Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
286516401-256-k544252.jpg

[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
Tác giả: betrayal1988
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trường Yên
Nhân vật chính: Triệu Viễn Phong x Diệp Bạch
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
0.


Tác giả: Trường YênNhân vật chính: Triệu Viễn Phong x Diệp BạchTag: Hiện đại, tình hữu độc chung, 1v1, HEẢnh bìa: Cynthia
•*'¨'*•.¸¸.•*'¨'*.¸¸.ପໄଓ࿚ପଓ

Triệu Viễn Phong, anh là đồ khốn!

Triệu Viễn Phong, sao anh đòi chia tay với tôi?
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
1. Triệu Viễn Phong, anh là đồ khốn!


Tôi đứng dưới vòi hoa sen trong phòng tắm, vừa khóc vừa mắng Triệu Viễn Phong.

Gã khốn này hôm trước vừa đòi chia tay với tôi xong, hôm nay lại ngủ với tôi.

Thấy tôi uống say dễ bắt nạt lắm đúng không?!

Khốn kiếp!

Tôi càng khóc càng tủi, càng nghĩ càng tức, nhìn tấm gương mờ mịt hơi nước nghĩ xem có nên lao ra đồng quy vu tận với Triệu Viễn Phong hay không.

Triệu Viễn Phong đẩy cửa vào, lấy khăn lông bọc tôi lại rồi ôm ra ngoài, anh ta nói: "Còn tắm nữa sẽ tróc da đấy."

"Ai cần anh lo!

Thả tôi ra!"

Anh ta đặt tôi xuống giường rồi lấy khăn tay lau nước mắt cho tôi, "Được rồi, đừng khóc nữa."

Tôi cũng đâu muốn khóc nhưng nước mắt không chịu nghe lời tôi, cứ thi nhau rơi xuống.

Tôi đẩy anh ta ra, vừa nấc nghẹn vừa mắng anh ta, "Khốn!

Chẳng phải anh dọn đi rồi sao?!

Còn về đây làm gì?!"

Nhà này do chúng tôi mua trước đây, ngày đó sau khi anh ta nói chia tay thì lập tức dọn ra ngoài, nói để nhà cho tôi ở.

Tôi đập nát cửa sổ gào lên với anh ta, ai mà thèm!

Sau khi anh ta đi thì lại ôm gối của anh ta khóc gọi anh ta quay về.

Triệu Viễn Phong không trả lời mà cầm khăn lau tóc cho tôi, còn bảo tôi: "

Sau này đừng đi bar nữa."

"Anh là ai chứ, ai cần anh lo?"

Tôi nói, "Chẳng phải anh đòi chia tay sao?

Giờ thì tính là gì?

Bạn giường à?"

Anh ta lấy máy sấy ra sấy tóc cho tôi, giọng tôi bị nhấn chìm trong tiếng gió vù vù.

Trong lòng tôi chua xót.

Trước kia anh ta cũng hay lau tóc rồi sấy tóc cho tôi như vậy, sau đó nhét tôi vào chăn, hôn lên chóp mũi tôi rồi chúc tôi ngủ ngon.

Anh ta kéo chăn lên cho tôi, tôi vẫn nhịn không được đưa tay ôm cổ anh ta nói, "Triệu Viễn Phong, chúng ta đừng chia tay nữa được không?"

Anh ta im lặng, nhưng cuối cùng vẫn nói câu ngủ ngon.

Sau đó anh ta bỏ đi.

Tôi trốn trong chăn khóc mắng anh ta.

Mọi người đều nói bảy năm mới phai nhạt, nhưng tôi và Triệu Viễn Phong chỉ mới năm năm, năm năm mà anh ta đã chán tôi rồi sao?

Anh ta từng nói chúng tôi sẽ bên nhau cả đời cơ mà.

Khốn nạn!

Lừa đảo!

Tôi không muốn làm trợ lý cho anh ta, tôi nghĩ ngày mai tôi phải từ chức mới được, tôi không muốn tiếp tục thấy mặt tên lường gạt này nữa, đi thì đi, tôi cóc cần.

Nhưng hôm sau tôi vừa tới công ty thì giám đốc nhân sự đã thông báo tôi bị Triệu Viễn Phong sa thải.

Tôi: "......"

Triệu Viễn Phong, anh là đồ khốn!
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
2. Sao lại đòi chia tay?


Tôi đã thất tình lại còn thất nghiệp.

