kỹ, trước tiên đừng cho ai vào".Người bên ngoài vội vàng làm theo, Yến thái y diệu thủ hồi xuân, thầy thuốc có tâm luôn chữa khỏi rất nhiều bệnh tật kỳ quái, nhưng thỉnh thoảng sẽ có chút quy củ lạ lùng, chẳng hạn như vào một số thời điểm không được có người đứng ngoài quan sát.Sau khi Yến Tử Khanh đặt Tam hoàng tử nằm trên đất, muốn xé y phục trước ngực hắn nhưng làm thế nào cũng không xé ra, đành phải hấp tấp tìm cây kéo.Yến Thù đi tới thấy lồng ngực thanh niên nằm dưới đất không còn phập phồng, y thử tìm hô hấp của Tam hoàng tử, sống lưng lập tức lạnh buốt: "Cha, hắn không còn thở nữa".Yến thái y không nói gì, chỉ dùng kéo cắt bỏ vạt áo Tam hoàng tử, gốc bàn tay đặt ở giữa lồng ngực Tam hoàng tử ấn mạnh mấy chục lần, sau đó nâng hàm dưới Tam hoàng tử lên thổi khí, xoay đầu hắn lệch sang bên cạnh để ọc nước ra rồi tiếp tục ép lồng ngực Tam hoàng tử.Yến Thù nhìn Yến Tử Khanh mà chẳng hiểu mô tê gì.Người này không còn hô hấp, đã là một xác chết, phụ thân đang làm gì thế nhỉ?Đúng lúc này Tam hoàng tử bỗng nhiên ho khan dữ dội!

Thế mà sống lại được!

Yến Thù giật mình kêu lên.Yến Tử Khanh ngồi phịch dưới đất, mệt mỏi không thôi, sau đó lộ ra nụ cười mừng rỡ, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Yến Thù đang kinh ngạc đến ngây người, cười nói: "Thấy rõ chưa?

Cái này gọi là hồi phục tim phổi, có thể cải tử hoàn sinh!

Cha của con lợi hại không?"

-"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Yến Thù nghiến răng, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt ra.Lý Trường Thiên đáp nhanh: "Người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội."

Yến Thù: "Chưa từng nghe qua môn phái này."

Lý Trường Thiên nói: "Quá tiến bộ mà, ngươi chưa nghe cũng bình thường thôi."

Yến Thù mất kiên nhẫn: "Ngươi rốt cuộc......"

Lý Trường Thiên ngắt lời y: "Được rồi được rồi, chúng ta đừng nói tào lao nữa, mặc dù ta không biết tại sao ngươi nghe từ này lại kích động như vậy nhưng ta thật sự không giải thích được, có một số việc không phải chỉ một hai câu là có thể nói rõ."

Biết nếu tiếp tục dây dưa với Lý Trường Thiên cũng không phải là cách, Yến Thù buông cổ tay Lý Trường Thiên, lông mày nhíu chặt, sau đó nói: "Chuyện hôm đó ngươi làm với Nhị cô nương Tô gia giờ làm lại một lần cho ta, không được khác đi."

"Hả?"

Lý Trường Thiên xoa cổ tay đau, còn tưởng mình nghe lầm, "Gì cơ?"

"Sau khi ngươi làm xong ta sẽ biết ngươi rốt cuộc là bịa đặt lung tung hay thật sự muốn cứu cô nương kia."

Yến Thù nói."

Gì chứ, ngươi làm sao có thể......"

Lý Trường Thiên đang nói bỗng dưng nghẹn lời.Yến Thù lấy xuống bội kiếm treo cạnh giường, đè chuôi kiếm lên yết hầu Lý Trường Thiên, trong mắt đều là uy hiếp và lạnh lùng.Lý Trường Thiên: "......"

Ta làm, ta làm là được chứ gì!?
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 17: Trước tiên ngươi nằm xuống đi


Lý Trường Thiên cẩn thận nhích chuôi kiếm đè trên yết hầu xuống: "Ngươi chắc chưa?"

