Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay

[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
28. Trùm bao bố?


Đồng nghiệp A: Đù!

Đồng nghiệp B: Đù!

Đồng nghiệp E: Đù!

Đồng nghiệp C: Đù!

Đồng nghiệp C: Tui mới tới, xảy ra chuyện gì?

Lâm Nhã: Tiểu Bạch nói Triệu tổng là đàn ông của cậu ấy.

Tôi: Tôi không phải, tôi không có!

Lâm Nhã trực tiếp tung ảnh chụp màn hình ra.

Sao chị nhanh tay quá thế?!

Đồng nghiệp A: A.

Đồng nghiệp B: A a.

Đồng nghiệp C: A a a.

Đồng nghiệp D: A a a a.

Đồng nghiệp E: A a a a a. ......

Tôi không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn thừa nhận: Thôi được, là thật đó.

Đồng nghiệp A: A!

Đồng nghiệp B: A a!

Đồng nghiệp C: A a a!

Đồng nghiệp D: A a a a!

Đồng nghiệp E: A a a a a! ......

Tâm tình tôi sa sút, không muốn diễn với họ nữa: Nhưng sắp chia tay rồi.

Nam sinh trong tấm ảnh kia có phải là người trước đây Triệu Viễn Phong thích không?

Nếu cậu ấy chịu hẹn hò với Triệu Viễn Phong......

Đồng nghiệp A: Biết đâu đó là bạn Triệu tổng thì sao?

Tôi: Cậu nắm tay bạn mình à?

Đồng nghiệp D: Cũng đâu phải không được......

Đồng nghiệp E: Tiểu Bạch đừng sợ, tiểu yêu tinh gì chị cũng trùm bao bố hết!

Tôi: ......

Chị bình tĩnh lại đi......

Đồng nghiệp B: Tui đi mua bao bố đây!

Đồng nghiệp D: Mua hai cái nhé, càng dày càng tốt!

Tôi: ......

Tôi: Không nói với mọi người nữa, tôi sắp tới công ty rồi.

Đồng nghiệp D: Tiểu Bạch đừng sợ, chúng tôi đều ở đây, lúc nào cũng trùm bao bố được hết. ......

Trong lòng tôi chua xót, nếu Triệu Viễn Phong quyết định ở bên người khác thì có phải tôi nên dứt khoát buông tay, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia xa, đừng làm nhau thêm khó xử?

Nhưng hai ngày trước chúng tôi còn đi xem nhà cơ mà.

Triệu Viễn Phong nói muốn có ngôi nhà thuộc về chúng tôi.

Anh còn nhớ lời mình nói không?

Tôi đến công ty, đứng tần ngần ở cửa phòng làm việc rất lâu mới quyết định đi vào.

Trong văn phòng chỉ có một mình Triệu Viễn Phong.

Nam sinh kia đâu?

"Về rồi à."

Triệu Viễn Phong đi tới kéo tôi ngồi xuống, "Nghỉ một lát đi, anh có chuyện muốn nói với em."

Trong lòng tôi run lên, anh muốn chia tay tôi đúng không?

Ngay cả tan sở cũng không chờ nổi sao?

"Em biết rồi."

Tôi nói khẽ.

"Em biết rồi à?"

Triệu Viễn Phong thoáng kinh ngạc, "Vậy em chịu không?"

"Em......"

Trên đường về tôi đã tưởng tượng ra cảnh này rất nhiều lần, tôi cứ đinh ninh mình sẽ thản nhiên nói với anh, chia tay thì chia tay, ai mà thèm!

Nhưng bây giờ miệng tôi mở rộng mà cái gì cũng không nói được.

Vừa nghĩ tới sau này Triệu Viễn Phong sẽ ôm người khác gọi "bảo bối" thì tôi vừa tức vừa buồn, chỉ hận không thể đạp anh mấy cái.

Chính anh nói muốn ở bên tôi, dựa vào cái gì nói chia tay là chia tay?!

Mũi tôi cay xè, hốc mắt đỏ lên, "Em không chịu!"

Tôi gào lên với anh, "Em không cho phép!

Rõ ràng anh đã nói......

Dựa vào cái gì......"

Triệu Viễn Phong giật nảy mình, "Sao lại khóc?

Ngoan, em không chịu thì chúng ta không mua nữa, đừng khóc......"

"Em......

Hả?

Mua cái gì?"

Không phải muốn chia tay à?

"Ngôi nhà hai ngày trước chúng ta đi xem ấy," Triệu Viễn Phong nói, "Anh thấy cũng được lắm, nếu em thích thì chúng ta mua luôn, chẳng phải em nói biết rồi à?"

"Nhà?"

Tôi mờ mịt, vừa định hỏi anh về nam sinh kia thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, nam sinh kia đứng ở cửa nhìn tôi rồi lại nhìn Triệu Viễn Phong, giật mình nói: "Anh Hai, sao anh chọc anh dâu khóc vậy?!"

