Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
409,322
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
375687692-256-k5025.jpg

[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trường Yên
Nhân vật chính: Hoắc Dữ Xuyên x Lâm Miểu
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
Giới thiệu


Tác giả: Trường YênNhân vật chính: Hoắc Dữ Xuyên x Lâm MiểuTag: Hiện đại, yêu thầm, hài, 1v1, HESố chương: 61■□⋇⋆✦●○(。◕‿◕。)■□⋇⋆✦●○

Hai năm trước, vì một triệu mà tôi "bán" mình cho Hoắc Dữ Xuyên. (3,5 tỷ)Gần hết hợp đồng, tối hôm đó tôi chọc chọc cơm trong chén, tự giác nói với cậu ấy tuần sau mình sẽ dọn đi.Hoắc Dữ Xuyên không nói gì, ăn cơm xong cậu ấy bảo tôi leo lên cân.Tôi nặng hơn hai năm trước bốn ký.Cậu ấy nói không muốn lỗ vốn nên bắt tôi trả lại bốn ký thịt này cho mình.Tôi thật chưa thấy ai nhỏ mọn như vậy.•⑅♡⑅•⑅♡⑅•⑅♡⑅•⑅♡⑅•
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
1. Buồn ngủ vậy sao?


Chín giờ tối thứ Sáu, ánh đèn mờ ảo, tiếng người huyên náo.

Lâm Miểu mặc đồng phục như các bồi bàn khác, len lỏi giữa đám đông bưng rượu đến từng phòng.Cậu mặc sơ mi trắng quần tây đen, thân hình cao gầy, nửa khuôn mặt ẩn sau khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp.Nhiều bồi bàn cũng đeo khẩu trang như cậu.Đây là quyền tự do mà ông chủ "Mạc Sắc" cấp cho nhân viên.Tuy đây là chốn ăn chơi lớn nhất thành phố nhưng xưa nay luôn tuân thủ quy tắc anh tình tôi nguyện, khách VIP cỡ nào cũng không được ép buộc nhân viên.

Để tránh những rắc rối không đáng có, nhân viên có thể che mặt mình lại.Quy định này chỉ mới ra gần đây.

Nghe nói có khách uống say thấy bồi bàn đẹp quá nên không kiềm chế được mình, ôm người ta đòi lột quần.Hôm đó đúng lúc ông chủ có mặt, lập tức nổi nóng xông tới túm cổ áo tên ma men kia chửi xối xả: "Người ta đang làm việc đàng hoàng mà anh cứ đòi ngủ với người ta, tôn trọng người làm công chút xíu được không?!"

"Đẹp?

Đẹp thì phải ngủ với anh à?!

Biết liêm sỉ chút đi!"

Thế là hôm sau chẳng biết hắn đem từ đâu tới mấy thùng khẩu trang màu đen, nhân viên nào không muốn lộ mặt có thể đeo lên, khách cũng không có quyền bắt họ tháo xuống.Mười hai giờ đêm, Lâm Miểu thay đồng phục, thu dọn đồ đạc của mình rồi đeo ba lô đi ra ngoài."

Lâm Lâm," Hứa Nguyệt cũng vừa tan ca chạy tới hỏi, "Mọi người rủ nhau ăn khuya, đi chung không?"

Lâm Miểu lắc đầu, "Các cậu đi đi, tớ bận rồi."

Đã trễ thế này còn bận gì chứ?

Hứa Nguyệt nhíu mày, kinh ngạc nói: "Chắc không phải cậu vẫn làm thêm suốt đêm đấy chứ?"

Cô nhớ lần trước Lâm Miểu có nói sau khi tan ca ở đây còn phải đến chỗ khác làm tiếp.Sinh viên đại học ban ngày lên lớp, ban đêm phải làm hai ca, không cần ngủ sao?Cô sợ Lâm Miểu không ngủ sẽ đột tử nên khuyên cậu rất nhiều lần."

Sức khỏe cậu làm sao chịu nổi chứ!"

"Không," Lâm Miểu nói, "Không cần chịu đâu."

Hứa Nguyệt không tin: "Đi làm mà sao không cần chịu?"

Chẳng lẽ việc này chỉ cần ngủ thôi à?Lâm Miểu cũng không biết giải thích thế nào nên đành nói: "Tuần sau là xong rồi, mai mốt khỏi cần làm nữa."

Lúc này Hứa Nguyệt mới yên tâm, bảo cậu có khó khăn gì thì nói chứ đừng liều mạng như vậy.Lâm Miểu mỉm cười vẫy tay chào cô.Cậu đi ra cửa sau rồi băng qua đường, chỉ chốc lát sau đã thấy một chiếc xe đậu ven đường.Lâm Miểu đi tới nhìn vào cửa xe, chỉ thấy mỗi mình tài xế.Cậu mở cửa ngồi vào ghế sau, nghe tài xế Tiểu Trịnh nói một cách vô cảm như người máy: "Đêm nay Hoắc tổng bận việc, bảo cậu đừng chờ mình."

Lâm Miểu gật đầu rồi nhìn ánh đèn neon lướt qua bên ngoài, sặc sỡ chói mắt.Chiếc xe màu đen lái vào khu biệt thự rồi dừng lại trước một tòa nhà nguy nga.

Lâm Miểu mở cửa xuống xe, tạm biệt Tiểu Trịnh.Tiểu Trịnh im lặng gật đầu rồi lại lái xe đi.Lâm Miểu đến trước cổng chính, nhận dạng khuôn mặt trên màn hình điện tử, sau đó đẩy cửa bước vào.Phòng khách trống trải yên tĩnh, chỉ bật một ngọn đèn nhỏ tỏa ánh sáng dìu dịu trên tường.Dì giúp việc dọn dẹp xong đã về nhà, sáng mai mới đến nấu cơm.Đây là nhà Hoắc Dữ Xuyên.

Hai năm trước, vì một bản hợp đồng mà Lâm Miểu tới đây ở, mỗi đêm làm gối ôm "trợ ngủ" cho Hoắc Dữ Xuyên bị mất ngủ.Hình như người giàu đều mắc những bệnh kỳ quái như sợ không gian kín, sợ bóng tối hoặc rối loạn cảm xúc gì đó, còn bệnh của Hoắc Dữ Xuyên là không ôm người sẽ không ngủ được.Lâm Miểu nghĩ chắc vì thường xuyên tăng ca, lo nghĩ nhiều quá nên mới mất ngủ, dù sao gã cuồng việc Hoắc Dữ Xuyên này cũng toàn về nhà sau nửa đêm.Cậu thay giày lên lầu hai, sau khi tắm xong thì nhào lên giường lớn mềm mại, nhớ lại Tiểu Trịnh nói đêm nay Hoắc tổng bận việc nên không cần chờ.Lâm Miểu ôm chăn trở mình, buồn ngủ nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm: "Ai thèm chờ cậu ấy chứ......"

Chẳng biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng hình như có vật nặng gì đó đè lên người.Lâm Miểu hé mắt ra rồi quay đầu sang, mùi nước hoa quen thuộc xen lẫn mùi rượu thoang thoảng xộc vào mũi.

Đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, lẩm bẩm gọi: "Hoắc Dữ Xuyên?"

Người trên thân khẽ "ừ" một tiếng.Lâm Miểu thò tay ra khỏi chăn xoa dọc cánh tay hắn đến ngực áo sơmi, dưới lòng bàn tay là cơ bắp săn chắc ấm áp.Cậu nhíu mày lẩm bẩm: "Cậu chưa tắm à......"

Người trên thân ôm cậu không nói gì.Mí mắt Lâm Miểu giật giật, định nói gì đó nhưng thấy Hoắc Dữ Xuyên có vẻ rất mệt, nhìn như không muốn động đậy, sợ nói thêm nữa hắn sẽ nổi cáu.Lỡ hắn tức giận trừ tiền mình thì sao?Vừa nghĩ tới tiền, Lâm Miểu lập tức im bặt --- Thôi kệ, không tắm thì thôi.Cậu thu tay lại rồi yên lặng chui ra khỏi ngực Hoắc Dữ Xuyên.Chốc lát sau, trên người bỗng nhẹ đi, Hoắc Dữ Xuyên buông cậu ra rồi xuống giường.Lâm Miểu còn đang băn khoăn thì nghe trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy ào ào --- Hoắc Dữ Xuyên đang tắm.Chẳng biết ngày mai hắn còn bận không nhỉ?

Lâm Miểu mơ màng nghĩ hợp đồng sắp hết hạn rồi, phải nói với hắn mới được......Trong lúc mông lung, cậu nhớ lại hôm trùng phùng với Hoắc Dữ Xuyên hai năm trước, ánh nắng rọi qua kẽ lá ngoài bệnh viện, người qua kẻ lại tấp nập.Lâm Miểu ngồi một mình trên ghế đá với đôi mắt vô hồn.Cha cậu bị đám chủ nợ rượt đuổi làm té gãy chân, nằm trên giường bệnh gào khóc om sòm."

Bọn họ nói lần này nhất định sẽ kiếm được tiền, chỉ lời chứ không lỗ!"

"Tại số cha xui quá nên không gặp thời huhuhu......"

"Cha chỉ muốn để con sống tốt hơn thôi, không cần khổ cực như vậy nữa......"

"Trên đời này biết bao người giàu, có thêm cha không được sao?!"

Lâm Miểu đã nghe đến chán ngấy, lúc bán nhà mấy năm trước ông cũng nói vậy, người khác nói gì tin nấy, hăm hở theo người ta đầu tư gì đó, cuối cùng quần đùi cũng chẳng còn.Giờ thì hay rồi, không có nhà để bán nên chạy đi vay nặng lãi!Một triệu bạc, dù có bán cả hai người họ cũng chẳng có nổi một triệu.Lâm Miểu chỉ muốn đánh gãy nốt cái chân còn lại của cha mình.Ánh nắng chiếu vào chân nóng hổi.