Yến Thù gật đầu.Lý Trường Thiên do dự: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, hô hấp nhân tạo chính là miệng kề miệng, nếu ta là cô nương như hoa như ngọc thì ngươi không bị thiệt hòi, nhưng ta là......"

Kiếm trong tay Yến Thù bỗng dưng ra khỏi vỏ một tấc.Lý Trường Thiên sợ hãi liên tiếp lui về phía sau: "Bình tĩnh!

Ta không nói nữa!

Ta làm!

Ngươi nằm xuống đi, trước tiên ngươi nằm xuống, nằm cho thẳng vào."

Yến Thù thu kiếm, thế mà làm thật, lẳng lặng nằm thẳng trên giường.Lý Trường Thiên hít sâu mấy lần.Kỳ thật Lý Trường Thiên cũng chẳng để ý lắm, bởi vì đời trước trong quân đội lúc học kiến thức cấp cứu ngoài việc luyện tập với người giả thì bọn họ còn thực hành với các huynh đệ.Dù sao khi lên tiền tuyến những kiến thức này đều dùng để cứu mạng, không được có chút sai sót nào.Nhưng Lý Trường Thiên ngại Yến Thù không thể tiếp thu được, mới cởi y phục mà hắn đã lôi ra một đống đạo lý, huống chi chuyện hô hấp nhân tạo này.Lý Trường Thiên ngồi quỳ bên cạnh Yến Thù, hết sức do dự: "Vậy cái kia ta chỉ làm một lần thôi được không?"

Yến Thù gật đầu."

Còn nữa, khi ép lồng ngực ta sẽ không dùng sức, nếu không sẽ ép ngươi bị thương, nhưng khi chân chính cứu người thì phải dùng lực rất mạnh."

Lý Trường Thiên nói.Yến Thù nhìn thoáng qua Lý Trường Thiên, gật đầu lần nữa.Lý Trường Thiên có chút khẩn trương xoa xoa tay, hít một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó tỏ ra nghiêm túc hẳn lên: "Lúc chân chính cứu người không thể giữ nguyên quần áo được, trước hết phải cắt bỏ, đặc biệt là cổ áo, nhất định không thể ghì cổ".Ánh mắt Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên mang theo vẻ kinh ngạc.Y nhớ lại buổi chiều huyên náo kia, đầu tiên phụ thân cũng cắt bỏ y phục của Tam hoàng tử.Lý Trường Thiên chồng hai tay lên nhau, năm ngón tay nhếch lên, đặt gốc bàn tay trên lồng ngực Yến Thù rồi duỗi thẳng hai tay, nhẹ nhàng đè mấy lần, sau đó nâng cằm Yến Thù lên, chậm rãi cúi xuống.Yến Thù: "......"

Lý Trường Thiên tất nhiên không nhắm mắt, lúc cấp cứu phải luôn luôn quan sát bệnh nhân, giờ cúi xuống thế này Lý Trường Thiên mới kinh ngạc phát hiện dáng dấp Yến Thù cực kỳ soái khí tuấn tú, một đôi mắt phượng, một đôi mày kiếm, đẹp nhưng không mất đi khí chất hào hùng.Lý Trường Thiên bỗng dưng nhớ tới một câu thơ.Nước là sóng mắt long lanh, núi là lông mày khẽ nhăn.Ngay khi Lý Trường Thiên sắp hôn xuống Yến Thù, Yến Thù đột nhiên đưa tay ngăn lại trên môi.Lý Trường Thiên hôn vào lòng bàn tay Yến Thù.Chuyện xảy ra đột ngột, hai người đều cứng đờ.Lý Trường Thiên ngần ngừ thở một hơi rồi ngồi dậy, cười nói: "Cái này theo trình tự còn phải bóp mũi nữa."

Yến Thù chậm chạp ngồi dậy, hai tay nắm chặt thành quyền.Lý Trường Thiên còn tưởng Yến Thù muốn đánh mình nên sợ hãi lùi về phía sau.Yến Thù lại nói: "Ngươi không gạt người, ngươi đúng là cứu người."

