Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay

[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
18. Bị heo ủi


Sáng hôm sau, tôi vác đôi mắt thâm quầng sưng húp đến văn phòng.

Lâm Nhã giật nảy mình, "Sao thế?

Cuối tuần chơi bời quá hả?"

Tôi chột dạ uống nước, "Thức đêm chơi game thôi, ha ha ha......"

Tôi cũng đâu thể nói với cô ấy mình mơ thấy Triệu Viễn Phong hai đêm liền, đêm đầu tiên thì tức giận ngủ không được, đêm thứ hai thì sợ quá không dám ngủ.

Tôi nghĩ chắc đầu óc mình có vấn đề rồi, nếu không sao lại mơ thấy mình bị Triệu Viễn Phong đè xuống giường cơ chứ......

Sau khi bừng tỉnh tôi nốc ba ly nước đá lớn cũng chưa hoàn hồn, tim đập loạn xạ, mặt nóng như muốn bốc khói.

Tôi phải ôm máy chơi game đến nửa đêm mới trở lại bình thường.

Nhưng bụng lại bắt đầu đau, chắc vì uống nước đá nhiều quá nên đau quặn khó chịu, mãi đến sáng mới hết.

Sau đó tôi biến thành bộ dạng như bây giờ.

Tôi nửa chết nửa sống cầm ly đi pha cà phê, ra cửa lại đâm sầm vào Triệu Viễn Phong đang đi vào.

Trán tôi va phải cằm anh, môi anh ịn lên trán tôi, ẩm ướt mềm mại.

Hình ảnh trong giấc mơ đêm qua đột nhiên xông vào đầu tôi --- Lưng eo rắn chắc, lồng ngực trần trụi, môi lưỡi xâm nhập bá đạo, hơi thở nóng bỏng, còn có giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề, "A Bạch......"

"A Bạch?

A Bạch......"

"Hả?"

Tôi lấy lại tinh thần, suýt nữa đã tự hù chết mình, "Triệu......

Triệu tổng, buổi sáng...... buổi sáng tốt lành!"

"Chào buổi sáng."

Triệu Viễn Phong gật đầu, thấy mặt tôi lại nhíu mày, "Bệnh à?

Sao sắc mặt khó coi thế?"

"Không có......

Không có gì......"

Tôi khẩn trương nắm chặt cái ly, "Thức đêm thôi......"

"Không khỏe thì về trước nghỉ ngơi đi."

"Không cần đâu, tôi không sao thật mà."

Tôi vội vàng chạy đi, không dám nhìn Triệu Viễn Phong nữa.

Cả buổi sáng tôi đều mê man, bữa trưa tôi chỉ ăn mấy miếng rồi thôi, dạ dày đau quằn quại khiến đầu óc tôi không còn tỉnh táo nữa.

Lâm Nhã tỏ ra thông cảm với tôi, "Hay là chiều nay cậu xin nghỉ đi?

Nhìn cậu cứ như đêm qua bị heo ủi vậy."

Tôi bần thần trả lời: "Thì bị heo ủi mà."

Mặc dù chỉ là trong mơ, heo còn rất đẹp trai.

Sau đó Lâm Nhã kinh ngạc làm rơi cả đũa.

Lúc này tôi mới kịp phản ứng mình nói gì, vừa định phủ nhận thì nghe "bộp" một tiếng làm tôi giật mình quay lại, trông thấy Triệu Viễn Phong đứng ở cửa, điện thoại rơi dưới đất.

Lúc nãy anh ra ngoài nghe điện thoại, cũng không biết quay lại lúc nào.

Chúng tôi ngẩn ngơ nhìn nhau mấy giây, sau đó anh nhặt điện thoại lên rồi quay người đi.

"Tiểu......

Tiểu Bạch, cậu......"

Lâm Nhã muốn nói lại thôi.

Tôi hấp tấp giải thích, "Không phải, tôi đùa thôi mà!"

Lâm Nhã thở phào một hơi, còn nói hình như Triệu Viễn Phong nghe thấy rồi, bảo tôi tìm cơ hội giải thích với anh.

Tôi: "......"

Giải thích gì đây?

Tôi mơ thấy anh ủi tôi hả? ......

Chắc anh sẽ tống cổ tôi ngay và luôn quá.

Buổi chiều tôi vẫn nhịn không được xin nghỉ.

Giữa trưa Triệu Viễn Phong nhặt điện thoại đi luôn không về, tôi nhắn tin cho anh xin nghỉ, hồi lâu sau anh mới trả lời tôi một chữ "Được".

Tôi về nhà nhào lên giường trùm chăn kín mít, nhịn không được than thở ba ly nước đá tối qua thật lợi hại.

Chẳng biết ngủ bao lâu, tôi nghe tiếng điện thoại reo nên mơ màng nghe máy.

"Cậu sao rồi?"

Là Triệu Viễn Phong.

"Không sao......"

Tôi vừa mở miệng thì phát hiện giọng mũi hơi nặng, chắc bị cảm rồi.

Triệu Viễn Phong im lặng một hồi lại nhẹ giọng hỏi, "Trong nhà có ai chăm cậu không?"

Đầu tôi hệt như đống bột nhão, "Không có......"

"Vậy cậu mở cửa đi, tôi đang ở ngoài cửa đây."

"Hả?"

Tôi lảo đảo đứng dậy mở cửa, trông thấy Triệu Viễn Phong xách một túi thuốc đứng đó.

"Triệu......

Triệu tổng......"

Có phải tôi vẫn chưa tỉnh ngủ không?

Anh đi tới sờ trán tôi, "Cậu sốt rồi!"

"Không sao......

Chỉ hơi đau đầu thôi......"

Anh bảo tôi về giường nằm rồi đi rót nước cho tôi uống thuốc.

Uống thuốc xong, tôi trùm chăn ngây ngốc nhìn anh.

Anh ngồi bên giường nghiêm mặt nhìn tôi mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa nên ngữ khí có chút hung dữ, "Con heo kia là ai?!

Sao anh ta không đến chăm sóc cậu?!"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
19. Ai mà không phải bảo bối?


Tôi sửng sốt hồi lâu mới hiểu anh đang nói gì, lập tức máu dồn hết lên mặt, nóng đến nỗi tôi nói năng lộn xộn, "Không phải......"

Mặt Triệu Viễn Phong sa sầm, ngồi không yên mà đứng lên đi tới đi lui, còn hung tợn đập tường mắng: "Khốn kiếp!"

Tôi: "......"

Anh nghĩ tôi gặp phải tra nam sao?

Triệu Viễn Phong hít thở sâu mấy lần rồi lại đi tới bên giường, do dự nói: "Nếu anh ta......