Tôi nổi cơn tam bành, muốn lên lầu tìm Triệu Viễn Phong nhưng bị bảo vệ đẩy ra ngoài.

Anh ta nói Triệu Viễn Phong không muốn gặp tôi.

Gã khốn này quá tuyệt tình, mấy ngày trước còn ôm tôi trong chăn gọi tôi bảo bối, giờ ngay cả gặp cũng không chịu gặp tôi nữa.

Tôi về nhà ném hết gối đầu, dép lê và mọi thứ liên quan đến anh ta ra cửa, bịch bịch ném chung một chỗ, cuối cùng bế lên một đám lông mượt mà.

Tiểu Hoàng ngước đôi mắt mèo tròn xoe nhìn tôi, "meo" một tiếng.

Tôi lập tức òa khóc.

Tôi nói Tiểu Hoàng, sau này con thành mèo mồ côi cha rồi.

Tiểu Hoàng được tôi và Triệu Viễn Phong nuôi một năm trước, lúc mới tới gầy trơ xương, giờ lại béo núc ních y như quả bóng.

Triệu Viễn Phong hay nói con mèo này giống tôi.

Tôi hỏi anh ta giống chỗ nào?

Anh ta nói ngoại trừ dáng người thì chỗ nào cũng giống.

Giờ anh ta không cần tôi nữa, cũng chẳng cần Tiểu Hoàng.

Tôi ôm Tiểu Hoàng khóc, nói với nó Triệu Viễn Phong là đồ khốn, cực kỳ khốn.

Chú bảo vệ cư xá đến gõ cửa nói tôi ném rác bừa bãi, bảo tôi mau dọn dẹp lại.

Tôi gom hết đồ của Triệu Viễn Phong vào một cái bao lớn định kéo tới đống rác vứt đi, kéo một hồi lại kéo về.

Tôi co ro trên ghế salon tiếp tục ôm Tiểu Hoàng khóc cho đến khi ngủ thiếp đi.

Sau đó tôi bị Tiểu Hoàng liếm tỉnh.

Nó kêu meo meo, tôi biết nó đói bụng nên đổ đồ ăn mèo ra bát cho nó.

Tôi cũng đói bụng.

Tôi đi vào bếp, phát hiện trong tủ lạnh chẳng còn gì nữa.

Mà dù có gì thì tôi cũng không biết nấu.

Trước kia đều là Triệu Viễn Phong nấu cơm, tay nghề anh ta rất giỏi, mỗi lần nấu ăn đều thơm lừng khiến tôi ôm Tiểu Hoàng đứng ở cửa bếp nuốt nước miếng, đồ ăn còn chưa lên bàn tôi đã ăn vụng, Triệu Viễn Phong bóp eo tôi nói sao nuôi mãi mà chẳng thấy mập lên?

Tôi sợ nhột, vừa cười vừa né, tôi nói béo như Tiểu Hoàng ấy à?

Vậy anh còn thích em nữa không?

Tôi đưa hai tay lên bưng mặt, khoa trương nói mặt to vậy nè.

Triệu Viễn Phong cười véo má tôi nói không thích, xấu chết.

Tôi nói không được, không thích cũng phải thích.

Anh ta cười đè tôi vào tường hôn.

Nhưng giờ anh ta không cần tôi nữa.

Ngày đó cũng trong gian bếp này, anh ta nói Diệp Bạch, chúng ta chia tay đi.

Thậm chí anh ta còn không nói lý do.

Tôi nấu mì tôm, lúc xé gói gia vị thì làm đổ, lúc chế nước sôi thì làm bỏng tay, cuối cùng bưng một tô mì lõng bõng ra phòng khách ăn, đang ăn thì nước mắt rơi xuống tô mì.

Tôi hỏi căn phòng trống rỗng, Triệu Viễn Phong, sao anh lại đòi chia tay với em?
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
3. Có phải anh có người khác rồi không?


Tôi lăn qua lăn lại suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một kết quả --- Triệu Viễn Phong ngoại tình.

Nhất định gã khốn này đã lén lút qua lại với người khác bên ngoài, không chừng bây giờ đang ở trong chăn anh anh em em với tình nhân nào đó rồi.

Thôi xem như mắt tôi bị mù đi, tôi nghĩ mình phải quên gã khốn này.

Tôi ở nhà gọi thức ăn ngoài hai ngày, nằm dài hai ngày, trong đầu toàn là Triệu Viễn Phong.

Anh ta nói, A Bạch, dậy đi, trễ rồi.

