Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,605
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397037668-256-k253851.jpg

[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Tác giả: GCLdotdongbanti02
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên

Hán Việt: Ảm Hinh 【DS 1V1】

Tác giả: Journey
Convert: Reine Dunkeln
Editor: Gia Cát Lượng đốt động bàn ti

Tình trạng: Hoàn thành 111 chơng

Thể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đại, HE,Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Hào môn thế gia, SM, Đô thị tình duyên, Trâu già gặm cỏ non, 1v1, Góc nhìn nữ chính, Phi song khiết
---

Văn án Câu chuyện tình yêu được ẩn giấu dưới vỏ bọc của những con chữ
Kiều Tử Hinh: Một "Brat" - Nhóc con bướng bỉnh
Tiêu Ảm: Một "Brat Tamer" - Người thuần hóa nhóc con
Đặc điểm của một "Brat" gần như là: "Bề ngoài kiêu ngạo, ngày ngày tự tìm đường chết"
Thông qua những lần gây chuyện để kiểm chứng xem đối phương rốt cuộc quan tâm và thiên vị mình đến mức nào.

Ẩn dưới vẻ ngoài bất tuân quy tắc, thách thức quyền uy của họ, rất nhiều khi là sự lặp đi lặp lại một câu hỏi: "Mình có xứng đáng được yêu thương không?

Mình có tư cách nhận được sự thiên vị này không?"

Và cách "Brat Tamer" nên đối xử chính xác là:
Chịu đựng sự nghịch ngợm của con , nhưng trong lòng phải hiểu rõ, đánh con là vì muốn tốt cho con, nhưng giận thì giận, ba đâu phải là không yêu con.

Vì vậy, phong cách giao tiếp hàng ngày của nam nữ chính trong truyện này đại khái là....

Vở kịch nhỏ :
Tiên sinh: Em tự chọn một từ an toàn đi.

Tiểu Kiều: "Chỉ vậy thôi à?"

Tiên sinh:..... (Lặng lẽ ngồi xuống, ngón tay chỉ vào chân.)
---
Hướng dẫn đọc :
1.

Không có tra tấn/hành hạ
2.

Chắc chắn HE
3.

Không có tam quan Tags: 1vs1hvanhệsm​
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Brat và brat tamer


Brat và brat tamer là một khía cạnh của BDSM.

Nơi cả hai bên đều tìm thấy sự hài lòng thông qua một trò chơi quyền lực, thách thức và kỷ luật được đồng thuận.Brat (Nổi loạn/Nghịch ngợm):Trong BDSM, một "brat" là một loại submissive (người phục tùng) đặc biệt, người thích tham gia vào các hành vi kháng cự một cách tinh nghịch, quậy phá hoặc không vâng lời để kích động người dominant (người thống trị) của họ.

- Những hành vi của brat có thể bao gồm cãi lại, lườm nguýt, tỏ ra xấc xược, hoặc cố tình phá vỡ các quy tắc nhỏ để thu hút sự chú ý và nhận được "sự trừng phạt" mà họ mong muốn.Brat Tamer (Người thuần hóa Brat): - Một "Brat Tamer" là một người dominant trong BDSM, người chuyên đối phó và "kỷ luật" một người submissive nghịch ngợm hoặc không vâng lời - Họ có sự kiên nhẫn, sự dí dỏm và một chút tinh quái để đối phó với những trò trêu chọc của brat.

- Brat Tamer không cố gắng dập tắt tinh thần của brat mà thay vào đó, họ khai thác nó, tạo ra một động lực pha trộn giữa quyền uy và thoải mái.
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 1: Rượu Absinthe


Ấn tượng đầu tiên về Tiêu Ảm trong tâm trí Kiều Tử Hinh là một sự kết hợp đầy mê hoặc, một thể thống nhất của hai thái cực: một bên là sự khó nắm bắt, một bên lại là khả năng thấu hiểu đến lạ kỳ.Trong những năm tháng lăn lộn với các kế hoạch quảng cáo, Kiều Tử Hinh tự nhận mình đã quá quen thuộc với đủ kiểu "Thượng đế" từ phía đối tác: có kẻ kiêu căng tự đại, có người ngoài mạnh trong yếu, và cũng không thiếu những kẻ nay vầy mai khác.Thế nhưng, Tiêu Ảm lại khác biệt hoàn toàn.Lần đầu họ gặp gỡ là tại buổi họp đề án tuyên truyền cho dòng sản phẩm tiêu dùng nhanh mới của tập đoàn Mạc Khoa.Tiêu Ảm, với vai trò Giám đốc Marketing (CMO), là người dẫn dắt đội ngũ của đối tác, nhưng anh lại chọn một góc khiêm tốn ở bàn hội nghị, thậm chí có phần không hề nổi bật.Anh ấy giới thiệu từng thành viên trong đội mình trước, rồi mới nhẹ nhàng nhắc đến bản thân.Không hề phô trương kiêu ngạo, nhưng mỗi lời anh nói ra đều toát lên một uy tín tuyệt đối, khiến mọi người không chút nghi ngờ về năng lực lãnh đạo của anh.Ánh mặt trời rực rỡ từ ô cửa kính lớn hắt vào, như nuốt chửng dáng hình anh, khiến anh chìm vào trong ánh sáng chói lòa, hiện hữu ở đó nhưng lại khó lòng ngước nhìn trực diện.Kiều Tử Hinh khẽ vén sợi tóc mai vương trên trán ra sau vành tai, dùng ánh mắt lén lút từ khóe mi để ngắm nhìn đường nét nghiêng của anh.Tiêu Ảm dường như đã cảm nhận được, bởi anh nhận thấy khóe mày nàng khẽ nhuốm một vệt hồng phấn nhạt.Trước đây, Kiều Tử Hinh đã từng trải qua vô số cuộc họp với những đối tác hờ hững, chẳng mảy may quan tâm đến phương án mà đội ngũ của cô đã thức trắng đêm, hy sinh cả cuối tuần để hoàn thành.

Suốt buổi, họ chỉ dán mắt vào điện thoại, liên tục thúc giục cô bỏ qua phần phân tích xu hướng, luận giải ý tưởng, và chỉ muốn xem duy nhất bảng báo giá tài nguyên.Trái lại, Tiêu Ảm, một khách hàng đại diện hạng S, không chỉ không đưa ra những yêu cầu "đen mà phải thật sặc sỡ" vô lý, mà trong quá trình kiểm soát tổng thể dự án, anh vẫn tinh tế nhận ra và trân trọng những ý tưởng sáng tạo của cô, cũng như sự hài hòa đến từng chi tiết với đặc tính thương hiệu của Mạc Khoa.Không thể phủ nhận, đây là một bất ngờ đầy thú vị, một niềm vui ngoài mong đợi.Thế nhưng, khi đi sâu vào thực thi kế hoạch, yêu cầu của anh là "đẹp mắt nhưng phải hiệu quả", còn nguyên tắc của cô là "hiệu quả nhưng phải đẹp mắt".Dù chỉ là một khác biệt mong manh như sợi tơ, đó lại chính là chiến trường ẩn chứa những cuộc đối đầu vô hình, nơi dao quang kiếm ảnh lặng lẽ lướt qua.Tiêu Ảm luôn giữ nụ cười hiền hòa, cử chỉ nhã nhặn nhưng tuyệt nhiên không hề nhượng bộ.Buổi họp kéo dài gần gấp đôi thời gian dự kiến.Khi cuộc họp kết thúc, Tiêu Ảm bước đến, lịch thiệp bắt tay từng thành viên trong đội của Kiều Tử Hinh, lực nắm nhẹ nhàng nhưng kiên định.Trong suốt thời gian làm việc sau đó, anh ấy vẫn luôn giữ thái độ ấy: kiên định nhưng ôn hòa, không hề tạo cảm giác áp đặt, nhưng ở những điểm cần giữ vững lập trường, anh lại tuyệt đối không lùi bước.Tiêu Ảm tựa như một nhạc trưởng tài ba bẩm sinh, nắm giữ trọn vẹn từng nốt nhạc trong bản giao hưởng của riêng mình, đồng thời cũng thấu hiểu tường tận từng âm điệu của đối phương.Kiều Tử Hinh thường xuyên cảm thấy, xung quanh anh ấy dường như tồn tại một sức hút vô biên, chỉ cần lại gần, tâm trí cô sẽ trải qua một khoảnh khắc "tự do" ngắn ngủi, đòi hỏi cô phải dồn hết tâm sức để giữ vững trạng thái tinh thần và thể chất trong "chiều không gian" đặc biệt ấy.Điều này khiến cô có một chút bất an lạ thường:Kiều Tử Hinh luôn tự hào về tố chất cá nhân của mình, khả năng học hỏi đứng đầu, và khả năng tự kiểm soát xếp thứ hai.Cô từng tin rằng mình đã sớm đủ sức ứng phó thành thạo với mọi yêu cầu từ khách hàng, không còn cảm giác khủng hoảng hay mất đi quyền chủ động như thời mới vào nghề.