Thanh âm của y khẽ run, còn mang theo nghẹn ngào khó nhận ra.Lý Trường Thiên không phát hiện sự bất thường của Yến Thù, sợ hãi vỗ ngực một cái."

Thật xin lỗi, trước đây ta trách lầm ngươi, ta sẽ đền bù, nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa."

Yến Thù rũ mắt che giấu cảm xúc, bắt đầu sửa soạn chăn đệm.Giờ Lý Trường Thiên không còn là phạm nhân, tất nhiên không thể để hắn ngủ ở chòi rơm, cũng may Huyện lệnh lão gia an bài một chiếc giường rất lớn cho Yến Thù trong phòng khách, hai người ngủ chung cũng không quá chật.Sau khi Yến Thù sửa lại chăn đệm, hai người ngủ đưa lưng về phía nhau, ai cũng có tâm sự nặng nề của riêng mình.Lý Trường Thiên cảm thấy có chút mê man.Hắn mơ mơ hồ hồ trùng sinh, mơ mơ hồ hồ trở thành phạm nhân, lại mơ mơ hồ hồ rửa sạch tội danh.Mặc dù được chứng minh vô tội nhưng Lý Trường Thiên cũng không thấy vui vẻ.Bởi vì hắn không có người thân, không có nơi quay về, thậm chí còn không biết mình là ai.Hắn cũng không nghĩ sau này mình có thể sống tốt.Lý Trường Thiên cảm thấy mình giống như bị lạc trong một thế giới kỳ quái, ngoại trừ những thứ không biết thì chỉ còn sợ hãi.Lý Trường Thiên bất giác nhớ lại mùa thu mưa dầm liên miên kia.Năm ấy hắn gần mười hai tuổi, cả người lạnh cóng đứng trước mộ cha mẹ, tâm tình cũng giống như hôm nay.Mẹ của Lý Trường Thiên vì khó sinh mà chết, cha hắn vì cứu một đứa bé bị đuối nước mà vĩnh viễn nằm lại đáy hồ.Lý Trường Thiên sống lăn lóc ở nhà mấy người họ hàng, từ mười hai tuổi chật vật sống đến mười tám tuổi, thi đậu vào một trường đại học không tệ.Nhưng hắn lại chọn đi lính, xem như hoàn thành tâm nguyện của cha mình.Cuối cùng khi hắn hai mươi hai tuổi, chỉ còn tám mươi chín ngày nữa là tròn hai mươi ba tuổi thì cứu một con tin mà chết tại tiền tuyến.Đây chính là một đời của Lý Trường Thiên, nghĩ lại thì hắn dường như luôn bị mắc kẹt trong một đầm lầy mê man, không cách nào thoát ra.Hiện giờ sống lại một kiếp khác lại là tình cảnh này.Lý Trường Thiên nhịn không được thở dài một hơi, hắn sợ lạnh nên nhẹ nhàng kéo chăn lên người, chợt nhớ tới ngày đó mình tỉnh lại ở thế giới này.Trăng sáng treo cao, tảng đá lạnh lẽo, trong tiếng ồn ào hỗn loạn hắn bị dân chúng phẫn nộ vây quanh đấm đá, Nhị cô nương Tô gia đáng thương được mẫu thân nàng ôm vào ngực, cánh tay vô lực rơi xuống trên đất......Lý Trường Thiên ngồi bật dậy.Yến Thù không có vẻ gì là bị đánh thức, nghi hoặc nhổm dậy.Lý Trường Thiên hoảng loạn nói xin lỗi: "A, thật có lỗi thật có lỗi, làm ồn đến ngươi sao?"

Yến Thù không trách Lý Trường Thiên mà chỉ hỏi: "Sao vậy?"

Lý Trường Thiên ngồi thẳng người: "Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện."

"Ngày Nhị cô nương Tô gia chết, ta thấy có đồ vật gì đó từ trong tay nàng rơi xuống, lăn vào rãnh nước bên cạnh."
 