Lâm Miểu nhích sang bên cạnh, vừa ngước mắt lên thì chợt thấy một bóng dáng khá quen thuộc.Người kia cao hơn nhiều so với trong trí nhớ, mặc đồ vest tinh xảo, nhìn là biết rất đắt tiền.

Một tay hắn đút vào túi, tay kia cầm điện thoại nói gì đó.Sáu năm không gặp, hắn đã sớm mất đi dáng vẻ học sinh, nhìn vừa giống hắn lại vừa không giống hắn.Lâm Miểu chớp mắt.Hình như người kia cảm nhận được ánh mắt cậu nên đột ngột quay đầu lại.Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Miểu bừng tỉnh, mỉm cười ngại ngùng rồi lắp bắp chào hỏi: "Lâu, lâu rồi không gặp......"

Cậu há to miệng, thốt ra cái tên đã lãng quên nhiều năm, "Hoắc Dữ Xuyên......"

Hoắc Dữ Xuyên cúp điện thoại rồi nhìn cậu, hình như đang nghĩ xem mình có quen người này không?"

Tớ là Lâm Miểu, hồi cấp hai học chung lớp với cậu đó," Lâm Miểu đành phải mặt dạn mày dày nói, "Chắc cậu không nhớ đâu nhỉ, tớ cũng suýt quên luôn, ha ha ha......"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một lát, hình như cuối cùng cũng lôi được cậu ra khỏi ngóc ngách nào đó trong đầu nên gật đầu chào cậu.Gặp lại bạn học cũ, Lâm Miểu hết sức vui vẻ, "Cậu cũng ở thành phố A à?"

Cậu ở quê lên đây học đại học, còn Hoắc Dữ Xuyên chuyển trường vào học kỳ hai năm lớp tám, nghe nói là được cha ruột đón về.Lâm Miểu không rõ hoàn cảnh gia đình hắn, chỉ loáng thoáng nghe người ta nói Hoắc Dữ Xuyên là con rơi của một nhà giàu có, cha hắn đột nhiên nhớ tới hắn nên đón hắn về.Xem ra thật sự rất giàu, Lâm Miểu nhìn bộ vest của hắn rồi nhìn lại chiếc áo thun 20 tệ trên người mình......Hoắc Dữ Xuyên đi tới ngồi xuống cạnh cậu.Nhìn hắn có vẻ rất kiệt quệ, đưa tay nhéo sống mũi, ánh mắt đầy mỏi mệt.Bị bệnh à?

Lâm Miểu sực nhớ ra đây là bệnh viện, Hoắc Dữ Xuyên đến khám bệnh sao?

Hay là người nhà hắn cũng nhập viện?Cậu đang nghĩ vẩn vơ thì Hoắc Dữ Xuyên đột nhiên ngoẹo đầu dựa vào vai cậu ngủ thiếp đi.Lâm Miểu: "......"

Mệt thế cơ à?

Sao mới chớp mắt đã ngủ mất rồi?

Anh Hai à, đêm qua anh làm gì vậy?Lâm Miểu thấy hắn có vẻ rất buồn ngủ nên đành phải để mặc hắn dựa vào mình ngủ.Chốc lát sau, một người đeo kính gọng vàng nhã nhặn đi tới.

Hắn nhìn Lâm Miểu rồi lại nhìn Hoắc Dữ Xuyên đang dựa vào vai cậu, đột nhiên nói mà chẳng có biểu cảm gì: "Ồ, lâu lắm rồi chưa thấy Hoắc tổng ngủ ngon như vậy."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
2. Ba ngày rồi không ngủ


Lâm Miểu ngơ ngác, "Xin hỏi anh là......"

Người kia nói: "Tôi là Tiểu Trịnh, tài xế của Hoắc tổng."

Hoắc tổng?

Lâm Miểu lại sửng sốt, mình vẫn còn là sinh viên năm hai mà Hoắc Dữ Xuyên đã làm giám đốc rồi sao.Tiểu Trịnh giơ tay lên xem đồng hồ: "Sắp đến giờ hẹn rồi."

Lâm Miểu hỏi: "Giờ hẹn gì cơ?"

Tiểu Trịnh: "Hôm nay Hoắc tổng có hẹn với bác sĩ Lý."

Lâm Miểu nhíu mày, "Cậu ấy bị bệnh à?"

"Hoắc tổng thường xuyên mất ngủ," Tiểu Trịnh nói, "Nghiêm trọng lắm."

Lâm Miểu quay đầu nhìn Hoắc Dữ Xuyên ngủ say bên cạnh, "......

Nhưng hình như cậu ấy đang ngủ ngon lắm mà."

Tiểu Trịnh thản nhiên trầm trồ: "Chà, thần kỳ thật."

Lâm Miểu: "......"

"Vậy có cần gọi cậu ấy dậy không?"

Lâm Miểu do dự nói, "Bác sĩ......"

Tiểu Trịnh lấy điện thoại ra bấm số rồi nói với đầu dây bên kia: "Bác sĩ Lý, hôm nay hủy lịch hẹn với Hoắc tổng đi nhé."

Sau đó không đợi trả lời mà cúp máy ngay.Lâm Miểu trố mắt --- Có khiếm nhã quá không vậy?Tiểu Trịnh không hề áy náy mà nhìn Lâm Miểu chằm chằm.Lâm Miểu đành phải nói: "Vậy, vậy để cậu ấy ngủ thêm lát nữa đi."

Thế là hai người không nói gì mà cùng ngồi chờ Hoắc Dữ Xuyên ngủ dậy.Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Dữ Xuyên đột nhiên reo lên inh ỏi.Lâm Miểu nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lại nhìn Tiểu Trịnh, cậu nhắc: "Điện thoại kìa......"

Tiểu Trịnh làm ngơ.Rốt cuộc tiếng chuông như đòi mạng đánh thức Hoắc Dữ Xuyên, hắn mở mắt ra nghe điện thoại, gắt gỏng hỏi: "Gì vậy?"

Lâm Miểu không biết đầu dây bên kia nói gì mà chỉ nghe Hoắc Dữ Xuyên lạnh lùng đáp: "Biết rồi."

Hắn cúp máy, đứng lên nhìn Lâm Miểu rồi nói: "Tôi đi trước đây."

Lâm Miểu ngẩn ngơ gật đầu, "Tạm biệt."

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu chằm chằm mấy giây rồi mới quay lưng đi.Có vẻ bận rộn quá nhỉ, Lâm Miểu nhìn theo hắn nghĩ thầm, dù sao hắn cũng là Hoắc tổng chứ không còn là học sinh cấp hai không chịu làm bài tập, suốt ngày bị giáo viên thay phiên nhau phạt đứng nữa.Quên hỏi số điện thoại của hắn rồi, Lâm Miểu hơi tiếc nuối, có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại.

Sau này......

Lâm Miểu tuyệt vọng --- Nếu không trả nợ thì cả hai cha con cậu đều không có sau này, biết đâu mai mốt hai người cùng nằm viện cũng nên.Biết kiếm tiền ở đâu đây?

Chẳng lẽ đi cướp ngân hàng sao?Cướp ngân hàng thì không dám rồi, Lâm Miểu buồn rầu không nuốt nổi cơm, ban đêm mơ thấy mình bị người rượt theo chém, cây đao kia vừa to vừa dài, bổ vào lưng cậu như chặt thịt làm cậu đạp hụt một cái, suýt nữa rơi xuống giường.Ba ngày sau, người chém tới thật.Hôm đó Lâm Miểu tan học, đang định ghé bệnh viện thăm cha mình gãy chân thì bị chặn đường."

Mày là con trai Lâm Kiến Hưng đúng không?"

Một gã đàn ông to béo dẫn theo hai tên khác chặn cậu lại, "Cha mày nợ tiền chừng nào trả?"

Lâm Miểu sợ run, "Đợi, đợi thêm mấy ngày nữa được không?"

"Mấy ngày là mấy ngày, chờ bao nhiêu ngày rồi hả?!

Định chờ tới sang năm hay gì?!"

Gã béo tặc lưỡi rồi hung dữ nói, "Còn không trả thì đánh gãy chân mày luôn!"

Lâm Miểu nắm chặt quai ba lô, sợ sệt nhìn gã đàn ông to gấp đôi mình, "Nhưng......

Nhưng tôi không có tiền thật mà."

"Nói không có tiền là xong chuyện à?!"

Gã béo hùng hổ đưa tay định tóm Lâm Miểu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe.

Hắn quay đầu lại, trông thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ven đường.Tiểu Trịnh mở cửa xuống xe, vẫn là gương mặt vô cảm kia, nói với Lâm Miểu: "Lâm tiên sinh, Hoắc tổng mời ngài lên xe."

Gã béo nạt nộ, "Lên gì mà lên?

Nó chưa trả nợ mà!"

Tiểu Trịnh: "Bao nhiêu?"

Gã béo: "Một triệu!"

"À," Tiểu Trịnh đưa tay đẩy kính rồi lại nói với Lâm Miểu, "Mời lên xe."

"À gì mà à?!"

Gã béo xắn tay áo xông tới chỗ Tiểu Trịnh, "Tiền đâu?!

Không trả tiền thì đụ má ai cũng đừng hòng đi!"

Tiểu Trịnh ung dung tháo kính xuống.Năm phút sau, gã béo mặt mũi sưng vù dẫn hai tên đàn em kêu la thảm thiết bỏ chạy, vừa chạy vừa hung tợn cảnh cáo: "Vậy, vậy cho tụi bây thêm ba ngày nữa, ba ngày sau nhất định phải trả nợ nghe chưa!"