Tôi: Anh Hai?

Anh dâu?

Cậu ấy đi tới hỏi tôi: "Anh dâu, anh em bắt nạt anh đúng không?

Để em đánh ảnh cho anh nha."

Tôi: "Hả?"

"Thôi đừng ồn nữa," Triệu Viễn Phong giới thiệu với tôi, "Đây là em trai anh, Tiểu Hủ."

"Em trai?"

Triệu Viễn Phong gật đầu, "Em ruột đấy."

Đầu óc tôi co lại, nhìn Triệu Hủ hỏi: "Em không bị trùm bao bố đấy chứ?"

Triệu Viễn Phong, Triệu Hủ: ???
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
29. Ông xã đau đầu


Cuối cùng tôi phải nói Đông nói Tây mới lảng sang chuyện khác được.

Triệu Hủ đang học đại học ở một thành phố khác, lần này là trốn học tới đây.

"Sao nó lại trốn học?

Anh không tức giận à?"

Trên đường đi ăn cơm, tôi lén hỏi Triệu Viễn Phong.

Triệu Viễn Phong véo mặt tôi cười nói: "Nó tới thăm anh dâu thì làm sao anh tức giận được chứ?"

Tôi xoa mặt lẩm bẩm: "Ai là anh dâu nó chứ......"

Triệu Viễn Phong lại véo tai tôi, cố ý hỏi: "Í?

Sao tai em đỏ thế này?"

Tôi quay đi làm ngơ.

Triệu Hủ nhìn thì gầy nhưng ăn rất khỏe, nửa bàn đồ ăn đều bị nó xử lý sạch sẽ, còn kêu gào đòi ăn khuya.

Tôi hoài nghi ở trường nó bị đói thảm rồi.

Nhưng Triệu Viễn Phong nói từ nhỏ nó đã ăn nhiều, chỉ là không mập thôi.

Nó cũng nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt từ mèo hoang ở trường cho đến ông già ngoài cổng, cơm đã ăn xong mà nó vẫn chưa kể hết, cuối cùng Triệu Viễn Phong đưa chìa khoá nhà cho nó, dặn nó ngày mai về trường rồi đuổi nó đi.

Trên đường về, tôi nhớ lại Triệu Viễn Phong nói mua nhà.

Nhà kia tôi cũng rất thích, ánh sáng tốt, cảnh vật chung quanh cũng không tệ.

Thế là sau khi về nhà tôi lấy hết thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho Triệu Viễn Phong.

Tôi nghĩ đây là nhà của hai chúng tôi nên phải mua chung mới được.

Triệu Viễn Phong dở khóc dở cười nhìn mấy tấm thẻ ngân hàng, anh nói cứ để anh trả tiền, dù sao tiền của anh cũng là tiền của tôi.

Tôi nói không được, đây là tiền tôi để dành lấy vợ, chính là dùng để mua nhà.

Triệu Viễn Phong cười như đồ ngốc rồi gật đầu lia lịa, "Ừ ừ, tiền lấy vợ của A Bạch đương nhiên phải cho anh rồi, vậy anh đem tiền lấy chồng của anh ra nhé?"

Tôi: "......"

Anh thật lắm trò.

Sau đó chúng tôi mua ngôi nhà kia rồi dọn tới ở suốt năm năm.

Trong năm năm này tôi đã quen ban đêm rúc vào ngực Triệu Viễn Phong ngủ, buổi sáng bị anh kéo ra khỏi chăn.

Quen mùa đông chạy chân trần trong nhà, sau đó bị Triệu Viễn Phong mắng rồi bế đi mang giày.

Quen buổi tối ra ngoài tản bộ rồi chơi xấu bắt anh cõng tôi về......

Trong năm năm này tôi rất muốn dẫn Triệu Viễn Phong về ra mắt mẹ tôi, nhưng bà không biết người mà tôi hay khen qua điện thoại là đàn ông.

Tôi nói bóng gió để thử thăm dò cách nhìn của bà đối với tình yêu đồng giới, nhưng sự ghê tởm trong lời nói của bà khiến tôi lần lữa không dám thú nhận.

Tôi nghĩ bà sẽ tức giận, sẽ phản đối, nhưng tôi không ngờ bà lại dùng cách cực đoan như vậy.

Tôi biết lần này chia tay không thể trách Triệu Viễn Phong, anh còn có thể làm gì?

Nhưng tôi phải nghĩ kỹ xem chúng tôi có thể tiếp tục bên nhau được không, anh có rời đi nữa không......

Tôi ở lì trong nhà vài ngày, muốn tìm việc cũng không có tâm trạng, một người một mèo như sắp mốc meo tới nơi.

Ngày nào Triệu Viễn Phong cũng tới nhưng tôi không chịu mở cửa nên anh đành phải thở dài ra về.