Thế nhưng, cô không ngờ mình lại nhiều lần suýt "vỡ trận" trước Tiêu Ảm.Dự án giai đoạn một đã gặt hái thành công vang dội.

Phần lớn thành viên trong đội, sau những đêm tăng ca triền miên, đã thở phào nhẹ nhõm.

Riêng Kiều Tử Hinh lại cảm thấy một sự hụt hẫng kỳ lạ, pha lẫn chút uể oải.Cô vừa nhận được tin: Tiêu Ảm đã được thăng chức Tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa của tập đoàn Mạc Khoa, và sắp sửa trở về nhậm chức.Công việc còn dang dở ở đây sẽ do một người phụ trách mới được phái đến để tiếp quản và phối hợp với đội của cô.Tiệc mừng công được tổ chức tại một quán bar nằm ở bến tàu.Tiếng nhạc xập xình, những cuộc trò chuyện ồn ào hòa lẫn, khiến những cảm xúc chân thật đã bị che giấu dưới lớp mặt nạ văn minh xã hội cuối cùng cũng có thể tự do cất tiếng.Kiều Tử Hinh không hòa mình vào đám đông náo nhiệt ở trung tâm sàn nhảy.

Trong mắt cô, nơi đó có chút hỗn độn, dễ dàng mất đi sự kiểm soát.Cô luôn mang trong mình một nỗi bất an mãnh liệt khi phải rời xa khỏi thế giới có quy tắc quen thuộc của chính mình.Bất chợt, một bóng hình cao lớn lướt đến từ phía sau, dừng lại bên trái cô.Một làn hương nước hoa nam quen thuộc len lỏi vào khoang mũi.Mùi gỗ cứng cáp, thẳng thắn quấn quýt lấy hương da thuộc mềm mại, ngay lập tức khiến đại não cô trở nên choáng váng, trong khoảnh khắc, Kiều Tử Hinh không còn biết mình đang ở nơi đâu."

Dù không trong giờ làm việc, em vẫn cứ không chịu thả lỏng chút nào."

Giọng Tiêu Ảm không cao, vừa vặn đủ để cô nghe thấy.Anh ấy ngồi xuống một chiếc ghế cao gần Kiều Tử Hinh, rồi gọi một ly Absinthe kiểu Bohemian từ người pha chế.Viên đường phèn đã ngâm rượu Absinthe được đặt trên chiếc thìa hình lá, châm lửa, lập tức bùng lên một đốm lửa đỏ rực.Nước đường tan chảy, mang theo ngọn lửa li ti, rơi xuống và đốt cháy chất lỏng trong ly rượu.Hương thơm nồng nàn của thảo mộc hòa quyện cùng cồn được kích phát đến tột cùng, tràn ngập trong không khí.Một dòng nước đá mát lạnh được rót xuống, dập tắt ngọn lửa, và chất lỏng màu xanh lục lấp lánh trong ly lại trở về vẻ tĩnh lặng đầy mê hoặc.---Cốt truyện là hư cấu, kiến thức chuyên môn là bịa đặt, xin đừng áp dụng vào thực tế, cảm ơn!
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 2: Thích sao?


“Muốn nếm thử không?

Có lẽ, đây là hương vị hoàn toàn khác biệt so với những gì em quen thuộc.”

Tiêu Ảm khẽ đẩy ly rượu về phía Kiều Tử Hinh, rồi nhẹ nhàng chạm vào ly Baileys đang nằm trong tầm tay cô.Kiều Tử Hinh bất chợt thấy lòng mình ngượng nghịu lạ thường: Ly rượu quen thuộc mà cô vẫn uống ngon lành, trước mặt anh ấy, bỗng chốc hóa thành món tráng miệng con nít.Như thể đang cố gắng chứng minh điều gì đó, cô lấy lại khí thế trên bàn đàm phán, dứt khoát nhận lấy ly rượu của Tiêu Ảm và nhấp một ngụm lớn.Nồng độ cồn cao tức thì thiêu đốt yết hầu, nhưng rồi sự lạnh buốt của đá lại ập đến, phủ lên một lớp băng giá thấu xương, để lại trong khoang miệng một hỗn hợp hương vị phức tạp của đường phèn và thảo dược.Ngọt ngào và cay đắng, cực hàn và nóng bỏng.Tất cả như chính người đàn ông trước mắt, nguy hiểm nhưng đầy mê hoặc.“Bá tước Dracula từng nói, Absinthe chính là 'xuân dược của linh hồn'.”

Tiêu Ảm khẽ cong khóe môi, buông một câu đùa bỡn, rồi lại tự gọi thêm cho mình một ly Whiskey mạch nha nguyên chất.Anh nhấp một ngụm chất lỏng hổ phách, sau đó thoải mái khơi gợi những chuyện phiếm công sở, những câu chuyện cười đời thường, hệt như đang đối diện với một người bạn cố tri.Kiều Tử Hinh ngạc nhiên nhận ra, một người đàn ông nghiêm túc trong công việc như anh, lại có thể sở hữu một khía cạnh hóm hỉnh đến vậy, thỉnh thoảng khiến cô cười không ngớt.“Tiêu tiên sinh, ồ không, phải gọi là Tiêu Tổng chứ.”

Vài ly cocktail đã ngấm, Kiều Tử Hinh như được tráng thêm gan, giọng điệu mang theo sự hài hước: “Hôm nay về sau, chúng ta sẽ không còn gặp mặt nữa.

Tiêu Tổng liệu có nhớ tôi không?”

Tiêu Ảm đáy mắt ẩn chứa một ý cười nhàn nhạt: “Thế thì không chắc."

Không chắc cái gì?

Không chắc không còn gặp mặt?

Hay không chắc nhớ cô?Kiều Tử Hinh tâm trí âm thầm xoáy nhẹ một vòng, rồi cô lập tức chế giễu sự làm mình làm mẩy nhỏ nhặt của bản thân.Cô chỉnh lại biểu cảm, rồi lại giơ tay chạm nhẹ vào ly rượu của Tiêu Ảm: “Tôi có thể thử không?”

Dù lời hỏi là về ly rượu của Tiêu Ảm, nhưng ánh mắt cô lại lướt qua, dừng lại trên gương mặt người đàn ông, nơi khóe môi vẫn vương nụ cười gợi lên lúm đồng tiền nhỏ.Tiêu Ảm nhìn cô đầy hứng thú: “Hương vị sẽ dữ dội hơn một chút, không biết em có thích ứng được không.”