đối với cậu không tốt......

Cậu......

Tôi......"

"Không phải đâu......"

Tôi vội nói, "Lúc trưa tôi nói đùa thôi...... tôi không có...... tôi chỉ là...... tối qua cảm lạnh, không phải......"

Khúc sau tôi chẳng có mặt mũi nào mà nói nữa, đầu sắp chui tọt vào chăn.

"Thật......

Thật không?!"

Triệu Viễn Phong ngập ngừng hỏi, hình như trong giọng nói còn có chút...... mừng rỡ?

Tôi gật đầu.

Triệu Viễn Phong lại đứng lên đi tới đi lui, cuối cùng kéo chăn lên cho tôi rồi nói: "Cậu ngủ một lát đi, tôi nấu cháo cho cậu."

Tôi nhìn theo bóng lưng anh đi ra cửa phòng, ôm chăn nghĩ anh đối với ai cũng tốt vậy sao?

Khi tôi tỉnh lại thì trời đã nhập nhoạng tối.

Cả căn nhà im lìm, đèn cũng chưa bật.

Triệu Viễn Phong về rồi sao?

Tôi vén chăn xuống giường đi ra phòng khách, vừa định bật đèn thì chợt thấy có người nằm trên ghế salon.

Tôi đến gần nhìn, nửa gương mặt Triệu Viễn Phong vùi vào gối ngủ trên ghế salon.

Tóc anh lòa xòa, áo vest để một bên, áo sơmi hơi nhăn, không còn dáng vẻ chỉn chu thường thấy ở công ty nữa.

Tôi nhìn anh, trong lòng như có sóng biển cuồn cuộn dâng trào, nhịn không được muốn tới gần anh nhưng lại nhớ tới "bảo bối" trong bản ghi nhớ của anh, hệt như bị tạt một gáo nước lạnh buốt.

Trong đầu tôi có hai kẻ đang cãi nhau ầm ĩ, một kẻ nói, anh có người trong lòng rồi, mi tỉnh táo lại đi?!

Một kẻ khác nói, người anh thích lại không thích anh, còn đánh anh nữa!

Nhưng anh vẫn cứ thích, vẫn là "bảo bối", còn mi là cái thá gì?

Chỉ cần họ chưa hẹn hò thì ai cũng có cơ hội hết! ......

Tiếng cãi cọ ồn ào làm tôi nhức cả óc, tôi lắc đầu định đi chỗ khác thì Triệu Viễn Phong chớp mắt rồi mở mắt ra.

"Cậu tỉnh rồi à," anh xoa bả vai ngồi dậy hỏi tôi, "Còn khó chịu không?"

Tôi lắc đầu.

Anh đi tới sờ trán tôi, "Đỡ nhiều rồi đấy.

Cậu chờ chút, để tôi đi hâm cháo."

"Không......

Không cần đâu, để tôi đi."

Dù sếp có tốt đến mấy thì tôi cũng đâu thể sai bảo vậy chứ?

Anh ấn tôi ngồi xuống ghế salon, "Nghe lời, đi tới đi lui coi chừng choáng đầu bây giờ."

Anh quen cửa quen nẻo đi vào bếp, chốc lát sau bưng ra một nồi cháo cá tôm tươi thơm nức mũi.

Tôi ngồi cạnh bàn cúi đầu húp cháo, hai kẻ trong đầu lại bắt đầu ầm ĩ.

Đàn ông tốt như vậy biết tìm đâu ra?!

Vừa đẹp trai lại vừa biết nấu ăn!

Còn không mau theo đuổi đi?

Ngốc à?

Biết nấu ăn thì sao?

Anh học nấu ăn vì "bảo bối", mi chỉ vô tình được ăn ké một miếng thôi.

Mọi người đều là cẩu độc thân, để xem ai giành được trước.

Anh thích "bảo bối" của mình thế cơ mà...... ......

Lúc này đột nhiên một bàn tay vươn tới xoa má tôi.

Tôi ngẩng đầu, Triệu Viễn Phong cười nói: "Nghĩ gì thế?

Cháo dính lên mặt kìa."

Một kẻ trong đầu bị kẻ còn lại đá văng tám trăm dặm, chỉ còn lại một thanh âm quanh quẩn: Có "bảo bối" thì không theo đuổi được sao?

Ai mà không phải bảo bối?!
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
20. Hơn nửa đêm anh đang làm gì?!


Tôi ngồi trên ghế salon, sầu đến đau đầu.

Theo đuổi Triệu Viễn Phong ư?

Làm sao theo đuổi bây giờ?

Tôi đã lớn chừng này mà chỉ mới nhận thư tình của người khác chứ chưa từng theo đuổi ai.

Tôi rầu rĩ nhìn cửa phòng tắm đóng chặt.

Triệu Viễn Phong nói mượn phòng tắm rửa mặt rồi về.

Cũng đúng thôi, đã muộn lắm rồi.

Đột nhiên trong phòng tắm vang lên một tiếng "cộp", hình như còn có tiếng nước chảy.

Tôi đang thắc mắc thì cửa bật mở, Triệu Viễn Phong ướt sũng đi ra.

Anh bất đắc dĩ nói: "Không cẩn thận đụng phải vòi hoa sen."

Tôi: "......"

Cuối cùng Triệu Viễn Phong vẫn không đi.

Nhà tôi khá nhỏ, cũng không có phòng dành cho khách nên chỉ có thể ngủ chung một phòng với anh.

Cũng đâu thể để anh ngủ ghế salon được, nói cho cùng anh cũng vì chăm tôi mới thành như vậy.

Nhưng khi anh mặc áo ngủ lau tóc ra khỏi phòng tắm thì tôi chợt luống cuống.

Anh mặc áo ngủ của tôi hơi chật nên lộ ra một mảng ngực lớn, thậm chí tôi còn thấy giọt nước trượt xuống cổ anh, chảy qua ngực rồi lọt vào trong áo.

Mặt tôi lại nóng hừng hực như phát sốt.

"Buổi tối uống thuốc chưa?"

Anh đến gần hỏi tôi.

"Uống...... uống rồi."

"Vậy cậu ngủ sớm chút đi, tôi sấy tóc đã."

"......

Ừ."

Anh đưa tay đè xuống sợi tóc vểnh lên trên đầu tôi rồi dặn dò, "Không thoải mái nhớ nói tôi biết nhé."

Tôi gật đầu đi vào phòng ngủ.

Tôi nằm một bên giường, nghĩ lát nữa Triệu Viễn Phong sẽ nằm một bên khác thì bốn chữ "cùng giường chung gối" lập tức bật ra làm tim tôi đập loạn xạ.