Tiểu Trịnh không có phản ứng gì mà ung dung đeo kính, đi tới mở cửa sau xe rồi quay đầu nhìn Lâm Miểu.Lâm Miểu sợ hãi ôm ba lô chậm chạp đi tới, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên ngồi trong xe, lười biếng nhìn máy tính trước mặt, cứ như không biết chuyện gì vừa xảy ra.

"Đến bệnh viện à?"

Hắn hỏi Lâm Miểu nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm máy tính."

Ừ," Lâm Miểu gật đầu, "Đến thăm cha tớ."

"Lên xe đi," Hoắc Dữ Xuyên nói, "Tiện đường mà."

Hắn cũng đi bệnh viện à, muốn gặp bác sĩ Lý lần trước sao?

Lâm Miểu ngồi vào xe, thấy Tiểu Trịnh trở lại ghế lái thì nhịn không được hỏi thầm Hoắc Dữ Xuyên, "Chẳng phải anh ấy là tài xế à?

Sao đánh nhau giỏi quá vậy?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Còn kiêm vệ sĩ nữa."

Hèn gì lợi hại như vậy, Lâm Miểu nghĩ thầm, một chọi ba mà không hề thở gấp.Hoắc Dữ Xuyên có vẻ rất bận nên cứ dán mắt vào máy tính.Lâm Miểu cũng không dám quấy rầy hắn mà ngồi trên ghế, buồn chán nắm quai ba lô.Xe lướt êm trên đường, lái về hướng bệnh viện.Cây cối lướt qua vùn vụt, Lâm Miểu nhìn ra cửa sổ.

Chốc lát sau, bả vai bỗng chùng xuống.

Cậu kinh ngạc quay sang, trông thấy Hoắc Dữ Xuyên lại ngủ thiếp đi.Lâm Miểu: "......"

Sao lần nào gặp tớ cũng ngủ hết vậy?!

Ai không biết còn tưởng tớ bỏ thuốc mê cho cậu nữa đấy!Cậu nhẫn nhịn một lát rồi lén hỏi Tiểu Trịnh, "Hoắc tổng của các anh luôn ngủ mọi lúc mọi nơi vậy sao?"

Tiểu Trịnh không hề ngạc nhiên mà chỉ nói: "Ba ngày rồi Hoắc tổng chưa ngủ."

"Hả?"

Lâm Miểu giật mình, "Cậu ấy không ngủ thì làm gì?"

Cuộc sống về đêm phong phú thế cơ à?Tiểu Trịnh: "Cậu ấy ngủ không được."

Lúc này Lâm Miểu mới nhớ ra Tiểu Trịnh từng nói Hoắc Dữ Xuyên bị mất ngủ trầm trọng.Ba ngày không ngủ, chắc không phải đột tử rồi đấy chứ?!Cậu vội vàng chồm sang kiểm tra nhịp thở của Hoắc Dữ Xuyên, thấy hắn thở đều đều, lồng ngực phập phồng, thật sự chỉ ngủ thiếp đi, lúc này Lâm Miểu mới thở phào nhẹ nhõm."

Đi khám bác sĩ cũng vô ích à?"

Tiểu Trịnh: "Đúng vậy."

Lâm Miểu: "Uống thuốc ngủ thì sao?"

Tiểu Trịnh: "Uống nhiều rồi, cũng vô ích thôi."

Lâm Miểu trầm mặc một lát rồi kéo cổ áo mình lên ngửi, sau đó hỏi: "Trên người tôi không có mùi thuốc gì lạ đấy chứ?"

Tiểu Trịnh: "Không có."

Lâm Miểu hết sức khó hiểu, "Vậy sao lần nào cậu ấy gặp tôi cũng ngủ thế?"

Tiểu Trịnh lặp lại lần nữa, "Chà, thần kỳ thật."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
3. Thần tiên tốt bụng


Khi họ đến cổng bệnh viện thì Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa ngủ dậy.

Lâm Miểu ngồi xe người ta nên cũng không tiện đánh thức hắn, thế là ngồi đợi hồi lâu mới thấy Hoắc Dữ Xuyên chậm chạp mở mắt ra.Lâm Miểu tròn xoe mắt, "Cậu tỉnh rồi à?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng giây lát rồi ngẩng đầu lên khỏi vai cậu.Lâm Miểu tháo dây an toàn, "Vậy tớ đi trước nhé."

Hoắc Dữ Xuyên "ừm" một tiếng.Lâm Miểu xuống xe đi thăm ông bố vừa không có tiền vừa gãy chân của mình, nghe ông gào khóc om sòm, đòi bán máu bán thịt trả nợ.Lâm Miểu không thể nhịn được nữa, "Cha tưởng mình là heo hay sao mà bán thịt hả?"

Cha cậu nghe cậu quát thì rụt cổ lại lẩm bẩm: "Vậy phải làm sao bây giờ?

Biết đi đâu tìm được nhiều tiền như vậy, cha cũng đâu còn cách nào......"

Lâm Miểu: "Sao lúc vay tiền cha không nghĩ thế hả?"

Cha cậu cúi đầu như đà điểu, không dám hó hé chữ nào.Lâm Miểu bực bội đi ra ngoài, thấy xe Hoắc Dữ Xuyên đã biến mất, chắc là về rồi.Khám bệnh nhanh vậy sao?Lâm Miểu đeo ba lô đứng tại chỗ một lát rồi đi tới trạm xe buýt.Hai ngày sau, Lâm Miểu tan học ra cổng trường lại thấy xe của Hoắc Dữ Xuyên.Nhưng Hoắc Dữ Xuyên không đến mà chỉ có Tiểu Trịnh đứng cạnh xe hỏi cậu: "Lâm tiên sinh có rảnh không?"

Lâm Miểu hơi ngại ngùng, "Gọi tôi Tiểu Lâm là được rồi."

Tiểu Trịnh: "Được, Tiểu Lâm tiên sinh có rảnh không?"

Lâm Miểu: "......

Có."

Tiểu Trịnh mở cửa xe cho cậu, "Hoắc tổng tìm ngài có việc, đi với tôi một chuyến được không?"

Lâm Miểu ngơ ngác lên xe, giờ mới nhớ ra hỏi: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Tiểu Trịnh: "Đoán."

Lâm Miểu nghĩ cũng đúng, lần trước họ gặp mình giữa đường, gần đây cũng chỉ có trường đại học A nên rất dễ đoán."

Hoắc......

Hoắc tổng của các anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Tiểu Trịnh vừa lái xe vừa nói: "Hoắc tổng không ngủ hai ngày rồi."

Lâm Miểu sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Tinh thần tốt vậy sao?"

"Không tốt đâu," Tiểu Trịnh nói, "Sắp đột tử rồi."

Lâm Miểu giật nảy mình, "Hả?

Vậy, vậy tôi đến......"

Tiểu Trịnh: "Dựa theo tình huống hai lần trước, ngài ở cạnh Hoắc tổng có thể giúp cậu ấy ngủ ngon."

Hả?

Đến ngủ chung sao?Không phải, Lâm Miểu lắc đầu, từ này hình như hơi sai sai thì phải?"

Trước kia cậu ấy ngủ thế nào?"

Chắc không phải luôn thức trắng đấy chứ?

Iron Man sao?"

Hoắc tổng chỉ mới mất ngủ gần một năm nay thôi," Tiểu Trịnh bình tĩnh nói, "Mới đầu còn có thể uống thuốc để ngủ, giờ thì không được nữa."

"Có chuyện gì à?"

Lâm Miểu hỏi, "Sao tự dưng ngủ không được?"

Tiểu Trịnh: "Tôi cũng không rõ lắm."

Lâm Miểu lo lắng, "Chẳng lẽ làm việc gì trái lương tâm nên sợ đến nỗi mất ngủ sao?"

Tiểu Trịnh: "......"

Tiểu Trịnh yên lặng ngậm miệng, một lát sau lại nói tiếp: "Hoắc tổng còn giao cho tôi một việc nữa......"

Hắn cầm túi giấy trên ghế phụ đưa cho Lâm Miểu.Lâm Miểu thắc mắc: "Đây là gì vậy?"

"Hợp đồng," Tiểu Trịnh nói, "Ngài đang gặp khó khăn về tài chính đúng không?"

Lâm Miểu lập tức nhớ tới khoản nợ một triệu của cha mình, lúng túng gật đầu.Tiểu Trịnh nhìn cậu qua kính chiếu hậu rồi nói: "Hoắc tổng có thể giúp ngài trả một triệu kia."

Lâm Miểu ngẩng phắt lên, "Sao cơ?

Cậu ấy......"

"Dù sao Hoắc tổng cũng cần ngủ," Tiểu Trịnh nói như đang đọc thoại, "Nếu ngài có thể ở cạnh cậu ấy, giúp cậu ấy cải thiện chất lượng giấc ngủ thì một triệu này chính là thù lao Hoắc tổng trả cho ngài."

Lâm Miểu quả thực không thể tin được, "Cậu ấy có thể giúp tôi trả nợ thật sao?

Một triệu cơ á?"

Đây là thần tiên tốt bụng gì thế!Tiểu Trịnh: "Thật mà, trên hợp đồng có ghi rõ đấy."

Lâm Miểu mở túi giấy lấy ra một tập tài liệu dày khoảng mười mấy trang.

Lúc này cậu mới nhận ra Hoắc Dữ Xuyên thật sự không còn là "học sinh cá biệt" lầm lì hay trốn học năm đó nữa.