Tôi rúc vào chăn, hai mí mắt đánh nhau túi bụi, tôi lầm bầm nói, em không muốn, em buồn ngủ quá......

Anh ta kéo tôi ra khỏi chăn rồi véo mũi tôi nói, đi trễ sẽ trừ lương em đấy.

Trừ đi trừ đi, tôi dựa vào người anh ta, vậy anh ngủ xong nhớ đưa tiền đấy.

Anh ta như bị tôi chọc cười, luồn tay vào áo ngủ cù lét tôi, véo bụng tôi, tôi bị nhột cười khúc khích rồi cắn ngực anh ta, anh ta đè tôi xuống giường hôn......

Tôi mở mắt ra, bên kia giường trống rỗng, chỉ có Tiểu Hoàng đang ngủ.

Tôi chui vào chăn, hốc mắt đỏ lên.

Anh ta sẽ không trở về nữa, sẽ không còn kéo chăn ra gọi tôi, A Bạch, dậy đi.

Tôi biết mình nên tìm một công việc mới, bắt đầu cuộc sống mới và quên sạch Triệu Viễn Phong.

Nhưng vừa ra khỏi cửa thì tôi lại nhịn không được chạy tới công ty anh ta.

Tôi đứng dưới lầu công ty anh ta không nhấc nổi chân.

Tôi muốn nhìn xem tiểu yêu tinh nào đã cướp mất gã khốn này.

Nhưng tôi chẳng phát hiện được gì cả.

Triệu Viễn Phong hệt như kẻ cuồng việc, miệt mài ngày đêm, đã quá nửa đêm mà văn phòng vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Anh ta thuê nhà gần công ty, tôi lén lút tới ngó thử nhưng ngoại trừ Triệu Viễn Phong thì chẳng thấy ai khác.

Tôi theo dõi anh ta vài ngày, ngoại trừ phát hiện anh ta mê làm việc, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm thì yêu tinh nào cũng không thấy.

Thậm chí tôi còn nghĩ vì anh ta yêu công việc nên mới không yêu tôi nữa sao?
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
4. Bị sốt? Đáng đời!


Tên điên Triệu Viễn Phong này thức đêm lâu ngày nên bị sốt.

Tôi ở lì trong nhà không muốn đi thăm anh ta.

Mắc mớ gì đến tôi chứ, chúng tôi chia tay rồi, dù anh ta có bệnh chết cũng chẳng liên quan tới tôi.

Tiểu Hoàng kêu meo meo trong ngực tôi, khi lấy lại tinh thần tôi mới phát hiện lông trên đầu nó đã sắp bị tôi bứt trụi.

Tôi ôm Tiểu Hoàng đứng trước cửa nhà Triệu Viễn Phong, nghĩ một hồi lại quay lưng đi, đi mấy bước lại trở về......

Tôi đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng bị mình làm tức chết, hậm hực đá cửa một cái.

Sau đó cửa cọt kẹt mở ra.

Triệu Viễn Phong đứng ở cửa nhìn tôi.

Anh ta sốt nên mặt đỏ rần, trên trán dán miếng hạ sốt, mơ mơ màng màng, nhìn mỏi mệt không chịu nổi.

Trong lòng tôi bỗng dưng đau đớn, nhưng tôi đã không còn tư cách này nữa, tôi hất cằm nói: "Tôi tới xem anh chết chưa thôi."

Anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn Tiểu Hoàng trong ngực tôi, sau đó mỉm cười.

Anh ta đi tới ôm chầm lấy tôi rồi vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở phả ra nóng hổi.

Anh ta nói, A Bạch, anh nhớ em lắm.

Vành mắt tôi lập tức đỏ lên, tôi nói: "Anh đừng có gạt người, anh đâu cần tôi nữa."

Anh ta rầu rĩ nói, anh không có.

"Anh sốt đến ngốc rồi à?

Nói dối trắng trợn!"

Tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng không được, quay đầu nhìn thì thấy anh ta lại ngủ thiếp đi.

Tôi kéo anh ta về giường rồi gọi điện cho bác sĩ riêng của anh ta, sau đó lấy khăn lạnh lau cho anh ta.

Anh ta hé mắt ra, có lẽ bị sốt choáng váng nên anh ta nói: "A Bạch, anh khó chịu......"

Tôi mắng anh ta đáng đời, mắng anh ta tâm thần, "Ngày nào cũng vất vả có thể dễ chịu được sao?!