Miệng nói vậy, nhưng tay anh đã đưa ly Scotland Whiskey của mình đến.Rượu mạnh vừa chạm cổ họng, là một sự khiêu khích mãnh liệt và cuồng nhiệt.Hương khói nồng và vị đắng gắt khiến Kiều Tử Hinh ho khan đột ngột, không kịp trở tay.Tiêu Ảm nén cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, rồi gọi bartender lấy một ly nước lọc, đặt vào tầm tay cô.Gương mặt Kiều Tử Hinh đỏ bừng, lan xuống cả cần cổ.Tiêu Ảm vẫn giữ nụ cười, quan sát Kiều Tử Hinh ngay lập tức dời mắt đi khi ánh nhìn anh chạm phải mình: “Cho nên, thích không?”

Kiều Tử Hinh ngờ rằng anh không đơn thuần hỏi về vị rượu, vì thế cô hơi cố chấp, không muốn chịu thua: “Cũng không tệ lắm.”

“Vậy còn muốn tiếp tục không?”

Giọng người đàn ông khẽ pha thêm một chút khàn nhẹ khó nhận ra.Lần này Kiều Tử Hinh chắc chắn, trọng tâm của Tiêu Ảm tuyệt đối không còn là vấn đề vị giác của Whiskey nữa.“Tại sao lại không chứ?”

Kiều Tử Hinh đưa một ngón tay vào ly rượu của Tiêu Ảm, chấm một ít rượu ra, rồi đưa vào miệng mút.Tiêu Ảm không nhịn được mà bật cười.Sự "phô trương” đầy khiêu khích trong giọng Kiều Tử Hinh, trong mắt anh, lại có chút đáng yêu lạ lùng.“Thật là không ngoan chút nào ~” Anh bất chợt cúi người về phía trước, khoảng cách đến tai cô chưa đầy hai mươi centimet, hạ thấp giọng: “Nhưng quả là 'tư liệu sống' trời sinh đấy.”

Nói xong, anh lại ngồi thẳng dậy, để lại đối phương với vẻ mặt khó hiểu nhìn mình.Tiêu Ảm không giải thích gì thêm, lặng lẽ đối diện với Kiều Tử Hinh.Mười giây, hai mươi giây, nửa phút…Kiều Tử Hinh bị nhìn chằm chằm đến mức có chút rờn rợn, vừa định hỏi anh điều gì đó, lại nghe Tiêu Ảm đột ngột lên tiếng: “Chúng ta thử làm một bài trắc nghiệm nhỏ đi.”

Anh vừa nói vừa rút ra một tấm danh thiếp, rồi hỏi quầy bar một cây bút, lật mặt sau tấm danh thiếp, viết vài chữ vào chỗ trống.Tấm danh thiếp được đặt vào tay Kiều Tử Hinh.Cô nương theo ánh đèn lờ mờ, chỉ cúi đầu nhìn lướt qua, mặt liền “phụt” một cái đỏ bừng.

----------------
Sao tui thích anh nam chính này vậy nè
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 3: Thí nghiệm nhỏ


“Quyền lựa chọn nằm ở em.

Em đương nhiên có thể rời đi, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Tiêu Ảm tiếp tục uống rượu, không nói thêm lời nào.Thế rồi, anh lạnh lùng nhìn Kiều Tử Hinh do dự một lát, cuối cùng như thể đã hạ quyết tâm, cô đột nhiên đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.Tấm danh thiếp trong tay cô đã bị vò đến biến dạng.Ước chừng mười phút sau, Kiều Tử Hinh mới từ nhà vệ sinh trở về, đầu cúi càng thấp hơn.Cô che giấu, khẽ đặt điện thoại di động của mình xuống bàn trước mặt Tiêu Ảm, màn hình úp xuống.Tiêu Ảm cầm điện thoại lên, lật mặt chính diện, một bức ảnh bất ngờ nhảy vào mắt:Chiếc quần lót cotton màu trắng ngà thuần khiết phác họa nên một hình tam giác mảnh mai đầy gợi cảm, viền trên được kẹp ngay ngắn một tấm danh thiếp.Nửa mặt chính diện danh thiếp đã được nhét vào trong lớp vải mềm mại, chỉ lộ ra một chữ "Tiếu" viết bằng kiểu chữ Khải bên ngoài.“Mất khá nhiều thời gian, nhưng làm cũng không tệ.”

Tiêu Ảm hài lòng khen một câu, nói xong, trước mặt Kiều Tử Hinh, anh xóa bức ảnh đi.Sau đó, một bàn tay rắn chắc và ấm áp nắm lấy cổ tay Kiều Tử Hinh, kéo cô đứng dậy.Lực đạo rất nhẹ, nhưng không thể kháng cự.Kiều Tử Hinh bị Tiêu Ảm kéo đi, đến một góc ghế dài.Nơi đây cách xa những khách hàng khác, rất khó để tầm mắt có thể nhìn rõ những cử động nhỏ.“Cởi quần lót ra, đưa cho anh từ dưới bàn.”

Tiêu Ảm ngồi đối diện Kiều Tử Hinh, hạ lệnh miệng đầu tiên.Hôm nay cô mặc váy, muốn hoàn thành một nhiệm vụ như vậy, hẳn là không quá khó.Kiều Tử Hinh dường như cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, có lẽ ngay từ lúc đi vào nhà vệ sinh để chụp bức ảnh danh thiếp kia, cô đã biết tối nay sẽ có điều gì đó không bình thường xảy ra.Nhưng cô vẫn nhìn xung quanh một chút, rồi lặng lẽ đưa hai tay xuống dưới bàn.Tiêu Ảm nhìn thân thể cô hơi nhổm lên, theo động tác của đôi tay, sự căng thẳng trên mặt cô cũng hiện rõ mồn một.Anh khẽ hắng giọng, thấy cô đột nhiên rùng mình, ngay sau đó ngẩng mắt trừng anh.Tiêu Ảm rất hứng thú, nhưng lại cố tình dùng giọng điệu lãnh đạm: “Muốn anh tính giờ không?”

Kiều Tử Hinh cắn cắn môi dưới, lại liếc sang bên cạnh một cái, nhanh chóng cởi quần lót xuống dưới đầu gối.Động tác của cô chợt dừng lại: Cởi quần lót khỏi mông không phải là khó nhất, làm thế nào để cởi nó ra khỏi chân mà không khiến người khác chú ý, đó mới là vấn đề.Kiều Tử Hinh nhìn về phía Tiêu Ảm, đối phương hoàn toàn không có ý định thỏa hiệp.Cô quyết tâm, đột nhiên cong lưng, lập tức lại nhanh chóng ngồi thẳng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.Tiêu Ảm ở dưới bàn đón lấy một búi vải mềm mại, đầu ngón tay vẫn còn vương hơi ấm từ cơ thể Kiều Tử Hinh.Anh rất hài lòng với biểu hiện đầu tiên của cô, không hề keo kiệt mà nở một nụ cười tươi: “Làm rất tốt.”

Thật bất ngờ, Kiều Tử Hinh không chỉ đơn thuần đỏ mặt vì xấu hổ, mà còn lè lưỡi với anh một chút như một lời đáp lại.Xem ra cô thật sự đang tận hưởng loại khoái cảm bí mật nho nhỏ này, quả nhiên anh đã không nhìn lầm.Sự hài lòng trong lòng Tiêu Ảm càng tăng thêm một bậc.“Cảm thấy thế nào?”

Anh hỏi.“Hơi lạnh.”

Kiều Tử Hinh vặn vẹo mông, nhỏ giọng đáp.Bề mặt ghế da, nên nhiệt độ đúng là thấp hơn một chút.“Thích không?”

Lần này Kiều Tử Hinh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.“Đứng dậy.”

Giọng điệu của Tiêu Ảm không để lại cho cô đường sống để chần chờ.“Đi quầy tiếp tân gọi một ly cà phê Ireland.”