Hắn là doanh nhân nên làm gì cũng phải giấy trắng mực đen, điều khoản rõ ràng để tránh tranh chấp.Lâm Miểu vội vàng đọc sơ qua, nội dung đại khái đúng như Tiểu Trịnh nói, Hoắc Dữ Xuyên sẽ trả nợ giùm cậu, đổi lại khi Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ, cậu phải ở cạnh giúp hắn chìm vào giấc ngủ.Hình như cũng chẳng có gì khó, người ta trả nợ giùm cậu, lại bị mất ngủ, cậu không cần làm gì mà chỉ giống như một viên "thuốc ngủ" giúp Hoắc Dữ Xuyên ngủ ngon thôi, nghĩ thế nào cũng là cậu được lợi.Nhưng ban ngày còn đi học, lỡ Hoắc Dữ Xuyên buồn ngủ, chẳng lẽ cậu phải cúp học sao?Dường như Tiểu Trịnh nhìn ra nỗi lo của cậu nên nói tiếp: "Thời gian có thể điều chỉnh, không ảnh hưởng đến việc học đâu."

Lâm Miểu hơi yên tâm lại, đột nhiên liếc thấy sau "ngủ chung" có một dấu ngoặc, trong đó viết "Bao gồm nhưng không giới hạn các phương pháp như nắm tay, ôm......"

Lâm Miểu giật mình, "Sao còn phải ôm ngủ nữa?"

Tiểu Trịnh hệt như một cái máy phục vụ khách hàng, "Chuyện này tùy thuộc vào tình trạng giấc ngủ của Hoắc tổng, miễn sao ngủ được thì thôi."

Lâm Miểu: "Lỡ ngủ không được thì sao?"

Tiểu Trịnh: "Không biết."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu: "Không bắt tôi đền tiền đấy chứ?"

Tiểu Trịnh: "Chắc không đâu."

Lâm Miểu nửa tin nửa ngờ --- Anh có chắc không vậy?Cậu nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Vậy buổi tối cũng phải ngủ chung với cậu ấy sao?"

Tiểu Trịnh: "Phải xem ý Hoắc tổng thế nào đã."

Lâm Miểu cúi đầu nhìn bản hợp đồng trong tay, nghĩ thầm cùng là đàn ông với nhau, ngủ chung cũng đâu có sao.Huống hồ trả đến một triệu, ôm một cái cũng được.Cậu lật sang trang kế tiếp, thấy thời hạn hợp đồng là hai mươi năm."

Hai mươi năm?!"

Suýt nữa Lâm Miểu còn tưởng mình nhìn lầm.Tiểu Trịnh: "Dù sao một triệu cũng đâu phải số tiền nhỏ, đương nhiên thời hạn sẽ không ngắn rồi."

"Nhưng hai mươi năm thì dài quá!"

Lâm Miểu hoang mang, "Lỡ sau này cậu ấy kết hôn thì sao?

Tôi nằm giữa hai vợ chồng cậu ấy cho cậu ấy ôm à?"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
4. Cậu đồng ý rồi mà


Tiểu Trịnh không có phản ứng gì mà chỉ nói: "Không đâu."

"Sao lại không?"

Lâm Miểu không tin, "Biết đâu mấy năm nữa cậu ấy kết hôn cũng nên!"

Tiểu Trịnh vẫn nói: "Không ngủ ở giữa đâu."

Vậy Hoắc Dữ Xuyên ngủ ở giữa sao?

Lâm Miểu căm tức nghĩ trái ôm phải ấp à?

Nghĩ hay lắm!Cậu lại liếc nhìn thời hạn hợp đồng, hoài nghi Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ hai ngày nên đầu óc lú lẫn --- Ban ngày ban mặt, dù cậu có bán mình cũng đâu đến mức phải bán hai mươi năm chứ?!Còn nữa, tính ra một năm mình chỉ đáng giá năm mươi ngàn tệ thôi sao?

Lâm Miểu càng tức hơn --- Mình rẻ rúng đến vậy à? (~178 triệu)Xe dừng lại ngoài biệt thự, Lâm Miểu nhìn tòa nhà lộng lẫy trước mắt, rốt cuộc đã tin một triệu thật sự chẳng là gì đối với Hoắc Dữ Xuyên.Cậu chưa từng thấy tòa nhà nào lớn đến thế, sơn màu trắng ngà, vừa rộng rãi vừa tinh tế, nếu lỡ cạy một viên gạch chắc cậu cũng không đền nổi.Tiểu Trịnh nhập mật khẩu vào màn hình điện tử ở cổng rồi mở cửa xe cho Lâm Miểu, nghiêng người mời cậu: "Hoắc tổng đang đợi ngài trong nhà đấy ạ."

Lâm Miểu thay giày trước cửa, phòng khách bài trí đơn giản, có vẻ hơi trống trải.

Trên ghế sofa, Hoắc Dữ Xuyên chống đầu nhắm mắt dựa một bên, hình như đã ngủ thiếp đi.Nhưng Lâm Miểu nhớ lại Tiểu Trịnh nói hắn không ngủ được.Thế là cậu đến gần gọi khẽ: "Hoắc Dữ Xuyên?"

Mí mắt Hoắc Dữ Xuyên giật giật, mở mắt ra nhìn cậu.Lâm Miểu cũng ôm ba lô nhìn hắn.Hoắc Dữ Xuyên có vẻ rất mệt mỏi nhưng dưới mắt không hề thâm quầng, chắc vì đã quen rồi."

Hai ngày nay cậu đều không ngủ sao?"

Hoắc Dữ Xuyên khàn giọng nói: "Tới đây."

Lâm Miểu ôm ba lô đi qua.Hoắc Dữ Xuyên liếc nhìn chỗ bên cạnh, "Ngồi đi."

Lâm Miểu đặt ba lô sang một bên rồi ngồi xuống, Hoắc Dữ Xuyên lập tức nghiêng người nằm gối lên đùi cậu.Lâm Miểu: "......

Chỉ cần thế này là cậu ngủ được à?"

Hoắc Dữ Xuyên mơ màng "ừ" một tiếng, nhắm mắt hỏi cậu: "Trợ lý Trịnh nói với cậu chuyện hợp đồng chưa?"

Lâm Miểu gật đầu rồi thắc mắc: "Trợ lý Trịnh?

Chẳng phải anh ấy là tài xế kiêm vệ sĩ sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Kiêm cả trợ lý nữa."

Một mình làm nhiều việc vậy à?

Lâm Miểu tò mò hỏi: "Cậu trả lương cho anh ấy bao nhiêu thế?"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Làm bao nhiêu việc thì đòi bấy nhiêu lương à?"

Ác thật, Lâm Miểu nghĩ thầm hèn gì đòi ký hai mươi năm, có ai tốt bụng mà bắt người ta bán mình hai mươi năm đâu?Hoắc Dữ Xuyên thở đều đều, dần ngủ thiếp đi.Lâm Miểu nghĩ ngợi rồi lí nhí hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên......

Hai mươi năm hơi dài, giảm bớt chút xíu được không?"

Chẳng biết Hoắc Dữ Xuyên có nghe rõ hay không mà chỉ mơ màng "ừ" một tiếng.Lâm Miểu tựa như thấy được hy vọng, "Tớ biết một triệu rất nhiều, cậu là người tốt nên mới trả giùm tớ."

Nhưng thật sự không thể ký hai mươi năm được.Cậu nói tiếp: "Tớ sẽ đi làm thêm để trả lại cho cậu, giảm đi mấy năm cũng bớt được ít tiền, số tiền còn lại sau này tớ đi làm trả lại cậu được không?"

Hoắc Dữ Xuyên lẩm bẩm như nói mớ: "Mấy năm......"

Lâm Miểu đánh bạo trả giá: "Hai, hai năm nhé?"

Hoắc Dữ Xuyên im lặng, chẳng biết là đã ngủ hay là không đồng ý.Lâm Miểu lí nhí thương lượng với hắn, "Hai năm sau tớ cũng tốt nghiệp rồi, có thể tự mình kiếm tiền.

Hai năm trừ bốn trăm ngàn đi, còn lại sáu trăm ngàn xem như tớ vay cậu, tớ sẽ trả lại cho cậu."

Lâm Miểu chột dạ nói: "Dù sao tớ cũng là sinh viên đại học A, trường này nổi tiếng nhất thành phố A, đi làm một năm kiếm hai trăm ngàn chắc...... cũng được thôi."

Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, dường như ngay cả mình cũng không tin lắm.Hoắc Dữ Xuyên thở đều đều, lại mơ màng "ừ" một tiếng.Hai mắt Lâm Miểu sáng lên --- Chắc Hoắc Dữ Xuyên đã ngủ nên không nghe rõ mình nói gì, chỉ biết ừ thôi.Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, thầm mắng mình một câu "Hèn hạ!"

Sau đó bật ghi âm rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên lần nữa.Quả nhiên Hoắc Dữ Xuyên lại "ừ" một tiếng.Lâm Miểu nghe ghi âm hai lần, sau khi biết chắc có thể nghe rõ giọng hai người mới lén lút cất điện thoại đi.Hoắc Dữ Xuyên ngủ say, Lâm Miểu cắn rứt lương tâm cầm chăn mỏng trên sofa đắp cho hắn để hắn ngủ dễ chịu hơn.Trong phòng khách im ắng, Lâm Miểu buồn bực nghĩ nhà Hoắc Dữ Xuyên rộng như vậy mà chỉ có mình hắn ở thôi sao?

Người nhà của hắn đâu?Lâm Miểu cúi đầu nhìn hắn, có một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhiều năm không gặp, dường như Hoắc Dữ Xuyên đã thay đổi rất nhiều, dáng vẻ chững chạc khác xa học sinh cấp hai trong trí nhớ.

Nhưng đều có điểm chung là lạnh lùng khó gần, trên mặt viết đầy câu "Đừng đụng vào tôi".Thật ra chỉ giả bộ hung dữ thôi.