Hôm nay Triệu Viễn Phong gọi điện cho tôi nói anh dự tiệc uống rượu nhiều quá, hỏi tôi có thể tới đón anh không.

Tôi không để ý tới anh, bên cạnh anh nhiều người như vậy thể nào chẳng có người lái xe dùm.

Sau đó cũng không biết anh về bằng cách nào, chắc uống say quá nên vừa gõ cửa vừa gọi to: "A Bạch, mở cửa ra được không?

Ông xã đau đầu quá......"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
30. Ngọt không?


Triệu Viễn Phong đứng ngoài cửa lèm bèm làm tôi tức chết, mở cửa ra mắng anh, "Ai là ông xã chứ?

Ồn ào quá!"

Anh lập tức bổ nhào vào người tôi, "A Bạch, anh đau đầu quá......"

"Ai bảo anh uống cho lắm vào, đáng đời!"

Toàn thân anh nồng nặc mùi rượu, ôm tôi dụi dụi hệt như con gấu lớn, còn tủi thân nói, "Em không thèm để ý anh, anh khó chịu......"

Tôi thở phì phò kéo anh vào ghế salon.

Uống nhiều rượu như vậy không khó chịu mới lạ!

Tôi vào bếp pha nước mật ong cho anh, lúc đi ra thì thấy Tiểu Hoàng đang liếm mặt anh, Triệu Viễn Phong mơ màng ôm hôn Tiểu Hoàng, "A Bạch......"

Sau đó miệng dính đầy lông mèo.

Tôi cười ngặt nghẽo suýt làm đổ nước mật ong.

Say đến nỗi người hay mèo cũng không phân biệt được sao?

Tôi bế Tiểu Hoàng về ổ mèo rồi gọi Triệu Viễn Phong dậy uống nước mật ong.

Anh ngoan ngoãn uống hết, nhưng vừa để ly xuống thì lại bất thình lình ôm tôi ngã nhào xuống ghế salon, "A Bạch, đừng giận nữa được không?"

"Anh tránh ra đi, nặng chết được......"

Lần nào uống say cũng thế này, bị trúng độc cồn à?!Anh càng ôm chặt hơn, "Không muốn, em lại đuổi anh đi......"

Anh say thế này thì có đi nổi không?!

"Tôi không đuổi anh được chưa?

Anh buông ra đi."

"

Sau này cũng đừng đuổi nhé?"

Còn được đằng chân lân đằng đầu nữa à?

Tôi nghĩ gã khốn Triệu Viễn Phong này đã say khướt như vậy thì ngày mai tỉnh lại sẽ quên phứt đi thôi, so đo với anh làm gì?

"Ừ," tôi nói qua quýt, "Không đuổi, buông ra được chưa?"

Anh cười khúc khích hôn tôi một cái, "A Bạch thật tốt."

Hôm sau tôi phát hiện mình sai rồi, gã khốn này cái gì cũng nhớ cả.

"Em nói sẽ không đuổi anh đi mà, A Bạch," anh bám chặt cửa chưa từ bỏ ý định, "Tối qua em hứa với anh rồi còn gì......"

Tôi lập tức cảm thấy bị lừa, say rượu mà thế à?!

Ba giây sau, tôi quyết định anh không say thì tôi trở mặt.

Tôi nói tỉnh bơ, "Tôi có nói vậy đâu, anh mơ à?"

Triệu Viễn Phong: "......"

Mười phút sau, Triệu Viễn Phong bất đắc dĩ nói: "Thật ra anh có chuyện muốn nói với em."

Tôi: "Gì?"

Triệu Viễn Phong: "Tháng sau Tiểu Hủ phải thi nghiên cứu sinh nên muốn tới đây thư giãn đầu óc.

Em cũng biết mà, năm ngoái nó thi rớt nên năm nay bị áp lực tâm lý khá lớn."

Tôi gật đầu.

"Nếu nó biết chúng ta cãi nhau thì sẽ lo lắm, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi."

Tôi: "......"

"A Bạch," Triệu Viễn Phong rụt rè nói, "Mấy ngày tới Tiểu Hủ ở đây tạm thời em đừng giận anh nữa được không?"

Tôi: "......"

Tôi không nghĩ nó sẽ quan tâm nhiều đến thế.

Nhưng tôi cảm thấy năm ngoái Triệu Hủ thi không đậu thật sự rất tội nghiệp, có lẽ không nên làm nó phiền lòng, để nó vui vẻ ở đây chơi mấy ngày......

Cuối cùng tôi vẫn đáp ứng vì lần đầu gặp mặt nó đã nói một câu "Anh dâu, anh em bắt nạt anh đúng không?

Để em đánh ảnh cho anh nha."

Tôi và Triệu Viễn Phong đến trạm xe lửa đón Triệu Hủ.

Lúc đầu Triệu Viễn Phong bảo nó đi máy bay nhưng nó không chịu mà nhất quyết đòi đi xe lửa, bảo là muốn ngắm phong cảnh gì đó.