Váy của Kiều Tử Hinh cũng không quá ngắn, nhưng tình trạng không mặc gì bên dưới vẫn mang lại từng đợt lạnh lẽo mất tự nhiên.Tâm trạng thấp thỏm càng khiến cô ngay cả dáng đi cũng trở nên gượng gạo, giống như những người phụ nữ bó chân thời xưa, bước những bước nhỏ xíu, tinh tế tiến về phía trước.Tiêu Ảm nhìn bóng lưng cô, trên mặt lộ ra nụ cười ranh mãnh.Rất nhanh, trước mặt người đàn ông xuất hiện một ly cà phê mạnh phủ kem tươi đông lạnh.Trước khi Kiều Tử Hinh ngồi xuống, anh nhìn như thân mật ôm nhẹ eo cô, nhưng thực chất lại là nhân tiện sờ lên mông cô, khẽ di chuyển và véo một hai cái.Không có quần lót cản trở, quả nhiên cảm giác chạm thật tuyệt.So với Kiều Tử Hinh đang hoảng sợ, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn, Tiêu Ảm lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ.Anh cúi đầu khuấy nhẹ, rồi rút thìa cà phê ra khỏi ly, đưa đến trước mặt Kiều Tử Hinh, hạ thấp giọng: “Liếm đi.”

Biểu cảm của Kiều Tử Hinh biến đổi rõ rệt trong vài giây ngắn ngủi, từ mơ hồ đến do dự rồi đến giãy giụa, nhưng cuối cùng lại không từ chối, mang theo một chút không cam lòng còn sót lại, cô nghiêng người về phía trước, hé miệng nhỏ ngậm lấy thìa cà phê.Tiêu Ảm dường như có thể thấy đầu lưỡi mềm mại của Kiều Tử Hinh quấn quanh đầu thìa, xoay một vòng.“Động tác không đủ nhanh, lãng phí rồi.”

Anh rụt tay về, ánh mắt dừng lại trên những giọt cà phê nhỏ trên bàn.Tiêu Ảm lấy khăn ăn, lau sạch vết cà phê trên bàn, giọng nói ép xuống càng thấp: “Nói nghiêm khắc thì, đáng lẽ em phải liếm sạch sẽ.”

Lời nói lọt vào tai Kiều Tử Hinh đang ngồi đối diện, chỉ thấy thân hình cô rõ ràng cứng đờ.Tuy nhiên, điều thú vị là, cô dường như không hề bị lời nói của Tiêu Ảm xúc phạm hay chọc giận.

Ngược lại, thần sắc cô hiện ra chút ủy khuất, như một chú thỏ con đang giận dỗi.Không nằm ngoài dự đoán, đằng sau lớp mặt nạ giỏi giang, một mình đảm đương mọi thứ thường ngày của Kiều Tử Hinh, ẩn giấu một gương mặt thật khác, đúng như anh đã suy nghĩ.Tiêu Ảm cảm thấy càng thêm hài lòng.“Tuy nhiên, đối với lần đầu tiên thì đã rất tốt rồi.”

Kiểm soát có lúc lỏng, lúc chặt mới là người dẫn dắt giỏi.

Chú thỏ con mới vào nghề tự nhiên cần một chút khẳng định và khích lệ.Thế nhưng sau đó, Kiều Tử Hinh không nhận được thêm bất kỳ mệnh lệnh mới nào khác.Tiêu Ảm gọi một ít đồ ăn nhẹ, muốn cô ăn hết: “Bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày.”

Trên mặt Kiều Tử Hinh hiện rõ vẻ tiếc nuối không che giấu.Cô không phải là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời.

Đối với tối nay, cô vốn dĩ thực sự có những kỳ vọng lộng lẫy, đặc biệt là sau những màn "giao tiếp" không giống bình thường trước đó.“Cứ như vậy thôi sao?”

Giọng cô mang theo sự bất mãn.“Nếu không thì sao?”

Tiêu Ảm hỏi lại, nhìn Kiều Tử Hinh tức giận mà không trả lời.“Anh hy vọng em là người đưa ra quyết định khi đầu óc tỉnh táo.”

Tiêu Ảm khoác áo cho Kiều Tử Hinh, dáng vẻ vô cùng lịch thiệp, cúi vào tai cô khẽ nói: “Nếu muốn tiếp tục, em biết phải liên hệ với anh thế nào rồi đấy.”

Trong túi xách của cô, có tấm danh thiếp làm "lễ nhập môn" ấy, trên đó có số điện thoại cá nhân của anh.
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 4: Làm bài tập


Tiêu Ảm nhận được tin tức từ Kiều Tử Hinh đã là một tháng sau.Anh không hề kinh ngạc, hay nói đúng hơn, việc tưởng tượng về khoảng thời gian này, về những rối rắm, khó chịu, hoài nghi và sự nóng lòng muốn thử của cô, đối với anh, lại là một niềm hưởng thụ.Vì là ban ngày, nên địa điểm gặp mặt được hẹn tại một quán cà phê."

Em làm bài tập rồi."

Tin nhắn cuối cùng của Kiều Tử Hinh chỉ vỏn vẹn như thế.Nghe có vẻ không mấy nghiêm túc, nhưng Tiêu Ảm hiểu.Anh vừa kết thúc một bữa tiệc trưa chính thức, không có thời gian về nhà, liền đi thẳng đến điểm hẹn.Khi Tiêu Ảm đến, anh không thấy Kiều Tử Hinh trong đại sảnh, nhưng lại thu hút mọi ánh mắt của nhân viên phục vụ.Người đàn ông ấy không có vẻ ngoài xuất chúng như minh tinh, nhưng lại toát lên một sự đoan chính, uy nghiêm, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là không thể rời mắt.Bộ vest màu xám than lúc này càng làm anh trở nên nổi bật, tựa như hạc giữa bầy gà, đầy trang trọng.Tiêu Ảm nhắn tin cho Kiều Tử Hinh hỏi:"Đến muộn sao?"

"Sao có thể?

Em ở phòng số 3."

Dù chỉ là văn tự, cũng phảng phất toát ra ngữ khí đắc ý.Quả nhiên, Tiêu Ảm nhìn thấy Kiều Tử Hinh ngay cái nhìn đầu tiên, và đó là khoảnh khắc cô lè lưỡi làm mặt quỷ.“Vậy, em có thể giải thích ý định của mình không?”

Anh dựa lưng vào ghế sofa, điều chỉnh lại tư thế.“Hôm nay em không mặc đồ lót đâu.”

Kiều Tử Hinh trả lời thật nhẹ nhàng.Động tác và biểu cảm của Tiêu Ảm không hề thay đổi, dường như anh nghe thấy một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.Kiều Tử Hinh trong khoảnh khắc cảm thấy có chút hoang mang, thử đặt câu hỏi: “Anh, không cần nghiệm thu một chút sao?”

Cô thậm chí đã chuẩn bị đứng lên, muốn tiến lại gần Tiêu Ảm.“Ngồi xuống.”

Phản ứng của người đàn ông rõ ràng không nằm trong kế hoạch của cô.Kiều Tử Hinh sững sờ một chút, chớp chớp mắt, ngẩng đầu thấy sắc mặt của người đối diện, đành phải thành thật ngồi trở lại.“Đây, chính là bài tập em đã làm?”

Tiêu Ảm vừa nói xong, liền có người phục vụ gõ cửa, đến đưa đồ uống.Trong mắt người phục vụ, cảnh tượng hiện tại có chút kỳ lạ: Người đàn ông ngồi thoải mái nhưng không luộm thuộm, còn người phụ nữ thì lại ngồi thẳng tắp như đang đối mặt với kẻ địch lớn.Vừa không giống bạn bè tụ tập, cũng chẳng giống một cuộc đàm phán công việc.Chờ người phục vụ đi rồi, Tiêu Ảm yêu cầu Kiều Tử Hinh giải thích, nếu cô tuyên bố đã làm bài tập, vậy thì mấy tuần nay, cô cụ thể đã tìm hiểu được những gì.Thế rồi, anh thấy trên mặt Kiều Tử Hinh lại hiện lên vẻ tự hào nhỏ bé, cô bắt đầu kể về đủ loại thông tin mình đã “nỗ lực” học được trên mạng gần đây.Cô thông minh, Tiêu Ảm đã sớm biết.Nhưng cô cũng bất an, đến nỗi thường xuyên phải dùng sự phô trương quá mức về trí thông minh để che giấu sự không chắc chắn trong lòng.