Lâm Miểu duỗi ngón tay chọc nhẹ cánh tay hắn.Ừm, cơ bắp cũng rất cứng.Lâm Miểu không biết mình thiếp đi lúc nào.

Khi tỉnh giấc, chưa mở mắt ra đã có cảm giác ai đó đang nhìn mình.Nhưng khi mở mắt ra lại thấy Hoắc Dữ Xuyên vẫn còn ngủ say.Chắc chỉ là ảo giác thôi, cậu cũng không để ý mà xoay cần cổ mỏi nhừ rồi lấy điện thoại ra xem, đã hơn tám giờ tối.Tiểu Trịnh xách mấy hộp đồ ăn vào đặt lên bàn, "Làm chậm trễ thời gian của ngài rồi, ăn cơm trước đi."

Lâm Miểu nhìn Hoắc Dữ Xuyên đang nhắm mắt, "Nhưng cậu ấy vẫn chưa dậy mà."

Chẳng biết có phải nghe tiếng họ nói chuyện hay không mà mí mắt Hoắc Dữ Xuyên giật giật, sau đó cũng mở mắt ra.Hắn vén chăn ngồi dậy hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Tiểu Trịnh trả lời: "Tám giờ hai mươi ba phút ạ."

Hoắc Dữ Xuyên đứng lên bảo Lâm Miểu ăn trước.Hắn vào toilet rửa mặt, khi trở lại Tiểu Trịnh đã đi, chỉ còn Lâm Miểu ăn ngấu nghiến như sóc con.Hoắc Dữ Xuyên ngồi xuống cạnh cậu, cũng bóc đũa ăn cơm.Lâm Miểu không biết hắn còn nhớ chuyện mình đồng ý trong lúc ngủ hay không nên hỏi dò: "Hợp đồng kia có cần sửa lại không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sửa gì?"

Lâm Miểu: "Sửa hai mươi năm thành hai năm."

Hoắc Dữ Xuyên quay sang nhìn cậu.Lâm Miểu nói ngay: "Cậu đồng ý rồi mà."

Cậu lấy điện thoại ra bật ghi âm cho Hoắc Dữ Xuyên nghe.Bật hai lần.Hoắc Dữ Xuyên trầm mặc.Mấy giây sau, hắn thản nhiên đổi ý, "Ba trăm ngàn." (~1,07 tỷ)Lâm Miểu khó hiểu, "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Hai năm trừ ba trăm ngàn."

Lâm Miểu thảng thốt: "Đã nói bốn trăm ngàn rồi mà, sao cậu lại chơi xấu thế hả?"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên hỏi: "Một năm cậu có thể kiếm được hai trăm ngàn à?"

Lâm Miểu: "Sao, sao không được?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu có ra trường cũng chưa chắc kiếm được nhiều vậy đâu."

Huống chi bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp.Lâm Miểu không phục: "Cậu đừng xem thường người khác nhé, tớ là sinh viên đại học A......"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sinh viên thì một tháng ba ngàn rưỡi." (~12,5 triệu)Lâm Miểu: "......"

Đúng là giết người không dao mà.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
5. Có cần nắm tay không?


Lâm Miểu ngơ ngác đứng trước chiếc giường vừa rộng vừa êm của Hoắc Dữ Xuyên, không hiểu sao mình lại ký vào hợp đồng.Hoắc Dữ Xuyên nói 700 ngàn còn lại xem như tiền lãi, giống như ngân hàng vậy.

Hai mắt Lâm Miểu tối sầm --- Sao mới trả nợ xong lại mắc nợ nữa rồi?Thôi thì ít nhất cũng khỏi cần cướp ngân hàng.Hợp đồng vừa ký đã có hiệu lực ngay, đêm nay cậu không được về ký túc xá mà phải ở đây dỗ Hoắc Dữ Xuyên ngủ ngon.Cậu gọi điện cho Hà Duật ở chung phòng, nói đêm nay mình không về.Hà Duật chưa kịp lên tiếng đã nghe một bạn cùng phòng khác là Tưởng Nhạc Minh nói oang oang ở đầu dây bên kia: "Hay quá ha Lâm Miểu, dám không về ngủ hả?!

Khai mau, đi chơi ở đâu?"

Lâm Miểu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tớ đi làm thêm."

"Làm thêm gì mà ban đêm không về ngủ?"

Tưởng Nhạc Minh sửng sốt, "Có đàng hoàng không đó?"

Lâm Miểu: "Đàng hoàng...... mà."

Hà Duật cũng không mấy yên tâm, "Hay là cậu gặp khó khăn gì?"

Sao phải làm việc qua đêm chứ?Tưởng Nhạc Minh cũng khuyên nhủ: "Miểu à, có việc gì cứ nói với anh, anh sẽ nghĩ cách giùm cậu, đừng làm mấy việc kiểu này!"

"Đâu có," Lâm Miểu không kể cho họ nghe chuyện cha mình nợ một triệu, "Người thuê là bạn học cũ của tớ, tốt tính lắm."

Tưởng Nhạc Minh vẫn hơi nghi ngờ, "Đáng tin không?

Bạn học cũ lừa đảo nhiều lắm đấy."

Lâm Miểu nhìn thoáng qua phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào: "Không có đâu mà."

Cậu nghĩ mình cũng chẳng có gì để lừa cả.Tưởng Nhạc Minh hỏi đi hỏi lại, Lâm Miểu luôn miệng cam đoan bạn học cũ thật sự là người tốt, chỉ hơi keo kiệt chút thôi.Hà Duật sực nhớ sáng mai họ còn phải lên lớp, "Cậu làm suốt đêm thì ngày mai làm sao đi học nổi?"

Còn sức nữa không?"

Không sao," Lâm Miểu nói, "Được ngủ mà."

Chỉ việc ngủ một giấc thôi.Tưởng Nhạc Minh bảo cậu gửi định vị, nếu có chuyện gì họ sẽ lập tức kéo một bạn cùng phòng khác đang ở sân vận động tới cứu.Nhưng sau khi Lâm Miểu gửi định vị, Tưởng Nhạc Minh lập tức im bặt.Đây là khu biệt thự lớn nhất thành phố A, một cái cây còn đắt hơn cả Lâm Miểu."

Miểu à," Tưởng Nhạc Minh bình tĩnh nói, "Xem ra tớ nghĩ nhiều rồi, hỏi bạn cậu xem còn tuyển người không?"

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu tưởng tượng ra cảnh ba người ngủ chung một giường, "......

Hết rồi."

Cúp máy xong, Lâm Miểu thấy Hoắc Dữ Xuyên chưa ra thì lại quay đầu nhìn chằm chằm giường lớn êm ái trước mắt.Mấy giây sau, cậu nhịn không được nhào lên giường ôm chăn lăn qua lăn lại.Êm thật, giường Hoắc Dữ Xuyên thật là êm......Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Dữ Xuyên đứng cạnh cửa nhìn cậu.Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu bật dậy, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hoắc Dữ Xuyên đi tới, cơ ngực lấp ló dưới áo ngủ rộng thùng thình.Hắn nằm xuống bên kia giường.Lâm Miểu ôm chăn nằm im.Hoắc Dữ Xuyên hờ hững nói: "Tớ không cần đắp chăn sao?"

Lâm Miểu "à" một tiếng rồi vội vàng chia cho hắn nửa cái chăn.Cậu không có đồ ngủ nên đành phải mặc đồ của Hoắc Dữ Xuyên, bộ này hơi rộng, không thể che đi nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh.Hoắc Dữ Xuyên dời mắt đi rồi tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn vàng đầu giường.Lâm Miểu cũng chui vào chăn rồi thò đầu ra nhìn hắn."

Hoắc Dữ Xuyên."

Hoắc Dữ Xuyên ậm ừ.Lâm Miểu: "Cậu từng ngủ với ai chưa?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......"

Hỏi xong Lâm Miểu mới nhận ra câu này không ổn lắm nên lại giải thích: "Ý tớ là cậu có thử ngủ chung với người khác để xem mình có ngủ được không ấy?"

Hoắc Dữ Xuyên nhắm mắt nói: "Thử rồi."

Lâm Miểu: "Đều không được à?"

Hoắc Dữ Xuyên "ừ" một tiếng."

Lạ nhỉ, chỉ có mình tớ thôi sao?"

Lâm Miểu im lặng giây lát rồi lại hỏi, "Tiểu Trịnh cũng ngủ với cậu hả?"

Thái dương Hoắc Dữ Xuyên giật một cái, dường như đã cạn sạch kiên nhẫn, "Ngủ đi."

Thôi kệ, Lâm Miểu nghĩ trên đời này có đủ thứ bệnh lạ, trước kia cậu còn nghe nói có một chàng trai dị ứng phụ nữ, nhưng gặp cô gái nào đó lại không bị dị ứng, có lẽ Hoắc Dữ Xuyên cũng giống vậy.Cậu nằm im một lát, nhớ lại trong hợp đồng nói các phương pháp bao gồm nhưng không giới hạn nắm tay, ôm ấp......Cậu do dự hỏi: "Vậy...... có cần nắm tay không?"

Hoắc Dữ Xuyên không mở mắt ra mà chỉ hỏi: "Cậu muốn nắm à?"

"Không phải," Lâm Miểu đáp, "Tớ sợ cậu không ngủ được thôi."

Hoắc Dữ Xuyên im lặng một hồi mới nói: "Tạm thời chưa cần đâu."

Không cần nắm tay, không cần ôm, còn có giường êm, Lâm Miểu yên tâm ngủ, cảm thấy hết sức có lời.Ngày hôm sau, khi Lâm Miểu thức dậy thì Hoắc Dữ Xuyên đã xuống lầu ăn sáng.Dì bếp tươi cười nhìn Lâm Miểu, làm cho cậu một bữa sáng thịnh soạn, "Ăn nhiều vào, thấy cháu gầy mà xót hết cả ruột."