Tôi chờ rất lâu mà Triệu Viễn Phong vẫn chưa vào, cuối cùng do tác dụng của thuốc nên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Tôi lại nằm mơ, vẫn là giấc mơ Triệu Viễn Phong ôm tôi hôn nhưng lần này cảm giác vô cùng chân thực, thậm chí tôi còn cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại chen vào khoang miệng, môi dưới bị cắn nhẹ, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi.

Tôi bị hôn chóng mặt nhưng lại sực nhớ tới giấc mơ lần trước, Triệu Viễn Phong vô sỉ nói ây da, hôn nhầm người rồi, đây là ai vậy?

Lập tức cáu không chịu được, hung hăng cắn anh một cái.

Sau đó tôi nghe thấy Triệu Viễn Phong xuýt xoa.

Tôi hơi đau lòng, do dự nửa ngày muốn nhìn xem có phải cắn mạnh quá không, duỗi tay ra lại vồ hụt, mơ màng tỉnh lại.

Bên kia giường trống rỗng, tôi buồn bực, Triệu Viễn Phong đâu?

Chẳng lẽ anh ngủ trên salon?

Tôi dụi mắt đi ra ngoài, phòng khách tối như mực, chỉ có phòng tắm đang bật đèn.

Anh đi toilet à?

Tôi vừa định trở về thì chợt nghe thấy tiếng rên.

Ban đêm rất yên tĩnh, lúc đầu tôi cứ tưởng mình nghe lầm nhưng ngay sau đó lại vang lên một tiếng rên khác, còn kèm theo thở dốc.

Là từ phòng tắm vọng ra.

Tôi ngơ ngẩn đi tới, tiếng thở dốc càng lúc càng rõ, cũng càng lúc càng gấp rút.

Tôi đứng sững ở cửa, trong lòng như có một vạn con Alpaca chạy vụt qua.

Đây......

đây là tình huống gì?!

Đã hơn nửa đêm mà Triệu Viễn Phong còn phát tình cái gì?!

"Ưm......"

Tiếng thở gấp trầm thấp truyền vào tai làm cổ họng tôi khô khốc, toàn thân nóng bừng.

Tôi nhịn không được tưởng tượng ra bộ dạng của Triệu Viễn Phong giờ phút này, hình ảnh trong giấc mơ đêm trước lại xông vào đầu, thân thể vốn khô nóng như bị tưới thêm dầu vào lửa.

Tôi dựa vào tường bịt miệng mình rồi đưa tay xuống dưới, nhưng lại tò mò nguyên nhân quá nửa đêm Triệu Viễn Phong còn chạy vào phòng tắm tự xử.

Có phải anh...... cũng nằm mơ không?

Lòng tôi đột nhiên lạnh đi một nửa.

Anh mơ thấy "bảo bối" của mình chứ gì?

Mơ đến dục hỏa khó nhịn, vừa tỉnh dậy lại phát hiện người bên cạnh là tôi, không có chỗ phát tiết nên mới chạy tới phòng tắm tự xử chứ gì?

Khốn, anh đang ở nhà tôi mà lại nghĩ đến người khác để tuốt hả?!
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
21. Quần áo của Triệu tổng


Tôi càng nghĩ càng tức, chỉ hận không thể xông vào đạp Triệu Viễn Phong mấy cái.

Nhưng tôi không có gan này, cũng không có tư cách.

Sau cửa Triệu Viễn Phong vẫn đang thở dốc, còn tôi tâm tư gì cũng không có, chỉ biết hậm hực về phòng nằm trên giường phụng phịu.

Sau đó Triệu Viễn Phong vào phòng, rón rén nằm xuống bên kia giường như muốn ngăn cách với tôi nửa vòng trái đất.

Tôi nhắm mắt giả bộ ngủ nhưng trong lòng lại đang chà đạp Triệu Viễn Phong mắng: "Nằm xa như vậy là chê tôi đúng không?!

Nếu người nằm đây là "bảo bối" của anh thì có phải anh đã sớm nhào tới rồi không?!

Khốn!

Tuốt thoải mái không?!

Sao không tới nhà "bảo bối" của anh mà tuốt đi?!" ......

Tôi tức đến nỗi ngủ không được, còn Triệu Viễn Phong chẳng bao lâu sau đã thở đều đều, ngủ như lợn chết.

Tôi quay lại đối mặt với anh, chung quanh tối quá nên tôi thấy không rõ, nhưng nghe tiếng hít thở của anh thì cơn giận từ từ tan đi, sau đó bắt đầu bối rối.

Đột nhiên Triệu Viễn Phong xoay người nhích lại gần rồi đưa tay kéo tôi sang.

"Này, anh làm gì vậy?!"

Tôi giật nảy mình, đưa tay đẩy ngực anh.Anh vẫn không tỉnh giấc mà dụi vào cổ tôi, ôm càng chặt hơn, còn lẩm bẩm gọi một tiếng, "Vợ ơi."

Tim tôi thắt lại, bảo bối đã thăng cấp thành vợ rồi sao?!

Có phải tôi hết hy vọng rồi không?

Trong lòng tôi đau xót, ngẫm lại hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên thầm mến một người, thế mà người ta lại có vợ.

Khốn, đàn ông chó, có vợ còn ôm tôi làm gì?!

Đi mà ôm vợ anh kìa!

Tôi hao hết sức lực mới vùng ra được khỏi ngực Triệu Viễn Phong.

Anh lại vươn tay đến chụp, tôi vội vàng nhét gối vào ngực anh, rốt cuộc mới chịu yên tĩnh lại.

Bị anh quấy như thế tôi lại mất ngủ, trợn tròn mắt nhìn Triệu Viễn Phong cả đêm.

Vì ngủ không ngon nên sáng hôm sau mặt tôi vẫn tiều tụy.

Triệu Viễn Phong không yên tâm nên cho tôi nghỉ thêm một ngày, còn anh bị Lâm Nhã gọi điện thúc giục năm lần bảy lượt mới chịu đi.

Xem ra anh cũng không muốn đi làm.

Tôi nằm trên giường đến giữa trưa, đói đến hoa mắt, cầm điện thoại lên muốn gọi đồ ăn thì lại bị một tin trong nhóm chat hù dọa.

Nhóm chat này do người trong công ty tạo lén sau lưng Triệu Viễn Phong, bình thường có tin gì sốt dẻo hay bực tức sẽ vào đó kêu gào xem như trò giải trí thường ngày.

Hôm nay trong nhóm vô cùng náo nhiệt, tôi mở ra thì phát hiện tin hot là hôm nay Triệu Viễn Phong vẫn mặc bộ đồ hôm qua.

Đồng nghiệp A: Triệu tổng không thay đồ......