Thời tiết rất nóng, xe Triệu Hủ vẫn chưa tới trạm, tôi lẩm bẩm đòi ăn kem ly, thế là tôi và Triệu Viễn Phong vừa ăn kem vừa chờ Triệu Hủ.

Tôi cầm ly kem nhìn trái ngó phải, đột nhiên nghe thấy Triệu Viễn Phong nói: "Kem tan hết rồi."

Sau đó anh thò đầu sang cắn một miếng kem lớn của tôi.

Tôi lập tức nổi quạu, "Sao anh ăn vụng kem của tôi?!"

Còn chưa nói hết thì Triệu Viễn Phong đã chụp lấy gáy tôi hôn lên.

Giữa răng môi vừa ngọt ngào vừa lạnh buốt.

"Có ăn vụng đâu," Triệu Viễn Phong lui ra nói, "Trả lại em rồi đấy, ngọt không?"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
31. Em coi chừng té xuống đấy


Tôi nhếch miệng sửng sốt nửa ngày, ly kem trong tay suýt nữa rơi mất.

Triệu Viễn Phong đúng là ngày càng không biết xấu hổ.

"Ngọt cái đầu anh!"

Tôi đẩy anh ra, đang định trét kem lên mặt anh thì anh đột ngột ôm tôi vào lòng thì thào: "Tiểu Hủ đến kìa."

Tôi quay đầu lại, Triệu Hủ kéo vali đi tới gọi: "Anh Hai, anh dâu!" ......

Nó đúng là gọi riết thành nghiện rồi, lần nào cũng uốn nắn nó gọi tôi là anh mà nó vẫn không nhớ được......

Triệu Viễn Phong đón lấy vali của Triệu Hủ rồi hỏi thăm vài câu.

Triệu Hủ ngồi xe lửa mấy tiếng nên kêu gào đói bụng, chúng tôi tiện đường đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cho Triệu Viễn Phong trổ tài.

Triệu Hủ vừa về nhà đã đùa giỡn với Tiểu Hoàng, một người một mèo chạy khắp nhà, chạy vào thư phòng không biết nghịch thế nào làm cả đống sách từ trên giá rơi xuống.

Triệu Hủ sợ bị Triệu Viễn Phong mắng nên luống cuống nhét về chỗ cũ.

Tôi đi tới phụ một tay, thấy trong đống sách có cuốn sổ nhỏ không biết ghi chép gì.

Lúc này Triệu Viễn Phong ở ngoài gọi chúng tôi ra ăn cơm, tôi tiện tay nhét nó lên kệ.

Sau bữa ăn, Triệu Hủ mãn nguyện ôm Tiểu Hoàng ngồi phịch trên ghế salon, Triệu Viễn Phong dọn bếp còn tôi gọt trái cây.

Triệu Hủ ăn trái cây cảm động nói: "Thì ra bây giờ anh em nấu ăn ngon như vậy, anh dâu, cám ơn anh nhé!

Nếu không có anh thì chắc giờ này anh em còn chưa biết nấu mì đâu!"

Tôi cười ngượng, trong lòng lại buồn rầu nghĩ đâu phải anh nó học nấu ăn vì tôi, ban đầu là vì "bảo bối" của anh, sau này trời xui đất khiến mới sống chung với tôi......

Có lẽ Triệu Hủ bị bữa cơm này của Triệu Viễn Phong mua chuộc nên khen anh hết lời, tâng bốc đến mức tôi còn tưởng Triệu Viễn Phong bỏ thuốc gì trong cơm, trước kia lúc nào nó cũng tìm cơ hội nói xấu anh mình cả.

Ban đêm tôi dọn dẹp phòng khách cho Triệu Hủ ngủ.

Vì đã hứa không để Triệu Hủ biết chúng tôi chia tay nên không thể để Triệu Viễn Phong ngủ salon được.

"Anh ngủ xa ra, không được lại gần đây!"

Trước khi ngủ tôi cảnh cáo Triệu Viễn Phong, mình cũng nằm cách xa anh.

Triệu Viễn Phong: "......

Em coi chừng té xuống đấy."

"Không có đâu......

Á......"

Tôi xoay người muốn cãi, vừa nhúc nhích thì suýt nữa té xuống thật, may mà Triệu Viễn Phong nhanh tay lẹ mắt ôm tôi vào lòng.

"Ngoan, không sao......"

Triệu Viễn Phong bày ra vẻ mặt thấy-chưa-anh-biết-ngay-mà, "Đừng ngủ xa như vậy được không?"

"Ai thèm anh ôm!"

Tôi vùng ra khỏi ngực anh rồi nằm quay lưng về phía anh.

"Thôi thôi," anh kéo chăn đắp cho tôi rồi hôn cổ tôi một cái, "Ngủ ngon nhé."

Tôi lười so đo với anh nên nhắm mắt lại ngủ.

Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đang nép vào ngực Triệu Viễn Phong, ngực dán ngực, chân quấn chân.

Triệu Viễn Phong cựa quậy tỉnh giấc, rất tự nhiên hôn chóp mũi tôi cười nói: "A Bạch, buổi sáng tốt lành."

Tôi lạnh lùng nhìn anh.

"......

Em ngủ thêm lát nữa đi," anh giả ngu nói: "Anh đi làm bữa sáng đây."

Sau đó xuống giường chạy mất.

Tôi nằm trên giường chốc lát rồi đứng dậy rửa mặt, lúc đi ra Triệu Viễn Phong và Triệu Hủ đều ở trong bếp.

Tôi vừa đi tới thì nghe Triệu Hủ nói: "Anh Hai, rốt cuộc anh làm gì để anh dâu giận vậy?

Hôm qua em khen anh lâu như vậy mà ảnh chẳng ừ hử gì cả."

Triệu Viễn Phong: "Vậy thì khen tiếp đi."

Triệu Hủ: "Em hết tìm được từ rồi!"

Tôi: "......"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
32. Anh ước ao đã lâu, cuối cùng mới được toại nguyện


Tôi âm thầm đứng ở cửa bếp, khi Triệu Viễn Phong xoay người lại thì giật nảy mình, "A......

A Bạch......"

Tôi quắc mắt trừng anh.

Triệu Hủ thấy vậy lập tức ôm Tiểu Hoàng chạy ra ngoài, "Anh Hai, anh dâu, Tiểu Hoàng dẫn em đi dạo......

À không phải, em dẫn Tiểu Hoàng đi dạo nhé......"

Lời chưa nói hết mà người đã chạy mất dạng.

Triệu Viễn Phong chột dạ nhìn tôi, "A Bạch, sao...... sao thế em......"

"Triệu Viễn Phong, anh lại gạt tôi!"

Cái gì mà sợ Triệu Hủ lo lắng nên đừng để nó biết chúng tôi chia tay, rõ ràng Triệu Hủ đã biết rồi còn đâu!

"Không phải," Triệu Viễn Phong giải thích, "Anh đâu có nói, hôm qua Tiểu Hủ tự nhìn ra mà......

Mỗi lần em không vui đều hiện rõ trên mặt......"

"Vậy sao anh không nói tôi biết?!

Tối qua còn gạt tôi đóng kịch với anh nữa!"

"Anh sợ em thật sự không để ý tới anh nữa," Triệu Viễn Phong ôm chặt tôi nói, "A Bạch, anh sợ lắm, đêm nào cũng gặp ác mộng em bỏ anh chạy mất, anh làm thế nào cũng không tìm được em......"

"Chính anh bỏ tôi trước chứ......"

Nghĩ tới chuyện này mũi tôi lại cay xè.

"Xin lỗi, A Bạch, anh biết lỗi rồi," Triệu Viễn Phong ôm tôi chặt hơn, "Mẹ em đã hứa với anh sẽ không ép em mà chỉ để em đi xem mắt, nếu em thật sự không thích phụ nữ thì sau này bà ấy sẽ mặc kệ chúng ta......

Anh sợ bà ấy tự làm mình bị thương......

Bà ấy không cho anh nói em biết, không cho anh gặp em, muốn anh rời xa em......Anh không ngờ bà ấy lại......

Xin lỗi......"

"A Bạch, những ngày qua anh cũng không biết mình sống thế nào nữa, không gặp được em thì anh lại hốt hoảng......"

Anh tưởng tôi không đau khổ sao?

Mấy ngày nay tôi có chỗ nào khá hơn chứ?

"A Bạch, tha thứ cho anh được không?

Anh không muốn chia tay với em......

Anh muốn thấy em mỗi ngày, chúc em buổi sáng tốt lành, chúc em ngủ ngon, muốn em vui thì hôn anh một cái, không vui thì hờn dỗi với anh, muốn nấu cho em ăn, em muốn ăn gì anh cũng sẽ học......"

Tôi vốn đang đỏ hoe mắt, nghe anh nói học nấu ăn thì lại tức, "Có phải anh học nấu ăn vì em đâu," tôi đẩy anh ra, "Anh học vì "bảo bối" của anh đấy chứ!"

Triệu Viễn Phong nhất thời chưa hiểu ra, "Hả?"

"Triệu Viễn Phong, em biết vốn dĩ người anh thích không phải em," tôi vò mẻ không sợ nứt, "Trong lòng anh có bảo bối khác, ở bên em chỉ vì say rượu xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới miễn cưỡng......"

"Cái gì?

Bảo bối nào?

Không phải em đó sao?"

"Không phải!"

"Thật không có mà, anh chỉ có mình em là bảo bối thôi."

"Anh nói dối, em thấy hết rồi, lần đầu anh nấu cho em ăn, em bị hóc xương cá, anh viết trên điện thoại là sau này nấu cá cho bảo bối phải gỡ hết xương còn gì!"