Lâm Miểu hơi ngại ngùng, "Cảm ơn...... dì."

Dì bếp hiền từ nói, "Cứ gọi dì Trần là được rồi."

Lâm Miểu ngoan ngoãn gọi: "Dì Trần."

"Ừ," dì Trần cười tít mắt cảm thán, "Bao năm nay đây là lần đầu tiên Hoắc tổng đưa người về nhà đấy."

Hoắc Dữ Xuyên suýt sặc sữa mà chết, "Khụ khụ khụ......"

Lâm Miểu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên cầm khăn lau miệng rồi đứng dậy định đi, đột nhiên quay đầu bảo Lâm Miểu: "Ăn xong nói trợ lý Trịnh đưa cậu tới trường nhé."

Lâm Miểu gật đầu, nhìn theo Hoắc Dữ Xuyên đi ra ngoài rồi băn khoăn hỏi dì Trần: "Hình như tai Hoắc Dữ Xuyên hơi đỏ thì phải?"

Dì Trần vẫn cười tủm tỉm: "Thanh niên đều vậy mà."

Lâm Miểu không hiểu lắm, cái này có liên quan gì đến thanh niên đâu?Trên đường tới trường, Lâm Miểu tò mò hỏi Tiểu Trịnh, "Anh làm tài xế kiêm vệ sĩ, còn kiêm cả trợ lý nữa à?"

Tiểu Trịnh: "Vâng."

Lâm Miểu: "Một mình anh phải làm nhiều việc vậy sao?"

Kiêm bao nhiêu chức mà chỉ có một phần lương, Hoắc Dữ Xuyên keo kiệt đến mức nào chứ?"

Đâu chỉ có thế," Tiểu Trịnh nói, "Còn kiêm quản gia, làm vườn, sửa điện nước, bác sĩ riêng nữa......"

Lâm Miểu trợn mắt há hốc mồm, "Anh còn biết làm bác sĩ nữa sao?"

Tiểu Trịnh: "Biết chút chút."

"Giỏi ghê," Lâm Miểu bội phục nói, "Có việc gì là anh không biết làm không?"

"Nấu ăn," Tiểu Trịnh nói, "Tôi muốn thi lấy chứng chỉ đầu bếp, nhưng mẹ tôi đòi cắt đứt quan hệ với tôi."

Lâm Miểu khó hiểu: "Sao thế?"

Tiểu Trịnh: "Bà ấy nói tôi cướp chén cơm của mình."

Lâm Miểu: "Bà ấy là đầu bếp à?"

Tiểu Trịnh: "Không phải, bà ấy giúp việc cho Hoắc tổng, phụ trách nấu ăn."

Lâm Miểu: "......"

Thì ra dì Trần là mẹ anh à.
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
6. Sao không gọi điện


Đến cổng trường, Tiểu Trịnh cho Lâm Miểu số điện thoại của Hoắc Dữ Xuyên rồi dặn cậu khi nào tan học thì gọi hắn.Lâm Miểu ngẩn ngơ, "Sao phải gọi điện cho cậu ấy?"

Tan học cũng phải báo cáo à?Tiểu Trịnh: "Để Hoắc tổng gọi tôi tới đón cậu."

Lâm Miểu: "Vậy tôi gọi thẳng cho anh không tốt hơn à?"

Hoắc Dữ Xuyên bận lắm, chắc không rảnh để ý tới mình đâu.Nhưng Tiểu Trịnh vẫn nói: "Xin vui lòng gọi cho Hoắc tổng."

"......

Thôi được," Lâm Miểu băn khoăn nói, "Các anh có quy trình gì phải tuân thủ à?"

Tiểu Trịnh: "Không có."

Vậy sao cứ bắt mình gọi cho Hoắc Dữ Xuyên chứ?

Lâm Miểu hoang mang xuống xe, vừa vào cổng trường đã bị Tưởng Nhạc Minh ôm vai bá cổ, bên cạnh là Hà Duật đeo ba lô."

Còn có xe riêng đưa đón nữa à?"

Tưởng Nhạc Minh nhìn Tiểu Trịnh lái xe đi, "Bạn cũ của cậu đó hả?"

"Không phải," Lâm Miểu nói, "Là tài xế, vệ sĩ, trợ lý, quản gia, thợ làm vườn, thợ sửa điện nước, bác sĩ gia đình của cậu ấy......"

"Hả?"

Tưởng Nhạc Minh giật mình rướn cổ lên nhìn, "Trong xe nhiều người vậy sao?"

Hà Duật đẩy đầu hắn, "Trong xe chỉ có một người thôi."

"Một người?"

Tưởng Nhạc Minh càng kinh ngạc hơn, "Anh ta là bạch tuộc sao?"

Hắn hoài nghi hỏi Lâm Miểu: "Bạn học cũ của cậu sống ở Thịnh Việt Đình thật à?"

Ở khu biệt thự lớn vậy, giàu vậy mà bắt một người làm hết việc sao?Lâm Miểu gật đầu.Tưởng Nhạc Minh lập tức phỉ nhổ nhà tư bản vạn ác này, "Thế cậu ta gọi cậu tới làm gì?

Cũng bóc lột cậu vậy hả?!"

Lâm Miểu lắc đầu, "Tớ đâu có giỏi như anh ấy, cái gì cũng không biết, ngay cả lái xe còn không biết nữa là."

Cậu không nói với Tưởng Nhạc Minh chuyện Hoắc Dữ Xuyên mất ngủ mà chỉ nói việc làm thêm rất đơn giản, cũng không cần thức đêm, thậm chí buổi sáng còn sảng khoái phấn chấn.Tưởng Nhạc Minh, Hà Duật: "......"

Cậu đi làm thêm thật sao?Buổi chiều tan học, Lâm Miểu về ký túc xá lấy mấy bộ đồ.

Cậu nghĩ mình không thể mặc áo ngủ của Hoắc Dữ Xuyên mãi nên đem theo áo của mình.Lấy đồ xong, cậu nhắn tin cho Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ tan học rồi."

Hồi lâu sau vẫn không thấy Hoắc Dữ Xuyên trả lời.Lâm Miểu nghĩ chắc hắn đang bận nên gọi cho Tiểu Trịnh.Tiểu Trịnh vừa bắt máy đã nói ngay: "Xin vui lòng gọi cho Hoắc tổng."

Sau đó cúp máy.Lâm Miểu chưa kịp nói câu nào.Đúng lúc này, Hoắc Dữ Xuyên nhắn lại: "Ừ."

Sau đó nhắn thêm một tin: "Tiền điện thoại đắt lắm à?"

Lâm Miểu: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Sao không gọi điện?"

Lâm Miểu thoáng sửng sốt, sau đó trả lời, "Ừ, đắt lắm."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy sau này đừng gọi cho Tiểu Trịnh nữa."

Lâm Miểu: "......"

Mấy ngày tiếp theo, ban ngày Lâm Miểu đi học, buổi tối về nhà Hoắc Dữ Xuyên, tận tụy làm "công cụ trợ ngủ".Mỗi ngày Hoắc Dữ Xuyên đều dậy sớm hơn cậu, khi Lâm Miểu xuống lầu thì đã thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, sơ mi trắng, cà vạt tối màu, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, cứ như người mẫu nam sắp lên sàn trình diễn vậy.Một buổi sáng, Lâm Miểu buột miệng hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu dậy lúc mấy giờ thế?"

Hoắc Dữ Xuyên đang ăn sáng, thản nhiên đáp: "Bốn giờ."

"Hả?"

Lâm Miểu thảng thốt, "Cậu dậy sớm thế làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Đếm cừu."

Giờ Lâm Miểu mới nhớ ra Hoắc Dữ Xuyên bị mất ngủ."

Sau khi tỉnh lại không ngủ được nữa à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."

Chỉ mới mấy ngày mà "thuốc ngủ" là mình đã mất tác dụng rồi sao?

Lâm Miểu nhíu chặt mày, sợ Hoắc Dữ Xuyên bắt mình trả lại tiền.Thế là tối hôm đó, Lâm Miểu thò tay vào chăn nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Dữ Xuyên.Hoắc Dữ Xuyên quay sang nhìn cậu.Tóc mái Lâm Miểu lòa xòa trước trán, đôi mắt vừa đen vừa sáng, lí nhí nói: "Làm vậy...... cậu có ngủ ngon hơn không?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, hồi lâu sau mới nói: "Cứ thử xem."

Sáng hôm sau, Lâm Miểu lại thấy hắn mặc sơmi đeo cà vạt ngồi trước bàn ăn.Lâm Miểu: "Cậu vẫn dậy lúc bốn giờ à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải."

Lâm Miểu chưa kịp mừng thì lại nghe hắn nói: "Năm giờ."

Lâm Miểu: "......"

"Thêm một giờ," Lâm Miểu đành phải an ủi, "Cũng tốt mà đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu rồi nói tiếp: "Ba giờ ngủ."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu cảm thấy công việc này của mình e là sắp giữ không được.May mà Hoắc Dữ Xuyên không bảo cậu dọn đồ rời đi, có lẽ ngủ ít vẫn tốt hơn trước đây thức trắng hai ba ngày liền.Mỗi đêm Lâm Miểu vẫn cho hắn nắm tay, bàn tay dưới chăn luôn ấm áp dễ chịu, Hoắc Dữ Xuyên có ngủ hay không thì không biết, nhưng Lâm Miểu luôn mau chóng ngủ thiếp đi.Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy má mình bị véo một cái.Cậu cố mở mắt ra, "Gì thế?"