Đồng nghiệp B: Oa oa oa không ngờ Triệu tổng luộm thuộm đến vậy.

Đồng nghiệp C: Chắc hôm qua làm việc trễ quá chứ gì?

Đồng nghiệp D: Huynh đệ, trong lòng cậu ngoại trừ công việc thì còn gì khác nữa không?

Lâm Nhã: Tôi làm chứng nè, chiều qua không biết ảnh chạy đi đâu mà việc gì cũng bảo tôi hoãn lại, buổi sáng lúc thì cười ngây ngô, lúc lại nhăn nhó rầu rĩ......

Đồng nghiệp B: Tôi nghe có tiếng tim vỡ đâu đây.

Đồng nghiệp D: Triệu tổng thâm tàng bất lộ 【 Ôm quyền 】 Đồng nghiệp E: Là yêu tinh nào hả?!

Bà đây muốn đánh tay đôi với nó! ......

Sau đó bọn họ suy đoán đủ thứ về yêu tinh này, cuối cùng đoán được Triệu Viễn Phong hẹn hò với phụ nữ có chồng, còn suýt bị chồng người ta đánh gãy chân.

Tôi yếu ớt nhắn một câu: Chắc tối qua bất cẩn làm ướt đồ, ở lại nhà bạn một đêm, sáng nay quần áo khô lại mặc tiếp......

Đồng nghiệp D: Tiểu Bạch, nghe nói cậu bị bệnh, bệnh choáng luôn rồi hả?

Tôi vừa định phản bác thì đột nhiên hiện ra một thông báo: Bạn đã bị Lâm Nhã xóa khỏi nhóm chat.

Tôi: ???
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
22. Bát cơm của Triệu tổng


Tôi hoang mang chạy tới nói chuyện riêng với Lâm Nhã.

Tôi: Chị, sao chị lại xóa tôi ra khỏi nhóm vậy?Lâm Nhã: Tôi thấy cậu không thích hợp ở trong nhóm nữa.

Tôi chẳng hiểu gì: Sao thế?

Lâm Nhã: Có lẽ cậu thuộc giai cấp khác với chúng tôi.

Tôi: Hả?

Tôi sắp được thăng chức à?

Lâm Nhã: Cũng có thể nói như vậy.

Tôi: Thật không?

Chức gì?【 Sáng mắt 】 Lâm Nhã: Chức rất cao, chắc sau này chỉ dưới một người thôi.

Tôi lập tức tỉnh táo.

Tôi: Chị đùa tôi à?

Làm sao tôi dám giành bát cơm với các tiền bối được.

Lâm Nhã:

Sau này bát cơm Triệu tổng đều là của cậu đấy.

Tôi: ......

Tôi sốt hay chị sốt vậy?

Lúc này điện thoại reo lên, là Triệu Viễn Phong.Anh hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa, gọi đồ ăn ngoài rồi."

Tôi đói muốn xỉu, chẳng còn sức để nói chuyện, còn nhịn không được rên hừ hừ.

Triệu Viễn Phong cười khẽ rồi lại hỏi đầu tôi còn nhức không, sau đó dặn tôi nhớ uống thuốc.

"À phải," anh nói, "Sáng nay tôi để quên đồng hồ trong phòng cậu, tối nay tan ca tới lấy nhé?"

Tôi nói mà chẳng hề nghĩ ngợi: "Không sao, ngày mai tôi đem tới chỗ làm cho anh."

Triệu Viễn Phong: "......"

Đầu dây bên kia lặng ngắt như tờ, tôi hơi lúng túng, đưa cho anh còn không được sao?

Một lát sau anh mới nói: "Thôi được."

Cúp điện thoại, tôi để chân trần chạy vào phòng ngủ, trông thấy đồng hồ của Triệu Viễn Phong đặt trên tủ đầu giường.

Bình thường tôi không nghiên cứu về đồng hồ nên nhìn không ra nhãn hiệu gì, thấy hơi quen quen nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Tôi cảm thấy mình bị lừa, chẳng phải người có tiền đều đeo Vacheron Constantin gì đó à?

Hay thật ra Triệu Viễn Phong không có tiền?

Hôm sau đi làm tôi trả lại đồng hồ cho Triệu Viễn Phong.

Tiệc kỷ niệm thành lập công ty sắp tới, Triệu Viễn Phong bề bộn nhiều việc, bận đến nỗi không có thời gian ngủ trưa.

Có hôm tôi thấy anh gối đầu lên cánh tay gục trên bàn ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trên mặt còn hằn vết đỏ.

Tôi đau lòng mua cho anh cái gối dựa, thấy em gái nhà kế bên ngày ngày pha trà nhài uống, nghe nói giúp giải độc, giảm mệt mỏi, đẹp da dưỡng nhan, thế là tôi cũng mua cho anh mấy gói.

Triệu Viễn Phong có vẻ rất thích, ngày nào cũng ngâm uống, còn bảo tôi lần sau mua hoa cúc cho anh.

Lâm Nhã mỉm cười nhìn tôi, nói tôi bất công, chỉ mua cho Triệu Viễn Phong mà không mua cho cô ấy.

Tôi ngại ngùng nói lần sau sẽ mua.

"Ây da, sao lại đỏ mặt thế kia?"

Lâm Nhã quay sang nói với Triệu Viễn Phong, "Triệu tổng, máy lạnh hỏng rồi à?

Mặt Tiểu Bạch nóng đỏ rần luôn kìa."

"Không có......

Không phải....."

Tôi lắp bắp cúi thấp đầu trước máy vi tính, không để họ thấy tôi đỏ mặt.

"Thôi đừng ồn nữa, làm việc đi."

Tôi nghe thấy Triệu Viễn Phong cười nói.

Nhưng Lâm Nhã vẫn chưa từ bỏ, "Triệu tổng, ngài có nhiều trà nhài thế, chia cho tôi mấy gói đi."

Triệu Viễn Phong cất hết trà nhài vào ngăn kéo, "Cô giống như hoa rồi còn uống trà nhài làm gì."

Lâm Nhã: "......"

Bị xóa khỏi nhóm chat làm mất đi rất nhiều niềm vui thú, tôi không phục nên tìm Lâm Nhã quấy rầy nài nỉ thật lâu, còn cam đoan không phản bội tổ chức, rốt cuộc cô ấy mới cho tôi vào lại.

Tôi vào nhóm thì phát hiện bọn họ trò chuyện khí thế ngất trời, đều liên quan tới tiệc kỷ niệm thành lập công ty sắp tới.

Không ít người đoán năm nay sẽ có rút thăm trúng thưởng và đủ thứ khác.