Anh cũng biết điều đó.Giống như bây giờ, anh mỉm cười xem xét, chú thỏ con trước mặt, cố chấp cho rằng mình là đại bàng, đang trình bày cho anh cách nắm giữ bá quyền trên không trung.“Nếu em đã tìm hiểu nhiều như vậy.”

Người đàn ông đột nhiên cắt ngang lời Kiều Tử Hinh, nhấp một ngụm cà phê, “Vậy thì, em cảm thấy, em nên xưng hô với anh thế nào?”

Chú thỏ ngụy trang thành chim ưng, vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, Kiều Tử Hinh rõ ràng dừng lại một chút, ấp úng một hồi lâu, mới nói: “Chủ…

Chủ nhân?”

“Anh nghĩ, có lẽ em có chút hiểu lầm.”

Tiêu Ảm không lập tức đáp lại, mà cố ý để lại một khoảng trống, khiến đối phương không khỏi càng thêm thấp thỏm.Khi mở miệng lần nữa, ngữ khí anh vẫn giữ vẻ lịch thiệp, nhưng không có chút độ ấm nào: “Anh không biết em đã thu thập được những thông tin này bằng cách nào, nhưng rõ ràng là em rất tự hào về khả năng học hỏi của mình, thậm chí có chút khoe khoang.

Tuy nhiên, em đã nghĩ mọi việc quá đơn giản.”

“Anh, không phải chủ nhân của em.”

Cuối cùng anh kết luận, “Em vẫn chưa sẵn sàng để thiết lập một mối quan hệ như vậy.”

Biểu cảm của Kiều Tử Hinh tức thì trở nên phức tạp, có sự khó xử, xấu hổ, và cả một lòng tự tôn mãnh liệt bỗng nhiên trỗi dậy.Cô thẳng lưng, giọng điệu lạnh đi: “Ồ, vậy lần trước anh chỉ là nói cho sướng miệng, chơi đùa mà thôi?”

Tiêu Ảm hiểu được ý mỉa mai của Kiều Tử Hinh: Cố ý dùng kính ngữ, nhưng lại đang khinh bỉ – cái kẻ chỉ biết ra oai bằng lời nói, không có gan làm thật đâu!Xem kìa, vẫn là một chú thỏ con có tính khí không mấy tốt đẹp, lời còn chưa nghe hết, lập tức đã muốn trở mặt.“Trên thực tế, đó là một lần anh dẫn dắt và thử nghiệm.

Hướng đi mà em lựa chọn mới có thể quyết định sự tiến triển sau này.”

Người đàn ông đột nhiên chuyển chủ đề, “Vậy nên, việc em vừa gặp đã nói với anh là em không mặc nội y, có ý nghĩa gì?”

“Cái đó… những Chủ nhân trên mạng đều ra nhiệm vụ như vậy mà…”

Kiều Tử Hinh khó hiểu buột ra một câu.“Thật sao?

Vậy những chủ nhân trên mạng đó còn nói gì nữa?”

Tiêu Ảm có chút buồn cười, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị.
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 5: Đánh mông


"Chỉ là... liếm vài vòng...

đánh một trận... sau đó... lên giường..."

Kiều Tử Hinh nhỏ giọng nói thầm, chợt thấy khóe miệng người đàn ông nhếch lên một độ cong khinh thường.Cô lập tức ý thức được, "bài kiểm tra nghiệm thu học tập" của mình có lẽ đã không đạt tiêu chuẩn.Tiêu Ảm không chút vội vàng nhấp thêm một ngụm cà phê, rồi mới lên tiếng: "Vậy thì anh chúc những cái gọi là chủ nhân kia gặp may mắn, sớm ngày thoát khỏi tình trạng chỉ biết nói suông."

Lần này, Kiều Tử Hinh nghe rõ mồn một sự khinh miệt và trào phúng trong giọng anh."

Vậy, em cho rằng anh giống với những người đó sao?"

Tiêu Ảm tiếp tục dồn ép."

Anh có nói muốn em không mặc nội y đến gặp anh sao?"

Câu hỏi của anh cứ thế từng bước siết chặt."

Vì sao lại tự tiện làm chủ?"

Người đàn ông đặt ly cà phê xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm Kiều Tử Hinh.Cô gái nghẹn lời, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Đang nghĩ cách biện bạch cho mình, nhưng ý đồ đã sớm bị Tiêu Ảm nhìn ra, anh xua tay ngắt lời: "Không cần giải thích."

Người đàn ông dịch người sang một bên sofa, rồi lại ra lệnh: "Bây giờ, lại đây."

Dù vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng Kiều Tử Hinh theo bản năng liền muốn vâng lời anh.Cô đứng dậy, vừa định bước đi, lại bị Tiêu Ảm giữ chặt cánh tay, một phen kéo lại, ấn nằm ngang trên đùi anh.Động tác của người đàn ông nhanh chóng, chuẩn xác, hoàn toàn không để lại cho cô thời gian thay đổi ý định.Kiều Tử Hinh phản xạ có điều kiện muốn giãy giụa, nhưng rất nhanh cô nhận ra điều này hoàn toàn vô ích:Cổ cô từ phía sau bị Tiêu Ảm kẹp chặt, căn bản không dám ngẩng đầu.

Chỗ đầu gối cũng bị khuỷu tay anh ghì mạnh, không thể cử động được.Người đàn ông dường như bị sự phản kháng theo bản năng của cô chọc cười, khẽ khàng hừ ra một tiếng.Ngay sau đó, không đợi Kiều Tử Hinh có thêm bất kỳ động tác nào, vạt váy phía sau đã "soạt" một tiếng bị lật lên."

Bốp --"Một tiếng vang dội, mạnh mẽ giáng xuống mông.Kiều Tử Hinh đột nhiên không kịp phòng bị, "A" lên một tiếng kinh hãi.Giây tiếp theo, Tiêu Ảm liền từ túi áo trên lấy ra một chiếc khăn tay, cuộn thành một cục, nhét vào miệng cô."

Ở đây cách âm không tốt."

Khác hẳn với động tác tay chân, giọng anh vẫn giữ sự vững vàng, ôn hòa: "Anh làm vậy là vì em đó."

Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ về chỗ mà bàn tay anh vừa vỗ.Quần lót bó sát phác họa nên đường cong hoàn mỹ mê người, phần thịt mông mềm mại, mịn màng lộ ra bên cạnh, tựa như xúc cảm của lụa tốt nhất.Kiều Tử Hinh chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng dồn lên mặt, đến vành tai cũng nóng bừng.Những ngón tay Tiêu Ảm như có như không lướt qua làn da, nổi lên cảm giác tê tê dại dại, ngứa ngáy.Giọng Tiêu Ảm lại một lần nữa vang lên nặng nề: "Đây là hình phạt cho việc em tự tiện làm chủ.

Còn tự tiện ở đâu, tự em suy nghĩ cho kỹ đi."