Hoắc Dữ Xuyên thu tay lại nói: "Ngủ không được."

Lâm Miểu dụi mắt, ngái ngủ hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Hoắc Dữ Xuyên buông tay cậu ra dưới chăn rồi nói khẽ: "Lại đây."

Đầu óc Lâm Miểu mụ mẫm, nghe lời nhích lại gần.Hoắc Dữ Xuyên bỗng nhiên đưa tay ôm cậu vào lòng.Lâm Miểu nép sát ngực hắn, hơi ấm xuyên qua áo ngủ mỏng manh, khô ráo ấm áp.Hoắc Dữ Xuyên tì cằm lên mái tóc mềm mượt của cậu rồi siết chặt vòng tay.Trong thoáng chốc, tựa như giờ phút này họ mới chính thức trùng phùng.Lâm Miểu mơ màng ngẩng lên hỏi: "Ôm thế này có dễ ngủ hơn không?"

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời."

Nhưng......"

Lâm Miểu càm ràm, "Cậu ôm chặt quá, tớ thở không được."

Lúc này Hoắc Dữ Xuyên mới thả lỏng đôi chút, một lát sau lại nói: "Gầy quá, ôm đau hết cả tay."

Lâm Miểu buồn ngủ đến độ không mở mắt ra nổi, "Vậy mai tớ sẽ ăn nhiều hơn......"

Đêm đó cậu mơ thấy mình ăn hai thùng cơm, Hoắc Dữ Xuyên ghét bỏ hỏi: "Sao ăn lắm thế?"

Cậu hậm hực nói: "Ăn nhiều thì sao?

Ăn gạo nhà cậu à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Thì cậu đang ăn gạo nhà tớ mà."

Lâm Miểu: "......"

Thế là Hoắc Dữ Xuyên đang ôm người ngủ thiu thiu nghe thấy cậu nói mớ "đồ ki bo".
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
7. Không thể lỗ vốn


Gió mang hơi lạnh thổi qua rèm cửa, ánh nắng ban mai chiếu vào mép giường.Lâm Miểu ngái ngủ mở mắt ra, thấy rèm cửa bay phất phơ mới nhớ ra hình như đêm qua mình quên đóng cửa sổ.Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa dậy, nửa khuôn mặt vùi vào cổ cậu, ôm cậu ngủ say sưa.Hệt như buổi sáng hai năm trước, lần đầu tiên cậu thức dậy trong ngực Hoắc Dữ Xuyên.Nắng sớm cũng rực rỡ như vậy, Hoắc Dữ Xuyên cũng ngủ say như vậy, tóc tai bù xù, không còn chỉn chu như ban ngày.Lâm Miểu nhất thời ngẩn ngơ, cứ tưởng mình chưa tỉnh ngủ.Từ hôm đó trở đi, Hoắc Dữ Xuyên có vẻ ngủ ngon hơn nhiều, ít nhất cũng không thức giấc lúc bốn giờ để đếm cừu nữa, thậm chí còn dậy muộn hơn cả Lâm Miểu.Nhưng hôm nay là thứ Bảy, Hoắc Dữ Xuyên không cần đi làm nên ngủ nướng cũng không sao.Lâm Miểu nhẹ nhàng nhấc cánh tay trên eo mình xuống rồi rón rén chui ra khỏi ngực Hoắc Dữ Xuyên như ăn trộm.Cậu xuống giường đóng cửa sổ, vừa quay người lại thì thấy áo ngủ của Hoắc Dữ Xuyên hở rộng, lồng ngực màu lúa mì phập phồng theo từng hơi thở.Lâm Miểu nhìn mấy giây rồi đưa tay sửa áo cho hắn, sau đó kéo chăn đắp kín mít.Sẽ cảm lạnh mất, cậu nghĩ, chắc hồi bé Hoắc Dữ Xuyên đi ngủ toàn đạp chăn ra thôi.Rửa mặt xong Lâm Miểu xuống lầu, dì Trần đã dọn sẵn bữa sáng, còn có bánh khoai môn dẻo ngọt mà cậu thích.Hai năm nay dì Trần nuôi cậu như heo con, làm đủ món ngon cho Lâm Miểu ăn, luôn miệng nói cậu gầy quá, cứ như sợ cậu bỏ một bữa thì sẽ mất đi một miếng thịt vậy.Lâm Miểu ăn bánh khoai môn thơm ngọt, nghĩ đến hợp đồng sắp hết hạn kia thì đột nhiên không nỡ.Có phải sau này sẽ không được ăn cơm dì Trần nấu nữa không?Dạo này Hoắc Dữ Xuyên ngủ ngày càng ngon, lâu lâu đi công tác cũng không nói mất ngủ, có lẽ chứng mất ngủ kỳ lạ kia sắp khỏi rồi, không cần ôm cậu để ngủ nữa.Lâm Miểu nghĩ sau này nếu hắn lại mất ngủ thì có thể tính phí theo lần, nể tình khách quen giảm giá còn 88% thôi.Sau khi hợp đồng chấm dứt, cậu phải tìm việc làm thêm cuối tuần, tiền lãi bảy trăm ngàn còn nợ Hoắc Dữ Xuyên vẫn chưa trả được bao nhiêu, chỉ dựa vào thu nhập làm bồi bàn ở "Mạc Sắc" vẫn còn thiếu nhiều lắm.Trước kia cậu cũng từng làm thêm cuối tuần, phát tờ rơi, giao đồ ăn, tìm được việc gì thì làm việc nấy, thậm chí nghỉ hè còn mặc đồ ếch xanh bán đồ chơi ếch con ở công viên giải trí.Cậu vẫn không hiểu tại sao hôm đó Hoắc Dữ Xuyên nhận ra mình, rõ ràng trong công viên có rất nhiều người bán ếch con, ai cũng mặc đồ xanh lè.

Nhưng Hoắc Dữ Xuyên lại đi thẳng tới trước mặt cậu, cầm một quả bóng hình ếch con từ tay cậu rồi hỏi giá.Lâm Miểu sợ mình lên tiếng sẽ lộ tẩy nên đành phải giơ ba ngón tay lên.Hoắc Dữ Xuyên: "Ba tệ?"

Ếch xanh lắc đầu rồi chồng hai ngón tay lên nhau thành hình chữ thập.Hoắc Dữ Xuyên: "Mười tệ?"

Ếch xanh vẫn lắc đầu, vụng về giơ ba ngón tay rồi làm hình chữ thập.Hoắc Dữ Xuyên: "Mười ba?"

"Không phải," Lâm Miểu nổi cáu, "Ba mươi!"

Hoắc Dữ Xuyên: "À."

Lâm Miểu cởi đầu ếch xanh ra, "Cậu cố ý đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn mái tóc rối bù và gò má ửng đỏ vì nóng của cậu, sau đó lại liếc nhìn đống ếch xanh trong tay cậu rồi hỏi: "Chỗ này bao nhiêu tiền?"

Lâm Miểu đếm, tính cả con trong tay Hoắc Dữ Xuyên là mười con, "Ba trăm." (~1 triệu)Hoắc Dữ Xuyên lấy điện thoại ra chuyển cho cậu ba trăm tệ.Lâm Miểu mừng rỡ hỏi: "Cậu mua hết luôn hả?"

Thì ra cậu thích ếch xanh đến vậy.Hoắc Dữ Xuyên cất điện thoại rồi nói: "Tớ buồn ngủ rồi."

Lâm Miểu: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên kéo cậu đi, "Về thôi."

Thế là ngày cuối tuần của Lâm Miểu cứ thế bán cho Hoắc Dữ Xuyên với giá ba trăm tệ, cậu cũng không thể tìm việc làm thêm nữa, bởi vì lúc nào Hoắc Dữ Xuyên cũng buồn ngủ.Khi Hoắc Dữ Xuyên thức dậy đã gần giữa trưa.Lâm Miểu bưng đĩa trái cây ngồi trên sofa, vừa ăn vừa xem trang web tuyển dụng.

Hoắc Dữ Xuyên đi tới ngồi cạnh cậu, liếc nhìn giao diện máy tính."

Đang tìm việc à?"

"Ừ," Lâm Miểu gật đầu rồi ngập ngừng nói, "Hoắc Dữ Xuyên, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Cậu ghim một quả nho xanh, "Tớ......"

Hoắc Dữ Xuyên chồm tới ăn quả nho kia: "Chua quá."

"Hả?"

Lâm Miểu buồn bực ghim một quả khác lên ăn, "Đâu có chua, dì Trần toàn mua loại ngọt mà."

"Dì Trần chọn dở quá."

Hoắc Dữ Xuyên vu oan dì Trần xong thì đứng dậy bỏ đi.Lâm Miểu định đi tìm hắn, nhưng thấy hắn vào phòng làm việc mở cuộc họp video nên không dám quấy rầy.Cơm trưa hắn cũng ăn trong phòng làm việc.Chạng vạng tối, Lâm Miểu mới thấy hắn ra ngoài ăn cơm.Trên bàn ăn rất yên tĩnh, Lâm Miểu chọc cơm trong chén, do dự hồi lâu mới nói: "Hoắc Dữ Xuyên, hợp đồng sắp hết hạn rồi."

Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh đáp: "Ừ."

Lâm Miểu mím môi: "Tuần sau tớ sẽ về ký túc xá."

Hoắc Dữ Xuyên không trả lời mà chỉ bảo cậu ăn cơm xong thì leo lên cân.Lâm Miểu chẳng hiểu ra sao nhưng vẫn nghe lời đi cân.Cân xong, Hoắc Dữ Xuyên hỏi cậu nặng hơn hai năm trước bao nhiêu?Lâm Miểu nghĩ ngợi rồi nói bốn ký.Hoắc Dữ Xuyên nói mình không thể lỗ vốn nên bắt cậu trả lại bốn ký thịt này.Lâm Miểu ngây dại, "Tớ ăn mập cũng không được sao?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ có nói bao ăn đâu."