Anh cuồng việc đến cỡ nào vậy hả?!"

Anh ta lẩm bẩm gọi tôi: "A Bạch......"

Tôi không có tiền đồ bật khóc.

Lần cuối cùng tôi thấy anh ta như vậy là nửa năm trước.

Triệu Viễn Phong rất ít khi bệnh, nhưng đã bệnh thì rất nghiêm trọng.

Lần đó anh ta bệnh vài ngày, toàn húp cháo nên cả người gầy đi trông thấy.

Tôi đau lòng muốn nấu cho anh ta chút gì đó.

Tôi định nấu canh cá cho anh ta, nhưng vừa bỏ cá vào nồi thì Tiểu Hoàng đã ngửi thấy mùi tanh chạy vào bếp quấn chân tôi kêu meo meo.

Tôi bị nó quấy rầy thì phiền hết sức, muốn đuổi nó ra lại đụng phải nắp nồi, "xoảng" một tiếng làm tôi giật mình đụng vào nồi, cả nồi lẫn cá đều rơi xuống đất.

Tiểu Hoàng sướng đến phát rồ, lập tức chui vào nồi ăn cá.

Tôi tức chết, vừa định mắng nó thì Triệu Viễn Phong nghe tiếng từ phòng ngoài đi tới, ở cửa bếp trông thấy Tiểu Hoàng ngồi xổm trong nồi.

Vẻ mặt anh ta một lời khó nói hết: "A Bạch, Tiểu Hoàng mập lắm rồi, không được ăn nữa......"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
5. Anh nói cho rõ ràng đi!


Khi bác sĩ riêng Trình Vũ đến thì hết sức ngạc nhiên, anh ta hỏi: "Các cậu chuyển nhà rồi à?"

Nhớ tới chuyện này tôi lại cáu, tôi hầm hừ nói: "Triệu Viễn Phong bị cửa kẹp đầu ấy mà."

Trình Vũ thoáng kinh ngạc nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

Anh ta đo thân nhiệt cho Triệu Viễn Phong rồi truyền dịch, cuối cùng để lại mấy hộp thuốc, sau khi dặn tôi cách dùng và liều lượng thì ra về.

Tôi ngồi bên giường nhìn Triệu Viễn Phong.

Anh ta nhíu chặt mày, dưới cằm lún phún râu, tiều tụy như kẻ lang thang ba ngày chưa ăn cơm vậy.

Tôi đưa tay sờ cằm anh ta, râu ria lởm chởm.

Anh ta mơ màng mở mắt ra, nắm tay tôi nói: "A Bạch, đừng nghịch, anh mệt......"

"Quầng mắt của anh đủ làm bà con với gấu trúc mà không mệt được sao?!"

Tôi tức giận nói, "Anh mệt chết luôn đi!"

Tôi muốn nhét tay anh ta vào chăn nhưng anh ta không chịu buông tay, mắt khép hờ mà tay lại nắm chặt như vậy, anh ta nói, không có em ở đây anh không ngủ được.

Mắt tôi cay xè, nước mắt lại không nghe lời rơi lã chã.

"Đi mà lừa ma ấy," rõ ràng chính tôi mới ngủ không được, nửa đêm tỉnh lại phát hiện bên cạnh trống rỗng lại còn đen sì, tôi sợ hãi gọi Triệu Viễn Phong, Triệu Viễn Phong, nhưng có gào to đến mấy cũng chẳng ai để ý đến tôi.

"Chính anh không thương tôi nữa, chính anh đòi chia tay cơ mà......"

"Không chia tay," anh ta kéo tôi vào lòng ôm chặt, "Đừng chia tay......

A Bạch......"

"Anh bị sao vậy?!"

Tôi khóc mắng anh ta, "Triệu Viễn Phong anh bị thần kinh à?

Sao lại đòi chia tay với tôi?

Có phải anh có người khác ở ngoài rồi không?"

"Không phải......"

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh anh ta rúc vào cổ tôi, hơi thở nóng rực phả vào da tôi, anh ta thì thào, A Bạch, anh yêu em.

Chạng vạng tối, tôi ra ngoài ăn cơm, nhân tiện mua cho Triệu Viễn Phong chén cháo.

Khi tôi về thì Triệu Viễn Phong đã tỉnh, kinh ngạc nhìn Tiểu Hoàng đang nghịch đuôi mình trên sàn nhà.