Lâm Nhã đột nhiên nói: Ai có ý kiến gì cứ tìm Triệu tổng đi, dạo này tâm trạng ảnh tốt lắm, nói không chừng sẽ đồng ý đấy.

Đồng nghiệp C: Sao lại tâm trạng tốt?

Có dự án lớn à?

Lâm Nhã: Sắp theo đuổi được tâm can bảo bối rồi, có thể không tốt sao?

Tôi: ......

Tôi nghe như sét đánh bên tai.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
23. Anh muốn chạy theo người khác đúng không?


Tiệc kỷ niệm thành lập hôm đó tôi uống nhiều hơn bất kỳ ai khác.

Trong lòng tôi vô cùng ấm ức, thậm chí còn muốn tìm Triệu Viễn Phong đòi lại trà nhài.

Khốn, uống trà của tôi còn chạy theo người khác, không biết xấu hổ!

Tôi bị các đồng nghiệp chuốc say ngã trái ngã phải, đầu óc mụ mẫm, Triệu Viễn Phong nói đưa tôi về nhà, thế là tôi mơ màng bị anh dẫn đi.

Anh dìu tôi đến bãi đỗ xe, tôi nấc rượu xong sực nhớ ra gã khốn này hại tôi thất tình nên lập tức nổi quạu, sống chết gì cũng không chịu đi với anh.

"Anh đi ra đi...... tôi không cần anh nữa......"

Triệu Viễn Phong ôm tôi đi tới phía trước, "Ngoan, đừng quậy."

"Tôi không......

Nấc...... tôi tự về......"

"Cậu đi còn không nổi thì làm sao về được?"

"Ai cần anh lo......

Nấc......"

Mắt tôi cay xè, "Anh sắp chạy theo người khác còn gì......"

"Hả?

Cái gì chạy theo người khác?"

Tôi thút thít: "Anh có người khác rồi đúng không?"

"Nói mò gì thế?"

Triệu Viễn Phong đưa tay lau nước mắt cho tôi, "Sao lại khóc rồi?"

Tôi ngồi xổm dưới đất không chịu đi, nước mắt rơi lộp độp, trong lòng chỉ có mỗi ý nghĩ Triệu Viễn Phong chạy theo người khác.

Cuối cùng tôi nhịn không được hỏi Triệu Viễn Phong: "Anh đừng chạy theo người khác......

được không?"

"Tôi không chạy, ngoan, đừng khóc nữa."

Triệu Viễn Phong nhét tôi vào xe rồi cài dây an toàn cho tôi.

Tôi sụt sịt một cái, "Thật không?

Nấc......"

"Thật," Triệu Viễn Phong cam đoan, "Tôi nhất định sẽ không chạy theo người khác đâu."

Tôi đỏ mắt gật đầu, trên đường đi co ro trên ghế nhìn chằm chằm Triệu Viễn Phong, chẳng biết đang nghĩ gì.

Triệu Viễn Phong bị tôi nhìn thì phát hoảng, "A Bạch, cậu nhìn tôi làm gì?"

Tôi cười ngốc, "Đẹp trai."

Có lẽ trên đường bị sắc đẹp làm mờ mắt, đầu óc lại bị men rượu làm choáng nên đêm đó tôi cứ thế ngủ với Triệu Viễn Phong.

Sáng hôm sau, khi Triệu Viễn Phong xoa eo tôi nói chúng ta hẹn hò đi, tôi sững sờ như con mèo ngốc va trúng cột điện.

Thậm chí tôi còn không dám hỏi anh "bảo bối" của anh tính sao bây giờ?

Tôi sợ vừa hỏi thì anh sẽ bỏ tôi đi tìm "bảo bối".

Tôi không nỡ rời xa ngực anh, ấm áp thoải mái đến nỗi tôi chỉ muốn ôm anh ngủ tiếp một giấc, mặc dù vừa ngẩng đầu thấy lồng ngực trần trụi của anh thì mặt tôi lập tức đỏ tới mang tai.

Trong vòng một đêm, quan hệ cấp trên và cấp dưới đột nhiên có thêm một tầng quan hệ thân mật làm tôi chưa thích ứng kịp, tay chân cũng không biết để đâu.

Triệu Viễn Phong lại có vẻ nhập vai rất nhanh, trùm chăn ôm tôi cọ xát nửa ngày không chịu buông tay, cuối cùng suýt làm súng cướp cò, thấy tôi hoảng sợ ôm mông trốn ra sau, anh cười hôn tôi một cái rồi đứng dậy làm điểm tâm cho tôi.

Tôi lê chân vào toilet, vừa soi gương thì máu lại bốc lên.

Trên người chi chít vết đỏ, ngay cả trên cổ cũng có làm tôi không khỏi hoài nghi tối qua tôi nhào vào Triệu Viễn Phong hay Triệu Viễn Phong nhào vào tôi?

Tôi đỏ mặt đứng ngẩn người trước gương, Triệu Viễn Phong đột nhiên gõ cửa, "A Bạch, xong chưa?

Ăn điểm tâm thôi."

Tôi kinh hãi, "Chưa...... chưa chưa......"

Chắc giọng tôi khẩn trương quá nên Triệu Viễn Phong mở cửa ra, "Sao thế?"

Tôi che ngực không biết trốn vào đâu, "Anh...... sao anh lại vào đây?"

Triệu Viễn Phong thấy tôi không sao thì thở phào một hơi.

Anh đi tới kề vào tai tôi hỏi, "Đang làm gì đó?"

"Em em...... không có......"

"Thẹn thùng à?"

Anh cười khẽ rồi khàn giọng bảo tôi, "Đừng sợ, hôm nay không cần đi làm đâu."

Nói xong lại cắn một cái vào cổ tôi.

Tôi: "......"

Đây là vấn đề đi làm hay không đi làm à?!
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
24. Tay ai?


"Anh......

Anh ra ngoài trước đi......"

Bầu không khí này quá bất thường, tôi để trần nửa thân trên, Triệu Viễn Phong khoác tay lên hông tôi, cắn cổ xong còn liếm nhẹ khiến tôi rùng mình vì nhột.

"Hử?"

Triệu Viễn Phong lại nói, "Anh cũng chưa đánh răng, đánh chung nhé?"

"Không được!"

Tôi cố sức đẩy anh ra ngoài, anh bám chặt cánh cửa không cam tâm, "Sao lại không được?

Tối qua chúng ta còn tắm chung nữa mà......"

Tôi "rầm" một tiếng khóa cửa lại.

Đó là Triệu Viễn Phong giả mạo đúng không?!

Sao cứ như đang say khướt thế kia?

Ăn điểm tâm xong, Triệu Viễn Phong hỏi tôi muốn anh dọn tới đây hay tôi dọn tới chỗ anh?