[Hoàn][Đm] Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 18: Xin hãy bắt ta về đi


Giờ Mão, mặt trời còn chưa ló dạng đằng Đông, sắc trời lờ mờ, con đường dài lát đá quạnh quẽ không người đột nhiên xuất hiện ánh nến từ đèn lồng.

Lý Trường Thiên đi cạnh đèn lồng của Yến Thù, thầm nghĩ người này thật liều, nói đi tìm vật chứng là đứng dậy tìm ngay không chút chần chừ, ngủ cũng không chịu ngủ.Sau khi hai người tới hẻm nhỏ nơi xảy ra sự việc, Lý Trường Thiên theo trí nhớ tìm được một chỗ, chỉ vào rãnh nước bên cạnh: "Chắc là chỗ này."

Lý Trường Thiên đang muốn cúi xuống mò tìm thì bị Yến Thù đưa tay ngăn lại."

Ơ?"

Lý Trường Thiên nghi hoặc nhìn Yến Thù."

Để ta."

Yến Thù nói."

Không sao, bẩn lắm, ta làm được rồi."

Lý Trường Thiên tiếp tục khom người, có lẽ vì từng đi lính nên Lý Trường Thiên luôn có ý muốn bảo hộ người khác, đã quen gặp chuyện đều xông ra phía trước.Một tay Yến Thù giữ chặt eo Lý Trường Thiên, ôm thân thể hắn đứng thẳng dậy: "Trên tay ngươi có vết thương."

Nói xong Yến Thù ngồi xuống trước rãnh nước, nhíu mày mò tìm."

Cái này......

Thôi......

được."

Lý Trường Thiên gãi gãi đầu không biết làm sao, đáy lòng dâng lên một sự ấm áp.Yến Thù mò mẫm nửa ngày chẳng nói năng gì làm cho Lý Trường Thiên không khỏi có chút hồi hộp.Trời chưa sáng đã đánh thức người ta, còn kêu người ta đi mò rãnh nước, lỡ không tìm được gì chẳng phải xấu hổ chết à?Khi Lý Trường Thiên đang bối rối thì Yến Thù đột nhiên khựng lại, sau đó đứng dậy."

Có không?"

Lý Trường Thiên hỏi gấp.Yến Thù gật đầu rồi xòe tay cho Lý Trường Thiên nhìn, trong lòng bàn tay của y là một miếng ngọc bội hình con cá.Lý Trường Thiên mừng rỡ vỗ tay ra tiếng: "Quá tốt rồi!"

Hắn chợt thấy trên tay Yến Thù đều là nước bẩn, vội vàng lấy tay áo lau cho Yến Thù.Yến Thù sững sờ nói: "Không sao."

"Về thôi, quay về rửa cho sạch."

Tâm tình Lý Trường Thiên vô cùng tốt."

Ừm."

Yến Thù gật đầu cất đi ngọc bội, sau đó cùng Lý Trường Thiên về phủ Huyện lệnh.Gà gáy ba tiếng, trời dần sáng rõ, hai người đi ngang qua một phiên chợ, có không ít quán nhỏ đang bày quầy hàng, trứng gà, rau xanh, mì hoành thánh đều có đủ, tràn ngập không khí buổi chợ."

Giờ ngươi tính sao?"

Lý Trường Thiên hỏi Yến Thù.Yến Thù đáp: "Hỏi Huyện lệnh đã."

Lý Trường Thiên gật đầu: "Ừ đúng!

Nói không chừng Huyện lệnh sẽ nhận ra miếng ngọc kia......"

Lý Trường Thiên vừa dứt lời thì từ phía đối diện bỗng nhiên có người hô to một tiếng: "Quả thật là ngươi?!

Ngươi làm sao trốn ra được?"

"Hả?"

Lý Trường Thiên vừa ngẩng đầu nhìn thì một quả trứng gà bỗng nhiên nện vào đầu hắn, lòng trắng và vỏ trứng lập tức bám đầy đầu.Chuyện xảy ra quá đột ngột, Yến Thù cũng sửng sốt.Một người bán trứng gà đứng trước mặt hai người họ, trợn mắt nhìn Lý Trường Thiên: "Ngươi là đồ súc sinh hại chết Nhị cô nương Tô gia!