Nghe tiếng mở cửa, anh ta quay đầu nhìn tôi.

Tôi đi tới đưa tay sờ trán anh ta, đỡ nóng nhiều rồi.

"Ăn cháo đi," tôi đặt cháo trước mặt anh ta, "Trình Vũ nói giờ anh chỉ được ăn cháo thôi."

Anh ta im lặng chốc lát rồi nói: "Em về đi."

Tôi đứng trước mặt anh ta, "Triệu Viễn Phong, nếu hôm nay anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ đánh gãy chân chó của anh."
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
6. Cưỡng gian


Tôi và Triệu Viễn Phong đánh nhau một trận.

Nói đúng ra là tôi bị Triệu Viễn Phong đè xuống ghế salon, chỉ còn hai chân giãy đạp loạn xạ.

Tôi tức gần chết nhưng đánh không lại anh ta, chỉ biết gân cổ lên mắng, "Triệu Viễn Phong anh là đồ khốn, có ngon thì thả tôi ra, ông đây đồng quy vu tận với anh......"

Thế mà gã khốn này còn phì cười, cười xong lại tỏ vẻ bi thương, anh ta nói, "A Bạch, đừng hỏi nữa."

Tôi tức quá hóa cười: "Tôi đã mất bạn trai mà còn không được hỏi nữa à?

Triệu Viễn Phong, đầu anh va phải đá, ngủ dậy tự dưng đòi chia tay, liệt tổ liệt tông báo mộng cho anh hay sao thế?"

Tôi giơ chân đạp loạn xạ như con cá giãy đành đạch, làm thế nào cũng không thoát được Triệu Viễn Phong.

Thôi bỏ đi, tôi ngồi phịch trên ghế salon thở hồng hộc, cam chịu nghĩ mình vốn đánh không lại anh ta, lần duy nhất thắng được là khi uống say.

Dù say nhưng tôi vẫn nhớ rõ đầu óc mình bị úng nước, tôi ngủ với Triệu Viễn Phong.

Mỗi lần nhớ tới chuyện này tôi chỉ hận không thể chui tọt xuống đất.

Lúc đó anh ta vẫn còn là sếp tôi, mỗi ngày tôi bị dáng vẻ làm việc đẹp trai hết mức của gã khốn này làm chân mềm nhũn mà chỉ dám nhìn lén.

Cho đến hôm đó công ty mở tiệc kỷ niệm ngày thành lập.

Tôi bị mấy đồng nghiệp chuốc say quên cả trời đất, Triệu Viễn Phong nhìn không được nên đưa tôi về nhà.

Có lẽ say rượu to gan, vừa vào cửa tôi đã đè Triệu Viễn Phong lên cửa hôn như lang như hổ.

Hình như Triệu Viễn Phong bị tôi hù dọa nên sửng sốt nửa ngày không nhúc nhích.

Con ma men tôi đây còn bất mãn cắn rách môi anh ta.

Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ tôi đè Triệu Viễn Phong ra sàn rồi mặt dày mày dạn ngồi lên.

Lúc đầu tôi đau đến nín thở, muốn bỏ cuộc nhưng hình như bị ai níu lại chạy không được.

Đến khi dần thích ứng, tôi mới chống tay lên ngực Triệu Viễn Phong từ từ chuyển động.

Có lẽ sau đó rất sướng, sướng đến nỗi sáng hôm sau tỉnh lại eo tôi như bị xe tải cán qua vậy.

Triệu Viễn Phong kéo tôi lại xoa eo cho tôi, anh ta nói chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta hẹn hò đi.

Mặt tôi đỏ bừng, lắp bắp nói, sao... sao anh không cản tôi lại?

Anh ta ấm ức nói mình đánh không lại tôi, còn nói lúc say tôi mạnh quá, anh ta không phản kháng được.

Giờ nghĩ lại đây vốn là quan hệ tình nhân được hình thành từ một lần cưỡng gian thì làm sao lâu bền được?

Dưa hái xanh không ngọt, anh ta mau chán cũng đúng thôi.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
Phiên ngoại góc nhìn của công


Khi Diệp Bạch đè tôi lên cửa hôn, tôi đứng ngay đơ.

Mặc dù tôi có ý đồ đen tối đã lâu nhưng thật không ngờ cậu ấy sẽ ra tay trước.

Đồ ngốc này bình thường mới chọc vài câu đã đỏ mặt, thế mà khi say lại to gan đến thế, biết vậy tôi đâu cần ngày ngày ở văn phòng nghĩ trăm phương ngàn kế dụ dỗ cậu ấy làm gì, thiệt nhọc lòng hết sức.