Lý trí của Kiều Tử Hinh xuất hiện một khoảng trống chớp nhoáng, đại não vẫn đang điên cuồng xử lý và tiêu hóa ý nghĩa những lời Tiêu Ảm vừa nói, thì trên bên trái mông cô đã liên tục giáng xuống những cú đánh "bốp bốp bốp" mạnh mẽ.Chiếc mông nhỏ tròn trịa lập tức hoảng hốt nhảy dựng không ngừng, như một chú thú nhỏ kinh hãi, phần không được quần lót che phủ nhanh chóng từ trắng nõn chuyển sang ửng đỏ.Vị trí bị phạt tập trung một chỗ, nơi đó làn da lập tức nóng bừng lên.Kiều Tử Hinh bị đánh đến ứa nước mắt, nhưng lại ấp úng không phát ra được âm thanh.Miệng cô đầy ắp chiếc khăn tay của Tiêu Ảm, mang mùi hương giống như trên người anh, trong giây phút hoảng loạn ấy, cô dường như đang ngậm một phần cơ thể anh."

Kế tiếp, là hình phạt cho việc em khoe khoang sự thông minh nhỏ bé của mình.

Em cảm thấy mình làm bài tập rất tốt đúng không?"

Người đàn ông lại một lần nữa lên tiếng, vẫn không nghe ra cảm xúc.Bốp -- bốp -- bốp -- bốp --Lần này, bàn tay rắn chắc giáng xuống bên mông phải."

Người lớn như vậy rồi,sao còn có thể giống như con nít,tùy tiện tin vào lời người lạ trên mạng?Không có phán đoán của riêng mình sao?!"

Mỗi một dấu chấm câu, mỗi một lần tạm dừng, đều kèm theo vài cú tát mạnh mẽ hơn."

Ô ô ô ô..."

Mông đau, trong lòng xấu hổ, khiến Kiều Tử Hinh bật khóc thành tiếng.Dù bị bịt miệng, vẫn có tiếng nức nở từ cổ họng thoát ra....Thế là, cuộc gặp mặt hôm đó kết thúc trong ánh mắt nghi hoặc của nhân viên quán cà phê và đôi mắt hơi sưng húp của Kiều Tử Hinh.Đương nhiên, còn có thứ người ngoài không nhìn thấy, dưới chiếc váy mỏng, là cặp mông đỏ bừng.
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 6: Cáu kỉnh


Kiều Tử Hinh từ chối đề nghị được Tiêu Ảm đưa về nhà.Anh không mấy ngạc nhiên.Chú thỏ con cảm thấy mình mất mặt rất nhiều, nên có chút cảm xúc là điều bình thường.Đến tối, Tiêu Ảm xuất phát từ sự quan tâm, muốn hỏi xem mông Kiều Tử Hinh còn đau không, vì thế anh chủ động nhắn tin.Kết quả phát hiện: Anh ở chỗ Kiều Tử Hinh, đã vinh dự được nhận đãi ngộ dấu chấm than màu đỏ.Anh thấy buồn cười: Không ngờ chú thỏ con này lại có tính khí lớn như vậy.Tuy nhiên — lại càng thú vị.Ngày tháng trong sự bận rộn luôn trôi đi rất nhanh, ký ức tựa như những nét vẽ nguệch ngoạc trên bãi cát, bị thủy triều thời gian lặng lẽ cuốn trôi, không một tiếng động mà rửa sạch.

Thế nhưng đôi khi, chúng cũng sẽ ở những góc khuất khó nhận ra, âm thầm lưu lại vài viên sỏi nhỏ xinh đẹp.Tiêu Ảm lại một lần nữa nhìn thấy Kiều Tử Hinh, là tại diễn đàn hội nghị ngành công nghiệp tiêu dùng ở khu vực đó.Soaring là một con ngựa ô trong giới quảng cáo bản địa những năm gần đây, trong lĩnh vực tiếp thị sản phẩm và chiến lược mở rộng, họ đã "đại sát tứ phương" bằng cách "không đi theo lối mòn" và "bình dân hóa".

Hơn nữa, với đội ngũ trẻ tuổi hiệu suất cao, khả năng tích hợp nhanh chóng, họ từng có giai đoạn nhận dự án đến mềm tay, mạnh mẽ chiếm lấy một lượng lớn những vị thế vốn thuộc về các công ty 4A nổi bật.Kiều Tử Hinh không xuất thân chính quy, nhưng lại vừa vặn phù hợp với đặc điểm "không gò bó theo khuôn mẫu" của Soaring.

Từ một thực tập sinh bộ phận sáng tạo lúc ban đầu, cho đến nay cô đã là trợ lý giám đốc bộ phận kế hoạch, những dự án đã tiếp nhận cũng bao trùm nhiều ngành nghề khác nhau.Cô ban đầu thu hút sự chú ý của ngành bằng những ý tưởng táo bạo, mới lạ, theo kiểu "nói không gây sốc thì chết không nhắm mắt".

Chiến dịch đầu tiên, phát súng khai màn là cho một công ty sản phẩm quan hệ thân mật cá nhân, làm chiến dịch quảng bá sản phẩm "áo mưa màu sắc rực rỡ":“Tiền nhiệm tốt, nên giống như đã chết rồi.

Chọn áo mưa ‘đen tuyền màn đêm’, để bạn trai cũ chịu tang đi!”

Câu quảng cáo cay độc, gây sốc ấy đã gây ra làn sóng lớn trên thị trường lúc bấy giờ, thậm chí bị một số phương tiện truyền thông chính thống có tư tưởng cao thượng "phong sát".

Nhưng nó lại dấy lên làn sóng mua sắm mạnh mẽ trong giới trẻ, đặc biệt là người tiêu dùng nữ, lập tức nâng cao độ nhận diện thương hiệu, hơn nữa còn mang theo ý nghĩa nữ quyền, thực sự tạo nên một trào lưu đáng chú ý.Tiêu Ảm hồi tưởng lại những thông tin nhìn thấy trong sơ yếu lý lịch của cô, khóe miệng không khỏi mang theo ý cười.Mà lúc này Kiều Tử Hinh, trên người mặc một bộ trang phục công sở màu xanh phấn, đang trên bục trình bày một phần PPT dài hàng chục trang một cách rõ ràng và có trật tự.Lần này, cô không mặc váy, chiếc quần tây ôm sát dáng người khéo léo tôn lên đường cong mông duyên dáng, càng thêm săn chắc.Màu xanh phấn không phải ai cũng dễ dàng kiểm soát được, nhưng mặc trên người Kiều Tử Hinh lại vô cùng hợp: trí thức, thanh lịch, và cũng mang theo một chút trẻ trung, hoạt bát.Cô đâu ra đấy dẫn dắt các loại số liệu trung tâm dự án của công ty, phân tích tài liệu liên quan của đối thủ cạnh tranh, tự nhiên và trôi chảy trả lời các câu hỏi của những người tham dự hội nghị khác.Kiều Tử Hinh đắm chìm trong thế giới của riêng mình, dường như cũng không chú ý tới Tiêu Ảm ở dưới bục.Trong giờ giải lao uống trà của buổi họp, Kiều Tử Hinh ngồi một mình ở một góc, dùng thìa nhỏ khuấy cà phê trước mặt.Đối diện chợt đổ xuống một bóng hình cao lớn: Tiêu Ảm bưng một đĩa trái cây đã cắt sẵn, trên đó cắm hai chiếc xiên trái cây.Tiêu Ảm khẽ mỉm cười: “Kiều tiểu thư một mình sao?”

Kiều Tử Hinh lập tức kéo mặt xuống, ngữ khí không chút thiện chí: “Làm sao vậy?

Độc thân phạm pháp à?!”

Dù biết rõ Tiêu Ảm không có ý đó, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn đáp trả anh bằng lời lẽ đầy gai góc.Tiêu Ảm cũng không cho là ngỗ, đặt đĩa trái cây trong tay xuống bàn cà phê: “Ăn chút trái cây đi?”

Thấy anh muốn ngồi xuống đối diện, Kiều Tử Hinh “tách” một cái đứng dậy: “Tiêu Tổng dùng từ từ, tôi đây không quen ngồi chung bàn với người khác.”