Triệu Viễn Phong ngửa đầu nghĩ ngợi, sau đó nói, "Ừ đúng rồi, anh tự nhắc mình lần sau nấu cá cho em phải gỡ sạch xương, lần đó em bị hóc xương làm anh đau lòng muốn chết."

"Anh gạt người, lúc đó chúng ta còn chưa hẹn hò thì sao em là bảo bối của anh được?!"

Triệu Viễn Phong dở khóc dở cười, "Thì anh gọi trong lòng cho đã nghiền mà, đâu chỉ bảo bối mà anh còn gọi vợ nữa kìa......"

Tôi vẫn không tin, ai biết có phải anh đang bịa chuyện gạt tôi không.

"Em đi theo anh."

Anh kéo tôi vào thư phòng rồi lấy từ trên giá sách xuống một cuốn sổ nhỏ, chính là cuốn hôm qua tôi thấy.

Anh đưa sổ cho tôi, "Mở ra xem đi."

Tôi mở ra trang thứ nhất, thấy phía trên viết mấy dòng chữ: Cậu ấy cười với mình.

Cậu ấy thích ăn canh chua cá, cứ ăn cay thì lại đỏ mặt.Hôm nay cậu ấy bị tuột dây giày, suýt nữa thì ngã sấp mặt.

Cậu ấy luôn đến công ty trễ, ngủ nướng chứ gì?

Ba ngày rồi cậu ấy không đến tìm mình, có phải Lục Phương rảnh quá rồi không? ......

Tôi lật vài trang đều thấy những câu như vậy, nhưng phía sau dần đổi cách xưng hô.

Người trong công ty đều gọi cậu ấy là Tiểu Bạch, mình không muốn gọi giống người khác, mình muốn gọi cậu ấy là......

A Bạch.A Bạch ngủ trưa làm mặt hằn vết đỏ, rất muốn xoa cho cậu ấy......

Muốn đi ăn cơm chung với A Bạch.

A Bạch ngủ thiếp trên xe, mình nhịn không được hôn cậu ấy một cái, cậu ấy đánh mình......

A Bạch rất thích ăn hàng, nếu mình biết nấu ăn thì cậu ấy có thích mình hơn không?

Mỗi ngày đều muốn thấy cậu ấy...... ......

Tối qua bảo bối để mình hôn!

Mặc dù mình uống say......

Bảo bối rất sợ đi nhà ma, sau này không được dọa cậu ấy sợ.

Bảo bối khen mình lợi hại!

Dù chỉ là nấu cơm thôi......

Lần sau nấu cá cho bảo bối ăn phải gỡ hết xương mới được.

Bảo bối bị bệnh......

Lại được hôn bảo bối rồi!

Mặc dù cậu ấy cắn mình......

Bảo bối mua cho mình gối dựa và trà nhài! ......

Vợ thật đáng yêu!

Vợ lại trùm chăn nằm ỳ......

Vợ lại bỏ bữa sáng......

Vợ nói muốn ăn hải sản.

Vợ nhặt được con mèo giống hệt mình, ngốc đến đáng yêu......

Vợ luôn chạy chân trần trong nhà, cuối tuần phải trải thảm sàn nhà mới được.

Hôm nay tâm trạng vợ không tốt...... ......

"Mọi chuyện liên quan đến em anh đều nhớ rõ," Triệu Viễn Phong đưa tay lau khóe mắt ướt nhòa của tôi, "Lúc đầu ghi trong điện thoại, sau này nghĩ điện thoại sẽ hư nên ghi vào sổ."

"Anh chỉ có một mình em là bảo bối thôi, mãi mãi sẽ như vậy."

"Anh ở bên em không phải vì ngoài ý muốn, cũng không phải miễn cưỡng mà là anh ước ao đã lâu, cuối cùng mới được toại nguyện......"
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
33. Chương cuối


Hôm đó tôi khóc rất lâu, Triệu Viễn Phong dỗ thế nào cũng vô ích.

Tôi cũng không biết tại sao mình khóc.

Tôi vừa khóc vừa rống Triệu Viễn Phong, "Đáng ghét, anh cũng không chịu nói em biết nữa......"

"Anh có biết em hiểu lầm đâu chứ....."

Triệu Viễn Phong ôm hộp khăn tay giải thích, "Năm năm nay anh nói yêu em bao nhiêu lần em đều không nghe lọt sao?"

"Anh toàn nói trên giường thôi mà!

Làm sao em biết có phải anh nhất thời thoải mái nên mới nói không!"

Triệu Viễn Phong cười khổ, "Ngốc quá, nếu anh không yêu em thì có moi tim móc phổi đối tốt với em vậy không?"

Tôi biết anh hơi thích tôi nhưng cứ tưởng sau khi hẹn hò mới thích, thậm chí còn không biết sâu cạn bao nhiêu.