Cậu ấy cắn tôi một cái, mùi máu tươi xen lẫn mùi rượu tràn ngập răng môi, người tôi nóng lên, ôm đầu cậu ấy đảo khách thành chủ, quấn lấy đầu lưỡi cậu ấy mút chặt, cắn môi cậu ấy.

Cậu ấy ngạt thở rên rỉ kháng nghị.

Tôi buông cậu ấy ra, hôn lên chóp mũi cậu ấy rồi hỏi: "Anh là ai nào?"

Cậu ấy chớp đôi mắt ướt át, nhỏ giọng nói: "Triệu Viễn Phong......"

"Triệu Viễn Phong là ai?"

"Sếp......"

"Không phải sếp," tôi kề vào tai cậu ấy nói, "

Sau này phải gọi là ông xã......"

Nhóc ma men cười khúc khích, "Hê hê, bà xã......"

Mợ, đã say bét nhè mà vẫn không quên chiếm lợi của tôi, tôi tức giận đưa tay bóp eo cậu ấy, cậu ấy cười né trái né phải, nói mình sợ nhột.

Thế là tôi vén áo cậu ấy lên hôn bụng cậu ấy.

Cậu ấy cười chảy nước mắt, co bụng mềm trốn ra sau.

Đúng là đòi mạng, tôi mút mạnh để lại dấu đỏ trên bụng cậu ấy rồi thở hổn hển buông cậu ấy ra.

Còn đùa nữa thì tôi không giữ được mình đâu.

Tôi quay người định rót cốc nước cho cậu ấy, đi chưa được mấy bước thì cậu ấy đột nhiên lao tới đè tôi xuống sàn.

Nhóc ma men này lúc say rượu mạnh thật đấy.

Cậu ấy ngồi trên người tôi nấc rượu, tôi vừa định đỡ cậu ấy thì cậu ấy lại nhích ra sau, kéo khóa quần tôi rồi cúi đầu xuống......

Đầu óc tôi hệt như pháo hoa ba mươi Tết nổ "đoàng đoàng đoàng", còn chưa nổ xong thì cậu ấy đã ngẩng lên khuôn mặt đỏ bừng, tuột quần cọ mông ngồi xuống......

Tôi sắp phát điên rồi.

Cậu ấy đau đến xuýt xoa, lùi lại muốn chạy, "Ư ư...... to quá......

đau quá......"

Tôi giữ eo cậu ấy, khàn giọng dỗ dành: "Ngoan, chờ xíu là hết thôi......"

Tôi ngẩng lên hôn cậu ấy từ mắt đến cổ, vừa hôn vừa duỗi tay xoa mông cậu ấy, dỗ cậu ấy thả lỏng.

Cậu ấy ôm cổ tôi nói căng quá.

Tôi lột áo cậu ấy ra rồi cúi đầu mút đầu vú cậu ấy.

Cậu ấy trần trụi run lên, thở hổn hển nói nhột.

Tôi ôm eo cậu ấy dỗ dành, "Ngoan, em động một cái đi."

Cậu ấy nhăn mũi nói, "Đau lắm......"

"Không đau đâu," tôi xoa mông cậu ấy nói, "Thích lắm đấy."

Cậu ấy bán tín bán nghi chống tay lên ngực tôi rồi nâng mông lên, run rẩy cọ tôi.

Tôi hít sâu một hơi rồi ưỡn eo làm cậu ấy há miệng run rẩy kêu một tiếng, cả người đều mềm nhũn.

Tôi kéo cậu ấy dậy, từ dưới đâm lên đụng vào chỗ sâu của cậu ấy.

Cậu ấy vùi mặt vào ngực tôi, nức nở ư ư a a.

"Ư ư ư, chậm lại......

A a......"

Cậu ấy gọi tên tôi, "Triệu Viễn Phong, Triệu Viễn Phong......"

Máu trong người tôi như sôi lên, tôi hôn vành tai cậu ấy dụ dỗ, "A Bạch, gọi ông xã đi."

Cậu ấy ư ư a a cào lưng tôi.

Tôi nặng nề đâm vào, thân thể cậu ấy run rẩy, khóc cắn ngực tôi, mềm nhũn gọi, "Ông xã, ông xã......"

Tôi càng điên cuồng hơn, cắn môi cậu ấy hung hăng va chạm, dục vọng bùng nổ sôi trào......