Cô quay đầu rời đi, đổ cà phê vào bồn rửa, chiếc thìa chạm vào thành ly, leng keng loảng xoảng.Tiêu Ảm không nhịn được mà bật cười: Qua thời gian dài như vậy, vẫn còn cáu kỉnh.Buổi tối, ban tổ chức có sắp xếp tiệc chiêu đãi, không ít khách hàng trong ngành liên quan đều có tham dự.

Tiêu Ảm không thể tránh khỏi việc phải tập trung tinh lực xã giao chu toàn, nên cũng không quá chú ý Kiều Tử Hinh có mặt hay không.Tuy nhiên, lại không ngờ rằng, khi tàn cuộc, chính mình sẽ lại "tình cờ" gặp lại cô ấy ở một con đường chéo xa xôi trong thành phố này
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 7: Váy đuôi cá


Khi Tiêu Ảm thấy Kiều Tử Hinh: Cô đã sớm cởi bỏ trang phục công sở, trên người thay một chiếc váy đuôi cá màu đen bó sát, đứng bên vệ đường, mái tóc bị gió thổi đến rối bời, trông có chút cô đơn và mảnh khảnh.Chiếc M3 màu cam cháy của cô đỗ ở một bên, cửa xe phía bên phải bị lõm vào một mảng lớn, tương ứng với chỗ sơn bị tróc trên vòng bảo hộ.Tiêu Ảm nhanh chóng đạp phanh, bật đèn nháy đôi rồi dừng lại bên cạnh.“Em sao rồi?

Có bị thương không?”

Anh bước nhanh tới, giọng nói đầy quan tâm.Kiều Tử Hinh lúc này đang đứng ở vị trí đón gió, cô chỉ thấy Tiêu Ảm tự nhiên nghiêng người, che chắn làn gió đêm lạnh lẽo cho cô.“Em… không sao.”

Không biết có phải hay không, Tiêu Ảm nhận ra trong câu trả lời của Kiều Tử Hinh một tia trốn tránh, hoàn toàn trái ngược với vẻ vênh váo tự đắc khi cô cãi lại anh ở hội trường trước đó.Anh hơi nghi hoặc bắt đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Tiêu Ảm có thể rõ ràng ngửi thấy mùi nước hoa trên người Kiều Tử Hinh.Bỗng nhiên, trong khoảng cách hô hấp, khứu giác anh mơ hồ bắt được một mùi hương đặc biệt khác như có như không.Tiêu Ảm không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, sau đó hít một hơi thật sâu, khi thở ra, anh dừng ánh mắt trên người Kiều Tử Hinh, sắc mặt bắt đầu trở nên không mấy dễ chịu.“Em đã, khụ khụ, gọi điện cho công ty bảo hiểm rồi.”

Kiều Tử Hinh chú ý tới vẻ mặt của Tiêu Ảm, không khỏi cảm thấy cổ họng khô khốc, cứng nhắc ho khan vài tiếng.“Ừm.”

Tiêu Ảm đáp một tiếng, ý nghĩa không rõ ràng, anh lo việc của mình, móc điện thoại ra, bắt đầu gõ tin nhắn.Anh vốn định đến hội sở mới khai trương của bạn bè để cổ vũ chúc mừng, giờ xem ra, chỉ có thể để hôm khác.“Giải quyết xong em sẽ về nhà.”

Kiều Tử Hinh cứng đầu tiếp tục mở lời, chính cô cũng không nhận ra giọng mình đã hơi run rẩy.Tiêu Ảm nhắn tin xong cho bạn bè, lần này đứng dậy nói: “Lát nữa anh đưa em về.”

Kiều Tử Hinh ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên phát hiện Tiêu Ảm khẽ chuyển động cổ tay phải một chút.Cô vô cớ rùng mình một cái: Động tác cổ tay của người đàn ông tuy nhỏ, nhưng thực sự quá có lực phô diễn và mang ý uy hiếp.Rất nhanh, nhân viên xe cứu hộ đến nơi, xác minh tình hình bảo hiểm với Kiều Tử Hinh, rồi kéo chiếc xe cưng của cô đi xưởng sửa chữa.Cửa xe bị hư hỏng nghiêm trọng, cần phải thay thế toàn bộ.Trơ mắt nhìn tiền bạc cứ thế chảy đi, Kiều Tử Hinh còn chưa kịp đau lòng một chút, liền đột nhiên không kịp phòng bị bị Tiêu Ảm nắm lấy cánh tay.Người đàn ông không nói lời nào, chỉ một mực kéo cô đi về phía xe của mình.Gió đêm khiến Kiều Tử Hinh run lên.Cô không dám phản đối, sợ hãi đi theo Tiêu Ảm, bỗng nhiên có một cảm giác mình cũng sắp phải vào "xưởng sửa chữa".Mùi nước hoa nam hương cỏ vetiver trên người Tiêu Ảm, trong không gian xe chật hẹp bị nhiệt độ làm bốc hơi, ủ thành mùi gỗ khô ráo, thoang thoảng khói và chút đắng cay thuần hậu.Áp đảo một cách chiếm hữu các giác quan của người bên cạnh.Kiều Tử Hinh thành thật ngồi trên ghế phụ, thân thể thẳng tắp, như một học sinh chờ đợi thầy giáo răn dạy.Cô lén lút nhìn Tiêu Ảm đang lái xe.Biểu cảm của anh bình tĩnh, nhưng khí áp lại rất thấp, không hề có ý định nói chuyện để phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng.Một tháng "tự học" trước đó đã giúp Kiều Tử Hinh đại khái hiểu được sở thích của Tiêu Ảm.Cô không hề bài xích, thậm chí có chút tò mò nóng lòng muốn thử, nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn luôn giữ thái độ chơi đùa.Cho nên nói nghiêm khắc mà nói, cô chưa từng thực sự sợ hãi anh.Nhưng bây giờ, Kiều Tử Hinh bỗng nhiên có một cảm giác rất khác biệt: Người đàn ông trên ghế lái kia, rõ ràng chẳng làm gì, chỉ đơn thuần ngồi đó, đã hoàn toàn thể hiện ra sự uy hiếp của một người ở vị thế cao.Đầu óc Kiều Tử Hinh lại bắt đầu "say xe", phảng phất có thể nghe thấy trong lòng có một người tí hon, khản cả giọng hát bài "Thấp thỏm" của cô giáo Cung.Cô véo véo tay của mình, ép buộc bản thân trấn tĩnh lại.Rất nhanh đã đến nhà Kiều Tử Hinh.Tiêu Ảm lái xe vào gara ngầm, trực tiếp đi thẳng qua tầng -1 chỗ đậu xe tạm thời của khách.Kiều Tử Hinh vừa thấy Tiêu Ảm như vậy, liền biết anh không có ý định rời đi trong thời gian ngắn.Tiêu Ảm lái xe của mình vào chỗ đậu xe cố định của Kiều Tử Hinh, tắt máy, xuống xe, vòng sang phía bên kia, mở cửa xe cho Kiều Tử Hinh, lúc này mới lên tiếng nói hai chữ: “Xuống xe.”

Kiều Tử Hinh từ lúc xuống xe đã đi rề rà, từng bước một dịch qua bãi đỗ xe, bước chân tiến về phía thang máy không tình nguyện.Tiêu Ảm không đi song song với Kiều Tử Hinh, vẫn luôn đi theo sau cô, không nhanh không chậm duy trì khoảng cách ước chừng hai bước.Góc độ này, vừa vặn thu gọn phần lưng chiếc váy dạ hội của cô vào trong mắt.Vừa rồi dưới ánh đèn lờ mờ bên vệ đường, Tiêu Ảm không chú ý tới, chiếc váy đuôi cá này của Kiều Tử Hinh có đường cắt may chữ V sâu ở lưng, chất liệu xuyên thấu gần như kéo dài đến tận mông, khoe rõ hai hõm nhỏ ở eo, vừa đi đường, rãnh mông đều có thể ẩn hiện.Tiêu Ảm dùng tay day day giữa hai hàng lông mày, chỉ cảm thấy gân xanh ở thái dương đang giật thình thịch.Anh cởi áo vest ngoài xuống, khoác lên vai Kiều Tử Hinh.“Em… em không lạnh.”