Triệu Viễn Phong ôm tôi vào lòng rồi vỗ nhẹ lên lưng tôi, "Đừng khóc nữa được không?

Sưng mắt rồi kìa, ông xã đau lòng......"

Tôi chùi nước mắt vào ngực anh, thút thít nói: "

Sau này anh không được gạt em nữa đâu đấy!"

"Ừ, sẽ không......"

"Chuyện gì cũng phải nói với em!"

"Được được......"

" ......

Chuyện công ty thì khỏi, em không muốn biết......"

Triệu Viễn Phong cười véo mũi tôi, "Khôn quá ha?"

Tôi đẩy tay anh ra, "Đừng tưởng em sẽ tha cho anh!"

Triệu Viễn Phong: "......

Còn chuyện gì nữa?"

Đầu óc tôi hỗn loạn, cũng không biết mình muốn thế nào, đành phải hung tợn trừng anh một cái, "Chờ em nghĩ ra rồi nói tiếp!"

"Ừ ừ, vậy em cứ từ từ nghĩ đi," Triệu Viễn Phong kéo tôi đứng lên, "Giờ ăn sáng trước đã nhé?"

Khi Triệu Hủ bồng Tiểu Hoàng về nhà, thấy mắt tôi đỏ hoe thì lại hùng hổ nói như lần đầu gặp mặt năm năm trước: "Anh dâu, anh em bắt nạt anh đúng không?

Để em đánh ảnh cho anh nha."

Tôi chớp mắt mấy cái rồi nghiêm túc nói: "Ừ, đánh mạnh vào, đánh chết luôn đi."

Triệu Viễn Phong lộ vẻ khiếp sợ, Triệu Hủ nhìn anh rồi lắp bắp nói: "Nhưng......

Nhưng em đánh không lại ảnh......"

Tôi: "......"

Mấy ngày sau, Triệu Hủ chơi chán nên quyết định trở về.

Tôi và Triệu Viễn Phong tiễn nó ra ga, nó ôm Triệu Viễn Phong không buông tay, tôi vừa định cảm khái huynh đệ tình thâm thì chợt nghe Triệu Hủ nói: "Anh Hai, cho em thêm tiền sinh hoạt đi!"

Triệu Viễn Phong lạnh lùng gỡ nó ra, "Đủ để em ăn uống thôi, đừng hòng chơi bời lêu lổng, đi học còn chưa đủ vui à?"

Tôi: "......"

Tiễn Triệu Hủ đi xong, Triệu Viễn Phong nói dẫn tôi đi xem phim.

Mấy ngày nay anh đổi cách dỗ dành tôi, hết nấu ăn lại dẫn tôi đi chơi, nhưng người vui vẻ nhất hình như là Triệu Hủ.

Anh lái xe còn tôi dựa vào ghế bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ màng có vật gì đó ẩm ướt nóng hổi dán vào gò má hệt như buổi tối cách đây nhiều năm.

Tôi mở mắt ra, Triệu Viễn Phong lại hôn tôi một cái rồi nói: "Bảo bối, đến rồi."

Tôi nhìn anh, đột nhiên nổi quạu, "Không được hôn em lúc em đang ngủ!"

Triệu Viễn Phong: "???"

"Năm đó nếu không phải anh hôn trộm em thì em đã không hiểu lầm anh thích người khác!

Sau đó còn ấm ức nhiều năm như vậy!"

"Anh sai rồi," Triệu Viễn Phong mặt dày mày dạn nói, "Vậy sau này anh sẽ quang minh chính đại hôn em để em biết được không?"

Anh chồm tới quá gần khiến chóp mũi chúng tôi sắp đụng nhau, không hiểu sao tim tôi đập hơi nhanh, "......Không......

Không được...... em còn chưa hết giận đâu......"

Tôi đẩy anh ra rồi cởi dây an toàn xuống xe.

Sau đó tôi mới phát hiện đây là nơi tôi và Triệu Viễn Phong xem phim lần đầu.

Hồ nước bên cạnh vẫn chẳng thay đổi gì, chỉ có thêm mấy rào chắn.

Tôi nói với Triệu Viễn Phong, "Em không muốn xem phim, muốn đi dạo quanh hồ một lát."

Bên hồ không có ai, gió thổi mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Đi một hồi tôi nói, "Triệu Viễn Phong, anh cõng em đi."

Anh thoáng sửng sốt rồi ngồi xổm xuống cõng tôi lên.

"Mệt à?"

Anh hỏi.

Tôi vùi mặt vào vai anh: "Đi hết vòng này chúng ta về nhà đi."

Triệu Viễn Phong gật đầu, vừa đi vừa nói, "Đồ ăn mèo của Tiểu Hoàng hết rồi, có cần đổi vị khác cho nó không......"

Tôi nằm trên lưng anh, nhớ lại năm năm trước anh ở đây nói, em có ông xã còn nó thì không.