Hôm sau tỉnh lại, đồ ngốc này sửng sốt cả buổi vẫn chưa hoàn hồn, chỉ nhớ đêm qua cậu ấy hôn tôi, còn đỏ mặt lắp bắp hỏi tôi sao không cản cậu ấy lại.

Vợ mình thật đáng yêu, tôi nín cười nghĩ có quên cũng chẳng sao, sau này còn nhiều cơ hội để nhớ mà.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
7. Còn tin anh nữa thì tôi làm chó!


Tôi hỏi Triệu Viễn Phong, "Có phải anh chán tôi rồi không?

Năm năm anh đã chán tôi rồi đúng không?"

Tôi nghĩ chỉ cần anh ta ừ một tiếng thì tôi sẽ lập tức đi khỏi đây, từ nay về sau đường ai nấy đi chẳng liên quan gì nhau nữa.

Tôi đâu phải người trơ trẽn đeo bám, mọi người có hợp thì có tan, nhưng có chết tôi cũng phải chết cho rõ ràng.

Anh ta không nói lời nào, một lát sau lại ông nói gà bà nói vịt, "Để anh nuôi Tiểu Hoàng được không?"

Tôi tức chết rồi, "Anh nghĩ cùng đừng có nghĩ nữa," tôi nói, "Nó do tôi nhặt về, sống là mèo của tôi, chết cũng là mèo của tôi."

Anh ta cần Tiểu Hoàng chứ không cần tôi, ngay cả một con mèo tôi cũng không bằng.

Nước mắt tôi lại rơi xuống, tôi hận mình muốn chết, có gì phải khóc chứ, chẳng phải chỉ là một gã khốn thôi sao, không cần thì không cần, chẳng lẽ thiếu anh thì Diệp Bạch tôi sẽ không sống nổi hay sao?!

Nhưng thật lòng tôi rất thích gã khốn này.

Triệu Viễn Phong thấy tôi khóc thì hoảng lên, bế Tiểu Hoàng nhét vào ngực tôi rồi rút khăn giấy lau nước mắt cho tôi, "Thôi thôi, nó là của em, của em hết, đừng khóc nữa......"

"Thì nó vốn là của tôi mà," tôi ôm Tiểu Hoàng rống anh ta, "

Sau này nó không còn là con anh nữa!"

Sau khi nuôi Tiểu Hoàng chúng tôi hay gọi nó là con trai, hệt như một nhà ba người đông vui, lúc đầu Triệu Viễn Phong bảo tôi là mẹ Tiểu Hoàng, bị tôi rượt đánh từ bếp đến phòng ngủ.

Mặc dù cuối cùng tôi bị anh ta lột đồ đè xuống giường nhưng Tiểu Hoàng vẫn có hai ông bố.

Nhưng giờ thì hết rồi.

Chỉ còn mình tôi mà thôi.

Tôi ở lì trong nhà Triệu Viễn Phong không chịu đi.

Ngày nào anh ta chưa nói rõ ràng thì tôi còn phiền anh ta ngày nấy.

Anh ta không có cách nào nên đành đi trải giường trong phòng khách cho tôi ngủ, còn hâm sữa cho tôi.

Tôi không chịu uống, nằm lì trên giường mặc kệ anh ta.

Anh ta bế Tiểu Hoàng lên nói tôi không uống thì cho Tiểu Hoàng uống.Hứ, cho mèo uống sữa làm gì, không sợ đau bụng à?!

Còn nữa, sữa của tôi sao phải cho người khác, ủa nhầm, mèo khác uống?!

Tôi thở phì phò đoạt ly sữa uống một hơi cạn sạch, sau đó lại đoạt lấy Tiểu Hoàng trừng mắt nhìn anh ta.

Anh ta quay mặt đi, bả vai rung nhẹ, dặn tôi nhớ đánh răng rồi đi ra ngoài.

Tôi ôm Tiểu Hoàng trằn trọc trên giường rất lâu vẫn không ngủ được, cuối cùng Tiểu Hoàng cáu kỉnh chui ra khỏi ngực tôi rồi lăn sang bên kia giường nằm ngủ.

Tôi đứng dậy rón rén đi tới phòng Triệu Viễn Phong.

Hôm nay ánh trăng rất sáng, xuyên qua cửa sổ rọi vào giường Triệu Viễn Phong.

Anh thở nhẹ, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, là dáng vẻ mà tôi quen thuộc nhất.