Kiều Tử Hinh bị động tác đột ngột của anh làm giật mình, vai run lên, ấp úng nói.“Mặc vào.”

Giọng Tiêu Ảm đột nhiên trầm xuống mấy độ.Kiều Tử Hinh lập tức thông minh mà im miệng.
 
[ Hoàn - H Văn - Sm ] Ảm Hinh
Chương 8: Lựa chọn hình phạt


Cuối cùng đi đến cửa thang máy, Kiều Tử Hinh dừng lại bước chân, lấy hết dũng khí quay đầu nhìn về phía Tiêu Ảm: “Cái đó, cảm ơn anh đã đưa em về.

Em, tự mình lên là được.”

Tiêu Ảm nghe cô nói vậy, khẽ nhướn mày, hừ cười một tiếng: “Còn giả vờ không biết gì, em sẽ không thật sự không biết anh vì sao đưa em về sao?”

Trong giọng nói mang theo hương vị nguy hiểm tràn đầy, khiến lông tơ trên cổ Kiều Tử Hinh dựng đứng.Tiêu Ảm thấy cô cứng đờ, không động đậy chút nào, liền không khách khí nữa, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo vào thang máy.“Em ở tầng mấy?”

Anh hỏi.“Tầng 13.”

Kiều Tử Hinh cúi gằm đầu, hoàn toàn không còn khí phách hăng hái như buổi chiều ở hội nghị.Tiêu Ảm cười lạnh một tiếng: “Rất may mắn.”

Rõ ràng là nhà Kiều Tử Hinh, nhưng từ khi bước vào, Tiêu Ảm ngược lại tỏ ra tự nhiên hơn cả cô.Anh cởi giày, tùy ý vắt áo vest của mình lên tay vịn ghế sofa, rồi dẫn Kiều Tử Hinh đi về phía phòng ngủ.Tiêu Ảm đi đến mép giường, vỗ vỗ, ý bảo Kiều Tử Hinh ngồi xuống, còn mình thì kéo một chiếc ghế ngồi đối diện.Giữa hai người chỉ cách một khoảng đầu gối.Kiều Tử Hinh hiện tại như ngồi trên đống lửa, biết rõ Tiêu Ảm lần này đến không có ý tốt, nhưng lại không có đủ dũng khí chủ động mở miệng hỏi.“Bây giờ có thể lấy điếu thuốc em vừa hút ra, cho anh xem không?”

Người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng.Lưng Kiều Tử Hinh căng thẳng, thân thể rõ ràng cứng đờ.Anh ấy quả nhiên đã đoán được.“Em…”

Cô cúi đầu, vẫn không dám ngẩng mắt nhìn Tiêu Ảm: “Đó không phải của em…

Là một người bạn mang đến, em… thực sự chỉ hút mấy hơi… rồi vứt đi.”

Buổi tối khi tụ tập với bạn cũ, một người bạn của bạn đã đưa cho Kiều Tử Hinh một điếu thuốc lá điện tử có chứa chất kích thích, thề thốt đảm bảo rằng lượng ít không sao, chỉ là nếm thử cái mới lạ thôi.Cô bị mọi người xúi giục, không cam lòng bị nói là nhát gan, vì thế liều mình phóng túng một phen.Ban đầu quả thực không có cảm giác gì, thậm chí còn không bằng tác dụng của một số loại thuốc lá thông thường.Không ngờ tác dụng gây ảo giác lại phát tác muộn.

Chờ đến khi ăn cơm xong rời đi, Kiều Tử Hinh lái xe được nửa đường, mới phát hiện: Lồng ngực dần dần như bị vật nặng đè nén, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, tiếng vù vù nhỏ và dai dẳng trong đầu cũng trở nên ngày càng sắc nhọn.Cô bắt đầu toát mồ hôi từng lớp, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ, thân thể ngồi trên ghế lái thậm chí có lúc cảm thấy không trọng lượng.Ngay trước khi tầm nhìn hoàn toàn biến thành những bông tuyết, Kiều Tử Hinh cưỡng chế cắn chặt chút lý trí cuối cùng, bàn chân mạnh mẽ đạp phanh, đồng thời đánh lái mạnh, vì thế đã đâm vào vòng bảo hộ ven đường giữa một tràng còi xe chói tai phía sau.Đoạn đường đó là cầu vượt hoàn thành.

Nếu cô không kịp thời giảm tốc độ và đổi hướng, tác dụng giảm xóc của vòng bảo hộ rất có thể sẽ không hiệu quả, và kết quả khả năng cao nhất là xe lao thẳng xuống cầu, xe hủy người vong.“Anh cứ nghĩ em là một cô gái lớn hiểu chuyện.

Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, tự mình sẽ rõ trong lòng.”

Người đàn ông đan mười ngón tay vào nhau, đặt lên đầu gối mình: “Nhưng xem ra anh đã sai rồi, em, vẫn rất không khiến người ta bớt lo.”

Lần trước ở quán cà phê bị Tiêu Ảm giáo huấn, Kiều Tử Hinh không phục lắm, đến nỗi sau đó tức giận quá mà kéo đen anh.Nhưng lần này, nghe anh gằn từng chữ một, mang theo sự cảnh cáo và uy hiếp nồng đậm, cô lại không nói được một từ nào để phản bác.“Em sai rồi.”

Cô cúi đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói.Tiêu Ảm vươn tay, nâng cằm Kiều Tử Hinh, khiến cô nhìn thẳng vào anh.Động tác nhẹ nhàng chậm rãi nhưng kiên định.“Nói thẳng, anh vô cùng không tán thành cách làm của em.

Nhưng anh cũng chưa bao giờ thích áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác.

Người trưởng thành nên có quyền tự chủ để chịu trách nhiệm cho những lựa chọn cá nhân.”

Tiêu Ảm dừng lại một chút, một chút, “Cho nên, anh ở đây có hai cách giải quyết: Một là anh lập tức rời đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, em và anh từ nay không quen biết nhau.

Một cách khác là em vô điều kiện chấp nhận hình phạt, bằng phương thức anh quyết định, em không có lựa chọn, cũng không thể phản kháng.

Cụ thể dùng phương thức trừng phạt nào, anh nghĩ em đại khái cũng đoán được.”

“Bây giờ, em chọn một đi.”

Kiều Tử Hinh nghe ra thái độ của Tiêu Ảm, lần này không hề có bất kỳ yếu tố trêu đùa nào: Anh ấy nghiêm túc, với tư cách của người khiển trách.Cô hiểu rõ, hành vi vừa rồi của mình quả thực đã dẫm vào ranh giới đỏ, cực kỳ vô trách nhiệm, suýt nữa gây ra họa lớn.

Lúc này, cho dù là biện giải hay xin lỗi đều không còn ý nghĩa.Kiều Tử Hinh tuy rằng có chút sợ hãi bất an với những gì có thể xảy ra tiếp theo, nhưng sâu thẳm trong lòng cô kỳ thực không hy vọng Tiêu Ảm cứ thế rời đi, thậm chí khi nghe anh liệt kê hiệp ước bất bình đẳng, cô thế mà còn có chút cảm kích, cảm kích anh đã không khinh thường mà từ bỏ cô, quay lưng bỏ đi.“Em chọn hình phạt.”

Cô đưa ra câu trả lời với thái độ khẳng định.Lần này, cô cũng nghiêm túc, với tư cách của người bị phạt.
 
Back
Top Bottom