Dường như chỉ có thời gian là thay đổi mà thôi.
 
[Hoàn][Đm] Ban Đầu Chính Anh Đòi Chia Tay
Ngoại truyện


Khi tôi và Triệu Viễn Phong về nhà thì trời đã sắp tối.Vừa thấy chúng tôi Tiểu Hoàng lập tức chạy tới cọ ống quần tôi kêu meo meo không ngừng.Tôi bế nó lên xoa cái bụng tròn vo, nhớ lại lần đầu gặp nó còn nhỏ xíu mà sao giờ mập thế không biết?Tôi nhặt được Tiểu Hoàng ở dưới lầu.Hôm đó Triệu Viễn Phong phải tăng ca nên tôi về nhà một mình, tiện đường mua một hộp cơm.Khi đi ngang thùng rác dưới lầu, tôi nghe "meo" một tiếng, quay đầu nhìn thì thấy một con mèo con màu vàng ngồi cạnh thùng rác, toàn thân lấm lem, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, ngay cả tiếng kêu cũng yếu xìu.

Tôi nhất thời không đành lòng nên mở hộp cơm trong tay đặt trước mặt nó.Nó cúi đầu ngửi ngửi, sau đó cắm đầu ăn như sắp chết đói."

Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn bây giờ......"

Tôi còn sợ nó ăn nhanh quá sẽ chết nghẹn nên chờ nó ăn xong mới đứng dậy đi.Đi một lát tôi cảm thấy có gì đó là lạ, quay đầu nhìn thì thấy nó đi theo mình.Tôi đi mấy bước nó cũng đi mấy bước, tôi chạy nó cũng chạy theo.Con mèo này...... bám tôi rồi sao?Tôi đi thẳng đến cầu thang, nó vẫn theo sau tôi.Tôi ngồi xổm xuống đối mặt với nó.Nó nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe.Mười phút sau, tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho Triệu Viễn Phong.Tôi cố ý thở phì phò nói với Triệu Viễn Phong: "Em mới bị một con mèo rượt chạy mấy dãy phố đấy!"

Triệu Viễn Phong: "......"

Triệu Viễn Phong: "Mèo hay chó?

Em chạy được mấy dãy phố cơ à?"

Tôi: "Mèo mà, dễ thương lắm."

Triệu Viễn Phong: "......

Rồi sao em?"

"Nó đã thích em thế thì chúng ta nuôi nó được không?"

Triệu Viễn Phong hơi do dự, "......

Nó có cào người không?

Có cắn đồ trong nhà không......"

"Không đâu, nó ngoan lắm, chúng ta nuôi nó đi được không?"

Tôi nghĩ ngợi rồi thì thầm gọi một câu ông xã."

Ừ."

Giọng Triệu Viễn Phong tràn đầy ý cười, "Em đem nó về nhà trước đi, nhớ đừng để nó cào nhé, chờ anh về đem nó tới chỗ bác sỹ thú y khám xem sao......"

"Meo meo......"

Tiểu Hoàng vừa kêu vừa cọ tay tôi, tôi định thần lại rồi thả nó xuống, lấy đồ ăn mèo vừa mua ra đổ vào chén của nó, Triệu Viễn Phong nhìn thoáng qua lại nói tôi đổ nhiều quá, "Tiểu Hoàng đang giảm béo mà......"

"Đã mấy ngày rồi nó có được ăn no đâu," tôi hơi xót nó, ngẫm lại nếu mình không được ăn no vài ngày nhất định sẽ nổi quạu muốn cào người, "Mà béo ôm mới thích chứ."

"Ừ, béo ôm mới thích," Triệu Viễn Phong đưa tay ôm eo tôi rồi cọ vào mặt tôi, "Em cũng vậy, tối nay muốn ăn món gì để anh nấu......"

Tôi đưa tay đẩy mặt anh ra, "Anh nuôi em như nuôi mèo đấy à?!"

"Dĩ nhiên không phải rồi," Triệu Viễn Phong nói, "Mèo làm gì được ăn sườn chua ngọt, vịt sốt tương, bò xào khoai tây chứ......"

Tôi nuốt nước miếng, "Mấy món này...... tối nay anh đều nấu hết à?"

"Nếu em muốn thì anh sẽ nấu," Triệu Viễn Phong hôn tôi một cái, "Nghe lời em hết, được không?"

"Thật á?"

Tôi hớn hở nói, "Vậy em còn muốn ăn thịt kho tàu, phi lê cá nhúng dấm, gà quay hạt dẻ nữa......"

"Được được......"

"Em muốn uống bia nữa, uống ba chai to luôn!"

Triệu Viễn Phong: "Không được!

Mấy ngày nay dạ dày em không khỏe nên không được uống bia!"

Tôi: "......"

Chẳng phải đã nói nghe lời tôi hết sao???[HOÀN]
 
Back
Top Bottom