Tôi vén chăn lên rồi chui vào, tôi chỉ định nằm một lát rồi đi chứ không ngủ lại.

Tôi tựa đầu lên ngực Triệu Viễn Phong, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Trong chăn rất ấm làm mắt tôi bắt đầu díp lại, tôi chớp mắt mấy cái nhắc mình không được ngủ, lát nữa còn phải về phòng kế bên.

Tôi nhớ có lần tôi và Triệu Viễn Phong cãi nhau, anh bị tôi đuổi sang phòng khách ngủ.

Tôi cũng lăn qua lăn lại trong phòng cả buổi không ngủ được, cuối cùng lén chạy tới phòng khách nhìn Triệu Viễn Phong.

Anh nằm im trên giường có vẻ ngủ ngon lắm.

Tôi tức điên lên, dựa vào cái gì chỉ có mình tôi mất ngủ cơ chứ?!

Chúng tôi cãi nhau mà anh ngáy o o là sao?!

Anh không thèm bận tâm đúng không?!

Tôi càng nghĩ càng tức nên đưa tay bóp mũi anh, anh ngạt thở gỡ tay tôi xuống, tôi lại bóp bằng cả hai tay, anh nhíu mày, sau đó há miệng ra thở.

Tôi không còn tay nào, đầu óc co lại nên trực tiếp há miệng ra chặn.

Sau đó Triệu Viễn Phong phá lên cười như điên.

Tôi phát hiện mình bị lừa, vừa hiểu ra thì Triệu Viễn Phong đã ôm eo đè tôi xuống giường.

"Anh, anh giả bộ ngủ đúng không?!"

Tức chết tôi rồi, tôi đẩy anh ta ra, "Tránh ra!

Anh là đồ lừa đảo!"

Anh cười cọ vào mũi tôi, "Em tự chạy tới còn hôn trộm anh, giờ lại định chuồn à?"

Anh luồn tay vào áo nhéo eo tôi.

"Ai hôn trộm anh!

Em...... em muốn bịt miệng không cho anh thở đấy chứ!"

"Anh không tin, làm sao bịt được."

"Sao không bịt được?!"

"Vậy để anh thử xem."

Anh đột nhiên hôn tôi, răng môi kề nhau, quấn lấy lưỡi tôi liếm mút.

Tôi bị bao phủ trong khí tức quen thuộc làm cho chóng mặt, đến khi phản ứng lại thì quần áo không thấy đâu nữa.

Triệu Viễn Phong hôn bụng tôi, sau đó luồn tay ra phía sau tôi.

Tôi cuống lên, "Anh anh......

Chúng ta cãi nhau còn chưa làm lành mà?!"

Anh ngẩng đầu hôn cằm tôi, "Ngoan, em đã giận cả ngày rồi, đừng giận nữa được không?"

"Không được!"

Sao có thể không giận cơ chứ?!

Chỉ vì tôi không chịu ăn sáng, lúc đi làm lại vô ý ngủ thiếp đi mà gã khốn này chụp hình tôi ngủ chảy nước miếng đăng lên nhóm chat trong công ty!

Còn nói gì mà "Tác hại của việc bỏ bữa sáng: Tinh thần không tốt, trừ lương."

Đúng là đáng giận mà.

"Em mất mặt với cả công ty, còn gặp ai được nữa!"

"Có gì đâu mất mặt, ảnh chụp đáng yêu thế cơ mà."

"Đáng yêu cái đầu anh!"

Triệu Viễn Phong nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là vậy đi, ngày mai anh tự chụp một tấm thật xấu cho em đăng vào nhóm chế giễu anh nhé?"

Nghe cũng được đấy, "Thật không?"

"Thật."

Anh ưỡn eo một cái tiến vào.

"Ưm......"

Tôi cào lưng anh nhắc nhở, "Phải......

Phải thật xấu vào đấy......

A a......

Anh chậm một chút......"

Hôm sau anh giữ lời hứa gửi ảnh tự chụp cho tôi.

Trong ảnh, anh mặc áo sơmi cởi ba nút, tóc tai rối bời, ánh mắt lười biếng, có cảm giác như buổi sáng vừa tỉnh ngủ.

Anh nhắn tin hỏi tôi, "Cực kỳ xấu luôn đúng không?"

Tôi: "......"

Triệu Viễn Phong, còn tin anh nữa thì tôi làm chó!
 
Back
Top Bottom