"Hả?"

Tôi mờ mịt.

"Thôi tới chỗ anh đi," Triệu Viễn Phong nói tiếp, "Nhà anh rộng, cũng gần công ty hơn."

"Không được!"

Anh và Lục Phương ở chung một cư xá, nếu bị Lục Phương thấy thì khác nào cả công ty đều biết?

"Vậy để anh chuyển tới đây."

Triệu Viễn Phong thỏa hiệp.

Ủa khoan, sao lại sống chung nhanh thế chứ?

Hôm qua anh vẫn còn là sếp tôi, hôm nay đã muốn ở chung rồi sao?!

"Em...... nhà em chật lắm," tôi lí nhí, "Anh đừng dọn tới thì hơn......"

Triệu Viễn Phong nhìn tôi rồi kéo tay tôi sang vuốt nhẹ, "Tại anh sốt ruột quá, thôi không sao, anh chờ em."

Anh dọn bát đũa vào bếp rửa, trong lòng tôi hỗn loạn nên muốn tìm Lâm Nhã tâm sự, mở điện thoại ra lại bị tin tức trong nhóm dọa đơ người.

Trong nhóm là ảnh chụp màn hình của Triệu Viễn Phong đăng trong vòng bạn bè.

Anh đăng một bức ảnh, trong ảnh là hai cánh tay với ngón áp út ngoéo vào nhau, phông nền là ga giường của tôi.

Đồng nghiệp A: Đậu!

Triệu tổng đang...... show ân ái đấy à?!

Đồng nghiệp B: Ở trên giường, huhuhu ở trên giường......

Đồng nghiệp D: Tin này hơi sốc à nha......

Đồng nghiệp A: Lần trước tôi còn cược là phụ nữ có chồng......

Triệu tổng, tôi sai rồi 【 Quỳ xuống 】 Đồng nghiệp C: Ê?

Hai cánh tay này hình như đều là nam mà?

Đồng nghiệp D: ......

Đồng nghiệp D: @C, Trần tổng nói cần tài liệu xx, cậu tìm gửi cho tôi đi.

Đồng nghiệp C: Ờ.

Lâm Nhã: Trời ạ, đáng yêu quá 【 Bưng mặt 】 Đồng nghiệp C: Đáng yêu?

Lâm Nhã: Ý tôi nói ga giường hình gấu nhỏ kìa【 Nghiêm túc 】 Đồng nghiệp D: @C, mau tìm tài liệu đi. ......

Tim tôi đập loạn xạ.

Trong ảnh là tay tôi và Triệu Viễn Phong, không biết anh chụp lúc nào nhưng rõ ràng có thể nhìn ra hai cánh tay đàn ông, Triệu Viễn Phong đây là...... trực tiếp công khai sao?

Tôi chạy tới xem vòng bạn bè của anh thì phát hiện anh đăng ảnh lên tầm bảy giờ sáng, lúc đó tôi vẫn chưa dậy.

Tôi nhìn đi nhìn lại bức ảnh này, khóe miệng nhịn không được cong lên, cuối cùng bấm like một cái.Tôi vào bếp lượn đến cạnh Triệu Viễn Phong, cúi đầu nhìn mũi chân mình rồi ấp úng nói, "Cuối tuần anh chuyển tới......

được không?

Em...... em sẽ giúp anh......"

Sau đó cằm tôi bị nâng lên, Triệu Viễn Phong chồm sang hôn chụt một cái, "Ừ, nghe lời bà xã."

Tôi vụt bỏ chạy.

Vành tai nóng bừng.

Cuối tuần đó anh xách vali tới.

Tôi ngập ngừng hỏi: "Không còn gì khác nữa à?"

Anh cười nói: "Nếu cần lại về lấy."

Tôi gật đầu rồi giúp anh xách vali vào phòng ngủ.

Anh nhễ nhại mồ hôi đi tắm, lại quên mang quần áo nên nhờ tôi lấy dùm.

Tôi cầm quần áo gõ cửa, "Triệu tổng......"

Cửa mở, một cánh tay duỗi ra đột ngột kéo tôi vào.

Lưng tôi dựa sát vách tường ướt sũng, Triệu Viễn Phong đứng chắn trước mặt tôi hỏi: "Em gọi anh là gì cơ?

Triệu tổng?"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
25. Gọi anh là gì?


Tôi chớp mắt mấy cái, cảm thấy hình tượng này quá kích thích nên vội vàng đưa quần áo cho Triệu Viễn Phong: "Anh......

Anh mặc đồ trước đi đã."

"Em đỏ mặt cái gì?"

Triệu Viễn Phong đưa tay xoa mặt tôi, "Đâu phải chưa thấy bao giờ."

Ai thấy chứ?!

Hôm đó tôi say thất điên bát đảo, có mà thấy quỷ!

"Em không có...... em ra ngoài trước đây."

Tôi vội vã chuồn đi nhưng Triệu Viễn Phong lại chơi ác chặn tôi lại, "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu, gọi anh là Triệu tổng à?"

Tôi có linh cảm không tốt, "......

Không đúng sao?"

"Ở công ty thì đúng," anh nói, "Còn ở nhà thì không đúng."

Tôi: "......"

Anh lại giở trò gì đây?

"Còn nhớ đêm đó em gọi anh là gì không?"

Anh hôn lên vành tai tôi, "Hai chữ."

Tôi nhịn không được run lên, trực giác cho biết đó không phải lời gì tốt lành, lại không muốn để anh nói ra nên cứng cổ đáp: "Lão Triệu!"

Anh bóp mông tôi, "To gan quá nhỉ?"

"Thì anh bảo hai chữ mà," tôi ôm mông cãi lý, "Cái khác thì em không nhớ."

"Không nhớ?"

Anh cười, "Vậy anh sẽ giúp em nhớ."

"Cái gì......"

Tôi chưa kịp nói hết thì Triệu Viễn Phong đã ném quần áo đi rồi nâng cằm tôi lên hôn nồng nhiệt.

"Ư ư......

Quần áo......"

Tôi nói đứt quãng, "Quần áo ướt kìa......"

Triệu Viễn Phong không nói năng gì mà liếm môi tôi, đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng rồi mút vào thật sâu, chẳng biết từ lúc nào tay anh đã xoa dọc từ hông lên xương sống làm tôi tê dại từng cơn.

Lần trước tôi uống say nên mơ hồ không rõ, còn bây giờ mọi giác quan như được phóng đại hết cỡ, Triệu Viễn Phong vuốt ve đến đâu thì nóng đến đó, lửa cháy khắp toàn thân thiêu đốt xương cốt tôi mềm nhũn.