Lâm Miểu: "Nhưng cậu cũng đâu cấm tớ ăn?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ăn thì được nhưng phải trả lại."

Lâm Miểu chỉ trách mình thiếu hiểu biết, "Trả thế nào?!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Gia hạn hợp đồng."

Lâm Miểu: "......

Vậy có thêm tiền không?"

Hoắc Dữ Xuyên hệt như đồ ác bá keo kiệt: "Bốn ký thịt chưa trả mà còn đòi thêm tiền nữa à?"

Trong lòng Lâm Miểu lạnh lẽo --- Rõ ràng không muốn trả tiền mà còn bắt mình làm gối ôm miễn phí đây mà!Cậu thấy không ổn nên kỳ kèo, "Gia hạn bao lâu?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không lâu lắm đâu."

Lâm Miểu mừng rỡ, sau đó nghe hắn nói tiếp: "Vào mấy ký thì ra mấy ký."

Lâm Miểu: "......"
 
[Hoàn][Đm] Cậu Ấy Thật Nhỏ Mọn
8. Thôi nghỉ việc đi


Lâm Miểu từng thấy đi làm bị chủ quỵt lương chứ chưa từng thấy làm xong việc còn nợ chủ mấy ký thịt.Cậu im lặng một lát rồi nghiêm mặt phản đối, "Hồi đó cậu không nói nên không tính."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thì giờ nói."

Lâm Miểu: "Muộn rồi, ăn rồi còn đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy trả tiền đi, một ký thịt ba chục ngàn." (~105 triệu)Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu mừng rỡ, "Tớ đắt vậy sao?"

Hoắc Dữ Xuyên nhìn thoáng qua bào ngư hải sâm trên bàn ăn, "Đắt hơn tụi nó chút xíu."

Lâm Miểu đành phải quỵt nợ tiếp, "Tớ không có tiền."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy gia hạn hợp đồng đi."

"Không muốn," Lâm Miểu bất mãn, "Cậu có trả thêm tiền cho tớ đâu."

Hoắc Dữ Xuyên: "Không muốn thật à?"

Lâm Miểu: "Không muốn."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ bảo Tiểu Trịnh vác loa đến trường cậu, nói cậu ăn chùa uống chùa."

Lâm Miểu sững sờ, sau đó cũng nói: "Vậy tớ sẽ vác loa đến công ty cậu, nói cậu là đồ keo kiệt bủn xỉn, vắt chày ra nước!"

"Được thôi," Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói, "Nếu cha cậu cho cậu vào thì tớ sẽ đuổi việc ông ấy."

Lâm Miểu: "......"

Giờ Lâm Miểu mới nhớ ra cha mình đang làm bảo vệ cho công ty Hoắc Dữ Xuyên.Hai năm trước, Lâm Miểu "bán" mình cho Hoắc Dữ Xuyên, rốt cuộc cũng trả hết nợ cho cha.Nhưng lại nợ Hoắc Dữ Xuyên bảy trăm ngàn, Lâm Miểu sợ cha mình rảnh rỗi đi vay tiền đầu tư tiếp nên giục ông tìm việc làm sau khi chân lành lại.Cha cậu mới tìm hai ngày đã có việc.Lâm Miểu hết sức kinh ngạc, "Nhanh vậy sao?"

"Ừ," cha cậu hớn hở nói, "Cha đi một vòng, thấy có công ty đang tuyển bảo vệ nên vào thử, không ngờ được nhận vào luôn!"

Lâm Miểu sợ cha mình bị lừa nên chạy tới công ty kia xem thử.Sau đó trông thấy Hoắc Dữ Xuyên và Tiểu Trịnh tan sở đi ra.Hoắc Dữ Xuyên mặc vest mang giày da, thấy Lâm Miểu ngơ ngác đứng ngoài công ty thì thản nhiên hỏi: "Tới đón tớ à?"

Lâm Miểu chưa kịp lên tiếng thì Tiểu Trịnh đã trầm trồ với vẻ mặt vô cảm: "Chà, ghen tị ghê."

Hả?

Ghen tị gì cơ?

Lâm Miểu phủ nhận: "Không phải, tôi......"

Tiểu Trịnh không nghe mà đi thẳng ra cổng, "Để tôi lái xe tới."

Lâm Miểu đành phải bỏ ý định giải thích, ngẩng đầu nhìn cao ốc trước mắt rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên, "Cậu làm việc ở đây à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Ừ."

Lâm Miểu: "Phụ trách tuyển bảo vệ sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "......

Không phải."

"Không phải à?"

Lâm Miểu lẩm bẩm, "Tớ còn tưởng cha tớ do cậu tuyển vào nữa chứ."

Cậu ngẩng mặt lên hỏi: "Vậy cậu làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Làm việc vặt."

Lâm Miểu không tin, "Nhưng trợ lý Trịnh gọi cậu là Hoắc tổng mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Xuống chức rồi."

Lâm Miểu: "Hả?

Sao thế?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vì tuyển bảo vệ."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu dõng dạc nói: "Tớ sẽ bảo cha tớ nghỉ việc ngay."

Hoắc Dữ Xuyên không nhịn được cười.Hắn nhấc chân đi tới xe, "Lừa cậu thôi."

Lâm Miểu đeo ba lô đuổi theo, giọng nói xa dần."

Vậy cha tớ do cậu tuyển vào à?"

"Không phải."

"Thế sao lại trùng hợp vào đúng công ty cậu chứ?"

"Không biết."......

Sau này Lâm Miểu mới biết nhà Hoắc Dữ Xuyên là tập đoàn Hoắc thị nổi tiếng ở thành phố B bên cạnh, gia tộc vừa lớn vừa phức tạp, con ngoài giá thú nhiều như nấm sau mưa, lúc nào cũng có.Hoắc Dữ Xuyên là một trong số đó.Lâm Miểu không hiểu tại sao hắn làm Hoắc tổng ở độ tuổi lẽ ra phải học đại học, chỉ nghe nói năm đó hắn được đón về rồi bị đưa sang nước ngoài, sau khi về nước thì tiếp nhận công ty con ở thành phố A này.Hai năm nay Lâm Miểu chưa từng gặp người nhà hắn, Hoắc Dữ Xuyên cũng không bao giờ kể với cậu, tựa như từ trước đến giờ hắn vẫn luôn lẻ loi một mình, sống trong ngôi nhà rộng thênh thang, quản lý một công ty ăn nên làm ra......

Lâm Miểu chợt thấy hắn không còn đáng thương nữa.Giàu mà keo!

Để giữ việc cho cha mình, Lâm Miểu hậm hực nói: "Ngày mai tớ sẽ giảm cân!"

Hoắc Dữ Xuyên: "Máy chạy bộ trên lầu ấy, hai tiếng sau khi ăn có thể lên đó chạy bộ."

Lâm Miểu hừ một tiếng, thà chết chứ không chịu khuất phục đi chạy bộ.Mười phút sau, cậu bủn rủn nhắn tin cho cha mình: "Cha, hay là cha nghỉ việc đi."

Lâm Kiến Hưng: ???Lâm Miểu: "Chúng ta đem thẻ ngân hàng bỏ trốn đi."

Lâm Kiến Hưng: "Chẳng phải thẻ ngân hàng ở chỗ Tiểu Hoắc à?"

Lâm Miểu sực nhớ ra cha cậu sợ mình xài tiền bậy bạ nên giao thẻ ngân hàng cho Hoắc Dữ Xuyên.Dưới lầu, dì Trần nghe tiếng chạy bịch bịch trên lầu thì vừa đau lòng vừa khó hiểu, "Sao tự dưng Tiểu Lâm lại đòi giảm cân?

Mập chỗ nào chứ?

Khó khăn lắm mới có chút thịt mà."

Hoắc Dữ Xuyên ngồi trên sofa, vừa lật xem thực đơn vừa nói: "Chỉ rèn luyện sức khỏe thôi ạ."

Tối hôm đó, Lâm Miểu nằm dài trên giường than vãn, "Mệt quá, mỏi chân quá......"

Hoắc Dữ Xuyên ngồi cạnh giường xoa chân cho cậu."

Chạy hết nổi rồi," cậu uể oải lẩm bẩm, "Thôi, mai không ăn cơm nữa đâu."

Hoắc Dữ Xuyên tắt đèn rồi ôm người vào lòng, đột nhiên nói: "Mai ăn tôm hùm đấy."

Lâm Miểu: "......"

Ngày hôm sau, để ngăn mình ăn tôm hùm, Lâm Miểu ở lì trên lầu hai không chịu xuống.Không thấy thì sẽ không thèm, Lâm Miểu nhìn chằm chằm sách giáo khoa trước mắt --- Trong tim mình chỉ có học tập thôi.Điện thoại bỗng "ting" một tiếng.Hoắc Dữ Xuyên gửi ảnh tới.Lâm Miểu mở ra xem, con tôm hùm hấp tỏi đỏ au bất thình lình đập vào mắt, cứ như sắp lọt vào miệng cậu vậy.Lâm Miểu siết chặt nắm đấm rồi tắt máy.Mấy giây sau, cậu tức tối bật điện thoại lên, "Hoắc Dữ Xuyên, cậu thật đáng ghét!"

Hoắc Dữ Xuyên trả lời ngay: "Cảm ơn nha."

Lâm Miểu: "Tớ có khen cậu đâu!"

Hoắc Dữ Xuyên chia sẻ một đường link: Ghét nghĩa là thích, mấy người này hay khẩu thị tâm phi lắm.Lâm Miểu: "......"
 
Back
Top Bottom