Không phải đang bị giam trong lao à?

Làm sao ra được!!"

"Ta......"

Lý Trường Thiên đang muốn nói thì lại bị người kia hung hăng chọi mấy quả trứng gà.Yến Thù nhíu mày vội vàng tiến lên ngăn cản.Nơi này ồn ào mau chóng gây chú ý cho những người khác, không ít dân chúng nhận ra Lý Trường Thiên, nhao nhao chọi đồ ăn chọi đá, còn có một gã đồ tể xách đao đi tới."

Thật sự là tên súc sinh kia!"

"Nhị cô nương Tô gia là cô nương tốt a!

Ngươi là đồ chó chết."

"Lão mẫu Tô gia khóc mù cả hai mắt rồi!"

Tiếng chửi rủa ầm ĩ, Yến Thù mở miệng nói thay Lý Trường Thiên: "Không phải hắn."

"Cái gì không phải hắn!"

Người bán trứng gà hét lên, "Đêm hôm đó ta tận mắt thấy hắn đang sàm sỡ Nhị cô nương Tô gia, rất nhiều người đều thấy, nếu không phải mọi người ngăn cản thì súc sinh này còn muốn hôn nữa, con mẹ nó ngươi là ai hả!

Có phải là đồng bọn không?"

Người bán trứng gà càng nói càng tức, hung hăng ném trứng gà về phía Yến Thù.Lý Trường Thiên vội vàng nghiêng người cản lại, đỡ thay Yến Thù quả trứng này.Trứng gà nện vào trán Lý Trường Thiên, lòng trắng trứng chảy xuống mắt hắn, Lý Trường Thiên đưa tay lau đi rồi bất ngờ co cẳng chạy!Đám dân chúng ngẩn ra, sau đó vài người hò hét đuổi theo.Yến Thù cũng thoáng sửng sốt rồi vội vàng chạy đi.Phủ Huyện lệnh cách chợ không xa, Lý Trường Thiên guồng chân phi nước đại, không lâu sau đã chạy tới cổng phủ Huyện lệnh, đúng lúc đó Yến Thù bay vọt tới, rơi xuống trước mặt Lý Trường Thiên.Lý Trường Thiên nhìn Yến Thù cười cười, đột nhiên giả bộ nằm lăn ra đất, ôm chân Yến Thù gào khóc: "Ai nha, ngươi bắt được ta rồi, ai nha nha, xin đại nhân thủ hạ lưu tình."

Yến Thù: "......"

Lúc này dân chúng đuổi tới nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn người, hai mặt nhìn nhau."

Chuyện gì mà ồn ào vậy hả!"

Thấy ngoài cổng ồn ào, Huyện lệnh lão gia sao có thể ngồi yên, vội vàng đi tới, nhìn thấy Yến Thù liền cúi đầu hành lễ: "Đại nhân."

"Huyện lệnh lão gia, súc sinh này không phải bị nhốt ở nha môn sao?

Làm sao chạy ra được?"

Có người chỉ vào Lý Trường Thiên cao giọng chất vấn."

Vị này là Tuần sát sứ đại nhân, dạo này phạm nhân do ngài ấy trông chừng, các ngươi cứ yên tâm đi!"

Huyện lệnh lão gia trấn an dân chúng, "Tất cả giải tán, mau đi đi".Yến Thù há miệng muốn nói nhưng Lý Trường Thiên nằm dưới đất bỗng vỗ nhẹ hắn một cái.Yến Thù cúi đầu nhìn, thấy Lý Trường Thiên khẽ lắc đầu.Được Huyện lệnh lão gia trấn an, dân chúng lần lượt tán đi.Lý Trường Thiên đứng dậy chắp tay trước mặt Yến Thù cười nói: "Xin Tuần sát sứ đại nhân hãy bắt ta về đi."
 
Back
Top Bottom