Tôi nhịn không được ôm cổ anh thở hổn hển.

"A Bạch," Triệu Viễn Phong khàn giọng hỏi, "Nhớ ra chưa?"

Đầu óc tôi hỗn loạn tưng bừng, thở dốc nhìn anh.

Bỗng nhiên hơi thở của anh nặng nề hơn, vén áo tôi lên liếm ngực làm tôi khẽ run rẩy, nước mắt suýt ứa ra, "A a......

Anh đừng......"

Anh hôn dọc từ lồng ngực tôi xuống dưới, lột phăng quần tôi rồi vùi đầu vào......

Tôi rên khẽ một tiếng, dưới bụng siết chặt, vốn định đẩy anh ra nhưng mười ngón lại nhịn không được luồn vào tóc Triệu Viễn Phong, chân run suýt đứng không vững.

"Triệu Viễn Phong......

A......"

Tôi gấp rút thở dốc, lồng ngực phập phồng, đại não như bị điện giật, toàn thân run rẩy.

Triệu Viễn Phong đứng dậy mở vòi hoa sen rồi ôm tôi.

Tôi mềm nhũn đu bám trên người anh, dòng nước trượt xuống sống lưng, chỗ nào đó phía sau đột nhiên truyền đến cảm giác lạ lẫm.

Tôi vùi mặt trước ngực Triệu Viễn Phong, anh hôn cổ tôi, bờ môi cọ xát trên da.

"A Bạch......"

Anh đột nhiên gọi tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một ngọn lửa nóng đột nhiên tiến vào cơ thể làm tôi sợ hãi kêu lên, ôm cổ Triệu Viễn Phong rên rỉ: "A a......

Anh chậm một chút......

Đừng......"

Anh thở hổn hển, nâng mặt tôi lên hôn rồi cắn nhẹ môi dưới của tôi, mút vào liếm láp.

Môi sắp sưng rồi, tôi choáng váng nghĩ thầm.

"A Bạch," Triệu Viễn Phong buông tôi ra nói, "Bà xã, em nên gọi anh là gì?"

Mặt tôi đỏ tới mang tai, cắn môi không nói lời nào.

Anh cười một tiếng rồi ôm eo tôi hung hăng va chạm.

"A a......

Anh...... khốn...... a......"

Tôi phát run trong ngực anh, khóe mắt rưng rưng, nhịn không được cắn ngực anh.

"A Bạch......

A Bạch......"

Ngực anh phập phồng dữ dội, động tác càng nhanh hơn, tiếng khóc của tôi lớn dần, cuối cùng thanh âm vỡ vụn, nằm gục trên vai anh gọi: "Triệu Viễn Phong......

Ông xã......"

Trong cơ thể bỗng nhiên bị rót vào một luồng nóng hổi, nóng đến nỗi tôi đứng không vững.

Sau đó Triệu Viễn Phong lại ôm tôi cọ xát không biết bao lâu, tôi đã cạn kiệt sức lực, cuối cùng lúc ngủ trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: Tôi muốn đánh chết Triệu Viễn Phong!
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
26. Em có ông xã


Khi tôi dậy thì trời đã tối, trong phòng bật đèn ngủ tỏa ánh sáng vàng ấm áp.

Chẳng biết Triệu Viễn Phong không ngủ hay dậy sớm, nằm ôm tôi trong chăn cười tủm tỉm, "Dậy rồi à?"

Tôi nhích người ra khỏi vòng tay anh rồi quấn chăn quay đi, không thèm để ý tới anh.

"Sao thế?

Dỗi à?"

Triệu Viễn Phong kéo chăn tôi ra, "Coi chừng ngộp đấy."

Tôi níu chăn cáu kỉnh: "Anh đi đi!"

Anh dừng một chút rồi thả chăn ra, không có động tĩnh gì.

Tôi tò mò kéo chăn xuống, thấy anh ngồi bên giường cầm điện thoại lạch cạch gõ chữ.

"Anh làm gì đó?"

Tôi tức giận hỏi.

"Đăng lên vòng bạn bè của em," anh quay lại nhìn tôi nói, "Hỏi xem làm vợ giận thì phải làm sao?"

"Không được!

Đăng cái đầu anh í!

Lần trước hai cánh tay kia suýt nữa đã bị người ta nhận ra, anh không ngồi yên được à?!"

Tôi ngồi phắt dậy cướp điện thoại của anh, lại vô ý đụng tới chỗ nào đó sau lưng làm tôi hít hà vì đau.

"A Bạch, đừng nhúc nhích," Triệu Viễn Phong vén chăn tôi lên, "Để anh xem nào......"

Tôi hốt hoảng giữ chặt chăn, "Không muốn, anh đi ra đi!"

"Ngoan, ông xã nhìn chút thôi."

Tai tôi đỏ lên, "Anh......

Anh còn dám nói nữa à, tại anh hết đó......"

"Vâng vâng vâng, đều tại anh cả," anh nghĩ ngợi rồi nói, "Hay là anh đi mua sầu riêng về quỳ nhé?"

Tôi tưởng tượng ra hình ảnh kia, nhịn không được ôm chăn cười, "Ha ha ha ha ha......"

"Nhưng anh sợ quỳ đến mai đầu gối không đi ra ngoài được, ngày mai anh định dẫn em đi ăn hải sản......"

Tôi ngẩng đầu lên, "Hải sản?"

"Ừ," anh khoa tay mô tả, "Tôm hùm to vậy nè, cua to vậy nè......"

Tôi nuốt nước bọt, "Thật không?"

"Thật," anh xoa vành tai tôi nói, "Ăn xong chúng ta đi xem phim được không?"

Tôi gật đầu.

"Vậy để anh xem chỗ phía sau cho em được không?

Lỡ sưng thì phải bôi thuốc, nếu không ngày mai không đi ăn hải sản được đâu."

Tôi: "......"

Tôi nghĩ lần sau anh mà còn dám ức hiếp tôi như thế thì nhất định phải bắt anh quỳ vỏ sầu riêng đến sáng!

Lần này......

Lần này thì bỏ qua đi.

Hôm sau anh dẫn tôi đi ăn hải sản thật.

Tôm hùm rất to, tôi ăn no cành hông nên dựa vào ghế không đi nổi, cuối cùng vẫn bị Triệu Viễn Phong kéo đi.

Còn sớm nên phim chưa chiếu, Triệu Viễn Phong kéo tôi đi dạo bên hồ.

Đi chưa được mấy bước tôi đã ngồi xổm xuống đất than vãn đi hết nổi rồi.

Thế là Triệu Viễn Phong cõng tôi lên.

Tôi hơi ngại ngùng nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng anh.

Anh cõng tôi đi dọc theo bờ hồ, đang đi thì bỗng nhiên cách đó không xa có đứa bé trai chỉ vào chúng tôi, níu áo mẹ nó nhõng nhẽo, "Mẹ, con cũng muốn cõng."

Mặt tôi đỏ ửng, thúc giục Triệu Viễn Phong thả tôi xuống.

Nhưng Triệu Viễn Phong không chịu, anh nói chúng tôi không giống nhau.

Đương nhiên không giống rồi, nó là con nít còn tôi là người lớn, chẳng phải càng mất mặt hơn sao?!

Triệu Viễn Phong lại nói, em có ông xã còn nó thì không.

Tôi: "......"

Tôi vùi mặt vào vai anh cười trộm suốt đoạn đường.

Đi dạo xong thì phim bắt đầu chiếu.

Bộ phim này rất nổi tiếng, tôi xem mê say, thậm chí quên cả nói chuyện với Triệu Viễn Phong.

Lúc phim sắp kết thúc, Triệu Viễn Phong đột nhiên chồm sang hỏi tôi, "Em có biết trong rạp chiếu phim thường xảy ra chuyện gì nhất không?"

Tôi nhìn chung quanh tối om như mực rồi thì thào, "Dọa ma à?"

Triệu Viễn Phong đầy vẻ bất đắc dĩ, đưa tay véo mặt tôi, "Ngốc."

"Chứ là gì?"

"Là cái này nè......"

Nói xong anh nghiêng người sang hôn tôi.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
27. Đó là đàn ông của tôi!


Từ rạp chiếu phim ra, Triệu Viễn Phong nắm tay tôi thong thả trở về.

Tôi nhớ lại nụ hôn vừa rồi thì mặt nóng bừng, len lén nắm chặt tay Triệu Viễn Phong.

Anh quay sang nhìn tôi, khóe miệng cong lên rồi tiếp tục đi tới phía trước, dọc đường còn ngâm nga một điệu dân ca.

Ánh trăng rọi xuống đường phản chiếu hai cái bóng thật dài.

Sau khi ở chung với Triệu Viễn Phong, tôi đều đi làm ké xe anh.

Nhưng tôi không dám vào công ty chung với anh, lần nào cũng bảo anh đi trước còn tôi lề mề ở bãi đỗ xe một hồi mới đi.

Trước đó trong nhóm bàn tán khí thế ngất trời, tôi lại yên lặng giả chết, tôi chỉ sợ họ biết sẽ đánh mình chết.

Triệu Viễn Phong rất không vui, lần nào cũng đè tôi ra cắn mấy cái rồi mới chịu đi.

Có lần suýt bị Lục Phương trông thấy, tôi quýnh lên, bất thình lình đẩy Triệu Viễn Phong ra.

Sau đó đầu anh va vào cửa sổ xe.

Tôi áy náy nhìn anh.

"Đêm nay xử em sau."

Triệu Viễn Phong hung tợn nói, sau đó xoa đầu xuống xe chào hỏi Lục Phương.

"Sao các cậu lại đi chung xe thế?"

Lục Phương hỏi.

"Đường......

Trên đường tình cờ gặp."

Tôi vội vã xuống xe chuồn mất, "Cám ơn Triệu tổng, tôi vào trước nhé."

Tôi đang chạy thì nghe Lục Phương hỏi Triệu Viễn Phong: "Sao thế?

Đau đầu à?"

"Đau tim."

"Đau tim mà cậu xoa đầu làm gì?"

"......

Thì chạy lên đầu!" ......

Trong công ty chúng tôi vẫn là cấp trên và cấp dưới, cố gắng làm ra vẻ bình thường không để người ta phát hiện.

Nhưng luôn có một vài thói quen thỉnh thoảng xuất hiện.Ví dụ như tôi ngủ trưa làm mặt hằn ra dấu đỏ, Triệu Viễn Phong sẽ đưa tay xoa cho tôi.

Ví dụ như tôi vừa đói thì sẽ nằm ườn ra bàn gào lên với Triệu Viễn Phong, gào xong mới nhớ ra đang ở công ty.

Ví dụ như Triệu Viễn Phong hở tí lại đòi hôn tôi......

Cũng may trong văn phòng ngoại trừ chúng tôi chỉ có Lâm Nhã, cô ấy cần cù làm việc không chớp mắt, hình như vẫn chưa phát hiện có gì không đúng.

Thỉnh thoảng trong nhóm lại đoán người yêu của Triệu Viễn Phong là ai?

Họ có kết hôn không?

Kết hôn ở đâu?

Kết hôn thì công ty có cho nghỉ không?

Nghỉ mấy ngày......

Những lúc như vậy tôi luôn ôm điện thoại cười ngây ngô cứ như hai chúng tôi sắp kết hôn thật.

Hôm nọ tôi đi đưa tài liệu cho một công ty khác, trên đường về thấy trong nhóm đăng tấm ảnh: Một nam sinh rất thanh tú khoác tay Triệu Viễn Phong, hai người cười hết sức vui vẻ.

Đồng nghiệp A: Đù!

Đây không phải người yêu Triệu tổng đấy chứ?!

Đồng nghiệp B: Chắc vậy rồi, lúc nãy Triệu tổng còn đích thân xuống lầu đón cậu ấy mà.

Đồng nghiệp D: Đã tìm tới tận công ty, Triệu tổng không định giấu nữa à?

Đồng nghiệp E: Đáng yêu thế kia thì làm sao bà đây đánh tay đôi được nữa?!

Đồng nghiệp A: Chị vẫn chưa từ bỏ à?

Đồng nghiệp E: Nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, bà đây không cam tâm!

Đồng nghiệp B: Cậu bé đáng yêu như vậy, chị đừng có hù dọa người ta.

Đồng nghiệp D: Phải đấy, coi chừng bạn trai cậu ấy trừ lương chị bây giờ. ......

Tôi nhìn hai người thân mật trong ảnh và tin nhắn trong nhóm, lửa giận từ từ bốc lên, mắng Triệu Viễn Phong là đồ khốn, còn kích động trả lời đồng nghiệp D một câu: Đàn ông của cậu ta gì chứ!

Đó là đàn ông của tôi!

Nhắn xong tôi mới tỉnh hồn, luống cuống xóa đi.

Nhưng đã muộn.

Đồng nghiệp D gửi một cái meme: 【 Mang thai thì cứ nói thẳng đi, xóa làm gì, mọi người sẽ giúp cậu nghĩ cách 】

Sau đó một tin nhắn khác hiện lên: Ủa khoan, cậu mới nói cái gì?!

Á đù!
 
Back
Top Bottom